1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh Phát Bệnh Rồi ... Em Đến Đây - Quỷ Miêu Tử ( Hoàn - 120c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11

      “Có hay như bên tớ ?”, sau khi nghe xong Hứa Luật giảng bài, tất cả các nam sinh trước còn nghi ngờ bây giờ đồng loạt tôn là thần tượng: “ Hứa quả là người có bản lĩnh thực , kể những chuyện mình từng trải qua, tiết học giống như nghe truyện kể đêm khuya í, thích cực! Các cậu sao? Học cái gì vậy?”

      Cậu bạn biệt danh Béo vẫn còn kinh hãi: “Bọn tớ … bọn tớ nghe thầy kể chuyện, còn … còn được xem phim.”

      Bạn Giáp: “Hả? Ngon thế sao? Bộ phim gì vậy?”

      Béo: “Màn kịch ly biệt.”

      Bạn tên Ất chen miệng vào hỏi: “Ai đóng? Bộ mà có Đặng Siêu với Dương Mịch đó hả?”

      “Gì ba … Đó là phim Bậc thầy chia tay mà.”

      *Bậc thầy chia tay – The Breakup Guru:

      Khách: Nội dung này bị , bạn cần trả lời để xem.

      “Hả? Chẵng lẽ tớ nhớ sai?”

      Béo: “Là Lý Bân và Kha Mẫn thủ vai.”

      “Lý Bân … Kha Mẫn … Sao hai tên nghe quen vậy …. … giống tên cặp đôi hot nhất trường mình nhỉ.”

      “… Nó đó … diễn vở ly biệt”, Béo lau mồ hôi trán, những điều mà cậu ta vừa chứng kiến cho đến bây giờ vẫn còn lạnh sống lưng.

      Giáp nhìn vẻ mặt của Béo: “Người em … sắc mặt cậu tệ quá!”

      sao đâu!”, Béo thở dài thườn thượt, “Tên Lý Bân lén lút quen em trường khác, internet câu nữ sinh.”

      “Ôi mẹ ơi! phải chứ, hai người ấy quen nhau từ cấp hai đến giờ mà. Vậy mà trước đây tớ còn cảm thán khen cậu ta hết lời nào là Lý Bân chung tình này nọ, bao nhiêu năm chỉ quen người … Kha Mẫn tội nghiệp quá .”

      “Nhưng ra, Kha Mẫn cũng chẳng kém cạnh, cước đạp ba thuyền, trong số đó còn có chỗ địa vị trong xã hội, là ông chú hơn 40 tuổi rồi.”

      “… Cái gì đây! Cái thế giới này quả đáng sợ!”

      Béo nuốt nước miếng cái ực: “Còn có … tin … Tô Đình Đình chia tay Cao Chí Văn.”

      “Hả????”

      Đám đông túm tụm lại ngày đông.

      Đại học Y phải , nhưng nổi tiếng nhất trường chính là hai cặp đôi này. Lý Bân và Kha Mẫn có tiếng là quen nhau từ rất lâu, còn Tô Đình Đình và Cao Thiên Văn, đại gia, hoa khôi, trai tài sắc, ân ân ái ái, khiến ai nhìn vào cũng phải ghen tị.

      Béo tiếp tục buôn dưa lê: “Cao Chí Văn cũng phải đại gia, thiếu gia gì. Chỉ là gia đình bình thường. Cái gì mà nhà có công ty, cái gì mà cha mẹ ở nước ngoài. Xạo !”

      “Kinh ! Tô Đình Đình chắc tức đến học máu. Ha Ha Ha!!!” Tô Đình Đình đúng là hoa khôi.

      phải đâu … Ngay lập tức giáng cho tên Cao Chí Văn cái bạt tai.” Béo nghĩ đến cái tát bôm bốp kia, chính cậu ta cũng cảm thấy đau: “Thế đấy! Các cậu xem, còn ai dám tin vào tình nữa chứ!”

      “Ha Ha Ha … Béo! Béo! … tớ thấy bọn cậu phải học lớp tâm lý, mà tham gia gameshow Lời Lòng á …”, bạn học trêu ghẹo, “ phải vậy chứ tại sao bọn cậu từng người từng người bị lột như lột hành vậy?”

      “Tớ nghĩ phải ‘ Lời Lòng’ mà là ‘Chia rẽ uyên ương’ đúng hơn.”

      “Này … ai đề xuất ý kiến này vậy? Lập tức bị lộ quá nhiều tin VIP, sợ bị trả thù sao?”

      Khóe miệng Béo giật giật: “ ra … là chính bọn họ đề nghị thôi …”

      “Hả? Là sao???”

      Mọi người mờ mịt.

      Béo nhìn vẻ mặt mọi người như mới vừa từ Sao Hỏa bước xuống, liền lắc đầu ngao ngán, trong giọng ngoài phần kinh hãi còn có chút sùng bái: “Bởi vì bọn tớ gặp được tên đại biến thái.”

      Ngay ngày hôm sau, Hứa Luật và Đường Tố trở thành hai cái tên hot nhất cửa miệng sinh viên đại học Y.

      Hứa Luật được danh xưng ‘Đại mỹ nhân lão sư’, trong khi đó Đường Tố được mọi người tôn sùng là ‘Tên đại biến thái duy nhất còn tồn tại’.

      -~--~--~--~--~-

      chia nhau Hứa Luật phụ trách bữa trưa và bữa tối nên ngay sau giờ lên lớp, chợ gần đó mua ít thức ăn.

      Ngang qua cửa hàng bán cá, nhìn những con cá tươi sống kia liền nghĩ ngay đến tên cuồng cá sống trong nhà . So với cá, Hứa Luật chỉ thích ăn tôm cua. Gần đây mới ăn cá thôi, có điều cá trữ đông đương nhiên mùi vị còn tươi ngon nữa.

      “Muốn mua sao?”

      Trong ngăn đông còn cả tủ chất đầy cá.

      Cuối cùng Hứa Luật vẫn quyết định mua mấy con cá trắm cỏ mang về.

      Về đến nhà, Đường Tố cũng trở về, vẫn ngồi ở chỗ cũ đọc sách, chiếc ghế tựa đặt sát lò sưởi.

      Con Arthur tụt lên tụt xuống thanh vịn cầu thang mãi biết chán. Agatha nằm quanh quẩn dưới chân Đường Tố, liếm liếm bộ lông. Allen nằm bệ cửa sổ tắm nắng, Queen biết lại thẹn thẹn thùng thùng trốn đâu mất.

      gian an bình.

      Rất nhanh bị phá vỡ.

      “Meo … Meo … Meooooo”, tiếng kêu hai ngắn dài phát ra từ thanh trong trẻo của Arthur, nhảy xuống khỏi thanh vịn.

      “Meooo”, là tiếng kêu của Agatha, cũng y hệt tính tình của nó, cao ngạo. Thẳng người, giống như nữ vương bước từng bước đến phía .

      Allen ôn nhu, thanh tĩnh, miễn cưỡng chậm rãi xoay người, tao nhã nhảy khỏi bệ cửa.

      Queen biết loanh quanh bên chân từ lúc nào, thỏ thẻ kêu Meo meo.

      Mới có hai ngày mà trong đầu chúng hình thành nên nhận thức: Hứa Luật chính là đồ ăn, ngày đủ ba bữa.

      Mớ cá tươi ngon khiến mấy con ‘miêu tinh’ này phấn khích tột độ, đặc biệt là Arthur, ngừng kêu meo meo, nhìn chăm chăm túi cá trắm cỏ trong tay .

      “Meooo…”

      Thừa lúc Hứa Luật thay giày, nhảy phóc lên tha túi cá xuống.

      “Arthur! Xuống mau!”

      Arthur nhúc nhích, cố len chiếc đầu vào túi cá.

      Hứa Luật nắm gáy nó kéo ra. Nhưng chú ta kiên quyết, lấy tứ chi bám chặt chiếc túi, hại dám dùng nhiều sức, sợ làm rách túi cá văng đầy sàn.

      “Đường Tố!”, nhìn vào người từ nãy đến giờ ngồi án binh bất động chiếc ghế tựa: “ mau đem con mèo ú này giúp tôi.”

      Arthur là chú mèo ham ăn nhất.

      Đối với mèo chỉ cần đặt trong thức ăn trong chén, khi đói chúng nó tự mò đến ăn, ăn no thôi.

      Hứa Luật vốn dĩ nghĩ như thế, nên ngày đầu tiên đến cửa hàng bán thú cưng mua cho bốn đứa chúng nó bốn chiếc tô chuyên dụng cho mèo, thả thức ăn vào cho nó. Kết quả, ba con kia còn điều độ, chỉ mình Arthur ăn hết phần mình, lại còn tiến sang ba chén của ba con kia, còn dư bao nhiêu quất hết vào bụng, no đến mức chổng bốn vó lên trời thể động đậy.

      Sau lần đó, Hứa Luật đều phân định lượng cho chúng nó ăn.

      Đường Tố nghe thấy chỉ liếc cái rồi : “Arthur! Đừng quấy!”, hàm ý xong nhiệm vụ, lại tiếp tục đọc sách.

      Hành động của Đường Tố khiến Hứa Luật nổi giận, tung chiêu.

      “Đường Tố, tôi mới mua con cá tươi. Nếu phụ tôi, con cá này coi như là bữa trưa của Arthur nhé!”

      Vừa dứt lời, liền thấy người đàn ông thư thái chiếc ghế tựa đứng bật dậy, với con mèo ú: “Arthur! Tao xấu hổ với hành vi của mày, tại sao mày lại hành động vô phép vô tắc như vậy chứ!”. xong, nắm lấy Arthur kéo khỏi túi cá, ném ra cửa: “Ở ngoài đó hối cải hành vi của mình .”

      “Meooo …” Arthur giống như lên án vô tình của .

      Sầm! Tiềng đóng cửa vang lên.

      Đường Tố mỉm cười nhìn vào ba chú mèo còn lại, cảnh cáo: “Tao tin chúng mày cư xử như con mèo ú ngốc nghếch kia”, sau đó tâm trạng giống như rất vui cười tủm tỉm, “ Hứa, tôi rất mong chờ bữa cơm hôm nay.”

      Cá tươi, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy phấn khích.

      Hứa Luật cảm thấy người đàn ông này chắc chắn kiếp trước là con mèo tinh.

      Trong phương diện ăn uống, Đường Tố soi mói lắm, chỉ cần trong bữa ăn có cá là được, có cơm cũng được.

      Phần cá trắm chia nửa kho, nửa làm món mì cá.

      Mì cá là món ăn Hứa Luật được ăn lần đầu tiên công tác đến làng chài thuộc tỉnh Phúc Kiến. Họ dùng cá trắm tươi ngon, kết hợp với sợi mì mềm dai, ăn rất tuyệt.

      Nấu món cá cho Đường Tố ăn, người làm bếp có cảm giác đạt thành tựu bởi ăn sạch sành sành, còn thừa tí tẹo tèo teo.

      “Tôi rất thích món ăn Trung Quốc, chỉ loại cá nhưng có rất nhiều cách chế biến ra hàng trăm loại món ăn”, Đường Tố rất thích món mì cá trắm này. Đem miếng cuối cùng cho vào miệng, cảm giác vẫn còn thòm thèm.

      Hứa Luật nhìn dáng vẻ thỏa mãn của , giống như con mèo con được ăn no.
      trangtrongnuoclaula thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12

      Vì quá lo lắng cho tiết học đầu tiên, nên tối qua Hứa Luật ngủ ngon giấc. Trưa nay, cố đánh giấc đến hơn ba giờ chiều.

      Khi tỉnh dậy, nhận được điện thoại từ thành phố Giang.

      Là Thẩm Mộng gọi cho .

      Hứa Luật vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt, bắt xe đến nhà ga, đón chuyến gần nhất trở về thành phố Giang.

      -~--~--~--~--~--~-

      Từ lúc Hứa Luật , mấy vụ án Thẩm Mộng theo cũng đạt được kết quả hết sức tốt đẹp. Đồng nghiệp trong Cục cảnh sát thành phố Giang hết lời khen ngợi ta, lại còn có sắc đẹp, ngay lập tức trở thành “Hoa Khôi của Cảnh Cục”.

      Tuần trước tự ta đưa ra cầu với Tô Tử Khiêm, hy vọng có thể càng có nhiều kinh nghiệm thực tiễn hơn, thí dụ như được phép xuất tại trường. Trước đây Thẩm Mộng có kinh nghiệm nghiệm thi trong phòng pháp y, phần lớn tập trung vào việc giám định các dấu vết nội thương.

      Sau khi Tô Tử Khiêm hỏi qua ý kiến của trưởng phòng pháp y Thạch Vương, chấp nhận lời cầu của ta, giao cho trường vụ án.

      Pháp y trường, công việc đầu tiên là kiểm tra sơ bộ, kết hợp với việc quan sát các tình huống xảy ra tại trường. Trong thời gian ngắn nhất phải có được kết luận sơ bộ án mạng là bình thường hay bất thường. Công việc này đối với pháp y là trách nhiệm rất lớn và quan trọng.

      Bởi nếu phán đoán sai, kết luận vụ án tử vong đầy bất thường thành bình thường tạo thành thương tổn rất lớn cho gia đình nạn nhân, và đương nhiên tạo nên án oan; nếu đem vụ án bình thường cho là bất thường làm tốn thời gian và vật lực của Cục cảnh sát.

      Cho dù rơi vào dạng nào cũng dẫn đến tình hình vô cùng nghiêm trọng, tạo phản ứng tiêu cực từ xã hội.

      Vì vậy, nhất định phải cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ. được bỏ qua bất cứ manh mối nào dù là nhất.

      Đây là đầu tiên Thẩm Mộng độc lập đến trường vụ án.

      Chuyện xảy ra trong gia đình nằm ngoại ô thành phố Giang, ông chủ phát tử vong tại sân nhà. Thông qua việc nghiệm thi và trường vụ án, Thẩm Mộng nhận định đây là vụ án mưu sát.

      Kết luận của Thẩm Mộng: “Nạn nhân Lưu bị vật cứng đập rất mạnh vào đầu, dẫn đến vỡ sọ, não bộ bị chấn thương nghiêm trọng. Kết hợp trường án mạng, trong nhà có dấu hiệu lục lọi, có món đồ giá trị nào bị mất cắp. Vì vậy loại trừ khả năng cướp của giết người, nghiêng về khả năng là do báo thù hơn …”

      Căn cứ vào kết luận của Thẩm Mộng, các đội viên trong đội hình triển khai điều tra các mối quan hệ xung quanh nạn nhân họ Lưu.

      Nhưng kết quả cuối cùng, vụ án lâm vào bế tắc!

      Cái gọi là cục diện bế tắc chính là tất cả những người tình nghi có mâu thuẫn với nạn nhân đều có chứng cứ vắng mặt tại trường, vụ án lâm vào đường cùng.

      Đây là trường hợp mà các trinh sát sợ phải đối mặt nhất.

      Mà đây lại là đầu tiên Thẩm Mộng đến trường, tình huống xảy ra như thế này, Hứa Luật thân là ‘sư tỷ’ dĩ nhiên thể nào nhắm mắt làm ngơ. về đây thứ nhất là giúp phá vỡ cục diện bế tắc, thứ hai là vì Thẩm Mộng. Dù sao ta cũng vẫn còn là sinh viên, muốn vì chuyện này tạo cho ta bóng đen tâm lý.

      -~--~--~--~--~--~-

      Phòng Giải Phẫu, Khoa Pháp Y, Cục Cảnh sát thành phố Giang.

      Hứa Luật thay bao tay chuyên dụng trong ngành giải phẫu, nhìn nạn nhân nằm giường mổ, theo thông lệ, hít hơi sâu, bình tĩnh bắt đầu nghiệm thi. Thẩm Mộng đứng bên cạnh vừa nhìn vừa học tập.

      “Kiểm tra qua ba khoang rồi chứ?”

      Ba khoang tức là chỉ phần đầu, lồng ngực và ổ bụng. đây là những vị trí quan trọng và cần thiết nhất trong quá trình giải phẫu nghiệm thi.

      Hứa Luật luồn tay sờ vào phía sau lưng thi thể, dọc theo sống lưng từ từ lần xuống. Thi thể được đặt trong khoang đông lạnh, sau khi lấy ra, do chênh lệch nhiệt độ bên trong và bên ngoài khiến toàn thân đọng lớp nước mỏng.

      Thẩm Mộng gật đầu: “ kiểm tra qua. Phần đầu nạn nhân bị va đập nghiêm trọng, da đầu bị rạch đường, ngay dưới lớp da đầu bị rách, phần xương sọ bị vỡ nát …”

      Thẩm Mộng tường thuật lại toàn bộ kết quả nghiệm thi của mình cho Hứa Luật nghe. ta tự cho rằng quá trình kiểm nghiệm của mình có bất cứ vấn đề gì. Vụ án lâm vào bế tắc là do chuyên môn của bên đội cảnh sát làm mất manh mối quan trọng nào đó mới dẫn đến chuyện này.

      “Phần lưng sao?”

      Suy nghĩ của Thẩm Mộng bị câu hỏi của Hứa Luật cắt ngang.

      “Lưng? … Phần lưng?”, làm theo Hứa Luật, dùng tay sờ phần lưng của thi thể, đưa tay ấn ép nơi Hứa Luật chỉ, cũng cảm giác gì bất thường.

      “Tại sao kiểm tra phần lưng?”

      “Là do … vì …”

      “Vì đương nhiên cho rằng đây là án mạng? Vẫn là mong muốn đây là án mạng sao?”

      “Em … em … em có …”, Thẩm Mộng hoảng hốt, bởi vì ràng Hứa Luật trúng tim đen.

      Đây là căn bệnh mà bất cứ pháp y nào mới vào nghề cũng đều mắc phải, đó chính là căn bệnh tiềm thức, khát khao vụ án đầu tiên họ nhận được phải là vụ án bé và đơn giản. Nếu đó chỉ là vụ án bình thường thể được giá trị và năng lực của pháp y trường.

      Hứa Luật lúc trước qua với ta, nhưng ta thèm quan tâm.

      “Dao!”

      Hứa Luật thèm nhìn đến Thẩm Mộng, tiếp nhận dao giải phẫu từ tay ta, cứa đường lên phần lưng, dao làm tách lớp da, lộ ra phần mô mỡ trắng bạc và bắp thịt màu đỏ, vết cắt đều nhau, đủ để thấy người cầm dao là người có tâm thái ổn định cùng thủ pháp cao siêu.

      “Màu sắc bình thường, cũng có dấu hiệu xuất huyết và tổn thương.” Thẩm Mộng ra ý kiến của mình, trong lòng có chút hưng phấn, hi vọng phán đoán của Hứa Luật là sai.

      Hứa Luật cũng gì, chỉ tiến thêm bước, cẩn thận tách phần bắp thịt của phần lưng, vẻ mặt Thẩm Mộng dần biến sắc.

      Sau lưng thi thể có tổn thương, hơn nữa là tổn thương rất nặng.

      Hứa Luật bình tĩnh giải thích: “5 đỉnh mõm gai bị lệch, phần bắp thịt phía sâu bên trong bị xuất huyệt nặng. Thẩm Mộng, tôi hỏi em, tổn thương trong diện tích lớn như vậy là do tình huống nào gây ra?”

      Khách: Nội dung này bị , bạn cần trả lời để xem.

      Sắc mặt Thẩm Mộng từ trắng hồng chuyển sang trắng bệch, đầu óc trống rỗng: “Em … là …”. Câu hỏi này của Hứa Luật bình thường hạ bút là có thể viết kết quả cách chi tiết và tỉ mỉ vậy mà lần này … Cuối cùng, Hứa Luật đành thay ta đưa ra đáp án.

      “Là tác dụng lực lớn, tác động lên bề mặt diện tích rất lớn, thông thường nhìn thấy qua những nạn nhân bị té từ cao.”

      Thẩm Mộng im như thóc.

      Tiếp theo đó, Hứa Luật vạch ra những điểm sai lầm trong bản báo cáo nghiệm thi của Thẩm Mộng, từng câu từng chữ đều có chứng có cớ, lật đổ hoàn toàn kết quả nghiệm thi của ta, đánh thẳng vào trọng điểm, mặt Thẩm Mộng xám xịt.

      “Thẩm Mộng, đây là lần đầu tiên em ra trường, căng thẳng tôi có thể hiểu, vài chỗ nghĩ chưa chu toàn, tôi có thể tha thứ; thế nhưng em dùng suy đoán của mình tác động đến kết quả nghiệm thi mà phải dùng kết quả nghiệm chứng từ đó đưa ra suy đoán, loại thái độ này, tuyệt đối là cho phép!”

      Hứa Luật gằn từng chữ, hiếm thấy khi nào giận dữ như vậy.

      Viền mắt Thẩm Mộng đỏ hoe, trong khoảng thời gian vì vụ án này, chịu đựng áp lực , chính cũng cho rằng báo cáo nghiệm thi của mình sai, tự cũng thấy đây là phần nghiệm thi hoàn mỹ nhất của từ trước đến giờ. Vậy mà trước mắt Hứa Luật nó chính là báo cáo với hàng trăm lỗi sơ hở.

      chênh lệch này mang đến cho ta cảm giác quá nhục nhã, quá khốc liệt.

      “Dạ đúng … em xin lỗi!”

      Thẩm Mộng lắp bắp mở miệng xin lỗi Hứa Luật.

      . Người em phải xin lỗi phải là tôi”, Hứa Luật .

      Thẩm Mộng cắn cắn môi: “Em … em biết rồi …”. xong ôm mặt chạy vù ra ngoài.

      Hứa Luật thở dài, làm nốt phần việc còn lại, sau đó cung kính bái lậy thi thể, đem thi thể cất vào khoang đông lạnh.

      Quay đầu lại, nhìn thấy Tô Tử Khiêm đứng khoanh tay tựa cửa nhìn .

      Hứa Luật bất đắc dĩ lắc đầu cái: “ biết tất cả từ trước rồi đúng ?”

      Tô Tử Khiêm im lặng trả lời.

      …”, Hứa Luật cong môi: “ bé chịu đả kích đâu!”

      “Ngã lần khôn ra.”

      Tô Tử Khiêm phủ nhận, Thẩm Mộng khá thông minh. Thế nhưng con đường nghiệp của quá thuận buồm xuôi gió, trong trường lúc nào cũng đứng nhất trường, các giáo viên luôn vinh danh là sinh viên mũi nhọn. Sau khi theo Hứa Luật thực tập, biểu trong công việc cũng rất tốt. Tất cả mọi người trong Cục cảnh sát đều rất coi trong ta, điều này khiến trong tiềm thức của coi mình là hoàn mỹ nhất.

      ai là hoàn mỹ.

      Thẩm Mộng luôn sống trong ảo tưởng hoàn mỹ cần phải đánh thức để ta tỉnh ngộ, để hiểu năng lực của mình vẫn còn yếu kém, như vậy ta mới trưởng thành. Đây là chuyện pháp y ưu tú nhất định phải trải qua.

      Hứa Luật phản đối cách làm này của . Phải vấp ngã, con người mới biết cách học cẩn thận, vậy nên mới cáu kỉnh với Thẩm Mộng như vậy.

      “Bây giờ biến em thành mụ phù thủy độc ác rồi đó”, Hứa Luật nhíu mày.

      Hứa Luật thừa lúc vẫn còn mang găng tay, nhéo mũi cái: “Cám ơn em … phù thủy !”

      Hứa Luật lui về sau, giọng : “Em muốn tắm rửa chút!”

      thôi!”

      Tô Tử Khiêm rời khỏi phòng giải phẫu, nhìn bóng dáng Thẩm Mộng vội vội vàng vàng rời , trong đáy mắt mảy may quan tâm.

      Thẩm Mộng có ý với , biết, nhưng muốn nhận lấy phần tình cảm này của . Phương cách tốt nhất để chính bản thân ta nghĩ cho thông suốt, đem ngọn lửa tình cảm này dập tắt.
      trangtrongnuoclaula thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13

      Phần báo cáo nghiệm thi mới của Hứa Luật khiến vụ án có đường hướng phá án mới, mọi người vô cùng phấn chấn.

      “Quả nhiên gừng càng già càng cay.”

      “Nếu như ông Lưu tự mình té ngã, tất cả những việc xảy ra đều có thể lý giải được.”

      “Vậy tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn, phải vụ án mưu sát.”

      “Đây chỉ là kết quả nghiệm thi của tôi”, Hứa Luật , “Bởi vì tôi phải là người đến trường, nên kết quả cụ thể ra sao cần phải kết hợp với công tác điều tra của các , đừng tùy tiện ra kết luận.”

      “Lời Hứa chính xác, có điều … Thẩm mỹ nhân nhà chúng ta quá khổ sở, dù sao cũng là lần đầu tiên đến trường, có thể làm được như vậy là tốt lắm rồi.”

      Tiểu Giang thương hoa tiếc ngọc buông lời an ủi Thẩm Mộng. Mọi người cũng tha thứ cho sai lầm lần này của Thẩm Mộng.

      “Là lỗi của em, là do em quá bất cẩn khiến mọi người phải phí công phí sức”, Thẩm Mộng hai mắt đỏ hoe, thanh khàn khàn, hướng về mọi người xin lỗi.

      Tiểu Giang nhìn bộ dáng đáng thương của Thẩm Mộng, quay sang Hứa Luật giọng: “Chị gì với , nhìn dáng dấp tự trách mình kia kìa.”

      Vương Thạch đến vỗ vai Thẩm Mộng: “Việc này tôi cũng có lỗi, trước khi tiểu Hứa giao em cho tôi hướng dẫn. Tôi đúng lúc lại cùng em trong vụ án lần này, nên mới dẫn đến kết quả như tại. Nếu truy cứu, tôi cũng phải chịu phân nửa trách nhiệm.”

      Vương đây phải là lỗi của . Tất cả là lỗi em làm việc cẩn thận”, Thẩm Mộng nghẹn họng, “Nếu em thận trọng chút, nghiệm thi phần lưng vụ án rối tung như vậy.”

      “Lỗi lầm lần này cho em kinh nghiệm sau này dù trong công việc hay học tập đều phải học tính cẩn thận. Tất cả những điều này đều rất đáng giá”, Hứa Luật đưa cho ta tờ khăn giấy, “Chẳng có ai mà mắc sai lầm, chỉ cần từ những sai lầm của mình biết nhận sai, nghe lời dạy bảo, thành công.”

      “Trời! Làm giáo rồi giống ngày xưa nữa, y hệt khuôn mẫu ngành sư phạm.”

      Mọi người nhìn sang, Tô Tử Khiêm đứng ở cửa từ lúc nào.

      “Sếp Tô!”

      “Đội trưởng Tô!”

      “Thủ lĩnh …”, Tiểu Giang cợt nhả, “Hôm nay Hứa về nhà ‘mẹ’, thân là gia trưởng, nghĩ mình có nên tổ chức bữa tiệc chào mừng nhỉ!!!”

      Hứa Luật bây giờ mới chú ý bên ngoài trời tối đen, nhìn đồng hồ … hơn bảy giờ tối.

      thôi! Tôi mời mọi người ăn cơm!”, Tô Tử Khiêm bước về phía Hứa Luật, vò vò mái tóc ngắn của .

      Hứa Luật muốn từ chối, bởi vì hứa làm cơm trưa và tối, muốn nuốt lời.

      “Sao vậy?”, Tô Tử Khiêm thấy hơi do dự, “Có việc sao?”

      “À … vì ngày mai em phải lên lớp”, thể với Tô Tử Khiêm rằng bây giờ phải về nấu cơm cho người bạn cùng nhà.

      sao! Ăn xong đưa em về thành phố Tân.”

      “Cái đó … Thôi được rồi!”

      Cứ để tên Đường Tố tự nấu, ngày cũng chưa chết.

      Tiểu Giang huýt sáo, réo gọi mọi người, thanh ồn ào lan khắp phòng. Sắc mặt Thẩm Mộng khẽ biến. Nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời , ta lại nghĩ đến đoạn hội thoại nghe được trong phòng giải phẫu.

      Tô Tử Khiêm ràng nhìn ra vụ án này có điểm đúng, nhưng ra, trơ mắt nhìn ta từng bước từng bước vào ngõ cụt. Trước mắt mọi người làm nên chuyện ầm ĩ, cuối cùng hết cách ta đành phải thỉnh giáo Hứa Luật. Khiến Hứa Luật phải quay về, lần nữa Hứa Luật lại lập công.

      oan ức! can tâm …

      ràng có thể tránh viếc phát sinh nhưng vì Tô Tử Khiêm mà khiến nó thành ra như thế này.

      “Thẩm mỹ nhân đứng đó làm gì? thôi! Sếp Tô mời mà, mau hút máu ta.” Tiểu Giang ở phía trước kêu gào.

      “Các trước , em rửa tay !”

      Thẩm Mộng vào toilet, vốc từng gáo nước lạnh tạt lên mặt, im lặng đứng nhìn mình trong gương lúc lâu sau mới lấy đồ trang điểm dặm lại, sau đó nhìn vào gương mỉm cười cái, tất cả đều hoàn mỹ chỉ trừ đôi mắt ửng đỏ.

      “Cố lên Thẩm Mộng! Mày có thể làm được!”, tự với mình trong gương, “ ngày nào đó mày cũng trở thành pháp y ưu tú!”

      thành công và ưu tú hơn Hứa Luật gấp trăm lần.

      Sau khi kết thúc liên hoan, gần chín giờ, Tiểu Giang nổi hứng rủ mọi người hát Karaoke.

      “Hát ca gì”, Tô Tử Khiêm liếc ta cái, “Tôi phân tích vụ án gửi vào email cho cậu. Ngày mai cậu quay lại trường, kiểm nghiệm lại thêm lần nữa, viết báo cáo, sau đó bàn giao cho gia đình nạn nhân.”

      Tiểu Giang gào thét trong bi thương, nhưng dám cãi lời, đành ngoan ngoãn, lái xe về nhà.

      Mọi người tan cuộc vui, Tô Tử Khiêm lấy xe đưa Hứa Luật về thành phố Tân. Hai người lại kể cho nhau nghe công việc gần đây.

      “Sao rồi?”, Tô Tử Khiêm hỏi, “Tiết học đầu tiên ok chứ?”

      Hứa Luật cũng chẳng hơi đâu hỏi vì sao biết thời khóa biểu của : “Cũng tệ, vốn nghĩ căng thẳng chết mất, ai ngờ lên bục giảng thấy cũng chẳng sao.”

      Hứa Luật kể cho nghe 20 câu hỏi của nhóm sinh viên.

      Bài hát tiếng phát lên trong xe kết hợp với thanh của Hứa Luật, giống những lúc bình tĩnh và lý trí xử lý công việc, cũng bình thản như khi lên lớp, mà cảm giác hoàn toàn thả lỏng, mang theo chút lười nhác.

      thanh dần.

      Tô Tử Khiêm lái xe vào trạm dừng, dừng xe, thận trọng điều chỉnh lại ghế dựa, cởi áo khoác đắp lên cho .

      Hứa Luật khẳng định là mệt chết rồi.

      Từ thành phố Tân về Thành phố Giang, nghỉ ngơi, mau chóng bắt tay vào công việc, mất mấy tiếng đồng hồ nghiệm thi.

      Điện thoại di động reo vang, bừng tỉnh, liếc sang Hứa Luật vẫn nằm yên vì tiếng chuông mà thức giấc, bước ra ngoài nghe điện thoại.

      Cửa xe đóng lại, làn gió lạnh thổi tung mái tóc mềm mại của Hứa Luật.

      tỉnh rồi.

      Ngay khi Tô Tử Khiêm điều chỉnh tư thế ngồi cho , tỉnh.

      Là muốn tránh cho đôi bên cảm thấy lúng túng hoặc lại thầm lưu luyến cảm giác quan tâm thân mật này của nên ngồi yên. Nhìn Tô Tử Khiêm đứng bên ngoài nghe điện thoại gò má mang theo ý cười, Hứa Luật có thể tưởng tượng ra nụ cười dịu dàng của .

      Bắt đầu từ khi nào vậy?

      như xưa kể cho nghe, mà giữ kín bí mật này cho riêng mình.

      Trong lúc vô tình nghe được chuyện với đầu dây bên kia: “Được rồi! Vậy muốn ăn gì tối nấu cho!”

      Điện thoại đầu dây bên kia được cài hẳn nhạc chuông riêng.

      từng, Hứa Luật tự cho rằng và Tô Tử Khiêm là do trời đất tác thành. Bọn họ là thanh mai trúc mã. trở thành pháp y, là cảnh sát hình , có được coi như chồng hát vợ theo ? tự cho rằng tình cảm cứ từ từ vun đắp đến trạm dừng hạnh phúc cuối cùng. Bây giờ phát ý nghĩ đó của quá ngốc nghếch.

      Cuối đường sớm có người cầm sẵn nước suối khăn lạnh đợi .

      Bạn cuối cùng cũng chỉ là bạn.

      Nhác thấy Tô Tử Khiêm quay về xe, quay sang hướng khác, nhắm mắt, tiếp tục giả bộ ngủ.

      Xe tiếp tục hướng về thành phố Tân. Trong xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc du dương, là giọng hát của Lương Hán Văn vang lên trầm bổng, nhàng…

      Nếu em được ước nguyện

      Chỉ mong chẳng còn gì lưu luyến

      Mê luyến chẳng thể tránh

      thể làm khác hơn đành phải giết chết tâm

      Ca hát vui vẻ

      Thổi ánh nến lung linh

      Vẫn chưa thể nên câu Em quá đỗi bình thường

      đừng quá phiền muộn

      Có thể có người khác mến em

      Nhưng đó là chuyện của sau này

      nắm tay ấy đến chúc mừng em

      Cuối cùng chỉ là bạn tốt mà thôi

      Đừng hôn em!

      Em tự nguyện giữ khoảng cách với

      Tiếc nuối lên chữ Bạn bè tốt

      Hiếm có được tri kỷ

      Bằng lòng tiếp nhận tình cảm này

      Tàn nhẫn và mê hoặc

      Chỉ thừa lúc ở đây

      Tâm vơi nỗi lòng

      Vẫn chẳng thể khiến em dài lâu

      Cũng được con đường phía trước thế nào

      Có thể có người khác mến em

      Nhưng đó là chuyện của sau này

      nắm tay ấy đến chúc mừng em

      Cuối cùng chỉ là bạn tốt mà thôi

      Đừng hôn em!

      Em tìm được người hiểu em

      Nhưng đó là chuyện của sau này

      nắm tay ấy đến chúc mừng em

      Nếu như là bạn tốt



      Hãy hôn em

      [Bạn tốt – Lương Hán Văn]

      Hứa Luật và Tô Tử Khiêm mãi mãi cũng chỉ là bạn, là bạn tốt.

      -~--~--~--~--~--~-

      Ca khúc BẠN TỐT của Lương Hán Văn
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14

      “Tôi về rồi đây!”

      Đẩy cửa vào nhà, căn phòng sáng trưng.

      Hứa Luật rất thích cảm giác này, là hơi ấm gia đình, bây giờ mới cảm thấy có người ở chung nhà cũng rất vui.

      “Meoooo ….”

      Arthur vô cùng phấn khích khi thấy Hứa Luật. Nữ vương Agatha quẩn chân Đường Tố, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn cái. Allen và Queen cuộn người ghế sofa. Queen cũng dần quen thuộc hoàn cảnh mới.

      “Mèo ú …”, Hứa Luật ôm lấy Arthur nhìn gương mặt ú na ú nần của nó, nỗi buồn của mau chóng tan thành mây khói. Thuận miệng hỏi người đàn ông ngồi chiếc ghế tựa bên cạnh lò sưởi: “ ăn tối rồi chứ!”

      Người đàn ông ngồi đó, bình tĩnh đáp lời: “Nếu cảm xúc cũng được coi là loại thức ăn, tối nay tôi no chết rồi.”

      Hả???

      tiếng Trung theo giọng , nghe thánh thót và êm tai. Hứa Luật ngừng lại, suy nghĩ chút … sau đó hỏi lại bằng giọng đầy nghi ngờ:

      “Chưa ăn … sao???” thể xác định được, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, gần 11 giờ rồi. ấy cũng biết nấu cơm, sao lại để bụng đói đến lúc này.

      “Y học chứng minh nếu khoảng cách giữa hai bữa cơm quá lâu là nguyên nhân chính dẫn đến kết sỏi trong cơ thể. Từ bữa trưa cho đến bây giờ qua hơn 10 tiếng 17 phút, khả năng kết sỏi rất lớn.”

      Được rồi! tại có thể hoàn toàn xác định, Đường thiếu gia chưa ăn tối.

      “Tại sao tự nấu ăn?”

      Đường Tố cách rành mạch: “Người Trung Quốc có câu ‘Nhân vô tín bất lập’, tôi là người biết giữ lời hứa thôi.”

      *Lời răn dạy của Khổng Tử: giữ chữ tín tồn tại được đời

      “Hả???”

      giao kèo bữa ăn do phụ trách vậy tôi tuân thủ đến cùng.”

      “…”

      Hứa Luật lần đầu tiên mới biết câu ‘Nhân vô tín bất lập’ có thể áp dụng được trong trường hợp này, lại còn chính xác đến mức đó, cách chuyện như vậy dĩ nhiên chẳng còn gì để giải thích, đành ngượng ngùng xoa xoa đầu mũi: “Tôi … tôi nấu cơm cho !”

      “Mì fillet cá!”, chọn món.

      Hứa Luật thèm quay đầu lại, nấu món fillet cá cho . Thích sao tự làm mà ăn, ở đó mà đề với chả nghị.

      lấy con cá đông lạnh trong tủ, nấu nồi canh cá đơn giản, ngâm mì, cuối cùng thêm vài cây cải.

      ‘Người này’ chỉ cần có cá là được.

      Trong thời gian nấu canh cá, lấy thức ăn cho mèo. Tên Đường Tố này chưa ăn đừng mơ ấy cho bốn con mèo ghét cay ghét đắng đó ăn.

      “Này, ăn đại , chứ món fillet cá phải dùng cá tươi mới ngon.”

      Đường Tố ung dung thưởng thức bữa tối.

      Hứa Luật khoanh tay đứng bên cạnh.

      Dáng vẻ ăn cơm của Đường Tố khá tao nhã, ràng chỉ có mỗi bát mì cá mà cảm giác ta tận hưởng bữa tiệc xa hoa. Bởi vì vẫn chưa dùng quen đũa nên dùng nĩa, giống như ăn mì Ý, quấn sợi mì xung quanh chiếc nĩa rồi ưu nhã bỏ vào miệng.

      Chỉ cần bữa ăn có cá, ăn sạch bách còn lấy miếng .

      Hứa Luật nhìn qua phong thái ăn uống của Đường Tố, đoán cũng còn lâu nên về phòng tắm rửa. Khi quay trở ra phòng khách thấy dùng bữa xong xuôi, ngồi ghế sofa, biết xem gì đó.

      …”, Hứa Luật bước tới, liếc nhìn đồ vật trong tay , là tư liệu nghiệm thi bên Cục cảnh sát, xin phép mang về làm dẫn chứng trong bài giảng. Giờ lên lớp ngày mai, dự tính lấy vụ án này làm ví dụ.

      Đường Tố đặt bức ảnh chụp trường xuống. bữa tối no nê khiến tâm trạng vui vẻ ít, vì vậy có nhã ý đàm luận số vấn đề, ví dụ như …

      “Vụ này nhìn sơ là biết là do sơ sẩy mà ngã chết, cần gì phải điều tra? Pháp y và cảnh sát trong Cục có đầu óc sao?”

      “Là người mới khó tránh khỏi còn thiếu kinh nghiệm trong công việc.” Hứa Luật nhìn đầy hứng thú, “Làm sao biết?”. muốn nghe ý kiến của chút.

      “Đầu tiên, thí dụ là nạn nhân, nếu đầu chịu lực tác động, theo bản năng làm gì?”

      Hứa Luật nghĩ ngợi lúc, lấy hai tay ôm đầu.

      “Bảo về phần đầu là hành động theo bản năng. Với động tác này khiến tay của nạn nhân hoặc là bị thương hoặc là chảy máu do tấn công của hung thủ”, Đường Tố chỉ vào tấm ảnh đầu tiên người nạn nhân, “Nhưng ở đây có vết thương, cũng có vết máu.”

      sai!

      Hứa Luật hai mắt sáng rỡ, sau đó kiểm tra lại thi thể người chết, đúng là như vậy, nhưng lại phát thêm điểm đáng ngờ: “Tuy nhiên bàn tay phải của nạn nhân có vết trầy, điều này giải thích thế nào?”

      Bởi vì phải là người đầu tiên tiếp xúc thi thể nên số manh mối nắm .

      “Nạn nhân vừa mới thất nghiệp, sau khi uống rượu giải sầu với bạn về nhà mới phát mang theo chìa khóa. Vì vậy nạn nhân leo tường để lên lầu hai. Do uống quá chén nên bước chân liêu xiêu, vững, mới bị trượt chân. Trước khi ngã, nạn nhân cố gắng bám vào bệ cửa sổ nhưng vẫn thành công …

      Nếu tiến hành lấy dấu vân tay bệ cửa sổ, phát ra là vân bàn tay phải của nạn nhân, bàn tay hướng vào phía trong.

      Mũi giày bên trái của nạn nhân cũng có vết xước do va đập vào vật cứng, tường cách bệ cửa sổ nửa mét hướng xuống dưới có thể tìm thấy dấu vết ma sát này.

      Phía đầu tường có thể tìm thấy dấu giày, qua giám định phát lực giẫm khá mạnh. Đặc biệt là nửa thân trước, sau khi so sánh có kết luận là chiếc giày phía bên phải.

      Đường Tố ngồi nhàn nhã chiếc sofa, vắt chân hình chữ ngũ, hai tay đan vào nhau, hai ngón trỏ đâu đầu vào nhau gõ gõ theo nhịp, sau cùng đưa ra kết luận: “Xem ra chỉ bên pháp y có đầu óc mà ngay cả bên giám định cũng vậy.”

      Ngoài bộ phận pháp y, nhân viên phòng giám chứng cũng trở thành những kẻ ngu si trong con mắt của Giáo sư Đường.

      Hứa Luật nghẹn họng, cách nào phản bác.

      Mặc dù nhân viên phòng giám chứng làm việc qua loa, nhưng lỗi nặng nhất vẫn là do bên phòng pháp y. Việc pháp y trường đưa ra nhận định về tình trạng tử vong của nạn nhân trực tiếp ảnh hưởng đến phương hướng điều tra, khiến nhân viên giám định thể bắt tay vào tìm dấu vết chính xác.

      Vì vậy vai trò của pháp y trong đội điều tra hình là vô cùng quan trọng.

      Hứa Luật còn muốn đàm luận thêm vấn đề này với Đường Tố vì có những lý luận hết sức sắc bén, với những lời nhận định giống như từng có mặt tại trường.

      Nhưng Đường Tố đứng dậy, về phía cầu thang ném lại câu: “Vụ án này hoàn toàn cần phải động não nên tôi có chút hứng thú bàn luận. Hứa ngủ ngon!”

      Hứa Luật: “…”

      Cái tên này có lúc khiến người ta tức xịt khói.

      -~--~--~--~--~--~--~-

      Ngày hôm sau, chiều thứ 5, Hứa Luật lên lớp lần thứ hai, giảng đường vẫn chật ních người ngồi. đưa vụ của Thẩm Mộng vào làm ví dụ.

      “… trong công việc, kiêng kị nhất là có định kiến, làm việc cẩn thận, chú tâm”, Hứa Luật nghiêm túc, “Là pháp y được phép phán đoán theo chủ quan, chủ quan đưa ra ý kiến mà nghĩ đến khả năng khác. Có chứng có cớ, nghi ngờ cũng phải bắt tay vào tra ràng, mang lại trong sạch cho nạn nhân. Tôn trọng nạn nhân.

      Các bạn phải biết chỉ câu của các bạn hoặc sơ suất cũng dẫn đến án oan, án sai.

      Chỉ vì bất cẩn của bạn, chỉ vì vô tâm của bạn mà phải trả cái giá rất đắt, nghiêm trọng hơn đánh đổi bằng cả tính mạng, những chuyện này trong giới pháp y phải chưa từng xảy ra. Năm 1992, tại California, Mỹ cũng xảy ra vụ tương tự …”

      Hứa Luật đưa ra thêm vài ví dụ về sơ suất trong công tác pháp y mà gây nên hậu quả nghiêm trọng.

      Đối với Hứa Luật, phương diện kỹ thuật còn có thể lấy cần cù bù khả năng, nhưng thiếu mất y đức dẫn đến tai họa trí mạng.

      Những lời của giáo viên dạy, trước nay vẫn ghi nhớ:

      “Bác sĩ có y đức còn đáng sợ hơn cả sát thủ liên hoàn”

      Pháp y cũng là bác sĩ.

      Vì vậy, trong quá trình giảng bài, cũng vội đề cập quá nhiều đến chuyên môn kỹ thuật, mà chú trọng đến tầm quan trọng của việc bồi dưỡng y đức.

      “Ngay từ thời nhà Đương, danh y Tôn Tư Mạc đưa ra cầu cho người học y phải hội đủ ‘Tinh’ và ‘Thành’ …”

      *Tinh: tinh thông, tỉ mỉ …

      *Thành: thành , chân thành …

      Hứa! xin lỗi, phiền chút”, giảng bài nhóm người tiến đến cắt ngang lời Hứa Luật, “Có Triệu Lâm ở đây ? Triệu Lâm lớp ba, sinh viên năm hai, bạn cùng phòng với Dương Phỉ?”

      nữ sinh vẻ mặt hoảng loạn rụt rè cất lời: “Là em … em đây!”

      “Mời bạn ra đây chút!”

      Trong phòng học trở nên xôn xao, nhìn chủ nhiệm khoa cùng hai nhân viên cảnh sát.

      “Chuyện gì vậy?”

      “Sao cảnh sát ở đây?”

      “Nghe từ hôm qua thấy Dương Phỉ.”

      phải vừa mới kết giao với tên ngốc nào đó sao, ngày nào bạn bè cũng nhìn thấy ta tay trong tay với tên đó.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15

      Nếu ở thành phố Giang việc Hứa Luật ra tay trợ giúp điều tra cũng có gì là lạ, trước đây cũng từng làm qua.

      Nhưng đây là thành phố Tân, phải thành phố Giang, Hứa Luật tốt nhất nên xen vào.

      “Ok! Chúng ta tiếp tục”, Hứa Luật vỗ tay ra hiệu mọi người chú ý vào bài giảng.

      Sáng sớm hôm sau, nhận được điện thoại từ thầy Lý.

      “Ở đây có vụ án, em đến coi qua chút được ?”

      Lý Đạt Minh tại là Hội phó Hiệp Hội Pháp Y thành phố Tân, nếu đây chỉ là vụ án tầm thường thầy gọi cho , nhất định có điểm nghiêm trọng , vì vậy hai lời Hứa Luật ngay lập tức đồng ý.

      “Ở đâu ạ? Em đến ngay!”

      Hứa Luật nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, ăn qua loa bữa sáng rồi vội bắt taxi đến Cục cảnh sát thành phố Tân.

      “Mới sáng sớm đến Cục cảnh sát, có chuyện gì sao?”

      Tài xế taxi nhìn Hứa Luật đầy tò mò.

      Hứa Luật chỉ ừ hử cho qua chuyện chứ thêm, tài xế biết điều cũng im miệng, tiện tay mở radio.

      Đại học Y nằm trong nội thành thành phố Tân. Vẫn chưa có nhiều xe cộ qua lại, Hứa Luật chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đường phố vào sáng sớm, trong đầu suy nghĩ về câu chuyện với thầy Lý. Qua điện thoại thầy thông báo ý muốn nhận vụ án này.

      Lý Đạt Minh được coi là nhân vật lão làng trong giới pháp y, giữ địa vị khá quan trọng trong ngành, được thầy coi trọng như vậy Hứa Luật đương nhiên rất vui. Có điều vui vui nhưng vẫn còn chưa phởn chí tới mức quên mất đây là thành phố Tân phải thành phố Giang, nếu xen vào quá nhiều chỉ sợ khiến cho người khác thoải mái.

      Có câu ‘Cùng ngành hay ghen nhau’, tuy rằng Hứa Luật chẳng bị ảnh hưởng bởi câu này nhưng điều này chỉ phản ánh Hứa Luật là nhân vật cá biệt chứ có nghĩa người khác cũng giống như .

      *Câu gốc: Đồng hành tương kị = 同行相忌

      Mấy năm qua Hứa Luật cũng có chút tiếng tăm, tuổi còn trẻ nhưng nhận chức trưởng phòng pháp y thành phố Giang, nổi danh khá sớm nên cũng ít người ghen ghét, trong số đó phải kể đến trưởng phòng pháp y thành phố Tân, Quản Thịnh Văn.

      Pháp y Quản là đàn của Hứa Luật, làm trong ngành pháp y được hơn 20 năm, qua tay ta hơn trăm vụ án lớn . Trước đây khi ngành pháp y của hai thành phố có buổi giao lưu nghiên cứu, Hứa Luật và Quản Thịnh Văn có những điểm bất đồng dẫn đến tranh cãi khá gay gắt về vấn đề chuyên môn nghiệp vụ. sau đó ý kiến của Hứa Luật chiếm đại đa số người đồng tình.

      Sau vụ đó, bọn họ ít chạm mặt, Quản Thịnh Văn bao giờ vừa mắt được Hứa Luật, lúc chuyện lúc nào cũng ra điệu bộ mỉa mai.

      Lần này Hứa Luật đến Tân Thành làm giảng viên ngoài ý định để Tô Tử Khiêm phải lâm vào cảnh khó dễ mà cũng muốn kìm lại tâm trạng mình, mà điều sau mới là việc quan trọng nhất.

      Làm cái nghề pháp y này, đáng sợ phải là do hằng ngày đối mặt với xác chết mà chính là muốn đối mặt với những cảm xúc tiêu cực nảy sinh đằng sau những cái chết ấy. Nếu như bản thân sớm giải quyết, sớm muốn có ngày chịu nổi mà bỏ cuộc.

      Vụ án của Hàn Tư Minh khiến Hứa Luật ý thức được mấy năm qua chỉ lo vùi đầu vào công việc, xác thực là chưa từng để mình có cơ hội nghỉ ngơi, cho nên kiểm soát được chính mình, suýt chút nữa ra tay giáo huấn tên oắt con đó. May có Tô Tử Khiêm kịp thời ngăn cản nếu bây giờ đơn giản nhận được mấy lời khiển trách mà còn có thể phải đối mặt với bên luật sư nhà họ Hàn.

      Mặc dù Sênh quả quyết, cho dù luật sư của Hàn gia cũng sợ nhưng thêm chuyện chi bằng bớt chuyện, mà quả thực cũng cần phải điều chỉnh lại tinh thần chút.

      Trước khi đến thành phố Tân, Hứa Luật nghĩ kỹ, ở đây là giảng viên học kỳ, trong thời gian này đăng ký học thêm vài thứ, bổ sung kiến thức.

      Làm nghề này, rất nhiều điều cần phải học, chỉ có kiến thức trong nhà trường mà còn rất rất nhiều ở ngoài xã hội, bởi vì pháp y vĩnh viễn thể biết được vụ án sắp tới là gì, phần tử tội phạm sử dụng thủ pháp giết người ra sao.

      ‘Kiến thức là vô tận’ dùng để về ngành này là hết sức chính xác.

      Hứa Luật thầm cảm ơn thầy Lý Đạt Minh cung cấp cho nhiều cơ hội học tập. Nhưng ở đây dù sao cũng là thành phố Tân, Quản Thịnh Văn là trưởng phòng, coi như vụ án lớn phát sinh dù sao cũng chẳng đến phiên tên ‘pháp y ngoại lai’ như nhúng tay vào.

      Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Luật quyết định chỉ nên đóng vai quần chúng là tốt nhất, lát nữa tìm cơ hội từ chối ý tốt của thầy Lý.

      Taxi dừng trước cổng Cục cảnh sát, từ phía xa nhìn thấy bóng dáng của thầy Lý, Hứa Luật nhanh chóng thanh toán tiền taxi, chạy vội tới nhưng bị bảo vệ chặn lại.

      “Tiểu Từ, vị này là do tôi mời đến!”, Lý Đạt Minh tới, “Là pháp y Hứa của thành phố Giang.”

      Bảo vệ nghe thầy Lý thông báo liền mở cửa cho vào.

      Tiểu Từ nhìn bóng lưng Hứa Luật liền lẩm bẩm: “Người đó là pháp y Hứa sao … Sao còn trẻ đẹp vậy. Pà nó! Làm mình cứ tưởng phải là già nào cơ chứ …”

      Hứa Luật theo Lý Đạt Minh vào đại sảnh của Cục cảnh sát. Vẫn chưa đến tám giờ, đại sảnh cũng còn vắng người, trong lúc đợi thang máy, thầy Lý sơ tình hình vụ án cho Hứa Luật.

      “Nạn nhân là Dương Phỉ là sinh viên năm thứ hai của đại học Y.”

      “Dương Phỉ?”

      Hứa Luật nhướng mi, ngày hôm qua khi giảng bài cũng nghe qua tên này. còn tưởng rằng chỉ là vụ án bình thường, ngờ …

      “Chính là ta”, Lý Đạt Minh mở tập tài liệu trong tay, từ trong hồ sơ đưa cho hai tấm hình: “Bạn cùng phòng với ta, Triệu Lâm khai thứ năm tuần trước Dương Phỉ cùng bạn trai ra ngoài vẫn chưa thấy quay về. Ngay tối hôm qua thi thể ta được phát trong túi trong suốt vứt ngoài vệ đường.”

      Hứa Luật chú ý đến cách dùng từ của Lý Đạt Minh: túi nhựa trong suốt.

      Bình thường trong các vụ án, tội phạm giết người đều có xu hướng sử dụng những chiếc túi sẫm màu, nếu họ chọn các thùng hay vali để che giấu thi thể, tránh bị phát .

      Trong hai tấm ảnh Lý Đạt Minh đưa cho , tấm ảnh thường ngày của nạn nhân. Trong tấm ảnh là trong chiếc áo sơ mi quần short, lộ vòng eo nhắn. Tuổi trẻ, xinh đẹp, vẻ mặt phơi phới đời, xem ra ở trường cũng khá được nam sinh thích.

      tấm khác là hình ảnh thi thể nạn nhân khi được phát .

      Tròng mắt Hứa Luật co rút, trong hình Dương phỉ, có chiều cao hơn 1m70 bị xếp gọn trong túi nhựa trong suốt lớn. Chính xác là xếp gọn. Ngay tại khu vực đầu gối là nút thắt của chiếc túi, được cột bằng chiếc nơ hình bướm.

      Ra khỏi thang máy, hai người thay quần áo vô trùng đến phòng giải phẫu.

      Cảm giác lạnh lẽo ùa đến.

      Để bảo quản thi thể nhiệt độ trong phòng giải phẫu thấp hơn nhiệt độ bên ngoài rất nhiều.

      Giở chiếc khăn trắng, gương mặt trắng bệch cứng đờ lộ ra ngoài.

      Nếu trước đó thầy Lý chưa từng qua, Hứa Luật chắc cách nào nhận ra được gương mặt tươi vui kia và tử thi này là cùng người.

      Trong hình là có mái tóc dài đen mượt, như trong các quảng cáo dầu gội, cặp lông mày thanh tú. Tất cả đều bị cạo sạch, chỉ còn trơ ra hai gò má nhô cao, hốc mắt sâu hoẵm, quầng mắt thâm đen.

      Bệnh nghề nghiệp phát tác, Hứa Luật bắt đầu thao thao những điều mình chứng kiến:

      “Phần cổ và cổ tay có dấu vết bị trói, nạn nhân nhiều lần bị cột chặt rồi treo lên nhưng gây xuất huyết nghiêm trọng, theo phỏng đoán bước đầu khả năng vật dùng để buộc nạn nhân là vật mềm, mức độ thưởng tổn cần phải kiểm tra qua vết thương mới có thể có kết luận chính xác. Căn cứ vào vết thương ở bộ phận sinh dục có thể đoán …”

      “Ôi ôi … tưởng là ai hóa ra là pháp y tuổi trẻ tài cao của chúng ta, pháp y Hứa hôm nay đại giá quang lâm đến khoa pháp y của thành phố Tân, đúng là rồng đến nhà tôm.”

      Thanh mỉa mai vang lên cắt ngang dòng suy luận của Hứa Luật.

      Vừa nghe mấy lời này, Hứa Luật im bặt, trong lòng ngao ngán thở dài.

      Ngay lập tức gương mặt nhắn bày ra nụ cười vô hại, hướng phía người mới đến chào hỏi: “Pháp y Quản, lâu gặp.”
      trangtrongnuoclaula thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :