1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh yêu em - Bách Linh

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 34

      Tô Dung vỗ về dạ dày, cảm thấy có chút khổ sở, nhưng ngày nào đó rời khỏi chỉ mang theo ít thuốc bổ dưỡng, định ra ngoài xem chẩn, Bạch Ngô Đồng nhìn thấy sắc mặt cậu có điểm khó coi, trong tay lại cầm chìa khoá.



      “Dạ dày cậu đau?”



      “Có điểm thoải mái.”



      “Chờ chút.” Bạch Ngô Đồng rời ôm ấp của người , từ ngăn tủ lấy ra lọ thuốc, “Của cậu đây.”



      Tô Dung thấy lọ thuốc kia, kinh ngạc nhìn , Bạch Ngô Đồng liếc cậu cái, lại trở về ngồi trong lòng người xem TV, “Đúng rồi, muốn ăn khuya hay ? Cậu uống thuốc xong cần ăn chút gì đó đúng ? Hơn nữa bữa tối cậu ăn cũng nhiều.”



      Tô Dung nắm chặt lọ thuốc, đáy mắt như hiểu , cậu biết là ai lấy tới, “ cần, tôi đói bụng, nếu tôi đói bụng nấu ít gì đó ăn là được rồi.”



      “Lãng phí gas của nhà tôi, được.” đẩy Nhâm Phi Dương cái, người phía sau nắm chân , cánh tay vươn dài cầm lấy điện thoại, tay cũng buông tha chân , có chút đứng đắn vuốt ve.



      Bạch Ngô Đồng liếc mắt, toàn thân như mềm yếu vô lực, nhanh chóng bấm điện thoại, “Tôi giúp cậu kêu thức ăn bên ngoài. . . . . . . Uy, ba phần ăn khuya, phần là cho người có bệnh đau dạ dày ăn.”



      Tô Dung vừa uống thuốc vừa nhìn trực tiếp gác điện thoại, uống mấy ngụm nước, kinh ngạc mở miệng, “Cậu kêu món gì vậy? Chỉ đơn giản như thế? Ngay cả địa chỉ cũng cho.”



      Bạch Ngô Đồng muốn mở miệng, chân bị dùng sức nhéo chút, chỉ còn biết rên khẽ ra tiếng, thần tình đỏ bừng cắn môi trừng mắt nam nhân.



      Nhâm Phi Dương cười ở lòng bàn chân hoa giới, vừa lòng nhìn thấy người đỏ mặt bắt đầu giãy giụa, “Mấy ngày nay cậu ăn, uống, kể cả cái lọ thuốc kia, còn có ít thứ khác, đều là cú điện thoại liền có chuyên gia đưa đến. Tôi đêm qua ra ngoài mua đồ vật, mười , mười hai giờ, ta còn đứng dưới lầu chờ, tôi còn cùng ta hàn huyên chút. Tôi nghĩ đây phải ngẫu nhiên, mà là ta mỗi ngày đều ở bên ngoài chờ.”



      Tay Tô Dung run rẩy, lọ thuốc rớt xuống đất, “Mấy ngày nay trời đều mưa.”



      “Điều đầu tiên mà cậu nghĩ đến là trời mưa, có thể thấy cậu vẫn còn quan tâm ta. . . . . . . Ai, vội, cùng với tại lao ra tìm ta, bằng thu dọn đồ đạc, về nhà ràng với ta. Muốn ra sao khi gặp mặt cứ , mà cậu cũng đâu muốn cùng ta chia tay, khi như vậy, cho dù giận thế nào cũng nên tiêu thôi.”



      Bạch Ngô Đồng nhìn ánh mắt người , lên tiếng, “ ta viết cho tôi đống lớn, nên chú ý ăn, mặc của cậu, tôi cầm nó mà nặng cả tay. Tôi là chán ghét ta khi dễ cậu, tuy rằng tôi biết phát sinh chuyện gì, bất quá cậu rời nhà trốn chính là ta đúng, cho nên tôi liền tức giận đem bỏ hết mấy thứ ghê tởm ba lạp gì đó, bảo ta cần giả hảo tâm.” bĩu môi, “Nhưng mà thể phủ nhận, ta đối với cậu rất quan tâm, ta đến, tôi cầm đồ vật bước , ta cũng chưa cái gì, Phi Dương mời ta lên nhà ngồi chơi, ta hứa với cậu rồi, cho cậu nhìn thấy ta. Ân, cứ như vậy.”



      “Em rốt cuộc cái gì?” Nhâm Phi Dương nhíu mày.



      “Bằng phải cái gì đây?” Chân Bạch Ngô Đồng ở trong tay y động hai cái, làm như là đá y, “ ta khi dễ Tô Dung a, em chỉ đem chuyển đạt, có chắp vá lung tung, thêm mắm thêm muối là đối ta tốt lắm rồi.”



      Tô Dung đứng lúc, thân thể có chút xong vào khách phòng, trở ra mang theo valy hành lý.



      Bạch Ngô Đồng nhăn mặt, “Cậu muốn tha thứ ta?”



      “Ngô Đồng!”



      Ánh mắt Tô Dung phức tạp nhìn nhìn sàn nhà, “Tựa như Phi Dương , cũng phải tính toán chia tay, đây là thời điểm nên trở về.”



      “Ăn khuya cần mang lên, xuống dưới lầu chờ ta , nếu ta nhìn thấy cậu, nhất định rất vui.” Nhâm Phi Dương trừng mắt nhìn Bạch Ngô Đồng lại định gì đó.



      “Vâng, mấy ngày nay cám ơn hai người.”



      “Bảo ta giới thiệu mấy nhà hàng ăn ngon, mời chúng tôi ăn cơm, như vậy tốt rồi.”



      Tô Dung cảm kích đối với y cười, lại nhìn bạn tốt vẻ mặt cam lòng mở miệng, “Nếu như lại bị khi dễ, cứ tới đây, đừng hảo tâm dễ dàng tha thứ ta như vậy.”



      “Cám ơn, Ngô Đồng.”



      “Cám ơn gì chứ.”



      Nhìn thấy Tô Dung lấy hành lý lao ra ngoài, vẫn là bộ dáng vội vội vàng vàng, Bạch Ngô Đồng hận đến nghiến răng, ” Nam nhân kia có cái gì tốt chứ?”



      “Ít nhất ta đối Tô Dung, chúng ta lời nào để .”



      Bạch Ngô Đồng cam chịu, đừng là bạn tốt, cho dù là cha mẹ , chỉ sợ cũng thể chiếu cố cho cẩn thận như thế.
      honglak thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 35


      Tô Dung ra thang máy đến bãi đỗ xe ngầm, nhìn thấy cầm thức ăn khuya tới, áo khoác người chỗ khô ít mà chỗ ẩm nhiều, ràng là bị mưa làm cho ướt nhẹp, thoáng chốc cậu đỏ hốc mắt.



      Mấy ngày nay, cậu vẫn luôn nghĩ, phải tìm lý do gì mới có thể tha thứ cho , trở lại bên cạnh ?



      Nhưng trong khắc này, cậu mới biết được, Cao Thịnh chính là lý do kia.



      Đối diện, nam nhân kia vừa nhìn thấy Tô Dung, cả người ngây ngẩn.



      Tiếp theo vài giây, Cao Thịnh nở nụ cười to, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, có chút run rẩy, có chút nơm nớp lo sợ.



      “Tô Dung.”



      Tô Dung lấy qua thức ăn khuya trong tay , đưa tay ra, “Chìa khoá xe.”



      Cao Thịnh lập tức đem chìa khoá trong túi tiền đưa cho cậu, “Đây này, Dung, em tha thứ rồi sao?” cẩn thận hỏi.



      Tô Dung trừng liếc mắt cái, cúi đầu nắm chặt chìa khoá trong tay, “Chúng ta về nhà trước , dạng này gặp mưa, em. . . . . .”



      Cao Thịnh tay ôm cậu kéo vào trong ngực, hai má lạnh lẽo vì ướt cọ lấy hai má ấm áp của cậu, “ nhớ em, rất nhớ em, chút mưa như thế này là gì cả. cứ nghĩ thân thể đau nhức đến chịu nổi, thế nhưng khi em ở bên cạnh , mới biết được nguyên lai đau lòng cùng nhung nhớ, mới là cảm giác khó chịu nhất.”



      Tô Dung kìm nén khát vọng muốn ôm lấy , kéo tay ra, “Về nhà trước .”



      Cậu cũng rất nhớ , điên cuồng thương nhớ , nhưng mà tại phải lúc ôn nhu ôm ấp, cậu lo lắng cho thân thể .



      Ánh mắt Cao Thịnh xẹt qua tia thất vọng theo Tô Dung lên xe, Tô Dung kiên trì chính mình mở cửa xe, Cao Thịnh ở bên nhìn thấy cậu cơ hồ là chân tay lúng túng, mới biết được trong lòng Tô Dung cũng kích động.



      Cho đến khi bình an về tới nhà, cậu rất muốn cười hoan nghênh trở về, thế nhưng khoé miệng mới hơi động chút, nước mắt giành rơi xuống trước.



      “Hoan nghênh trở về.”



      Tô Dung nhìn , thể tiếp tục nhịn xuống khát vọng nữa, đôi mắt đỏ hồng ôm chặt lấy , rồi mới hung hăng hôn .



      Cao Thịnh đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức đoạt lại quyền chủ đạo, tay đỡ lấy đầu cậu, tay ôm chặt lấy thân mình run rẩy của cậu.



      Kích hôn chấm dứt, Tô Dung ở trong ngực thở dốc, khi hơi thở thoáng bình phục, cậu bỏ lại thức ăn khuya, tiến phòng tắm giúp Cao Thịnh chuẩn bị nước ấm.



      Nước ấm nháy mắt toả hơi dày đặc phòng tắm, rì rào tiếng nước ở trong phòng quanh quẩn ngừng, mùi hương quen thuộc, nhiệt khí mềm mại vờn quanh thân hình bị mưa làm cho ướt nhẹp lạnh như băng.



      nhìn dòng nước ấm chảy xuống, nhìn căn phòng vài ngày trống vắng, thế nhưng lại giống như lâu. Còn có vừa mới được hôn cùng ôm, mấy ngày nay tương tư cùng dằn vặt thể ngủ say, tâm thuỷ chung thể bình tĩnh, cuối cùng bắt đầu trấn định lại rồi.



      Đây là cảm giác gia đình?



      có hôn cùng ôm, có nhìn thấy vẻ mặt của , hai mắt tơ máu cùng bộ dáng chật vật, Tô Dung có thể là rất phục chính mình, cậu tuyệt nhớ đến Cao Thịnh.



      Thế nhưng khi gặp được, chạm phải, mới hiểu được tương tư ngấm vào máu thịt.



      Cao Thịnh nhìn thấy đôi vai cậu run run, có tiếng khóc so với có tiếng khóc càng làm cho đau lòng hơn.



      nhàng về phía trước mà ôm lấy cậu vào lòng, “ xin lỗi, biết sai rồi.”



      Tô Dung lau khô nước mắt, khom người thử độ ấm của nước, “Đừng điều này nữa, tắm rửa trước .”



      Cao Thịnh nhíu mày, thống khổ , “, chúng ta giải quyết chuyện của chúng ta trước. Dung, cần rời , có cách nào chịu được khi em rời khỏi , hảo thống khổ. cũng muốn mình chờ đợi tại căn nhà này, mỗi khi nhắm mắt lại liền nhìn thấy hình bóng của em, bên tai giống như nghe được thanh của em, thế nhưng khi mở mắt ra, toàn bộ đều là giả. mới biết cảm giác trong lòng em khi bao đêm chờ trở về. Dung, tha thứ cho , hãy để có cơ hội hảo hảo bồi thường em.”
      honglak thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 36


      ” Tắm rửa trước .”



      “Dung. . . . . . Em chịu theo trở về, chính là tha thứ cho ? Đúng ? Đúng ?” Cao Thịnh chuyển qua thân thể cậu, mới phát cậu vẫn tiếng động chảy nước mắt, đau lòng hôn lên những giọt lệ của cậu, “Đừng khóc, xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của , em cứ đánh , mắng , là lòng xin lỗi em.”



      …tên hỗn đản này.” Tô Dung khóc ôm chặt , đem nước mắt vùi hết vào người , dùng sức ôm chặt , cậu hảo nhớ , nhớ đến mùi vị của , nhớ đến ôm ấp của , nhớ đến giọng của , nhớ đến hết thảy lại hết thảy.



      “Đúng, hỗn đản.” Cao Thịnh nhàng vỗ về lưng cậu, cậu chịu ôm lấy , mà còn ôm chặt đến như thế, cảm thấy quá mỹ mãn rồi.



      Hơn nửa ngày, cậu mới từ trong ngực nâng mặt lên, “Em cho biết, tại là hưởng án treo đó nha, nếu lại có lần nữa, em mặc kệ là có phải hiểu lầm hay , em nhất định chia tay với .”



      Cao Thịnh mừng rỡ ôm chặt cậu, “Em là tha thứ cho ? Có phải hay ? Ý của em là như vậy ? Cám ơn ông trời, cám ơn em, Dung, cám ơn em, biết em vẫn còn mà.”



      ” Tắm rửa trước .” Tô Dung chống đẩy ôm ấp của .



      Cao Thịnh cầm tay cậu, cẩn thận nhìn vẻ mặt biến hoá của cậu, “Cùng nhau tắm?”



      Tô Dung rút tay về, “Đừng được tấc lại muốn tiến thước, cứ như thế lại muốn đem em lên giường, rốt cuộc là thích em? Hay là thích cơ thể của em? Nếu thích chính là cơ thể của em, loại nam nhân bán thân thể bên ngoài phải hiếm có.”



      Cao Thịnh nghe xong vội vàng buông tay ra, sắc mặt ảm đạm quay , “ thích em, bởi vì thích em mới muốn bính em. biết tại trong lòng em còn giận , em ra ngoài .”



      “Cao Thịnh. . . . . .” Tô Dung ra lời vừa rồi, chính mình cũng hối hận, lại thấy bộ dạng thế kia, trong lòng càng khó chịu.



      Cao Thịnh nghe ra ý của cậu, quay đầu, ôn nhu đối với cậu cười, “ có việc gì, chỉ là nếu em ra ngoài, chỉ sợ nhịn được thôi.”



      Tô Dung đỏ mặt, “Trong lòng cũng chỉ có việc này thôi.”



      Cao Thịnh cười khổ, lại có điểm mong chờ nhìn cậu, “Nếu , chúng ta cái gì cũng làm, chỉ cần cho ôm em cùng nhau tắm là được rồi. nhớ em, tại căn bản muốn tách ra với em.”



      Tô Dung cúi đầu, cái gì cũng chưa , lúc Cao Thịnh cảm thấy thất vọng, lại thấy cậu bắt đầu cởi quần áo.



      “Chỉ ôm thôi đó, thể có động tác nào khác.”



      Cao Thịnh tay chân cực nhanh thoát quần áo chính mình, thoát xong còn có thể giúp Tô Dung thoát, làm cho sắc mặt Tô Dung càng hồng, hung hăng trừng liếc mắt cái.



      ôm Tô Dung cùng nhau ngồi vào bồn tắm với độ ấm thích hợp, mặt cọ xát lưng cậu, “Dung, còn có thể ? Có phải rất nóng hay ?”



      có, chỉ là có chút…. em thấy mình nên ra ngoài trước tốt hơn.”



      Cao Thịnh siết chặt ôm ấp, nhanh chóng cự tuyệt:” thể! En đáp ứng tắm cùng rồi mà.”



      Thân thể Tô Dung rất run rẩy, “. . . . . . Vậy nên khắc chế chút.”



      Cao Thịnh sửng sốt, rồi mới nghĩ đến, bồn tắm đích xác lớn, hai người lại dán vào nhau, phản ứng sinh lý cứng rắn của chính mình cạ cạ vào mông cậu.



      cười, hai tay bắt đầu giở trò xấu xa, ép sát vào hôn lên phía sau gáy cậu, ngón tay xoa nắn bộ ngực cậu, ở hai bên đầu nhũ ngừng vẽ loạn.



      Tô Dung thần tình đỏ bừng bắt được tay , “ . . . . . .”



      Cao Thịnh khát vọng cắt ngang lời của cậu, “ em, Dung, em mới ôm em, tâm ý của cho tới bây giờ chỉ có mỗi Tô Dung thôi.”



      Tô Dung nghe thấy lời , tự giác buông tay ra, thầm mắng chính mình quả là ngốc nghếch, tự động lột sạch dâng đến bên miệng sắc lang, thế nhưng khoé môi lại cong lên nụ cười hạnh phúc.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 37





      Tình cảm mãnh liệt qua , Cao Thịnh làm cho cậu nằm ở người chính mình, “ tính toán cho người đem đến cái bồn tắm lớn hơn.”



      Tô Dung đỏ mặt, mở miệng, “Sợ người khác biết là loại người gì sao?”



      “Chỉ có em mới làm cho kích động thành như vậy.”



      Tô Dung gì, chỉ ngượng ngùng nhắm mắt lại, vào thời điểm ôn nhu như thế này, cậu muốn thêm gì nữa.



      “Dung, bắt đầu kiêng rượu. Bất quá có thể bởi vì nhớ em, kiêng rượu đích xác rất đau khổ, thế nhưng thống khổ khi nhớ em hơn xa việc này, nghĩ lăng trì khổ hình của Trung Quốc, đại khái khác biệt lắm chính là như vậy.” Cao Thịnh ôm cậu, dùng ánh mắt đáng thương xong lời tâm tình.



      Tô Dung lạnh lạnh mở miệng, “Em đây tại trở lại, có phải liền nhịn được hay ?”



      Cao Thịnh khẩn trương phủ nhận, “Đương nhiên phải, vẫn tiếp tục nhịn xuống. Nhưng mà Dung à, ngoan như thế, em nên thưởng cho chút gì đó ?”



      Tô Dung vuốt ve tay xoa bóp ở trước ngực, “ muốn gì?”



      lần sao mà đỡ thèm, còn đủ để nhét kẽ răng.”



      Tô Dung đỏ mặt, đẩy ra tay mới nhớ tới, cậu cũng quên thân thể tên kia còn dính chặt vào trong người của mình.



      Vừa mới khởi thân, thắt lưng lập tức bị bàn tay tên kia áp xuống, cậu khẽ rên tiếng, cả người đều mất khí lực, càng đừng nam nhân kia lại bắt đầu âu yếm dục vọng của cậu.



      Cho nên , Tô Dung hoài nghi cái mà coi trọng có phải chính là thân thể cậu hay .



      “Nhĩ hảo đê tiện, vừa mới tha thứ cho , lại ân. . . . . .”



      là quá em, mà bảo bối của cũng rất em, bọn đều luyến tiếc tách ra với em.”



      bậy. . . . . . hưu vượn ân. . . . . . Hừ. . . . . .”



      “Dung, em có nguyện ý kết hôn với ?”



      Sắp rơi vào tay giặc lý trí bỗng nhiên bừng tỉnh, cậu chật vật kéo ra được cái tay người, có chút kích động quay đầu lại nhìn , “ cái gì?”



      muốn kết hôn với em, mấy ngày nay ngoại trừ chờ em ra, cũng mực xem giáo đường ở nước ngoài.”



      Tô Dung nghe xong lại nhanh chóng quay , “Xem có tác dụng gì, em còn chưa đồng ý mà.”



      Cao Thịnh chuyển qua mặt cậu, hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi, tay vịn thắt lưng cậu, tiếp tục tình vừa ôn nhu lại vừa mạnh mẽ.



      Tô Dung khó chịu ngẩng đầu lên thở, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hơi nước, “ đây là ép hôn?”



      Cao Thịnh hôn lên da thịt cậu, những dấu vết dần dần phai nhạt, lần nữa để lại ký hiệu của chính mình, “ cầu em kết hôn với tên hỗn đản này, làm cho có cơ hội hảo hảo bồi thường em, Tô Dung, cầu hôn.”



      “Dùng. . . . . . Dùng loại này phương thức hạ lưu nay. . . . . .” Tô Dung vặn vẹo mông, lúc này đúng nên lời, quá nhanh đem người ta bức điên, quá chậm cũng làm cho người ta hít thở thông.


      Cậu khó chịu hướng người Cao Thịnh dựa vào, gì cũng năn nỉ, Cao Thịnh biết cũng gấp, hưởng thụ Tô Dung chủ động vặn vẹo thân thể, dùng thân thể cảm nhận cảm giác thoải mái.



      em, Dung.”



      “Hỗn trướng. . . . . .” Tô Dung bị tình hình bên dưới làm cho sắp chảy nước mắt, khó chịu muốn kẹp chặt cái tên vô lại kia, thế nhưng thân thể bị đĩnh nhập mà tự giác mở ra đón tiếp, cái loại cảm giác quái dị này làm cậu còn khí lực chống cự.



      “Dung, cùng kết hôn được ?”



      Bị dục hoả làm cho nửa điểm lý trí cũng còn, Tô Dung rốt cuộc nghe vào lời của , cuối cùng khóc đối người xấu xa kháng nghị, “Cao Thịnh, mà còn như vậy, sau này em . . . . . .”



      Cân nhắc nặng , Cao Thịnh vẫn là quyết định thoả mãn chính mình cùng Tô Dung trước, mặt khác còn có thời gian từ từ đến.
      honglak thích bài này.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 38


      Mỗi lần đến lễ mừng năm mới, Cao Thịnh đều mình quạnh quẽ, tựa như khoảng ở lại Đài Bắc, có đôi khi Tô Dung tìm lý do cùng người trong nhà chối từ, lưu lại bầu bạn cùng , nhưng cơ hội cũng nhiều. từng cùng Tô Dung về nhà mừng lễ đón năm mới, bất quá cũng chỉ là xa xôi vài lần mà thôi, hơn nữa khi đó cùng Tô Dung vẫn là 『 em 』.



      Nhưng lần này cùng Tô Dung trở về, lại với thân phận là『 bạn trai 』. Sớm tuần, Cao Thịnh liền đông mua tây sắm, điên cuồng mua rất nhiều quà tặng, làm phòng khách đều chật nứt như nêm cối, nhưng mỗi ngày còn cảm thấy đủ chu đáo, cho nên ngày hôm sau liền có thêm món hàng mới báo danh.



      Tích lũy đến trình độ là cơ hồ xe đều quá tải, Tô Dung đành phải lời lẽ nghiêm khắc lệnh cưỡng chế được mua thêm nữa.



      Nam hạ cùng ngày, Cao Thịnh khẩn trương đến miệng khô lưỡi táo, cũng phải là người chưa từng thấy qua đại trường hợp nào, khi cùng các đại nhân vật chuyện còn có thể đủ thản nhiên, kiêu ngạo siểm nịnh. Thế nhưng tại là muốn gặp song thân Tô Dung, tuy rằng trước đây ở cùng nhau qua đoạn thời gian, nhưng lần này Cao Thịnh tính toán cùng song thân Tô Dung đề chuyện kết hôn, vì việc này mà mất ngủ mấy ngày.



      Bất quá, ngay tại giữa trưa, sau khi dùng cơm xong, đại khái vì ăn phải thức ăn được mới mẻ, bệnh dạ dày của Tô Dung lại phát tác, Cao Thịnh lại biến thành Cao Thịnh bình thường.



      “Có khoẻ ?”



      “Hoàn hảo. . . . . .” Tô Dung nhíu mày, nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa.



      “Xảy ra chuyện gì? Thuốc còn chưa có tác dụng sao?”



      Tô Dung cắn răng nhịn xuống, khom người muốn tìm túi nylon, cậu muốn thể nhẫn nại, cũng vô pháp mở miệng, sợ khi mở miệng bọn họ phải đường thối về nhà.



      Cao Thịnh nhìn cậu sắc mặt trắng bệch, vội vàng liên lạc bạn bè tra xét gần đây có bệnh viện nào hay , nhìn thấy Tô Dung phun đến lợi hại, chuyện lo lắng trong lòng liền toàn bộ bay tới chân trời. Sau khi trao đổi, chiếu theo chỉ thị của hệ thống vệ tinh định vị, nhanh chóng đưa Tô Dung khám gấp.



      “Thịnh, chúng ta đến lấy thuốc là được rồi, nếu truyền nước biển, trễ chút tắc xe.”



      Cao Thịnh trong tay cầm túi nylon , tay cầm nước, “Tắc liền tắc, bác sĩ như thế nào, chúng ta liền làm như thế ấy thôi.”



      Sau đó, vẫn là truyền nước biển, Tô Dung lại ói ra vài lần, Cao Thịnh cẩn thận chăm sóc. bên, các hộ sĩ nhìn thấy Cao Thịnh cùng Tô Dung hai người chật vật, muốn tới gần hỗ trợ, lại phát căn bản thể nào giúp được, Cao Thịnh thể so với các chuyên nghiệp, nhưng so với các càng cẩn thận. Tô Dung phun quá gấp, lần kịp tiếp túi nylon, Cao Thịnh liền trực tiếp dùng quần áo của mình hứng lấy.



      Nửa người trần trụi chật vật, mùa đông lại là ở bệnh viện, lại giống như lạnh. Quần áo chính mình ô uế sao cả, lại cẩn thận cho quần áo Tô Dung có chút dơ bẩn nào.



      Mấy hộ sĩ nhìn, ánh mắt ái mộ chuyển sang kỳ quái, khe khẽ phỏng đoán.



      Nước biển còn lại nửa, Tô Dung còn khó chịu, mới có khí lực thúc giục Cao Thịnh mặc áo, Cao Thịnh có điểm yên lòng. Nhưng Tô Dung đối nể mặt, đành phải hứa hẹn nhanh về nhanh.



      Đợi cho bọn họ lên xe, muốn hơn hai giờ, may mắn khi bọn họ về đến nhà, còn kịp tham dự bữa cơm đoàn viên.



      Vừa đến Tô gia, Tô Dung ở xe bởi vì tác dụng của thuốc mà ngủ được chút, khí sắc tốt hơn rất nhiều. Cậu ở phòng khách cùng em đùa giỡn, còn Cao Thịnh sau khi chào hỏi liền vào phòng bếp.



      Bởi vì đồ ăn được chuẩn bị và có nhiều người nấu nướng, nên bà dì hai mới chừa ra tấc vuông làm nơi cho Cao Thịnh nấu cháo, Tô gia đối với quan hệ giữa cùng Tô Dung hiểu nên cũng ngại. Cao Thịnh luôn luôn am hiểu giao tiếp, mấy người phụ nữ rất nhanh cùng ngay tại phòng bếp bắt đầu tán gẫu.



      Bà Tô tiến vào nhìn thấy Cao Thịnh nấu cháo liền hỏi, “Sao lại nấu cháo?”



      Bà dì hai tức cười đáp lời, “Tiểu Dung dạ dày thoải mái, A Thịnh giúp nó nấu ít cháo. tốt, lại tiếp ông chồng chị chưa từng giúp chị nấu nồi cháo bao giờ a, nhiều nhất chỉ là ra ngoài giúp chị mua thôi. Chị vừa mới hỏi A Thịnh, cậu ta trừ phi bất đắc dĩ, bằng cậu ta đều chính mình nấu, cảm thấy bên ngoài vệ sinh.”



      Bà dì hai lại tiếp, “Đúng rồi, lúc nãy mọi người vừa mới thử hương vị, luôn cảm thấy thiếu hương vị nào đó. Làm cho A Thịnh thử, cậu ta cho thêm đường lại thêm tương du, hương vị lập tức là được rồi. Tiểu Dung hảo hạnh phúc, A Thịnh vừa chu đáo vừa ân cần, tốt.”



      Bà Tô cười cười, “Em xem Tiểu Dung.” Vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy Tô Dung thần tình đỏ bừng, bên miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc đứng ở cạnh cửa.



      Mấy khoả bóng đèn lập tức biết điều bưng thức ăn ra ngoài, Bà Tô chụp chụp mông Tô Dung, rồi cũng ra khỏi phòng bếp.



      Cao Thịnh chuyên chú nhìn nồi cháo, đột nhiên cảm thấy xung quanh trở nên im lặng, quay đầu lại nhìn thấy Tô Dung tiến vào, đầu tiên là cười rồi mới nhíu mày, “Mau ra, nơi này hương vị tạp nham, làm em thoải mái.”



      Tô Dung để ý tới , cười nhìn nồi cháo hoa nhảy múa, “ hai chờ chút muốn tìm uống rượu, họ hàng thân thích ăn xong bữa cơm đoàn viên cũng lại đây, bọn họ nhiệt tình, đám đều muốn cùng uống say.”



      lại uống rượu.”



      “Lễ mừng năm mới cần mất hứng, chỉ muốn say rượu, phải cho uống.”



      Cao Thịnh múc muỗng cháo, thổi lạnh muốn thử hương vị, Tô Dung lại giành thử trước. cười cho cậu bình phẩm, “ uống chính là uống. Hương vị ra sao?”



      “Có thể mở nhà hàng.”



      Cao Thịnh nhìn thấy cậu cười đến xán lạn, nghe thanh ầm ĩ bên ngoài, hạnh phúc lên tiếng, “Dung, cám ơn em , trả lại cho gia đình.”



      Tô Dung nhiều có thể hiểu được tâm tình của , bất quá có phần thương cảm. Trước kia Cao Thịnh mỗi khi nghe cậu phải về nhà đón lễ mừng năm mới, luôn thích và ngưỡng mộ nhìn cậu, “Nhà của em có thói quen, trẻ con có thể nhận tiền lì xì, người trưởng thành có thể lấy bao tiền lì xì cấp ba mẹ. Kết hôn rồi mới tính là người trưởng thành, chúng ta năm nay có muốn bao hay ?”



      “Chúng ta còn chưa kết hôn, em có thể lấy thêm năm tiền lì xì nữa.” Cao Thịnh chưa bao giờ được nhận tiền lì xì của người thân, cảm thấy điều này trân quý, đương nhiên muốn cho vợ được hạnh phúc được làm“trẻ con” thêm năm nữa.



      Tô Dung bật cười, “Em cũng xem như lớn, năm nay nhiều lắm chỉ bao thôi.” Cậu cười cười rồi nghiêm túc nhìn Cao Thịnh, “Mọi người sớm xem như người trong nhà rồi, chờ chút cũng nên từ chối, vậy rất khách khí, làm bị thương tâm mọi người đó.”



      Cao Thịnh nhìn chằm chằm nồi cháo, hai mắt hồng hồng, Tô Dung cười bồi ở bên cạnh .



      Cảm giác có người thân tốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :