1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh Phát Bệnh Rồi ... Em Đến Đây - Quỷ Miêu Tử ( Hoàn - 120c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)

      Sát hại Trương Xảo Linh chính là bạn học của ta kiêm bạn thân, Trần Hồng. Vì đố kị với Trương Xảo Linh, căm giận vì luôn bị Trương Xảo Linh nạt nộ, do đó ta nảy sinh thù hận. Nỗi hận đẩy lên đến đỉnh điểm khi Trương Xảo Linh chính là người cướp cơ hội thực tập tại bệnh viện thành phố Giang. Đây vốn dĩ là suất dành cho ta, ngờ Trương Xảo Linh nhờ vào mối quan hệ của cha mẹ lấy mất. Cuối cùng, ta đành phải chịu sắp xếp thực tập tại trấn X.

      ta chỉ là con đàn bà gian xảo”, Trần Hồng mở miệng phê bình Trương Xảo Linh: “Cả ngày bày ra vẻ mặt giả nai, thánh thiện, kỳ thực tâm cơ ai bằng. Biết tôi thích người, ta giả bộ mở lời giúp tôi, rốt cục người con trai ấy trở thành bạn trai của ta, lâu sau đó đá con người ta lăn. Lúc đó tôi ngu khờ biết gì còn tưởng người đàn ông đó xấu xa, còn tới an ủi ta … Bây giờ suy nghĩ lại, chắc chắn khi ấy con đàn bà đê tiện đó cười thầm đắc ý …

      Sau khi tôi tách ra thực tập ở thị trấn X, ta được ở lại thành phố Giang. Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều vì tôi biết gia đình nhà ta có mối quan hệ khá rộng, do vậy ta được thực tập ở bệnh viện lớn là đương nhiên, thời gian ấy chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc. Mãi cho đến khi ta lại lần nữa muốn cướp mất người của tôi.

      Thế nhưng, lần này ta thành công. Ha ha ha … Kể từ bây giờ ta còn có thể cướp bất cứ đồ vật nào của tôi nữa.” gương mặt xinh đẹp của Trần Hồng xuất nụ cười bi thương.

      ta kể với tôi ta quen được chàng rất đẹp trai, nhất định phải theo đuổi cho bằng được”, Trần Hồng nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó: “ ta đưa ra bức ảnh chụp, tôi liếc mắt nhìn … Chính là bạn trai tôi! Dĩ nhiên tôi chẳng muốn tranh giành gì với ta, thế nhưng, chính ta tỏ tình với tôi, rằng rất thích tôi. Khi biết tôi và Trương Xảo Linh là bạn, ta cũng rất kinh ngạc, rồi kể với tôi rằng ‘Có việc biết có nên với em hay ’. sai! Chính là chuyện Trương Xảo Linh theo đuổi ta. ta than với tôi rằng rất khó chịu khi bị Trương Xảo Linh bám theo, biết ta là bạn tôi nên cũng dám thêm những lời quá mức khó nghe …

      Ngay buổi tối hôm đó tôi chạy tìm ta, với Trương Xảo Linh rằng ‘Người ấy là bạn trai của tớ’ … ngờ rằng, ta những từ bỏ mà còn lệnh cho tôi buông tha cho ta. Sau đó hai chúng tôi cãi nhau, hồi sau tất cả đều bại lộ, ta những gì ta muốn nhất định phải có cho bằng được …

      Trong cơn nóng giận tôi cầm con dao gọt trái cây đâm ta …”

      ‘Vở kịch người bạn thân phản bội’ khiến mọi người nghe khỏi thổn thức …

      “Sau khi đâm ta dao, tôi liền chạy … Trong lòng run sợ, qua mấy ngày cũng thấy cảnh sát đến tra hỏi. Mãi cho đến ba ngày trước, có người gọi điện thoại đến khuyên tôi nên tự thú.”

      Người này … dĩ nhiên chính là Đường Tố.

      “Từ người ta, tôi nhìn thấy bất cứ những tố chất cơ bản của người y tá … Vậy mà vẫn có thể được thực tập tại bệnh viện thành phố. Tôi lệnh cho người điều tra thành tích của ta tại trường, quả nhiên, học lực quá tệ, cứ theo đà này tra tiếp tra được Trần Hồng …”, Đường Tố tóm lược quá trình mình điều tra ra hung thủ.

      Trong vòng ngày, hung thủ của cả hai vụ án đều xuất , khiến ai nấy đều phấn chấn, thế nhưng ai cảm thấy vui vẻ.

      Nguyên nhân đơn giản, trong khẩu cung của Trần Hồng lại xuất người ‘Bạn trai’, tương tự như vụ án kia, là người cực kỳ bí . Từ lời khai của Trần Hồng chỉ lấy được số thông tin cơ bản của người ‘bạn trai’ này: rất đẹp trai, dịu dàng, biết chăm sóc …. còn gì khác.

      Ngay lúc này đây, Đường Tố còn đưa thêm thông tin khiến mọi người hoang mang.

      “Paul Bostock ngay trong lần đầu tiên giết người, đâm năm nhát sau gát, hai nhát ngực, có cưỡng bức, chỉ lưu lại hình vẽ là ngôi sao năm cánh, nên được mệnh danh là Sát thủ sao năm cánh, khi bị bắt khai nhận động cơ giết người là do nhìn thấy đối phương đôi giày màu đỏ …”

      Miêu tả này khá giống với tình huống tại trường của Trương Xảo Linh.

      Tất cả mọi người đều nhớ , trường phòng ngủ của Trương Xảo Linh là chiếc đồng hồ sao năm cánh.

      “Theo trình độ của Trần Hồng và Vương Hướng Chí có thể giải quyết trường sạch như vậy sao?”, Đường Tố lạnh lùng : “Hai trường đều được mô phỏng theo những án lệ giết người trong lịch sử.”

      “Theo trường của hai vụ này đều do cùng người sắp đặt.” Tô Tử Khiêm lên tiếng hỏi.

      còn nghi ngờ!”

      “Làm sao có thể khẳng định cùng người gây ra?”, Tô Tử Khiêm tuy thừa nhận lý luận Đường Tố đưa ra, thế nhưng, ta hi vọng có thể số chứng cứ thuyết phục hơn.

      “Vụ án Trương Xảo Linh tôi có nhắc đến việc mất đôi giày. Vụ án Lâm Ngọc mô phòng theo hung thủ Jerome, đặc biệt thích giày phụ nữ, trộm giày của nữ --- Tên sát nhân bóp cổ ở Boston chỉ ra tay với các phụ nữ lớn tuổi. thích trông thấy thi thể nằm phơi ngoài đường, sử dụng y phục của nạn nhân để siết chết …”

      “Khoan … Đại thần!”, Tiểu Giang cảm giác tư duy Đường Tố quá nhanh, ta theo kịp, “Vụ này có liên quan gì đến tên sát nhân bóp cổ ở Boston?”

      “Tên sát nhân bóp cổ ở Boston, ‘kí tên’ bằng chiếc nơ bướm đặt dưới cằm nạn nhân.”

      Nơ bướm?!?

      Hứa Luật nghĩ đến chiếc nơ bướm trôi nổi trong bồn tắm đặt thi thể, vị trí vừa khít là phía dưới cằm.

      Vì lẽ đó, người bọn họ muốn tìm chính là kẻ biến thái thích đùa bỡn thi thể ư???

      Mọi người lặng lẽ.

      Theo như suy đoán của Đường Tố, người bị hại kế tiếp phụ nữ lớn tuổi, đồng thời có khả năng rất lớn là phơi thây ngoài đường.

      Thế nhưng, hai ngày trôi qua, lại phát sinh bất cứ vụ án nào.

      Ngày hôm nay có buổi biểu diễn thời trang của Đường Túc. Đối với mấy show diễn đẳng cấp này Hứa Luật có hứng thú, nhưng đây là người nhà của Đường Tố, còn tặng vé mời, cho nên chiều hôm đó và Đường Tố cùng nhau đến thành phố Tân.

      Nhà hát mở cửa lớn, nhân viên tiếp tân dáng người uyển chuyển, trang điểm tinh xảo, nở nụ cười nhàng chỉ dẫn khách vào bên trong hội trường.

      Phía giữa đại sảnh là sân khấu hình chữ T, được trang trí bắt mắt, ánh sáng xanh vàng lấp lánh kết hợp với tiếng nhạc du dương, hết thảy đều như thông báo với các vị khách quý bữa thịnh yến sắp bắt đầu.

      “Ui!!!! Là cậu!!!”

      tiếng thét vang lên khiến ai nấy đều tò mò quay đầu, xoay qua nhìn tiếng thét kinh ngạc vừa phát ra … Đó phải là trong hai nhà thiết kế thời trang đêm nay, Thi Thụy sao.

      Thi Thụy và Đường Túc là hai nhân vật nổi tiếng trong làng thời trang thế giới. Cả hai người còn rất trẻ nhưng rất có tài, thiết kế những bộ y phục có màu sắc riêng và thu hút, hai người bọn họ lần này cùng nhau tổ chức show diễn thời trang trong nước khiến ai nấy đều rất quan tâm.

      Đặc biệt nhất cử nhất động của hai người bọn họ đều được chú ý, giống như bây giờ, Thi Thụy đột nhiên xuất , lại quay sang nhìn người đàn ông cao gầy tuấn với vẻ mặt đầy rạng rỡ.

      nghĩ đến cậu cũng có mặt ở đây”, Thi Thụy đến trước mặt Đường Tố, đôi mắt che giấu tán thưởng : “Tốt quá! làm tôi quá sức sung sướng.”

      Xu hướng tình dục của Thi Thụy thế nào ai cũng , do vậy khi ta nhiệt tình với người đàn ông tuấn chẳng có gì ngạc nhiên.

      Đối lập với niềm nở của Thi Thụy, Đường Tố vẻ mặt bình thản, quay sang hỏi Hứa Luật: “Em biết ?”

      Hứa Luật quýnh quánh, người đàn ông chính xác ‘thanh lý’ Thi Thụy triệt để. chưa kịp đáp lời nghe tiếng Thi Thụy vang lên: “Cậu quên rồi ư, ngay trước cửa rạp chiếu phim, tôi muốn cậu làm người mẫu cho tôi, đồng thời còn mời cậu tham gia buổi biểu diễn thời trang …”, Thi Thụy liếc nhìn hai người bọn họ tay trong tay: “Xem ra hai người tu thành chánh quả!”

      Vẻ mặt ta đầy tiếc nuối, người đàn ông này quả rất hợp khẩu vị của ta, nhưng ta vẫn lịch dành lời chúc mừng: “Chúc hai bạn hạnh phúc!”

      “Cám ơn!”, Hứa Luật khẽ mỉm cười.

      Thi Thụy rời chưa được bao lâu, Hứa Luật lại nghe được thanh của Đường Túc.

      “Đúng là bảo bối vẫn là người có cách!”, Đường Túc ôm chầm Hứa Luật, nheo mắt nhìn Đường Tố: “Tên này trước đây tuyệt đối có mặt ở những nơi như thế này.”

      Đường Tố chẳng cảm thấy có lỗi với hành động của chính mình: “ nơi chỉ toàn dối trá và giả tạo, tôi chẳng thấy có lý do gì để xuất ở nơi này”, rồi đưa dẫn chứng cho Đường Túc, “Cần tôi đưa chị chứng cứ ? mặc váy đen ở đằng kia có tình nhân bên ngoài, mà gã ấy còn khá tuổi …”

      “STOP! Đường Nhị!”, Đường Túc vội vàng bịt miệng Đường Tố, bản lĩnh của người em họ này làm sao ta biết: “Em khóa miệng em vào !” ta trừng mắt nhìn Đường Tố cái rồi quay sang Hứa Luật: “Chị vào trong hậu trường sắp xếp chút, lát nữa chị trợ lý đưa hai em đến phòng nghỉ.”

      lát sau, trợ lý của Đường Túc tiến đến, Hứa Luật ngẩng đầu nhìn. hẹn mà gặp … là người quen.

      “Chị Hứa Luật …”

      Chu Tây cũng rất kinh ngạc, ngờ có thể tình cờ gặp Hứa Luật ở đây. Chu Tây học chuyên ngành thiết kế thời trang, lần này tham show diễn của Thi Thụy và Đường Túc …. ta khó khăn lắm mới nhận được chân trợ lý, nghĩ trong lòng muốn tận dụng cơ hội này cố gắng biểu tốt để được Đường Túc ghi nhận.

      Do vậy, tất cả mọi việc dù chỉ là sai vặt, ta cũng từ chối, để có thể tăng thêm thiện cảm với Đường Túc. Vừa nghe Đường Túc muốn nhờ người đưa hai vị khách quý đến phòng nghỉ, ta liền nhận lời ngay … ngờ khách quý của Đường Túc lại là Hứa Luật … và người đàn ông kỳ quái.

      “Chị Hứa Luật! Đường Tố!”, Đường? Lẽ nào người này có quan hệ với Đường Túc … Chu Tây thầm nghĩ.

      Đường Túc nhíu mày: “Mọi người biết nhau ư?”

      Chu Tây mau mắn đáp lời: “Đúng! Em biết chị Hứa Luật ạ!”

      “Vậy tốt!”, Đường Túc, “Tiểu Chu thay tôi chiêu đãi hai người bọn họ.”

      “Chị Túc yên tâm, mọi việc cứ giao cho em”, Chu Tây ước ao mình có cơ hội biểu trước mặt Đường Túc, “Em nhất định chăm sóc tốt.”

      Đường Túc rời , Chu Tây nở nụ cười tươi: “Chị Hứa Luật, em ngờ chị biết chị Túc.”

      Hứa Luật cười cười, nhiều lời.

      Chu Tây đưa hai người bọn họ đến phòng VIP.

      Sau đó, ta lại chạy lăng xăng lo trà bánh, khiến Hứa Luật hơi khó chịu: “Tiểu Tây, để chị làm được.”

      Chu Tây chần chừ chút, kỳ ta cũng muốn đến cánh gà xem qua mọi người chuẩn bị: “Chị Hứa Luật … chị … Nếu có cơ hội chị có thể thêm lời giúp em với chị Đường Túc được . Em rất muốn theo chị Đường Túc học tập.” ta năn nỉ Hứa Luật.

      Hứa Luật biết trả lời thế nào, vốn dĩ thích mấy chuyện cửa sau này, hơn nữa và Chu Tây cũng chẳng thân quen, tính đến hôm nay mới là lần thứ hai gặp ta.

      Nếu Đường Túc là người thích dựa vào quan hệ chắc chắn thể có được thành tựu như ngày hôm nay.

      Vì vậy, lời cầu xin này của Chu Tây khó trả lời. Chưa kịp suy nghĩ cách giải quyết Đường Tố bên cạnh hề khách sáo lên tiếng: “Có bản lĩnh tự mình giải quyết!”

      Chu Tây ngờ Đường Tố nể mặt mũi mà từ chối thẳng thừng, nhất thời lúng túng biết xử trí thế nào, đưa mắt nhìn Hứa Luật cầu viện, hi vọng Hứa Luật có thể giúp ta.

      Đường Tố đưa mắt nhìn sang: “ cần nhìn ấy, tôi cho phép ấy làm chuyện đó!” Hứa Luật muốn làm hoặc cảm thấy khó xử, nhất quyết để nhúng tay vào.

      Chu Tây ngượng chín mặt, viền mắt hoe đỏ: “… Em … Em ra phía hậu trường xem có thể hỗ trợ được gì , lát nữa em quay lại.”

      Chu Tây mím môi thẳng ra ngoài, trong lòng vừa ức vừa giận. cho rằng vì Tô Tử Khiêm nên Hứa Luật mới thích , nên mới giúp đỡ… Nghĩ đến Tô Tử Khiêm, Chu Tây lại càng thấy khó chịu, ta biểu lộ tình cảm với Tô Tử Khiêm, vậy mà Tô Tử Khiêm chỉ đưa mắt nhìn ta rồi trả lời:

      ‘Có thể là do hành động của khiến em hiểu lầm, xin lỗi. hi vọng em ràng chuyện, từ trước đến nay hề có bất cứ tình cảm với em, trước đây , sau này cũng .’

      Sau lần tỏ tình đó, Tô Tử Khiêm đến thăm ta, bắt đầu duy trì khoảng cách, cho dù ta có chạy đến tìm ta, ta cũng có cách gặp mặt ta quá lâu.

      Chu Tây cam lòng, ta cảm thấy mình trẻ hơn Hứa Luật, đẹp hơn Hứa Luật, tại sao Tô Tử Khiêm thích ta?

      Bây giờ, Hứa Luật xoay người, trở thành bạn của Đường Túc. Hứa Luật đồng ý giúp ta cũng sao, ta chỉ lo Hứa Luật ở bên cạnh Đường Túc năng lung tung chuyện xấu của ta, vậy gay go.

      Còn cả người đàn ông tên Đường Tố nữa, xem ra dễ đụng vào. ấy cùng Hứa Luật có quan hệ thế nào? Đường Tố cùng Đường Túc có quan hệ gì???

      Chu Tây vừa vừa suy nghĩ, vào trong phòng rửa tay, ta điều chỉnh lại tâm trạng, rửa mặt, chỉnh trang rồi mới ra ngoài, suy nghĩ xem lát nữa chuyện với Hứa Luật thế nào ….

      suy nghĩ đột nhiên điện thoại di động reo vang, có tin nhắn đến.

      ta rút điện thoại, nhìn màn ảnh, hơi kinh ngạc chút, sau đó cất điện thoại vào túi xách bỏ theo hướng khác …

      *

      Mãi cho đến khi buổi biểu diễn bắt đầu cũng thấy bóng dáng Chu Tây, Hứa Luật cũng nghĩ nhiều, chỉ đơn giản nghĩ ta ở trong hậu trường.

      “Hoan nghênh mọi người đến buổi trình diễn thời trang mùa Xuân của hai nhà thiết kế Đường Túc và Thi Thụy …” Người MC tràng giới thiệu, tất cả mọi người đều tập trung chú ý sân khấu hình chữ T.

      Trang phục của Thi Thụy lấy đề tài ‘Hoa chi xuân’, phong cách rực rỡ, dào dạt sắc xuân, khiến người xem như chìm đắm trong gian hoa cỏ mùa xuân.

      Còn Đường Túc lấy nét đặc sắc của Trung Quốc làm chủ đạo, bộ sườn xám thiết kế những hoa văn tinh tế, trong tươi sáng là nét e thẹn, ngây ngô, như nụ hoa chớm nở, chờ tay người hái.

      Mỗi người vẻ, nét đặc sắc riêng. Hứa Luật tuy rằng cảm thụ hết được kiều diễm của nó mang lại, thế nhưng từ thái độ và khen tặng của những người xung quanh cho biết buổi trình diễn này rất thành công.

      Cuối cùng, Đường Túc và Thi Thụy cùng nhau tiến lên lễ đài đọc lời cám ơn, sau đó còn bữa tiệc chúc mừng. Hứa Luật và Đường Tố có ý định tham gia, nên quyết định đến chào Đường Túc về.

      Hai người về phía hậu đài, nửa đường điện thoại Đường Tố vang lên.

      Mắt Hứa Luật giật giật vài cái.

      Gương mặt Đường Tố trầm xuống: “Có chuyện rồi!”

      Hứa Luật bắt đầu lo lắng, cảm giác bất an ập đến.
      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)

      Phòng nghỉ của nhân viên sau sân khấu.

      Chu Tây toàn thân chỉ mặc bộ đồ lót, mắt cá chân và cánh tay bị trói, miệng bị bịt lại, nằm bất tỉnh sàn, người đất cát vung vãi, xung quanh là những tấm hình chụp đều là của Chu Tây …

      Người đầu tiên phát ra Chu Tây là người trợ lý khác của Đường Túc, sau khi ta phát ngay lập tức thông báo cho Đường Túc.

      Đường Túc bàn giao cho người trợ lý trông coi trường, cho phép ai đến gần, còn ta mau chóng gọi cho Đường Tố.

      Hứa Luật và Đường Tố chạy tới cùng lúc với Đường Túc.

      Chỉ cần nhìn sơ Đường Tố đoán ra được ‘Khuôn mẫu’ của vụ này.

      “Tên sát nhân giả danh nhiếp ảnh gia Harvey Glatman.”

      Hứa Luật chú ý gì, ngay lập tức tiến lên kiểm tra tình hình của Chu Tây, hơi thở rất yếu, mạch đập bất ổn.

      Cám ơn trời đất! Chỉ là hôn mê!

      Hứa Luật: “Mau gọi xe cấp cứu!”

      Đường Túc gọi 120 từ sớm, cho trợ lý ra ngoài cổng đợi sẵn, còn phía dư luận ta cũng chuẩn bị lời giải thích ứng phó: nhân viên làm việc quá sức nên té xỉu.

      “Thiếu mất phân đoạn!”, Đường Tố nhướn mày, ngẫm nghĩ lúc, sau đó lấy điện thoại gọi cho Mạc Thông.

      “Haizza! Hôm nay ngọn gió nào khiến cậu gọi điện thoại cho tôi …”

      “Bên ông có vụ án? Nạn nhân là phụ nữ trung niên, người có dấu vết gậy đánh trọng thương đả thương hoặc vết dao đâm, cổ bị tất chân siết lại, thi thể phát ở nơi công cộng, đồng thời người cũng có tấm hình, bức ảnh chính là hình ảnh của bà ta …”

      đợi Mạc Thông dứt lời, Đường Tố nguyên tràng dài, lúc lâu sau Mạc Thông mới tỉnh trí: “Cậu … cậu … Làm sao cậu biết???”

      “Vậy là được rồi!”

      “Cái gì được rồi?”, Mạc Thông mù mờ: “Đường Tố! Cậu đừng lấp lửng … Có phải cậu biết chuyện gì …”

      “Đưa thông tin vụ án đó qua cho tôi. Đúng rồi! Tiện kêu thêm mấy người lại đây!”, Đường Tố đọc địa chỉ cho ông ta.

      “Làm gì?”, Mạc Thông vẫn chưa hiểu, vừa đưa tư liệu, lại còn muốn có người.

      “Giữ cửa!”

      “Cái gì!”, bắt cảnh sát giữ cửa cho cậu ấy??? chàng này càng ngày càng quá đáng.

      “Bên này phát sinh vụ án khác.”

      “Sao cơ!!!”

      “Đừng xe cảnh sát, cảnh sát phải mặc thường phục.”

      Tu tu tu tu …

      Mạc Thông trợn mắt, chưa kịp tiếng nào bị ngắt điện thoại, lẩm bẩm chửi vài tiếng nhưng dám trễ nải, lập tức cho thủ hạ thay thường phục, đưa tư liệu đến.

      Hai mươi phút sau Mạc Thông và cấp dưới đến nơi, Chu Tây được đưa lên xe cấp cứu, Hứa Luật cùng theo xe, còn Đường Tố ở lại.

      “Chuyện này rốt cục là sao?”, Mạc Thông mù mờ.

      Đường Tố trả lời ông ta, nghiêm túc đọc tư liệu vụ án mô phỏng tên ‘Sát nhân bóp cổ ở Boston’. Căn cứ tư liệu, nạn nhân là La Mỹ Phụng, là chủ gia đình, mỗi tối bà đều đến quảng trường khiêu vũ. Tối hôm ấy bà bằng cửa sau và thấy quay về, đến sáng hôm sau thi thể được phát đường.

      Theo kết quả của pháp y, nạn nhân bị siết chết, người có các vết thương do gậy đánh cùng vết đâm, tất cả đều là vết thương sau khi chết …

      “Có chút ý nghĩa!”, Đường Tố nở nụ cười, gương mặt hưng phấn.

      Mạc Thông: “Có ý gì? Tôi nó cậu đừng ra vẻ thần bí, cậu biết hung thủ là ai mau !” Mạc Thông cho rằng dằn vặt người phụ nữ thành ra như vậy biết hung thủ có thâm cừu đại hận đến mức nào, hoặc chính là có tâm lý biến thái.

      Nếu là tâm lý biến thái, vậy chính là sở trường của Đường Tố.

      “Mạc Thông! Đừng để những dấu vết bên ngoài đánh lừa phán đoán của ông, đây chỉ là vụ án giết người bình thường.”

      “Bình thường?”

      “Hung thủ chỉ là tình nhân của bà ta, điều tra trong đám bạn khiêu vũ.”

      Nhóm bạn của La Mỹ Phụng thường tụ tập mỗi ngày, nữ có nam có, mỗi người đều có bạn nhảy cố định.

      *

      Phía bên Hứa Luật, đưa Chu Tây đến bệnh viện, rồi gọi điện thoại báo cho Tô Tử Khiêm tình hình bên này.

      “A!!!!”, Chu Tây nằm giường rên khẽ tiếng.

      Hứa Luật trông thấy ta tỉnh dậy, liền tiến đến dò hỏi: “Sao rồi, còn chỗ nào cảm thấy khó chịu ?” ngờ khi Chu Tây nhìn thấy người cạnh giường là Hứa Luật đột nhiên hét lên: “Cứu mạng … Cứu mạng …”

      “Chuyện gì!”, nghe thấy tiếng kêu la, Tô Tử Khiêm nhanh chóng đẩy cửa chạy vào.

      Phản ứng của Chu Tây cũng khiến Hứa Luật giật mình.

      Chu Tây nhìn thấy Tô Tử Khiêm như gặp được cứu tình: “ Tử Khiêm, ấy … ấy muốn hại em … Mau bắt ta …. ấy muốn giết em…”

      Đối mặt với lời buộc tội của Chu Tây, Hứa Luật chỉ còn cách nở nụ cười gượng gạo, đưa mắt ra hiệu với Tô Tử Khiêm, rồi bước ra ngoài, để Tô Tử Khiêm hỏi chuyện ta.

      Ra khỏi phòng bệnh, Hứa Luật gọi cho Đường Tố.

      “Alo!”

      Đầu dây bên kia là giọng nam trầm ấm, khiến Hứa Luật cảm giác được ấm áp len lỏi trong tim.

      *

      Kết thúc cuộc trò chuyện với Đường Tố lâu, Tô Tử Khiêm bước đến Hứa Luật, kể tất cả mọi tình huống cho .

      Theo lời khai của Chu Tây: ta nhận được tin nhắn của Hứa Luật nên đến nơi theo cuộc hẹn. Vừa bước vào trong, cổ ta bị siết chặt, trong phòng sáng, nhìn mơ hồ trông thấy dáng người giống như Hứa Luật, sau đó ta rơi vào hôn mê.

      Hứa Luật vốn dĩ chưa bao giờ nhắn tin cho Chu Tây, ngay cả số điện thoại của ta cũng biết.

      Tô Tử Khiêm dĩ nhiên tin Hứa Luật làm chuyện này. Thế nhưng, lời khai của Chu Tây rất bất lợi với Hứa Luật.

      Mà nơi đây là thành phố Tân, phải thành phố Giang.

      Sau khi lấy khẩu cung của Chu Tây, Hứa Luật trở thành nghi phạm duy nhất.

      thể là ấy, suốt buổi trình diễn ấy đều ở bên tôi, rời !”

      Ngay cả lời khai của Đường Tố thể giúp Hứa Luật thoát khỏi hiềm nghi bởi vì thân phận của là ‘Bạn trai’ của Hứa Luật. Theo pháp luật quy định, chứng cứ từ người thân của nghi phạm có sức thuyết phục rất , chỉ khi nào bên Sở Tư Pháp tìm ra bất cứ manh mối có giá trị nào mới có thể tiếp nhận những thông tin ấy, người thân thuộc bao gồm luôn cả bạn trai/bạn .

      Cho dù có là Đường Tố cũng thể làm trái quy định pháp luật.
      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 114: Báo trước – Hứa Luật

      Từ trước đến nay người luôn giúp mọi người tìm ra kẻ nghi phạm, Hứa Luật, lại nghĩ có ngày trở thành kẻ tình nghi.

      Loại cảm xúc này biết nên khóc hay nên cười.

      “Theo lời khai của Chu Tây, ta là tình địch. Có phải đây chính là nguyên do ra tay với ta.” Nữ cảnh viên tiến hành thẩm vấn Hứa Luật.

      Hứa Luật vừa tính mở miệng, Đường Tố đứng bên cạnh trước bước.

      “Giả thiết này của có căn cứ. Đầu tiên, người Chu Tây chẳng tồn tại bất cứ điều gì khiến cho bạn của tôi phải ra tay. Mặt khác, chính Chu Tây mới là người đố kị. Nếu đặt giả thiết như vậy, vậy bên chúng tôi có quyền hoài nghi, chính Chu Tây vì ghen ghét mà dựng lên chuyện này”, Đường Tố bình tĩnh phân tích, “Còn nữa, quên mất điểm hết sức quan trọng, người phụ nữ này có bạn trai, và bạn trai của ấy là người đàn ông vô cùng ưu tú. Chính vì lẽ đó, ấy cần thiết làm ra loại chuyện như thế với Chu Tây.”

      Nếu phải tình huống cho phép, Hứa Luật chắc chắn bật cười lớn. Ngay cả tại thời điểm này cũng quên thông báo địa vị bạn trai của … Người đàn ông ‘tốt’ hết sức!

      Nữ cảnh viên bị những lời của Đường Tố khiến cho á khẩu.

      “Còn câu hỏi nào ?”, trái lại Đường Tố hết sức bình thản, gương mặt lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

      ta phục hồi lại tâm trạng hỏi những vấn đề tiếp theo.

      Từ đầu đến cuối Hứa Luật mở miệng trả lời, tất cả đều do Đường Tố đáp …. À! tại giáo sư Đường Tố lấy thân phân là luật sư riêng của Hứa Luật để thay trả lời thẩm vấn.

      có bằng chứng nhận luật sư. Rất lâu sau đó, Hứa Luật mới nhớ ra chuyện này nên thụ giáo , giáo sư chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Trong quá trình nghiên cứu tội phạm, tiện học qua chút!” Hứa Luật nghẹn họng, chỉ là tiện học mà cũng có thể đạt được bằng luật sư, khiến cho những sinh viên phải liều mạng nhồi nhét mớ kiến thức khổng lồ kia oán than.

      Rốt cục, nữ cảnh viên thể lấy được bất cứ thông tin nào, đành phải quay sang với Hứa Luật: “Pháp y Hứa, luật sư riêng của quá sức sắc bén!” Đường Tố đối mặt với ta khiến ta run bần bật, chỉ lo dùng sai từ bị quy thành tội phỉ báng. Quả thực mệt chết được. ràng ta chỉ làm theo trình tự câu hỏi theo quy định thôi mà.

      Gương mặt Hứa Luật nong nóng, nhưng thể phủ nhận, trong lòng lặng lẽ dâng lên ấm áp và ngọt ngào. Tuy tình huống tại của có lợi, nhưng có Đường Tố, và cảm giác an tâm.

      tin chắc chắn bảo vệ chu toàn.

      “Pháp y Hứa, đợi chút theo tôi ký tên rồi có thể ra về!” nữ cảnh viên dọn dẹp tư liệu bàn, “Tuy nhiên thời gian này nếu như có thể, hi vọng lưu lại thành phố Tân để phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát chúng tôi.”

      như vậy nghĩa rằng phải họ tin Hứa Luật. Từ khía cạnh nào đó mà , cảnh viên tại thành phố Tân rất tin Hứa Luật, Hứa Luật từng trợ giúp và làm việc cho Cục cảnh sát thành phố Tân; thứ hai, có Mạc Thông ở đây, còn có ba , quan trọng nhất là có giáo sư Đường.

      Hay như Đường Tố : Nếu như Hứa Luật muốn giết người, có tôi ở đây, cảnh sát các người có thể tìm ra được sơ hở?

      Dĩ nhiên, câu này phải muốn ngăn cản Hứa Luật giết người, mà ý của giúp Hứa Luật hủy thi diệt tích, ngay cả manh mối nhất cảnh sát cũng thể tìm ra.

      Mặc kệ là người thân hay cảnh viên, chỉ cần ba nguyên nhân ở tất cả mọi người đều tin Hứa Luật là vô tội.

      Thế nhưng, hung thủ lựa chọn Chu Tây là đối tượng để giá họa cho Hứa Luật nhằm mục đích gì? Hung thủ là người Hứa Luật quen biết hoặc có quan hệ với Hứa Luật? Đây là việc cảnh sát phải tiến hành thêm bước điều tra, và rất cần đến phối hợp của Hứa Luật.

      là nhân viên cảnh sát, Hứa Luật rất quen thuộc với phương thức làm việc của bọn họ nên đồng ý tích cực hỗ trợ bọn họ, cố gắng tìm ra hung thủ trả lại trong sạch cho bản thân.

      *

      Hoàn tất xong mọi thủ tục, ra khỏi cổng cảnh cục quá nửa đêm.

      Hai người trở về khách sạn, sau khi tắm rửa sạch , Hứa Luật ngồi giường suy nghĩ toàn bộ câu chuyện phát sinh tối hôm nay. Đường Tố bước đến, hôn lên gáy .

      “Đừng nghĩ nữa, em nên nghỉ ngơi !”

      Hứa Luật vén tóc, rồi thả người xuống giường: “Em thể nghĩ ra người nào làm ra chuyện này.”

      Đem chậu nước bẩn hắt hết lên người nhằm mục đích gì.

      “Vậy đừng nghĩ!”, Đường Tố ôm ôm lấy Hứa Luật, thanh nhàng: “Ngủ giấc ngon, rồi!”

      Hứa Luật mở to đôi mắt, nhìn gương mặt bất giác thở phào cái.

      Ngay lập tức bị nụ hôn của ngăn chặn, nụ hôn cuồng nhiệt kéo đến khiến khí trong phòng tăng thêm ít.

      “Nếu như em chưa muốn ngủ, chúng ta có thể làm việc chúng ta thích”, nghiêm túc đưa ra đề nghị.

      Hứa Luật xô bả vai của : “Đừng nghịch … Trễ rồi …”

      muốn?”, xác nhận lần thứ hai.

      … muốn …”, Hứa Luật muốn ngày mai thể bò ra khỏi giường.

      “Được rồi!”, giọng điệu có chút tiếc nuối nằm sang bên, lấy tay kéo vào trong ngực, hôn lên trán : “Ngủ ngon!”

      Nụ hôn này dịu dàng ấm áp.

      Đột nhiên Hứa Luật hiểu ra, biểu của vừa rồi … tính làm gì … Chỉ hi vọng có thể phân tâm, lưu ý những chuyện phiền não kia để có thể thả lỏng tâm trạng, ngủ ngon giấc.

      dòng nước ấm áp len lỏi trong lòng, Hứa Luật tựa lên ngực , an tâm nhắm mắt, ngủ yên.

      Ngày hôm sau.

      Sau giấc say sưa trong lòng Đường Tố, hai người ăn sáng, rồi cùng nhau đến Cục Cảnh sát, thần thái của Đường Tố rất rạng rỡ.

      Mạc Thông đem toàn bộ tư liệu vụ án giao lại cho , thuận miệng hỏi: “Xem ra cậu rất vui!”

      “Ồ … ràng đến thế sao!!”, Đường Tố nhận tài liệu: “Vậy cũng đúng, dù sao vụ án này rất thú vị.”

      “Thú vị?”, Mạc Thông thể nào hiểu nổi chàng thanh niên trước mặt ông ta đây. Nếu thú vị là do án mạng liên hoàn có những biến tướng … vậy Mạc Thông chỉ còn cách ôm đầu kêu trời.

      “Dĩ nhiên!”, tâm trạng Đường Tố rất hưng phấn, từ trong giọng điệu của có thể nhìn ra được: “Đây là tên tội phạm có IQ cao nhất từ trước đến nay, đây mới được coi là đỉnh cao của tội ác, chứ phải chỉ điên cuồng giết người.” Đôi mắt sáng lấp lánh: “Phần lớn các sát thủ liên hoàn đều tự cho mình là thông minh, làm ra bao nhiêu trò mèo khoe khoang ngu xuẩn của bản thân, thế nhưng trong mấy vụ án này manh mối thu được nhiều, nhiều vô cùng.”

      … Rất vui vì cậu thích nó!”, Mạc Thông châm chước cách dùng từ, tôn trọng đam mê của , đam mê khác hẳn người thường. Ở mức độ nào đó mà , khi có hứng thú vậy nhất định đưa ra những trợ giúp to lớn nhất, như vậy vụ án cũng giải quyết được ít.

      *

      Mạc Thông đưa Đường Tố đến phòng làm việc của ông ta, sau đó vội vã rời .

      Đường Tố nhanh chóng vùi đầu vào trong công việc.

      Đến khi Mạc Thông quay lại mang đến tin mới nhất --- bắt được hung thủ vụ án La Mỹ Phụng.

      Giống như Đường Tố suy đoán, hung thủ chẳng phải là kẻ giết người điên cuồng hoặc biến thái; mà chỉ là người đàn ông bình thường, là bạn nhảy của La Mỹ Phụng.

      Quá trình tranh chấp xảy ra khi hai người bọn họ khiêu vũ chứ phải quan hệ. Đột nhiên nạn nhân muốn lời chia tay, người đàn ông đáp ứng. Trong lúc tức giận bóp cổ giết chết nạn nhân, rồi trốn thoát. Sau khi gây án, có chạy đến trường lần nữa nhưng nạn nhân còn ở đó.

      Khi ấy nghĩ nạn nhân có người cứu, biết thi thể được ai đó đưa cho đến khi trông thấy nạn nhân phơi thây ngoài đường.

      Đến khi tin tức được công bố, rất sợ hãi, trong đầu nghĩ đến việc tự thú, còn chưa kịp biến suy nghĩ thành hành động cảnh sát tìm đến cửa. Trong mấy ngày qua, tâm trạng của rất khó chịu, đành phải kể hết quá trình mâu thuẫn và tranh cãi với người bị hại.

      Theo kết quả của pháp y phá hủy tia hy vọng cuối cùng của : Nguyên nhân trí mạng dẫn đến cái chết là bị siết cổ chết, vết thương người nạn nhân chỉ xuất sau khi nạn nhân tử vong và thời gian tử vong trùng khớp với thời gian gây án.

      “La Mỹ Phụng tại sao đột nhiên lời chia trong lúc mối quan hệ tốt đẹp.” Hứa Luật nhớ ra trong hai vụ án ở thành phố Giang đều có nhân vật thần bí xuất . Nếu như theo lời Đường Tố, vụ này có liên quan đến những vụ trước đó, vậy bên trong vụ án của La Mỹ Phụng cũng phải có nhân vật bất ngờ xuất .

      Quả nhiên, Mạc Thông cho đáp án.

      La Mỹ Phụng đột nhiên đòi chia tay là vì có người nhắn tin cho bà ta, nội dung tin nhắn đơn giản muốn bà chủ động ngưng ngay loại quan hệ đứng đắn này, bằng mang tất cả mọi chuyện đưa lên báo đài.

      Phương thức uy hiếp cũ rích nhưng thành công đẩy án mạng phát sinh.

      “Ha ha ha! Quả nhiên!”, Đường Tố lên tiếng, “Tên này quá thông minh, từ đầu đến cuối tham dự toàn bộ, rồi sau đó tự tách mình ra. Xem ra mỗi vụ án đều vô cùng đặc sắc, nhưng lại chứa đựng ‘tính đặc sắc cá nhân quá ít’. Trong khi đó, chân dung trong chân dung chính là cách suy luận ngược. Đại khái thông qua quá trình phân tích chân dung tội phạm thể ra loại tâm lý, bọn chúng chuyển tâm lý này thành hành động.”

      Mạc Thông: “Vì lẽ đó?”

      “Mọi người bắt những hung thủ này chỉ được coi là ‘hung khí’ của mà thôi”, Đường Tố .

      “Hung khí?”

      Đường Tố: “Trong ba vụ án đều có người xuất , người này dùng phương cách nào đó thúc đẩy phát sinh án mạng.

      Tách ra từng vụ mà nghiên cứu thấy, trong vụ của Lâm Ngọc nếu xuất của người này, tên Vương Hướng Chí bị kích thích đến mức độ đó; vụ của Trương Xảo Linh, nếu có người này, Trần Hồng và Trương Xảo Linh kết cục khác; vụ án thứ ba, nếu do tin nhắn kia, có thể quan hệ giữa hai người bọn họ thảm khốc như thế.

      Người này vẫn dùng thân phận là người ngoài cuộc tác động đến quan hệ của các nạn nhân, đánh gãy cân bằng, tạo nên những kết cục bi thảm.”

      Mạc Thông tức giận nguyền rủa: “Tiên sư nhà nó! Mượn đao giết người à! Vậy đâu có cách nào định tội .” Từ đầu đến cuối giết bất cứ người nào, nhiều lắm chỉ bị buộc tội phá hoại trường gây án, cản trở trình tự tư pháp.

      Mẹ nhà nó! Nó chơi trò gì đây! Phần tử tội phạm có IQ cao đến mức đó hỏi cảnh sát làm sao chết lên chết xuống.

      Hứa Luật nhíu mày: “Quả thực đùa bỡn mạng người.”

      “Theo cách thức của , trong mỗi trường gây án có manh mối cho vụ án mô phỏng tiếp theo …” Đường Tố nhăn nhăn trán: “Thế nhưng, trong vụ án Chu Tây, tôi chưa tìm được manh mối của vụ kế tiếp.”

      “Hay là quên mất lưu lại?”, Mạc Thông đưa ra giả thiết.

      Đường Tố liếc ông ta đầy khinh thường: “ ‘Ký tên’ đối với sát thủ liên hoàn quan trọng đến mức nào chắc chắn ông biết. À! Lấy thông minh và tinh thần trọng nghĩa dư thừa kia chắc chắn ông cách nào có thể biến thành tên sát thủ liên hoàn. Những vụ án này phải nhất thời thấy phấn khích mà gây án, những điều ‘Báo trước’ kia đều có liên hệ khiến chúng trở thành quá trình. Những vết thương thi thể rất gọn gàng, dứt khoát, tia run rẩy đủ để chứng minh bình tĩnh đến mức nào. người bình tĩnh như vậy lại có khả năng quên mất ‘Kí tên’ chứ …”

      Nhất định là bỏ sót điểm nào.

      Nếu như phải ở trường, vậy là …

      người Chu Tây có gì thay đổi ? Thêm hoặc mất số đồ vật?” Đường Tố nhìn chằm chằm Mạc Thông lên tiếng hỏi.

      Mạc Thông: “À … Tôi lập tức cho người điều tra.”

      cần!”, Đường Tố đứng dậy: “Các người chỉ tổ làm lãng phí thời gian, để tôi tự mình tìm.”

      Hứa Luật suy nghĩ chút, cân nhắc đến thái độ của ta với , lo lắng lại kích thích tâm trạng của ta, nên Hứa Luật cùng.

      Cuối cùng, Mạc Thông cùng Đường Tố đến bệnh viện.

      Chu Tây khá hơn trước, căn bản còn gì đáng ngại.

      Vừa trông thấy, Đường Tố liếc ta từ xuống, bề ngoài, ngoại trừ vết thương còn cổ có gì khác, ngoài ra có manh mối nào hữu dụng.

      “Chu Tây, người có thêm vật gì, hoặc mất vật gì ?”

      Hai người đến liền hỏi ngay, Mạc Thông là người đặt câu hỏi. Dù gì ông ta cũng là cảnh sát, Chu Tây dễ dàng hợp tác hơn.

      Những câu hỏi lần này lại có bất cứ thu hoạch gì.

      đường quay về Cục cảnh sát, Mạc Thông đề nghị: “Hay chúng ta quay lại trường xem qua chút!”

      “Tôi sớm điều tra!”, sau khi nhìn ra vụ án được mô phỏng theo ‘kẻ sát nhân bóp cổ ở Boston’ tiến hành nghiên cứu trường rồi.

      Chìm trong lúc tư duy, ánh mắt Đường Tố nhìn về xa xăm, đầu óc nhanh chóng lưu chuyển …

      Tên hung thủ này tư duy thuần thục, làm việc gọn gàng kín đáo. Từ phương thức xử lý trường gây án là có thể nhìn ra, hơn nữa chuỗi mô phỏng này thành công khiến cảnh sát dao động, khiến tất cả bọn họ đều cho rằng đây là vụ án giết người rất nghiêm trọng, đồng thời lưu lại bất cứ thông tin nào liên quan đến mình, làm được đến những chuyện thế này chứng tỏ là người cực kỳ cẩn thận.

      Những vụ án xảy ra tuy rằng mô phỏng phương thức phạm tội nhưng lại theo đuổi độ chính xác. Thậm chí có thể là mô phỏng hết sức cẩu thả.

      Điểm này có chỗ bất đồng với những vụ án mô phỏng trước đây.

      Lẽ nào chỉ muốn bắt chước theo, chỉ muốn nổi mấy vụ án tẻ nhạt này lên? Hoặc là chỉ muốn trêu đùa cảnh sát.

      Tuy rằng những cảnh sát này chưa đủ thông minh nhưng chỉ cần điều tra vài lần là có thể sớm tìm ra hung thủ --- phần là do những hung thủ này quá yếu, sớm lộ ra sai sót.

      “Wait~!” Nếu như ở đây!

      Đường Tố đột nhiên ra lệnh cho đại não của mình hành động ngừng lại. Mạc Thông nghe tiếng kêu bất thình lình của quay đầu lại, chứng kiến ánh mắt của Đường Tố lập tức thu lại.

      Ánh mắt thất thần.

      “Mặc dù là mô phỏng nhưng lại theo đuổi chuẩn mực, thậm chí ngay cả việc ‘Kí tên’ cũng hết sức tùy tiện. Nếu như có tôi ở đây, Tô Tử Khiêm và Mạc Thông tuyệt đối cách nào liên hệ được đến những án lệ trong lịch sử, càng thể đưa vụ án vào điều tra …”

      ~Wrong!!!

      Sai rồi! Mình sai rồi!

      “Tôi vẫn đặt mình vào đó để suy nghĩ đặt …. ngay từ đầu đưa ra nhắc nhở, muốn ‘Chia rẽ từ bên trong’.”

      “Chờ ! Cậu gì!”, Tốc độ quá nhanh, Mạc Thông theo kịp.

      “Nhất định có điểm sai sót …” Đường Tố quan tâm đến Mạc Thông, phát mới này khiến cực kỳ kích động, nhưng chỉ vẻn vẹn có ba giây.

      Ba giây sau, ở phía sau truyền đến giọng sắc bén, ông ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn, nhìn thấy gương mặt Đường Tố vốn dĩ trắng hồng bây giờ biến chuyển trắng bệch, còn giọt máu.

      Khuôn mặt tự tin và bình tĩnh mất biến, trong nháy mắt gương mặt ấy chỉ còn là vẻ hoảng sợ …

      Đường Tố nhanh chóng rút điện thoại, đồng thời nhìn Mạc Thông lớn: “Về Cục cảnh sát --- Ngay lập tức về cục cảnh sát! SHIT! Nghe điện thoại… Nghe điện thoại Hứa Luật!”

      “Đường Tố, xảy ra chuyện gì!”, dáng vẻ cáu kỉnh của Đường Tố khiến ông ta kinh sợ.

      Ông ta chưa bao giờ chứng kiến Đường Tố mất bình tĩnh như thế.

      “Gọi điện thoại về Cục cảnh sát, được phép cho Hứa Luật rời khỏi đó!”

      “Là cậu …”

      Mạc Thông hít hơi, thêm lời, gọi điện thoại bàn giao cho cấp dưới.

      “Là Hứa Luật … Tại sao tôi lại phát , vật thêm ra chính là Hứa Luật!”, Đường Tố tức giận: “ đưa đến lời ‘Báo trước’ ràng như thế, Hứa Luật chính là mục tiêu lần này của .

      Trong vụ án của Chu Tây, trường tìm thấy bất kỳ manh mối tương quan, người Chu Tây cũng có, từ đầu đến đuôi chỉ lòi ra thêm kẻ tình nghi, cũng chính là: Hứa Luật!
      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 115-1: Nhược điểm (1)

      Mắt vẫn còn nhắm Hứa Luật phát ra điểm bất thường.

      Điểm bất thường này bắt nguồn từ cảm giác khó chịu miệng. Miệng bị ghìm chặt, cách nào được như bình thường.

      Tiếp đó, ý thức được cánh tay mình bị kéo cao hơn đỉnh đầu, mất tính tự chủ, cổ tay cứng ngắc mang theo cảm giác lạnh lẽo, cảm giác này khá quen thuộc … Là chiếc còng tay.

      Khẽ giãy dụa, rất chắc, phải là loại đồ chơi tình dục trong mấy cửa hàng người lớn, mà là loại chuyên dụng của cảnh sát.

      BINGO! Trúng phóc!

      Trong đầu nghĩ đến đó, rồi ngẫm nghĩ chút, ở cùng Đường Tố lâu nên sức chịu đựng cũng khác hẳn người thường, ngay cả thời khắc quỷ dị này mà vẫn còn nghĩ được những chuyện bên lề như thế.

      biết tình huống trước mắt chút nào lạc quan … coi như có sức lực hơn người, nhưng cũng tài nào dám đoán đây chỉ là trò đùa dai.

      Hơn nữa, càng thể nhớ ra tại sao mình đến nơi này. Tuy đầu óc của bằng Đường Tố nhưng biết mình hề mắc chứng Alzheimer, chỉ trong thời gian ngắn mà quên hết tất cả.

      Chí ít còn nhớ những chuyện qua.

      còn nhớ mình ở trong Cục cảnh sát chờ Đường Tố, còn nhớ ở đó gặp Đường Túc. Đường Túc đến cục để phối hợp điều tra vì Chu Tây là nhân viên của ta, và án phát sinh khi Chu Tây ở phía sau hậu trường trong buổi biểu diễn của ta.

      Thế nhưng … vẫn chưa nhớ ra tại sao lại có mặt ở đây? Là ai đưa đến?



      mở mắt ra ngay, bởi vì muốn làm kinh động đến kẻ đưa đến đây, muốn biết rốt cục xảy ra chuyện gì.

      giây sau, cảm giác có người tiến lại gần, mười đầu ngón tay xuyên qua mái tóc , vô thức căng cứng sống lưng. Trong vài giây, trong đầu chỉ muốn nghĩ đây chỉ là cơn ác mộng, vẫn nằm ghế sofa trong phòng làm việc của Mạc Thông ngủ giấc chờ Đường Tố trở về vuốt ve mái tóc của

      Thế nhưng … những ngón tay này đánh tan tất cả ý nghĩ còn sót lại, đây phải là tay của Đường Tố. Ngón tay Đường Tố dài hơn chút, xoa xoa đầu cũng rất nhàng.

      “Đừng giả bộ, tôi biết tỉnh rồi!”, thanh bên cạnh vang lên.

      Là giọng nam, có chút lạnh lùng, cũng hơi quen tại, giọng điệu của còn mang vài phần hưng phấn --- Hưng phấn? chỉ mong là mình nghe lầm bởi vì cảm giác hưng phấn kia của khiến bất giác lạnh gáy.

      “A!!!”, rất muốn nhắm chặt mắt, tiếp tục vờ như nghe thấy câu kia của . Tuy nhiên, đầu ngón tay đan vào mái tóc của kia đột nhiên thu lại, thể mở mắt.

      Ánh đèn chói mắt, Hứa Luật phải chớp mắt vài lần để thích ứng, lúc lâu sau, mới từ từ mở mắt ra. Khuôn mặt trước mắt đây … Hứa Luật sững người … ngờ mình lại nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc đến thế.

      Thi Thụy!!!

      trợn tròn mắt, dám tin. Khi còn nhắm mắt trong đầu luôn tưởng tượng người trước mắt mình là hạng người thế nào … ngờ lại là người mình quen biết.

      đúng! quen biết chính xác, phải rằng từng giáp mặt vài lần.

      “Chào!”, thanh Thi Thụy nhàng, giọng điệu vui vẻ, nở nụ cười nhàn nhạt, buông bàn tay siết mái tóc của chuyển sang phía kéo mạnh cằm, buộc phải ngồi dậy, rồi cúi đầu chào: “Surpirse … Lady!”

      cực kỳ thỏa mãn khi chính mình tạo ra được màn kịch kinh hỉ này, vừa vừa nở nụ cười quỷ dị.

      Hứa Luật theo dõi , nhìn thẳng mặt người đàn ông mình từng gặp qua hai lần. Lần đầu tiên nhìn cảm giác là người đàn ông gầy yếu vô hại, nhàng, ẻo lả.

      Đúng rồi!

      Ở trong Cục cảnh sát cũng trông thấy .

      Đại não Hứa Luật vụt qua hình ảnh, đúng là Thi Thụy cùng Đường Túc đến cảnh cục. Chỉ mới đây thôi sao lại quên mất?

      Sau đó sao …

      làm gì với ?

      Hứa Luật hoảng hốt khi phát tất cả những trí nhớ của mình liên quan đến Thi Thụy đều bị ‘cắt’ mất sạch .

      “Tôi có thể nhìn ra được cái đầu nhắn kia xoay chuyển, xoay chuyển”, Thi Thụy ngồi lên sofa trước mặt Hứa Luật, ngón trỏ vẽ mấy vòng tròn lên trung: “Thế nhưng …”, làm bộ thở dài: “Xoay chuyển chưa đủ nhanh … quá chậm … quá chậm … cần phải nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa.”

      Thanh lạnh lẽo, từ ngữ nào có thể miêu tả được, giống với giọng của Đường Tố, giọng điệu này của khiến Hứa Luật thấy khó chịu.

      liếc cái đầy ghét bỏ.

      Chính xác là cực kỳ ghét bỏ: “Chẳng biết cậu ấy coi trọng ở điểm nào.”

      Trong nháy mắt Hứa Luật cảm nhận được, tên này là do quá Đường Tố nhưng thành nên mới đem mọi oán hận đổ hết lên người , bày ra trò bắt cóc này.

      Dĩ nhiên, suy nghĩ này chỉ dừng lại trong não bộ hai giây rồi tan biến, nhưng điều dám khẳng định, chuyện này rất liên quan đến Đường Tố.

      Thi Thụy đột nhiên đứng dậy, từ cao nhìn , lặng im chốc lát, rồi lắc lắc đầu, bật cười, vừa như muốn với , vừa như lẩm bẩm mình: “OK! có chuyện gì! Chúng ta còn nhiều thời gian, có thể từ từ tìm đáp án!”

      như đứa trẻ vừa phát ra trò chơi thú vị mới.

      Ánh mắt quỷ dị của khiến Hứa Luật nổi hết gai ốc. Vừa thoát khỏi tầm mắt của Thi Thụy, thừa dịp này đưa mắt đánh giá vị trí tại của mình.

      ở trong gian phòng khá rộng nhưng trống trải, bốn phía chỉ còn tường và sàn xi-măng, đèn neon treo đỉnh đầu, sáng chói mắt.

      Nơi đây có thể là nhà xưởng.

      Bây giờ vẫn ở thành phố Tân sao? dám chắc, tất cả cửa sổ đều đóng kín, nhìn thấy được sắc trời bên ngoài, nên thể đoán ra được thời gian cụ thể.

      Đường Tố!

      Đường Tố chắc chắn phát mất tích rồi.

      Hứa Luật nhắm chặt mắt, bình tĩnh lại, tin , tin nhất định cứu được .

      “Sặc! Nhìn vẻ mặt của lúc này !”

      Thi Thụy lần nữa đưa mắt nhìn Hứa Luật, đồng thời mang theo chiếc camera, ấn nút quay, thu lại vẻ mặt của Hứa Luật: “ tin Đường Tố đến cứu sao …”, áp sát , giống như chiếc máy bay hạ cánh: “Như siêu nhân từ trời rơi xuống cứu , làm hùng cứu mỹ nhân…” đến đây ngừng chút rồi bật cười ha hả: “Bảo bối, tại sao từ ngữ này lại xuất người luôn đả kích cả xã hội thế này … Thú vị quá mất!”

      Miệng Hứa Luật bị bịt chặt, tài nào lên tiếng, chỉ còn cách trợn trừng mắt nhìn . Hai chữ ‘Bảo bối’ phát ra từ miệng khiến buồn nôn, muốn nôn sạch toàn bộ cơm ăn từ tối hôm qua.

      Thi Thụy càng cười lớn, bị ánh mắt của Hứa Luật dọa sợ, trái lại còn cao hứng với : “ rất dũng cảm!”

      Thanh dịu nỉ non: “ có thể dũng cảm được đến khi nào đây?” tiếp lời, có hơi kích động.

      Dáng vẻ của thay đổi trong nháy mắt lại lần nữa chứng thực suy nghĩ của : Tên này đúng là kẻ thần kinh.

      Đường Tố từng với , những tên tội phạm biến thái thích nhìn phản ứng người người bị hại, nạn nhân càng tỏ xúc cảm càng hưng phấn, lại càng dằn vặt nạn nhân, vòng vòng lại cho đến khi xúc cảm ấy còn tác động được lên dây thần kinh của giá trị lợi dụng của nạn nhân cũng còn.

      --- Vì vậy, khi đối mặt với mấy tên tội phạm thần kinh, việc em cần làm chính là đừng đưa ra bất kỳ phản ứng nào, coi thường tất cả.

      Khi Đường Tố những lời đó, Hứa Luật ngờ có ngày được phát huy, áp dụng nó vào thực tế.

      Hứa Luật ngẫm nghĩ trong đầu, đồng thời ánh mắt biến đổi, nhìn thẳng , học theo Đường Tố, gương mặt chút cảm xúc. nghĩ mình làm rất tốt vì nụ cười gương mặt Thi Thụy từ từ biến mất, ánh mắt sáng quắc đầy tức giận.

      “Đừng chọc tới tao … Con nhóc!”, Thi Thụy dùng sức kéo tóc để đầu ngửa hẳn ra phía sau, mạnh đến mức Hứa Luật cảm giác, da đầu của mình như bị lột xuống khiến rên tiếng.

      Tiếng kêu đau của làm Thi Thụy càng hứng thú, càng dùng sức kéo tóc của , lại giống như đứa trẻ, càng chơi càng thích.

      Hứa Luật cắn chặt răng cố kìm lại tiếng rên la, quyết định phát ra bất kỳ thanh nào thỏa mãn hưng phấn của .

      Đầu đau như búa bổ, da đầu muốn lìa khỏi cơ thể.

      Đột nhiên ngừng động tác, ánh mắt nhìn vào cổ Hứa Luật, đó có dấu màu đỏ: “Nhìn tôi phát ra gì nè ….”

      thả tóc ra, ánh mắt vẫn dừng cổ , lưỡi vươn ra phía ngoài, liếm liếm môi.

      Tâm trạng Hứa Luật chìm hẳn xuống, khi ghé sát vào , ngưng thở, cả người cứng đờ --- buộc mình được phép đếm xỉa gì đến những hành vi của , thế nhưng phản ứng của cơ thể theo hướng dẫn của đại não.

      Khi môi dán lên cổ , cảm xúc của Hứa Luật tê rần. Lưỡi liếm láp cổ , Hứa Luật buồn nôn, muốn thét lên, muốn ói, muốn phỉ nhổ hành vi ghê tởm này.

      Gương mặt vặn vẹo của Thi Thụy khiến người ta hoảng sợ. muốn nhắm mắt lại, nhưng trong lòng chuyện, ‘nhắm mắt’ là đại diện cho điều gì.

      Đại diện cho hoảng sợ, mà điều này thành công khiến càng thêm hưng phấn, tiếp đến thêm nhiều phản ứng dây chuyền khác.

      chỉ còn cách mở to đôi mắt, ngừng với bản thân: Cứ nghĩ là con súc sinh liếm láp, cứ coi như mình là con cá chết, …

      Nhờ có vậy mà lại thành công để Thi Thụy lần nữa tức giận, miệng rời khỏi cổ của .

      Tạ ơn trời đất!

      Nếu như chỉ giây nữa thôi, Hứa Luật biết mình chịu đựng được nữa.

      Thi Thụy mím chặt môi, ánh mắt tàn khốc nhìn Hứa Luật nằm yên đó nhúc nhích, giáng cho Hứa Luật hai tát tai mạnh: “Ái chà … Xin lỗi! Tôi nên thất lễ như thế.” Nhìn vết lằn tay gương mặt , cực kỳ ảo não, vươn ngón tay sờ sờ lên má : “Tôi chỉ muốn biết, rốt cục tại sao lại coi trọng có điểm gì đặc biệt chứ?” Ánh mắt lại giống như Đường Tố quan sát trường, chăm chú, cực kỳ chăm chú.

      “Cậu ấy đặc biệt như vậy … Còn …”, cau mày, sắc mặt biến đổi, soi mói, như nhìn mấy món đồ quá hạn trong siêu thị, cần phải loại bỏ: “ là cái thá gì? Lại được cậu ấy dụng tâm như vậy .. À … đúng, phải rằng … trở thành trái tim của cậy ấy!”, nhíu mày, giải thích lại: “Thế nhưng bây giờ, cậu ấy làm mất ‘tim’ của mình rồi .. đúng, đúng, là … Là tôi trộm mất trái tim cậu ấy.” ta cực kỳ thỏa mãn với lời giải thích như vậy: “Bây giờ …. Tôi tiêm cho mũi.” Thi Thụy mang theo bộ mặt giả tạo, từ trong túi áo rút ra ống chích , kim tiêm dưới ánh đèn sáng lấp lánh, giọt chất lỏng trong suốt thuận thế trượt xuống.

      Trong thời khắc rút ra ống tiêm là mạnh mẽ trong lòng Hứa Luật sụp đổ.

      có thể chịu đựng được ra tay với , nhưng chí ít còn tỉnh táo, có thể quan sát được hành động của đối phương, có thể quan sát được tâm trạng của đối phương … Còn thứ chất lỏng trong ống tiêm kia là gì hề biết .

      Nhận thấy hoảng sợ của , Thị Thụy bật cười lớn, hết sức sung sướng khi chứng kiến biểu này của : “Sợ? Đừng sợ … cho biết, cái này là do cậu ấy nghiên cứu ra!” Thi Thụy quơ quơ ống tiêm trong tay.

      Đường Tố nghiên cứu?

      Câu này chẳng khiến người khác vui mừng hay hoan hỉ.

      Đường Tố nghiên cứu ra …

      Đường Tố là loại người thế nào Hứa Luật quá . Trong thời gian ở chung biệt thự với tận mắt chứng kiến những thí nghiệm nghiên cứu vượt xa người thường của , các bộ phận cơ thể rất nhiều, còn kể có lần thí nghiệm suýt chút nữa nổ tung phòng thí nghiệm … Sau này khi dời đến nhà của , vì thiết bị đầy đủ nên mới tiến hành những thí nghiệm ấy nữa.

      Vì vậy, đồ vật Đường Tố nghiên cứu ra, dám tưởng tượng.

      Thế nhưng, được phép cự tuyệt, giãy dụa dưới con mắt Thi Thụy căn bản chẳng có bất kỳ tác dụng gì.

      lật mạnh người , sau đó ngồi lên lưng, dùng sức kéo mạnh tóc để cổ ngửa về sau, đau đớn cực độ, trong thời điểm chưa kịp phản ứng đâm kim vào người.

      “Game start!” khẽ lẩm bẩm.

      Đồ điên! Kẻ biến thái!
      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 115-2: Nhược điểm (2)

      Đồ điên! Kẻ biến thái!

      biết làm như vậy chỉ muốn đả thương mà hại luôn Đường Tố. người sử dụng dược phẩm do chính Đường Tố nghiên cứu ra, công đôi ba chuyện thế này với biết phản ứng thế nào.

      Muốn đối phó với Đường Tố, đánh thẳng trực tiếp chưa hẳn có tác dụng. Nếu là Đường Tố của ngày trước, cảm tình của nhân loại chính là điều phiền toái, chưa bao giờ hiểu, lý trí tỉnh táo, lạnh lùng, vô tình, vì vậy sợ những thủ đoạn uy hiếp kiểu này. Thế nhưng bây giờ, vì có , cũng chính là nhược điểm của .

      trở thành nhược điểm của .

      Đây chính là điều Thi Thụy muốn truyền đạt cho ư? Mục đích ám hại phải là , mà muốn Đường Tố phải chịu tổn thương.

      là nhược điểm, chính là nhược điểm của Đường Tố.

      Hứa Luật cảm giác chú ý của bắt đầu chạy loạn, lắc lắc đầu, cảm thấy choáng váng, cảm xúc này còn đau hơn lúc Thi Thụy kéo tóc .

      biết , thuốc phát huy tác dụng.

      “Tác dụng rất nhanh thôi!”, Thi Thụy nở nụ cười thỏa mãn, đôi mắt nhìn thẳng Hứa Luật, khiến người ta bất an.

      Đường Tố …

      Hứa Luật thầm kêu tên , gắng gượng, thể để mình trở thành điểm yếu của Đường Tố.

      *

      Khi Đường Tố và Mạc Thông quay về Cục cảnh sát Hứa Luật mất tích.

      ngờ hung thủ dám chọn Cục cảnh sát để ra tay bắt người.

      Tuy nhiên, điều này cũng dễ dàng giải thích. Nếu ở bên ngoài, có người của Đường Tu bảo vệ, tuy nhiên nếu là Cục cảnh sát, những vệ sĩ đó theo vào vì nghĩ, tội phạm là khắc tinh của cảnh sát, nơi đây là nơi an toàn nhất, thế nhưng lại là nơi yếu kém nhất.

      Đường Tố hít sâu hơi, mím chặt môi, cố gắng khắc chế tâm trạng kích động.

      Từ trước đến nay chưa bao giờ trải qua cảm xúc mãnh liệt như thế này, vì vậy có kinh nghiệm trong phương diện này, cảm thấy khó có thể ứng phó.

      Ngu ngốc!

      Đây là từ ngữ hay dùng với người khác, vì ngu ngốc nên phạm phải sai lầm, theo kịp tốc độ suy nghĩ của , do vậy chẳng hơi đâu mất thời gian giải thích cho bọn họ.

      Vậy mà thời khắc này, chỉ muốn dùng từ này để mắng chửi mình. Ngu xuẩn! Chính bị chi phối làm phân tán tư duy.

      Ba là con số giới hạn.

      tượng được lặp lại ba lần tạo thành suy nghĩ có tính quán tính. Tên hung thủ dùng những vụ án mô phỏng để tạo thành quán tính, che giấu mục đích thực của .

      Đường Tố thở dài hơi, cố gắng khắc chế cảm xúc.

      Mạc Thông lấy được camera quan sát.

      Trong màn ảnh, Thi Thụy sóng vai cùng Hứa Luật, hai người cùng nhau tiến vào thang máy xuống lầu. Đến bãi đậu xe của cảnh Cục, lên xe, nghênh ngang rời .

      Mạc Thông để ý trong đoạn ghi hình Hứa Luật gặp bất kỳ uy hiếp nào, trái lại, hành động như bình thường, từ từ cất bước, có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy bị ép buộc. Ông ta cảm thấy hiểu, rất khó tin: “Tại sao lại như vậy?”

      “Xem ra pháp y Hứa chủ động cùng người này!”, các cảnh viên đứng xung quanh đều có cảm giác giống nhau.

      “Hay là hiểu lầm?”, người đưa ra ý kiến khác: “Pháp y Hứa và Thi nhìn qua có vẻ quen biết nhau.”

      “Chưa được hai mươi bốn tiếng, thể lập án.”

      “Hay là chờ chút coi sao, chừng lát nữa quay trở về.”



      Đường Tố đừng bên ngoài, ánh mắt thâm sâu thấy đáy, bình tĩnh, lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, dù là nhất. nhìn chằm chằm lên bóng dáng quen thuộc kia, chớp mắt.

      Tất cả những lời thảo luận sôi nổi kia đặt ngoài tai, chỉ có hình ảnh Hứa Luật màn ảnh mới có thể tác động được lên thần kinh của . chú ý đến gương mặt của , quá bình tĩnh, quá sức bình tĩnh, tròng mắt đen mất vẻ sống động thường ngày.

      có bất cứ thái độ chống cự nào, cùng Thi Thụy rời khỏi cảnh cục.

      phải do biết Thi Thụy, cũng phải tự nguyện theo , mà là bị thôi miên.

      Ánh mắt Đường Tố tối xầm.

      biết, có người lẩn khuất trong bóng tối.

      Trong vụ án Vương Lệ Hoa xuất , đoạn nhạc kỳ quái vang lên từ phòng phát thanh của trường học. Rồi Hứa Luật từng , biểu của Lâm Chí Cường khi ấy thôi chống cự, cuối cùng vẫn đột nhiên nhảy lầu.

      Tiếp đến vụ án La Cẩm Vinh, lại xuất , nhưng chỉ dùng cách làm rối loạn phương hướng điều tra, thôi miên người quan hệ, nhằm đánh lạc hướng cảnh sát, mục đích muốn đối mặt với .



      Từ trước đến nay, chỉ nghĩ đến bản thân mình, háo hức, hăng say với các vụ án biến thái, quan tâm đến cảm thụ của người khác, cũng chẳng cần cân nhắc an nguy của bọn họ, bởi vì chỉ có mình.

      Vì vậy, khi phát nhân vật như thế tồn tại, có bất cứ buồn phiền nào, ngược lại còn vui mừng chào đón nhân vật thần bí đó. Như công thức có chứa số X, tồn tại của số biến đổi X này khiến vụ án gia tăng thêm hứng thú.

      Theo từng vụ án, từng bước suy nghĩ những thay đổi của số X, như bài toán rắc rối, rườm rà, từ những manh mối đó, có thể tìm ra hung thủ, thực thấy hưng phấn khi giải đề toán này.

      Theo suy luận, nắm khá nhiều tin tức về số X, chân dung của số ngày hoàn thiện: Nam tính, từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, có học thức cao, có khả năng từng du học nước ngoài. Ngoại hình rất đẹp, nhất định có sức hấp dẫn với phái nữ.

      Điều kiện kinh tế tốt, có tiền của và thời gian để nghiên cứu các án lệ trong lịch sử.

      ra tay trong rất nhiều vụ án, rồi lại tự do đứng bên ngoài, đặc biệt là bốn vụ án gần đây, mô phỏng hình thức phạm tội. Tuy nhiên, gắng sức mô phỏng cho giống với nguyên bản mà chỉ làm theo; bởi với , những vụ án này chỉ là công cụ thể ngạo mạn, tự luyến, coi mình là người đặc biệt nhất, có nhân cách phản xã hội.

      rất coi trọng bề ngoài của mình, khá nhạy cảm, lý do giống như học thức cao, lại ngạo mạn nên luôn tự coi mình là đúng.

      hiểu biết nhất định về tâm lý học và thôi miên, muốn đạt đến trình độ như , phải học theo phương pháp nhất định, phải chỉ cần tự học là được …



      Chỉ là ngờ đến, số X này lan đến Hứa Luật.

      Bây giờ, đáp án bài toán có, số X cũng tự mình xuất , đồng thời bày ra ván cờ mới. Trong ván cờ này, số X chính là Hứa Luật, điều này buộc thể tham gia trò chơi ấy.

      Theo các nghiên cứu của , trong quá trình làm việc, nếu người để cảm tình ảnh hưởng khiến việc dễ dàng phạm sai lầm, đạt được hiệu quả tốt nhất, cảm xúc nảy ảnh hưởng rất lớn đến tư duy, và năng lực phán đoán, thích loại cảm xúc này.

      Với , tình cảm nhân loại chính là vòng lẩn quẩn; trong khi đó dưới con mắt người khác, họ coi là loại người dị dạng.

      Bây giờ, chính nằm lẩn quẩn trong vòng tròn đó. lo lắng cho Hứa Luật, rất lo cho Hứa Luật, vì vậy ván cờ này rất nôn nóng. mặt phải đoán được bước tiếp theo của đối phương, đồng thời phải loại ngay tâm trạng ngột ngạt ùa đến, buộc mình được phạm vào lối suy nghĩ sai lầm ‘Quan tâm ắt loạn’ đó.

      Đường Tố đưa tay che chặt mắt, tim quặn thắt đau đớn.

      Mạc Thông nghe thấy thanh phát ra phía sau, quay đầu nhìn lại trông thấy Đường Tố rời , đôi chân thon dài, xoải từng bước gấp gáp, do vội vàng nên va vào chiếc ghế.

      “Đường Tố ….”, Mạc Thông đuổi theo, “Cậu đâu?”

      “Về ngủ!”, giọng điệu của phảng phất khó chịu.

      Đường Tố cố gắng tỉnh táo, hít hơi sâu, quay đầu lại. cần phải để mình tỉnh táo, phục hồi tâm trạng để ứng phó trận cờ này.

      Nhưng tài nào điều khiển bộ não mình suy nghĩ logic, chỉ cần hơi động não chút, đại não phát ra tín hiệu ‘Hứa Luật nằm trong tay tên ác ma biến thái’, ý niệm đó khiến thể nào giữ được bình tĩnh.

      Mạc Thông còn muốn gì nữa, thế nhưng Đường Tố cho ông ta cơ hội, nhanh chóng bước ngang qua ông, rời khỏi Cục cảnh sát.

      *

      Về khách sạn, mở cửa, đóng cửa.

      vào phòng ngủ, sáng sớm hôm nay, Hứa Luật vẫn còn nằm cạnh chiếc giường này, vậy mà bây giờ …

      thả mình xuống giường, nệm vẫn còn thoang thoảng mùi hương thuộc về , trái tim lại đau nhói. vùi mặt vào chiếc gối Hứa Luật nằm, hít hơi sâu …

      Là mùi vị của Hứa Luật.

      Nếu như Hứa Luật là Hứa Luật, chắc chắn bị nguy hiểm; chỉ vì trở thành Hứa Luật của Đường Tố … Tất cả những nguy hiểm này là do tạo ra …

      tồn tại của vốn dĩ như pháo đài, ngăn cách tất cả mọi hiểm nguy cho Hứa Luật. ngờ lần này, mới là nguyên nhân đem lại gây nguy hại cho . Tất cả những điều phát sinh chỉ vì lý do duy nhất: Vì , rất .

      Tình của đem lại nguy hiểm cho .

      Thế nhưng, cho dù là như vậy, nhất quyết buông tha .

      là của , bất luận người nào cũng có quyền cướp khỏi tay . phải trở về bên cạnh .

      Nhất định!

      *

      Nghe hung tin, Tô Tử Khiêm gấp rút chạy đến Cục cảnh sát thành phố Giang, tìm được Đường Tố, nên nhanh chóng tìm Mạc Thông tìm hiểu tình hình.

      “Đường Tố đâu rồi?”, Tô Tử Khiêm cất tiếng hỏi, xảy ra việc này Đường Tố phải là người nên túc trực tại cảnh cục, chủ trì đại cục ư.

      “Cậu ấy về khách sạn trước …. À ….!”, Mạc Thông kéo Tô Tử Khiêm chuẩn bị rời : “Cậu đừng tìm cậu ấy, hãy để cho cậu ấy có thời gian suy nghĩ. Đội trưởng Hứa biết chuyện này chưa?” Đội trưởng Hứa ý ba của Hứa Luật, tuy rằng bây giờ Mạc Thông còn là cấp dưới của ba Hứa Luật, nhưng ông ta quen cách xưng hô thế này.

      “Vẫn chưa cho hai bác ấy biết!”

      “Đừng cho bọn họ, đừng khiến bọn họ lo lắng.”

      “Ừm!”, quan điểm này cả Tô Tử Khiêm và Mạc Thông đều đồng lòng: “ liên hệ bên cảnh sát giao thông chưa. Tìm thấy chiếc xe ấy rồi nhanh chóng kiểm tra hướng xe rời .”

      tra, nhưng ra!”, Mạc Thông làm cảnh sát nhiều năm, chuyện này làm sao ông cân nhắc qua chứ. Tuy rằng thời gian mất tích chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, thể lập án, nhưng Mạc Thông vẫn có thể dựa vào quan hệ để tìm được camera ghi hình, chỉ có điều chiếc xe ấy di chuyển ở điểm mù của camera, ghi được bất cứ thông tin gì.

      ràng, đối phương chuẩn bị kỹ càng mà đến, tìm hiểu rất hệ thống đường phố của thành phố Giang, lên kế hoạch trốn thoát hoàn hảo.

      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :