1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh yêu, đừng có ăn vạ - Đường Sương (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7.1:

      Mễ Tô bắt đầu đánh đàn.

      Nhưng đánh 2,3 lần đều được, liền phiền não khép đàn lại, tránh vào phòng đóng cửa mình.

      Mặc kệ bất kể ai gõ cửa, đều trả lời, hồi lâu sau, mới nguyện ý mở cửa phòng, sau đó lại như người bình thường, cùng mọi người cười .

      Nhưng, chính là đến chuyện đánh đàn.

      “Đề Lạp, con có rảnh rỗi chuyện với em con chút. Gần đây con bé rất kỳ quái, mẹ và cha đều rất lo lắng cho nó.” Mẹ Từ phiền não chuyện với Đề Lạp.

      Đề Lạp biết mọi chuyện, nhưng biết nên mở miệng như thế nào.

      Đề Lạp gãi gãi đầu, sau khi suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng.

      “Mẹ, Mễ Tô lớn rồi, nó có cách nghĩ của mình. Nếu như con bé gặp phải vấn đề gì, cũng cần có thời gian để từ từ giải quyết.”

      “Nhưng nó vẫn còn như thế…” Mẹ Từ tràn đầy đau lòng.

      “Mẹ, Mễ Tô cũng sắp hai mươi tuổi rồi, con bé là người lớn, phải bắt đầu biết phụ trách cuộc sống của chính bản thân mình.”

      “Mẹ có chút hối hận thời điểm Mễ Tô như vậy, liền để mình nó nước ngoài, sớm biết vậy…”

      “Mẹ làm sao có thể biết trước được chứ! Mẹ, mẹ cảm thấy hai năm qua Mễ Tô có thay đổi rất lớn sao?”

      “Có, có, con bé cao lớn hơn nha!” Mẹ Từ gật đầu cái.

      Ngược lại bà rất hài lòng vì điều này. Hồi nhìn thấp bé lại hơi đen, thời gian đó bà phiền não muốn chết, rất sợ con cao lớn được!

      Đề Lạp bật cười.

      “Mẹ, trước kia Mễ Tô rất hay xấu hổ, luôn chạy đằng sau con, chuyện gì cũng giấu trong lòng. Nhưng lần này con bé trở lại, con cảm thấy con bé trở nên xinh đẹp, chẳng những sáng sủa, hào phóng, cũng rất dũng cảm biểu đạt tâm tình của mình.”

      “Con con bé trở nên kỳ quái, là tượng tốt?” Mẹ Từ chần chừ nháy mắt.

      Ai, bà hiểu nổi cách nghĩ của người trẻ tuổi bây giờ.

      Lúc này, chuông điện ngoài cửa vang lên.

      “Mẹ mở cửa, có thể là Tạp Bố đến tìm con.” Mẹ Từ đứng lên.

      “Hừ, Tạp Bố thối tốt nhất đừng tới!” Sắc mặt Đề Lạp trầm xuống.

      “Vợ chồng đầu giường ầm ỹ, cuối giường hòa hảo, hai ngày nay con náo loạn, cũng nên thu lại .” Mẹ Từ vỗ vỗ vai , đứng dậy mở cửa.

      bao lâu, quả nhiên thấy Tạp Bố cợt nhả mà vào.

      “Vợ à, hôm nay tâm tình em tốt chứ?” khom lưng cho nụ hôn ngọt ngào.

      “Hừ, cũng tạm. Mẹ em đâu?” Khuôn mặt Đề Lạp đỏ ửng.

      “Bà tìm mẹ tán gẫu.” Tạp Bố ngồi xuống bên cạnh , đưa tay muốn ôm .

      “Tránh ra.” đẩy tay của ra.

      “Theo trở về được ? rất nhớ em! Buổi tối thể ôm em ngủ, cảm giác trống rỗng.” mạnh mẽ ôm chầm , đau khổ cầu xin .

      “Vậy còn muốn bắt em ngoan ngoãn xin nghỉ ở nhà dưỡng thai, cho phép em làm nữa ?”

      dám, dám! Tất cả đều theo ý em, được chưa?”

      Cuộc chiến lần này, đầu hàng.

      Mặc dù lo lắng cho thân thể của , chỉ là, chịu thua lại có thể đổi lấy nụ cưởi của vợ, cái gì cũng đáng giá.

      “Nhưng là phải nhớ, nếu thân thể thoải mái, phải lập tức cho biết.”

      “Được.” Đề Lạp gật đầu lia lịa, ôm hôn cái.

      “A, ân ái nha! Cẩn thận cha nhìn thấy lại lên cơn cao huyết áp.” tiếng hòa nhã,từ cửa thanh lầu truyền xuống.

      “Hi, tiểu Mễ Tô.” Tạp Bố ngẩng đầu chào hỏi em vợ, ít biểu tình ngượng ngùng cũng có.

      “Tháng sau là em tròn hai mươi tuổi, được kêu em là tiểu Mễ Tô nữa.” Mễ Tô nhăn nhăn cái mũi .

      “Dạ dạ dạ, Mễ Tô tiểu thư, rất hân hạnh được gặp em.”

      trình diễn ân cần với chị em là tốt rồi, cần như vậy với em đâu…, cảm giác chân thành, Kỳ Nặc còn tốt hơn .”

      Đề Lạp nghe vậy, cười lăn lộn ghế salon.

      Còn lại Tạp Bố nháy mắt mấy cái, biết nên đáp lại như thế nào.

      “Em ra ngoài lúc, bye bye!” Sau khi Mễ Tô vẫy tay chào, liền nhảy nhảy nhót nhót chạy ra ngoài.

      Thấy nét mặt của Tạp Bố, Đề Lạp lại phá lên cười khanh khách.

      “Dạo này tính cách Mễ Tô càng ngày càng khó hiểu!” Tạp Bố lắc đầu biết nên khóc hay nên cười.

      Đột nhiên Đề Lạp thần thần bí bí lại gần chồng, lấy củi chỏ đẩy đẩy hông .

      “Này, có phát , khi Mễ Tô ở cùng Diệp Nặc, có điều bình thường!”

      “Em cũng thấy vậy à?”

      “Thời điểm bọn họ mắt đối mắt, em đều cảm thấy khí nóng như thiêu đốt. Nếu giữa bọn họ có gì mờ ám, chắc chỉ có cha em người chịu thừa nhận thực tế, mới có thể tin.”

      “Xem ra, lại sắp thành đôi rồi.” Tạp Bố rất nghiêm túc tuyên bố.

      Đề Lạp dựa vào lòng chồng cười, trong lòng ngừng phỏng đoán, tình của tiểu Mễ Tô có kết quả chứ?

      Mễ Tô lang thang xung quanh lúc, càng hoảng trong lòng càng trầm.

      Cuối cùng, ngồi xuống chiếc ghế dài ở góc của công viên.

      Gần đây cha luôn hỏi ngày trở về trường học, tính toán giúp mua vé máy bay.

      Nhưng là, thể ra miệng, thể ra rằng muốn trở về học viện nhạc, thể rằng mình muốn tiếp tục học đàn.

      “Phiền chết rồi…”

      “Cái gì phiền chết rồi hả?” giọng phát ra từ sau lưng, dọa giật mình.

      Diệp Nặc? Sao giống như người thất nghiệp vậy, xuất là xuất ngay.” khó tin nhìn chằm chằm.

      ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn .

      nhìn em như vậy làm gì?” Ánh mắt của quái dị.

      “… là Tạp Bố.”

      đáp phi sở vấn* ra câu.

      *đáp phi sở vấn: hỏi đằng, trả lời nẻo; ông gà, bà vịt.

      nhìn giống như bệnh nhân tâm thần.

      làm trò! Em vừa mới gặp Tạp Bố đến đón chị em trở về Diệp gia.”

      ra là em vừa gặp Tạp Bố. đáng tiếc, chọn thời gian đùa giỡn đúng lúc.” thở dài, hơi bóp cổ tay.

      Khó có khi giỡn chút.

      hẳn như vậy, vị đại ca này. Kể cả khi em gặp Tạp Bố trước, chỉ cần nhìn cái là em có thể nhận ra !” Mễ Tô chịu nổi trợn mắt cái.

      Diệp Nặc nghe xong hết sức kinh ngạc.

      “Từ đến lớn, bạn học của Tạp Bố luôn nhận lầm bọn , kể cả bố mẹ , cũng thỉnh thoảng có lúc nhầm, tại sao Đề Lạp với em, chỉ cần nhìn cái là có thể phân biệt được bọn ?”

      “Tại sao thể phân biệt được các ? Cho đến bây giờ em cũng cảm thấy hai lớn lên giống nhau!” Mễ Tô nhún nhún vai, vẻ mặt đương nhiên.

      “Vậy tốt, nếu lo lắng nếu có ngày em nhầm thành Tạp Bố.” nhe rằng cười tiếng, thoải mái vỗ ngực cái.

      “Yên tâm ! Tạp Bố giống nhau chút nào hết.”

      Diệp Nặc cười.

      Mễ Tô biết, đời này người cảm thấy hai em sinh đôi bọn họ giống nhau, là chị Đề Lạp, người khác chình là mình.

      “Đây có phải là ý chỉ của ông trời nhỉ?” Diệp Nặc lắc đầu cười.

      “Ý chỉ gì cơ?” tò mò hỏi.

      “Trời cao phái đôi chị em nhận lầm em bọn xuống, để cho bọn cảm thấy mình là độc nhất vô nhị.”

      Chương 7.2:

      Lời của khiến Mễ Tô trầm ngâm lúc.

      Tiếp, đột nhiên ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn .

      “Làm cái gì mà nhìn vậy?” cảm thấy ánh mắt nhìn quá mãnh liệt.

      Diệp Nặc, cảm thấy mỗi người đều là độc nhất vô nhị à?”

      cho là như vậy.”

      “Như vậy, cảm thấy điểm độc nhất vô nhị của em là gì?” Cặp mắt sáng long lanh nhìn .

      “Ừm... Em rất tốt.” suy tư chút.

      “Chả lẽ độc ác sao? Trả lời cụ thể chút!” hài lòng với câu trả lời của .

      “Ý của là, tính tình của em làm người ta muốn thân cận với em.”

      Vậy tiếng đàn piano của em có gì đặc sắc độc nhất vô nhị?” tiếp tục mong đợi hỏi .

      là người ngu thanh , nghe hiểu.” lắc đầu lực bất tòng tâm.

      nghe khỏi có chút bực mình.

      “Quên .” đứng dậy muốn .

      “Em phải về nhà?” kéo cánh tay .

      “Em còn muốn lung tung lúc nữa.” muốn về nhà.

      Về lại nhìn thấy chiếc đàn ở phòng khách kia, rồi lại nhìn thấy mặt của cha, đều cảm thấy áp lực rất lớn.

      “Dạo gần đây em còn tiếp tục luyện đàn ?”

      có. Làm sao vậy?” nghi ngờ nhìn .

      nghe cha em , ông tính để em ở lại đây đến hôm sinh nhật hai mươi tuổi bộc lộ tài năng, đàn bài cho mọi người nghe.”

      “Cha em? Sao ông ấy có thể tự chủ trương?” Đầu tiên kinh ngạc trợn to mắt, tiếp theo là hừng hực lửa giận bốc lên.

      Diệp Nặc suy nghĩ sâu xa nhìn , đột nhiên, giống như sợ chạy mất, đem đôi tay để lên vai , cúi đầu nhìn vào trong mắt .

      “Mễ Tô, em thành thực cho biết, có phải bây giờ em rất sợ piano?”

      cái gì vậy?” Tầm mắt dao động, chịu nhìn .

      “Thời điểm mỗi khi đến piano, ánh mắt của em trở nên né tránh lo lắng.”

      “Em có…” lắc lắc bả vai, muốn tránh thoát khỏi bàn tay .

      “Bây giờ phản ứng của em là kiểu, trong miệng phủ nhận, nhưng ánh mắt lại dám nhìn .” Đột nhiên giọng của trở nên nghiêm túc, trầm xuống.

      bừa, em mới có như vậy…”

      “Mễ Tô, nhìn !” quát khẽ.

      Mễ Tô ngẩn ra, tự chủ ngẩng đầu lên nhìn .

      Khoảng khắc tầm mắt cùng tương giao, trong mắt lập tức tràn ngập nước mắt.

      làm gì hung dữ như vậy... Ô ô…” đảo đảo tròng mắt, đáng thương khóc nức nở.

      Diệp Nặc thở dài tiếng, buông lỏng sức tay, giương tay duỗi cái, đem ôm vào trong ngực, ôm chặt ngồi xuống ghế dài.

      để yên cho khóc lớn trận, sau khi khóc đến mức cảm thấy ươn ướt trước ngực, mới mở miệng trấn an , bảo kiềm chế nước mắt.

      “Có muốn cho nghe ?” dịu dàng hỏi.

      tại em rất ghét piano.” nằm ở trong ngực , buồn buồn .

      “Ghét piano?” Khó trách vì sao hầu như đụng đến đàn.

      “Phải , em mất năng lực biểu diễn, còn là tiểu thiên tài nhạc mà mọi người biết. Học kỳ này, trường tổ chức đại hội nhạc, mà em lại làm ra chuyện khiến thầy giáo và trường học hổ thẹn.”

      “Khỏa thân?” suy đoán.

      , em làm cháy trường.” nghiêm túc trả lời.

      “…”

      “…”

      Hai người gắt gao trừng mắt nhau.

      Cuối cùng, Diệp Nặc nhận thua trước.

      “Được rồi, chúng ta lại từ đầu. Mễ Tô, em làm chuyện gì, mà nghĩ làm cho trường học và thầy giáo hổ thẹn?”

      “Em… đàn được nào, khom người chào xuống đài rồi.”

      “Cha mẹ em biết ?”

      “Em mới chỉ với chị , chỉ có chị biết.” lắc đầu cái.

      “Có muốn chút hay ?” an ủi vỗ vỗ lưng , gương mặt thương tiếc.

      “Trường học cạnh tranh rất kịch liệt, kịch liệt đến trình độ em thể nào tưởng tượng. Hình như tất cả mọi người, đều đem nhau trở thành quân địch. Cho nên em có bạn, ở đó em cảm thấy đơn muốn chết.”

      ôm chặt , rủ rỉ ra khổ sở và áp lực mà hai năm qua vẫn phải mình chịu đựng.

      “Còn gì nữa ?” dẫn tiếp.

      “Em muốn trở lại học viện nhạc nữa, nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt cha tràn đầy kỳ vọng nhìn em… em liền thể mở miệng ra được.”

      ôm , giọng cười.

      cho là em rất kiên cường, làm sao có thể bị chút chuyện này đánh bại đây?”

      “Em mới kiên cường!” đập ngực của cái.

      còn nhớ năm đó có mười tám tuổi mình đeo túi xách, bộ dạng dũng cảm lên máy bay.”

      “Mọi người cảm thấy em dũng cảm, là bởi vì căn bản mọi người biết em vừa ngồi lên máy bay là khóc.”

      ? còn tưởng rằng lần đầu tiên em ngồi máy bay, nhất định rất hưng phấn!” kinh ngạc nhìn .

      “Mới là lạ! Em ngồi máy bay khóc, sau khi xuống may bay thấy bên cạnh có đống người ngoại quốc, cũng bị sợ đến phát khóc. Đến trường học còn thảm hại hơn, em bời vì nửa đêm nhớ nhà khóc; bởi vì tiếng tốt, nghe hiểu cầu của thầy giáo khóc; bởi vì tìm được bạn học cùng toilet khóc; bởi vì nửa đêm đói bụng, rất muốn ăn món kho và trà sữa trân châu khóc; bởi vì… bởi vì… ô ô…”

      Chuyện cũ làm người ta khó chịu, như rác rưởi, liều chết mà đào lên từ đáy lòng, càng đào càng sâu, càng đào càng nhiều.

      xong lời cuối cùng, khóc ra tiếng, cũng được nữa, chỉ có thể dùng sức đảo môi, khóc đến đau lòng, đau lòng.

      Diệp Nặc lặng lẽ đem những lời nghiền nát tan tành thành nhiều mảnh nước mắt ôm vào trong ngực, thở dài tiếng, đau lòng đem ôm chặt lấy.

      hiểu rất , biết rồi. Xuỵt, đừng khóc, đừng khóc…” bên tai giọng khàn khàn lẩm bẩm , điệu dịu dàng tiến thằng vào tim , vì từng mảng ký ức người nào có thể hiểu của mà lòng chua xót và sợ hãi.

      Bọn họ đều quên, cho dù có năng khiếu nhạc đến cỡ nào, nhưng mười mấy năm qua chưa từng rời xa nhà, vẫn chỉ là đứa bé mà thôi.

      “Mễ Tô, đây chính là trưởng thành. Nếu như em có thể vượt qua được những khó khăn này, chính thức trưởng thành.” ý vị sâu xa cho biết.

      biết còn có đoạn đường phải .

      “Em cảm thấy, lớn lên làm cho người ta it vui vẻ .”

      “Hả?”

      “Khi còn bé, em vẫn hay đuổi theo bước chân chị , Tạp Bố, ngày ngày ngóng mình mau mau lớn lên, mới có thể ngồi ngang hàng với mọi người, cùng học với nhau, chơi trò chơi với nhau. Hết lần này đến lần khác, em vất vả năm lại năm trưởng thành, nhưng dần dần hiểu được, ra mọi người cũng năm lại năm lớn lên.”

      “Đứa bé đáng thương, số học tốt, chịu khổ tương đối lâu đấy.” vỗ vỗ đầu .

      Nghe vậy, đánh cái.

      “Còn nữa, Tạp Bố đọc sách tốt, có việc gì sao lại nhảy lớp làm gì? Hại em trơ mắt nhìn các lại cách xa em bước, làm em chán muốn chết!” Đối với chuyện này vẫn oán giận dứt.

      “Éc… nhảy lớp, cũng là bất đắc dĩ. Năm đó Tạp Bố nhảy lớp, thân là em trai sinh đôi, làm sao có thể bại bởi trai đây? Cho nên cũng thể làm gì khác hơn là nhảy lớp theo rồi.” Diệp Nặc bất đắc dĩ trả lời.

      “Tóm lại, trong trí nhớ lúc em còn , đều là ở cửa ngừng đuổi theo sau lưng . Cho nên, lớn lên em cảm thấy chuyện này, đối với em mà là khổ sở, là dài đằng đẵng.”

      nhìn cười, sau đó ôm chặt.

      “Em yên tâm, tại em sắp đuổi kịp rồi.”

      “Đúng vậy, em chỉ cần chờ thêm tháng nữa, mới có thể theo đuổi .” có chút bất đắc dĩ.

      cười khẽ tiếng.

      “Hôm sinh nhật hai mươi tuổi, em định làm thế nào?”

      biết, đến lúc đó rồi tính!”

      Nghĩ đến hành động ném loạn chung quanh của ba ba, nhất thời Mễ Tô cảm thấy nhức đầu dứt.

      Thôi, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, cuối cùng cũng phải có biện pháp giải quyết chứ?

      Để an ủi vẻ ưu sầu của bạn , Diệp Kỳ Nặc cúi đầu, dùng nụ hôn trấn định tâm tình của Mễ Tô, thuận tiện an ủi công sức theo đuổi cả đời.

      tại, vất vả cuối cùng cũng sắp trưởng thành có thể cùng ngồi ngang hàng với , giống như người lớn.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8.1:

      Mọi người vĩnh viễn học được chuyện: mặc dù ngàn tính vạn tính, nhưng là thể tính được cửa ải “trời hạ sóng gió bất ngờ”.

      Từ Mễ Tô từ mấy ngày trước, ở trong lòng tưởng tượng vô số cảnh tượng có khả năng xảy ra, tính toán ở hôm sinh nhật, cự tuyệt việc cha muốn đánh đàn giải trí theo cầu của mọi người, sau đó mượn dịp dùng phương thức ôn hòa và cảm tính, biểu đạt ý nguyện tạm nghỉ học của mình.

      Sinh nhật hôm nay, có tam lục bà, có người ngoài, ngoại trừ cha mẹ cùng chị , cũng chỉ có em sinh đôi Diệp gia.

      Đáng lẽ hết thảy mọi việc đều thuận lợi như vậy, hết thảy đều bình thản như vậy, ai biết lại có khách mời mà đến, lại làm cho kế hoạch diễn luyện buổi tối của , tất cả đều bị rối loạn.

      đứng ở cửa, nhìn chằm chằm khuôn mặt giận dữ của người con trai tóc vàng, cảm giác lạnh buốt tự chủ được lan ra toàn thân.

      “Tôi rốt cuộc tìm được cậu rồi!” Người con trai tóc vàng giận dữ dứt dùng tiếng quát.

      giây kế tiếp trực giác Mễ Tô phản ứng, “phanh” tiếng, trực tiếp đem cánh cửa chính đóng sầm ngay trước mũi người con trai tóc vàng.

      Ngoài cửa yên lặng mười giây, sau đó là chuỗi tiếng chửi rủa bằng tiếng , đồng thời vô cùng khách khí vang lên tiếng đấm cửa và tiếng chuông.

      “Mở cửa! Michelle, cậu to gan, lại dám sập cửa vào mặt tôi? Mở cửa! Cậu mở cửa cho tôi!”

      Tiếng đánh vào cửa vẫn rầm rầm rầm.

      “Người nước ngoài bên ngoài kia là ai vậy?”

      “Thầy tu.” Mễ Tô đè ép cánh cửa, mặt đổi sắc trả lời.

      “Có thầy tu như vậy sao? Mẹ chưa từng gặp qua đấy!” Mẹ Từ nháy mắt mấy cái, càng ngừng đưa đầu ra nhìn.

      “Bây giờ thầy tu nhiều tiền vậy sao? Cha thấy hình như sau lưng người kia có bóng của chiếc xe hơi nhập khẩu nha!”

      “Phô trương lớn như vậy à?” Mắt mẹ Từ trừng lớn.

      Về phần những người trẻ tuổi khác, đều ngầm hiểu với nhau mà cười nhìn Mễ Tô.

      Người con trai tóc vàng kia ràng chính là vì Mễ Tô mà tới.

      Mọi người trong phòng nhìn Mễ Tô, chờ giải thích.

      ai tin cái người giơ chân rống giận bên ngoài kia lại là thầy tu.

      Ngay cả hai người già trong nhà hiểu tiếng , đều nghe ra từng chuỗi “Pháp Khắc”, hình như tương đối thô tục,mà giống nội dung thầy tu truyền giáo.

      “Cậu ta phải là bạn trai của em đấy chứ?” Kỳ Nặc nghiêng người, cười như cười hỏi thăm .

      phải!” Mễ Tô cong đôi môi đỏ mọng lên, mất hứng nhìn chằm chằm Kỳ Nặc.

      “Vậy rốt cuộc cậu ta là ai?” Mẹ Từ tò mò hỏi.

      ta học sinh đứng đầu trong học viện nhạc của con, đệ nhất thiếu niên tổ violin thế giới.” cam nguyện trả lời.

      “Oa! Lợi hại như vậy! Đó phải là bạn học của con ư, còn nhanh lên mời cậu ta vào?” Cha Từ thúc giục Mễ Tô mở cửa.

      “Nhưng cậu ta...” Mễ Tô nhìn mọi người, hết sức do dự.

      “Người tới là khách, chúng ta là chủ nhà sao lại có thể để họ chờ ở bên ngoài? Như vậy rất thất lễ.”

      “Con với cậu ta quen, mời cậu ta vào làm cái gì?” gấp đến độ dậm chân.

      quen sao cậu ta từ xa xôi chạy tới mừng sinh nhật con?” Cha Từ tin.

      “Cái người kiêu ngạo lại tự đại kia, chỉ dùng lỗ mũi trừng người, cho tới giờ cũng chưa từng coi trọng con. Bọn con gật đầu xã giao cũng làm nữa là, làm sao cậu ta có thể đến mừng sinh nhật con chứ?” tức giận hai gò má đỏ bừng.

      “Ai nha, mở cửa ra ! Người ta cũng đứng chờ ở bên ngoài rồi, mời người ta vào ngồi chút sao?” Cha Từ sĩ diện đẩy Mễ Tô ra, tự mình mở cửa.

      Cửa vừa mở ra, cha Từ mới nghĩ ra mình biết tiếng , lập tức hướng về phía cậu con trai tóc vàng sững sờ.

      “Ách... Chậm ... Cái này... A dạ...” Cha Từ mặt đỏ bừng lên, thốt ra nửa chữ.

      “Cha, câu “a dạ” của người là tiếng Nhật.” Đề Lạp nén cười với cha.

      “Còn mau tới trợ giúp! Muốn nhìn cha thất bại à?” Cha Từ cực kỳ tức giận muốn Đề Lạp qua giải vây.

      Người con trai tóc vàng hình như nhìn ra cha Từ biết tiếng , ưu nhã hướng sau lưng ngoắc tay.

      Chỉ thấy người đàn ông từ sau lưng cậu con trai tóc vàng lên phía trước, hướng cha Từ tự giới thiệu mình.

      “Xin chào, tôi là Glenn, còn tôi họ Trần theo phiên dịch cho thiếu gia.”

      Có xe xịn, có phiên dịch. Xem ra, vị thiếu gia này chẳng những gia thế xa xỉ, còn rất phô trương, thế nhưng còn tìm phiên dịch.

      “Trần tiên sinh, xin chào, xin chào! Giúp tôi mời vị thiếu gia này vào, tham gia tiệc mừng sinh nhật con Mễ Tô của tôi.”

      Cha Từ nhiệt tình mời.

      Trong lòng cha Từ đắm chìm trong mơ tưởng.

      Nếu như vị thiếu gia này coi trọng tiểu Mễ Tô nhà bọn họ, ông cần sợ lại bị tên tiểu tử thúi Diệp gia sát vách quyến rũ nữa rồi.

      Mễ Tô biết cha có ý đồ gì: trong lòng khỏi vì điệu bộ của cha mà tức giận dứt.

      Sau đó, lo lắng quay đầu nhìn phản ứng của Kỳ Nặc chút.

      Chỉ thấy Kỳ Nặc mặt bí hiểm, trầm mặc tựa vào cạnh cửa quan sát.

      Nhận thấy được tầm mắt Mễ Tô nhìn tới, cũng chỉ cười cười với , gì.

      Trong lòng Mễ Tô có chút thấp thỏm, hoàn toàn nhìn ra trong lòng Kỳ Nặc suy nghĩ gì.

      Phiên dịch Glenn ở bên tai thuật lại lời của cha Từ, đột nhiên Glenn mặt kinh ngạc quay đầu nhìn Mễ Tô.

      “Tôi biết hôm nay sinh nhật cậu.”

      “Tôi biết sinh nhật tôi, còn phải hướng cậu xin phép đấy!” Mễ Tô tức giận trả lời.

      Glenn lửa giận lên cao trừng mắt về phía , Mễ Tô cũng cam chịu yếu thế nhìn chằm chằm.

      “Chậm , Trần tiên sinh, bọn họ gì vậy?” Mẹ Từ có chút lo lắng hỏi phiên dịch.

      Trần tiên sinh trung thực đem nội dung cãi nhau của hai người phiên dịch ra, khiến cha Từ, mẹ Từ sững sờ tại chỗ.

      Chương 8.2:

      “E hèm, Mễ Tô, chú ý lễ phép!” Cha Từ trách .

      Đề Lạp xem tình huống chút, len lén kề tai lão chông Tạp Bố .

      “Cậu con trai này, ràng là vì Mễ Tô mà tới! ra giá thị trường của Mễ Tô nhà chúng ta lại tốt như vậy!”

      “Chỉ là hình như cậu ta dùng sai phương pháp rồi, Mễ Tô rất ghét cậu ta!” Tạp Bố cười ôm lấy vợ, quay đầu nhìn cậu em sinh đôi cái.

      Kỳ Nặc đứng ở bên nghe, nhưng có lên tiếng, biến sắc nhìn Mễ Tô cùng cậu con trai tóc vàng đó.

      cảm thấy biểu tình của cậu ta cao ngạo, cử chỉ ưu nhã, trừ việc vừa rồi bị đóng cửa ngay trước mặt mất lý trí điên cuồng mắng thô tục kia, hình như cậu ta thực thiên tài trời sinh.

      Loại người mắt cao hơn đầu này, cư nhiên chủ động đuổi đến cửa nhà người ta, đại biểu hình như cậu ta quan tâm đến Mễ Tô.

      “Đến đây, mời vào, mời vào! cần khách sao.” Cha Từ nhiệt tình mời cậu con trai tóc vàng vào.

      Mễ Tô tình nguyện nhường lối , để cậu ta vào cửa.

      Ở sau lưng mọi người, Mễ Tô len lén cầm tay Kỳ Nặc.

      lo lắng ngẩng đầu nhìn Kỳ Nặc, biết nên làm thế nào bây giờ.

      Kỳ Nặc siết chặt bàn tay bé của , lộ ra nụ cười ôn nhu với .

      Cậu con trai tóc vàng ngồi xuống ghế sofa, nhìn cử chỉ thân mật giữa hai người bọn họ, nhịn được từ mắt toát ra địch ý nồng nặc.

      Kỳ Nặc đột nhiên bật cười.

      cười chuyện gì vậy?”

      có gì.” lắc đầu cái với , mặt vẫn là nụ cười.

      biết cố ý hay vô ý, Kỳ Nặc giơ tay lên đem sợi tóc phất phơ trước mặt , nhét vào sau tai.

      Gương mặt Mễ Tô ửng đỏ, mắt sáng lóng lánh nhìn .

      “Hai người các con núp ở bên kia làm cái gì? Còn qua đây!” Cha Từ cũng phát hai người bọn họ lén lút, lập tức gậy đánh uyên ương.

      Mễ Tô để ý ánh mắt cảnh cáo của cha, như cũ cùng với Kỳ Nặc, chầm chậm vào phòng khách.

      “Mễ Tô, thừa cơ hội này, con đàn bản cho mọi người nghe chút. Mặc kệ tay con đau, mỏi tay, ngứa tay, tê tay, lâu như vậy rồi, chắc cũng khỏi rồi chứ?” Cha Từ sử dụng ánh mắt thúc giục Mễ Tô.

      “Con...” Vốn là ở trong đầu thuộc lòng kịch bản, tất cả đều bởi vì Glenn đột nhiên xuất mà hỗn loạn thành đoàn, Mễ Tô khẩn trương lên lời.

      “Hừ, ấy tại, muốn bảo ấy đàn dễ dàng đâu!” Cậu con trai tóc vàng ở bên giọng hừ .

      “Glenn, cậu câm miệng!” Mễ Tô quay đầu trừng cậu ta.

      “Tôi sai sao? Cậu thậm chí ngay cả trong buổi diễn tấu, cũng thèm biểu diễn. Đây phải xem thường người là cái gì?”

      Trần tiên sinh ở bên thầm phiên dịch cho cha Từ, mẹ Từ.

      Cha Từ nghe được hiểu ra sao.

      “Mễ Tô, cậu ấy con biểu diễn trong buổi diễn tấu, là chuyện gì?”

      Mễ Tô quýnh lên, quay đầu nhìn chằm chằm phiên dịch. “Trần tiên sinh, những cuộc đối thoại có ý nghĩa này của chúng tôi, cần phiên dịch ra cho cha mẹ tôi nghe!”

      Glenn cười lạnh. “Tại sao cần phiên dịch? Chính cậu dám làm ra chuyện này, chẳng lẽ còn dám để cha mẹ biết?”

      “Cậu...” Mễ Tô giận đến phát run. “Tôi với cậu có thù gì? Sao cậu lại chơi tôi như vậy?”

      “Bởi vì thái độ ngạo mạn của cậu chọc phải tôi!” Glenn hất cằm lên.

      “Tôi ngạo mạn chỗ nào? Tôi đánh đàn mắc mớ gì tới cậu?”

      “Cậu ở buổi diễn tấu biểu diễn, phải cho là mọi người có tư cách cùng cậu phân cao thấp sao?”

      “Cậu căn bản hiểu! Cậu...” Mễ Tô giận đến phát khóc.

      Đời này chuyện mất mặt nhất của , là trước mặt mọi người hoàn toàn mất tự tin, đánh đàn được, điều này làm cho nhận biết bao áp lực, cơ hồ hàng đêm mất ngủ, lại phiền não, lại thất bại, căn bản biết làm thế nào cho phải.

      ngờ, lại bị người ta cho là cao ngạo? Đây là đạo lý gì?

      “Mễ Tô, các con cái gì? Con ở đại hội diễn tấu làm ra chuyện gì?” Tính khí cha Từ cũng nổi lên, lửa giận lên cao chất vấn.

      “Chính là tại buổi diễn tấu cuối kỳ, con hoàn toàn biểu diễn xuống đài.” Mễ Tô cứng đờ .

      “Con làm cái gì vậy? Cho con học nhạc, học đến cuối cùng, lại làm ra chuyện mất mặt như vậy sao?” Cha Từ nghe xong cơ hồ muốn ngất , vì vậy lựa lời liền mắng.

      “Đúng! Con mất thể diện, con vô dụng! Con có tư cách đứng ở đài biểu diễn, bởi vì con hoàn toàn đánh đàn được, con là người thất bại!” Mễ Tô đột nhiên rống lên.

      Cả phòng khách lầm vào yên tĩnh hoàn toàn, có người chuyện, đều bị tự giận mình rống lên làm cho ngẩn ngơ, chỉ còn lại tiếng khóc của khẽ vang vọng ngưng trệ trong khí.

      Kỳ Nặc nãy giờ gì, tới sau lưng Mễ Tô, với tư thế bảo vệ, thương tiếc ôm vào trong ngực.

      Mễ Tô đem khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vùi vào trong lồng ngực Kỳ Nặc, nức nức nở nở, toàn thân tự chủ được run lên.

      Kỳ Nặc giương mắt, nhìn cậu con trai tóc vàng hình như cũng sửng sốt.

      “Xin cậu nên tùy ý suy đoán tâm tư của . Coi như cậu vui, cũng thể giận chó đánh mèo lên người được. Cậu hiểu nỗi khổ của ấy, cũng nên thoải mái trách cứ như vậy. Nếu thân là người con trai, nên làm ra hành động thương tổn như vậy.” biểu tình nghiêm túc mà dùng tiếng trực tiếp chuyện với cậu con trai kia.

      Cậu con trai tóc vàng có chút khổ sở nhìn Mễ Tô khóc thầm, đáy mắt thoáng qua chút hối hận.

      Đôi môi giật giật, cuối cùng cậu ta vẫn là vẻ mặt kiêu căng tựa đầu nhìn sang bên cạnh, chịu gì.

      Sắc mặt cha Từ cũng dị thường khó coi, thái độ thay đổi liên tục, cuối cùng bước chân nặng nề vào phòng.

      Sinh nhật hai mươi tuổi của tiểu Mễ Tô, tan tành trong khí yên tĩnh khiến người ta hít thở thông.

      “Mễ Tô, trở về thôi!”

      cần! Em muốn rời nhà ra ngoài!”

      “Cho dù em muốn bỏ nhà ra , cũng nên tới sát vách, nhà , phòng dừng lại rồi nha! Có giỏi hãy chạy xa chút.” Kỳ Nặc có chút bất đắc dĩ cười liếc .

      Chương 8.3:

      “Vì sao lúc nào cũng có thể ở nhà, giống như cần làm vậy?” nhìn hỏi đằng, trả lời nẻo.

      rồi, thời giờ của rất thoải mái. Thời gian làm việc của quan trọng, thành quả nghiên cứu mới là thứ công ty muốn.” Kỳ Nặc bất đắc dĩ giải thích lần nữa.

      “Em cũng muốn trở về. Nhưng vừa nhìn thấy mặt cha, là em lại muốn chạy trốn.”

      “Dù sao chuyện cũng sáng tỏ rồi, hơn nữa em cũng ra chuyện tạm thời nghỉ học, còn sợ cái gì nữa?” cười xoa xoa đầu của .

      “Em sợ nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của cha.” rũ mắt xuống, khổ sở cắn môi.

      “Bé ngốc!” ôm vào trong ngực.

      “Khuyết điểm lớn nhất của em, chính là quá để ý đến ý nghĩ và ánh mắt của người khác. Em cứ sống thẳng thắn vô tư, dũng cảm phụ trách quyết định của mình, như vậy là được rồi. Thất bại chưa chắc tốt, sai lầm nhưng cũng có thể có cách bù lại. Làm tốt, lần sau lại cố gắng là được.”

      là ngọn đèn hải đăng của cuộc đời em, người dẫn dắt tâm hồn em, là ánh sáng soi lối cho trí tuệ của em! Ô! , em biết phải làm sao đây?” Hai mắt của long lanh, sáng ngời, cực kỳ sùng bái nhìn .

      “Đối với em có thể sùng bái hơn chút.”

      cười khanh khách.

      Chợt, vùi mình vào trong ngực , gì, chỉ có hai tay bé gắt gao bò lên trước ngực .

      “… Cám ơn .” Tiếng của chút nghẹn ngào.

      “Hôn cái đáp tạ là được rồi.”

      “Sắc lang, định thừa cơ lừa đảo! trai thương nhân, nhưng suốt ngày làm nghiên cứu, sao mà lại giống nhau đến vậy?”

      “Đây là bản tính trời sinh của đàn ông.”

      “Mặt dày, biết xấu hổ.”

      “Đâu có, đâu có.” cười cúi đầu, hôn lên đôi môi đào phấn nộn của .

      lát sau, cười hì hì ngẩng đầu lên.

      có phát ra , nụ hôn này, là nụ hôn đầu tiên sau khi tròn hai mươi tuổi!”

      “Chúc mừng, chúc mừng, cuối cùng cũng thoát ra khỏi hàng ngũ các chưa trưởng thành rồi.”

      “Nếu em trưởng thành, vậy có thể làm chút chuyện mà chỉ người trưởng thành mới có thể làm được rồi đúng ?”

      phải là em muốn xem phim xxx đấy chứ?” có chút hoảng sợ nhìn .

      “Đấy là trong số đó thôi! Đàn ông các phải đều giấu riêng mấy thứ đĩa AV gì gì đó sao? Lấy ra chia sẻ với em được , được ?”

      được! Em còn …”

      Sắc mặt ửng đỏ, lập tức hơi từ chối.

      “Này này! Em hai mươi tuổi rồi, là người lớn rồi, Diệp tiên sinh!” rất bất mãn với lời của .

      “Từ tiểu thư, mặc dù là người lớn, nhưng chuyện trực tiếp như vậy, làm người ta thấy xấu hổ.”

      “Hừ, lúc chưa đến hai mươi tuổi, hạn chế đống lớn, ngờ sau khi tròn hai mươi tuổi rồi, cũng vẫn là đống lớn quy củ, đáng ghét!” oán trách .

      thẳng thắn ra cảm tưởng, làm nghe được cười thể kìm nén.

      “Lớn lên đúng là phiền toái, em nghĩ như vậy sao?”

      “Đúng vậy! Chỉ là, em ngại làm chuyện đó với đâu!” lớn mật nháy mắt mấy cái với .

      “Tiểu quỷ! Vội vã muốn thoát khỏi thân phận thiếu nữ chưa trưởng thành như vậy sao?” đưa đầu ngón tay ra, phản đối chọc chọc cái cái trán sáng bóng của .

      “Chẳng lẽ hài lòng với vóc dáng của em sao? Em có cúp C đó!” ưỡn bộ ngực tròn trịa của mình lên, cố ý dụ dỗ .

      Tầm mắt của hạ xuống, khách khí quan sát bộ ngực của .

      Ánh mắt của , khiến mặt đỏ tim đập hồi, rất muốn giơ tay lên che kín ngực.

      Nhưng chuyện là do khơi ra, làm sao có thể xấu hổ mà lùi bước? Bởi vậy đành phải kiên trì đến cùng, tiếp tục ưỡn ngực, mặc cho nhìn.

      “… ra vẫn hoài nghi về cúp C của em. Nếu mọi người đều là người lớn, vậy em thành thực trả lời , rốt cuộc em có đúng là cúp C ?” Mặt hoài nghi, chậm rãi vuốt cằm.

      tin?” nhíu mày.

      “Đúng là quá tin tưởng.”

      …” Đột nhiên, ánh mắt đảo vòng. “Em mắc mưu đâu, cố ý gạt em để em lần nữa bắt sờ ngực em phải ?”

      “Ai!” Diệp Kỳ Nặc chợt lắc đầu cái, vẻ mặt “trẻ con khó dạy.”

      thở dài cái gì?” hiểu nhìn .

      “Quả nhiên em vẫn còn quá non nớt.”

      “Em làm sao mà non nớt? Em cũng to gan theo sát tán tỉnh như vậy rồi, còn em non nớt?” rất vui, thế nhưng đem tất cả cố gắng của gạt hết.

      biết là em tán tỉnh, cho nên rất phối hợp với em, muốn lấy cớ tiếp xúc để tiến thêm bước, cố ý ngực em . Nếu em hiểu ý của …, bước kế tiếp nên nâng tay của , để lên ngực mình, sau đó, chúng ta có thể bắt đầu làm chuyện người lớn!”

      liến thoắng như ra, còn lại nghe được hồi.

      “Ách… A… Là như vậy à?”

      Ô ô quả nhiên quá non nớt! thua, thua!

      “Được rồi, vậy chúng ta làm lại lần nữa?” đỏ mặt cầu.

      “Hôm nay đóng cửa, lần sau khách quan hãy đến sớm hơn!” dùng vẻ mặt “quân tử tự trọng”, rất ngầu cự tuyệt cầu của .

      “Dày! đùa em sao!”

      khách khí cầm chiếc gối giường , loạn đả người trận.

      Diệp Kỳ Nặc bị đánh như gãi ngứa, bị phản ứng đáng của làm cho buồn cười, cười đến ngã ra cả giường.

      đuổi theo lên giường tiếp tục đánh, cho đến khi bất thình lình lật người cái, đè giường, dùng miệng chặn lại cái miệng nhắn ngừng chửi rủa của .

      Đợt tấn công của chiếc gối dừng lại, cuộc chiến khác bắt đầu.

      bạn lớn lên, cũng thực tồi.

      Vô cùng thích thú nha!

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9.1:

      khi tính cố chấp của Mễ Tô nổi lên, mười con ngựa cũng thể kéo được.

      ở nhờ Diệp gia, chịu về nhà.

      Ban ngày dính chặt lấy Kỳ Nặc đến phòng thí nghiệm; tối ngủ lại chen lên giường với chị .

      Kết quả, chẳng những làm náo loạn phòng thí nghiệm của Kỳ Nặc, người đàn ông nào ở phòng nghiên cứu có tâm tư làm nghiên cứu nữa, cũng khiến Tạp Bố phải ngủ mình sofa trong phòng khách hàng đêm, khiến tính khí bắt đầu có chút ít nóng nảy.

      Kỳ Nặc vốn sớm có chuẩn bị, nhấ định bởi vì Mễ Tô cứ ở nhà chịu trở về, khiến cha Mễ Tô tức đến muốn đuổi theo giết .

      ngờ cha Từ đúng là có tìm tới, nhưng là ủ rũ cúi đầu, ít sát khí cũng có.

      “Kỳ Nặc, ta có thể nhờ cháu chuyện được ?”

      “Dạ… Cháu?” Kỳ Nặc cẩn thận từng li từng tí chỉ chỉ chóp mũi mình.

      Cha Từ bị kích thích quá lớn rồi sao?

      Hay là bị người ngoài hành tinh nhập vào?

      Phản ứng của cha Mễ Tô kỳ lạ khiến trong lòng cảm thấy sợ hãi.

      tại Mễ Tô chịu chuyện với ta.” Cha Từ khổ sở .

      Ô ô… Nuôi con hai mươi năm, thế nhưng giờ gặp mặt lại như nhìn thấy kẻ thù. tại Mễ Tô thấy ông, từ cũng , cũng chịu trở về Từ gia, khiến cho ông thấy đau lòng.

      Chưa bao giờ cha Từ dùng lời chuyện với Kỳ Nặc như vậy dọa sợ , nhìn ánh mắt cha Từ nháy cái, lại nháy cái.

      “Chuyện này… Cháu từng khuyên ấy.” chột dạ gãi gãi đầu.

      từng thử khuyên hòa giải với cha, nhưng mà cứ mỗi lần khuyên, cuối cùng hai người nhịn được uốn éo thành đoàn rối loạn…

      Hoàn hảo cha Từ có thuật đọc tâm, nếu , nếu ông biết thường cùng con ông uốn qua uốn lại, quan hệ thân mật, chắc cao huyết áp mà mất mạng mất.

      “Nó tại chỉ nghe lời cháu, cháu giúp ta cố gắng khuyên bảo nó với.” Cha Từ thấp giọng thỉnh cầu.

      Để trưởng bối cúi đầu trước mặt mình, Diệp Kỳ Nặc cảm thấy vô cùng lúng túng. Nhưng vì Mễ Tô, vẫn phải kiên trì gánh vác trách nhiệm khai thông tình cảm hai cha con họ.

      “Cha Từ, Mễ Tô rất biết quan tâm, là người hay lo nghĩ, cũng bởi vì như thế, cho nên ấy rất dễ để tâm đến chuyện vụn vặt. ấy mở miệng đề cập với bác chuyện muốn học đàn, chỉ vì sợ bác thấy thât vọng vì ấy.”

      “Ta suy nghĩ kỹ, nó có muốn trở về trường học hay , đều tùy nó . Ta cái gì cũng cần nữa, chỉ cần nó vui vẻ là tốt rồi. Ta nuôi con , để nuôi để lấy mặt mũi, mà là từ đáy lòng thương nó. Chỉ là tính khí của ta nóng nảy, thẳng, rất dễ làm hư việc.” Cha Từ nặng nề than tiếng, vẻ mặt hết sức mệt mỏi.

      Đột nhiên, khóe mắt Kỳ Nặc phát giác bóng dáng quen thuộc.

      ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Mễ Tô lén lúp núp ở cầu thang nghe lén.

      “Mễ Tô, xuống đây! Cùng cha chuyện chút .” cười cất giọng gọi.

      Cha Từ vừa nghe, ngẩng đầu lên nhanh, trông đợi nhìn xung quanh.

      Sau khi bị phát Mễ Tô sờ sờ mũi, luống cuống co quắp đứng lên, oán hận trừng mắt nhìn Kỳ Nặc cái, tựa hồ mắng dám bán đứng .

      Sau khi cãi nhau với cha, biết nên làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc, cha cũng bưng mặt thối trừng , cho nên hai người thể làm gì khác hơn là “mặt thối” đối diện với “mặt thối”, càng nhìn thấy nhau càng khó chịu, kết quả dẫn đến tình cảnh khó có thể thu dọn tại.

      “Mễ Tô, tới đây, cùng cha hảo hảo chuyện chút.” Kỳ Nặc đứng lên, ngoắc tay muốn xuống.

      Mễ Tô nhìn vẻ mặt phức tạp của cha chút, nghĩ đến những lời cha vừa , lòng khỏi mềm xuống, từng bước từng bước xuống lầu.

      Nhưng khi xuống cuối cầu thang lại bởi vì hèn nhát mà dừng bước.

      Kỳ Nặc tới, đưa tay ra sau lưng đẩy, đẩy đến trước mặt cha Từ.

      “Mễ Tô, em cùng cha hòa giải tốt , coi như gây gổ cũng nên ra kết quả , nếu lãng phí thời gian.” Kỳ Nặc vỗ vỗ bả vai Mễ Tô, truyền chút dũng khí cho , sau đó liền rời , để lại mình Mễ Tô ở lại với cha Từ.

      Đầu tiên Mễ Tô cúi đầu , hít thở sâu mấy hơi, lấy đủ dũng khí mới dám ngẩng đầu lên.

      “Cha...” ở trong đầu tự hỏi, phải làm thế nào để đem ý nghĩ và cảm giác thất bại của mình cho cha.

      ngờ cha lại cắt đứt , trước.

      “Mễ Tô, nếu như con muốn quay về, quay về .” Nét mặt già nua của ông cứng ngắc, vẻ mặt được tự nhiên.

      Mễ Tô ngơ ngẩn, mắt đỏ lên, mũi đau xót, nước mắt liền ào ào chảy xuống.

      “Con... Con biết con rất tùy hứng, nhưng là, tại con ở học viện nhạc thấy thống khổ, suy sụp, con biết phải làm sao đây...”

      sao, sao. Mẹ con , con có thể trở lại, chúng ta tìm giáo viên ở đây tiếp tục dạy con đàn. Chỉ cần con vui, con muốn làm gì cũng được. Chúng ta vui mừng khi thấy con trưởng thành, tự có chủ kiến, chúng ta tôn trọng con.” Ông vội vàng đem “bài giảng cha con hòa hảo” mà Đề Lạp đến suy nghĩ kỹ.

      Đề Lạp , nếu ông tôn trọng ý kiến của Mễ Tô, Mễ Tô nhất định ngồi xuống chuyện cùng ông.

      Mặc dù lời của cha nghe rất giả, vừa nghe biết có người dạy ông trước. Nhưng là cha nhọc lòng như vậy, cũng rất cảm động...

      “Cha, xin lỗi...” nức nở nghẹn ngào ra tiếng.

      Nước mắt như vòi nước bị mở ra, sau khi giọt rơi xuống, tiếp theo là hai giọt, ba giọt, sau đó lách ta lách tách ào ào rơi xuống.

      cùng cha vừa khóc vừa ngừng xin lỗi.

      “Được rồi, được rồi! Khóc cái gì? hai mươi tuổi rồi, có chuyện gì cứ , khóc cái gì? Ô ô ô... Đừng khóc, ô...” Ông đúng lý hợp tình mắng, mình cũng là người dày dặn kinh nghiệm rồi, vậy mà so với người con khóc còn lớn tiếng hơn.

      Cha con ôm nhau thành khối, khóc đến có chút hình tượng nào.

      Vợ chồng Diệp gia từ bên ngoài trở về, nhìn thấy lão hàng xóm cả đời ầm ĩ cùng con của ông thế nhưng lại ở trong phòng khách nhà mình, trình diễn bộ phim gia đình ấm áp hoàn toàn biết nên làm gì.

      Cuối cùng, bọn họ thể làm gì khác hơn là sờ mũi cái, len lén từ nhà mình lui ra ngoài, “Tôi muốn lão Từ phải trả phí tổn!” Cha Diệp ở bên ngoài thở phì phò buông lời, ngừng oán trách với vợ.

      Sau khi xóa bỏ hiểu lầm với cha, Mễ Tô chính thức suy tính chuyện tạm thời nghỉ học.

      Vài chục năm học đàn, đâu phải học là học, ra vẫn có cảm giác mất mát. Cộng thêm giáo viên trong học viện, đều là người đứng đầu giới nhạc, cơ hội như thế bỏ qua rất đáng tiếc.

      Nhưng là, ngồi trước đàn piano, lại cảm thấy thiên phú của mình bình thường, bây giờ có đầy đủ năng lực cùng các bạn có tư chất ưu tú trong học viện cạnh tranh, như vậy , có nên tiếp tục học tại học viện nhạc tiếp ?

      Vì vậy, bắt đầu vật lộn giữa buông tha và buông tha.

      Kỳ Nặc nhìn thấy phiền muộn, tìm ngày, công viên chơi chút.

      “Còn chưa quyết định được sao?”

      Kỳ Nặc khoác vai , ở đường mòn của công viên tản bước.

      “Em cảm thấy em rất kỳ quái. Trong lòng lo lắng cha để em tạm thời nghỉ học ý niệm đó cứ chặt chẽ quấn quanh trong đầu. Nhưng sau khi được cha đồng ý, ngược lại em lại thấy do dự với ý niệm tạm thời nghỉ học.”

      “Em biết phải làm thế nào cho đúng sao?”

      “Lý trí cho em biết, rời khỏi học viện nhạc là chuyện rất ngu xuẩn, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới bạn học cùng tính cạnh tranh kịch liệt giữa bạn học chung lớp, em lại cảm thấy vô cùng chán ghét.”


      Chương 9.2:

      “Chỉ cần có người ở đâu, nhất định có cạnh tranh ở đó. Ở trong phòng nghiên cứu của , cạnh tranh còn kịch liệt hơn!”

      “Ai, lớn lên tốt, nhiều chuyện phiền não.” cong môi lên.

      Kỳ Nặc mặc cho oán giận, biết chỉ đùa.

      thực tế, tâm tình khôi phục lại bình tĩnh, ý nghĩ dần dần để tâm đến chuyện vụn vặt nữa.

      được bao lâu, có lựa chọn tốt hơn, hơn nữa sau đó chuẩn bị đối mặt với tất cả trách nhiệm.

      Ai ai, tại sao cảm giác mình giống người cha, vui mừng nhìn con lớn lên nhỉ?

      được, được! muốn thay đổi loại tâm tình này, nếu tương lai cùng Mễ Tô kết hôn nhất định lâm vào cảm giác loạn luân!

      Diệp Kỳ Nặc thầm nắm quyền, ngừng tự nhắc nhở mình.

      “Em cảm thấy kỳ quái, trước kia du học, ràng cho là mình giỏi nhất, nhưng sau khi du học, làm sao lại hoàn toàn mất hết tự tin nhỉ? Chẳng lẽ em lúc đó, vẫn chưa qua giai đoạn trẻ con sao?” Hai tay nâng gò má, nhìn người bạn chơi cầu trượt cách đó xa.

      giải thích suy nghĩ của em. Trước khi và Tạp Bố nhảy lớp, thành tích luôn luôn đứng đầu lớp, nhưng sau khi nhảy lớp bị sắp xếp vào lớp có tư chất nổi trội, thời điểm thi lần đầu tiên, thế nhưng và Tạp Bố cùng nhau đứng cuối, khi đó quả đau đến muốn sống, cảm giác mất mặt đến chết.”

      Nghĩ đến năm đó mặt em hai người phờ phạc nhìn tình hình phiếu điểm của nhau, cho đến bây giờ vẫn hoài nghi mình làm thế nào mà sống qua được loại đả kích kinh khủng đó?

      “Đó là bởi vì tư chất nổi trội của mọi người trong lớp quá là ưu việt! Coi như chỉ đứng cuối cùng, trở lại ban phổ thông, vẫn là đệ nhất mà!” nhíu nhíu mày.

      phải em cũng giống như vậy sao? Tất cả các bạn học của em đều là tinh từ các nơi thế giới đến, có lẽ em ở trong tập thể đó, biểu phải là tốt nhất, cho nên cảm giác thành công vô cùng thấp, nhưng kỳ em vẫn như cũ đứng ở cao nhất tỏa sáng, chỉ là chính em cảm thấy mà thôi.”

      Mễ Tô mở to mắt nhìn .

      “... Rất trừu tượng nha, Diệp đại sư.”

      Kỳ Nặc nhíu mày, biết mình vừa lãng phí nước miếng rồi.

      Hơn nữa, lại quên chí nguyện kiên định của mình: muốn trở thành cha .

      Nhưng khi vừa ra nghi vấn, liền nhịn được mà kể về cuộc sống của mình để khuyên bảo ! Aiz!

      “… Kỳ Nặc, xem cái cầu
      Trượt đó, bên trái nó là lạ phải ?” Mễ Tô đột nhiên kéo kéo tay áo .

      Kỳ Nặc cau mày cẩn thận quan sát, cũng phát ra có gì đó đúng.

      Bất chợt, chiếc cầu trượt chậm rãi nghiêng lệch trong tầm mắt bọn họ, mà ở vẫn còn hai đứa trẻ biết chuyện, vẫn lúc lên lúc xuống chơi đùa.

      Bọn họ song song thở dốc vì kinh ngạc, hẹn mà cùng nhấc chân chạy về phái trước.

      “Nguy hiểm! Người bạn mau xuống đây!” Bọn họ kêu to.

      Người bạn nhận thấy được tình huống nguy hiểm, vẫn vui vẻ đứng ở đỉnh cầu trượt, muốn trượt xuống.

      Sau đó, đứa trẻ thét lên nắm lấy lan can, kinh sợ khóc to.

      Bọn họ chạy tới, Kỳ Nặc mạo hiểm đưa tay chụp lấy, đỡ được đứa bé, cũng quay đầu lại ném ra sau lưng cho Mễ Tô.

      Sau khi Mễ Tô nhận lấy đứa trẻ, ôm chặt nó dỗ lát, lại tiếp tục xoay người, muốn giúp đỡ Kỳ Nặc.

      Kỳ Nặc đạp lên ống sắt, muốn ôm đứa trẻ khác xuống cầu trượt oanh tiếng sụp đổ.

      Kỳ Nặc ôm đứa trẻ, thân thể nghiêng cái, thiếu chút nữa đụng phải ống sắt bị biến dạng nhô ra.

      “Kỳ Nặc!” Mễ Tô nóng lòng kêu to, bất chấp tất cả xông lên phía trước kéo Kỳ Nặc.

      ngờ khi kéo Kỳ Nặc, trọng tâm dưới chân mình lại vững, cứ như vậy thẳng tắp ngã về phía trước, Kỳ Nặc thiếu chút nữa đụng vào ống sắt biến dạng kia...

      “Bác sĩ thế nào?” Mọi người vây quanh Diệp Kỳ Nặc vừa mới chuyện với bác sĩ xong.

      “Bác sĩ , cánh tay ấy bị gãy xương, nhưng bị rách đường, nhất định phải bó thạch cao trong tháng trước. tháng sau, mới có thể bắt đầu làm trị liệu.”

      “Tay của nó sao chứ?”

      có gì đáng ngại.”

      Sau khi mọi người yên tâm, cha Từ liền bắt đầu oán giận.

      “Kỳ Nặc, cái đồ tiểu tử thúi này! Vì sao bảo vệ tốt con ta? Tay của nó quan trọng cỡ nào, may mà tại chỉ cần bó thạch cao tháng là khỏi, nếu như tay của nó thể đánh đàn, ngươi định làm thế nào?” Cha Từ kích động mắng Kỳ Nặc.

      Diệp Kỳ Nặc gì, chỉ cúi đầu chịu đừng chỉ trích.

      Cha Diệp nhìn con trai bị chửi, nhịn được đứng ra chuyện.

      “Lão Từ! Con ông có đủ tay đủ chân, tự bảo vệ nổi mình sao? Con ta lại sợ nó cái gì, tại sao con ông bị thương, lại muốn con trai ta chịu trách nhiệm?”

      “Các ông đủ rồi đó! Sau khi bị thương Mễ Tô vẫn bị nhốt ở trong phòng ra được, các ông lo lắng cho nó, tính ở chỗ này gây gổ, muốn ầm ĩ ra ngoài mà ầm ĩ, nên ở đây phá tâm tình của mọi người!”

      Mẹ Từ phát uy, hai người gầm thét với nhau bỗng chốc câm miệng.

      “Con vào xem Mễ Tô thế nào.” Đề Lạp yên lòng, muốn vào.

      Kỳ Nặc kéo Đề Lạp lại.

      “Là em hại ấy bị thương, hay là để em vào trước chuyện với ấy.”

      Đề Lạp nhìn vẻ mặt Kỳ Nặc tự trách, đành lòng gì, thể làm gì khác hơn là gật đầu cái.

      Tâm tình tất cả mọi người đều tốt, chỉ có Tạp Bố cảm thấy phản ứng của mọi người quá phô trương.

      “Lạy trời! Mễ Tô chỉ bị thương ở tay, bị đứt rời, cũng tàn phế, mọi người làm sao lại biến thành khí u như vậy?” Tạp Bố trợn mắt cái.

      “Nhưng là, tivi cũng nếu như tay của người đàn piano bị thương, giống như đến ngày tận thế. Cho nên chúng ta rất lo lắng sợ Mễ Tô nghĩ thông!”

      Tạp Bố than thở trong lòng.

      Tại sao người của hai nhà này đều có tính xót thương mãnh liệt như vậy?

      ... Mễ Tô đến nỗi ... mắc bệnh tâm thần chứ?

      “Ô ô ô...” Mễ Tô ở trong ngực Kỳ Nặc khóc đến thê thảm.

      xin lỗi... Đều là lỗi của .” Kỳ Nặc khổ sở ra lời.

      “Liên quan gì đến ? Em khóc là do tay em đau!” Mễ Tô dùng áo để lau nước mũi.

      “...Ách.” biết nên yên tâm hay nên cười.

      “Kỳ Nặc...”

      “Chuyện gì?”

      “Em quyết định rồi!”

      “Quyết định cái gì?” giúp điều chỉnh lại khăn, săn sóc ở khuỷu tay thắt nút lại.

      “Tay của em phải nhanh chóng hồi phục!”

      “Ừ, tháng sau là có thể bỏ thạch cao rồi.”

      nguyện ý chờ em bao lâu?”

      “Cái gì mà chờ bao lâu?”

      “Trong nháy mắt em tưởng tay mình gãy, đột nhiên em cảm thấy cảm giác thể tiếp tục đàn piano là đáng sợ, là đáng sợ.”

      “Cho nên?”

      Mễ Tô hít hít mũi.

      “Cho nên em quyết định sau khi nghỉ hè, quay về học viện nhạc tiếp tục học đàn.”

      Kỳ Nặc nhàn nhạt nâng môi lên.

      “Em muốn buông tha piano! Những bạn học kia, em từng bước từng bước đánh bại, sau đó đứng đỉnh cao nhất tỏa sáng! Về phần cái người tóc vàng kia...Hừ, em muốn cố gắng đánh bại , đem giẫm dưới lòng bàn chân, để vĩnh viễn dám đứng lên mà phách lối được nữa!”

      “Có khí phách!” cười đến càng thêm vui vẻ.

      vẫn chưa trả lời em, nguyện ý chờ em bao lâu?”

      nguyện ý chờ em trở về bên cạnh mới thôi.”

      thành tâm thề, nghiêng người hôn .







      Hồi cuối:

      Từ Mễ Tô học xong trở về nước được hai tháng, vui vẻ ở nhà làm con sâu gạo.

      “Mễ Tô, nghỉ ngơi chút ! Con đàn lâu rồi đấy.”

      “Cũng được, còn tám tháng, còn có thể đàn tiếp.”

      “Tám tháng? Thế nào, con phải tham gia hội diễn gì sao?” Cha Từ hỏi.

      có nha, con hcỉ là muốn dưỡng thai thôi.” Mọi người nghe vậy, nhất thời ngớ ra.

      “Dưỡng thai? Đề Lạp lại có?” Tất cả mọi người nhìn về phía bụng Đề Lạp.

      “Con có! phải là của con!” Đề Lạp vô tội mãnh liệt lắc đầu.

      Tạp Bố ôm con, cũng lộ ra vẻ mặt vô tội. Kế hoạch của bọn họ là năm nữa, mới chịu nghênh đón đứa trẻ thứ hai.

      “Vậy...” Cha Từ nhịn được nhìn về phía vợ.

      thể nào? Vợ cũng mấy chục tuổi rồi, sinh ra đứa trẻ nữa bị người ta cười chết mất.

      “Ánh mắt ông là ý gì vậy? Tôi dù muốn có, cũng phải có ông hùng phong triển đắc đủ lực mới được chứ!” Mẹ Từ hừ lạnh tiếng.

      Mặt cha Từ đỏ lên.

      “Vậy... Vậy rốt cuộc là ai mang thai? Tự đứng ra!” Cha Từ dám đoán, thể làm gì khác hơn là rống to,để nhân vật quan trọng tự mình ra đầu thú.

      “Mễ Tô, con lui về phía sau! Đứng trước mặt như vậy làm gì? sợ mọi người hiểu lầm là con có đứa trẻ sao?” Cha Từ đối với việc con dựa vào ông quá gần phất tay cái, muốn lui về phía sau.

      “Nhưng cha, chính là con có mà!” Mễ Tô cười ngọt ngào.

      “Có cái gì?” Cha Từ đột nhiên trở nên ngu xuẩn, nghe hiểu.

      “Em có?” Kỳ Nặc nghe hiểu, nhưng lại ngu tại chỗ.

      “Đúng nha!” Mễ Tô lộ ra nụ cười rất ngọt.

      Lời này...

      Buổi tối đầu tiên sau khi Mễ Tô về nước, đêm hôm đó... bọn họ... có...

      Diệp Kỳ Nặc cứng lưỡi, há hốc mồm, thể tin được.

      A a a ___ sớm biết vậy nên chuẩn bị bao cao sư trước, nên nhịn xuống nỗi khổ tương tư nha!

      “Ô ô... Tiểu tử thúi! Ta sớm cảnh cáo ngươi, cho phép ngươi vụng trộm quyến rũ con của Từ gia ta! Ngươi lại dám... Ngươi to gan... Tức chết ta, tức chết ta, tức chết ta rồi!”

      Cha Từ cầm cây chổi trong tay rượt đuổi, Kỳ Nặc luống cuống tay chân bảo hộ cho Mễ Tô vẫn cười khanh khách, chân chạy khỏi Từ gia, chạy về Diệp gia.

      “Em còn cười? Sao trước với ? Hại suýt bị hù chết!”

      nghĩ, con của chúng ta nên đặt tên gì mới phải đây?”

      “Gọi là bột gạo!” tức giận thuận miệng trả lời, như cũ trêu tức vì gạt chuyện đứa bé.

      “Giống như thịt viên á, là biểu tượng giữa hai nhà Từ, Diệp sao?”

      “...”

      đáng tiếc, thịt viên có quan hệ huyết thống quá nồng quá gần với bột gạo, nếu , muốn đem chúng ghép thành đôi, tạo thành bộ đồ ăn vặt Đài Loan.”

      “Đủ rồi! Tên đứa trẻ thể giỡn!” Kỳ Nặc tức giận cúi đầu, chặn cái miệng nhắn của Mễ Tô lại.

      “Kỳ Nặc.”

      “Chuyện gì?”

      “Em .”

      cũng vậy, ăn vạ em bánh ngọt.”

      Tiếp đó, bọn họ rất bận, rất bận.

      Trước khi Mễ Tô bụng lớn lên phải chụp ảnh cưới, trước khi sinh đứa trẻ phải tổ chức xong rượu mừng, nếu tam lục bà trong xa, nhất định đem chuyện Mễ Tô mang bầu rồi cưới nhắc nhắc lại, năm năm chịu đổi đề tài___

      - Toàn văn hoàn -
      Last edited by a moderator: 11/10/15

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :