1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh Phát Bệnh Rồi ... Em Đến Đây - Quỷ Miêu Tử ( Hoàn - 120c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16

      Quản Thịnh Văn làm như nghe thấy tiếng chào hỏi, quay sang Lý Đạt Minh: “Chào thầy, thầy qua đây sao báo với em tiếng.”

      Đấy vẫn y như cũ mặt lạnh như đít nồi.

      Hứa Luật ngại ngùng đứng phía sau Lý Đạt Minh, thầm ngao ngán.

      Lý Đạt Minh: “Tôi đưa Tiểu Hứa đến xem qua chút!”

      Quản Thịnh Văn lúc này mới dời mắt nhìn đến Hứa Luật: “Pháp y Hứa, tôi mới nghe nhận lời mời đến Đại học Y, thành phố Tân tham gia công tác giảng dạy.”

      Hứa Luật: “Đúng, nhân cơ hội này trao dồi thêm kiến thức chút!”

      “Pháp y Quản, gia đình nạn nhân Dương Phỉ đến rồi!”

      Nhân viên khoa pháp y tiến vào thông báo.

      Hứa Luật theo chân Lý Đạt Minh và Quản Thịnh Văn ra ngoài, ba người tập trung ở phòng khách khoa giải phẫu nhìn cặp vợ chồng trung niên. Họ trông chất phác, gương mặt hốt hoảng, vừa trông thấy ba người bọn họ bước vào, hai người lập tức xông đến.

      Nhận diện tử thi là quá trình tất yếu cũng là quá trình phá hủy niềm hi vọng cuối cùng của gia đình nạn nhân.

      Cái này cũng được gọi là cảm giác tiêu cực mang lại phía sau cái chết của nạn nhân: nỗi bi thương của gia quyến.

      Ngành pháp y những phải tôi luyện quá trình nghiệm thi tại trường mà còn biết kiềm chế những cảm xúc cá nhân.

      Mấy năm qua, Hứa Luật chứng kiến biết bao nhiêu cảnh tượng li biệt, muôn hình vạn trạng. Đối mặt với ra đột ngột của người thân, bọn họ dùng phương cách phát tiết bi thương giống nhau, có người khóc hoài dứt, có người ngất ngay tại chỗ, còn có người ôm chặt thi thể chịu rời

      “Tiểu Phỉ …”

      Khi trông thấy con mình nằm bàn giải phẫu, mẹ Dương cả đêm cố gắng kìm nén tâm trạng, rốt cục chịu nổi òa lên khóc lớn. Hứa Luật vội vã đỡ thân thể mềm oặt của bà ta: “Dì à! ! Xin nén bi thương!”

      “Tại sao lại như vậy … tại sao lại như vậy?”

      Mẹ Dương lay mạnh bàn tay của Hứa Luật, gào thét, lặp lặp lại câu hỏi thể nào hồi đáp.

      Hứa Luật lựa chọn im lặng, trải qua năm tháng tôi luyện, còn giống như trước đây cùng ôm gia đình nạn nhân khóc lóc, nguyền rủa tên hung thủ mất hết nhân tính. Mà bây giờ bình tĩnh đối mặt.

      Có người , làm pháp y lâu năm, nhìn người chết còn nhiều hơn người sống nên cảm giác dần trở nên tê liệt, cảm thông dần mất . Hứa Luật đồng ý với luận điểm ấy, thân là pháp y, chứng kiến nhiều cảnh sinh ly tử biệt hơn so với những người khác, càng như vậy càng phải quý trọng sinh mệnh, cũng cho phép tội phạm được dẫm đạp lên sinh mệnh của người khác.

      hiểu nạn nhân, cũng thông cảm đau khổ của gia quyến nhưng càng hiểu hơn thân phận là pháp y của mình, phải chỉ động viên gia đình nạn nhân mà quan trọng hơn đó chính là tìm ra vật chứng, điều tra chân tướng, tìm ra hung thủ. Vì vậy lựa chọn im lặng.

      Càng im lặng lại càng trở nên quyết đoán, kiên quyết đem tên tội phạm ra trước pháp luật.

      Hứa Luật muốn tham gia vào vụ án này, cho dù lấy thân phận là trợ lý pháp y cũng được.

      Nguyên nhân cái chết của Dương Phỉ rất kỳ lạ, dựa theo trình tự giải phẩu thi thể là nhiệm vụ bắt buộc, bình thường đa số người nhà nạn nhân đều đồng ý.

      Sau khi làm tốt nhiệm vụ động viên gia đình nạn nhân, bên cảnh sát tiến hành lấy lời khai của cha mẹ Dương Phỉ. Hứa Luật muốn mở miệng xin Quản Thịnh Văn được hợp tác nghiệm thi, lựa lời để tìm cách sao cho thích hợp. Lý Đạt Minh đột nhiên cất lời, vỗ vỗ vai Quản Thịnh Văn: “Khó lòng có đủ hai người ở đây, vụ này hai người cùng nhau điều tra , tôi tin với trợ giúp của hai cậu tội phạm nhanh chóng quy án.”

      Thầy tuy lớn tuổi, mắt mờ nhưng làm sao nhìn ra được Quản Thịnh Văn vừa mắt với Hứa Luật.

      Quản Thịnh Văn cho dù muốn nhưng Lý Đạt Minh mở lời ta dám từ chối sao?

      dám!

      Hứa Luật nhìn gương mặt khẽ biến của Quản Thịnh Văn, vội vàng mở miệng: “Pháp y Quản giữ nhiệm vụ chính, tôi chỉ là trợ thủ thôi.” Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, nên lấn lướt quá.

      Quản Thịnh Văn liếc cái, hài lòng, ta lấy găng tay đeo vào: “Vậy cùng làm, lôi tên hung thủ ra ánh sáng.”

      “Được!”, Hứa Luật nhếch môi nở nụ cười, cũng đồng thời đeo bao tay đẩy cửa vào phòng giải phẫu.

      Dù cho hai người trước đây có mâu thuẫn nhưng vào giờ phút này bọn họ đều có chung mục đích đó chính là từ tử thi có thể tìm ra tất cả các manh mối đem hung thủ về quy án.

      Lý Đạt Minh thấy hai người bọn họ hòa thuận làm việc, ông thầm rời .

      “Ngày hôm qua khi chuyển tử thi đến đây kiểm tra qua các vết đốm thi thể và tình trạng cương cứng của nạn nhân …” Quản Thịnh Văn mặc dù lòng dạ hẹp hòi nhưng bắt tay vào công việc dám làm càn, đem tất cả các kết quả báo cáo ngày hôm qua với Hứa Luật: “Ngày hôm qua cũng chụp X-Quang cho nạn nhân, có mấy nơi bị trật khớp khá quan trọng. thấy thế nào?”

      Hứa Luật tiếp nhận phim chụp X-Quang, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

      chung trong cơ thể con người các phần khớp vai, khớp khuỷu tay và mắt cá là dễ bị sai khớp nhất, trong dân gian người ta thường gọi là trật khớp. Còn phần dây chằng và bao khớp ví dụ như khớp gối mà bị trật khớp là điều cực kỳ hiếm thấy.” Trong khi đó toàn bộ phần khớp gối, hai vai, khuỷu tay của Dương Phỉ đều bị trật khớp: “Lát nữa chúng ta cần tiến hành giải phẫu nghiệm thương chi tiết phần này.”

      vừa đọc xong phim X-Quang, Quản Thịnh Văn đưa dao giải phẫu vào tay . Hứa Luật run lên cái: phải ta mổ chính sao?

      *Bao khớp: Dịch khớp chứa trong mô kín quanh khớp gọi là bao khớp (joint capsule).

      Quản Thịnh Văn liếc cái: “Sao vậy? dám à?”

      Hứa Luật nhíu chặt mi, lập tức liền ràng mọi chuyện, Quản Thịnh Văn là muốn kiểm tra tài nghệ của : “Có gì mà dám!”

      Quản Thịnh Văn muốn biết nhìn đâu cũng thấy như con nít thế nào làm sao có được chỗ đứng như tại. Là do năng lực hay dựa vào quan hệ mà đạt được?

      Quản Thịnh Văn biết về lý luận sách vở Hứa Luật quả rất tinh thông, nhưng pháp y chỉ dựa vào sách vở là đủ! Nếu đôi bàn tay khéo léo cũng như tố chất trời ban thể giữ nổi chén cơm. ta cũng nghe phong phanh tin tức nhóc này và đội trưởng đội hình thành phố Giang có quan hệ khá thân thiết.

      Hứa Luật hạ dao, sắc mặt Quản Thịnh Văn giãn ra: đao pháp khá tốt.

      Theo phương pháp truyền thống, pháp y trong nước quen thuộc thủ thuật phẫu thuật ngực bụng, nhưng trong trường hợp này, vì phần gáy của nạn nhân bị tổn thương nên để duy trì phần gáy hoàn chỉnh Hứa Luật chọn phương pháp rạch chữ T.

      Đối với người ngoài ngành, pháp y cầm dao giải phẫu có ít trách nhiệm hơn bác sĩ bởi vì dao dưới tay pháp y phải dành cho người sống, cần phải lo lắng những tranh cãi sau này. Chỉ có khi làm qua nghề này mới biết, đao pháp ngành này cũng chẳng dễ dàng hơn bác sĩ thông thường.

      Hứa Luật đặt ngón trỏ lên sống dao, đặt dao vuông góc với thi thể, vết cắt chuẩn xác, ổn định, lực vừa phải, các lớp mô nhanh chóng ra, phần khoang bụng mở ra, ngay sau đó lục phủ ngũ tạng cũng thấy ràng ngay trước mắt.

      Hứa Luật: “Ổ bụng trướng nước, tượng tụ máu. Bây giờ tiến hành kiểm tra mạc nối lớn và các cơ quan”.

      Khách: Nội dung này bị , bạn cần trả lời để xem.

      Trong quá trình nghiệm thi đều được ghi hình, vì vậy, bọn họ vừa làm vừa thuyết minh.

      “Pháp y Quản, xem!”, Hứa Luật chỉ vào dạ dày.

      Phần dạ dày trống rỗng, điều này chứng tỏ khi còn sống nạn nhân ăn uống thời gian dài, điều này cũng là bằng chứng vì sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Dương Phỉ gầy trông thấy.

      “Cái tên quỷ ma này bắt con người ta, cho ăn uống, còn dằn vặt tới mức này, bà nội nó, biết nó còn là người hay ?” Miệng đeo khẩu trang Quản Thịnh Văn lầm rầm chửi bới, sau đó cũng tham gia vào công tác nghiệm thi.

      Hứa Luật cảm thấy Quản Thịnh Văn này hẳn là người xấu mặc dù có điểm khác người, nhưng khuyết điểm che được ưu điểm, ta coi cái ác như kẻ thù khiến dần có thiện cảm.

      Trong phòng giải phẫu, hai người câu tôi câu, từng giây từng phút trôi qua, chờ công tác nghiệm thi hoàn thành, Hứa Luật mới phát mặt trời gần lên đến đỉnh đầu. Nhìn đồng hồ, hơn 11 giờ.

      Chết!

      Trong nhà còn tên cao ngạo lúc nào cũng trong tình trạng cơ thể có độ kết sỏi cao đợi ở nhà.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17

      “Đằng nào cũng phải ăn thôi ở đây ăn luôn , tôi kêu người gọi thức ăn.”

      cần! Tôi ở ngay đại học Y, xe rất nhanh”, Hứa Luật khéo léo từ chối lời mời của Quản Thịnh Văn, còn vị khăng khăng giữ đúng chữ tín đợi ở nhà kia kìa.

      “Được!”, Quản Thịnh Văn cũng ép, “À … Pháp y Hứa …”

      “Sao?”

      Quản Thịnh Văn nhìn gương mặt trắng trẻo thanh tú của Hứa Luật. Nếu như phải vừa rồi tận mắt chứng kiến khó có thể tin được tuổi đời còn quá non trẻ lại có đao pháp thuần thục như vậy, toàn bộ quá trình nghiệm thi trầm tĩnh có bất cứ lo lắng hay sợ hãi nào, điềm đạm đúng xứng danh với vị trí trưởng phòng pháp y Thành phố Tân.

      Xem ra trước đây hiểu lầm quá nhiều, cho rằng vị trí của là do mối quan hệ mà có được.

      Quản Thịnh Văn muốn xin lỗi về hành vi nhen trước đây của mình, nhưng dù sao tuổi tác cũng lớn hơn Hứa Luật nên mở miệng thấy hơi ngại ngùng.

      Bà nó, có câu xin lỗi thôi, là nam tử Hán thể được sao!

      “Trước đây là tôi có cái nhìn phiến diện nên mới có hành xử thất lễ … Tôi xin lỗi!”

      Hứa Luật bất ngờ khi nghe thấy hai tiếng xin lỗi từ miệng Quản Thịnh Văn, giật bắn người: “Quản …. Pháp y Quản, ra tôi … tôi cũng có phần sai quấy. Lúc ấy còn trẻ háo thắng, cũng chuyện biết phép tắc, mong lớn bỏ qua cho tôi, đừng để trong lòng.”

      Hứa Luật cũng trịnh trọng hướng về phía Quản Thịnh Văn mở miệng tạ lỗi.

      Quản Thịnh Văn: “Vậy được! Coi như từ hôm nay trở giữa chúng ta còn bất cứ xung đột nào. Vụ án này nếu có tiến triển mới tôi báo cho ngay, lúc nào cũng sẵn lòng cùng bàn luận.”

      Sau khi tháo gỡ khúc mắc, hai người nở nụ cười … mọi ân oán cũ xóa sạch.

      Hứa Luật lại bắt taxi nhanh nhanh chóng chóng về Đại học Y.

      Về đến nhà, quả nhiên Đường Tố vẫn ngồi ở vị trí cũ nhàn nhã đọc sách, khác gì ông cụ non.

      “Xin lỗi, tôi về trễ!”. xong vùi đầu vào bếp chuẩn bị cơm trưa, nửa tiếng sau bữa ăn dọn lên.

      “Đường Tố! Ăn cơm thôi!”

      Vài giây sau thấy Đường Tố xuất bên bàn ăn.

      Sáng sớm chỉ ăn qua loa, rồi bận tối mắt tối mũi tới trưa, bụng Hứa Luật sôi réo ầm ĩ, ngồi vào bàn ăn lia lịa.

      So với Hứa Luật, tốc độ ăn uống của Đường Tố thể sánh bằng, quá mức tao nhã. Hứa Luật khua khua vài đũa, sau đó tốc độ cũng chậm lại, nhìn người đàn ông trong bộ âu phục chỉnh tề ăn cơm ở phía đối diện.

      biết dùng đũa nên vẫn ăn nĩa, thể múc cơm bằng nĩa do đó ăn dùng thêm cái muỗng. Bộ dụng cụ muỗng nĩa để ăn cơm chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng trong tay nó lại trở nên thuần thục và quen thuộc.

      Bản thân Đường Tố cũng cảm thấy kỳ lạ vì tại sao Hứa Luật có thể sử dụng hai cái thanh gỗ bé xíu cách linh hoạt như vậy. biết các ngón tay của chẳng thua kém chút nào, nhưng thể điều khiển được hai thanh gỗ đó. Nếu đưa cho đôi đũa để gắp cá chắc chắn miếng cá nát bét, ăn cũng ăn được.

      Đường Tố tuyệt đối cho phép mình có hành vi chà đạp miếng cá như vậy.

      Ăn xong bữa trưa, Hứa Luật dọn dẹp nhà bếp. Rời khỏi nhà ăn thấy Đường Tố lại an vị ghế tựa, ung dung lấy báo ra đọc.

      Đường Tố có rất nhiều báo, Hứa Luật thầm nghĩ có lẽ đặt mua toàn bộ các tờ báo lớn trong thành phố Tân gom hết về nhà, mỗi ngày đều thấy trong thùng thư chất đầy báo.

      Cho mèo ăn xong, Hứa Luật cũng lấy tờ báo ngồi ghế sofa. Chuyện vụ án của Dương Phỉ trở thành tựa đề nóng hổi các tờ báo hôm nay.

      Hứa Luật nghĩ đến bản báo cáo nghiệm thi Dương Phỉ, nạn nhân ăn uống, chỉ dựa vào nước để sống qua ngày, mấy vị trí trật khớp quan trọng, tất cả đều do ngoại lực tác động.

      Rốt cục là biến thái tới mức nào mới dằn vặt con người đến mức độ đó?

      Tại sao lại làm trật khớp ở vị trí đó?

      phải đơn giản chỉ dùng tay mà có thể tháo khớp của người đặc biệt là khớp gối.

      vậy tại sao còn cạo sạch tóc và chân mày?

      Còn nữa, tại sao lại là Dương Phỉ? Muốn định tội hay chỉ ra tay cách tùy ý?

      đống vấn đề cứ quanh quẩn trong đầu óc Hứa Luật, rối tung rối nùi.

      Trong phương pháp điều tra của các trinh sát hình , các bước tuần tự chính là tổng hợp lại trường sau đó tiến hành điều tra, lấy lời khai của các nhân chứng, phân tích quan hệ xã hội của nạn nhân kết hợp báo cáo nghiệm thi. Tổng hợp lại lần nữa, tiến hành điều tra đê tìm ra động cơ, khóa chặt các nghi phạm, tiến thêm bước phân tích, thẩm vấn, cuối cùng xác định hung thủ.

      Đội trưởng đội hình thành phố Tân, Mạc Thông rất chán nản, hai ngày trôi qua điều tra tất cả các manh mối nhưng vụ án có bước tiến triển, khiến mọi người đau đầu.

      “Theo tôi có thể là do tên biến thái, đột nhiên phát bệnh, bắt người sau đó ngược đãi.”

      “Nếu là như vậy thối nát quá!”

      Qua hai ngày cực khổ nhưng chẳng thu được kết quả gì khiến các cảnh viên ủ rũ. Trong đội điều tra hình thường truyền tai nhau câu này: sợ giết người vì tiền, chỉ sợ gặp kẻ bệnh thần kinh.

      Nếu là người mưu giết người vì tiền tài cứ cố gắng điều tra ra, nhưng nếu đụng phải kẻ mắc bệnh thần kinh giết người chỉ để thỏa mãn tâm lý biến thái, biển người mênh mông biết tìm nơi đâu?

      Mạc Thông thu dọn hồ sơ, xoa xoa đầu mũi, cầm các văn kiện liên quan ra ngoài.

      “Chú Mạc, chú đâu vậy?”

      tìm cứu tinh!”

      Mạc Thông cũng quay đầu, trả lời sau đó thẳng ra khỏi Cục cảnh sát, khiến nhóm thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu khó hiểu.

      Cứu tinh?

      Hứa Luật chạy ra mở cửa. Nhìn trước cửa là ông chú đẹp trai, bất giác run bắn người.

      “Chúc Mạc, sao chú lại đến đây?”

      “Tiểu Hứa, sau cháu lại ở đây?”

      Mạc Thông cũng kinh ngạc kém, nghĩ đến người phía sau cánh cửa này lại là Hứa Luật.

      Mạc Thông là nhân viên dưới trướng của ba Hứa Luật. Khi còn bé Hứa Luật hay được ông cho đồ ăn vặt. Mấy năm trước sau khi ly hôn ông rời thành phố Giang chuyển đến sinh sống ở thành phố Tân.

      Hứa Luật nghiêng người mời Mạc Thông vào nhà.

      Nghe giọng đầy ngạc nhiên của Mạc Thông chứng tỏ ông đến tìm , trong nhà này chỉ có hai người, phải chắc chắn là tìm .

      nghĩ đến chú Mạc cũng biết Đường Tố, đúng là quả đất tròn.

      nghĩ ngợi, phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân.

      Hứa Luật và Mạc Thông cùng quay sang nhìn.

      Đường Tố nhàn nhã trong chiếc áo thun xám quần âu đen, dưới chân mặc kệ Hứa Luật thấy qua biết bao nhiêu lần, nhưng lúc nào cũng muốn ôm bụng cười … đôi dép bông hình mèo con.

      thể tưởng tượng con người kiêu căng tự phụ như Đường Tố lại đôi dép trẻ con như vậy, quả thực thể hiểu nỏi. từng tò mò hỏi , chỉ hời hợt đáp là quà tặng.

      Nhưng Hứa Luật có cảm giác từ ngữ điệu hời hợt ấy còn chứa mấy phần tức đến nghiến răng nghiến lợi.

      Hai tay đút túi quần, mặc dù đôi dép chẳng ăn rơ gì với phong cách của , nhưng người ấy vẫn toát lên khí chất của người đàn ông chín chắn trầm ổn.

      Đối với người coi trọng vẻ bề ngoài như , mỗi ngày tiếp xúc thân hình tuyệt mỹ như vậy cũng khiến gian xung quanh trở nên tươi vui hơn hẳn.

      “Cho tách café như cũ nhé! Cám ơn!”

      Thanh vang lên đập tan tất cả suy nghĩ tốt đẹp ấy trong .

      Hứa Luật: “... Đường Tố, rồi tôi phải là quản gia của ”, đừng lúc nào cũng thuận miệng nhờ vả như thế chứ!

      “Tiểu Luật, cho chú tách luôn nhé. Cám ơn cháu!”, Mạc Thông cầm văn kiện theo Đường Tố về phía phòng đọc sách.

      Hứa Luật nên lời.
      trangtrongnuocPhiên Nhiên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18

      “Tin tức mà cậu vừa nghe tại gây ra những phản ứng tiêu cực trong dư luận.”

      Vừa đến cửa thư phòng nghe giọng Mạc Thông nêu mục đích ông ta đến đây.

      Nguyên nhân chính là cái chết lạ lùng của nạn nhân, tử thi giống như bị siết chết trong chiếc túi, khiến cho dư luận ngừng chú ý đến việc này.

      “Cậu có thể xem qua chút, gợi ý cho tôi phương hướng giải quyết được ?”

      Mạc Thông đưa cho Đường Tố tư liệu vụ án mạng.

      Đường Tố nhận lấy, ngồi xuống, ngón tay thon dài trắng nõn lật nhanh từng tờ giấy trong tập tư liệu. Phòng sách rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy thanh lật sách của ấy.

      Nếu như phải tận mắt chứng kiến bản lĩnh của , chắc chắn Mạc Thông thể nào tin được người trẻ thế này, dáng vẻ thư sinh thế này lại là chuyên gia tâm lý tội phạm Su T.

      Tin tức Đường Tố đến thành phố Tân chỉ có vài người biết, Mạc Thông là trong số đó.

      Khi Hứa Luật mang café vào, Đường Tố xem xong toàn bộ tư liệu, các bức ảnh chụp tử thi bày ra ở trước mắt, ngẩng đầu, nhưng lại có thể bắt lấy chính xác tách café đưa tới. nhấp ngụm, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mấy tấm hình.

      Đây phải là vụ án của Dương Phỉ sao? Tại sao chú Mạc Thông lại đưa cho Đường Tố xem?

      Trong lòng Hứa Luật cực kỳ kinh ngạc nhưng cũng ra vì trông thấy Đường Tố tập trung suy nghĩ, ánh mắt chằm chằm nhìn vào tấm hình, gương mặt an tĩnh, ai biết trong đầu nghĩ gì.

      Mạc Thông nhấp ngụm café, ông quay cuồng với vụ án này suốt hai ngày nay, cần tách café để định thần.

      “Quần áo!”

      Đường Tố đột nhiên mở miệng, Mạc Thông và Hứa Luật nhìn nhau, hiểu, sau đó lại nghe tiếng của Đường Tố vang lên: “Cung phản xạ của hai người ở bên kia Địa Cầu à? Tôi hỏi quần áo của ta đâu?”

      Cung phản xạ: là con đường mà xung thần kinh truyền từ cơ quan thụ cảm (da, ...) qua trung ương thần kinh đến cơ quan phản ứng (cơ, tuyến, ...). cung phản xạ thường bao gồm 3 loại nơ-ron: hướng tâm, trung gian và li tâm. Ngày nay người ta thấy xung thần kinh khi theo nơ-ron hướng tâm về trung ương thần kinh còn được chuyển qua nhiều nơ-ron trung gian và khi các xung thần kinh từ trung ương thần kinh chuyển qua nơ-ron li tâm ngoại biên lại có liên hệ ngược, chuyển các xung thần kinh theo các dây hướng tâm khác về các phần khác nhau của não, tủy sống để điều chỉnh phản xạ trước khi phát lệnh phản ứng nên lúc đó có vòng phản xạ.

      Lần này Hứa Luật lên tiếng, cảm thấy Đường Tố đột nhiên đặt ra câu hỏi này chắc chắn là có lý do, phải rảnh rỗi mà nghĩ ra.

      Hàng mi dài cụp xuống, tỉ mỉ nhìn những tấm hình kia. Trong hình, Dương Phỉ mặc chiếc đầm màu đỏ ngắn tay, mang phong cách retro. Cổ áo may kiểu hải quân, màu trắng. Phía viền váy và ống tay áo có thêu hoa văn màu trắng.

      * Retro là trào lưu hoài cổ, mặc lại các trang phục theo xu hướng thời trang những thập niên trước, bao gồm đồ vintage (quần áo, phụ kiện của những thập niên 40s đến 80s) và cả đồ phải vintage (đồ mới, đồ được inspired từ hình dáng đồ vintage). Trào lưu này nay rất thịnh hành đối với giới trẻ phương Tây và cũng là nguồn cảm hứng vô tận cho các nhà thiết kế nổi tiếng (Marc Jacobs là 1 điển hình cho 1 người hoài cổ và hay lấy cảm hứng cho bộ sưu tập của mình qua những gì xưa cũ).

      Bộ quần áo này.

      Mạc Thông mù mịt, trong đầu là dấu chấm hỏi to tướng, thốt lên: “ phải quần áo ta mặc người hay sao?”

      “Biết vận dụng não bộ vẫn là người đáng nhất”, Đường Tố , “ thử xem!”

      Mạc Thông nghẹn họng, biết trước chàng thiếu niên này là kẻ miệng mồm độc địa, dặn lòng đại nhân thèm chấp tiểu nhân, ông liếc sang Hứa Luật hỏi: “Tiểu Luật, cháu xem!”

      Hứa Luật nhếch môi: “Đây phải là quần áo của nạn nhân. ta bao giờ mặc quần áo kiểu này. Dương Phỉ thuộc tuýp người đại, chạy theo thời trang, biết dùng quần áo để phô bày nét đẹp cơ thể như lộ eo, khoe chân dài …”

      “… mà chiếc đầm đỏ này lại quá mức bảo thủ. Khiến cả thân hình của đều được bọc kín mít, giống như phong cách Dương Phỉ hay mặc cũng như tính tình của Dương Phỉ.”

      Hứa Luật phân tích những điều mình nhìn thấy.

      Khi tiếp xúc với thi thể, quần áo của Dương Phỉ được cởi bỏ. Tuy có thể thấy qua ảnh chụp trường nhưng phần lớn chú ý đều dồn vào những đầu mối kỳ lạ xung quanh tử thi. Lúc ấy cảm thấy bộ quần áo người ta chẳng có gì khác thường. Hơn nữa Hứa Luật cho rằng trẻ tuổi xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp. Nếu Dương Phỉ còn sống, nếu diện chiếc váy này phong cách ta hoàn toàn thay đổi.

      sai! Đúng là biết vận dụng đúng chỗ”, Đường Tố tiếc lời khen dành cho Hứa Luật, tiện thể bổ sung thêm: “Nhìn bàn tay, bàn chân của nạn nhân thấy ta chăm sóc khá kỹ, vậy làm sao có thể khoác loại trang phục từ thời mẹ của ta chứ”, ngón tay gõ lên mặt bàn: “Kiểu quần áo này thuộc thời trang của những năm 80, khi ấy bộ phim ‘Phố váy đỏ nổi tiếng’ gây tiếng vang lớn, ảnh hưởng mạnh mẽ về quan điểm về thời gian trong khoảng thời gian này.”

      *街上流行红裙子 - Red Skirts are Popular on the Street, tạm dịch Váy đỏ phố là bộ phim nổi tiếng của Trung Quốc sản xuất năm 1984.

      Mạc Thông tỉnh người: “Chả trách khi nhìn vào chiếc váy này tôi luôn cảm thấy hợp nhãn. ra đó chính là trang phục lưu hành trong thời của chúng tôi.”

      Đường Tố dùng giọng mũi, câu nặng: “Sứa!”

      Mạc Thông biết mình bắt kịp suy nghĩ của Đường Tố, đành nhìn về Hứa Luật tìm câu trả lời.

      Hứa Luật ngượng ngùng sờ sờ mũi, làm sao có thể giải thích với chú Mạc Thông rằng Đường Tố dùng từ ngữ đơn giản nhất để mắng chú có đầu óc bởi … sứa có não.

      Sau này khi vụ án kết thúc Hứa Luật đặc biệt dành thời gian lên mạng tìm hiểu những tin tức xung quanh bộ phim ‘Phố váy đỏ nổi tiếng’. Đây là bộ phim của những năm 80, Hứa Luật quả thực thể tưởng tượng ra người cao cao tại thượng, khí chất ngời ngời lại xem bộ phim ấy.

      “Khụ khụ”, Mạc Thông ngại hỏi lớp người sau: “Bộ quần áo này … có liên quan đến vụ án sao?”

      Đường Tố nhếch mày, thanh đặc biệt trầm thấp, ngón tay vuốt chiếc váy đỏ của Dương Phỉ: “Có chứ, bởi vì nó cho tôi biết truyện hay còn ở đằng sau. Đây mới chỉ là bữa tiệc khai vị thôi!”

      Hứa Luật và Mạc Thông: “…”

      Thú vị?

      Dùng từ này có chính xác vậy!

      Đường Tố xong, nhấp cạn tách café, đứng dậy lấy chiếc áo khoác: “Nào! thôi!”

      Hứa Luật: “ đâu?”

      ‘cảm thụ’ !”

      ?”, Hứa Luật vẫn chưa tỉnh táo: “Là ai?”

      Đường Tố mặc áo khoác chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, khí chất cao ngạo, thanh quý tao nhã, toát lên mấy phần tự phụ và kiêu căng: “Đương nhiên chúng ta gặp ‘quý ngài hung thủ’.”

      Chiếc xe hơi màu đen hòa vào dòng xe cộ tấp nập đường.

      Đội trưởng đội cảnh sát hình Mạc Thông lúc này biến thành tài xế đưa hai người bọn họ đến trường đầu tiên phát ra thi thể Dương Phỉ.

      Ánh mắt Hứa Luật vẫn dò xét người đàn ông phớt đời ngồi bên cạnh.

      Ánh mặt trời chiếu rọi lên gương mặt , khiến gương mặt càng thêm trắng hồng, đường nét ràng, tinh tế.

      Đôi mắt màu nâu sáng lấp lánh như ánh mặt trời, trong vắt như nước mùa thu. Sóng mũi cao và thẳng khiến người khác cũng phải ghen tị, đôi môi mỏng khinh bạc. Hai chân vắt chéo, hơi thở nhịp nhàng bình ổn, ngón tay đặt hờ hững đầu gối, gõ gõ theo nhịp.

      Động tác này hình như chìm trong suy nghĩ.

      Mạc Thông cũng là cảnh sát lâu năm, lão làng trong nghề, tại sao lại cần đến cố vấn của ? Thân phận của là gì?

      Cảm giác ánh mắt Hứa Luật nhìn chằm chằm vào mình, nghiêng đầu, ngó sang hướng khác, lẳng lặng đánh gãy tầm quan sát của Hứa Luật, lông mày nhíu lại, hỏi ngược lại : “Có vấn đề gì sao?”

      Hả???

      Bị bắt quả tang nhìn trộm người khác, Hứa Luật chưa kịp phản ứng nghe tiếp lời: “Biết vận tốc lan truyền của xung thần kinh là bao nhiêu ?”

      “ … khoảng chừng 0.5 ~ 200 m/s.”

      Đường Tố khẽ gật đầu: “Vậy có tiến bộ rất lớn, tại thu hẹp được khoảng cách rồi.” vươn tay ra hiệu khoảng cách được thu ngắn lại.

      Hứa Luật: “…”

      Mạc Thông lái xe, chứng kiến ngay cả Hứa Luật cũng bị sỉ nhục giống mình như vậy, liền muốn mở miệng để an ủi nghe tiếng Đường Tố: “Còn như vị ngồi phía trước đây, bít cửa lâu rồi.”

      Mạc Thông tỉnh người, tốt nhất ông nên im miệng hơn.

      Hứa Luật mới đớ người, câu vừa rồi có được coi như là lời khen ? Mẹ nó.

      Đường Tố nhíu mày: “ Hứa, biết người với người khi trò chuyện cần phải cùng nhau trao đổi.” vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của .

      sai!”, cực kỳ tán thành, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ: “Tuy nhiên, phải gặp người địa cầu mới có thể giao lưu vui vẻ được thưa ông Đường!”. Từ cái miệng quạ của ông Đường cho thấy ông đúng là người thuộc hành tinh khác.

      “Cho nên …”, nhìn , bỗng nhiên thể hiểu nổi: “Tại sao lại cho rằng mình phải là người địa cầu vậy? Tuy rằng phản xạ của rất chậm nhưng còn tốt hơn người khác rất nhiều mà ...”

      Hứa Luật biết mình đụng chẳng phải tay vừa, con người này chắc chắn có mối quan hệ xã hội rất tệ: “ nhất định là người bạn nào”. Nếu người nào làm bạn được với ta chắc chắn phải có trái tim cứng như kim cương.

      Đường Tố gật đầu biểu thị tán thành với câu này: “Ừ … bởi vì người nào cũng giống Arthur như đúc!”

      Biết ngay mà, ghét mấy kẻ ngu xuẩn cũng như ghét mèo vậy.

      Hứa Luật muốn chuyện, biết thích Arthur, với Arthur chỉ có từ miêu tả: Ngốc.

      May là Mạc Thông lên tiếng giải vây: “Đến rồi! Đây là nơi phát ra thi thể Dương Phỉ!”
      trangtrongnuocphoenix1711 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19

      Nơi đầu tiên phát ra thể là bên cạnh chiếc thùng rác bên vệ đường.

      Hai bên đường phải là hàng cây xanh mát mà là những ngôi nhà kiểu cũ. Ngày thường cũng có quá nhiều người qua lại, xung quanh cũng lắp đặt camera. Mấy ngày trước khi Mạc Thông phái nhân viên đến đây điều tra họ đều cho biết thấy điều gì bất thường. Bất thường chính là lúc phát ra thi thể.

      Ba người bước xuống xe.

      Mạc Thông chỉ vào thùng rác cách đó xa: “Chính là chỗ đó!”

      Nơi đó chất đầy rác thải sinh hoạt, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, muốn ói.

      Dơ bẩn chính là cảm giác đầu tiên để diễn tả nơi này.

      Đường Tố đến đó, hai tay nhàn nhã đút túi quần. Mặc Thông gọi điện thoại cho cấp dưới, vừa rồi Đường Tố có đề cập đến y phục người chết, ông muốn cầu đem chiếc váy đỏ kiểm tra thêm lần nữa.

      Mạc Thông còn chưa điện thoại xong thấy Đường Tố quay trở vào trong xe: “ đến trường kế tiếp!”

      Mạc Thông vội vàng cúp máy, lái xe đưa đến trường thứ hai: Nơi Dương Phỉ xuất lần cuối cùng.

      Chỉ trong vòng phút ngắn ngủi phát ra chuyện gì?

      Mặc kệ là phát ra điều gì, ngược lại chẳng thấy có gì khả nghi.

      “Có vấn đề sao?”

      Đối mặt với câu hỏi này của , mau chóng gật đầu xác nhận: “Có!”

      !”, nhìn chằm chằm , ánh mắt hời hợt.

      Hứa Luật: “Xin hỏi … vừa phát ra chuyện gì?”

      Đường Tố thu hồi tầm mắt, nhãn nhã nhìn về phía trước, đáy mắt như tỏa ánh hào quang, an tĩnh nhưng xán lạn, ra câu đầy ý: “Bẩn, rất bẩn!”

      Hứa Luật đợi cả buổi trời lại thấy tiếp, khẽ cắn môi, hỏi thêm: “Sau đó sao?”

      chuyện với Đường Tố, ai cũng có cảm giác chung đó là cảm giác mình thông minh, đủ thông minh để bắt kịp .

      Đường Tố cong môi: “ vứt những vật gì vào thùng rác?”

      “Đương nhiên là mấy thứ bỏ !”

      “Hừ hừ!”, Đường Tố liếc cái: “Lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, cảm giác thế nào?”

      Hứa Luật nhíu mày, hồi tưởng lại tấm hình vừa xem, bên là đống rác dơ bẩn, bên là chiếc bao nylon sạch bao bọc lấy thi thể, thốt lên: “Sạch !”, chỉ có vậy, “Lúc nghiệm thi, tử thi rất sạch , cũng như …”

      Đường Tố nghi hoặc nhìn : “Cũng như cái gì!”

      Hứa Luật do dự ra suy nghĩ của mình: “Giống như vừa được tắm rửa cách rất cẩn thận.”

      “Thùng rác là nơi chất chứa tâm trạng tức giận, phẫn nộ của , còn tử thi sạch chính là tình cảm lưu luyến của . Tên hung thủ này trong tâm trạng mâu thuẫn dằn vặt”, Đường Tố cụp mắt, cặp mắt màu nâu nhạt bây giờ lại có chút bi thương: “Biết điều này biểu thị cho chuyện gì ?”

      “Chuyện gì?”

      “Mâu thuẫn!”, Đường Tố nhìn vào , đôi môi mỏng hé ra rồi khép lại: “Bởi vì thực và lý tưởng của tương xứng. mường tượng trong đầu nhân vật ảo tưởng, nhưng khi gặp mặt lại khiến hoàn toàn thất vọng. Với những tội phạm mắc chứng bệnh ảo tưởng mãi mãi thỏa mãn được bọn họ; bọn họ ngừng tưởng tượng để đạt đến mức độ hoàn thiện, vì vậy …” dừng chút sau đó đến kết luận: “Chính vì vậy, còn tiếp tục giết người.”

      Mạc Thông ngồi phía trước, nghe câu cuối cùng của , suýt chút nữa đạp nhầm chân thắng thành chân ga.

      “Ý cậu còn tiếp tục giết người?” Mạc Thông trong lòng thầm chửi rủa.

      Đường Tố nhếch môi, nụ cười điềm nhiên, chậm rãi: “Dĩ nhiên. Chỉ có mấy tên giết người liên hoàn mới khiến tôi có hứng thú.”

      Như để nghiệm chứng lời của Đường Tố, khi họ đến trường thứ hai lâu, Mạc Thông nhận được điện thoại, chưa đến phút, Mạc Thông sắc mặt ủ dột đến bên Đường Tố: “Cậu sai, phát thêm thi thể nữa.”

      Hứa Luật kinh hãi: “Tình trạng thế nào?”

      “Giống y hệt Dương Phỉ, bị siết chết, tóc và lông mày còn, người mặc chiếc váy đỏ. Nhưng lần này có điểm khác biệt.”

      Đường Tố: “Có thêm gì?”

      Mạc Thông: “Tóc giả, lông mi, còn có son môi.”

      Đường Tố nhìn vào dòng xe cộ như nước trước mặt, đây là nơi Dương Phỉ xuất lần cuối cùng. Quảng trường thành phố Tân đợi taxi, đợi xe lúc lâu bắt được xe, nên rời .

      Sau đó biến mất chút tăm hơi, khi xuất chính là thi thể lạnh như băng, cách nào có thể xác định được thời gian và địa điểm ta mất tích.

      Đường Tố nhếch mi: “ dần hoàn thiện ảo tưởng, thôi, chúng ta xem tác phẩm mới của .”

      “Tác phẩm?”, Hứa Luật nhíu mày, khá dị ứng với cách dùng từ của , quá lạnh lẽo.

      Dù gì cũng là mạng người.

      Đường Tố thu hết ánh mắt của vào trong tầm mắt mình, dễ dàng đọc được bất mãn gương mặt , nhưng …

      Hừ! Như vậy sao? Thỏa mãn và hài lòng của ta đâu có liên quan gì đến .

      cũng chẳng phải là cá, mắc gì phải thích .

      Ba người với ba tâm trạng khác nhau đến Cục cảnh sát thành phố Tân. Cảnh viên thấy Mạc Thông quay về lập tức vây quanh ông, tầm mắt cũng chú ý đến hai người trẻ tuổi bên cạnh.

      “Thi thể được mang về, theo lời sếp dặn, bọn em vẫn giữ nguyên.”

      Mạc Thông gật đầu, dẫn hai người lên khoa pháp y ở phía lầu.

      Nạn nhân thứ hai cũng là tuổi còn khá trẻ, bốn ngày trước sau khi tan ca thấy về nhà. Gia đình có đến báo án mất tích.

      cơ thể nạn nhân cũng có mấy vị trí bị ngoại lực tác động khiến khớp xương bị gãy. Cổ và cổ tay có dấu vết bị trói, bị cạo hết tóc, thay vào đó là bộ tóc giả uốn xoăn, lông mày lá liễu, môi màu đỏ tươi.

      Hứa Luật ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương nơi vị trí gáy: “Cũng là bị siết chết …. Nhưng …”, quan sát thi thể, “… hề giống với Dương Phỉ. Dương Phỉ là bị siết từ phía sau …”, Hứa Luật giơ tay giả là người bị hại thứ hai làm vài động tác mô phỏng, sau đó chuyển tay ra phía sau: “Vì vậy phải là bóp chết mà là bị treo cổ.” Nếu tiến hành giải phẫu phần gáy phát phần bắp thịt có tình trạng xuất huyết giống nhau nhưng vết tích siết cổ do bóp chết và treo cổ hoàn toàn khác nhau.

      “Tại sao ban đầu là siết cổ chết, bây giờ lại dùng cách treo cổ.”, Mạc Thông nghi hoặc.

      Đường Tố vừa vặn đọc xong bản báo cáo sơ bộ tình hình nạn nhân: “Có thể bởi vì ta ngoan ngoãn, thuận theo ảo tưởng của , kích động khiến tức giận … nhưng nếu vậy tại sao vẫn phải chết?”, Đường Tố tự hỏi tự trả lời, “Treo cổ … nhân vật trong ảo tưởng của và treo cổ có quan hệ … Quan hệ thế nào đây?”

      Mạc Thông ra ngoài nhận điện thoại, sau khi quay vào mặt đen như đít nồi. Cục Trưởng vừa gọi điện thoại ra lệnh ông ta phá án trong vòng ba ngày.

      Hai tay Đường Tố đan vào nhau, đụng lên trán, suy tư mối quan hệ giữa chúng.

      việc gần như mồn , chỉ thiếu bước nhưng vẫn chưa đoán ra được, điều này khiến cực kỳ khó chịu.

      Đường Tố: “Phần trật khớp nghiêm trọng của hai nạn nhân là như thế nào?”

      Qua kiểm tra sơ bộ, mau chóng đưa ra đáp án: “Đúng! Hai tay bị bẻ 180 độ, khiến trật khớp. Mắt cá cũng bị xoay rất mạnh nên mới dẫn đến sái khớp …” Hứa Luật bình tĩnh trần thuật, chỉ mới vào nghề pháp y được vài năm nhưng cũng ràng chuyện. thế giới này có hàng ngàn hàng vạn kiểu biến thái, có thủ đoạn nào là tàn nhẫn nhất, chỉ có càng ngày càng tàn nhẫn hơn mà thôi.

      “Vậy ‘Trật khớp’ chính là ảo tưởng trong đầu ”, Đường Tố tiếp lời, “Bởi vì muốn thỏa mãn cơn giận mà ngược đãi … đúng, với người kia tồn tại ỷ lại cùng khát vọng, nên muốn ngược đãi, vậy tại sao lại bẻ xương. Trong này nhất định có liên quan với nhau. Báo cáo nghiệm thi chi tiết lập tức đưa cho tôi.”

      Vừa dứt lời xoay người bước ra ngoài.

      Mạc Thông theo sát phía sau: “Tôi cho gọi mọi người tập trung tại phòng họp.”

      Hứa Luật thêm lời nào, cùng Quản Thịnh Văn bắt đầu nghiệm thi.

      Trong phòng họp Cục cảnh sát, ánh đèn sáng trưng chiếu vào người trông cao lớn hơn nhưng hơi gầy, đường nét tuấn ràng. Vẻ mặt chút biểu cảm. Đôi mắt màu nâu biểu bất cứ điều gì nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của người khác.

      Đây nhất định là người đàn ông thu hút nhất mà từng biết.

      Trong phòng họp tiếng động, tiếng Trung phát đặc sệt giọng người vang lên.

      “Người các muốn tìm là người người đàn ông trung niên, tuổi từ 35-40, là người địa phương, dáng người trung bình, hơi gầy, độc thân, được người bố nuôi lớn. Khi còn thường bị cha mình ngược đãi. Tính cách quái gở, thích giao lưu với người khác.

      Làm công việc bình thường, mặc dù ta cố gắng chứng minh năng lực của mình nhưng thành công. Điều này khiến cảm thấy thất bại, khiến người ta chú ý.

      Sau khi người cha mất được bao lâu, gần đây công việc hoặc tình cảm của có chút trục trặc, ví như thất nghiệp, ly hôn; khả năng thất nghiệp lớn hơn, rồi mới dẫn đến ly hôn. Đây chính là mồi lửa châm ngòi cho việc giết người của .

      Trong quá trình gây án, có sử dụng xe, chắc hẳn là xe thuê. Loại xe nhãn hiệu bình thường tầm trung. Có thể là taxi.”

      Đây là phác họa chân dung ban đầu của hung thủ. Cụ thể hơn tôi cần đợi bản báo cáo nghiệm thi chi tiết.”

      Thanh ngừng bặt, trong phòng hội nghị yên tĩnh hẳn.

      Đường Tố ra ngoài, các cảnh viên tròn mắt nhìn nhau.

      “Này … nhưng tại sao lại là 35 – 40 tuổi?”

      Có người định thần kịp gọi lại thốt lên câu hỏi mà tất cả mọi người ở đây đều thắc mắc.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20

      Đường Tố quay đầu nhìn cảnh sát vừa đặt câu hỏi, ánh mắt chẳng khác gì nhìn con Arthur trong nhà.

      Đúng! tài nào hiểu được bọn họ. Đây ràng là chuyện hết sức đơn giản, tại sao bọn họ lại nhìn ra? Bọn họ chứng kiến tử thi, phải tất cả các manh mối bày ra trước mắt bọn họ rồi sao.

      Nhìn từng người từng người ánh mắt mờ mịt, Đường Tố nhẫn nại giải thích: “Mỗi sát thủ liên hoàn đều bộc lộ nội tâm sâu thẳm trong tâm hồn mình đặt lên thi thể. Chính thi thể cho chúng ta biết!”

      Mọi người trong đầu vẫn là dấu chấm hỏi to tướng, cảm thấy như nghe kinh thư.

      “…”, Đường Tố còn cho rằng con Arthur còn thông minh hơn đám người này. Ít ra khi hiểu nó nhắm mắt giả ngu nằm ngủ, chứ như bọn họ, trừng mắt như mấy cái bóng đèn pha chiếu thẳng vào : “Quần áo, lông mày, tóc giả, tất cả những thứ này chưa đủ sao?”

      Muốn hỏi là đủ cái gì được ?

      Mạc Thông cũng rối tinh rối nùi, đành : “Khụ! Cậu có thể dễ hiểu chút được ?”

      “Quần áo, tóc giả đều là thời trang của hai mươi mấy năm về trước”, Đường Tố đút hai tay vào túi quần: “Loại trang phục của hai mươi mấy năm về trước của người phụ nữ trẻ tuổi, cùng người bị hại tuổi tác khá hợp. Tâm lý biến thái chỉ trong ngày mà thành, mà cần phải cả quá trình. Tuổi ấu thơ đến thời niên thiếu tâm lý chưa thành thục nhưng công năng dần ổn định, đây là coi như hạt mầm biến thái được gieo, trải qua mười năm ấp ủ và phát triển, cuối cùng nảy mầm lên từ dưới mặt đất. Kết hợp suy đoán, tuổi tác hung thủ phải trong khoảng thời gian đó.”

      “Nhưng tại sao biết được gần đây mất cha?”

      Đường Tố liếc mắt, khẽ mỉm cười: “Bởi vì dã thú trong lòng trước nay đều bị trói buộc bởi lao tù, bây giờ lao tù mất … vì thế dã thú xổng chuồng.”



      Cũng trong khoảng thời gian đó pháp y hoàn tất việc nghiệm thi.

      Bởi vì chưa từng gặp gỡ với thân nhân của nạn nhân, Hứa Luật và Quản Thịnh Văn trước tiên tiến hành kiểm nghiệm bên ngoài, kết quả khác gì so với nạn nhân đầu tiên. Hứa Luật đặt trọng tâm công việc kiểm nghiệm lên những điểm khác nhau.

      Tóc giả, mi giả, son môi màu đỏ tươi như máu.

      Bộ tóc giả được uốn theo kiểu thời mẹ ngày xưa. Lông mày cũng được tỉa theo kiểu thịnh hành thời đ, kiểu lông mày lá liễu, rất mỏng. Màu son môi rất tươi, hình thành chênh lệch ràng giữa sắc mặt trắng bệch của tử thi và đôi môi đỏ như máu.

      Hứa Luật đột nhiên hiểu được câu của Đường Tố, hung thủ theo đuổi ảo tưởng của .

      Trong tưởng tượng của , người phụ nữ mặc bộ váy màu đỏ, tóc xoăn, có trang điểm, mặc dù có thể phong cách cổ điển nhưng đối với hung thủ mà đây là tồn tại rất quan trọng.

      Hứa Luật thầm nghĩ, người phụ nữ kia khẳng định là rất quan trọng với , do đó mới nhớ mãi quên, thậm chí ăn sâu vào đầu óc điên cuồng của ; vì người phụ nữ ấy mà bắt đầu giết người.

      Hứa Luật chú ý đến thứ rất vướng vào mái tóc giả.

      dùng chiếc nhíp lấy vật đó ra, là mảnh vụn chỉ bé bằng ngón tay út, mặt màu trắng sữa, giống như mảng sơn, có thể là bị tróc ra từ vật gì đó.

      Hứa Luật đưa mảnh vụn xuống lớp kính hiển vi, quan sát kỹ mặt bên kia của mảnh vụn, nếu may mắn từ đây có thể có được chút manh mối.

      Mặt bên này của mảnh vụn dính chút vụn gỗ.

      Vậy có thể mảnh vụn này là sơn từ vật bằng gỗ bị tróc ra.

      Dĩ nhiên, nữ thần may mắn đâu để ý đến , sơn đồ gỗ có biết bao nhiêu loại. Tuy nhiên, Hứa Luật cũng chẳng chùn bước, lấy nửa mảnh vụn vài giọt thuốc thử lên bề mặt sơn, đồng thời gỡ phần mạt gỗ bán mặt sau để tiến hành nghiệm chứng.

      Tất cả mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy, mãi cho đến khi tiếng ‘hừ’ lạnh truyền đến.

      Là Đường Tố.

      Hứa, bên lãnh đạo Cục cảnh sát phải thưởng trọng hậu cho vì tính chuyên nghiệp của mình.”

      Ngữ khí của chẳng vui vẻ gì, giống như đứa trẻ giận dỗi đúng hơn.

      Hứa Luật mới chú ý đến giờ cơm, vừa vặn công việc thu hoạch ít, Quản Thịnh Văn tiếp gia quyến của nạn nhân bên ngoài.

      Đường Tố bước đến: “Có kết quả gì mới ?”

      “Phát ra manh mối ”, Hứa Luật chỉ vạo vụn gỗ nằm dưới lớp tử thi: “Là mảnh vụn sơn được sơn thân cây nhãn lồng.”

      Đường Tố đưa mắt nhìn vào ống kính, ánh mắt sắc bén.

      “Đúng rồi!”, Hứa Luật , “Tôi kiểm nghiệm qua các vết trật khớp cùng vết tích hai tử thi, xem , cơ bản khác nhau là bao. Nếu như hành động bằng tay , có hình dạng như vậy. Hơn nữa có thể bẻ gãy xương khớp của người sống sờ sờ chỉ khi nào hung thủ học được chiêu tá cốt*, còn nếu chuyện này hề đơn giản. Nhưng nếu luyện qua, chỗ vết thương thể thô như vậy.”

      *Tá cốt: thuật dỡ xương trong võ học Trung Quốc

      Như cách thức đem cánh tay của nạn nhân bẻ lọi ra phía sau khiến hai phần cánh tay sưng tấy.

      “Vì vậy tôi cho rằng hung thủ sử dụng công cụ nào đó chứ phải dùng tay.”

      Hứa Luật lại chỉ đến phần ngón tay tử thi: “Còn có chỗ này, xem xem …” cầm ngón tay người chết, toàn bộ móng tay đều bị thủng: “Hành vi của hung thủ tăng thêm bậc, nhưng …”

      “Tại sao là thủng mà phải lột móng?”, Đường Tố lên nghi hoặc trong lòng Hứa Luật.

      Đúng Hứa Luật từng nghiên cứu qua rất nhiều thi thể. Trong cách thức chỉ thấy có rút móng tay, còn làm thủng đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy.

      “Tại sao phải để lỗ thủng, có nguyên nhân gì đặc biệt sao?”, Hứa Luật cân nhắc, lúc lâu sau trong bụng ra được đáp án ‘ùng ục’ … cắt ngang dòng suy nghĩ của .

      “À … hình như đói bụng rồi!”

      Hứa Luật mím môi biết chế nhạo tốc độ phản xạ thần kinh của .

      ! ăn thôi!”, mau dùng cơm chặn cái miệng quạ của ta lại.

      Hứa Luật tháo bao tay, vào phòng khử trùng thay quần áo, sau đó cùng Đường Tố ra ngoài.

      biết chú Mạc Thông ăn chưa?”, Hứa Luật suy nghĩ biết có nên mời chú Mạc Thông cùng hay .

      Đường Tố: “Bọn họ gọi thức ăn bên ngoài rồi!”

      “Ồ! Có thức ăn bên ngoài rồi sao … vậy chúng ta ở đây …”

      “Tôi thích dùng thức ăn bên ngoài”, có sẵn người biết nấu cơm, tại sao phải ăn hàng?

      “Vậy tôi ăn …”, Hứa Luật sao cũng được, thân là cảnh sát mà cơm hàng cháo chợ lúc nào cũng là bạn.

      “À … tôi với bọn họ cũng ăn thức ăn ở ngoài.”

      Hứa Luật: “…”

      Ra khỏi cửa Cục cảnh sát, đường phố lên đèn, gió lạnh thốc đến khiến người đường khỏi rùng mình cái.

      Mạc Thông đưa hai người bọn họ đến, bây giờ ông ta lại bận như vậy, vì vậy đành phải gọi taxi.

      Cách đó xa cũng có đôi tình nhân chờ xe. tay trong tay với chàng gương mặt tràn đầy hạnh phúc.

      Hắt xì! Cậu thanh niên hắt hơi cái, cúi đầu nhìn bạn : “Có lạnh ?”

      chà xát hai tay: “Hơi … lạnh ạ!”. Vừa dứt lời chàng trai cởi áo khoác phủ lên người .

      nhắc em mặc thêm áo mà chịu vâng lời!”

      Những lời mắng của chàng trai lọt qua tai đều là những lời mật ngọt: “Này phải máy sưởi to đùng ở đây sao?”

      Hứa Luật nhìn đôi trai ân ân ái ái, hơi chạnh lòng, đương ư … tốt đẹp biết bao!

      “Đối mặt với cảm cúm, phụ nữ lúc nào cũng yếu hơn đàn ông nhiều!”

      thanh lạc lõng hòa vào.

      “Theo nghiên cứu mới nhất của Canada, người đàn ông dễ mắc bệnh cảm mạo hơn bởi người phụ nữ có hệ thống miễn dịch cao hơn đàn ông gấp nhiều lần. Hàm lượng globulin trong cơ thể nữ giới nhiều hơn so với đàn ông do vậy khả năng miễn dịch đương nhiên tốt hơn. Nội tiết tố trong cơ thể người phụ nữ cũng là chất xúc tác kích thích hệ miễn dịch, đem mấy tên virus cảm mạo đánh bay khỏi cửa.”

      *Globulin: Là loại protein ở trong máu và trong dịch mô, còn gọi là kháng thể; giúp chống lại các tác nhân gây bệnh như vi khuẩn virus gây viêm đường hô hấp, bệnh sởi …

      Cặp đôi đứng đó đương nhiên nghe thấy mấy câu lạc quẻ này, cũng quay đầu nhìn về phía họ.

      “Bệnh thần kinh!”

      “Chả sao ra sao!”

      Hai người mỗi người mắng lại câu, sau đó lên xe taxi rời .

      Hứa Luật ngẩng đầu nhìn trời, len lén đứng xích ra vài bước, muốn kết bạn với kẻ khùng.

      Đường Tố: “Tôi chi muốn cho biết hành động của cậu thanh niên kia được coi là thông minh và lý trí.”

      …”, Hứa Luật đỡ trán, “… hết thuốc chữa rồi!”

      Tuyệt đối nhất định phải độc đời.

      Ai vớ phải chắc chắn xui xẻo cả đời.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :