1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh yêu em - Bách Linh

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 29





      Mấy ngày nay, thời tiết cũng tốt lắm, có khi nóng, có khi lạnh, có khi hề dấu hiệu giàn giụa mưa to.



      Thương thế của Cao Thịnh tuy rằng ở mặt ngoài là khang phục, nhưng bởi vì bị thương quá nặng, xương cốt cơ hồ đều nát, vài lần giải phẫu chữa khỏi, cũng tránh được vận mệnh trở thành thứ để dự báo thời tiết.



      Mấy ngày nay đau nhức quả ngủ được, Cao Thịnh cẩn thận đem tay ôm người lùi về, muốn đánh thức người yên giấc, tính toán đến giường trong thư phòng ngủ, cho dù đau đến lăn qua lộn lại cũng sợ đánh thức Tô Dung.



      Bên này thư phòng đèn sáng rồi cửa đóng bao lâu, hai mắt Tô Dung liền mở rồi lặng lẽ theo sau Cao Thịnh. Cậu nhàng đến trước cửa thư phòng, tựa lưng vào tường nhịn được chảy xuống nước mắt.



      Mấy ngày nay, Cao Thịnh đều chờ sau khi cậu ngủ liền đến thư phòng, trời sắp sáng mới trở về. Động tĩnh của người đồng giường cộng chẩm, người khác sao có thể hề cảm giác, ngày hôm sau Tô Dung liền phát kỳ hoặc.



      cùng cậu , là bởi vì sợ cậu khổ sở, điều này cậu có thể lý giải. Mà cậu cũng phối hợp giả vờ như hề hay biết, là bởi vì cậu biết nên làm như thế nào mới tốt?



      Cao Thịnh còn trẻ tuổi như thế, cuộc sống sau này đều phải chịu loại tra tấn này. tại là thanh niên đến nỗi nào, nhưng đến lúc già, còn có thể chịu được sao? Nghe mỗi khi đau nhức là chuyện phi thường thống khổ, cậu lại biện pháp nào để giúp .



      Tô Dung đắm chìm trong ưu thương, vai bỗng nhiên bị vỗ vài cái. Cậu giật mình quay đầu lại, nhìn thấy mẹ mình, cậu giơ ngón tay lên miệng ra hiệu đừng lên tiếng, mẹ cậu hiểu ý gật gật đầu, lôi kéo cậu đến phòng bếp.



      “Xảy ra chuyện gì?”



      “Cao Thịnh ngủ ở thư phòng.”



      “Hai đứa cãi nhau ?”



      phải, lúc trước con đại khái qua với mẹ về thương thế của Cao Thịnh rồi, ấy bởi vì di chứng của vết thương mà đau nhức, mấy ngày nay giống như cũng chưa biện pháp ngủ. Mỗi ngày đều chờ sau khi con ngủ, lén chạy tới thư phòng, rồi chờ sắp hừng đông mới trở về phòng ngủ.” Tô Dung xong liền cười, “Mẹ, buồn cười lắm, đúng ?”



      Bà Tô thở dài, lau nước mắt của đứa con, vỗ vỗ lưng cậu, “Cười nổi đừng miễn cưỡng cười, cùng mẹ giả vờ làm cái gì. đau lòng, giúp được gì rất khó chịu đúng ?”



      “Mẹ, Cao Thịnh hãy còn rất trẻ, mà sau này phải luôn gánh chịu thống khổ như thế, nếu phải vì con, mạng sống ấy thành vấn đề; nếu ấy ra trước, tảng đá kia cũng áp đến người ấy. Mẹ, con cảm thấy là khó chịu, thế nhưng con lại biết nên làm gì mới giúp được ấy? Chỉ có thể. . . . . . Chỉ có thể theo ấy, ấy muốn làm cho con lo lắng, con đây cũng chỉ có thể giả vờ như biết.” Tô Dung xong, áp lực tự trách làm cậu sắp chịu nổi, lo lắng cùng đau lòng, nhiều lắm tình tự, thể đơn giản lần cho hết.



      Bà Tô có trải qua, nhưng đầu bạc hoa râm, bà cũng từng thấy qua ít chuyện, hiểu được cái loại bất lực này, “Con à, con nghĩ cứ giả ngu như vậy có thể được bao lâu? Hai đứa là tính toán chung sống cả đời, hay là chỉ định mấy tháng vài năm liền tan?”



      “Con đương nhiên là muốn cùng ấy chung sống cả đời rồi.”



      “Vậy con phải cho cậu ta biết, đó là con có thể giúp cậu ta. Tựa như cậu ta thể giấu con lâu, vậy con có thể giấu cậu ta được bao lâu? Mẹ biết trong lòng con thoải mái, vậy hãy làm chuyện khiến cho chính mình thư thái hơn . Muốn lo lắng cho cậu ta, phải lo lắng cho cậu ta, cậu ta khó chịu, phải hỏi bác sĩ, nghĩ biện pháp giải quyết. Con ở bên cạnh ngủ, tại sao bồi cậu ta chuyện, chừng còn có thể dời lực chú ý của cậu ta? Con ở trong này khổ sở, chỉ làm chính mình vui, có thể giúp được gì cho cậu ta chứ?”



      “Nhưng ấy hy vọng con cần vì ấy lo lắng.”



      “Con sinh bệnh, cậu ta có thể lo lắng sao? Con người thường ngoài miệng đều như thế, nhưng nếu con quan tâm cậu ta, cũng là loại năng lực, ai cần quan tâm, nhất là khi được người mình quan tâm lại càng đáng quý. Hơn nữa, hai đứa muốn chung sống cả đời, đây là vấn đề mà hai đứa phải cùng nhau đối mặt, giả ngu thể giải quyết tình. Con cho rằng người ta vì sao muốn tìm người bầu bạn? Đó là bởi vì vào những thời điểm như thế này cần đến người chia xẻ, phải sao?”



      “Con. . . . . .”



      “Hôm nay buổi tối hãy hảo hảo ngẫm lại, mẹ cũng đến hỏi hỏi xem sao, này có thể làm như thế nào? Gặp được tình phải cùng nhau giải quyết, cậu ta làm như thế có ý nghĩa gì nữa chứ? Cậu ta là đối với con tốt, điều này mẹ đều xem ở trong mắt, giống như con loại quan tâm này, có thể liên tục bảy, tám năm dễ dàng, này mẹ cảm tạ cậu ta. Thế nhưng, đổi phương diện khác mà nghĩ, cậu ta có thể nhìn chằm chằm con uống thuốc, quan tâm hôm nay con làm cái gì? Mà con lại thể quan tâm cậu ta, cùng cậu ta nghĩ biện pháp giải quyết loại thống khổ này hay sao? Hai đứa là muốn cho nhau thống khổ ư?” Bà Tô nhấn giọng.



      “Con là sợ, thân thể ấy thoải mái, còn bởi vì con lo lắng cho ấy mà làm cho trong lòng ấy khó chịu.”



      “Ngốc nghếch, hai đứa đều rất ngốc nghếch. nữa, con trở về ngủ nhanh lên, chính mình hảo hảo ngẫm lại làm sao mới đúng. ràng là hai đứa rất thông minh, sao cứ lẩn quẩn trong lòng mà nghĩ ra?”



      Tô Dung thở dài, : “Đúng vậy, sao cứ nghĩ mãi mà có đường ra?”

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 30


      Ngày hôm sau, Tô Dung tan sở, bà Tô cùng ông Tô lại đột nhiên phải về.



      Tô Dung kinh ngạc, “Ba, mẹ, sao lại đột nhiên như thế?”



      Bà Tô đỏ mặt, ” Dì Hai con tìm ba mẹ chơi, ba con cần tiếp tục quấy rầy cuộc sống của hai đứa, chờ chút dì Hai lái xe tới đón ba mẹ.” đến đây, ánh mắt tránh nhìn Tô Dung, ngại ngùng cười cười.



      “Nguyên lai. . . . . .” Tô Dung nhàng lay bà, “Mẹ, mẹ cũng ngượng ngùng nha? Có ba rồi để ý đến đứa con a.” Ánh mắt dò xét ông Tô bất động như núi.



      Chỉ thấy ông Tô từ từ bay tới câu, “ biết ai có bạn trai liền quên ba mẹ.”



      Thế là, câu kia làm cho『 ai đó 』 đỏ mặt.



      Bà Tô tiếp lời, “Mẹ cũng có đứa con ngốc như thế.”



      “Con chỉ biết mẹ bất công, có nhiều đứa con như vậy mà người tối được thương là con đó nha.” Tô Dung cũng đùa với mẹ mình.



      Bà Tô nhéo cậu phen, “Con mới là tối tư cách với mẹ như thế.”



      “Con biết mà, mẹ rất thương đứa con bất hiếu này.” Tô Dung cười ôm lấy bà.



      “Ai, kỳ mẹ cũng muốn về, ngày hôm qua mẹ cùng với ba con thương lượng qua rồi, ba con đây là vấn đề của hai đứa các con, hai đứa phải chính mình giải quyết. Hơn nữa ngoại trừ chuyện này ra, hai đứa cũng còn việc gì khác, cho nên cũng thể ở mãi nơi này.”



      Bà Tô chậm rãi hướng hai người bọn họ, “Đều cùng nhau đối mặt qua tử vong, các con cũng việc gì phải sợ nữa.” Rồi bà cười vỗ vỗ con trai chính mình, “ phải sao?”



      Vợ chồng ông bà Tô chân trước vừa rời khỏi, Cao Thịnh chân sau về đến nhà, vào cửa rồi mang chiếc dù ra phía ngoài ban công, “ mình suy nghĩ cái gì vậy? Ba mẹ đâu?”



      Tô Dung nhìn , “Dì Hai hẹn ba mẹ ra ngoài du lịch, vừa mới rời , cơm chiều mẹ nấu xong cả rồi.”



      Cao Thịnh cởi áo khoác bị mưa làm cho ướt nhẹp, ngồi vào bên cạnh Tô Dung, kéo cậu ôm vào trong ngực, “Dung, ôm em thoải mái.”



      Tô Dung bị dùng lực ôm vào trong ngực, có điều lo lắng muốn lại thôi, “Em giúp pha nước để tắm rửa trước , mắc mưa. . . . . . Vẫn là tắm trước tốt hơn.”



      Cậu muốn hỏi có đau hay ? Có phải rất khó chịu hay ? Nhưng lời đến bên miệng vẫn thốt ra.



      “Dung, theo giúp cùng nhau tắm , tắm xong lại giúp sát cái này, nghe rất hữu dụng.” Cao Thịnh từ trong cặp táp lấy ra lọ thuốc mỡ, nhét vào trong tay cậu.



      . . . . . .” Tô Dung nắm chặt cái lọ kia, kích động ra lời.



      Hai tay Cao Thịnh lạnh như băng mang theo đau đớn ôm lấy hai má cậu, “Giúp pha nước tắm?”



      Tô Dung kích động điểm đầu, nắm lọ thuốc kia vọt vào phòng tắm, mở ra nước ấm, rồi mới đứng bên cạnh bồn tắm lớn nhìn lọ thuốc mỡ kia.



      Ngoài phòng tắm, Cao Thịnh nhìn thấy biểu tình của người , luyến tiếc. Tối hôm qua nếu phải bởi vì chịu nổi, đứng lên muốn uống chút nước ấm, cũng đúng dịp nghe được người cùng bà Tô đối thoại.



      cởi y phục, toàn thân trần trụi tiến vào phòng tắm, nhìn thấy vợ đáng như thế lại làm chính mình đau lòng như thế, tuy rằng người đau đớn vẫn còn, nhưng loại dục vọng khác lại che giấu đớn đau.



      từ phía sau ôm lấy Tô Dung, kéo xuống cà- vạt nơi cổ cậu, “Ba mẹ ở nơi này, thể thân mật với em.” hôn lên vành tai người , qua lại hôn da thịt cậu, vói vào nửa thân nơi khuôn ngực trần mang theo tình dục vuốt ve xoa bóp.



      “Nhưng mà. . . . . .” Tô Dung đột nhiên bị áp đến tường, người bắt được dục vọng chính mình, làm cho cậu toàn thân run rẩy, đôi mắt mỵ hoặc, phả ra nhiệt khí.



      có loại thuốc nào đặc hiệu bằng em cả.”



      Bởi vì câu này, sau đó Tô Dung chỉ có thể chật vật nằm ở giường, nhìn người thay chính mình sát rượu thuốc, thậm chí thiếu chút nữa thắt lưng bủn rủn của cậu cũng cần đến chút.



      Cao Thịnh cười đưa tay cho Tô Dung, “Giúp ?”



      Tô Dung trừng mắt nhìn , nhưng vẫn từ giường bán ngồi dậy, nắm tay .



      Cao Thịnh nhìn tay cậu, “ có điểm kích thích.”



      “Để cho em giúp , em muốn giúp .” Tô Dung nghiêm túc .



      Cao Thịnh có chút luyến tiếc, lọ thuốc trong tay lập tức bị cướp . Nhìn thấy Tô Dung nắm tay mình nhàng xoa bóp mát xa, đôi mày nhăn lại, “Còn có thể ?”



      Tô Dung cho nụ cười, rồi mới cúi đầu nhìn ngón tay mới trước đây thon dài của , mà nay lại ít nhiều có chút biến hình, “Sao đột nhiên lại muốn em giúp ?”



      “Đêm qua đứng lên muốn uống nước, sau đó tình cờ nghe mẹ , nghiêm túc suy nghĩ cả đêm.” dừng chút, “ xin lỗi, là ích kỷ.”



      Tô Dung lung lay chút, nhưng chỉ thoáng qua làm cho Cao Thịnh nghĩ là chính mình hoa mắt. muốn giữ chặt cậu, dùng đôi tay chính mình mà vuốt ve cậu.



      “Đứa ngốc, ánh mắt của em chịu nổi, này kích thích.” Cao Thịnh cầm tay cậu, rồi mới khuynh thân về phía trước hôn lên những giọt nước mắt má cậu, rồi tiếp tục cái lại cái khẽ hôn xuống, sau đó ở bên miệng cậu nghỉ chân, “Có người nào từng qua với em hay chưa, nước mắt cũng là loại tình tề thúc giục?”



      “Đau ── em mưu sát chồng ──” Cao Thịnh ôm bụng, ai oán lên án.



      “Đau chết luôn .” như thế, Tô Dung lại kéo qua bàn tay khác của , vì mát xa.



      Cao Thịnh về phía trước tựa vào vai cậu, “Đứa ngốc, em.”



      “Buổi tối, cùng nhau ngủ?”



      ” Tô Dung bên cạnh liền ngủ được, buổi tối thường đứng lên trộm khóc, bắt đầu từ đêm nay, mỗi buổi tối đều cùng nhau ngủ, bỏ lại em mình nữa.”



      Tô Dung trừng mắt với , thế nhưng vì người tựa vào vai cậu, cậu trừng đến, “Miệng của có thể sạch chút hay ?”



      “Rất sạch , muốn xem hay ?”



      Tô Dung nhìn thấy môi chỉ kém chút xíu liền gặp phải môi chính mình, “Vô nghĩa nhiều.”



      Nhắm mắt lại, nụ hôn lúc này đây, ôn nhu, ôn nhu đến có thể đem hai người hoà tan cùng nhau. . . . . .

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 31

      Chuông cửa vang, Tô Dung mở cửa ra, chỉ thấy nam nhân cao lớn tuấn mỹ, thân cao đại khái có đến thước chín, như là vương tử trong chuyện đồng thoại xưa tới, tao nhã mang theo chút lạnh lùng.



      Cậu cũng quen biết ta, nhưng ta cùng người mà cậu quen có điểm giống nhau, đều có đôi mắt xanh biếc hồ thu, xinh đẹp mà mê người.



      Vương tử mở miệng , “Xin hỏi là Tô Dung phải ?”



      “Vâng, xin hỏi là. . . . . . ?” Tô Dung có chút nghi hoặc, nếu ta biết cậu, thể chút ấn tượng cũng có, người xuất sắc như thế, gặp qua lần nhớ .



      “Vậy xin hỏi Cao Thịnh. . . . . .”



      “Là ai?” Cao Thịnh vừa vặn tới, lên tiếng cắt ngang lời của vương tử.



      Tô Dung nghiêng người, “Hình như là tìm đấy?”



      Cao Thịnh vừa thấy vương tử, ánh mắt lộ ra nội liễm khôn khéo, cong lên nụ cười khách khí tiêu chuẩn, “Là sao.”



      mời tôi vào nhà ngồi sao?”



      tại là thời gian riêng tư.”



      Vương tử xuất ra phần hợp đồng, “Dùng cái này trao đổi nửa giờ của vậy.”



      Cao Thịnh lập tức mở cửa, “Mời vào, tuỳ tiện ngồi, tôi giúp pha tách cà phê, nghe . . . . . uống cà phê đóng lon, đường chỉ có thể thêm viên.”



      Vương tử nghe thấy lời , tao nhã ngồi xuống tựa hồ hơi cương chút, rất nhanh liền khôi phục trấn định, nhưng bị Cao Thịnh xem ở trong mắt.



      “Cám ơn.”



      Cao Thịnh lôi kéo Tô Dung vào phòng bếp, “Em pha cà phê , thêm năm viên đường, năm thìa nãi tinh.”



      “Sao giống với lời lúc nãy?”



      “Chiếu theo mà làm.”



      Tô Dung nhíu này, “ ta là ai vậy?”



      “Anderson.” (Theo gợi ý của 1 số bạn An Đức Sâm được đổi thành tên tiếng này!)



      Cậu kinh ngạc dừng lại động tác, “Là ta?”



      “Cũng là trai của tình nhân bạn em, Nhâm Phi Thiên.”



      “Khó trách em cảm thấy ta nhìn quen mắt, nghe Phi Dương , trai ta trường kỳ ở Mĩ Quốc, gặp qua?”



      ” Thời điểm quay lại công ty từng gặp mặt qua. ta giúp rất nhiều, Bạch Ngô Đồng phải trai Nhâm Phi Dương mỗi ngày ở lại công ty sao?”



      “Vậy cùng ta có quan hệ gì?”



      Cao Thịnh cười cười, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu : “Đến trông chừng Kim, công ty này tuy là do mở, nhưng Kim giúp rất nhiều, chỉ ra tiền còn ra lực, có thể là cổ đông kiêm người đối ngoại. Nhưng cậu ấy cũng theo cầu cổ phần công ty, tiền lương cũng là theo quy định mà lãnh hàng tháng.”



      “Đối với tốt như thế?” Tô Dung híp mắt, “ cùng ta. . . . . .”



      “Bạn tốt, thuần tuý chỉ là bạn tốt. Trước đây nghĩ giới thiệu cho hai người quen nhau, nhưng Kim vẫn nhín ra được thời gian. Những chuyện khác tối nay tiếp.”



      “Hừ, được rồi.” Tô Dung đem cà phê đưa cho Cao Thịnh.



      “Đứa ngốc, đừng ghen, nếu cậu ấy cùng có cái gì mờ ám, cậu ta chịu giúp cùng em sao?” hất cằm ra ngoài, “Có chăng chính là ta, phải .” hướng cậu nháy mắt mấy cái, bưng cà phê ra ngoài.



      “Cám ơn.” Vương tử nhìn nhìn cà phê, nhíu mày; bưng cà phê lên nhấp ngụm, mi mặt nhăn càng lợi hại hơn.



      ” Uống ngon?”



      “Cùng giống nhau.”



      Cao Thịnh cười, “Đúng là giống nhau, bất quá cậu ta vẫn rất muốn cho biết cậu ta thích uống dạng cà phê như thế nào.” tựa vào ghế sô pha, “Nhâm tiên sinh hôm nay đến đây muốn đàm cái gì?”



      Nhâm Phi Thiên đem hợp đồng đưa đến trước mặt , “Hợp đồng năm với Nhâm thị.”



      Cao Thịnh cầm lấy hợp đồng xem từng cái, “Nếu có thể sửa lại ba năm, vậy tốt quá.” đem hợp đồng đặt lên bàn.



      “Chúng ta chưa bao giờ hợp tác qua, năm thích hợp hơn.”



      Cao Thịnh đem hợp đồng trả trở về, “Vậy , Nhâm tiên sinh, ba mươi phút này, tôi cũng chỉ có thể chiêu đãi tách cà phê thôi.”



      cần bản hợp đồng này?”



      Cao Thịnh nhún vai, “Cùng Nhâm thị ký ước, là con đường có bảo đảm, cũng là con đường duy nhất.”



      “Bội ước, sửa cùng các người ký ước, còn lần liền ký năm, là tôi nhượng bộ lớn nhất. Tôi nghĩ Cao tiên sinh ràng lắm, dù sao ngay từ đầu người cùng tôi đàm phải , tôi muốn cậu ta phải tự mình đến đàm cùng tôi.” Vương tử tựa hồ nhẫn lửa giận.



      có lỗi, gian công ty này là do tôi phụ trách. Còn có, căn cứ theo tư liệu của tôi, là Nhâm tiên sinh đối cậu ấy bội ước trước.”



      “Cậu ta rốt cuộc muốn tôi làm gì đây?” Vương tử nhắm mắt, cắn răng .



      cơ bản, cậu ấy nghĩ tới ký bản hợp đồng này. Cậu ấy , ba năm nhất định ký, cho dù cuối cùng đáp ứng ký, tôi đây đem hợp đồng sửa đổi thành năm năm, rồi tới mười năm.” Cao Thịnh liễm mi tươi cười, “ ngắn gọn, tôi hợp tác với Nhâm thị, tôi nghĩ ba mươi phút này chiếm được tư tấn tối quý giá, hơn nữa tuyệt lãng phí của đồng tiền nào, mời về cho.”



      Tô Dung ở bên, khó được cơ hội nhìn thấy bộ dáng Cao Thịnh đàm công việc, cường thế mà quyết đoán, còn có loại khí thế rất uy người, đây là điều bình thường thấy được ở Cao Thịnh.



      Nam nhân kiệt xuất như vậy, là nam nhân của cậu.



      “Tin hay tôi làm cho công ty đóng cửa, phải quay đầu lại quỳ cầu tôi?”



      Cao Thịnh cười, “Nhâm tiên sinh, ngài là đùa sao?”



      “Nếu công ty bị hủy, cậu ta thể ra mặt.”



      “Nhâm tiên sinh, ngài đánh giá sai hai kiện . Thứ nhất, tôi có thể lo liệu; thứ hai, công ty đối cậu ấy có lực ảnh hưởng.”



      Vương tử trầm mặc vài phút, “Cao Thịnh, chỉ cần cho tôi biết cậu ta ở nơi nào, đề điều kiện gì, tôi có thể suy xét.”



      “Chỉ cần có thể trả lời tôi ba vấn đề, tôi cho biết.”



      “Ba vấn đề gì?”



      “Thứ nhất, sinh nhật cậu ta; thứ hai, món ăn cậu ấy thích; thứ ba. . . . . . tên tiếng Trung của cậu ấy.” Khi Cao Thịnh ra vấn đề thứ ba, Tô Dung kinh ngạc nhìn .



      Đây có thể xem như làm khó, bất quá là về hai cái trước, còn vấn đề thứ ba làm cho người ta kinh ngạc thôi, tựa hồ có chút hương vị chua xót.



      Vương tử nắm chặt tay, rồi lại thả lỏng, cứ như thế mấy lần, mới nghênh tiếp ánh mắt Cao Thịnh.



      “Cậu ấy thích ăn ngọt.”



      “Đây là từ cà phê phỏng đoán ra, tôi tính đối với tồi . Đúng vậy, cậu ấy thích ăn ngọt, xác thực mà , cậu ấy sợ khổ, chút khổ đều chịu nổi, bởi vì mới trước đây thân thể cậu ấy phải tốt lắm, ngoại trừ dùng thuốc tây ra, vì điều dưỡng thân thể, từng nếm qua nhiều năm thuốc Đông y. Điều này tôi nghĩ Nhâm tiên sinh cũng biết đúng ? sao cả, vậy xin hỏi đến vấn đề thứ hai, trong lòng có đáp án ?”



      Vương tử trầm mặc.



      có, vậy mời trở về . Tôi để lộ tin tức của cậu ấy cho người luôn đối với cậu ấy thờ ơ, Nhâm tiên sinh có bản lĩnh như thế, tìm người chắc khó.”



      “Cậu ấy hiểu lầm rồi, tôi có kết hôn.”



      “Cho nên dùng việc này để thử cậu ấy? Thử cậu ấy đối với rốt cuộc có bao nhiêu tình?” Cao Thịnh thanh trầm xuống vài phần, ánh mắt lại loé hàn quang, “Tôi đây liền hảo tâm cho biết chút, cậu ấy nghĩ tới sau khi kết hôn rời Mĩ Quốc, nhưng chưa từng nghĩ tới đoạn tuyệt quan hệ với . Hoàn toàn biến mất như thế, là bởi vì do buộc cậu ấy. Nếu biết cậu ấy thích , lại lần… rồi hai, ba lần lợi dụng cậu ấy, tôi tha thứ cho , đừng mong từ nơi tôi mà biết tin tức cậu ấy.”



      Đáy mắt vương tử chợt loé thống khổ cùng sợ hãi rồi biến mất, cuối cùng tiếng toát ra chút yếu đuối, “. . . . . . Nếu tôi cầu sao?”



      Cao Thịnh nghe ta như thế, hừ lạnh tiếng đứng dậy rời khỏi. Tô Dung cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ ra tiếng an ủi, lại cảm thấy như lời Cao Thịnh , nam nhân này căn bản trừng phạt đúng tội.



      Ngay lúc hai người lâm vào trầm mặc, phong thơ phóng tới trước mặt vương tử.



      “Cậu ấy tuyệt dễ dàng ra lời cầu xin người khác, nếu mở miệng cầu tôi, vậy đem thư này giao cho . Nếu còn có lương tâm, từ phong thư này bắt đầu tìm và trân trọng cậu ấy .”



      Đợi cho vương tử cầm lá thư rời khỏi, Tô Dung ngồi vào bên cạnh , nắm tay , “Đừng nóng giận.”



      Cao Thịnh nắm chặt tay cậu, đáy mắt lộ vẻ khổ sở, “Kỳ tư cách mắng ta, đối với em tàn nhẫn liền giống như ta đối cậu ấy, tức giận chính mình.”



      “Đừng nghĩ như thế.”



      “Thế nhưng, Kim cùng em giống nhau, đều tốt như vậy. Em gì liền tha thứ cho , tại có hối hận ?”



      Tô Dung cười vuốt ve mặt , “Ít nhất còn biết tên của em, sinh nhật của em, biết em thích ăn cái gì, thích ăn cái gì, biết em dễ dàng đau dạ dày, hiểu bệnh của em còn hơn so với em. Biết em thích nam nhân, cũng chán ghét em, đối với em phi thường tốt. chỉ là hơi ngốc chút, kỳ đối em kém.”



      Cao Thịnh được cậu vuốt ve cảm nhận được ôn nhu, nhắm mắt nhích lại gần cậu, “Dung, ôm chặt , có điểm thoải mái.”



      Tô Dung ôm chặt , “Muốn em sát thuốc cho hay ?”



      “Vừa nãy sát qua, sao, hẹn với bác sĩ rồi, đến lúc đó hỏi lại xem sao.”



      “Vậy tại phải làm sao đây?”



      “Em ôm , ôm chặt chút.”



      Tô Dung dùng sức ôm chặt , “Như vậy hữu dụng sao?”



      “Nếu chúng ta làm chuyện khác vậy, dời lực chú ý?”



      muốn làm cái gì?” Tô Dung bỗng nhiên đỏ mặt, thấp giọng hỏi, “Chúng ta đây trở về phòng?”



      “Đứa ngốc, thân thể em chịu được, nơi đó của em còn có điểm sưng đỏ.”



      Tô Dung đỏ mặt, “Tốt hơn nhiều, có thể.”



      Cao Thịnh ở trong ngực cậu cọ cọ, “Dung, muốn uống chút rượu.”



      “Thân thể của , có thể chứ?”



      sao, muốn uống.”



      Kết quả, chỉ là chút rượu, bất quá khi Cao Thịnh say khướt, khó được vào đêm mưa dầm lại có giấc ngủ ngon.
      honglak thích bài này.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 32



      Đài Bắc, thời tiết dễ dàng liền lâm vào mưa dầm kéo dài.



      Trong dạng thời tiết như thế này, trong tình trạng thân thể như thế ấy, bất tri bất giác, Cao Thịnh nhiễm thói quen uống rượu.



      Tô Dung nhìn thấy khi bắt đầu ngày mới, Cao Thịnh cũng bắt đầu cuộc sống say khướt. Mỗi khi cậu muốn khuyên can, nhưng chỉ mới hai câu, Cao Thịnh nếu hôn cậu, quấn quít lấy cậu làm tình, cũng đáng thương giọng năn nỉ.



      Ngay từ đầu là như thế, nhưng lâu chút, mặc dù là Tô Dung, Cao Thịnh cũng biểu ra là thích có người ngăn cản mình, vài lần câu 『 Em hiểu 』, liền cầm rượu tiến vào thư phòng, cũng thèm liếc mắt nhìn tới Tô Dung cái.



      Mối quan hệ giữa hai người, vì rượu mà chậm rãi lâm vào cục diện bế tắc.



      Thời điểm vẫn còn là “ em”, trừ phi có trạng huống đặc thù, bằng hai người đều ngủ cùng nhau.



      Sau khi hai người hiểu tình cảm của nhau, Cao Thịnh lại vô cùng dính lấy cậu.



      Nhưng Cao Thịnh bởi vì rượu, sau khi cùng Tô Dung phát giận, số lần ngủ ở thư phòng hoặc khách phòng ngày nhiều, hai người bắt đầu biến thành phân phòng.



      chỉ như thế, trước kia Cao Thịnh xã giao, thế nhưng tại lại bắt đầu thường xuyên xã giao.



      Tô Dung nhìn nhìn đồng hồ báo thức, nắm di động trong tay, trong lòng biết rốt cuộc có nên gọi điện thoại hay , bọn họ muốn ba ngày chuyện, hoặc phải là, Cao Thịnh ràng là trốn tránh cậu.



      Cậu thở dài, cậu hiểu Cao Thịnh trốn cậu, đại khái là bởi vì cậu vẫn can thiệp việc uống rượu.



      Cậu cũng mâu thuẫn, uống rượu đối thân thể Cao Thịnh tốt, thế nhưng cậu nhìn thấy Cao Thịnh thống khổ, chỉ có thể lấy thứ độc hại đó như phương thức giải thoát, cậu rất đỗi đau lòng.



      Cậu hy vọng Cao Thịnh uống ít chút, nhưng mà Cao Thịnh đúng, cậu hiểu.



      Cậu đích xác hiểu có bao nhiêu thống khổ, cậu chỉ có thể tưởng tượng có bao nhiêu thống khổ. Cậu luyến tiếc, cũng muốn thay gánh chịu, nhưng là cậu chỉ có thể nhìn chịu tội.



      Nhìn thống khổ, cậu cũng rất khó chịu. Nếu giúp được , có phải chỉ có thể thuận theo để làm như thế hay , nếu chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn của .



      Nhưng mà, cậu phải trơ mắt nhìn uống rượu thương tổn chính mình sao?



      Tô Dung biết nên làm như thế nào mới tốt? Cậu cũng biết có thể tìm ai thương lượng, cậu biết tất cả mọi người, trong đó có cậu, đồng ý Cao Thịnh làm như thế, nhưng ai có thể đưa ra biện pháp giải quyết đây?



      Ai có thể, làm cho Cao Thịnh hề thống khổ?



      Khi Cao Thịnh lần đầu tiên đối với cậu rống giận, cậu tức giận lại khó chịu, đem chính mình gây sức ép đến bệnh bao tử phát tác.



      Nửa đêm đau đến đổ mồ hôi lạnh, cậu cứ nghĩ Cao Thịnh thay đổi, để ý chính mình nữa, nghĩ đến chỉ còn lại có mình, nhớ tới phải uống thuốc, lại đau đến ngay cả hô hấp đều rất khó khăn.



      Vẫn là Cao Thịnh nghĩ cậu ngủ, đại khái muốn vào phòng nhìn cậu, mới phát bệnh dạ dày của cậu phát tác, dẫn cậu đến bệnh viện khám gấp, rồi càng ngừng giải thích, vẫn bồi ở bên cạnh cậu.



      Cao Thịnh như vậy, cậu có cách nào để ý tới, có cách nào trách cứ.



      Tô Dung còn suy nghĩ, phanh tiếng, cửa bị mở ra, tiếng vang thô lỗ như thế, cậu bắt đầu cười khổ, đại khái lại uống say.



      “Dung, Tô Dung?”



      Tô Dung nhìn thấy say khướt gọi tên chính mình, tiến lên đỡ lấy , đầu phen bị đè lại, hung hăng hôn làm cậu thiếu chút nữa hít thở thông.



      Cao Thịnh ôm Tô Dung, ôm cậu cùng nhau ngã lăn mặt đất, tuy rằng say rượu vẫn có ý thức che chở cậu, làm cho cậu ngã vào người chính mình, “Ha hả a. . . . . . Tô Dung thương nhung nhớ của . . . . . .”



      Tay Tô Dung xuyên qua hai cánh tay định nâng dậy, “Đứng lên, tắm rửa trước .”



      lại ôm chặt Tô Dung, “ nhớ em, rất nhớ em, Dung, muốn em. . . . . .”



      Tô Dung bị Cao Thịnh xoay người đặt ở sàn nhà, thô lỗ kéo quần cậu xuống. Tô Dung đỏ mặt, nhưng vẫn thuận theo, trầm mặc bán đứng dậy, giúp thoát quần áo chính mình, làm cho thuận lợi xâm phạm chính mình.



      Đột nhiên, cậu ngắm thấy mạt ấn ký màu đỏ, tim cậu trận rùng mình, cậu tâm hoảng ý loạn rồi lại dị thường trấn định cởi ra tây trang áo khoác của .



      “Dung, khó khi nào em lại nóng vội như vậy. . . . . . Ha hả. . . . . . Muốn à . . . . . .”



      Sau khi Tô Dung thấy ràng, tâm lập tức trầm đến đáy cốc, cậu đẩy ra, “ đừng chạm vào em.”



      Cao Thịnh hai mắt mông lung nhìn cậu, “Dung?” Cồn làm cho phản ứng tỉnh táo.



      Tô Dung xoá sạch tay , “Sau rượu, tiếp theo chính là phụ nữ sao? Cao Thịnh, cũng bắt đầu đến nông nỗi này rồi sao? Em muốn kiêng rượu làm vui, cho nên tìm người phụ nữ khác. . . . . .”



      Ba! Thanh vang dội, cả người Tô Dung ngã sấp mặt đất, cái tát rất nặng, Cao Thịnh dùng bao nhiêu lực đạo đánh cậu, cậu ràng lắm, bởi vì thể nào ngờ tới.



      Cũng bởi vì thể nào ngờ tới, cho nên mới chuẩn bị tâm lý, cái tát đánh sâu vào trong lòng, hung hăng dấu ấn ửng đỏ nổi lên mặt.



      Cái tát này đánh tới đau lòng, cơ hồ làm cho cậu thở nổi, toàn bộ bao phủ lấy cậu, rồi nặng nề áp đến người.



      Mặt cậu ngược lại đau, thế nhưng não bộ trống rỗng, đầu rầm rầm rung động, còn chưa thể tin được là Cao Thịnh đánh cậu.



      Cao Thịnh dần lấy lại kiềm chế, ngồi vào bên, nhìn thấy bản thân đối Tô Dung ra tay mà ngây người, men rượu tích lũy cả đêm, nháy mắt như bay biến.



      tựa hồ cảm giác gì cũng có, lại tựa hồ như là nảy lên rất nhiều cảm giác, thể phản ứng.



      Chính là biết, Tô Dung trầm mặc từ bên cạnh đứng lên, lại dám liếc cậu cái. Rồi qua bao lâu, cậu mang theo vali hành lý đứng ở trước mặt , “Em nghĩ chúng ta đều cần bình tĩnh chút.”



      Cao Thịnh khẩn trương đứng lên, “Em muốn làm sao?”



      Tô Dung nhìn cười lạnh, “Yên tâm, làm sao đều hảo, bất quá còn quan tâm sao?”



      Cao Thịnh vươn tay muốn ôm cậu, lại bị cậu tránh né, chỉ có thể di động cước bộ, ngăn ở trước mặt cậu, “Em làm sao cũng được .”



      cho là ai?”



      là người của em, có tư cách quản em sao?”



      Tô Dung sắc mặt tái nhợt lắc đầu, nắm chặt tay thấp giọng chuyện, “ phải, huých những người khác, phải nữa!”



      có bính những người khác.”



      cổ áo của vẫn còn giữ lại dấu son môi, hay là mặc lầm quần áo của người nào khác?” Trong óc Tô Dung trống rỗng, hoàn toàn thể suy nghĩ, ra lời trực giác phản kích.



      Cao Thịnh phen ngăn nút thắt áo sơmi, cỡi ra nhìn thấy vết son môi áo, sửng sốt chút, rồi mới buồn bực đem áo quăng đến mặt đất, “Đây chỉ là hiểu lầm, có bính người phụ nữ nào khác, nhưng mà nơi đó, . . . . . . rất cố gắng tránh né, cùng ta căn bản xảy ra chuyện gì.”



      chưa bao giờ đến những nơi như thế, trước kia chưa từng có, tại sao tại lại đến?”



      “Đó là xã giao. . . . . .” Cao Thịnh chính mình cũng chột dạ dời ánh mắt.



      “Thế tại sao trước kia cần? Trước kia cần xã giao, việc kinh doanh của cũng làm rất khá, phải sao? Hảo, coi như là hiểu lầm , nhưng trước kia chưa bao giờ để em có cơ hội hiểu lầm . Em biết em tư cách quản uống rượu, thế nhưng uống say đến nỗi để cho người phụ nữ khác ở người lưu lại này cái, lại hề có cảm giác. Thế lần sau sao?” Hai mắt Tô Dung ửng đỏ, tim vừa đau vừa chua xót, cậu chưa từng nghĩ tới Cao Thịnh cùng cậu cư nhiên gặp phải loại vấn đề này.



      “Dung, có loại này.”



      “Cao Thịnh, có thể cam đoan ? Sau khi uống rượu, có thể cam đoan nhìn ràng trước mắt chính là ai ?” Cậu cúi đầu, “Đều là nam nhân, em biết loại cảm xúc đó, nằm đến giường, dù là nam hay là nữ, hoặc cho dù chỉ cần là nam, bộ dáng ra sao, kỳ cũng trọng yếu. cũng có thể , say, đem ai đó nhận thức thành em?”



      Cậu xong, ngửa đầu bật cười, “Đến lúc đó, em cũng phải tha thứ cho sao?”



      Cao Thịnh nghẹn lời, chỉ có thể gọi tên của cậu, “Dung. . . . . .”



      “Quên , tại khuya, ngày mai em . . . . . . . uỷ khuất đêm nay phòng khác ngủ, em mệt mỏi.” Tô Dung dẫn theo hành lý, xoay người vào phòng, khoá lại.



      Cao Thịnh bụm mặt, rốt cuộc làm ra việc gì thế này? !
      honglak thích bài này.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 33





      Buổi sáng hôm sau, Cao Thịnh khó được sáng sớm nấu bữa sáng, kỳ việc này nguyên bản đều là công việc của , thế nhưng gần đây lại do Tô Dung chuẩn bị.



      Tô Dung rời giường nhìn thấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng gì, xoay người trở lại phòng.



      Đợi cho làm xong cơm sáng, cậu cũng vừa sửa sang lại xong, mang theo hành lý đến nhà ăn, “ cứ ăn , em nhà Ngô Đồng ở vài ngày, bằng ra tiệm ăn cơm , em cần bình tĩnh, cũng cần.”



      Cậu dừng chút, cười khổ, “Có thể sau vài ngày bình tĩnh, phát có em quản , can thiệp vào cuộc sống của , cảm thấy càng tự do.”



      Cao Thịnh đoạt lấy hành lý của cậu, “Dung, cần , cần rời . biết sai lầm rồi, em tha thứ . Có gì em cứ trực tiếp với , em muốn mắng cứ mắng, muốn đánh liền đánh, than câu.”



      Tô Dung quay đầu , bật cười, giống như nghe chuyện buồn cười, nhưng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, làm đau lòng Cao Thịnh, “Chúng ta. . . . . . Là muốn đánh nhau hay là muốn nhau?”



      “Dung, đừng .”



      “Cho em ra ngoài ở vài ngày.”



      Cao Thịnh vội vàng cầm vai cậu xao động, “Ở nhà, ở nhà cũng có thể bình tĩnh, nếu em muốn nhìn thấy , để đây ra ngoài ở mấy ngày, nhưng em nhất định phải ở nhà.”



      “Tại sao?”



      “Bên ngoài an toàn, em ở nhà yên tâm hơn.”



      “Cao Thịnh, kỳ cho dù dọn ra ngoài, trong hai cái cuối tuần vừa qua, mặc kệ làm hay là nghỉ, em cũng rất ít khi nhìn thấy .” Cậu xoay mặt , nhìn nhìn bốn phía, “ mình ở chỗ này, đáng sợ, lại đặc biệt đơn. Em muốn phải ở tại nơi đây tiếp tục với cảm giác đó nữa, cho nên hãy để em ra ngoài ở vài ngày.”



      Thân mình cao lớn của Cao Thịnh hơi loạng choạng, đôi tay hữu lực cũng buông lỏng, “ thể lưu lại?”



      tại chúng ta đủ bình tĩnh. Em có thể lý giải , nhưng có biện pháp trách , oán .”



      “Dung, phải như thế nào em mới nguyện ý tha thứ cho ?” Cao Thịnh phóng nhuyễn thanh , cầu xin hỏi.



      Tô Dung thống khổ nhắm mắt lại, “Em biết, em biết. Nếu em đúng, hay làm sai, đánh em, em trách . Thế nhưng. . . . . .”



      Cậu chưa hết lời làm cho Cao Thịnh đau lòng ôm chặt cậu, “ biết, đều là lỗi của .” kéo tay cậu, hung hăng ở mặt chính mình quăng cái tát.



      Tô Dung kinh ngạc rút tay về, “ làm gì vậy?”



      Cao Thịnh cũng để ý đến cậu, tay trái cái tát, tay phải cái tát, liên tục đánh tiếp, “Là lỗi của , đều là lỗi của , do say, mới có thể ra tay đánh em. . . . . .”



      Tô Dung gấp đến độ giữ chặt tay , “Được rồi, được rồi, điên rồi sao?”



      “Đúng, điên rồi mới có thể ra tay đánh em, phải người.” Cao Thịnh nhìn thấy đau lòng trong mắt cậu, “ cần đau lòng , điểm ấy đau là gì cả, cái tát ngày hôm qua của em so với càng đau, mặt đau, tâm cũng đau. biết mấy bạt tay này có lẽ làm em nguôi giận. . . . . .” Tay đặt vào ngực trái cậu, “Thế nhưng nơi này nhất định dễ dàng hảo như vậy, xin lỗi.”



      Tô Dung giống như bị đau đớn, tay run rẩy, “Đừng nữa, em lấy khối băng.”



      “Có thể cần hay ?”



      Tô Dung muốn rút tay về lại có biện pháp, cậu nhìn , “Trước hết để em lấy khối băng .”



      “Chỉ cần em , cần khối băng nó cũng hảo.”



      Tô Dung ảo não nhìn , chỉ có thể giận chính mình khí lực bằng người, “Nếu lấy khối băng chườm qua, hôm nay sao có thể làm?”



      “Dung, xin em đấy, cần rời , chỉ cần em ở lại, điều gì đều đáp ứng em.” Cao Thịnh ôm chặt cậu, gắt gao ôm chặt cậu, dùng sức lớn, giống như muốn đem cậu dung nhập vào thân thể của chính mình.



      “Buông.”



      cần, có chết cũng buông em ra. biết em giận cái gì, suy nghĩ suốt buổi tối, biết sai lầm rồi, kiêng rượu, sau này trừ phi em cho phép, , cho dù em cho phép, cũng đụng tới giọt rượu nào. Sau này giống như trước kia, xã giao, đến những nơi đó nữa, uống rượu hồ đồ đánh em, uống rượu có hiểu lầm, Dung, có thể chứ? Cứ như vậy, em cần rời , đúng ?”



      Tô Dung nghe cam đoan, nghe thanh sợ hãi của khi cậu định rời , tình tự dưới đáy lòng bỗng nhiên trào lên, “Tại sao để mọi chuyện xảy ra mới nghe em? Tại sao phải cho những người đó có cơ hội ở người lưu lại thứ kia? có biết cho dù các người làm gì, em cũng đau hay ? sao có thể đối với em như vậy?”



      biết, là sai.”



      “Em chán ghét , Cao Thịnh, cho là bất cứ việc gì chỉ cần câu xin lỗi là có thể bỏ qua hết sao? Em cho biết, em cả đời cũng quên vết son môi kia, cả đời cũng quên, còn vì vết son môi mà đánh em, em cả đời cũng quên chuyện đêm qua mà làm. có nghe hay ?”



      biết, em nhớ cả đời cũng tốt, em đối với giận cả đời cũng tốt, em cả đời cho hoà nhã cũng tốt, nhưng em cần rời .”



      Tô Dung nhắm mắt, nhịn xuống đau lòng, “Mặc kệ như thế nào, em muốn đến nhà Ngô Đồng, em muốn khách sạn, hôm nay em nhất định phải .”



      “Dung. . . . . .” thống khổ dùng ánh mắt năn nỉ cậu.



      “Em trở về, chờ em có thể bình tĩnh chuyện với , em trở về. Em chỉ có thể cam đoan với điều này, đến lúc đó, nếu chúng ta muốn như thế nào, có thể vẫn ở cùng nhau hay là. . . . . . chia tay, đều được.”



      chia tay với em.”



      Tô Dung gì, tim cậu cũng rất đau, rất khó chịu.



      Cao Thịnh ôm chặt cậu, lâu, lâu đến muốn giữ Tô Dung ở bên người, nhưng trong lòng biết là thể, thương tổn trái tim Tô Dung rồi.



      khó khăn mở miệng, “Nếu em nhất định muốn ra ngoài, vậy hãy đến ở nhà của Ngô Đồng, đưa em đến đó. Có cậu ta chiếu cố em, yên tâm hơn. hy vọng em có thể nhanh chóng trở lại bên cạnh , nếu đáp ứng cho em ra ngoài, cũng cho em ở đến khi em hết giận, chỉ muốn em nhớ kiện, tuyệt đối chia tay với em.”



      Miệng Tô Dung vừa mở lại khép, mở lại khép, cuối cùng chỉ : “ làm mau kẻo muộn.”



      “Hôm nay giúp em xin phép, ngày hôm qua em nhất định ngủ, nhìn đôi con ngươi em đều là tơ máu. khách sạn nghỉ ngơi trước, buổi tối chờ Ngô Đồng tan tầm lại mang em đến nhà cậu ta.” xong tay nắm tay Tô Dung, tay xách hành lý.



      Tô Dung từ chối chút, cuối cùng lựa chọn theo , “Nếu phải xin phép, vậy em đây ăn bữa sáng ngay tại nhà, muốn cùng nhau ăn ?”



      Cao Thịnh mừng rỡ gật đầu, lôi kéo cậu ngồi xuống, “Hảo, đương nhiên hảo.”



      “Cao Thịnh, có thể đáp ứng em chuyện ?”



      Cao Thịnh vui vẻ hỏi, “Chuyện gì?”



      “Trước khi em tha thứ cho , đừng cho em nhìn thấy . Em nghĩ thông, chính mình trở về.”



      Nụ cười của Cao Thịnh sượng ở mặt, rất nhiều lời muốn đến bên miệng lại nuốt xuống, hơn nửa ngày mới : “Có lâu ?”



      Tô Dung trầm mặc.



      “. . . . . . Hảo, đáp ứng em.”



      Rất đau, nhưng Cao Thịnh vẫn phải đáp ứng, đây là cái giá mà phải trả khi làm sai.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :