1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh yêu em - Bách Linh

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 14





      Khi Tô Dung lần nữa tỉnh lại, chống lại đôi mắt mang cười, cậu muốn mở miệng cái gì đó, mới động chút, toàn thân đau nhức giống như muốn tan rã đối với cậu kháng nghị, muốn cậu được lộn xộn, mà đau nhức này làm cho cậu nhớ tới tình xảy ra, đỏ bừng hai gò má.



      “Tỉnh?” Cao Thịnh hôn lên đôi môi hé mở của cậu, dục vọng khi bị mở ra liền cuồn cuộn dứt, nếu phải lo cho thân thể Tô Dung, nhất định đè cậu ra mà ân ái cho đến khi chính mình hoàn toàn thoả mãn mới thôi.



      “Ân, . . . . . .” Tô Dung bất an lại đau thương nhìn , “ có hối hận ?”



      “Hối hận cái gì?” Cao Thịnh biết cậu định hỏi cái gì, muốn chọc ghẹo cậu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đau thương của cậu, lại nhịn được mềm lòng, “Dĩ nhiên là hối hận rồi, hối hận là tại sao có thể ngốc nghếch như thế, đến bây giờ mới nhìn tình cảm của chính mình. Ngốc Tô Dung, vì sao em thích lại ? Tại sao để cho thương tổn em lâu như thế? Những năm qua, phải là người.”



      Tô Dung xác định lắm nhìn , “. . . . . . Tôi. . . . . . Ai, tôi chẳng biết sao, , có thể ở lại bên cạnh , tôi muốn cái gì liền cũng có.”



      “Đều là lỗi của , nếu phải ngu ngốc, để em đau lòng ở bên cạnh nhiều năm như thế, còn hiểu được tình cảm chính mình. Làm cho em luôn thương tâm, thậm chí còn mơ hồ thiếu chút nữa kết hôn với người khác, may mắn, hết thảy đều còn kịp. Nếu mất em, mới hối hận, tới lúc đó cho dù cái gì đều còn kịp rồi.”



      . . . . . .” Tô Dung muốn từ trong mắt nhìn ra có gì miễn cưỡng hay , thế nhưng chỉ nhìn thấy tràn đầy tình cảm ôn nhu, cùng nồng hậu tự trách, còn có thành khẩn, giống như những gì đều là .



      “Còn chưa tin ?” Cao Thịnh hôn Tô Dung, ở bên môi cậu thầm, “Tô Dung, đâu phải loại người hạ lưu như vậy, vì muốn giữ em lại làm em trai, mà liền lên giường với em. Nếu phải thích em, có hứng thú ôm nam nhân. Như vậy em còn hiểu được lòng sao? Em phải tin tưởng , mới có cơ hội bồi thường em.”



      Tô Dung vốn sắp tin những gì , nhưng khi nghe đến hai chữ bồi thường lại làm cho cậu như ngã vào đáy cốc, “ cần bồi thường, đối với tôi tốt lắm, cần vì sợ tôi thương tâm cho nên muốn bồi thường tôi, thương tôi cứ để tôi .”



      “Ngốc Tô Dung.” Nhìn thấy chính mình trước kia ăn ở nhiều thất bại, làm cho Tô Dung tuyệt tin tưởng , “ thích em, phải làm như thế nào em mới tin tưởng ?”



      thích tôi, luôn xem tôi như em trai, sao có thể đột nhiên liền thích tôi chứ?”



      Tô Dung nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy có khả năng, chỉ trong đêm mà biến hoá như vậy là quá lớn.



      Cao Thịnh thở dài, “Vậy em , là loại người cùng em trai chính mình lên giường sao?”



      “Tôi. . . . . .” Tô Dung nghẹn lời.



      “Còn nữa, nếu đối với em có tình cảm, có thể giống như quỷ háo sắc mà kéo em lên giường sao? là người tuỳ tiện làm tình với người khác như thế ư? Mà đó lại là nam nhân?”



      “Tôi. . . . . .” Tô Dung vẫn là trả lời được.



      Cao Thịnh nhấp nháy mắt, bàn tay tiến vào trong chăn vuốt ve thân thể Tô Dung, “Càng xong chính là, còn muốn em, Tô Dung à.”



      Tô Dung lúc này có thể có lời muốn , cậu đỏ mặt giữ chặt tay , “, cần như thế. . . . . .”



      Cao Thịnh trốn tránh tay cậu, trượt xuống mông cậu, nhàng, khiêu khích xoa xoa, ” Bên trong Tô Dung nóng quá, thoải mái, chúng ta lại đến lần . Dù sao em cũng chưa tin , này làm tình, làm , chúng ta đây liền đem làm cho bật ra, làm cho đến khi em tin tưởng mới thôi.”



      “Tôi tin, tôi tin rồi.” Tô Dung né tránh tay , nháy mắt cả người đều tiến vào chăn bông, “Tôi tin mà, nhanh lên ra ngoài .”



      “Tô Dung, muốn ôm em.”



      “Nhưng mà . . . . . .” Tô Dung nghĩ nghĩ lắc đầu, “ tại được.”



      Cao Thịnh lại để cho cậu có cơ hội phản kháng, dùng sức đem người kéo đến trong ngực, rồi mới biết xấu hổ dùng tứ chi vây khốn cậu, “Tô Dung, cần lộn xộn, em có biết nam nhân rất dễ dàng xúc động , nhất là với người em, đến hận thể đem em nuốt luôn vào trong bụng.”



      Tô Dung đỏ mặt, bị dùng phương thức này vây chặt, “Cao Thịnh, thích tôi?”



      “Tích lũy bảy, tám năm, hẳn là có thể thăng cấp lên ?”



      Nhìn xem, loại phương thức câu thông này tốt, người nghe lời cuối cùng nguyện ý nghe mình chuyện.



      chỉ xem tôi như em trai.” Trong lời của Tô Dung phải có nén giận cùng khổ sở.



      Cao Thịnh đau lòng vỗ về lưng cậu, “ biết, rồi là ngu ngốc, cho nên mới để cho em mình thương tâm suốt bảy, tám năm, xin lỗi, rất xin lỗi em. Nhưng mà tại ngẫm lại, đối với em quan tâm căn bản vượt qua phạm vi em, luôn nghĩ về em, lúc nào mà nghĩ về em, lo lắng em ăn cơm chưa? Lo lắng thân thể có thể thoải mái hay ? Tâm tình em hôm nay có hảo hay ? thích nhìn thấy em cười, kỳ , chỉ có loại người ngu ngốc giống như , mới có thể nghĩ đây chỉ là thân tình.”



      “Nếu em trai còn sống, có lẽ em vất vả như thế. Càng đáng xấu hổ chính là, tại nhớ tới, cuối cùng là luôn bám lấy em, dính chặt vào em. Tuy rằng miệng muốn em kết giao bạn trai, cũng nhờ bạn thân giúp em giới thiệu bạn trai, nhưng chính lại là người phản đối mạnh nhất. Kỳ , căn bản là hy vọng em kết giao được bạn trai, chỉ muốn chiếm lấy em mà thôi.”



      Tô Dung đỏ hốc mắt, “ có lầm? Tôi chỉ sợ phút hồ đồ, có thích tôi, đối với tôi thế này chỉ là do áy náy.”



      “Con người ta hồ đồ lần là đủ rồi, chỉ cần cẩn thận suy nghĩ chút, rất nhiều chuyện đều ràng. Thời điểm tức giận đều muốn nhìn thấy em, bởi vì em có thể làm cho bình tĩnh, thời điểm vui vẻ đều muốn cho em biết, bởi vì muốn chia xẻ với em. Rất nhiều chuyện bởi vì thời gian lâu mà trở thành thói quen, hơn nữa chúng ta từ khi bắt đầu bị ngu ngốc hạn định thành quan hệ em, cho nên chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ qua. tại nghĩ lại có điểm kỳ quái, có người trai nào cơ hồ mỗi ngày vào giờ nghỉ giữa trưa đều chạy đến tìm em trai cùng ăn cơm chứ?”



      “Đó là vì rất thương em trai mình.”



      “Đừng nguỵ biện, cho dù thương nó như thế nào cũng đem tất cả tinh thần phóng tới người nó.” Cao Thịnh hôn lên đôi mắt uỷ khuất của cậu, “Ngày hôm qua lời đánh thức , con người luôn cần người bầu bạn, đó là bởi vì mình rất tịch mịch độc. Mà từ ngày quen biết với em, suốt bảy, tám năm qua, chưa từng có cảm giác đơn quạnh quẽ. Cái loại cảm giác bình tĩnh này, chỉ có người mới có thể cho, là em làm cho an lòng, vì biết dù có bao xa, bao lâu, vừa quay đầu lại liền có em ngay bên cạnh .”



      Cao Thịnh thương nhìn cậu, “ đúng, có lẽ trong tiềm thức sớm biết em thích , thế nhưng lại giả ngu để khi dễ em, làm cho em chịu uỷ khuất. Tô Dung, ngoại trừ em rời bỏ , ngoại trừ em thương ra, em muốn xử phạt như thế nào, đều có thể nhận, chúng ta muốn lãng phí bảy, tám năm, thời gian còn lại, muốn em nhiều hơn, gấp bội em.”



      dừng chút, nâng lên mặt cậu, “ cho biết, có tới kịp ? Em có cho cơ hội ?”



      Tô Dung lệ nóng doanh tròng, “Nếu lòng em, đương nhiên tới kịp.” Cậu ôm chặt , “ cần gạt em, đừng cho em bước lên thiên đường, rồi sau đó lại vùi em vào hố sâu địa ngục.”



      bao giờ làm vậy, chỉ cần cho cơ hội chứng minh.”



      “Cao Thịnh, em nghĩ đến, em có thể đợi được rồi, em phải làm sao đây? Em hạnh phúc quá.” Tô Dung vừa khóc vừa cười, là càng ngày càng giống nam nhân mà.



      so với em càng hạnh phúc hơn, cư nhiên có cơ hội để em, suýt chút nữa mất em rồi.”



      Tô Dung bỗng nhiên lại mất tươi cười, kéo ra khoảng cách hai người,”, còn muốn kết hôn ?”



      “Đương nhiên , có em, tại sao phải kết hôn?”



      “Nhưng rất thích trẻ con.”



      càng thích Tô Dung, hơn nữa Tô Dung ở trong mắt , tựa như đứa trẻ lớn, luôn làm cho lo lắng.” Cùng lắm sau này nhận con nuôi thôi.



      có đứa con ruột của chính mình đáng tiếc đấy, nhưng nếu bởi vì người biết tồn tại trong tương lai hay , mà đánh mất người lúc nào cũng kề cận bên cạnh mình suốt bảy, tám năm, tại làm được.



      Tô Dung hồng mặt, rất xác định nhìn , “ ? hối hận?”



      “Đương nhiên.”



      “Còn vị hôn thê của sao?”



      cùng ta .”



      ư? Em thấy có lỗi với ấy quá, nhưng em muốn san xẻ cùng với ai khác.”



      cần đem san xẻ với ai, vất vả như vậy, thương tâm như vậy em đều nguyện ý canh giữ ở bên cạnh , tại càng thể đem chia xẻ cho ai cả, muốn xử phạt cũng thể dùng phương thức này.”



      “Em dùng phương thức này xử phạt , bởi vì làm vậy em cũng đau.” Tô Dung lần nữa nằm người .



      ôm cậu chặt, chân thành , “Tô Dung, xin lỗi.”



      Tô Dung ôn nhu ở trong ngực cười, “ sao đâu, chỉ cần thích em là tốt rồi, chỉ cần thích em, việc gì em cũng có thể nhận.”



      thích em.”



      “Ân, khoan , tối hôm qua cùng người kia?”



      cùng chỉ là bạn bè mà thôi.”



      “Nhưng mà ta đối với , giống như chỉ là bạn bè.” Tô Dung có quyền để ghen, cho nên đương nhiên cậu khách khí ra bất mãn chính mình.



      làm vậy đêm qua chỉ là muốn bức em ra tình cảm của em đối với mà thôi.”



      ta?” Tô Dung kinh ngạc, “Ngay cả cả cũng biết là em thích ?”



      “Ân, hẳn là càng xác định thích em.” Cao Thịnh bất đắc dĩ .



      sao?” Tô Dung cười ngọt ngào , “ ta thất tình.”



      “Ách, rất giống với em.”



      “Là có ý gì?”



      “Người thích cũng muốn kết hôn.”



      ta nhất định rất buồn.”



      xin lỗi.”



      Tô Dung che lấy miệng , “ nếu thích em, cũng đừng với em câu xin lỗi nữa.”



      “Vậy em.” Cao Thịnh hiểu được liền sửa lại.



      “Thế là tốt nhất.” Tô Dung hạnh phúc nâng mặt lên, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, “Vậy tại sao ta giống như nhìn thấy Phi Dương liền trốn ?”



      “Phi Dương? là ai vậy?” Cao Thịnh đố kị khi từ miệng cậu thốt ra tên của gã nào đó, tại ngẫm lại, dường như cho tới bây giờ cũng thích bạn bè bên cạnh Tô Dung.



      ghen?” Tô Dung nhìn thấy đôi mắt ràng ghen tuông, tươi cười càng sâu.



      “Đương nhiên.”



      Tô Dung nhìn , là hạnh phúc quá, “ ta là tình nhân của Ngô Đồng.”



      Cao Thịnh có chút thông suốt, “Khó trách hoả đại như vậy.”



      “Ân, vậy có biết vì sao ?”



      “Cái tên Phi Dương kia họ gì?”



      “Nhâm, Nhâm Phi Dương.”



      “Nhâm Phi Dương?” Cao Thịnh suy nghĩ chút, “ nhớ người thầm mến cũng tên là Nhâm gì đó, bất quá đều gọi tên thường sử dụng trong kinh doanh của người kia là nhiều, hình như là An Đức Sâm phải”



      “An Đức Sâm? Em cũng chưa từng nghe qua.” Tô Dung tò mò nhìn , “ rất ràng chuyện của ta cùng An Đức Sâm sao? Cũng thể cho em biết?”



      “Đối với nam nhân khác tò mò như thế làm cái gì?”



      Tô Dung nhìn thấy lại ghen, vui vẻ nở nụ cười, “ cần ghen tuông như thế, em chỉ là muốn nghe ít chuyện về bọn họ mà thôi.”



      “Cũng có thể, bất quá em phải hôn trước.”



      Tô Dung đỏ mặt, làm theo ý của , phớt lên má như chuồn chuồn lướt nước.



      Cao Thịnh nhíu mày, “Quên , chính mình làm vậy.”



      làm liền làm, hôn đến khi Tô Dung đầu váng mắt hoa, mới cảm thấy mỹ mãn bắt đầu kể chuyện thoả mãn “vợ”.



      Kỳ trắng ra, tóm lại, cũng chỉ là câu chuyện tình làm cho người bi thương thôi.



      Hoặc là , kỳ chuyện này rất đơn giản cũng rất trầm trọng, đơn giản vì diễn viên là đôi bạn tốt, trầm trọng là trong đó có người thầm mến người khác, như thế mà thôi.
      honglak thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 15


      Bởi vì bỏ qua nhiều lắm, bởi vì bỏ qua lâu lắm, cho nên phải gấp bội trở về.



      Mà có người cũng thói quen đơn quá sâu, thói quen chua xót lâu, còn chưa thể thói quen thân mật ở chung như thế, trong cơn vui sướng mà cứ ngỡ như mộng, mang theo bất an phiêu lãng ở đám mây.



      Khoái hoạt, tựa hồ cũng cất giấu sợ hãi rơi xuống.



      Cao Thịnh nhìn thấy người quật cường đứng dậy thay quần áo, có chút bất mãn, “Sớm biết em còn có thể hạ được giường, căn bản nên dễ dàng buông tha em như vậy.”



      Tô Dung quay đầu lại trừng liếc mắt cái, nhịn được thẹn đỏ mặt, biết là bởi vì bị lời của làm cho chính mình chân tay luống cuống, hay là bởi vì hai mắt cứ như đại hoả nhìn chằm chằm chính mình thay quần áo, hoặc là kỳ cậu chỉ là gắng gượng đứng lên, muốn ở trước mặt nhận thua. Cho nên khi cậu nhấc chân chuẩn bị mặc quần, lại bủn rủn thiếu chút nữa té ngã, cậu muốn kiếm cái hầm ngầm mà trốn .



      Cao Thịnh giúp đỡ cậu, đem người nghe lời lôi ôm quay về giường, “ em cần miễn cưỡng mà, nghĩ là em sao có thể còn khí lực xuống giường, đêm qua ràng liền ngất xỉu , nếu chúng ta tiếp tục chiến đấu rồi.”



      điên rồi?” Tô Dung cố gắng ngăn cản người động tay động chân, nhưng cậu căn bản phải đối thủ của Cao Thịnh, chỉ chốc lát sau, bị hôn đến ý nghĩ mơ hồ, thở hổn hển.



      Cao Thịnh cố gắng ở thân thể trắng nõn của người mà cày cấy, e sợ người khác thấy được chính mình lưu lại ký hiệu, cấm kỵ khi giải trừ, Cao Thịnh so với ai khác càng cảnh giác thời gian đủ dùng.



      “Cao Thịnh, thể, em muốn làm.”



      “Xin phép ngày.”



      Tô Dung bất đắc dĩ kêu lên, “Cao Thịnh. . . . . .”



      “Xin phép ngày.” Cao Thịnh hôn môi cậu, ý đồ hoà tan bất mãn của cậu.



      biết Tô Dung suy nghĩ cái gì, cậu cảm thấy quan hệ giữa hai người chỉ trong đêm mà biến hoá quá lớn, quá mau, cho nên mới muốn làm, làm lạnh chút tâm tình, hảo hảo hiểu hơn.



      Tô Dung biết, chỉ cậu cảm thấy trở tay kịp, ngay cả cũng thấp thỏm lo âu, thứ tình cảm vừa quen thuộc rồi lại vừa xa lạ hướng vọt tới, cơ hồ muốn ngập đầu, chỉ có ôm Tô Dung, mới có thể cảm thấy an tâm.



      loại sợ hãi, có lẽ là xử phạt khi thương tổn Tô Dung, luôn cảm thấy khi buông tay, Tô Dung rời chính mình.



      Lúc ấy hết thảy đều kịp.



      Tô Dung mấy lần muốn mở miệng, đều bị nụ hôn của chặn đứng, cậu có chút bất đắc dĩ, trong lòng rất ràng Cao Thịnh cố chấp, hôm nay muốn làm, là có khả năng.



      “Tô Dung, xin phép được ?”



      Tô Dung nhìn , “Ân, để em điện cho Ngô Đồng, nhờ cậu ấy giúp em xin phép.”



      Mới xong như thế, di động liền vang lên, Cao Thịnh giúp cậu lấy qua điện thoại, nhìn xuống màn hình, “Là Bạch Ngô Đồng.” Tri kỷ ấn nút trả lời, đặt ở bên tai cậu.



      “Uy? . . . . . . Ân, tôi vừa vặn cũng muốn gọi điện thoại cho cậu. . . . . . . Muốn nhờ cậu giúp tôi xin phép. . . . . . . phải, phải . . . . .” Tô Dung trộm liếc mắt dò xét Cao Thịnh, cảm thấy có chút khó mở miệng.” việc gì, chỉ là thân thể thoải mái. . . . . . . Ác, cậu cũng muốn xin phép? Cậu xảy ra chuyện gì? . . . . . . Thân thể thoải mái? Có cần đến bệnh viện hay ? . . . . . . cần? Nghỉ ngơi chút tốt rồi? Để bác sĩ khám chút là được rồi? cần? . . . . . .” Tô Dung bên nghe thanh bạn tốt có điểm khàn khàn, bên thấy Cao Thịnh cười trộm, dùng ánh mắt hỏi cười cái gì, phía bên kia điện thoại trùng hợp thay đổi người phát ngôn, “Phi Dương?”



      Cao Thịnh cười đoạt lấy điện thoại, “Tôi là Cao Thịnh.”



      Tô Dung muốn cướp lại trả lời, Cao Thịnh lại hướng cậu làm cái thủ thế, làm cho cậu chỉ có thể nhíu mày dừng lại động tác.



      “Đúng, là tôi. . . . . . . Ân, đúng vậy. . . . . . . Hảo, chúng ta đây liền cùng nhau xin phép là được. . . . . . . Phải” Cao Thịnh vừa vừa ngọt ngào hôn môi Tô Dung, lại lập tức đáp lời điện thoại, Tô Dung chỉ có thể trầm mặc làm cho quấy rầy chính mình, “Hảo, tôi biết rồi, cứ như vậy.”



      Tô Dung thấy chấm dứt điện thoại, lo lắng hỏi han, “Ngô Đồng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”



      cần lo lắng.”



      “Tại sao cần lo lắng?”



      “Em như thế nào, cậu ta liền như thế ấy. Em nằm chút, giúp em xin phép.”



      Tô Dung oanh chút đỏ bừng lên mặt, khó trách vừa rồi bạn tốt ở điện thoại tỉ mỉ, nhưng mà Phi Dương cùng lại quen, sao có thể với chuyện riêng tư như thế?



      Đợi cho người lại vào phòng, Tô Dung đỏ mặt nghi hoặc mở miệng, “Tại sao lại biết?”



      “Trực giác, đúng rồi, Nhâm Phi Dương cũng biết chúng ta phát sinh quan hệ .”



      “Cái gì? !” Tô Dung kinh ngạc nhìn , “ vào lúc nào? sao có thể với ta?”



      “Vừa mới nãy đấy, cùng ta lại quen, cũng biết cách liên lạc với ta, đương nhiên là luôn lúc nãy rồi. Còn có, rất nhiều tình, cần phải cũng hiểu được, nghĩ tại bạn của em cũng biết.”



      “Nhưng mà vừa rồi em thấy hai cũng đâu có cái gì.” Tô Dung nghĩ muốn phá đầu đều nghĩ ra mấy câu vừa rồi có chỗ nào đặc biệt.



      “Đây là loại trực giác.”



      “Em hiểu.”



      “Em cần phải hiểu.”



      “Nhưng mà. . . . . .” Bao nhiêu tò mò của Tô Dung lập tức bị hoà tan trong môi hôn dầy đặc của .



      “Hảo hảo ngủ chút, em cần nghỉ ngơi.”



      muốn đâu?”



      Cao Thịnh ôm Tô Dung bất an, “Ngủ cùng với em.”



      Tô Dung bị ôm chặt, chặt đến có thể đem bất an trong lòng mà giải trừ hết, ở trong ngực cảm thấy vừa ấm áp lại vừa thoải mái, lúc này đây phải chính mình cố ý tới gần , mà là được chủ động ôm chặt.



      “Cao Thịnh, em phải nằm mơ đúng ?”



      phải.”



      Tô Dung ở trong ngực mà an tâm nhắm mắt lại, giống như đứa lâu rồi, nghiêng ngã lảo đảo dễ dàng đến chung điểm, rồi cuối cùng mới có thể hảo hảo ngủ giấc ngon.



      Ở trong ngực là nơi cậu cảm thấy tối hạnh phúc, tối an tâm mà ngủ.



      đời này, có chuyện nào so với việc này hạnh phúc hơn.
      honglak thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 16

      Bọn họ cùng nhau dạo phố, bọn họ cùng nhau xem phim, bọn họ cùng nhau mua sắm, những lúc ở đường người, họ hào phóng nắm tay nhau, ngọt ngào dựa sát vào nhau .



      Tựa như những người bình thường hẹn hò với nhau, họ có quyền hưởng thụ giờ phút mặn nồng ân ái nhất.



      phải trai mang theo em trai, phải bị gánh nặng bởi quan hệ thời phát sinh ngăn cách bọn họ, cởi bỏ gông xiềng này, bọn họ cuối cùng có thể thấy ràng, tình mà họ dành cho nhau.



      chút thời gian nghỉ trưa liền vội vã gặp mặt, cho dù chỉ trao đổi lẫn nhau ánh mắt, cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, như là hai thiếu niên mới vừa biết thế nào là , trong lòng chỉ có lẫn nhau. Mỗi thời mỗi khắc đều muốn bên nhau, cho dù ngoại trừ thời gian làm ra, tất cả thời gian còn lại đều ôm nhau cũng cảm thấy đủ, chỉ muốn hai mươi bốn giờ đều cùng chỗ, hận là thể làm chung trong công ty.



      Vừa vào cửa, buông cặp táp cùng mấy túi nguyên liệu nấu ăn vừa rồi đến siêu thị mua xuống, Cao Thịnh liền ôm chầm lấy Tô Dung, dồn dập hôn cách nồng nhiệt.



      Cả ngày đều nhớ Tô Dung, nhớ đến muốn chết, càng ngày càng cảm nhận cách sâu sắc hơn cái gọi là 『 tương tư yếu nhân mệnh 』, có đôi khi nhớ cậu, muốn cậu đến thống khổ, có đôi khi kìm lòng đặng mà ngây ngô cười, có đôi khi bất chợt thở dài, ngay cả thư ký đều nhìn ra chìm đắm trong tình cuồng nhiệt.



      “Chờ chút. . . . . .” Tô Dung đỏ bừng nghiêm mặt, thở hồng hộc, nếu ngăn cản, tuyệt hoài nghi nam nhân này lại ở chỗ này mà “ăn” mình luôn.



      “Tô Dung, em muốn sao?”



      Tô Dung nhìn thấy Cao Thịnh lộ ra bộ dáng đáng thương, hai tay để ở trước ngực , vẫn là cường ngạnh để cho tiếp cận thêm nữa, đúng là cậu rất muốn , nhưng thân thể điểm cũng muốn, thân thể thầm nghĩ phải hảo hảo nghỉ ngơi.



      “Muốn chứ, nhưng em đói bụng.”



      Cao Thịnh ra vẻ uỷ khuất nhìn Tô Dung, giống như tráng sĩ đoạn cổ tay sâu liếc mắt nhìn cậu cái, rồi mới xách lên gói to, cũng quay đầu lại ủ rũ vào phòng bếp.



      Tô Dung cười, nhưng tuyệt đồng tình với , bởi vì nếu đồng tình, kết quả ngày hôm sau cậu dậy nổi.



      Đợi cho cậu tắm xong, thổi khô tóc, rồi mới tiến vào phòng bếp, nam nhân vội vàng nấu đồ ăn liền vẻ mặt ai oán nhìn cậu, “Sao em có thể tắm trước?”



      Tô Dung khỏi bật cười, “Thần kinh, được rồi, vậy tắm , còn lại để em làm cho.”



      “Em ra bên ngoài chờ , sắp xong rồi.”



      “Ở chỗ này chờ cũng vậy thôi.”



      bị ám khói dầu đấy, em mới vừa tắm xong mà.”



      Tô Dung ra phía trước, ôm lấy thắt lưng , “Em lại sợ, thơm quá, thanh tiêu sao thịt bò, muốn cay thêm chút.”



      Cao Thịnh lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, “ được.”



      “Hảo keo kiệt.” Tô Dung cười ngọt ngào oán giận.



      “Chẳng lẽ phải hào phóng cho em ngược đãi thân thể chính mình sao?” Cao Thịnh kéo tay cậu ra, cầm lấy chén đĩa.



      Xoay người tranh thủ thời gian hôn môi cậu cái, rồi tay trái nắm tay cậu, tay phải bưng thức ăn ra phòng bếp.



      “Em ăn cơm trước , phải tắm rửa chút.” Cao Thịnh lại hôn trộm lần, “ được chờ , bằng buổi tối hôm nay em liền xong đời.”



      Tô Dung đỏ mặt đẩy ra, “ biết, tắm nhanh lên.”



      mình ngồi ở bàn ăn cũng đơn, mình ăn cơm cũng quạnh quẽ, bởi vì cậu biết, người rất nhanh trở lại bên cạnh chính mình.



      Bởi vì có bệnh đau dạ dày, cho nên Tô Dung luôn luôn thể đói, cũng thể ăn quá no. Cùng với làm cho chính mình bị đói chờ người , rồi làm cho chính mình sinh bệnh, làm cho người đau lòng, Tô Dung tình nguyện nghe lời tự mình thưởng thức tay nghề của người trước.



      , là để cho đối phương vì chính mình lo lắng.



      Tô Dung cắn ngụm thịt gà, còn lại nửa miếng lại rơi vào cái『 miệng 』trộm đứng phía sau cậu.



      “Ăn ngon, bất quá so với em còn thiếu chút.”



      Tô Dung trừng , “Ăn cơm liền ăn cơm, có thể im lặng chút hay ?”



      Cao Thịnh từ phòng bếp bưng chén cơm trắng ra, đem ghế dựa kéo đến bên cạnh Tô Dung, rồi mới dựa vào cậu ngồi xuống, thói quen mới nhất là tay trái sỗ sàng nắm lấy thắt lưng cậu, chỉ dùng tay phải để ăn cơm.



      “Em chịu nổi .”



      bàn cơm, thích hợp phong tình như vậy.



      Nghĩ đến chính mình lâu còn đối với với việc Cao Thịnh ngồi bên cạnh ngừng quấy rối mà trừng mắt, tại lại cảm thấy Cao Thịnh dính như keo.



      chút cảm khái, là cảm khái hạnh phúc, Tô Dung cuối cùng ngự trị trong tim Cao Thịnh, hảo hạnh phúc.



      “Cuối tuần này chúng ta tắm suối nước nóng ?”



      “Được. Phải qua đêm sao?”



      “Đương nhiên.”



      “Chúng ta đây là ở gian sao?”



      “Vô nghĩa.” Mặc kệ miệng chính mình sáng bóng dơ môi Tô Dung, thói quen vừa ăn cơm vừa thưởng thức đôi cánh hoa mềm mại ngọt ngào của Tô Dung.



      “Nhưng mà hai nam nhân cùng ở gian, có thể rất kỳ quái hay ?”



      “Sợ cái gì? Người khác cảm thấy kỳ quái, cứ để cho bọn họ đoán. rồi, muốn tách ra với em nữa, lãng phí bảy, tám năm, nhân sinh cũng có tới mấy cái bảy, tám năm để mà lãng phí.”



      Tô Dung nhìn , “ với ấy chưa?”



      Cao Thịnh dừng chiếc đũa chút, “ rồi.”



      “Vậy ấy như thế nào?”



      Cao Thịnh cười khổ, “Còn có thể gì? sao, xử lý tốt.”



      Tô Dung buông chiếc đũa, ôm choàng lấy thắt lưng , “Em tin tưởng , từng đáp ứng em, ở mãi bên cạnh em, có người nào khác đến quấy rầy chúng ta, đúng ?”



      “Đương nhiên.” Cao Thịnh giọng chắc nịch, “Ai cũng thể quấy rầy hai người chúng ta.”



      “Em, có thể rất hạnh phúc hay ?”



      “Sao lại vậy? Em còn chưa đủ hạnh phúc đâu, em còn có thể hạnh phúc hơn, em đó nha, thể dễ dàng thoả mãn như thế.”



      “Em đây có cầu tham lam chút, đó là vào thời điểm chúng ta già, già, em vẫn muốn chúng ta cứ như vậy ở cùng nhau. Vào thời điểm đó có thể em còn răng, có thể có bệnh của người già, có thể bị hôi miệng, lúc ấy còn có thể nguyện ý hôn em ?”



      “Nếu em còn răng, đây cũng còn răng. Em có bệnh của người già, đương nhiên cũng có. Em bị hôi miệng, có thể là do bị lây bệnh, tin tưởng cho dù đến lúc đó, vẫn còn có thể hôn em, hôn đến khi hai chúng ta đều thở nổi.” cắn lấy thuỳ tai cậu nhu tình, “Còn có thể làm cho em xuống giường được.”



      Tô Dung nở nụ cười, cười đến vui vẻ, cười đến xán lạn, cười đến giọt nước mắt hạnh phúc cẩn thận rơi xuống.



      Cao Thịnh đau lòng hôn lên đôi mắt ướt át của cậu, “Đừng khóc, đau lòng.”



      có cảm thấy em càng ngày càng giống nam nhân hay ?” Trở nên dễ dàng khóc, chút tôn nghiêm nam nhân đều có.



      “Ở trong mắt , em chính là Tô Dung, là vợ của .”



      “Đúng vậy, vợ, chúng ta là người .”



      Bọn họ cũng là người , người bình thường, thế nhưng tại sao lại thể giống như những cặp tình nhân chân chính khác?



      Là bởi vì bọn họ là nam nhân? Đúng, là bởi vì bọn họ là nam nhân.



      Nhưng mà hai nam nhân cùng chỗ, nhau nhau sao?



      Cao Thịnh hiểu được cậu nghĩ gì mặc dù cậu chưa , “ cần suy nghĩ chuyện vui, em chỉ cần nghĩ đến , nghĩ chúng ta hạnh phúc, như vậy là tốt rồi.”



      “Đúng, rất đúng, em cần phải có lòng tham nhiều hơn nữa.”



      Chẳng sợ cậu cùng Cao Thịnh thể công khai ân ái dưới ánh mặt trời, thể cùng những người đó giống nhau tươi cười mà giới thiệu người chính mình, thế nhưng những việc đó có quan hệ gì chứ?



      Chỉ cần hai người bọn họ nhau, như vậy là đủ rồi.



      Cậu, chờ đợi được ôm ấp lâu lắm.



      Lâu đến cơ hồ nghĩ mãi mãi đến, lâu đến ngay cả tưởng tượng đều thói quen tim đau từng hồi, lâu đến cho dù tại càng được ôm chặt bao nhiêu, đều ngỡ như là nằm mộng.



      Quá khứ vào mỗi đêm, cậu tưởng tượng đến hai người nhau trong mộng.



      Ở trong mộng, Cao Thịnh nâng niu cậu, cũng bảo bối cậu, và quan trọng hơn là, hề xem cậu là em trai, mà là người của .



      Là người cùng mình nắm tay đến cả đời; là người cùng mình hôn môi, ôm mình vào lòng; là người làm cho mình hạnh phúc đến muốn khóc.



      Thời điểm giấc mộng được thực , có chút nhanh, nhanh đến thể tin, đây là .



      Cho dù là nam nhân, vào thời điểm cực độ hạnh phúc, cũng có thể bởi vì hạnh phúc mà hỉ cực đến rơi nước mắt?
      honglak thích bài này.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 17


      “Chỉ như thế mà có được cậu, dễ dãi cho tên kia.” Bạch Ngô Đồng chịu nổi khi nhìn thấy mặt bạn tốt tươi cười hạnh phúc.



      hề chi, tôi chờ đợi nhiều năm rồi.” Cậu cảm khái .



      “Đó là do cậu mềm lòng, nếu là tôi, tôi nhất định làm cho ta chờ tôi vài năm, rồi mới đáp ứng cùng ta chỗ.”



      “Nếu thừa dịp nắm chắc, tôi sợ bỏ lỡ cơ hội, sau này trở về.”



      ta là may mắn.”



      “Được rồi, sao, tại tôi cảm thấy rất khoái nhạc là tốt rồi. ấy cũng hiểu đối với ta trước đây đúng, tại đối tôi tốt lắm.”



      Bạch Ngô Đồng nhìn thấy di động bạn tốt lại bắt đầu chấn động, “ đến ba phút trước tin nhắn, tại lại là tin? Tôi thấy ta càng ngày càng đeo dính cậu. Lúc trước rồi đấy thôi, còn bày đặt với em.”



      Tô Dung xem xong tin nhắn, mỉm cười, quay đầu lại phát bạn tốt lẩm bẩm mình, bỗng nhiên cũng mở máy xem tin nhắn vừa nhận được.



      “Là ta?”



      “Ân, ấy hẹn tôi giữa trưa cùng nhau ăn cơm, đặt sẵn nhà hàng.”



      “Tôi cũng vậy, vậy chờ chút cùng nhau xuống.”



      “Tốt.” Bạch Ngô Đồng nhanh chóng nhắn tin trả lời lại, “Bất quá, dường như cậu có trả lời ta? ta tức giận sao?”



      “Tựa như cậu , ấy nhắn tin như thế thường xuyên, nếu tôi mỗi cái mỗi trả lời lấy đâu thời gian mà làm việc nữa.” Tô Dung cười bắt đầu thu thập đồ đạc.



      Cậu cùng Bạch Ngô Đồng vốn định làm bản báo cáo tiến độ công việc, mắt thấy cũng sắp đến thời gian dùng cơm trưa, năm mười phút cũng làm được việc gì, liền rảnh rỗi chuyện phiếm, thả lỏng tâm tình.



      ta oán giận?”



      “Có, bất quá cũng sao, tôi từng qua với ấy là nếu có thời gian nhắn lại, ngược lại tôi cũng có biện pháp.”



      tốt.” Với Nhâm Phi Dương khác, nếu dám nhắn tin trả lời lại cho ta, nhận điện thoại của ta, về nhà nếm mùi đau khổ.



      “Đại khái có lẽ là vì đối với tôi cảm thấy áy náy, cho nên cũng rất mực chiều chuộng tôi.”



      Lấy bóp tiền cùng di động, hai người vừa tán gẫu vừa ra công ty, vào thang máy, bởi vì ra trước thời gian, cho nên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.



      ta vốn có lỗi với cậu mà, tôi với cậu này, đừng có mà tốt với ta quá, phải kiêu chút, miễn cho ta khi dễ rồi lấn lướt cậu.” Bạch Ngô Đồng vốn nhìn thấy là rất thích.



      “Trong lòng ấy cảm thấy có lỗi với tôi cũng là trừng phạt rồi, tôi cái gì, ấy cũng sống thoải mái đâu.”



      “Đó là ta xứng đáng. Thế còn chuyện ta muốn kết hôn sao?”



      ấy xử lý.” Tô Dung tươi cười ngượng ngập.



      “Tôi khuyên cậu tốt nhất giám sát chặt chẽ chút, tuy rằng tôi cảm thấy ta là lòng thích cậu, nhưng cậu cũng ta thích trẻ con mà, cho dù hai người có bảy, tám năm tình cảm, thế nhưng ra, hai người chính thức kết giao cũng chưa đến tháng.” Bạch Ngô Đồng đột nhiên bừng tỉnh, dừng chút, áy náy nhìn thấy sắc mặt bạn tốt ảm đạm, “Tôi phải cố ý muốn với cậu như thế, nhưng mà. . . . . . Ai, chỉ hy vọng cậu đề phòng, đừng đến lúc đó lại vì ta mà thương tâm, vậy chậm rồi.”



      “Tôi biết, nhưng tôi cũng chỉ có thể tin tưởng ấy thôi.”



      theo Bạch Ngô Đồng ra thang máy, xuống đại sảnh, Bạch Ngô Đồng bỗng nhiên dừng lại cước bộ.



      Tô Dung tò mò đứng ở bên cạnh , “Xảy ra chuyện gì?”



      Bạch Ngô Đồng hất hàm về phía hai nam nhân cách đó xa, chính là Nhâm Phi Dương cùng Cao Thịnh, hai người cười cười , thoạt nhìn tán gẫu rất đỗi hăng say.



      “Chẳng biết hai người bọn họ vào thời điểm nào mà trở nên thân thiết như thế?”



      Tô Dung nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mặt đỏ, “Tôi cũng biết.” Có lẽ là lần nghe điện thoại trước?



      Trước khi qua, Bạch Ngô Đồng vẫn là bắt lấy cơ hội đối Tô Dung ân cần dạy bảo, “Cậu đó, phải nhớ lời của tôi, cần ngây ngốc để bị lừa, biết ?”



      “Biết, Ngô Đồng, còn lại chúng ta quay về công ty sau, đừng ở trước mặt ấy mà những lời này.”



      biết, cũng chỉ biết để ý đến ta.” Bạch Ngô Đồng đối bạn tốt có biện pháp, nhưng nếu chuyện này đổi lại là chính mình, đại khái cũng biết phải làm thế nào mới tốt?



      Nhưng là bạn thân, hơn nữa ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nên đưa ra chút cảnh báo vẫn tốt hơn.



      Hai nam nhân kia vừa nhìn thấy hai người bọn họ, đơn giản vài câu kết thúc, rồi mới phân biệt ngồi vào trong xe.



      Tô Dung lên xe ngồi xuống, Cao Thịnh liền tra chìa khoá, hướng Nhâm Phi Dương cầm lái chiếc xe khác ra hiệu, rồi mới lái .



      Tô Dung vừa thắt dây an toàn vừa hỏi, “ cùng Phi Dương sao lại thân thiết như vậy?”



      chuyện với ta cũng rất hợp, hơn nữa em cùng người kia lại là bạn tốt, cho nên rất mau liền thân thiết. Có thấy lạnh hay ?”



      có, hôm nay thời tiết ba mươi mấy độ, ở công ty còn cảm thấy được, xe nếu tăng máy điều hoà lên chút, có thể em liền đổ mồ hôi đầy người.” Tô Dung vừa vừa nhìn kính chiếu hậu, thấy chiếc xe theo phía sau làm cho cậu có điểm nghi hoặc.



      “Vốn muốn vào bãi đỗ xe, thế nhưng thấy thời gian cũng sắp đến, cho nên vào. nhìn cái gì?”



      “Đó là xe của Phi Dương?”



      “Ác, đúng, giữa trưa hôm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm.”



      “Cùng nhau?” Tô Dung phi thường kinh ngạc.



      “Đúng, sao vậy? được sao?”



      “Hai hẹn trước với nhau rồi sao?”



      có, vừa mới nãy thảo luận xem giữa trưa nên ăn cái gì, liền cùng nhau lựa chọn. biết nhà hàng làm thức ăn cũng khá ngon, ta gần đây bạn của em cũng thích ăn kiểu Trung Quốc gì đó, chúng ta liền tính toán cùng nhau kêu bàn, nhiều người cùng ăn, vừa có khí vừa lãng phí.”



      Tô Dung nghiêng mặt nhìn , “Cao Thịnh, . . . . . . có chủ ý gì?”



      “Còn có thể có chủ ý gì, em cùng Bạch Ngô Đồng kia là bạn thân, có thể hảo hảo tạo quan hệ sao?” Cao Thịnh nắm tay cậu, “Em ít lo nghĩ chút có được , bụng có phải lại thoải mái?”



      “Hoàn hảo, còn bao lâu nữa mới tới?”



      ” Thời gian nghỉ giữa trưa của em chỉ có giờ, có thể xa ăn cơm sao?” Cao Thịnh vòng xe tiến vào bãi đỗ, “Tới rồi, xuống xe .”



      Tô Dung vừa mở cửa định xuống xe, bỗng nhiên bị kéo qua hôn cái, Cao Thịnh cắn môi cậu, “Chờ chút thể hôn em, về nhà lại “tính sổ” với em sau.”



      Tô Dung đỏ mặt đẩy ra, “Người cũng phải em hẹn, còn trách em?”



      Cao Thịnh nhìn cậu vội vã xuống xe, cười cũng xuống xe theo.



      Tô Dung thấy Bạch Ngô Đồng đỏ mặt đóng cửa xe, Nhâm Phi Dương tiếp theo bước xuống, nghĩ thầm hoàn hảo bị nhìn thấy.



      “Em yên tâm, bọn họ đại khái cũng tám chín mười phần.” Cao Thịnh nhìn thấy cậu phóng tâm mà thở ra hơi, cố ý ghé vào tai cậu .



      Tô Dung trừng mắt nhìn liếc cái, “ cái gì?”



      Cao Thịnh nhún nhún vai, tiếp theo vài giây người bị Bạch Ngô Đồng lôi , “Tô Dung, chúng ta vào, đừng để ý đến bọn họ.”



      Phía sau hai nam nhân nhìn nhau cười, bất quá đoạn đối thoại tiếp theo khiến cho người khác. . . . . .



      “Cậu chúng ta có nên mướn cái ghế lô hay ?”



      “Tôi cũng nghĩ như thế.”



      muốn giúp bọn họ xin phép.”



      xin phép nghỉ bệnh rồi.”



      “Gần đây thời tiết lúc nóng lúc lạnh, dễ dàng sinh bệnh cũng kỳ quái ?”



      “Cũng đúng.”



      “Nhà hàng này hai người ngồi chung cái ghế lô có dễ dàng ? phải khách rất nhiều? Cậu cùng chủ ở đây quen biết sao?”



      “Chủ nhà hàng tôi quen, nhưng nếu có tiền chắc có thể trở thành bạn thân.”



      Hai người dừng chút, rồi mới nhìn nhau cười, “Liền làm như thế .”



      Kết quả sao? Mướn được ghế lô ? Cơm ăn được ? mưu đen tối thành công ?



      . . . . . . Có lẽ chỉ có đương mới ràng.
      honglak thích bài này.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 18

      (Cái hành động dưới đây có thể được xem như biến thái ko nhỉ [​IMG])





      Tô Dung nằm ở ghế sô pha, vốn là thảnh thơi xem TV, sau đến cũng thảnh thơi ngủ, lâu, nam nhân khác bưng dĩa hoa quả vào.



      nhìn thấy vài loại hoa quả được rửa sạch , trong lòng nảy ra chủ ý tà ác, buổi sáng dụng tâm chọn lựa như vậy, chính là muốn cho Tô Dung hảo hảo 『 ăn no nê phen 』.



      Tô Dung mặc áo thun ngắn cùng quần đùi, phía dưới quần đùi lộ ra đôi chân thon dài trắng noãn.



      Cậu nghiêng đầu ngủ, vừa vặn lộ ra mấy vết hồng ngân mà in lại buổi sáng, đó là nơi tầm mắt khó thấy. Ngày thứ Hai đến công ty, Bạch Ngô Đồng với cậu, chỉ người mới có thể phát , nếu đây là bí mật.



      Trộm kéo áo hướng lên , lộ ra tảng lớn bạch tích xinh đẹp trước ngực, đồng dạng đủ loại hồng ngân ấn ký, da thịt người cậu, nơi nào có thể cày cấy chút cũng buông tha.



      Gió thổi qua, hai viên hồng châu mê người khẽ run run, Cao Thịnh nhàng vươn đầu lưỡi liếm liếm, thấy người nhíu mày, có ý định đánh thức cậu, thế là chạy nhanh thu miệng lại.



      sửa lại dùng ngón tay, nhàng vuốt ve, nhìn thấy hai viên châu dưới mơn trớn của ngón tay mà gắng gượng đứng lên, Cao Thịnh cũng thấy hưng phấn theo, vươn đầu lưỡi lại liếm cái, thân mình Tô Dung nhịn được run rẩy.



      Tô Dung tựa hồ cảm giác có chút kỳ quái, mơ mơ màng màng kéo áo xuống, miệng than thở, “Em cần. . . . . .” Rồi mới xoay người lại nằm sấp ngủ.



      Gần đây thân thể liên tiếp bị khai phá, cũng thích ứng thân thiết, đến khi dần dần có thói quen Cao Thịnh thường xuyên làm tình. Thân thể cũng trở nên dị thường mẫn cảm, thường thường chỉ bị Cao Thịnh vuốt ve, hoặc là cố ý khiêu khích bộ vị mẫn cảm của cậu, Tô Dung dễ dàng bị khơi mào tình dục.



      Cậu đối với chính mình như vậy cảm thấy xa lạ, lấy lý do bận công việc, suốt ba ngày cự tuyệt Cao Thịnh cầu hoan.



      Cho nên, hôm nay Cao Thịnh tuyệt đối dễ dàng buông tha Tô Dung.



      có thể thông cảm Tô Dung bởi vì công việc, thể cùng chính mình thân thiết, nhưng sao có thể làm cho Tô Dung dưỡng thành loại thói quen tốt này.



      Càng cho phép chính là, Tô Dung muốn lấy điều này làm tấm mộc cấm dục .



      mất rất nhiều thời gian, dụng tâm làm cho thân thể xinh đẹp này càng ngày càng quen thuộc với , Tô Dung muốn huỷ diệt tâm huyết của , có cửa đó đâu.



      Cao Thịnh nhàng mà đem quần cậu kéo xuống, cẩn thận làm cho nó thoát ly chủ nhân, rồi mới ném xa về phía sau. Tiếp theo lại đem chiếc quần lót kia nhàng kéo xuống, cặp mông tròn trắng nõn từng chút từng chút ra ở trước mắt , nghĩ đến tuyệt hảo xúc cảm kia, Cao Thịnh nhịn được nuốt nuốt nước miếng.



      Đem quần thối lui đến bên cạnh chân, lấy đến cái gối đặt ở dưới bụng cậu, lại cẩn thận làm cho hai chân cậu mở lớn ra.



      Sau khi bị bày bố thành “bức tranh” làm cho người ta mặt đỏ tim đập, Tô Dung tựa hồ cảm giác có điểm kỳ quái, đưa tay đến cái mông sờ soạng vài cái, thân thể giật giật, rồi lại nặng nề ngủ.



      thương mỉm cười, Tô Dung mấy ngày nay giống như rất mệt, có chút rảnh rỗi liền ngủ, còn ngủ trầm.



      Cao Thịnh nín thở ngưng thần nhìn thấy đoá hoa ở trước mặt, bởi vì động tác vô ý thức của Tô Dung mà biến hóa, hai mắt tinh hồng chạy nhanh dời tầm mắt, trộm lấy tới DV, mở ra chức năng chụp ảnh.



      Cho chút trơn tề vào tay, rồi mới nhàng ở nơi nhuỵ hoa kia mà xoa, thân thể sớm thói quen được âu yếm, hơn nữa bởi vì chủ nhân nó ngủ, rất nhanh ở trước mắt Cao Thịnh nở rộ.



      Cẩn thận vói vào lóng tay, động tác duy trì chậm rãi tiến hành, chậm rãi đẩy mạnh, cảm giác độ ấm trong cơ thể cậu dần dần hoà tan, Cao Thịnh nhìn nó chuyển mắt, rồi mới nhàng di động ngón tay.



      Xoa xoa điểm mẫn cảm trong cơ thể cậu, biết nên làm như thế nào mới có thể cho đoá hoa này nở rộ tới đẹp nhất, cảm giác trong lúc ngủ mơ Tô Dung ý đồ ngăn lại động tác của , dùng sức giảo nhanh cái mông, Cao Thịnh vừa hơi dùng sức mát xa chút, vừa ai thán, nếu là bảo bối chính mình tiến vào, tốt quá.



      “Ân. . . . . .” Tô Dung than tiếng, cậu cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà bởi vì quá mệt mỏi, cho nên chỉ hơi xoay đầu, lại tiếp tục ngủ.



      Cao Thịnh thở phào tham nhập ngón tay thứ hai, nhìn thấy đoá hoa khép chặt, bởi vì ngón tay dần dần tiến sâu, bên áp chế dục vọng chính mình, bên ở trong cơ thể cậu hoa giới, muốn cho thân thể này càng thêm mềm mại.



      Tô Dung mệt đến muốn tỉnh lại, nhưng thân thể cậu lại bởi vì thói quen chế ước, dưới âu yếm của Cao Thịnh dần dần thức tỉnh. tự giác phối hợp động tác của Cao Thịnh, làm cho có thể càng thêm xâm nhập vào trong cơ thể chính mình, bản năng muốn cho chính mình càng thêm vui thích.



      Cao Thịnh nhìn thấy phản ứng của cậu, cười vói vào ngón tay thứ ba, nhìn thấy thân thể này muốn mềm mại, cũng còn bao lâu nữa đâu.



      lấy đến quả nho, cẩn thận nhét vào trong thân thể cậu.



      Bởi vì trong cơ thể Tô Dung được bôi đầy trơn tề, lại đủ mềm mại, cho nên quả nho kia rất nhanh liền hoạt tiến vào bên trong.



      Cao Thịnh tán thưởng đặt xuống nơi mông cậu nụ hôn, rồi lại hưng trí bừng bừng nhét vào quả ô mai, ô mai trơn bóng bằng quả nho, đỉnh chóp so với quả nho lược đại, ở thời điểm tiến vào gặp chút khó khăn, Cao Thịnh nhàng xoay tròn ô mai, hơn nữa thân thể Tô Dung sớm thói quen phối hợp với Cao Thịnh, cho nên ô môi cũng thuận lợi vào.



      Cứ như thế lần lượt hết quả này đến quả khác được Cao Thịnh xử lý qua, loại hoa quả nào làm thương tổn vợ đều được đưa vào trong thân thể cậu, thoả mãn thị giác hưởng thụ của chính mình.



      Thân thể Tô Dung căn bản thể cất chứa nhiều lắm, lúc Cao Thịnh đem quả nho nhét vào được nửa, làm cho Tô Dung khó chịu tỉnh lại.



      Cảnh giác người thức tỉnh, Cao Thịnh dùng thân thể ngăn trở DV, hôn lên môi cậu.



      “Tỉnh?”



      Tô Dung vừa tỉnh liền cảm thấy đại thực tràng có điểm trướng, ngay cả dục vọng đều gắng gượng đứng lên, cậu xấu hổ trừng mắt với Cao Thịnh, “ vừa làm gì với em vậy?”
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :