1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy! - Thịnh Thế Ái (13/59) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Tiệm net.

      Editor: Quỳnh

      " được! Nghiêm Hi Quang!" Thẩm Mộc Tinh nắm chặt tay , trong đôi mắt to ngập tràn bá đạo.

      "Bỏ tay ra."

      "A a a được!"

      " xong rồi."

      Lời của mang hai nghĩa, ngón trỏ và móng tay của kẹp quân cờ trắng, dùng sức đặt lên bàn cờ, Thẩm Mộc Tinh chưa từ bỏ ý định nắm lấy cổ tay hướng về phía trước, cánh tay bởi vì giằng co mà hơi run run, thoáng dùng sức ở cổ tay, viên cờ liền được đặt xuống bàn cờ.

      Thẩm Mộc Tinh nức nở tiếng, mặt ảo não, phục cãi lại: "Tôi nhìn thấy, tôi vừa mới thấy rồi! Tôi sắp thắng rồi! Vậy mà lại thua!"

      " được tiếc, thua." dừng như quen với thói cứ thua là hô to gọi của .

      Thẩm Mộc Tinh thở dài nhận tội, ngồi xếp bằng mặt đất lười biếng : "Hỏi ..."

      Ngươi thắng có thể hỏi đối phương vấn đề, đối phương phải thành trả lời, cho tới bây giờ, chơi mười ván, Thẩm Mộc Tinh chỉ hỏi qua câu "Vì sao thích chuyện" mà Nghiêm Hi Quang cũng chỉ trả lời nàng câu --

      "Bởi vì chuyện rất mệt."

      Nghiêm Hi Quang ngồi mặt đất có vẻ mệt mỏi, tay chống ở phía sau người, đại khái nghĩ ra nên hỏi cái gì, do dự lát mới :

      "Cảm thấy tính cách mình thiếu hụt chỗ nào?"

      "Tính cách thiếu hụt?" Thẩm Mộc Tinh lặp lại lần, bĩu bĩu môi, cẩn thận suy nghĩ chút, mới : "Có thể từ tôi hiếu thắng nên cũng mạnh mẹ thôi? Tôi từ nhà trẻ đến khi tốt nghiệp trung học, lần đứng thứ hai, lợi hại ?"

      Nghiêm Hi Quang gật gật đầu, từ chối cho ý kiến: "Đồn đại như vậy."

      Đồn đại.

      Thẩm Mộc Tinh khỏi suy nghĩ, khi người khác nhắc tới nàng, chỉ là đối với nam nhân bận rộn này, lại có thể nghe những thứ này sao?

      "Nhóm máu của tôi cũng để cho hỏi rồi, tôi còn vấn đề chưa hỏi !" Thẩm Mộc Tinh mỉm cười : "Nghiêm Hi Quang, chỉ là bàn cờ nam quân mà thôi, cần gì phải nghiêm cẩn như vậy? để cho tôi thắng ván !"

      Nghiêm Hi Quang nhìn đồng hồ, còn chưa đến mười giờ.

      " mệt sao?" hỏi.

      " mệt."

      "Vậy tiếp tục."

      Mười phút sau, Nghiêm Hi Quang hạ quân cờ cuối cùng bàn cờ chi chít quân, hai mắt Thẩm Mộc Tinh trợn trắng, tin được nhìn , muốn lại cũng kịp nữa rồi.

      "Nghiêm Hi Quang... như vậy... Vì sao... Vì sao nhất định phải thắng tôi hả?"

      " , thích nhất màu gì?"

      "Cắt! Màu trắng!"

      Khi Thẩm Mộc Tinh tỉnh dậy chiếc giường ngập tràn mùi vị ẩm ướt, quần jeans bao lấy đùi, như lại cứng rắn như sắt, kẽ động, hai chân tê dại giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến tập kích.

      hơi mở mắt, trong phòng bởi vì có cửa sổ nên vô cùng tối, chỉ có nơi khe cửa và sàn nhà giao nhau mới có chút ánh sáng mỏng manh truyền đến.

      mò tìm di động, ánh sáng chói mắt của màn hình khiến nhíu mày, ba giờ bốn mươi phút sáng.

      Giơ tay bật đèn đầu giường, trong phòng bóng người, Thẩm Mộc Tinh có chút hoảng sợ, theo bản năng muốn gọi điện thoại, lại phát có số của Nghiêm Hi Quang.

      tủ đầu giường có đặt tờ giấy, chữ viết của tốt, như học sinh tiểu học cầm bút khẽ vạch lên:

      "Tôi ở tiệm net dưới đường."

      Thẩm Mộc Tinh thở dài, ngồi ở giường ngẩn người rất lâu, bình thường thoạt nhìn có chút vui tươi thoải mái, nhưng ra lá gan của Thẩm Mộc Tinh lớn như vậy, em trai Thẩm Minh từng cười nhạo nàng: Cho dù có ngày ném mình chị lên sao Mộc, cái chị sợ phải là đói chết khát chết khí, nhất định là sợ quỷ!

      sai, Thẩm Mộc Tinh rất nhát gan.

      cảm thấy, ngoài hành lang có ánh sáng màu đỏ, chừng là phát sinh vụ giết người.

      Tiệm net dưới đường là tồi, ngay ở tầng , vừa vào cửa liền cảm thấy ngột ngạt, Thẩm Mộc Tinh cau mày ho khụ khụ hai tiếng, sau đó lần lượt tìm .

      Hành lang tiệm net rất hẹp, tình cờ có người đàn ông nhìn , ánh mắt trong đêm khuya mang theo vẻ lười nhác cùng ái muội, khiến Thẩm Mộc Tinh cảm thấy buồn nôn.

      Cuối cùng tình thấy ngồi ở giữa, đưa lưng về phía .

      Chung quanh có mấy chàng trai chơi game, ánh mắt bọn họ phát sáng hưng phấn chửi đổng, mà nghiêng người dựa vào ghế ngủ, màn hình, là trang baidu, tất cả tìm kiếm đều liên quan đến "Napoli"

      Napoli, tòa nhà phía nam Italy.

      Thẩm Mộc Tinh qua, nhàng vỗ vai , nhạy bén tỉnh dậy.

      "Này, sao lại ngủ ở đây."

      "Ừ..." tiếng rên mệt mỏi khẽ phát ra từ giữa cổ họng , mở mắt ra.

      "Đừng với tôi đến chơi game." cảm thấy có lỗi với , nhưng vẫn mang theo chút trách cứ.

      "Tôi chơi game." xòe tay ra chà xát mặt, bắt buộc mình phải thanh tỉnh, ngồi thẳng dậy.

      Thẩm Mộc Tinh vỗ vỗ ghế dựa của , độc đoán : " thôi, theo ta trở về, bản cung ban thưởng cho ngươi giường đệm chăn ngủ mặt đất!"

      Nghiêm Hi Quang nhìn đồng hồ, bởi vì làn da trắng nõn, nên đáy mặt thấy vết thâm quầng, : " cần, ta ở tạm đây đêm."

      "Tạm cái gì chứ? Nơi này ầm ĩ như vậy!"

      Nghiêm Hi Quang nhìn thấy Thẩm Mộc Tinh có chút mất hứng, ngẩng đầu nhìn , dám nữa, nhưng cũng nhúc nhích.

      Nhìn bộ dạng biết phải làm sao của rất đáng thương, Thẩm Mộc Tinh thở dài, kéo cánh tay : "! Chúng ra gặp phải khó khăn như vậy, có lựa chọn nào khác, phải chỉ là ngủ chung phòng thôi sao? Có gì đâu, đừng nghĩ nhiều."

      Nghiêm Hi Quang nhìn , vẫn hề động, vẫn nhúc nhích, thân thể rất nặng, vốn kéo được.

      Cuối cùng Thẩm Mộ Tinh tức giận, hai lời quay đầu rời .

      Vừa được vài bước, liền nghe thấy ghết phía sau phát ra loạt tiếng động.

      Ngay sau đó liền bước .

      Thẩm Mộc Tinh ngẩng cao đầu, ngoài miệng lại nghẹn cười.

      Nghiêm Hi Quang... Cứ gọi Nghiêm cọc gỗ là được rồi,
      Last edited: 4/5/16
      PhongVy thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Người giấy

      Editor: sammie

      Có lẽ cũng thắng được nhiều, nhưng chỉ buổi tối ở chung Thẩm Mộc Tinh biết là người thế nào.

      Dùng hết từ ngữ chân để miêu tả , chính là rất bình thường, hiền lành quá mức. Cân nhắc trước sau, Thẩm Mộc Tinh hiểu tại sao bản thân chút hiểu biết nào, lại suy nghĩ cho người ta chứ? hiểu.

      Qua đêm ngủ sàn nhà, ngày hôm sau, Nghiêm Hi Quang đưa đến trường đại học trình diện. là học sinh đến sớm nhất, bảo vệ cửa là bác khoảng hơn năm mươi tuổi., bác nhiệt tình tiếp đón bọn họ. Vừa nghe đến thành tích của Thẩm Mộc Tinh khi thi vào đại học, liền lộ ra ánh mắt tán dương, cầm lấy chìa khóa vui vẻ đưa họ đến ký túc xá.

      “Điểm của cháu cần nghi ngờ, nhất định được phân đến khoa Lý lớp . Đây chính là lớp trọng điểm, Trác Hoa là người hướng dẫn. Nhất định sai.” Bác .

      giáo có nghiêm khắc ?” Thẩm Mộc Tinh gặng hỏi bác bác già nhiều chuyện. Nghiêm Hi Quang phía sau, tay trái kéo hành lí, tay phải xách theo chăn nệm của , cũng hao tổn nhiều sức lực. Cơ thể rắn rỏi, nét mặt bình thản.

      Bác : “Nghiêm đó, di động cũng cho mang theo, nhưng mấy người trẻ các cháu, cũng có thể lén mang vào! Cẩn thận chút để giáo tịch thu là tốt rồi!”

      Bác chăm chú nhìn Nghiêm Hi Quang, liếc mắt cái rồi với Thẩm Mộc Tinh: “Qua lại với bạn trai cũng được phép!”

      Thẩm Mộc Tinh cười cười gì, lại nghe thấy tiếng Nghiêm Hi Quang trả lời:

      “Cháu là của ấy.”

      Thẩm Mộc Tinh bĩu môi: “Tai tôi vẫn hoạt động tốt đấy.”

      Ký túc xá của trường đại học là ký túc xá của công nhân đường sắt. Trường học thuê tầng 4 và tầng 5. Chia ra khu nam và khu nữ. Người bảo vệ đưa họ thăm phòng nước nóng, sau đó đưa Thẩm Mộc Tinh lên tầng 5 của ký túc xá.

      phòng có bốn giường, hai bàn học, bốn ghế dựa, cửa sổ. Đơn giản sạch , vì là người đến đầu tiên nên Thẩm Mộc Tinh được ưu tiên lựa chọn giường nằm. chọn chiếc giường đơn độc gần cửa sổ, nhờ Nghiêm Hi Quang đặt hành lí lên giường.

      Chọn xong giường ngủ, bác bảo vệ đưa chìa khóa cho Thẩm Mộc Tinh, rồi lại đón sinh viên mới khác. Sau tám giờ, trong ký túc xá mới bắt đầu có học sinh lục đục chuyển vào.

      ngồi ở chỗ này chút, tôi chuẩn bị nước cho rửa mặt.”

      Thẩm Mộc Tinh rửa mặt, rồi lại cầm chiếc ly sứ, vào phòng tắm.

      Lúc bưng chậu nước ra, thấy Nghiêm Hi Quang đứng hút thuốc ở hành lang.

      tới.

      “Ôi? Tại sao lại ra đây?”

      thấy tới, vội vàng tắt điếu thuốc quăng vào thùng rác, tay bỏ vào trong túi.

      “Bên trong có người, tiện.”

      Thẩm Mộc Tinh thăm dò bên trong, liền nhìn thấy xinh đẹp dọn dẹp đồ đạc ở giường đối diện.

      thấy vào, cười nhã nhặn rồi tiếp tục công việc.

      Thẩm Mộc Tinh đặt thau nước lên ghế, vẫy vẫy người con trai ở ngoài hành lang: “ vào đây.’

      Nghiêm Hi Quang do dự chút, rồi vào.

      Thẩm Mộc Tinh với kia: “ trai của tôi, khi sáng ngủ ở nhà trọ, chưa rửa mặt được!”

      : “A! sao, để ấy rửa mặt !”

      Nghiêm Hi Quang rất cao, ghế dựa lại thấp, phải cong người thành tư thế thoải mái lắm, vẩy nước lên mặt mình.

      “Đưa tay đây.” Thẩm Mộc Tinh đổ vào tay chút sữa rửa mặt.

      rửa mặt xong, đứng thẳng dậy, trán ẩm ướt càng lộ ra vẻ đen đậm. Thẩm Mộc Tinh đưa khăn để lau mặt.

      “Đến đây, xúc miệng .” đưa ly nước lạnh cho .

      Nghiêm Hi Quang cầm ly nước ra ngoài. Chẳng qua là ngại ngùng phun nước súc miệng vào bồn nước.

      kia thấy ra ngoài liền chủ động chuyện với Thẩm Mộc Tinh.

      Bộ dạng của Thẩm Mộc Tinh tính là xinh đẹp, nhưng cũng là kiểu thanh tú. Khi chuyện giọng cũng rất dịu dàng trầm tĩnh. Là khiến mọi người đều thích khi tiếp xúc.

      “Tên mình là Chung Lâm, vui khi cùng ở phòng với cậu. Giúp đỡ nhiều hơn nha!”

      “Mình là Thẩm Mộc Tinh, sau này là bạn cùng phòng.”

      “Kia phải là trai cậu, mà là bạn trai đúng ?” mờ ám nháy mắt vài cái: “ đẹp trai.”

      “… Là hàng xóm của mình.” Thẩm Mộc Tinh bất đắc dĩ cười : “Vì sao mọi người đều ta là bạn trai của mình chứ?”

      “Cảm giác đó, ánh mắt của ấy luôn nhìn cậu.”

      “Đừng đùa.”

      Tại sao cảm thấy Nghiêm Hi nhìn mình chứ? Ngược lại chính cũng nhịn được nhìn .

      Trong khi chuyện, Nghiêm Hi Quang trở lại. cẩn thận lau chiếc ly rồi đặt bàn.

      “Nếu còn gì nữa, tôi đây!” thản nhiên , ánh mắt lướt nhanh qua , rồi cúi đầu nhìn đồng hồ.

      “Đừng, hôm nay tôi cũng làm gì, để tôi mời dùng cơm.” .

      Chung Lâm xen vào câu: “Dưới lầu có quán canh Ma Lạt của Tứ Xuyên, ngon lắm, cậu dẫn ấy đến thử .”

      Nghiêm Hi Quang : “ cần đâu, hôm nay tôi phải về nhà.”

      Thẩm Mộc Tinh hỏi: “ muốn nếm thử canh Ma Lạt sao?”

      Nghiêm Hi Quang nhìn thẳng , hơi dừng lại.

      Thẩm Mộc Tinh tiếp: “Tôi quen ai ở chỗ này, hôm nay cũng biết làm gì, nếu vội cứ , trở về cẩn thận.”

      Nghiêm Hi Quang mím môi, tránh ánh mắt của : “Thích ăn.”

      “Như vậy mà gọi là thích ăn sao?” nhìn bát canh Ma Lạt chưa được động đến, .

      Nghiêm Hi Quang biết từ đâu lấy ra điếu thuốc, im lặng ngồi đối diện hít khói thuốc, nhìn trả lời.

      Thẩm Mộc Tinh hiểu người con trai trước mặt mình.

      Lúc quen , trong lúc chuyện, Thẩm Mộc Tinh còn có thể qua loa vài câu, nhưng từ lúc ở chung đêm qua, Thẩm Mộc Tinh cho rằng bọn họ thân hơn chút, nghĩ tới sau khi trở thành người quen của Nghiêm Hi Quang, càng ít chuyện hơn.

      ràng Thẩm Mộc Tinh cũng chuyện với , thích hút thuốc, nên để hút thuốc là được rồi.

      ra khỏi quán ăn , Thẩm Mộc Tinh : “ hướng trái hay hướng phải vậy?”

      “Hướng phải.”

      “Tôi hướng trái, vậy tôi đây.” .

      “Tạm biệt.” vươn bàn tay lên vẫy vẫy.

      “Bye bye.” Thẩm Mộc Tinh bĩu môi, suy nghĩ chút rồi lại mỉm cười: “ thôi thôi.”

      lui về phía sau từng bước rồi xoay người rời .

      Thẩm Mộc Tinh nhìn bóng lưng cao gầy của , trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống vắng.

      Nhớ… Muốn cùng hàng xóm này trở về, về nhà có ba, mẹ, em trai. Nơi này chỉ có bàn học, phích nước nóng cùng canh Ma Lạc.

      Nghiêm Hi Quang được quãng dài, chậm rãi dừng lại, xoay người, nhìn về hướng người kia rời . Trời u ám.

      Bóng lưng của yếu ớt, bước chân có chút nặng nề, giống như người giấy bị cuộc sống đưa đẩy, rồi biến mất trong gió.

      Vòng thi vào trường đại học đối với học sinh nội trú học lại vô cùng khó khăn. Thẩm Mộc Tinh – người lần đầu tiên rời khỏi nhà để thi khi trở về liền có được quý từ mọi người. Mẹ còn lạnh lùng nghiêm mặt nữa, bà bày ra bàn thức ăn mà thích, cha và bà ngoại luôn nhắc tên , còn Thẩm Minh cứ ôm lấy hệt như chú khỉ con, ngừng cọ cọ vào ngực , Thẩm Mộc Tinh cười, tùy ý để làm nũng mà trêu chọc.

      Mẹ cùng bà ngoại kể cho nghe tin tức mấy ngày gần đây, trước kia Thẩm Mộc Tinh chưa từng nghĩ, nơi như thế này, hàng xóm xảy ra chút việc nghe qua cũng rất thú vị.

      Con trai nhà ai đó bỏ học ra nước ngoài, bà con nhà ai ra nước ngoài bây giờ giàu có nên quay về, nhà nào đó gả con tặng của hồi môn bao nhiêu vạn, nhà ai đó lại thêm em bé.

      thợ may trẻ mua chiếc xe, mẹ thường lấy xe nhập hàng, bà tìm cách làm thân với , sau này có thể nhờ xe đến thăm . Mẹ luôn khéo léo trong tính toán.

      Thẩm Mộc Tinh ngờ lần đầu tiên mẹ đến thăm chính là vì giáo mời tới.

      bao nhiêu lần rồi, được mang điện thoại di động, mới khai giảng vài ngày, em thể ngồi im được à? Chẳng thể tập trung được làm thế nào sống sót qua năm học?”

      Trong hành lang, chủ nhiệm lớp răn dạy trước mặt mẹ, Thẩm Mộc Tinh chắp tay sau lưng, lời nào, mẹ tức giận, đẩy : “Mau hứa với ! Lần sau như thế nữa!”

      Giáo viên ở Trung Quốc đều vậy, khi có việc đều muốn tìm đến phụ huynh, người lớn dạy bảo mới hiệu quả.

      Bị mẹ đẩy như vậy, nước mắt của Thẩm Mộc Tinh liền rơi xuống.

      giáo cũng có kinh nghiệm, khi đối mặt với học sinh học lại, chưa bao giờ dám chuyện cách sâu sắc, bà dịu giọng:

      “Được rồi, cũng giữa trưa, em cùng mẹ ăn cơm . Em là người chú ý, đừng mắc phải sai lầm nữa chưa!”

      Thẩm Mộc Tinh khóc đến đỏ mắt, vẻ mặt đau khổ theo mẹ ra phía sau trường học. Vừa ra tới cổng trường, Thẩm Mộc Tinh liền nhìn thấy chiếc xe màu bạc đậu ở phía trước. Nghiêm Hi Quang ngồi trong xe hút thuốc, vừa thấy hai người ra liền đẩy cửa xe xuống, tay hút thuốc tay mở cửa sau, mặt chút thay đổi nhìn Thẩm Mộc Tinh.

      Gương mặt liền đỏ lên.

      Mẹ ngồi vào trong xe, mặt cố gắng lộ ra vẻ uy nghiêm, lạnh như băng : “Mẹ ngồi nhờ xe của Nghiêm đến, bây giờ phải về rồi, thể chậm trễ được. Con lên xe, mẹ hỏi con hai câu.”

      Đáy mắt Thẩm Mộc Tinh hơi ửng đỏ, có chút cam tâm, ánh mắt oan ức nhăn lại. lắc lắc đầu, hề di chuyển.

      “Mẹ, chỗ khác rồi hỏi…”

      Mẹ chớp mắt muốn ngồi trở lại trong xe của Nghiêm Hi Quang, : “Có gì mà vội vàng, lên xe.”

      Trong mắt mẹ , Nghiêm Hi Quang là người dưng bình thường, mặc dù xấp xỉ tuổi của Thẩm Mộc Tinh, nhưng bà luôn cư xử như với người lớn hơn con mình. bị giáo mắng khóc, ở trước mặt người lớn, có gì mà mất mặt?

      Thẩm Mộc Tinh vẫn còn nhăn nhó vào xe, Nghiêm Hi Quang nhìn vào gương chiếu, cũng nhìn thoáng qua , nhưng tránh được ánh mắt của .

      Mẹ hỏi thẳng vào vấn đề: “Con với Hạ Thành có phải là người của nhau ?”

      phải.” Thẩm Mộc Tinh mở miệng phản đối, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

      Giọng của mẹ ràng rất tức giận: “ phải? Chẳng lẽ giáo vu khống con đương sao? Tin nhắn trong điện thoại là thế nào? Tình cảm này, này, phải là hai đứa nhắn sao?”

      “Mẹ!” Thẩm Mộc Tinh bực tức, khóc nức nở ngắt ngang lời mẹ mình.

      Đều là do Hạ Thành, như thế nào mà gửi tin nhắn lúc học. Sáng sớm Thẩm Mộc Tinh quên chỉnh về chế độ rung. Tin nhắn vừa vang lên, nhìn điện thoại của mình, liền thấy tin nhắn từ Hạ Thành:

      “Mộc Tinh, nhớ tớ ? Tớ rất nhớ cậu.”

      Nghiêm Hi Quang dùng bật lửa kiểu truyền thống, là loại ròng rọc kiểu cũ, dùng ngón tay cái ấn xuống, có thể nghe thấy tiếng lửa được bật lên.

      Thẩm Mộc Tinh khóc ngẩng đầu lên, thấy khoát tay lên cửa kính, yên lặng hút thuốc.

      biết vì sao, trong lòng loại khổ sở nên lời.

      Rốt cuộc nhịn được nữa, đẩy cửa xuống xe, lau nước mắt, để ý đến lời mẹ dạy bảo, chạy ngược với dòng người đông đúc, về trường học.
      PhongVy thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7. Nhân tài

      Editor: Ngọc Nguyệt

      Beta-er: Sam Sam

      tháng sau, Thẩm Mộc Tinh dựa vào thành tích đứng nhất lớp nên trở thành lớp trưởng lớp Trác Hoa, người khiến mẹ mắng đến khóc lần trước.

      Trường học có ba ban Khoa học tự nhiên, hai ban Khoa Văn hóa, chủ nhiệm các lớp đều là những giáo sư có tiếng về hưu, Trác Hoa là giáo viên lớn tuổi được kính trọng nhất trong trường. Nơi này từng đào tạo ra rất nhiều học sinh ưu tú, ngây ngốc, che kín nếp nhăn trước mắt bằng chiếc kính, mái tóc xoăn màu bạch kim xõa ra, những học sinh khác nhìn vào nghĩ là kiểu tóc của chú cừu , nhưng những phụ nữ trung niên lại thấy kiểu tóc này rất có khiếu thẩm mĩ.

      Trác Hoa là chủ nhiệm lớp nghiêm túc, luôn luôn trầm mặt, các học sinh sau lưng cũng chỉ gọi bà là lão bà, duy chỉ có Thẩm Mộc Tinh dám gọi thẳng như vậy.

      Lão bà rất thích Thẩm Mộc Tinh, cả lớp đều nhận ra điều này.

      Ở trường, trong giờ học, nếu chủ nhiệm lớp thường xuyên để học sinh sang lớp khác mượn phấn viết, hoặc để học sinh đó lấy bài thi từ chỗ giáo viên bộ môn, như vậy chắc chắn là giáo viên rất thích học sinh kia, người đó chắc cũng thấy vô cùng tự hào.

      Thẩm Mộc Tinh ôm chồng bài tập vừa thu, đến phòng làm việc của lão bà. Lão bà chuyện cùng giáo viên dạy đại số, vừa thấy vào định đưa thứ gì đó cho .

      Thẩm Mộc Tinh nhận lấy, nhìn thấy là hộp cơm, vẫn còn hơi nóng, hơi nước khiến túi ni lon dính vào hộp cơm.

      "Lão bà, mang cho em sao?" Thẩm Mộc Tinh cong mắt cười .

      Lúc lão bà chắp tay sau lưng đứng ở cửa lớp học có chút dọa người, nhưng chỉ cần bà cười liền vô cùng hiền lành, lão bà : " thế gian này, ngoại trừ mẹ ruột, còn có ai có thể nhớ em? Đây là mì hoành thánh mẹ em làm, nghỉ trưa rồi ăn !"

      "Mẹ em tới?" Thẩm Mộc Tinh cúi đầu nhìn hộp cơm kia.

      " phải, là tên nhóc trẻ tuổi, là hàng xóm của em, vừa rồi."

      Thiếu chút nữa Thẩm Mộc Tinh xoay người chạy , nhưng sợ lão bà hiểu nhầm, vội vàng :"Mẹ em phải nhanh chóng ăn nên em đây!"

      "Nhanh ."

      "Đúng rồi, lão bà, Lưu Bình nộp bài tập đại số, cậu ấy để quên ở nhà!"

      Lão bà bĩu môi:"Để quên ở nhà... Sao nó để quên đầu ở nhà luôn ?"

      Thẩm Mộc Tinh ôm hộp cơm chạy ra, mới ra khỏi trường học liền thấy bóng lưng của thợ may trẻ.

      Tóc của ngắn, nhưng Thẩm Mộc Tinh chỉ cần nhìn cái liền nhận ra bóng lưng của .

      Bởi vì trừ ra, Thẩm Mộc Tinh chưa thấy người đàn ông thứ hai nào có thể khiến thân hình hòa hợp với trang phục.

      muốn mở miệng gọi , nhưng vẫn gì, cứ ôm hộp cơm nhìn ở phía xa như vậy.

      Cho đến khi tới cổng trường, Nghiêm Hi Quang vào xe, Thẩm Mộc Tinh mới sốt ruột, nhìn xe chuẩn bị khởi động, vẫn chưa biết nên gọi người kia làm gì.

      Xe chuẩn bị , Thẩm Mộc Tinh nhìn theo.

      Cảm giác này có chút khó chịu, nhưng cũng có phần mong đợi, sau này, Thẩm Mộc Tinh liên tục nhớ lại chuyện này, thậm chí có thời gian dài cảm thấy, đại khái là nhớ nhà, trong hoàn cảnh ở nơi xa lạ, vắng vẻ này, gặp được người cùng quê, đương nhiên nỡ quên .

      Nhưng ai có thể lý giải được nỗi trống trải đơn trong lòng, chủ động nhiệt tình trong lời lại làm cho người khác nghĩ ngợi nhiều.

      Thẩm Mộc Tinh hít sâu hơi, rũ vai xuống, , giống như trái cà héo, xoay người vào trong trường học, hộp cơm trong tay nguội hết.

      Tiếng chuông vào lớp vang lên, phải vào lớp, Thẩm Mộc Tinh do dự bộ vào trường học.

      Nghiêm Hi Quang giẫm lên phanh, thân thể giật mạnh cái theo thân xe. nhìn qua gương xe thấy bóng dáng rời , nhịn được đẩy kính xe lên, cho đến khi bóng dáng Thẩm Mộc Tinh hoàn toàn biến mất, mới thu ánh mắt về.

      Lái xe đến nơi nào đó rồi dừng lại, Nghiêm Hi Quang vào quầy bán điện thoại di động đối diện trường học.

      Người thanh niên bán hàng trước quầy kính nhiệt tình chào hỏi , Nghiêm Hi Quang tùy ý đặt ngón tay trắng nõn mềm mại kính, ngón tay theo bước chân từ gian hàng này sang gian hàng khác.

      Đầu ngón tay nhàng chỉ đến tủ thủy tinh:"Cái này."

      Nhân viên bán hàng vô cùng vui vẻ, cầm chiếc điện thoại ra:"Cái này mới ra, bán rất chạy, màu của hoa hồng vàng được thiết kế dành riêng cho phụ nữ, tặng cái này cho người à? Chắc chắn ấy cảm thấy rất hào phóng, lại còn rất ấy nữa!"

      Nhân viên bán hàng tự cho mình thông minh tiếp tục quảng cáo, phát sắc mặt Nghiêm Hi Quang thay đổi, ngón tay vẫn tiếp tục cầm di động.

      Ánh sáng trong gian hàng chiếu rọi mặt , khiến da nhìn như trắng hơn, đưa tay sờ sờ chóp mũi, động tác biểu đạt lúng túng.

      "Có thể gửi tin nhắn và gọi điện thoại là đủ rồi."

      Bộ dáng tươi cười của nhân viên bán hàng lập tức lạnh nhạt vài phần:"Được, có loại rẻ hơn chút, là loại di động 258, theo tôi."

      Sáu giờ tối, Thẩm Mộc Tinh cùng các học sinh khác tan học ra về, Chung Lâm lấy tay trái khoác vai , tay phải còn muốn khoác thêm bạn trai của mình là Tô Dương, hai người vì chuyền giấy cho nhau nên bị giáo viên mắng.

      Thẩm Mộc Tịnh quý tính mạng, cách xa chiến trường, cùng với hai người bạn cùng phòng là Đan Đan và Dương Dương, nhưng hai người họ vui vẻ với nhau, thể đứng giữa cho nên chi có thể cười bên, để họ ở bên trong.

      Dương Dương bị hai người bạn khoát vai hai bên, nhìn Chung Lâm cùng Tô Dương phía trước, giận dỗi :

      "Chung Lâm cùng Tô Dương quen nhau 6 năm, từ thời trung học cơ sở hay cãi nhau, lại còn cãi nhau đến long trời lỡ đất."

      Đan Đan :"Nhưng mà hâm mộ hai người họ, cả đời mình sợ mảnh tình vắt vai ở đây!"

      Thẩm Mộc Tinh :"Chờ sau khi cậu học xong, đại học cũng có rất nhiều người đẹp trai."

      Đan Đan mở to mắt:"Đẹp trai...Mau mau nhìn , trai đẹp!"

      Đan Đan là fan của tiểu thuyết, chưa có người nào khiến cam tâm tình nguyện gọi là trai đẹp cả.

      Thẩm Mộc Tinh theo ngón tay chỉ, nhìn sang, hơi ngẩn ra.

      Gần tháng mười, trời cũng thay đổi, sáu giờ tối nhưng trời tối thui, dưới đèn đường, đứng ở cổng trường, tay xách túi di động, tay kẹp lấy điếu thuốc, cửa mở ra học sinh ngày càng nhiều, khiến có chút bối rối. nhìn xung quanh, dường như sợ bỏ qua mỗi tốp người, thuốc lá tàn tay, quên gạt, lại kẹp lấy như vậy nên tàn thuốc rơi vào người.

      Thẩm Mộc Tinh biết trong mắt mình khi thấy có bao nhiêu tia sáng.

      làm bộ ngẩng đầu qua , Nghiêm Hi Quang hoa mắt thấy được , Thẩm Mộc Tinh buông tay người bên cạnh ra, lại lui trở về, đứng ở trước mặt .

      "Này! Trông tôi giống người đường lắm sao?"

      Nghiêm Hi Quang khẽ kinh ngạc, mê man trong mắt lập tức biến mất, đèn đường chiếu vào khiến đôi mắt lên màu vàng ấm áp, cúi đầu nhìn .

      Hai người kia ở phía sau xì xào bàn tán, rất nhanh liền hiểu tình thế, hai người xông lên :"Mộc Tinh, cậu có thể về muộn hơn, bọn mình với giáo viên là cậu mua sách!"

      "Đúng đúng, mua sách! Hắc hắc!"

      Hai người xong liền chạy , trước khi còn đẩy Thẩm Mộc Tinh cái!

      Thẩm Mộc Tinh mất thăng bằng, ngã về phía Nghiêm Hi Quang, vội vàng vứt thuốc lá, nhanh chóng đỡ lấy , hai tay nắm lấy cánh tay .

      Thẩm Mộc Tinh lúng túng đứng thẳng cười cười, rất nhanh buông tay . Hai người sóng vai cùng đến ký túc xá.

      "Sao lại tới đây?" hỏi.

      "Buổi trưa, sau khi đưa hộp cơm cho , tôi phải lấy hàng." lơ đãng lấy túi giấy đưa cho .

      Thẩm Mộc Tinh nhận lấy, mở ra nhìn:"Điện thoại di động?"

      "Chỉ có thể gửi tin nhắn và gọi điện thoại." .

      "Oa, sao lại đưa cho tôi? Là quà tặng sao?”

      Nghiêm Hi Quang có ý định dối, nhưng vậy, liền chấp nhận để giảm bớt phiền toái.

      " có gì là miễn phí cả!" tuy vậy như mặt ra vui thích, cầm túi giấy buông.

      Nghiêm Hi Quang :"Bởi vì kinh doanh quần áo của cũng giúp tôi có thêm khoản, xem như tôi cảm ơn."

      Thẩm Mộc Tinh bĩu môi, ngẩng đầu ưỡn ngực :"Chỉ mới có trăm đồng mà cảm ơn tôi? Chờ tôi về nhà rồi may cho tôi váy mới là được!"

      "Được.” dứt khoát đồng ý.

      Từ trường học đến ký túc xá cần qua con phố, hai đoạn đường cái, mười lăm phút , lần đầu tiên Thẩm Mộc Tinh cảm thấy ngắn như vậy.

      ngang qua tiệm trái cây, ngừng lại:"Tôi muốn mua hoa quả."

      "Được."

      lẳng lặng đứng sau lưng , nhìn cẩn thận xem hoa quả, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào gò má của .

      Thẩm Mộc Tinh đặt táo lên cân, Nghiêm Hi Quang cũng móc túi tiền.

      " cần đâu." Thẩm Mộc Tinh cản , vừa mới kéo bên túi xách liền bị nắm lấy cổ tay.

      Thẩm Mộc Tinh sững sờ, nhiệt độ từ bàn tay truyền đến, giống như dòng điện, khiến trái tim run lên.

      Nghiêm Hi Quang dùng tay nắm lấy cổ tay , tay còn lại lấy ra ví tiền, rút ra tờ, đưa cho người bán hàng.

      Đợi người bán hàng bỏ tiền vào trong hộp, mới buông tay .

      Mắt thấy đến dưới lầu của ký túc xá, phần lớn của sổ lầu bốn, lầu năm đều tối đen, chỉ có phòng sáng lên, đó là phòng tự học buổi tuối. Buổi tự học ban tối bắt đầu.

      Thẩm Mộc Tinh nức nở, oán hận:"A...Buổi tối mặc đồ ngủ còn phải học buổi tự học, xấu hổ mà!"

      Nghiêm Hi Quang gì, tự giác dừng bước ở chỗ rẽ cách ký túc xá xa.

      Thẩm Mộc Tinh nhìn :"Vậy tôi vào..."

      "Ừ."

      " đường cao tốc vào buổi tối cẩn thận chút."

      mím môi, bày ra nụ cười miễn cưỡng, phất tay với , lui về phía sau.

      "Đợi chút." Nghiêm Hi Quang tiến lên bước, cầm lấy túi đựng di động từ trong tay , kéo túi xách của , bỏ điện thoại vào.

      Chắc sợ giáo viên nhìn thấy điện thoại di động tịch thu.

      Thẩm Mộc Tinh cười:"Giáo viên ban đêm của chúng tôi khó, bắt đâu."

      Nghiêm Hi Quang mím môi nhìn , lui về sau từng bước.

      phải .

      Ngay giây phút này, đột nhiên dường như cảm giác bản thân bị chia thành hai phần, rất nhiều cảm xúc khó liên quan đến , liên quan đến xa cách của .

      vội vàng lấy ra hai quả táo từ trong túi, nhanh chóng chạy đến, nhét vào tay , sau đó câu "Bye bye" ngắn ngủi, rồi quay đầu chạy vào ký túc xá. Trước khi , thoáng nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Hi Quang ngạc nhiên, sau đó bóng dáng kia bị đèn đường kéo dài cùng với tiếng đập từ con tim của hành lang vắng vẻ.
      PhongVy thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Quả Táo


      Edit:Thienbao95

      Beta:nắng đông

      Tự học buổi tối ở trường là 7:00 đến 9:00. Lúc Thẩm Mộc Tinh trở về, hàng lang lầu năm bị lưới sắt đặc chế khóa lại, phòng tự học nằm ở đầu hành lang bên tay phải, nhàng gõ cửa sắt, bên trong phòng ngủ của thầy giáo liền vang lên tiếng bước chân .

      Trong phòng ngủ có hai người già, người cao gầy, người thấp béo. Cao gầy nghiêm túc lợi hại, thấp béo khôn khéo nhiệt tình. Hôm nay Thẩm Mộc Tinh có vận khí tốt, tuy rằng đến muộn, lại vượt qua được thầy giáo mập trực đêm.

      Thẩm Mộc Tinh ở ký túc xá thu dọn xong quần áo, cầm sách bài tập vào phòng tự học. Các khác cũng thay xong đồ ngủ, im lặng ngồi ở phòng tự học đọc sách, cũng vài người có nghe lời, lén lút ở dưới mặt bàn chơi điện thoại. thanh bấm bàn phím vang vào trong tai ông thầy mập. Lúc Thẩm Mộc Tinh vào phòng tự học, gặp phải thầy giáo phát hỏa.

      "Tôi cho các biết, đừng thấy tôi dễ chuyện, mà biết các làm cái gì, tôi cảnh cáo những người khác, cất điện thoại vào cho tôi. cần chờ đến ngày mai tôi đến cho chủ nhiệm lớp các , các cậu biết."

      Thầy giáo mập đem hai cánh tay mập mạp cột lại nịt gối đùi, ngồi ở trước cửa phòng tự học, giống như pho tượng Phật.
      Thẩm Mộc Tinh vừa nghe thấy những lời tức giận này, liền thà đứng ở cửa, dám vào.

      chơi điện thoại trừng mắt nhìn ông thầy mập, uể oải lấy tay vỗ vào mặt bàn!

      tiếng vỗ khiêu khích khinh thường này, làm cho ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ta, người có quan hệ tốt cười với ta, cũng có ánh mắt len lén lộ ra vẻ chán ghét , còn những người núp dưới cuốn sách chuẩn bị xem náo nhiệt .

      Sắc mặt ông thầy mập lập tức trở nên khó coi, giống như núi lửa sắp phun trào.

      Thẩm Mộc Tinh nhìn thầy giáo, lại nhìn kia, chạy nhanh đến hơi hơi cúi đầu: " xin lỗi thầy, em đến muộn."

      Ông thầy mập biết Thẩm Mộc Tinh là học sinh tốt, cho nên giọng điệu tương đối ôn hòa, nhưng cũng có buông tha cơ hội lập uy lần này, mượn đề tài lần này để chuyện của mình: "Đến chậm. . . Các cảm thấy giờ tự học tối rất quan trọng sao, có phải tôi đưa quá ít bài tập? Muốn thi đậu vào trường đại học trọng điểm, người nào giành giật từng giây? Chờ các thi đậu đại học ai quản mấy nữa đâu, tôi như vậy là vì muốn tốt cho các , mỗi đêm trường học chỉ đưa cho tôi có năm mươi đồng, tôi mở con mắt nhắm con mắt cũng thoải mái? Cần gì phải giận vô cớ với mấy ?"

      "Dạ, dạ" Thẩm Mộc Tinh vội vàng tiếp nhận, ngoan ngoãn : "Thầy trông nom chúng em là vì lo lắng cho chúng em, chúng em cũng biết, em cam đoan, về sau cũng dám đến muộn nữa."

      Lời của Thẩm Mộc Tinh cấp cho ông thầy mập mặt mũi, chỉ tiếc rèn sắt thành thép trừng mắt nhìn chơi điện thoại. Thầy giáo đưa tay về phía Thẩm Mộc Tinh phất tay, ý bảo trở lại chỗ ngồi.

      bé kia cười lạnh tiếng, miệng nhai kẹo cao su, đeo lại tai nghe.


      Thẩm Mộc Tinh ngồi vào chỗ tự học của mình, từ túi sách lấy ra sách bài tập, đem trái táo vừa mới mua để ở góc bàn, lại nhìn xem.

      Dương Dương ở phía trước quay đầu lại, giọng : "Mộc Tinh, hôm nay lão sư ra đề đại số khó quá , cậu cho tớ mượn chép nha."

      "Được, nhưng đừng chép toàn bộ!" Thẩm Mộc Tinh dặn dò.

      "Biết rồi!"

      Bạn tốt Chung Lâm ngồi cùng bàn ở phía bên phải , thấy quả táo, lập tức làm nũng : "Mộc Tinh, tớ muốn ăn trái cây!"

      Chung Lâm xong, đưa tay qua lấy.

      Thẩm Mộc Tinh lập tức mở bàn tay , bảo vệ quả táo: " được, cậu được ăn!"

      Chung Lâm chu miệng lên hờn giận : "Chia nửa cũng được sao? Ngày hôm qua cậu ăn trái đào của tớ rồi."

      "Ngày mai tớ trả lại cho cậu nửa kg luôn, còn quả này được." Lời của Thẩm Mộc Tinh cho phép bàn bạc gì thêm .

      Dương Dương nghe được cuộc chuyện của hai người, quay đầu với Chung Lâm :" phải tớ cho cậu rồi sao? Đêm nay có soái ca đến tìm Mộc Tinh, quả táo này nhất định là ấy đưa !"

      Chung Lâm bừng tỉnh đại ngộ, đưa khuôn mặt lại gần : "Nha? Người bé đưa cho hả?"

      Thẩm Mộc Tinh cào cái trước ngực bạn cho hả giận, : "Cậu bừa!"

      Phía sau truyền đến giọng lạnh lùng: "Thầy, có người chuyện thầy vẫn mặc kệ sao?"

      Đan Đan, Dương Dương, Chung Lâm, Thẩm Mộc Tinh lập tức quay đầu nhìn về phía bị mắng ban nãy bằng ánh mắt địch ý!

      " được chuyện!" Ông thầy béo .

      Bốn trao đổi ánh mắt, mỗi người đều bĩu môi cao.

      Chung Lâm xé ra tờ giấy, viết vài chữ rồi đưa đến trước mặt Thẩm Mộc Tinh, Thẩm Mộc Tinh nhìn thấy mặt viết :

      "Cậu về trễ như vậy, là vì hai người hôn nhau sao?"

      Hôn môi. . .

      Trong đầu Thẩm Mộc Tinh lại lên hình ảnh Nghiêm Hi Quang đứng ở dưới ánh đèn nhìn . . .

      Trong nháy mắt đỉnh đầu giống như có con nai con chơi đùa nhảy múa, dùng chân đạp lung tung khắp nơi.

      dùng bút chì tô lên hai chữ kia, nhéo cái ở sau lưng Chung Lâm, tháo ra cái móc áo ngực của !

      Chung Lâm "Ai nha" tiếng.

      "Thưa thầy! Em muốn toilet!"
      PhongVy thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 9: Thành phố lớn

      Edit: Đào


      Tình khác phái và tình cùng phái hoàn toàn trái ngược nhau.

      Tình cùng phái thường xuất ở những nàng độc thân lâu năm, làm hại những người bạn của các nàng này luôn tích cực mai mối bạn trai cho họ, và nguyên do mà thất bại, bạn bè bình thường cũng thương cảm mà cảm khái: Nếu mình là nam , mình cậu.

      Tình khác phái hay ở những xinh đẹp như hoa, mặc dù hẹn hò nhưng vô vấn đề chính có thể bị bạn ưa mình lấy ra làm tật xấu để chê cười khi rãnh rỗi, bạn bè tốt cũng ở sau lưng khịt mũi coi thường: này? Là nông cạn mà còn ra vẻ thông minh, mấy tên đàn ông kia bộ bị mù sao?

      Thẩm Mộc Tinh thuộc về người vế trước.

      Từ khi học, khắp các phương diện Thẩm Mộc Tinh đều giỏi cũng có rất nhiều bạn tốt, nhưng lại chưa bao giờ có bức thư tình, chỉ trách bị thầy giáo chọn làm lớp trưởng đại diện bảo vệ lớp, hoặc lại buồn rầu tại buổi khóa biểu thể cùng bạn bè quan hệ cùng làm bài tập. Đúng là có cậu bạn nam xấu xí thấy bị lệch búi tóc, lại bởi vì có tính cách “mạnh mẽ” mà chưa dám đụng vào bím tóc của , cũng có cậu nam tốt bụng thay xếp hàng nhận cơm, nhưng muốn ở gần học bá này chỉ chép phạt vài trăm nghìn lần thôi. Nam sinh đối với kính trọng tránh xa, "Chép" mà kính .

      Cho nên, cho dù là từ đến lớn ở trong mắt hàng xóm thân thích, Thẩm Mộc Tinh cùng Hạ Thành đều được cha mẹ ngầm đồng ý đối với cặp thanh mai trúc mã này, Hạ Thành cũng dám với Thẩm Mộc Tinh chữ nào ái muội hết.

      "Mộc Tinh, nhớ mình ? Mình rất nhớ cậu."

      Thẩm Mộc Tinh ngồi giường, nhìn tin nhắn trong điện thoại bị mất hai tháng trước, khẽ giật mình. Sau khi ấy gửi tin nhắn này, hai tháng liên lạc với Hạ Thành.

      Khi Thẩm Mộc Tinh ngẩn người, đúng lúc bị mẹ bưng cơm lên phòng nhìn thấy.

      tại tháng trở về nhà lần, mẹ biết như thế nào thương rất tốt, thế mà lại cho phép cuối tuần ngủ nướng, còn đưa thức ăn lên phòng tự ăn.

      Mẹ đem mì vằn thắn lặng lẽ để ở bàn, thừa dịp ngẩn người dùng công phu lặng lẽ tới gần, vừa nhìn tin nhắn của Hạ Thành, liền mím môi nở nụ cười.

      "Cùng Hạ Thành nhắn tin sao?"

      "Mẹ! Người sao phát ra tiếng vậy! Làm con sợ muốn chết!" Thẩm Mộc Tinh vỗ ngực, vội vàng cầm điện thoại đứng lên.

      Mẹ Thẩm vừa nhìn phản ứng của , lập tức lộ ra nụ cười thân thiết, cố gắng cảm hóa : "Giấu cái gì, mẹ cũng là con thời đại mới, hai người chúng ta chẳng lẽ thể làm bạn cùng nhau chia sẻ sao?"

      "Ách. . . Con cảm thấy thể. . ."

      Mẹ Thẩm dừng chút, vẻ mặt cứng rắn.

      Thẩm Mộc Tinh lập tức ngửa đầu cười đến vui mừng, cười đến đặc biệt chân chó.

      "Mẹ thừa nhận mẹ có hơi nghiêm khắc chút, nhưng những ngày qua mẹ suy nghĩ rất nhiều, mẹ phản đối hai hai đứa các con cùng chỗ."

      "Với ai cùng chỗ? Hạ Thành?"

      "Nhưng mà mẹ trước, được phép làm trễ nãi học tập!"

      "Mẹ, người cái gì đó, con cùng Hạ Thành chỉ là bạn tốt mà thôi. . ."

      "Ai nha được rồi được rồi, con là miếng thịt rớt xuống từ người mình, điểm nhặt này mà mẹ biết sao? Mau chải đầu rửa mặt ăn mì vằn thắn! Chao ôi ô người này phòng sao mà hỗn loạn như vậy, về sau đến nhà chồng làm sao bây giờ. . ."

      Giống như mỗi người mẹ đều cảm thấy con của mình tương lai đảm đương đầu cùng người mẹ khác.

      "Mẹ Hạ Thành bảo ngày mai ở nhà nấu lẩu tứ xuyên, bảo con qua ăn."

      "Nồi lẩu sao? tốt quá!" Thẩm Mộc Tinh nước miếng muốn chảy ra, chợt nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt cũng còn nhàng: "Là vì ngày mai Hạ Thành trở lại sao?"

      "Đúng rồi, ngày mai Hạ Thành từ Hàng Châu trở lại,nó cho con biết sao?"

      " có. . ." hào hứng .

      Mẹ Thẩm xoay đầu lại, đột nhiên nhíu mày, như là ý thức được cái gì đó, muốn lại thôi, lại quay người lại thu thập.

      Mẹ Thẩm : "Mẹ Hạ Thành , Hạ Thành ngày mai muốn dẫn bạn học nữ về nhà, bạn học nữ này hàm răng bị hư, muốn đến phòng khám của Ba Hạ để lấp lại chỗ hư."

      "Ồ. . ."

      Mẹ Thẩm cười lạnh tiếng: "Nghe Đông Bắc, mẹ Hạ lo lắng. Tương lai nếu em trai con đòi vợ, ngoại trừ Ôn Châu , vùng khác thể đòi!"

      Thẩm Mộc Tinh bĩu môi: "Còn mình là con thời đại mới."

      Ở thế hệ này của mẹ Thẩm toàn tư tưởng bên trong,con trai Ôn Châu phải cưới con Ôn Châu.

      Mẹ Thẩm quay đầu lại, kiên nhẫn nhìn búi tóc bù xù đầu , : "Con lấy ra năm mươi đồng trong ví, đến tiệm may mua cái váy, cậu thợ may kia làm cũng ổn, các trấn đều thích mặc, con cũng nên ăm mặc cẩn thận chút, phải cứ cái bộ dạng trẻ con như thế mãi."


      "Mẹ tại sao lại con giống trẻ con chứ."

      Thẩm Mộc Tinh đứng ở cửa hàng may, từng ngón tay nhanh nhẹn của thợ may trẻ chăm chú làm việc, thưởng thức ở đây mỗi bộ đồ do tay làm, giống như phỏng vấn các nàng xinh đẹp.

      Ông thợ may già ở lầu thu thập phòng, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng oán hận, đại khái mỗi người cha mẹ khi thu dọn phòng hộ con cái, đều thể thiếu hai câu quở trách.

      Nghiêm Hi Quang khom người trước bàn may mà trao đổi,viên phấn theo cây thước cố định mà rơi xuống từng đường, thuần thục mà lưu loát, khi làm việc từng giọt mồ hôi rơi trán, đường cong gò má như được nhà điêu khắc chạm trổ ra, đặc biệt đẹp mắt.

      Thẩm Mộc Tinh nhìn từng thứ đều đẹp mắt, tự nhiên lại thấy sợ hãi, dần dần mất kiên nhẫn: "Chọn bộ đồ là khó nha, mẹ dặn dò tôi nhất định phải mua bộ xinh đẹp nhất ."

      "Có thân thích sắp đến sao?" vậy mà lại nghe được lời , thuận miệng hỏi.

      " phải đâu. . ." trả lời nửa, liền bị tiếng của ông thợ may già lầu cắt đứt .

      "Hi Quang à, con tại sao lại vứt trái táo vào trong ngăn kéo thế?Nó nát thành bùn rồi!"

      Trong mắt Nghiêm Hi Quang lên tia ranh mãnh, ngẩng đầu với cha mình: "Cha, con quên mất!"

      Tất cả đều lọt vào tai Thẩm Mộc Tinh, trong lòng vừa động. Bởi vì nhớ tới tháng trước cùng tách ra, bản thân cùng quả táo kia khoảng vài ngày dám ăn.

      Nghiêm Hi Quang tiếp tục làm công việc, vừa rồi xẹt qua tia xấu hổ e thẹn, khỏi nhíu nhíu mày.

      Thẩm Mộc Tinh chắp tay sau lưng vòng quanh , tới lui lại ở bên cạnh dừng lại, cúi đầu nhìn , cố ý hỏi: " phải lần trước tôi đưa trái táo còn chưa ăn hả?"

      Nghiêm Hi Quang ngẩng đầu: "Tôi thích ăn táo."

      " thích ăn cho người khác ăn! Cần gì chờ nó bị hư thế. . ." Khóe miệng của đột nhiên lên tia đắc ý, làm thế nào cũng che dấu được.

      Nghiêm Hi Quang đứng thẳng người, nhìn , lại nhìn chút quần áo giá, nghiêm mặt hỏi: " chọn trúng bộ đó sao?"

      Thẩm Mộc Tinh thu hồi nụ cười, tại sao lại cảm thấy ta tức giận vậy?

      "Chưa có chọn xong đâu, mẹ tôi muốn chọn bộ đẹp nhất ."

      "Gặp thân thích sao?" Đề tài lại trở về vừa rồi.

      Thẩm Mộc Tinh vốn muốn , tại bỗng nhiên lại muốn : "Ngày mai Hạ Thành từ Hàng Châu trở lại, mẹ Hạ mời tôi đến ăn lẩu, nên mẹ mới kêu tôi mua quần áo đẹp. . . Bà đồ ở đây đẹp, nên kêu tôi đến!"

      Nghiêm Hi Quang cũng lộ vẻ mặt gì, lại khom lưng làm tiếp.

      Thẩm Mộc Tinh cong miệng lên, lần nữa lại làm bộ dáng tới lui chọn đồ.

      phải là có bộ vứ ý, chỉ đơn thuần muốn ở chỗ này nán lại hồi.

      lát sau, Thẩm Mộc Tinh nghe được tiếng bước chân của Nghiêm Hi Quang đến gần mình, đợi kịp quay đầu lại, đến sau lưng , nhàng đụng cái vào bả vai , nhắc nhở quay đầu lại.

      "Hả?" xoay người nhìn .

      "Ở đây có à." Nghiêm Hi Quang đem thước dây cổ rút xuống, dán lên người , nhàn nhạt .

      " có?" Thẩm Mộc Tinh hết sức tự nhiên cùng động tác của duỗi thẳng hai tay.

      "Muốn đẹp phải tự may theo cầu." .

      Thẩm Mộc Tinh xoay qua chỗ khác, cánh tay của từ phía sau vòng đến, thước dây ở ngang hông của vây quanh vòng.

      "Vì sao nhất định phải làm theo cầu mới đẹp nhất chứ?" khẽ nghiêng đầu, đối với người phía sau hỏi: "Trước kia tôi mua quần áo, chỉ cần mua m hào là được rồi, chọn thẳng cũng rất đẹp mắt cũng hết sức thoải mái nha?"

      " về sau biết ." .

      "Về sau? Lớn lên sao? A đúng, tôi tại cũng trưởng thành, nếu phải do thi rớt, tôi tại là tân sinh viên đại học."

      Thẩm Mộc Tinh quay qua, giương mắt nhìn ở khoảng cách gần, thích cùng nhìn thẳng, bởi vì chỉ có lúc này, mới có thể danh chính ngôn thuận tham lam nhìn . Nhìn chóp mũi , môi của , nhìn cằm , nhìn cùng người đàn ông niên kỉ mặt mày thâm trầm tương xứng, lông mi vừa rủ xuống, đôi mắt lúc sáng lúc tối.

      thu hồi thước dây, xoay người lại nhnh chóng viết chuỗi số đo đạc được vào trong cuốn sổ, :

      " món bộ đồ được cắt may tỉ mỉ, khi giơ cánh tay để bắt xe buýt công cộng phaei vặn vẹo người."

      "Chờ sau này đến thành phố lớn, mỗi ngày đều phải bôn ba, bộ đồ phù hợp theo cơ thể khiến phải chật vật như vậy nữa."

      Thẩm Mộc Tinh lần đầu tiên nghe hơi câu dài như thế, cảm giác tinh tế giống như đạo lí sống, liền bừng tỉnh gật đầu: "Tôi hiểu rồi, phù hợp mới là tốt nhất."

      Nghiêm Hi Quang tay cầm bút ngừng lại, tiếp theo chụp lấy cái nắp để qua bên.

      "Ngày mai trước khi ăn cơm, tới lấy đồ."

      "Ừ được."

      . . .

      Đêm khuya, ngoài cửa sổ mảnh đen tối thấy gì.

      bàn sách máy tính xách tay bị mở ra, mặt công thức rậm rạp chằng chịt, giống như đây là từng chuỗi mật mã thông đến thế giới mới.

      dung ngón cái cầm lấy nhánh cây quýt bước đến trước mặt khoa tay múa chân , mắt trái nheo lại, mắt phải lướt qua cửa sổ lầu hai đối diện, chỗ đó vẫn còn sang đèn.

      Vì gấp gáp muốn may đồ cho , còn chưa ngủ.

      sang nhu hòa phát ra, như muốn chảy ra mật đường.

      nâng má ảo tưởng.

      Khi tốt nghiệp, chọn trường đại học tốt. . .

      Sauk hi tốt nghiệp đến đại học, đến thành phố lớn tìm công việc hết sức tốt. . .

      muốn mỗi ngày ngồi xe công cộng làm, cùng mọi người chen lấn trong xe.

      Khi đó, ở thành phố lớn, còn Nghiêm Hi Quang đâu?

      Nghiêm Hi Quang ở đâu bên trong. . .
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :