1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh Phát Bệnh Rồi ... Em Đến Đây - Quỷ Miêu Tử ( Hoàn - 120c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21

      Đường Tố dĩ nhiêu thể hiểu được logic trong câu này của Hứa Luật. ràng giảng giải cho vấn đề khoa học vậy mà trả lời chẳng có chút đạo lý gì cả.

      Chuyện này có liên hệ sao?

      Dưới ánh đèn đường, bóng đen của như được bao bởi vầng hào quang, dáng người thẳng tắp, hàng lông mày đen và rậm, cái liếc mắt, đôi mắt nâu nhuộm lẫn dưới bóng đêm càng thêm sâu thẳm, giống như viên thạch đen. Đừng tưởng nhìn thấy hai bước chân vừa rồi của Hứa Luật, hành động đó chứng tỏ muốn giữ khoảng cách giữa hai người.

      Được thôi … nhưng tại sao lại làm như vậy?

      Bởi vì cho rằng bị điên sao? Hết thuốc chữa nên tận lực duy trì khoảng cách?

      Hiển nhiên giáo sư Đường cho rằng câu ‘Hết thuốc chữa’ của Hứa Luật là hề logic.

      “Tôi mắc bệnh!”

      Chính vì lẽ đó, phải làm cho , dù sao hai người cũng sống cùng nhà, nên để hiểu lầm , mà điều đó cũng hợp lễ nghi.

      “Hả?”

      Hứa Luật trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn vào đôi mắt .

      Gió đêm thổi tung mái tóc ngắn, lộ ra gương mặt thanh tú, ngũ quan hoàn mỹ. Hứa Luật cảm thấy người đàn ông có thể thỏa mãn ước mơ của những người theo chủ nghĩa bề ngoài.

      Nhưng chỉ giới hạn khi chuyện, chỉ cần vừa mở miệng, hủy diệt tất cả.

      Đường Tố khá nhẫn nại, lặp lại câu thêm lần, tốc độ rành mạch, chậm rãi: “ Hứa, tôi mắc bệnh. Tôi hiểu tại sao vừa rồi lại đưa ra kết luận mang tính suy đoán như vậy. Dưới góc độ của tôi, kết luận này có căn cứ và tính logic. Tôi đều kiểm tra định kỳ mỗi sáu tháng lần, nếu tin tôi có thể đưa xem kết quả báo cáo.”

      Oạch …

      Thái độ thành khẩn và kiên nhẫn của khiến đớ người, thể đáp lời. lúc lâu sau mói nghe thấy thanh của mình: “ cần … cần … tôi tin !”

      Chẹp! Cái tay Đường Tố này tuyệt đối là người có mối quan hệ giao tiếp xã hội thấp đến mức thể tưởng tượng nổi.

      Nghe ra giọng điệu trêu chọc của sao?

      Kết quả sau bữa tối, Đường Tố đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe đến trước mặt Hứa Luật, chứng minh có bệnh, và cũng chứng minh ràng hiểu hàm ý khích bác của Hứa Luật.

      Sau khi đưa báo cáo kết quả cho , an vị tại chỗ ngồi quen thuộc, chuyên tâm đọc sách, chìm đắm trong thế giới của riêng .

      “Đường Tố, câu kia của tôi phải chất vấn tình trạng sức khỏe của .”, Hứa Luật trả kết quả cho : “Ừ … đó chỉ là câu chòng ghẹo thôi, hiểu sao?”

      Người này tồn tại tế bào hài hước.

      “Chòng ghẹo?”, đối với ngôn ngữ Trung Quốc vẫn chưa nắm , vẫn còn chưa biết nhiều từ.

      Hứa Luật: “Just kidding đó!”

      Lần này hiểu thông.

      Nhưng phải phản ứng ngay lập tức như mong đợi mà lúc lâu sau mới ồ tiếng.

      Kidding? Chòng ghẹo? Cái từ này với chỉ là từ có tần suất sử dụng cực thấp chứ đừng vận dụng người .

      Vốn dĩ nó chỉ là những câu cú tẻ nhạt gây cười.

      Tuy nhiên ràng chuyện với cách rất nghiêm túc, sao lại đáp lời bằng câu trêu ghẹo . Điều này hề phù hợp với logic trong đối thoại nên tài nào biết được, nhưng nhìn hình như dối.

      Thôi được rồi, cứ cho là thể nào hiểu được suy nghĩ của những con người bình thường này .

      Đường Tố thêm lời, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

      Như vậy thôi sao?

      Hứa Luật có chút lúng túng , nghĩ đến chỉ là câu đùa này khiến người bạn cùng nhà của lại cho là hơn nữa trông có vẻ cố ý cư xử như vậy mà biết đó là câu gây cười.

      “Sorry!”, Hứa Luật gãi đầu, hiểu sao thốt lên từ này.

      Đường Tố ngẩng đầu nhìn : “For … what?” (vì chuyện gì?)

      Câu xin lỗi này của là sao đây, vì câu hết thuốc chữa rồi!’ thôi sao? Nếu nó chỉ là chuyện gây cười đâu cần lời xin lỗi?

      là chuyện cười rồi mà!

      Oạch …

      Vì chuyện gì?

      Hứa Luật lại bị câu hỏi của làm cho á khẩu.

      Hứa Luật từ đến lớn được mệnh danh là kẻ miệng lưỡi, gặp người tiếng người, gặp quỷ tiếng quỷ. Thế nhưng, sau khi Đường Tố xuất thường xuyên mắc phải tình trạng: thốt nên lời hoặc là còn từ gì để .

      Hứa Luật: “À … chẳng qua tôi cảm thấy … chung, tôi xin lỗi . Tôi chỉ nghĩ tất cả mọi người đều cho đó là chuyện cười nghĩ đến khiến hiểu lầm như vậy.”

      Đường Tố nhìn trước mắt, thu toàn bộ tất cả hành động vô thức của vào đáy mắt: tay vuốt trán … là xấu hổ, cằm nhếch đồng thời khóe miệng rũ xuống … tự trách; căng thẳng, rất căng thẳng.

      lời xin lỗi chân thành vì chuyện trêu đùa kia của mình, cảm nhận được … thế nhưng …

      “Tôi nhận lời xin lỗi của ”, Đường Tố cụp mắt, đưa ra câu trả lời.

      “Cái gì?”

      Là ý gì đây?

      Giọng kiên quyết: “ sai. Dưới góc độ của đó chính là trêu ghẹo, câu chuyện cười cũng có hàm chứa bất kỳ công kích hay ác ý gì hết; về phía tôi, tôi coi câu đó là , đó là do tôi chưa phân tích nó đầy đủ, sai cũng phải do ”, chậm rãi , “Dĩ nhiên, tôi chẳng có lỗi, chỉ là tôi nhận thức câu kia giống mà thôi.”

      Hứa Luật há hốc mồm: “Được! Được! Chúng ta ai sai hết!”

      Tán gẫu với quả thực … thực là …

      Thực là rất có tính khiêu chiến.

      Quả thực vượt qua phạm vi giao tiếp của người bình thường.

      “Đường Tố … lúc nào … à … lúc nào cũng vậy phải ? chuyện í!”

      “Có cái gì đúng?”

      có!”, Hứa Luật lắc đầu cái, “Chẳng qua tôi cảm thấy hơi giống nhân vật trong truyện Cực phẩm Lôi Đế.” Tuy rằng thường khiến á khẩu thể thành lời, có lúc thể lý giải nổi tư duy của , nhưng ngẫm nghĩ lại thấy những điều đều hoàn toàn có lý.

      “Thú vị?”, Đường Tố cân nhắc hai từ này, “Là như vậy đúng ? Người khác cho là như vậy!”

      Hứa Luật: “Bọn họ thế nào?”

      Thân người hơi nhoài về phía trước, nêu lên toàn bộ từ ngữ người khác đánh giá mình: “Terrible, Crazy, Monster … Còn có …”, nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của , đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này của cũng rất ngờ nghệch, có thể giống con Arthur nhưng làm cho người ta thấy chán ghét như Arthur.

      “Còn có từ gì nữa?”

      Đáng sợ? Tên điên? Quái vật? … quả là những từ ngữ miêu tả hề hợp với con người chút nào.

      “What – The – Fuck!”

      Đây là từ thô tục nhất.

      Hứa Luật nhìn , rất bình tĩnh, giống như mấy từ kia chẳng có chút quan hệ nào với .

      lẽ để tâm mấy từ ngữ đó sao?”

      “Để tâm?”, Đường Tố ngừng vài giây, hỏi ngược lại : “Tại sao tôi phải để tâm?”

      Giọng điệu tràn đầy nghi hoặc.

      Hứa Luật tự lẩm bẩm: “Đúng … cần gì phải để tâm mấy tên vô danh tiểu tốt kia, tầm nhìn của bọn họ so với con cá còn bằng.”

      Đường Tố sửa ngay câu ví von này của : “Xin đừng lấy món tôi thích ăn nhất ra so sánh với mấy tên vớ vẩn đó.”

      “… tôi sai rồi … bọn họ quả thực ngay cả mèo còn bằng.”

      “Meooo …”, Agatha quẩn bên chân Đường Tố đột nhiên ngẩng đầu lên.

      Đường Tố nhếch mày, cần cũng biết ý của : Nhìn , Agatha cũng kháng nghị lại kìa.

      Queen nhảy khỏi ghế sofa, chạy lại chân cọ cọ, hành động đáng đến mức cả người muốn tê dại.

      “Bé cưng, chị sai rồi”, Hứa Luật bế Queen lên, ôm vào lòng, gãi gãi cằm nó, sửa lại: “Bọn chúng ngay cả đống sh*t cũng bằng.”

      ví von rất thô thiển nhưng thực tế.

      biết , hạt café chồn – trong những hạt café quý nhất thế giới là được …”

      Loại hạt này được thu nhặt từ trong phân của con cầy hương.

      *Giá hạt café chồn dao động từ 160$ cho 1 pound (tương đương khoảng ba triệu rưỡi cho nửa ký hạt café)

      Hứa Luật: “…”. phải im, buộc phải im, cũng chửi thề mất.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22

      Thấy Hứa Luật trừng mắt bặm môi, liền ngậm miệng.

      Yên tĩnh được lúc, lại mở miệng : “… ly café, cám ơn!”. Hứa Luật tính kháng nghị chuyện sai như quản gia, nghe tiếp lời: “ biết giá trị của thời gian . Nếu như tôi đọc sách thay vì cùng chuyện phiếm tôi đọc hết quyển sách này rồi. Nếu cũng ngần ấy thời gian quan sát thị trường chứng khoán Âu Mĩ lời to …”

      nổ quá!”

      Hứa Luật cắt ngang lời , nhìn chằm chằm vào quyển sách dày cộm còn hơn nửa quyển: “Chúng ta từ nãy đến giờ chuyện mới có mười mấy phút.”

      Mười mấy phút mà đọc hết nửa phần còn lại sao?

      Thôi … thôi cho xin, gạt mấy đứa trẻ con còn được.

      “Có người từng đo qua tốc độ của tôi, phỏng đoán tôi đọc khoảng hai trăm ngàn từ trong phút.”

      vẫn nổ quá!”

      Hứa Luật kiên trì quan điểm của mình!

      Hai trăm ngàn từ trong phút?

      Ha ha ha!

      Tưởng luyện Quỳ Hoa Bảo Điển của Kim Dung ư? Hay nghĩ mình là máy photocopy. Đồ lừa đảo.

      Quỳ Hoa bảo điển là bí kíp võ thuật thượng thặng trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Trung Quốc Kim Dung.

      Liên tiếp chịu đựng ánh mắt đầy nghi ngờ của , Đường Tố cũng hơi khó chịu nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh như , đôi mắt nâu trong vắt nhìn bình tĩnh đáp lời: “Nếu tin, vậy thử !”

      dùng hành động thực tế để giải quyết nghi vấn, đây chính là cách thức đối chất tốt nhất.

      “Thử bằng cách nào?”

      ly café, cám ơn!” sau khi dứt lời, lại cúi đầu vào quyển sách trước mặt mình.

      Hứa Luật sững người, nhưng cũng hiểu ý : “Được thôi!”

      Ok! pha cho tách café, trong khoảng thời gian ấy xem làm thế nào. thả Queen xuống, xoay người vào nhà bếp pha cho ly café.

      Hứa Luật dĩ nhiên chẳng tin trong phút có thể nuốt được hai trăm ngàn từ nên ở trong nhà bếp loay hoay lúc rồi mới bưng tách café ra.

      Vừa tiến đến thấy tay cầm quyển sách khác. Hứa Luật phản đối nghĩ thầm: Ái cha … lại có thể diễn sâu như vậy sao?!

      Cho rằng chỉ cần đổi qua quyển sách khác là có thể lừa được ? Cho em xin, đánh giá quá thấp thông minh của rồi.

      “Café của ngài đây!”, Hứa Luật học theo cách xưng hô của với .

      Đường Tố: “Cám ơn!”

      Hứa Luật nhìn quyển sách mới tay , đọc được vài trang. cầm quyển sách mà đọc xong’ lên.

      “Thiên Cổ Bí – 1000 nghi án trong lịch sử Trung Hoa’, nhíu mày, liếc sơ quyển sách, hơn ngàn trang, ước chừng hơn mười triệu từ. có sách, mách có chứng lật ‘1000 nghi án trong lịch sử Trung Hoa’ ra, liếc sơ, quả , lúc nha lúc nhúc chữ: “Đọc hết rồi sao?”

      “Đúng!”, Đường Tố sửa lại cho chính xác, “ xem xong cách đây ba phút!”, chậm hơn so với tốc độ thường ngày của .

      Hứa Luật chỉ nghĩ phô trương thanh thế, vờ bình tĩnh: “Vậy … vậy tôi có thể hỏi chút được ?”

      Đường Tố ra hiệu ‘Xin mời!’

      Hứa Luật tùy tiện lật trang: “Vị Hoàng Đế nào thiết lập hình phạt ‘Trượng hình’?”

      “Theo ghi chép của ‘Thái Bình Ngự Lãm’, hình phạt ‘Trượng hình’ là do Hán Minh Đế, Lưu Trang thời nhà Đông Hán sáng lập … nhưng theo ghi chép trong sử sách thời Bắc Chu, nhà vua Bắc Chu Tuyên Đế thiết lập hình phạt này. Mặc kệ là do ai nghĩ ra chăng nữa cho đến thời nhà Tùy Đường, hình phạt này được phổ biến, ngày càng thêm tàn khốc khiến người dân sục sôi căm phẫn …”

      Hứa Luật vừa nghe , vừa đối chiếu nội dung trong sách, tuy phải y chang từng câu từng chữ nhưng ý tứ nhất quán với ghi chép trong sách.

      thể tin nổi, thử lại!

      “Kỵ binh xuất phát từ thời kỳ nào ở Trung Quốc?”

      “Thời điểm xuất Kỵ binh ở Trung Quốc, theo quan điểm giáo dục chia thành hai hướng. hướng quan điểm cho rằng là từ thời Chiến Quốc, nhưng nhóm khác nó bắt nguồn từ thời Xuân Thu …”

      Hứa Luật vẫn bán tính bán nghi, hỏi thêm mấy câu nữa, từ chuyện vua chúa đến các hùng hào kiệt, từ các học giả nổi tiếng đến các huyền thoại trong nhân gian. Bất luận là phương diện nào, đều trả lời trôi chảy, sai lệch ly.

      Luyện thành tiên rồi a?!!

      Cuối cùng kết luận câu: “Văn hóa Trung Quốc quả nhiên bắc đại tinh thâm, còn rất nhiều điều cần phải học tập, phải nghiên cứu!”

      Hứa Luật chẳng còn lời nào để .

      “Này chậm … chậm lại chút!” … Quả thực quá mức thần kỳ.

      Đường Tố liếc cái, quá quen thuộc với mấy loại phản ứng như thế này. cúi đầu, tiếp tục đọc quyển sách tay, dường như chỉ có sách mới thu hút quan tâm của .

      Ngay cả phản ứng của Hứa Luật cũng nằm trong phạm vi chú ý của . Đợi đến Hứa Luật khôi phục lại tinh thần đọc được vài trang sách.

      Đây phải lần đầu tiên Hứa Luật nhìn đọc sách, chỉ có điều lần này mới nhìn kỹ như vậy.

      Lúc đọc sách, Đường Tố rất an tĩnh, từ trong ra ngoài đều lộ ra luồng khí yên tĩnh. chìm đắm trong thế giới sách của mình.

      “Hình như … rất thích đọc sách?”

      Hứa Luật nhớ lại từ lúc ở cùng với chung nhà, sinh hoạt hằng ngày của phần lớn đều tập trung vào việc đọc sách.

      Đường Tố trả lời, ngẩng đầu nhìn chút: “Việc thường hay làm chưa chắc là công việc mình thích. Tuy nhiên tôi cho rằng thay vì lãng phí thời gian vào mất kẻ ngu ngốc, chi bằng làm bạn với quyển sách.”

      “… Được rồi!”, Hứa Luật ngượng ngùng, sờ sờ mũi, tự giác kết thúc cuộc đối thoại này. biết trong mắt của chính cũng bằng quyển sách. Nhưng thể chấp nhận nhận mình là người ngu ngốc.

      “Yên tâm!”, Đường Tố quan sát động tác của , duỗi hai ngón tay, ra hiệu khoảng cách: “Tuy rằng phản ứng thần kinh của chỉ có vậy nhưng chưa ngu ngốc đến mức đó.”

      “Ha ha ha …”, Hứa Luật biết đây là lời khen tuy rằng cũng chẳng khiến đối phương cảm thấy vui vẻ gì, nhưng dù sao khoảng cách được thu ngắn.

      “Hơn nữa, làm cá cũng rất ngon”, Đường Tố nở nụ cười, ra bộ rất hài lòng với tay nghề này của .

      Đây mới chính là nguyên nhân then chốt để thêm ‘điểm’ cho . Hứa Luật muốn lấy quyển sách phang vào , nhưng thôi … vẫn nên nhịn chút. Thân là người chấp pháp, biết pháp phạm pháp, gây thương tổn cho người khác.

      “Vì vậy nên thông thạo Tâm lý học, Nghiên cứu hành vi, Toán học, Sinh vật học, Kỹ thuật học … tất cả đều là ?!?”

      “Tại sao tôi phải gạt .”

      vốn dĩ cho rằng bịa chuyện! Đường Tố cho rằng đánh giá quá cao thông minh của , nên cân nhắc lại chút.

      Ánh mắt Đường Tốc khiến Hứa Luật chột dạ: “… À … bởi vì … tôi thấy còn quá trẻ!”

      “Bởi vì tuổi tác nên phủ nhận tất cả tôi ra? thực tế năm tôi 14 tuổi hoàn thành Chương trình học đại học, cũng đạt được bằng cấp trong các chuyên ngành Tâm lý học, Phân tích logic hành vi, Số Học. Sau này tôi tự nghiên cứu thêm các chuyên ngành Sinh vật học và kỹ thuật học, cũng đạt được học vị tiến sĩ trong các chuyên ngành này.”

      Đường Tố tóm tắt sơ lược cuộc đời học tập của mình, phải muốn khoe khoang, chỉ muốn chứng minh cho thấy khoác lác.

      Người này đúng là bá chủ trong lĩnh vực học tập.

      bắt đầu tự so sánh mình với , mới thấy mình quả thực vẫn chỉ là điều tra viên nhoi!

      từng đọc mấy quyển sách ngoài ngành bao giờ chưa?” ra muốn hỏi thẳng từng đọc anime chưa? Nhưng từ đến cửa miệng vẫn thể thốt ra, đành phải thay bằng từ ngữ nghe tương đối hoa mỹ hơn.

      “Sách ngoài ngành?” Đường Tố chỉ vào quyển sách dày cộm tay Hứa Luật, “Sách đó phải sao?”

      “A … Ha ha ha … cũng được!” Bá chủ thế giới quả nhiên khác người phàm: “Tôi nghĩ nhất định chưa từng đọc truyện cổ tích.”

      Khóe miệng Đường Tốc khẽ nhếch, tốc độ nhanh đến mức mắt thường thể nào phát được: “Loại sách vô căn cứ như vậy có giá trị gì cơ chứ?”

      “Bậy bạ! Truyện cổ tích là người bạn rất quan trọng khi còn ấu thơ.” có truyện cổ tích, tuổi thơ sao được gọi là hoàn chỉnh cơ chứ?

      “Hoang đường! Nghe truyện cổ tích quá nhiều khiến ngu !” Bên trong những câu chuyện ấy toàn là những đồ vật mang tính khoa học.

      “Ha a a!”, Hứa Luật cảm thấy có cơ hội thắng ván, “ y như là từng xem qua rồi đó. Nếu chưa xem qua, làm sao có căn cứ để đánh giá chúng tốt hay xấu. Theo như vậy, những kết luận vừa đưa ra là vô căn cứ.”

      Gương mặt tuấn của Đường Tố tối xầm lại, muốn nhẫn nhịn nhưng nhịn được: “Ai là tôi chưa từng xem!”

      “Ồ! …”, Hứa Luật, “ đọc rồi sao? Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn?”

      “Ý truyện công chúa ngu ngốc suýt bị siết chết, lược độc chết, quả táo làm nghẹn chết cùng với bảy tên lùn bệnh hoạn kia sao.”

      Tốt! … Khá lắm … dám phỉ nhổ vào truyện công chúa Bạch Tuyết.

      “… Vậy còn nàng tiên cá?”

      Đường Tố nhíu mày: “Là truyện kể về công chúa ngu xuẩn đương sớm, tự bán mất cái đuôi cá của mình à,” dừng lát tiếp, “Quả thực là dạy hư lũ trẻ.”

      Hứa Luật vẫn tin.

      “Bộ quần áo mới của Hoàng Đế.”

      người ngay cả mình có mặc quần áo hay cũng biết, xác định là thần kinh có vấn đề!”

      “… bán … à nhầm … bé bán diêm!” Pà nó! khiến phát rồ lên rồi đây.

      Đường Tố: “Có diêm trong tay, lo kiếm củi đốt sưởi ấm, cuối cùng để chết cóng, quả sỉ nhục trí thông minh của nhân loại.”

      Hứa Luật nhìn lúc lâu nên lời.

      “Đường Tố, nếu ngày nào đó chết, xin hãy hiến tặng thi thể của cho tôi.”

      muốn giải phẫu não bộ của ra xem bên trong là gì.

      Đường Tố xoa cằm: “Được cống hiến cho nghiên cứu khoa học tôi rất lấy làm vinh hạnh.”



      Hứa Luật chịu thất bại hoàn toàn. Đường tráng sĩ xin hãy nhận lạy!

      -quỳ!
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23

      Người đàn ông ngâm nga đứt quãng bài ca đồng dao, vẻ mặt đầy ý cười: “Em về ... tôi vẫn chờ em trở về ...”

      Trước mặt còn rất trẻ, bị treo cổ, hai tay bị trói ngược ra phía sau, miệng bị dán băng dính, chỉ phát ra mấy tiếng “ư … ư”, hai mắt đẫm lệ.

      gian trống rỗng.

      “Đừng sợ!”, vẻ mặt người đàn ông vẫn giữ nguyên biểu cảm, ràng là gã đàn ông trung niên, vậy mà lúc này đây là trông ngây thơ như chú nhóc: “Chỉ có như thế này em mới lìa xa tôi.”



      rơi vào khủng hoảng.

      được … Có ai … có ai … mau đến cứu với.

      Người đàn ông dường như chẳng thèm chú ý đến nỗi sợ hãi và lời van xin của . đến đầu dây vải, còn đầu dây được cột vào cánh tay của , sau đó ra sức kéo căng.

      Theo sức kéo của , bên bàn tay của từ từ bị kéo lên cao.

      “A a a …”

      Cơn đau khiến tròng mắt trợn ngược, nhưng người đàn ông chẳng có chút dấu hiệu dừng lại, miệng vẫn ngâm nga bài đồng dao, lực trong tay càng ngày càng mạnh.

      phảng phất nghe tiếng từng khớp xương trong thể mình gãy răng rắc, răng rắc, cơn đau truyền đến, trước mắt đột nhiên tối xầm, rơi vào hôn mê.

      *_* *_* *_* *_*

      Taxi ở Tân Thành biết bao nhiêu chiếc, theo chỉ đạo của Đường Tố, Mạc Thông triệu tập tất cả quản lý của hãng taxi trong thành phố về đồn cảnh sát. Sau đó tiến hành sàng lọc, cuối cùng tìm ra được mười người có tính chất phù hợp với ghi chép của Đường Tố.

      Đương nhiên cũng chưa hẳn là hoàn toàn phù hợp.

      Mạc Thông làm cảnh sát lâu năm như vậy ông vẫn thích cách thức điều tra theo phương pháp truyền thống.

      Ông biết mấy chuyện điều tra bây giờ được phân tích dựa theo tâm lý học, phác họa chân dung tội phạm và đó là những điều rất thần kỳ, nhưng chưa chắc trăm phần trăm là đúng, đối với ông áp dụng phương pháp điều tra truyền thống là tốt nhất.

      đúng hơn, phác họa tâm lý và phân tích hành vi tội phạm chỉ gói gọn trong phạm vi hẹp. Để bắt được tội phạm cần kết hợp thực tế, căn cứ báo cáo pháp y, giám định chứng cứ, vậy mới có thể lần ra được dấu vết.

      Giống như vẽ vậy, ban đầu là những đường nét phác thảo, sau đó từ từ tô đậm, thêm nét này nét kia, rồi bức vẽ mới có thể thành hình.

      Vừa có kết quả sàng lọc, Mạc Thông nhanh chóng gọi điện thoại cho Đường Tố.

      Kết quả, ông gọi hơn mười mấy cuộc, vẫn là thanh: Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi liên lạc được. Vui lòng gọi lại sau!

      Mạc Thông tức đến mức muốn chửi thề, sau cùng ông cầm điện thoại lên, tìm ra tên trong danh bạ, sau đó gọi cuộc.

      *_* *_* *_* *_*

      Khi Mạc Thông gọi cho Hứa Luật mới vừa tập thể dục và tắm rửa xong, cả người tâm trạng phơi phới vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.

      Ngày hôm nay có giờ dạy nên có dư dả thời gian.

      Từ khi còn bé, Hứa Luật được ba rèn luyện phải tập thể dục mỗi sáng nhưng khi ấy rất hay trốn tập. Nhưng sau này dần dần cũng thành thói quen, mỗi sáng khi thức dậy chạy hoặc vận động là cả người đều bứt rứt khó chịu. Nhờ như vậy Hứa Luật xưa nay sức khỏe đều rất tốt,

      “Alo! Chú Mạc ạ, vụ án có tiến triển gì mới sao?”

      Vừa nhận được điện thoại, đầu liền nghĩ ngay đến vụ án.

      “Đường Tố đâu?”, Mạc Thông mở miệng hỏi ngay.

      Hứa Luật liếc nhìn ra vị trí dành riêng cho Giáo sư Đường, có người, nhìn lại đồng hồ, mới chưa đến tám giờ: “À! Chắc còn ngủ!”

      “Mau gọi cậu ấy dậy, nhờ cậu ta đến Cục cảnh sát chuyến.”

      Vừa dứt lời, Mạc Thông cũng chờ câu trả lời của Hứa Luật, ngay lập tức cúp điện thoại.

      Tìm Đường Tố tại sao lại gọi vào máy của ? Hứa Luật tài nào giải thích được nhưng nghe giọng ông ta hình như có vẻ gấp gáp, chắc chắn vụ án có tiến triển. cho điện thoại di động vào túi, từng bước lên lầu, đến trước cửa phòng Đường Tố.

      Cốc! Cốc! Cốc!

      “Đường Tố!”

      Đợi vài giây, bên trong chút động tĩnh.

      “Đường Tố!”

      Cốc! Cốc! Cốc!

      Tiếng gõ cửa mạnh hơn chút, tiếng gọi của cũng to hơn chút.

      Năm giây sau, phía bên trong cũng chẳng chút động tĩnh.

      Hứa Luật chẳng thèm đoái hoài đến lễ nghi, phép tắc, trực tiếp xoay nắm đấm cửa …

      Vừa chạm vào tay nắm, trong đầu lên vô số hình ảnh trong mấy bộ phim truyền hình ‘cẩu huyết’, trọng điểm là: Cửa khóa, mỹ nam, ngủ trong tư thế khỏa thân.

      Đường Tố ‘nude’ khi ngủ … hình ảnh ấy … quả thực khiến máu huyết trong cơ thể Hứa Luật sôi trào.

      Ken két!

      Lực đẩy cửa bị chặn lại trả lời cho “Đời như là mơ!”. Theo tính tình của Đường Tố làm gì có chuyện quên mất phương thức an toàn cơ bản này cơ chứ.

      Thôi đành vậy!

      Hứa Luật ra sức xoay mạnh tay nắm, nện cửa thình thịch.

      “Đường Tố! Mau dậy, mau dậy!”, theo tiết tấu đập cửa là thanh gào thét.

      Lần này cuối cùng có hành động đáp lại.

      Cánh cửa mở ra, người đàn ông đầu bù tóc rối, gương mặt ngái ngủ, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê đứng ở đó, bàn tay đặt lên tay nắm cửa.

      Hứa Luật muốn tát vào mặt mình vài cái, sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt, nửa ngày vẫn chưa lấy lại hồn vía. Cho dù nhìn thân thể khỏa thân của Đường Tố còn đỡ hơn bộ dạng của ngay lúc này đây.

      mặc bộ áo hình mèo, liền quần. Bộ đồ hình thú này hay thấy trang taobao, hoa văn sọc đen trắng, còn có chiếc mũ tai mèo.

      Đương nhiên bộ đồ này của vẫn chất hơn so với bộ đồ giá 200 tệ bán taobao. Vải tơ mềm mịn, khiến người khác chỉ muốn sờ vào cái.

      Thêm vào đó dưới chân … lại có đôi dép hình giống hệt chân mèo.

      Đấy có đúng là người đàn ông ghét mèo vậy?

      “Xin hỏi Hứa có chuyện gì?”

      Giọng đầy vẻ bực bội, khó chịu, đầy oán khí. Giấc ngủ với rất quan trọng, là thời gian đại não của được nghỉ ngơi.

      Vậy mà bây giờ lại bị quấy rầy, điều này khiến thể nào giữ được phong độ bày ra bộ mặt tươi cười như thường ngày.

      “À! ….”, Hứa Luật khôi phục lại tinh thần: “Chú Mạc tìm về chuyện vụ án!”

      Ôi!!!! Trông khác gì con mèo.

      Đường Tố lấy tay vuốt mặt, nhưng xóa được sắc mặt khó chịu: “ Hứa! Phiền chuẩn bị cho tôi phần ăn sáng, nhiều cá chút. Cảm ơn!”

      Ầm!!!

      Hứa Luật còn muốn gì nữa nhưng cánh cửa chút lưu tình đóng sầm ngay trước mắt .

      Sao bữa sáng tự lo mà?

      Thôi được rồi, từ bi hỉ xả tha thứ cho hành vi thô lỗ này của bởi vì bản thân cũng muốn đến Cục cảnh sát xem tình hình thế nào.

      Hứa Luật ngồi bàn ăn, bên cạnh đó còn thêm chén cháo cá.

      ra muốn nấu cháo cá bởi từng chứng kiến nấu món cháo cá. Cháo cá do nấu quả thực đúng là ‘múa rìu qua mắt thợ’.

      Dĩ nhiên có thể nấu món mì cá, nhưng món ấy mau tiêu, nhanh đói bụng. Ngẫm nghĩ hồi, đành chọn món cháo cá.

      Hứa Luật vừa ăn, vừa lén lút đảo mắt nhìn Đường Tố ở phía đối diện, trước sau có nửa điểm thoải mái. Ăn được vài hớp cháo, gương mặt mới từ từ giãn ra. Quả nhiên chỉ có cá mới vực được tâm trạng xuống dốc của .

      Hai người yên lặng dùng hết bữa sáng.

      “Ohhhhhh!”

      Bước ra khỏi nhà bếp, Hứa Luật nhịn được thở dài cái. Trong lúc dùng bữa sáng sợ phê bình món cháo cá nấu. Nhưng bây giờ lại muốn nghe ý kiến của về món cháo cá của .

      Haiizzza! Quả thực rất mâu thuẫn.

      Hơn tám giờ sáng, hầu hết các sinh viên vào lớp, sân trường cũng im ắng hơn.

      Tiết trời cuối thu, những cơn gió nhàng mang đến bầu khí trong trẻo, xuyên qua đám lá, khiến khí trở nên mát lạnh như dòng suối thấm vào cơ thể.

      Hai người trước sau im lặng lời nào.

      vẫn mặc chiếc áo khoác sẫm màu, bước nhàng trong nắng sớm. Đôi chân thon dài, sóng đôi với Hứa Luật cảm thấy có chút khó khăn.

      Đường Tố được quãng, sau đó dừng lại, đứng yên tại chỗ. Hứa Luật biết có chuyện gì, nên rảo bước tính đến hỏi chuyện, vừa định mở miệng, thấy lại tiếp tục cất bước.

      Được vài lần như vậy, Hứa Luật mới hiểu ra ý nghĩa của hành động này … ra đứng lại chờ .

      Ôi trời! Người đàn ông này mặc dù miệng lưỡi cay độc khiến người ta phát điên … nhưng cũng là người đàn ông khá ga-lăng.
      phoenix1711 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24

      Hai người đến Cục cảnh sát. Mạc Thông trực tiếp đưa bọn họ đến văn phòng.

      Liên tiếp hai vụ án mạng xảy ra khiến người dân thành phố Tân hoang mang, sợ hãi. Những ngày qua đường dây nóng của cảnh cục muốn nổ tung.

      Ngay lúc đó, có người gọi đến báo án. ta cho biết vợ ta từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy về nhà … Cảnh sát phải giải thích bình thường theo quy định phải mất tích 48 tiếng vụ án mới được thành lập.

      “Trong ngày, Cảnh cục nhận được hơn 376 cuộc điện thoại từ người dân, gọi đến báo án”, Mạc Thông vò vò đầu, “Nếu dẹp cho sóng yên biển lặng, chắc chắn có bạo động.”

      Mạc Thông hiểu lo lắng của dân chúng. Cảnh sát đưa tin, trấn an mọi người, nhưng có hiệu quả. tại cách thức tốt nhất chính là bắt hung thủ về quy án.

      “Đây là kết quả mà nhân viên trong đội hình ngày đêm sàng lọc, những người này khá giống với phác họa của cậu.” Mạc Thông chỉ vào tư liệu trong máy tính: “Cậu xác định chân dung người nào là phù hợp nhất!”

      Những người này sống ở những địa điểm khác nhau, cảnh lực có hạn, thể thẩm tra từng người. Biện pháp nhanh nhất, khả thi nhất là sàng lọc những địa điểm liên quan đến nạn nhân.

      Mà sàng lọc địa điểm trùng hợp chỉ có Đường Tố đảm nhận là thích hợp nhất.

      “Hung thủ có năng lực tổ chức, IQ thấp, có khả năng giao tiếp, càng có khả năng tình dục, hình thức phạm tội ngày tăng ...”, Đường Tố nhanh chóng đảo mắt qua tư liệu máy tính, sau đó bước đến tấm bảng trắng, phía sau là bản đồ thành phố Tân bằng thủy tinh. cầm bút dạ khoanh vùng địa điểm hai nạn nhân xuất lần cuối cùng: “Theo đặc điểm tội phạm dạng này, chọn trường phạm tội quá xa địa điểm sinh hoạt, bởi nếu xa quá khiến bất an.”

      Sau đó lại lấy bút khoang vùng vào bốn địa điểm liên quan. Bên bản đồ bây giờ là sáu địa điểm: “Đây là lời giải để sàng lọc các ‘ứng cử viên’ của các .”

      Mạc Thông nhanh chóng tìm ra mấy nghi phạm phù hợp với nội dung Đường Tố vừa đề cập, ngay lập tức bước ra ngoài phân phó nhiệm vụ.

      Trong phòng làm việc lúc này chỉ còn Hứa Luật và Đường Tố.

      Đường Tố nhìn kết quả sàng lọc, sáu người. Đối với sáu người là quá nhiều, kết quả này khiến hài lòng. Phạm vi buộc phải rút ngắn hơn chút.

      rút báo cáo khám nghiệm thi thể, não bộ bắt đầu hoạt động. Thi thoảng miệng lưỡi cũng cử động, tốc độ rất nhanh, cần biết là nơi đây có người hay có người. Tóm lại chỉ cần ra.

      “Biến thái chỉ lần là xong. Từ lúc bắt đầu cho đến lúc ‘phát bệnh’ cần khoảng thời gian rất dài. Rồi từ khi ‘phát bệnh’ đến khi giết người cũng là cả quá trình. Trong quá trình ấy, chính là thời gian để thử nghiệm”, Đường Tố nhìn tư liệu sáu người: “Đối tượng thử nghiệm của là mèo, chó, cũng là những vật sống, ví như …”

      “Ví như cái gì?”, Hứa Luật vô thức bật ra câu hỏi.

      Câu hỏi của cắt ngang lời của . Lúc này mới nhớ ra ở đây vẫn còn người: “Ví như mấy món đồ có hình dạng giống người.”

      Hứa Luật ngẩn người, đầu óc bắt đầu suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên sáng rỡ, động tác này của thu hút Đường Tố: “ nghĩ ra rồi sao?”

      “Hình nhân!”, Hứa Luật trả lời: “Hung thủ đều khiến cho nạn nhân bị trật khớp rất nghiêm trọng … có khả năng liên quan đến mấy con rối bằng gỗ ?”

      “Rối gỗ???”

      Đường Tố nhìn đầy nghi hoặc.

      Hứa Luật bước đến, nhấp vào trang baidu, tìm kiến cụm từ ‘Rối gỗ giật dây’, sau đó đưa nội dung tra cứu được đến trước mặt : “Rối gỗ giật dây.”

      “Rối gỗ giật dây là loại hình múa rối của tộc Hán ngày xưa. Họ biểu diễn bằng cách dùng dây để thực các động tác của con rối. Thời đại con rối được sơn phết nhiều màu, có nhiều hình dạng, các khớp tay chân đều được cải tiến để có thể linh hoạt cử động, khiến nó có thể thực các động tác cách nhuần nhuyễn như người . con rối bình thường có khoảng 16 dây, nhưng có con có hơn 30 dây …”

      Đường Tố nheo mắt, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, lấy bút gạch bỏ năm địa điểm tấm bản đồ, cuối cùng chỉ còn lại vị trí.

      “Ha ha ha, Hung thủ … chào !”

      -_-_-_-_-_-_-

      Nhận được điện thoại của Hứa Luật, Mạc Thông nhanh chóng chỉ huy nhân viên trong cảnh đội hướng về phía đường lớn.

      “Lâm Vĩnh, 38 tuổi”, Mạc Thông vừa vừa truyền đạt tư liệu nghi phạm: “Độc thân, do người cha nuôi lớn. Hơn năm trước, cha qua đời, làm quản lý chi nhánh con tên Hải Thịnh. Bốn tháng trước bị công ty sa thải vì trong lúc làm việc làm thất lạc mấy chiếc xe, ông chủ cảm thấy bất mãn. tại ở tại …”

      Đoàn xe nhanh chóng tiến về ngôi nhà của Lâm Vĩnh.

      Đó là khu thành cũ, ngôi nhà hai tầng, phía tường ngoài được sơn phết. Từ hoàn cảnh có thể nhận thấy điều kiện kinh tế của tốt. Cửa sổ và rèm cửa đóng chặt, người ngoài cách nào nhìn vào trong.

      Mạc Thông gõ cửa, có tiếng hồi đáp. Mạc Thông ngay lập tức ra lệnh phá cửa. Đập vào mắt ông là hình ảnh bị trật khớp khá nặng, nằm bất tỉnh ở góc nhà.

      Mạc Thông gọi cấp cứu.

      Các cảnh viên khác chia nhau tìm kiếm khắp căn nhà, phát thấy bóng dáng của Lâm Vĩnh.

      “Mạc lão đại, Lâm Vĩnh có ở đây!”

      Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng khởi động xe, Mạc Thông chạy vọt ra phía cửa, chỉ còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe hơi nhãn hiệu Honda màu đen, bên trong là hình bóng người đàn ông trung niên gầy gò, Mạc Thông nhận ra đối phương là ai.

      “Lâm Vĩnh, đứng lại _ _ _”

      Đáp lời ông là khói xe mù mịt.

      “Đệt!!!”, Mạc Thông tức giận chửi thề, trơ mắt nhìn chiếc xe biến mất ở ngã tư.

      -_-_-_-_-_-_-

      “Hung thủ chạy thoát.”

      Hứa Luật cúp điện thoại, quay sang thông báo cho Đường Tố.

      Bên ghế phụ lái Đường Tố nhếch miệng phảng phất ý cười, dưới ánh nắng sớm, đôi mắt màu trà lấp lánh sáng ngời, giống như người thợ săn hiểu con mồi của mình mồn .

      Mà Lâm Vĩnh chính là con mồi sa vào lưới của .

      Hứa Luật vừa nhớ đến câu hỏi của trong văn phòng: “Sao có thể phác họa được chân dung nghi phạm?”

      “Căn cứ vào người trước!”, giọng chút khoe khoang mà đầy chân thành, cũng phải giả bộ khiêm tốn: “Dựa vào số liệu phân tích về hành vi của con người, mà kết quả này đều là do các cảnh sát trải qua vô số lần kiểm nghiệm trong thực tế, mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm mà tích lũy được.”

      “Khi FBI tiến hành sàng lọc phân tích hành vi phạm tội của hung thủ, đầu tiên bọn họ chia hung thủ thành dạng nhóm tội phạm có năng lực tổ chức và có năng lực tổ chức, và loại hình thức hỗn hợp. Tên hung thủ này ở loại thứ ba, nghĩa là có cả hai đặc điểm ở cả hai nhóm kia.”

      “Trừ khi là người mắc bệnh tâm thần nặng hoặc mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế PTSD nghiêm trọng, còn theo lẽ thường hành vi của hung thủ phạm tội giết người đều có nguyên nhân, phần lớn là do ân oán cá nhân. Lúc trước tôi có với hung thủ biểu mâu thuẫn về mặt tình cảm cơ thể nạn nhân, loại mâu thuẫn này có thể thấy được rất có tình cảm với nhân vật ảo tưởng trong lòng .”

      “Tình cảm giữa người và người gồm có tình và tình thân. Nếu đó là tình cảm giữa nam và nữ khả năng là tình , hành vi phạm tội của hung thủ đối với nạn nhân bên trong có chứa đến 90% hành vi tình dục. Tuy nhiên hai nạn nhân vừa rồi bị xâm hại; vì vậy cần cân nhắc đến tình thân. Vậy có thể giải thích thế này: tình cảm mâu thuẫn của hung thủ chính là khát vọng được tình thương của mẹ, nhưng lại phẫn nộ vì hành động vứt bỏ của mẹ mình …”

      bên nghe Đường Tố giải thích, bên chăm chú lái xe hướng về địa điểm Đường Tố vừa biết!

      “… Nếu như phát hành vi của mình bị bại lộ, cùng đường mạt lộ đem tất cả tâm trạng tồi tệ của mình trút lên người đàn bà thứ hai vứt bỏ , chính là người vợ trước!”

      Tác giả kêu gào …

      Oa oa oa … dù gì cũng là vụ án đầu tiên, còn ngượng tay. Hi vọng về sau viết tốt hơn!

      Edit bán than …

      Dạo này bận reply comment của mọi người … cơ mà tớ vẫn đọc hết thiếu comment nào nhé!!!

      Dạo này bận có gì xào nấy … edit được Chương nào truyện nào là quăng lên kites truyện đó … Mọi người hãy chờ Queenie _ _ _ đừng bỏ Queenie _ _ _

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25

      Hứa Luật chở Đường Tố đến khu cư xá của vợ cũ Lâm Vĩnh.

      Bảo vệ khu cư xá nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi màu đen vội vã đậu ở trước cổng, chưa đầy vài phút sau lại trông thấy chiếc xe cảnh sát do Hứa Luật cầm lái tiến đến.

      “Ái chà chà, cảnh sát cũng đến rồi … Vụ án gì vậy???”

      Hứa Luật và Đường Tố đuổi theo lên lầu, phá cửa xông vào, bên trong là tiếng kêu la đầy sợ hãi của người phụ nữ, ngoài cửa mấy người hàng xóm tò mò đứng lấp ló.

      “Cứu tôi với!”

      Người phụ nữ sợ hãi gào thét.

      “Câm ngay …”

      Lâm Vĩnh lăm lăm con dao trong tay, vẻ mặt hoảng sợ, lấy dao kề cổ người phụ nữ để làm lá chắn cho . quay về phía Hứa Luật và Đường Tố quát: “Đừng đến đây … được qua đây … chúng mày tiến đến tao giết con đàn bà này ngay.”

      Đường Tố vẫn tiến lên bước, thanh hòa hoãn: “Lâm Vĩnh, tôi tin tổn thương ta.”

      Hứa Luật nghiêng đầu nhìn , đây là lần đầu tiên nghe thấy giọng điệu này từ .

      Đường Tố: “ nhìn ta phải là người muốn tìm … ta đâu có mặc váy đỏ???”

      Ánh mắt Lâm Vĩnh trở nên mê loạn, tròng mắt tràn ngập tơ máu, nhìn chăm chăm Đường Tố, rồi lại liếc sang người phụ nữ bị kèm chặt bên người mình, tay hơi nới lỏng.

      Thanh của Đường Tố vẫn vang lên đều đều: “ vẫn chờ mẹ trở về đúng ?”

      Lâm Vĩnh gật gù: “Mẹ rồi … mẹ rồi … về đâu … mẹ cần tôi nữa rồi”, lại rơi vào trạng thái kích động, dao kề cổ người phụ nữ rươm rướm máu: “Bà ta cần tôi? Tại sao bà ta cần tôi???”

      có đâu … làm sao bà ta lại cần cơ chứ”, Đường Tố chỉ sang Hứa Luật đứng bên cạnh mình, “ nhìn , bà ấy về rồi, ở đây nè!”

      Hứa Luật ngẩn người.

      Tầm mắt Lâm Vĩnh hướng về phía Hứa Luật, vẻ mặt mờ mịt, rồi sau đó lắc đầu: “Bà ấy … bà ấy phải mẹ tôi …”

      Hứa Luật phản ứng nhanh, ngay lập tức phối hợp với Đường Tố, nhập vai: “Tiểu Vĩnh, mẹ đây … nhận ra mẹ nữa sao?”

      “Bà phải …”, mẹ mặc váy đỏ, “Váy … đúng! Tóc … cũng giống!”, phải, phải mẹ của .

      “Váy đây!”, trong tay Đường Tố có thêm chiếc váy đỏ từ khi nào, Hứa Luật nhận ra đây là chiếc váy mặc người trong hai nạn nhân trước đó. Nhưng mà mấy thứ này được lưu trong phòng pháp chứng, ấy lấy từ lúc nào vậy?

      “Tiểu Vĩnh chỉ là mẹ mới cắt tóc mà nhận ra mẹ rồi sao? Lát nữa mẹ thay quần áo dắt xem múa rối nhé!”

      Hứa Luật thầm nghĩ tên Đường Tố đúng là diễn xuất quá tài tình, gương mặt hề biến sắc!

      Nhưng trong tình huống thế này, thần trí Lâm Vĩnh mơ mơ hồ hồ, ký ức tại và quá khứ đan xen lên nhau. Biên pháp này của tạm thời kiềm chế lại tâm trạng của Lâm Vĩnh, Hứa Luật chỉ còn cách phối hợp với tốt.

      “Đúng rồi, múa rối … con còn nhớ ? Mẹ còn mua cho con con rối mới, con muốn đến lấy ?”, Hứa Luật bắt chước Đường Tố dụ dỗ Lâm Vĩnh: “… Tiểu Vĩnh thích sao?”

      Chỉ hai từ con rối khiến Lâm Vĩnh cực kỳ xúc động, bóng hình Hứa Luật trước mắt hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh người mẹ dịu dàng trong ký ức.

      Bàn tay từ từ thả lỏng: “Mẹ … mẹ ơi …”

      Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bây giờ lại như đứa trẻ khóc tu tu, thanh nghẹn ngào thể kiềm chế. Chiếc dao trong tay cũng rơi xuống đất.

      Hứa Luật nhanh chóng tiến lên đá con dao văng vào góc, đồng thời kéo người phụ nữ ra khỏi khu vực nguy hiểm. Mạc Thông chỉ huy cảnh sát tiến đến trấn áp, phong tỏa trường, bắt gọn Lâm Vĩnh. Vụ án khiến người dân thành phố Tân xôn xao được giải quyết, phong ba bão táp được dẹp yên.

      Chiếc xe cảnh sát áp giải Lâm Vĩnh , vụ án giết người kết thúc.

      Ngày hôm sau dĩ nhiên Lâm Vĩnh trở thành cái tên nóng nhất các trang báo trong toàn thành phố.

      Hứa Luật nhìn hình gương mặt người đàn ông báo. Người đàn ông trung niên chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo tệ, nếu chỉ nhìn mặt ai có thể đoán được lại là hung thủ giết người biến thái.

      còn nhớ tối hôm qua trong phòng thẩm vấn Lâm Vĩnh. rất rụt rè, cả người co quắp sợ hãi giống hệt đứa bé hoảng sợ.

      “Gia đình đơn thân, do tay người cha nuôi lớn. Cha trước đây là lão sư trong nghề múa rối truyền thống. Thời điểm đó nghề múa rối vẫn còn khá nổi danh, sau này dần bị rơi vào quên lãng, đoàn múa rối của cha buộc phải giải tán, kể từ khi ấy tính tình cha thay đổi rệt.”

      “Năm chín tuổi, mẹ chịu đựng được nữa phải trốn nhà ra , khi bà mặc chiếc váy màu đỏ. Sau khi mẹ rời khỏi, cha trút tất cả mọi oán giận lên người , động chút là vừa đánh vừa mắng.”

      “Trong nhà Lâm Vĩnh vẫn còn con rối giật dây cũ, là món quà mẹ mua tặng trước khi bà bỏ . tự suy diễn con rối ấy chính là mẹ, là người mãi mãi ở bên cạnh .”

      “Những trận đòn roi theo suốt quá trình trưởng thành của Lâm Vĩnh …”

      “Khi vợ ly dị chính là đòn trí mạng. dốc hết tiền của mua chiếc xe, hóa thân thành tầng lớp tri thức. Suốt ngày rong ruổi khắp phố lớn ngõ trong thành phố Tân. Ngày gặp Dương Phỉ là chính đề nghị cho nhờ xe, sau đó gạt lên xe …”

      Những thông tin liên quan đến Lâm Vĩnh là do Mạc Thông kể lại.

      Sau khi nghe xong, diễn tả được cảm xúc của mình, nhớ đến ngày hôm đó Lâm Vĩnh khóc rống trước mặt , trong giây phút ấy khác gì đứa trẻ đáng thương.

      lại nhớ đến Đường Tố.

      “Rousseau từng đứa trẻ lạc lối là do chính người lớn dẫn dắt chúng sai đường; bởi bản chất vốn có của chúng chỉ là lương thiện.

      Trong tiềm thức mỗi người đều dành phần lớn ‘cây tình cảm’ cho cha mẹ của mình, nếu như nhánh cây chỉ bị đứt mà chưa chết còn cứu được, chứ khi ‘cây’ gãy tài nào cứu được.”

      Nhân chi sơ, tính bổn thiện.

      Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Luật công nhận quả hổ danh là giáo sư tâm lý học, khắp người đều tỏa ra vầng hào quang chói lòa, nhưng chỉ ba giây sau, khi mấy câu tiếp theo: “Nhưng những chuyện này thể nào là bằng chứng chống đỡ hành vi phạm pháp của . Nếu như người nào có tuổi thơ bất hạnh như , lớn lên cũng thành sát nhân giết người hết sao, vậy khiến địa cầu giảm thiểu dân số đáng kể, chính sách kế hoạch hóa phải thay đổi buộc phải khuyến khích sinh sản. Tuy nhiên căn nguyên vấn đề vẫn là do là kẻ nhu nhược. Loser!!!*”

      *Loser: kẻ bại trận

      Hứa Luật: “…”

      Đây mới chính là Đường Tố quen biết, phụ lòng mọi người mà, chỉ cần vài câu là bản chất lòi ra ngay.

      hiểu người ác miệng như tại sao có thể trở thành giáo sư tâm lý học?

      Nếu người nào cần tư vấn tâm lý mà rơi vào tay với miệng quạ lợi hại của mình người ta bệnh cũng thành có bệnh.

      Vụ án được phá. Thành phố Tân khôi phục yên tĩnh vốn có, đối với người bị hại, ký ức này chẳng thể nào quên, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

      Cuối tuần ánh sáng chan hòa, Cố Sênh gọi điện thoại cho Hứa Luật.

      Ngày xưa hai người hai thành phố, nhiều khi cả nửa năm chẳng gặp được nhau. Bây giờ hiếm khi ở chung bầu trời, nên cố gắng gặp nhau càng nhiều càng tốt.

      “Những việc liên quan đến bản thân, tất cả đều được coi là đề tài trà dư tửu hậu. Trong giây phút nguy hiểm, mọi người đều cố gắng giữ an toàn cho bản thân.”

      Cố Sênh vừa nhấp ngụm café vừa kết luận sau khi nghe xong vụ án của Lâm Vĩnh.

      Hứa Luật nhấm nháp ly kem trà xanh thích, cũng thuận miệng : “ thực tế, ba mươi năm về trước có đến 90-95% các vụ hung án được phá, tại tỉ lệ này giảm xuống chỉ còn 70-80% và vẫn còn tiếp tục giảm. Bởi càng ngày càng có nhiều vụ án xảy ra từ những người xa lạ chứ phải là do mâu thuẫn của các mối quan hệ liên quan đến nạn nhân.”

      Cố Sênh nhếch mi: “Chao ôi! của tôi hôm nay khẩu khí sao giống y chang vị Giáo sư Đường kia vậy.”

      Hứa Luật trầm mặc: “… ra, chính ấy câu này!”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :