1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh yêu em - Bách Linh

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 5

      Tô Dung mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở to mắt nhìn nhìn căn phòng, mệt mỏi nhắm lại mắt, rồi lại đột nhiên mở bừng mắt lần nữa.



      Cậu bắt lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, “Năm giờ bốn mươi, xong đời.” Cậu thầm mắng, định xuống giường, rồi dừng lại động tác, “ đúng, mình nhớ hình như phát biểu xong rồi, nhưng mà. . . . . . sao lại thế này?”



      “Cậu tỉnh rồi à?” Cửa bị đẩy ra, Cao Thịnh bưng chén cháo tiến vào.



      “Học trưởng?”



      “Nhĩ hảo giống như bởi vì quá khẩn trương mà dẫn đến bệnh đau dạ dày phát tác, cho nên sau khi phát biểu hoàn chuyên đề liền té xỉu. Tôi vừa vặn có chuyện quan trọng muốn tìm giáo thụ của các cậu, nhìn thấy cậu té xỉu liền mang cậu đến bệnh viện, sau khi vào nước biển, liền mang cậu trở về.” ngồi ở bên giường, vuốt cái trán của cậu, “Cậu ở bệnh viện cũng vẫn hôn mê, bác sĩ có việc gì, có thể là do quá mệt mỏi, ngủ được là chuyện tốt. Thế nhưng tôi thấy cậu vẫn tỉnh lại, tôi lo lắng, tại tỉnh lại tốt quá.”



      , vẫn chiếu cố tôi?” Tô Dung đáy lòng dâng lên cảm giác tràn đầy nên lời.



      thể bỏ mặc cậu được, đến, ăn chút cháo, chờ chút là có thể uống thuốc rồi.”



      Tô Dung cầm bát cháo, thìa tiếp theo thìa, ăn có chút gấp gáp, ánh mắt cúi xuống, giống như che giấu cái gì thể cho ai biết, tình tự ngay cả chính mình cũng dám tin tưởng.



      Cậu muốn ôm khóc.



      cỗ xúc động như vậy, cậu rất muốn ôm khóc.



      Là bởi vì mất người bạn, cảm thấy đơn sao?



      Cho nên vừa gặp được ấm áp mà bản thân chưa bao giờ cảm thụ qua, có chút khắc chế được chính mình.



      “Đừng ăn gấp gáp như thế, dạ dày của cậu chịu nổi.” Cao Thịnh ở bên nhìn thấy khỏi nhíu mày.



      sao đâu, tôi tốt hơn nhiều rồi.”



      Cao Thịnh vừa tức giận vừa buồn cười, “Cậu đói đến như thế sao? Còn muốn ăn thêm nữa ?”



      Tô Dung lắc đầu, “Tôi no rồi.”



      “Vậy cậu cứ nghỉ ngơi trước, tôi lấy ly nước ấm cho cậu.”



      Tô Dung nhìn thấy bóng dáng của , trong lòng có chút gì đó xao động, còn ràng chính mình đến tột cùng suy nghĩ cái gì, dạ dày cũng bắt đầu đau thắt, cậu nhíu mày dùng tay vỗ về dạ dày chính mình, cảm giác muốn nôn mửa ập tới, cậu vội vàng nhịn xuống, rồi lại vội vàng xuống giường.



      chưa được vài bước, trận choáng váng, say sẩm làm cho cậu vô pháp nhịn xuống mà ói ra.



      Cao Thịnh mở cửa ra nhìn thấy bộ dáng thống khổ của cậu, hoảng sợ, “Xảy ra chuyện gì?”



      có việc gì, học trưởng, cứ ra ngoài trước, tôi chờ chút tốt rồi.” Tô Dung dựa vào vách tường, có chút suy yếu .



      “Cậu như vậy mà chờ chút là tốt rồi sao?” Cao Thịnh ngại về phía trước nâng cậu dậy.



      “Học trưởng. . . . . .” Tô Dung có chút chật vật đẩy ra khoảng cách giữa hai người.



      sao, tôi để ý. Đến, tôi dìu cậu đến bên ngoài ngồi chút, muốn tắm rửa trước cái hay ? Hay là vào trong phòng tôi nằm trước, chờ cậu tốt hơn nhiều, rồi mới tắm rửa.”



      được, tôi như vậy, dơ. . . . . .”



      “Tô Dung, người trai nào lại e ngại em trai chính mình.”



      Những lời này tạm thời làm cho tim Tô Dung phút chốc lạnh xuống, trong đầu cậu có chút trống rỗng theo Cao Thịnh.



      trước đem Tô Dung dìu đến cửa phòng tắm, giúp cậu cởi áo cùng quần, chỉ còn lại có chiếc quần tứ giác. Sau khi cho cậu súc miệng, lại giúp đỡ Tô Dung mặt đỏ tai hồng, rất tự tại tiến về phòng chính mình.



      Làm cho cậu nằm giường chính mình, thay cậu đắp hảo chăn, “Hoàn hảo tại là mùa hè, hảo hảo nghỉ ngơi, , phải nên uống thuốc trước mới đúng.”



      “Uống cũng ói ra thôi?”



      “Bác sĩ có cho thuốc chống ói, uống vào hẳn là sao.” Cao Thịnh xong lại xoay người ra ngoài, cầm cái chậu, nước ấm cùng thuốc tiến vào.



      Nhìn chằm chằm Tô Dung đem thuốc uống xong, rồi đem chậu đặt ở bên giường, “Nếu muốn phun cứ phun ngay tại nơi này, đừng cố gượng mà vào WC, biết ?”



      “Học trưởng, cần đối với tôi tốt như thế.”



      “Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều quá, ngủ tiếp chút , khi cậu ngủ được cảm thấy trong người khoẻ hơn đó.”



      Tô Dung được giúp đỡ nằm xuống, lại được thay chính mình đắp hảo chăn, mở ra quạt điện, rồi mới nhàng mở cửa phòng ra ngoài.



      【 Tô Dung, người trai nào lại e ngại em trai của chính mình. 】



      Tô Dung nhắm mắt cười khổ, thấp giọng nỉ non, “Tô Dung, cần suy nghĩ nhiều quá, ấy chỉ xem mày như em trai mà thôi.”



      Thế nhưng, ấy xem chính mình như em trai, còn chính mình có biện pháp xem ấy như người trai ?



      Ngay cả cái người nam nhân kia còn dốc lòng chiếu cố chính mình như thế, đừng là có riêng thời gian chiếu cố mình, ngay cả chính mình cảm mạo cũng muốn chính mình đừng dựa vào gần quá, để tránh lây bệnh cho .



      Mà người này lại tuyệt để ý đến, lo lắng mình làm dơ ấy, còn lo lắng cho mình được hảo hảo nghỉ ngơi.



      Mấy ngày nay cũng như vậy, yên lặng chiếu khán chính mình, đúng là cùng chủ cho thuê nhà thương lượng chuyện đổi ổ khoá; ràng ấy bận rộn muốn chết, nhưng lại thường thường tranh thủ thời gian cùng cậu trở về, bồi cậu mua bữa tối, dặn dò cậu có việc gì quan trọng đừng ra khỏi cửa, rồi lại vội vội vàng vàng ra ngoài.



      Cứ như vậy dần dần bước chân vào trái tim cậu, cứ như vậy mà trái tim cậu cũng ngày càng chất chứa chờ dịp nổ tung.



      Nhưng, người em trai nào lại đối với trai động tâm.



      Nên làm thế nào mới tốt đây?

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 6


      Tô Dung vừa mở cửa ra nghe thấy mùi thơm nồng đậm, là Cao Thịnh xào rau, cậu về phòng cất cặp, rồi trước hết tiến đến cửa phòng bếp, “Học trưởng.”



      Cao Thịnh quay đầu nhìn cậu, “Cậu trở lại, muốn tắm rửa trước hay ?”



      Tô Dung dựa vào cửa lắc đầu, “Chờ chút .”



      “Tôi sắp xong rồi, cậu hẳn là rất đói? Muốn ăn cơm trước hay ? Bên ngoài có đồ ăn.” mở nắp xào xào vài cái, rồi đậy lại, mở ra nồi cơm xới xới cơm trắng.



      cần, nếu sắp xong cùng nhau ăn .” Tô Dung thấy chiếu cố mình như vậy, trong đầu nhịn được ý nghĩ.



      Nếu đây là bởi vì Cao Thịnh thích mình tốt biết bao nhiêu.



      Thế nhưng, Cao Thịnh chẳng qua là đem cậu trở thành thế thân của người em trai mất, cho nên đối với cậu chỉ có thân tình.



      Từ buổi tối ngày hôm đó, sau khi cùng cậu ra tâm , Cao Thịnh liền giữ đúng lời , xem cậu như người em trai của .



      Ngay từ đầu cậu cảm thấy như vậy cũng ổn, vui mừng vì có thêm người trai. Nhưng qua thời gian, Tô Dung cách nào khắc chế được tình cảm chính mình dành cho , cậu biết được điều, cậu rất thích . Có nam nhân đối với cậu tốt như thế, lại là nam nhân rất đỗi vĩ đại, cho dù cậu có giương cờ giống trống thừa nhận đó chỉ là thân tình, cậu vẫn là nhịn được ái mộ, bởi vì đối với cậu mà , hai người chính là có quan hệ huyết thống.



      Cậu có cách nào xem như trai, bởi cậu rung động vì đối với cậu tốt, cậu rung động vì luôn quan tâm, chăm sóc cậu; cậu rung động vì hết thảy những gì mà làm cho cậu.



      Điều này có thể phát sinh khi hai người là em sao?



      “Cao Thịnh, nếu trai của tôi tốt rồi.” Tô Dung cúi đầu .



      Nếu hai người có quan hệ huyết thống, cậu hào phóng mà nhìn nhận là tốt, cậu cần vì trong lòng chính mình rục rịch mà làm phức tạp.



      Trả lời cậu chính là tiếng cười ấm áp, “Cho dù có quan hệ huyết thống, tôi cũng đem cậu trở thành em ruột của mình rồi, phải suy nghĩ nhiều như thế.” Cao Thịnh cười, rồi giống như người trai xoa xoa đầu cậu, sau đó xoay người vào phòng bếp.



      Tô Dung cười khổ ngẩng đầu lên, lần nữa nhắc nhở bản thân mình là hai người có quan hệ huyết thống, rồi cũng lần nữa đề tỉnh chính mình hai người là em.



      Nếu thích tôi, có thể đừng tốt với tôi được ?



      Cho dù là em loại tình cảm này cũng có thể, tôi mất thôi.



      “Sao còn đứng ở trong này? Ăn cơm thôi, cậu rửa tay .” Cao Thịnh cười vỗ vỗ vai cậu.



      “Cao Thịnh.”



      “Sao vậy?”



      Tô Dung nhìn thấy đôi mắt quan tâm của , ngập ngừng chút rồi lắc đầu, “ có việc gì.”



      Sau khi Cao Thịnh đặt chén đũa xuống, theo phía sau Tô Dung, “Tô Dung, cậu xảy ra chuyện gì?”



      có việc gì.”



      “Cậu hôm nay nhìn có vẻ có tinh thần, có phải dạ dày còn đau hay ?”



      có, tôi tốt hơn nhiều rồi.”



      “Tô Dung, có việc gì đều có thể với tôi, tôi giúp cậu nghĩ biện pháp.”



      Tô Dung rửa tay xong, nhìn nhìn bồn rửa tay, “Cao Thịnh, đối với tôi tốt.”



      “Sao đột nhiên lại câu này?” Cao Thịnh cười cười.



      có gì, chỉ cảm thấy ngoại trừ người nhà của tôi ra, có ai đối tốt với tôi như thế.”



      “Đứa ngốc, nguyên lai là bởi vì như vậy sao, đừng nghĩ nhiều quá. Chạy nhanh đến ăn cơm, dạ dày của cậu chịu nổi cậu gây sức ép.”



      Tô Dung giữ chặt , “Cao Thịnh.”



      “Xảy ra chuyện gì?”



      “Tôi có thể ôm chút ?”



      Cao Thịnh nhìn thấy cậu hơi run rẩy, chủ động ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cậu, “Có phải cậu nghĩ đến người nhà ? Muốn về quê chuyến hay ? người có tiền ? có tôi cho cậu mượn. Thất tình lại sinh bệnh, lúc này cậu hẳn là rất cần người nhà bên cạnh, tôi giúp cậu xin phép nghỉ học vài ngày, ngày mai cậu trở về nhà chuyến .”



      Tô Dung ôm lấy thắt lưng , “ sao đâu, cho tôi dựa vào chút tốt rồi.”



      Tôi chỉ là rất muốn dựa vào thôi, rất muốn, rất muốn. . . . . .



      Ít nhất vào giờ khắc này, được dựa vào người , có thể làm cho cậu cảm thấy chút thích cậu, chỉ mượn cái hư danh “ em” mà che giấu thôi.



      Có nên ra hay ? Cậu cần thân tình của , mà là muốn tình của ?



      Hay là, giống như , chính mình mới vừa thất tình, thân thể lại thoải mái, có ở bên cạnh làm bạn mới làm cho cậu tâm sinh ỷ lại?



      Nếu chỉ là như thế, vậy tốt quá.



      Tô Dung nhàng buông ra ôm ấp, “Chúng ta ăn cơm .”



      “Cậu trước , tôi lấy canh mang đến .”



      Tô Dung ngồi chờ , nhìn thấy bận rộn đến đổ đầy mồ hôi, rút khăn giấy đưa cho , “Lau trước .”



      Cao Thịnh cười tiếp nhận khăn giấy, “Ăn xong nghỉ ngơi chút, trước hết sửa sang lại hành lý, cậu tính trở về mấy ngày?”



      , tôi cần về nhà.”



      “Sao lại về?”



      “Cao Thịnh, tôi là vì nam nhân thất tình, lại còn vì thế mà đau dạ dày, tôi có thể cùng ba mẹ sao? Tôi trở về để hai người nhìn thấy bộ dạng tôi thế này, làm cho bọn họ duyên cớ vì tôi mà đau lòng, quên .”



      Cao Thịnh sửng sốt, “ xin lỗi.”



      cần hướng tôi giải thích, này cũng phải lỗi của .”



      “Tôi có thân nhân, nhưng mà Tô Dung à, nếu là em trai của tôi, cho dù nó là đồng tính luyến ái, tôi cũng chán ghét nó, cho nên tôi mới nghĩ nhiều như vậy. Bằng ngày mai chúng ta ra ngoài dạo phố? Bạn tôi vừa cho hai vé xem phim, ngày mai chúng ta xem vậy, chờ chút có thể tra trước xem gần nhất có bộ phim nào hay.”



      Tô Dung nhìn nhìn , coi như loại ỷ lại ngắn ngủi này là tốt, cậu đối với nở nụ cười, “Tốt, lại mua vài món quần áo, cần để dành tiền ăn tết, tôi có thể đối chính mình hảo chút. Còn có, mấy ngày nay cám ơn , ngày mai tôi mời ăn cơm nha.”



      Cao Thịnh nhìn thấy cậu tươi cười, nghĩ vào thời điểm này nghịch ý của cậu, “Hảo, ăn nhiều chút.”



      “Cao Thịnh, có chuyện tôi vẫn rất muốn hỏi .”



      “Khách khí làm cái gì, muốn hỏi liền hỏi thôi.”



      “À, có bạn sao? Mọi người đều bạn bí mật kết giao.”



      Cao Thịnh khó nhịn đỏ mặt, ” Sao cậu lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”



      Tô Dung gấp đồ ăn, trốn tránh ánh mắt của , “Vài học viên trong ban biết tôi ở chung với , vài người tìm đến hỏi tôi. Bọn họ nữ sinh kia cũng quá đỗi thần bí, bốn năm, những người học chung với cũng chưa thấy qua.”



      “Gặp qua liền đáng sợ.”



      Tô Dung tò mò nhìn về phía , “Là có ý gì?”



      “Tôi có bạn .”



      “Vậy tại sao tất cả mọi người lại có bạn ? Oa, có bạn , thế các nữ sinh của chúng ta phải điên rồi, bởi vì ít nữ sinh vẫn hỏi thăm tin tức của .”



      “Cho nên, đừng ra ngoài.”



      “Sao?”



      Cao Thịnh hướng cậu nháy mắt mấy cái, ” Chuyện tôi có bạn , cậu ngàn vạn lần đừng .”



      “Tại sao? Chẳng lẽ lời đồn đãi chuyện có bạn , là chính cố ý tung ra?”



      “Phải”



      “Tại sao? muốn làm cơn sốt giá thị trường à?” Tô Dung híp mắt nhìn .



      phải, chỉ là vì tránh gặp phiền toái thôi, phải chiếu cố người rất phiền toái. Tôi chỉ muốn chuyên tâm vào bài vở và bài tập, ta có thời gian để mà lo chuyện đương.”



      đúng là giống mọi người.”



      “Đừng ra ngoài, tôi chỉ cho mỗi cậu biết thôi. Ngay cả vài giảng viên cũng ngừng ép hỏi tôi, nếu cậu ra, tôi có lỗi với rất nhiều người.” Cao Thịnh cắn khối thịt cười .



      “Tôi .” Cứ khiến cho tất cả mọi người nghĩ rằng tim có chủ, như vậy có gì tốt.



      “Tôi tin tưởng cậu, còn cậu sao? Đúng rồi, nghe các cậu dễ dàng nhìn ra có phải là người đồng dạng hay , vậy trong ban của cậu có ? Hay là nếu cậu cảm thấy người nào đó tồi, tôi có thể giúp cậu hỏi thăm.”



      “Trong khoảng thời gian này tôi nghĩ đàm tình cảm.”



      “Nghe phương pháp chữa khỏi vết thương tình cảm nhanh nhất chính là, mở ra đoạn tân tình cảm khác. Cậu ngại ngẫm lại xem, có lẽ là phương pháp tồi, cậu tìm được người tốt thích hợp hơn, đừng đối nhớ mãi quên nữa.”



      “Tôi có đối nhớ mãi quên.” Cậu có ý ám chỉ, chỉ sợ nghe hiểu thôi.



      Bất quá tựa hồ cũng có sai, tại trong lòng cậu chỉ nghĩ đến , chuyện của người kia cậu còn nhớ tới.



      Nhưng mà, nhìn thấy Cao Thịnh đem chính mình trở thành em trai, Tô Dung ở trong lòng cười khổ.



      Đoạn tân tình cảm mới bắt đầu này nhất định là khổ luyến, có thể là do chính mình đối người kia vô tình, rất nhanh liền thích người khác, cho nên mới có báo ứng?

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 7

      Tối hôm qua nằm mơ, nên suốt đêm cũng chưa ngủ ngon, Tô Dung dùng nước lạnh xoa xoa hai mắt mệt mỏi, quá khứ qua nhiều năm phút chốc tràn về, làm cho cậu có chút thở nổi.



      Ra phòng tắm, chợt nghe thấy người nào đó huýt sáo líu lo.



      Vui vẻ như thế? Tô Dung chua xót lấy tay quệt nước mắt chực chờ rơi xuống.



      Cứ tiếp tục như vậy, cậu nhất định điên mất.


      Cậu phải tham dự hôn lễ của sao? Có cần giúp chính mình chuẩn bị chút phí dụng ở trại an dưỡng hay ? Nếu đột nhiên cậu duy trì được ở hôn lễ nổi điên lên. Từ nay về sau cứ như vậy sống ở trong thế giới chính mình, chỉ có cùng cậu, có nước mắt, vĩnh viễn khoái hoạt, kia cũng tồi.



      Tô Dung dựa vào vách tường, vô lực trượt dài xuống ngồi bệt mặt đất, hai tay ôm lấy mặt, liệu cậu có đủ can đảm để bày tỏ tình thầm kín nhiều năm?



      【 Tiểu Dung, chuyện con thích nam nhân, ba mẹ đều nhận thức, thế nhưng mẹ thể cho phép con ở bên cạnh nam nhân thương mình mà chịu khổ, con cùng ta sống chung bao nhiêu năm, con liền thống khổ bấy nhiêu năm, mẹ nghĩ đến trong lòng cũng rất đau. Nếu mẹ sớm biết chút sớm đem con rời khỏi ta rồi. 】



      Thế nhưng, thời điểm tuổi trẻ, cậu là bởi vì cam lòng, cho nên muốn rời .



      tại. . . . . .dù muốn rời cũng có biện pháp.



      Lễ đính hôn càng ngày càng gần, cậu lại càng lúc càng nôn nóng, mỗi ngày đều muốn đem bí mật giấu kín trong tim mà gào thét ra, mỗi ngày đều phải vượt qua trong khiếp đảm, còn được bao nhiêu ngày nữa, mới có thể dũng cảm đem ba chữ “em ra khỏi miệng? Mới có thể dũng cảm mà gánh vác hậu quả sau khi ra, rằng cậu rời xa , rằng cậu chán ghét từ nay về sau còn gặp mặt?



      bàn tay bỗng nhiên đặt lên bả vai, Tô Dung toàn thân cứng đờ, mặc cho đôi tay kia đem chính mình kéo đứng lên, làm cho chính mình sao chịu nổi khát vọng được bổ nhào vào trong vòng tay ai đó mà gào thét tiếng .



      “Tô Dung, xảy ra chuyện gì?”



      có việc gì.”



      “Sao lại có việc gì?” Tay Cao Thịnh dán tại trán của cậu, “Là thoải mái sao? Muốn đến bác sĩ khám hay ? Đêm qua mà bắt đầu?”



      có việc gì.”



      Cao Thịnh nhìn thấy cậu quật cường lắc đầu, bất đắc dĩ mở miệng, “Xảy ra chuyện gì? Cậu mấy ngày nay tinh thần trạng huống cũng tốt lắm, nếu ở phòng mới cậu ngủ quen, vậy quay về phòng tôi mà ngủ.”



      Dọn đến nhà mới, bởi vì đồ đạc còn ngổn ngang, cho nên hai người liền ngủ gian, sau đó phòng sửa sang lại tốt rồi, Tô Dung liền dọn đến gian phòng kia.



      đêm, rời giường nhìn thấy phòng Tô Dung vẫn còn sáng đèn, hỏi ra mới biết được là nhận thức giường ngủ được, nguyên bản muốn cùng Tô Dung đổi phòng, nhưng Tô Dung lại hai người ngủ chung gian cũng sao, gian kia coi như làm khách phòng.



      Cao Thịnh luôn luôn chiều theo Tô Dung, chút suy nghĩ liền gật đầu. Sau đó, phòng Tô Dung vẫn làm như là phòng khách, số lần sử dụng chỉ đếm đầu ngón tay. Cho đến mấy ngày hôm trước, Tô Dung bởi vì lễ tình nhân phải tăng ca hoàn thành án tử, cho nên đem công việc mang về nhà, mới quyết định quay về phòng của mình ngủ.



      Tô Dung miễn cưỡng cười cười, “Đại khái là bởi vì quá mệt mỏi.” Đáy lòng cũng thầm nghĩ muốn với , cần quan tâm đến cậu nữa.



      “Tôi cậu thể cứ làm việc như vậy, cậu nhìn mình xem, biến mình thành bộ dạng như thế nào hả, tôi sao có thể yên tâm đây.” Cao Thịnh có chút tức giận .



      “Vì công việc, có biện pháp.”



      “Đến công ty tôi .”



      cần, tôi muốn bị là dựa vào quan hệ.”



      Cao Thịnh lại chỉ cười, “Dựa vào quan hệ như thế nào? Trong xã hội thời nay vốn là có quan hệ mới chuyện tốt với nhau.”



      “Cao Thịnh, tại sao hôm nay lại cao hứng như vậy?” Tô Dung cười sang chuyện khác.



      “A, đúng rồi.” Cao Thịnh đột nhiên đứng lên, nhìn nhìn đồng hồ, “Tô Dung, bữa sáng chuẩn bị xong rồi, cậu ăn nhanh , tôi hôm nay phải chụp ảnh cưới, cho nên cùng cậu ăn được.”



      “Chụp ảnh cưới. . . . . .” Tô Dung vô ý thức lặp lại, rồi dạ dày lại quặn đau làm cho cậu thể mở miệng.



      “Đúng, buổi tối trở về chúng ta tiếp tục thảo luận về công việc của cậu. Tô Dung. . . . . .” Cao Thịnh quay đầu lại nhìn thấy cậu gắt gao ấn chặt tay vào dạ dày, sắc mặt trắng bệch, khẩn trương ngồi xổm xuống, “Tô Dung? Tô Dung? Cậu xảy ra chuyện gì?”



      có việc gì, cứ trước . . . . . .”



      “Còn ư.” Cao Thịnh có chút tức giận rống lên, sau đó nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt, lại giọng, “Có thể đứng lên hay ? Tôi dìu cậu đứng lên.”



      Tô Dung dựa vào , hít sâu hơi, “Tôi sao, nhanh dâu tức giận đấy.”



      Cao Thịnh ôm chặt thắt lưng cậu, giúp đỡ cậu bước , “ có việc gì, bên kia tôi xử lý, thay quần áo chúng ta đến bệnh viện ?”



      “Cao Thịnh, tôi gọi điện thoại kêu Ngô Đồng đến, như vậy có thể yên tâm rồi chứ? Chụp ảnh cưới quan trọng hơn, dạ dày tôi đau chỉ là bệnh cũ.”



      Xin đấy, làm ơn nhanh , bằng tôi nhịn được tất cả đều ra.



      “Tô Dung, chuyện chụp ảnh cưới có thể hoãn lại, thân thể của cậu quan trọng hơn, cần lại cãi lời tôi. Cậu thay đồ, rồi chúng ta bệnh viện.” Giúp đỡ cậu đến bên giường ngồi xuống, từ tủ đồ lấy ra bộ quần áo, rồi cầm lấy di động bàn, ra bên ngoài.



      Tô Dung vỗ về bộ quần áo vì cậu lấy ra, dạ dày đau giống như giảm bớt chút.



      Kỳ , đây cũng là nguyên nhân cho dù đau lòng đều muốn ở lại bên cạnh , đối với cậu quả quá tốt, hề giữ lại, đem cậu trở thành người có vị trí quan trọng nhất trong lòng .



      Như vậy là tốt, có đôi khi làm cho Tô Dung mơ hồ ảo tưởng.



      Thế nhưng, lý trí chút biết, chỉ là đối tốt với em trai, loại khát vọng cùng tưởng niệm chỗ phát tiết, hoá thành chút cũng giấu giếm mà dồn hết vào cho cậu.



      bảo bối che chở như thế, là cho người em trai sớm mất, mà phải là Tô Dung cậu.



      Cậu có loại phúc khí này, có người trai tốt như thế.



      Cậu cũng muốn có loại phúc khí này, muốn có người trai tốt như thế.



      Có thể có loại phúc khí khác, biến trở thành người của mình hay ?



      Cứ như vậy từ lúc bắt đầu, Tô Dung đến bây giờ còn ràng lắm rốt cuộc mình làm vậy có đúng ? Làm cho đem chính mình trở thành em trai, làm cho chính mình , say mê giống như nghiện thuốc phiện vậy.



      Hai chữ em trai, có thể ngăn cách rất nhiều.



      Hai chữ em trai, trở thành chữ mà cậu vừa lại vừa hận suốt nhiều năm qua.



      Đổi hảo quần áo ngồi ở giường, Tô Dung có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, nếu hôm nay phải ngày nghỉ, cậu có công việc có thể làm tốt rồi, cũng cần ở trong này miên man suy nghĩ.



      “Tô Dung?” Cao Thịnh cẩn thận gọi Tô Dung thoạt nhìn giống như ngủ.



      “Ân?” Tô Dung mở mắt ra, “Cao Thịnh, tôi muốn tốt hơn nhiều, vẫn là chụp ảnh .”



      sao, tôi điện thoại hẹn lại hôm khác rồi, nếu nhĩ hảo hơn, trước hết uống thuốc, rồi mới nghỉ ngơi chút.”



      Tô Dung nhìn , “Cao Thịnh, cần đối với tôi tốt như vậy, sau này ai tốt với tôi nữa, tôi thể thích ứng.”



      “Cho nên mới bảo cậu nhanh tìm người bạn, cậu cứ mình đơn, tôi cũng có biện pháp yên tâm. Hơn nữa cậu sai rồi, tôi chỉ là kết hôn, cũng phải biến mất, tôi vẫn quan tâm đến cậu, vẫn đối với cậu hảo. Tôi rồi, cậu tựa như là em trai của tôi.”



      “Cũng có người trai nào khi kết hôn, liền đem em trai vứt bỏ.” Tô Dung ướm thử, nhưng chỉ sợ chỉ có chính cậu mới hiểu.



      “Tôi có muốn đem cậu vứt bỏ, cậu là chuyện tách ra ở sao? Đó chỉ là muốn cho cậu tự do, tính đem cậu vứt bỏ. Nếu cậu muốn theo ở cùng với chúng tôi, tôi đây cùng ấy tiếng, liền trở thành người nhà thôi.”



      Tô Dung nhìn lâu, lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, tươi cười như có ý nhận thua, “ trai tốt.”

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 8

      “Xảy ra chuyện gì?”



      Cao Thịnh ngồi xuống bên cạnh gã nam nhân, tiếp nhận rượu đưa tới.



      “Thất tình.” Nam nhân kia nhếch miệng cười cười.



      “Ai làm cho cậu thất tình ?” Cao Thịnh uống ngụm rượu, cười hỏi.



      “Còn có ai, quên , dù sao ta vốn biết tôi thích ta.”



      ” Thích như thế, phải bày tỏ chứ.”



      khi bày tỏ, vậy ngay cả bạn bè đều làm được. Huống chi chúng tôi là quan hệ gì? Bạn giường a.” Nam nhân cười khổ, “Cậu hiểu đâu, người này là nam nhân huyết lệ, làm sao có thể biết được khổ sở của tôi.”



      “Tôi thấy ta đối với cậu giống như cũng tệ lắm.”



      “Tôi đối với ta, cũng chỉ là bạn giường, nhiều lắm là bạn bè tán gẫu mà thôi.”



      “Cậu thử?”



      “Thử? sao mà dễ dàng thế, rồi khi tôi tan nát cõi lòng, ai giúp tôi đây?” Nam nhân đem rượu còn lại uống hơi cạn sạch.



      Cao Thịnh cũng biết nên cái gì cho tốt, chỉ có thể im lặng bồi uống rượu.



      “Đúng rồi, khó khi nào cậu rảnh rỗi thế này, còn em trai bảo bối của cậu đâu?”



      “Cậu ấy đến nhà bạn rồi.”



      “Còn vị hôn thê của cậu?”



      ta . . . . .” Cao Thịnh chần chờ chút, “Chắc là ta quay về Nghi Lan rồi.”



      “Cao Thịnh, cậu đối với ta đúng là thờ ơ.”



      Cao Thịnh cười khổ, “Tôi cùng ta cãi nhau, ta tiếp điện thoại của tôi, tôi có thể làm gì hơn nữa chứ?”



      “Cãi nhau?” Ánh mắt nam nhân chuyển qua mặt , “Vì Tô Dung?”



      “Ân, sao cậu lại biết?” Tuy rằng biết nhất định có thể đoán được, nhưng khi nghe ra, vẫn là nhịn được kinh ngạc.



      “Nếu phải vì cậu ta, tôi nghĩ ra còn có nguyên nhân nào khác.”



      Lại là Tô Dung, bao nhiêu tuổi rồi, sinh bệnh cũng nhất định phải đích thân cậu bên cạnh chiếu cố sao? A Thịnh, cho dù là em ruột, quan tâm như vậy cũng quá mức rồi, khỏi quá cưng chiều cậu ta, huống chi các cậu cũng phải em ruột.



      Đủ rồi, tôi , cậu ấy chính là em trai của rôi.



      “Tôi hiểu, Tô Dung sinh bệnh, tôi chiếu cố cậu ấy có gì sai chứ? Bất quá chỉ là chụp hình cưới thôi mà, hơn nữa Tô Dung vẫn bảo tôi nên chụp ảnh, là tôi kiên trì muốn lưu lại chăm sóc cậu ấy, cho nên mọi chuyện liên quan gì tới Tô Dung, phụ nữ thể lý mà.”



      Nam nhân chống cằm, ánh mắt lờ đờ cất giấu tia lợi hại, “Tô Dung sinh bệnh, cậu chiếu cố cậu ta có gì sai. Vị hôn thê cậu cảm thấy cậu đối với Tô Dung quá mức tốt sao?”



      ta tôi cùng Tô Dung cũng phải em ruột, loại lời này có thể nghe được sao? Nếu Tô Dung nghe được nhất định rất khó chịu, cậu ấy đem tôi trở thành trai, cho nên vấn đề huyết thống căn bản ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng tôi.”



      ấy cũng sai.”



      “Ý của cậu là, tôi nhìn thấy Tô Dung đau dạ dày đến mức đứng dậy nổi, tôi liền nhắm mắt làm ngơ ra ngoài chụp hình cưới, cứ mặc cậu ấy ở nhà mình sao?”



      “Cũng phải, chính là. . . . . .”



      Cao Thịnh đem chén rượu uống hơi cạn sạch, “Chính là cái gì?”



      “Việc gì liên quan đến Tô Dung là làm cho cậu luôn dễ dàng khống chế được.”



      Cao Thịnh sửng sốt chút, rồi mới cười khổ, “Điều này tôi thừa nhận, có biện pháp, tôi cùng cậu ấy sinh hoạt cùng nhau nhiều năm, ngoại trừ công tác ra chính là chiếu cố cậu ấy, cho nên ở trong lòng tôi khó tránh địa vị cậu ấy quan trọng chút.”



      “Phụ nữ cho phép trong lòng người có người khác so với mình quan trọng hơn.” dừng chút, “, cũng nên như thế, phải cho phép trong mắt người xem người khác trọng yếu hơn mình.”



      Bất luận nam nữ, cũng hy vọng trong tim người có người nào đó so với chính mình quan trọng hơn.



      “Tô Dung phải những người khác, là em trai của tôi, đương nhiên ai có thể so với cậu ấy quan trọng hơn. Cậu biết tính tình của cậu ấy đâu, buồn, trong lòng có chuyện luôn ra, có chuyện khổ sở gì, hỏi lần cậu ấy , nhất định phải tiếp tục tra hỏi, cậu ấy mới nguyện ý với người là cậu ấy gặp phải việc gì. Cậu ấy luôn đem buồn phiền giấu ở trong lòng, nếu tôi chú ý chút sao được chứ?”



      “Tôi Cao Thịnh nha. . . . . .”



      “Ân?”



      “Tô Dung tôi cũng gặp qua vài lần rồi.”



      “Ân, đúng rồi, tôi cũng nhờ cậu giúp Tô Dung giới thiệu mấy đối tượng, sao đến bây giờ chút tin tức cũng có?”



      Đột nhiên đề tài được chuyển sang hướng khác, nam nhân thoáng nhăn mặt nhíu mày, “Tôi có chú ý đó chứ, nhưng vấn đề là tiêu chuẩn của cậu quá cao, theo ý tôi căn bản người nào có thể phù hợp. Lại cho bọn họ được xem mặt tìm hiểu, cứ như gà mẹ phải giúp Tô Dung sàng chọn trước, theo tôi, Tô Dung mấy năm nay bạn, cũng phần là do cậu thôi.”



      Cao Thịnh thở dài, “Tôi biết, tôi chỉ là hy vọng cậu ấy cần chịu tổn thương.”



      “Ở trong mắt tôi, đại khái chỉ có cậu là tốt nhất, tối hiểu Tô Dung, tối chiếu cố Tô Dung mà thôi.”



      “Vô nghĩa, tôi cùng cậu ấy ở chung gần mười năm.”



      ” Chuyện tôi cậu phải cùng Tô Dung tách ra ở riêng, làm cho Tô Dung có gian kết giao tìm bạn, ra sao rồi?”



      đến việc này. . . . . . có thể sau khi kết hôn vẫn là ở cùng với nhau.”



      Nam nhân điểm cũng ngoài ý muốn, “Sao lại giống với những gì cậu trước đây?”



      “Tô Dung đối với việc phải tách ra ở riêng giống như thể tiếp nhận, mấy ngày nay luôn đau dạ dày, tuy rằng cũng có thể liên quan đến công việc, nhưng mà tôi cảm thấy ít nhiều có liên quan đến việc chúng ta phải tách ra ở riêng.” loạng choạng chén rượu, “Ngẫm lại cũng đúng, bao nhiêu năm đều ở cùng chỗ, nếu lúc này đột nhiên tách ra, nhất định thói quen. Cậu ấy lại còn tôi bỏ rơi cậu ấy, tôi nghe mà cảm thấy luyến tiếc, tôi có muốn bỏ lại cậu ấy.”



      “Thế nhưng nếu cứ ở chung với cậu, cậu ta tìm được tình nhân.”



      “Tôi tận lực buông tay, trước cứ cho cậu ấy kết giao thử xem sao.”



      có khả năng.”



      “Cậu cũng phải tôi.”



      “Tôi cảm thấy có khả năng đó, bởi vì ở trong mắt cậu, mấy nam nhân khác cứ như con gián, con chuột, xứng đáng với em trai bảo bối của cậu.”



      Cao Thịnh nhún vai, “Cho dù có tình nhân, cũng có tôi bồi cậu ấy.”



      “Ngu ngốc, trai cùng vợ chồng giống với nhau.”



      Thanh Cao Thịnh nhịn được lớn chút, “Chẳng lẽ thấy cậu ấy cùng mấy tên nam nhân như chất thải công nghiệp kết giao, tôi có thể cười cười mà nhìn cậu ấy nhảy vào hố lửa sao?”



      “Vấn đề cũng phải ở người cậu.” Nam nhân có chút đăm chiêu , “Bất quá tuyệt đại bộ phân nguyên nhân, cũng là xuất từ cậu.”



      “Cậu có chủ ý bí hiểm gì vậy?”



      có, tôi đại khái uống rượu hơi nhiều, say.”



      Cao Thịnh lườm cái, “Đừng mãi về tôi, cậu tính toán nên làm như thế nào?”



      “Tôi ư, xem như kết cục định rồi, còn có thể làm gì chứ, chính là thất tình, nhưng ra cậu. . . . . .”



      Cao Thịnh bỗng nhiên sờ soạng túi quần, lấy điện thoại di động ra xem, “Chờ chút, tôi tiếp điện thoại.”



      “Tô Dung?”



      Cao Thịnh hướng điểm đầu, rồi mới ra bên ngoài nghe điện thoại.



      Nam nhân nhìn , “Đại khái là ông trời nhất định cho tôi hỏi cậu, nhưng mà nếu hỏi ràng tôi lại cam lòng, bằng cái gì chúng ta lại gặp được hai tên ngu ngốc, đáng thương thầm mến với nhau.”



      Lấy ra tiền thanh toán, theo ra bên ngoài, nhìn thấy Cao Thịnh chuyện điện thoại với khẩu khí ôn nhu.



      em ư?” Nam nhân nhún nhún vai, “Tôi tin, chỉ là tên tiểu tử Tô Dung kia đối với cậu, chính là tôi hay cậu cũng hiểu được thập phần khả nghi.”



      Lời theo sương khói, còn đến tai Cao Thịnh liền tán ở trong gió.



      “Phải thử chút xem sao? Chính là tôi thất tình, còn muốn giúp các cậu cùng chỗ, cũng quá tra tấn người khác .” Giọng nhàng phiêu tán.



      Đằng kia, Cao Thịnh chấm dứt điện thoại đến bên cạnh , “Sao vậy? uống nữa?”



      “Tô Dung tìm cậu có việc gì?”



      “Cậu ấy buổi tối hôm nay trở về nhà, ở nhà bạn qua đêm.”



      “Ác, vậy sao cậu lại nhiều lời lâu như thế?”



      “Có khoẻ , liền hỏi cậu ấy có đem thuốc theo ? Vốn là hy vọng cậu ấy có thể về nhà, bởi vì trạng huống gần nhất của cậu ấy tốt, ở nhà người khác cậu ấy nhất định sợ gây phiền toái cho người ta, có việc gì cũng .”



      quan tâm.” Nam nhân cười mỉa.



      “Đến nhà của tôi uống?”



      Nam nhân vốn muốn cự tuyệt, rồi mới lại lựa chọn gật đầu, “Hảo.”



      “Vậy thôi, chúng ta mua rượu.”



      Ánh mắt nam nhân vòng vo chuyển động, “Cậu có đem theo thuốc của Tô Dung ở người ?”



      “Có.”



      “Chúng ta đây tìm Tô Dung trước , đem thuốc đưa cho cậu ta, đỡ phải cậu cả đêm lo lắng đến tình trạng cậu ta.”



      “Cũng tốt.”



      Nam nhân nhìn thấy thân thủ chiêu tắc xi, nghĩ đến tình huống sắp tới, nhịn được cười cười.



      “Uy, lên xe a, cậu cười gì vậy?”



      có gì.”



      “Thần kinh, tôi thấy cậu say rồi.”



      “Nếu say, tôi mới lười làm người tốt.”



      Cao Thịnh cười, “Cho dù cậu có say cũng phải người tốt.”



      Nam nhân cười cười cho cú đánh bằng khuỷu tay, lực đạo chút cũng nương, đau đến nổi Cao Thịnh nhe răng trợn mắt, “Uy, muốn đánh nhau cũng phải ở trong này chứ?”



      “Ai bảo cậu muốn ăn đòn chi.”
      honglak thích bài này.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 9

      “Tô Dung.”



      Nam nhân vừa xuống xe liền vọt tới trước mặt Tô Dung chào hỏi, Cao Thịnh sau khi cùng lái xe mấy câu rồi tới, thấy vậy nam nhân liền choàng tay qua vai Cao Thịnh, cả người dựa vào người .



      Tô Dung nhìn thấy Cao Thịnh cười mắng nam nhân kia câu, cũng có đẩy ra gã, nhất thời đầu có chút choáng váng.



      sao lại đến đây?”



      “Đến đem thuốc cho cậu.”



      Nam nhân vỗ vỗ đầu của cậu, “Tô tiểu đệ, trai cậu đêm nay ở bên cạnh tôi, cho nên cần lo lắng.”



      Tô Dung đem hộp thuốc nắm chặt, “Hai đêm nay cùng chỗ?”



      Cao Thịnh đấm quyền vào bụng gã, “ thất tình, cho nên muốn cùng tôi uống rượu.”



      “Chỉ tinh khiết uống rượu?” Trong lời có khinh miệt cùng bén nhọn.



      Tầm mắt mọi người đổ dồn vào người nam tử phía sau Tô Dung, Tô Dung nghe lời vừa , thân thể hơi loạng choạng, quay đầu nhìn thấy nam tử kề tai Cao Thịnh , cậu đố kị cúi đầu, dám làm cho chất vấn trong lòng thốt ra cửa miệng.



      Cậu có tư cách.



      “Ngô Đồng, nhĩ hảo.” Cao Thịnh lễ phép chào hỏi.



      Tay Bạch Ngô Đồng khoát lên vai Tô Dung, “Vì cùng bạn tốt uống rượu, nên đem Tô Dung đẩy đến nơi này của tôi?”



      “Cậu cũng thông cảm chút, vì người thất tình như tôi được ?”



      Bạch Ngô Đồng nhướng mày, đánh giá cẩn thận gã, “ thất tình? Tôi giống như gặp được ở nơi nào rồi.”



      “Các cậu quen nhau?” Cao Thịnh liếc mắt nhìn bạn tốt.



      Nam nhân nhún vai, “Tôi sao có thể quen biết cậu ta, hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta.” Gã bỗng nhiên hạ giọng, ghé vào lỗ tai , “ chừng là gặp qua ở nơi phong hoa tuyết nguyệt cũng nên.”



      Cao Thịnh mới vừa muốn hỏi, Bạch Ngô Đồng lại mở miệng trước, “Tôi nhớ ra rồi, tôi gặp qua ở Thiên Đường, những người nào thường đến Thiên Đường, tôi nghĩ chúng ta đều rất ràng.”



      “Cao Thịnh, muốn cùng ta uống rượu?” Tô Dung nhịn được ra tiếng.



      “Thiên Đường?” Cao Thịnh mờ mịt nhìn bạn tốt, “Đó là nơi nào?”



      ” Quán bar đồng tính luyến ái.”



      Cao Thịnh sửng sốt chút, cười : “Ác, còn cậu ngoan , là giả vờ với tôi sao?”



      Nam nhân đỏ mặt, Tô Dung cùng Bạch Ngô Đồng nhìn nhau liếc mắt cái, người trước sắc mặt càng thêm tái nhợt, người sau cao thấp nhìn hai người bọn họ từ xuống dưới, lời bén nhọn thốt ra.



      sắp có vị hôn thê, còn cùng nam nhân bên nhau?”



      “Đúng vậy a, cậu ta có vị hôn thê, còn theo tôi dây dưa ngớt.”



      Cao Thịnh vốn định mở miệng giải thích, nghe được gã như thế, lại tống cho gã quyền, rồi mới cười mắng: “Cậu…tên tiểu tử này, lại muốn ăn đòn sao?”



      Nam nhân vỗ về bụng ngồi xổm xuống, “Mẹ nó, cậu là đùa hay làm vậy?”



      “Uy, hai người kia!” Bạch Ngô Đồng tức giận mắng, dám tin tưởng, bọn họ ngay tại trước mặt Tô Dung liếc mắt đưa tình với nhau.



      “Ngô Đồng.” Tô Dung mỏi mệt trừng mắt nhìn.



      “Xảy ra chuyện gì?” Bạch Ngô Đồng vội vàng dựa vào, nhìn trạng huống của cậu.



      Cao Thịnh cũng lo lắng vọt đến, “Xảy ra chuyện gì? Ngô Đồng, cậu ấy buổi tối có ăn cơm ? Có uống thuốc ?”



      quan tâm sao?” Bạch Ngô Đồng tức giận mắng.



      Cao Thịnh có chút hiểu, “Tôi đương nhiên quan tâm cậu ấy.”



      “Đúng vậy, bằng sao lại vội vàng cố ý đến đây đưa thuốc cho Tô tiểu đệ chứ, đối A Thịnh mà , Tô tiểu đệ so với em ruột còn thân hơn.”



      Tô Dung nghe xong càng thêm khó chịu, làm bộ thấy tay Cao Thịnh vươn tới, kéo ra tay Bạch Ngô Đồng, “Tôi lên nằm chút, đại khái là mệt mỏi.”



      “Tô Dung, muốn tôi đưa cậu đến bệnh viện nhìn xem hay ?”



      Bạch Ngô Đồng muốn ngăn cản Cao Thịnh, lại bị nam nhân lưu lại cước bộ, “Mỹ nhân, cậu cũng là khách của Thiên Đường?”



      Bạch Ngô Đồng khinh thường trừng gã, “Tránh ra.”



      “Muốn lưu số điện thoại hay ? Hoặc là MSN? Tôi vừa lúc thất tình, muốn tìm người tâm .” Nam nhân đối trát trát mắt, đưa bức đến bên tường, rồi mới lặng lẽ liếc về phía hai người kia.



      ?” Bạch Ngô Đồng nghi hoặc nhìn gã.



      Nam nhân nhếch môi, thấp giọng : “Tôi khó dịp muốn làm người tốt, cậu đừng ngăn cản tôi, trừ phi cậu cũng thích Tô tiểu đệ?”



      “Tôi. . . . . .” Bạch Ngô Đồng giống như có chút lĩnh hội, nhưng vẫn muốn hỏi ràng, mắt bỗng nhiên nhìn thấy nam nhân sắc mặt hắc hướng nơi này tới, nhanh chóng đẩy ra gã, nhưng vẫn là cứu kịp nam nhân kia bắt lấy áo người này tấu ngừng.



      “Phi Dương, phải, hiểu lầm rồi.”



      bên Cao Thịnh cũng vội vàng chạy tới cùng Bạch Ngô Đồng kéo ra hai người bọn họ, nam nhân đau đến thầm mắng: người tốt đúng là dễ làm.



      là ai vậy?” Nhâm Phi Dương bắt lấy vạt áo Bạch Ngô Đồng, cắn răng hỏi, thoạt nhìn liền muốn tống tiếp quyền vào người gã.



      Nam nhân mới vừa nhấc đầu nhìn thấy mặt Nhâm Phi Dương, lập tức xoay người ôm lấy Cao Thịnh, “Trở về, nhanh lên mang tôi rời khỏi nơi này.”



      Cao Thịnh còn muốn cái gì đó, thanh bạn tốt bỗng nhiên run rẩy lên làm cho đành phải giúp đỡ gã lên tắc xi trước, “Cậu từ từ, tôi mấy câu cùng Tô Dung .”



      Nam nhân che mặt, “Nhanh lên.”



      Cao Thịnh hướng Tô Dung, “Tôi về trước, cậu. . . . . .”



      “Đem cậu ta mang .” Nhâm Phi Dương bỗng nhiên đối với cậu quát.



      “Phi Dương!”



      Cao Thịnh nắm chặt tay Tô Dung, nhíu mày đối với Nhâm Phi Dương , “Mang liền mang , Tô Dung, chúng ta về nhà.”



      Tô Dung nhìn thấy bạn tốt bị kéo vào, nhìn nhìn nam nhân tắc xi kia, “ sao, muốn cùng ta uống rượu, tôi khách sạn được rồi.”



      “Tại sao có nhà về, lại muốn khách sạn? Theo tôi về nhà.”



      Cao Thịnh túm lấy Tô Dung, đưa cậu nhét vào trong xe, “Người kia, những lúc cậu tới nhà bọn họ đều đối với cậu hung hăng như thế? Tôi thấy sau này cậu đừng đến đây nữa.”



      Tô Dung do dự chút, “ phải, ta chỉ là ghen.”



      “Ăn dấm chua?”



      “Đại khái là hiểu lầm Ngô Đồng cùng nam nhân kia có quan hệ gì đó, thời điểm ta xuống, bọn họ giống như dựa vào rất gần.” Tô Dung dựa vào trí nhớ phỏng đoán.



      “Ghen đến nỗi đuổi khách , vậy cũng phải người tốt.”



      Tô Dung cười cười, ngồi vào trong tắc xi.



      Có phải người tốt hay cậu biết, thế nhưng cậu hâm mộ, hâm mộ bạn tốt được như thế.



      Nếu Cao Thịnh đối cậu, có phần ngàn để ý như Nhâm Phi Dương đối Bạch Ngô Đồng tốt rồi.



      Có thể sao?



      Có thể do là cậu nghĩ nhiều, là bởi vì cậu ghen, người này thất tình, muốn tìm người có thể an ủi ta, mà người kia vừa vặn là Cao Thịnh?
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :