1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh Phát Bệnh Rồi ... Em Đến Đây - Quỷ Miêu Tử ( Hoàn - 120c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31

      Hứa Luật thực lý giải được cảm giác mình lúc này, trong đầu rỗng tuếch, chỉ còn lại thanh người con ở đâu dây bên kia.

      Pà nó!

      Có cái gì quái gì phải buồn cơ chứ! Tô Tử Khiêm tỏ tình với mày đâu, có câu nào thích mày chưa? ngày hai người chuyện được với nhau mấy câu? Tất cả đều chỉ do mày tự huyễn hoặc, tự suy nghĩ viển vông. Bây giờ ta có bạn cũng bình thường thôi, sao mày cứ giống như con đàn bà bị vứt bỏ thế này?

      Hứa Luật à Hứa Luật, mày biết lấn vào mấy chuyện đương chỉ khiến con người ngu . Bây giờ mày lại muốn trở thành kẻ não tàn à?

      Hứa Luật thầm phỉ nhổ hành vi của mình, càng phỉ nhổ lại càng cảm thấy chua xót, thứ tình cảm này phải buông là buông. Nếu tự nhủ với lòng suốt bao nhiêu năm nay bốn chữ ‘Chỉ là bạn tốt’.

      Các loại tâm tình thi nhau cuồn cuộn trào dâng trong lòng, viền mắt cay cay.

      Chua xót cái mịa gì!!!!

      Hứa Luật cầm chiếc tách, hung hăn nuốt ngụm lớn, đem cảm giác mắc toi kia nuốt vào trong bụng, kết quả quá hấp tấp nên sặc.

      “Khụ khụ khụ …”

      Đường Tố nghe liên tiếp tràng ho khan, nghiêm túc với : “Đừng uống quá vội! tốt!”

      Hứa Luật sặc đến mức thể chuyện, pà nó, thực chết ngay lập tức mất thôi!

      Đường Tố nhấp nhấp môi dưới, dừng chút: “Thực quản và khí quản đều thông với yết hầu. Khi uống nước quá nhanh, nước cũng tràn vào khí quản. từng có trường hợp uống nước quá vội khiến nước tràn khí quản, đến cuối cùng phải nhập viện giải phẫu vùng ngực …”

      vừa vừa nhìn Hứa Luật trừng lớn hai mắt nhìn … ý tứ rất : Câm Miệng!!! Đường Tố lập tức im bặt, lúc sau lại mở miệng: “Tôi chỉ muốn …”

      Hứa Luật nhác thấy dáng vẻ muốn gì nữa vì vậy thanh khàn khàn của vang lên: “Chuyện gì?”

      “Nếu …. Nên bệnh viện xem thế nào!”

      Hứa Luật: “…”

      Tình huống bất ngờ xảy ra. Gương mặt ho sặc sụa của lúc này từ từ co giật, da mặt run lên, cuối cùng cả người nằm bò lên bàn: “Ha ha ha ha … Đường Tố … Đường Tố … thực muốn chọc tôi chết vì cười à … … ha ha ha … bệnh viện … ha ha ha …”

      Hứa Luật cười ngặt ngẽo.

      Trong khi đó Đường Tố lơ ngơ hiểu chuyện vừa mắc cười ở điểm nào, hơn nữa, phải giây trước đầy vẻ thương tâm khổ sở sao? Sao bây giờ lại có thể cười được đến mức này … Tâm tình quả thực lên lên xuống xuống quá thất thường.

      Nhưng so với gương mặt con chuột bạch nhắn nhúm nhó vì khó chịu Đường Tố cảm thấy Hứa Luật lúc này trông hợp mắt hơn rất nhiều.

      Khóe miệng cong cong, khuôn mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt trong vắt … rồi còn có lúm đồng tiền nho nữa chứ.

      Hứa Luật bị nhìn chăm chăm, ngay lập tức ngưng cười: “Làm … làm gì vậy???”

      “A!!!”, Đường Tố giọng chân thành, “ nên cười nhiều hơn chút, loại dáng vẻ bi thương kia hoàn toàn thích hợp với !”

      Hứa Luật xoa xoa gương mặt cười đến mức chảy nước mắt, đương nhiên ngu dại nghĩ rằng nụ cười của khuynh đảo Đường Tố. Tô Tử Khiêm ví dụ quá ràng rồi, nếu phải ăn được quả ‘dưa bở’ lớn như thế tim đâu đau đến mức này.

      Dù gì gì, câu vừa rồi của cũng khiến tâm trạng tốt hơn nhiều.

      “Cám ơn , Đường Tố!”

      hiểu lời cám ơn này của nghĩa là gì. Cám ơn vì đưa ra kiến nghị nên cười nhiều chút sao: “ cười nhiều giúp giải quyết bớt căng thẳng và áp lực, khiến thần kinh lâm vào trạng thái bức bối. biết tôi là chuyên gia tâm lý tội phạm mà … Phần lớn các tội phạm mang tâm lý biến thái đều là do áp lực tâm lý và ngột ngạt của cuộc sống tạo thành.”

      Hứa Luật trầm mặc …: “Yên tâm , tôi có kiểu tâm lý biến thái đó đâu!”

      Mẹ nó! Vẫn suýt chút nữa là nghĩ ấy quan tâm đến mình. Có điều phải là có lý, chỉ là ta biết cách diễn đạt mà thôi … cái gì mà cuộc sống ngột ngạt khiến tâm lý biến thái??? Nghĩ như vậy nên tâm trạng của Hứa Luật khá hơn hẳn.

      “Ừ!”, Đường Tố gật gù, “Nhân viên chấp pháp mà phạm pháp, điều tra khó hơn so với người bình thường vì họ có khả năng phản trinh sát!”

      “À …”, Hứa Luật nâng tách trà, nhấp ngụm, theo thói quen lại cắn cắn vành tách, ánh mắt dời sang người bên cạnh: “Có thể mạo muội hỏi chuyện được ?”

      Đường Tố nhìn cái: “Nếu ngươi cho rằng câu hỏi phiền lòng, vậy tại sao còn muốn hỏi?”

      “… Tôi tiện miệng thôi!”, Hứa Luật mặc kệ có đồng ý hay , trực tiếp hỏi ngay: “Đường Tố, bao giờ chưa?”

      đột nhiên hứng thú hỏi vấn đề này, đời sống tình cảm của thiên tài như thế nào?

      “Đàm luận … chuyện đương à?”, Đường Tố hỏi ngược lại, “Là cái chuyện người làm mấy cái chuyện lãng phí thời gian và sinh mệnh sao?”

      “…”, đích thị là ông thần phá hôi!

      Đường Tố: “Nếu là đúng là vậy quá mức ngu xuẩn!”

      “Đường Tố! suy nghĩ quá tiêu cực rồi!”, Hứa Luật tốt bụng muốn xoay chuyển ý nghĩ của : “ nghĩ thử xem, tìm người thích, có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tán gẫu, cùng nhau xem phim …”

      Hứa Luật tràng về hình tượng người hoàn mỹ, hi vọng có thể cảm hóa được .

      Đường Tố: “ xong?”

      Hứa Luật: “Ừm!”

      “Nhưng thực tế, việc tìm được người có cùng sở thích ăn uống là khá khó. Chuyện có chung đề tài bàn tán cũng hợp lý, đôi khi vẫn có những ý kiến khác nhau dễ sinh cãi vã. Thêm vào đó hai người cũng chẳng thể thích thể loại điện ảnh, rồi phải miễn cưỡng coi cùng đối phương … Dằn vặt … đến cuối cùng, thời gian bên nhau càng ngày càng mất hứng, rồi nảy sinh cãi vã … kéo theo hàng loạt vấn đề khác … để rồi cuối cùng tình tan vỡ. Vậy phải là lãng phí thời gian và sinh mệnh???”

      Chuyện này … Quả thực là cãi chày cãi cối mà. Hứa Luật ‘bất khuất’: “Nếu như vậy, tại sao con người vẫn còn đương?”

      Đường Tố: “Vì chuyện sinh con đẻ cái … phải tất cả những điều kể chỉ để đến bước cuối cùng là nằm chung giường à?”

      Hứa Luật: “… Tôi có thể dám chắc điều hồi còn học ai theo đuổi.”. Mẹ nó! Ai mù mắt mới để ý đến , người xíu xiu tình cảm.

      Đường Tố gật gù: “ có!”

      Đối với chuyện này cũng chẳng cần phải giấu giếm.

      Hứa Luật tự đắc với suy nghĩ của mình: “Có muốn biết nguyên nhân ?”. Nếu như thành tâm, từ bi hỉ xả cho biết: Tất cả đều là do suy nghĩ ngu xuẩn kia của .

      Đường Tố nhìn hiểu đắc ý vì chuyện gì: “Nguyên nhân? phải tôi từng với rồi sao?”

      “Ồ!!!”, có sao? Lúc nào??? Bọn họ trước đây làm gì thân thiết đến mức bàn luận chuyện tình cảm?

      Đường Tố biểu gương mặt ‘ rồi’ mang theo và phần thương hại.

      Pà nó! thương hại à?

      Hứa Luật căm giận: “ vốn dĩ chưa từng !”

      ! Tôi rồi!”, Đường Tố bình tĩnh trả lời, “Chỉ là tôi nghĩ lại nhớ thôi!”

      “…”, vì vậy … thương hại chỉ số IQ của sao: “Được rồi! Vậy mong lặp lại thêm lần nữa!”

      Đường Tố ngẫm nghĩ, thành tâm thành ý … vậy cũng nên lặp lại lần nữa: “Vậy xin nhắc lại cho biết … Khi 14 tuổi tôi hoàn thành toàn bộ Chương trình học, cũng đạt được học vị tiến sĩ.”

      “À! Cái này kể tôi rồi!”, phải khoe khoang tài năng của sao, 14 tuổi trâu bò như thế rồi … 14 tuổi …

      14 tuổi!!!

      hiểu???”, Đường Tố nhíu mày.

      Hứa Luật cắn răng: “ hiểu!!!”

      14 tuổi hoàn thành toàn bộ Chương trình học nghĩa là gì???

      Nghĩa là trong những năm tháng học hành của , bạn cùng lớp là những người cực kỳ cực kỳ lớn, vậy ai thèm đương với tên tiểu tử còn hôi mùi sữa cơ chứ.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 32


      Thời gian thấm thoát cũng đến tháng mười hai, trời lạnh dần.

      Hứa Luật cũng quen nếp sống của thành phố Tân, ngoài trừ việc giảng dạy, có nhiều khi cũng được pháp y Quản mời hỗ trợ mấy vụ án lẻ; thời gian rảnh đọc sách, ngoài sách liên quan đến chuyên ngành của mình, cũng tìm đọc thêm mấy quyển sách liên quan đến việc phân tích nghiên cứu hành vi tâm lý học tội phạm.

      Đối vối việc phân tích hành vi tâm lý học tội phạm, Hứa Luật từ trước nay vẫn rất có hứng thú, tuy nhiên trong nước, phương diện nghiên cứu này chưa được phổ biến, nếu có cũng chỉ là sách ngoại văn biên dịch chưa tới, làm hỏng nghĩa bài nghiên cứu. Sách trong thư phòng Đường Tố đều là sách gốc, tiếng của Hứa Luật cũng tệ, chí ít cũng hiểu được sơ sơ, cho dù có thắc mắc, có Đường Tố bên cạnh cũng hỏi được, mà cũng phối hợp giải thích cho .

      Tuy nhiều khi ăn phải mấy quả đòn kiêu căng của nhưng Hứa Luật phải thừa nhận với trí thông minh của , có quyền được phép kiêu ngạo.

      Vốn dĩ Hứa Luật còn bận lòng chuyện Đường Tố đọc hết sách, quay về nhà lại gây ‘hỗn loạn’, nhưng kết quả nằm ngoài dự tính của , tối hôm ấy sau khi ăn xong món cá hấp Tứ Xuyên trở về, an phận, quay về cuộc sống như thường ngày, ngoài thời gian lên lớp, phần lớn thời gian còn lại đều ngây ngốc trong phòng, ngồi yên ghế, bất động như pho tượng, biết suy nghĩ chuyện gì.

      Hứa Luật cũng chẳng hơi đâu để ý nghĩ gì, dù sao, đầu óc tư duy của thiên tài phải người phàm trần có thể hiểu được.

      Ngày hôm nay, sau khi ăn xong bữa trưa, theo thường lệ Đường Tố có nhiệm vụ rửa chén, Hứa Luật rửa trái cây ở bồn rửa kế bên dự tính lát nữa vừa ăn trái cây vừa đọc sách.

      Hứa Luật nhìn con mèo quẩn quanh chân tha, cảm thấy cực kỳ thú vị.

      “Đường Tố! ghét mèo lắm đúng ?”

      Đường Tố quen tính lâu lâu lại phát ra câu hỏi.

      “Ừ!”, Đường Tố nhìn , cẩn thận rửa bát đĩa, xả nước, dùng khăn lau lau lại cho khô.

      “Vậy tại sao có nhiều vật dụng liên quan đến mèo vậy?”

      Nuôi bốn con mèo, áo ngủ hình mèo, dép lông hình mèo … Hứa Luật thầm hoài nghi phải chăng trong phòng vẫn còn vài thứ khác liên quan đến mèo.

      Vấn đề này khiến Đường Tố rơi vào im lặng, tuy rằng thích trả lời câu hỏi này … nhưng giáo đặt câu hỏi, trả lời có vẻ thất lễ, hơn nữa tình hình cho thấy có chút hiểu lầm, nghĩ ghét mèo là giả.

      “Mấy con mèo kia là Đường Túc cho tôi!” Lấy danh nghĩa là quà sinh nhật.

      “Đường Túc!”, nghe như vậy khả năng là người trong nhà.

      “Chị họ!”

      “Ồ!!!”, Hứa Luật nghi hoặc … theo hiểu tính của Đường Tố, nếu chuyện thích làm ai có thể ép .

      “Ban đầu chỉ có con, tôi làm mất. Đường Túc lại mang đến hai con, tôi lấy hai con đó tặng cho người khác, chị ta lại cho tôi bốn con …”

      Cứ thế mà suy ra, cách khác, nếu bốn con này còn gặp cố, có càng ngày càng nhiều mèo vây hãm tấn công .

      Khóe miệng Hứa Luật giật giật, quả nhiên núi này cao còn có núi khác cao hơn, Đường Túc mà thực chiêu này có khả năng chống cự, chỉ còn cách nhẫn chịu đựng.

      “Khụ! … cái kia …”, tầm mắt của liếc xuống dưới, “Dép và quần áo …”

      Đường Tố lau cái dĩa cuối cùng sạch , đặt kệ inox: “ Minh Hoa mua cho tôi.”

      “Aizza….”

      “Gia mẫu!”

      Hứa Luật: “…”

      Con trai à, con sống thế nào mà ngay cả người nhà cũng chơi con thế này.

      “Nếu thích, có thể mua thứ khác.”

      Câu này bất ngờ lại khiến Đường Tố trầm mặc hiếm thấy, trong khi Hứa Luật nghĩ rằng tiếp mới nghe hai chữ: “ biết!”

      “… Cái gì?” Cái gì biết?

      “Cái gì?”

      Đường Tố nhìn vẻ mặt lớ ngớ của : “Hứa Luật năng lực phản ứng của càng ngày càng tệ, khiến cho người ta lo lắng.”

      “…”

      Từ tốc độ phản ứng, tại còn phê bình luôn cả năng lực của là sao? Hứa Luật phục: “Đó là do chuyện quá khó hiểu?”. kiểu đầu đuôi, ai có thể suy luận cho nổi.

      “Từ ‘ biết’ rất khó hiểu sao?”, hừ tiếng, “Ngay cả đứa bé học mẫu giáo còn hiểu nó có nghĩa là gì.”

      Đúng là bị tức chết, Hứa Luật khâm phục Đường Túc và Minh Hoa, phương cách của hai người là quá tuyệt.

      Đường Tố rửa tay, thèm để ý đên Hứa Luật, khỏi nhà bếp.

      “Chờ chút …”, Hứa Luật thò đầu ra: “Nếu biết làm sao có thể mua quần áo cho mình?”

      Lời còn chưa dứt trông thấy bước chân chựng lại.

      Yep! tin được, luôn cảm thấy phong cách ăn mặc của quá tuyệt.

      biết mua quần áo cho mình sao?”, Hứa Luật tin vào mắt mình.

      Đường Tố ư?

      chính là Đường Tố ư?

      Là người có gì mà làm được … vậy mà biết mua quần áo cho mình sao?!?

      khẽ hừ cái, tung ra bốn chữ: “Nhân vô thập toàn!”

      “Mua quần áo … phải là chuyện rất đơn giản sao?”

      Vào cửa hàng, chọn, trả tiền, rời , bốn chuyện diễn ra liên tiếp, dễ quyết định.

      Nếu như có Cố Sênh ở đây, tuyệt đối khịt mũi coi thường mấy lời này của , đời này người nào cũng có thể được phép mua quần áo là chuyện đơn giản, nhưng chỉ Hứa Luật là đủ tư cách.

      Đường Tố mím mím môi biết giải thích thế nào: “Kiểu dáng, màu sắc, phiền phức.” Ba từ ghép khái quát tất cả.

      Hứa Luật cân nhắc lúc, đột nhiên trong lòng hơi xuôi xuôi, gật gù: “Cũng đúng, lựa chọn kiểu nào, màu sắc ra sao quá phiền”, nhớ lại lần trước mua quần áo cùng Cố Sênh.

      nghiêng đầu, bất ngờ khi đồng ý với quan điểm của . Hiếm thấy có người có nhận thức giống , điều này khiến tâm trạng của Đường Tố tốt hơn nhiều, tiện thể bày tỏ quan điểm của mình đối với chuyện quần áo: “Có phải cũng cảm thấy người mập mặc màu cam nhìn giống quả cam !?!”

      “…”

      “Người cao kều mặc màu xanh lá như con châu chấu!”

      “…” Khoan khoan … cái này phải là biết mua quần áo, mà là nghĩ đến chuyện này quá ‘sâu’ rồi.

      “Màu xanh da trời trông như con nhái độc!”

      “… Vậy nghĩ thử coi, tại mình giống thứ gì?”, Hứa Luật nhìn dáng vẻ trong bộ đồ màu xám nhạt. Vóc dáng cao lớn, y phục người mang lại hiệu quả rất cao.

      “Con bọ tre chết khô!” Đường Tố xong, cặp mắt chuyển qua nhìn chăm chăm .

      cần nhìn tôi! Cám ơn!”, Hứa Luật quay trở vào bếp tiếp tục công việc rửa trái cây của mình, muốn từ trong miệng so sánh mấy bộ quần áo của mặc.

      Nhưng mà … biết mua quần áo chỉ vì nguyên nhân này thôi sao … Quả biết nên khóc hay nên cười đây.

      Buổi chiều yên tĩnh, hai người mỗi người vị trí, Hứa Luật nằm dài sofa đọc sách, còn ngồi chiếc ghế cạnh lò sưởi nhìn … Hứa Luật.

      Gần đây còn hứng thú đọc sách nữa, từ khi cảm thấy Hứa Luật như chú chuột bạch , khi có chuyện gì làm lại lôi Hứa Luật ra nghiên cứu … nghiên cứu hành vi, vẻ mặt ngôn ngữ, tâm trạng ….

      Sau đó phát , người phụ nữ tên Hứa Luật này chơi rất vui vẻ, tuy rằng phản ứng hơi chậm nhưng rất thông minh; thời điểm đọc sách rất chú tâm, nhiều khi còn có vài động tác như: khi thú vị vẻ mặt đượm ý cười, gặp chỗ hiểu lại cắn cắn môi dưới, đến khi hiểu ra gương mặt lại bừng sáng …

      Chuông điện thoại reo vang phá hỏng gian thanh bình.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33

      *Nguyên gốc: Xác hóa sáp, Adipocere*

      Điện thoại là Quản Thịnh Văn gọi tới.

      “Tiểu Hứa, có trường đến giúp tôi tay được ?”, thanh Quản Thịnh Văn truyền đến có chút uể oải: “Con trai tôi sốt cao quá, bây giờ nằm viện, tôi phải ở đây trông nó.”

      “Được!”

      hai lời, Hứa Luật ngay lập tức đồng ý.

      “Tôi qua chú Mạc, lát nữa qua Cục nhận các tài liệu liên quan nhé! Còn y cụ … tự mình đem theo được ?”

      “Đương nhiên!”

      Mỗi pháp y đều dùng bộ y cụ của riêng mình, cho dù tại có làm việc hay vẫn luôn mang theo bên mình.

      trường đó cứ giao cho tôi, chăm sóc cho bé !”

      cuộc trò chuyện rất ngắn, cúp điện thoại, Hứa Luật đứng dậy chuẩn bị lên lầu thay quần áo, đến cầu thang, đột nhiên dừng bước hỏi người nằm ghế: “Đường Tố, có vụ án muốn cùng ?”

      Mười lăm phút sau hai người có mặt tại Cục cảnh sát.

      Nghề pháp y tàn khốc như trong miêu tả của mấy bộ phim truyền hình kiểu như chạy xấc bất xang bang, thi thể làm trở tay kịp. Theo thống kê hàng năm trong nước có đến hơn hàng chục triệu trường hợp chết bất thường, số người tự sát lên đến hai trăm tám mươi ngàn người, chết vì dùng phải độc phẩm lên đến hai trăm ngàn, tử vong do tai nạn giao thông khoảng gần trăm ngàn, tai nạn lao động vào khoảng trăn bốn mươi ngàn, ngoài ra còn nhiều nguyên nhân tử vong khác …

      Mà tất cả những thứ này đều cần pháp y ra tay xử trí.

      Theo báo cáo, tỉ lệ phạm tội tại thành phố Tân cao so với mặt bằng chung trong cả nước nhưng hàng năm ước tính có hơn hai ngàn vụ bao gồm tai nạn giao thông.

      Công việc của pháp y như Hứa Luật và Quản Thịnh Văn gần giống nhau, chủ yếu là phụ trách thăm dò trường, kiểm tra thi thể, phân tích trường; còn những trường và đơn giản khác do các pháp y khu vực phụ trách.

      cầm tư liệu vụ án từ trong văn phòng trực, Hứa Luật nhờ chú Mạc Thông cấp chiếc xe, sau đó cùng Đường Tố chạy nhanh đến trường. Mạc Thông cũng phái thêm trợ lý pháp y tên Tiểu Lưu theo.

      Tiểu Lưu phụ trách lái xe, Hứa Luật dùng thời gian này đọc toàn bộ tài liệu liên quan.

      Án phát ở bãi rác khu Văn Hương nằm ngoại thành thành phố Tân, khi nhóm Hứa Luật đến khu vực được niêm phong.

      Hứa Luật cầm y cụ của mình hướng về phía đường phân cách, lấy giấy tờ chứng minh đưa cho cảnh viên canh giữ ở đó, Đường Tố theo mà đứng chỗ.

      “Đường Tố?”

      “Có mang theo máy chụp hình ?”, Đường Tố đột nhiên hỏi.

      “Có!” Camera là trong những vật bất ly thân của , dùng để chụp trường.

      “Chụp toàn bộ tình hình tại trường”, đưa máy chụp hình cho Tiểu Lưu phân công nhiệm vụ.

      “Chuyện này …”, Tiểu Lưu còn lơ ngơ.

      ấy làm ngay !”

      Hứa Luật biết Đường Tố phải là người làm chuyện phí công vô ích, lần này bắt làm vậy chắc chắn là có lý do riêng. Để Tiểu Lưu chụp ảnh, Hứa Luật và Đường Tố tiến đến khu vực có mấy chiếc túi.

      Chưa đến gần ngửi thấy nồng nặc mùi hôi thối.

      “Xin chào! Tôi là Pháp y Hứa!” tự giới thiệu mình với Đội trưởng Lý.

      “Pháp y Hứa, nghe danh lâu, nghe danh lâu”, Đội trưởng Lý bắt tay : “ Quản có gọi điện thoại với tôi rồi, có đến hỗ trợ, vụ án nhất định gặp chút rắc rối nào.”

      Hứa Luật hàn huyên với ông ta mà trực tiếp thẳng vào vấn đề: “Tình huống thế nào?”

      “Đây, cái túi này”, Đội trưởng Lý chỉ vào chiếc túi ướt nhẹp cách đó vài bước: “Nơi đây chưa được cấp phép là nơi xử lý rác, nhưng dân cư quanh vùng đều mang hết rác thải đến nơi này đổ, Bình thường có ai quản lý, khoảng ba bốn tháng cơ quan chính quyền lại tổ chức đội đến thu gom làm vệ sinh. Thi thể này là do mấy công nhân dọn dẹp phát được.” Ông ta chỉ vào lỗ hổng bên thành túi, ‘Thi thể hóa Adipocere’. Nghĩ đến cặp chân nhăn nhúm kia ông vẫn còn cảm thấy buồn nôn.

      Ông nhìn gương mặt còn khá trẻ của Hứa Luật, trong lòng còn vài phần hoài nghi. Tuy nghe danh pháp y Hứa nhưng theo ông ‘Gừng càng già càng cay’, nha đầu này lợi hại chứ?

      Quản à Quản … đừng có hại tôi chứ!!! Hứa Luật vừa nghe ông Lý tường thuật, vừa quan sát tình cảnh xung quanh.

      trường đổ rác được cấp phép được xem như là trường nằm ngoài giới hạn. Như vậy độ khó càng cao bởi có camera giám sát, mỗi ngày trôi qua đều biến đổi muôn hình vạn trạng, cơ bản có chút đầu mối.

      Tình trạng của thi thể cũng thế, cần phán đoán cũng biết được cái chết có khả nghi có khả năng là án mạng … bởi thi thể đâu thể tự mình chui vào trong túi.

      có nghi ngờ, bắt buộc phải tìm cho .

      Theo lời khai của Hoàn Vệ, công nhân đến dọn vệ sinh: “Sáng nay nhóm chúng tôi được phân nhiệm vụ đến xử lý khu vực rác thải này, khi dọn được nửa liền cảm thấy mùi rất thối xông lên, còn giỡn với nhau là có đống chuột chết bên trong đó. Dọn tiếp hồi, phát chiếc túi lớn đó, mọi người lại nghĩ ai đem chó chết heo chết cho vào bao, tính thu miệng túi bị tuột ra, lộ ra hai cái chân người, mấy người chúng tôi bị dọa chết khiếp … sau đó nhanh chóng báo cảnh sát.”

      Hứa Luật hỏi: “Mỗi lần mọi người đến tổng vệ sinh đều dọn dẹp sạch sao?”

      “Đó là đương nhiên”, gã công nhân tên Hoàn Vệ nhìn cái.

      Hứa Luật: “Lần tổng vệ sinh trước là khoảng thời gian nào?”

      “Khoảng ba bốn tháng trước … làm sao?”

      Hứa Luật hỏi xong câu này, liền quay sang Đội trưởng Lý: “Toàn bộ chiếc túi cho đưa về nhà tang lễ thôi!”

      trường điều tra chẳng còn chút giá trị, lo thi thể vẫn tốt hơn.

      Theo lẽ thường, chỉ có Sở cảnh sát cấp quận mới được trang bị phòng giải phẫu chuyên biệt, còn cấp huyện xã thường nghiệm thi ngay trong nhà tang lễ. Dù sao giá thành trang bị phòng giải phẫu hoàn chỉnh cũng rẻ. Thành phố Giang và thành phố Tân là trong những thành phố lớn mới có thể trang bị nổi thiết bị tiên tiến.

      Phía bên kia, Tiểu Lưu cũng chụp ảnh trường xong xuôi. Ba người quay vào xe về nhà tang lễ.

      “Pháp y Hứa, biết người bên Bộ Tư Pháp gọi chúng ta là gì ?”, Tiểu Lưu vừa lái xe vừa cười , “Đều gọi chúng ta là nhân viên ba ‘cửa’: Ăn ở quán cơm, ngủ ở nhà trọ, làm việc ở nhà tang lễ.”

      Kiểu xưng hô như vậy Hứa Luật cũng nghe qua. Giới pháp y ai cũng hiểu, điều này cho thấy hành nghề pháp y rất gian khổ, nhiều lúc vì án mạng mà thay vì được nghỉ ngơi bên gia đình lại phải làm bạn với thi thể.

      “Tiểu Lưu, tôi hỏi Xác hóa sáp, Adipocere* nghĩa là gì?”

      Tiểu Lưu là trợ lý của pháp y Quản Thịnh Văn, từng theo Quản Thịnh Văn xử ít vụ nhưng ‘Thi thể hóa Adipocere’ là lần đầu tiên ta gặp phải: “Pháp y Hứa, có phải nghĩa là dạng này thi thể bị thối rữa đúng ? Xác hóa sáp, Adipocere* (Sáp mỡ tử thi) là tượng đặc biệt của thi thể, thi thể trải qua thời gian dài ở dưới nước hoặc nơi ẩm ướt yếm khí, chuyển biến từ từ, mỡ dưới da bị thủy phân (phân giải) thành acid béo và glycerine, acid béo và sản phẩm phân giải của protein là acid amin (amino axit), tạo thành hợp chất acid béo, kết hợp với ion Ca2+, Mg2+ hình thành dạng sáp màu trắng, được gọi là adipocere. Pháp y Hứa, lần đầu tiên tôi gặp phải trường hợp này, lát nữa nhất định phải cho tôi mở mang tầm mắt.”

      Hứa Luật nhìn gương mặt ta tràn đầy phấn khởi, nở nụ cười mang hàm ý xâu sa: “Nhất định!”

      Đến nhà tang lễ, chiếc xe chở thi thể cũng vừa đến!

      “Tôi đến giúp!”, Tiểu Lưu xung phong cần người nhắc, tiến đến giúp di chuyển thi thể.

      Hứa Luật kéo tay ta lại, đưa cho ta chiếc khẩu trang hoạt tính: “ muốn giúp tôi cản, nhưng phải biết tự bảo vệ mình.”

      Vừa trông thấy thi thể, từ tình hình cùng mùi tỏa ra 'Thi thể hoá sáp' đại khái có thể đoán được tử thi phân hủy ở mức cao, như vậy chắc chắn sản sinh khí độc, khẩu trang hoạt tính cũng giúp loại bỏ phần nào độc tố.

      Có người tự nguyện đến giúp nhân viên bên nhà tang lễ cầu còn được. Hợp lực đem túi đựng thi thể lôi khỏi thùng xe đặt vào bàn giải phẫu phía bên trong. Làm mạch, lúc sau Tiểu Lưu xoay nhanh người chạy ra ngoài … ói mật xanh mật vàng.

      Hứa Luật trang bị găng tay, khẩu trang hoạt tính, muốn gọi Tiểu Lưu vào hỗ trợ nhưng trông ta còn nôn mửa ngoài kia, liền đưa bộ găng tay cùng khẩu trang qua cho Đường Tố: “Giúp tay!”

      Đường Tố cũng chẳng thêm lời nào, tiếp nhận sau đó theo bước đem thi thể từ trong túi lôi ra ngoài. Thi thể được đặt bàn giải phẫu, vì mỡ được chuyển hóa thành sáp nên khi lấy ra cũng chút khó khăn.

      Từ trong chiếc túi, có thể nhìn thấy thi thể mặc chiếc áo hoa ngắn tay cùng chiếc quần tây đen thấm ướt nước. Toàn bộ thi thể được bao bởi lớp sáp dày, da dẻ bị ẩm đến mức nhăn nheo.

      Nạn nhân là nữ, quần áo chỉnh tề, có dấu hiệu bị lôi kéo, từ quần áo cũng như vóc người có thể phán đoán là lão bà, tuổi tác cao. Bởi vì mặt hướng phía đuôi túi nên phần mặt bị lớp sáp đóng khá dày, cách nào thấy dung mạo.

      Lời tác giả: Vụ án mới!!! biết Giáo sư Đường và Hứa Luật kết hợp với nhau như thế nào???
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34

      Pháp y sử dụng khẩu trang hoạt tính chỉ dùng để loại bỏ tử khí, chứ có tác dụng khử mùi, trong khi đó mùi xác thối rất nồng, thi thể lôi từ trong túi ra mùi nặng hơn lúc trước cả trăm lần, ngay cả người quen làm việc với thi thể người như Hứa Luật cũng chịu được.

      Tay chân của tử thi bị sợi dây thừng buộc chặt, đầu khác của dây thừng thắt vòng qua cổ. Toàn bộ tử thi vì sợi dây thừng mà cả cơ thể như uốn lượn.

      Hứa Luật kiểm tra dây thừng, là sợi dây nilon bình thường, mua ở đâu cũng có. Dây thừng bị sáp bao bọc, nút thắt cũng dễ mở, coi như hết cách. Hứa Luật đành lấy kéo, cắt đoạn dây thừng, sau đó cho dây thừng vào túi vật chứng.

      liếc nhìn Đường Tố chút.

      vốn nghĩ Đường Tố quen với tình huống tại, nhưng bất ngờ là lại cực kỳ bình tĩnh, đứng yên lặng bên quan sát nghiệm thi.

      Hừ hừ!!! Can đảm lắm!

      Giải phẫu trong nhà tang lễ giống ở Cục cảnh sát thành phố, ở đây có thiết bị ghi hình, do đó cần phải nhờ cảnh viên phụ trách quay phim. Tình hình của thi thể này khiến ít nhân viên cảnh sát thay phiên nhau chạy ra ngoài nôn nôn ói ói … vì vậy …

      “Đường Tố! giúp tôi quay phim!”, Hứa Luật quyết định đem trọng trách đặt lên người . cũng có sẵn tố chất, ngoài ra còn ai thích hợp hơn … tuyệt đối run tay khiến hỏng cả đoạn phim.

      Hứa Luật bắt đầu nghiệm thi: gương mặt tử thi hủy hoại nghiêm trọng, thối rữa chỉ còn lớp biểu bì, từ gương mặt tìm được manh mối hữu ích.

      Sau khi nôn mửa trận, Tiểu Lưu quay lại thấy Hứa Luật bắt tay vào làm việc, ta nhanh chóng đeo khẩu trang theo kịp tiết tấu của .

      Xác hóa sáp khác hẳn với bình thường, ngoài khác biệt về thị giác, ngay cả xúc giác cũng bị khiêu chiến nặng nề.

      Hứa Luật cảm thấy dùng từ ‘Sáp’ là cực kỳ chuẩn xác bởi đám mỡ kia ngâm trong nước như xà phòng, rất trơn, đặc biệt là khi nghiệm thi pháp y đều dùng găng tay cao su lại càng khó cầm, cầm lên là lại trơn tuột , nếu dùng lực quá mạnh các mô mỡ liên kết vỡ ra, dịch mỡ chảy xuống.

      “Cổ tay bị trói cùng mắt cá chân.” Hứa Luật dùng dao giải phẫu, cắt phần da phía cổ tay của tử thi: “Phần dưới da xuất huyết, là chết rồi mới bị trói. Hơn nữa trói rất chặt.”

      cần Hứa Luật nhiều lời, Đường Tố xích lại gần, lấy camera quay đặc tả mọi động tác của Hứa Luật.

      Kiểm tra bên ngoài tử thi có manh mối.

      “Bộ phận bên ngoài thi thể có vết thương trí mạng.”

      Hứa Luật bắt tay vào tiến hành giải phẫu.

      “Xương sụn giáp trạng bị gãy, xuất tình trạng xuất huyết”, Hứa Luật kiểm tra phần cổ họng: “Phần xương bị gãy khi nạn nhân vẫn còn sống, phần cổ họng có lực tác động.”

      “Xem ra là bị bóp chết!” Tiểu Lưu cố gắng nuốt trở vào vị chua từ dạ dày trào lên cuống họng.

      tại khả năng đây là nguyên nhân cao nhất dẫn đến cái chết, nhưng cần tiến hành thêm bước nghiệm chứng.”

      Hứa Luật bình tĩnh trình bày, mặc kệ phải đối mặt với thi thể như thế nào, vẫn tuân thủ các chuẩn tắc trong nghề nghiệp của mình, lấy tiêu chuẩn cao nhất để hoàn thành công việc, nên dù bước cũng bỏ sót.

      cách nào xác định thân phận nạn nhân vì vậy thể liên hệ xin phép gia đình để mổ xác nghiệm thi. Bình thường với tình huống này, là vụ án nghiêm trọng, pháp y tiến hành luôn giải phẫu nghiệm thi.

      Phần ngực bụng của tử thi mở ra, nội tạng chưa bị hóa sáp nên tính ra vẫn còn sạch hơn so với bên ngoài của tử thi khá nhiều. Thông qua kiểm tra nội tạng cũng có khả năng đoán được độ tuổi của nạn nhân. Sau khi kiểm tra nội tạng, cuối cùng Hứa Luật xác định: “Nạn nhân chết do ngạt cơ học!”

      Chết do ngạt cơ học được chia thành nhiều loại: chết vì treo cổ, bị bóp chết, ghìm chết, chết đuối, ngạt khí … Tất cả đều gọi là ngạt cơ học tuy nhiên tình huống xuất tử thi giống nhau. Phần xương sụn bên trong cổ họng bị vỡ là do bị siết chết, phần da sau gáy, cơ bắp, phần giáp trạng và phần mô xung quanh xảy ra tình trạng xuất huyết. Mặt, hàm dưới cùng tứ chi có tượng giãy dụa, chống cự.

      Hứa Luật: “Nguyên nhân cái chết có, bây giờ từ thi thể tìm ra nguồn gốc nạn nhân.”

      “Căn cứ độ hóa sáp tử thi, khả năng chết được năm sáu tháng”, Tiểu Lưu mở miệng: “Thông báo phía cảnh sát tìm thông tin người mất tích trong khoảng năm sáu tháng trước.”

      “Nạn nhân, nữ, 65 tuổi, vóc người ốm yếu”, Hứa Luật đem kết quả nghiệm thi của mình ra: “Phần xương mu có vết thương cũ, từng xảy ra tai nạn nào đó liên quan. Nạn nhân bị trói trong túi, bên ngoài lại là bãi rác chứa nhiều vi khuẩn do vậy đẩy nhanh tốc độ hóa sáp. Nếu như theo lời là năm sáu tháng trước, xác hóa sáp chỉ giới hạn ở lớp biểu bì mà phần bắp thịt lúc này cũng phát sinh biến hóa. Năm nay là năm nhuận, vào khoảng tháng chín, tháng mười trời vẫn còn rất nóng, vì vậy hãy dồn trọng tâm điều tra người mất tích khoảng ba tháng trước.”

      Ba tháng, cũng phù hợp lời khai của công nhân vệ sinh tên Hoàn Vệ.

      “Nếu như người nhà đến báo cảnh sát, hoặc bản thân người chết có họ hàng sao?”

      Đường Tố đột nhiên ra giả thiết.

      Hứa Luật ngớ ra: “Đúng rồi! Điều tra thêm những cụ già sống mình ở khu vực quanh đó!”

      Quá trình nghiệm thi diễn ra mất bốn tiếng, bước khỏi nhà tang lễ trời tối đen. Hứa Luật nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ, công việc điều tra tiếp theo cần đến bọn họ. Hứa Luật ngày mai có lớp nên ba người thu xếp gọn gàng rồi quay về.

      Về đến Đại học Y hơn tám giờ, Hứa Luật cùng Đường Tố xuống xe, Tiểu Lưu lái xe lại về cục cảnh sát.

      “Aa…”

      Thành phố Tân là thành phố biển, ban đêm nhiệt độ chênh lệch khá lớn, vừa rồi ngồi xe cảm thấy, vừa xuống xe thấy lạnh run. Hàm răng va vào nhau lộp cộp, buổi sáng vội vàng nên mang theo áo khoác, chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh, bây giờ gió lớn thổi qua cái, Hứa Luật lạnh tê người, da gà nổi lên hết.

      Đường Tố thấy ngừng xoa xoa hai tay: “Lạnh?”

      “… ừ!”

      Hứa Luật nhớ lại lần trước cái lý luận đương của , nên hi vọng ra tay ‘ hùng cứu mỹ nhân’, chỉ muốn mau mau chóng chóng về nhà, chui ngay vào phòng tắm, dùng nước ấm cứu vớt đời .

      Hứa Luật vòng tay ôm lấy người bước nhanh về phía trước. Nếu phải chân là bất lịch , chắc cởi giày và chạy vù về nhà từ lâu.

      Tự nhiên, cảm giác ấm áp từ phía sau lưng ập đến, chưa kịp phản ứng, toàn bộ cơ thể của chìm trong gian ấm áp.

      Hứa Luật ngẩn người, quay đầu lại, sau lưng ai, đồng thời thanh Đường Tố vang lên phía trước … mới phát đứng trước mặt từ bao giờ.

      “Ngẩng đầu!”

      Hứa Luật phản xạ có điều kiện làm theo lời , sau đó mới phát … có cái gì đó sai sai …

      Áo khoác người đâu?

      Lúc này chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen cùng quần, dáng người thẳng tắp, cao lớn, gương mặt chút cảm xúc, động tác cũng dừng lại, lấy tay kéo lại áo khoác cho kín.

      Hứa Luật khó khăn lắm mới nặn ra được vài chữ: “Tôi … người tôi … có … có mùi ….” lui về sau bước, muốn lấy tay cởi áo khoác của ra.

      nhíu mày, hài lòng khi hành vi của mình bị xen ngang. lấy tay kéo lại cổ áo khoác, tiếp theo đó nghiêm túc bao chặt.

      Hứa Luật: “…” trong nháy mắt chẳng thấy nóng hay lạnh, chẳng thấy mùi hôi thối, lúc này hơi thở chỉ vương mùi hương áo khoác , nồng, hương thơm nhàn nhạt.

      Mùi vị rất sạch , dễ chịu.

      “Được rồi!”

      thu tay về.

      Hứa Luật ấp úng mở miệng: “Vì sao … tại sao … phải nữ giới có sức đề kháng cao hơn nam giới sao?”

      cho rằng tôi trơ mắt nhìn người phụ nữ lạnh co ro mà động lòng sao”, Đường Tố nhướng mày, vẻ mặt khá nghiêm túc, pha lẫn chút kiêu căng: “Đừng đánh đồng tôi với đám đàn ông kia. Tôi thuộc nhóm đó, tôi là Đường Tố.”

      Giải thích thôi mà cũng đáng ghét đến vậy.

      Vậy tên là Đường Tố là có sức đề kháng cao hơn đám đàn ông khác sao?!?
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35

      ràng kiểu đó mà vẫn ra cho được, còn coi đó là lẽ đương nhiên.

      Giọng trầm thấp mà mất vẻ gợi cảm, nhưng cũng chẳng có bất kỳ ý sâu xa hay ám muội suồng sã nào, giống như mùi hương y phục , khiến người ta cảm thấy sạch và sảng khoái.

      Mùi vị lịch thiệp, nồng, rất thuần khiết.

      Áo rất lớn, khoác lên người dài đến đầu gối, mang theo nhiệt độ cùng mùi hương đàn ông khiến Hứa Luật cảm thấy toàn thân như được ngâm trong dòng nước ấm áp, xông lên mặt, có chút khô nóng.

      Tuy rằng có lúc hành vi, cử chỉ cùng suy nghĩ của quá khó hiểu khiến đối phương nhiều khi thể lý giải nổi nhưng khuyết điểm che khuất ưu điểm, là người đàn ông cực kỳ ga lăng.

      Hứa Luật dĩ nhiên cho rằng hành động đột ngột ngày hôm nay của là do thương hoa tiếc ngọc. theo kiểu của , trơ mắt nhìn người phụ nữ đứng giữa trời đông … theo phân tích ‘ rất lạnh’.

      Giả sử ngày hôm nay phải là mà là người phụ nữ khác cũng làm y chang như vậy thôi, đây chỉ hành động của người đàn ông chân chính, còn những chuyện khác liên quan.

      Từ trong ánh mắt của có thể nhìn ra ngay có bất cứ tâm tình ám muội nào, đôi mắt trong vắt, lạnh lẽo mang chút kiêu ngạo.

      Dưới ánh mắt như thế Hứa Luật cũng dần tỉnh ngộ, luồng khí nóng mặt giảm dần, còn đỏ mặt tiếp nhận ý tốt của : “Cảm ơn …”

      “Xấu quá!”

      Lời cám ơn của còn chưa dứt, Đường Tố bất thình lình ra câu đầu đuôi.

      “Sao cơ?”

      như thế này trông lại càng , giống như bị nhốt trong lu vậy!”

      Hứa Luật: “…”

      thu hồi toàn bộ ý nghĩ tốt đẹp vừa rồi. Bây giờ hoài nghi … khoác áo cho chỉ để chứng kiến bộ dạng của lúc này: Đây đây nhìn … Hứa Luật trông như đứa trẻ con.

      Quăng cái gì gọi là đàn ông galant !!!

      Về nhà, chần chừ chạy thẳng về phòng.

      Mùi xác thối lưu cửu trong người nếu bạn làm pháp y bạn thể cảm nhận được, đặc biệt hôm nay còn là Xác hóa sáp. Hứa Luật loay hoay trong phòng tắm hơn nửa tiếng mới ra.

      Trong bộ đồ ngủ rộng rãi, thảnh thơi bước xuống lầu … phát bàn ăn dọn sẵn từ khi nào.

      Đường Tố tắm xong, cũng mặc quần áo ở nhà, dép, loay hoay trước bàn bếp: nào là dao giải phẫu, cân tiểu ly, bình đo …

      Mỗi lần nhìn nấu , Hứa Luật đều muốn phùng mang trợn má. Thế nhưng khi nhìn thành phẩm bàn ăn: cá hồi nướng muối, màu xanh của rau cần, màu vàng của khoai tây, hương thơm nồng của nắm hương, cà chua tỉa thành chiếc chén đựng nước sốt trứng … ngay lập tức chỉ muốn quỳ xuống tôn sùng .

      Hứa Luật nuốt nước miếng cái ực: “Đường … Đường Tố … món này là làm hết sao?”

      Quả thực quá mức tinh xảo, có thể so với đầu bếp của nhà hàng năm sao.

      phải tôi nấu! Là trời cho!”, lên tiếng mà quay đầu lại.

      Hứa Luật sờ sờ mũi, cảm giác vừa rồi mình hỏi có hơi dư thừa, nếu làm còn ai vào đây? phải bây giờ cũng luôn tay sao.

      “Khụ khụ! Tôi chỉ muốn khen quá lợi hại có thể so với đầu bếp chuyên nghiệp.”

      thực tế nếu tôi đồng ý, cái danh xưng Vua đầu bếp đối với tôi chỉ là chuyện như con thỏ.”

      Đường Tố dọn món mì Ý lên bàn.

      “Tôi tin!”, Hứa Luật thể chờ đợi được nữa, trước tiên dùng nĩa cuốn cuộn mì ý vòng: “Yeahhhh! Quá ngon! Đường Tố quả là thiên tài!”

      “Cám ơn!” Đường Tố ngại khi nhận được lời ca tụng như vậy: “Năng lực ngôn ngữ của ngày giảm sút.”

      từ đến lớn luôn tai nghe lời ca tụng là thiên tài, từ chỗ bắt đầu thiên tài cho đến cuối cùng gọi là quái vật.

      Được ăn ngon tâm trạng Hứa Luật hưng phấn hẳn, thèm để ý đến lời , tiếp tục dành lời khen tặng cho : “Đường Tố, nếu mà mở nhà hàng nhất định rất phát đạt!” Nấu ngon đến thế cơ mà.

      “Tôi cần thiết phải bán tài nấu nướng để nuôi sống chính mình.”

      cho rằng ca tụng ??? Hứa Luật quyết định ngậm miệng tốt hơn, tốt nhất nên làm hỏng tâm trạng vui vẻ của mình.

      Hai người yên tĩnh thưởng thức bữa tối ngon lành, Hứa Luật cho muỗng sốt trứng cuối cùng vào trong miệng, liếm môi hưởng thụ, chưa hết thòm thèm: “Nếu như mỗi ngày đều được ăn ngon như vậy quả như sống thiên đường.”

      Đường Tố cũng ăn miếng cá hồi cuối cùng, ưu nhã lấy giấy ăn lau miệng: “Tuy rằng ám chỉ rất ràng … tôi nghe cũng hiểu … thế nhưng tôi dự định thỏa mãn nguyện vọng này của .” đứng dậy, cầm mâm cơm lên: “Sau này bữa trưa và bữa tối vẫn do phụ trách.”

      Hứa Luật chẳng hề lúng túng vì bị thẳng toẹt ra suy nghĩ của mình, chỉ ước thôi mà: “Ngày hôm nay làm cơm rồi, bát dĩa để tôi rửa cho!”

      cần …”

      Đường Tố nhìn lên bàn tay trùm lên tay .

      Hứa Luật để ý, vẫn tự nhiên, xoay xoay bàn tay, sau đó rút mâm cơm trong tay ra, thu về phía mình: “Haizzza … để tôi rửa.”

      bưng mâm cơm, tâm trạng phấn chấn vào trong bếp.

      Đường Tố nhìn chằm lên mu bàn tay của mình, khẽ nhíu mày, rồi lại tiếp tục nhìn lăm lăm lên mu bàn tay nơi Hứa Luật vừa chạm qua, vẫn còn xúc cảm vẫn chưa tiêu tan.

      Ngày hôm nay tận mắt chứng kiến đôi bàn tay kia thao tác linh hoạt thi thể. Rất bình tĩnh, rất chuyên nghiệp, cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ, ngay cả vết khâu cũng rất chăm chú. ngờ đến đôi bàn tay ấy lại … mềm mịn như thế!!!

      Tuy chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng bàn tay vẫn có thể cảm nhận được va chạm dịu dàng này.

      Hứa Luật rửa sạch bát ra, trông vẫn con đứng ngẩn ngơ bên cạnh bàn ăn nhìn chăm chăm bàn tay mình: “Tay sao vậy?”

      Đường Tố nhếch miệng, nhìn cái trả lời, rồi quay về chỗ cũ của mình, trong lòng có kết luận, tất cả đều là do hormone người tiết ra, làm ảnh hưởng đến hệ thống sinh lý của .

      Hứa Luật ngạc nhiên hiểu ánh mắt vừa rồi nghĩa là gì, nhưng cũng miễn cưỡng, cả trưa nay bận tối mắt nên hơi mệt: “Đường Tố! Tôi ngủ trước đây, cũng ngủ sớm . Chúc ngủ ngon!”

      “… Ngủ ngon Hứa Luật!”

      thanh của vẫn còn chút miễn cưỡng, ngồi ghế, nhắm mắt, thèm nhìn .

      Kết quả đêm nay, Đường Tố có giấc mơ.

      Trong cơn mơ, nằm bàn giải phẫu, trần như nhộng, Hứa Luật mặc chiếc áo blouse trắng toát đứng bên cạnh. mở miệng nhắc đeo găng tay giải phẫu nhưng nghe, bàn tay trần của chạm lên bàn tay phải của sai, chính là bàn tay vừa chạm tối qua.

      Trong văn học Trung Quốc thường có câu thế này mềm dịu nhàng như nước, trong lòng đột nhiên có cảm giác như điện giật.

      “Đường … rốt cục cũng thuộc về tôi.”

      chuyện, gương mặt Hứa Luật đột nhiên biến đổi, biến thành người tóc vàng mắt xanh, xông về phía .

      Đường Tố mở choàng mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà lúc lâu, gào thét trong lòng: Cái hormone nữ chết tiệt!
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :