1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Anh sẽ gặp em một cách trang nhã- Tâm Doanh Cốc(c4.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      chương 2.5

      “A!” Tịch Tiệp đẩy Lăng Hàm ra khiến cho thân thể rơi xuống mặt đất. đôi giày cao hơn ba phân lúc này thực hành hạ gót chân của .

      “Em tỉnh rồi à? vốn nghĩ đưa em về nhà.” Lăng Hàm cười cách vô tội. Tịch Tiệp đề phòng nhìn . Cố ý giữ khoảng cách mét với . “Xem ra trong mắt em, chính là con sói đội lốt cừu non.” Lăng Hàm mở lòng bàn tay ra, nụ cười phong lưu lại nở môi, bước từng bước về phía “Chẳng lẽ ai với em hay sao? Khi đứng trước mặt sói, nên có biểu như thế này.” đưa tay nắm lấy cằm của , khiến cho phải nhìn thẳng vào mắt “điều này chỉ càng làm …muốn ăn em.” Đôi mắt như viên đá quý màu đen rực sáng ngọn lửa, tưởng như có thể thiêu đốt vạn vật.

      Gió lạnh tràn đến, Tịch Tiệp lại rùng mình, cau mày đẩy Lăng Hàm ra rồi bỏ

      Trí nhớ lại rục rịch kéo về trong tâm trí . Tịch Tiệp chạy phía trước, đuổi theo sau là Lâm Hàm. Ánh nắng chói chang chiếu đỉnh đầu mỗi người. Thời gian thay đổi, mười lăm năm, đưa bé khờ dại ngày nào giờ trưởng thành. Hoa suy đổi, và gió lại mạnh thêm. Mùa này qua mùa khác, đông qua rồi xuân đến, Tịch Tiệp còn là của năm ấy nữa. ở phương trời nào? Mặc dù trái tim vẫn như vậy, chưa lần đổi thay. Cuộc sống như hồ nước, những con sóng gợn , rồi sau đó cuồn cuộn như muốn phá huỷ…Lâm Hàm, rốt cuộc ở đâu?

      * * *

      Ánh trăng bao la, mờ mịt, khiến cho cả thành phố ngập chìm trong sắc vàng. Người con có mái tóc dài phiêu bồng ấy cùng người con trái có nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng tạo thành hình ảnh mơ hồ.Tấm ảnh đó bị Triển Mạch giữ trong tay, các ngón tay thon dài rất có khí chất. lại nhìn sang những tấm khác, Lăng Hàm bế Tịch Tiệp tay, Lăng Hàm nắm lấy chiếc cằm của

      Triển Mạch thu ngón tay về, ảnh rơi đầy mặt đất, ánh trăng đủ sức để chiếu tới tạo thành góc tối u ám. Cơ thể tựa ra đằng sau sô pha bằng da. Cửa sổ màu nâu cách giữa thế giới của và Las Vegas, đêm khuya ồn ào dường như hề có liên quan tới Triển Mạch. Ánh trăng chiếu vào tấm lưng của , khuôn mặt mập mờ…tựa hồ như có nụ cười…

      Tịch Tiệp, muốn quay về ngay với em hay sao?

      Mười lăm ngày sau, kể từ khi “Hè thương” được tung ra thị trường. Tất cả các công tác điều tra đều tiến triển thuận lợi. Tuy nhiên, giữa thời điểm này tập đoàn lại gập cố từ nhà sản xuất, giống như sét đánh giữa trời quang vậy. Công ty sản xuất nước hoa Pháp sau khi thương lượng lại giận thể đem chuyện bày ra phơi bày. Vì thương hiệu nước hoa nổi tiếng chỉ có thể cùng với thương hiệu nước hoa của Nại Khang tranh đấu. Thương hiệu đưa ra loại nước hoa có tên là Pure love (tình thanh khiết). Hương thơm của nước hoa đó giống hoàn toàn với mùi của “Summer love” (hè thương). điều khiến cho Tịch Tiệp lo sợ chính là công ty Nại Khang đó luôn là – đối thủ cạnh tranh số của tập đoàn Thi Hoa. Và người đứng đầu của Nại Khang Kì ai khác là Triển Mạch….

      Hành lang sáng trưng, Tịch Duệ mặt sàn trơn bóng tới cửa phòng 1208.

      “Cộc cộc”, Tịch Duệ hạ tay xuống, điều chỉnh lại nhịp thở, có thể nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. Trong giây lát, cánh cửa mở ra, dáng người cao lớn xuất , ánh đèn vàng rơi xuống mái tóc óng ả của . Đôi mắt xanh lên tia vui mừng và ngạc nhiên. “ chào đón khi em đến hay sao?” Tịch Duệ miễn cưỡng nở nụ cười.

      “Mời vào.” Ánh mắt của dần dần thay đổi, dưới con ngươi màu xanh lam như đại dương ấy.

      Tịch Duệ bược vào trong phòng khách. Quả nhiên hổ là khách sạn năm sao, rất phong cách và xa hoa. Gerald dường như có khái niệm về tiền bạc, , phải là hề thích hợp để làm người dính dáng đến tiền bạc. Hai người ngồi ghế sô pha, chiếc bàn trà bằng thuỷ tinh trong suốt có chai Martell Lee và chiếc ly. Gerald giải thích “Đều là dành cho em”, sau đó rót ly cho Tịch Duệ.

      biết được rằng đến hay sao?

      “Cám ơn.” Tịch Duệ đón lấy chiếc ly cách thuần thục, nhìn vào chiếc ly thuỷ tinh ấy, thấy chính hình ảnh của mình phản chiếu lên. “Có thể tắt bớt ngọn đèn ?” Tịch Tiệp sợ tối, sợ lửa. Sau tất cả mọi chuyện, lại thấy sợ ánh sáng chói mắt.

      “Mắt thoải mái sao?” Gerald chăm chú nhìn vào mắt Tịch Duệ, rồi luống cuống tắt tất cả các bóng đèn trong phòng khách, rồi sau đó trở lại chỗ ngồi. Tịch Duệ chậm rãi uống nốt ly rượu, để thần thái thư giãn chút. im lặng trong phòng có chút đáng sợ.

      Gerald tới bên cửa sổ, mở đầu cầu chuyện: “Tịch Duệ, giây phút này là lần đầu tiên tôi quan sát thành phố Thượng Hải về đêm qua ô cửa sổ, và tôi bị mê hoặc. Tịch Duệ, đây là nơi em sinh ra sao?” Tịch Duệ cũng bước tới bên cửa sổ, đưa tay lên mặt kính. Nửa tháng trước, cũng từng chứng kiến phong cảnh của con sông Hoàng Phổ, đó là buổi sáng, ngày đó làm cho ai đó phải thất vọng. Ngày hôm nay, cũng muốn làm cho Gerald phải thất vọng.

      “Gerald, nên biết lý do của em…”

      “Đừng ”, bàn tay từ bên hông đưa tới, khiến cả người bị kéo vào lòng “Tịch Duệ, đừng cử động. Hãy cứ để cho tôi đắm chìm trong mộng tưởng . Buổi tối hôm nay là em cố ý đến tìm tôi. Em có biết trước khi em đến tôi lo lắng và bồn chồn như thế nào ? tiếng gõ cửa trong giây lát, mới khiến cho linh hồn tôi trở về thể xác. Nhưng cho dù như vậy tâm hồn này sớm thuộc về tôi nữa rồi. Nó thuộc về em, chỉ có em mới có thể điều khiển được nó.”

      Gerald, lúc nào cũng như vậy, để cho con đường sống. Đừng ép , tình của quá nồng nhiệt, quá chân thành và quá tha thiết. Nhưng nó phải là để dành cho .

      Đôi mắt nán lại tại con sông Phổ Giang. Viên ngọc của Phương đông toả ra thứ ánh sáng màu cam, các toà nhà được thiết kế tỉ mỉ bao xung quanh nó như sao vây quanh mặt trăng, như chiếc xe đắt tiền và đám người phủ phục ở dưới chân của nó. Vô số các toà nhà lớn lộ ra vẻ đẹp và kiêu ngạo của mình, cùng với Phổ Giang quay cuồng trong xa hoa và mĩ lệ.

      Giấc mộng phù du mờ ảo dễ khiến con người lao vào như con thiêu thân, tình cũng thế.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3


      “Gerald, em hôm nay tới đây là muốn…”



      “Đừng nữa!” Thắt lưng Tịch Duệ bị xoay ngược lại, sau đó cả người bị dồn ép về phía cửa sổ, cứ như vậy, Tịch Duệ mở to mắt nhìn tới và áp đôi môi của mình lên! Trong phút chốc, giãy giụa, nhưng tay phải lại bị giữ chặt, đặt ở cửa sổ, phần xương đập mạnh vào trở lên đau đớn! Gerald đưa đầu lưỡi của mình tiến vào trong miệng, tàn ác liếm láp hương vị của rượu còn vương lại, hơi thở gấp gáp, mờ ám quanh quẩn hai người. Trong lúc đó, Tịch Duệ lại giãy giụa nữa. im lặng, để mặc hôn, mặc cho tay trái của giữ chặt cổ tay của mình, mặc cho cả cơ thể áp sát chính mình. Tịch Duệ cảm thấy tấm kính ở đằng sau lưng mình lạnh như băng, bình tĩnh nhắm mắt lại…



      lúc lâu sau, Gerald buông Tịch Duệ ra. Đôi lông mi của như dày đặc. Gerald nhìn hàng lông mi đó ngừng nâng lên lại hạ xuống. Đôi mắt được tô vẽ cẩn thận, khi mở, mí mắt có màu đen đặc, lúc hạ xuống ánh da cam ở bầu mắt lại lấp lánh. Ở giữa lại tựa có màu đồng. Đôi mắt ấy sâu thẳm như màn đêm. Khuôn mặt kia ràng là được ánh đèn ấm áp chiếu vào, nhưng lại hề có tia ấm áp.


      “Gerald, em tới đây là muốn phương thức điều chế nước hoa thay thế.”



      “Du Tịch Duệ…” Lúc này, trái tim dường như ngừng đập! Thân hình cường tráng lại lần nữa đổ về phía trước. hơi khom người xuống, tay phải đặt lên tấm kính, khuôn mặt đặt ở bả vai của Tịch Duệ, hung hăng ôm chặt lấy , như muốn hoà vào máu thịt của mình.



      “Em rốt cuộc còn muốn giày vò tôi đến khi nào nữa?”



      “Bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay”. Hãy buông tay …buông tay …Tịch Duệ ngừng thầm trong lòng. Bây giờ, đem hợp đồng của công ty và La Mạn Đức tới, hét với cái giá trời, chỉ cần buông tay, cho dù thế giới này có sụp đổ, cả thành phố này bị bỏ hoang, cũng hối hận.



      “Ha ha ha…” trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng cười của Gerald như chọc thủng, phá nát nó. cứ cười như vậy cho đến khi tiếng cười hoá nghẹn ngào. Gerald đột nhiên đứng thẳng người, quay lưng về phía Tịch Duệ rời , sau đó tới trước phòng ngủ, “Ở bàn”. xong bước vào phòng, gian bỗng trở lại vẻ im lặng nguyên thuỷ, ngay cả tiếng linh hồn rên rỉ cũng có thể nghe thấy được.



      Ai làm trái tim ai vụn vỡ?



      Là ai làm nước mắt ai khô…





      Dáng của Tịch Duệ có chút tập tễnh, tới bên cạnh chiếc bàn trà, cầm lọ nước hoa phong thư. Sau đó lại tới cửa sổ, dùng ánh sáng bên ngoài để nhìn kĩ phong thư. Dòng chữ đầu tiên mà Tịch Duệ nhìn thấy chính là ba chữ “Du Tịch Duệ” được viết khá tinh thế.



      Du Tịch Duệ, Du Tịch Duệ…Ba chữ này viết rất nhiều lần. Mỗi quá bóng bay tặng đều có, thẻ nghỉ trong những ngày lễ cũng có. Du Tịch Duệ, Du Tịch Duệ…ba chữ này, dường như đó chính là những nét bút làm nên bức tranh trong địa ngục đau khổ của .



      Mở bức thư ra, giấy viết thư là những nét bút rực rỡ, đó chính là công thức nước hoa. Khoé miệng Tịch Duệ nhếch lên nụ cười mệt mỏi.



      Lăng Hàm, có nước hoa thay thế. Hợp đồng giữa tập đoàn với La Mạn Đức nhất định gặp khó khăn.



      Quay đầu nhìn, khung cảnh về đêm của Thượng Hải vẫn vậy, hoa lệ và sáng ngời, Tịch Duệ nheo mắt lại.



      Ánh sáng, đời này thứ mà hận nhất chính là ánh sáng.



      Tịch Duệ nhanh chóng rời khỏi khách sạn, ánh đèn neon chiếu xuống cơ thể . Mái tóc đen tung bay trong gió.



      Sau lưng , cách lớp kính là ánh mắt của , cho dù có bị ngăn trở bởi 12 tầng lầu vẫn tìm được bóng dáng của . Cũng giống như Tịch Duệ, cần phải quay đầu lại cũng biết là nhìn mình. Khoé miệng của chợt nhếch lên thành nụ cười tàn nhẫn.



      Tiếp tục gây tổn thương cho mình và cho người . Bởi vì chỉ có như vậy mới chứng minh chúng ta vẫn cùng nhau tồn tại



      * * *



      Cho dù tập đoàn chiếm được công thức của Gerald Lantz, tương lai xa xôi vẫn còn rất ảm đạm.



      Nhà sản xuất của Pháp rất ràng với bọn họ rằng, nước hoa thay thế thể giống với nước hoa trước, và họ mạnh mẽ tuyên bố nếu như làm họ vừa lòng hợp đồng giữa hai bên bị huỷ bỏ. Lăng Hàm : “Nửa tháng sau, nước hoa Magic nhất định được tung ra thị trường. Nếu như ở Trung Quốc, mọi việc đạt đúng như chỉ tiêu đề ra, bọn họ nguyện cắt ra 10% lợi nhuận cho họ.” Và dự án nước hoa tiếp tục được tiến hành.





      Cho nên trước mắt tập đoàn có đủ thời gian để điều tra công thức nước hoa của họ từ đâu ra mà có, họ chú tâm vào chỉ tiêu 3 triệu nhân dân tệ. Nội trong 15 ngày, phải làm thế nào để tạo ra 1 kì tích.



      Trong phòng họp rộng lớn, Lăng Hàm cùng tất cả các quan chức cấp cao trong công ty bàn về dự án nước hoa, màn hình chính là “pure love” và “magic”. Cũng là thương hiệu nổi tiếng, cũng là do ngôi sao Hollywood quảng cáo, khác biệt duy nhất chính là mùi thơm mê hoặc lòng người của Pure love.



      “Mọi người ai có ý kiến gì phát biểu .” Lăng Hàm tựa người ra đằng sau, cánh tay đặt lên cạnh ghế, hai bàn tay đặt ở trước ngực, áp vào nhau, tạo thành hình tháp. Khoé miệng khẽ nhếch.



      Phòng họp càng trở lên im lặng. Lúc này, để đưa ra được ý kiến nhất định phải suy nghĩ thấu đáo…





      Tịch Tiệp nhìn rất lâu vào tờ báo cáo, làm sao có thể làm cho sản phẩm bộc lộ hết tất cả những khác biệt về mọi mặt? – thể thay thế! Bỗng nhiên, trong đầu chợt có ý nghĩ! Tại sao nhẫn kim cương De Beers lại đắt như vậy? Bởi vì kim cương là vĩnh cửu, là mãi mãi.” Nếu như mọi người cho rằng kim cương cùng với đá quý, ngọc trai…đều khác biệt, như vậy nó hề còn giá trị nữa! Như vậy…



      “Chúng ta có thể tạo ra cho nó ít đặc tính…” thanh vừa phát ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người.



      Lăng Hàm khoé miệng khẽ lên nụ cười tuyệt đẹp, trong ánh mắt như có ngàn gợn sóng lăn tăn, bao vây lấy cơ thể .



      Tịch Tiệp nhìn vào bản báo cáo, nhanh chóng sắp xếp lại những ý nghĩ hỗn loạn trong tâm trí, rồi tiếp tục : “Tỷ như, khi chụp ảnh quảng cáo, có thế thiết kế thêm số cảnh. Bi kịch tình giữa và chàng trai, tuy rằng ấy ngoại hình được xuất sắc, nhưng lại mang tâm hồn thuần khiết và lương thiện. Chàng trai mua nước hoa và cũng thầm cầu nguyện ngày mai thành công khi ra bí mật trong lòng. Nước hoa dường như cảm nhận được, dùng ma thuật của mình để mê hoặc đáp lại tình cảm của . Nhưng ngày nào đó, khi lọ nước hoa ngày càng cạn, bọn họ lại càng nhiều xung đột. Và chuyện gì đến cũng phải đến, khi giọt nước hoa cuối cùng tan biến, này rời bỏ . Chàng trai tuyệt vọng nghĩ rằng có lẽ tình của bọn họ vĩnh viễn sụp đổ. Nhưng kia sau khi vòng thành phố sau đó trở lại trước mặt : ‘ có thể cho em chút Magic được ?’ “



      Tịch Tiệp dường như đắm chìm vào chính tưởng tượng của mình, xong nhìn xung quanh, phát ra tất cả đều nhìn mình bằng con mắt vui mừng xen lẫn phức tạp, nhất là Lăng Hàm.



      “Chị cho rằng quảng cáo này có thể mang đến hiệu quả?” Tiếng của Tịch Duệ vang lên

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 3.1



      Tịch Tiệp vừa nghĩ vừa đáp: “Thứ nhất, Có ngôi sao quốc tế giúp đỡ bằng tự thiết kế ra thứ gì đó gần gũi, thân thiết để đánh vào tâm lí người tiêu dùng. Thứ hai, từ trước tới nay, chuyện mua nước hoa cơ hồ đều là nữ giới, chị nghĩ quảng cáo này nhất định kích thích cánh đàn ông sử dụng. Thứ ba, mùi hương của Magic nhất định thể bằng Pure love, chị nghĩ nên tạo cho nó ít hư ảo đặc thù để quyết định. Chẳng hạn như khát khao hạnh phúc, lời chúc phúc cho tình . Phụ nữ luôn luôn có mong muốn về tình vĩnh hằng – đây chính là tâm lý của họ và cũng là chủ đề ý nghĩa. như vậy mới có đủ điều kiện để khiến cho sản phẩm này liều mạng”.



      Tịch Tiệp xong, Quách Như Phương nhìn về phía , ánh mắt đầy tán thưởng, ngờ lại thông minh như vậy.



      Tiêu Minh Yến vỗ tay,đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, sau đó khoanh hai tay trước ngực, lông mày nhướn cao : “Quảng cáo rất thích hợp cho những người tiêu dùng là nữ giới. tồi, tồi.”



      Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lăng Hàm chờ bày tỏ ý kiến của mình. Lăng Hàm nhìn vào hình ảnh của Pure love, đôi mày tuấn giãn ra, “Chủ đề của nước hoa có thể cân nhắc. La Uý Lương, phụ trách cùng nhà quảng cáo bàn bạc và trao đổi. Khoảng mười ngày, sau khi phát hành Magic rất nhiều phóng viên và các nhà đầu tư có mặt. Tịch Duệ, tìm người ở bộ phận mình bố trí hội trường cho tốt. À, đúng rồi”, ánh mắt hướng về phía Tịch Tiệp, cười dịu dàng, “Cái ý tưởng về linh tính của nước hoa… rất đáng .”



      Tịch Tiệp quả tài năng mới, dù biết rằng để thu hút mọi người là dễ. Tuy nhiên, lời của làm cho dự cảm tốt. Các phương tiện truyền thông là cách để tiếp thị hàng hoá, đó cũng là liên kết quan trọng. Cách quảng cáo của Du Tịch Tiệp rất gần gũi với tâm lý của phụ nữ, cũng là mở ra con đường mới trợ giúp cho Magic.



      Sau khi tan họp, La Uý Lương tới bên cạnh Tịch Tiệp, tán thưởng : “Cách của quả thực rất tuyệt vời!” Câu của đơn giản chỉ là muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người.



      Quách Như Phương cười rồi vỗ vai Tịch Tiệp : “Cố lên.” Sau đó chào tạm biệt và rời . Trong lúc vô tình, ánh mắt của Tịch Duệ và Tịch Tiệp giao nhau, Tịch Duệ đưa ngón tay cái lên biểu dương, cười rồi cũng rời . Tiêu Minh Yến đứng dậy, vạt váy bay bay cùng mái tóc dài, sửa sang lại trang phục, sau đó cũng mang theo văn kiện và rời khỏi phòng họp. Tịch Tiệp vừa rời , chu Thiên Nhiên liền hưng phấn chạy tới, nắm tay với vẻ sùng bái: “Tịch Tiệp, giỏi quá!”



      đừng khen tôi nữa, là người tốt nghiệp trường đại học ở Mĩ, tôi làm sao mà so được với .” Lời khiêm tốn của Du Tịch Duệ khiến Chu Thiên Nhiên phải nhăn mặt, “Ý tưởng đó thực rất lãng mạn mà! Đúng rồi, mười ngày sau công bố tại hội trường, bằng chuẩn bị bài phát biểu hay!” Chu Thiên Nhiên pha trò. “Ai da, tôi thiếu suy nghĩ. Ơ kìa, quản lý đâu thế?” xong phất tay chào tạm biệt Tịch Tiệp rồi bỏ .





      La Uý Lương đợi cho Chu Thiên Nhiên rồi, mới nhướn mày, thở dài với Tịch Tiệp: “ phải ai cũng như dám thẳng mọi điều. Tuy nhiên, sáng kiến vừa rồi của Thiên Nhiên của thực cũng tồi.” sáng kiến trong đầu Tịch Tiệp dần hình thành.





      * * *



      Giờ ăn trưa, trong căn tin ồn ào, tất cả mọi người vừa dùng cơm vừa chuyện phiếm. Tịch Tiệp cùng với Diệp Vi ngồi ở chiếc bàn dùng bữa.



      “Tịch Tiệp, sắc mặt cậu 2 ngày nay hình như được tốt?” Diệp Vi từ tốn .



      “À”Tịch Tiệp cười “Chuyện công việc có hơi phiền toái”



      “Sao vậy? phải Quách giám đốc làm khó cậu đó chứ?”Diệp Vi buông đũa, trừng mắt lên nhìn Tịch Tiệp, cặp mắt tròn của ánh lên những tia giận dữ.



      phải” Dự án nước hoa chỉ có những người cấp cao trong công ty mới được biết. Tốt nhất nên nhiều hơn, “Vi Vi, cảm ơn cậu quan tâm đến mình.”



      “Là bạn bè rồi, cần gì phải khách sáo như thế?” Diệp Vi tiếp tục ăn cơm. Tịch Tiệp trong lòng nhàng cảm thán, bỗng dưng được lên làm phó giám đốc, mấy đồng nghiệp vẫn còn hờ hững lạnh nhạt, chỉ có Diệp Vi là vẫn đối xử với như trước.





      “Oa…”



      ấy ở đó!”





      Nhà ăn bỗng nhiên ồn ào hẳn lên! Chỉ thấy có người mặc đồng phục chuyển phát nhanh ôm đoá hoa gồm 99 bông diên vĩ, hương thơm toả ra ngào ngạt, rồi theo chỉ dẫn của mọi người, bước tới bên Tịch Tiệp “Xin hỏi là Du Tịch Tiệp phải ?” ta tươi cười hỏi.



      Tịch Tiệp ngắm nhìn những bông diên vĩ vẫn còn vương những giọt nước long lanh, mỉm cười : “Là tôi”. Sau đó ký nhận và đem hoa ôm vào trong lòng.



      Sau khi nhân viên đó rời , mọi người cũng thôi còn chú ý đến chuyện xung quanh nữa.



      Khi mở chiếc thiệp màu trắng ra, bên dòng chữ viết tay quen thuộc: “Sinh nhật vui vẻ! Triển Mạch.” Tịch Tiệp nở nụ cười thuần khiết như đoá hoa ôm trong lòng. Hàng năm, cứ đến ngày 21 tháng 5, ngày sinh nhật của Tịch Tiệp, đều tặng 99 bông diên vĩ màu trắng.



      Triển Mạch. Triển Mạch.





      Hôm đó tại hội nghị, Tịch Tiệp sở dĩ có thể lập tức nghĩ ra cái design quảng cáo, cũng là tại vì trong phút chốc, lại nghĩ tới kỉ niệm về vở kịch. Trong trí nhớ của , năm ấy, tại đại học ngoại ngữ, khoa Tiếng diễn vở “giấc mơ đêm hè”, Tịch Tiệp trong trong vai diễn của Queen fairy. Triển Mạch tuy vào sau, nhưng lại cứ khăng khăng đòi diễn vai của người công nhân mỏ! Vì khi sương rơi mí mắt của , người đầu tiên mà nhìn thấy chính là , mặc kệ trong cuộc sống hay sân khấu, đều phải lòng đem trái tim . Cũng chính vì vậy mà Triển Mạch thà mặc vải thô của đồng phục thợ mỏ, thà rằng mặt mang những nét xấu xí, như là chiếc mũi của con lừa chụp vào, thà rằng trở thành người con trai ngây ngốc. Nhưng khi bước ra, cả hội trường đều im lặng tiếng động, khi bước lên, ánh mắt bối rối lúc nhìn thấy Tịch Tiệp, rồi nở nụ cười như gió mát, và phía sau phảng phất những ánh sao băng lấp lánh, như vị hoàng tử khí chất tôn quý khiến con người ta phải chói mắt, quyến rũ tất cả người xem, đưa tới biết bao những say mê, cảm thán. ràng hoá trang thành con người xấu xí, vì sao trong vẫn toát ra thứ khí chất cao quý đến như vậy?





      giọt sương, cái nhìn đầu tiên đầy say đắm. Ngày đó, tất cả mọi người khi xem xong vở kịch, thứ khiến cho họ ấn tượng nhất chỉ sợ rằng chính là nụ cười có thể đem hết rào cản trong trái tim của những ra mà phá bỏ của Triển Mạch, ngay cả Tịch Tiệp cũng chỉ đáng làm nền cho .







      Tịch Tiệp nhìn lên bầu trời xanh ngoài cửa sổ, ở thế giới khác mau trở lại chứ? Dự án nước hoa lần này, là người duy nhất vì mà giải đáp nghi hoặc của mọi người. Phương thức nước hoa của tập đoàn Thi Hoa rốt cuộc từ đâu mà có? Phải chăng lại có chuyện tự nhiên đến vậy?



      Đôi mày lập tức chau lại. Trong nhà ăn lại có tiếng người xôn xao, kinh ngạc. Tịch Tiệp quay lại nhìn…rất nhiều, rất nhiều hoa hồng! Diệp Vi vẻ mặt chờ mong, ánh mắt khát vọng như của người sa mạc gặp ốc đảo. Tịch Tiệp thấy vậy cười nhàng, nhưng rồi nụ cười ấy trở lên cứng ngắc khi người nhân viên đưa hoa : “Xin hỏi là Du Tịch Tiệp phải ?”



      “Là, là tôi.” Tịch Tiệp trả lời lắp bắp, phải là dành cho đó chứ? Tịch Tiệp nhanh chóng bắt gặp ánh mắt của Diệp Vi, u tối và tràn đầy tuyệt vọng. Diệp Vi bắt đầu vùi mặt vào bát cơm, hòng mong có thể đem ánh mắt của mình mà che giấu . Lúc này trong đại sảnh, có rất nhiều nữ viên chức khác đều tỏ ra bất thường, dùng ánh mắt thâm sâu đánh giá Tịch Tiệp.



      “Mời ký vào đây” Nhân viên chuyển hoa . Đúng vậy, hoa là của Tịch Tiệp. Ai? Rốt cuộc là ai? Vẫn là như vậy – tặng những bông hoa hồng này…



      Đợi cho nhân viên đó rời rồi, Tịch Tiệp phát ra ở giữa bó hoa kiều diễm ấy có tấm thiệp màu đỏ, liền mở ra, đó chỉ ghi bốn chữ rất bình thường: “Chúc mừng sinh nhật!” Ngay cả cái tên cũng đề? Nhưng đến khi Tịch Tiệp nhìn kĩ hơn vào tấm thiệp, “Sinh”. Cuối cùng là nét gạch ngang qua chữ đầy hàm ý – là ! Dĩ nhiên là ta! Tịch tiệp gặp qua chữ kí của . Khó trách! Cũng chỉ có ta mới có thể kí tên khi tặng…Thực là vậy! Khuôn mặt nhắn của Tịch Tiệp như bị bóp méo, quả thực là muốn gây phiền toái cho !.





      “Diệp Vi, mình trước đây.” Vô số ánh mắt như những mũi kim đâm về phía Tịch Tiệp, khiến cho cả người khó chịu.



      “Ừ! Gặp lại sau.” Khi ngẩng mặt lên, Diệp vi gắng tỏ ra như thường. Tịch Tiệp cúi xuống, ôm hai bó hoa tươi và rời . Cũng may là bó hoa cao, che được con mắt của rất nhiều người. Tịch Tiệp thở dài trong lòng, vất vả khi trở lại phòng làm việc.



      Tịch Tiệp mở tủ, đem hai bó hoa nhét vào bên trong. Cửa văn phòng được làm bằng kính trong suốt, đem hai bó hoa này ra trưng bày thực khiến cho người khác đàm tiếu.





      * * *



      Thời gian trôi nhanh tới 6 giờ. Đối diện phòng của giám đốc Quách Như Phương, chị vẫy tay ý tạm biệt, Tịch Tiệp cũng mỉm cười chào lại. Nếu giám đốc rời rồi, hôm nay là sinh nhật của Tịch Tiệp, người nhà đều chờ về nhà ăn cơm, vậy cũng nán lại lâu nữa. Tịch Tiệp nhanh chóng thu dọn, mở tủ lấy túi xách, rồi nhìn thấy hai bó hoa tươi nằm im lìm trong đó.



      người ôm hai bó hoa to về nhà thực kì quái. Tịch Tiệp đưa tay cầm lấy đoá diên vĩ trắng rồi ôm về nhà, xung quanh đoá hoa tươi là đống giấy bọc với những hoa văn, nhãn hiệu Tiếng : Schwarz – Thi Hoa! Thi Hoa tôn sùng màu tím. Bình thường, tất cả các loại giấy bọc của tập đoàn Thi Hoa, màu tím là chủ đạo, dòng chữ màu bạc là để dành cho khách hàng VIP. Mà lấy màu tím làm chủ đạo, màu bạc và vàng làm màu của chữ cũng là muốn để khách hàng dễ dàng nhìn thấy. Giờ đây, tay của Tịch Tiệp là đoá diên vĩ màu trắng, lấy màu của cây lan tử la làm màu chủ đạo, chữ màu vàng cùng kim tuyến lấp lánh…



      Ngay lúc ấy, đợt khí lạnh từ dưới chân truyền lên. Dù sao, Triển Mạch cùng tập đoàn Thi Hoa ở công ty lúc này là đề tài rất mẫn cảm. Hôm nay nếu để giám đốc phát giác… bằng tối ngày mai tan tầm mới đem bó diên vĩ này về nhà. Tịch Tiệp cong khoé miệng lên thành nụ cười! Về phần đoá hồng này, nhìn thấy vẻ xinh đẹp và quyến rũ của nó nỡ nhẫn tâm vứt vào thùng rác, giống như thời trung học, khi nhặt được tấm thẻ, liền mang về nhà, giao cho bố mẹ.





      Ôm lấy bó hồng, xách túi, Tịch Tiệp cùng đồng nghiệp bước vào thang máy. Khi cửa thang máy sắp đóng, dáng người cao lớn đột ngột xuất và bước vào.



      , sao lại ở tầng 7?” Tịch Tiệp sững sờ nhìn Lăng Hàm, thang máy bắt đầu đưa xuống.



      Lăng Hàm đánh mắt về phía bó hoa hồng trong lòng , sau đó nở nụ cười gian xảo: “Xem ra em thực thích hoa mà tặng?”





      tưởng ai cũng thích chắc?” Tịch Tiệp trợn mắt . Lăng Hàm lười biếng dựa người vào thang máy, cằm khẽ nhếch lên theo thói quen, nhìn xuống Tịch Tiệp “Ở Maldives em có thái độ này nhỉ!.”



      “Là tôi nhầm lẫn với người bạn từ thuở bé, giờ mới hiểu được là mình mười phần sai.” Tịch Tiệp chắc như đinh đóng cột, còn chỉ hơi trùng đôi môi mỏng của mình xuống. Bình tĩnh tới chỗ của Tịch Tiệp, mỗi bước chân của lại khiến trong vạn phần cảnh giác. Lăng Hàm cười cách mị hoặc, nụ cười phong tình, bừa bãi, ánh mắt đẹp khẽ cong lên, che giấu con ngươi đen và sâu thăm thẳm, “Là Lâm Hàm phải ? A, xem ra em thực ta. Tuy nhiên nếu ta tồn tại, em thực cân nhắc với hay sao?”



      !” lúc tức giận, cửa thang máy “đinh” tiếng, cần tránh xa khỏi cái tên tự phụ này, Tịch Tiệp hướng cửa chính bước nhanh tới, Lăng Hàm nhanh chậm theo sát . Đến chỗ cầu thang bộ, Tịch Tiệp dừng lại, ta cũng dừng lại phía sau .



      Trước tiền sảnh rộng lớn của công ty, chiếc Ferrari màu trắng sáng loáng đỗ ở đó. Triển Mạch mặc bộ âu phục trắng sang trọng, bên trong là áo sơ mi bằng tơ lụa, trông giống như vương tử trong đồng thoại, bước tới trước mặt Tịch Tiệp, đứng cách vài bậc thang, ánh mắt ôn nhu đối diện với Tịch Tiệp.



      Mỗi khi Triển Mạch nở nụ cười ấm áp, giống như nụ cười đầy ma lực của Thiên Chúa với chúng sinh, khiến cho tất cả mọi người ai có thể chống lại nổi nụ cười ấy mà chỉ biết khuất phục, say mê. Rồi giọng trầm ấm của vang lên: “Tịch Tiệp, bó diên vĩ trắng mà tặng em đâu?"

      CHƯƠNG 3.2


      “Hoa diên vĩ…” Tịch Tiệp lí nhí nhắc lại lời của Triển Mạch, tay phải ôm chặt bó hồng, gai của hoa vì sức ép tựa như muốn xuyên qua cả lớp giấy bọc mà đâm vào da thịt . Chẳng lẽ phải để Lăng Hàm ra mặt sao?



      là Triển Mạch, em muốn có bất kì hiểu lầm nào xảy ra cả, muốn để các đồng nghiệp biết bạn trai của em chính là người đối đầu với công ty họ – chủ tịch của tập đoàn Thi Hoa.





      Khi Tịch Tiệp suy nghĩ, Lăng Hàm nhếch khoé môi lên thành nụ cười tao nhã, bước chân phong độ của tiến tới gần , cách ngạc nhiên: “Sao thế? Hôm nay còn có người tặng hoa cho em nữa hay à?” Ánh mắt Lăng Hàm hướng đến Triển Mạch, đương nhiên nhớ người con trai này, tháng trước tại Maldives đến đón Tịch Tiệp vào đêm ấy “Nhưng hình như em có vẻ thích hoa hồng mà tặng hơn.”



      Tịch Tiệp trừng mắt liếc Lăng Hàm cái, rồi lại nhìn sang Triển Mạch, sắc mặt của vẫn hề thay đổi, vẫn nở nụ cười ấm áp, nhàng hỏi: “Tịch Tiệp, bó diên vĩ tặng đâu?”


      “Diên vĩ…ở trong tủ của phòng làm việc.” Tịch Tiệp thành thú nhận. Bất giác, có rất nhiều nhân viên tụ tập ở đằng sau cánh cửa kính, hướng mắt ra ngoài nhìn trộm ba người. Tịch Tiệp cảm thấy đứng ngồi yên. Triển Mạch ánh mắt vẫn nhìn , chưa bao giờ rời , dường như trong mắt , chỉ có mình Du Tịch Tiệp.



      “Tại sao?”





      “Nhận hoa hồng của người khác cũng cần lý do hay sao?” Lăng Hàm khoanh hai tay trước ngực, so với Triển Mạch, đứng cao hơn bậc thang, ánh mắt phức tạp, sáng tối ràng.



      phải!” Tịch Tiệp vội vàng giải thích, “Bởi vì chuyện nước hoa. Triển Mạch, có biết công ty của vừa qua mới sản xuất loại nước hoa ?”



      hỏi em tại sao để hoa lại văn phòng?” Triển Mạch cười lạnh lùng, giọng lộ ra chút lửa giận, thể tức giận, chỉ là rất giỏi che giấu mà thôi, cho dù vui cũng cố gắng nổi giận với .



      hãy nghe em , chính là vì dự án nước hoa, em thể mang hoa về nhà. Là bởi vì…” Tịch Tiệp thấy Triển Mạch nhìn sang bên cạnh, ngũ quan khuôn mặt hài hoà che nét thản nhiên, lạnh lẽo. Tịch Tiệp trong lòng chợt lạnh, chẳng lẽ nghĩ bao biện?



      “Tịch Tiệp, tại sao em phải nhiều như vậy? cho ta biết phải tốt hơn sao?” Lăng Hàm cùng Triển Mạch đối mặt, ánh mắt có nửa điểm nhượng bộ.



      Tịch Tiệp cảm thấy mình như ở giữa nóng và lạnh, tiếp tục khổ sở giải thích “Triển Mạch, đừng giận. Là vì nước hoa Pure love, vì hai tập đoàn chúng ta đối đầu với nhau….” Tịch Tiệp còn chưa xong, Triển Mạch liền ném cho cái nhìn lạnh lùng, như chưa bao giờ tồn tại trong mắt , hơn nữa lại chỉ là cái chớp mắt. quay người lại, rồi bước tới chiếc Ferrari của mình. Tựa như trong câu chuyện cổ tích, khi đồng hồ điểm mười hai giờ, tất cả phép màu đều tan biến. Chiếc Ferrari chợt khuất dạng khỏi tầm nhìn của .





      Tiếng cười trầm buồn của Lăng Hàm lọt vào trong tai Tịch Tiệp.



      vừa lòng chưa?” Tịch Tiệp nhịn rất lâu rồi, cúi đầu , trong lòng chợt cảm thấy đau đớn. Nếu đằng sau, tất cả mọi người rời rồi, phải làm bộ làm tịch, giả làm nhân viên ngoan ngoãn nghe lời với ta nữa.



      Lăng Hàm giơ tay lên với vẻ thản nhiên: “Đuổi tình địch của mình , có gì sai?” ràng là câu khinh điêu, vậy mà ta lại như đó là điều tất dĩ ngẫu.



      “Tôi có điên mới tin !” Cuối cùng Tịch Tiệp lườm ta cái, sau đó bước nhanh đến trạm xe bus đường.



      AA! Tịch Tiệp quả là muốn phát điên lên rồi! Tại sao còn đem bó hoa hồng chết tiệt này lên xe, đáng lẽ vừa rồi phải quay lại nhét giả cái của nợ này cho ta! Nhất định là tức quả nghĩ thông. Gần đây hình như Tịch Tiệp hơi nóng nảy, tất cả là tại Lăng Hàm làm rối loạn cuộc sống yên bình của , ta là ác ma, còn nhìn thấy ta là còn có phong ba phía trước!





      Khi xe dừng lại, Tịch Tiệp thanh toán rồi cầm lấy túi xách và hoa về nhà. Bà Du như ngày thường, thấy mở cửa hét to: “Bảo bối về rồi đấy à?” Trong phút chốc, khuôn mặt Tịch Tiệp lên nét cười: “Vâng, con về rồi.”



      “Hoa đẹp quá!” Bà Du đón lấy bó hoa với 99 bồng hồng, vào trong phòng khách, đứng dưới ánh sáng của đèn chùm, tựa như nhìn kim cương :Ai da, rất đẹp….”



      Hoa hồng diễm lệ, giọt nước cánh hoa nhưng những giọt sương mai, màu đỏ của hoa lọt vào ánh mắt Du Tịch Duệ. Giấy bọc màu tím cùng với dải ruy băng nhàng bay bay, đến gần dưới bó hoa bện lại.





      “Con ngoan, nhất định là Triển thiếu gia tặng phải ?” Bà Du khuôn mặt như rắc thứ ánh sáng màu hồng, cách hào hứng. “ phải, mẹ đừng khiến con nhìn thấy bó hoa đó nữa.” Tịch Duệ nghe vậy, chiếc đũa trong tay “cạch” tiếng bị đặt mạnh xuống bàn ăn. Ba người kinh ngạc nhìn về phía Tịch Duệ, tay trái chống căm, mái tóc thẳng, đen nhánh xoà xuống. Trong lúc nhất thời, ai thấy ánh mắt của Tịch Duệ.





      “Ăn cơm , ăn cơm .” Bốn người bắt đầu dùng cơm. Bà Du gắp cả búi rau lớn, còn tư thế dùng cơm của Tịch Tiệp và Tịch Duệ lại mười phần thanh tú. Nhìn thấy bố mẹ vẫn như mọi khi, vừa trêu chọc nhau vừa dùng cơm, tâm tình của Tịch Tiệp cũng tốt lên đôi chút.



      Sau bữa tối, hai chị em trở về phòng. Tịch Tiệp cứ cân nhắc mãi chuyện có nên giải thích cho Triển Mạch hiểu hay , vì thế muốn hỏi mượn Tịch Duệ chìa khoá xe. Hai chị em họ vẫn thường dùng chung chiếc xe.



      “Chị muốn đâu?”



      “Hôm nay chị làm Triển Mạch giận, chị lo ấy suy nghĩ nhiều…” Tịch Duệ kinh ngạc nhìn Tịch Tiệp, Triển Mạch lại có thể giận chị ấy được hay sao? Thực đúng là chuyện lạ.



      Tịch Tiệp kéo cái ghế ngồi trước mặt Tịch Duệ, mỉm cười : “Em xem nên làm thế nào mới là tốt?” Tịch Duệ từ xưa đến nay nhìn mọi vấn đề đều bình tĩnh và lý trí, Tịch Tiệp đem đầu đuôi câu chuyện kể cho Tịch Duệ nghe, cuối cùng hỏi: “Em nghĩ sao?”



      “Em cũng nghĩ bây giờ chị nên tìm Triển Mạch, cho ấy hiểu.” Tịch Duệ dừng lại, rồi tiếp, “Chị, tuy rằng trong đó có điều khúc mắc được ràng lắm, nhưng em tin Triển Mạch ăn cắp phương thức điều chế nước hoa của Gerald. Ngay cả em cũng tin tưởng ấy chị còn lo lắng cái gì? Em nghĩ chị thực ra là sợ mọi người trong công ty lời ra tiếng vào, phải ? Bởi vì Triển Mạch từ trung học cho đến giờ luôn luôn bảo vệ chị rất tốt, tất cả mọi người đều đối tốt với chị. Cho nên chị có những đắn đo, băn khoăn. Nhưng mà chị của em ơi, trong công ty còn có em! Em giúp chị đứng vững.”



      Tịch Tiệp nghe xong trong lòng khỏi xúc động, “Ừ” Sau đó nhận lấy chìa khoá xe từ tay Tịch Duệ và chạy xuống nhà.



      Tịch Duệ đứng ở bên cửa sổ, nhìn hình dáng mảnh khảnh chạy đến chiếc xe của mình, và rồi chiếc xe đó dần dần xa.

      CHƯƠNG 3.3
      Tịch Duệ xuống cầu thang với vẻ mặt u, bước vào phòng khách thấy bà Du xem hài, cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Tịch Duệ hỏi: “Mẹ, bó hoa đâu rồi?” Bà Du lau nhanh nước mắt, giọng đứt quãng: “Ở, bên kia, trong lọ hoa.” Tịch Duệ nhìn theo hướng chỉ của mẹ, thấy những bông hoa hồng kiềm diễm, tươi đẹp ở trong lọ, liền tức giận bước tới, giựt lấy bó hoa trong bình, nước từ hoa giọt xuống sàn nhà, bà Du vừa định trách cứ ngay sau đó liền im lặng…

      Tịch Duệ nắm chặt những bông hoa, trong mắt tràn đầy những hình ảnh phản chiếu màu sắc đỏ tươi, tuyệt mĩ của hoa hồng, màu đỏ thẫm. đột nhiên xé rách đoá hoa! Nhìn thấy bó hoa từng mảnh từng mảnh bị xé, rồi lại nhìn những bông hoa kiều diễm, ẩm ướt bên tay trái mình, tiếp tục giày vò, trong mắt Tịch Duệ giờ đây như có lửa, linh hồn cũng vì nguyên nhân kia mà rực nóng mạnh mẽ! Trong phút chốc, tất cả chỉ còn lại trơ chọi cành hoa, cánh hoa đỏ thẫm bên tay trái Tịch Duệ rơi xuống mặt đất, nước mặt sàn thấm dần, vây quanh lấy

      “Tịch Duệ, cùng mẹ ra cửa hàng đặt hoa.”

      “Cái gì?…Việc này tuỳ mẹ quyết định .”

      “Tất nhiên là phải có người theo sau để dặn dò tên nhân viên.”

      “Tiểu thư, có phải muốn hoa hồng đỏ ? Mẹ đoán người tặng bó hoa này nhất định là ý chung nhân của con, phải ?”

      “Tịch Duệ, mẹ giúp con được ? Mẹ thực muốn các con có thể nắm tay nhau tới hết cuộc đời”.

      Nắm tay cả đời. ra mà làm vỏ bọc! Tay trái truyền đến đến cảm giác đau, Tịch Duệ mở lòng bàn tay ra thấy gai hoa hồng đâm nát làn da mịn màng của , máu tươi dọc theo miệng vết thương chậm rãi chảy xuống, giọt những cánh hoa nằm mặt sàn.

      Màn đêm phải chăng làm tổn thương con tim?


      Tịch Tiệp đứng ở bên ngoài cổng nhà họ Triển. Cánh cửa sắt nguy nga, dựng đứng, hình con sư tử mạ vàng đó nhìn lãnh lẽo. Màn hình điện tử màu đen có phản ứng, nhưng cameras vẫn luôn đối diện với . Và đứng ở đây nửa tiếng đồng hồ rồi!

      “Triển Mạch, cho em vào!” Tịch Tiệp gõ cánh cửa sắt, hướng vào căn biệt thự yên tĩnh hét lớn. Tiếng hét ấy lại bị gió phá tan. Hởi thở của Tịch Tiệp nặng nề dần. tới nơi này bao nhiêu lần rồi? Nhưng lại là lần đầu tiên gào thét ngoài cửa, trong lòng cảm thấy quặn thắt, lên lời.

      Tịch Tiệp lùi lại hai bước tựa người vào thân xe, lặng người nhìn vào cánh cửa chờ xuất của . Hình như đây là lần đầu tiên chờ . Mỗi lần hẹn hò, tính tới bây giờ chỉ có chờ . Mọi chuyện cũng đều giúp chuẩn bị rất tốt, chưa bao giờ làm cho phải nghi ngờ. Có phải ở cạnh người như Triển Mạch quá lâu, ỷ lại, cho nên đánh mất cả cảm giác đề phòng?

      Trong lòng dần dâng lên nhiều cảm giác áy náy.

      Đứng lặng người rất lâu, chân tê cứng, bóng đêm ngày càng trầm. Tịch Tiệp mặc chiếc áo sơ mi màu xám trắng, đột nhiên cảm thấy làn gió mát thổi qua làn da mềm mại. Cầm di động, tin nhắn của vẫn như cũ… xa xôi và ngút ngàn. Thời gian qua ba tiếng, khó trách cảm thấy cả người như tê rần cả .

      “Em biết còn giận. Đều do em giải thích ràng.” Tịch Tiệp ấn bàn phím viết tin nhắn, xem xét lại lần nữa rồi nhấn: “Ngày mai em đến công ty tìm .” Tịch Tiệp có chút chán nản ngồi lại trong xe. thể ở đây cả đêm được. Đêm nay xem ra có tiển triển. Chi băng để cả hai cùng bình tĩnh lại, ngày mai xin nghỉ để tìm .

      Nghĩ vậy, Tịch Tiệp nắm chặt tay lái. Bóng đêm càng lắng xuống, tựa như hắc ám rơi thẳng xuống , bầu trời sao tràn đầy phiền muộn.

      Triển Mạch nhìn lên màn hình, xe của Tịch Tiệp xa. Là ba tiếng đồng hồ có phải ?

      Ba giờ đồng hồ, Triển Mạch cũng chưa bao giờ bỏ ra, nhìn chằm chằm lên màn hình tinh thể lỏng, thấy được từng hành động, thái độ của , nhíu mày, cắn môi dưới, ôm chặt cánh tay, vuốt tóc…Ánh mắt như đằm chìm vào trong . Thời gian cứ trôi qua. Cuối cùng tất cả đều kết thúc khi đồng hồ điểm đến giờ thứ ba – 22h27. ra đây chính là cực hạn của .

      Nếu là , nhất định chờ cả đêm. Hai đêm. năm. Hai năm. Cả đời. đời. Có lẽ cuộc đời của sống chỉ là để chờ đợi . Chờ lớn lên, chờ đợi trưởng thành và chờ đợi . Quá người, cho nên dành cho tất cả tình cảm. thực là khờ dại! Tình làm sao lại công bằng cho được?

      tiếng chuông ngắn vang lên. Ngón tay Triển Mạch có chút trắng bệch, mở điện thoại ra đọc tin nhắn. Ánh mắt trở lên lạnh lùng, môi nhếch khẽ. Toàn bộ đều ở trong này.

      Xe chạy như bay dưới trời đêm, tiếng còi hú dài rồi xe quay lại, Tịch Tiệp cho xe chạy đến 110km/h tới nhà Triển Mạch. khí trong xe như ngưng đặc lại, đè xuống trái tim Tịch Tiệp. Mười ngón tay trở lên trắng bệch, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh thêm khi đèn đường rực rỡ chiếu xuống.

      Triển Mạch, em hiểu rồi. Đây là mưu kế của ! Hoa diên vĩ trắng chỉ là hiểu lầm . Cái thực muốn chính là phản ứng của em! Nếu đêm nay em bỏ , người thua cuộc chính là em!

      Từng nhánh cây ngô đồng kết nối với nhau, che phủ rậm rạp. Ở hai cuối hai hàng ngô Pháp, Tịch tiệp dừng xe lại. tới chỗ cổng sắt nguy nga kia. Lần này, trong lòng còn cảm giác lo lắng, u buồn nữa, mà là bình tĩnh và kiên quyết. Camera phía tiếp tục hướng đến, Tịch Tiệp nhìn vào đó nhoẻn miệng cười.

      Triển Mạch, em quay lại.

      Gió đêm mang hương vị trong lành nhưng lại rất lạnh, ánh trăng cùng ánh đèn đường cũng thể đẩy lùi được bóng tối dày đặc, vài đốm sao đơn bầu trời, tất cả đều chìm trong thứ mờ mịt, khi ta nhìn lên lại càng cảm thấy lòng tịch.

      Tịch Tiệp dựa người vào cửa xe, ngửa đầu nhìn sao trời. Có cảm giác như sao cũng nhìn , cả hai cùng đối diện, tuy rằng cách nhau bằng cả bầu trời và mặt đất.

      giọt nước rơi xuống mi mắt Tịch Tiệp, khiến khỏi rùng mình. Đêm dường như lạnh hơn. Tầng mây cao tích tụ, dày đặc, ánh sao chạy trốn. giọt, hai giọt, ba giọt, rồi liền thành tia, tia lại tia nữa, như những mũi nhọn lao thẳng xuống. Tịch Tiệp xoay người toan tiến vào trong xe trú mưa, khoé mắt nhìn đến camera đầy lo lắng, khoé miệng bất chấp nở nụ cười bướng bỉnh.

      Tịch Tiệp liền xoay người sang chỗ khác, mặc cho mưa thấm ướt tóc và quần áo của , thanh du dương nhàng cất lên, Tịch Tiệp nhớ lại trước đây cùng Tịch Duệ mạo hiểm đội mưa tới khu vui chơi. Ngày mưa, khu vui chơi lại đóng cửa. Khuôn mặt Tịch Duệ lập tức biến sắc, hung hăng đập vào vửa của khu vui chơi, Tịch Tiệp nhìn tức giận của Tịch Duệ đành vui vẻ, lôi kéo bước vào trong làn mưa, vừa chạy vừa hô: “Nếu em có thể đuổi theo chị, ngày mai chị khiến Lâm Hàm cho em vào đội ‘Quốc kết!” ‘Lao kĩ khoá’ là bài tập cầu mỗi người, họ phải đan thành người Trung Quốc, Tịch Tiệp khi ấy đan nửa ngày cũng làm cách nào cho được dây vòng ra ngoài, Lâm Hàm nhìn bản vẽ, lập tức giúp vòng dây, cuối cùng thành tác phẩm vô cùng hoàn mĩ! Từ đó, Tịch Tiệp luôn để con búp bê đó ở đầu giường, Tịch Duệ thỉnh thoảng cũng hay nhìn vào, xem ra Tịch Duệ cũng rất thích nó.

      Nghe vậy, Tịch Duệ nhanh chóng đuổi theo, hai người bãi cỏ, chơi trò đuổi bắt. Cuối cùng Tịch Duệ cũng đuổi kịp Tịch Tiệp, vì mặt cỏ trơn nên khiến xô ngã Tịch Tiệp. Ngày đó Tịch Duệ bị bố mẹ trách mắng trận nhưng vẫn im lặng lời biện minh cho mình. Sau khi hai người về phòng, Tịch Tiệp ngờ Tịch Duệ lại rằng: “Chị được nuốt lời đâu đấy!” Thực câu đó khiến dở khóc dở cười.

      Lòng như sống lại những năm tháng trước đây, vô lo vô nghĩ, có Tịch Duệ có Lâm Hàm của ấu thơ. Những ấm áp và tốt đẹp trong cuộc sống ấy, mãi mãi quý trọng. Và Triển Mạch cũng thế, tính cách phóng khoáng, buông thả cũng được, gàn dở cũng sao. Chỉ cần chắc chắn rằng , và thể phụ

      Cảm thấy chút, chút mơ hồ. Cơn mưa lạnh rơi xuống rồi thấm vào da thịt của Tịch Tiệp, khẽ rùng mình, cái lạnh như ngẫm vào xương tuỷ. Vậy mà vẫn để ý. Mưa lớn, nhưng cũng nhàng. biết, người đến ôm , để cảm nhận được hơi ấm nơi nồng ngực của . Giống như ngày trước, rất nhiều lần, : “Tịch Tiệp, sai rồi!”

      Tịch Tiệp, là biết suy nghĩ.

      Tịch Tiệp, nhất định bảo vệ em.

      Triển Mạch, em đến đây.

      Triển Mạch, mau ra gặp em .

      Triển Mạch, em biết nuốt lời.

      Tiếng cổng sắt mở ra, hai con sư tử lùi vào bên trong. hình dáng quen thuộc, cũng đứng trong mưa, bước tới chỗ đứng. Trong đầu Tịch Tiệp chỉ còn lại hình ảnh, vô cùng trong sáng và thanh thản, nhớ nụ cười của mình với nụ cười ngọt ngào.

      Trong truyện cổ tích, hoàng tử để mất nàng lọ lem. Mười hai giờ chuông ngân, lễ phục hoa mỹ, xe ngựa bí đỏ đều biến mất. Nhưng cuối cùng, hoàng tử vẫn tìm được nàng lọ lem về nhờ vào chiếc giày thuỷ tinh.

      Trong thực, Tịch Tiệp phải bé lọ lem. hiểu lầm quá nhiều, khúc mắc cũng quá lớn. Tuy Tịch Tiệp có giày thuỷ tinh, nhưng hai người lại dùng tấm chân tình để đối diện với nhau, vì nơi đó, dù có phép thuật cũng thể kéo dài được những hạnh phúc giản dị và tầm thường nhất.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4:


      Ngày nghỉ của tịch tiệp là ngày thứ 2 nên tịch duệ cảm thấy may mắn vì chị làm.Tịch duệ nghĩ có thể có thời gian để nghĩ cách ứng phó.

      Hôm nay tịch duệ nhận được tin tức nội bộ của công ty qua thư điện tử.

      Nhan đề : " mỗi người đều có phần"
      Nội dung: tối ngày hôm qua lúc tan tầm triển mạch, lăng tổng và Du tịch tiệp gặp mặt tại đại sảnh của công ty ba người họ tạo thành mối quan hệ hề đơn giản. Suy đoán của nhân viên phòng PR là du tịch tiệp sử dụng thuật mới có thể chiếm lấy tình của triển thái tử nhưng hiểu ta dùng thủ đoạn gì mà trong khoảng thời gian ngắn ta lọt vào mắt xanh của lăng tổng giám đốc đây ... ...

      Chỉ là, tịch duệ khỏi cười vì cái tin này . Nhưng cũng khỏi lo rằng lời đồn đến mức dưới công ty đều biết hết cả rồi sợ rằng họ đối với chị tìm cách mà thôi. Vậy mà thư nội bộ này còn liên quan đến kiện nước hoa sợ khi làn sóng này dâng cao đến đỉnh điểm tịch tiệp bị ghi ngờ là người tiết lộ bí mật của công ty. Nhưng mà điều này cũng trong lúc vô tình bàn hội nghị hãm hại . (Hàn ly: chẳng lẽ lại chỉ lăng hàm sao )

      Lần này dự án nước hoa được tham dự bởi những nhân viên cấp cao của công ty sở rằng chị chịu được tình uống này. Khóe môi mím lại , Ánh mắt thâm trầm sâu thấy đáy . ràng đây là khuôn mặt của 23 tuổi nên có.

      dựa lưng vào ghế sa lông , đôi mắt sâu thẳm dần được hàng mi đen nhánh che lại cùng với mười đầu ngón tay mảnh khảnh đan xoắn vào nhau để nghỉ ngơi. Nhưng những giây phút quý giá đó mau chóng kết thúc và giờ đây trong đầu chỉ có công việc nghiệp vụ mà thôi. mệt mỏi đứng lên về phía phòng giải khát tự pha cho mình ly cà phê.

      Bên trong có tiếng chói tai : ''phụ nữ nha chỉ cần ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp biết phấn đấu , cũng coi như ta có thủ đoạn lâu rồi. Đoàn khảo sát Maldives có bao nhiêu nhân viên cao cấp muốn tranh giành . Cơ hội tốt như vậy làm sao ta có phần chứ''


      "Đúng vậy "


      tiếng thở dài khác :

      "Chỉ là mọi người trong công ty đều biết chuyện này nhưng vẫn ai dám thất lễ với ta a"

      " các tốt nhất câm miệng cho tôi" tất cả mệt mỏi của tịch duệ vào giờ này đều tan biến hết. Tịch duệ tóc dài rủ xuống áo khoác , mắt thâm trầm như đêm tối nhìn chằm chằm hai người, khí xung quanh lạnh hẳn , vẻ mặt cảm xúc của ygiận mà uy của khiến cho nữ nhân viên ngẩn người tại chỗ. Quản lý của bộ phận nhân ở trong công ty là có quyền sinh sát , nữ nhân viên khác mặc kệ nhiều truyện như vậy bĩu môi :" vậy cũng khéo, trong công ty của bạn trai du tịch tiệp có cách điều chế nước hoa bị trộm của công ty của chúng ta đấy. . . . "

      Chương 4.2

      Câu thức thời của nhân viên đó khiến cho trong lòng càng thêm khó chịu . Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nhân viên :" tham gia dự án nước hoa sao? thấy được du tịch tiệp tiết lộ sao? Vậy có phải thấy du tịch tiệp cửa sau sao? Hay là thấy người khác xinh đẹp hơn mình nên sinh lòng ghen tỵ liền thấy lời đồn thổi là thánh kinh sao?"


      Lưng dựa sau tường , đôi tay mảnh khảnh vòng trước ngực , cằm khẽ nhếch : "huống chi chị của tôi" khóe miệng nàng cong lên . Từ " tôi" được nhấn mạnh tiếp " nếu như chị của tôi dùng thủ đoạn nghĩ có thể phát được sao? Nếu như chị ấy làm gián điệp có phải những lời có trách nhiệm như vậy nên ?" khắc kia tịch duệ rất giống với lăng hàm.


      " tôi cho phép bất kỳ ai tạo tin đồn" ánh mắt của chiếu lên 2 người khiến cho tay chân của 2 nhân viên run rẩy. Bộ dạng sợ hãi của họ khiên cho tịch duệ lên ý cười đúng là người mới .

      Tịch duệ quên mình cũng là 23 tuổi. nhảy qua cấp 3 để ra nước ngoài du học ai ngờ dành hết các thành tích của trường đại học danh tiếng ở mĩ. Nhờ vậy mà được mời vào làm việc trong các công ty lớn ở mĩ bất ngờ gì trong ba năm trở thành người được hâm mộ . Nhưng cảnh tượng sau lưng là phải đổi lấy giá cao làm điều kiện sao?


      Tịch duệ ko có thời gian nhớ lại , hôm nay phải cùng lăng hàm , la úy lương ra ngoài khảo sát sao. lại biết đường Nam Kinh , Từ Gia Hối là khu náo nhiệt nhất . Các tấm áp phích , màn hình khổng lồ , chỗ nhồi từ nửa năm trước cũng bị tập đoàn Thi Hoa có dự định riêng.


      Xe của bọn họ hòa nhập vào dòng xe đông đúc. Bên trong buồng xe , La Úy Lương ngồi bên cạnh tài xế , tịch duệ và lăng hàm ngồi phía sau . khí bên trong xe ngột ngạt khiến cho mọi người cảm thất khó thở. Tiếng chuông điện thoại kêu lên đó là điện thoại của lăng hàm nhạc chuông dễ nghe mềm mại mang tầng lo lắng.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :