1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh Phát Bệnh Rồi ... Em Đến Đây - Quỷ Miêu Tử ( Hoàn - 120c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104: Ba người tiến đến

      Điểm tâm ăn được nửa ba Hứa đột nhiên nhận được cú điện thoại. Sau khi nhận điện, ông về bàn ăn vội cho xong chén cơm rồi : “Ba trấn Long Sơn chuyến!”

      “Ba!”, Hứa Luật nhận thấy sắc mặt ba có chút thay đổi: “Có việc gì ư?”

      Ba Hứa vừa mặc áo khoác vừa : “ đứa trẻ mất tích trở về!”

      Hứa Luật biết ba mình vẫn còn theo vụ án mất tích.

      Vào cuối năm 2009 đầu năm 2010, ba Hứa từng bị điều đến địa phương tên Long Sơn, đây là trấn nằm sát biên giới. Vụ án mất tích chính là phát sinh ở trấn này.

      Ngay khi vụ án xảy ra ba hoàn thành chuyến công tác, chuẩn bị để về lại thành phố Z; thêm vào đó mấy tháng xa nhà nên ông cũng nhớ vợ và con nên vẫn quyết định về nhà. Thế nhưng trong lòng ông vẫn canh cánh vụ án mất tích đó. Bây giờ thân ở thành phố Z cũng thể quản được nơi xa như vậy, nên có nhờ bên ấy nếu có tin gì thông báo liền cho ông.

      Mấy năm qua, vẫn có người bị mất tích ở trấn ấy, vậy mà đồn cảnh sát lại coi trọng chuyện này.

      Đối với tình huống này, dù ba Hứa có lòng nhưng đủ lực. từng làm việc nên ông cũng hiểu trong vụ án đó cảnh viên có sơ sẩy, có lười biếng; thế nhưng thể đem toàn bộ mọi sai lầm và trách nhiệm đổ lên đầu bọn họ. Chỉ vì do cơ sở vật chất cùng hoàn cảnh còn nhiều hạn chế khiến cho công tác điều tra liên tục gặp khó khăn.

      đến trấn Long Sơn, trấn nằm ở vùng biên giới, do điều kiện kinh tế phát triển khiến người dân buộc phải chuyển đến các khu thành thị lớn làm ăn. Theo bên phía đồn cảnh sát giải thích, năm rồi cũng có người báo án mất tích. Kết quả sau khi tìm đông tìm tây phát ra người ta chạy nơi khác kiếm sống. Chuyện như thế này đâu phải lần, hai lần. Do vậy nên từ đó về sau bên phía cảnh sát cũng chán.

      Bây giờ nhận được tin đứa trẻ mất tích quay trở về, ông thể ngồi yên được nữa.

      “Chuyện bên cảnh sát ông mặc kệ , lo nhiều như vậy làm gì!!!”, mẹ Hứa hơi khó chịu: “Ông tới có ích lợi gì?”

      “Tôi chỉ đến xem qua chút!”, ba Hứa đứng dậy tính trở về phòng thu thập vài món đồ đơn giản để vào vali rồi gọi cho lãnh đạo bên Cục cảnh sát thành phố Z xin nghỉ phép … Mấy năm qua ông cống hiến cho bên Cục ít, là ‘lão đại' trong Cục nên phía lãnh đạo rất thoải mái cho phép.

      Mẹ Hứa đặt chén cơm lên bàn, khuôn mặt rầu rĩ: “ lớn tuổi lắm rồi mà cứ nghĩ mình còn thanh niên, cuồng công việc quá mức …. Lại còn phải nơi ông ấy quản nữa chứ …”

      “Mẹ! Ba là người biết chừng mực!”, Hứa Luật khuyên can mẹ. cũng yên lòng để ba mình mình, suy nghĩ biết nên làm thế nào nghe thấy Đường Tố lên tiếng: “Cháu cùng Hứa Luật với bác trai!”

      Mẹ Hứa nghe vậy: “Nhưng … còn công việc của các con …” Nếu con cùng dĩ nhiên là quá tốt, bà cũng an tâm hơn.

      “Bọn con gọi điện thoại báo tình hình có thể xin nghỉ phép”, Hứa Luật nhanh chóng đáp lời, rút điện thoại di động gọi cuộc.

      Chờ ba Hứa ra Hứa Luật cũng kéo vali tay từ lầu xuống: “Ba! Bọn con theo ba luôn!” vừa gọi cho Tô Tử Khiêm sơ qua việc.

      Ba Hứa vốn là muốn cự tuyệt nhưng ông suy nghĩ chút rồi trả lời: “Được!” Ông nghĩ nếu có Đường Tố cùng chắc chắn hỗ trợ quan sát tình huống.

      Ba người hành lý gọn , cùng nhau đến trấn Long Sơn.

      Đến được Long Sơn, họ đến ngay đồn cảnh sát mà đến nông trang .

      “Cảnh sát Hứa đến rồi!”, người đàn ông trung niên, nước da ngăm đen mở cửa đón họ vào trong.

      Bước vào căn nhà , Hứa Chí Siêu thẳng vào vấn đề: “Tôi nhận được tin của liền lập tức đến đây. Tình hình tại thế nào?”

      Người đàn ông trung niên họ Trương, tên Trương Ngọc Thuận. Đứa con trai bảy tuổi của ông mất tích năm 2008. Khi ấy, ông ta đến đồn cảnh sát báo án. Cảnh sát lấy thông tin cơ bản xong xuôi với ông câu ‘Khi nào có mang mối báo cho ông’. Sau đó … có sau đó. Về sau, ông bỏ tiền thông báo tìm trẻ lạc các tờ báo và truyền hình địa phương, nhưng đều có tin tức.

      Hứa Chí Siêu quen biết Hứa Ngọc Thuận năm 2010.

      Khi đó, Trương Ngọc Thuận nhận được cú điện thoại, con ông ta trong tay bọn chúng, phải đem ba vạn tệ đến thả người.

      Trương Ngọc Thuận vét hết tiền của trong nhà,bỏ vào trong chiếc túi màu đen, rồi mang đến ngân hàng chuyển tiền. Đồng trăm đồng có hơn mười cục do vậy khi , ông ta khệ nệ xách túi lớn.

      Lúc điền thông tin, Hứa Chí Siêu đứng ngay sau lưng ông. Ông nhận thấy tâm trạng của ông ta có chút dị thường. Trực giác của cảnh sát báo cho ông biết có vấn đề nên tiến về phía trước hỏi han ông ta chút. Đầu tiên Trương Ngọc Thuận cứ ấp a ấp úng, tình, sau đó Hứa Chí Siêu thân phận của ông, ông ta mới dám kể.

      Hứa Chí Siêu nghe xong liền ngăn cản ông ta chuyển tiền. Sau khi điều tra, ông phát là do tên lưu manh sống cùng thôn với Trương Ngọc Thuận bày ra trò này.

      Hứa Chí Siêu vẫn còn nhớ như in, sau khi ông vạch trần mưu đó, Trương Ngọc Thuận mắt ngấn nước: “Tôi tình nguyện để bọn họ tiếp tục lừa tôi, chí ít ra tôi cũng tự lừa bản thân mình rằng Hổ Tử có chuyện gì …”

      Cho đến tận bây giờ, Trường Ngọc Thuận vẫn chưa từ bỏ hi vọng tìm được đứa con trai, đối với ông mà , có tin gì cũng là loại tin tức tốt.

      Nhận điếu thuốc từ tay Hứa Chí Siêu, nhen lửa, ông ta hít hơi, giọng có chút nặng nề: “Là con của Vường Thành Hùng, tình hình … tốt lắm.”

      Hứa Luật chú ý khi Trương Ngọc Thuận mấy lời này, bàn tay cầm điếu thuốc vô thức run rẩy, sau đó lại hít hơi sâu mới ổn định được tinh thần: “Đợi trời tối chút, tôi đưa mọi người qua đó.”

      Hứa Luật đánh giá nông trang này, có thể nhìn ngay được chủ hộ điều kiện kinh tế tốt lắm. Trước đây cũng nghe ba mình kể qua tình hình của Trương Ngọc Thuận. Vì mất tích của con trai mà vợ ly hôn với ông ta. Vốn là gia đình hạnh phúc khi ấy phải tan đàn xẻ nghé, vợ con ly tán.

      Khoảng năm giờ chiều, sắc trời tối sầm.

      Theo chỉ dẫn của Trương Ngọc Thuận, ba người bọn họ đến nhà của Vương Thành Hùng.

      Con trai của Vương Thành Hùng là Vương Chí Minh, mất tích năm 2012. Lúc mất tích nó được chín tuổi. Trông thấy Vương Chí Minh, Hứa Luật mới hiểu được câu của Trương Ngọc Thuận ‘Tình huống tốt lắm’ vẫn còn là .

      Vương Chí Minh, mười hai tuổi, vừa đen vừa gầy, hai chân bị cắt đứt, lưỡi cũng bị cắt, từ hoàn chỉnh cũng thể ra, đôi mắt tràn đầy sợ hãi. Nó do người cùng thôn phát khi ăn xin ở đầu đường tỉnh lân cận.

      Vợ của Vương Thành Hùng khóc đến sưng mắt, Vương Thành Hùng hai mắt đỏ au. Hai người bọn họ dĩ nhiên cũng chẳng muốn chuyện nhiều, nhìn con của mình bộ dạng ra thế này, đối với gia đình bọn họ mà đau bút nào tả xiết.

      Lúc rời khỏi nhà Vương Thành Hùng, tâm trạng Hứa Luật cực kỳ nặng nề, nhìn bộ dáng của Vương Chí Minh lập tức nghĩ đến bọn họ buôn người để ăn xin.

      Bọn tội phạm bắt cóc trẻ em, sau đó đánh chúng thành tàn phế để cho bọn chúng ăn xin. Bình thường mà , đứa bé so với người lớn lại càng dễ người ta cảm thông hơn, do vậy xin cũng được nhiều tiền hơn. Hơn nữa, lứa tuổi còn ăn cũng ít, năng lực phản kháng yếu, đợi chúng nó lớn phần lớn đều bị vứt bỏ.

      Ba người trở về khách sạn trấn, vừa vào đến phòng khách khách sạn, có hai người mập gầy đến trước mặt bọn họ, tiến về Hướng Chí Siêu chào hỏi tiếng: “ Hứa! Đến đây rồi sao thông báo tiếng.”

      Hứa Chí Siêu run lên cái, sau khi nhận ra thân phận hai người bọn họ là cảnh viên trong đồn, đồng thời cũng là cộng của ông khi ấy. Người có bề ngoài mập mạp là Lưu Tử, còn người kia là Tiểu Triệu.

      “Tiểu Triệu với em là trông thấy , em còn tin … ngờ lại là !”, Lưu Tử hớn hở . ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, khi cười trông khá giống phật Di Lặc.

      Tiểu Triệu trẻ hơn Lưu Tử, khoảng chừng ba mươi tuổi, đứng bên phụ họa: “Em Hứa mà Lưu tin. Sau đó em đến khách sạn phải kiểm chứng liền.”

      Lưu Tử: “ Hứa đến đây lần này để du lịch?”

      Sau khi rời khỏi trấn Long Sơn, vì vẫn còn bận tâm chuyện của Trương Ngọc Thuận nên thỉnh thoảng vẫn gọi cho Lưu Tử, nhờ bọn họ để ý đến ông ta chút. Nghe qua điện thoại bọn họ vâng vâng dạ dạ, thế nhưng lại chạy đến cảnh cáo Trương Ngọc Thuận được gây thêm chuyện, có tin tức thông báo cho ông ta.

      Chuyện này là sau này Hứa Chí Siêu mới biết, ngay lập tức ông gọi cho bọn họ cách làm như vậy ông hề đồng ý. Từ đó về sau, ông liên lạc với bọn họ mà mọi thông tin mất tích của đứa ông đều gọi trực tiếp cho Trương Ngọc Thuận.

      Mấy năm vừa qua, ông nghĩ đến ít phương pháp, ví như liên hệ với bên lãnh đạo Cục cảnh sát trấn Long Sơn, thế nhưng đây phải là phạm vi ông quản lý, nên hiệu quả rất thấp.

      Hứa Chí Siêu cũng hiểu bọn Lưu Tử thích ông, là ‘người ngoài’ nhúng tay vào chuyện bọn họ nên giờ đây ông chỉ đứng bên cạnh Hứa Luật cười cười : “Trước kỳ nghỉ đông, con tôi muốn xem qua nơi công tác trước đây của ba, nên tôi dẫn nó đến đây tham quan.”

      Lưu Tử nhìn hai người Đường Tố và Hứa Luật, cười ha hả: “Vậy hôm nay để tôi làm hướng dẫn viên cho các chị.”

      cần làm phiền đâu!”, Hứa Chí Siêu uyển chuyển dùng ngôn từ cự tuyệt: “Mọi người cũng bận bịu, tôi đâu phải lần đầu tiên đến đây … cần mất thời gian đâu.”

      Tiểu Triệu lên tiếng: “ Hứa bao năm đến, Long Sơn bây giờ biến đổi ngừng, khác xa so với lúc còn ở đây. Mọi người cũng lâu lắm gặp … Để em gọi bọn họ qua đây tụ tập, chào hỏi tiếng.”

      “Tiểu Triệu …”, Hứa Chí Siêu đưa tay muốn cản ta, Lưu Tử liền kéo tay ông lại: “ Hứa đừng khách sáo. Hơn nữa đây là lần đầu tiên con cưng của đến trấn Long Sơn của bọn em, em phải tròn chức trách làm chủ chứ!”

      Hứa Chí Siêu biết từ chối cũng vô dụng nên đành đồng ý.

      Lưu Tử đặt bàn lớn ở nhà hàng có tiếng nhất vùng, ngoại trừ ba Hứa Luật, Lưu Tử, Tiểu Triệu còn có thêm vài cảnh viên khác, ngồi đầy bàn. ‘ câu, tôi câu’ bầu khí náo nhiệt.

      “Đội trưởng Tôn đâu? Làm sao gọi ấy đến đây luôn.” Hứa Chí Siêu nhìn bao quát mọi người thiếu mất Đội trưởng Tôn của đồn cảnh sát trấn Long Sơn năm đó.

      Lời ông vừa dứt, bầu khí trong bữa tiệc đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 105: Án mất tích liên hoàn

      “Sao vậy?”

      Hứa Chí Siêu nhận ra bộ dáng khác thường của bọn họ. Cuối cùng Lưu Tử là người mở miệng trước: “Đội trưởng Tôn ba năm trước … trong nhiệm vụ … hi sinh!”

      Tin tức này khiến Hứa Chí Siêu sững người: “Hi … Hi sinh???”

      “Vâng!”

      Nhắc đến Đội trưởng Tôn, bầu khí bữa tiệc thay đổi hẳn. lúc lâu sau, bầu khí mới trở lại như bình thường.

      “Hứa Luật làm ngành nào vậy?”

      Ngồi bên cạnh Hứa Luật là nữ cảnh viên tên Lâm Mai, độ chừng ba mươi tuổi, mặc trang phục khá nghiêm túc, xem ra ta là người dày dạn kinh nghiệm.

      “Pháp y!”

      Lâm Mai ngẩn người: “ nhìn ra được nhé!”, nếu chỉ xét bề ngoài, thể nào tưởng tượng được Hứa Luật lại là pháp y: “Còn vị kia …”

      “Bạn trai!”

      “Cũng làm pháp y luôn ư?”, Lâm Mai nhìn người đàn ông từ lúc vào đến giờ vẫn mở miệng câu nào, Đường Tố.

      phải, ấy … Là giáo sư!”, còn giáo sư gì Hứa Luật . tỉ mỉ quá người khác còn tưởng khoe khoang … cũng phải chuyện tốt.

      “Trẻ như vậy là giáo sư …”, Lâm Mai nhìn chằm chằm Đường Tố lúc: “Người ta hùng xuất thiếu niên’ quả sai. Nhìn hai người tôi thể nào thừa nhận mình già rồi.”

      Hứa Luật khẽ nở nụ cười, câu lễ phép nhưng cũng có chút khoảng cách: “Chị Mai biết đùa!”

      “‘Hổ phụ sinh hổ tử’. Hứa là cảnh sát lợi hại, Tiểu Hứa chắc chắn cũng là pháp y tài năng!”, Tiểu Triệu gia nhập đề tài của hai .

      “Lợi hại đến đâu cũng đến phần của …. Bạn trai của người ta là giáo sư đó.”, Lâm Mai trêu ghẹo: “Tôi chẳng qua cảm thấy Tiểu Hứa lợi hại, rất đáng gờm. Ngay cả đàn ông chưa chắc dám theo nghề này … Dù sao cả ngày đều đối mặt với người chết, rất đáng sợ.”

      Hứa Luật lắc đầu cái: “Người chết kỳ thực đáng sợ. Trước đây giảng viên hướng dẫn của chúng tôi có . ra thế giới này đáng sợ nhất chính là người sống.”

      Tiểu Triệu và Lâm Mai ngờ lại trả lời như vậy, hai người bọn họ ngẩn ra.

      “Cách chuyện của em … rất có lý lẽ”, Lâm Mai nâng tách trà, nhấp ngụm: “Có điều … chị vẫn thấy người chết là đáng sợ. Ha ha ha!”, cuối cùng còn tự ghẹo mình: “Quả nhiên phải ai cũng có thể làm pháp y, tôi là trong số đó!”

      Tiểu Triệu cũng cười ha hả: “ hổ danh từ thành phố lớn đến. Lời sâu sắc hơn người ở mấy địa phương bé tẹo của chúng ta nhiều!”

      Lâm Mai chuyển câu chuyện sang Đường Tố: “Bạn trai em … có vẻ khá trầm tính.”

      Trầm tính chỉ là cách văn vẻ. thẳng ra, quá lạnh lùng, dễ dàng tiếp cận. Tiểu Triệu cầm chai rượu, rót ly hướng về phía Đường Tố nâng cốc: “Tôi khâm phục nhất là những người ham đọc sách, giáo sư Đường! Mời chén!”

      Đường Tố nâng ly, lành lạnh đáp: “Dị ứng với cồn!”

      Hứa Luật bên cạnh giải thích: “ Tiểu Triệu đừng làm khó dễ ấy. Bác sĩ ấy thể uống rượu!” Khụ, khụ! Uống nhiều là tính xấu lại lòi ra.

      Ánh mắt Đường Tố đột nhiên lóe sáng, liếc cái. Ánh mắt này của có hơi khó hiểu. Tuy nhiên nghĩ câu vừa rồi của là giúp giải vây, làm sai!

      Bên kia, Hứa Chí Siêu cũng mở miệng phụ họa, Tiểu Triệu thấy thế nên thôi, đành quay sang Hứa Chí Siêu mời rượu.

      Qua ba tuần rượu, Hứa Chí Siêu mới đề cập đến vụ án mất tích: “Đứa bé đó mấy cậu còn lưu ý ?”

      Lưu Tử rót đầy ly: “ Hứa, em biết ngay hỏi chuyện này. Nếu hỏi em mới thấy kỳ lạ đó! Nhớ trước đây Hứa lần nào gọi cho bọn em cũng hỏi tiến triển của vụ án …”, ông ta lại nhấp ngụm rượu, “ ra những năm gần đây ko chỉ lãnh đạo trong đồn cảnh sát, mà ngay cả bên Sở cảnh sát cũng điện thoại đến … Bọn em vẫn luôn lưu tâm … chỉ là …”, ông ta lắc đầu cái: “Chỗ này cũng biết mà, hàng năm có biết bao người ra khỏi trấn, bọn em dù có lòng cũng đủ lực.”

      Hứa Chí Siêu lặng lẽ : “Tôi nghe cậu bé quay về.”

      bên nhà Vương Thành Hùng à!”, Lưu Tử nhen điếu thuốc: “Việc này bọn em đều biết. Ngày chúng em qua gặp nó … Quá thảm khốc …”, Lưu Tử khó chịu gạt mạnh tàn thuốc: “Những ngày qua trong đầu em luôn suy nghĩ … Nếu đám trẻ mất tích đó đều biến thành như vậy sao đây.”

      Hứa Chí Siêu vỗ vỗ bờ vai ông ta: “Lưu Tử! Nếu cậu tin tôi, hãy để tôi giúp tay.”

      Lưu Tử nghe ông như thế vỗ tay lên bàn cái: “ Hứa! Nếu đến giúp bọn em tốt quá rồi! Chỉ là em lo lắng chuyện, biết mở lời thế nào.” Rồi ông ta thở phào cái: “Em có chuyện muốn thẳng cho biết.” Việc Lưu Tử muốn với Hứa Chí Siêu đó là lúc trước cảnh cáo Trương Ngọc Thuận: “Việc này là do cảnh viên tuổi lén lút làm. Sau khi Đội trưởng Tôn phát tên nhóc đó cũng bị xử phạt. Em cứ canh cánh trong lòng, sợ Hứa biết chuyện này trong lòng lại thấy khó chịu …”

      Nghe Lưu Tử kể đầu đuôi câu chuyện, Hứa Chí Siêu khi trước còn có vài phần để ý biến mất còn mây khói.

      Bữa tiệc kéo dài đến gần chín giờ mới tan, ra khỏi nhà hàng, nhóm người Lưu Tử ai nấy cũng nồng nặc mùi rượu. Hứa Chí Siêu đỡ hơn chút nhưng uống ít, tỉnh táo nhất chỉ còn Hứa Luật và Đường Tố.

      đường về khách sạn, Hứa Chí Siêu cứ lẩm bẩm mình … khi nằm giường, ông đột nhiên nắm chặt tay Đường Tố: “Tiểu … Tiểu Đường! Lần này có cháu … có cháu ở đây … Cháu nhất định phải cứu … cứu những đứa trẻ ấy …”

      “Được rồi! Ba … ba nghỉ ngơi chút !”, Hứa Luật phải cố gắng lắm mới dàn xếp cho ông ngủ yên, sau đó cùng Đường Tố về phòng bên cạnh.

      có thể nhìn ra ba mình rất quan tâm vụ án này, nếu như giải quyết còn mãi trong lòng ông tiêu tan.

      tựa đầu vào vai Đường Tố thầm: “Những đứa trẻ kia quá đáng thương.” muốn tìm những đứa trẻ ấy về.

      Nếu đơn thuần chỉ là nhóm bắt cóc trẻ em, mấy đứa bị mất tích còn có cơ hội được những người cha người mẹ thiện lương nhận nuôi, được đối xử tử tế …. Nhưng nếu bị bắt làm kiếp ăn xin … vậy

      Hứa Luật: “Mấy tên bắt cóc trẻ em, lại còn khiến chúng tàn phế để ăn xin …. Quả phải là người mà!”

      Đường Tố cảm nhận được tâm trạng của : “Ngày mai chúng ta tìm hiểu tình hình.”

      Trong lòng rất ràng, am hiểu nhất là những vụ án giết người liên hoàn. Thông qua hành vi của từng vụ án để phác họa ra chân dung tội phạm. Còn hành vi lừa bán trẻ em và phụ nữ, đây là loại hành vi phạm tội đặc biệt. Bọn chúng phải có tổ chức với quy mô lớn bởi người độc lập nếu tự bắt cóc, buôn người, lừa bán khó thành công.

      Thông thường mà , ‘Buôn bán phụ nữ trẻ em’ là mạng lưới tập đoàn hoàn chỉnh, có người phụ trách lừa đảo, có người phụ trách bán, có người giữ nhiệm vụ trung gian giới thiệu … mỗi người làm đúng chức trách của mình, độc lập làm việc; nếu khâu xảy ra vấn đề, những phân đoạn còn lại ngay lập tức thực biện pháp ứng phó. Chính điều này khiến cho công tác điều tra liên tục gặp rắc rối.

      Lúc bắt được bọn bắt cóc, tra hỏi bọn chúng chưa chắc biết được mấy đứa trẻ bị bán đâu, điều tra bị chặn giữa đường. Hơn nữa, tập đoàn buôn người thường là lưu động, hoạt động rất nhiều địa phương. Do đó, nếu muốn cùng lúc phá mưu bắt cóc, buôn người cần phải điều tra khoảng cách địa lý rất lớn, mất rất nhiều thời gian và công sức. Bọn tội phạm lại đông, cần rất nhiều cảnh lực , lại còn phải kết hợp ở nhiều khu vực. Vì thế đối với các án loại này khiến cảnh sát luôn ở thế bị động.

      Có cảnh sát , ta tình nguyện đấu với mấy tên vô lại còn hơn điều tra án bắt cóc buôn người. Quá mệt mỏi! chỉ về thể xác, mà còn cả về mặt tinh thần, bởi vì hàng ngày luôn phải đối mặt với người thân, họ hàng, gánh chịu tất cả ủy thác, hi vọng và cả thất vọng.

      *

      Sáng sớm hôm sau, ba người cùng nhau đến đồn cảnh sát trấn Long Sơn, bọn người Lưu Tử vẫn chưa đến nên Lâm Mai ra tiếp đón..

      “Cháu biết nhất định mọi người đến đây rất sớm!”, ta rót trà mời ba người: “Mọi người ăn sáng chưa ạ? Chưa ăn cháu cho người mua …”

      cần!”, Đường Tố cắt ngang lời ta: “Tôi cần phòng làm việc riêng, đem hết tất cả những tư liệu có liên quan đến các vụ án qua đó. Nghe cho , là tất cả.”

      Lâm Mai ngẩn người, cả nửa ngày vẫn hiểu chuyện gì xảy ra, ta nhìn về phía Hứa Chí Siêu: “Chú Hứa! Đây là …”

      “Tiểu Lâm, cứ y theo cậu ấy mà làm!”, Hứa Chí Siêu lên tiếng.

      Lâm Mai tuy rằng còn chút nghi ngờ nhưng gì thêm: “Mọi người chờ cháu ở đây! Cháu đii sắp xếp chút!”

      “Cứ theo như lời tôi là được!”, Đường Tố liếc mắt nhìn ta: “ cần lại phải chạy xin chỉ thị của Lưu Tử.”

      Lâm Mai giật mình, ngờ ý nghĩ của ta bị đọc được: “Việc này là do Đội trưởng Lưu phụ trách …”

      Đường Tố:” tại là do tôi phụ trách!”

      “Hả .... Sao cơ?”, ánh mắt Lâm Mai mở to như gặp phải người ngoài hành tinh. thể giải thích được vì sao người đàn ông đối diện ta đây lại tự tin đến vậy; hơn nữa ấy chỉ là giáo sư, quyền hạn gì được phụ trách việc của cảnh sát ???

      “Chị Mai trước tiên cứ chuẩn bị phòng riêng cho tụi em !”, Hứa Luật lên tiếng: “Đường Tố là chuyên gia tâm lý học tội phạm, có thể hỗ trợ điều tra …”

      Vừa xong, điện thoại của Lâm Mai vang lên, ta nhìn xuống, là Sở trưởng gọi đến, vội vã nhận điện: “Alo! Vâng … Đúng … Dạ đúng … Được! Em biết rồi!”

      Cúp điện thoại, ánh mắt ta nhìn Đường Tố hoàn toàn thay đổi: “Giáo sư Đường, mời theo tôi. cứ giao việc tôi cho người lập tức xử lý.”

      Lâm Mai đưa bọn họ đến gian phòng, sau đó ra ngoài tìm toàn bộ tư liệu, thái độ trước và sau khác hẳn.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?”, Hứa Luật giọng hỏi Đường Tố, trực giác báo cho biết thay đổi này chắc chắn có nội tình.

      Đường Tố: “Thủ trưởng của ta gọi cho ta thông báo phải toàn lực phối hợp với sắp xếp của .”

      “Thủ trưởng của ta??? Lưu Tử???”

      “Cao hơn chút.”

      “Sở trưởng???”, Hứa Luật trợn mắt nhìn : “Làm sao biết?”

      “Sáng nay trước khi ra ngoài gọi cho sở trưởng bọn họ, báo cho ông ta biết thân phận của .”

      “Thân phận gì?”

      “Cố vấn đặc biệt của Bộ công an.”

      Hứa Luật: “Ông ta hoài nghi gì sao?”

      Đường tố nhướn mi: “Tâm lý học là loại tượng kỳ diệu, thân phận càng cao càng dễ bị lừa; bởi vì trong lòng những người này đều có loại tự kỉ ám thị: Bọn họ cho rằng mình ở vị trí cao có người nào dám khiêu khích uy quyền của bọn họ. Hơn nữa …”, thấp giọng: “Khi muốn lừa ai, nhất định thành công.”

      tên lừa đảo đầy tự tin như vậy, cũng chỉ có mới làm được.

      Hứa Luật tuyệt đối tin tưởng năng lực này của . Nếu như muốn, toàn bộ thế giới này đều thích là chuyện đợn giản. Người đàn ông này có thể đem lời giả đến mức như chân lý. Do vậy, giả điện thoại gọi cho lãnh đạo trấn như Long Sơn quá dễ dàng.

      Hứa Chí Siêu đứng bên cạnh bị chấn động nên lời. Ông rất muốn tham gia vào vụ án này nhưng ngờ phải dùng cách này để được vào … Tuy rằng phải chính ông là người lừa gạt nhưng nhóm cảnh sát bên trấn Long Sơn coi như ba người chung chiếc thuyền.

      “Đừng để ý đến quá trình, chỉ cần kết quả tốt là được!”, Đường Tố liếc mắt nhìn ông ta, nhàn nhạt lên tiếng: “Đây là cách nhanh nhất.”

      lúc lâu sau, Lâm Mai mang tư liệu đến.

      Từ năm 2007 đến nay có tất cả 26 người mất tích. Đây là số liệu ghi chép của trong hồ sơ cảnh sát.

      “Nạn nhân chỉ mất tích trong vài thôn xóm. Độ tuổi đa dạng, nhất là sáu tuổi, lớn nhất là sáu mươi tám tuổi. Trẻ em từ bốn đến mười tuổi có tám cháu, từ mười hai tuổi đến hai mươi hai tuổi có mười lăm người, sáu mươi lăm tuổi trở lên có ba người.”

      “Tập đoàn lừa đảo và buôn người rất thích mấy đứa bé, cho dù là bán lại hoặc biến chúng thành xin ăn, bởi càng càng dễ khống chế”, Đường Tố nhìn vào vòng tròn số liệu được khoanh tập tài liệu: “Ngược lại, bọn trẻ trong giai đoạn thanh thiếu niên là bọn chúng ghét nhất vì tuổi đời này rất khó khống chế.”

      Nhưng căn cứ số liệu ghi đây, trong những năm nay người bị bắt nhiều nhất lại là nhóm thanh thiếu niên, điều này ngược lại suy đoán về bọn tội phạm buôn người.

      Tiếp đó Đường Tố lại xem xét thời gian và địa điểm mất tích. Căn cứ vào kết quả cuối cùng cho thấy trong mười lăm thanh thiếu niên bị mất tích có mười hai người thuộc cùng làng, chính là thôn Trương Ngọc Thuận sinh sống.

      Đây là Vân Thôn, cũng là nơi có số lượng người mất tích nhiều nhất.

      Sau khi tiến hành thêm bước nghiên cứu, lại phát những đứa trẻ mất tích còn lại đều ở những thôn lân cận, và nối những địa điểm này thành hình thang.. Các khu vực này hề hẻo lánh, trái lại là nơi xe cộ tấp nập, xung quanh còn có nhà xưởng, trong đó có vài thanh thiếu niên bị mất tích là lúc tan ca, vừa rời khỏi xưởng.

      Những án mất tích này quá lộn xộn, Đường tố phải mất hơn ngày tiến hành sắp xếp và phân tích.

      Sau bữa cơm tối đưa ra đề nghị đến Vân Thôn, là khu vực có số người mất tích đông nhất.
      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106: Phác họa chân dung

      Tiểu Triệu dẫn đường, bọn họ mới được đến ‘khu vực hình thang’ này.

      Bóng đêm dày đặc, ven đường đá sỏi gập ghềnh, còn có cánh rừng . Theo như Tiểu Triệu giới thiệu, con đường này trải đá được hai năm, xe cộ qua lại khá đông đúc, cách đó xa là con đường cao tốc. Ngay tại lúc này đây còn thỉnh thoảng có vài chiếc xe lướt qua. thẳng ra, nơi đây hẻo lành chút nào. Nhưng lại chính nơi đông đúc này lại là nơi có tần suất xảy ra nhiều án mất tích nhất.

      Đường Tố xung quanh khu này lượt, thỉnh thoảng còn cầu ngừng lại để quan sát.

      “Tiểu Hứa! ngờ bạn trai em lại có lai lịch mạnh như vậy!”, Tiểu Triệu đốt điếu thuốc, phà hơi khói nhìn mông lung ra phía ngoài, tiện thể cùng Hứa Luật tán gẫu.

      Đối với ‘lai lịch hiển hách’ của Đường Tố, chỉ có thể gượng cười cho qua. Nếu bọn họ biết chính xác thân thế của biết có thêm chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, có thể thấy, bọn họ đều rất tin ‘thân phận’ này của Đường tố.

      “Tôi có lên mạng tìm hiểu”, Tiểu Triệu nhếch miệng : “Cứ thấy bình thường sao đó. nhân vật xuất chúng như thế làm sao có thể đến trấn xíu của chúng tôi. Khó trách ngay cả Sở trưởng phải lên tiếng, cầu bên tôi phối hợp với công việc của mọi người. Mọi người yên tâm, chỉ cần Giáo sư Đường ra lệnh, chúng tôi dốc toàn lực ứng phó.”

      Mặc kệ là lời lòng hay khách sáo, Hứa Luật vẫn nở nụ cười đáp lễ, rồi tiếp tục quay sang nhìn Đường Tố vẫn bận bận bịu bịu xem xét. Trong bóng đêm nhìn thân áo gió màu đen lại càng tôn thêm nước da trắng nõn. Cuối cùng, dừng lại, chỉ chỉ nơi mình đứng: “Đây là nơi ra tay thích hợp nhất.”

      Hứa Luật nhìn xung quanh, bên cạnh rặng cây , bên sườn dốc thoai thoải, đều có tác dụng che chắn rất tốt. Phóng tầm mắt nhìn sang, bên trong khu vực này xác thực chỉ có nơi này là bí .

      Tiểu Triệu cũng theo tới: “Giáo sư Đường có phát gì sao?”

      Đường Tố: “Có!”

      Đáp án khẳng định khiến mọi người lên tinh thần dỏng tai lên nghe.

      Ngữ khí Đường Tố đầy phấn chấn: “Bên trong thôn này có sát thủ liên hoàn lui tới!”

      “Cái gì?”, Tiểu Triệu sửng sốt, lập tức lên tiếng: “Sát thủ liên hoàn? Đùa ư?” Từ ngữ này họ chỉ nghe qua ti vi hoặc trong tiểu thuyết: “Ý của là những người mất tích đều … đều bị giết???”

      Đường Tố khoát khoát tay: “Chỉ phần!”

      “Có ý gì?”, Hứa Luật cũng hơi mụ mị, vốn là tra án mất tích, bây giờ tại sao biến thành sát thủ liên hoàn rồi.

      đường trở về, Đường Tố đưa ra luận điểm.

      “Tất cả đám người mất tích, đại thể có thể phân thành hai nhóm: nhóm là nhi đồng và người già; nhóm khác là thanh thiếu niên. Căn cứ tài liệu ghi chép: Tạ Vĩ, Chu Dũng, Lý Kiến Nam …” Đường Tố đọc loạt các tên nằm trong danh sách của cảnh sát: “Những người này đều ở lứa tuổi thanh thiếu niên, đồng thời bọn họ đều bị mất tích trong khu vực hình thang này, và tất cả đều là buổi sáng …” từng bước từng bước liệt kê những đặc điểm chung trong các vụ án mất tích, đưa ra những điểm bất đồng: “Trong khi đó nhóm mất tích khác địa điểm phân tán, nằm trong cùng khu vực. Nếu như là tập đoàn buôn bán trẻ con, thủ pháp của bọn chúng là ‘Tùy thời’, có thời gian đặc biệt, hay khu vực nhất định. Đối với bọn chúng mà , chỉ cần hoàn cảnh thích hợp ra tay, tùy cơ ứng biến, độc hành. Trong khi đó, nhóm thanh thiếu niên bất luận thời gian, địa điểm, và đối tượng mất tích đều có đặc điểm ràng, nên có thể xếp vào án liên hoàn.”

      Về phần tại sao lại là ‘Sát thủ liên hoàn’, Đường tố giải thích: Hơn mười thanh thiếu niên, nếu phải xảy ra điều gì bất ngờ, đem giấu bọn họ rất khó, do vậy khả năng nhóm người mất tích này bị sát hại.

      Kết luận này của Đường tố khiến toàn bộ cảnh sát đồn Long Sơn nháo nhào.

      Từ ‘Sát thủ liên hoàn’ đối với những con người này mà là hoàn toàn xa lạ. chính xác hơn, các cảnh viên ở trấn Long Sơn chỉ quen xử lý mấy vụ cướp đoạt, trộm cắp hoặc đánh nhau … Còn ‘Sát thủ liên hoàn’, có cảnh viên chắc cả đời cũng chưa từng trải qua. Do vậy, độ nhạy bén và tính cảnh giác đối với mấy vụ này cao; vì vậy khó liên kết các manh mối lại với nhau.

      Chớ đừng đến trong thời điểm ấy còn xen lẫn cả án mất tích trẻ em và người già. Hơn nữa độ tuổi mười mấy hai mươi luôn cho mọi người cảm giác ‘mạnh mẽ’, ít người trong độ tuổi này còn biết chạy ra tỉnh khác kiếm tiền, do đó cảnh sát dễ dàng lơ là và ít quan tâm.

      Ngày hôm sau, Đường Tố tiến hành phác họa chân dung tội phạm lẩn trốn tại trấn Long Sơn.

      “Hung thủ cần tìm là đối tượng luôn săn lùng những thanh thiếu niên để ra tay. Cá tính quái gở, cố chấp, thiếu hụt năng lực giao tiếp. Sống mình, khả năng là chưa kết hôn hoặc ly hôn…”

      “Tại sao???”, Tiểu Triệu nêu lên câu hỏi: “Tại sao chưa kết hôn hoặc ly dị?”

      “Hung thủ chọn lựa đối tượng là thanh thiếu niên vì vài nguyên nhân sau: Loại thứ nhất, thỏa mãn được ý muốn chinh phục và khống chế, thanh niên mang đầynhiệt huyết tuổi trẻ, tượng trưng cho sức mạnh, sát hại bọn họ khiến hung thủ có cảm giác thành công; Loại thứ hai xuất phát từ tâm lý trả thù, nghĩa là thời niên thiếu của hung thủ được tốt, tạo cho thương tổn trong tâm lý hoặc sinh lý, khiến trở nên vặn vẹo biến thành hung thủ giết người; Còn có loại khác, chính là … có khuynh hướng ‘Đồng tính luyến ái’, bức bối vì dị thường trong xu hướng tình dục của mình nên dẫn đến tâm lý ngột ngạt khiến thay đổi”. chỉ chỉ tư liệu nhóm thanh thiếu niên bị mất tích: “Tôi hướng theo khả năng thứ hai và thứ ba, thanh thiếu niên bị hại chắc chắn có điểm chung. Nếu hung thủ thuộc dạng thích cảm giác chinh phục khống chế, trong những năm gần đây chắc chắn có hướng thay đổi, căn cứ vào tình huống của bản thân để tự điều chỉnh, bình thường là tăng hoặc giảm. Giả thiết hung thủ xuất phát từ nguyên nhân ‘Đồng tính luyến ái’, vậy quá trình hôn nhân của gặp trục trặc hoặc tình trạng độc thân kéo dài, nếu phải vậy có chuỗi vụ án này phát sinh.”

      Tiếp đến Đường Tố tiếp tục thông tin khác hoàn thiện công việc ‘Phác họa chân dung hung thủ’.

      “Hung thủ thực phạm vi phạm tội trong khu vực hình thang là bởi vì đây là khu vực thích nhất. Sinh hoạt thường ngày của chắc chắn thường qua lại khu vực này, đồng thời chiếc xe tải dùng để chuyên chở người sống cũng như tử thi.”

      Thêm vào đó, hung thủ khá can đảm, khả năng trước đây từng phạm án . Còn tuổi tác của hung thủ …”, ngừng chút: “Có kinh nghiệm, can đảm, có suy nghĩ chín chắn vậy chứng tỏ hung thủ là nam giới thành niên, khoảng bốn mươi tuổi trở lên.”

      Sau khi tổng hợp, kết quả sơ bộ của Đường tố: Kẻ tình nghi là nam, bốn mươi tuổi trở lên, sống mình, tính cách quái dở, thích giao du với người ngoài, từng phạm tội, có xe chuyên chở.

      Đối với công việc ‘Phác họa chân dung’, lần đầu tiên các cảnh viên đồn cảnh sát trấn Long Sơn mới được nghe nên cũng chưa hiểu nhiều, do đó họ cũng chẳng mảy may tha thiết hay ngưỡng mộ. Tuy nhiên họ hỏi nhiều, cứ theo cầu của tiến hành điều tra.

      Trong cùng lúc đó, Hứa Chí Siêu vẫn tiếp tục điều tra vụ án trẻ em mất tích.

      Đối với vụ án này, phác họa chân dung của Đường tố có tác dụng nhiều bởi vì bọn lừa đảo bắt cóc trẻ em đều rất tùy hứng. Thế nhưng, có trẻ em mất tích trở về, coi như vụ án cũng có chút ‘ánh sáng’, có điều ‘ánh sáng’ này khả thi cho lắm. Vương Chí Minh từ sau khi về nhà đến nay luôn ở trong trạng thái hoảng sợ, suốt ngày nấp dám gặp mọi người.

      Hứa Chí Siêu mấy lần đến đó đều thu hoạch được gì, trái lại Vương Chí Minh còn rất sợ ông.

      “Đừng sợ! Bác là cảnh sát!”, Hứa Chí Siêu động viên: “Bác đến đây giúp cháu bắt đám người xấu.”

      Lời còn chưa dứt, Vương Chí Minh còn sợ hãi hơn, khiến Hứa Chí Siêu đành phải ‘bó tay’ toàn tập. Ông nghĩ chắc do gương mặt của ông có chút hung dữ nên nó sợ, vì vậy ông để Hứa Luật và Đường Tố lại đây chuyến, vấn đề khác, chỉ luận chuyện tướng mạo thôi Hứa Chí Siêu cũng tràn đầy tự tin.

      Khi Hứa Luật đến đặc biệt mang nhiều đồ ăn vặt trẻ con và đồ chơi trẻ con . Vương Chí Minh chưa từng học, do vậy muốn nó viết ra cũng được. Nó được, tay viết được khiến mọi người đều cảm thấy bất lực.

      ràng là manh mối quá tốt, nhưng lại chẳng có chút tác dụng. Rời khỏi nhà họ Vương trời chạng vạng tối, ánh ban chiều nhuộm đỏ cả vùng chân trời. Thôn cũng chìm trong vẻ an tĩnh ấy.

      Thế nhưng yên bình này che giấu bao nhiêu bí mật?

      Cảnh sát lần đầu tiên dựa vào ‘Phác họa chân dung’ đưa ra ít người phù hợp, trong đó có cả Trương Ngọc Thuận.

      “Ông ta từng bị bắt?”, Hứa Luật ngạc nhiên: “Ông ta phạm tội gì?”

      Lưu Tử : “Đánh vợ! Mọi người đừng nhìn dáng vẻ thành khẩn chất phác kia của ông ta thôi đâu, lúc đánh vợ ra tay cũng rất tàn nhẫn.”

      Theo lời Lưu Tử giải thích, trước đây Trương Ngọc Thuận rất thích đáng vợ, có lần còn đánh vỡ đầu bà ta, bà ta chịu được liền báo cảnh sát. Trương Ngọc Thuận bị giam mấy ngày. Tuy Trương Ngọc Thuận đối với vợ mình tệ bạc nhưng lại rất đứa con trai duy nhất của ông ta; đứa trẻ mất tích như giáng đòn chí mạng vào ông ta.”

      “Ông Trương Ngọc Thuận có khi nào vì mất tích của đứa con mà đem lòng hận thù, sau đó bắt đầu trả thù cả xã hội ?”, Tiểu Triệu nữa đùa nửa đưa ra giả thiết: “Ông ta ghét vợ mình mà lại con mình đến mức đó có khi nào là người tiềm khuynh hướng biến thái?”

      Những cảnh viên khác đều rất tán đồng với giả thiết có đầu đuôi của ta, họ dự tính đưa Trương Ngọc Thuận về lấy lời khai.

      Hứa Chí Siêu tán đồng cách làm này, cho rằng mọi người chưa có chứng cứ đầy đủ, nếu như đưa ông ta về, tin tức truyền ra ngoài khiến tạo nên phản ứng dữ dội từ những gia đình có con bị mất tích.

      Ngay tại thời điểm này, Lâm Mai chạy vội vào trong, mang đến tin dữ:

      “Vương Chí Minh …. Chết rồi!!!!”
      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 107: Giả án tự sát

      Nhận được tin, đoàn người ngay lập tức đến đó.

      Cha mẹ Vương Chí Minh ôm con khóc ngất, có ít người tụ tập bên ngoài.

      Hứa Luật bước vào, muốn tiến kiểm tra thi thể của Vương Chí Minh, thế nhưng hai vợ chồng Vương Thành Hùng nhất quyết buông tay, cuối cùng cảnh sát khó khăn lắm với lấy được tử thi.

      Cách thi thể xa có lọ thuốc trừ sâu ngã đổ nền nhà, khóe miệng của cậu ta còn lưu lại chất lỏng thuốc trừ sâu.

      Căn cứ lời khai của hai vợ chồng Vương Thành Hùng, sau bữa trưa ngày hôm nay hai người bọn họ ra đồng làm việc, thời điểm ra ngoài bọn họ khóa cửa kỹ càng, dặn dò Vương Chí Minh cẩn thận. Đến khi bọn họ trở về trông thấy con mình ngã dưới nền đất, động đậy.

      Chai thuốc đó cũng là của gia đình.

      Tất cả chứng cứ cho thấy, khả năng lớn nhất là Vương Chí Minh tự sát.

      phải tự sát!”, Đường Tố lắc đầu: “Chí ít là phải tự nguyện tự sát.” chỉ vào chai thuốc trừ sâu nền đất, hỏi Vương Thành Hùng: “Nhà ông đều để thuốc trừ sâu cách tùy tiện à?”

      Vương Thành Hùng lắc lắc đầu: “! phải … Thuốc trừ sâu đều được đặt kệ ở gian phòng khác …”

      đến đấy đột nhiên ông ta tỉnh táo hẳn, hai chân của Vương Chí Minh đều tàn phế, căn bản thể tự mình đến kệ lấy chai thuốc đó được.

      “Cho dù cậu ta có thể lấy được chai thuốc đó, nhưng tay nghề quá chuẩn xác, chỉ cần lượng duy nhất!”, Đường Tố đến gian phòng đặt thuốc trừ sâu, Hứa Luật dời tầm mắt theo hướng của , kệ để thuốc được sắp xếp gọn gàng, dãy đó hổng mất vị trí, đó chính là chai Vương Chí Minh vừa uống.

      “Coi như cậu ta biết dùng thuốc, chỉ cần lượng nhất định có thể tử vong. Sau khi lấy được thuốc lại còn biết dọn dẹp lại cho gọn gàng; rồi quay trở về trường uống thuốc rồi từ từ chết?”, Đường Tố nhếch miệng: “Có tố chất tâm lý mạnh mẽ như vậy mà lại tự sát sao?”

      Lời của Đường Tố như ‘dội gáo nước lạnh’ khiến tất cả mọi người ở đây tỉnh táo hẳn.

      … có người … có người hại chết con trai tôi????”, Vương Thành Hùng kéo kéo cánh tay Đường Tố, thanh gấp gáp: “Có đúng thế ?!?”

      Đường Tố: “Đúng!”

      Lời chưa dứt, hai vợ chồng Vương Thành Hùng co quắp mặt đất, khóc rống.

      Lưu Tử đứng bên nhìn bọn họ biết nên làm thế nào.

      Lúc này Hứa Luật kiểm nghiệm tử thi lên tiếng: “Tôi cần tiến hành bước giải phẫu thi thể mới có thể xác định!”, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu: “Nguyên nhân cái chết đúng là trúng độc, nhưng phải thuốc trừ sâu … Tôi nghi ngờ, trước khi uống thuốc trừ sâu … Cậu ta chết rồi …”

      Thuốc trừ sâu tuy rằng có thể gây chết người, nhưng cần khoảng thời gian phát tác, đồng thời, nhìn phần ba lượng thuốc còn sót lại trong bình và đổ nền đất tính ra Vương Chí Minh uống đến nửa chai, như vậy thời gian tử vong phải càng lâu hơn mới đúng.

      Thế nhưng, theo kết quả kiểm tra của , Vương Chí Minh chết quá bốn tiếng, kết hợp với phân tích của Đường Tố đây ràng phải đơn giản là án tự sát , vì vậy cần phải tiến hành thêm bước nghiệm thi.

      Vân thôn chỉ là thôn , nhiều nhất chỉ có mấy vụ án trộm cướp, hàng xóm cãi vã, quá lắm là án mất tích, còn án mạng là cực kỳ hiếm thấy; vì vậy nơi đây bình thường có biết cái gì là ‘Pháp Y’ chứ đừng đến là giải phẫu tử thi.

      Hứa Luật vừa mở lời đề nghị lập tức bị phản đối mạnh mẽ, trong đó vợ chồng Vương Thành Hùng là kịch liệt nhất.

      “Đứa con trai đáng thương của tôi … chịu nhiều đau khổ … Bây giờ còn muốn nó chết toàn thây …. được! Tôi đồng ý ….”

      Bà ta như biến thành con gà mái la oang oác, giang cánh bảo vệ thi thể đứa con trai, ngăn cản bất cứ người nào đến gần. Bầu khí đột nhiên trở nên nặng nề, lúc này Đường Tố mới mở miệng, lạnh nhạt : “Vậy bà cứ để con trai mình chết ràng !”

      có bất kỳ cảm xúc dư thừa, cần nhiều, gương mặt tuấn lạnh tanh, ra vẻ quan trọng, rồi liếc mắt nhìn Hứa Luật: “ thôi!”

      “Mấy người … Mấy người chờ chút!”, Vương Thành Hùng lên tiếng trước, tuy rằng ông ta chỉ là nông dân thô lỗ, nhưng ông ta có thể nhìn ra người đàn ông trẻ tuổi trước mắt có bản lĩnh, hơn nữa con trai ông ta ràng là chết oan: “Đứa bé … Các có thể mang đứa bé …. Hi vọng mọi người sớm bắt được hung thủ.”

      Dứt lời ông ta tự mình bước đến cản vợ, đem thi thể đứa con trai chỉ còn da bọc xương ôm lên, giao cho cảnh sát.

      ‘Nghiệm thi’ nhưng trấn Long Sơn thiết bị quá thiếu thốn. Hứa Luật suy nghĩ chút, nhờ nhóm của Lưu Tử hỗ trợ mang đến bệnh viện địa phương, tình huống, mượn phòng giải phẫu, lúc đó mới có thể tiến hành nghiệm thi.

      Bề ngoài thi thể phát ngoại thương, nạn nhân trước khi chết chỉ có đồng tử co giật, các ngón tay, ngón chân co rút, có khả năng là do tác dụng của độc dược.

      “Tiểu Hứa, em muốn giải phẫu sao?”

      Lâm Mai nhận được lệnh của Lưu Tử, cầu ta hỗ trợ Hứa Luật. Đứng bên cạnh bàn giải phẫu, ta run rẩy hỏi.

      “Ừm!” Hứa luật nhìn ta, tập trung vào chuyện mình sắp phải làm.

      Lâm Mai sắc mặt trắng bệch, có thể do lần đầu tiên chứng kiến việc này, ta hỗn loạn thét lớn: “Chị …. Chị ra ngoài …. Có chuyện gì em cứ gọi chị là được!”

      Hứa Luật cũng ép ta, ngược lại cứ để Lâm Mai đứng ngây ngốc bên cạnh như vậy còn cảm thấy vướng tay vướng chân hơn. Dù sao chuyện giải phẫu tử thi phải ai cũng có thể chịu đựng được, lỡ như ta té xỉu ở đây trong khi bận tay giải phẫu, làm sao có khả năng chăm sóc ta.

      Trong cổ họng người chết phát lượng lớn thuốc trừ sâu, thế nhưng, thuốc trừ sâu lại theo yết hầu, thực quản tiến vào dạ dày; trái lại trong dạ dày phát thuốc trừ sâu mà lại là chất độc: kali nitrat..

      Lượng kali nitrat có thể dẫn đến tử vong: 10g.

      Kết quả chứng thực, lượng chất lỏng thuốc trừ sâu chỉ là để che mắt, hòng dựng lên trường tự sát giả.

      Hứa Luật lấy chất dịch trong dạ dày tiến hành phân tích, thông qua quá trình phân giải thực phẩm trong dạ dày có thể xác định được thời gian tử vong. Nạn nhân sau khi chết, hệ tiêu hóa cũng ngừng công việc. chung dạ dày cần bốn đến sáu tiếng để phân hủy hoàn toàn. Dĩ nhiên đây chỉ là trong điều kiện bình thường, còn tình huống cụ thể còn phải dựa vào cơ thể của nạn nhân và đặc tính thực phẩm.

      Căn cứ theo lời khai của vợ chồng Vương Thành Hùng, buổi trưa hôm nay gia đình ăn cơm cùng nhau, trong dạ dày Vương Chí Minh phát lượng thức ăn còn thừa, phù hợp với phán đoán trước đó của .
      Sau khi nghiệm thi, mang kết quả gửi đến trấn Long Sơn, công việc của bọn họ ngay lập tức thêm khó khăn.

      ràng, đây là vụ giết người tạo trường tự sát.

      Căn cứ kết quả của Hứa Luật, cảnh sát trấn Long Sơn lập tức lập hồ sơ vụ án.

      Phía bên Đường Tố còn chưa tìm ra ‘Sát thủ liên hoàn’, bên này Hứa Luật lại phát ra thêm hung thủ giết người, liên tiếp phá vỡ yên bình vốn có của vùng quê này.

      Đường Tố và Hứa Luật tập trung sức lực vào việc tìm kiếm sát thủ liên hoàn. Hứa Chí Siêu cùng nhóm người Tiểu Triệu điều tra cái chết của Vương Chí Minh.

      Lưu Tử đưa hai người bọn họ tiến hành điều tra những người phù hợp theo phác họa chân dung của Đường Tố.

      Người hôm nay gặp mặt tên là Trương Vĩnh.

      Theo như lời của Lưu Tử, người đàn ông tên Trương Vĩnh này năm mươi bảy tuổi, cha mẹ mất sớm, có trai ở rể ở huyện lân cận, còn có người chị lấy chồng nước ngoài. Bây giờ chỉ ở mình, chưa từng kết hôn. Hai em cũng có liên hệ, ngay cả thời điểm bốn năm trước trai chết, cũng đến thăm viếng.

      trai là nhân vật khá nguy hiểm”, Lưu Tử chỉ chỉ đầu của mình: “ trai khi còn trẻ dùng cây cuốc bổ vào đầu đối phương, gây chết người nên phải ngồi tù.”

      Ba người đến nơi ở của Trương Vĩnh, đó là ngôi nhà cũ kỹ, tường màu xám trắng, xem ra quá nhiều năm, bùn vữa bên ngoài rơi rớt, hai phiến cửa cũ nát đóng chặt, nhìn thấy tình hình bên trong. Lưu Tử cất tiếng gọi vài tiếng, bên trong vang lên tiếng chó sủa, đợi lúc lâu cũng có ai ra mở cửa.

      “Xem ra có ở nhà!”, Lưu Tử bước ra ngoài: “Nhưng tôi biết chỗ tìm được .”

      “Ở đâu?”

      Lưu Tử đáp lời: “Ở câu lạc bộ người cao tuổi trong làng. thích chơi cờ, bình thường đều qua bên đó chơi. Năm 2008, phần lớn đất đai trong thôn bị trưng dụng, bao gồm đất ruộng nhà Trương Vĩnh, cũng được bồi thường khoản, do vậy ngày tháng sinh sống sau này của cũng khá hơn.”

      Lưu Tử hiểu khá tình hình nhà này, vừa vừa . Đến câu lạc bộ, Hứa Luật và Đường Tố cũng nhìn thấy Trương Vĩnh.

      Trương Vĩnh, làn da ngăm đen, thân hình gầy gò nhưng khung xương khá lớn khiến trông già hơn so với tuổi của mình. chơi cờ với ông lão trong làng, bên cạnh có vài người ngồi xem.

      Hứa Luật đứng bên quan sát, phát lúc chơi cờ nhiều lời, giữ yên lặng, xem ra rất lễ độ.

      “Thua thua thua …”, ông lão đánh cờ cùng Trương Vĩnh giơ tay chịu thua.

      Thắng nhưng ta chẳng biểu lộ tâm trạng gì, vẫn rất bình tĩnh.

      Đường Tố đột nhiên mở miệng: “Chơi ván!”, sau đó ngồi xuống đối diện .

      Trương Vĩnh ngẩng đầu liếc nhìn , gì, xếp quân cờ đúng vị trí, bên kia Đường Tố cũng bắt đầu xếp cờ; hai người bắt đầu chơi.

      Hứa Luật hiểu cho lắm thú chơi cờ, nhưng có nghe , cao thủ cờ vua chính là người phải có cái nhìn đại cục, bước có thể tính được ba, năm, thậm chí cả mười bước. Chơi cờ vua giúp bồi dưỡng tâm tính rất tốt.

      Hứa Luật thừa dịp hai người bọn họ chơi cờ, dò hỏi về ở phương diện khác. Theo những người trong câu lạc bộ , lối đánh cờ của Trương Vĩnh khá tốt, thua tức, trong lúc chơi cờ giữ yên tĩnh, do vậy khá nhiều người thích chơi cờ với .

      Sau khi Hứa luật tìm hiểu thông tin quay về nghe giọng Đường Tố vang lên: “Chiếu tướng!”

      Bên cạnh mọi người ‘ồ’ lên tiếng, trong đó người từng chơi với Trương Vĩnh, hơn nữa những người bại dưới tay càng dám tin. Kỹ thuật chơi cờ của thuộc hạng khá giỏi nhất trong thôn, ngờ lại bại dưới tay người trẻ tuổi này, ngờ chỉ mười lăm phút sắp thua.

      Trương Vĩnh ngẩng đầu nhìn Đường tố cái, gì thêm, đứng dậy rời .

      .... Có vấn đề???” đường về khách sạn, Hứa Luật hỏi Đường Tố.

      Đường Tố hỏi ngược lại : “Em cảm thấy thế nào?”

      “À ….”, Hứa Luật ngẫm nghĩ chút: “Xem ra khá thành !”

      “Xem ra ….”, Đường Tố lặp lại từ ngữ của : “Đừng nhìn bên ngoài, hãy nhìn tận sâu trong nội tâm của .”
      Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức

      “Hơn ba mươi năm trước, Trương Vĩnh vì siết chết cậu bé mười sáu tuổi ở thôn bên cạnh mà phải ngồi tù mười tám năm. Năm 1997, ra tù liền quay về Vân Thôn”, Đường Tố kể: “Khi học tiểu học, mời người bạn thân về nhà chơi, sau khi cơm nước xong xuôi, hai người cùng nhau ngủ chiếc giường, đến nửa đêm đột nhiên cầm dao phay chém vào người bạn tốt của mình, vì chuyện này bị bắt giam nửa năm.”

      Hứa Luật trợn tròn mắt, thể nào có thể nghĩ được người trông hiền lành khiêm tốn như lại là tên Trương Vĩnh điên cuồng theo như lời Đường Tố.

      Chuyện có phạm tội biết, vì nó phù hợp với chân dung Đường Tố phác họa, nhưng ngờ lại đặc sắc như vậy.

      Hứa Luật liếm liếm môi: “Thông thường mà , nam giới dậy trong độ tuổi từ mười đến hai mươi lăm, giai đoạn này bọn họ thường bắt đầu sản sinh tính hiếu kỳ. Nếu như thế, khả năng vào lúc ấy, Trương Vĩnh phát xuất kích thích với người bạn tốt của mình. Chuyện này khiến tài nào chịu đựng được, cuối cùng giải tỏa lên người người bạn thân, cho nên mới ra tay lúc nửa đêm …”

      Đường Tố khẽ mỉm cười, cổ vũ tiếp tục .

      “Người bạn thân của Trương Vĩnh sau đó thế nào?”

      Đường Tố: “Sau đó rời , hai người còn liên hệ.”

      “Thời điểm cậu ta rời là năm bao nhiêu tuổi?”

      Đường Tố: “Vừa tròn mười sáu tuổi.”

      Vừa khít như thế sao, Trương Vĩnh siết chết cậu thanh niên mười sáu tuổi là do trong lòng tài nào vứt bỏ oán hận cùng ức chế, đem tất cả nỗi bực dọc trút lên đám thanh thiếu niên vô tội.

      “Nhưng …”, Hứa Luật đưa ra nghi vấn, “Lần đầu tiên ra tay giết người là ba mươi năm về trước. Bị bắt giam mười tám năm, cho đến khi phát sinh vụ án mất tích sau này cách nhau khoảng mười mấy năm. Tại sao mười mấy năm sau mới phạm tội.”

      Đường Tố giải thích: “Người Trung Quốc có câu ‘Bần cùng sinh đạo tặc, no cơm rửng mỡ’, còn trong chuyên ngành tâm lý học được lý giải thành hai tượng tâm lý phạm tội: loại, là do kinh tế khó khăn gây nên, đây là loại thường thấy; loại thứ hai là do sau này phương diện kinh tế ngày ổn định sinh ra. Trương Vĩnh thuộc vế sau. Sau khi ra tù được mười mấy năm, trong nhà kinh tế khó khăn lại thêm tội giết người nên khó tìm việc, dồn toàn bộ sức lực vào chuyện ruộng đất.”

      “Sau đó chính phủ có chính sách ‘Đền bù giải tỏa’, nhà cũng nằm trong diện này nên được đền bù.” Hứa Luật nhớ ra Lưu Tử từng kể qua chuyện này.

      “Suy nghĩ của em là người thành cũng hoàn toàn đúng”, Đường Tố tiếp: “Từ nước cờ của có thể nhìn ra. thích con pháo đầu, trực tiếp muốn đánh thẳng vào trận địa đối phương, điều này cho thấy có tính công kích cao, thế nhưng biểu ngoài mặt là kẻ khiêm tốn và khách sáo, đây chính là cảm giác bắt nguồn tự ti của , tự ti vì mình có xu hướng tình dục như người bình thường.”

      Hai người chuyện, đột nhiên có bà lão đứng cản trước mặt bọn họ, ồn ào: “Chính là ta … Chính là ta … Đây chính là tinh reo rắc tai họa xuống thôn này.”

      Hứa Luật sững người, lúc lâu sau mới hiểu bà ta ám chỉ tinh.

      Bà lão mặc bộ đồ mày đen, bên có chiếc khăn trùm đầu, gương mặt nhăn nheo, tay chống chiếc gậy gỗ, gương mặt hung dữ nhìn hai người bọn họ.

      “Bà Phùng à …”, có người nhận ra bà ta: “Bà đừng lung tung, người ta là cảnh sát, đến hỗ trợ điều tra.”

      Bà Phùng là ‘bà đồng’ trong thôn, bình thường bói toán, làm mấy việc chiêu thần đuổi quỷ, dịp ma chay người trong thôn đều gọi bà ta đến làm lễ.

      ta là tinh! mang đến đại nạn!”, bà Phùng nhìn chăm chăm Hứa Luật: “Mọi người thử nghĩ coi, từ khi bọn họ đến thôn chúng ta xảy ra biết bao nhiêu chuyện, con trai nhà họ Vương chính là do ta khắc chết … lại còn ở trong thôn mị hoặc dân chúng …”

      Lúc này xung quanh vây xem khá đông đúc.

      Đường Tố và Hứa Luật biết công việc của bà Phùng, có người bên cạnh hai người mới biết. Gương mặt tuấn của Đường Tố phát ra tia lạnh lẽo: “Bà sợ sau này phá được án, ai đến cúng tiền cho bà!?!”

      Bà Phùng thét lên: “Cậu nhăng cuội gì đó!”

      “Vụ án chưa phá, gia đình nạn nhân mất tích tiếp tục tìm bà nhờ bà xem quẻ. Bà cũng có thể lừa được chút tiền.” Đường Tố tiến đến trước mặt bà ta, từ cao nhìn xuống, ánh mắt mang đầy vẻ kiêu căng.

      “Cậu bậy …”, bà Phùng muốn gì nữa nhưng Đường Tố ngắt lời.

      “Bói toán tôi cũng biết!”, khẽ mỉm cười: “Tôi trong vòng phút bà phải phục sát đất hành lễ lời xin lỗi, ngoài ra còn mang thêm họa sát thân.”

      Dứt lời kéo tay Hứa Luật rời .

      “Chờ …”, thấy hai người bỏ , bà ta vội vàng chạy theo, đột nhiên chân bị vấp, cả người té nhào về phía trước, nằm bò mặt đất, tướng nằm khác gì chó gặm xương bởi hàm răng bà ta va mạnh vào môi tóe máu.

      Đại sư Đường Tố, câu nào trúng câu đó.

      Hứa Luật nghe tiếng kêu la, quay đầu lại trông thấy bà Phùng miệng đầy máu bò lồm cồm khỏi mặt đất: “Vẫn là bị đoán mò mà trúng!”

      “Đoán mò!”, Đường Tố nhíu mày, “ cần gì phải đoán mò.”

      “Chứ làm sao làm được!”, làm sao đoán chuẩn được như vậy.

      Đường Tố ngừng chút: “Lúc bước , đá tảng đá gần lại bà ta. Bà ta bị mình chọc tức, nhất định đuổi theo, trong cơn nóng giận để ý đến tình huống dưới chân mình.”

      Hứa Luật trợn mắt há mồm, người đàn ông này hành động là lên kế hoạch hoàn toàn tỉ mỉ, tính chính xác từng bước kỹ càng.

      “Điều này nhắc nhở em sau này tuyệt đối được đắc tội với !”, Hứa Luật lẩm bẩm, Đường Tố bên cạnh lạnh nhạt lên tiếng.

      “Xem ra có người chịu được!”

      “Cái gì?”

      Đường Tố: “Em cảm thấy chuyện vừa rồi là ngẫu nhiên sao?”

      “Ý là … có người sai bà ta đến gây chuyện?”, Hứa Luật nghĩ ngợi chút: “Muốn ngăn chúng ta tiếp tục điều tra?”

      cách khác chính là cho phép bọn họ điều tra hành tung của tập đoàn buôn người?

      Hứa Luật gọi điện cho Tiểu Triệu, thông báo nghi phạm là Trương Vĩnh. Ngay sau khi nhận điện, Tiểu Triệu lập tức báo cho cấp , phái người đến bắt Trương Vĩnh, áp tải về đồn lấy lời khai.

      Cho dù cảnh sát hỏi gì, tên Trương Vĩnh nhất định lời nào, im thin thít.

      Sáng sớm hôm sau, nghe theo lệnh Đường Tố, cảnh sát tiến hành đào bới trong vườn nhà Trương Vĩnh, mất hai ngày trời phát dưới đám đất trồng rau sau nhà, có rất nhiều túi nilon màu xanh nhạt, bên trong toàn là bộ xương người, có túi vẫn còn da thịt trong giai đoạn phân hủy, lúc nhúc giòi bọ …

      Phát này khiến toàn Vân thôn chấn động, hầu hết gia đình có con lớn bị mất tích đều chạy vọt đến trước đồn cảnh sát la ó. Phía cảnh sát lên tiếng dành cho bọn họ chút thời gian, bọn họ đưa ra câu trả lời thỏa đáng, nhưng thể ngăn cản lửa giận của thôn dân.

      Có đầy đủ chứng cứ, Trương Vĩnh đành phải thú nhận mọi tội lỗi, thừa nhận chính ‘Buổi sáng giết người, buổi chiều chơi cờ’.

      Rời khỏi đồn cảnh sát, Hứa Luật thở dài hơi, nghĩ đến quá trình tra hỏi . Hỏi tại sao muốn giết người, đáp lời: “Nếu làm vậy, tôi có thể làm được gì?”.

      Ngữ khí hết sức tỉnh táo, giống như đối với ‘Giết người’ chỉ là sinh hoạt thường ngày mà thôi.

      hiểu nổi rốt cục suy nghĩ gì nữa!”, Hứa Luật lắc lắc đầu, thể hiểu nổi tâm lý vặn vẹo của .

      Trái lại Đường Tố lại lên tiếng: “Em trước tiên nên hiểu suy nghĩ trong đầu !”

      Hứa Luật luật ngượng ngùng xoa xoa cánh mũi, thầm : “Nếu em hiểu được tâm lý của , vậy em cũng biến thành Đại thần rồi!”

      Dĩ nhiên Đường Tố hiểu câu này của Hứa Luật là khen ngợi , vì vậy vô cùng phối hợp với : “ có vấn đề! Nếu em hiểu có thể hỏi!”

      Hứa Luật thuận miệng hỏi luôn: “Được! Vậy bây giờ nghĩ gì?”

      nghĩ …”, Đường Tố liếc cái: “Tại sao em luôn gọi là Đường Tố!”

      từ lâu lưu tâm đến vấn đề xưng hô này, chỉ có điều do nhiều nguyên nhân nên vẫn chưa thể lôi đề tài này ra bàn luận.

      gọi là Đường Tố gọi là gi?”. Hứa Luật dĩ nhiên hiểu trọng tâm câu hỏi này của .

      “...” Đường Tố tự cho rằng bạn của trình độ giác ngộ còn quá non kém, vì vậy thân là bạn trai phải giúp ngộ điểm, do vậy nên nhắc : “Em gọi Tiểu Triệu như thế nào?”

      Hứa Luật thốt lên: “Gọi sao ư …. Tiểu Triệu!”

      “Vậy tại sao em chỉ gọi là Đường Tố?”, cách gọi tên này khiến giáo sư Đường có chút bất mãn. Đối với Tô Tử Khiêm gọi thẳng tên, đối với Tiểu Triệu là người xa lạ thêm chữ ‘’.

      “A!!!! A ….”, Hứa Luật khẽ nhếch miệng, chữ ‘A’ đầu tiên còn hơi lờ mờ hiểu … nhưng đến chữ ‘A’ thứ hai ràng ràng: “Khụ! … dù gì cũng chỉ là cách xưng hô thôi mà!”

      cảm thấy dựa theo mối quan hệ chúng ta bây giờ, cách gọi như thế thích hợp”, Đường Tố trịnh trọng .

      phải trước đến nay vẫn gọi em là Hứa Luật, Hứa Luật sao???”

      “Sai!”, giải thích, “Mới ban đầu, gọi em là Hứa, sau đó mới là Hứa Luật!” đưa ra chứng cứ chứng minh thay đổi trong cách xưng hô là rất quan trọng: “Ngay tại thời điểm này cho rằng phải thay đổi cách gọi!”

      Hứa Luật quýnh quáng, chưa hề nghĩ đến vấn đề này. Từ lúc mới quen biết cho đến tận bây giờ quen gọi là Đường Tố.

      Thế nhưng tại người ta có ý kiến, lẽ nào thân là bạn lại tỏ thái độ: “Vậy … muốn em gọi thế nào?”

      Nếu như cho có ý kiến, vẫn muốn gọi Đường tố … Dĩ nhiên chuyện này chỉ là trong ý nghĩ. Giáo sư Đường biểu thị hề thích gọi như thế … lẽ lại gọi ....

      Bảo bối?

      Ạch! được! được! Mới nghĩ trong đầu thôi nổi hết da gà.

      !

      Khụ khụ … ngày thường vẫn hay gọi Cố Sênh như thế, khó mở miệng, tuy nhiên cách gọi này chỉ có thể dùng khi có riêng hai người .... nếu ngày thường cứ liên tục , miệng … làm được.

      Đường Tố?

      Chết! Đừng gọi được mà ngay cả người khác nghe qua cũng lọt lỗ tai.



      Thái độ của Hứa Luật lúc này khiến Đường Tố cực kỳ thỏa mãn, sau đó phấn chấn ra tràng cách xưng hô thân mật mà chuẩn bị từ trước: “ là sin, em là cos.”

      “.... Cái gì???”

      Đường Tố: “ là sin, em là cos. Tổng bình phương của chúng ta là , ‘TAN’ của chúng ta là từ vô cực đến dương vô cực (Mãi mãi bên nhau).”

      Cái_Quỷ_Gì_Đây???

      Hứa Luật im lặng , nhưng cuối cùng vẫn nhịn được đành lên tiếng: “Em cảm thấy chúng ta nên lựa chọn cách xưng hô đơn giản dễ hiểu hơn chút là được.”

      Đường Tố nêu ra phương án hai: “Vậy gọi em là Euler!”

      Hứa Luật nhịn được: “... Có ý gì?”

      “Hằng số Euler!”

      “... tiếng người!”

      “Tình của đối với em như ‘Hằng số Euler’, Tồn tại vô hạn.” cho rằng hình dung này quá sức tuyệt mỹ, rất hợp hình tượng của . So với việc so sánh tình như đại dương mênh mông quá lỗi thời.

      Hứa Luật hoàn toàn cảm nhận được ‘Ác ý’ của vị giáo sư tài cao học rộng này. Người bình thường suy nghĩ ra được cách xưng hô như thế sao? ! Người bình thường gọi nhau như thế này …

      “Còn nữa ?”, chỉ muốn biết đẻ ra thêm mấy kiểu xưng hô khác người nào nữa !

      Đường Tố tâm ra hàng loạt những cách gọi khác. Có điều lần này phải tiếng Trung, phải tiếng , nghe ra cũng phải tiếng Pháp, nghe thấy giống tiếng mèo nhiều hơn.

      “Tiếng Đức!”, Đường tố giải thích cho : “Vừa rồi là tiếng Đức. Tên đầy đủ là Schrodinger’s cat là tên thí nghiệm của giáo sư người Áo để cho thấy thiếu hoản hảo của Cơ học lượng tử …”

      Sau đó Hứa Luật được kể cho biết thí nghiệm của Schrodinger’s cat, chung là vẫn còn ngơ ngác chốt bằng câu: “Schrodinger’s cat chết; còn em là nguồn sống duy nhất của .”

      Hứa Luật đực mặt nhìn : “... Em đột nhiên cảm thấy, hai từ ‘Bảo bối’ hoặc ‘ ’ đều rất hay, thấy thế nào?”

      Đôi mắt màu trà óng ánh nhìn , chậm rãi : “Bảo bối! chờ câu này của em!” Ngữ khí còn thêm vài phần đắc ý.

      Hứa Luật xấu hổ: “... Đường Tố! quá gian xảo!”

      Người đàn ông này ràng là cố ý, đưa ra loạt các kiểu xưng hô khác người, chỉ để tự đào hố chôn mình.

      “Em ! Đây là lựa chọn của em!” biểu thị mình rất công bằng dân chủ, cho biết đây ràng chính là kết quả chọn.

      Hứa Luật nhìn dáng vẻ đắc ý kia, cố tình giọng yểu điệu: “Bảo bối Đường Đường!”. nhớ ra rất ghét ăn ngọt, nên cố tình gọi cái tên này.

      Thế nhưng, quả Hứa Luật đánh giá thấp năng lực phản kháng của Đường Tố, ‘Kẻ tám lạng, người nữa cân’ dễ dàng đáp trả công kích của : “ biết em thích ăn ngọt …”, thanh thấp dần, “Đúng rồi! Hãy đến ăn !”

      rất đường hoàng trịnh trọng, trong đó có hàm chứa mấy phần khiêu khích, Hứa Luật tìm được cách phản công, chỉ còn cách đưa mắt lườm cái sắc lẹm.

      Nhận được ánh mắt hờn dỗi của , Đường Tố ngẩn người … suy nghĩ chút rồi nghiêm túc thông báo: “Trở về … ăn em!”

      Khuôn mặt Hứa Luật nóng bừng.

      Người đàn ông này thôi, lời khiến đối phương chỉ có chết vì kinh ngạc.

      Mấy ngày qua hai người ngủ phòng, nhưng biểu của đúng với phong cách ‘Chính nhân quân tử’, chỉ đơn giản nằm bên cạnh , sưởi ấm cho , tuy rằng có đôi khi bản năng của cơ thể ‘quân tử’ được như vậy.

      chuẩn bị từ rất lâu rồi!”, Đường Tố ép sát gương mặt ửng hồng của Hứa Luật, đôi mắt trong vắt, thanh khàn khàn: “Tin , nhất định vì em chuẩn bị bữa ‘Thịnh yến’ hoàn mỹ nhất.”

      Hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt . cảm giác mình như cá nằm thớt, tất cả đều do định đoạt. Đừng hỏi vì sao lại có ý nghĩ kỳ quái này trong đầu, bởi vì nhìn vào đôi mắt ấy, chính là hận thể ‘ăn’ ngay lập tức.

      Đường Tố hận thể xử trí . Sản sinh kích thích đương nhiên là có, đặc biệt là lúc hai người nằm gần nhau. người đàn ông bình thường, người phụ nữ mình nằm ngay bên cạnh, có phản ứng mới là bình thường. Thế nhưng biết người con của chưa chuẩn bị, hơn nữa, muốn để lần đầu tiên của hai người ở trong khách sạn cũ nát này.

      Bây giờ ra thông báo.

      nên bắt đầu chuẩn bị.

      *

      Theo lời khai nhận của Trương Vĩnh, vụ án cũng kết thúc; thế nhưng, cái chết của Vương Chí Minh vẫn chưa được sáng tỏ, các thôn dân chuyển mục tiêu ‘ chút kết quả’ từ phía đồn cảnh sát sang ba người nhóm Đường Tố, hi vọng Đường Tố cho bọn họ câu trả lời hợp lý.

      Đối với mong chờ của thôn dân, Đường Tố dùng thái độ lạnh lùng, diệt mọi hi vọng của bọn họ: “Nếu như trong gia đình các người có người mất tích ở độ tuổi thanh thiếu niên, vậy mau chóng đến đồn cảnh sát báo án, so sánh kết quả DNA; nếu nạn nhân mất tích là trẻ em …. Như vậy …”, ngừng chút, nhìn lướt qua tất cả mọi người: “Tôi có thể báo cho mọi người rằng có người hợp tác với tập đoàn lừa đảo, các người tốt nhất nên suốt ngày chặn ở đây mà nên tìm người đó ra.”

      Nếu như mấy ngày trước, những lời của Đường Tố bọn họ chưa chắc tin, giống như lúc thông báo trong Vân Thôn có sát thủ liên hoàn; tuy nhiên chứng minh tất cả, đồng thời khiến tất cả những câu của Đường Tô bây giờ có trọng lượng hơn nhiều.

      có kẻ đồng mưu sao?”, Hứa Chí Siêu bật thốt lên hỏi ngay sau khi thôn dân rời .

      Đường Tố: “Mọi người chú ý sao?”

      “Hả …”

      Hứa Luật và Hứa Chí Siêu nhìn nhau, hiểu chủ ý của .

      “Những gia đình có con bị mất tích, ngoại trừ gia đình của Trương Ngọc Thuận, tất cả đều bị mất tích ít nhất hai đứa bé. Nếu như phải người này có quen biết gia đình nạn nhân làm sao có thể rành rẽ được như vậy???” nở nụ cười lạnh lùng, dĩ nhiên đây phải là chuyện trùng hợp.
      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :