1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh yêu em - Bách Linh

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 24

      Tô Dung chống đỡ thân thể suy yếu, cách lớp kính thuỷ tinh, nhìn thấy nam nhân nằm ở bên trong.



      Dù chỉ là mảnh kính mỏng, thoạt nhìn có thể dùng tay chạm tới, thế nhưng lại cảm giác phi thường xa xôi.



      “Tình huống của cậu đến nỗi nào, mất nước, dinh dưỡng bất thường, vô nước biển rồi nghỉ ngơi nhiều có việc gì. Còn ta . . . . . .” Bạch Ngô Đồng chụp bả vai cậu, bỗng nhiên nghẹn nên lời.



      Thời điểm cứu Cao Thịnh ra, mười ngón tay cơ hồ gãy xương, toàn bộ dính đầy bùn đất, còn cắm vào vụn gỗ, đôi tay cơ hồ có thể dùng huyết nhục mơ hồ hình dung. Ngoài cánh tay ra, ngón chân, đầu gối, hai chân, tất cả những nơi có thể dùng để đào bới, toàn bộ đều máu tươi đầm đìa, vết thương loang lổ, rất nhiều miệng vết thương đều lấp đầy đất cát.



      Đến nỗi hai tay có rất nhiều vết thương miệng, bác sĩ phỏng đoán là do Cao Thịnh cố dùng tay để tìm đường ra, cho nên mới bị cắt đến tả tơi như vậy, hơn nữa lúc Tô Dung được cứu ra, đầy miệng đều là máu, có thể là do Cao Thịnh dùng máu để duy trì sinh mệnh cho Tô Dung, bất quá vẫn chưa xác định.



      biết là do mạng lớn hay là do Cao Thịnh quá đỗi chấp nhất làm cảm động ông trời, thế nên mùi máu tươi nồng nặc người toả ra làm cho nhân viên cứu hộ ngửi được và tìm thấy .



      Nhân viên cứu hộ cẩn thận đào cái lổ, nhưng bởi vì vào dễ dàng, cho nên là dựa vào Cao Thịnh mà đem Tô Dung từ từ nâng lên, nhân viên cứu nạn bên ngoài mới lôi Tô Dung ra. Sau khi cứu Tô Dung ra, cái động khẩu kia liền sụp đổ, Cao Thịnh thiếu chút nữa ra được, cơ hồ có thể là bị chôn sống, lúc cứu ra mất dấu hiệu sinh tồn.



      Ngoài việc bị mất nước, thiếu dinh dưỡng, còn có toàn thân đầy miệng vết thương ra, kỳ vấn đề nghiêm trọng nhất chính là mất máu quá nhiều, miệng vết thương đều là bùn đất, sợ nhất khiến cho ung thư máu, sau đó mặc dù có dấu hiệu sinh tồn, nhưng lại sốt cao lùi.



      Tóm lại, vấn đề của Cao Thịnh so với Tô Dung phiền toái hơn, lại thập phần nguy hiểm.



      Phiền toái nhất chính là, hôn mê như vậy nhiều ngày, cũng có dấu hiệu tỉnh lại.



      Còn tiếp tục như vậy, tình huống xấu nhất chính là biến thành người sống đời thực vật.



      Bạch Ngô Đồng nên lời, Nhâm Phi Dương bình tĩnh hơn, chỉ là khinh miêu đạm tả – nhàng bâng quơ sơ lược qua tình hình.



      Thế nhưng Tô Dung hiểu được, người nằm ở bên trong toàn thân cắm đầy ống, quấn đầy băng trắng kia, tình huống có lạc quan như Nhâm Phi Dương .



      Bởi vì cậu quá mức suy yếu, cho nên vẫn thể vào bên trong phòng bệnh nhìn .



      Cho đến khi cậu có thể vào phòng bệnh nhìn , còn tưởng rằng có rất nhiều lời muốn , nhưng kỳ khi nhìn thấy hai mắt nhắm chặt, Tô Dung lại chỉ nhàng nắm lấy tay bị thương của , ngừng chảy nước mắt.



      Ngoại trừ nước mắt ra, cậu chẳng thể gì ra khỏi miệng.



      Nếu thời gian có thể đảo ngược, cậu trừ phi Cao Thịnh dẫn cậu đến nơi đó, cậu mới tha thứ cho .



      Nếu có thể lựa chọn, cậu tuyệt đối tuỳ hứng, đùa giỡn tì khí, muốn như thế nào liền như thế ấy, , cậu sao cả.



      Nếu có thể lại được lần… Thế nhưng khi cậu nhìn thấy nam nhân nằm ở giường bệnh, im lặng đến nỗi ngay cả tim đập đều mỏng manh như vậy, rốt cuộc còn ai có thể cho cậu lần cơ hội nữa. . . . . .



      Thịnh, cần giận em, tỉnh lại được ?



      xin lỗi, em sai lầm rồi, tỉnh lại , chỉ cần tỉnh lại, bất cứ điều gì em đều đáp ứng , đối với cáu kỉnh, đối với cự tuyệt.



      Hay là do em cướp từ tay vị hôn thê kia, cho nên mới có báo ứng hôm nay? Vậy người đáng phải nằm đây là em chứ phải , là vô tội, căn bản biết em thích . . . . . .



      Đúng, nếu biết em thích tốt rồi. . . . . . Đều là lỗi của em, nếu em cho biết em , phải chịu hậu quả như hôm nay. . . . . .



      Thịnh, van cầu tỉnh lại , cần em cũng sao, kết hôn cũng việc gì, chỉ cần còn sống là được rồi.



      Em chỉ cầu còn sống, có bất cứ điều gì so với chuyện này trọng yếu hơn . . . . . .



      Tô Dung khóc đến té xỉu ở bên giường bệnh, bởi vì từ bên ngoài nhìn vào cứ như là cậu ghé vào bên người Cao Thịnh chuyện, cho nên ai phát , Tô Dung thể lực chống đỡ hết nổi, cảm xúc quá mức kích động mà té xỉu



      Tiếng máy móc phát ra thanh đều đều theo quy luật, lại bỗng nhiên phát ra thanh bén nhọn. . . . . .
      honglak thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 25


      Sau vài tuần, Tô Dung khôi phục sức khoẻ, có thể thuận lợi xuất viện.



      Cha mẹ cậu vì chăm sóc cậu mà từ dưới quê lên, trước mắt ở trong nhà của cậu cùng Cao Thịnh.



      Hai tháng sau, Cao Thịnh được chuyển ra phòng bệnh thường, miệng vết thương lành lặn rất nhiều, cơ bản như lời bác sĩ , người có thể tỉnh, cửa ải khó khăn nhất cũng qua.



      Bạch Ngô Đồng ngồi ở sô pha, bắt chéo chân châm chọc, “Quả nhiên là vợ hữu dụng, vào mới vừa khóc chút, hôn mê sâu như vậy cũng lập tức tỉnh lại, so với bác sĩ vây quanh cấp cứu còn lợi hại hơn gấp trăm lần.”



      uy người bệnh ăn táo Tô Dung đỏ mặt, chỉ vì lời trêu chọc quá mức thoả đáng kia, mà còn vì người bệnh hạnh kiểm xấu ngậm lấy ngón tay của cậu, vừa mút vừa liếm, làm cho cậu thập phần thẹn thùng.



      Bạch Ngô Đồng mắt lạnh nhìn thấy bạn tốt bị trêu đùa đỏ mặt, “Cao Thịnh, còn muốn nằm giường bệnh bao lâu nữa chứ? Bác sĩ có thể xuất viện, đừng thấy Tô Dung chúng ta chăm sóc ân cần thế, muốn tiếp tục ở lại đây nha.”



      “Bác sĩ , tôi còn phải quan sát thêm vài ngày nữa, bất quá nếu Tô Dung muốn tôi tại xuất viện, tôi cũng có thể.” Cao Thịnh nhìn về phía Tô Dung, biểu tình là cho dù cậu có cái gì, tuyệt đối đồng ý, mặc kệ thân thể trạng huống có thể xuất viện hay .



      Tô Dung nhíu mày, khó xử nhìn bạn tốt, “Nhưng mà, tôi cảm thấy cứ quan sát thêm vài ngày, kiểm tra lại chút vẫn tốt hơn.”



      Bạch Ngô Đồng chán nản, nhưng đối với bạn phát giận lại tốt, “Uy, rốt cuộc còn muốn giả bệnh bao lâu đây? có biết nếu mau khoẻ lại, cái người bạn tốt kia của vì công ty của mà cúc cung tận tụy, bạn của ngủ ở công ty ngày, trai của Nhâm Phi Dương cũng liền canh giữ ở công ty ngày. trai ấy ngày quay về công ty, tất cả tình đều dồn hết lên đầu Phi Dương, có biết hay ?”



      Trọng điểm ngay tại nơi này, cơ bản có phải là người bệnh hay cùng có vấn đề gì, nhưng nếu quan hệ đến Nhâm Phi Dương có thời gian bồi chính mình hay , có thể mệt chết hay , cùng liền phi thường có quan hệ.



      là, rút dây động rừng.



      ta sinh bệnh, tất cả mọi người bận rộn ngất trời.



      Cao Thịnh nhìn nhìn mười ngón tay bọc lụa trắng của chính mình, khó xử nhìn Tô Dung, “Được rồi, chúng ta đây xuất viện, hẳn là sao đâu, bác sĩ thời kì nguy hiểm qua.”



      Nghe đến thời kì nguy hiểm, Tô Dung vội vàng ngăn lại, “ cần, cứ nằm . Ngô Đồng, chờ có kết quả kiểm tra, nếu có việc gì, Thịnh xuất viện, xin lỗi, xin cậu nhẫn nại chút được ?”



      Bạch Ngô Đồng còn muốn chuyện, di động bỗng đổ chuông, đến năm giây, gác máy, mặt mày hớn hở tạm biệt bọn họ, rồi giống như trận gió rời khỏi phòng bệnh.



      “Ngô Đồng, là giận điên rồi sao. . . . . . ?” Tô Dung lo lắng nhìn ra cửa.



      “Mười thành mười là Nhâm Phi Dương gọi cho , em cần vì lo lắng.” Cao Thịnh phi thường hài lòng chính mình nằm ở trước mặt cậu, cậu còn có bổn quan tâm nam nhân khác.



      Tô Dung quay đầu lại, tiếp tục uy ăn hoa quả, “ có mệt hay ? Muốn nghỉ ngơi chút hay ?”



      Cao Thịnh cắn ngón tay cậu, trong nháy mắt tiến về phía cậu, “Dung, đói.”



      Tô Dung đương nhiên hiểu được ám chỉ cái gì, thực tế đòi hỏi cậu hai ba ngày rồi.



      Cậu đỏ mặt cúi đầu, “ được, vết thương của còn có hảo, chờ về nhà sau.”



      “Bác sĩ khôi phục rất nhiều rồi.” Cao Thịnh lập tức sửa miệng.



      Tô Dung tin , nhưng nhìn thấy muốn đến như vậy, đành phải nhân nhượng, “Em đây dùng tay giúp ?”



      Cao Thịnh ai oán trừng cậu liếc mắt cái, “ là muốn làm , chứ phải muốn phát tiết dục vọng.”



      “Nhưng mà. . . . . .”



      “Ba mẹ em buổi tối có đến ?”



      .” Tô Dung biết kết quả khi lắc đầu, nhưng vẫn lựa chọn thành trả lời.



      “Vậy em khoá cửa .”



      tốt tốt. Chúng ta về nhà sau.”



      “Dung, muốn nghẹn rất nhiều ngày rồi, nếu tiếp tục bị nghẹn như vậy, chắc nổ tung mất.”



      Tô Dung đỏ mặt, trầm mặc khoá cửa, “Thịnh, thế này , em lấy tay giúp , ở bệnh viện tốt làm như vậy.”



      Cao Thịnh chờ cậu trở về, “Thế em ngồi vào giường giúp vậy.”



      Tô Dung chút nghi ngờ tới, ngồi xuống, nam nhân lập tức lấy cánh tay giữ lấy thắt lưng cậu, “Dung, em ngoan ngoãn ngồi, cần lộn xộn, người còn có thương.”



      Mới vừa xong, Cao Thịnh cười tà, cách lớp quần hôn lên hạ thể Tô Dung, cố ý cọ xát, còn ngại hài lòng mở miệng, “Tô Dung, cởi quần ra.”



      được.” Tô Dung bối rối cự tuyệt, thế nhưng cũng dám đẩy ra nam nhân cả gan làm loạn, sợ lộng thương .



      “Dung, hảo muốn em, em đồng tình với chút được ? cách nào chịu được, hay là em hy vọng chờ chút bác sĩ đến kiểm tra, nhìn thấy sinh lý của phản ứng?”



      “Cho nên em mới em giúp , chờ. . . . . .” Tô Dung ngửa người về phía sau, hai tay bắt lấy tấm đệm, đôi gò má đỏ đậm, thể tin được chính mình cư nhiên bởi vì cách lớp quần cọ xát liếm lộng, mà cũng có dục vọng.



      “Dung. . . . . . cầu em. . . . . .” Cao Thịnh đáng thương nhìn cậu, “Được rồi, chỉ cần em đem quần cởi, cho nhìn tiểu dung dung chút, để cho em lấy tay giúp giải quyết.”



      Tô Dung đỏ mặt, “Nhất định phải như vậy sao?”



      “Vậy quên , để cho nghẹn chết luôn cho rồi.” Cao Thịnh tức giận đứng dậy, xoay người chuyển tới bên.



      Tô Dung nhìn thấy cậu cư nhiên vì loại chuyện này mà làm tức giận, trong lúc nhất thời cũng quản xấu hổ cùng thẹn thùng, vội vàng cởi quần chính mình ra, hạ thân trần trụi, nhịn xuống mãnh liệt ngượng ngùng, lay động vai , “Được rồi, muốn nhìn mau nhìn. . . . . .” Thời điểm ra những lời này, Tô Dung cơ hồ muốn chết quên .



      Cao Thịnh thấy gian kế thực được liền cười gian, xoay người đầy tình dục nhìn chằm chằm vào vật ngủ say dưới rừng cây rậm rạp. Lúc Tô Dung định đứng dậy, dùng cả người ngăn chặn chân cậu, dùng mười ngón tay bị thương giữ lấy mông cậu, rồi mới hàm trụ dục vọng mềm mại, mùi ngon phẩm thường dậy lên.



      Tô Dung thể tin được muốn đẩy ra, thế nhưng nghĩ đến tay bị thương, nên chỉ có thể buộc chặt thân thể, chút cũng dám lộn xộn.



      “Thịnh, cần như vậy. . . . . .”



      Tô Dung muốn nhịn xuống tình dục phản ứng, nhưng mà dục vọng tích lũy , hai tháng, hơn nữa thân thể sớm biết tình dục khoái cảm, vẫn dễ dàng ở trong miệng gắng gượng đứng lên.



      Tô Dung nắm chặt sàng đan, nhịn xuống cảm giác tê dại bắt đầu dâng lên, cắn môi để bật ra tiếng rên rỉ. Cậu cố gắng khắc chế dục vọng chính mình, thế nhưng thân thể lại trái với ý chí của cậu, theo động tác của Cao Thịnh, nhàng vặn vẹo phối hợp.



      Dục vọng nhẫn hồi lâu, cuối cùng vẫn là phóng thích ở trong miệng Cao Thịnh.



      Tô Dung ngã sấp ở giường, giương môi đỏ mọng thở, khoái cảm còn có rút , đầu lưỡi Cao Thịnh lại liếm lộng nơi tư mật, phát ra thanh tấm tắc, còn cho đầu lưỡi tiến vào.



      Tô Dung nhớ tới thân thể khoẻ của , lại dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải siết chăn cầu xin, “Thịnh, cần như vậy, cần được . . . . . .”



      “Nhưng mà muốn em, rất muốn. . . . . .”



      “Vậy trực tiếp tiến vào, cần đối với em làm cái loại này.” Tô Dung nhận thua, thà cho trực tiếp tiến vào, còn sống khá giả hơn là tiếp tục để cho làm chuyện mà chính mình cảm thấy thẹn này.



      “Nhưng sợ làm em bị thương.”



      “Vậy cần làm.”



      “Dung. . . . . .” Cao Thịnh nháy đôi con ngươi đen đáng thương, “Em được thoả mãn rồi, còn chưa, hảo đáng thương.”



      Tô Dung cắn răng, “Vậy rốt cuộc muốn em làm thế nào đây?”



      “Ngăn kéo có trơn tề, là nhờ bạn mang tới, em cứ dựa theo phương thức mà bình thường giúp em khuếch trương, tự giúp chính mình .” Cao Thịnh nhanh chóng ra khát vọng của mình cách ràng.



      Đúng vậy, nhất định phải thoả mãn dục vọng, nhưng rất muốn xem bộ dáng Tô Dung khi tự mình làm.



      Tô Dung đỏ mặt từ ngăn kéo lấy ra trơn tề, trừng mắt nhìn liếc cái, “ ngay cả khi sinh bệnh cũng an phận?”



      “Lo trước khỏi hoạ thôi.” Cao Thịnh đối với cậu ngây ngô cười.



      Tô Dung hừ hừ, nhìn lọ trơn tề kia có chút khó xử.



      “Nhất định phải làm sao?”



      “Nhất định.” Cao Thịnh để cho cự tuyệt gật đầu.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 26

      Cao Thịnh lại giở trò biến thái rùi, nhưng mà ta khoái [​IMG]. À, cấm trẻ vị thành niên đó nha [​IMG]





      Tô Dung hít sâu hơi, mở ra trơn tề, cho chút vào nơi tay, xấu hổ nhìn Cao Thịnh, hy vọng có thể tức thời miễn cầu làm người ta cảm thấy thẹn này.



      Cao Thịnh cứ nghĩ cậu cầu cứu, “Ngón tay vẽ loạn trơn tề, rồi mới ghé vào bàn, ngón tay vào, xem giúp em.”



      Tô Dung trừng lớn hai mắt, “Em. . . . . . Đối với . . . . . . ?”



      “Như vậy mới biết có lộng thương em hay .”



      Tô Dung nhìn , “Nếu em làm theo, nhất định bỏ qua cho em, đúng hay ?”



      “Dung, muốn em.”



      Tô Dung thấy cầu xin lại rất thành khẩn nhìn mình, giống như nếu cậu nghe theo, là đại tội vậy.



      Cậu cắn răng, cả khuôn mặt đỏ hồng như muốn xuất huyết, tay đầy trơn tề, ghé vào bàn, ngón trỏ run rẩy ở phía trước mông huyệt chính mình dao động, tuy rằng quyết tâm phải thoả mãn , thế nhưng cậu làm được.



      “Dung, sắp trướng đến chết mất, nơi đó của em như thế, căn bản vào được, em cần thẹn thùng, được ?”



      Tô Dung nhắm mắt, như tráng sĩ đoạn cổ tay đem ngón trỏ thiếp hướng lối vào, đỏ mặt đem ngón tay từng chút từng chút đẩy vào.



      “Dung, đừng quá gấp gáp, hơi mát xa chút, như vậy mới dễ dàng vào. . . . . . . Đúng, chính là như vậy. . . . . . Rất tuyệt, em làm tốt lắm, chậm rãi mà vào. . . . . . Em nhắm mắt lại, có cảm giác ở trong thân thể chính mình rất nóng hay . . . . . . ?”



      Đáng lý ra phải là nam nhân trọng thương, thế mà lại từng bước từng bước tháo ra lụa trắng, lộ ra mười ngón tay sớm phục hồi như cũ, cầm lấy DV giấu đến bên, thay đổi bản tính ác liệt.



      có thể chưa?”



      “Chưa được, em thân nhập ngón tay thứ hai , chút đau, em nhẫn nại chút. . . . . . Đúng, chính là như vậy, toàn bộ đều vào. . . . . . Hảo lớn, khá. . . . . . Tiếp theo, chậm rãi rời khỏi. . . . . . rồi lại chậm rãi vào. . . . . . Giống như bình thường khi em vậy. . . . . . Đúng, hảo lớn. . . . . .”



      Cao Thịnh nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp trước mắt, thiếu chút nữa chảy máu mũi, cuối cùng nhịn được vươn tay hỗ trợ, cầm tay cậu, làm cho tốc độ trừu sáp nhanh hơn, thậm chí chính mình còn xâm nhập lóng tay, cùng với tay cậu, ngừng kích thích điểm mẫn cảm trong cậu.



      Mãnh liệt khoái cảm làm cho cậu cơ hồ mê muội, sau đó dọc theo sống lưng truyền đến cỗ lại cỗ cảm giác tê dại, cậu thể nhịn xuống để tiếng rên rỉ tràn ra miệng, chỉ cần nghĩ đến là tự mình làm cho bản thân biến thành như vậy, cậu liền cảm thấy thẹn chết được.



      Thân thể lâu có hoan ái, bởi vì trận kích thích, sớm càng muốn thêm nhiều khoái hoạt, cái mông phối hợp vặn vẹo, ngay cả khi cảm thấy có chút đau đớn, vẫn cố gắng hàm tiến ba ngón tay.



      Cao Thịnh cơ hồ nhẫn đến cực điểm, híp mắt nhìn thấy phân thân Tô Dung lại lần thứ hai hưng phấn đĩnh khởi, rốt cuộc chịu nổi rút tay khỏi cơ thể cậu, nâng lên mông cậu, kéo quần chính mình xuống, rồi hơi tiến thẳng vào hoa huyệt ẩm ướt, nóng ấm kia.



      “A. . . . . . Đau. . . . . . Thịnh. . . . . . Đau quá. . . . . .” Đoá hoa chưa có hoàn toàn nở rộ, dục vọng lớn lại xông vào, Tô Dung đau đến kẹp chặt nó, muốn cho nó tiếp tục thâm nhập càng sâu, kết quả mông bộ lại bị vặn bung ra, càng dùng sức vào.



      Cao Thịnh thể khắc chế bắt đầu chậm rãi co rúm, “Em nhẫn nhẫn, lập tức tốt thôi.”



      khom người hôn lên lưng Tô Dung, tay kia cầm lấy dục vọng thoáng uể oải của cậu, cho nó kích thích, dời lực chú ý của cậu.



      Dần dần, trong thong thả trừu sáp, Tô Dung thích ứng cái loại cảm nhận sâu sắc này, khoái cảm phía trước làm cho thân thể cậu chậm rãi thả lỏng, cậu ngẩng đầu lên thở phì phò, có thể cảm giác được tình ái vui thích.



      “Thịnh. . . . . . Thịnh. . . . . .”



      Cao Thịnh nghe cậu gọi tên mình, trong khoảng thời gian ngắn càng thêm kích động, khom người chuyển qua mặt cậu, hôn môi cậu, tay cố định thắt lưng cậu, rồi đẩy nhanh hơn tốc độ, chút lại chút tiến vào trong cơ thể mị này, càng lúc càng tiến vào sâu hơn, tiếng rên rỉ của Tô Dung toàn bộ bị khoá trong nụ hôn nóng cháy, khoái cảm kịch liệt cơ hồ làm cho cậu vô pháp thừa nhận, chảy nước mắt.



      Đến cực hạn Tô Dung có thể chịu được, Cao Thịnh nhanh hơn tiến lên, nắm chặt dục vọng cũng muốn phát tiết trong tay, đồng thời phun trào vào trong cơ thể cậu, bàn tay cũng cảm thấy trận nóng ấm, hai người cùng nhau tới cao trào.



      Tô Dung vừa trải qua cao trào, đầu óc còn trống rỗng lại bị ôm phóng tới giường, Cao Thịnh chen vào giữa hai chân cậu, cúi đầu hôn môi cậu, bàn tay dường như có ma lực, cố gắng ở người cậu lần nữa khơi mào dục vọng.



      cho Tô Dung có cơ hội nghỉ ngơi, Cao Thịnh lại đem dục vọng mai nhập vào trong cơ thể thấp nhiệt của Tô Dung.



      Tô Dung nhìn , trận ăn đau bỗng nhiên có chút thanh tỉnh, “Tay , thương thế của . . . . . .”



      “Đều tốt lắm, ngoan, Tô Dung, còn muốn em. . . . . .”



      Tô Dung kinh ngạc cùng lửa giận bị trận dục vọng mới che lấp, Cao Thịnh ôm siết lấy bảo bối của , dùng phương thức chính mình để cảm thụ được tồn tại của cậu, sinh mệnh của cậu.



      “Dung, Dung của . . . . . .”



      Cao Thịnh ở người cậu hạ xuống dày đặc mưa hôn, buộc chặt thân thể ấm áp, nghe cậu thở dốc, nghe cậu rên rỉ, kích động cảm nhận khi ra vào mãnh liệt trong cậu.



      Tô Dung của , đây là Tô Dung của , Tô Dung mà dùng sinh mệnh thương. . . . .



      Cảm giác sợ hãi khi suýt chút nữa mất cậu khắc sâu vào tâm trí , Cao Thịnh lúc này càng thêm kích động muốn đem Tô Dung hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể chính mình.



      Chỉ có như thế này mới cảm thụ được sinh mệnh của cậu, cảm thụ được độ ấm nơi cậu.



      Cảm ơn ông trời là em còn sống!

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 27

      Sau cơn hoan ái triền miên, Cao Thịnh ôm Tô Dung khóc rống thất thanh.



      Tô Dung nhìn thấy nam nhân nằm ở người chính mình khóc ròng, cao trào vừa qua vẫn còn chút mơ hồ, làm cho cậu có điểm thác loạn, cậu hoảng thần ngây ra nhìn , cho đến khi tim bắt đầu co rút đau đớn vì khóc, cậu mới ôm lấy nam nhân đột nhiên trở nên yếu ớt này.



      “Thịnh? Sao vậy? Có phải chỗ nào thoải mái hay ?”



      Nước mắt theo nụ hôn dừng ở mặt Tô Dung, Cao Thịnh ôm cậu, “Cám ơn em, cám ơn em còn sống, Tô Dung, cám ơn em, cám ơn em cho còn cơ hội được em thế này, cám ơn em để cho mất em. . . . . .”



      còn muốn cảm tạ nhiều lắm, vì vẫn còn có cậu ở bên cạnh mình, tốt!



      Tô Dung sửng sốt chút, hốc mắt cũng đỏ theo, “Đứa ngốc, đứa ngốc. . . . . . Người thiếu chút nữa có việc chính là , cảm ơn em làm cái gì? Em mới phải cám ơn cố gắng kiên trì, sống sót, đứa ngốc, đứa ngốc. . . . . .”



      , phải, em bỗng nhiên , cảm giác được hô hấp của em, cứ ngỡ chỉ còn lại mình . Tô Dung, muốn bị bỏ lại, chỉ cần em có việc gì, ra sao đều có thể, em tuyệt thể có việc. Tô Dung, Dung, em, rất em, đáp ứng với , được trước , bằng cũng phải mang cùng, được ?”



      Tô Dung bị ôm đau, cái đau làm cho cậu cảm nhận được mình tồn tại, bởi vì hai người bọn họ đều còn sống, cho nên cậu mới có thể bị ôm đến đau như thế.



      Nghe thỉnh cầu, Tô Dung đau lòng đến thở nổi, cậu thiếu chút nữa quên, cha mẹ cùng em trai Cao Thịnh mất bởi tai nạn xe cộ, rồi từ đó về sau biến thành nhi.



      Đối với Cao Thịnh mà , cái chết cũng đáng sợ, cái đáng sợ nhất chính là bị bỏ lại.



      Tô Dung ôm chặt , nghẹn ngào hứa hẹn, “Hảo, tương lai ngày nào đó, chúng ta cùng nhau , ai cũng cần bỏ lại ai.”



      “Hảo, là em đó, Tô Dung thể quên, thể gạt .”



      , em quên.” Tô Dung chụp lưng vỗ về, “Thịnh, đừng khóc, được ? khóc làm tim em rất đau, thân thể của có chịu được hay ?”



      Cao Thịnh kéo ra khoảng cách hai người, hôn rụng nước mắt mặt cậu, “Vậy em cũng đừng khóc, lòng cũng đau lắm, đều tại hại em khóc. . . . . .”



      “Thịnh, em .”



      cũng em.” Cao Thịnh hôn môi cậu, hôn tiếng nấc nghẹn ngào, hôn cho lời thương thêm lắng đọng.



      Còn sống, tốt!

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 28


      Thời điểm xuất viện, hộ sĩ giao cho Cao Thịnh phong thơ, là của vị tiểu thư tóc xoăn dài gửi cho .



      “Cám ơn.” Cao Thịnh lấy qua thư, nhìn nhìn, đối với người bên cạnh so với xem ra càng tò mò hơn, rồi lại làm bộ chút nào để ý đến người : “ nghĩ đây là của Tương Kì.”



      Tô Dung tránh tay định choàng qua vai cậu, “Kêu cũng thân thiết a.”



      Cao Thịnh cười đem thư đến trước mặt Tô Dung, “Cầm.”



      “Để làm chi?”



      “Em xem giúp .”



      tự mà đọc lấy.”



      “Tay của còn chưa hoàn toàn bình phục, dụng ra lực.”



      “Ai dụng ra lực? Ngày hôm qua . . . . . .” Tô Dung bỗng nhiên dừng lời, nhìn nhìn ánh mắt tụ tập chung quanh, đỏ mặt hung tợn trừng mắt liếc cái.



      “Ngày hôm qua như thế nào?” Cao Thịnh cố ý chọc cậu.



      Tô Dung để ý tới , nghiêm mặt tiếp tục .



      Cao Thịnh giữ chặt cậu, “ mà, em xem giúp , hy vọng trong lòng em có gút mắc. Dù sao xem xong vẫn phải lặp lại lần, bằng chúng ta cùng nhau xem.”



      Tô Dung rất muốn xem, nhưng lại do dự, “Cũng phải nữ nhân, ai để ý cái này chứ.”



      cứ như chẳng thèm bận tâm, nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy.



      Cho dù là nam nhân, cậu cùng Cao Thịnh cũng là người , kỳ bất luận nam nữ, đối với tình địch vẫn phải đề phòng.



      Cao Thịnh cười vì cậu khẩu thị tâm phi, khách khí lôi kéo cậu đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, vừa cười vừa mở ra phong thư, rồi mới phóng tới trong tay cậu, hai người cùng nhau xem.



      Đích là của Ngô Tương Kì viết, nội dung trong thư rất đơn giản. Lúc Ngô Tương Kì đến bệnh viện khám bệnh, nhìn thấy tên của Cao Thịnh, tò mò hỏi thăm, mới biết được Cao Thịnh nguyên lai gạt rất nhiều . Lại theo vị Bạch tiên sinh hỏi thăm biết được, Cao Thịnh vì người khác, ngay cả tính mạng cũng màng. lần nữa kiểm tra tình của hai người, phát cho dù có kết hôn, Cao Thịnh đối với cũng tốt như đối với người kia, vốn muốn dễ dàng buông tay, thế nhưng khi nghe được chuyện Cao Thịnh cùng người kia sớm tối cận kề ân ái, cuối cùng nguyện ý buông tay chúc phúc.



      đơn giản chính là, trang giấy, chữ viết lại có chút nhoè nhoẹt vì bị ướt, Tô Dung nhìn thấy dấu vết của nước mắt, nhàng gấp thư lại, đem nó phóng tới trong tay Cao Thịnh.



      “Này xem như nhân hoạ đắc phúc?” Cao Thịnh đùa với người .



      Tô Dung cười nổi, “Em tình nguyện hai chúng ta dùng nhiều thời gian chút cùng nàng chu toàn, cũng phải chịu cái loại tội này.”



      tại tốt lắm.” Cao Thịnh cầm tay cậu, hơi hơi dùng sức, “Em xem, có thể siết chặt tay em.” ghé vào bên tai cậu thầm, “Đừng quên chuyện tối hôm qua.”



      Tối tăm giữa đôi mày Tô Dung phút chốc tán , nháy mắt đỏ bừng mặt bỏ ra, đứng lên tiếp tục ra ngoài, bên môi lại lên nụ cười nhợt nhạt đầy hạnh phúc.



      Cao Thịnh cười đuổi kịp cậu, “Từ từ chờ với.”



      cứ ở đó mà cười , chờ chút coi làm sao ăn với ba mẹ em.”



      Cao Thịnh giữ chặt cậu, “Dung, bác trai, bác còn chưa chấp nhận sao?”



      sợ hãi?” Tô Dung nhíu mày, “Ngẫm lại đối xử với em tệ như thế, ba mẹ em sao có thể dễ dàng bỏ qua cho .”



      “Em rời đó chứ?”



      Tô Dung đứng ở trước mặt , nghiêm túc theo dõi ánh mắt của , “ chừng.” Nhìn thấy biến sắc, cậu đắc ý mỉm cười, “ , em rời . Ba mẹ em vài lần đến bệnh viện, sở dĩ chưa vào thăm là do em ngăn cản lại. Bác sĩ tốt nhất nên bảo trì tâm tình ổn định, em sợ thấy ba mẹ em đến, rồi sợ ba mẹ em gì đó hay với , tâm tình bị ảnh hưởng.”



      Cao Thịnh nhìn thấy đôi mắt kia ra ưu thương, lôi kéo cậu thẳng về phía trước, tìm được góc bí mật, dùng sức ôm chặt cậu, “ cần đối với lộ ra loại biểu tình này, hãy còn sống mà.”



      “Em biết.” Tô Dung nhàng thở ra, ở trong ngực nở nụ cười.”Được rồi, chúng ta về nhà nhanh thôi, mẹ em nấu bàn đồ ăn ngon, còn hầm chân giò heo chờ hai ta trở về.”



      Hai người vất vả tách ra, lên xe, Cao Thịnh ngồi ghế bên cạnh tay lái, “Dung, chúng ta nên mua chút gì đó thôi, về tay thế này, tốt.”



      Tô Dung nhìn thấy Cao Thịnh thập phần nôn nóng, “Thần kinh, chúng ta là về nhà chính mình, chứ phải về quê ra mắt ba mẹ em.”



      “Nhưng mà, được, ai, từ từ, nơi đó có siêu thị, em dừng xe chút .”



      Tô Dung mới nghe , “Em cùng mẹ mười hai giờ chúng ta tới nhà, tại muốn vượt qua thời gian rồi.”



      “Cái gì? Chúng ta đây đến muộn rồi sao? Dừng, dừng, mở cửa xe.”



      hoảng cái gì, ngay cả nhà mình cũng nhận ra? muốn tới rồi.” Tô Dung đem xe tiến vào bãi đỗ.



      “Tô Dung, cảm thấy như thế này tốt, thấy nên đến khách sạn ở trước, ngày mai đổi kiện tây trang, mua ít đồ vật rồi hãy về.” Cao Thịnh thấy cửa thang máy vừa mở, nháy mắt định xoay người.



      Tô Dung cười lớn đem người kéo vào thang máy, “ sợ hãi đến thế ư?”



      Cao Thịnh quẫn bách đỏ bên tai, hung hăng trừng mắt liếc cậu cái, “ phải sợ hãi, đây là lễ phép.”



      Cười ngừng, Tô Dung thấy cửa thang máy vừa mở, trước đem người có thể nhân cơ hội chuồn mất đẩy ra ngoài, “Trấn tĩnh chút.” Cậu rất nhanh nhấn chuông cửa, rồi mới nhìn thẳng người rục rịch.



      Cao Thịnh hung hăng trừng mắt khi thấy người giống như xem trò hay, lần đầu tiên quay về nhà chính mình lại câu nệ như thế, nghĩ đến như thế nào đối mặt, rồi khi cửa mở ra, nhanh chóng cúi đầu chín mươi độ, “Chào bác, con là Cao Thịnh, là bạn trai của con trai bác.”



      Tô Dung sửng sốt, cậu thấy mẹ mình cũng kinh ngạc đứng ngẩn ra, rồi mới nhìn người vẫn duy trì bộ dáng cúi đầu, khỏi cười to, “Thịnh, doạ đến mẹ em kìa.”



      Cao Thịnh nghe xong đỏ mặt, liên tiếp giải thích, “Bác , xin lỗi, xin lỗi, con quá thất lễ.”



      Bà Tô nhìn Cao Thịnh, trừng mắt nhìn đứa con cười ngừng, “Được rồi, vào nhà trước , đói bụng ? Bác cùng ba của Tiểu Dung lo lắng, định gọi cho hai đứa, vừa lúc hai đứa trở lại.”



      Tô Dung vỗ vỗ Cao Thịnh, thấp giọng , “Đứa ngốc, chúng ta vào thôi.”



      Cao Thịnh còn muốn gì đó, Tô Dung chủ động nắm tay , “Cùng nhau vào cửa?”



      Cao Thịnh nắm chặt tay cậu, “Cùng nhau.”



      Bà Tô nhìn hai người bọn họ, ánh mắt đầu tiên là phức tạp, cuối cùng hoá thành vui mừng sung sướng, vào trước chờ bọn họ.



      Bà vốn đối với Cao Thịnh có ấn tượng gì tốt, cho dù cậu ta vì con của bà thiếu chút nữa hy sinh tính mạng, nhưng cảm kích cũng có nghĩa là có thể yên tâm đem đứa con giao cho cậu ta, dù sao nam nhân này cũng thương tổn con bà rất nhiều năm.



      Thế nhưng, tại nhìn thấy bộ dáng ngốc nga ngốc nghếch của cậu ta, cũng trực tiếp cho thấy quan hệ của chính mình cùng đứa con, bỗng nhiên giống như cái gì cũng nên lời. Điều tối trọng yếu hơn cả đây là người mà đứa con thích, cho dù bà có điều muốn , lại thấy đứa con cười đến hạnh phúc như vậy, bà việc gì phải phản đối.



      Lão nhân con cháu đều có phúc của con cháu, tại xem ra bà nên quá bận tâm nữa.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :