1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Sẽ Phải Yêu Em - Hân Hân Hướng Vinh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10


      "Manh Manh, nghỉ hè có làm gì ?" Trần Hiểu Kỳ ngồi ở vị trí bên cạnh Manh Manh, dáng người rất ốm, nhìn qua lại tiêu sái tự tại, Trần Hiểu Kỳ là bạn cùng lớp của Manh Manh, quan hệ tệ, Trần Hiểu Kỳ là sinh viên đến từ miền núi, khắc khổ, nghiêm túc, nhưng tính cách lại vô cùng rộng rãi, đối với việc hề tính toán chi li, Manh Manh rất thích , nhưng độ thân mật của hai người còn chưa sâu.[​IMG]
      Đối với Manh Manh, cảnh giác thành bản năng, lúc học trung học, từng có người bạn rất tốt, sau đó mới phát , cái người bạn tốt kia của , là do cha ở sau lưng sắp đặt, vì mục đích gì, Manh Manh muốn truy cứu, chính là dần dần cùng người bạn kia bất hòa, cuối cùng nữ sinh kia chuyển đến trường khác.
      phải xuất phát từ tình, mà là có ý đồ từ trước, loại tình cảm này quả thực hèn hạ khiêu chiến ranh giới cuối cùng của , Manh Manh từ sau chuyện này, cùng bạn học bảo trì khoảng cách thích hợp, cũng vì vậy, trong mắt bạn học Manh Manh xinh đẹp mà thần bí, nhưng cũng phải mỹ nữ lạnh lùng, ngược lại, tính cách của rất hiền hoà.
      Manh Manh biết mình là cháu may mắn của Phương gia, người lớn cho gian tự do lớn nhất, khiến có thể bừa bãi trãi qua cuộc sống mình muốn, học cái mình muốn học, hơn nữa, học cái gì cũng đều được hưởng điều kiện tốt nhất, theo cách nhanh nhất, thường bắt đầu ở vị trí cao hơn so với những người khác, là do cha mẹ, người lớn can thiệp, cũng cự tuyệt, nhưng biết rất , về sau tự mình phải con đường nào.
      Trước đây rất sùng bái cha, muốn tham gia quân ngũ, sau đó lớn hơn chút, biết nếu muốn gả cho Ki ca ca, thể tham gia quân ngũ, cha dạy rằng, làm việc gì, nếu làm thôi, làm phải làm tốt nhất, mà tham gia quân ngũ, tuyệt làm văn công, cũng muốn giống cha, làm người đứng ở vị trí cao nhất, nếu như vậy, Ki ca ca làm sao bây giờ?
      Manh Manh cũng từng muốn theo của kinh doanh, nhưng về sau lại nhìn thấy của quá bận rộn, cũng đánh mất ý niệm trong đầu, cuối cùng lựa chọn học báo chí, có người từng , phóng viên cùng quân nhân công việc có chút giống nhau, vào trường Quân báo, mà vào trường đại học địa phương, mới quen biết Trần Hiểu Kỳ.
      người Hiểu Kỳ, Manh Manh thấy được loại tâm tính trong khốn cảnh vẫn dứt khoát lạc quan hướng về phía trước, Hiểu Kỳ là nữ sinh đáng tôn trọng kính nể, người loáng thoáng phẩm cách mà người ở thế hệ dễ nhìn thấy, cho nên càng đáng quý trọng.
      Bởi vì rất tính cách của Hiểu Kỳ, cho nên khi hỏi, Manh Manh khẳng định là có chuyện, Manh Manh ngẩng đầu nhìn thẳng: "Cần mình giúp gì thẳng, quanh co lòng vòng phải tác phong của bạn."
      Trần Hiểu Kỳ phụt cười tiếng, nâng tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình bất mãn : "Manh Manh, có ai với bạn, mỹ nữ quá thẳng thắn tốt, tổn hại hình tượng mỹ nữ."
      Manh Manh trợn trắng liếc mắt, bút trong tay vạch ra vòng tròn: "Bớt nhảm vài câu ." Trần Hiểu Kỳ cười hắc hắc: "Chính là, bạn phải thích leo núi sao, mình cho bạn biết, ngọn núi quê mình bạn chưa thấy qua, cũng chưa được khai phá, gió lạ bốc lên, đất đá di động..."
      Manh Manh đưa tay ngăn lại: "Được rồi, có phải ‘Bình văn’ đâu, ý chính." Trần Hiểu Kỳ chưa hết ý nháy mắt mấy cái: "Người ta còn chưa hết tư tưởng trong lòng, bạn sốt ruột muốn nghe nội dung chủ yếu, ý chính là, bạn nếu thích leo núi, bằng đến quê mình! Vả lại, với mình, tiện tay giúp mình mang vài thứ, có hơi nhiều, mình có chút khó khăn..." đợi Manh Manh cự tuyệt, Hiểu Kỳ đột nhiên ghé sát vào thấp giọng : "Mình biết, mình biết, Sài đại tá định rủ bạn Tây tạng, nhưng mà năm nay bạn cần suy nghĩ, mình mới vừa từ Hội sinh viên nghe được, chúng ta bắt đầu huấn luyện quân trong tháng bảy, thời gian hơi cận, Tây Tạng rất khó."
      Manh Manh khỏi nở nụ cười: "Bạn nghe ngóng rất cụ thể." Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, dù sao nghỉ hè cũng có chuyện gì, lại là lúc các quân khu tụ họp diễn tập lớn, Ki ca ca chắc bề bộn nhiều việc trong mấy tháng, đếm xỉa tới , hơn nữa, cha nay ở Xuyên Thiểm(Đồng Xuyên – Thiểm Tây), Phương Tuấn nghỉ hè thể quay về, dù sao cũng phải về thăm nhà chút, tránh để mẹ chị em bọn họ có lương tâm.
      ra cùng Phương Tuấn là bị cha mình đá , cha rất phiền vì chị em bọn họ ở trước mặt quấy rầy vợ chồng hai người ân ái, Manh Manh hâm mộ nhất chính là cha mẹ , từ khi còn , thấy cha mẹ thương nhau đến buồn nôn.
      Đừng nhìn cha bên ngoài là nam nhân mặt sắt, trước mặt mẹ , chuyện cũng giảm xuống mười sáu độ, giọng lời dỗ dành, xót thương, cưng chìu, có đôi khi bọn họ là nhìn nổi, hơn nữa, đối với Tứ Xuyên có cảm tình nhất định, lúc trước ở đây thời gian dài, về sau cha lại bị điều , giằng co chừng mười năm, cha lại được điều trở về.
      Nghĩ đến đây, Manh Manh gật gật đầu: "Được, cùng bạn xem thôi." Trần Hiểu Kỳ hoan hô tiếng: "Manh Manh, mình biết mà, rủ bạn là đúng nhất."
      Manh Manh đáp ứng, nhưng ở nhà ga, nhìn thấy mấy cái ba lô to như vậy cùng với núi sách được cột chặt, khỏi ngạc nhiên: "Hiểu Kỳ, đây là có hơi nhiều mà bạn đó hả? Đừng mình và bạn, cho dù thêm hai người nữa, cũng thể mang hết."
      Hiểu Kỳ cười hắc hắc: "Ai chỉ có mình và bạn, còn có người khác nha!" xong, xông đến phía sau Manh Manh mặt tràn ra nụ cười tươi, nhiệt tình vẫy tay hô to: " Sài, tới rồi." Manh Manh quay đầu, Sài Tử Hiên cùng nhóm người trong Câu lạc bộ tới.
      Manh Manh bỗng nhiên hiểu được, vì sao khi với Sài Tử Hiên, năm nay thể Tây Tạng, thái độ của Sài Tử Hiên chính là thần bí cười cười.
      Manh Manh khẽ nhíu mày, ghé sát vào bên tai Trần Hiểu Kỳ : "Bạn nhờ đàn giúp sao?" Trần Hiểu Kỳ vội vàng giơ lên hai tay: "Mình có, mình thề..." Bỗng nhiên giả dối cười: "Mình chỉ với đàn trong Hội sinh viên, năm nay bạn muốn cùng mình về quê mà thôi, bạn biết đó, hội trưởng của chúng ta có quen biết Sài, cho nên..."
      Manh Manh trợn trắng liếc mắt: "Trần Hiểu Kỳ bạn là..." Trần Hiểu Kỳ thấp giọng : "Có gì tốt, Sài có ý với bạn, người mù cũng thấy được, chuyện của hai người truyền khắp nơi! Nếu thích hợp, tài tử giai nhân chẳng phải thành giai thoại sao." Manh Manh trừng mắt nhìn liếc cái, tức giận : "Trần Hiểu Kỳ, bạn làm bà mai luôn ."
      Trần Hiểu Kỳ cười hắc hắc: "Trường học có môn này, bằng , mình nhất định ghi danh đầu tiên." Manh Manh chưa kịp thêm gì, Sài Tử Hiên đến trước mặt.
      Chào hỏi qua, vài người bắt đầu phân công đem đồ mặt đất lên xe lửa, bọn họ nằm giường cứng, bốn người trong Câu lạc bộ, ngoại trừ Sài Tử Hiên, Trương Hạo, còn có Phan Thiệu cùng Chu Hàn, người trẻ tuổi ở cùng chỗ, rất dễ hòa đồng, hơn nữa Trương Hạo cùng Phan Thiệu lại nhiều, chốc chốc là có tiết mục, chọc Hiểu Kỳ cười đau bụng.
      mệt, mấy nam sinh bá vai nhau ra ngoài hút thuốc, Trần Hiểu Kỳ cũng theo góp vui, Manh Manh lúc này mới nhìn ra, Trần Hiểu Kỳ cùng Phan Thiệu có chút ý tứ, cũng biết hai người này sao lại có dính dáng.
      Dường như biết nghi hoặc của , Sài Tử Hiên : "Phan Thiệu cũng là thành viên Hội sinh viên." Giọng của Sài Tử Hiên khác hẳn Ki ca ca, giọng của Ki ca ca có chút tục tằng, có chút trầm thấp, nhưng vô cùng có lực, ngắn gọn mà có lực, hơi giống cha , nếu hét xuống mặt đất, có thể khoét ra cái hố, là quân nhân điển hình.
      Mà giọng Sài Tử Hiên lại rất trong, giống con người , rất dễ nghe, Manh Manh nghĩ nếu cất tiếng hát, hát cái loại tình ca đau khổ, vô cùng có hương vị, giống Ki ca ca của , cất giọng vĩnh viễn cứng rắn như đao, có chút mềm mại nào.
      Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên tấm màn bằng lụa trắng, dừng gương mặt trắng nõn của , cơ hồ có thể thấy mạch máu màu xanh cùng lông tơ tinh tế dưới làn da , hơi hơi cúi mắt, lông mi dài men theo vành mắt tạo thành độ cong duyên dáng, che khuất con ngươi sáng trong như ngọc, giống như cánh chuồn chuồn rung động, cùng khóe miệng xinh đẹp nhấc lên, khỏi mang theo vẻ bướng bỉnh, khiến cho vẻ xinh đẹp của nhất thời như có sinh mệnh.
      Sài Tử Hiên cảm thấy, Manh Manh mỗi lần đều khiến kinh diễm, trước đây lúc nhìn mặc thân lễ phục ngồi sân khấu kéo đàn cello, cảm thấy, là nữ sinh tao nhã nhất thế giới, núi, đối với mưa to vẫn có thể cười tươi, Sài Tử Hiên cảm thấy, đời này tìm thấy nữ sinh thứ hai dũng cảm như thế, loại dũng cảm này thắp sáng tươi đẹp, kinh tâm động phách.
      Mà lúc này, Sài Tử Hiên lại cảm thấy rất an tĩnh, cái loại an tĩnh như nước Giang Nam, giống như bóng hoa trong nước, xinh đẹp trong suốt có chút hư ảo, mà môi lại mang vẻ tươi cười nghịch ngợm, khiến Sài Tử Hiên bất giác say mê càng sâu...
      Manh Manh phát , phía đối diện nửa ngày cũng chưa có thanh , ngẩng đầu nhìn vào mắt Sài Tử Hiên, con ngươi của Sài Tử Hiên rất đen, vì vậy có vẻ đặc biệt thâm thúy, giống Ki ca ca, mỗi khi Manh Manh nhìn Ki ca ca, đều có thể từ trong mắt thấy được bóng dáng chính mình, rất ràng.
      Ki ca ca càng giống Sài Tử Hiên, bị nhìn lập tức né tránh, Manh Manh khỏi có chút mếu máo, phát , mình hơi nhớ Ki ca ca, tuy rằng vài ngày trước, trước khi Ki ca ca , còn nháo mấy ngày, nhưng lúc này vẫn như cũ ngừng nhớ , đoán tại ở nơi nào, làm cái gì, có giống như mình, cũng nhớ ...
      Sau lúc lâu Sài Tử Hiên mới nhìn lại, lúc nhìn lại, mấy người Trương Hạo cũng trở lại, la hét ầm ĩ chơi bài, đấu chủ(từ này ta hỉu), Manh Manh chơi với bọn họ cảm thấy mệt mỏi, trèo lên giường cứng, đeo tai nghe điện thoại, từ từ nhắm hai mắt mà ngủ, những người khác vẫn tiếp tục chơi.
      Sài Tử Hiên hơi nước đầu, nhìn bóng lưng Manh Manh mà ngẩn người, biết bao lâu, vài người cũng mệt mỏi, về chỗ của mình nằm xuống, Trương Hạo nghiêng đầu nhìn thấy bộ dạng này của Sài Tử Hiên, khỏi thấp giọng cười: "Thế nào? Lão đại, tiến tới chứ, trước kia mình thấy cậu còn cứu được, từ khi núi trở về, cậu bệnh nguy kịch, nếu vậy, nắm chặt chút, trực tiếp cưới về, đàn em có thể gả vào nhà cậu, cả đời ăn ngon mặc đẹp, cũng là thỏa đáng ..."
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11




      Nhà của Trần Hiểu Kỳ ở thôn dưới chân núi lớn vùng Xuyên Thiểm, mấy người bọn họ xuống xe lửa, ngồi ô tô thêm hai giờ, sau khi xuống xe lại xe bò, đừng kinh ngạc, là xe bò, con bò già vừa vừa dạo chơi này, đem chiếc xe lay động như là nước sôi.


      Ông lão đánh xe khoảng sáu, bảy mươi tuổi, chỉ tiếng địa phương, cùng Trần Hiểu Kỳ mỗi người câu nhàn nhã tán gẫu, nhóm người Sài Tử Hiên dấu chấm hỏi đầy đầu, chữ nghe cũng hiểu được, Manh Manh cũng chỉ hiểu tiếng được tiếng , từng theo cha đến Tứ Xuyên, nhưng Tứ Xuyên rộng lớn, cách dãy núi, tiếng của hai bên giống nhau, huống chi bên này lại ở gần Thiểm Tây, tiếng nhiễm dày đặc ngữ điệu vùng tây nam.


      Trần Hiểu Kỳ quay đầu, nhìn thấy mấy đàn mặt bị bụi tốc vào ho khụ khụ, Trương Hạo thậm chí ôm ngực ho khan từng trận, khỏi cười thầm, nhờ ông lão đánh xe chậm chút, ông lão cười cười, xe chậm lại, mọi người liền cảm thấy thư thái hơn.


      Qua cái dốc thoải dài, liếc mắt nhìn thấy phía trước rộng mở trong sáng, phóng tầm mắt ra xa, có thể thấy được từng cụm dãy núi xanh um tươi tốt, dõi mắt chỗ nào cũng thấy tiếp theo triền núi là triền núi, xa tận ngút ngàn.


      Ông lão đánh xe đột nhiên hát lên khúc dân ca, giọng hát to theo gió núi từ từ tản rồi truyền trở lại, tạo cảm giác xúc động quẩn quanh dứt.


      Ông lão hát xong, Trương Hạo ấn nút điện thoại: "Hay quá! Mình rốt cục cũng tìm được giai điệu như nước chảy trong lòng, tiếng ca nguyên sơ như vậy, lúc về cài làm nhạc chuông, đảm bảo trong nháy mắt tuyệt đối giết mảnh."


      Vài người khỏi cười rộ lên, nhưng mà bọn họ rất nhanh liền cười nổi, ông lão đưa bọn họ đến chân núi liền trở về, Trần Hiểu Kỳ với bọn họ: " qua ngọn núi này rồi thêm đoạn xa nữa chính là thôn nhà em." Mấy người có chút há hốc mồm.


      Phan Thiệu khỏi cười khổ: "Còn phải leo núi sao, đàn em à, nhà em ở khuất xa như vậy, sao lại thi đậu vào học ở trường chúng ta?" Trần Hiểu Kỳ nở nụ cười: "Cho nên, nơi đó mười mấy năm mới có sinh viên là em! tại tốt hơn nhiều, còn có đoạn đường như vậy để xe bò được, trước đây, đều là trực tiếp dựa vào hai chân, theo cha qua vài ngọn núi lớn, mới có thể đến thị trấn đổi chuyến hàng, bán xong hàng hóa, còn phải chạy về nhà trước khi mặt trời xuống núi, và về đều mang rất nhiều thứ lưng, qua mười mấy dặm đường núi, mọi người phải là vận động viên leo núi sao, khả năng chống chọi kém như vậy!"


      Manh Manh phù tiếng nở nụ cười, nha đầu Trần Hiểu Kỳ kia, đem mấy người bọn họ tổn hại lần, vác túi lên lưng : " thôi! Trước khi trời tối mà đến nơi, muỗi núi đem chúng ta làm thức ăn."


      Căn bản có bậc thang, cái gọi là đường núi cũng là do người trong thôn nhiều mà tạo thành, cao bước thấp bước, cũng may mọi người có kinh nghiệm leo núi nhất định, có thể miễn cưỡng kiên trì.


      Đến đỉnh núi, xa xa liền thấy bên trong khe núi tọa lạc mấy thôn , khói bếp màu trắng từ sau nóc nhà lượn lờ dâng lên, cảnh này, khiến thể xác và tinh thần mệt mỏi của mấy người bọn họ nhất thời trở thành hư .


      Lúc đến đầu thôn, mặt trời gần xuống núi, còn chưa vào thôn, liền nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi tảng đá lớn ở đầu thôn, hút thuốc lá, thỉnh thoảng nhìn về phía đường.


      Nhìn thấy bọn họ, người đàn ông trung niên đứng lên, đến đón, nở nụ cười tươi, tạo thành nếp nhăn mặt nhìn qua hàm hậu thuần phác: "Ta vừa dẫn vài con chó tìm các cháu, may mà đến..." Người này tiếng phổ thông, tuy rằng mang đậm chất giọng địa phương, cũng rất thân thiết.


      Trần Hiểu Kỳ chỉ huy mấy người bọn họ đem đồ đạc thả mặt đất giới thiệu: "Đây là người Trần gia chúng tôi." Trưởng thôn đến đón hô tiếng, nhóm trẻ em có lớn có rất nhanh chạy tới, đem bao sách mặt đất, ôm khiêng vào thôn.


      Nhà Trần Hiểu Kỳ ở thôn đông, dựa vào mảnh vách núi xây tòa nhà rất lớn, ở trung tâm có năm căn phòng, rất rộng, trong phòng đều rất thông thoáng, mấy người Sài Tử Hiên được sắp xếp ở cùng phòng, Manh Manh cùng Hiểu Kỳ ở phòng phía tây, buổi tối nằm ở giường, chỉ chốc lát sau Hiểu Kỳ liền say ngủ, hơi thở đều đều, tiếng ngáy nhè .


      Manh Manh lại ngủ được, lăn qua lộn lại nghĩ đến Ki ca ca của , từ sau khi hôn lần trước, Manh Manh ràng cảm thấy thái độ của Ki ca ca đối với có chuyển biến, trước kia phòng bị , phải , hai người cùng chỗ bất kể làm gì đều tự nhiên, mà sau lần đó, hễ tới gần, Ki ca ca như vô tình đẩy ra, ngủ cũng chia ra, ngủ ở phòng khách hoặc sô pha phòng khách, chính là ngủ cùng .


      Manh Manh rất phiền não, muốn cả đời giống như em của Ki ca ca, cứ như vậy xa gần, thân lạ, phải là vợ của Ki ca ca, được ôm vào trong ngực, là trong lòng , vì mà nấu canh làm cơm, vì sinh dưỡng con cái.


      Ước mơ này trong mỗi ngày lớn, càng ngày càng chân , càng ngày càng kiên định, của : "Phùng Ki là chàng trai như vậy, tuy rằng tính cách mạnh mẽ, đầu óc chỉ là khúc gỗ, cậu ta thủy chung cho rằng con là em , việc này cả đời cũng muốn đổi, nếu muốn đổi, phải đem khúc gỗ kia trực tiếp chặt đứt."


      Manh Manh cảm thấy của rất đúng, biểu ràng như vậy, chỉ còn chưa cởi hết ra thôi, Ki ca ca vẫn giống như đầu gỗ hề phản ứng, nhưng mà, Manh Manh cảm thấy nếu chính mình thực cởi hết ra, chừng còn bị Ki ca ca đẩy ra, ngày đó chỉ hôn chút, liền giống như đụng tới công tắc điện.


      Manh Manh lần đầu cảm thấy, chuyện mình muốn bắt Ki ca ca, hoàn toàn đơn giản như tưởng, Ki ca ca truyền thống bảo thủ, quả thực giống như đồ cổ được đào ra từ trong mộ cổ.


      Manh Manh hầm hừ ngồi dậy, cẩn thận xuống giường, mang giày, cầm di động ra cửa, đứng ở bên cạnh phòng, bấm số điện thoại của Ki ca ca, y như dự kiến, bên kia truyền đến thanh máy khóa, với việc Ki ca ca nơi nào diễn tập, căn bản hỏi, đây là bí mật quân , hỏi cũng vô dụng, là quân nhân.


      "Manh Manh..." Phía sau truyền đến thanh của Sài Tử Hiên, Manh Manh quay đầu, Sài Tử Hiên mặc áo thun, quần đùi đứng ở xa phía sau , ánh trăng dừng người , đem bóng dáng của kéo dài mặt đất, có loại tuấn giống bình thường, người ăn mặc đơn giản như vậy, vẫn rất xuất sắc, Manh Manh có chút thưởng thức nhìn .


      Tóc dài rối tung của thả xuống, rơi trước ngực, gió núi thổi vào áo thun dài rộng của , ra lưng áo thon gầy, hai tay giống như nắm chặt, khuôn mặt nho trong suốt, da thịt trong sáng, cặp mắt kia sáng trong như ánh ngọc, làm cho màn đêm hư ảo này, nhất thời trở nên chân , đây là cảm giác của Sài Tử Hiên.


      Manh Manh trừng mắt nhìn: "Đàn cũng ngủ được sao, bằng chúng ta qua bên kia ngồi xuống." đưa tay chỉ chỉ góc tường sau vách đá, bên kia vươn ra tảng đá to, giống như cái bàn đá thiên nhiên.


      Sài Tử Hiên gật đầu, ánh mắt lóe lóe, bảo đợi lát, vào lấy cái bình ra, nhíu mày : "Ánh trăng như vậy, phen ngắm trăng uống rượu, thực có lỗi với bản thân."


      Manh Manh khỏi cười ra tiếng, lần đầu phát , Sài Tử Hiên thực rất đáng , đẹp trai, lý trí, lại tiêu sái kềm chế được, nam sinh như vậy thực dễ gặp, ở cùng chỗ với nam sinh như vậy, thoải mái mà sung sướng.


      Hai người đến vách núi, ngồi xếp bằng tảng đá, Sài Tử Hiên đem hai cái chén để xuống, rót hai chén rượu, rượu là do cha Hiểu Kỳ ủ từ trái cây dại núi cùng với nước suối, có hơi chát, nhưng cũng có vị mát lạnh, Manh Manh rất thích, ít nhất so với rượu đỏ có giá trời, Manh Manh thấy dễ uống hơn.


      Tư thái cái miệng của uống rượu, khiến Sài Tử Hiên say mê, Manh Manh gia giáo tốt, nhất cử nhất động của đều biểu ra điều này tương đối ràng, giống như cha từng qua, cái gọi là quý tộc, phải dựa vào gia sản mà xét, cũng phải năm ngày mười bữa là có thể dưỡng thành, đó là loại khí chất tích lũy lắng đọng, thấm ở trong xương.


      Nhìn Manh Manh uống rượu, Sài Tử Hiên tự giác nghĩ đến những lời cha , người Manh Manh có loại khí chất này, cách tự nhiên cùng bẩm sinh mà có.


      Manh Manh buông chén rượu nghiêng đầu nhìn trêu chọc: "Đàn à, hiếm khi được nâng cốc ngắm trăng, ngơ ngác nhìn em như vậy, rất hại phong cảnh nha." Khuôn mặt tuấn tú của Sài Tử Hiên có chút hồng, ngẩng đầu nhìn : "Manh Manh, sao em lại học ngành báo chí, với khả năng nhạc của em, học nhạc khẳng định có thể vô cùng tỏa sáng."


      Manh Manh nở nụ cười, lời này nghe qua rất nhiều lần: " nhạc chỉ là hứng thú của em, kỳ , lúc trước em muốn gia nhập quân đội ..." Sài Tử Hiên thầm gật đầu, việc này tin, người Manh Manh có loại hiên ngang quả cảm của quân nhân, thực mê người.


      Bình thường Manh Manh luôn mang theo khoảng cách như có như , loại khoảng cách này cảm thấy ràng, lại giống như ngăn cách bọn họ, khiến Sài Tử Hiên muốn tiếp cận lại lực bất tòng tâm, tối nay Manh Manh như vậy, hay là bởi vì nhiễm ánh trăng choáng váng này, cái ngăn cách vắt ngang hai người giống như biến mất, bọn họ gần như vậy, gần đến nỗi Sài Tử Hiên thậm chí có thể ngửi được hương vị thản nhiên người , giống mùi hoa biết tên, trộn lẫn với hương rượu mát lạnh thấm vào ruột gan.


      Hai người sau đó gì, Sài Tử Hiên thể nào nhớ , nhưng, Sài Tử Hiên đại khái cả đời đều quên đêm này, đêm Manh Manh mang hương vị mát lạnh khiến tim đập hỗn loạn.


      Nhưng vào ngày hôm sau, thời điểm tỉnh lại, Manh Manh rồi, Trần Hiểu Kỳ , nửa đêm Manh Manh nhận điện thoại, trời vừa sáng liền , là trong nhà xảy ra chuyện, phải ngay.


      Sài Tử Hiên vội la lên: "Sao lại với , đưa ấy về, đường núi thế này, ..." Trần Hiểu Kỳ cười : " yên tâm ! Manh Manh cha ấy đóng quân ở Xuyên Thiểm, từ nơi này qua xa, hơn nữa có người đến đón."


      Trần Hiểu Kỳ nhớ lại, nửa đêm Manh Manh nhận được điện thoại, khuôn mặt nhắn lập tức sắp khóc, Trần Hiểu Kỳ nhìn thấy đau lòng chịu được, chưa từng thấy Manh Manh như vậy, tuy rằng mang gương mặt xinh đẹp, nhưng Manh Manh cho tới bây giờ chưa hề yếu đuối, đêm qua giống như trời sập xuống, phải Trần Hiểu Kỳ sống chết ngăn cản , nhưng lúc ấy phải .


      Trần Hiểu Kỳ biết lắm, chỉ mơ hồ nghe được, hình như là của Manh Manh bị thương, rất nghiêm trọng, tình huống cụ thể ràng lắm, nhưng mà Trần Hiểu Kỳ bỗng nhiên nhớ tới, khi Manh Manh điền thông tin gia đình hình như chỉ có em trai, trai!
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12



      Manh Manh nhận là điện thoại của cha , mà cho tới bây giờ Manh Manh mới biết được, Ki ca ca của chỉ cách mấy dãy núi, tiến hành diễn tập ngay tại quân khu Tứ Xuyên, cha lần này là tổng chỉ huy của đợt diễn tập.


      Quân nhân khó tránh khỏi bị thương, điều này Manh Manh biết, nhưng mà xảy ra người Ki ca ca, vẫn thể lạnh nhạt như cũ, còn nhớ lần Ki ca ca bị thương ba năm trước đây, lúc ấy cảm thấy trước mắt đều tối đen.


      Ki ca ca vốn là phi quan(phi công quân đội), từng qua với , bay cao bầu trời xanh là giấc mộng của , xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần đó, Ki ca ca mới chuyển tới lữ đoàn thiết giáp.


      Việc ngoài ý muốn kia, thủy chung là cái gai trong lòng Manh Manh, ba năm trước đây, trước khi Ki ca ca gặp chuyện may đúng thời điểm Thiệu Tình bỏ , Ki ca ca là chàng trai cảm xúc tuyệt đối lộ ra ngoài, mà trận kia cũng do tinh thần rất sa sút, cho nên, tuy rằng Thiệu Tình , Manh Manh vẫn như cũ thể an tâm, muốn trong lòng Ki ca ca của nhớ thương khác, là của , bá đạo cũng được, phân phải trái cũng được, lúc còn rất , chính là của , Thiệu Tình tính là cái gì?


      Lần này cha thêm gì cả. Nhưng Manh Manh cũng nghe ra thương thế của Ki ca ca , bằng , có khả năng thân là tổng chỉ huy cha lại hỏi đến, còn cố ý báo cho biết.


      Manh Manh lòng nóng như lửa đốt, như bay ra khỏi ngọn núi nhà Hiểu Kỳ, đến chân núi gặp được người tới đón , là bảo vệ lâu năm của cha - Châu Tinh Dạ, chở đoạn, liền thấy trực thăng ngừng gò đất phía trước, Châu Tinh Dạ vỗ vỗ đầu : " , máy bay đưa con đến bệnh viện Tổng quân y ở thành phố, chú còn phải chạy về căn cứ diễn tập."


      Manh Manh gật gật đầu chạy nhanh như bay qua, trực thăng trực tiếp dừng ở sân bay tầng cao nhất của bệnh viện, Manh Manh nhảy xuống máy bay liền vọt vào, Phùng Ki được đưa vào phòng bệnh.


      Manh Manh tiến đến khu phòng bệnh, liền nhìn thấy dì Khưu từ trong thang máy ra, trong tay cầm theo cái bình thuỷ, thấy Manh Manh, buông bình thuỷ trong tay, giang hai cánh tay, Manh Manh lập tức vọt vào trong lòng bà, nước mắt lộp độp rơi xuống, khiến Khưu Thục Trinh đau lòng.


      Phải là từ nhìn tiểu nha đầu lớn lên từng ngày, Khưu Thục Trinh giống như người nhà Phương gia, đối với việc của hai người này rất lạc quan, cảm thấy việc hai người từ ở cùng nhau, loại tình này như nước chảy thành sông.


      Tuy Phùng Ki so với Manh Manh lớn hơn mười tuổi, nhưng Khưu Thục Trinh ở bên xem xét, cái kiểu con của bà thương tiểu nha đầu thế kia, hai người thực xứng, chẳng qua con bà là thằng nhóc chết não, điểm này Khưu Thục Trinh cũng hết cách.


      Nhắc tới tính tình kế thừa từ người thầy Phương Chấn Đông của con, đến bây giờ Khưu Thục Trinh vẫn còn nhớ , lúc trước Chấn Đông vừa nhìn thấy Tố Tố, chỉ mạnh mẽ vang dội diễn xuất, trực tiếp tiến dần từng bước, chưa được mấy ngày, ôm người đẹp vào trong lòng, sinh con dưỡng cái, mà đến phiên Phùng Ki, lại chân chính trở thành đầu gỗ ngốc nghếch, chết sống chịu hiểu.


      Trước kia thấy rằng tiểu nha đầu dù sao cũng còn , gấp gáp, nhưng vừa mới lơi lỏng gấp gáp liền nhảy ra Thiệu Tình, thiếu chút nữa đem hai người phá tan.


      Lão Phùng nhà bà là từ tầng lớp dưới chót chậm rãi lên, tuy tại có chút địa vị, nhưng cũng đến mức tỏ vẻ, đối với chuyện môn đăng hộ đối, hai người cũng để ý, nhưng Thiệu Tình được, thời điểm nghe chuyện này, Khưu Thục Trinh cố ý chuyến, nghe ngóng xung quanh chút, hơn nữa, Thiệu Tình cũng biết điều, lúc hai người gặp mặt, thái độ của Thiệu Tình khiến Khưu Thục Trinh rất vui, là toan tính điển hình, thực là vậy.


      Đương nhiên, ở vị trí của Thiệu Tình, cũng là còn cách nào khác, nhưng Khưu Thục Trinh muốn có con dâu như vậy, tâm cơ quá sâu, hơn nữa, cho tới bây giờ Khưu Thục Trinh cũng cho rằng con mình thương Thiệu Tình, , hai người ở cùng chỗ, bà từ xung quanh biết được, so với thời điểm năm đó của mình cùng lão Phùng còn quy củ hơn, tuy đây là tính cách của con, nhưng Khưu Thục Trinh rất ràng con mình và Manh Manh ở cùng chỗ là tình trạng gì.


      Bởi vậy, Khưu Thục Trinh cảm thấy, người thực ở trong lòng con mình vẫn là Manh Manh, đối với Thiệu Tình là bị loại tâm lý trai lớn phải lấy vợ quấy phá, mặt khác, tuổi của Manh Manh, gia thế của Manh Manh, tài năng của Manh Manh, có lẽ cũng là nguyên nhân khiến con bà chùn bước, chính là con bà lại biết việc đó đều là chuyện mà thôi, thời điểm tình đến mà bắt lấy, khi mất , muốn bắt trở về rất khó khăn.


      Khưu Thục Trinh nhàng vỗ về lưng Manh Manh, thấp giọng trấn an : " có việc gì, có việc gì, Ki nhà có việc gì..." Đến giờ phút này, Manh Manh mới nghe được những lời của Khưu Thục Trinh, Manh Manh nén khóc, tâm mới buông xuống nửa, nửa còn lại phải chờ chính mắt nhìn thấy Ki ca ca của mới có thể buông.


      Manh Manh lau mặt, có chút ngượng ngùng : "Dì à, dì đến lúc nào?" Khưu Thục Trinh buồn cười xoa bóp khuôn mặt nhắn trắng hồng của : "Dì đến đêm qua, vừa lúc công tác ở gần đây, nhưng còn con, phải cùng bạn học leo núi sao, sao lại đến nhanh như vậy?"


      Manh Manh cầm vật trong tay Khưu Thục Trinh, tay vòng qua khuỷu tay Khưu Thục Trinh vào bên trong, vừa vừa kể chuyện mình ở gần đây. Tuy rằng tâm buông xuống nửa, nhưng nhìn thấy giường bệnh, cánh tay và chân Phùng Ki đều bọc thạch cao, nước mắt Manh Manh lại lăn xuống.


      trực tiếp xông đến, sờ sờ cái chân lại sờ sờ cánh tay Ki ca ca, than tiếng hỏi: "Sao lại thế này, sao lại thế này, chân làm sao vậy, cánh tay..."


      Ánh mắt Phùng Ki ôn nhu, vươn cánh tay bị thương, nhàng sờ sờ hai má của : "Chút thương tích có là gì? Đáng để em khóc nhè sao, người biết, còn tưởng rằng bị thương nặng chữa ..." chưa dứt lời, bị Manh Manh trực tiếp che miệng lại: " cho , cho điềm xấu như vậy."


      Phùng Ki khỏi bật cười, chỉ chỉ cái trán của : "Em là tiểu nha đầu mê tín!" Ánh mắt lướt qua Manh Manh nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt của mẹ, khỏi nóng mặt chút: "Mẹ, mẹ sao lại cũng đến đây?"


      Nửa đêm khi Khưu Thục Trinh đến, Phùng Ki được phẫu thuật nối xương, bị gây tê, lúc về phòng bệnh ngủ say, lúc này cũng là đầu tiên gặp mặt mẹ sau khi tỉnh lại.


      Khưu Thục Trinh trừng mắt nhìn bất mãn : "Mẹ vừa lúc công tác ở gần đây, bị thương như vậy, mẹ của con cũng nên biết chứ!" Phùng Ki mặt nhăn mày nhíu: "Bị thương ngoài ý muốn thôi, nghiêm trọng."


      Manh Manh bĩu môi: "Cánh tay và chân đều gãy, còn nghiêm trọng?" Phùng Ki khỏi bật cười: "Có khi với tiểu nha đầu em giống nhau nha, tiêm sợ đau, uống thuốc lại sợ đắng." Manh Manh mím mím miệng kinh ngạc hỏi: " phải thuộc lữ đoàn thiết giáp sao, làm sao có thể bị thương?"


      Phùng Ki ánh mắt lóe lóe: " đói bụng." vừa đói, Manh Manh liền đem vấn đề rối rắm cả đêm quăng đến sau đầu, mở ra bình thuỷ, bên trong là cháo thịt nạc hầm mềm, mùi thơm xông vào mũi.


      Khưu Thục Trinh cười : "Dì mượn bếp ở căn tin để hầm, biết con cũng đến đây, liền múc bình lớn, đường đêm, mau ăn chút, gầy , đẹp." Ngữ khí thân thiết sủng nịch


      Manh Manh múc thìa đặt ở miệng, chép chép miệng gật gật đầu: " ngon! Đúng là tay nghề của dì." Lại múc thìa, đưa tới bên miệng Phùng Ki, Phùng Ki liếc mắt nhìn mẹ , có chút được tự nhiên.


      Khưu Thục Trinh cười cười đứng lên: "Mẹ xuống, mua vài cái khăn mặt và đồ dùng, dù sao cũng phải ở chỗ này mấy ngày." Khưu Thục Trinh ra ngoài, Phùng Ki mới cúi đầu nhìn tiểu nha đầu, tiểu nha đầu bĩu môi trừng mắt nhìn , bộ dáng đáng đến chịu được.


      Phùng Ki múc thìa cháo vừa đưa đến miệng , tiểu nha đầu mở ra cái miệng nhắn thanh tú, ngậm cái thìa, Phùng Ki kéo kéo, kéo được, khỏi buồn cười, buông thìa ra, Manh Manh cầm lấy, múc thìa lại đưa tới miệng , nhìn ăn, mới tràn ra vẻ tươi cười vừa lòng.(thế này mà bảo hai người là em ai mà tin, Ki đúng là tự lừa mình mà)


      Hai người ngụm em ngụm, đem bình cháo thịt nạc thơm ngào ngạt ăn đến đáy bình hướng lên trời, Manh Manh giống như vợ hiền lành, rửa bình thuỷ sạch , lại hầu hạ Ki ca ca súc miệng, cố gắng hồi, ánh mắt của mở ra nổi, ngáp cái lại cái.


      Cuối cùng Phùng Ki vỗ giường bên cạnh mình, tiểu nha đầu mới cởi giày leo lên, chui vào trong lòng khò khò ngủ, tiểu nha đầu ngủ rất sâu, phía dưới đôi mắt có quầng thâm, nhìn qua có chút mệt mỏi biết tên nhè từng đợt từng đợt lộ ra, khiến Phùng Ki khỏi đau lòng.


      Tiểu nha đầu với muốn cùng bạn học về nhà chơi, chắc là nghe được tin tức bị thương, suốt đêm chạy tới, có khi nào chịu qua khổ cực như vậy, nên được thương chìu chuộng như nàng công chúa .


      Phùng Ki đưa tay đem tóc mái của vén khỏi cái trán, lộ ra cái trán sáng bóng, Phùng Ki hề chớp mắt nhìn , mặt của tiểu nha đầu, giống như có ma lực hấp dẫn, đầu dần dần thấp xuống, chút chút, môi dán lên trán, còn có chút chưa đủ, dần dần hạ xuống, hôn mí mắt khép lại...


      Có tiếng động nhàng ở cửa, Phùng Ki nhanh chóng ngẩng đầu lên, mẹ đến, đối với tình huống hai người ngủ cùng chỗ, Khưu Thục Trinh sớm nhìn thấy nhưng thể trách, tiểu Manh Manh ngủ chỗ lạ, ngay từ lúc đến ở nhà bà, luôn ngủ được, Phùng Ki liền dỗ bé, dỗ dỗ, hai người liền ngủ cùng chỗ, sau lại tạo thành thói quen, chỉ cần có Phùng Ki, tiểu Manh Manh đều có thể ngủ rất ngon.


      Hai người này có duyên phận từ khi Manh Manh sinh ra đến bây giờ, hai mươi năm, mà con của bà đến bây giờ còn thông suốt, , phải , thằng nhóc này tiềm thức thông suốt, chính là bản thân còn biết thôi.


      Khưu Thục Trinh nhìn nhìn tiểu Manh Manh thăm dò, giọng hỏi: " ngủ?" Phùng Ki kéo chăn cẩn thận đắp cho hai người, gật gật đầu: "Mẹ, mẹ làm việc , con sao đâu." Khưu Thục Trinh liếc trắng mắt: "Đến lúc mất mạng, mới là có việc sao, Manh Manh ở bên cạnh, mẹ cũng an tâm, đúng lúc bé nghỉ hè..."


      Bỗng nhiên nhớ tới chuyện ở bên ngoài nghe được, nhíu nhíu mày hỏi: "Con vì cứu tân binh tên Thiệu Cương kia, cho nên mới ngã xuống vách núi?"


      Phùng Ki ánh mắt chợt lóe, tránh nặng tìm : "Cậu ta mới vừa nhập ngũ năm nay, cũng là lần đầu tiên tham gia diễn tập quân lớn, còn chưa quen thuộc rất nhiều tình huống cùng quy tắc, đúng lúc ở cùng chỗ nơi doanh trại bọn con làm nhiệm vụ, con chỉ chiếu cố chút." Khưu Thục Trinh thâm trầm nhìn : "Mẹ còn nhớ , con từng với mẹ, quân nhân phải chuẩn bị tốt mọi tình huống chiến trường, cũng thể lấy cớ là tân binh mà phạm sai lầm." Khưu Thục Trinh tới đây dừng chút: "Vẫn là, Thiệu Cương này có thân phận đặc biệt gì, khiến con tiếc đánh vỡ nguyên tắc chính mình, chiếu cố cậu ta, thậm chí bởi vì cậu ta mà bị thương..."
      Nguyễn vân 3290tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13



      Phùng Ki theo bản năng cúi đầu nhìn Manh Manh, tiểu nha đầu nhấc cánh tay ôm thắt lưng của , ngủ quên trời đất, Thiệu Cương là em trai Thiệu Tình, điểm này về sau mới biết, lúc ấy khi che chở Thiệu Cương ngã xuống vách núi, cũng biết tân binh mặt mày có chút quen thuộc này cùng Thiệu Tình có quan hệ, về sau lại nghe được chiến hữu của Thiệu Cương la hét ầm ĩ gọi điện thoại cho Thiệu Tình, mới cân nhắc mà hiểu được.


      Cha của Thiệu Cương là người Mễ Chi ở bắc Thiểm Tây, Thiệu Tình cũng vậy, nhớ khi đó có chiến hữu cười trêu ghẹo : "‘Đá suối trong, than lò nguội, trai Tuy Đức, Mễ Chi’, Phùng Ki nha! Cưới được Mễ Chi về nhà." Đương nhiên, đây đều là trêu đùa, Thiệu Tình trong mắt , tuyệt phải xinh đẹp hơn người, hơn nữa từ nhìn Manh Manh lớn lên, đối với người đẹp, có hình mẫu.

      *Đá suối trong, than lò nguội, trai Tuy Đức, Mễ Chi: những thứ được xem là tốt nhất ^^


      Thời điểm hai người tìm hiểu, Thiệu Tình hai mươi lăm, tiểu Manh Manh khi đó mới là tiểu nha đầu mười sáu, trong mắt Phùng Ki, Manh Manh tuy đẹp, lại hơn Thiệu Tình người có phong thái nữ tính, cái loại phong thái này có thể khiến cho nam giới nhiệt huyết dâng trào.


      Phùng Ki rất tiết chế, nhưng dù tiết chế cũng chỉ là chàng trai bình thường, khi đó đối với Thiệu Tình cũng có chút mơ màng, loại mơ màng đó mặc dù biểu ra ngoài, nhưng vẫn chân tồn tại, Thiệu Tình đột nhiên lời chia tay, khiến Phùng Ki có chút trở tay kịp, hơn nữa, trắng ra là, lý do của căn bản thể chấp nhận, là lấy cớ cũng đủ.


      Về khúc mắc này với Thiệu Tình, sau khi cứu em trai , khiến Phùng Ki sinh ra cảm giác có chút được tự nhiên thể , chắc là vì còn chưa quên được! Cho nên cũng lạnh nhạt được, kỳ thực là có cảm tình sâu đậm với Thiệu Tình, Phùng Ki cũng biết chắc, là chàng trai có vẻ lạnh lùng, chuyện đương gì đó, có thể có, nhưng cũng phải hoàn toàn.


      Phùng Ki bỗng nhiên nhớ tới, có vẻ mẹ năm đó biết có Thiệu Tình tồn tại, tại lại hỏi là có ý nghĩa gì: "Mẹ, biết..." đến nửa, Phùng Ki lại biết nên như thế nào, dù sao quá lâu rồi, nay lại ra, còn có ý nghĩa gì.


      Khưu Thục Trinh lại từ ánh mắt của con, đại khái đoán được nguyên nhân, khỏi thở dài trong lòng, nhắc tới người đó đúng là nghiệt duyên, vô cùng khó , tình cảm của con cùng Manh Manh như vậy, ở giữa lại xuất Thiệu Tình, vốn nghĩ hai người chia tay, nhưng hiểu sao, lại nhảy ra em trai của Thiệu Tình, gợi nhớ lại chuyện xưa, khó là phúc hay họa.


      Lúc Manh Manh tỉnh lại, trời tối, cảm thấy ngủ đầy đủ, vọt vào toilet tắm rửa, mặc quần short áo thun ra, khuôn mặt nhắn tỏa ánh sáng, bác sĩ trẻ tuổi vào phòng kiểm tra, cũng nhịn được liên tiếp ngắm , chẳng qua, rất nhanh bị bộ dáng mặt đen ý cười của Phùng Ki dọa chạy.


      Bác sĩ mới ra, Phùng Ki cau mày nhìn , đưa tay chỉ chỉ quần short của : "Sao lại ngắn như vậy, thay quần dài." Tiểu nha đầu mặc quần short jean thể ngắn hơn nữa, lộ ra hai đùi đẹp thon dài thẳng tắp, rất đáng chú ý.


      Tiểu Manh Manh lại nháy mắt mấy cái nở nụ cười: "Ki ca ca là đồ cổ, nơi này nóng như vậy, em mặc quần dài." Phùng Ki trừng mắt : "Nóng cái gì? Nơi này có máy điều hòa, thay cho ở lại đây ngây ngốc."


      Tiểu Manh Manh ủy khuất chu miệng, biết Phùng Ki bình thường sủng , nhưng khi ra lệnh, nhất định phải chấp hành, bằng , thực đuổi .


      Tiểu Manh Manh trề môi vào thay quần lửng dài bảy tất ra, dạo qua vòng: "Như vậy được chưa!" Phùng Ki quét mắt áo thun tà vai rộng thùng thình, miễn cưỡng gật gật đầu, bỗng nhiên nhăn chặt mày: "Manh Manh, ra ngoài gọi y tá bên ngoài vào chút..." Manh Manh nghiêng đầu hai mắt đánh giá , nhếch miệng nở nụ cười, từ dưới giường lấy ra bình nước tiểu: "Ki ca ca có phải muốn về sinh hay ? Trực tiếp với em được sao, chẳng lẽ y tá phải là nữ!"


      Phùng Ki mặt có chút đỏ sậm khả nghi, ra lệnh cưỡng chế Manh Manh xoay người, Manh Manh cười meo meo xoay , chờ chuẩn bị xong, mới quay đầu lại, tiếp bình nước tiểu của , đổ, sau đó rửa sạch, động tác liên tiếp thuần thục tự nhiên.


      Phùng Ki bỗng nhiên ý thức được, kỳ tiểu nha đầu cũng yếu ớt ‘mười ngón tay dính nước’ như tưởng, rất nhiều chuyện giải quyết rất tốt.


      Manh Manh ước chừng đoán được suy nghĩ của , nâng khóe miệng : "Ki ca ca quên, lúc ông nội của em sinh bệnh nằm viện, em chăm sóc ông tháng, tính tình của ông nội của em biết rồi, căn bản cho bảo mẫu săn sóc đặc biệt chạm vào, cho nên em, bà nội còn có em thay phiên chăm sóc, mẹ xinh đẹp nhà em, ông nội cũng cho chạm vào, ông phong kiến, ông cổ hủ!"


      Phùng Ki khỏi phụt tiếng nở nụ cười: " bậy bạ gì đó? Thủ trưởng là muốn khiến dì Hàn thêm phiền toái, đó là lúc dì Hàn triển lãm tranh ở nước ngoài."


      "Cho nên em sớm bị ông nội huấn luyện thành ngựa quen đường cũ, Ki ca ca cũng cần xấu hổ." Tiểu nha đầu lời này rất tinh linh cổ quái, Phùng Ki khỏi bật cười, bất quá ngẫm lại cũng đúng, nhưng bị tiểu nha đầu trực tiếp chỉ ra, cũng tránh được vài phần xấu hổ, vì thế chuyển đề tài hỏi : "Bạn học của em nhà ở đâu..."


      Tiểu nha đầu ghé vào bên giường , ngước khuôn mặt nhắn, bắt đầu cùng dài dòng, lên xe lửa ra sao, xuống xe thế nào, lại ngồi xe bò vân vân và mây mây... Chuyện hoàn chỉnh, Phùng Ki lại nghe rất nghiêm túc, chờ báo cáo xong, Phùng Ki hỏi câu: "Em các đàn cùng trường cũng theo?"


      Manh Manh xoay đầu, hơi híp mắt nhìn Phùng Ki, Phùng Ki bị bộ dáng kẻ trộm hề hề này của chọc cười, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu : "Tiểu nha đầu suy nghĩ cái gì? Là đàn lần trước trong Câu lạc bộ sao, cao hứng vậy sao?"


      Ánh sáng trong mắt Manh Manh nháy mắt ảm đạm, chu miệng còn chưa , cửa phòng bệnh có hai tiếng gõ, đứng lên quay đầu, đứng ngoài cửa là lính có chút co quắp, tay chống nạng, đầu còn quấn tầng tầng băng gạc, gương mặt ít khí thế, có chút vẻ xinh đẹp yếu ớt, chẳng qua mặt mày nhìn có chút quen thuộc.


      Manh Manh cắn móng tay, trong đầu suy nghĩ, lính ngoài cửa hiển nhiên bị tình cảnh trong phòng làm cho có chút ngu si, hơn nữa Manh Manh đột nhiên xoay tới, trong mắt khỏi toát vẻ say mê, khiến sắc mặt Phùng Ki trầm xuống: "Thiệu Cương, chuyện gì?" thanh của như tiếng sắt đá chạm nhau, khiến Thiệu Cương ngoài cửa bừng tỉnh, đồng thời cũng làm Manh Manh ngây ra lúc.


      "Thiệu Cương?" Chả trách nhìn có vẻ quen mắt, phải cùng Thiệu Tình có điểm giống nhau sao? Lúc trước Manh Manh đem gia thế Thiệu Tình điều tra kỹ lưỡng, nhà Thiệu Tình ở trấn trong huyện Mễ Chi, cha mẹ đều là giáo viên tiểu học, gia cảnh rất bình thường, trong nhà ngoài Thiệu Tình, còn có em trai Thiệu Cương hơn tám tuổi.


      Thời điểm Thiệu Tình thi đậu vào làm bộ đội ở đoàn văn công, hai mươi hai tuổi, đối với việc như thế nào thi đậu vào đoàn văn công, Manh Manh cũng rất , nhưng khi đó, cũng dùng điều này uy hiếp ta, Manh Manh tuy rằng dùng chút thủ đoạn, nhưng cơ bản vẫn là quang minh chính đại.


      Thiệu Tình điều kiện bình thường, có gia thế bối cảnh tầm thường, đến địa vị đó cũng dễ dàng, trong lòng chua xót, Manh Manh có thể lý giải, mà lúc ấy nguyên nhân ta chọn Ki ca ca, cũng có ý vị sâu xa.


      Phụ nữ như Thiệu Tình, là người có thể bất chấp thủ đoạn, Ki ca ca đối với ta mà , ước chừng chính là cây cầu để ta có thể tiếp tục ở lại bộ đội.


      Ki ca ca lúc ấy tuy rằng cấp bậc cao, nhưng tiền đồ vừa nhìn thấy là tươi sáng, quân khu chú trọng bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, Thiệu Tình khôn khéo tự nhiên thể nhìn ra, chẳng qua Thiệu Tình giao thiệp rộng, chuyện nghe ngóng được, về chuyện Phùng gia lại biết rất ít, nếu lúc trước ta biết chú Phùng là tham mưu trưởng của quân khu, đoán chừng dù mình dùng điều kiện tốt đến đâu để dụ hoặc, ta cũng cùng Ki ca ca chia tay.


      Nhưng mà, tại em trai Thiệu Cương của ta đột nhiên nhảy ra, Manh Manh thể bắt đầu đoán, có phải Thiệu Tình lại muốn lao vào cái tình gì nữa .


      đôi mắt to đen trắng ràng, thẳng tắp e dè nhìn Thiệu Cương, khiến nam sinh mới hai mươi tuổi này, mặt nhất thời hồng đến trong cổ, cất bước vào có chút cùng tay cùng chân, nhìn qua thực khôi hài, Manh Manh nhịn được phù tiếng bật cười, Thiệu Cương mặt càng đỏ hơn: "Việc này, Phùng doanh trưởng, tôi là đến lời cảm tạ, cám ơn ngài cứu tôi..."


      ta câu này, khiến mặt Manh Manh nhất thời trầm xuống, xoay qua, nhìn Phùng Ki: "Ki ca ca, vì cứu ta mới bị thương?" Khuôn mặt nhắn có chút bi thương, có chút bướng bỉnh, Phùng Ki trong lòng có chút phiền não.


      Tiểu nha đầu thích Thiệu Tình, năm đó khi cùng Thiệu Tình tìm hiểu, chính là lúc ông nội Manh Manh nằm viện, mấy ngày này, tiểu nha đầu rảnh dây dưa với , về sau khi tìm mình, mang Thiệu Tình ra sân bay đón , lúc ấy, mặt vẻ khiếp sợ cùng thể tin, bây giờ vẫn còn nhớ .


      Tiểu nha đầu vô cùng thích Thiệu Tình, Thiệu Tình cũng thích Manh Manh, có việc Phùng Ki rất là đau đầu, cuộc đời từ quá khứ đến bây giờ, bị vây giữa hai cái quan trọng, nhìn nhau vừa mắt, đứng ở giữa rất khó điều hòa.


      Phải Manh Manh từ được cưng chìu, có chút yếu ớt, có thể dùng ân tình để đối đãi, nhưng Thiệu Tình là ôn nhu khoan dung, vừa gặp Manh Manh cũng trở nên vô cùng phiền phức, khiến Phùng Ki thực kinh ngạc.


      Hai người vài lần cãi nhau ầm ỹ, nguyên nhân đều là Manh Manh, là cãi nhau, kỳ chính là Thiệu Tình ghé vào lỗ tai kể lể Manh Manh nơi này tốt, nơi kia tốt, Phùng Ki nghe vào rất chói tai, tiểu nha đầu là trông chừng đến lớn, người có chút yếu ớt, nhưng Phùng Ki chắc chắc, tâm Manh Manh rất thiện lương, làm sao có thể giống như Thiệu Tình , Thiệu Tình quả thực đem Manh Manh hình dung thành tiểu quái thú.


      Phùng Ki khó chấp nhận, bị Thiệu Tình kể lể phiền hà, Phùng Ki trực tiếp quay đầu bước , cũng quan tâm , nghĩ rằng từ từ giảm lại.


      Sau này Phùng Ki ngẫm lại, đây có phải cũng là nguyên nhân khiến Thiệu Tình chia tay với hay , mà lúc ấy Manh Manh trương ra khuôn mặt nhắn cùng bây giờ giống nhau như đúc.


      Phùng Ki khỏi cau mày : " được cố tình gây , thời điểm đó, mặc kệ là ai, cũng ‘nghĩa bất dung từ’, đây là chức trách của quân nhân."


      "Chức trách?" Manh Manh tin, khuôn mặt này của Thiệu Cương, nhìn liền có thể nhớ tới Thiệu Tình, huống chi là Ki ca ca, chuyện này giống như cái gai, vốn dĩ cho là quên, lại biết nó sớm chui vào bên trong thịt, chừng muốn ghim lại bên trong...
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14


      Bầu khí giữa Phùng Ki và Manh Manh buộc chặt khiến Thiệu Cương có chút biết làm thế nào, Thiệu Cương khi vừa nhập ngũ, vào quân giáo(lớp đào tạo binh lính), trực tiếp từ địa phương tuyển thẳng vào, là do chị của giúp có được chỉ tiêu.


      Thành tích Thiệu Cương thi vào trường cao đẳng lý tưởng lắm, hơn nữa mơ ước thi đậu vào học viện nhạc của tỉnh, nhưng giấc mộng đành tan biến, có chút mơ tưởng, nghĩ rằng làm lính văn công cũng tệ, nhưng lại đúng thời điểm, chỉ có thể trở thành tân binh, lại nghĩ về sau có cơ hội, nhưng năm, cũng vẫn là tân binh, lần này còn phải tham gia diễn tập quân lớn.


      Lúc ấy chính cũng biết sao lại thế này, thanh đạn pháo, khói thuốc súng tràn ngập, nhìn cái gì cũng , nghe cái gì cũng thấy, qua lúc sau, hiểu được Phùng Ki che chở ngã nhào xuống vách núi, cũng may vách núi cao, mà năm nay mưa lớn, dưới vách núi chứa nước do mưa ngập sâu hơn nửa người, hai người rơi xuống bị vách đá nhô ra cản chút, giảm ít lực va chạm, bằng , thực phải chỉ gãy tay, gãy chân như thế là xong.


      Hơn nữa nguyên nhân gây ra là do theo tuyến đường quy định khi diễn tập mà , lại đường tắt mới xảy ra chuyện, phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, , chính xác là bị xử phạt thực nghiêm trọng, tìm đến Phùng Ki, ra chỉ là để lời cảm tạ, còn nguyên nhân khó có thể mở miệng, chính là muốn tìm Phùng Ki giúp đối sách, thăm dò chút, thử xem có thể nhờ vả việc gì hay , đây là chiêu chiến hữu của chỉ cho .(gã này biết cảm ơn lại còn muốn nhờ vả, ta ném, ta ném, hừ hừ..)


      Mới là tân binh mà lưng mang kỷ luật, chưa về sau chuyện tốt gì cũng đến mình, nội chuyện phục hồi như cũ cũng là vấn đề, hơn nữa chị mà biết, biết quở trách thế nào, nhưng Thiệu Cương nghĩ tới trong phòng bệnh của Phùng Ki còn có người khác.


      Thiệu Cương cố ý chọn buổi tối mới đến, chính là muốn tránh thời gian thăm bệnh nhân, nhưng mà nữ sinh này là ai? Chẳng lẽ là người nhà, Thiệu Cương khỏi thầm ngờ vực, bộ dáng thoạt nhìn cũng chỉ đôi mươi, là người nhà của Phùng Ki? em sao? Chưa từng nghe Phùng doanh trưởng có em nha! Hai người giơ tay nhấc chân thân mật, có vài phần mập mờ, nếu là tình nhân, tuổi lại có vẻ đúng, hơn nữa xinh đẹp đến như vậy, so với những nữ sinh Thiệu Cương từ từng gặp qua càng xinh đẹp hơn.


      Tầm mắt lưu chuyển, lộ ra chút nghịch ngợm, sống mũi sinh động, Thiệu Cương khỏi có chút ngốc lăng, ý thức được ánh mắt của , Manh Manh xoay qua trừng mắt nhìn liếc cái, tức giận : " lính ngốc, nhìn cái gì mà mắt mở trừng trừng?" Lời của tiểu nha đầu mang theo gai nhọn, Phùng Ki khỏi mỉm cười.


      Thiệu Cương mặt đỏ lên cúi đầu: ", nhìn gì..." Lời lắp bắp mang chút khẩn trương, Phùng Ki nhíu mày, nhìn : "Vết thương chưa lành, đừng lung tung, trở về , tôi cần cậu cảm ơn, tình huống lúc đó, người khác cũng cứu cậu."


      Thiệu Cương ngẩng đầu, ánh mắt lóe lóe xẹt qua Manh Manh, chần chờ mở miệng: "Có việc này, Phùng doanh trưởng, em là muốn hỏi chút, bộ đội có thể xử phạt em hay ?" Phùng Ki nhíu mày, sắc mặt có chút trầm lạnh: "Tôi có thể thực khẳng định với cậu, với hành vi lúc đó của cậu, đáng bị xử phạt, xử phạt cụ thể thế nào, còn phải xem kết quả cuối cùng từ bộ chỉ huy."


      Thiệu Cương sắc mặt có chút mờ mịt, nên lời, Manh Manh tới xoay người nhìn nhìn : " phải chứ! Nam tử hán đại trượng phu, thể đảm đương chút chuyện đó, xử phạt sao, chỉ cần lập công phải có thể xóa kỷ luật sao, chưa gì mà ủ rũ như vậy?"


      Manh Manh trong lòng lại : thằng nhóc này thực kiên cường bằng chị của ta, chị ta tuy rằng là phụ nữ, nhưng quyết định nhanh chóng khiến người ta bội phục, thằng nhóc này lại mềm rục tựa như chút xương cốt cũng có.


      Giọng của Manh Manh đại khái có chứa khinh miệt, kích thích Thiệu Cương mới hai mươi tuổi đầu, ngẩng đầu lên: "Ai, ai ủ rũ ... Tôi chính là muốn biết kết quả, để chuẩn bị tốt tâm lý trước..." Manh Manh phì cười tiếng: "Chuẩn bị cái gì? Phạm sai chắc chắn phải chịu xử phạt, việc này học sinh tiểu học còn biết, tới tìm Ki ca ca phải là muốn tìm phương pháp xin chút nhân tình, thử xem có thể xin giảm hình phạt hay sao?" Bị Manh Manh chút lưu tình trực tiếp đem mục đích chỉ ra, Thiệu Cương khó xử đến cực điểm, mặt căng ra, đỏ ửng.


      "Manh Manh!" Phùng Ki lên tiếng cảnh cáo, Manh Manh hừ tiếng, lướt qua Thiệu Cương trực tiếp ra ngoài, loảng xoảng đóng sầm cửa, ngồi ghế ở hành lang, hờn dỗi.


      Ki ca ca là người có nhiều nguyên tắc, ai ràng hơn , điểm này đúng là thừa hưởng từ cha , từ khi nhập ngũ đến nay, từng bước bước chân tới, dựa vào địa vị trong nhà chút nào, hơn nữa, tuyệt đại đa số bộ đội lãnh đạo, cũng rất ràng Phùng Ki chính là con của chú Phùng, mà chú Phùng cũng rất cảm kích mấy vị lãnh đạo cấp của Ki ca ca, xét quen biết, đối xử bình đẳng.


      Chức vị thành tích tại của Ki ca ca, đều do chính phấn đấu mà có, người như vậy sao có thể tranh thủ nhân tình, nhưng đối với Thiệu Cương, Manh Manh có thể nhìn ra được, Ki ca ca miệng nghiêm khắc, trong giọng cũng lộ ra hòa hoãn, hòa hoãn này cần cũng khẳng định bởi vì Thiệu Cương, trắng ra, vẫn là đối với chị của Thiệu Cương - Thiệu Tình quên được!


      Manh Manh càng nghĩ càng tức giận, năm đó chính mình nhất thời sơ sẩy, khiến cho Thiệu Tình chen vào, cho tới bây giờ, tuy rằng Thiệu Tình rồi, nhưng bóng dáng trong lòng Ki ca ca, có làm thế nào cũng xóa được, Manh Manh bỗng nhiên có chút uể oải, nếu Ki ca ca cả đời quên được Thiệu Tình, nên làm gì bây giờ, uể oải qua , Manh Manh lần đầu có cảm giác mê man.


      Di động đổ chuông đánh gãy mê man ngắn ngủi của , Manh Manh cúi đầu nhìn, khỏi nhếch lên khóe môi, đứng lên, đến đầu hành lang nghe điện: "Mẹ..." tiếng mẹ ngắn ngủn, khiến Hàn Dẫn Tố ở đầu dây bên kia chợt nghe ra có điểm thích hợp, dù sao cũng là nha đầu do mình 10 tháng mang thai mà sinh ra, tâm tình của con, dù qua điện thoại, Hàn Dẫn Tố cũng có thể đoán được chuẩn xác.


      Tiểu Manh Manh tâm tình rất xấu, cho tới bây giờ đều là vì Ki ca ca của , đối với Phùng Ki, thái độ của Hàn Dẫn Tố khi lo liệu chuyện này là thuận theo tự nhiên, chuyện tình của con , nên để cho con bé chính mình quyết định, cha mẹ nên can thiệp, dù sao chuyện tình hôn nhân này thể miễn cưỡng, cho dù miễn cưỡng, cuối cùng mà hạnh phúc cũng tốt.


      Tuy rằng tư tưởng rộng rãi, nhưng nhìn tiểu nha đầu đường đuổi theo phía sau Phùng Ki, làm mẹ, Hàn Dẫn Tố vẫn hơi có chút đau lòng, Hàn Dẫn Tố giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có tâm ?" Manh Manh nâng chân lên, ngồi xếp bằng ở ghế, nghe được thanh của mẹ, hốc mắt có chút đỏ, cắn môi lắc đầu: " có việc gì, con chỉ nhớ nhà thôi."


      Hàn Dẫn Tố khỏi thầm oán: "Nếu nhớ nhà, sao nghỉ hè cũng trở về." Manh Manh chu miệng: "Người ta chuẩn bị về nhà, phải do Ki ca ca bị thương sao?"


      Hàn Dẫn Tố có chút thở dài: "Ki ca ca của con bị thương sao rồi, ba con nghiêm trọng, nhưng ba của con là người chuyện luôn nhàng bâng quơ, năm ấy ba con bị thương, cũng giấu diếm mẹ ước chừng hơn nửa tháng, sau đó bị mẹ phát , lại còn là vết thương ..." Manh Manh bỗng nhiên tâm tình tốt lên ít, cười khanh khách hai tiếng: "Ba là sợ mẹ lo lắng, vết thương của Ki ca ca tốt nhiều rồi..."


      Hai mẹ con chuyện hồi lâu, Manh Manh buông điện thoại, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy, Thiệu Cương đứng ở bên kia, chống nạng tựa vào bên, đứng rất thẳng, thân quân trang nhìn qua thực tuấn, Manh Manh phát lùn, cùng Ki ca ca sai biệt lắm, người có chút gầy, đứng ở nơi đó, hình dáng thanh tú, trong nháy mắt, Manh Manh giống như nhìn thấy Thiệu Tình, hai chị em từ khuôn mà ra.


      Manh Manh nhếch lên ý cười mở miệng: "Ki ca ca của tôi có phương pháp thông qua rồi?" Thiệu Cương mặt có chút hồng, cứng cổ câu: "Tôi, tôi cửa sau." Manh Manh đứng lên: " , gấp cái gì, trừ phi chột dạ."


      Manh Manh qua bên người Thiệu Cương, Thiệu Cương đột nhiên đưa tay bắt lấy : "Tôi thực cửa sau." Ánh mắt Manh Manh dừng ở bàn tay to nắm lấy cánh tay của mình, cánh tay nhàng vừa chuyển liền đem Thiệu Cương đẩy đến tường, tới gần thấp giọng : "Động thủ động cước với tôi, còn chưa đủ tư cách, trở về luyện vài năm nữa ." Bỏ ra, nhanh chóng rời .


      Thiệu Cương sờ sờ cánh tay bị đau, nhìn bóng dáng của biến mất, đáy lòng dấy lên cỗ cảm giác khác thường, này đối có loại chán ghét khó hiểu, loại chán ghét này làm Thiệu Cương rất nản lòng, lớn như vậy, còn chưa từng có nào tỏ vẻ phản cảm ràng với như vậy.


      Manh Manh mặc kệ Thiệu Cương nghĩ như thế nào, trong thế giới này người duy nhất có thể làm cho để ý chỉ có Phùng Ki, Manh Manh đẩy cửa tiến vào, y tá ở bên trong tiêm thuốc, y tá thực trẻ tuổi, bộ dáng ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn, thể là xinh đẹp, nhưng làn da trắng, đôi mắt to, bên trong áo dài trắng là thân quân trang, khiến cho y tá nhìn qua có chút hiên ngang quyến rũ, hơn nữa tại, ánh mắt lóng lánh, bộ dáng có chút ngượng ngùng cùng Ki ca ca chuyện...


      Manh Manh trừng mắt nhìn, vừa tiến đến, y tá liền khách khí gật gật đầu với , thu dọn vài thứ rồi ra ngoài, Phùng Ki nghiêng đầu, phát tròng mắt của tiểu nha đầu chút cũng thôi nhìn chằm chằm thân ảnh y tá người ta, đáy mắt lóe ra ánh sáng, nhìn qua có chút cổ quái, cái miệng nhắn cắn môi dưới, biết suy nghĩ cái gì đây?


      Phùng Ki đưa tay xoa bóp mặt của : "Tiểu nha đầu, còn tức giận sao?" Manh Manh xoay đầu nhìn : "Ki ca ca, cảm thấy ấy đẹp mắt ?" "Cái gì?" Phùng Ki bị hỏi sửng sốt, nhất thời hiểu được, Manh Manh hướng về phía cửa bĩu môi: "Chính là y tá mới ra, đẹp mắt ?"


      Trước kia tiểu nha đầu cũng thích hỏi mấy vấn đề này, hơn nữa còn hỏi đến cùng, ban đầu cho có lệ là đẹp, tiểu nha đầu hỏi dứt: đẹp chỗ nào? Là ánh mắt, cái mũi, hay miệng... Có phải so với đẹp hơn hay ... Manh Manh là nha đầu rất thích hư vinh, từ thích mặc đẹp lại còn trang điểm, vài năm nay đại khái trưởng thành, rất ít hỏi vấn đề như vậy, hôm nay đột nhiên lại hỏi, Phùng Ki cũng rất hoài niệm.


      Tâm Phùng Ki bỗng nhiên nổi lên tia ranh mãnh, gật gật đầu: "Cũng tệ lắm, rất thanh tú!" Manh Manh bất mãn quyệt miệng: "So với em đẹp hơn sao?" Phùng Ki ra vẻ nghiêm túc nhìn vài lần, gật gật đầu: "So với em lúc này đẹp hơn, em soi gương xem, em bây giờ giống như cọp mẹ."


      Manh Manh đứng lên nhảy đến toilet, Phùng Ki khỏi buồn cười, chỉ chốc lát sau tiểu nha đầu ra, tay chống thắt lưng: "Ki ca ca, từng nhìn thấy cọp mẹ xinh đẹp như vậy sao?"


      Phùng Ki liếc nhìn đồng hồ: "Mười giờ rồi, mau ngủ !" Ánh mắt Manh Manh sáng lên, nhanh chóng xông đến, dùng cả hai tay hai chân trèo lên giường bệnh, chui vào trong lòng Phùng Ki, nhanh nhắm mắt lại, lông mi cong dài lại nghịch ngợm rung động, mí mắt lại di chuyển, vừa nhìn là biết giả bộ ngủ.


      Phùng Ki nhàng chọt chọt hai má của : "Đánh răng chưa?" Tiểu nha đầu mở mắt ra, cái miệng nhắn đột nhiên chu lên: "Ki ca ca kiểm tra ..." Môi phấn nộn như có như xẹt qua chóp mũi Phùng Ki, thiếu chút nữa chạm vào miệng Phùng Ki, xông vào mũi là hương chanh nhàn nhạt cùng cảm giác mềm mại, giống như chiếc lông chim , nhàng phớt qua trái tim của Phùng Ki, có chút ngứa ngáy ...
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :