1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Sẽ Phải Yêu Em - Hân Hân Hướng Vinh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5


      "Bởi vì đột nhiên mưa to rơi xuống, mười hai sinh viên đại học leo núi bị kẹt ở vùng núi Tây Giao, nhận được điện thoại báo nguy, chính quyền tổ chức đội cứu hộ vào núi giải cứu..."


      Bà Phương xem đến đây, sắc mặt khỏi thay đổi quay đầu : "Tiểu Phong, hôm qua có phải tiểu nha đầu nhà mình là theo Câu lạc bộ leo núi ở trường leo núi hay ?"[​IMG]


      Sắc mặt Vệ Hiểu Phong ngưng trọng trong chớp mắt, nhưng biết bà tuổi lớn, hơn nữa đối với Manh Manh, là tiểu bảo bối trong lòng, nếu xảy ra sơ xuất, bà có thể xúc động mạnh, bởi vậy rất nhanh liền trầm tĩnh, xoay lại duỗi ra cánh tay ôm bà Phương: "Bà chỉ hay lo lắng, tin tức cũng chưa đó là trường học của Manh Manh, sáng sớm là con đưa em , em nó với nhóm này."


      Bà Phương nhàng thở ra, khỏi thầm oán: "Tính tình Nha đầu kia giống hệt cậu con, trong lòng quyết định cái gì, ai khuyên cũng nghe, nếu tiểu Tuấn của bà nóng nảy, như thế nào cũng giống nữ nhân hơn."


      Phương Tuấn : "Bà, bà bất công nha, từ đều thương chị con." Bà Phương khỏi vui vẻ, đưa tay chỉ chỉ lên trán cháu nội: "Lời này mà cũng được, nếu bà nội thương con, con có thể lớn như vậy sao!"


      Phương Tuấn cười hì hì: "Dù sao bà nội thương chị nhất, bà yên tâm ! Đừng chỗ này có chị con, cho dù có, chị con cũng có việc gì, chị con sớm tu luyện thành tinh ngàn năm, ai cũng bắt được." " bậy!" Nhưng mà bà Phương buông lo lắng xuống.


      Vệ Hiểu Phong nhìn đồng hồ, đứng lên: "Con còn cuộc gặp xã giao, con về trước, bà nghỉ ngơi sớm chút." Cầm lấy chìa khóa xe liền ra ngoài, bà Phương cũng đứng lên : "Bên ngoài trời mưa, mang theo ô." Phương Tuấn đứng lên: "Bà, để con đem ô đưa cho họ" nhanh như chớp theo Hiểu Phong chạy ra ngoài.


      Vệ Hiểu Phong ngồi vào trong xe, lập tức lấy điện thoại bấm số của Manh Manh, quả nhiên tắt máy, Vệ Hiểu Phong nghĩ nghĩ, trực tiếp tìm số điện thoại của Phùng Ki, còn chưa bấm gọi, tiếng di động vang lên, Vệ Hiểu Phong nhìn màn hình, khỏi nhíu mày.


      Thanh của Phùng Ki từ bên kia truyền đến: "Vệ Hiểu Phong, Phùng Ki đây, ngày hôm qua Manh Manh gọi điện thoại , hôm nay Câu lạc bộ ở trường học có hoạt động, ấy tham gia Câu lạc bộ gì, cậu có biết hay ?" Tuy rằng cảm thấy tại thích hợp, Vệ Hiểu Phong vẫn là muốn cười, tiểu nha đầu nhà mình giấu là kín, mà nhiều năm như vậy, Phùng Ki cũng là cái đầu gỗ ngu ngốc, kỳ tiểu nha đầu bình thường sơ hở chồng chất, đại khái chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường.


      Vệ Hiểu Phong chưa từng hoài nghi, Phùng Ki thích Manh Manh, loại thích này phát triển trở thành loại thói quen, thế giới này tình nhất thiết có thể kéo dài, nhưng thói quen lại là loại mạnh mẽ nhất, muốn quẳng cũng rất khó.


      Mà Vệ Hiểu Phong cảm thấy, Phùng Ki với Manh Manh, có lẽ phải là bạn bè ưu tú nhất, nhưng cũng đủ mạnh mẽ, loại mạnh mẽ này phải là chỉ dùng quyền thế tiền tài cân nhắc, mà là tâm ý cậu ta che chở Manh Manh, thành loại hành vi theo bản năng, mỗi kiện của tiểu nha đầu, cậu ta đều để bụng, quản thúc Manh Manh, Manh Manh cũng mực nghe lời cậu ta, thậm chí còn nghe lời hơn so với , là tiểu nha đầu lương tâm.


      Tiểu nha đầu theo cậu ta, bọn họ thực yên tâm, cho nên, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất mọi người chấp nhận Phùng Ki, Vệ Hiểu Phong trả lời, bên kia Phùng Ki tiếp tục : "Có phải Câu lạc bộ leo núi hay ..."


      Vệ Hiểu Phong khỏi thở dài, lại nhiều năm như vậy, Phùng Ki cũng phải hoàn toàn biết gì cả, có số chuyện, ước chừng là trong tiềm thức do cậu ta dung túng mà thôi.


      Hiểu Phong gật gật đầu rất nhanh : "Cậu xem tin tức, đúng vậy, là Câu lạc bộ leo núi ở trường Manh Manh, Manh Manh ở bên trong... Cụp, tút tút tút..." Vệ Hiểu Phong chưa dứt lời, bên trong di động truyền đến thanh.


      cửa kính xe gõ hai cái, Vệ Hiểu Phong mở cửa xe, Phương Tuấn chui vào: "Chị em thế nào rồi?" khuôn mặt nhắn tuấn tú che kín nồng đậm lo lắng.


      Hiểu Phong sờ sờ đầu của cậu: "Vừa rồi phải chị của em là tinh, sao lúc này lại lo lắng, yên tâm ! có việc gì, Phùng Ki ở bên kia." Phương Tuấn nhàng thở ra gật gật đầu, nhảy xuống xe, vẫy vẫy tay, chạy vào.


      Vệ Hiểu Phong khỏi có chút thất thần, Phương Tuấn hơn Manh Manh sáu tuổi, năm nay mới mười ba, cũng là thiếu niên, cũng giống như chị của cậu ta, thừa kế dung mạo của mợ rất nhiều, hình dáng góc cạnh lại cực kỳ giống cậu, là cháu đích tôn của Phương gia, giáo dục cũng nghiêm khắc hơn rất nhiều so với Manh Manh, đây là trọng trách mà con trai Phương gia phải gánh vác, Phương Tuấn thực vĩ đại, có được trầm ổn hợp với số tuổi.


      Manh Manh thường xuyên xoa đầu em trai : "Đúng là ông cụ non..." có ai sống bừa bãi tiêu sái hơn Manh Manh, hơn nữa mọi người Phương gia đều muốn Manh Manh bừa bãi như vậy, Phương Tuấn nho cũng ngoại lệ.


      Vệ Hiểu Phong lái xe chạy tới Tây Giao, ra khỏi nội thành, mưa lại càng lớn hơn, lúc đến chân núi, vừa vặn gặp đội cứu hộ cùng vài quân nhân mang theo mấy sinh viên từ núi xuống.


      Vệ Hiểu Phong ai qua cũng nhìn, lại nhìn thấy Manh Manh, khỏi có chút sốt ruột, túm quân nhân hỏi: "Phùng Ki đâu?" Quân nhân kia lau nước mưa mặt : "Doanh trưởng mang theo người còn ở trong núi, còn hai sinh viên tìm được." "Hai sinh viên?" Vệ Hiểu Phong giật thót trong lòng cái.


      theo bên cạnh đội cứu hộ vừa xuống đến Trương Hạo : "Phương Manh Manh cùng nhóm trưởng Sài Tử Hiên của chúng tôi vì tìm đội viên..." Vừa , vừa như có như quét mắt về phía Lâm Thanh, ánh mắt Vệ Hiểu Phong dừng ở người Lâm Thanh, trong bóng đêm, Lâm Thanh cũng thấy nét sắc bén trong ánh mắt lạnh lẽo.


      cần đoán, Vệ Hiểu Phong cũng biết, Lâm Thanh, chưa từng nghe qua, nhưng cái tên Sài Tử Hiên nghe Manh Manh nhắc qua vài lần, là nhóm trưởng của Câu lạc bộ leo núi, có vẻ có chút ý đối với tiểu nha đầu.
      Manh Manh đối với nơi hoang dã rất thuần thục cơ hồ trở thành bản năng, khiêm tốn , Manh Manh so với vận động viên leo núi chuyên nghiệp cũng kém cỏi chút nào, hơn nữa Manh Manh phải cái loại ở nơi hoang dã chọc ghẹo bạn nữ tính tình mọn, cho nên chuyện này tương đối ràng.


      Lúc Hiểu Phong học đại học, cũng phải chưa gặp gỡ qua bạn nữ tính tình mọn, chẳng phân biệt được trường hợp mà tranh giành tình nhân, khi dã ngoại chạy lung tung, căn bản chút đầu óc cũng có.


      Vệ Hiểu Phong cau mày trực tiếp hỏi: "Bọn họ mất liên lạc bao lâu?" Trương Hạo bị sắc mặt lạnh thấu xương, khí thế bức người này làm kinh sợ, lắp bắp : "Đến, đến bây giờ khoảng bốn tiếng ..." Lâm Thanh liếc phen, khách khí hỏi: " là ai?"


      Chàng trai này tuy rằng khí thế bức người, nhưng vừa là thành viên đội cứu hộ cũng phải lực lượng trợ giúp, Vệ Hiểu Phong nhìn cũng nhìn ta, càng trả lời câu hỏi của ta, với quân nhân bên cạnh: " tại có thể liên hệ được với Phùng Ki hay ?"


      Quân nhân kia lắc đầu: "Tín hiệu núi rất kém, chỉ có thể chờ doanh trưởng chủ động liên hệ với chúng ta, núi mưa lớn hơn nhiều so với nơi này, có thể đường núi có nhiều chỗ đất lở, chúng tôi là từ nơi này trực tiếp lên đỉnh núi, hai sinh viên mất tích hướng đông là địa thế phức tạp nhất, tất cả đều là núi sâu rừng rậm, thời tiết mưa lớn như vậy, thực có khả năng phát sinh nguy hiểm..."
      " có khả năng." Vệ Hiểu Phong như đinh đóng cột. Quân nhân có chút ngây ngốc, vị người nhà này ràng quá mức kích động, nhưng mà, ra ngữ khí cũng dường như giống hệt doanh trưởng của bọn họ.


      Vốn nhiệm vụ lập đội cứu hộ trợ giúp, vô luận thế nào cũng tới phiên bọn họ, bọn họ thuộc lực lượng thiết giáp (xe tăng), phải dân quân tự vệ, lại càng là công binh, nhiệm vụ của bọn họ cũng phải là tìm kiếm cứu hộ, nhưng doanh trưởng của bọn họ lại chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này, mà mặt đội trưởng cũng hé răng, có chút cổ quái.


      Doanh trưởng hiểu biết tình huống, mang theo vài người vào núi, đội trưởng đội cứu hộ : "Thời tiết thích hợp, cánh rừng này địa hình quá mức phức tạp, mưa lại lớn, cũng biết có lở đất hay , rất nguy hiểm, vẫn là chờ hừng đông chút, lại tiến hành tìm kiếm mới thỏa đáng." Lại bị doanh trưởng trực tiếp cự tuyệt, doanh trưởng ngay lúc đó ngữ khí vô cùng giống cùng vị người nhà này.


      Sấm rền cuồn cuộn tới, tia chớp cắt qua bầu trời đêm tối đen, đội trưởng đội cứu hộ hơi có chút sầu lo hỏi Trương Hạo: "Hai sinh viên mất tích có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã hay ?" Trương Hạo ngẩn ra chút rồi gật đầu: "Tử Hiên là vận động viên leo núi quốc gia, mà Phương Manh Manh..."


      Trương Hạo khỏi nhìn về phía Vệ Hiểu Phong, , Manh Manh khiến cho bọn họ đều mơ hồ hiểu được như nhau, vừa vào trường hoàn toàn xứng đáng là hoa hậu giảng đường, xinh đẹp sáng sủa, thành tích vĩ đại, đa tài đa nghệ, nhưng tham gia hoạt động trường học cũng nhiều, lại là học sinh ngoại trú, bởi vậy, bọn họ hiểu biết cũng nhiều, mà biểu của Manh Manh ngày hôm nay, làm nhất thời biết nên như thế nào.


      Vệ Hiểu Phong lại : "Manh Manh từng có nhiều lần huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã." Đội trưởng đội cứu hộ lúc này mới gật gật đầu: "Nếu như vậy, còn có cơ hội sống."


      Trong tay quân nhân nhận được tiếng vang tít tít te te truyền đến, quân nhân đè ống nghe điện thoại, có chút chần chờ hỏi Vệ Hiểu Phong: “Ngài là Vệ Hiểu Phong?" Vệ Hiểu Phong cau mày gật gật đầu, quân nhân giơ bộ đàm trong tay đưa cho : "Doanh trưởng muốn cùng chuyện."


      Vệ Hiểu Phong vừa nhận lấy liền thẳng: "Phùng Ki, phải đem Manh Manh tìm trở về cho tôi, bằng , cậu cũng biết hậu quả..." Thanh Phùng Ki có chút mơ hồ, lại có thể nghe ràng: "Tôi biết, đừng nhảm, cậu mang chiếc trực thăng đến đây ngay cho tôi, tôi xuống tới bây giờ."


      đợi Vệ Hiểu Phong hỏi vì sao, bên kia ngắt tín hiệu. Vệ Hiểu Phong khỏi cười khổ, người này quá coi trọng rồi! Bảo đem trực thăng đến đây, làm là làm cho tới, nhưng mà như vậy, phải kinh động đến cha hay sao, khi Manh Manh trở về, trận trách mắng này khẳng định là tránh được, nhưng mà lúc này cứu mạng của quan trọng hơn, dù sao, đến lúc đó tiểu nha đầu ra sức làm nũng sao.


      Lúc Phùng Ki xuống tới, trực thăng ở tại chỗ đợi lệnh, Phùng Ki vài câu đơn giản cùng Vệ Hiểu Phong, liền cài nút mũ sắt, ngồi lên vị trí điều khiển của trực thăng, cánh quạt trực thăng quay mang theo gió, đem mưa to chung quanh đều thổi tan chút, mưa phảng phất ít chút.


      Có đôi khi, Vệ Hiểu Phong thể bội phục Phùng Ki, người này cũng được xem là rất ưu tú, hơn nữa, Vệ Hiểu Phong chỉ thấy duy nhất người so với Phùng Ki còn ‘trâu’ hơn, chính là cậu của mình, cha của Manh Manh, nhưng cậu lái máy bay, mà Phùng Ki lại biết, chỉ biết, hơn nữa lái tương đối tốt, khác , ánh mắt của tiểu nha đầu kém, chàng trai mà ấy chọn, làm sao lại là nhân vật bình thường cho được.


      Trực thăng vừa bay lên , chiếc Hummer( loại xe địa hình) liền dừng ở gần đó, xe lại nhảy xuống nữ nhân, thân đen tuyền trong đêm, làm cho Vệ Hiểu Phong kinh diễm chút.
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6


      tới mỹ nữ xinh đẹp có tư sắc, với Vệ Hiểu Phong có thể cả ngày, quá bất ngờ, chơi bời trêu ghẹo, Vệ Hiểu Phong cũng thể ngoại lệ, đều chọc ít, các hình các dạng mỹ nữ cũng biết qua, hơn nữa trong nhà mỹ nữ lại như mây, mợ là đại mỹ nữ Giang Nam như hoa trong nước, mẹ , nữ doanh nhân giỏi giang mị lực thương trường, tiểu nha đầu nhà bọn họ, tinh linh cổ quái, tiểu mỹ nhân linh động như tiên, Vệ Hiểu Phong lớn lên bên trong gia đình toàn là mỹ nữ, , có thể làm cho kinh diễm thực nhiều lắm, nhưng này làm được.
      Hummer H2 6.2 AT, Vệ Hiểu Phong chưa gặp nữ nhân lái qua, mà này ràng đối lập hẳn với chiếc xe của , nhưng khí thế kia lại thích hợp cách quỷ dị.

      Hiển nhiên là mới đến từ buổi, bộ váy liền hiệu Versace thuộc hàng thiết kế riêng, đỏ và đen, đem dáng người mô tả đầy đủ, phối hợp với giày cao gót ChristianLouboutin, có vẻ giỏi giang lại quyến rũ.

      Trước diện mạo, Hiểu Phong cũng thưởng thức vài phần, bung dù, trực tiếp vọt vào bên trong lều dựng tạm, váy liền bó sát người, bị ướt nhẹp dán tại người , cái loại gợi cảm này quả thực rất tự nhiên.
      ngũ quan cũng tính là sắc nét, ít nhất so với tinh xảo của Manh Manh, kém hơn, chẳng qua người có sức gợi cảm, toát ra mị lực, làm tim Vệ Hiểu Phong trong khoảnh khắc nhảy lạc mấy nhịp, nhìn qua dáng vẻ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tương đối xinh đẹp.

      Trương Hạo cùng Lâm Thanh ra ngoài chào hỏi: "Chị Tử Hinh." Sài Tử Hinh gật gật đầu: "Sao rồi?" Ánh mắt Trương Hạo đảo qua Vệ Hiểu Phong lắc đầu: " tìm kiếm, Tử Hiên và Manh Manh ở cùng nhau, hai người đều có kinh nghiệm leo núi, chắc là có việc gì."
      Sài Tử Hinh nhíu mày: "Manh Manh? Tử Hiên thường xuyên nhắc tới Phương Manh Manh, đàn em của các em, phải là tiểu nha đầu mảnh mai sao?"
      mặt Lâm Thanh mất tự nhiên, cúi đầu lời nào, Trương Hạo : "Manh Manh rất lợi hại." Ánh mắt Sài Tử Hinh dừng ở người Vệ Hiểu Phong, Vệ Hiểu Phong hài hước : "Tôi chính là họ của tiểu nha đầu nhu nhược trong lời vừa , sinh viên này đúng, bọn họ có việc gì."
      biết vì sao, câu này của Vệ Hiểu Phong, tâm Sài Tử Hinh thế nhưng lại trầm xuống, chàng trai này mặc dù tuổi lớn, loại trầm ổn làm người ta tin phục, hơn nữa, nơi núi non hoang dã như thế, chàng trai này lại ở đây, thanh thản mà tùy ý, đối với tình hình nguy hiểm mưa gió bên ngoài cũng lo lắng, chàng trai như vậy, thực dễ gặp.
      Sài Tử Hinh lộ ra chút ý cười, hào phóng đưa tay: "Chào , tôi là chị của Tử Hiên, Sài Tử Hinh."

      "Sài Tử Hinh?" Vừa nghe ba chữ này, Vệ Hiểu Phong bỗng nhiên nhớ đến, Hồng Cơ là sản nghiệp của Sài gia, Sài gia lập nghiệp từ ngành khai thác mỏ, từ đó phát triển, nghiệp lớn mạnh, mà vị tổng giám đốc ở công ty mới của Sài gia ở thành phố B, hình như tên là Sài Tử Hinh.
      Vệ Hiểu Phong nghĩ tới, Sài Tử Hiên trong miệng Manh Manh, phía sau lại là gia tộc lớn như thế, bối cảnh của Sài Tử Hiên, nếu so với Manh Manh... Có thể hay ...
      Vệ Hiểu Phong đột nhiên có loại dự cảm tốt, khỏi thầm oán, tiểu nha đầu là kẻ gây rối hơn kém, nhưng mà theo góc độ khác, Vệ Hiểu Phong lại cảm thấy, chừng đây là chuyện tốt, cảm tình của Manh Manh đối với Phùng Ki rất sâu, mà đầu gỗ ngu ngốc Phùng Ki này, còn biết đến khi nào mới hiểu được, có lẽ Sài Tử Hiên là tác nhân thúc đẩy cũng chừng.
      Sài Tử Hiên đương nhiên biết gì cả, cùng Manh Manh ở bên trong nước sôi lửa bỏng, hai người đều có kinh nghiệm nơi hoang dã, bởi vậy, vô cùng hiểu tình thế, trước mắt tìm gò đất núp vào, chờ đợi cứu hộ, là đối sách tốt nhất, cần nhất là né tránh cây cối, mục tiêu ràng, đội cứu hộ phát bọn họ, còn có, nhất định phải rời khỏi rừng cây triền núi, tránh mưa to gây đất đá trôi cùng nguy cơ sấm sét.
      Hai người tìm nửa ngày, quyết định đứng bên cạnh vách đá, mặt triền núi thấp, tầm nhìn trống trải, nhưng nước mưa trôi xuống, tương đối trơn trượt, hai người mất rất nhiều thời gian mới lên được, leo lên đó gần như là sức cùng lực kiệt.
      Hai người dựa lưng ngồi bên cạnh nhau, Manh Manh ngửa đầu nhìn nhìn, trời đen tựa như tấm màn vô tận, ngẫu nhiên xẹt qua tia chớp giống như thanh kiếm bạc, đem tấm màn cắt thành hai khối đều, chợt lóe rồi biến mất, nhìn qua thực có chút khủng bố, mưa thẳng tắp rơi xuống, thể che chắn nện ở mặt, người, khiến có chút đau...
      vòng ôm mạo hiểm vòng qua , là Sài Tử Hiên, Sài Tử Hiên đưa bàn tay to che đầu , muốn ngăn mưa, đáng tiếc có bao nhiêu tác dụng, Manh Manh giơ tay kéo tay xuống, lại giãy khỏi ôm ấp của , thời khắc này, muốn mình qua được, muốn còn sống tốt, cùng Ki ca ca sống qua năm rộng tháng dài.
      "Đàn à, chúng ta nếu ở này ngồi đến ngày mai, có thể trực tiếp lạnh chết hay ." Trong mưa to ào ào, thanh Manh Manh có chút mơ hồ , Sài Tử Hiên dùng sức ôm , thào : " , ..." Giống như là an ủi Manh Manh, cũng thuận tiện an ủi chính mình.
      Phương Manh Manh xoay lại nhìn qua : "Em đùa thôi, chúng ta thể lạnh chết, vậy cũng quá hùng." Mưa chút, Sài Tử Hiên ràng nghe thấy được lời của Manh Manh, cũng nhịn được cười, tuy rằng cảm thấy nên, nhưng Sài Tử Hiên đột nhiên phát , ban đêm mưa to như vậy, chỉ có và Manh Manh ở cùng chỗ, có loại thân mật cùng chung hoạn nạn, so với việc nhìn trăng trong nước trước kia, giờ này khắc này, Sài Tử Hiên có vài phần kích động, thậm chí còn mang cảm xúc hạnh phúc.
      " hùng..." Sài Tử Hiên : "Em chắc là chờ đợi hùng cứu mỹ nhân!" Ánh mắt Phương Manh Manh sáng lên, tay đặt lên trán hướng ra xa nhìn nhìn, nơi này tầm nhìn trống trải, có thể nhìn thấy bên kia núi mơ hồ có nhiều ánh đèn, đó là doanh trại của Ki ca ca! Ki ca ca có thể giống hùng đột nhiên xuất tới cứu hay .
      Manh Manh khỏi nhớ tới trước đây, mẹ vừa sinh bao lâu, chỉ nhìn thấy Ki ca ca, khi đó cha vẫn là đội trưởng Quân tăng cường, chú Phùng là chính ủy, lúc ấy còn rất , Ki ca ca thích nhất vây quanh giường của mà đong đưa, Manh Manh từng hỏi qua Ki ca ca, có phải khi đó rất đẹp hay , cho nên Ki ca ca thích trông chừng , Ki ca ca lúc ấy cười , xinh đẹp có xinh đẹp, chỉ là ngoài ăn tiểu, lần đầu tiên ôm bị nước tiểu của làm ẩm ướt cả người.
      Về sau chú Phùng bị điều động công tác, theo cha Tứ Xuyên, lúc gặp lại Ki ca ca, là ở trong sân nhà chú Phùng, ba cùng chú Phùng ở trong phòng làm việc chơi cờ, vụng trộm ra ngoài, trèo lên cây hòe lớn hái hoa hòe thơm ngào ngạt, váy bị vướng vào nhánh cây, té xuống, vừa vặn ngã vào trong lòng Ki ca ca.
      Phải là rất khó hiểu, đến bây giờ Manh Manh vẫn , vì sao Ki ca ca luôn cho rằng là loại con văn tĩnh mềm mại, ràng lúc bọn họ gặp mặt, tương đối bướng bỉnh.
      "Manh Manh, mưa rồi..." Thanh của Sài Tử Hiên có chút run rẩy, Manh Manh hoàn hồn, mưa , nhưng gió lại đến, gió núi quất qua quần áo ướt đẫm của hai người, lạnh thấu xương.
      Phương Manh Manh chà xát hai tay, run cái: "Đàn , vì sao thích lên núi?" Thanh Manh Manh vẫn réo rắt dễ nghe như trước, Sài Tử Hiên : " thích cái loại cảm giác đứng ở chỗ cao này, giống như thế gian vạn vật đều ở dưới chân ."
      Phương Manh Manh thổi phù cái nở nụ cười: "Đàn , có tiềm chất làm đế vương nha! Nếu có thể xuyên qua, chừng có thể thử xem..."

      "Xuyên qua?" Sài Tử Hiên khỏi bật cười.
      Mưa hình như tạnh, Sài Tử Hiên nghiêng đầu, trong bóng đêm, có thể thấy bên mặt duyên dáng của Manh Manh, động lòng người như vậy, giống như dưới ngòi bút duyên dáng nhất của hoạ sĩ mà vẽ nên, Sài Tử Hiên bỗng nhiên thấp giọng : "Manh Manh ..."
      Lời của cũng chưa kịp xong, bị thanh cánh quạt từ xa bay đến bao phủ, Phương Manh Manh lấy đèn pin ra, bật lên rọi vào bầu trời ngừng chớp sáng, pin còn lại nhiều, bất quá vậy cũng đủ rồi, cũng đủ để Phùng Ki nhìn thấy thân ảnh nhắn quơ tay liên tục, trong chớp mắt nhìn thấy, Phùng Ki gần như có thể nghe thấy tim trong lồng ngực mình, từng nhịp từng nhịp, ràng.
      Ánh mắt Sài Tử Hiên gần như rời được Phùng Ki, chàng trai này, từ máy bay, dùng tấm áo khoác gắt gao bao lấy Manh Manh ôm vào trong ngực, trực thăng thay đổi người khác điều khiển, mà Manh Manh, nữ đấu sĩ kiên cường cho dù trời sập xuống cũng sợ, biến thành mềm mại trong lòng ta, chỉ trong vòng cái chớp mắt.
      Manh Manh như vậy, làm trong lòng Sài Tử Hiên có chút suy sụp, hai người kia tuy rằng ở bên cạnh, Sài Tử Hiên lại có loại cảm giác chính mình bị quẳng ra xa bên ngoài, chàng trai này là ai? Cùng Manh Manh có quan hệ gì? Vấn đề này dường như trở thành cái gai trong lòng Sài Tử Hiên.
      Khuôn mặt hơi ngăm, mặt góc cạnh khắc sâu mà ràng, đó là quân nhân điển hình, cái loại hơi thở quân nhân lộ ra từ trong xương, thể bỏ qua, nhưng mà tuổi nhìn qua hẳn là .
      Nghĩ đến đây, trong lòng Sài Tử Hiên thầm nhàng thở ra, Manh Manh có qua, nhà có người là bộ đội, như vậy chàng trai này chắc là người nhà của ! Là hoặc là chú...
      Dưới ánh nhìn kín đáo của Sài Tử Hiên, Phùng Ki đương nhiên phải có cảm giác, trước khi có thể tìm được bọn họ, duy trì thể lực cùng thần trí, còn mang theo gánh nặng là Manh Manh, chàng trai trẻ này thực đáng bội phục.( lầm, người trong ngực mới đáng phục ^^)
      Phùng Ki nhớ lại chút, dường như thỉnh thoảng cùng Manh Manh chuyện, cũng chưa hề nhắc tới chàng trai trẻ này, Manh Manh thích nhất ở trong ngực chuyện đâu đâu, lúc hai người ở cùng chỗ, Manh Manh giống cái máy hát, mở ra liền dừng lại, cái miệng nhắn cứ khép mở ngừng, cái gì cũng , đem mọi chuyện bên người bất kể lớn đều với , giống như báo cáo.
      Luôn luôn thích ngắn gọn Phùng Ki chút cũng chê phiền, mà còn thực nghe , phát biểu ý kiến, lời nào, chỉ nghe, cũng bởi vậy, thời điểm hai người ở chung, bình thường chỉ biết nghe thanh Manh Manh líu ríu, giống chim sẻ , mà lúc này chim sẻ lại ủ rũ.
      Phùng Ki nâng tay đặt ở trán , có chút nóng, bị mưa to tưới cả nữa buổi như vậy, thể chất tốt đến đâu cũng chịu được, huống chi Manh Manh luôn luôn nhu nhược.
      Giống như ý thức được an toàn của chính mình, tiểu nha đầu nhắm mắt lại, chu cái miệng nhắn mà ngủ, chỉ là ngủ an giấc, Phùng Ki mặt nhăn mày nhíu, xem ra mình lại phải xin nghỉ mấy ngày để chăm sóc nha đầu này. ( sủng chị quá rồi), nha đầu này bình thường nhu thuận, khi sinh bệnh, lại có thể ép người tức đến chết, uống thuốc, tiêm, truyền nước, ai cũng trị được , nếu mình chăm , biết còn sốt mấy ngày...
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7



      Sài Tử Hiên xuống trực thăng liền thấy chị mình: "Sao chị lại đến đây?" Sài Tử Hinh đưa tay vỗ vỗ đầu : "Còn hỏi chị sao lại đến đây, mạng này của em thiếu chút nữa đánh mất, nếu ba biết, em gặp phiền toái đó."

      Sài Tử Hiên cười ha hả, đưa tay ôm lấy Sài Tử Hinh: "Chỉ cần chị mật báo, ba làm sao có thể biết." Sài Tử Hinh có cách lắc đầu: "Em nha! thôi! Chị đưa các em trở về, xe của em bảo người ta kéo về rồi."

      Ánh mắt Sài Tử Hiên lấp lánh, quay đầu nhìn lại, Sài Tử Hinh lại vỗ cái: "Nhìn cái gì? Đàn em của em sớm rồi." Sài Tử Hiên khỏi có chút thất vọng.

      Vệ Hiểu Phong lại tới : "Cám ơn cậu chăm sóc Manh Manh." Sài Tử Hiên lắc đầu: "Manh Manh cần em chăm sóc, ấy rất tuyệt." Vệ Hiểu Phong khỏi nở nụ cười: "Đúng, em ấy rất tuyệt." Quay lại gật gật đầu với Sài Tử Hinh: "Tổng giám đốc Sài, sau này còn gặp lại." Xoay người nhanh chóng rời , tia nắng ban mai vừa hé, dừng ở lưng , Sài Tử Hinh bỗng nhiên cảm thấy, chàng trai này thực khiến người ta khó quên, nhưng mà, làm sao ta lại biết mình chính là tổng giám đốc Sài.

      Vệ Hiểu Phong lên xe, Phương Nam liền gọi điện thoại tới: "Manh Manh thế nào?" Nhớ đến Manh Manh vừa rồi xuống trực thăng, bộ dáng lén lút nháy mắt cùng , Vệ Hiểu Phong khỏi cười : "Mẹ cần lo lắng, tiểu nha đầu như rồng như hổ, rất tốt, chỉ là quá mệt mỏi, cũng chỉ khổ cho Phùng Ki của con bé." Phương Nam cũng nhịn được cười tiếng: "Con nhóc này..."

      Vệ Hiểu Phong là người hiểu biết Manh Manh nhất, Manh Manh đúng là có chút phát sốt, nhưng đến nổi nghiêm trọng, chẳng qua dầm mưa thời gian dài có chút lạnh thôi, từ rèn luyện cơ thể, thể chất Manh Manh so với ai khác đều tốt hơn, nhưng ở trước mặt Phùng Ki, liền giống như người bị bệnh nan y, bộ dáng yếu ớt nhu nhược.

      Nếu để em trai Phương Tuấn của nhìn thấy, cước trực tiếp đem chị đá xuống giường, hết lần này đến lần khác giả bộ, cố tình để Phùng Ki chăm sóc, Manh Manh yếu đuối nằm úp sấp trong lòng , khiến Phùng Ki đau lòng, chốc chốc đưa tay sờ sờ cái trán của , lát sau lại sờ sờ khuôn mặt nhắn, lúc nữa lại dùng cái trán của mình dán lên cái trán của tiểu nha đầu, thử xem độ ấm có giống nhau , nên phát ánh mắt gian manh của tiểu nha đầu kia, vừa tới gần, liền híp mắt hưởng thụ.

      Manh Manh từ ghét nhất bị bệnh, khi bị bệnh, tính tình bướng bỉnh hơn, tiêm, uống thuốc, trước đây đều là cha , đem đặt đầu gối, bàn tay to giữ lấy cái cổ của , ép uống thuốc nếu tiêm, dù sao cũng là lớn mạnh hơn , sau này trở về thành phố B, bà Phương sợ nhất sinh bệnh, vừa nhuốm bệnh, trong nhà đều bị ép buộc lộn xộn cả lên.

      Bà Phương làm sao có thể giống như Phương Chấn Đông, ấn cháu bảo bối xuống mà đổ thuốc, chỉ biết dỗ, nhưng dỗ căn bản vô dụng, Phương Nam trực tiếp ra trận, bị đôi mắt ướt sũng vô cùng đáng thương của tiểu nha đầu, chơm chớp mắt nhìn, cũng chạy trối chết, cuối cùng là Vệ Hiểu Phong, ấn đổ thuốc.

      nha đầu phải quấy phá đến như vậy, mà trước mặt Phùng Ki, nhu thuận vô cùng, bảo tiêm tiêm, bảo uống thuốc uống, phải nghe lời liền nghe lời, có đôi khi trong lòng bà Phương cũng hơi so đo, tiểu nha đầu là nhóc có lương tâm.

      tại tiểu nha đầu lương tâm này, híp mắt hưởng thụ Ki ca ca hầu hạ, Phùng Ki trực tiếp đem đưa vào trong bệnh viện khám gấp, bác sĩ tuổi hơn năm mươi, mang ống nghe nghe bệnh, nghe xong tim tiểu nha đầu đập, mạch đập nhịp nhàng, lại thử nhiệt kế, sau đó : " có việc gì, về nhà nghỉ ngơi vài ngày tốt rồi, chỉ là cảm lạnh, uống chút thuốc là được, trở về tốt nhất nấu chút canh gừng uống, đổ mồ hôi là khỏe."

      đơn giản vài câu như vậy, bảo Phùng Ki đem tiểu nha đầu đưa , bác sĩ thoải mái, nhưng Phùng Ki lại thế nào hiểu được, bình thường hoạt bát cười, lúc này tiểu nha đầu lại ủ rũ tinh thần, có thể lo lắng sao, nhưng mà ông bác sĩ kia là chủ nhiệm rất nổi danh, uy tín, khiến thể tin, bởi vậy chỉ có thể bế tiểu nha đầu về nhà, dọc đường còn cố ý ghé qua chợ sáng, mua gừng, còn mua mấy thứ đồ ăn tiểu nha đầu thích ăn.

      Vào cửa, đem tiểu nha đầu đặt ở giường, tiểu nha đầu lại ôm cổ của buông tay, Phùng Ki cúi đầu nhìn nhìn , dỗ câu: "Manh Manh ngoan, nấu canh gừng cho em, chút nữa trở lại..." Thời điểm tiểu nha đầu sinh bệnh thích nhất níu giữ người.

      Manh Manh chu miệng, nháy mắt mấy cái làm nũng: "Nhưng mà người ta muốn tắm bồn, người ngứa thoải mái." Phùng Ki tức giận chỉ chỉ cái trán của : "Biết thoải mái là tốt rồi, xem em lần tới còn dám leo núi nữa , nhóc mà tham gia Câu lạc bộ leo núi cái gì." Miệng xong, vẫn là ôm , về hướng toilet.

      Đem đặt bồn cầu, bắt đầu mở nước, ngôi nhà này là vào sinh nhật Manh Manh mười tám tuổi, của tặng làm quà, cũng là phần thưởng đậu đại học, nơi này cách trường học rất gần, bình thường Manh Manh cũng ở, chủ yếu là do bà Phương lo lắng, sợ cháu bảo bối của mình ăn ngon, mỗi ngày vẫn bảo về Phương gia ăn cơm.

      Đa số thời điểm, cơm tiểu nha đầu cũng cần nấu, ngôi nhà này, trước mắt mà , cũng chỉ khi Phùng Ki đến đây, Manh Manh mới có thể ở lại đêm.

      Mặc dù ở thường, nhưng phương tiện cuộc sống đầy đủ, lúc trước khi Phương Nam tìm người trang hoàng, người nhận việc nhìn chung rất chu đáo, phòng ở là do hai kiến trúc sư thiết kế, toilet bên trong phòng ngủ có bồn tắm lớn là cố ý xây, bởi vì tiểu nha đầu thích tắm bồn, nhưng mà chân chính dùng tới, hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

      Phùng Ki xả đầy nước, ở trong nước hai giọt tinh dầu ‘huân y thảo’, mới đứng lên, vừa muốn ra ngoài, bị tiểu nha đầu túm góc áo, Phùng Ki nhìn lại , tiểu nha đầu chớp đôi mắt to, vô cùng đáng thương nhìn : "Ki ca ca, người ta có sức."

      Phùng Ki quét liếc mắt cái, có chút được tự nhiên, trước đây từng giúp tắm qua, nhưng khi đó tiểu nha đầu vẫn là đứa , tại... ánh mắt Phùng Ki dừng ở người .

      Quần áo tiểu nha đầu mặc để xe , bây giờ người cũng là rỗng ruột, tiểu nha đầu vừa lên xe, liền chui ra ghế sau đem quần áo ướt sũng người cởi hết, đến bệnh viện đều là lấy áo khoát quân đội bọc lại, ở bệnh viện, cũng chỉ là đem áo khoát quân đội mở ra chút, để cho bác sĩ khám, lúc này, Phùng Ki mới chậm chạp phát , tiểu nha đầu bên trong căn bản cái gì cũng có, là rỗng ruột.

      Quần áo của Phùng Ki lại rộng, ở người tiểu nha đầu mà phất phơ, vừa rồi còn để ý, lúc này ngồi ở bồn cầu, vạt áo tự nhiên rộng mở, đôi chân dài thẳng tắp trong suốt của tiểu nha đầu lộ ở bên ngoài, tuy rằng chỉ là vô tình, nhưng thấp thoáng như như , vẫn khiến Phùng Ki khỏi xoay đầu lát, mặt có chút nóng, nhưng mà vẫn đem ôm lấy bỏ vào bên trong nước ấm, ồm ồm : "Đem quần áo cởi ra, đừng ngâm lâu quá."

      xong, vội vàng ra ngoài, Manh Manh ngồi ở bên trong bồn tắm lớn nhiệt khí bốc lên, cúi đầu nhìn nhìn chính mình, bộ ngực no đủ rất đẹp trong bộ quần áo rộng thùng thình, từ bên cạnh có thể nhìn thấy đầy đủ hình dạng tốt đẹp, khỏi nghiêng đầu nở nụ cười...

      Phùng Ki ra khỏi cửa toilet, đến phòng bếp, lấy gừng mở vòi nước rửa sạch, cạo vỏ, cắt thành gừng sợi. Đặt ở trong nồi, nấu canh gừng cho tiểu nha đầu, xung quanh nhiệt khí quay cuồng. Trong đầu khỏi lướt qua bộ dáng vừa rồi của tiểu nha đầu, trong bộ quần áo rộng của , bộ ngực hoàn mỹ rất đẹp, cùng với cặp chân dài trắng nõn kia...

      Phùng Ki bỗng nhiên lắc đầu, mình gần đây làm sao vậy, luôn thường xuyên nhớ tới tiểu nha đầu, nấu xong canh gừng, mang ra ngoài, đem nồi cháo thịt nạc để lên, mở lửa hâm lại, rồi bưng canh gừng vào phòng ngủ, giường có bóng dáng tiểu nha đầu.

      Phùng Ki buông canh gừng, đẩy cửa toilet ra, chỉ nhìn thoáng qua bên trong liền nhanh tay khép lại: "Manh Manh, Manh Manh..." Phùng Ki kêu vài tiếng, tiểu nha đầu có động tĩnh, phỏng chừng là ngủ.

      Phùng Ki đúng là khó khăn, tiểu nha đầu ngủ quên, khẳng định được, lát sau nước lạnh, bệnh của tiểu nha đầu nặng hơn, mà mình vào cũng được, vừa rồi nhìn qua, thấy thân hình trắng bóng bên trong bồn tắm lớn.

      Nhưng mà Phùng Ki cũng chỉ do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn là đẩy cửa vào, cố ý nghiêng nghiêng đầu nhìn, đưa tay đem tiểu nha đầu từ trong nước mang ra, túm cái khăn tắm lớn bao lấy, rồi bế ra.

      Đem tiểu nha đầu đặt ở giường, lấy chăn bọc lại, sờ sờ mái tóc ướt sũng của , lại vào cầm khăn tắm ra, lau tóc cho , tóc tiểu nha đầu vừa dài lại vừa mượt, cũng rất mềm mại, xuyên qua kẽ tay , giống như tơ lụa tốt nhất, làm người ta thích thể buông tay...

      Phùng Ki mất chút thời gian, mới đem tóc tiểu nha đầu lau khô, buông khăn tắm, khỏi bật cười, lộn xộn như vậy, tiểu nha đầu chút tỉnh lại cũng có, ngủ say.

      Bàn tay to của Phùng Ki nhàng dừng gương mặt của , lạnh, sốt lui, tay Phùng Ki lướt qua khuôn mặt nhắn của , dừng ở môi , ngũ quan của tiểu nha đầu rất tinh xảo, mỗi chỗ đều giống như là trời ban ân, môi đỏ xinh đẹp lưu động trong suốt, làm Phùng Ki nhớ tới quả đào hồng mềm núi, làm cho người ta tự chủ được tò mò hương vị, rốt cuộc là ngọt hay là chát...

      Tay khống chế được vuốt chút, tiểu nha đầu bỗng nhiên hé miệng, ở ngón tay , liếm cái... Cái loại cảm giác bị ấm áp ướt át bao lấy này, làm Phùng Ki khẽ rên chút, thân thể tự nhiên phản ứng sinh lý, khiến Phùng Ki nhanh chóng rút ngón tay ra, lại nhìn tiểu nha đầu, ánh mắt cũng chưa mở, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, cái miệng nhắn còn chép vài cái, hoàn toàn chính là hành vi vô thức.(chỉ có nghĩ vậy thôi ^^)

      Phùng Ki khỏi nhàng thở ra, còn chưa bình tâm lại, chân của tiểu nha đầu nhấc lên, đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía , chăn bị mở ra, khăn tắm người sớm phân tán, lộ ra tấm lưng trắng nõn, thắt lưng có độ cong duyên dáng, phía dưới...(phụt, khăn giấy, khăn giấy đâu …)

      Phùng Ki nhanh chóng đứng lên, quay đầu, đem chăn lần nữa quấn lại người tiểu nha đầu, nhanh chóng xoay người ra ngoài, cửa đóng lại, Manh Manh liền mở mắt ra, cúi đầu nhìn nhìn thân thể xinh đẹp của mình, đối với thân thể của mình tương đối tự tin.

      của , Ki ca ca giống như chàng trai đầu gỗ ngốc nhếch vậy, biện pháp tốt nhất khiến thông suốt, chính là câu dẫn giường, chờ gạo nấu thành cơm, Ki ca ca muốn chạy cũng được, Manh Manh vô cùng đồng ý.

      Hơn nữa, có vẻ hiệu quả khá tốt, ít nhất Ki ca ca xem là nữ nhân, chỉ sợ, đối mình chút mơ màng cũng có, vậy tiêu rồi.
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8



      Điện thoại của Sài Tử Hiên là do Phùng Ki tiếp, sáng sớm liền gọi đến, Phùng Ki nghiêng đầu ghé mắt nhìn vào tiểu nha đầu ngủ biết trời đất gì trong lòng mình, chỉ có thể thay nghe điện thoại: "Alo." Bên kia Sài Tử Hiên hiển nhiên bị giọng nam vừa tỉnh ngủ làm nghẹn, nửa ngày cũng quên mất mình nên cái gì.[​IMG]


      Phùng Ki mặt nhăn mày nhíu, trực tiếp : "Manh Manh còn ngủ, nếu có việc, giờ sau gọi lại." Sau đó, trực tiếp cúp máy, vừa cúi đầu, liền phát , tiểu nha đầu ngước khuôn mặt nhắn xinh đẹp, chớp mắt nhìn .


      Nắng sớm chiếu vào tiểu nha đầu, vẻ đẹp trong suốt sạch , giống như đóa sen trắng nở rộ, Phùng Ki đem cánh tay từ trong cánh tay rút ra, tiểu nha đầu ôm cánh tay của suốt cả đêm.


      Phùng Ki vỗ vỗ cái trán của : "Vệ Hiểu Phong giúp em xin phép rồi, hôm nay cần học." Manh Manh miệng mở ra: "Vậy còn , muốn về doanh trại sao?" Phùng Ki khỏi buồn cười, nha đầu kia rất níu giữ .


      Phùng Ki lắc đầu: " giờ có chuyện gì lớn, ở lại với em ngày, ngày mai trở về." Ánh mắt Manh Manh sáng lên, tràn ra nụ cười tươi, sáng lạn làm Phùng Ki hoảng hốt trong khoảnh khắc.


      từ giường đứng lên hoan hô, nhảy lên từng cái từng cái, giống như giường là đệm nhảy, người bị Phùng Ki bắt buộc mặc váy ngủ. Theo biên độ nhảy lên, lộ ra quần lót rất xinh đẹp, mặt lộ ra cái hình hello kitty lớn màu phấn hồng.


      Phùng Ki khỏi bật cười, nha đầu kia vẫn là nhóc, Phùng Ki xuống giường, quần áo người xoay trở đêm, có chút nhăn nhúm, Phùng Ki mặt nhăn mày nhíu, qua mở ngăn tủ cầm quần áo mặc qua, vào toilet tắm rửa thay quần áo.


      Manh Manh nhảy xuống giường, kéo ra cửa tủ quần áo tường bên trong phòng, chui vào bên trong, xoay lưng kéo váy ngủ nhìn vào gương.


      Vừa rồi ánh mắt Ki ca ca ràng dừng ở mông của , trong mắt chút dao động cũng có. Bên trong gương chiếu ra hình cái đầu hello kitty, cái mông tròn của , đáng vô cùng.


      Manh Manh đêm qua vốn là muốn mặc bộ đồ ngủ màu đen bằng ren sáng sớm chuẩn bị kia, kỳ cũng mặc, lại bị Ki ca ca trực tiếp ra lệnh cưỡng chế thay đồ.


      Trong sở thích của , vẫn là ưa loại nội y đáng này, so với ren thoải mái hơn, nhưng mà Ki ca ca thích, chàng trai thành thục, ai lại thích thứ ngây thơ như vậy.


      Manh Manh cắn cắn môi bắt đầu hối hận, ngày hôm qua sao lại đem cái quần lót này này thay ra, nếu nội y bên trong mặc là quần lót bằng ren, khẳng định làm Ki ca ca kinh hỉ, tối hôm nay có thể thử xem...


      "Manh Manh ra ngoài đánh răng..." Phùng Ki gõ hai cái lên cửa, Manh Manh ánh mắt thẳng tắp, nhìn lên, vây quanh Phùng Ki dạo qua vòng, người Phùng Ki mặc áo, lộ ra thân trơn nhẵn, cơ bắp đường cong, ràng kiên cường, xứng với hình dáng góc cạnh ràng của , ra loại vẻ đẹp nam tính dương cương mạnh mẽ.


      "Ki ca ca, như vậy thực đẹp trai, chút nữa cho em vẽ bức họa được , em vẽ xong, liền treo ở trong này, lúc ở đây, em cũng có thể nhìn mỗi ngày, quyết định vậy ." Tiểu nha đầu tự đề ra mục đích vỗ tay cái.


      Phùng Ki khỏi bật cười: "Người vừa rồi gọi điện thoại đến là nam sinh ngày hôm qua trực thăng đúng ! Ánh mắt thủy chung rời khỏi em, có phải theo đuổi em hay ?"


      Manh Manh ngửa đầu nhìn : " ta là nhóm trưởng Câu lạc bộ leo núi của bọn em, cũng là trợ giảng trong trường em! Ki ca ca, cảm thấy ta thế nào?"


      Manh Manh ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Phùng Ki, bên trong con ngươi đen trắng ràng hàm chứa chờ mong, Phùng Ki ra vẻ thực nghĩ nghĩ, nhắm đúng trọng tâm : "Theo biểu ở trong núi của cậu ta, hẳn là nam sinh ý chí kiên định, nhưng mà, Manh Manh em mới mười chín tuổi, tại bàn luận tìm đối tượng có phải còn hơi sớm hay ."


      tia giảo hoạt lên trong mắt Manh Manh: "Ki ca ca, em nhớ lúc em học trung học, cũng với em như vậy."


      Phùng Ki nhàng ho khan tiếng: "Ki ca ca là hy vọng em thận trọng chút, tìm bạn trai có thể cả đời đối tốt với em."


      Manh Manh thổi phù tiếng nở nụ cười, vươn đầu ngón út lôi kéo khóe miệng Phùng Ki: "Ki ca ca, nghiêm túc, xác định là bạn trai, em sao lại cảm thấy, giống như tuyển chọn chồng vậy?"


      Phùng Ki nghiêm mặt: "Bạn trai phải là chồng sao, có cái gì khác nhau, nếu thích đừng nên chọc người ta, trêu chọc phải phụ trách cả đời, đây là nguyên tắc."


      Manh Manh bỗng nhiên : "Theo tiêu chuẩn của Ki ca ca, như thế nào mới tính là trêu chọc?" Phùng Ki cùn từ, như thế nào mới tính là trêu chọc... Ở trong lòng , Thiệu Tình năm đó chính là chủ động đến trêu chọc .


      Kỳ hai người lúc đó còn thể có cái gì thân mật, là thời gian ở cùng chỗ, Phùng Ki cảm thấy Thiệu Tình chính là người vợ lý tưởng trong cảm nhận của , trong chuyện này, Phùng Ki tương đối chuyên quyền độc đoán.


      Thiệu Tình là diễn viên múa trong đoàn văn công của quân khu, cũng phải nổi tiếng gì, là người múa cờ trong đoàn, diện mạo, nếu so sánh với Manh Manh, ngay cả thanh tú cũng được tính, nhưng người thực giản dị.


      Phùng Ki cảm thấy, có thể ở người Thiệu Tình nhìn thấy bóng dáng của mẹ, hiền lành, chịu được vất vả, hai người là do chiến hữu của Phùng Ki giới thiệu, chiến hữu kia là đồng hương của Thiệu Tình, Phùng Ki là loại người kiên định, quyết rằng cả đời nam nhân, loè loẹt chuyện đương, lúc ở cùng Thiệu Tình, hai người tay cũng chưa nắm qua, Phùng Ki là muốn sau khi viết báo cáo kết hôn, hai người danh phận định, liền cùng sống chỗ.


      Nhưng báo cáo kết hôn vẫn còn chưa viết, Thiệu Tình liền lời chia tay, sau khi chia tay, trực tiếp chuyển quân khu khác, lý do Thiệu Tình cho xứng với .


      Phùng Ki cho tới hôm nay cũng thể lý giải, lý do này rốt cuộc lên điều gì, thậm chí còn chưa kịp đem Thiệu Tình mang về nhà, chuyện này là bóng ma trong lòng Phùng Ki, từ đó về sau, đối với luyến ái hôn nhân đều tận lực nhượng bộ tránh xa, thể lý giải loại động vật phụ nữ này, đương nhiên, Manh Manh tính là thuộc loại phụ nữ thể lý giải.


      Manh Manh là tiểu hài tử, từ nhìn tiểu nha đầu lớn lên, Phùng Ki có thể thực kiêu ngạo , cha mẹ Manh Manh cũng hiểu biết nha đầu kia bằng , chính vì cái loại tự tin phiến diện này của Phùng Ki, khiến sau khi phát chân tướng, nhất thời chấp nhận được, đương nhiên đây là sau này.


      Lại về vấn đề sớm của Manh Manh, Phùng Ki so với ông bà, cha mẹ của Manh Manh còn để bụng hơn, lúc trước khi Manh Manh vừa lên trung học, liền vô số lần ân cần dạy bảo ra lệnh cưỡng chế được cùng nam sinh quá thân mật.


      Manh Manh cũng thực nghe lời , cho tới bây giờ, cũng chưa từng kết giao bạn trai, theo ý của Phùng Ki, bạn trai của Manh Manh ít nhất phải trải qua xét duyệt của trước, thông qua, mới có thể trịnh trọng đem Manh Manh giao cho chàng trai kia, mà đối với chàng trai tồn tại kia, Phùng Ki thủy chung chưa từng có cảm xúc chân , Sài Tử Hiên là người như thế.


      Bình tĩnh mà xem xét, cho dù Sài Tử Hiên là nam sinh vĩ đại, vẫn như tâm ý Phùng Ki, tuổi quá , đủ trầm ổn, đủ kiên định, hơn nữa, thích hoạt động leo núi nguy hiểm như vậy, về sau có thể chăm sóc tốt tiểu nha đầu hay vẫn còn khó , Phùng Ki chút cũng ý thức được mình xoi mói quá mức.


      Manh Manh rửa mặt sạch ra, Sài Tử Hiên lại gọi điện thoại, Manh Manh trả lời: "Chào ." Sài Tử Hiên mới nhàng thở ra, thực hơi sợ lại là người đàn ông vừa rồi.


      Sài Tử Hiên giọng : "Nghe em xin nghỉ bệnh, thân thể khá hơn chút nào , vài người Câu lạc bộ bọn muốn thăm em..." Sài Tử Hiên còn chưa dứt lời, bị Manh Manh đánh gãy: "Đàn , cám ơn các , em sao, chỉ là có chút lạnh, ngày mai học, làm phiền các các chị."


      Sài Tử Hiên trầm mặc lát : "Được rồi, em chú ý nghỉ ngơi, còn nữa, Manh Manh, người sáng sớm nhận điện thoại là ai?" Sài Tử Hiên chống đỡ được, vẫn là hỏi ra.


      Phương Manh Manh nhìn Phùng Ki trừng mắt: "Là Ki ca ca của em..." Manh Manh buông điện thoại, Phùng Ki đem bữa sáng chuẩn bị xong bày ở bàn.


      Phùng Ki nấu ăn tệ, từ sau khi phát sinh chuyện Manh Manh thiêu hủy phòng bếp, Phùng Ki liền quyết định tự lực cánh sinh, nỗ lực rèn luyện, tránh về sau tiểu nha đầu lại đốt nhà bọn họ, hơn nữa miệng nha đầu kia rất sành ăn.


      Ngày đó khi tiểu nha đầu ở nhà , mẹ nấu món ăn đa dạng đều là cho nha đầu kia, đến khi mẹ nó việc rảnh, đến lượt , bởi vậy, kỹ thuật nấu ăn của Phùng Ki có thể hoàn toàn là do Manh Manh luyện ra, cũng vì vậy, lúc Phùng Ki phát tiểu nha đầu yếu ớt kén ăn lại cũng có thể nấu ăn, vô cùng ngạc nhiên.


      Nhưng mà cho dù nấu được, Phùng Ki cũng quen để xuống bếp, cho nên , trong những người sủng Manh Manh nhất, Phùng Ki nhân từ nhường ai trong ba vị trí đầu.


      Manh Manh ăn chén cháo thơm ngào ngạt cùng chút dưa muối liền no rồi, cùng là gia đình quân nhân, hai người ăn cơm tương đối nhanh.


      Ăn sáng xong, Phùng Ki tìm khăn lau, máy hút bụi, lau dọn, hai người bắt đầu tổng vệ sinh, , việc này đối với Manh Manh mà cũng xa lạ, bà Phương hận thể đem cháu bảo bối ôm ấp trong lòng, làm sao có thể để Manh Manh làm việc nhà, nhưng mà thời điểm theo ba mẹ, lại thường xuyên làm.


      Cứ đến cuối tuần, cha của lại chỉ huy cùng em trai Phương Tuấn, làm từ dọn dẹp hoa cỏ trong sân đến lau cửa kính trong phòng, nguyên tắc của cha chính là, tự mình làm việc, cơm no áo ấm.


      Manh Manh có đôi khi hoài nghi, cha phải là con trai độc nhất của Phương gia, người chút bóng dáng công tử nhà giàu cũng có, nhưng mà, cùng Phương Tuấn thực sùng bái cha như vậy, trong lòng Manh Manh, ngoài Ki ca ca, cha đứng thứ hai, trước người mẹ xinh đẹp của luôn! Cho nên, bà Phương nhóc lương tâm chút cũng oan.


      Manh Manh hơn nữa lại thích cùng Phùng Ki làm việc nhà với nhau, cái loại cảm giác này, giống như dọn dẹp ngôi nhà của hai người bọn họ, có loại ngọt ngào ấm áp nên lời.


      trèo lên thang muốn lau cửa kính phía , lại bị Phùng Ki từ phía sau bế xuống, đem đặt ở bên, sau đó tự mình lau.


      Khóe miệng Manh Manh cong lên nụ cười ngọt ngào: "Ki ca ca, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn có được hay , chúng ta ăn đồ nướng?"


      Phùng Ki mặt nhăn mày nhíu, nhưng mà nhìn khuôn mặt nhắn của tiểu nha đầu lộ ra vẻ mặt chờ mong, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9



      Hai người đến cửa hàng đồ nướng, Phùng Ki liền thấy lấy Sài Tử Hiên cùng vài nam sinh khác, ngồi ở bên cạnh cửa sổ, Manh Manh lại chú ý, dưới tình huống bình thường, chỉ cần có Ki ca ca của , trong mắt hiển nhiên thấy người khác.


      Đến khi Sài Tử Hiên tới, mới phát , kỳ , Sài Tử Hiên vừa rồi nhìn thấy bọn họ, dù sao xe quân đội cũng gặp được nhiều, hơn nữa Manh Manh cho dù ở đâu, đều có khả năng bị bỏ qua, huống chi chàng trai bên người , cũng phải nhân vật bình thường.


      Sài Tử Hiên nhớ , chàng trai này, tư thế từ trực thăng nhảy xuống, trong bóng đêm, giống như con báo lớn, mạnh mẽ tuyệt đẹp, đó là quân nhân được rèn luyện hàng ngày tương đối có chức nghiệp, người loại hơi thở thuộc quân nhân, thực mạnh mẽ, thực nam tính.[​IMG]


      Sài Tử Hiên thể thừa nhận, mình so với chàng trai này, quá mức non nớt, nhưng mà ngày, cũng trở thành dạng người này, thậm chí càng hơn hẳn, nếu Manh Manh thích.


      Ánh mắt Sài Tử Hiên lướt qua Phùng Ki dừng ở người Manh Manh, hôm nay mặc cái quần jean lửng, áo thun trắng đơn giản là hai dây đai quần, tóc cột kiểu đuôi ngựa sơ sài, tóc mái hôm nay chải sang bên, dùng cái kẹp màu xanh ngọc giữ lại, lộ ra cái trán trơn bóng, càng lộ ra đôi mắt ướt màu đồng chớp động, vầng sáng lưu chuyển, giống như trong trời đêm điểm đầy sao, làm người ta cơ hồ rời được ánh mắt.


      Phùng Ki khẽ nhíu mày, Manh Manh cũng nhìn thấy biểu tình biến hóa của Phùng Ki, ánh mắt chợt lóe, hướng Sài Tử Hiên nở nụ cười tươi: "Đàn , ra cũng tới nơi này ăn, là trùng hợp!"


      Sài Tử Hiên : "Tuy rằng hoạt động lần này của chúng ta xảy ra chút việc ngoài ý muốn, nhưng căn bản mà , cũng coi như kết thúc tốt đẹp, mấy người bọn họ đều muốn chúc mừng, nếu sớm biết em có việc gì, trực tiếp gọi em đến đây, mọi người ở cùng chỗ càng thêm náo nhiệt."


      Phùng Ki lúc này nghiêm mặt mở miệng: "Làm nhóm trưởng Câu lạc bộ, là người tổ chức hoạt động, đối với địa hình cùng thời tiết biến hóa phải hiểu biết đầy đủ, trước hết phải chuẩn bị tốt tình huống có thể phát sinh, đây là điều cơ bản nhất."


      Phùng Ki mặc dù có đạo lý, nhưng thẳng như vậy, thực có chút đúng lúc, khiến Sài Tử Hiên có chút sượng mặt, nhưng mà xấu hổ cũng chỉ trong cái chớp mắt, Sài Tử Hiên liền khiêm tốn : "Lần này đúng là sai lầm của tôi, về sau tôi chú ý."

      Phùng Ki có chút ngoài ý muốn phát , cậu trai này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cũng lỗ mãng, kiềm chế tính tình, nếu đổi là lúc hai mươi tuổi, chỉ sợ cũng hàm dưỡng(nội tâm sâu sắc, có rèn luyện) như vậy, cúi đầu, lại đối diện khuôn mặt nhắn của nhóc kề bên, mắt to xinh đẹp cong lên cái, nhìn , vẻ mặt giảo hoạt.


      biết tại sao, Phùng Ki bỗng nhiên chợt nhớ tới, năm ấy ở trong núi đuổi theo con cáo , con cáo kia, cùng nhóc trước mắt có chút trùng hợp quỷ dị, Phùng Ki khỏi lắc đầu, vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của : " trước, em cùng bạn học chuyện lát ." Phùng Ki hơi hơi gật đầu, theo người bán hàng đến chỗ trống bên kia ngồi xuống.


      Manh Manh theo Sài Tử Hiên đến chào hỏi, vừa đến, Trương Hạo liền kéo ghế bên cạnh Sài Tử Hiên ra : "Đàn em ngồi đây , bọn còn tưởng em bệnh nằm giường dậy nổi, vậy mà chút chuyện cũng có."


      Manh Manh hào phóng ngồi xuống, chào hỏi qua rồi hỏi: "Sao chị Lâm có mặt?" Ánh mắt Trương Hạo lóe lóe, Sài Tử Hiên hàm hồ : " ấy hôm nay có việc..."


      Trương Hạo vô cùng thần bí nhoài người qua hỏi: "Này! Manh Manh, người đó là ai? sao hai vạch, là thiếu tá đó! Thực ngầu quá, nhưng mà nhìn quân trang của ta hẳn là bộ binh! Hôm đó lái trực thăng cứu hộ đẹp trai đến ngây người!"


      Sài Tử Hiên nhìn Manh Manh, trong lòng có chút lo lắng kỳ lạ, khí thế chàng trai kia quá mạnh mẽ, tuy tuổi hơi lớn, có khả năng cùng Manh Manh có cái gì, nhưng hai người cùng chỗ, cái loại quen thuộc tự nhiên này, nhìn qua tương đối ái muội.


      Manh Manh nghiêng đầu nhìn Phùng Ki ở bên kia, lưu loát chuẩn bị thịt, hơn nữa đem nướng, ý thức được ánh mắt nhìn qua, vẫy tay về hướng .

      Manh Manh gật gật đầu, đứng lên, kiêu ngạo : "Ki ca ca của em thuộc lữ đoàn thiết giáp, nhưng trước kia từng thuộc quân, ‘tiêm kích’ cũng lái qua, trực thăng tính là gì, các cứ tiếp tục, em qua đó."


      Vẫy vẫy tay chạy đến bên Phùng Ki, Phùng Ki đem thịt nướng xong đặt ở bàn trước mặt , nhìn ăn mấy miếng, giúp rót ly trà gừng.


      Hành động của hai người, mặc dù cách khoảng cách, mấy người Sài Tử Hiên đều nhìn thấy ràng, Trương Hạo khều khều thấp giọng : "Mình nghe sao cũng hiểu được, lính kia rốt cuộc cùng Manh Manh có quan hệ gì? Người ở chân núi là họ ấy, mình biết, đây chẳng lẽ cũng là họ? họ cũng quá nhiều nghe..."


      Sài Tử Hiên đem bia đẩy vào tay : "Uống , cậu còn hơn bà tám!" Trương Hạo ngửa cổ uống ngụm : "Tử Hiên, mình này, cậu cũng kỳ quái, gần năm rồi, chút tiến triển cũng có, cậu quá chậm đó, đem gia thế như con bài chưa lật đưa ra, đàn em thể vội vàng nhào tới cậu."


      Sài Tử Hiên mặt nhăn mày nhíu: "Manh Manh phải là người như thế, hơn nữa, nếu ấy vì gia thế của mình mới nhìn đến mình, cậu biết là càng hạ giá sao!"


      Trương Hạo hứ tiếng: "Bây giờ có nào lòng, đó là , kỳ Lâm Thanh cũng tệ, tuy rằng có chút nhen, nhưng với nhà cậu cũng coi như môn đăng hộ đối, nhà cậu khai thác mỏ, nhà ấy khai thác đá, các người nếu ở cùng nơi ..." Câu tiếp theo trực tiếp biến mất dưới ánh mắt nghiêm túc của Sài Tử Hiên.


      Ánh mắt Sài Tử Hiên khống chế được dừng ở người Manh Manh, nếu biết còn có như Manh Manh, có lẽ cuối cùng cũng có thể chấp nhận, thế nhưng Manh Manh ở ngay bên người , giống như đưa tay liền có thể chạm đến, hơn nữa, chưa bao giờ cho rằng gia thế có gì quan trọng, huống chi, gia thế của Manh Manh cũng kém lắm.


      Phùng Ki ở bên ngoài cửa hàng đồ nướng chờ tiểu nha đầu cùng mấy người bạn học chào hỏi, ra xe, Phùng Ki có thể cảm giác được, ánh mắt kia vẫn nhìn theo, là nam sinh tên Sài Tử Hiên đó! Tuổi trẻ, tình , cuồng nhiệt, mấy thứ này giống như cách quá xa.


      thực tế, cho dù ở cùng tuổi với bọn họ, cũng như vậy, mẹ thường , tính cách của cực kỳ trầm lặng, có gì thú vị, từ đến lớn, đều là từng bước tới, từ chỉ biết chính mình phải làm lính, làm người lính tốt, làm người lính giống chú Phương.


      Cha của Manh Manh là thần tượng của Phùng Ki, lần đầu tiên cầm súng phải do cha dạy, là chính tay chú Phương dạy, chỉ cầm súng, rất nhiều việc đều là học trò của chú Phương, có đôi khi cha còn , tính tình của là thừa kế của chú Phương, cái loại đầu cứng như sắt.


      Quan hệ của Phương gia cùng Phùng gia, từ thế hệ trước kéo dài đến thế hệ này, xem Manh Manh giống như em ruột của mình, che chở , thương , thành thói quen, nhưng mà thói quen này sớm muộn gì cũng phải sửa, bởi vì Manh Manh trưởng thành.


      Tâm tình Phùng Ki rất phức tạp, có đôi khi, cảm thấy Manh Manh vẫn là tiểu nha đầu làm nũng trong lòng , có đôi khi lại cảm thấy, quyến rũ có phong tình, hơn nữa thời điểm cùng các nam sinh cùng tuổi ở cùng chỗ, cái loại tình huống tự nhiên này, làm trong lòng Phùng Ki có chút cảm xúc chua, đây chắc là cảm giác khi nhà có con mới lớn.( đúng là ngốc)


      Nghĩ đến đây, khỏi mở miệng : "Manh Manh, nam sinh tên Sài Tử Hiên đó..." tới đây, Phùng Ki lại thể nào tìm được lý do phản đối, sau lúc lâu : "Nếu em thích cậu ta, cứ thử xem!"


      Thanh nghe qua có chút hiu quạnh, trong chớp mắt tươi cười mặt Manh Manh ngưng lại, nhìn giọng : "Ki ca ca, hy vọng em thích ta sao?" Phùng Ki buồn cười, lâu mới câu: " luôn hy vọng em có thể hạnh phúc, tình cảm như chuyện khác, cần thận trọng đối đãi."


      Manh Manh trầm mặc, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh đèn neon xẹt qua xua tan bóng đêm, gió đêm từng trận giống như mang tiến từng đợt từng đợt hương hoa biết tên, thấm vào ruột gan, trời đêm như vậy, mà tâm tình của lại đột nhiên trở nên cực kém.


      "Ki ca ca, có phải còn nhớ cái chị họ Thiệu kia hay ?" Phùng Ki cứng người chút, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu : "Tiểu nha đầu..." Manh Manh lại đột nhiên quay đầu: "Ki ca ca, em mười chín tuổi, em cái gì cũng biết, phải là tiểu nha đầu."


      Khuôn mặt nhắn xinh đẹp vô cùng nghiêm túc, khiến Phùng Ki hơi hơi thất thần chớp mắt cái, tiện đà cười khẽ: "Còn phải tiểu nha đầu, người lớn ai lại giống như em, tính khí trẻ con, tức giận như trẻ con."


      Phùng Ki ngừng xe trong gara, tắt máy, còn chưa mở cửa xe, bị tay tiểu nha đầu đột nhiên vòng ở cổ, môi mềm mại đưa đến, cái lưỡi thơm tho trơn trợt ngừng ngọ nguậy môi ...


      Trong nháy mắt, trong đầu Phùng Ki ‘ầm’ tiếng, cảm giác mềm mại thơm tho kia, đánh thẳng vào đầu óc của , nhất thời nhưng lại khiến có chút quyến luyến thôi, cho đến khi bắt đầu cắn môi của , có chút nhói nhói đau, Phùng Ki mới thanh tỉnh lại, đưa tay trực tiếp đẩy ra.


      Vì kinh ngạc, lực đạo khống chế tốt, ‘binh’ tiếng, tiểu nha đầu bị đẩy ra, đụng vào cửa kính xe, Phùng Ki hơi hơi nghiêng đầu, bình phục chút xao động mơ hồ trong lòng, mới xoay lại, phát tiểu nha đầu nâng tay ôm cái trán của mình, há miệng nhìn mình, trong đôi mắt to choáng váng, xuất nước mắt tức giận ươn ướt phát sáng, nhìn qua ủy khuất vô cùng.


      Phùng Ki đưa tay nắm lấy tay bé của : "Để xem, đụng chỗ nào rồi? Có đau hay ?" Tiểu nha đầu nháy mắt mấy cái, khụt khịt chút, nước mắt rớt xuống, Phùng Ki nhìn thấy, cả trái tim như bị bóp nghẹn, cúi người đem ôm vào trong lòng mình, hướng về phía đèn đường, xem xét trán của , trán đỏ mảng, có chút sưng.


      Phùng Ki chạm vào, tiểu nha đầu liền kêu đau, dọa Phùng Ki cũng dám chạm vào, chu miệng lên, thổi khí cho , thổi hơn nửa ngày, nước mắt của tiểu nha đầu cũng ngừng, Phùng Ki quyết định nhanh, xuống xe đem ôm lên lầu, màn dằn vặt nhau này, Phùng Ki sớm đem chuyện tiểu nha đầu cường hôn quăng ra phía sau đầu...
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :