1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Anh thật xấu - Mễ Kỳ (3.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3.1

      Trong phòng họp riêng của Cổ Tư Kiệt ——

      "Vậy cuộc họp hôm nay cứ quyết định như vậy , tôi bắt đầu tuyên truyền trước tháng, đầu tiên Tư Kiệt nghỉ phép chuyến sang Nhật Bản mua đồ, để Tuyết Lâm cùng." Đại diện Triệu ca miệng ngậm điếu thuốc, tán thành đề nghị với việc cho Cổ Tư Kiệt xuất ngoại, đặc biệt hỏi dò Doãn Tuyết Lâm: " có vấn đề gì chứ? Nhỡ may gặp phải người hâm mộ điên cuồng phải đối phó ra sao? Hay là phái vệ sĩ theo?"

      " thành vấn đề, tôi cải trang cho Tư Kiệt, tôi cũng ngăn cản người hâm mộ điên cuồng đến gần Tư Kiệt, để cho ấy bị chút tổn thất nào." Doãn Tuyết Lâm cảm thấy vậy có điều gì khó khăn, tự nhận trách nhiệm để giữ gìn Cổ Tư Kiệt hoàn hảo vô khuyết điều này là chức trách của .

      "Còn phải cẩn thận đề phòng Cẩu Tử." Triệu ca ở trước mặt dặn dò.

      "Đây cũng thành vấn đề đâu, vừa lúc ấy có bạn ." Doãn Tuyết Lâm thẳng thắn , sợ hãi nhìn về phía Cổ Tư Kiệt, nhàn nhã nhai kẹo cao su, ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn .

      (*) Tự tiếu phi tiếu: Cười mà như cười.

      Ánh mắt thoáng giao nhau, làm lòng khỏi nóng ran trận, ta loại ánh mắt đó là ý gì? Giống như cười nhạo sai rồi.

      Chẳng lẽ ta có bạn bè bí mật nào đó cùng ? thể nào đâu, nhóm tán gẫu bàn tán, thấy có qua lại thân mật với bất kỳ bạn nữ nào.

      "Được rồi, vậy giải tán, Tư Kiệt tôi trước." Triệu ca dập điếu thuốc rồi .

      Cổ Tư Kiệt hiên ngang nhấc cằm cười, Triệu ca đứng dậy cùng trợ lý rời trước, trong phòng họp chỉ còn lại Cổ Tư Kiệt và Doãn Tuyết Lâm.

      Doãn Tuyết Lâm dọn dẹp ly trà bàn, cũng tới trước mặt Cổ Tư Kiệt dọn dẹp cái ly của , mười ngón tay ôm lấy toàn bộ ly.

      "Làm sao lại biết được tôi có bạn vậy?" Cổ Tư Kiệt kéo tay hỏi .

      "Ái ái! Buông tay ra, ly rất nặng đấy!" Doãn Tuyết Lâm bị phỏng đến mức dường như kêu oai oái.

      "Trả lời tôi mới buông ra." vẫn cứ giữ chặt .

      "Hợp đồng qui định , ai cũng biết."

      "Người nào giữ bản hợp đồng kia, miễn là chỉ cần , ai biết tôi có bạn ?" Cổ Tư Kiệt bóng gió với .

      " có sao?" Tim Doãn Tuyết Lâm nhói cái, cái ly tay suýt nữa rơi xuống đất.

      "Có." ở trước mắt.

      " ấy cùng Nhật Bản?" hoàn toàn hiểu ý tứ của , tim tiếng động mà rơi xuống hố sâu.

      "Ừ, đừng để cho Triệu ca biết được, phải giữ bí mật."

      , muốn tố cáo!"Vậy. . . . . . Tôi thành bánh bơ nhân mềm."

      " ai như vậy." buông ra, đứng dậy.

      lặng lẽ nhìn khuôn mặt tuấn khốc của , kiểu mặt lãng tử chịu bị trói buộc, cẩm thấy khỏi đau lòng, thân phận của giống như quý công tử phi phàm vậy, siêu cấp siêu sao, thế giới tình cảm thể nào khô khan nhàm chán, nghĩ cũng biết.

      Nhưng mà ba tháng đến đây vì sao vẫn chưa gặp qua người phụ nữ kia? ta cũng giữ bí mật quá, ngay cả cũng biết được tồn tại của người này.

      "Cái đó. . . . . ." muốn hỏi kia có phải là nữ minh tinh Hà Mộ Tư ?

      "Cái gì?" Cổ Tư Kiệt nghiên cứu biểu cảm phong phú mặt , trong thời gian rất ngắn mà phát ở trong mắt rất nhiều tâm tình, xem ra dường như hiểu ám hiệu của , hơn nữa mang theo ý vị buồn thương.

      Sau đó người này làm cho cảm thấy vui mừng, có lẽ cho là khác người mà cảm thấy tan nát cõi lòng, nếu như thực là như thế này, vậy quá tốt rồi, phải là động tâm đối với , ra chẳng qua là có chút hơi ngốc nghếch, cần có người chăm sóc dạy bảo nhiều hơn.

      " có gì." cúi đầu định .

      "Có, nhất định có chuyện gì." đưa tay ngăn lại.

      Doãn Tuyết Lâm nhịn nội tâm xao động xuống, chính cũng cảm thấy đau khổ, có bạn đối với là đả kích , biết đến lúc đó nếu như tận mắt thấy và người con khác thân mật, nên làm gì bây giờ?

      ra khoảng cách an toàn chỉ là lấy cớ, cách thẳng thắn, giờ phút này có hi vọng với ý nghĩ có thể .

      Oh! Đối với mình thẳng thắn chút có sao đâu, phải là có lẽ mà là khẳng định.

      vẫn luôn thích , chưa từng thay đổi.

      "Chỉ là tôi suy nghĩ, cứ như vậy lượng công việc của tôi nhiều hơn, tôi phải giúp phòng Cẩu Tử, bằng như vậy được , tôi giúp các người chuẩn bị khẩu trang, đeo mắt kính, mũ ngư dân, còn có cái áo choàng lớn, như vậy có người nào nhận ra các người."

      Cốp!

      Cổ Tư Kiệt gõ cái trán nho khả ái của , khẽ mắng: "Ngu ngốc, mặc áo choàng cái gì, cũng phải là làm ảo thuật."

      "Tôi phải ngu ngốc, là tôi nghĩ thay thôi!" Doãn Tuyết Lâm cong đôi môi đỏ mọng lên, đếm xỉa tới , ngậm lấy cái ly về phía bồn rửa tay, tức tối để xuống, vặn mở vòi nước, dùng sức cọ rửa những cái ly kia.

      cũng biết nên làm gì bây giờ, càng ngày càng quản được tâm tình của mình.

      Cổ Tư Kiệt nhìn thở hổn hển, hứng thú bước đến bên cạnh trêu chọc .

      "Tôi xem chính là ngốc nghếch."

      "Tôi phải, mới phải." hỏng bét, làm thế nào lại cãi lại? ta cũng là ông chủ đấy!

      "A, mắng ông chủ?" Cổ Tư Kiệt đáng cười như .

      "Ông chủ sao? ràng có tương lai tốt rồi, vì sao phải cùng nữ minh tinh dây dưa ?" Hỏng bét lộ rồi, làm sao có thể dạy dỗ! điên rồi sao?

      dồn sức chà cái lý, hận thể cắn đứt lưỡi của mình.

      Cổ Tư Kiệt cảm thấy vui mừng ngoài ý muốn, đây chính là . . . . . . Thái độ ăn dấm chua quá độ?

      Điều phát mới này, làm cho cả trái tim sống lại, bất kể như thế nào, chỉ cần ở trước mặt đóng vai pho tượng, nữ tu sĩ, cái gì cũng được.

      "Tôi với ai dây dưa hả?" cố ý hỏi .

      Doãn Tuyết Lâm nhắc nhở mình ngàn vạn lần đừng , nhưng miệng của cứ nghe mệnh lệnh của , vẫn .

      "Hà Mộ Tư! Còn chưa hỏi qua , khi biểu diễn công khai bị nữ minh tinh hôn cảm giác như thế nào đây?"

      Cổ Tư Kiệt càng ngờ hơn, nghĩ tới nhớ tới buổi biểu diễn ba tháng trước.

      hứng thú mà hỏi ngược lại : " còn nhớ cảm giác bị con ếch bám mặt như thế nào ?"

      " đáng ghét."

      "Vậy đây cũng thế."

      " là xấu." Sao có thể như vậy phê bình bạn của mình như vậy?

      "Chẳng lẽ muốn tôi bị hôn FU(*) là mở cờ trong bụng?"

      (*) FU viết tắt của từ F*ck you ấy

      " nên!"

      Oa. . . . . . Xong rồi! cái gì vậy, có quyền gì để cho tâm hoa nộ phóng(mở cờ trong bụng), lại còn lớn tiếng quả quyết như vậy.

      Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , phải ngăn mình loạn lần nữa hoặc thăm dò chuyện riêng của , có tư cách làm như vậy.

      " phải. . . . . . Ý của tôi là. . . . . . Cái đó. . . . . . phải như nghĩ đâu." lắp bắp nhìn sang , rất có lỗi, cũng rất thẹn thùng.

      " làm sao biết tôi nghĩ gì?" Cổ Tư Kiệt nghĩ có nên véo véo khuôn mặt nhắn trong trắng lộ hồng của , vẻ mặt phức tạp nhiều biến hóa, có bao nhiêu đáng có bấy nhiêu đáng .

      Nhưng véo , nghiêng người hôn môi của .

      ngây ngẩn cả người, tay cứng ngắc dưới vòi nước , nhất thời quên mất mình rửa chén.

      cười nhạt, môi dịu dàng chạm vào cánh môi mềm mại của , nhàng cọ sát. . . . . .

      thở gấp, kinh hãi nhắm hai mắt lại, môi của mang theo hương cỏ xanh cùng vị bạc hà nhàn nhạt, tình cảm nồng nàn mà chân thành đối với với truyền đến tin tức nguy hiểm, nhưng cũng đồng thời gợi lên trong lòng phần tình cảm thơ ngây kia, biết là nên đắm chìm trong cảm giác nhàng phiêu bồng, hay là nên cảm thấy tội ác tràn đầy, có bạn , tại sao có thể hôn ?

      Tiếng nước chảy ào ào, đầu óc hỗn loạn. . . . . .

      Môi của nghiêng qua hé mở cái miệng nhắn của , khẽ mút, hôn , tim điên cuồng nhảy lên.

      Hóa ra hôn người mình lại kích động như vậy, có bất kỳ từ ngữ nào có thể hình dung nội tâm xúc động và vui sướng.

      " . . . . . ." giống như chạy trăm mét ở bên môi của thở dốc.

      "Tôi như thế nào?"

      ". . . . . . lễ phép." đột nhiên cúi đầu, để cho nhìn thấy tình cảm lên trong mắt.

      "Nơi nào lễ phép?" Cổ Tư Kiệt cho là tạo ra bầu khí tốt đẹp.

      " nhai kẹo cao su."

      " sớm nhổ ra rồi."

      "Gạt người."

      " mà, nếu em kiểm tra , a ——" đưa mặt sát vào , há miệng cho kiểm tra.

      "Đừng á! Cái người này hạng bắt cá hai tay, có đủ xấu xa." xấu hổ muốn khóc.

      "Tôi bắt cá hai tay với ái? Em sao?" Hai tay của từ sau lưng ôm chặt hông của , lớn mật ngửi hương thơm thanh nhã mái tóc , môi dán vào bên tai hỏi.

      giống như bị điện giật hoảng sợ, vội vàng đóng vòi nước, tay ướt sũng đặt bàn tay to của , ngẩng mặt lên, ngăn cản .

      "Đừng. . . . . ." Như vậy! Lời của trong nháy mắt bị dịu dàng dùng môi nuốt hết.

      cho cơ hội cự tuyệt, giữ lấy môi thơm của , cũng ôm thân thể mảnh khảnh của chặt vào trong ngực, hôn sâu, đầu lưỡi ma diễm quấn chặt đầu lưỡi ngượng ngùng của , cũng để lại chút nào đem toàn bộ tình cảm trong nội tâm chuyển vào .

      muốn với , căn bản có người khác, trong mắt trong tim cũng chỉ có .

      thiếu chút nữa vô lực chống đỡ, khí thế của mạnh mẽ nụ hôn mang theo dòng điện mãnh liệt, sức nóng ngang tang bạo ngược xông thẳng lòng bàn chân, tự chủ mà lùi bước, lại khiến cho lưng của càng thêm dán chặt vào lồng ngực , lửa nóng người cách lớp quần áo truyền thẳng vào trong cơ thể , biết mình trong lúc cực kỳ nguy hiểm, cơ thể của lại thành đoàn miên hoa (giống như cục bông mềm ấy). . . . . .

      Tay của từ hông nàng dời lên , dừng ở ngực sóng nhấp nhô. . . . . .

      giữ chặt tay của .

      Anhkhông để ý tới, cởi nút áo ra, dò vào bên trong áo nắm lấy Tuyết Nhu ngực, ngón tay cẩn thận nhào nặn nụ hoa, hôn mút kịch liệt. . . . . .

      Thân thể run lên, thân mật chạm vào khiến cho bụng tự chủ được mà co rút nhanh, toàn thân nổi da gà, ra sực tránh né đầu lưỡi dây dưa, dốc sức muốn gợi lên chút lý trí của mình, để cho mình trầm luân, với mình, cũng phải là thiệt thòi là người may mắn được Thiên Vương xem trọng, chẳng qua là thử sức quyến rũ của người xem có tác dụng hay , ngàn vạn lần thể bị chi phối, càng thể để mình mất phương hướng..

      chừng như thế này cười nhạo dáng vẻ ý loạn tình mê của ở trong ngực , đợi thất bại, giống như năm đó tràn đầy chờ đợi mở quà tặng cho , nhưng chỉ là đem làm trò cười.

      "Đây coi là gì?" tránh ngực ra, kéo chặt quần áo của mình, hai tay run rẩy ôm lấy mình.

      Cổ Tư Kiệt kéo cái ôm trở về trong ngực, ôm chặt ở trước ngực, giọng khàn khàn đa tình : "Tim tôi là của em, nếu biết buổi biểu diễn, sao lại biết tôi sáng tác bài hát tặng em, chúc em sinh nhật vui vẻ?"
      Last edited: 22/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3.2

      Đầu óc căng ra, nhớ nổi hát cái gì. . . . . . Nhưng chắc chắn nhớ là đến chuyện kia.

      Nhưng mà, ca khúc kia thể nào là dành cho , sao có thể vì mà viết bài hát chú?

      "Buông tôi ra, đừng mang sức hấp dẫn của đến thử nghiệm tôi, cái đó với tôi có tác dụng đâu." rất xót xa, nên giỡn chơi như vậy, đúng là có tình cảm, người có trái tim rất mỏng manh, bị trêu chọc cũng khó chịu.

      nhìn đôi mắt tràn ánh lệ của , bộ dạng ủy khuất như đòi mạng, bao nhiêu ý nghĩ trấn an , nhưng lời của bây giờ làm cho thể phản bác lại được."Tôi thử nghiệm gì cả, tôi ."

      "Nếu như muốn bắt cá hai tay, ngàn vạn lần đừng tìm tôi, tôi phải là người dùng vào để lấp chỗ trống." cho lời cảnh cáo cuối cùng.

      "Tôi có hư hỏng như vậy ?" biết phải làm gì để uốn nắn cách nhìn của đối với .

      " có hư hỏng vậy đấy." quay mặt, nước mắt lăn xuống.

      Lòng trầm xuống, buông ra.

      "Thôi , đừng khóc nữa. . . . . . Em nghỉ ngơi , ly để tôi rửa cho."

      " cần, tránh ra ." đưa tay dùng sức đẩy ra.

      "Oh!" Cổ Tư Kiệt lui ra từng bước, bộ dạng vô tình của đánh thẳng vào tim , hiểu phong tình càng làm hao tổn tinh thần, muốn cùng tiến thêm bước dường như có chút khó khăn.

      "Tôi muốn xin nghỉ." Nàng xem cũng nhìn cái .

      " cho phép." xoay người, sải bước ra khỏi chỗ .

      "Tôi. . . . . . làm tuyên truyền cho nữa." nếu làm thôi, làm phải làm đến cùng, dứt khoát từ chức làm nữa.

      Bước chân dừng lại chút, ngoảnh đầu lại trừng , khuôn mặt nhắn xụ xuống hai tay dụi mắt, bộ dạng bóp chặt tim , rất muốn vỗ về , nhưng lại dám manh động.

      "Kiếp sau hãy ." đau lòng bỏ lại câu , trái tim đông cúng ra khỏi phòng họp, vào phòng sáng tác riêng của .

      đánh mạnh vào mặt, trái tim chợt cảm thấy là buồn là đau, hoàn toàn nghĩ ra, coi là gì, chẳng lẽ muốn bắt cóc cả đời sao?

      hiểu , rốt cuộc giữ lại làm gì, cũng phải là tiết mục góp vui của , ta thể nghĩ muốn như thế nào phải như thế đó.

      Nhưng như qua. . . . . . Chân mọc ở người , rời cần gì phải được đồng ý của ?

      Đúng là cũng muốn bỏ ! Trong lòng hiểu .

      Chẳng qua là lưu lại ở bên cạnh là vì cái gì, ngay cả chính cũng làm được.

      là thuốc độc đấy! muốn hôn mê rất dễ dàng. lúc hôn rất minh mẫn, lòng của kiểm soát được vì rơi xuống. . . . . . giống như lời trong miệng của là ngu ngốc, mê muội vì .

      Nên làm gì bây giờ?

      tự hỏi mình, đáp án là. . . . . . Vô giải.

      Cổ Tư Kiệt đóng sầm cửa phòng sáng tác, tự giam mình trong phòng sáng tác.

      viết ca khúc, chỉ là ngồi ở trước đàn piano ra sức đánh đàn, mười ngón tay mạnh mẽ đánh xuống phím đàn, trong lòng khó có thể giải trừ buồn khổ theo tiếng đàn trôi chảy, phát tiết.

      Nữ sinh Tuyết Lâm ngu ngốc kia, đặt ở trong lòng, vậy mà chút cảm kích nào, hơn nữa thẳng thắn muốn rời , ngay cả tâm ý của cũng hiểu, còn dám ngu ngốc?

      thấy là người phụ nữ đần nhất ngu nhất ngốc nhất.

      Tuyết Lâm ngốc, tiểu đàn độn. . . . . .

      ra cũng hề đơn giản, mùi vị có chút nghẹn, có chút khổ, và trong lòng suy nghĩ giống nhau!

      Nên làm thế nào mới tốt? Đáy lòng của cũng giống như vậy mà cảm thấy khó giải.

      tuần lễ sau ——

      Cổ Tư Kiệt rất đơn giản với mũ len, đeo mắt kính, che khẩu trang màu đen, tới sân bay.

      Doãn Tuyết Lâm cũng kiểu đơn giản, mặc quần Jean, T shirt theo bên cạnh .

      tuần lễ này hai người ngoài giúp đỡ lẫn nhau trong công việc ra, thời gian còn lại cũng chuyện với nhau, tự giam mình ở trong phòng sáng tác, bận rộn với vài việc vặt.

      Mà đến lúc Doãn Tuyết Lâm đến trước cửa kiểm tra, mới nhịn được hỏi : "Vé máy bay của tôi đâu?"

      "Cầm chắc hộ chiếu của là được, cần vé máy bay." Cổ Tư Kiệt cực kỳ lạnh lùng .

      "Nào có máy bay mà cần vé máy bay?" sợ là muốn thả như thả chim bồ câu cùng nữ minh tinh cùng ở cùng , vẫn luôn muốn đặt vé máy bay thay, rất có thể đến lúc đó muốn hất ra.

      nhắm mắt theo để kiểm tra xuất quan, theo sát lên máy bay.

      vào cabin mới phát chiếc máy bay này cũng phải loại máy bay chở khách bình thường, bên trong có phòng ăn sang trọng, phòng ngủ, phòng khách, đây là chiếc máy bay tư nhân.

      "Chiếc máy bay tư nhân chở khách này là của ai?" để hành lý tùy thân xuống hỏi .

      "Của tôi đấy, lúc học đại học có." Cổ Tư Kiệt cởi khẩu trang xuống, đeo mắt kính nhìn dáng vẻ tò mò nhìn hết đông sang tây của , rốt cuộc cũng bằng lòng chuyện với , chuyện này làm cho trong lòng dễ chịu ít.

      "Cũng quên mất là quý công tử nhà giàu có." Doãn Tuyết Lâm thở phào nhõm, an tâm ít, khó trách cần thu xếp chuyện mua vé máy bay ... Chuyện, còn tưởng rằng muốn để ý đến , cho nên giao phó người trợ lý khác làm, ra là phải, điều này làm trong lòng dễ chịu hơn chút.

      " mỉa mai." Cổ Tư Kiệt tức giận đặt ba lô xuống, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

      " làm sao hiểu được dân thường chúng tôi sống qua ngày là như thế nào." Doãn Tuyết Lâm cũng ngồi xuống, mở túi hành lý của , lấy ra bọc khẩu trang tiệt trùng hỏi "Đây là tôi chuẩn bị giúp bạn của , lúc nào ấy đến?"

      Chuyện cũng qua tuần lễ, nhưng khi ra ba chữ "Bạn " (Trong tiếng trung “bạn ” là ba chữ, nó là thế này “女朋友”) trong lòng vẫn cảm thấy khổ sở.

      " ấy ở ngay trong này mà?" Cổ Tư Kiệt dù bận vẫn ung dung đeo kính mắt nhìn cười.

      "Ở đâu?" Doãn Tuyết Lâm nhìn xung quanh, trong cabin chỉ có nam quản gia bộ dạng lão bá chuẩn bị bữa điểm tâm, có người khác.

      "Bạn nhất định là nữ, nơi này chỉ có mình em là nữ." Cổ Tư Kiệt .

      "Đừng giỡn, vậy rất lễ phép đâu!" cảm thấy trò đùa này hay.

      "Mở miệng khép miệng là có lễ phép, em mới có lễ phép, nếu như làm bạn tôi thế nào đây?" cố ý muốn vặn hỏi .

      " đừng nghĩ giở trò xấu nhé." cảnh cáo , đồng thời cũng phát cửa cabin đóng lại, có bất kỳ bạn nào cùng đồng hành, hồ đồ nhìn về phía , do đeo mắt kính màu đậm nên hoàn toàn nhìn thấy đôi mắt của , chỉ thấy đôi môi của nở ra nụ cười rất nhạt.

      "Xem, tôi lung tung chứ! Coi nữ minh tinh thành bạn tôi đều là em tự nghĩ." cần giải thích nữa, ngay ở trước mắt, trong buồng máy bay trừ ra có người khác.

      ". . . . . ." gì.

      "Chỉ cần , đừng để cho Triệu ca biết, chúng ta có thể nhau." gỡ mắt kính xuống, yên lặng nhìn .

      nhìn , trái tim kinh ngạc sửng sốt, chẳng lẽ từ đầu tới cuối đến bạn là . . . . . ? !

      thể nào, làm sao có thể là ?

      "Nếu mà cho tới bây giờ em chưa từng thích tôi, vậy quên , tôi miễn cưỡng." Tay của chậm rãi đưa đến bàn tay bé của .

      "Làm sao. . . . . . Lại là tôi?" Môi run lên .

      "Chính là em, tôi thích em." cầm tay của .

      hít sâu, bàn tay lạnh như băng khi ở trong bàn tay dày của trở nên ấm áp.

      "Nếu mà thích em, sao phải miễn cưỡng muốn em đợi ở bên cạnh tôi?" nắm chặt .

      " cưỡng ép tôi làm tuyên truyền là bởi vì. . . . . . Thích tôi?" chưa từng nghĩ tới.

      "Dĩ nhiên, cái này còn phải nghi ngờ sao? Ai lại muốn để người mình thích ở trước mặt sau lưng?" nhiệt tình , mong đợi cũng có hưởng ứng như thế.

      "Oh! Dẻo miệng!" xấu hổ mắt to lóe lên như sao, kỹ lưỡng nhớ lại tuần lễ vui trước đó của họ, đánh vỡ bình dấm chua, góp ý nên để nữ ngôi sao làm lỡ tiền đồ tốt đẹp của mình, ra kia đều là lòng ghen của , đầu óc tưởng linh hoạt, mới có thể rước lấy thống khổ.

      thực tế, thích ."Vì sao cho tới bây giờ tôi cũng biết thích tôi? Chuyện là từ khi nào?"

      "Khi còn bé."

      "Nào có ai lại dùng ếch gián hù dọa người trong lòng?" rút tay về.

      "Tôi chỉ là . . . . . Muốn em nhớ đến tôi, đừng quên tôi...ta rồi, tôi quay trở về." chen đến bên cạnh , ngồi sát , giữ chặt vai của , nhận tội chân thành những chuyện tốt mà từng làm.

      nhìn , ký ức đưa trở về thời gian hành lang, dường như thấy lúc chia tay ngày tốt nghiệp đó, ngồi xe sang trọng, khuôn mặt đẹp trai, nhã nhặn, tràn đầy nụ cười, cố gắng hướng về phía khóc vẫy tay, gọi to ——"I”ll be back!"

      ra phải là đùa bỡn bậy, là .

      hoàn hồn, phát Thiên Vương trước mặt lại đỏ mặt lên, trải qua rất nhiều buổi biểu diễn lớn, mình đối mặt với công chúng, có thể là thân kinh bách chiến(*), thế mà ở trước mặt tuyên truyền nho này lại đỏ mặt.

      (*)Thân kinh bách chiến: Trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.

      bằng lòng tin tưởng , có thể có rất nhiều thiếu nữ thích trong lòng tha thiết mơ ước, mà bây giờ quá may mắn.

      "Tôi có thể làm gì giúp ?" Mặt ửng đỏ hỏi , tim đập rất nhanh.

      "Đợi ở bên cạnh tôi." Môi của gần sát mặt của .

      "Hay là chỉ thời gian ở đây để người khác biết được ?" muốn mình ngàn vạn lần đừng ngu ngốc mà đồng ý , có lẽ là ham muốn mới mẻ, có thể giới nghệ sĩ chuyện có mới nới cũ quá nhiều, luôn luôn chỉ thấy người mới cười, thấy người cũ rơi lệ.

      lắc đầu, đính chính : "Là em cùng tôi thế giới của hai chúng ta, và bất luận kẻ nào cũng liên quan."

      " chẳng qua là viết trận lên bất đồng."

      "Là ý nghĩa bất đồng."

      vươn tay khẽ vuốt lông mày rậm của , chạm vào mặt của , là thần tượng trong lòng , Thiên Vương của mọi người, mà thế nhưng lại cho phép độc chiếm .

      Đáy lòng khẽ cay đắng cho biết, thể làm như vậy, nhưng tâm tư nho lại muốn giữ chặt giờ khắc này, thiên nhân trong xung đột, khó có thể lựa chọn. . . . . .

      "Tư Kiệt, tôi thể chiếm giữ , có tiền đồ rất tốt đẹp, nếu như hủy ở tay tôi, có ai tha thứ cho tôi, tôi thể nhận lời . . . . . . xin lỗi."

      thở dài, rất xin lỗi nhìn , mắt thấy sắc mặt của chuyển thành cứng lạnh, dưới cằm kéo căng, cặp mắt giữ kín như bưng. . . . . . biết bị thương, nhưng mà vạn bất đắc dĩ, phải bảo vệ , tình cảm làm cho tiền đồ của bị hao tổn, tình nguyện suy nghĩ thay cho tiền đồ của .

      nhìn chằm chằm cái người phụ nữ lãnh tình trước mắt này, nhàng câu mang ném vào địa ngục.

      Nhưng lần này nghĩ chỉ vì vậy thôi, cũng phải là càng ngăn cản càng dũng cảm cách ngu ngốc mà gây chuyện, mà nhìn ra từ đôi mắt sầu bi của , đáy lòng , mới có thể cho suy nghĩ như vậy.

      có thể mắng ngốc nữa , nên hôn hôn sâu, để cho biết tình chỉ làm cho sinh mệnh của họ thêm phong phú hơn, có gì bị phá hoại.

      giữ chặt cằm của , hung hăng hôn cái.

      tuyệt đối dễ dàng buông tha .
      Last edited: 3/5/16

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :