Anh yêu, xuyên không rồi! - Tôi Có Một Giấc Mộng DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 11. (tiếp)

      Editor: Ut_com

      Beta: Bạch Xà

      Vài nha hoàn chạy tới, nhanh chóng dùngthảm lông che kínhai tiểu tổ tông.Tâm tình Diệp Mạt hôm nay vô cùng tốt, nên dựa vào trong lòng Huệ Ngạc hì hì cười.Trình Tề Lễ thích bị người khác ôm,bất chợt nhìn xuống con đường dốc, lại suy nghĩ chút thân thể này của mình, cuối cùng giãy dụa nữa, đường trở về,hai đầu lông mày kia đều nhăn lại.


      Tuệ Minh đại sư truyền ra chỉ có tám chữ.Nhưng mà, cũng chính tám chữ này,lại làm cho hai nhà Diệp, Trình vui mừng dị thường,làm cho nam nhân Diệp gia là Diệp Hoắc cao hứng vô cùng.Lúc này liền bảo người làm mở kho hàng,nổi trống phóng lương, từ đầu giờ Tỵ đến mặt trời lặn giờ Dậu,suốt tám ngày.


      Mà trong tám ngày đó, hoa Tiểu Bạch bay đầy trời, phố đông đúc người với người, đều ca tụng Diệp lão gia tâm địa Bồ Tát, đồng thời than thở lo cho tài lực hùng hậu củaDiệp gia.


      Kể từ đó,danh tiếng Diệp gia càngvang vọng hiển hách, hiệu buôn Diệp gia tại thành Lê Dương được dân chúng lựa chọn làm nơi mua sắm. Diệp gia lại mở rộng hoạt động trong các ngành nghề, quá ba tháng, những thứ trong tám ngày kia cho biến thành lợi nhuận đem trở về. Cũng chính vì thế, Diệp Hoắc đối với trưởng nữ càng thêm muôn vàn thương sủng ái.


      Tám chữ mà Tuệ minh đại sư đó là: Phúc tinh song hành, vàng ngọc lương duyên.


      ...


      thực tế,Diệp Hoắc có đến sáu nữ nhi, vì sao chỉ sủng ái Diệp Mạt, chuyện nàycòn cómột đoạn thời gian vui vẻ lớn nhưng lại rất quan trọng.


      Khi đó, Diệp Mạt vừa mới tuổi,chỉ mọc có hai răng cửa nha nha học .Nàng lại rất hiếu động,thường vung cánh tay bé, miệng y a nha nha học người lớn chuyện, thường xuyên lưu lại nước dãi đầy vạt áo.


      Năm đó mùa hè dễ làm người khác buồn ngủ,nha hoàn hầu hạ ngồi bên cạnh nôi, quạt hương bồ câu trong tay ngưng lại,đầu cũng theo quạt hương bồ hạ xuống chút, hiển nhiên rất buồn ngủ.


      Tiểu Diệp Mạt nằm thẳng ở trong nôi, tay chân bé liên tục đưa lên miệng,tròng mắt lay động sau đó nhìn chằm chằm đám hoa thêu ở đỉnh màn đầu bay bay theo từng đợt gió thổi vui vẻ đến quên trời đất.


      Diệp Hoắc vào đúng lúc, nhìn thấy nữ nhi ở mình vẫn nhu thuận ngoan ngoãn,nhất thời nảy sinh loại tình cảm từ ái, đem tiểu Diệp Mạt từ trong nôi bế lên.


      Khi đó, Diệp Hoắc phiền não vì sinh ý của cửa hàng bế tắc, chuyện cùng với hiệu buôn Lý chủ thương nghị,cuối cùng định ra hai con đường,chỉ là biết rốt cuộc nên chọn con đường nào. Hơn nữa dựa theo dự đoán ngay lúc đó,hai loại hàng nhập vào đều có lợi nhuận tương đương.


      Diệp Hoắc vì việc này buồn rầu hồi lâu, hôm nay nhìn ngũ nha đầu, liền nảy ra ý định. Tay trái lấy lá trà từ trong chén trà,tay phải lấy khăn cổ tay áo mình cởi xuống, sau đó đưa tới trước mặt Diệp Mạt , "Ngũ nha đầu, con tới giúp phụ thân chỉ ra con đường đúng, con chọn cái gì, phụ thân liền làm theo."


      Trong tình huống như vậy,Diệp lão gia liền thầm nghĩ,dù sao hai con đường đều có sai khác nhau, chính bản thân cũng phân vân biết lựa chọn như thế nào, chẳng phải người đời đều hài đồng tâm sáng hay sao, vậy để ngũ nha đầu lựa chọn giúp, sợ mình cứ tiếp tục do dự lầm tiên cơ.


      Nhưng mà,tiểu Diệp Mạt cũng phải là kẻ dễ bắt nạt,nàng chớpđôi mắt long lanh ánh nước, đầu tiên liếc nhìn phụ thân cái, sau đó nhếch miệng trái đưa mắt nhìn lá trà, phải nhìn nhìn tơ lụa. Cuối cùng cử động cánh tay , tay phải nắm lên lá trà, tay trái rút tơ lụa, sau đó giống như hiến vật quý ngẩng đầu nhìn phụ thân cười hắc hắc ngừng.


      Diệp Hoắc cũng phải là người ngồi ,lúc này liền vỗ bàn đứng lên, lớn tiếng thở dài , "Diệp Hoắc ơi Diệp Hoắc, nhục nhã thay khi người sinh ra trong nhà thương nhân thế gia,lá gan thế nhưng lại thể so với hài đồng tuổi."


      Tiếp theo, phụ thânnàng hôm đó liền triệu tập các chủ dặn dò,lấy ra ít của cải sở hữu,thậm chí còn tìm người trù mượn ít ngân lượng, đánh cả đường lá trà lẫn đường tơ lụa. trận kia, xem như đem cược gia sản do tổ tiên Diệp gia để lại, nếu thắng so với bây giờ tài phú gấp mấy lần,thua liền từ đótrắng tay, Diệp gia cũng đêm suy tàn.


      Cũng biết là Diệp Mạt đem đến phúc khí, hay là do vận cứt chó của Diệp Hoắc tan biến,trận chiến ấy cư nhiên đánh rất thần kỳ,chỉ trong thời gian năm ngắn ngủi, khố phòng Diệp gia nhiều lần tăng thêm giá trị tài sản,từ đó Diệp gia qua mặt Phúc gia trở thànhgia tộc giàu có nhất ở Lê Dương thành đông đúc phồn hoa này.


      Ngày thống kê kết quả,Diệp Hoắc cười ha ha từ bên ngoài quay về, ngay cả ngũ phu nhân xưa nay sủng ái nhất cũng để ý tới,lập tức đến phòng Diệp Mạt,liên tục nhắc ngừng Diệp Mạt lúc đó hai tuổi, là đứa con tâm can bảo bối, phúc tinh đem đến may mắn. Trong lúc thân thể bị ôm, Diệp Mạt hé ra khuôn mặt nhắn bị phun đầy nước miếng của cha nàng, mà nàng lúc này lại ngọt ngào,"Phụ thân."


      Ôi, Diệp Hoắc lúc ấy cao hứng như đứa trẻ, còn gì để .


      Cũng chính vì đoạn duyên cớ như vậy,Diệp Hoắc đối với trưởng nữ duy nhất là thương đếntận xương cốt. Còn thường xuyên ở nhà tươi cười hớ hớ ,"Nhà chúng ta nay là tài phú, nửa đều do Mạt nha đầu mang đến, nha đầu này lại do chính thất sinh ra, đến lúcxuất giá ta tất nhiên là muốn cho nha đầu này mang . Các ngươi cũng đừng phục, tất cả đều là thứ nha đầu này nên có."


      như vậy, tại xã hội này tương đương là đòn có lực sát thương lớn. Thế cho nên đến năm hai mươi lăm tuổi Diệp Mạt khi nghe được những lời này, hoảng sợ quá độ, nuốt viên kẹo liền nghẹn ở yết hầu, thẳng đến lúc Diệp gia gà bay chó sủa mới nuốt xuống được.


      Sau khi được nghe tường thuật lại đoạn lịch sử dẫn tới nguyên nhân kết quả kia, nàng rốt cục bộc phát ra thanh như giết heo,đề-xi-ben rất cao, trực tiếp làm chấn động đám chim ngoài cửa sổ, làm chúng chia năm xẻ bảy phịch phịch bay đầy trời.


      Mà nàng kêu là: "Ôi mẹ ơi!"
      1620thuy, Nhiên Nhiên, Snow14 others thích bài này.

    2. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Trời ơi!!!!! up lại hết :yoyo30::yoyo30::yoyo30:
      Mọi người đợi nha :yoyo2::yoyo2::yoyo2:
      Tiểu Hồ ĐiệpHằng Lê thích bài này.

    3. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 12

      Đương nhiên, đều là chuyện sau này. Đến lúc đó, đoàn xe chính của Diệp gia nhanh chóng chỉn chu, chuẩn bị sáng sớm mai đem tin vui này mang về nhà. Năm nay lại là năm viên mãn, năm sau như năm nay tiếp tục có phúc khí, nghênh đón càng nhiều may mắn.

      Trở về tại, Diệp Mạt và Trình Tề Lễ cùng với Trình Hạ thị ngồi cùng xe ngựa. Trình Hạ thị đường đều mỉm cười, lúc này lại hết lòng chuẩn bị điểm tâm, đưa đến tay Diệp Mạt.

      Diệp Mạt tự nhiên được mỹ nữ hầu hạ vô cùng mừng rỡ, đem từng miếng từng miếng điểm tâm bỏ vào miệng. Hàm răng trắng cao thấp nhấm nuốt, đồng thời quên cùng lão công mình khoa tay múa chân : “Cứ như này chúng ta đến thôn khẩu, muội liền bảo tiểu nha hoàn Hoa Diên lên xe, huynh thử nhìn xem nàng ta đáng hay nhé!”

      Trình Tề Lễ đặt cánh tay lên cửa sổ, bàn tay nâng cằm, như nhìn phong cảnh bên ngoài cách nhập thần, cho nên chỉ thản nhiên ừ tiếng, liền coi như trả lời nàng rồi .

      thực tế, ở trong lòng Trình tiểu soái ca lúc này so đo chuyện rất trọng yếu. Buổi sáng hôm nay, lúc lão bà dẫn dắt , mới đột nhiên ý thức được, bản thân chỉ sợ cũng được sắp xếp người theo bên cạnh.

      Trước kia phải nghĩ đến vấn đề này, cho dù vẫn ở tại, đều tin tưởng vững chắc, người có năng lực hoàn toàn có thể làm cho chính mình hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp. Cả đời người, con đường phía trước rất khó đoán trước, sống cuộc sống như tư bản, chuyện này có gì phải bị khiển trách cả.

      Mặc dù nay dựa vào người khác, thể tự thân quyết định là do nhân tố bên ngoài, người hầu bên cạnh là nhận tiền công từ Trình gia, cái này cùng ở đại làm công lại có nhiều điểm khác nhau. Về giàu nghèo của con người, cái này đáng cười, việc chuyện qua lại ngang hàng công bằng, sao thực được chứ! Muốn có chính nghĩa công bằng chỉ khi là người ở . Cho nên, giờ cách sống như vậy, cũng bài xích. cũng muốn phản đối bên cạnh có an bài nô bộc. Dù sao, tại có phương tiện để hành động. Qua việc Diệp Mạt nhắc tới sáng nay, bắt đầu có chút do dự.

      Tình hình bây giờ, người bên mình tất nhiên cũng là bạn bên người Diệp Mạt. Tuy chủ tớ có khác, nhưng là lão bà của , tâm tình cái gì rất ràng. Huống chi có thể có tâm phúc bên mình quanh năm hầu hạ, lão bà của muốn cùng nam nhân khác thân mật? Suy nghĩ chút cũng rất thoải mái, mặc dù đối phương có thể chỉ là tiểu quỷ miệng còn chảy nước miếng..

      Nghĩ đến đây, mi tâm khỏi nhăn càng nhanh, cảm thấy suy tư các đối sách đều khẳng định được. hoàn toàn có thời gian tất yếu ngăn chặn toàn bộ các uy hiếp tiềm tại có cơ hội nảy sinh. Như vậy cũng chỉ có thể tìm nữ nhân? Nhưng là… như vậy có thể hay có khó khăn rất cao?

      Lúc này, xe ngựa đột nhiên hí lên hai tiếng, sau đó ngừng lại. Diệp Mạt vội vàng đến bên cửa sổ bên cạnh, đem cái đầu vươn ra ngoài. Xa xa, thấy Hoa thị tay trái cầm theo cái gánh đơn giản, tay phải nắm Hoa Diên đứng ở dưới tàng cây của thôn khẩu lớn.

      Hôm nay, hai người đều thay đổi, mặc ít quần áo tốt hơn. Hoa Diên đầu còn cột dây buộc tóc màu đỏ, đôi mắt sáng long lanh ánh lên nét tò mò nhìn các đoàn xe qua lại. Diệp Mạt thấy nha hoàn mặc phấn y tiến lên, cùng Hoa thị hai câu, liền dẫn hai mẹ con nàng như muốn về phía sau. Diệp Mạt vội vén rèm lên, hướng về phía các nàng hô:

      “Hoa Diên, Hoa Diên, mau tới trong xe của ta”.

      Mẹ con Hoa thị cùng nha hoàn kia nghe tiếng quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp Mạt ghé cửa xe, vẻ mặt sáng láng tươi cười. Hoa thị vội vàng đưa Hoa Diên tới, thỉnh an với Diệp Mạt : “Tiểu thư hảo”. Xong rồi cúi đầu nhìn về phía tiểu Hoa Diên: “Khuê nữ thỉnh an tiểu thư”.

      Hoa Diên cũng quả nhiên thông minh, lại vẫn còn nhớ Diệp Mạt. Lúc này thấy mẫu thân bảo, thân hình bé cúi xuống, cúi đầu giọng : “Tiểu thư hảo”.

      Diệp Mạt trong lòng liền thấy ấm áp, cảm thấy chính mình có được bảo bối, quay đầu dào dạt đắc ý cùng Trình Tề Lễ : “Thế nào? Đáng !”

      Trình Tề Lễ ngồi cao ở xe ngựa, rũ mắt xuống, nhìn về phía nữ oa nhi nho gầy teo liếc mắt cái, tiếp. giờ phút này còn phiền não chuyện khác, tiểu oa nhi như thế có cái gì đẹp mắt.

      Diệp Mạt thấy chỉ nhìn thoáng qua rồi nghiêng đầu tiếp tục xuất thần, liền lại dây dưa , chỉ vui mừng với mẹ con Hoa thị ở bên ngoài: “Đến đây lên xe , chúng ta nên lập tức tiếp tục khởi hành”.

      Điều này khiến Hoa thị cùng phấn y nha hoàn lộ vẻ mặt khó xử. lát sau bèn với Diệp Mạt: “Ngũ tiểu thư, đại phu nhân sai nô tỳ lại đây, chắc là muốn cùng Hoa đại thẩm chuyện”.

      Diệp Mạt trừng mắt nhìn tình hình, cũng thấy có gì khó, chỉ vươn tay bé chỉ Hoa Diên : “Kia, ngươi để Hoa Diên lưu lại trong xe của ta, còn Hoa đại nương dẫn tới xe của mẫu thân”.

      Nha hoàn cúi đầu đáp vâng, liên nhâng nách tiểu Hoa Diên, đem nàng ôm lên xe ngựa. Diệp mạt vội vàng lùi về, tiếp ứng nàng. Nha hoàn của Trình Hạ thị Diệu Linh vẫn ngồi bên ngoài lúc này liền thuận tay đem Hoa Diên tiến vào.

      Diệp Mạt qua ngồi song song cùng nàng, hé ra khuôn mặt tươi cười cùng Trình Hạ thị : “Thẩm thẩm, đây là tiểu nha hoàn của con, Hoa Diên, người thấy đáng ?”

      Trình Hạ thị nhìn tiểu nương trước mặt. Mặc dù có hơi gầy, nhưng có tinh thần, hơn nữa làn da trắng noãn, ánh mắt long lanh, giống như là xuất thân từ gia đình nông phu. Lại thấy Mạt nha đầu cùng tiểu nha hoàn này vui vẻ, trong lòng tự nhiên liền đối với Hoa Diên có thêm vài phần hảo cảm.

      Diệp Mạt biết Trình Hạ thị xưa nay đều ôn hòa, trong lòng cũng lo lắng. Lúc này mới cùng Hoa Diên giới thiệu: “Tiểu Hoa Diên, vị thẩm xinh đẹp ôn nhu này là Trình thẩm thẩm của ta, ngươi hẳn gọi là… ân… Trình phu nhân…” Cũng chỉ có thể gọi là Trình phu nhân , nếu là cùng mình gọi giống nhau, nàng sao cả, nhưng người khác nghe sợ là ổn lắm.

      Hoa Diên tuổi tuy , nhưng lại được Hoa thị giáo dưỡng tốt, là tiểu hài tử biết quy củ lễ phép. Cho nên nàng liền theo Diệp Mạt, cùng Trình hạ thị vấn an: “Trình phu nhân hảo”.

      Trong thanh non nớt, có chút giọng địa phương, thậm chí còn ràng, nhưng cũng khỏi khôi hài. Trình Hạ thị lấy khăn tay che mặt, mỉm cười với nàng : “Hoa Diên, về sau nên hầu hạ tốt tiểu thư nhà ngươi”. xong nghiêng người lấy điểm tâm đến đưa cho nàng.

      Hoa Diên cũng hẳn hiểu được hết lời thâm ý của Trình Hạ thị, chính là tay trắng nõn, mảnh khảnh của Trình Hạ thị đưa về phía nàng, lòng bàn tay còn có mấy miếng điểm tâm. Nàng nhìn tình hình, những người ở bên trong lúc này trừ bỏ Diệp Mạt, đều là người xa lạ, cho nên nàng dám trực tiếp nhận đồ ăn Trình Hạ thị đưa, ngược lại, quay đầu đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Mạt.

      Diệp Mạt thấy bộ dáng đáng thương của nàng nhìn mình, liền thấy giống như con chó , trong lòng như mùa xuân tới, vươn tay nhéo thịt bên má nàng, cười gật đầu : “Trình thẩm đưa có thể lấy, nhưng mà phải cám ơn nha”. – cái biểu tình cùng với ngữ khí, làm sao giống tiểu oa nhi, ràng là tác phong của đại tỷ.

      Ý cười mặt Trình Hạ thị khỏi thêm sâu sắc, bản tính làm mẹ trời sinh bị kích phát, lại vươn tay về phía đầu hai tiểu oa nhi sờ sờ, mỉm cười : “Mạt Mạt cùng Hoa Diên đều là hai tiểu nương hiểu biết. Nếu Mạt Mạt có Hoa Diên, Tề Lễ cũng nên tuyển vài người thích hợp”.

      Lời này vừa ra, mí mắt Diệp Mạt mạnh mẽ run lên, lỗ tai thoáng chốc dựng thẳng cao. Liên tục tìm kiếm ý trong câu của Trình Hạ thị, hơn nữa còn phát huy bản tính vô sỉ của nàng, bày ra bộ dáng vô tà vô hại:

      “Thẩm thẩm, Trình ca ca cũng muốn có tiểu ca ca cùng chơi đùa sao?”

      Lại cũng chỉ có Trình Tề Lễ nhịn xuống, người run lên chút, chỉ sợ cái “Tiểu ca ca” kia mới là trọng điểm . là, thói đời ngày sau, lòng người vững, đây gọi là cái thể đạo gì.

      đợi Trình Hạ thị tiếp, Trình Tề Lễ đột nhiên quanh sang. Tuy rằng trong lòng sóng ngầm cuồn cuộn nhưng mặt vẫn thản nhiên, hơn nữa còn trấn định phi thường : “Ta cần thị đồng, nhất là cùng tuổi ta”.

      đột nhiên lên tiếng, khiến cho mấy người nghĩ vòng vo đều quay sang nhìn . Trình Hạ thị trong lòng lại kinh dị, nhi tử nàng từ xưa đều nhu thuận, mấy ngày nay càng khác. Phàm là chuyện của đều cầu người khác làm, thường xuyên mình đều có thể xử lý cẩn thận tỉ mỉ, sạch lưu loát. Đối với chi phí ăn mặc gì đó đều là nàng an bài, cũng chưa bao giờ đưa ra quá dị nghị.

      Nhưng hôm nay kỳ lạ, cư nhiên biết biểu đạt ý nguyện chính mình. Chẳng qua, đây là…

      “Vì sao?”

      Trình Hạ thị chưa kịp mở miệng hỏi, có người thay thế nàng đưa ra nghi ngờ. Diệp Mạt đầy bụng tâm tư, chỉ chờ định xin Trình Hạ thị, tự mình chọn lựa tiểu bạch béo tốt lại ngoan ngoãn vào phủ, sao lão công cư nhiên lại như này.

      Trình Tề Lễ thấy Diệp Mạt mắt trừng lớn nhìn chằm chằm chính mình, miệng phình ra, lông mi dài đậm chớp chớp. Tâm tình khỏi vô cùng tốt, thuận thế đáp lại nàng: “Bởi vì thị nữ hầu hạ, ta mới thoải mái”.

      “…”

      Diệp Mạt nhất thời thể tin được lời lúc này. Lão công nàng… Lại còn muốn… Nữ nhân tới hầu hạ… … Chiếc răng trắng bé khẽ cắn trụ môi, áp chế lồng ngực đập thình thịch, đè thấp thanh :

      sao?”

      Trình Tề Lễ nhìn nàng đột nhiên hạ tâm tình, biết nàng chính là ngại tình huống cho phép, mới khẩn cấp bóp cổ mình, bộ dáng ghen trước kia của Diệp Mạt nhớ như in.

      Khi đó, bọn họ vừa mới cùng chỗ bao lâu, tiến độ cũng bình thường, cũng chưa có tiến thêm gì. Buổi tối ngày nào đó, chuẩn bị về phòng thuê sau buổi tự học muộn của mình, chưa từng nghĩ xuống rồi đột nhiên trời mưa to. Trùng hợp có nữ đồng học cùng trong tổ nghiên cứu và thảo luận từ lầu xuống, thấy mình đứng nơi đó buồn chán, liền đề nghị đưa đoạn, dù sao cũng là tiện đường.

      Ngày đó ở phòng thuê, Diệc Mặc xuống bếp làm cơm chiều. Nghĩ đến lúc này khẳng định còn chờ mình, liền đồng ý đề nghị của nữ đồng học kia.

      Hai người vừa mới ra ngoài bao lâu, liền đụng phải Diệc Mặc sốt ruột tới. ràng nhớ , cầm chiếc ô màu đỏ, mặc áo T-shirt cùng quần bò, dáng vẻ gấp gáp.

      đứng dưới mưa, cười đến vẻ mặt sáng lạn, ngữ khí hòa thuận nghe ra tia manh mối. Sau khi tiến vào ô của , xoay người tiếng cảm ơn với nữ đồng học.

      Sau đó hai người giống như ngày thường, sóng vai trở về. Rất nhanh đến tiểu khu, Diệc Mặc đột nhiên ném chiếc ô tay xuống, sau đó quay đầu lại, bước nhanh về phía trước. Mưa to rơi xuống, hai người nháy mắt trở nên ướt sũng.

      Chờ về đến nhà, mới phát trong nhà khí có chút kỳ dị. Diệc Mặc ngồi gục đầu ở sô pha, mái tóc dài hoàn toàn ướt nhẹp, bây giờ chảy xuống từng giọt, từng giọt.

      Ô và túi sách trong tay sớm để sang bên, chuẩn bị vào trong nhà thay quần áo, nữ nhân ngồi sô pha đột nhiên lên tiếng:

      có phải hay thích em nữa?”

      Bước chân chuẩn bị hướng tới phòng ngủ dừng lại, ngực mạnh mẽ nhảy dựng, phải là vì nội dung lời của , mà là thanh hơi chút nức nở, run run từ .

      đáp ứng ở cùng chỗ với em, có phải hay chính là cảm thấy em đáng thương, dây dưa lâu như vậy?

      rốt cục ý thức được có chỗ thích hợp, bèn sải bước dài tới bên cạnh , sau đó có chút thất thố ngồi sô pha, thanh đều trở nên ôn nhu ít: “ cái gì đâu?”

      Lúc này, nữ nhân vẫn cúi đầu thương tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, theo dõi bằng cặp mắt trong suốt tràn đầy lệ quang: “Vậy vì sao, cho tới bây giờ cũng chạm vào em? Có đôi khi em chỉ chạm vào mu bàn tay của chút, liền như có virus hất tay ra, cả ngày đều lấy cớ học tập gặp em, cho em theo bên cạnh ? Em biết học rất giỏi, nhưng em là bạn nha, nay thế này được, thế kia cũng . Nếu như thích cứ việc thẳng ra, nhiều năm như vậy, vẫn mình em đơn phương, em cũng thấy mệt. Bọn Trần Quyên đúng, mặc dù em có nghị lực, nhưng chỉ có người thể chống đỡ nổi, tan vỡ…”

      Ngay lúc đó, chỉ cảm thấy ngực mình căng thẳng mãnh liệt. Giống như trong trái tim có gì đó vỡ ra, toàn thân run rẩy đau đớn lợi hại. đợi phản ứng, thân ảnh Diệc Mặc chợt lóe lên, hướng người ngồi lên.

      Hai chân thon dài kéo qua đùi , hai tay phen ôm lấy cổ của , sau này nhớ lại, cái kia tuyệt đối phải ôm, mà là bóp.

      Diệc Mặc khóa ngồi ở người , hai tay bóp… ôm cổ , trong hốc mắt, nước mắt theo động tác mà lập tức rơi xuống.

      “Nữ nhân vừa rồi trừ bỏ học giỏi, còn có cái gì tốt? Bộ ngực cũng to bằng em, mông cũng đẹp như em, vẫn là thích kiểu sân bay…” Khi chuyện còn cao thấp cọ cọ khuôn ngực D-cup đầy đặn ở ngực .

      Hai người vốn ướt đẫm, nay lại mùa hè, áo T shirt như nhau đều rất mỏng manh. Là đàn ông đều có phản ứng, hơn nữa bên cạnh là người mình , khí nóng phía dưới kịch liệt dâng lên.

      Diệc Mặc mặc quần bò bó sát người ngồi hông , cảm giác được có cái gì để ở dưới mình, nháy mắt liền hiểu được. Đột nhiên ý thức được hành vi của mình là câu dẫn, cỗ huyết khí nhất thời dâng lên, hé ra khuôn mặt đỏ như đít khỉ.

      Cuống quít buông tay, đem D-cup của mình di rời , có ý định từ người xuống dưới. ngờ quá mức khẩn trương, bàn tay nhất thời đổi lại từ ngực chính xác chụp xuống nơi mẫn cảm kia.

      Trình Tỳ Lân nhất thời khống chế được, nhíu mày hừ tiếng. Liền đem Diệc Mặc người chuẩn bị xuống bị dọa nhảy dựng lên, mông đột nhiên bị người vỗ phen, lập tức chỉ nghe thanh đè nén đau khổ áp ở bên tai vang lên “Em…” Chỉ chữ có câu tiếp, lại cùng lời kia thứ trong tay càng trở nên nóng hơn với tiếng thở dốc của nam nhân, khiến cho phòng đầy hơi thở ái muội.

      Sau đó bị kìm lại, bộ ngực D-cup vừa rời liền trở về chỗ cũ. Trình Tỳ Lân gục bên gáy thở ra hơi, thanh trầm thấp có chút hổn hển, lại như có ma lực: “Em… Tức chết …”

      Sau đó… Sau đó như thế nào? Sau đó chính là cuộc công thành đoạt lũy trong truyền thuyết. Cầm tay hôn môi chỉ là mây bay, hơn mười năm quen biết, là thanh niên trai tráng, lại có người phản kháng còn liên tục dùng ngực khích tướng, kích thích dưới mọi tình huống, người nào đó còn bị ăn đến xương cốt cũng thừa có quỷ.

      1620thuy, Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    4. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 13

      Từ trong quá khứ hoàn hồn, thân ảnh quen thuộc trong đầu cũng dần dần ràng cuối cùng lại biến hóa thành tiểu nương mặc váy vàng. Tóc đầu được buộc khéo léo thành hai búi, hai lọn tóc thả rơi nhàng xuống hai bên, chiếc chuông tinh xảo ngừng lắc lư theo chủ nhân, phát ra tiếng đinh linh thanh thúy dễ nghe.

      Diệp Mạt thấy vẫn quan tâm mình, oán khí trong lòng càng lớn. Đầu tiên là chặt đứt kế hoạch hoàn mỹ của nàng, sau đó lại hươu vượn cầu tìm nữ nhân tới hầu hạ, là phát cáu lên mà. Muốn qua mặt nàng, đừng quá khinh thường nàng chứ!

      muốn cùng lời vô nghĩa, cũng thèm để ý đến . Diệp Mạt lập tức quay đầu chơi đùa với Hoa Diên, giống như chưa từng có việc phát sinh kia.

      Trình Hạ thị cũng để ý lời của hai đứa bé non nớt, dùng khăn tay tinh tế lau sạch những mảnh vụn điểm tâm ở các ngón tay, cùng nha hoàn thiếp thân Diệu Linh bàn luận chuyện khác.

      Nhưng bởi vì Trình Tề Lễ nghĩ lại chút chuyện qua, cảm thấy mảnh ấm áp. Lúc này thấy lão bà để ý tới , khỏi có chút buồn bực, liền chủ động chuyện với Diệp Mạt:

      cảm thấy tuyển hai người cũng có gì, em nghĩ sao?” xong còn nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười khe khẽ.

      Khóe mắt Diệp Mạt mãnh liệt run rẩy chút, quan tâm . Chẳng qua lật xem tiểu hà bao bên hông Hoa Diên, từ bên trong lấy ra dây kết khéo léo, kinh ngạc hỏi: “Dây kết này là do mẫu thân tiểu Hoa dạy kết sao?”

      Từ lúc Hoa Diên lên xe ngựa, cũng chỉ lúc đầu tò mò liếc mắt nhìn Trình Tề Lễ cái. Sau đó toàn lực chú ý của nàng đều là người Diệp Mạt, lúc này lại cùng nàng trò chuyện, hoàn toàn nhìn Trình tiểu soái ca của chúng ta. Nghe câu hỏi của Diệp Mạt, liền khẽ mở miệng gật đầu giọng : “Dạ, cái này là mẫu thân dạy.”

      “À, ra dây kết này ta cũng biết làm, giờ ta dạy em kết cái khác được ?” Diệp Mạt hi hí mắt mỉm cười với Hoa Diên, kỳ cái dây kết này rất đơn giản, cũng khó. Nhưng mà nàng biết, vì thân thể Diệp Mặc trước kia cũng biết. Nhưng mà Hoa Diên cũng là tiểu hài tử chân , tuổi còn như vậy mà thông minh, khéo tay, quả nhiên là nhân tài.

      Vì thế, hai chụm đầu vào nhau cùng đùa nghịch, kết các dây kết. Trình Tề Lễ trở thành người trong suốt, hoàn toàn bị để qua bên.

      Trình soái ca tự nhiên vừa lòng, dứt khoát hạ cửa xe, đứng lên hoạt động tiểu thân mình rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Mạt. Trong lúc di chuyển, còn quên tạo ít tiếng động. Thế nên Trình Hạ thị cùng Diệu Linh bên kia đều quay đầu sang, nghi hoặc nhìn .

      Động tĩnh lớn như vậy, Hạ Mạt dĩ nhiên cũng biết, tuy nhiên biết biết, nhưng để ý tới . Trình Tề Lễ xê dịch thân thể, tự nhiên lại gần lão bà của mình.

      Chẳng qua, Diệp Mạt từ đầu đến cuối đều cụp mí mắt, lại cùng Hoa Diên bắt tay làm những dây kết đa dạng, hoàn toàn coi người bên cạnh là khí. Lúc áp sát thân mình nàng lại gần Hoa Diên hơn nữa, lần này khoảng cách của hai người ra xa hơn.

      Thấy nàng để ý tới mình, Trình Tề Lễ trong lòng có cách khác. Dịch chuyển mông lại gần Diệp Mạt, hơn nữa còn sáp lại mặt nàng, cúi người ở bên tai nàng, dùng thanh chỉ hai người nghe thấy đùa giỡn: “Thế nào? người ông xã có mầm độc, tránh xa như vậy?”

      Diệp Mạt tự nhiên muốn dịch đến chỗ Hoa Diên, cũng biết cố ý hay do tại sao, bất ngờ cắn ngụm bên tai nàng. Diệp Mạt chỉ cảm thấy cả thân mình run lên, hoảng sợ quay đầu nhìn chằm chằm . Con bà nó, đây là loại người gì, JJ còn chưa bắt đầu phát dục, liền tới chiếm tiện nghi ăn đậu hũ của nàng. Này… này… dâm đãng. Ma quỷ a!

      Mà vị vừa mới bị ghét bỏ, giờ vẻ mặt thản nhiên, giống như người vừa rồi ăn đậu hũ phải là mình. Nhìn vẻ mặt tức giận của lão bà, rốt cục có cơ hội đánh trả. nhìn biểu tình muốn ăn thịt người của tiểu nữ oa, mắt liếc dây kết trong tay nàng, nâng khóe mi, mở miệng, dùng ngữ khí rất là ghét bỏ :

      “Chậc, xấu.”

      “…”

      Diệp Mạt như nổ tung vì tức giận, nhưng ngại có người khác trong xe ngựa, bản tính thể bạo phát. Chỉ biết xiết chặt dây kết trong tay, hít sâu áp chế lửa giận xuống, rồi ngước mắt lên lườm kẻ nào đó, sau đó từ cánh mũi hừ ra hai chữ.

      “Ngây thơ!” xong tựa lên đệm nhìn vẻ mặt hiểu của Hoa Diên, lừa bịp ăn đậu hũ của bà, ai thèm quan tâm ngươi, hừ.

      Trong đầu Trình Tề Lễ buồn bực, khó chịu trong lòng bắt đầu dâng lên. Dám chẳng thèm kiêng nể thuận theo , còn cái gì? Ngây thơ? Lão tử chính là dỗ dành nàng!

      Khuôn mặt tuấn dần dần đen lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Diệp Mạt cách xa mình, đè thấp thanh kêu nàng: “Lại đây”. Thần khí trong ánh mắt đâm tới, giống như , có lá gan thử qua.

      Diệp Mạt biết lão công đến cực hạn, nhưng nàng cũng có khí phách. Nhớ ngày đó, bị bắt ép, ăn ở đều bị quản, nàng cũng chịu thiệt thòi. Nhưng hôm nay, cha nàng là thủ phủ thành Lê Dương, tuy là con trai của tri châu đại nhân, nhưng còn phải là ở nhờ nhà nàng sao, chưa từng nghe qua câu ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây phong thủy luân chuyển sao?

      “…” Thấy nàng phản ứng còn liếc mắt lườm mình cái. Trình Tề Lễ tức giận đến ngứa răng, lại cho nàng cơ hội, cơ hội cuối cùng.

      “Em lại đây cho !” Thanh so với trước càng trầm, đủ nguy hiểm.

      Trong thâm tâm Diệp Mạt có tiền đồ run lên, cuối cùng là vẫn khắc chế. Con bà nó, nay có chỗ dựa vững chắc, có kinh tế hùng hậu, có thể ưỡn thẳng lưng, cũng có thể quang minh chính đại với lão công nàng chữ NO, là con mẹ nó thích cảm giác này!

      Cả buổi Trình tiểu soái ca nhìn chằm chằm nàng, bụng lớn khó chịu, nhất là biểu tình đáng đánh đòn của nàng: “ làm khó được em à, em có chỗ dựa nha”. muốn xách nàng tới… nhào… nặn thành quả bóng cao su.

      Cuối cùng, thành trận chiến quỷ dị tiếng động, Trình Tề Lễ căm giận khịt mũi, tiếng quay . đường trở về, mãi cho đến khi vào trong phủ, hai vợ chồng cũng ai để ý tới ai.

      Mặc dù đường Trình Tề Lễ nhịn được liếc Diệp Mạt vài cái, hôm nay Diệp Mạt quyết tâm, hoàn toàn coi trong suốt. Cho nên mỗi lần liếc trộm nàng tức giận trong lòng lại tăng lên, cuối cùng giận dữ phất tay áo quay là tức chết !

      Diệp Mạt thấy tieen phong giận dỗi, bản thân cũng lên tinh thần. Cái gì đó, cũng giỏi đấy? Tức giận tức tức giận? Cứ phải thuận theo ý sao. Cuối cùng, đá cước , tay phải phất cái, quay đầu, mũi hừ tiếng cũng quay đầu lại tiêu sái về sân của mình.

      Những hành động này khiến cho người khác đều đứng tại chỗ vẻ mặt ù ù cạc cạc. Huệ Ngạc vừa xe bước xuống, liền nhìn thấy hai tiểu tổ tông tức giận quan tâm nhau. Ngày xưa hai người ở cùng dính nhau như keo, kéo cũng ra, đây là chuyện gì?

      Huệ Ngạc bước nhanh xuống đuổi theo hướng Diệp Mạt , Diệp Chân thị phía sau nhàng tiến lên, đứng bên Trình Hạ thị tò mò hỏi: “Đây là làm sao thế, buổi sáng phải rất tốt ư?”

      Trình Hạ thị vẻ mặt cũng mờ mịt, cau mày liễu dài, nghi hoặc : “ biết, mới vừa rồi còn ở chung tốt lành ầm ĩ. Hai bảo bối có vướng mắc, sao có thể yên ổn?”

      So với Trình Hạ thị, Diệp Chân thị có vẻ chút áp lực đều có. Đưa tay dẫn Trình Hạ thị tới phòng khách, nhanh chậm chậm rãi : “Muội tử có vẻ quên rồi sao? Tháng trước vị cao nhân kia có , cứ để hai bảo bối thuận theo tự nhiên, đều là hai phúc tinh, chúng ta thể can thiệp.”

      xong, còn che miệng nở nụ cười, Trình Hạ thị thấy thế mới xóa tan mây mù, cười ha ha, : “Xem muội hồ đồ này, sao lại quên mất. Hơn nữa, đều là hai tiểu hải tử, chỉ sợ đến nửa canh giờ, liền tốt trở lại thôi.”

      Vì có tên đạo sĩ miệng lưỡi trơn tru cùng với vị chủ trì Lôi Sơn tự chưa từng lộ mặt, hai gia tộc Trình Diệp liền để hai đứa trẻ tự lo liệu quản nữa. Chỉ là, lần này có bình thường như Trình Hạ thị đoán trước, phải nửa canh giờ hòa thuận.

      Ba ngày, suốt ba ngày.

      Diệp Mạt chạy sang vườn phía Tây, mỗi lần Trình Hạ thị qua, hễ là dẫn theo Trình Tề Lễ, nàng đều tới gần, hoặc là nghe có người đến liền nhanh chân hơn. Điều đó càng khiến cho khuôn mặt Trình thế tử càng ngày càng đen, lửa giận trực tiếp đạt tới cực đỉnh, nhưng cuối cùng tìm được chỗ phát bèn áp chế lửa giận quay về.

      Nóng nảy náo loạn xong, Trình tiểu soái ca bắt đầu bất an đứng lên. Trước kia bọn họ cũng thường xuyên tranh cãi, nhưng bất kể cãi nhau lớn đến như nào, quá ba ngày, nàng tuyệt đối chủ động đến tìm giảng hòa. Nhưng hôm nay… nữ nhân này sao lại thay đổi như thế, hơn nữa còn cứng đầu đến cùng, khác biệt!

      Lại ngày kéo dài qua, bên kia Diệp Mạt động tĩnh. Trình Tề Lễ bắt đầu đứng ngồi yên, nhất định phải bắt nàng lại, dùng gia pháp hầu hạ chút, để nàng phải hiểu được rằng, ai mới là người chủ gia đình!

      ngày, Diệp Mạt ở trong vườn hoa chơi, đột nhiên có chút thèm ăn bánh trẻo mà Huệ Ngạc làm. lòng thỏa mãn nàng, Huệ Ngạc liền sai nha hoàn đưa nàng trở về phòng, còn mình phòng bếp tìm đầu bếp nữ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

      Diệp Mạt cùng nha hoàn kia tới sân, vừa mới vào cửa, liền thấy trong phòng nàng có nha hoàn trung đẳng chào đón, hơn nữa còn thở hồng hộc với nàng: “Ngũ tiểu thư, lão gia ở phía sau hồ câu cá, sai nô tỳ đến, muốn mời tiểu thư cùng qua đó.”

      “À…” Diệp Mạt đối với cha mẹ mới của mình đều rất có cảm tình, cho nên liền cho nha hoàn kia đưa nàng , trong phòng để lại nha hoàn lúc trước bồi nàng phơi nắng, để tránh đến lúc đó Huệ Ngạc lại sốt ruột tìm xung quanh.

      Nha hoàn kia ôm Diệp Mạt thẳng quay đầu, lòng vòng đoạn liền tới phía sau hồ. Chỉ vào cái đình xa xa cạnh hồ : “Tiểu thư, có điều này, nô tỳ… nô tỳ cần đại tiện, biết tiểu thư có… …”

      Diệp Mạt gì, chỉ là từ trước đến nay làm khó dễ các nàng, liền bảo nàng thả mình xuống, gật đầu : “Ngươi di, ta tự mình là được rồi.”

      mặt nha hoàn kia nhất thời mừng rỡ, vội vàng dặn Diệp Mạt vài câu, tất cả đều là phải giữ an toàn, được nghịch nước, cẩn thận kẻo rơi xuống… Diệp Mật giật giật khóe miệng, tiểu nha hoàn này lải nhải chỉ chút.

      Quơ quơ bàn tay bé, muốn : “Ta biết, biết! Ngươi để ta thôi.” xong quay người về phía cái đình.

      Tiểu nha hoàn kia đứng tại chỗ ngu ngơ trong chốc lát, liền nhanh như thỏ chạy đến chỗ núi giả. Lại nhìn bộ dáng của nàng, phải là nha hoàn hạ đẳng lần trước vì hai cái bánh bao mà gặp chuyện, sau đó có người xin cho mới miễn được hình phạt sao?

      Lúc này, nàng ta nắm hai tay lại, gập cánh tay ở trước ngực, miệng cắn nắm tay. Hai chân vững, miệng lảm nhảm linh tinh:

      “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Ta … A a a, , … Ngũ tiểu thư khẳng định thể nhớ mặt của ta, hắc hắc, may mà nương ta ban cho ta khuôn mặt giống như người qua đường Giáp.”
      1620thuy, Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    5. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 14

      Từ xa, Diệp Mạt liếc mắt nhìn thấy cái đình giữa hồ, bởi vì còn cách chút, nên cũng thấy tình hình bên trong. Nghĩ rằng xung quanh đều là nhà của mình, gặp chuyện gì, cũng để ý nhiều, lập tức men dọc theo hành lang ven hồ tới.

      Bây giờ trời vào thu, những chiếc lá khô héo, úa tàn bên hồ Bạch Liên được dọn dẹp sạch . Hôm nay là ngày nắng, ánh sáng vàng chiếu xuống mặt nước trong veo, phản chiếu lên thành những màu sắc rực rỡ. Ngay lúc này sóng nước lay động nhàng, đàn cá chép bạc đỏ lướt nhanh đến chỗ có thức ăn, quẫy nước vui vẻ giống như chơi đùa.

      Nhưng mà, càng đến gần, Diệp Mạt càng cảm thấy có gì đó đúng. Theo lý thuyết, bản thân cha nàng thể nào cũng có vài người hầu bên cạnh, nhưng lúc này, gần đến, sao bóng người cũng chưa nhìn thấy.

      Nhưng từ góc độ của nàng, ràng thấy trong đình có người cho bầy cá ăn. Hơn nữa còn quăng tây quăng ta, hết xa lại gần, chọc cho bầy cá ngừng bơi qua bơi lại Đông Tây Nam Bắc. Nhếch miệng khinh bỉ, như này đâu phải cho cá ăn, ràng là bản thân muốn tìm việc vui trêu chọc đàn cá.

      Thấy gần đến, liền hắng giọng hô tiếng về phía người cho đàn cá ăn: “Phụ thân.”

      Thân hình đó ràng dừng lại chút nhưng vẫn tiếp tục cho cá ăn sau đó liền thấy túi to thức ăn gia súc đều bị ném vào giữa hồ nước. Trong nhất thời, đàn cá quẫy đạp vui mừng càng lợi hại hơn.

      Chờ Diệp Mạt từ thềm đá lên, mới thấy ràng người bên trong. Làm sao đây có thể là cha nàng, ràng là ông xã càng sống càng ngây thơ của nàng thôi. Khó trách nàng đoạn đường từ bên kia tới cũng thấy được người nào, hóa ra nơi này phải là có người, mà là người này quá thấp, cái đầu bị lan can của đình che mất rồi.

      Dĩ nhiên Trình Tề Lễ biết trong lòng bà xã thầm khinh bỉ bộ dạng thấp bé này của mình. Lại còn vỗ vỗ tay, vuốt bỏ những vụn thức ăn trong lòng bàn tay, sau đó mới đến chỗ nàng. thể ngờ, ba ngày dám gặp , nghĩ mình là trời chắc. Lại nhìn bộ dáng này của nàng, nếu bản thân tính kế lừa nàng đến, chỉ sợ đúng là muốn quên .

      Ông chủ trong gia đình này mang vẻ mặt quỷ dị, vì cố kiềm chế tức giận mà đổi màu, vạt áo dài bay lên nhìn như muốn ngã ngồi lên ghế đá. Tiếc rằng, chiều cao giới hạn, mông chạm được tới mặt ghế. còn biện pháp, ta chỉ có thể khập khiễng từ từ bò lên, hơn nữa hai chân ở trung căn bản thể chạm tới mặt đất, do đó, uy tín tràn đầy gương mặt kia liền biến mất chút gì, ngược lại còn làm cho người ta nhìn mà buồn cười.

      Diệp Mạt ngừng cười, khuôn mặt lạnh lại, : “Giả mạo cha em? Thế nào? Như vậy là muốn làm bề của em?”

      “…”

      Trình Tề Lễ vốn nghẹn cả bụng tức giận, vốn là dự định giội vào đầu nàng mắng trận cẩu huyết, rồi vài câu mềm giọng, để nàng giữ lời ngoan ngoãn ở lại bên cạnh mình, nhưng vừa bắt đầu bị nàng lấn áp, được gì.

      Nhếch nhếch khóe môi, cũng biết tiếp như nào, nửa ngày mới phun ra câu tự nhiên: “Em… Mấy ngày nay em làm sao thế?” Ngụ ý chính là tới tìm mình, buồn cười.

      Diệp Mạt nghi hoặc liếc mắt nhìn cái, đột nhiên Trình Tề Lễ cảm thấy cả người được tự nhiên, nhất là biểu tình có chuyện gì của nàng, làm cho có xúc động muốn đánh người.

      Từ ghế đá mạnh mẽ nhảy xuống, tiếp đất chuẩn, chân lảo đảo lảo đảo mới đứng thẳng được. Hành động như thế mất phong độ, làm cho tức giận của lập tức tăng lên. Sớm biết thế chọn cái đình này, ghế con bà nó cao như vậy.

      Nghiêm mặt lại qua, giọng điệu với nàng gần như ra lệnh: “Bắt đầu từ ngày mai tới tìm .” xong về phía bên ngoài đình, ở phía sau, Diệp Mạt nhìn nhíu mày phản đối.

      “Dựa vào cái gì?”

      Dựa… Cái gì… Trình Tề Lễ suýt nữa cắm đầu về phía thềm đá, nổi giận đùng đùng quay lại nhìn nàng, hai bàn tay nắm chặt lại ở bên người, càng nắm càng chặt. Muốn đánh người, làm sao bây giờ.

      Diệp Mạt thấy quay đầu, bèn thản nhiên khoanh tay bé lại dựa vào bên cột, dùng cằm cùng lỗ mũi tiếp tục với : “ cho lý do , em dựa vào gì mà phải nghe lời . Cũng đừng quên, nghi thức đính hôn còn chưa có cử hành đâu.”

      Trình Tề Lễ rốt cục nhịn được nữa, bước nhanh đến, bàn tay đập cái, vỗ vào thân cây cột to lớn bên cạnh nàng, thân thể bé tới gần nàng, tàn nhẫn trả lời: “Chỉ bằng là ông xã của em!”

      Hai chữ “Ông xã” kia còn cắn rất nặng, giống như toàn bộ tức giận đều trút hết vào hai chữ này. Người phụ nữ này cho dù biến thành đứa chảy nước miếng ròng ròng, vẫn như cũ có bản lĩnh khiến tức giận đến đỉnh điểm, còn phát tiết được. Lúc này, nếu trước mặt phải nàng mà là bao cát… Rất có khả năng, bao máu tươi ngay tại chỗ.

      Trong nháy mắt, thấy ông xã dựa vào gần, đầu Diệp Mạt run lên theo phản xạ có điều kiện. Con bà nó, mới giây vừa rồi, nàng gần như nghĩ về trước kia, khí thế quả thực giống nhau như đúc. Cũng may hé ra khuôn mặt béo mập trắng nõn gần như dán vào chóp mũi nàng, khiến cho nàng giảm ít áp lực.

      “Ông xã của em? Làm sao có thể. Cho tới bây giờ ông xã của em cũng từ bỏ em để cho nữ nhân khác hầu hạ, tuyên bố muốn tìm người khác hầu hạ, cũng phải là ông xã của em.”

      …” Lại lần nữa Trình Tề Lễ bị nghẹn, ràng chỉ định trêu đùa nàng. Đâu nghĩ đến… Như vậy có tính là gieo gió gặt bão ? Chỉ có điều nhanh như vậy liền nhận thua, cũng phải là tác phong của .

      “Hừ, được tìm nữ nhân, còn em được tìm đống nam nhân về để vui đùa sao?” có cửa đâu.

      Diệp Mạt nghe vậy, lòng lung lay, lại quyết tâm kiên định lần nữa, biểu tình mặt cũng trở về lúc ban đầu: “Vậy tìm nữ nhân hầu hạ bên cạnh mình sao? Em mặc dù có ý muốn tuyển thằng bé đáng chút, đó… Đó cũng chỉ là xuất phát từ vui đùa… Hơn mới thêm đứa con nít, liền hồ đồ như vậy sao?”

      Thấy nàng rốt cuộc có ý muốn tranh luận với mình, Trình Tề Lễ ngược lại bình tĩnh xuống, đầu óc tư duy cẩn thận trong nháy mắt bắt được lỗ hổng trong lời của nàng, cũng đáp trả: “Theo cách của em, tìm người hầu nữ nào cũng chỉ là nhóc con chưa phát dục, vậy em muốn ngăn cản cái gì?”

      …” Diệp Mạt giận dữ, ngay tiếp theo cảm xúc trở nên hơi kích động: “Thế giống nhau sao được? Đàn ông và đàn bà vốn đồng dạng.” người giữ được kiềm chế của bản thân, người nổi trận lôi đình, do đó liền nhìn ra cao thấp. Ai có thể đảm đương làm người chủ gia đình, ai chỉ có thể cả đời bị bao dưỡng bị nô dịch, điều này quá ràng.

      Nhưng mà, ván này, ai thắng ai thua tình hình còn chưa .

      “Em lại xem, có cái gì giống nhau?” Thân thể Trình Tề Lễ nhúc nhích, chỉ nhàng nhếch bên khóe miệng lên, .

      Diệp Mạt lùi thân thể bé lại, lập tức ý thức được khí thế cạnh tranh cùng đối thủ là tương đối quan trọng, liền ưỡn ngực, hất hàm lên :

      “Đàn ông cho dù so với đàn bà có nhiều hơn mười hai mươi tuổi, thậm chí càng nhiều đều có thể ra tay được. Nhưng đàn bà được, đàn bà gặp tình huống như vậy, đầu tiên trong lòng đều kiểm soát được. Làm sao giống với các người suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chính là cầm thú. Nhớ ngày đó em xem đài truyền hình CCAV, cha ruột có thể OOXX con mình, như là vợ chồng, loạn luân bừa bãi. Còn chưa đến tổng cái gì mà tổng ở doanh nghiệp của , ánh mắt liên tiếp ngắm các sinh viên nữ ở công ty, còn liều mạng mời người ta rượu, lòng dạ thầm nghĩ mang người ta lên giường, quả bằng cầm thú, những sinh viên kia đều là người bị ruồng bỏ. Huống chi trong tình huống đặc biệt này, đến lúc đó, bên trong tuy là lão nhân hư thối nhưng thân thể của còn trẻ, lại kinh nghiệm sa trường, chỉ sợ còn muốn vô pháp vô thiên…”

      =.=|||

      Coo nàng này, là nghẹn suốt ba ngày, vẫn bị cái vấn đề nam nhân có thể tam thê tứ thiếp vây lấy, thực cảm thấy nghẹn nặng hơn, giờ liền mở miệng ngừng, mấy thế hệ cũng bị phẫn nộ lôi ra giải quyết.

      Trình Tề Lễ trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, nửa ngày kịp phản ứng mà ngăn cản. Chờ thời điểm ý thức được có lẽ nên kêu STOP, Diệp Mạt bắn người muốn thở được, giờ muốn thở lại quá chậm. (= :)

      Mà Trình soái ca ngập tràn lửa giận, nhưng lúc nàng giống như pháo phun trào giờ vơi hơn nửa. Biểu tình mặt cũng tốt lên ít, rốt cục còn bộ dáng người người đều thiếu năm trăm vạn nữa.

      Diệp Mạt bình tĩnh trở lại, liền thấy ông xã trừng đôi mắt, nháy mắt cũng , nhìn chằm chằm nàng. Mới ý thức vừa rồi đem chuyện tình hơn tháng nay hơi ra, nhen nhóm lên ngọn lửa khinh bỉ lũ ngựa đực hừng hực cháy trong lòng nàng, cho đến nay, người mà có cái nhìn sâu sắc nhất vẫn là cha của nàng.

      Tại đây lại chút sợ hãi, ưỡn ngực, khiêu khích nhìn về phía ông xã của nàng: “Như thế nào?”

      Trình Tề Lễ lúc này mới theo động tác nàng, dời tầm mắt dừng lại ở lồng ngực ưỡn cao của nàng, sau đó nhìn chằm chằm vào vùng đất bằng phẳng đó mà trả lời cảm thấy thế nào.

      Trong đình đột nhiên trở nên yên lặng, Diệp Mạt nghi hoặc nhìn chằm chằm cái trán cao thẳng của ông xã mình, bắt đầu có hơi chột dạ… Có phải hơi quá hay ? Dù sao từ trước tới giờ ông xã vẫn lòng, cũng có giống với tên tổng gì gì kia, chưa bao giờ chạm vào người khác, chỉ có điều, việc này cũng trực tiếp khiến cho phải làm lao động mỗi đêm thảm.

      Nhưng mà, chuyện mà Trình tiểu suất ca làm kế tiếp khiến cho người khác tưởng tượng nổi. nhìm chằm chằm vào ngực bé của Diệp Mạt lâu mày vừa nhíu, tay trái vẫn buông lỏng nhanh chóng giơ lên, sau đó vô cùng chuẩn xác sờ bên trái của Diệp Mạt … đúng vào vùng đất bằng phẳng…

      Diệp Mạt kinh hãi , cả người cứng đờ tại chỗ, cái miệng nhắn há to, dường như có thể nhét quả trứng gà.

      Qua hơn nửa ngày, bàn tay đặt ở vùng đất bằng phằng mới lấy , tên côn đồ vừa mới thực hành vi lưu manh lùi lại dựa vào cây cột, tay phải sờ cằm của mình, sau đó như nghĩ tới cái gì bèn nhìn chăm chú từng vị trí người bà xã của mình, mày lại nhíu lại, cuối cùng nhàng lắc đầu, thở dài mạnh hơi… Xong quay người rời .

      Đợi cho đến khi Diệp Mạt giải trừ trạng thái hóa đá của mình, hồi phục ý thức thân ảnh kia xa hơn năm thước. Diệp Mạt nhận thức muộn màng liếc nhìn ngực mình cái, mới tay chống nạnh, tay kia chỉ vào bóng xa xa giọng phẫn nộ: “A a a, cái tên lưu manh này, dâm ma, cuồng sắc, luyến đồng … A a a… Ngươi lại bóp ngực lão nương… A a a… Lão nương mới ba tuổi a a a…”

      Xong rồi quay lại lệ rơi đầy mặt, đánh quyền lên thân cột, gục thân mình xuống rên rỉ:

      “Mẹ nó, lão nương muốn có ngực, tại, lập tức lập tức.”

      ….
      1620thuy, Nhiên Nhiên, Snow4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :