1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh Phát Bệnh Rồi ... Em Đến Đây - Quỷ Miêu Tử ( Hoàn - 120c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26

      ‘Chuyện về Giáo sư Đường’ trở thành đề tài tán gẫu của hai người bọn họ.

      Từ Hứa Luật Cố Sênh biết được hành vi chán ghét mèo của Đường Tố, cách dứt khoát: “Là thụ! Chắc trăm phần trăm là thụ!”

      “Thụ cái mắt cậu á! Tớ lại cho rằng tên xấu bụng ấy là công!”, Hứa Luật hoàn toàn đồng ý với kết luận này, “Cái tên miệng quạ đó, ta mà là ‘Thụ’ chắc chắn mấy người từng quan hệ với ta mắc chứng u uất tâm lý, sau đó mãi mãi ‘Công’ nổi!”

      Sặc!!! … Khá lắm Mãi mãi công nổi. Loạt mỹ từ này khiến ngụm café chuẩn bị nuốt vào bụng suýt phun ra ngoài: “Tiểu Hứa à, cậu cùng Giáo sư Đường sống chung là càng ngày càng hợp đó nhen!” Coi … ngay cả giọng điệu chuyện cũng bị ảnh hưởng, nhất định đến ngày đẹp trời Trái Đất đụng Sao Hỏa, cọ cọ thêm vài lần thế nào cũng ra con mèo con.

      “Hừ hừ!!!”, Hứa Luật nhíu mày, nghe bạn thân vậy: “Cậu nghĩ quá nhiều. Tớ cho rằng có người đẹp vũ sexy trước mặt ta, khi ấy nhất định ta tim đập, chân run mà bình tĩnh phân tích coi gương mặt ấy phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu, bộ ngực độn mấy miếng silicon rôi?”, Hứa Luật vừa uống ly matcha vừa : “À … đúng, có khả năng ‘Lão tăng’ vẫn tiếp tục đọc sách. Trong mắt ta những người quan trọng cũng chẳng bằng cứt mèo. Mà mấy vũ sexy thể nào so sánh được với cứt mèo? Ha ha ha, vậy Giáo sư Đường chẳng mất công mà liếc mắt nhìn làm chi …”

      Ngồi tám chuyện đến quá trưa, Hứa Luật bước thư thái trong ánh nắng chiều trở về nhà. Vừa vào đến sân Arthur chạy đến, cọ cọ quanh chân , ngước khuôn mặt béo ú lên nhìn: “Meo meo meo meo!!!”

      Tiết tấu dồn dập như vậy biểu thị Arthur dần mất kiên nhẫn.

      “Bé cưng đói bụng sao?”, Hứa Luật nửa ngồi nửa quỳ ôm nó vào lòng, Arthur này quả thực là sống để ăn mà, kẻ tham ăn hàng đầu. Nếu như được phép nó có thể chôn mặt trong chén thức ăn 24/24.

      Arthur duỗi hai chân trước, ngừng cào cào lỗ tai của mình, rồi lại chui vào lồng ngực của Hứa Luật.

      “Meoooo …”, Agatha từ ghế mây nhảy xuống, ưu nhã tiến đến bên Hứa Luật.

      Hứa Luật thầm nghĩ: Hiếm khi ‘Nữ vương’ qua hầu Đường Tố.

      Tuy rằng Đường Tố thích mèo, nhưng Agatha lại rất thích Đường Tố, bình thường khi Đường Tố đọc sách, Agatha đều quẩn quanh bên .

      Tiếp sau đó, Allen cùng Queen từ ở gian phòng khác ló đầu ra, lớn ngồi xổm trước mặt Hứa Luật. Con Queen dạo này trở thành tùy tùng bé , hai con quấn quýt nhau cả ngày. Allen dùng đầu lưỡi liếm liến cái đầu của Queen, lập tức mèo con thẹn thùng kêu meo meo, rồi trốn phía sau Allen.

      “Hừm!!!”, màn ân ân ái ái quá trắng trợn! Đồ biết xấu hổ!!!

      Ơ!!! Nhưng mà sao hôm nay chúng nó lại dàn binh bố trận hết ở đây.

      Nếu chỉ có Arthur quá bình thường, nhưng Agatha mà ra hơi khác thường, thêm Queen và Allen quả là dị thường!

      Đường Tố … Xảy ra chuyện gì sao?

      Hứa Luật thả Arthur xuống, mở khóa từ. ghế phòng khách nhìn thấy bóng dáng Đường Tố.

      Ra ngoài rồi sao?

      Hứa Luật còn chần chờ suy nghĩ, đột nhiên có tiếng đàn từ trong phòng truyền đến.

      Hứa Luật theo tiếng nhạc phát ra. Đường Tố ngồi bên cây đàn piano màu trắng, mặc chiếc áo lông màu nhạt, thanh cuồn cuộn như nước chảy đó là do tạo thành.

      Hứa Luật vẫn luôn thích những ngón tay của Đường Tố, rất giống như trong mấy quyển ngôn tình hay miêu tả, nào là ngón tay thon dài, cân xứng. Bàn tay của nghệ sĩ dương cầm, cũng sai, ngón tay linh hoạt di chuyển các phím đàn, chút quy luật, thanh dồn dập gấp rút khiến người nghe nổi gai ốc.

      “Meooooo!”

      Thanh ai oán của Arthur, nó dường như cực kỳ lên án thanh tạp nham này.

      Hứa Luật hiểu tại sao cả bốn con mèo đều ra đón rồi. Ngay cả Hứa Luật chỉ nghe chút mà thần kinh chịu nổi.

      ngồi băng ghế, ngẩng đầu, gương mặt chút cảm xúc nhìn , bàn tay cũng mà dừng lại, mà còn di chuyển nhanh hơn.

      bình thường! Tên đàn ông này hôm nay sao vậy?

      “Đường Tố!”, Hứa Luật chịu nổi, dùng bàn tay chà sát hai cánh tay: “Sao vậy?”

      “Bored!”

      *Bored: Nhàm chán

      Trong giọng pha chút kiên nhẫn, giọng biểu thị nôn nóng.

      Hứa Luật quen lâu lâu lại xổ mấy từ tiếng . Trước đây khi nghe kiểu pha nửa nạc nửa mỡ này, Hứa Luật luôn cho rằng ghét cay ghét đắng, thầm nghĩ mấy người ấy ra vẻ tinh tướng, nhưng sao nghe môi Đường Tố phát ra lại như vậy mà trái lại còn cảm thấy buồn cười … đương nhiên kể mấy từ quen thuộc như Ok hay Yes/No …

      Tẻ nhạt sao?

      Từ này khiến Hứa Luật kinh ngạc.

      “Sách đâu? Sao hôm nay đọc sách?”. Ở đây sách nhiều đến mức đủ để đốt cháy cả căn nhà mà vẫn còn thấy tẻ nhạt sao?

      Nghe vậy, cuối cùng Đường Tố cũng dừng tay, thanh buồn tủi, đau thương: “Xem xong rồi!”

      “Hả … Cái gì???”

      “Đọc hết rồi!”

      Ngữ khí của cực thấp, đặc biệt dưới tiếng đàn dương cầm gấp gáp ấy, nó còn phảng phất chút thê thảm.

      Đọc … h_ế_t???

      Hứa Luật trợn tròn mắt, nhớ đến giá sách bằng gỗ cao đụng trần, xếp dày đặc sách là sách. được mười ngàn quyển cũng hơn cả ngàn … đọc hết rồi sao?”

      “Đường Tố!”, Hứa Luật đỡ trán: “Tốc độ đọc sách của quá nhanh!”

      Trải qua việc lần trước, Hứa Luật tin nổ khi mỗi phút đọc được hai mươi ngàn từ, mà lại thích giao tiếp, phần lớn thời gian chỉ để đọc sách, bây giờ có thêm sách cũng đủ cho đọc.

      “Đọc sách quá nhanh là trời sinh, phải là lỗi của tôi!”

      Agatha tiến tới, nhảy lên chiếc đàn piano: “Meoooo~”, giống như là động viên, hi vọng ông chú này có thể để ý đến nó.

      “Agatha!”, ánh mắt Đường Tố bi thương nhìn con mèo phím đàn: “Mày dạo này phát tướng rồi, nhìn thân hình mập mạp khác gì mấy bà lão tám mươi. đúng! Bà lão tám mươi còn linh hoạt hơn mày …”

      “Meoooo _ _ _”

      Agatha hiển nhiên hiểu chán ghét của chủ nhân, nó tức giận nhảy xuống, thèm quay đầu nhìn, mặt ra ngoài, dùng hành động này để chứng tỏ nó thèm chuyện với người chủ nhân ấu trĩ này - - - Đây chính là hành động thể bất bình!

      “Arthur! Nhìn coi thân thể béo ụt ịt của mày , khác gì mấy tên thừa cân đâu. Có khi nào mày ăn mất luôn cả IQ của chính mày chưa??”

      Agatha giận dữ bỏ cũng khiến người đàn ông ấu trĩ nào đó ngừng công kích mấy con mèo khác.

      Mèo béo Arthur cũng chịu nổi, theo Agatha ra khỏi phòng, trong lòng cũng hạ quyết tâm đối với tên chủ ác độc này nghiêm khắc trừng phạt bằng cách nó ăn, càng ăn nhiều hơn, ăn luôn cả Đường Tố.

      Đường Tố thèm để ý, tiếp tục tìm con mèo khác công kích.

      “Queen …”

      “Đường Tố, vừa phải thôi nhe!”

      Hứa Luật chịu nổi, liếc mắt ra hiệu cho Allen và Queen rời khỏi phòng.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27

      Ngay cả thú cưng mà cũng bỏ .

      Đường Tố mím mím môi, hàng lông mày thanh tú cau lại, lại tiếp tục bấm loạn xạ phím đàn, dáng vẻ cực kỳ đáng thương. Sau đó, ngón trỏ thon dài, mang theo vài phần trẻ con nhấn nhấn phím đàn, theo trình tự 1-2-3-4-5-6-7, trong miệng lẩm nhẩm điệu từ cao đến thấp: “Bored _ Bored_ Bored_ Bored_ Bored_ Bored_ Bored_ …”

      Tự dưng Hứa Luật cảm thấy rất buồn cười. Nhìn giống như đứa trẻ cáu bẳn, hề giống với dáng vẻ xấu xa, ác miệng, cao ngạo thường ngày.

      “Đường Tố! ra có thể ra ngoài chút!”. Thế giới bên ngoài cũng rất tuyệt, Hứa Luật thành tâm đưa ra kiến nghị.

      “Tôi chán ghét bị đánh đồng với như mấy loại động vật, cũng ghét tiếp xúc với những sinh vật ngu xuẩn tranh nhau khoe khoang trí thông minh đáng thương của mình.”

      Hứa Luật đưa tay đỡ trán, lập tức hiểu ý của . Ha ha ha … là người đàn ông cao ngạo này cực kỳ có ác cảm với nhân loại.

      Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày đẹp trời nào đó chĩa mũi dùi qua . Hứa Luật muốn trải nghiệm ‘ác mộng’ do Giáo sư Đường tạo ra, sợ mình chịu được kích động phản ứng dữ dội.

      “Tìm bạn bè !”. Giống như đây, vui vui vẻ vẻ cùng nhau dùng bữa trưa, thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

      có!”

      Tiếng đàn dương cầm ưu thương lại cất lên.

      “Đến phòng gym luyện tập thể hình” giúp tiêu bớt tinh lực.

      “Dụng sức cũng thể giải quyết được gì!!!” chán ghét mấy cái dụng cụ ngừng lặp lặp lại động tác, quả thực trông như tự kỷ.

      “Vậy thư viện mượn sách!”

      “Ha ha ha!”, tiếng đàn dương cầm vang lên tiết tấu nhanh hơn: “Mỗi giảng viên chỉ được mượn nhiều nhất năm quyển sách, từ nơi này đến thư viện mất hai mươi ba phút. về về hết hơn bốn mươi phút, trong đó bao gồm thời gian lựa sách. Vậy tôi dùng hơn tiếng đồng hồ mượn sách mà đống sách đó đủ để tôi đọc trong vòng giờ. Chưa kể đến mấy quyển sách trong thư viện đều có nội dung na ná nhau!”

      Con mẹ nó!

      Nghe xong, Hứa Luật nghĩ thầm: ấy có đạo lý, mình còn lời nào để . Tiếng đàn dương cầm lại lần nữa vang lên dồn dập, đinh tai. Hứa Luật dùng chiêu cuối cùng: “Cá … cá … cá!!! Hôm nay chúng ta ăn món ‘Cá Hấp Tứ Xuyên’.”

      ‘Cá Hấp Tứ Xuyên’ … chỉ cần bốn chữ này rốt cục cũng khiến Đường Tố có phản ứng, quay đầu lại. Ánh chiều tà vừa khít chiếu xuống, khiến toàn bộ thân người và cả chiếc đàn dương cầm được bao phủ bởi ánh dương nhàn nhạt. Trong nháy mắt sưởi ấm toàn bộ thân thể lạnh như băng kia.

      nhìn lúc lâu: “ Hứa, tại sao lại cất công vì tôi như thế!” Tuy rằng đây là việc cần thiết phải tuân theo nhưng có thể nhìn ra rất nỗ lực nghĩ cách giúp .

      Câu hỏi đến bất thất lình. Hứa Luật nghẹn họng, lúc lâu sau mới sờ sờ mũi. Từ được giáo dục dưới nền Văn Hóa Trung Hoa lâu đời, người với người ở chung nhà, dù có xảy ra chuyện gì cố gắng hết sức đừng để tổn thương hòa khí. Ví như trường hợp của Đường Tố, điểm xuất phát này của rất đơn giản: nỗ lực tìm cách ngăn tạo mấy ‘tạp ’ trong phòng, tránh giận cá chém thớt, chém lên đầu .

      Nhưng lý do này … làm sao có thể trắng ra được.

      Chần chừ lúc, miễn cưỡng đáp trả: “… Bởi vì chúng ta là bạn bè mà … Nhìn buồn bực như vậy tôi cũng nên tìm cách giúp .”

      Lời vừa ra khỏi miệng ngay lập tức Hứa Luật thấy hối hận. Người đàn ông này căn bản đâu cần bạn bè chứ, thể này chả khác nào tự bôi tro trát trấu vào mặt mình.

      lại vô thức sờ sờ mũi, do dự hồi, tự chủ mím mím môi, nuốt nước miếng cái. loạt những động tác này đối với Đường Tố mà dễ như ăn cháo …. nhắm mắt cũng biết nghĩ gì.

      dối … sau đó hối hận.

      “Cám ơn Hứa đưa ra lời dối đầy thiện ý.” Giọng pha chút giận dỗi, đưa ngón trỏ đặt lên phím đàn: “I-am-a-monster! Ai đồng ý làm bạn với quái vật đây!”

      *I am a monster: Tôi là con quái vật

      Ha ha ha! Sao lại quên mất, người đàn ông trước mắt đây phải là người bình thường mà sao hôm nay lại dễ xúc động vậy nè!!!

      Hứa Luật nóng hết mặt, sau khi nóng mặt lại cảm thấy luồng phẫn nộ … ràng là Giáo sư Đường muốn kết bạn! Vậy lão nương giúp hiểu có bạn bè cùng nhau vui vui vẻ vẻ chơi đùa là gì!

      Hứa Luật biết người này, đều hiểu tính khí bướng bỉnh, ương ngạnh của . Lúc trước khi biết án mạng có điểm đáng ngờ, ở rịt trong phòng giải phẫu đến khi làm chân tướng mới thôi!

      Bây giờ Đường Tố như thế hình như tính khí ương bướng lại xuất rồi.

      biết bạn bè là thế nào ?”, Hứa Luật cho rằng người đàn ông này căn bản hiểu ý nghĩa hai chữ bạn bè.

      Đường Tố liếc cái, cảm thấy câu hỏi này của quả thực sỉ nhục trí thông minh của ! Nếu bình thường chẳng hơi đâu cãi lý với , tuy nhiên hôm nay trong tâm trạng tẻ nhạt, quá mức rảnh rỗi, có thể lãng phí chút thời gian cùng người phụ nữ này thảo luận vấn đề ngu xuẩn.

      “Theo baidu, Bạn Bè chính là những người có giao tình với nhau. Tình bạn nông sâu dựa vào mối quan hệ xa hay gần của bọn họ. Theo từ điển Oxford, Friend chính là person-you-like, supporter, not-enemy* …”

      *person-you-like, supporter, not-enemy: người bạn thích, người ủng hộ, phải kẻ thù …

      Quả nhiên …

      Hứa Luật ngẩng đầu nhìn trời ….

      “Dừng … dừng!”, cắt ngang lời thao thao bất tuyệt, nắm tay : “!”

      Ngày hôm nay nhất định dạy cho tên đàn ông này thế nào là kết bạn.

      Hứa!”

      Hành động bộc phát này của là sao đây?

      Đường Tố phân tích, giải thích mà … phải hai người thảo luận định nghĩa về bạn bè sao?

      Hứa Luật kéo ra khỏi phòng: “Đầu tiên … vui lòng sửa danh xưng này lại!”

      Hứa, Hứa … bạn bè mà xưng hô vậy sao?

      “Sửa???” từ thích hợp nhất để gọi phái nữ, vì sao lại phải đổi?

      “Bởi vì bạn bè gọi nhau như vậy!”, Hứa Luật quay đầu, trịnh trọng với : “Bình thường tôi gọi là gì?”

      Đường Tố run run: “Đường Tố!”, bình thường đều gọi thẳng tên .

      “Hừ hừ … vậy nên ‘trả lễ’ thế nào đây?”

      “Hứa …”, biết tên , ngay ngày đầu tiên gặp nhau giới thiệu qua tên của mình: “Hứa Luật!”

      Lần đầu tiên nghe thấy gọi tên của mình. Tên của cũng dễ, hai đều là môi, dựa vào đầu lưỡi để thay đổi đọc. Đường Tố mặc dù cũng biết tiếng Trung nhưng lần đầu tiên phát hai chữ này gần nhau, cảm thấy có chút mới lạ.

      Gọi xong, hàng lông mày Đường Tố nhíu lại, cảm thấy ngay cả cái tên cũng gọi được!

      “Hứa _ a_ a_ a _ _ _ Luật!”

      trịnh trọng phát hai chữ ràng, sau đó phát gọi theo cách này rất kỳ lạ, từ ‘Hứa’ kéo quá dài.

      “Hứa _ a _ a _ Luật”

      Lại đọc thêm lần nữa, lần này thả từ ‘Hứa’, tốt hơn chút.

      Hứa Luật nhịn được cười. chưa bao giờ chứng kiến người nào lại trịnh trọng gọi ra tên như thế: “Đường Tố, … đọc theo tôi … Hứa Luật!”

      “Hứa_ a _ Luật!”, vẫn còn kéo dài , nhưng tốt hơn rất nhiều: “Hứa_ a_ Luật, Hứa Luật, Hứa Luật , Hứa Luật, Hứa Luật …” Càng gọi càng thuận miệng, cuối cùng có thể phát lưu loát!

      “Đủ … đủ rồi!!!” Hứa Luật mím môi: “Hiểu được rồi chứ, lần sau chỉ cần gọi tên tôi là Ok!”

      “Tại sao? Hứa Luật!”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28


      “Tại sao? Hứa Luật!” Tại sao lại muốn gọi tên.

      “Bởi vì …”, Hứa Luật khẽ mỉm cười, gương mặt trắng nõn dưới ánh tà dương soi chiếu như được phủ thêm lớp phấn màu hồng nhạt, “Bạn bè phải gọi nhau như vậy.”

      “Bạn bè? muốn làm bạn với tôi sao, Hứa Luật?”

      “Đúng!” Sao có cảm giác quay về thời học mẫu giáo thế này … ha ha ha!!!

      “Ồ … tại sao như vậy, Hứa Luật?”, Tại sao muốn làm bạn với ? thấy rất đáng sợ sao?

      Đôi mắt của , đôi mắt sáng trong như bầu trời vào thu, thẳng tắp nhìn khiến thể đối mặt với , đành nhìn sang hướng khác. Cùng người khác đối diện quả là thể bình tĩnh được mà!!!

      là quyển sách ‘Mười câu hỏi tại sao’ à? Sao lắm tại sao vậy?”, Hứa Luật , “! Chúng ta ra ngoài ăn bữa no nê chúc mừng ngày đầu tiên kết tình bạn bè của chúng ta.”

      “Mặt đỏ rồi kìa, Hứa Luật!”

      “Nắng … nóng!”, Đàn ông thối, biết có thể vui vẻ làm bạn đây???

      dối, Hứa Luật!”

      “…” Lưu manh … thèm nữa.

      “Tại sao câu nào Hứa Luật?”, khóe miệng cong lên.

      “…” Im ngay, đồ lưu manh!!!

      “Nhìn xem, như con tôm luộc, Hứa Luật!”, giống như trái táo đỏ , phản ứng này của thú vị.

      “… Đường Tố, im ngay!” ta cố tình mà.

      “Tôi có quyền tự do ngôn luận, Hứa Luật!”, nhìn vẻ mặt khó chịu của khiến tâm trạng tốt hơn hẳn.

      “Vậy đừng có câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật”, Gọi đến nghiện rồi sao!

      phải muốn tôi gọi tên sao, Hứa Luật?”, đôi mắt màu nâu nhạt nghiêm túc nhìn vào , hề có ý giỡn chơi.

      Hứa Luật cảm giác mình gì vào lúc này cũng được, muốn im lặng, để mình chơi đùa cho thoải mái.

      Chết ! Đàn ông thối!

      Hứa Luật dừng chân, sắc mặt tức giận quay đầu: “Gọi gọi gọi gọi, gọi hồn có!” Lưu manh, thích gọi đúng , cũng làm y chang coi sao: “Đường Tố, Đường Tố, Đường Tố, Đường Tố …”

      hơi kêu tên cả chục lần, tự dưng lại phá lên cười lớn: “Ha ha ha … … tên của …”

      Tên của làm sao?

      “Đường Tố, Đường Tố, Đường Tố, … Tô đường Tô đường … biến thành tô đường”, Hứa Luật khó khăn lắm mới nín cười giải thích, ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng nõn của , khóe miệng lại cong cong, nhịn được bắt đầu co giật.

      *Đường Tố ~唐溯 ~ Táng sù || Tô đường ~酥糖 ~ Táng sū: Từ đồng

      Aizza, người cao ngạo như vậy, ngọt thơm như tô đường. cần hỏi cũng biết thế nào!

      Đường Tố nhếch mi: “Tôi ghét đồ ngọt, Hứa Luật!”

      “Hừ hừ … tôi thích ăn ngọt.”, Hứa Luật mặc kệ kháng nghị của , dùng chính từ ngữ của phản bác: “Tôi có quyền tự do ngôn luận. Đường Tố, Đường Tố … Tô đường, Tô đường.”

      Hiếm có cơ hội được , Hứa Luật làm sao có thể bỏ qua.

      Đường Tố từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên bị cứng họng, tình huống này khiến có hơi … thích ứng cho lắm. Ngừng ba giây, giọng mũi khẽ hừ tiếng, khôi phục vẻ lạnh lùng: “Hành động này của quá trẻ con.” ... hiển nhiên Giáo sư Đường quên mất cũng vừa mới chơi trò gọi tên Hứa Luật.

      Hứa Luật chớp chớp mắt, quan tâm giọng đầy phê phán của : “Tôi nó tôi thích ăn đồ ăn, ấu trí ở chỗ nào! Tô đường, tô đường, tôi khoái ăn tô đường.”

      ….”

      cúi đầu, đột nhiên kề sát vào mặt . Gương mặt tuấn tú phóng to gần ngay trước mắt dọa Hứa Luật ít, hai chữ ‘Tô đường’ nghẹn lại: “Làm … làm gì???”

      A! Quả nhiên hữu hiệu!

      Đúng như nghiệm chứng, tâm trạng Đường Tố sung sướng ít, khóe miệng cong lên, xem ra nghĩ sai, khi đến gần, căng thẳng, căng thẳng còn hai chữ ‘Tô đường’.

      Yeah!

      Càng gần càng phát người đàn ông ngũ quan cực kỳ tinh xảo, đường nét ràng quá sắc sảo, có vài phần mang nét đẹp Đông Phương.

      Mặt hai người cách nhau tầm ba mươi cen-ti-mét, từ trong đôi mắt màu nâu của có thể nhìn ràng hình ảnh thu của mình.

      Mặt … hình như càng ngày càng nóng. biết người đàn ông này có biết rằng tướng mạo của mình có lực sát thương rất lớn?

      Môi khẽ động đậy, ra hai chữ: “Đỏ kìa!”

      Hả???

      Cái gì đỏ?

      Hứa Luật chậm chạp hiểu được ‘Đỏ’ là có ý gì.

      Nhưng phản ứng chậm như vậy cũng tốt, chứ phản ứng nhanh khiến hoàn toàn mất khống chế mất.

      Nhiệt độ toàn thân như dồn hết lên mặt. Nóng quá! Hứa Luật cảm thấy cả gương mặt muốn bốc khói.

      Càng đỏ hơn!

      biết đỏ mặt là do cơ thể phóng thích adrenaline, là phản ứng phòng vệ tự nhiên. Thế nhưng phản ứng bây giờ của Hứa Luật khiến Đường Tố cảm thấy vô cùng thú vị, biết nó có thể đỏ được đến mức nào?

      …”

      Hứa Luật lùi bước kéo dài khoảng cách của hai người, nhưng phía sau là cửa, hết đường lui. Khoảng cách giữa hai người chỉ có gang tay, đều cảm nhận được hơi thở phảng phất lên gương mặt, nhàng lan tỏa khắp gương mặt .

      Gương mặt còn cảm giác nóng nữa mà là tê dại.

      Đường Tố cũng bắt đầu ý thức được hai người bây giờ cách nhau rất gần, chú ý của chỉ dồn lên gương mặt đỏ lựng của Hứa Luật, mãi cho đến khi hơi thở của phả lên gương mặt mới có cảm giác … có gì đó khang khác …???? Mùi hương gì …

      Đường Tố phản ứng lại ngay mà đôi mắt nâu nhạt khẽ chớp, cánh mũi khẽ nhúc nhích. Mùi hương ngọt dịu, làm người ta chán ghét, ngược lại rất ấm áp.

      Sau khi phát giác ra mùi hương khiến người ta chán ghét đó phát xuất từ người con trước mắt, run lên, lúc ấy mới phát đứng quá gần nhau.

      bình tĩnh nới rộng khoảng cách, câu đầu đuôi: “Tôi đói rồi!” Ngữ khí cứng nhắc.

      Căng thẳng quá mức khiến Hứa Luật cảm nhận được cảm giác vi diệu này. Chỉ thấy mình được giải thoát, lập tức xoay người mở cửa, vọt ra ngoài. Bên ngoài trời tối, gió đêm tràn vào, lành lạnh, khiến gương mặt nóng bừng bừng của giảm đôi chút.

      thôi, chúng ta ăn cá hấp Tứ Xuyên!”

      Hai người ai đề cập đến hành vi khác thường vừa rồi.

      Hứa Luật đề cập là vì biết hành động của vừa rồi tuyệt đối phải xuất phát từ trạng thái ‘kìm lòng đặng’, ‘bị hút hồn’ hay đại loại mấy tình huống cẩu huyết gì gì đó. chỉ là nghiên cứu ngũ quan của có phù hợp với tỉ lệ vàng hay thôi.

      Còn Đường Tố đề cập bởi cho rằng hành vi vừa rồi của mình có chút bất lịch , đối với mà cư xử như vậy là thiếu lễ độ.

      Hứa Luật đưa Đường Tố đến nhà hàng sang trọng mà trực tiếp đưa đến mấy quán lề đường của sinh viên. cho rằng người siêu cấp như Đường Tố chắc chắn chưa bao giờ trải qua thời kỳ sinh viên tươi đẹp. Ngày hôm nay, muốn trải nghiệm ‘Cuộc sống phàm trần’.

      Trong khu sinh viên quán ăn nào cũng có, món cá hấp lại càng dễ kiếm. Có điều khi bọn họ đến cũng là giờ ăn của sinh viên nên rất đông đúc và náo nhiệt. Quán cơm nào cũng đông ngẹt sinh viên, Hứa Luật đặt vấn đề vệ sinh lên hàng đầu nên chọn quán cơm có phòng ăn riêng, vô cùng chuyên nghiệp gọi hai phần cá hấp Tứ Xuyên: “Hơi cay thôi nhé!”

      “Xin hỏi còn dùng món gì khác ạ?”, nhân viên phục vụ vừa ghi món ăn vừa hỏi.

      Hứa Luật: “Đường Tố! muốn ăn gì ?”

      Gương mặt chút cảm xúc, người đàn ông có dáng dấp thập phần cao quý ở tiệm ăn bé này có vẻ như hoàn toàn hợp. Ngồi xuống chiếc ghế nhựa màu đỏ, cầm thực đơn, gọi tất cả các món chế biến từ cá, buông tha món nào.

      bé phục vụ mới đầu còn ghi ghi chú chú, càng về sau càng nghe càng hiểu, đứng ngây ngốc nhìn Hứa Luật: “Chuyện này …”

      Hứa Luật dở khóc dở cười giựt lại tờ thực đơn trong tay : “Hai phần Cá hấp Tứ Xuyên, phần lẩu cá trích, thêm phần canh gà ác hầm khoai .”

      Lần này phải rút kinh nghiệm, tuyệt đối được để gọi món, người đàn ông này chắc chắn chỉ cân nhắc tiêu chuẩn – Món ăn có cá –
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29

      *Đại miêu: Mèo lớn Bạch thử: Chuột bạch

      bé phục vụ cầm tờ thực đơn rời , trong gian phòng đột nhiên trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

      “Uống ly trà trước, món ăn lên ngay thôi.”

      Hứa Luật lấy hai cái tách rót trà vào. Loại quán ăn xuềnh xoàng này đương nhiên thể so sánh với mấy nhà hàng lớn với các vật phẩm tinh xảo. Nước trà màu trắng trắng, uống lên chẳng có chút mùi vị.

      ngồi ở chiếc ghế nhựa, bàn tay thon dài cầm chiếc tách rẻ tiền, miệng tách còn bị mẻ miếng. Hứa Luật cảm giác hình ảnh này quả có chút trung thực. ngước mắt nhìn bộ âu phục người , toàn là hàng hiệu.

      Vốn nghĩ đưa đến quán ăn nghèo nàn này bài xích, còn muốn bước chân vô khu này đến nửa bước, vậy mà giờ đây … trông rất phiêu diêu tự tại.

      Cứ ngồi yên thế này chờ thức ăn có vẻ hay … Hứa Luật suy nghĩ tìm đề tài tán gẫu: “Tại sao lại đến đại học Y dạy học?”

      Theo tính tình Đường Tố căn bản chuyên về giảng dạy cho lắm.

      “Đường Tu tôi tới!”

      “Đường Tu?”

      “Là gia huynh.”

      ra còn có trai.

      Hứa Luật chú ý cách dùng từ của . ‘Gia huynh’ là từ ngữ xưng hô của người xưa, bây giờ rất ít người dùng, ngày nay người ta thường gọi là: , đại ca, lão ca …

      nghĩ đến còn có trai!”

      Người đàn ông này nhìn giống có hoặc em trai.

      Đường Tố nhướng mày nhìn cái, nhàn nhạt đáp: “Đường Tu chê tôi thể nào hạ cái IQ cao ngất chết tiệt của tôi xuống giảng giải cho người khác.”

      là độc, hổ danh là em! Hứa Luật thầm nghĩ, nhà họ Đường này chuyên ‘sản xuất’ đàn ông miệng quạ à???

      “Vì vậy, đến Đại học Y dạy chỉ để chứng minh cho trai mình biết có thể làm được?”

      “Ừ!”, Đường Tố đan hai tay vào nhau, chống cằm, “Chỉ cần tôi làm được, Đường Tu hứa sau này can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa!”

      Nghe có vẻ như là người gia trưởng, can thiệp quá mức vào sinh hoạt cá nhân của em trai. Theo tính cách ương ương dở dở của Đường Tố, khả năng chuyện này cũng ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của .

      Hứa Luật đoán có thể do khi còn dưới ‘áp bức’ của trai biến thành người có tính cách quái gở như bây giờ.

      Nghĩ lại … haizza … cũng đáng thương.

      Hứa Luật nâng tách, đưa miệng kề sát vào vành tách.

      Đường Tố nhướng mày, nhìn hàm răng trắng tinh đặt vành tách, trông giống như chú chuột .

      Nghĩ đến chuột, trong đầu Đường Tố tuôn ra đống thông tin liên quan đến chuột: theo các nhà nghiên cứu chuột là trong những nguyên nhân gây ra các căn bệnh truyền nhiễm. Bản thân chuột mang theo rất nhiều loại vi khuẩn, ký sinh trùng gây bệnh. con chuột có thể chứa đến hai trăm loại vi khuẩn, trong đó có thể kể đến những loại gây hại cho con người như khuẩn salmonella, khuẩn tularemia, khuẩn Bacillus anthracis*, bệnh dại, sốt xuất huyết, trùng xoắn ..

      Salmonella: Bệnh nhiễm khuẩn salmonella là bệnh nhiễm khuẩn đường ruột do vi khuẩn gọi là Salmonella gây ra. Nhiễm khuẩn có thể lây lan từ ruột vào máu trong cơ thể và các nơi khác trong cơ thể. Triệu chứng có thể tiến triển từ 12 đến 72 tiếng sau khi nhiễm khuẩn. Các triệu chứng thường kéo dài trong vòng từ 4 đến 7 ngày và có thể bao gồm: Tiêu chảy, Co thắt dạ dày, Đau đầu, Sốt, Nôn mửa, Mất nước (mất dịch cơ thể), đặc biệt ở trẻ sơ sinh và người già

      Tularemina: tularemia là bệnh truyền nhiễm cấp tính do khuẩn francisella tularensis. Bệnh gặp ở nhiều loài động vật có vú và được truyền sang người bằng lây truyền trực tiếp hoặc truyền qua các vector là các loài côn trùng. Bệnh có đặc điểm lâm sàng là sốt, viêm hạch lympho ngoại vi và tổn thương nhiều cơ quan khác nhau như : mắt, phổi, đường tiêu hoá

      Bacillus anthracis: Bệnh than là bệnh nhiễm khuẩn cấp tính, từ động vật lây sang người, do trực khuẩn than (Bacillus anthracis) gây ra.

      Biểu lâm sàng ở người là hội chứng nhiễm khuẩn-nhiễm độc toàn thân nặng, tổn thương thường gặp là ở da. Thể hô hấp và tiêu hóa ít gặp nhưng rất nặng với tỷ lệ tử vong cao.

      Bệnh than là trong những bệnh được xếp vào nhóm bệnh "đặc biệt nguy hiểm". Vi khuẩn than dễ được nghiên cứu sử dụng trong chiến tranh sinh học.

      Tất cả những thông tin về chuột chạy chạy trong não. Đột nhiên vô thức nhớ đến tình cảnh khi bọn họ ở cửa ra vào, khoảng cách tiếp xúc giữa hai người khi ấy rất gần. Do trời phú cho có trí nhớ siêu phàm, ví như đọc qua sách thể quên … ví như… có vài mùi hương, chỉ thoảng qua những vẫn có thể cảm nhận được rất .

      Con chuột phải là loài tốt, chúng nó khiến người ta chán ghét, xua đuổi.

      Nhưng mùi vị của Hứa Luật, chán ghét, vì vậy ví Hứa Luật là chuột là được.

      Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thông tin bay nhanh như gió, chạy qua chạy lại trong đầu Đường Tố, dĩ nhiên Hứa Luật biết. Nhìn bỗng nhiên trở nên trầm mặc, vầng trán nhíu lại còn nảy sinh cảm giác đồng cảm, vô thức vỗ vỗ bờ vai động viên.

      “Đừng nghĩ đến mấy chuyện vui … quá khứ rồi cũng qua thôi!”

      Dưới ánh đèn, gương mặt trắng nõn của rất chân thành, hàng lông mi dài, con ngươi đen láy và trong vắt. Đường Tố tự dưng lại nghĩ đến những viên pha lê đen, sáng trong, phản chiếu ánh sáng. Mái tóc ngắn của khiến người đối diện cảm thấy khoan khoái, phấn chấn.

      “À … nghĩ ra rồi!”

      Ánh mắt lóe sáng, đột nhiên la lớn.

      “Hả???”, Hứa Luật trừng mắt nhìn, “Nghĩ ra cái gì?”

      “Vốn dĩ phải là chuột, là tiểu bạch thử đúng hơn!”

      Chuột bạch là loại động vật có vú, thuộc bộ gặm nhắm, có tổ hợp gien khá gần giống người, được dùng để thí nghiệm khảo sát độc tính, tính an toàn của các loại thực phẩm, mỹ phẩm, dược phẩm, vac-xin, các sản phẩm công nghiệp, các phát minh trong y học …

      Trong nghiên cứu khoa học, chuột bạch quả thực là cộng rất tốt.

      Con chuột bạch Hứa Luật, Hứa Luật là tiểu bạch thử! Mất cả gần phút mới nghĩ ra đáp án này.

      Với kết quả ‘Tiểu bạch thử’ mà Đường Tố vừa nghĩ ra khiến cực kỳ thỏa mãn, đến mức, miệng cũng lưu lại ý cười.

      “Tiểu bạch thử???”, Hứa Luật nghiêng đầu, thầm cân nhắc mấy từ này của … sao lại đến tiểu bạch thử rồi _ _ _ nhưng cũng muốn bị cười nhạo vì phản ứng chậm chạp của mà … đề tài vừa rồi của họ có liên quan gì đến chuột bạch?

      Giả thần giả quỷ gì nữa đây?

      Hứa Luật nâng tách, mượn chuyện uống nước để che giấu chuyện theo kịp tiết tấu của đại thần, lại cắn cắn vành chén: “Tiểu bạch thử đáng !”

      Đường Tố nheo mắt nhìn , đôi mắt hẹp dài, khiến người đối diện cảm thấy lạnh sống lưng, nhìn lăm lăm làm cảm thấy hồi hộp.

      “Gì … gì … gì vậy?”

      Đường Tố bình tĩnh uống ngụm trà, gật đầu: “Ừ … rất đáng !”, con chuột bạch như , đáng !

      … lời này của ta là có ý gì?!?

      chuyện về con chuột … nhưng đừng có nhìn tôi chằm chằm được ?

      Hứa Luật quýnh quáng, cảm thấy máu dồn hết lên mặt, gương mặt tuấn trước mắt quả là có lực sát thương cực lớn.

      bé phục vụ mang đến phần cá hấp Tứ Xuyên rất lớn trở thành cứu cánh giúp Hứa Luật bớt lúng túng.

      “Ha ha ha … ăn thôi. Món cá này ăn nóng mới ngon”, lấy đũa gắp cho miếng cá : “ thử xem!”

      “Cám ơn”, Đường Tố lấy cái muỗng , múc cho vào miệng, mùi cá tươi mới, hơi cay cay khiến vô cùng thích thú.

      “Lần sau chúng ta có thể thử món cá nấu cải chua, cũng tuyệt lắm!”, Hứa Luật múc cho mình miếng, quay lại thấy chén của trống rỗng.

      Tốc độ này … quá nhanh .

      Hứa Luật im lặng lên tiếng, lấy đũa gắp cho thêm miếng cá: “Tự động gắp nhé!”

      Đường Tố đưa chén nhận miếng cá từ đũa Hứa Luật, động tác ưu nhã lại cho vào miệng.

      “Trong này có dưa leo ngon lắm, ăn giòn giòn”, Hứa Luật cực lực đề nghị.

      thích ăn dưa leo!”

      “Còn tàu hũ non”, Hứa Luật gắp cho mình miếng tàu hủ: “Dinh dưỡng mà lại ngon!”

      thích ăn tàu hũ!”

      “… huyết gà trong chén canh gà hầm khoai này cũng rất ngon, thử !”. Đây là món cực kỳ thích.

      thích ăn huyết!”

      “Đường Tố! kén ăn quá đấy!” Khó nuôi.

      hùng hồn đáp lời: “Tôi tới là để ăn cá!”, cúi đầu lấy muỗng múc thêm muỗng cá vào miệng.

      “Cá cá cá … ngoài cá ăn được món khác sao?”, là mèo sao … nhưng mà mèo cũng biết ăn nhiều món mà.

      Đường Tố cảm thấy kỳ lạ hỏi ngược lại : “Có cá ăn, tại sao phải ăn món khác?”

      Hứa Luật lần nữa cứng họng.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30

      Mấy món ăn còn lại cũng được mang lên.

      Quán ăn cách tốt, tuy rằng đóng cửa nhưng tiếng huyên náo, ồn ào xung quanh vẫn vang vọng. Hứa Luật quen thuộc cảm giác này, làm nhớ về những kỷ niệm ngày xưa.

      Thời đại học, đây cũng là trong những chuyện thích làm nhất. có việc gì làm lại cùng đám bạn tụ họp hàng quán, ví như sinh nhật, tiệc chúc mừng sau khi thi xong, hay là ngay cả thi cấp sáu qua cũng tổ chức tiệc ăn mừng …

      “Xin chào … Xin lỗi làm phiền …”

      Cánh cửa gõ hai tiếng, từ bên ngoài bé cầm chiếc bánh sinh nhật đẩy cửa bước vào: “Ngày hôm nay là sinh nhật của em … phần này em mời chị!”

      Hứa Luật liền vội vàng đứng dậy, hai tay đỡ phần bánh: “Cám ơn em! Sinh nhật vui vẻ!”

      Ôi! Ôi! Như vậy mới tuyệt nè … thời sinh viên Hứa Luật cũng làm y chang vậy, cắt bánh cho bạn bè cùng phòng chia vui.

      “Cám ơn!”

      bé sinh viên vui vẻ rời , Hứa Luật nâng phần bánh sinh nhật trong tay, tâm trạng phấn khích, ngồi xuống ghế, thuận miệng hát bài Happy Birthday.

      Lấy chiếc nĩa bằng nhựa có sẵn, sắn miếng đưa lên miệng: “Ôi! Ngon quá!”. Ăn xong phần cá hấp Tứ Xuyên cay cay được tráng miệng bằng bánh ngọt sướng gì bằng.

      Đường Tố nhìn gương mặt rạng ngời của Tần Khanh cảm thấy cực kỳ giống cảnh chú chuột bạch nhặt được mẩu phô mai .

      “Này … có muốn ăn miếng ?”

      Hứa Luật nhiệt tình mời ăn ... chia sẻ niềm vui ngày sinh nhật của người xa lạ.

      muốn!”, Đường Tố trả lời ngay cần suy nghĩ.

      Hứa Luật nhìn nhăn nhăn trán, tiếng: “Quên mất, thích ăn đồ ngọt. Nào là bánh sinh nhật, nào là Tô đường …”

      gian chìm trong im lặng.

      “Bơ trong bánh ngọt chứa hàm lượng lớn axit-béo, ăn thường xuyên làm tăng nồng độ cholesterol trong máu, tăng nguy cơ mắc bệnh tim mạch vành, tăng nguy cơ xơ vữa động mạch, tắc động mạch chủ. Thêm vào đó lượng baking powder còn chứa aluminum gây tác hại rất lớn cho hệ thần kinh …”

      Phản kích của Giáo sư Đường luôn mang theo căn cứ khoa học.

      Miếng bánh Hứa Luật còn ngậm trong miệng, nuốt được mà nhả ra cũng chả xong, cứ cứng đờ tại chỗ nhìn gương mặt trắng nõn của , thiếu điều muốn ném miếng bánh vào mặt.

      Này! Tên _ kia _ tôi quả thể nào chơi đùa vui vẻ với được!

      “Ồ …”, Đường Tố húp miếng canh, thêm câu: “Chẳng trách phản ứng thần kinh của lại tệ như vậy.”

      Vâng! Logic của ta mạnh như thần!

      Phản ứng thần kinh chậm có thể liên quan đến chuyện ăn bánh sinh nhật luôn cơ đấy!!!

      Người bình thường như thế sao???

      bao giờ!!!

      Nhưng … nghe lời lẽ hùng hồn như vậy, có chứng có cớ như vậy khiến Hứa Luật tự dưng hoài nghi ngược lại mình, có phải hay do ăn quá nhiều bánh ngọt nên bây giờ thần kinh mới phản ứng chậm chạp như thế này …

      “Pà nó!”

      thế rồi sau này đối mặt thế nào với chiếc bánh ngọt đây.

      Lại lần nữa ngậm quả đắng đầu môi, Hứa Luật căm hờn, nuốt ngấu ngiến miếng bánh ngọt rồi nghiến răng nghiến lợi đặt phần bánh qua bên, lấy muỗng múc muỗng cá trích đầy tràn cho vào chén.

      Nhìn gò má cổ ửng đỏ, tâm trạng Đường Tố cảm giác là lạ, phản ứng vi diệu này với người bạn cùng phòng quả là rất thú vị! Tâm trạng tốt xấu của đều hết lên mặt hề che giấu, chẳng phí chút tâm tư phân tích, nhìn cái là ra.

      Ví như dáng vẻ lúc này, có chút buồn chán, vì vậy làm hành động cực kỳ ấu trĩ để trả thù … đó là cướp món cá trích thích nhất.

      Đột nhiên tiếng điện thoại reo lên.

      Hứa Luật nhìn xuống màn hình, trong vài giây ngắn ngủi đó Đường Tố có thể nhìn ra dường như hơi khó chịu.

      Môi cong lên, nhưng giây sau lại mím môi, chuỗi động tác này qua mắt Đường Tố lý giải: Hài lòng, rồi trở nên bực mình … hơi thiếu tự tin.

      “Alo! Tử Khiêm!”

      Đầu dây bên kia, giọng Tô Tử Khiêm mang theo vài phần sủng nịnh: “Có phải có chuyện gì giấu đúng ?”

      Hứa Luật trong lòng hơi hồi hộp, ánh mắt đảo vài vòng: “Aizza … có chuyện gì cơ chứ!”

      Đường Tố: Xoa xoa gáy … biểu chột dạ.

      “Còn thành khai báo!”, Tô Tử Khiêm cười cười: “Nha đầu này, nếu phải hôm nay gặp được pháp y Quản em chắc chắn cho biết em tham gia vào vụ án ở thành phố Tân sao?”. Đúng là chịu được nhàn hạ, chuyển qua đó để nghỉ ngơi, dưỡng sức, kết quả, ngon rồi, an nhàn chịu lại học đòi người ta tra án, người kiêm ngàn chức.

      “À … chuyện này sao!” còn tưởng …

      “Hả???”, Tô Tử Khiêm cao giọng, “Em còn tưởng là chuyện gì? Hay còn có chuyện gì chưa cho ?”

      Đường Tố: dối!

      “Ahaha! Làm gì có chuyện!”, Hứa Luật cười ha hả: “Chỉ có quãng thời gian trước hơi lu bu … nhưng cũng có gì nghiêm trọng.”

      Đường Tố: Hừ! Hừ! Lại dối.

      chứ?”, Tô Tử Khiêm hỏi gặng lại.

      , tuyệt đối , như vàng bốn số chín á!”, Hứa Luật giữ thẳng người: “ ăn cơm chưa?”

      Đường Tố: Giả tạo, quá giả tạo.

      “Vẫn chưa!”, Tô Tử Khiêm biết muốn đổi đề tài nên cũng thuận theo : “Em sao? Em ăn chưa?”

      “A! Em ăn cơm với bạn, món cá hấp Tứ Xuyên.”

      Đường Tố: Bạn? Là mình sao? Lần này phải dối, con mắt láo liên láo lịa, giấu giếm.

      “Cùng Cố Sanh sao?”, Tô Tử Khiêm biết Cố Sanh cũng ở thành phố Tân, cũng biết mối quan hệ rất thân thiết giữa hai người bọn họ nên mới chuyển Hứa Luật đến đây có Cố Sênh giúp đỡ, chăm sóc.

      Hứa Luật định giải thích là phải, là người bạn mới quen nghe thấy đầu dây bên kia có giọng nữ truyền tới.

      “Tử Khiêm .. ăn cơm thôi … Ủa? gọi điện thoại à? Gọi cho chị Hứa Luật sao?”

      Trong nháy mắt tất cả các lời muốn nghẹn nơi cổ họng.

      Có những lúc khổ sở, phải do bị lừa gạt mà đơn giản chỉ vì cuộc đời biến chuyển quá nhanh, bạn muốn ngăn nó lại nhưng có cách nào. Sớm biết nhân vật như thế tồn tại, vậy mà cứ ngóng cứ trông. nhìn thấy nhưng đâu phải là có, tự mình dối lòng tiếp nhận chút thương dư thừa của Tô Tử Khiêm.

      cảm giác mình giống con ngốc cứ mãi mãi mê muội, cách nào thoát khỏi. Lúc này đây thanh người con mềm mại đáng kia như bùa chú nhảy vào trong đầu khiến đầu óc trở nên trống rỗng, nửa bên mặt đau rát, ngay cả Tô Tử Khiêm gì đó nhưng nghe ra.

      “Chị Hứa Luật, ở thành phố Tân nhớ phải chăm sóc tốt nhé!”

      Giọng la lớn chấn động màng nhĩ .

      đói rồi … Ăn cơm thôi … bọn em ăn ngon miệng nhé! Bye bye!”

      để ý đến lễ nghi phép tắc, xong trực tiếp cúp máy, trong nháy mắt, cả thế giới trở nên yên tĩnh. lúc lâu sau thanh huyên náo xung quanh mới truyền vào tai .

      Hứa Luật ý thức tại mình ở đâu, ổn định tâm trạng, nở nụ cười cứng ngắc: “ ngại quá! Chúng ta tiếp tục ăn thôi!”. Tốc độ nhanh hiếm thấy.

      Đường Tố lời nào, lẳng lặng nhìn .

      Trước mặt Hứa Luật cúi đầu, mái tóc bên tai rơi xuống gương mặt nhắn, trắng trẻo, cụp mi hạ thấp, tất cả đều rất bình lặng.

      Đường Tố biết khổ sở, khổ sở đến mức trở nên quá bình thản.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :