1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh yêu em - Bách Linh

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 10


      Tô Dung cầm ly nước ấm tay, “Cao Thịnh, bạn có việc gì chứ?”



      “Tôi cũng biết, có thể cậu ta cần bình tĩnh.”



      Bạn tốt vừa vào nhà liền trốn trong phòng, đến bây giờ hơn nửa giờ, còn tính ra ngoài.



      vào xem ta?” Tô Dung thử mở miệng.



      “Cậu ấy khoá trái cửa rồi.”



      có chìa khoá mà.”



      cần dùng đâu, cho cậu ta chút gian tốt rồi, nguyện ý giữ cậu ta ở đây muốn tồi. Có thấy tốt hơn chút nào chưa? Muốn vào ngủ trước hay ?”



      Tô Dung lắc đầu, cậu phải ở trong này giám sát chặt chẽ hai người, “Tôi sao, hơn nữa tôi lo lắng cho ta.” Cậu bảo lo lắng là , bất quá là lo lắng ta câu dẫn người đàn ông của cậu.



      Cao Thịnh bật cười, “Cậu ta có gì để lo lắng đâu, cậu vào ngủ trước .”



      “Cao Thịnh.”



      “Xảy ra chuyện gì?”



      cùng ta có quan hệ gì?”



      “Chỉ là bạn bè.”



      “Chỉ bạn bè thôi sao?” Tô Dung dám nhìn , hai tay siết chặt.



      “Đương. . . . . .”



      “Đương nhiên chỉ là bạn bè.”



      Tô Dung nhìn về phía nam nhân vừa từ cửa phòng ra, rồi mới chuyển hướng Cao Thịnh, “, chỉ là bạn bè?”



      “Cậu cho rằng hai chúng tôi bên nhau, nếu phải quan hệ người , chính là bạn bè đồng tính hướng, ngoài hai lý do , còn có thể là quan hệ gì?”



      ta chính là ?” Tô Dung dám tin.



      “Tôi đương nhiên là .” Nam nhân chen vào đứng giữa cậu cùng Cao Thịnh, rồi tay đặt ở sau lưng thủ thế ra hiệu, cho nên Cao Thịnh chỉ nhíu mày mà lời gì nữa.



      Cái thủ thế kia là dấu hiệu ăn ý của bọn họ, ý là muốn cho đối phương im lặng đừng lên tiếng.



      “Cao Thịnh!” Tô Dung khẩn trương nhìn trầm mặc phản bác.



      tin? Muốn tôi chứng minh cho cậu thấy hay ?”



      Tô Dung còn có phản ứng, nam nhân đối cậu cười, xoay người giữ chặt Cao Thịnh, đặt lên môi nụ hôn.



      Cao Thịnh sửng sốt, Tô Dung nhất thời tựa như nổi điên, kéo nam nhân ra rống to, “ thể.”



      “Tại sao thể, cậu cũng là đồng tính luyến ái, đối với việc hai nam nhân mến nhau hẳn là cảm thấy kỳ quái mới đúng.”



      Tô Dung đối rống to, “Thế nhưng thể là Cao Thịnh, ai đều có thể, cần là Cao Thịnh.”



      “Tại sao?” Nam nhân nhìn thấy Cao Thịnh cảnh cáo, tiếp tục bức bách.



      giỡn sao, đương nhiên thể bỏ dở nửa chừng rồi.



      “Bởi vì. . . . . .”



      “Đủ rồi, Tô Dung, cậu đừng để ý đến cậu ta, cậu ta uống say rồi.”



      Tô Dung hất tay ra, “ ta uống say? Uống say là có thể hôn sao? Uống say là có thể đối với như vậy, vậy tại sao sớm?”



      “Tô, Tô Dung?” Cao Thịnh lúc này hoàn toàn ngốc trụ.



      Tô Dung đưa lưng về phía , cúi đầu làm cho nước mắt chảy xuống, “Tại sao? Tại sao có thể thích nam nhân, cho tôi biết? Tại sao có thể thích nam nhân khác, cũng thể thích tôi?”



      “Bởi vì cậu ấy đem cậu trở thành em trai.”



      Tô Dung đối rống to, “ câm miệng, tôi biết. . . . . . Tôi đương nhiên biết ấy đem tôi trở thành em trai. . . . . .” Cậu thốt nhiên cười, “Nhưng đối với tôi, tôi chưa từng đem ấy trở thành trai, tôi thích ấy, tôi luôn luôn thích ấy. . . . . .”



      Nam nhân nhìn thấy Tô tiểu đệ coi ai ra gì lớn tiếng bày tỏ, nhàng thở dài.



      “Tô Dung, cậu. . . . . .” Cao Thịnh kinh ngạc nên lời.



      kinh ngạc đúng ? Tôi thích , kinh ngạc . Bởi vì vẫn xem tôi như em trai, nhưng có bao giờ hỏi qua tôi, rằng tôi có muốn làm em trai của hay ? có biết tôi là đồng tính luyến ái, vậy có nghĩ tới bảy, tám năm nay, tôi là tìm được người mình thích, hay là tôi nghĩ muốn tìm những người khác hay ?”



      “Cao Thịnh, tôi làm sao có thể tìm những người khác? Trong lòng tôi đều là , tôi thể xem như trai, cũng muốn có người trai như , đặc biệt lại là nam nhân mà tôi thích. nhiều ngày tôi đều muốn với , tôi được ? cần đem tôi trở thành em trai, nếu xem tôi như em trai, tôi chịu nổi khi được đối xử tốt, bởi vì từ đáy lòng tôi rất thích .”



      Tô Dung hít sâu hơi, chuyển qua muốn nhìn ràng vẻ mặt của , muốn biết sau khi được cậu bày tỏ, ánh mắt cùng biểu tình của , muốn từ đó mà xem thử bọn họ có chút hy vọng gì .



      Thế nhưng hai mắt lại mơ hồ, ngoại trừ đau lòng ra, cái gì đều thấy lắm.



      tại nhất định là rất thất vọng? Tôi cũng muốn làm cho thất vọng, nhưng khi tôi nhìn thấy cùng nam nhân khác hôn môi, tôi chịu nổi. phải kết hôn, tôi nghĩ đến có bao nhiêu thích trẻ con, tôi đành phải cam nguyện, bởi vì tôi thể sinh cho đứa con, cho nên tôi nhẫn. Nhưng tại sao lại là nam nhân? Nếu có thể thích người khác, tại sao thể thích tôi?”



      “Là bởi vì em trai, là bởi vì hai chữ này, cho nên tôi mới phải trơ mắt nhìn muốn kết hôn, rồi lại tiếp tục trơ mắt nhìn cùng nam nhân khác bên nhau sao? Vậy , có thể đừng xem tôi như em trai hay , có thể nhìn tôi, dùng phương thức của nam nhân nhìn tôi hay , tôi nhiều như thế. . . . . .” Tô Dung ôn nhu ôm lấy mặt , nhàng mà in lại nụ hôn, rồi mới bi thương đối với cười.



      có cảm giác được ? Tôi muốn làm em trai của , tôi chỉ muốn làm vợ của thôi.”



      Tô Dung nhắm mắt lại, xoay người, đem chính mình nhốt vào trong phòng.



      Cao Thịnh hồi lâu sau mới thở hổn hển hơi, suy sụp ngồi vào ghế sô pha, hai tay che mặt mình, giống như thể chấp nhận chính mình vừa nghe được cái gì.



      “Cậu kinh ngạc sao?” Nam nhân nhìn giọng mở miệng.



      “Cậu sớm biết?” Cao Thịnh khó khăn lên tiếng hỏi.



      “Người sáng suốt đều đó có thể nhận ra, cậu ấy đối với cậu chỉ là thân tình.”



      “Tại sao. . . . . .” Cao Thịnh tự đáy lòng phát ra nghi vấn, rồi lại giống như lắm chính mình muốn hỏi cái gì.



      “Cao Thịnh, cậu nên hảo hảo suy nghĩ chút. Tôi vốn nghĩ, có lẽ cậu biết cũng tốt, nhưng mà, trong lòng cậu đối với cậu ta cũng chỉ là thân tình thôi sao?”



      “Đương nhiên rồi!”



      Nam nhân cười khẽ, “Vậy ít nhất, cũng nên cho cậu ấy đáp án minh xác.”



      “Cậu có biết hay , cậu làm như vậy, tôi cùng Tô Dung ngay cả em đều thể làm?”



      “Tôi chỉ biết, nếu tôi là cậu ta, tôi tuyệt muốn cùng cậu làm em. Như vậy đối cậu ta tuy rằng tàn nhẫn, nhưng mà thà rằng hung hăng đau lần, còn hơn giống như so với lăng trì, tiếp tục với bảy, tám năm khác, cậu còn muốn cậu ta ở bên cạnh cậu tiêu hao bao nhiêu thời gian nữa? Nếu thương cậu ta, hãy để cho cậu ra rời , làm cho cậu ta tự do.”



      “Tôi cũng sắp kết hôn, cậu ấy cũng đạt được tự do, tại sao cậu phải làm như thế?”



      “Đó là bởi vì. . . . . .” Nam nhân nhìn ra phía ngoài cửa sổ cười , “Tôi biết là cậu thương cậu ta.”



      “Tôi thương cậu ta?” Cao Thịnh thể tin được lặp lại.



      “Tôi biết, có lẽ là tôi nhìn nhận sai rồi. Thế nhưng trai tôi chưa bao giờ đối với tôi tốt như thế, đem tôi trở thành trọng tâm cuộc sống, người có ai bầu bạn sống ở đời này, là chuyện vất vả. Hơn nữa cậu là nhi, hẳn là càng khát vọng người khác làm bạn. Nhưng mà vài năm nay, cậu vẫn có kết giao bạn , cậu có khắc nào đối tương lai cảm thấy mờ mịt hay ? Cảm thấy biết mình sống vì cái gì hay ?”



      “Tôi. . . . . .” Cao Thịnh lâm vào suy nghĩ sâu xa.



      “Tôi nghĩ cậu hẳn là có đâu, có lẽ cậu còn ràng lắm, nhưng trong tiềm thức của cậu có lẽ so với chúng tôi hay bất luận kẻ nào, đều càng sớm biết chuyện Tô Dung thích cậu. Cho nên căn bản cậu có cảm giác tịch mịch, chưa từng có bất an, chưa từng có mờ mịt. Bởi vì cậu biết vô luận cậu bao lâu, bao xa, quay đầu lại cũng có Tô Dung ngay tại nơi này chờ cậu.”



      Nam nhân cười , “Tôi cũng biết lời tôi có đúng hay . Thế nhưng nếu là như thế, vậy cậu bên hưởng thụ tình của Tô Dung đối với cậu, bên tiếp tục thương tổn cậu ta, đó phải là quá mức tàn nhẫn sao? Cậu , hết thảy những việc này nếu phanh phui tốt sao? phanh phui là cậu hảo, hay là cậu ta hảo? Cậu tiếp tục hoàn toàn biết gì cả, cậu ta tiếp tục giãy giụa là nên ra hay , có nên rời cậu hay , vậy chẳng lẽ ra, đối với cậu tốt, đối cậu ta cũng tốt?”



      chuyện với Cao Thịnh, giống như là về chính mình.



      “Nếu cậu đối cậu ta có cảm tình nào khác, vậy dựa vào tâm ý quý trọng cậu ta như em trai, cậu phải cũng có thể trợ giúp cậu ta tìm đối tượng thích hợp hơn sao? Nếu cậu đối cậu ta có chút tình cảm nào khác, đây cũng là thời điểm để cậu hiểu được lòng mình, đừng quên cậu còn có vị hôn thê.”



      Cao Thịnh mờ mịt nhìn , “Cậu cảm thấy tôi. . . . . . thích cậu ấy?”



      “Tôi biết. Có lẽ cậu đem cậu ta trở thành thế thân cho em trai mất của cậu, cậu là người mê luyến em trai mà. Cho nên chuyện của cậu ta vĩnh viễn trọng yếu hơn so với những người khác, hay bất kỳ tình nào khác, bởi vì cậu có em trai, cậu có vợ, cho nên cậu thể nào nhận , cậu đối với cậu ta rốt cuộc là thân tình hay là tình ? Việc này tôi cũng giúp cậu được.”



      cười khổ, “Kỳ tôi cũng biết, đúng hơn bởi vì cậu đối với cậu ta quá tốt, đích xác làm cho tôi có nhiều hiểu lầm. Nhưng mà cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua cậu đối với cậu ta có nảy sinh phương diện khát vọng, điều này lại làm cho tôi ràng lắm. Nếu thích người, muốn hôn người đó, muốn cùng người đó làm tình, bất luận có nhẫn nại ra sao, bởi vì chúng ta phải thánh nhân. Thế nhưng cậu cùng cậu ta lại tường an vô bảy, tám năm.”



      “Tôi nghĩ rằng. . . . . .”



      Nam nhân nữa, biết Cao Thịnh đích xác cần hảo hảo suy nghĩ.



      Có lẽ trực tiếp vạch trần như thế, đối với bọn họ, là phi thường lỗ mãng.



      Nhưng muốn, muốn bạn tốt mất người có thể là chân ái trong lòng mình, có lẽ là loại ký thác, cũng muốn có người xao tỉnh người kia, có lẽ người kia trong lòng thích chính là .



      Bất quá, đó là có khả năng.



      Cho dù nghĩ như thế nào nữa, tình huống cùng người kia là đồng dạng như vậy, ta đối chính mình cho tới bây giờ có lưu ý qua như thế.



      có việc gì, tiếp qua bảy ngày, chính mình có thể giải thoát rồi.



      Sau khi ta kết hôn, chính mình đổi nơi khác, hẳn là cũng tốt đẹp thôi.



      tuy rằng cái gì đều muốn buông tay, thế nhưng đau lòng làm cho sao chịu nổi.



      thể tiếp tục cuộc sống trong thành thị này, thể cứ con đường nào đó, nghĩ đến chuyện cũ giữa cùng ta.



      Liền đem ngày ta kết hôn trở thành mốc khởi đầu mới, chính mình con người mới vừa được sinh ra, tin tưởng nam nhân dành riêng cho xuất .



      Bất quá, vừa rồi là nguy hiểm, tuy rằng cảm thấy cơ hội em trai ta nhận ra mình là cao, nhưng nếu để ta biết chính mình phải đến Pháp quốc công tác, liền xong rồi.



      , có lẽ xong rồi, cũng đại biểu ta có để ý đến mình.



      cũng đúng, vậy vừa rồi chính mình cần gì phải uất ức như vậy, hay là sợ chính mình thừa nhận nổi lại lần nữa bị ta coi thường? chua xót nhắm mắt lại.



      Cho nên , có thể hiểu tâm tình của Tô Dung, mới càng cảm thấy chính mình phải ra.



      Dù sao Tô Dung, so với cũng có cơ hội đạt được hạnh phúc, nếu như đoán sai.
      honglak thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 11

      Tô Dung ở trong phòng, nhớ lại quá khứ giữa hai người, có đôi khi đường hoàng tươi cười, có đôi khi ưu sầu nghiêm mặt, thế nhưng nước mắt chưa bao giờ gián đoạn, giống như muốn đem toàn bộ uỷ khuất suốt bảy, tám năm qua khóc lần cho thoả.



      Ngã vào giường, nhắm mắt lại còn giống như có thể cảm giác được ấm áp khi dựa lưng vào nhau, và rồi khi mở mắt ra, cậu nhận ra nơi này tịch mịch chỉ còn lại có chính mình mà thôi.



      Qua đêm nay, cậu cùng biến thành như thế nào?



      Thời điểm vừa mới bắt đầu, cậu rất đỗi sợ hãi nhìn vào cánh cửa, sợ đột nhiên xông tới, phẫn nộ mắng chính mình.



      Sau đến, cậu có chút chờ mong nhìn cánh cửa đóng chặt kia, hy vọng nó phát ra chút thanh , hy vọng có thể vọt vào mà chất vấn cậu, chất vấn cậu vì sao phải thích , hoặc là tiến vào cự tuyệt cậu, cũng tốt.



      Thế nhưng dần dần, ngay cả tim đập kịch liệt từng hồi, cũng chìm vào im lặng cách trầm mặc.



      Cậu đành phải dựa vào ký ức để tìm chút tiếng vang, trầm tẩm trong quá khứ của hai người, rồi từng giọt từng giọt nhớ tới, từng giọt từng giọt mặc niệm, có lẽ qua đêm nay, cậu có cơ hội nhớ lại cùng khoảng cách được gần như thế.



      Tô Dung mở lớn hai mắt với những giọt lệ cạn khô, cam lòng nhìn thấy vầng rạng đông chiếu vào trong phòng.



      Cậu hảo muốn ngủ, rồi chờ nam nhân kia lên tiếng thúc giục chính mình rời giường, cậu vỗ về môi mình, đó là khoảng cách gần nhất với Cao Thịnh suốt bảy, tám năm nay.



      Kỳ , cậu so với ai khác đều ràng, Cao Thịnh đối chính mình chỉ có thân tình.



      Nếu, đối với cậu có thứ tình cảm nào khác, như vậy bảy, tám năm đồng giường cộng chẩm, cũng cảm giác được chút khác thường.



      Chính là, có.



      đối với cậu chút cảm giác cũng có, giống như cậu, luôn nhìn thấy gương mặt say ngủ của , trộm tưởng tượng đến cảm giác khi được hôn, thời điểm hai nam nhân đùa giỡn, luôn thể khắc chế loại dục vọng khác trỗi dậy.



      Khi mùa đông, luôn nghĩ đến được ôm có bao nhiêu ấm áp, hè về, luôn len lén rời giường bật máy lạnh đến cực mạnh, rồi làm bộ là chính mình rất lạnh cẩn thận trốn được trong lòng .



      Cậu dùng hết tâm cơ tới gần , dùng hết tâm cơ cho phát tâm ý chính mình.



      chút cũng phát , thế là cậu lại cảm thấy chua xót.



      Như vậy cũng tốt, đem hết thảy đều ra, cậu cần tránh ở phía sau hai chữ “em trai” mà hưởng thụ lòng tốt của , cũng cần vì hai chữ “em trai” chắn ngang mối quan hệ của hai người mà thống khổ.



      Khi có thân tình trở ngại, có phải tình rất nhanh trong sáng hoá hay ?



      Tô Dung lau nước mắt, thong thả rời giường, đặt tay lên nắm đấm cửa, dừng lại hơn năm phút đồng hồ.



      Nghĩ chút nữa gặp mặt, phải chào hỏi như thế nào, mới xấu hổ?



      Nghĩ chút khi chuyện, nếu nhắc tới chuyện này, chính mình nên đáp như thế nào? dùng thái độ ra sao khi đến chuyện này? Cảm thấy ghê tởm? Hay là áy náy?



      Vài lần đều rút tay về, nếu ra khỏi cửa, có phải có thể làm bộ chuyện này chưa từng phát sinh hay ?



      Cậu vỗ về môi chính mình, quên , cứ như vậy , nếu quan hệ giữa và cậu chấm dứt trong nụ hôn kia, vậy còn gì mà hảo oán giận nữa chứ.



      Cũng giống vậy, sau khi kết hôn, sau khi có con, tự mình còn suy nghĩ nếu lúc trước có thể dũng cảm chút tốt, cái loại hối hận này là cả đời, mà loại đau đớn này, hẳn là cần cả đời ? Cậu cười nhạo.



      Dựa vào giây này, cỗ xúc động này, Tô Dung mở cửa ra, ngoài cửa đặt cái ghế, ghế có tờ giấy.



      Tô Dung run rẩy cầm lấy tờ giấy kia, chữ viết bằng bút máy tựa như rồng bay phượng múa của nam nhân ánh vào trong mắt, là tư vị gì.


      Tô Dung:


      Tôi nghĩ cậu hẳn là ngủ được? Tôi nấu ít cháo, để vào trong tủ lạnh. Cậu mở cửa nhìn thấy tờ giấy, nếu đói bụng hâm nóng lên dùng. Ăn cháo xong liền uống thuốc, uống thuốc xong hảo hảo ngủ giấc, cần nghĩ ngợi nhiều lắm, hảo hảo nghỉ ngơi.


      Chuyện của chúng ta, xin lỗi, tôi cần hảo hảo suy nghĩ chút.


      Thịnh



      Tô Dung siết chặt tờ giấy, chảy nước mắt nở nụ cười, cần hảo hảo suy nghĩ chút, như vậy là đủ rồi.



      sắp phải kết hôn, cậu khó xử nữa.



      Chiếm lấy nhiều năm như thế, đến thời điểm này còn muốn khó xử , vậy phải là người.



      Cậu so với ai khác đều ràng, cho dù đối với hôn thê mình còn quen thuộc lắm, thế nhưng khi cho cậu biết phải kết hôn, cái loại vui sướng kia cũng vô cùng chân .



      tại, cậu có thể hồi báo , cũng chỉ làm được việc là mang hỗn loạn rời khỏi .



      Làm cho hết thảy hỗn loạn đều đình chỉ, có câu hảo hảo suy nghĩ chút này của , cậu cũng rất an ủi rồi.



      Ít nhất phải cự tuyệt phũ phàng, mà là 『 suy nghĩ chút 』.
      honglak thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 12

      Ngô Tương Kì nhìn thấy sáng sớm tiếng chuông điện thoại reo vang, vị hôn phu vội vã muốn gặp mặt , đây là lần đầu tiên sốt ruột muốn cùng gặp mặt. Hơn nữa vừa thấy mặt là chào đón bằng nụ hôn nồng nhiệt, hôn đến khi đầu óc choáng váng, rồi lại bị gắt gao ôm vào trong ngực, chặt đến cơ hồ thể hô hấp.



      Tuy rằng rất vui sướng, khi đối với biểu ra để ý cùng thân mật, thế nhưng biết, điều này quá thích hợp.



      Lôi kéo đến quán ăn, sau khi gọi nước uống, cứ như vậy nam nhân vẫn trầm mặc đến bây giờ.



      Ngô Tương Kì rất có kiên nhẫn chờ đợi, gặp tình gì đó, vội vã muốn tìm , điều này tỏ vẻ là cần . Như vậy nguyện ý chờ, chờ cảm xúc của ổn định, cam tâm tình nguyện cho biết xảy ra chuyện gì.



      “Tương Kì, thích tôi?”



      “Đương nhiên, xảy ra chuyện gì?”



      “Thích có cảm giác như thế nào? có thể cho tôi biết ?”



      Ngô Tương Kì ôn nhu nhìn , “Thích là rất muốn giữ lấy đối phương, hy vọng người ấy lúc nào nghĩ đến chính mình, muốn người ấy đối chính mình hảo, muốn người ấy có chuyện vui vẻ gì người đầu tiên nghĩ đến là mình; muốn thời điểm người ấy đơn bất lực, người đầu tiên nghĩ đến cũng chính là mình. Rất muốn mỗi ngày cùng người ấy bên nhau, cho dù được, chỉ cần biết đối phương luôn đem mình đặt ở trong tim, vậy cũng có thể an lòng. Những khi nhìn thấy nhớ nhung, thấy rồi lại càng nhớ, bởi vì hy vọng chia lìa, cho nên mới muốn cùng người ấy kết hôn.”



      Nàng đỏ mặt tiếp tục , “ có lúc nào là muốn , đem đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng em. Có bất cứ việc gì đều nghĩ đến , những khi vui vẻ hay vui, người đầu tiên em muốn chia xẻ chính là . Thời điểm nhìn thấy khổ sở em cũng khổ sở, thấy vui vẻ em cũng vui vẻ, so với chính mình có chuyện vui lại càng vui hơn. Những lúc đơn luôn hy vọng có thể ở bên cạnh bầu bạn, muốn dựa vào , muốn với thân thiết, càng thân thiết nhiều hơn nữa. Muốn với tổ ấm gia đình, muốn có những đứa con của chúng ta. Khi tóc bạc, cũng muốn cùng với tay trong tay, đến công viên tản bộ.”



      Ngô Tương Kì nhìn thấy ngoài cửa sổ, hưng phấn mà chỉ vào đôi vợ chồng già, “Tựa như họ vậy, già, em cũng già, nhưng vẫn mãi nắm tay mà cùng nhau nơi nơi tản bộ.”



      Cao Thịnh vừa nghe xong lời , cũng nhìn đôi vợ chồng già ngoài cửa sổ, rồi nghĩ đến Tô Dung.



      Tô Dung cũng từng dừng lại, dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn đôi lão phu phụ.



      【 Nếu, tôi cũng có thể cùng người tôi , tay trong tay qua cả đời, đến lúc lưng còng tóc bạc, người ấy cũng cùng tôi tản bộ, là có bao nhiêu hảo. 】



      【 Cậu có thể. 】



      【 Hai nam nhân cũng có thể ư? 】



      【 Đương nhiên có thể. 】



      【 Phải ? 】



      Vào thời điểm đó, nhìn thấy cậu cười, cười đến đặc biệt ngọt, ôm lấy tay , rồi mới lôi kéo , muốn luyện tập cảm giác cùng người đến già đều tay trong tay.



      Hảo ràng, Tô Dung giả vờ làm gương mặt nhăn nhăn, mỗi động tác, chính đều còn nhớ như in.



      “Tương Kì, cho dù là chuyện rất , chỉ cần là có liên quan đến tôi, cũng nhớ rất ràng sao? Nếu nhớ ràng, đó là tình sao?”



      “Đương nhiên, bởi vì đặc biệt chú ý, cho nên mới đặc biệt ràng. Bởi vì luyến tiếc quên, lần lại lần hồi tưởng, ngọt ngào cũng muốn nghĩ đến, tức giận cũng nghĩ đến, loại luyến tiếc này, đương nhiên là tình .”



      tình giữa với ba mẹ sao? Cũng nhớ rất ràng sao?”



      “Việc này lại giống nhau, thân tình cùng tình đồng dạng như vậy.”



      “Tại sao giống nhau?”



      “Tại sao à?” Ngô Tương Kì nhìn , nghĩ đến nhi, cho nên biết cái loại cảm giác này, nhưng còn có người em trai, thiếu chút nữa quên người siêu cấp mê luyến em trai, “Lấy thí dụ như em với em trai vậy.”



      cùng em trai tôi?”



      “Ân, với em trai là thân tình, còn em với là tình . Ngẫm lại xem, vào thời điểm chúng ta đều già, người mà muốn ở bên cạnh mình nhất là ai? Thời điểm bi thương hoặc khoái hoạt, trước hết nghĩ đến là ai? Hôm nay nếu phát sinh gì, ai làm cho yên lòng nhất? Còn nữa, việc hôn em, muốn ôm em, muốn cùng em kết hôn, đương nhiên đối với em trai mình cũng làm việc này?” Ngô Tương Kì đỏ mặt, nam nhân này tại mới thông suốt sao?



      Hôn Tô Dung, ôm Tô Dung, cùng Tô Dung kết hôn?



      Cao Thịnh cảm thấy mơ hồ, cũng cảm thấy có cái gì đó dần dần sáng tỏ.



      Bạn tốt chính mình chưa từng đối Tô Dung có ý niệm gì trong đầu, điều này thừa nhận, bởi vì vẫn đem Tô Dung trở thành em trai.



      Thế nhưng, thời điểm Tô Dung sợ lạnh luôn luôn rút sâu vào tronh ngực , rất nhiều thời điểm đều là ở trong ngực tỉnh lại, ôm Tô Dung cũng là chuyện rất đỗi bình thường.



      Tuy nhiên, những em của các gia đình khác, cũng thân mật như thế sao?



      Cao Thịnh rất muốn hỏi, rồi lại thốt nên lời.



      Bởi vì chính cũng ràng, em nào ôm nhau vào giấc ngủ, càng em nào bởi vì có ngủ cùng nhau, mà cảm thấy buồn bã nếu vắng người kia.



      Mấy ngày hôm trước, Tô Dung dọn về phòng cậu, nếu cậu ngủ giường mới quen cứ quay về phòng mà ngủ.



      Kỳ , càng nghĩ lại càng hiểu được chút, là bởi vì có Tô Dung ngủ ở bên cạnh, trong lòng luôn cảm thấy kì quái. Trước ngực trống rỗng, vài lần đứng lên WC, nhìn thấy phòng Tô Dung, luôn luôn trỗi dậy cỗ xúc động sao .



      tại nhớ tới, bất quá chỉ là muốn Tô Dung trở lại bên cạnh chính mình mà thôi.



      Chẳng lẽ giống như bạn , kỳ trong lòng sớm rất ràng, Tô Dung đối với chỉ là thân tình mà thôi, sớm biết tình cảm mà Tô Dung dành cho mình?



      Cao Thịnh vỗ về môi chính mình, thời điểm hôn Ngô Tương Kì, nước mắt mà tối hôm qua Tô Dung lưu lại giống như vẫn còn bồi hồi nóng hổi ở môi.



      Đó là cái rất , rất chạm vào, ngay cả hôn cũng chưa tới, thốt nhiên để tay lên ngực tự hỏi, ngoại trừ kinh ngạc ra, kỳ chút cảm giác chán ghét cũng có.



      Càng xong chính là, sau khi cùng Ngô Tương Kỳ chuyện, trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến việc được hôn môi Tô Dung, ôm Tô Dung vào lòng.



      Giống như chiếc hộp khoá chặt lâu ngày bị mở ra, đầu óc tràn ngập mơ màng, nếu phải vẫn còn có chút rung động, cũng biết chính mình làm ra gì nữa.



      đột nhiên hảo muốn, hảo muốn Tô Dung.



      Nếu là bình thường, tại Tô Dung nhất định còn ở giường, cho tới bây giờ cũng định đồng hồ báo thức, giống như đem việc gọi cậu rời giường trở thành thói quen.



      Lúc ngủ Tô Dung đáng , luôn thích đem mặt vùi vào trong gối. Nếu như bị mạnh mẽ kéo lên, cậu trừng mắt với , rồi mới tính trẻ con dẫu đôi môi đỏ mọng, làm như nghiêm mặt khi bị kéo vào phòng tắm.



      Sau khi Tô Dung rửa mặt chải đầu xong, thanh tỉnh chút, cười cùng với sớm an. Tiếp theo vào phòng thay quần áo, Tô Dung trở nên nhã nhặn ổn trọng, thích vừa ăn bữa sáng vừa xem báo, rồi mới vừa nhìn chằm chằm đồng hồ, ở bên cạnh thúc giục cậu chú ý thời gian, nếu cậu cảm thấy bị làm phiền, cầm bữa sáng trong tay nhét vào miệng .



      cắn qua bữa sáng, Tô Dung tuyệt để ý, miệng toái toái nhớ kỹ, ăn nhất định bị biến thành tên ngốc. Rồi khi muốn giúp cậu chuẩn bị phần khác, Tô Dung mất thời gian, rất phiền toái, nhanh chóng lôi kéo ra cửa làm. ràng thời gian còn kịp, cậu cũng cho vì cậu lần nữa chuẩn bị, đó là vì sao, Cao Thịnh tại giống như hiểu chút.



      Đó là vì tình sâu đậm mà Tô Dung dành cho .



      Tô Dung giống như đặc biệt “” thích cùng uống chung chén, ăn thứ gì đó mà nếm qua với bộ dáng sao cả.



      Tô Dung, luôn cẩn thận thể như vậy sao?



      Thế nhưng lại biết, biết rằng chính mình thương tổn Tô Dung sâu sắc như thế.



      Ngày hôm qua xảy ra việc kia, Tô Dung nhất định có ngủ.



      Buổi tối có ngủ hảo, tính tình Tô Dung đặc biệt dễ cáu giận, sức ăn cũng . Nếu cẩn thận lại quên ăn cơm, hoặc là tuỳ tiện ăn thứ gì đó, lại dẫn đến đau dạ dày phát tác.



      Thời điểm dạ dày Tô Dung đau, cả khuôn mặt trở nên có huyết sắc, đôi mắt uỷ khuất giống như muốn khóc.



      Nguyên lai vẫn là đau lòng Tô Dung như thế, nhưng đến bây giờ mới phát ra.



      Đêm qua, cậu nhất định khóc suốt đêm; đêm qua, Tô Dung rốt cuộc lấy bao nhiêu dũng khí, mới dám ra những lời ấy? Mới dám hôn ?



      Nếu phải nhờ bạn tốt, nỗi niềm tâm này, Tô Dung có phải vĩnh viễn chôn ở đáy lòng hay , cũng cho biết?



      cứ như thế mà ra ngoài, Tô Dung mẫn cảm yếu ớt, có phải miên man suy nghĩ hay ?



      Cậu có nhìn thấy tờ giấy lưu lại hay ? Cậu có đem cháo hâm nóng lại mà ăn hay ?



      Hay là, cậu sớm bị đau dạ dày ở trong phòng đứng dậy nổi, nhưng mà lại biết, còn sáng sớm bỏ ra ngoài tìm đến người phụ nữ khác.



      Cao Thịnh đột nhiên đứng dậy, Ngô Tương Kì kỳ quái nhìn , “ xảy ra chuyện gì?”



      Cao Thịnh nhìn , đây là vị hôn thê của , khi Tô Dung nghe được muốn kết hôn, rốt cuộc có tâm tình như thế nào?



      Tô Dung. . . . . . được, rất muốn, rất muốn nhìn thấy Tô Dung.



      Từ trước tới nay đều là như vậy, thời điểm tâm hoảng ý loạn, nhìn thấy Tô Dung an tâm.



      “Tương Kì, xin lỗi, tôi có việc gấp, tôi liên lạc với sau.”



      tại, chỉ muốn gặp Tô Dung mà thôi.
      honglak thích bài này.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 13


      Cao Thịnh vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Tô Dung xách vali hành lý tay, cậu kinh ngạc khi thấy , rồi mới cười khổ cúi đầu.


      trở lại? Tôi. . . . . . Tôi phải , mấy năm nay cám ơn , chuyện đêm qua, xin hãy quên . Sau này tôi xuất ở trước mặt nữa, nên cứ yên tâm.”


      “Cậu muốn đâu?” Cao Thịnh khó khăn mở miệng.


      “Tôi. . . . . . Tạm thời đến nhà Ngô Đồng ở thời gian, cần lo lắng cho tôi.”


      Cao Thịnh rất muốn nổi giận, đối với ý niệm cậu tự tiện muốn rời khỏi bên cạnh mà nổi giận, thế nhưng khi nhìn thấy Tô Dung cúi đầu đầy uỷ khuất, như còn chút khí lực.


      bước vào nhà, ngăn trở đường của Tô Dung, rồi mới đóng cửa lại, giằng lấy hành lý trong tay cậu, chút do dự dắt tay cậu.


      Tô Dung đầu tiên là hoảng hốt, phản ứng tiếp theo là nhanh chóng rút tay về, “Cao Thịnh, cần làm như vậy, tôi phải rời khỏi đây, nơi này tôi có cách nào mà ở lại nữa.”


      “Tại sao lại có cách?” Đem Tô Dung kéo vào phòng, rồi đem hành lý ném sang bên, Tô Dung bị bức dựa lưng vào cánh cửa, hai tay đặt ở phía đầu cậu.


      “Tôi. . . . . . Tôi thích ngô. . . . . .” Tô Dung nhìn thấy Cao Thịnh đột nhiên áp lấy môi mình mà hôn, cậu sợ tới mức quên phản kháng, cho đến khi bị hôn đến đầu váng mắt hoa.


      “Tô Dung, xin lỗi.”


      Tất cả nghi vấn của Cao Thịnh đều được giải đáp sau nụ hôn này, lần đầu tiên có cảm giác muốn buông ra khi hôn.


      Môi Tô Dung đặc biệt mềm, hương vị đặc biệt thơm, đặc biệt ngọt, cùng những người trước kia mà từng hôn qua giống nhau, đôi cánh hoa này làm cho có chút kích động.


      Tô Dung còn say mê trong nụ hôn của , nghe được câu xin lỗi kia, đầu tiên là kinh ngạc, rồi mới tan nát cõi lòng cúi đầu, “ cần xin lỗi tôi, thả tôi .”


      Cao Thịnh vừa rồi hôn, có lẽ chỉ là để xác định việc, xác định xong rồi, biết chính mình sai, vậy là tốt rồi.


      đúng, cậu hiểu lầm.” Cao Thịnh đem Tô Dung kéo đến ôm vào trong ngực mình.


      “Cao Thịnh, cần như vậy, tất yếu vì áy náy, cho nên liền đối với tôi như vậy. tôi, lại đối với tôi thế này, chỉ càng làm tôi bị thương tổn mà thôi, tôi sống thoải mái được.”


      , Tô Dung, tôi vì áy náy mà ôm cậu, vì muốn giữ cậu lại mà hôn cậu, Tô Dung, tôi là ngốc, đến bây giờ mới phát ra.”


      Tô Dung sửng sốt, dùng sức đẩy ra, “, có biết chính mình cái gì ?”


      “Đương nhiên biết.” Cao Thịnh ôn nhu nở nụ cười.


      cần đồng tình với tôi, cũng đừng xem tôi như người em trai mà đau lòng cho tôi, Cao Thịnh, cần vì trấn an tôi, mà làm những việc khiến cho lòng tôi ảo vọng.”


      Cao Thịnh nhìn thấy hai mắt Tô Dung doanh mãn thống khổ, đau lòng lau nước mắt rớt xuống của cậu, “Tô Dung, thích em, khi hiểu được trễ, xin lỗi.”


      “Cao Thịnh, điên rồi sao?” Tô Dung che hai tai lại đối với gào lên.


      Nam nhân này, vì đau lòng em trai, mà ngay cả tình cũng có thể bán đứng sao?


      Cao Thịnh nhìn thấy Tô Dung yếu ớt, hiểu được tại dù có cái gì, Tô Dung cũng cho rằng là trấn an cậu mà thôi.


      sốt ruột, nhưng cũng chỉ có thể trách chính mình. Trước kia hồ đồ thấy lắm tình cảm chính mình, tại thấy ràng, ngược lại còn bị hiểu lầm, cũng chẳng trách người khác.


      Nhìn thấy hai mắt Tô Dung sưng đỏ, đau lòng nên quyết định dùng loại phương pháp khác.


      Ôm lấy mặt cậu, hôn lên những giọt nước mắt làm cho chính mình đau lòng, rồi thừa dịp Tô Dung kinh ngạc ngẩn người, lại lần nữa khoá lấy môi cậu.


      Dục vọng giam cầm lâu khi bị thổi , cũng đủ để trở thành đại hoả hừng hực cháy lan cả cánh đồng.


      Tay Cao Thịnh trượt vào trong áo sơmi, tuỳ ý vuốt ve da thịt cậu, tuyệt hảo xúc cảm làm cho thích buông tay, thân thể Tô Dung xem qua trăm ngàn lần, nhưng cho tới bây giờ mới biết sờ vào lại thoải mái như thế.


      Cảm giác dục vọng chính mình dần dần tăng vọt, Cao Thịnh cười khổ, sao trước giờ đối Tô Dung có khát vọng, mà thân thể giờ này khắc này có biết bao nhiêu là ham muốn cậu.


      Bởi vì tâm tình của mình, cho nên mới có dục vọng. Có lẽ cũng từng có, thế nhưng vì hai chữ『 em trai 』, chỉ giam cầm Tô Dung, mà còn áp lực khát vọng chính mình.


      là tự làm tự chịu.


      Bất quá, khi hiểu được tâm tình của mình, Cao Thịnh chỉ hận trong quá khứ có nhiều cơ hội, lại cứ để trôi qua trong tay.


      khi sợi dây ràng buộc của cái gọi là “ em” được giải khai, chiếc hộp giam cầm được mở ra, tất cả dục vọng mãnh liệt phun trào, tâm tình của liền cứ như thế mà đối với Tô Dung.


      cần, Cao Thịnh. . . . . . có biết chính mình làm cái gì hay ?” Hai má Tô Dung tái nhợt thốt nhiên nhiễm đỏ, cậu dám tưởng tượng người luôn mồm gọi cậu là em trai, cư nhiên đối với cậu làm ra chuyện như vậy.


      “Biết, Tô Dung, rất muốn em, bởi vì thích em, cho nên muốn có em. Tha thứ cho hiểu được quá muộn, cho cơ hội nữa, được ?” Cao Thịnh vừa , vừa cởi ra áo sơmi cùng quần của cậu.


      Tô Dung bên muốn nghe chuyện, bên muốn ngăn cản động tác của , vì phân tâm nên kết quả chính mình bị thoát gần như trần trụi, còn nghe lắm cái gì?


      cần như vậy, thể đối với tôi làm như thế, tôi là em trai của .”


      “Chết tiệt em trai, mới lo em có phải là em trai hay , từ giờ trở , em còn là em trai của nữa.”


      Tô Dung như mộng, “Vậy tôi đây là cái gì? Chẳng lẽ chúng ta ngay cả bạn bè đều làm được sao? Phải ?”


      “Đương nhiên.” Cao Thịnh hôn lên lỗ tai cậu, “Chúng ta là tình nhân, giống như đối với bạn bè. Tô Dung, đối với em trai, đối với bạn bè mà làm như thế, phi thường muốn em, bởi vì thích em.” giữ chặt tay cậu, phóng tới hạ thân sôi sục của chính mình, nhìn thấy cậu chân tay luống cuống đỏ mặt, cúi đầu nở nụ cười.


      . . . . . . Quá, quá nhanh.” Tay Tô Dung nóng như chạm phải lửa, rút nhanh về, bất quá đầu óc vẫn còn tỉnh táo để phản ứng.


      còn ngại quá chậm.” Cao Thịnh hôn lên đôi môi muốn chuyện của cậu, quyết định đem cậu hôn đến mềm nhũn mới thôi, tốt nhất hôn ra nhiệt tình của cậu, loại tình này tốt khi làm đơn độc.


      Đem người thả đến giường, từ trong quần lấy ra trơn tề mới vừa mua, nhìn nam nhân mềm ngọt ở giường, cảm giác chính mình kích động tựa như thanh niên mười bảy, mười tám tuổi mới lớn.


      Lúc vào tiệm tạp hoá để mua nó, chính cũng có chút ngượng ngùng, nhìn thấy nó, trả tiền xong còn cảm thấy xấu hổ thôi.


      Bất quá, tại xem ra đúng như dự kiến trước, chừng trong tiềm thức chính mình sớm nghĩ đem người này ăn luôn rồi cũng nên.


      Tô Dung cảm thấy trận mát mẻ, phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy toàn thân chính mình cơ hồ trần trụi, nhanh chóng kéo qua chăn che khuất chút cảnh xuân, rồi mới theo bản năng lui về sau, sao lại có loại cảm giác bị cường bạo thế này.


      Cao Thịnh giật tấm chăn ra, “Tô Dung, đừng trốn.”


      Tô Dung chật vật lấy tay che chắn ở trước ngực, “Cao Thịnh, biết chính mình làm cái gì đâu, mau dừng lại .”


      Cao Thịnh bắt được tay cậu, “Tô Dung, tin tưởng , so với bất kỳ ai khác đều biết tại chính mình suy nghĩ và muốn làm gì, xin em hãy tin tưởng , em, đem em giao cho được ?”


      . . . . . .” Tô Dung nhìn , đương nhiên là cậu muốn hảo, thế nhưng thanh tỉnh rồi sao?


      “Tô Dung, rất muốn em, nếu thích em, có thể kích động như thế này sao?” Cao Thịnh dùng bộ vị cương cứng cọ cọ vào đùi cậu, cảm giác cậu trận run rẩy.


      Tô Dung mặt đỏ giống như sắp xuất huyết, cậu bất an lại chỉ có thể thần phục gật đầu, “Nếu như xác định chính mình làm cái gì. . . . . .”


      Cao Thịnh hôn cậu, tự thể nghiệm để cho cậu biết, hiểu tâm ý chính mình.
      honglak thích bài này.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 13


      Cao Thịnh vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Tô Dung xách vali hành lý tay, cậu kinh ngạc khi thấy , rồi mới cười khổ cúi đầu.


      trở lại? Tôi. . . . . . Tôi phải , mấy năm nay cám ơn , chuyện đêm qua, xin hãy quên . Sau này tôi xuất ở trước mặt nữa, nên cứ yên tâm.”


      “Cậu muốn đâu?” Cao Thịnh khó khăn mở miệng.


      “Tôi. . . . . . Tạm thời đến nhà Ngô Đồng ở thời gian, cần lo lắng cho tôi.”


      Cao Thịnh rất muốn nổi giận, đối với ý niệm cậu tự tiện muốn rời khỏi bên cạnh mà nổi giận, thế nhưng khi nhìn thấy Tô Dung cúi đầu đầy uỷ khuất, như còn chút khí lực.


      bước vào nhà, ngăn trở đường của Tô Dung, rồi mới đóng cửa lại, giằng lấy hành lý trong tay cậu, chút do dự dắt tay cậu.


      Tô Dung đầu tiên là hoảng hốt, phản ứng tiếp theo là nhanh chóng rút tay về, “Cao Thịnh, cần làm như vậy, tôi phải rời khỏi đây, nơi này tôi có cách nào mà ở lại nữa.”


      “Tại sao lại có cách?” Đem Tô Dung kéo vào phòng, rồi đem hành lý ném sang bên, Tô Dung bị bức dựa lưng vào cánh cửa, hai tay đặt ở phía đầu cậu.


      “Tôi. . . . . . Tôi thích ngô. . . . . .” Tô Dung nhìn thấy Cao Thịnh đột nhiên áp lấy môi mình mà hôn, cậu sợ tới mức quên phản kháng, cho đến khi bị hôn đến đầu váng mắt hoa.


      “Tô Dung, xin lỗi.”


      Tất cả nghi vấn của Cao Thịnh đều được giải đáp sau nụ hôn này, lần đầu tiên có cảm giác muốn buông ra khi hôn.


      Môi Tô Dung đặc biệt mềm, hương vị đặc biệt thơm, đặc biệt ngọt, cùng những người trước kia mà từng hôn qua giống nhau, đôi cánh hoa này làm cho có chút kích động.


      Tô Dung còn say mê trong nụ hôn của , nghe được câu xin lỗi kia, đầu tiên là kinh ngạc, rồi mới tan nát cõi lòng cúi đầu, “ cần xin lỗi tôi, thả tôi .”


      Cao Thịnh vừa rồi hôn, có lẽ chỉ là để xác định việc, xác định xong rồi, biết chính mình sai, vậy là tốt rồi.


      đúng, cậu hiểu lầm.” Cao Thịnh đem Tô Dung kéo đến ôm vào trong ngực mình.


      “Cao Thịnh, cần như vậy, tất yếu vì áy náy, cho nên liền đối với tôi như vậy. tôi, lại đối với tôi thế này, chỉ càng làm tôi bị thương tổn mà thôi, tôi sống thoải mái được.”


      , Tô Dung, tôi vì áy náy mà ôm cậu, vì muốn giữ cậu lại mà hôn cậu, Tô Dung, tôi là ngốc, đến bây giờ mới phát ra.”


      Tô Dung sửng sốt, dùng sức đẩy ra, “, có biết chính mình cái gì ?”


      “Đương nhiên biết.” Cao Thịnh ôn nhu nở nụ cười.


      cần đồng tình với tôi, cũng đừng xem tôi như người em trai mà đau lòng cho tôi, Cao Thịnh, cần vì trấn an tôi, mà làm những việc khiến cho lòng tôi ảo vọng.”


      Cao Thịnh nhìn thấy hai mắt Tô Dung doanh mãn thống khổ, đau lòng lau nước mắt rớt xuống của cậu, “Tô Dung, thích em, khi hiểu được trễ, xin lỗi.”


      “Cao Thịnh, điên rồi sao?” Tô Dung che hai tai lại đối với gào lên.


      Nam nhân này, vì đau lòng em trai, mà ngay cả tình cũng có thể bán đứng sao?


      Cao Thịnh nhìn thấy Tô Dung yếu ớt, hiểu được tại dù có cái gì, Tô Dung cũng cho rằng là trấn an cậu mà thôi.


      sốt ruột, nhưng cũng chỉ có thể trách chính mình. Trước kia hồ đồ thấy lắm tình cảm chính mình, tại thấy ràng, ngược lại còn bị hiểu lầm, cũng chẳng trách người khác.


      Nhìn thấy hai mắt Tô Dung sưng đỏ, đau lòng nên quyết định dùng loại phương pháp khác.


      Ôm lấy mặt cậu, hôn lên những giọt nước mắt làm cho chính mình đau lòng, rồi thừa dịp Tô Dung kinh ngạc ngẩn người, lại lần nữa khoá lấy môi cậu.


      Dục vọng giam cầm lâu khi bị thổi , cũng đủ để trở thành đại hoả hừng hực cháy lan cả cánh đồng.


      Tay Cao Thịnh trượt vào trong áo sơmi, tuỳ ý vuốt ve da thịt cậu, tuyệt hảo xúc cảm làm cho thích buông tay, thân thể Tô Dung xem qua trăm ngàn lần, nhưng cho tới bây giờ mới biết sờ vào lại thoải mái như thế.


      Cảm giác dục vọng chính mình dần dần tăng vọt, Cao Thịnh cười khổ, sao trước giờ đối Tô Dung có khát vọng, mà thân thể giờ này khắc này có biết bao nhiêu là ham muốn cậu.


      Bởi vì tâm tình của mình, cho nên mới có dục vọng. Có lẽ cũng từng có, thế nhưng vì hai chữ『 em trai 』, chỉ giam cầm Tô Dung, mà còn áp lực khát vọng chính mình.


      là tự làm tự chịu.


      Bất quá, khi hiểu được tâm tình của mình, Cao Thịnh chỉ hận trong quá khứ có nhiều cơ hội, lại cứ để trôi qua trong tay.


      khi sợi dây ràng buộc của cái gọi là “ em” được giải khai, chiếc hộp giam cầm được mở ra, tất cả dục vọng mãnh liệt phun trào, tâm tình của liền cứ như thế mà đối với Tô Dung.


      cần, Cao Thịnh. . . . . . có biết chính mình làm cái gì hay ?” Hai má Tô Dung tái nhợt thốt nhiên nhiễm đỏ, cậu dám tưởng tượng người luôn mồm gọi cậu là em trai, cư nhiên đối với cậu làm ra chuyện như vậy.


      “Biết, Tô Dung, rất muốn em, bởi vì thích em, cho nên muốn có em. Tha thứ cho hiểu được quá muộn, cho cơ hội nữa, được ?” Cao Thịnh vừa , vừa cởi ra áo sơmi cùng quần của cậu.


      Tô Dung bên muốn nghe chuyện, bên muốn ngăn cản động tác của , vì phân tâm nên kết quả chính mình bị thoát gần như trần trụi, còn nghe lắm cái gì?


      cần như vậy, thể đối với tôi làm như thế, tôi là em trai của .”


      “Chết tiệt em trai, mới lo em có phải là em trai hay , từ giờ trở , em còn là em trai của nữa.”


      Tô Dung như mộng, “Vậy tôi đây là cái gì? Chẳng lẽ chúng ta ngay cả bạn bè đều làm được sao? Phải ?”


      “Đương nhiên.” Cao Thịnh hôn lên lỗ tai cậu, “Chúng ta là tình nhân, giống như đối với bạn bè. Tô Dung, đối với em trai, đối với bạn bè mà làm như thế, phi thường muốn em, bởi vì thích em.” giữ chặt tay cậu, phóng tới hạ thân sôi sục của chính mình, nhìn thấy cậu chân tay luống cuống đỏ mặt, cúi đầu nở nụ cười.


      . . . . . . Quá, quá nhanh.” Tay Tô Dung nóng như chạm phải lửa, rút nhanh về, bất quá đầu óc vẫn còn tỉnh táo để phản ứng.


      còn ngại quá chậm.” Cao Thịnh hôn lên đôi môi muốn chuyện của cậu, quyết định đem cậu hôn đến mềm nhũn mới thôi, tốt nhất hôn ra nhiệt tình của cậu, loại tình này tốt khi làm đơn độc.


      Đem người thả đến giường, từ trong quần lấy ra trơn tề mới vừa mua, nhìn nam nhân mềm ngọt ở giường, cảm giác chính mình kích động tựa như thanh niên mười bảy, mười tám tuổi mới lớn.


      Lúc vào tiệm tạp hoá để mua nó, chính cũng có chút ngượng ngùng, nhìn thấy nó, trả tiền xong còn cảm thấy xấu hổ thôi.


      Bất quá, tại xem ra đúng như dự kiến trước, chừng trong tiềm thức chính mình sớm nghĩ đem người này ăn luôn rồi cũng nên.


      Tô Dung cảm thấy trận mát mẻ, phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy toàn thân chính mình cơ hồ trần trụi, nhanh chóng kéo qua chăn che khuất chút cảnh xuân, rồi mới theo bản năng lui về sau, sao lại có loại cảm giác bị cường bạo thế này.


      Cao Thịnh giật tấm chăn ra, “Tô Dung, đừng trốn.”


      Tô Dung chật vật lấy tay che chắn ở trước ngực, “Cao Thịnh, biết chính mình làm cái gì đâu, mau dừng lại .”


      Cao Thịnh bắt được tay cậu, “Tô Dung, tin tưởng , so với bất kỳ ai khác đều biết tại chính mình suy nghĩ và muốn làm gì, xin em hãy tin tưởng , em, đem em giao cho được ?”


      . . . . . .” Tô Dung nhìn , đương nhiên là cậu muốn hảo, thế nhưng thanh tỉnh rồi sao?


      “Tô Dung, rất muốn em, nếu thích em, có thể kích động như thế này sao?” Cao Thịnh dùng bộ vị cương cứng cọ cọ vào đùi cậu, cảm giác cậu trận run rẩy.


      Tô Dung mặt đỏ giống như sắp xuất huyết, cậu bất an lại chỉ có thể thần phục gật đầu, “Nếu như xác định chính mình làm cái gì. . . . . .”


      Cao Thịnh hôn cậu, tự thể nghiệm để cho cậu biết, hiểu tâm ý chính mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :