1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh yêu em - Bách Linh

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 19

      (Cấm trẻ vị thành niên nha [​IMG] [​IMG])







      Cao Thịnh hôn môi cậu, tay trượt xuống xoa bộ ngực cậu, “Còn có thể đối với em làm cái gì chứ, em cũng ngẫm lại, em vắng vẻ vài ngày.”



      Tô Dung cái xoay người muốn tách khỏi vuốt ve của , mông huyệt bởi vì dùng sức ngồi dậy, đem quả nho lúc nãy Cao Thịnh mới nhét nửa đỉnh vào, cậu kiều kêu tiếng, toàn thân mềm yếu ngã vào người Cao Thịnh.



      Cậu kiều nhan nén giận, “Đó là cái gì vậy?”



      “Hoa quả.”



      Tầm mắt Tô Dung nhìn về phía bàn đặt dĩa hoa quả phía sau , giận dữ, thế nhưng mỗi động tác, hoa quả trong cơ thể lại đỉnh đến điểm mẫn cảm trong cậu, những lời muốn mắng hoá thành mị.



      “Ân. . . . . . Lấy ra . . . . . .”



      “Em cẩn thận, đừng nóng giận, vạn nhất đem hoa quả đập vụn chạy vào bụng phải làm sao đây?” Cao Thịnh giả vờ kinh hoảng đe dọa người , “Vậy đến lúc đó phải đến bác sĩ thôi.”



      vừa như thế, lửa giận của Tô Dung lập tức biến mất, hoảng hốt nhìn Cao Thịnh, “ được, thể, em phải làm gì đây?”



      Cao Thịnh ôn nhu dụ hống, “Em phải thả lỏng, rồi mới chậm rãi đem nó sắp xếp ra.”



      “Sắp xếp, sắp xếp ra?” Tô Dung thay đổi sắc mặt, dám tin lặp lại.



      “Bằng biết làm gì chứ? thô lỗ như thế, nếu đập vụn chúng nó, vậy có thể xong rồi.”



      “Nhưng mà làm sao sắp xếp?”



      “Giống như em ở WC vậy, nhàng dùng sức, nó xuống .”



      “Thế em WC.”



      , ở trong này là được rồi. sợ khi di động, nó tiến vào càng sâu.”



      Tô Dung hồng thấu mặt, “Ở trong này? được, vạn nhất cẩn thận. . . . . . làm sao bây giờ?”



      sao, giúp em.” giúp đỡ cậu, dụ dỗ cậu ngồi vào người chính mình.



      “Thế nhưng, cần. . . . . .” Cậu càng lo lắng ở trước mặt làm ra loại chuyện cảm thấy hổ thẹn này.



      “Dung, em thoải mái chút , giúp em. Nào, hít sâu, hơi chút dùng sức. . . . . .”



      Tô Dung cắn răng nhìn , kiên trì như vậy, chính mình lại sợ gặp chuyện may, cũng chỉ có thể chiếu theo lời mà làm. Cậu cảm thấy thẹn đem mặt vùi vào vai , hai chân mở rộng ra hoành ở đùi , cái mông ở hai chân trong lúc đó nhàng mở ra, lạnh lẽo gió thổi đến, làm cho cậu sợ hãi ôm chặt .



      Cao Thịnh giúp đỡ cậu, làm cho cậu có thể ngồi vững chút, rồi mới nhàng xoa xoa mông cậu, “Dung, ngoan, hơi chút dùng sức.”



      Tô Dung chỉ có thể bỏ qua cảm giác thẹn thùng, bụng dùng sức. Cao Thịnh ở mông huyệt cậu sờ soạng, cảm giác được hoa quả sắp ra, giả vờ vui vẻ , “ đụng được rồi, giúp em lấy nó ra.”



      như thế, ngón tay lại dùng sức đem hoa quả đẩy vào trong cơ thể cậu.



      Mông Tô Dung co rụt lại, kêu lên tiếng đau đớn, “A. . . . . .” Mấy khoả hoa quả kia ở trong cơ thể xôn xao, trong đó viên có chút thô ráp, qua lại cọ xát, Tô Dung có chút chịu nổi vặn vẹo.



      “Ngoan, đừng nhúc nhích, nó lại chạy vào, em lại dùng lực.”



      Tô Dung đành phải cắn răng, bụng lại dùng lực, thế nhưng mấy khoả hoa quả kia ở bên trong thân thể cọ xát, nhất là mấy quả chạm đến điểm mẫn cảm, mỗi lần cậu xuất lực lại tại nơi đó di động chút. Mà thân thể cậu, bởi vì Cao Thịnh sớm làm đủ trò tiền diễn, hơn nữa bên dưới kích thích như thế, đương nhiên muốn được thoả mãn.



      Cậu vừa sợ hãi vừa thẹn lưu lại nước mắt, “Thịnh, em là khó chịu, phải làm sao đây?”



      Cao Thịnh vốn là tình dục khó nhịn, bị đôi mắt hàm chứa lệ như thế nhìn, cơ hồ sắp chịu được.



      Giọng ám ách, “ đây bắt tay vói vào giúp em, em có thể nhẫn nhịn ?”



      Tô Dung chỉ có thể gật đầu, tại thể nhẫn còn có thể làm gì?



      Ngón tay Cao Thịnh vói vào dũng đạo bị hoa quả tạo ra cực nóng, “Dung, em thả lỏng, chặt, vào được. . . . . .”



      Tô Dung ôm , cố gắng thả lỏng chính mình, “Thịnh, điểm , đau quá. . . . . . Chờ a. . . . . .”



      Cao Thịnh nhìn thấy Tô Dung bị tình dục dày vò, biết động tác vừa rồi của mình nhất định lại kích thích đến cậu, tiếp tục làm bộ biết, vừa đưa tay chen vào trong cơ thể cậu, vừa kích thích nội vách tường mẫn cảm của cậu, ấn viên hoa quả, rồi mới cố ý qua lại cọ xát dũng đạo kia, tựa như chính mình tiến vào bên trong vậy.



      Tô Dung khống chế được tình dục phản ứng, bắt đầu thể tự kìm chế theo động tác của Cao Thịnh mà vặn vẹo thân thể chính mình, dùng lửa nóng sưng đến phát đau cọ xát vào bụng , rồi hưởng thụ ngón tay Cao Thịnh ở trong cơ thể cậu kiêng nể gì.



      “Thịnh, Thịnh. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . .”



      Hai mắt Tô Dung bị tình dục nhiễm thấp, thân thể vì làm cho chính mình nhanh hơn, động tác cọ xát bụng càng lúc càng nhanh, cuối cùng bạch quang phụt ra, cậu chỉ nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của chính mình.



      Cao Thịnh đỡ lấy thân thể cậu thiếu chút nữa hoạt xuống, nhìn thấy cậu giương môi đỏ mọng thở dốc, bộ dáng vẫn còn tồn đọng cao trào mị thái, rốt cuộc khắc chế được hôn lấy cậu, rồi mới ở thời điểm thân thể cậu tối phóng tùng hơi thẳng tiến vào.



      Tô Dung trừng lớn hai mắt, tất cả thanh kiều đều bị phong toả bởi môi hôn, thân thể vừa mới trải qua cao trào, chịu nổi kích thích như vậy, hai mắt cậu trở nên mơ hồ, hai tay đặt bả vai , liều mạng muốn đẩy ra, nhưng mà nghênh đón cậu là va chạm càng sâu thâm nhập trong cơ thể.



      vất vả môi đỏ mọng mới đạt được tự do, Tô Dung nghẹn ngào rên rỉ, cầu xin tha thứ.



      được, em được. . . . . . Buông tha em . . . . . . cần. . . . . .”



      “A. . . . . . Quá sâu . . . . . . A. . . . . . cần. . . . . .”



      “A. . . . . . Van cầu . . . . . . Em cần . . . . . . Ô. . . . . .”



      Hai mắt Cao Thịnh tinh hồng nhìn thấy vợ bị chính mình điên cuồng đẩy vào, hưng phấn càng dùng sức hướng trong thân thể cậu đánh tới, có đôi khi vì chọc cậu, cố ý rời khỏi cơ thể cậu, rồi tận lực thẳng tiến càng sâu, sau đó dùng sức ngăn chặn thắt lưng cậu, tiếp theo lại là trận tiếng rên rỉ đầy mị nhân.



      vất vả chấm dứt kích thích giao hợp, Cao Thịnh cũng quản được DV ở nơi nào, đem Tô Dung áp ở sô pha, lại bắt đầu hiệp mới.



      Tô Dung đáng thương, lần lượt ngất xỉu , lại lần lượt bị bắt thanh tỉnh hầu hạ.



      Cho đến khi Cao Thịnh vất vả thoả mãn, Tô Dung sớm bất tỉnh nhân xụi lơ ở trong ngực .



      ôm Tô Dung, thương ở môi sưng đỏ của cậu khẽ hôn, rồi cuối cùng mới nguyện ý cho vợ hảo hảo nghỉ ngơi.
      honglak thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 20


      Sau đó, Tô Dung mới biết hết thảy đều là do cố ý, thế là “chiến tranh lạnh” với ba ngày, đến khi chịu nổi cứ ỉ ôi nài nỉ, xin lỗi, thế là rất tình nguyện tha thứ cho .



      Lại qua vài ngày, hai người vui mừng hoan hỉ ngồi ở bộ sô pha mới mua thương lượng cuối tuần muốn đâu chơi.



      Buổi tối cuối tuần, hai người suốt đêm lái xe xuống phía nam, lúc gần tới nơi chọn cũng sắp đến mười giờ.



      “Dung, có siêu thị, em phải muốn mua thứ gì đó sao?” Cao Thịnh ôn nhu lay gọi Tô Dung.



      Tô Dung mơ mơ màng màng tỉnh lại, rồi lại mơ mơ màng màng xuống xe, nhưng vào siêu thị nháy mắt liền thanh tỉnh, đến mười phút, Cao Thịnh cùng cậu tay xách nách mang ba túi đồ lớn rời khỏi siêu thị.



      Cao Thịnh buồn cười nhìn Tô Dung, “Em là đứa trẻ muốn bộ đường xa? Hay là tính toán tị nạn?”



      quản em sao, lần này ra ngoài chơi, toàn bộ đều nghe theo em mà.” Tô Dung mang theo túi nhất, đem Cao Thịnh trở thành cu li, trước kia còn sợ xách nặng, tại bận tâm.



      Bởi vì đối với cậu làm ra chuyện cảm thấy thẹn kia, cho nên phạt cái này cũng thấm tháp gì cả.



      Cao Thịnh có phản bác, kỳ cho dù kiện kia, cũng nguyện ý chiều chuộng Tô Dung như thế, bình thường chính đều hạn chế cậu có thể ăn cái gì, thể ăn cái gì, có đôi khi phóng túng chút cũng chẳng sao.



      Đem tất cả đồ vật đặt vào trong thùng xe, lại lần nữa lái xe , hướng đến nơi dự định trước.



      Bởi vì trả tiền trước, lại có gọi điện thoại thông báo, cho nên Cao Thịnh cũng lo lắng tới trễ còn phòng.



      Bọn họ mướn chính là ngôi nhà gỗ , đợi cho hành lý được thu xếp xong, Tô Dung vào tắm rửa trước, lúc ra, Cao Thịnh làm xong món canh gà mà cậu muốn ăn.



      “Oa, thơm quá.” Ánh mắt Tô Dung toả sáng, cậu lâu có ăn canh gà.



      Cao Thịnh đem máy sấy phóng tới bên cạnh cậu, “Uống chút canh lót dạ , sau đó thổi khô tóc rồi trở về ăn, phải vào tắm rửa.” Thói quen dặn dò, trong lòng cũng hiểu Tô Dung có khả năng nghe theo, cũng muốn phá huỷ hưng phấn của cậu, ràng liền vào nhà tắm, nhắm mắt làm ngơ.



      Sau khi tắm xong ra, nhìn thấy bát canh gà kia bị ăn gần như sạch , mà tóc đầu cậu vẫn còn ướt, thở dài, trước giúp cậu thổi khô tóc.



      Tô Dung làm nũng ôm chặt , “Thịnh, đối em tốt.”



      Cao Thịnh cười liếc cậu cái, “Được rồi, ngủ trước , chờ chút vào sau.”



      “Em có thể ở chỗ này chờ .” Tô Dung ghé vào bàn cười nhìn thổi tóc, đợi cho đến lúc thổi khô tóc rồi muốn ăn canh, hai mắt cậu nặng trĩu.



      ngủ.”



      cần, ăn nhanh lên, sắp nguội mất hết rồi.” Tô Dung hai mắt long lanh nhìn bát canh của , đây mới là mục đích của cậu.



      Cao Thịnh cười thổi thổi muỗng, đút cho cậu, , “Ăn đủ no em cứ ăn hết , lại nấu thêm là được rồi.”



      “Em muốn cùng ăn với .” phải đói, chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác cùng người ăn chung mà thôi.



      “Được rồi, đừng ăn nhiều lắm, lát nữa lại nháo dạ dày đau.” Cao Thịnh hôn vào đôi môi sáng bóng của cậu ngụm, châm chước việc cậu ăn uống hơi quá, vì tránh cho cậu quá lượng, nhanh chóng giải quyết hết phần còn lại.



      Tô Dung nhìn thấy từng ngụm từng ngụm ăn canh, vội vàng giữ chặt , “Em cũng muốn uống ngụm.”



      Cao Thịnh nhìn nhìn cậu, hàm vào miệng ngụm canh, che lại môi cậu, chỉ uy cậu uống, mà còn muốn tự mình thưởng thức.



      “Còn muốn ?”



      Tô Dung đỏ mặt …, “ cần, quỷ hẹp hòi, dùng loại thủ đoạn hạ lưu này.”



      Cao Thịnh cười giải quyết dứt điểm bữa ăn khuya, “ thôi, ngủ.”



      Tô Dung trừng mắt liếc cái, về phía giường lớn, mà người kia biết bận rộn cái gì, cậu lấy cái gối ôm định tự mình vào giấc ngủ.



      Nếu là trước kia cậu quen với giường mới, bây giờ khác.



      bên cạnh, cho dù là ở nơi nào đều có thể an tâm vào giấc ngủ.



      “Thịnh, làm cái gì vậy?”



      “Em ngủ trước , sửa sang lại vài thứ .”



      Tô Dung bĩu môi ở giường lăn qua lộn lại, “Em cần, chạy nhanh lại đây giúp em ngủ .”



      đại nam nhân làm ra loại hành động này giống như rất đỗi trẻ con, nhưng mà Tô Dung thích nhìn thấy bởi vì chính mình tính trẻ con, người liền lộ ra sủng nịch tươi cười.



      Như cậu mong muốn, Cao Thịnh bất đắc dĩ nhưng lại rất sủng nịch lại, lên giường ôm lấy cậu, “Em đó nha.”



      Tô Dung nằm ở trong vòm ngực , “Ngày mai tiếp tục sửa sang phải được rồi sao? hơn mười hai giờ rồi còn gì.”



      “Ngày mai rời giường sớm, có thời gian sửa sang lại.”



      sửa sang lại cũng quan hệ a.”



      Điểm ấy cậu liền cùng đại bộ phận nam nhân giống nhau, dù sao khi muốn dùng cứ tìm là được rồi. Thế nhưng biết là do cá tính tự nhiên của Cao Thịnh, hay là do trường kỳ đều chiếu cố cậu, cho nên luôn có thói quen cẩn thận xử lý công việc cách gọn gàng.



      ” Quỷ lười biếng, được rồi, nhanh lên ngủ .” khẽ hôn vào môi cậu, “ em, ngủ ngon.”



      Tô Dung cao hứng hôn ngược lại, “Em cũng , ngủ ngon.”



      Cho đến lúc chiếm được nụ hôn chúc ngủ ngon, Tô Dung mới cam tâm nhắm mắt lại, Cao Thịnh cũng nhắm mắt theo, chuẩn bị ngủ.



      Phanh! Đột nhiên tiếng vang rất lớn làm Cao Thịnh bừng tỉnh, mọi vật trước mắt kịch liệt lay động, rồi trong nháy mắt, càng nhiều đồ vật ngã nhào mặt đất, phát ra thanh vỡ vụn.



      “Động đất.”



      Tô Dung nhíu mày, rồi theo thói quen định tiến sát vào ôm ấp của Cao Thịnh, Cao Thịnh đột nhiên cảm thấy trận hoảng hốt ôm chặt cậu.



      “Tô Dung, tỉnh tỉnh, động đất.”



      Cao Thịnh vừa cầm lấy di động, vừa ôm Tô Dung, tính toán ra khỏi căn nhà gỗ trước.



      Tô Dung nửa tỉnh nửa ngủ, đến phòng khách bỗng nhiên trận thiên hôn địa ám, cậu cảm giác như là rơi vào giữa trung, cả người đều rơi xuống, chung quanh mảnh u, thấy năm đầu ngón tay, lúc này cậu hoàn toàn bừng tỉnh, sợ hãi kêu to.



      “Cao Thịnh, Cao Thịnh, ở nơi nào?”



      chỗ khác loé ra ánh sáng, “Tô Dung, có thấy được ánh sáng ? Lại đây, ở trong này.”



      Tô Dung kích động hướng phía ánh sáng chạy tới, chân lại bị vướng vào cái gì đó, té sấp về phía trước.



      Ở bên này, Cao Thịnh tựa hồ thấy được Tô Dung, hướng về phía cậu tới gần, bốn phía đều là cây, cột gãy đổ cùng ít thứ vỡ nát nhìn lắm, trời đất giống như còn lay động, nóng vội di động nhanh về hướng Tô Dung ở bên kia.



      Lúc nhìn thấy Tô Dung, cách nào hình dung cảm giác chính mình, chỉ biết dùng sức đưa cậu ôm vào trong ngực.



      “Tô Dung, Tô Dung của .”



      “Đây là việc gì? Cao Thịnh? Tại sao lại như vậy?”



      “Động đất.”



      “Chúng ta phải làm sao đây?”



      Cao Thịnh ôm lấy Tô Dung, nguyên bản trận động đất dần dần giảm , bỗng nhiên lại hề báo trước kịch liệt rung động.



      Dùng điện thoại làm ánh sáng, Cao Thịnh nhìn thấy chỗ khác tựa hồ lại có xu thế sập đổ, ôm Tô Dung di động sang bên, “Chân, lui chân của em lại.”



      Trong nháy mắt liền thấy nơi đó sụp đổ, may mắn lúc trần nhà rơi xuống, Tô Dung đúng lúc lùi chân về.



      Kịch liệt động đất còn chưa dừng, Tô Dung ôm chặt Cao Thịnh, lúc này cậu cũng chỉ có thể ôm chặt Cao Thịnh, gắt gao ôm chặt , sợ hãi cái chết đến gần dấy lên trong cậu.



      “Cao Thịnh. . . . . .”



      có việc gì, có việc gì, có ở đây.” Cao Thịnh an ủi Tô Dung, tuy rằng cũng rất đỗi bất an, nhưng thấy Tô Dung luống cuống, cho nên thể hoảng.



      vất vả, trận động đất này mới ngừng lại, bốn phía ngừng sụp đổ.



      Cao Thịnh hơi chút thở phào, dùng di động đánh giá bốn phía, tấc vuông rường nhà vẫn còn chống đỡ được trong cơn chấn động vừa rồi, mà nơi của bọn họ ngồi chính là cái gian hẹp đó. Nếu tiếp tục động đất, như vậy bọn họ có thể chống chịu mà chờ người cứu viện đến. Nhưng nếu lại có chấn động mãnh liệt nào đó, rường nhà liền sụp xuống, vậy hai người bọn họ nhất định bị chôn sống, chỉ có con đường chết mà thôi.



      Tô Dung sợ hãi nhìn nhìn bốn phía, “Thịnh, sao lại như vậy? Chúng ta phải làm sao đây?”



      Cao Thịnh ôm chặt cậu, “ có việc gì, đừng lo lắng, nghĩ biện pháp, em yên tâm.” nhìn di động, định nhờ nó mà gọi điện cầu cứu, nhưng di động tựa hồ bị rơi hư, ngoại trừ có thể toả sáng ra, các chức năng khác giống như đều thể sử dụng.



      Giờ phút này, bọn họ cửa cầu cứu.
      honglak thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 21

      (Chương nì hơi ngắn)


      Di động chỉ có thể giúp bọn họ duy trì ánh sáng trong thời gian ngắn. Và trong khoảng thời gian đó, Cao Thịnh may mắn phát ba cái túi lớn mua ở siêu thị, trong đó có hai túi tuy rằng đồ vật rơi rớt và bị chôn vùi, nhưng ít nhất vẫn còn sót lại chút nước cùng thức ăn. đem đồ vật gom đến bên cạnh, nơi mà xúc tua có thể đụng tới, rồi mới tìm trong túi tiền lọ thuốc của Tô Dung, khi đụng đến lọ thuốc kia, thầm mừng mình may mắn vì bình thường luôn có thói quen tốt, nếu trong tình trạng này, thân thể Tô Dung thoải mái, biết nên làm sao đây nữa.



      Thời gian chầm chậm trôi qua, Tô Dung cũng dần dần trở nên bình tĩnh, cũng cùng Cao Thịnh nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Nếu có vạn nhất, bọn họ coi như là chôn cùng nhau.



      Con người khi chết, có thể được chết bên cạnh người mình thương nhất, xem như là may mắn, hạnh phúc lắm rồi.



      Bất quá khi có ánh sáng mờ ảo của màn hình di động soi rọi, cùng hoàn toàn hắc ám là đồng dạng như vậy.



      Khi Tô Dung vất vả chợp mắt ngủ, vừa tỉnh lại, phát xung quanh tối đen thấy năm ngón tay, cậu vẫn tránh được sợ hãi.



      Ngay từ đầu, Cao Thịnh luôn sờ soạng mặt cậu, rồi mới hôn, vỗ về thân thể cậu làm cho cậu an tâm.



      Chính là thời gian ngày lâu, bóng đen vô tận có loại ma lực có thể đem người ta bức điên lên, Tô Dung biết chịu được qua bao lâu, vẫn cảm thấy sợ hãi tột cùng ở trong ngực Cao Thịnh khóc rống.



      Cậu kêu to, thế nhưng ai đáp lại.



      Hoàn toàn bị lập trong bóng tối, cậu nhìn thấy mặt người , cậu nhìn đến ánh sáng, giống như tiến vào địa ngục, cậu thể chống cự lại loại sợ hãi này.



      Cao Thịnh chỉ có thể càng thêm ôm chặt cậu, còn phương pháp nào khác, chỉ có thể đau lòng ôm chặt cậu.



      phải điểm cũng sợ hãi, ai lâm vào loại hoàn cảnh tuyệt vọng này còn có thể đủ bình tĩnh mà sợ hãi.



      Nhưng mà, con người là sinh vật kỳ diệu, vừa yếu ớt lại vừa vô cùng dũng cảm, khi người đó dùng sinh mệnh muốn bảo vệ người bên cạnh, hơn nữa đó lại là người mà mình thương nhất, người đó bỗng nhiên trở nên dũng cảm, hề sợ hãi.



      Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể ổn định người bất an trong ngực.



      Có lẽ bình tĩnh của Cao Thịnh cuốn hút cậu, hoặc là Tô Dung muốn mệt mỏi, cũng có thể dần dần thói quen.



      Trong bóng tối vô tận, Tô Dung được uy thực, được hôn môi, được vuốt ve, dựa vào đôi tai có thể nghe thấy tiếng tim đập ổn định của chính mình truyền đến.



      Áp lực của cái chết theo thời gian càng ngày càng nặng, đến nỗi bọn họ ngẫu nhiên chuyện với nhau cũng tránh chạm đến đề tài này.



      Thế nhưng, vô luận kiên trì ra sao, lương thực cùng nước cứ từng chút từng chút giảm bớt.



      Giống như thần chết cũng từng bước tới gần bọn họ.
      honglak thích bài này.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 22

      (Quá ngắn lun…)








      Lại biết qua bao lâu, biết lương thực cùng nước sắp còn, rồi Tô Dung vẫn mê man đột nhiên mở miệng.



      “Thịnh. . . . . .” Yết hầu khô héo, mỗi chữ đều là loại xé rách đau đớn.



      “Dung? Xảy ra chuyện gì?” Thanh Cao Thịnh cũng khàn khàn giống như vậy, thể lực dần dần suy yếu bỗng nhiên ôm càng chặt thêm ít.



      “Em . . . . . .”



      biết, Dung, tại đừng . . . . . .” tại lời này, làm cho tim Cao Thịnh bịt kín loại sợ hãi.



      “Nhưng mà em cảm thấy bản thân sắp chịu được nữa rồi, đừng cho em ăn nữa, hảo lãng phí. Toàn bộ đều cho , nhất định phải sống sót, em có thể chết trong lòng , như vậy . . . . . . tốt lắm. . . . . .”



      “Dung? Tô Dung? Tô Dung ──”



      Cao Thịnh thoáng chốc giống như nổi điên, thân thể vô lực bỗng nhiên hữu lực ôm chặt Tô Dung.



      , để cho em chết, bao giờ!”



      Nếu là Cao Thịnh duy trì Tô Dung, bằng là Tô Dung duy trì Cao Thịnh ngã quỵ đúng hơn.



      Hoặc là , bởi vì là hai người, cho nên mới có thể ở trong bóng đêm chống chọi với cái chết cho đến tại.



      Thế nhưng, lời của Tô Dung cứ như là vĩnh biệt, làm cho Cao Thịnh lâm vào điên cuồng, rồi lại làm cho có được bình tĩnh trước nay chưa có.



      Bọn họ có thể tồn tại tới nay, ngoại trừ lương thực cùng nước ra, nhất định còn có chỗ nào đó thông với khí bên ngoài, cho nên mới có thể cung cấp dưỡng khí cho bọn họ.



      Nhất định có chỗ mà bọn họ chưa tìm được có thể ra ngoài, phải cứu Tô Dung, phải cứu Tô Dung.



      Rốt cuộc có phương pháp nào có thể ra ngoài?

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 23

      (Đừng ai đếm có mấy từ nha…=”:)





      Lại lần nữa tỉnh lại, dường như qua mấy đời.



      Tô Dung nhấp nháy mắt, tảng lớn tuyết trắng ánh vào mi mắt, nơi này là thiên đường sao?



      Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, chỉ có mỗi nình cậu ở thiên đường sao?



      Cậu muốn gặp lại Cao Thịnh mặt.



      Tay Tô Dung bỗng nhiên bị bắt lấy, là Cao Thịnh sao?



      Cậu run rẩy suy nghĩ, chậm rãi mở mắt ra.



      “Cậu tỉnh? Tôi quả nhiên nhìn lầm, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”



      Cậu thấy Bạch Ngô Đồng hai mắt thấp hồng, kích động nhìn chính mình, cậu ấy tỉnh? Mình chết?



      Cao Thịnh!



      “Thịnh. . . . . .” Tô Dung kích động khi nhớ tới người kia, khó khăn mở miệng.



      Thế nhưng do thanh quá mức khàn khàn, nghe chỉ là tiếng『 a 』 hơn kém, hơn nữa thoát phá làm cho người ta đành lòng.



      “Ngươi cái gì?” Bạch Ngô Đồng muốn ghé sát vào cậu, để nghe cậu định gì, nhưng mà bỗng nhiên lại bị lôi , đám người vây đến, hình như là bác sĩ cùng y tá.



      phải, cậu muốn tìm chính là Cao Thịnh.



      Tô Dung còn muốn mở miệng, tiếp theo vài giây cậu lại ngất .
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :