1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh Phát Bệnh Rồi ... Em Đến Đây - Quỷ Miêu Tử ( Hoàn - 120c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 74

      Chuyện Hứa Luật chào mà cũng chỉ bởi tức giận với hành động vô lý của Đường Tố.

      cảm thấy, nếu có làm sai chuyện gì, có thể thoải mái thẳng. Mọi người đều bình đẳng như nhau, làm gì phải tránh tránh né né.

      muốn gặp gặp.

      Chị đây cũng biết nổi đóa chứ!

      Vì vậy, nóng nảy thu dọn hành lý, chạy qua trường làm thủ tục, sau đó thẳng mạch về thành phố Giang; thậm chí còn quên mất chào Cố Sênh tiếng, dẫn đến sau này bị chửi như tát nước vào mặt, tuy nhiên vấn đề này sau.

      Thế nhưng, lên xe được bao lâu, cơn tức nguôi ngoai dần.

      bắt đầu ngẫm nghĩ, có thể có chuyện gấp chứ hề có ý lẩn tránh . là bạn bè, từ mà biệt có hơi quá đáng. chỉ mới hiểu được thế nào là tình cảm bạn bè, bắt đầu học được cách quan tâm bạn bè, cư xử như vậy chẳng khác nào dội gáo nước lạnh vào đám lửa cháy hừng hực.

      Nghĩ đến đó, Hứa Luật liền rút điện thoại dự định chào tiếng, ai ngờ phát

      căn bản biết số điện thoại của Đường Tố.

      Quá hay!

      Hứa Luật nhìn lăm lăm điện thoại cả nửa buổi trời, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

      “Haizzza … phải tôi muốn gọi cho nhé!”

      Lẩm bẩm ngây ngốc chuyện với điện thoại, rồi ném mạnh nó vào lại trong túi xách. Tâm trạng vừa bình lặng được chút bây giờ lại nổi lửa phừng phừng, cũng chẳng biết giận mình hay tức Đường Tố nữa.

      --- Ở với nhau lâu như thế, vậy mà có số của , mà cũng đưa số của cho , vậy trăm phần trăm dĩ nhiên có số của rồi.

      Được rồi! thế chia tay !

      hiểu tại sao lại thấy bực mình, giải thích được lý do …

      Chỉ là rất rất tức giận!

      Pà nó!

      *

      Mang theo bụng tức trở về thành phố Giang. Hứa Luật quay về nhà trọ trước cất hành lý, rồi gọi về nhà báo cáo tình hình. Cuối cùng mới gọi cho Tô Tử Khiêm, xét về tình về lý phải báo cho ta tiếng, đơn giản Tô Tử Khiêm là sếp của , thêm vào đó hai người làm bạn nhiều năm.

      Tô Tử Khiêm biết về thành phố Giang, ta giáo huấn thôi hồi: chịu thông báo trước tiếng để ta đón , rồi hẹn buổi tối ra ngoài ăn cơm, đưa hóng gió.

      Nếu là trước đây, Hứa Luật chậm trễ đồng ý ngay tức khắc, nhưng ngày hôm nay chẳng có chút tâm tư nào, suy nghĩ chút liền từ chối: “Ngày hôm nay mới về, còn lu bu nhiều chuyện, phòng ốc cũng phải dọn dẹp, em làm xong biết đến mấy giờ. Thôi để lần sau , mọi người cùng nhau tụ họp phen!”

      Tô Tử Khiêm nghe trả lời như vậy cũng ép buộc.

      Kết thúc cuộc trò chuyện, Hứa Luật phát mình rất bình tĩnh. Trước khi nhận điện, còn hơi do dự, bây giờ nhìn lại đúng là có thể buông xuống được, hoặc có lẽ lòng thích ta nhiều như nghĩ.

      Hứa Luật thử phân tích tình cảm của bản thân mình.

      Chẳng lẽ suốt thời gian qua chỉ mê vẻ ngoài tuấn của Tô Tử Khiêm, sau này khi ‘Hàng cực phẩm Đường Tố’ xuất làm dời chú ý khỏi Tô Tử Khiêm.

      Haizza! Hứa Luật à Hứa Luật … mày là đứa đứng núi này trông núi nọ, là người chỉ đam mê vẻ bề ngoài thôi mà.

      tự khinh bỉ chính mình, rồi vô thức liếc nhìn điện thoại ngơ ngẩn.

      Pà nó! Tên Đường Tố thèm gọi cho lấy lần. Cho dù biết số của , có thể hỏi chú Mạc mà --- Lần trước cũng hỏi Mạc Thông nhưng chú biết số của Đường Tố.

      Ném điện thoại qua bên, suy nghĩ chút rồi lại nhét nó trở vào túi áo, sau đó quét dọn phòng ốc.

      Ngày hôm đó, rốt cục Hứa Luật cũng nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào của Đường Tố.

      Sáng sớm hôm sau, sau khi vệ sinh cá nhân sạch cầm văn kiện quay về Cục cảnh sát thành phố Giang báo cáo, phục chức.

      Còn Đường Tố - - -

      quyết định đem người đàn ông vô tình vô nghĩa ấy ném ra khỏi đầu.

      *

      đường , ngang qua những con đường cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Lối kiến trúc từng thuộc nằm lòng, vậy mà bây giờ chỉ mới ở thành phố Tân vài tháng khiến cảm thấy nó rất xa lạ.

      Quả nhiên, sống ở thành phố Tân quá nhàn hạ, nên đầu óc của cũng lười biếng theo.

      Vậy mới thể nghỉ ngơi quá lâu, lâu quá khiến người dễ dàng mọc rễ.

      mau mau chóng chóng điều chỉnh tâm trạng, cắt bỏ hết rễ thừa.

      Xe tiến vào bãi đậu của Cục cảnh sát thành phố, đậu xe tại vị trí cũ.

      Từ thang máy của bãi đậu xe, qua khu nhà lớn của Cục cảnh sát, đến tòa nhà màu xám, đó chính là Phòng pháp y thành phố Giang.

      được nửa đường bắt gặp hai nhân viên khiêng mấy cái túi to màu đen dùng chứa thi thể đặt cáng cứu thương. Chỉ cần tại thành phố Giang, cho dù bị giết chết, tử thi tồn tại khả nghi hay thể nào xác định được nguyên nhân cái chết … đều được đưa đến đây, như vậy có thể tưởng tượng được khối lượng lớn công việc họ phải làm.

      Năng lực làm việc của Hứa Luật ai ai cũng biết, chuyện quay trở về đối với mọi người tuyệt đối là tin tức tốt lành.

      “Pháp y Hứa!”

      về rồi!”

      “Ừm! Tôi về rồi!”, Hứa Luật khẽ gật đầu chào hỏi lại mọi người.

      hoàn tất các thủ tục cần thiết, lúc quay trở về phòng, Thẩm Mộng đến rồi, kiểm nghiệm thi thể nữ bàn giải phẫu.

      Hứa Luật lên tiếng.

      “Da đầu người chết có tượng sưng tấy, gáy có vết thương va đập, bắp thịt có dấu hiệu xuất huyết, tứ chi cũng có nhiều vết thương. Từ các vết hoen tử thi*, màu sắc vết hoen là màu đỏ cánh sen.”

      Màu sắc của vết hoen thi thể quyết định bởi huyết dịch và sắc tố da. Những nguyên nhân cái chết khác nhau cho màu sắc của vết hoen khác nhau. Ví dụ như thi thể trúng độc oxide carbon (CO), do máu chứa đựng lượng lớn huyết sắc tố CO màu đỏ tươi, vì vậy thông qua làn da làm xuất vết hoen màu đỏ cánh sen; nếu chết cóng hoặc trúng độc cyanogen vết hoen tử thi là màu đỏ tươi; nếu chết trong nước, vết hoen là màu hồng nhạt.

      “Thông qua xét nghiệm lượng máu tại tâm thất cho thấy nồng độ CO trong máu đạt 85% … Căn cứ kết quả nghiệm thi, chúng ta có thể xác định nạn nhân nữ chết là do trúng độc khí CO.”

      Thẩm Mộng xong, quay đầu lại mới phát Hứa Luật đứng phía sau từ lúc nào, ta sửng sốt chút, sau đó nở nụ cười: “Pháp Y Hứa! Chị về khi nào vậy?”

      “Mới ngày hôm qua!”, Hứa Luật liếc tử thi nữ bàn giải phẫu: “Tình huống thế nào?”

      “Ông chồng của nạn nhân sáng sớm nay báo án. Theo lời khai của ông ta, tối hôm qua hai vợ chồng bọn họ phát sinh mâu thuẫn, dẫn đến cãi vã thậm chí đánh nhau. Ông ta tức giận bỏ nhà ra quán bar uống rượu, sáng nay về nhà phát trong nhà nồng nặc mùi gas, vào bếp trông thấy vợ nằm dưới đất.”

      “Thông thường nồng độ CO trong máu đạt hơn 60% khiến con người tử vong”, Hứa Luật đưa ra nghi điểm: “ cũng vừa mới đưa ra lưu ý phía sau gáy nạn nhân có tượng va đập.”

      Hứa Luật đeo găng tay giải phẫu, cầm dao giải phẫu rạch đường phần vết thương da đầu: “Từ tình trạng sưng tấy có thể phán đoán: nếu người bị va đập mạnh thế này có thể khiến họ rơi vào hôn mê. Do vậy có hai khả năng xảy ra: Thứ nhất, sau khi trúng độc khí CO nạn nhân xay xẩm, ngã xuống đất và bị va đập; thứ hai, có thể bị va đập trước rồi khiến nạn nhân bất tỉnh, rơi vào hôn mê. Vừa rồi tôi cũng , nồng độ CO trong máu 60% đủ thiệt mạng, còn ở đây lên đến 85% … quá cao. Thông báo bên Tiểu Giang lập hồ sơ vụ án, vụ này đơn giản là tự sát.”

      Vừa dứt lời Hứa Luật mới ý thức được đây phải vụ án của , tại sao tự dưng lại làm chủ thế này. vội vàng tháo găng tay, căn dặn ta câu ‘ cẩn thận theo sát!”, rồi ngay ra ngoài.

      *

      Buổi trưa, mọi người cùng nhau tụ tập ăn uống, lấy lý do tẩy trần cho Hứa Luật và chào mừng quay về đội.

      Bữa tiệc được tổ chức tại nhà hàng mọi người thường hay liên hoan.

      Cả đám người ồn ào náo nhiệt, cười rất vui vẻ.

      Tô Tử Khiêm: “ cứ nghĩ phải đến giữa tháng hai em mới trở về.”

      “Chương trình học kết thúc, kỳ thi cũng hoàn tất, nên quay về sớm chút …”

      đến kỳ thi, mới nhớ đến đám sinh viên bị đánh trượt. Haizza, vốn dĩ nhận lời giúp bọn chúng, kết quả lại bỏ của chạy lấy người.

      “Trở về tốt rồi, có em trấn giữ phòng pháp y, mọi người càng ngày càng làm việc hăng say hơn!”, Tô Tử Khiêm câu này, phảng phất vài phần tự hào.

      phải khoa trương nhưng chính chứng kiến nhóc này từ bé đến lớn. Từ là bé con buộc tóc hai bên, lúc nào cũng réo gọi ‘ Tử Khiêm’, vậy mà bây giờ mình gánh vác cả phòng pháp y của Cục Cảnh sát thành phố.

      nhóc của lớn rồi!

      “Có Đội trưởng Tô ở đây còn sợ có sức mạnh ư?!?”, Hứa Luật cười cười, tiện tay gặp miếng cá cho vào nồi lẩu: “Miếng cá này sao cắt dày thế này, phải cắt mỏng …” được nửa, ngừng lại.

      “Pháp y Hứa làm giáo có vui ?”, Tiểu Giang vừa ăn vừa hỏi, “Bây giờ đám sinh viên bạo gan lắm, nhìn thấy giáo đẹp thế này mà chúng làm gì sao?”

      Hứa Luật: “Tôi muốn theo đuổi tôi phải đánh thắng tôi trong chuyên ngành pháp y.”

      “Ha ha ha --- Quá khó!”

      “Này! Nếu Pháp y Hứa mà chọn lựa biết ai có thể đạt đến tiêu chuẩn đây?”

      Những người khác bật cười.

      Hứa Luật cũng cười theo, sau đó ánh mắt vô thức liếc xuống chiếc điện thoại di động.

      Reng .. reng … reng

      Tiếng điện thoại di động vang lên.

      phải của Hứa Luật mà là của Tô Tử Khiêm.

      Sau khi nhận điện, sắc mặt Tô Tử Khiêm trở nên nghiêm túc, vỗ tay cái: “Các bạn! Bữa tiệc kết thúc, có công tác rồi đây!”

      *

      Địa điểm phát thi thể nằm trong hồ nước ở thôn thuộc khu thành cổ Nam Khanh.

      người nông dân mấy ngày trước vừa vớt hết cá trong hồ nước đó ra, dự tính rút cạn nước trong hồ, ai ngờ phát bên trong có chiếc túi lớn. Cái túi sớm bị cá rỉa gần hết, nhấc lên khiến đầu túi bục ra, đầu và tứ chi lọt ra ngoài, ông ta sợ quá liền vội vã báo cảnh sát.

      Thi thể phân thây được liệt vào hàng án mạng nghiêm trọng, nhóm người bên Cục cảnh sát chạy đến bận rộn triển khai công việc.

      Hứa Luật thành thục tiến hành kiểm nghiệm phần vụn thi thể trong túi. Phần đầu bị phân hủy nặng, biến dạng, còn tứ chi bên trong túi phần lớn cũng bị mục rữa lộ ra phần xương.

      “Mang về !” Ở đây tài nào kiểm tra được nữa.

      Địa điểm quăng thi thể là bên trong hồ nước, trường điều tra còn cần đến , giao cho nhóm của Tô Tử Khiêm giải quyết. Công việc khẩn cấp trước mắt của Hứa Luật là điều tra tình trạng thi thể.

      Vừa về đến Cục cảnh sát thành phố, Hứa Luật vội vàng chạy về phòng làm việc cùa mình.

      Trước tiên tiến hành chắp vá các phần vụn thi thể. Thi thể bị phân thây thành số bộ phận như đầu, tứ chi và thân người.

      Từ phần hàm và xương mu có thể phán đoán được nạn nhân trong độ tuổi từ 22-25, dáng người cao gầy, cao mét sáu tám. Suy xét phương diện thi thể bị ngâm trong nước phán đoán tử thi ở trong nước khoảng tháng.

      Rạch sâu miệng vết thương, khả năng bị phân thây bằng máy cưa điện, chết rồi mới bị cưa . Bề ngoài phát vết thương trí mạng. Đo lường phần gan và thận thấy có xuất phản ứng LSD*.

      * LSD Lysergic Acid Diethylamide là 1 loại ma túy gây ảo giác cực kỳ mạnh

      Tuy nhiên khi kiểm nghiệm phần mặt, Hứa Luật lại có phát khác …

      Buổi chiều khi nhóm người của Tô Tử Khiêm trở về, Hứa Luật báo cáo kết quả nghiệm thi của mình.

      “…Kiểm tra bên ngoài cơ thể tử thi. Phần mặt bị gặm gần hết. Ban đầu tôi nghĩ là do cá, thế nhưng khi tiến thêm bước điều tra tôi tìm thấy có lưu lại dấu vết răng của người. chỉ ở mặt mà còn ở phần ngực và mông cũng tìm thấy được dấu vết tương tự. Hai bên ngực và mông đều bị khuyết phần lớn. Tôi cẩn thận kiểm nghiểm, kết quả cuối cùng cho thấy, đúng là vết cắn của người.

      cách khác, hung thủ ngừng sát hại nạn nhân mà còn gặm cắn người bị hại.”



      Tiểu Giang nghe xong kìm được mắng câu: “Quá biến thái! giết người còn ăn thịt người.”

      Hứa Luật lại tiếp: “ cổ tay người bị hại có dấu vết bị cột lại, cũng có dấu vết phản kháng. Khả năng hung thủ tiêm chất LSD, khi nạn nhân tiến vào tình trạng ảo giác tiến hành gặm cắn. Có thể hung thủ ăn thịt người ngay lúc nạn nhân còn sống nhưng có vẻ chính nạn nhân cũng biết mình bị ăn thịt.”

      Mọi người: “… Pháp y Hứa, sao có thể tường thuật cách đầy bình tĩnh như vậy, tụi tôi nghe thôi còn cảm thấy rất đau!

      “Còn có - - -“

      Tiểu Giang la oai oái: “Còn nữa sao?”

      “Nạn nhân có khả năng bị xâm hại, theo kiểm nghiệm cho thấy bị xâm phạm sau khi chết. sai! Đúng như mọi người nghĩ, tên biến thái hiếp nữ thây khô.”

      Mọi người: “…”

      “Đúng rồi! Về thông tin tử thi …”, Hứa Luật hỏi, “Mọi người có manh mối gì ?”

      Tô Tử Khiêm: “Chúng tôi đến công an khu vực điều tra các vụ án mất tích, nhưng có người phù hợp với độ tuổi em !”

      “Như vậy sao …”, Hứa Luật ngừng chút, “Ở đây tôi có chút manh mối!”

      “Cái gì???”

      “Trong quá trình nghiệm thi phần thân dưới, tôi phát hộ bị hao tổn khá nghiêm trọng … Có thể từng quan hệ rất nhiều lần, nếu như phải nạn nhân có mối quan hệ phức tạp cũng làm nghề bán dâm. Tôi nhớ đường chúng ta đến đó có ít khu đèn đỏ.”

      ⊙︿⊙ ⊙︿⊙ ⊙︿⊙

      ‘Hoen tử thi’ là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất sau khi chết, do sau chết máu đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi. Huyết sắc tố (Hemoglobin) ngấm vào trong các tổ chức ở những nơi ấy, lúc đầu chỉ tạo thành những điểm có màu hồng, sau đó tạo thành những mảng có màu tím nhạt rồi tím sẫm. Ðiều đáng lưu ý là những nơi bị tỳ, đè ép xuất hoen (thắt lưng, nịt vú...).

      Hoen xuất 2 giờ sau chết, trong thời gian đầu nếu thay đổi tư thế của tử thi vết hoen cũng thay đổi. 10 - 12 giờ sau chết, các vết hoen cố định, mặc dù tử thi thay đổi, nhưng vết hoen thay đổi theo. Ví dụ: Khi chết tử thi nằm ngửa, hoen tử thi xuất mặt sau cơ thể, nếu sau 10 giờ lật úp xác xuống thời gian, hoen vẫn ở phía sau lưng chứ xuất ở mặt trước cơ thể.

      Như vậy, vị trí của hoen phản ánh tư thế lúc chết, đây là dấu hiệu rất quan trọng để ta biết có thay đổi tư thế của tử thi . Ngoài ra hoen tử thi còn có vài đặc tính nữa ta cần chú ý:

      Hoen tử thi xuất sớm và có màu tím sẫm trong các trường hợp chết ngạt.

      Hoen màu hồng nhạt khi chết trong chất lỏng.

      Hoen màu đỏ tươi (màu cánh sen) khi trúng độc oxide carbon (CO), axid xyanhydric (HCN) và muối của nó (ngộ độc sắn) và trúng độc thuốc ngủ Bacbituric.
      Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu


      Khi quay về nhà trọ hơn chín giờ tối.

      Hứa Luật xoa xoa khóe mắt, vùi mình vào chiếc sofa, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đến mức xuất thần lúc lâu, sau đó mới vào bếp lấy đại gói mì trong tủ chén để giải quyết cho xong bữa tối.

      , lâu lắm rồi ăn mì gói. Cách đây vài tháng, nó chính là người bạn đồng hành của .

      --- Ai mà phát minh ra món ngu ngốc này cơ chứ?

      --- Bên trong có chất BHT (chất ổn định lên men của thực phẩm) có thể khiến gan phù thủng, xuất các nhiễm sắc thể dị dạng, còn làm giảm khả năng sinh sản.

      ---Haiiza! Nó còn trữ nước gây nên bệnh cao huyết áp, rối loạn nhịp tim, lại còn khiến thận làm việc quá tải.

      STOP!!!

      Hứa Luật tự lẩm bẩm ra lệnh cho thanh lải nhải trong đầu ngừng lại.

      Sao lại có thể bám dai như đỉa thế này.

      nhìn tô mì trước mắt, bụng đói sôi ùng ục … có thể …

      Mà quên ! còn muốn sống thêm mấy năm nữa.

      đổ mì , sau đó hầm phần nước dùng, ăn với mì tươi.

      Để phòng ngừa trong đầu lại vang lên thanh tẻ nhạt ấy, để đầu óc mình suy nghĩ vụ án ngày hôm nay: Phần vụn thi thể, gặm cắn, ăn thịt người sống, cưỡng hiếp xác chết … người bình thường thể nào làm được những chuyện này.

      Trong thời gian giảng dạy ở Đại học Y, đọc cũng ít sách liên quan đến Tâm lý học tội phạm.

      Liên quan đến chuyện ăn thịt người, trong lịch sử phạm tội có ít ‘tiền bối tiêu biểu’: Có người cho rằng thịt người có tác dụng bồi bổ và chữa bệnh, có người xuất phát từ góc độ tâm lý … có điều họ dùng các công cụ hỗ trợ như dao để dằn vặt người bị hại; nhưng dùng răng của chính mình để cắn, để cảm nhận

      Lần này thuộc về phương diện nào đây?

      sử dụng ma túy, rồi đợi nạn nhân chết mới tiến hành cưỡng dâm?

      Tại sao lại để chết mà thực ngay khi còn sống?

      đống hỗn độn ngừng xoay quanh đầu , quấn bện như cuộn len, tìm ra được đầu mối khiến đầu đau như búa bổ.

      Quả nhiên tâm lý học tội phạm chỉ đọc vài ba cuốn sách mà thành thạo được.

      X ì ì ì ì - - -

      bếp truyền đến thanh triệu hồi tâm tư rối tung rối nùi của Hứa Luật, bây giờ mới phát nước trong nồi sôi tràn ra ngoài, vội vàng tắt lửa, lau nước vương vãi, nhìn chằm chằm nồi mì nở toét loét, đành thở dài ăn đại vài miếng. Sau đó chạy tắm rồi ra phòng khách mở tivi để trong nhà bớt vắng lặng.

      Làm sao trước đây hề cảm giác căn nhà trọ be bé này lại yên tĩnh đến thế.

      nhớ căn biệt thự ở đại học Y lớn hơn nhà trọ của rất nhiều, cũng ồn ào, nhưng chưa từng có cảm giác tĩnh mịch đến mức này.



      sai! Nhất định là vì trong ngôi nhà ấy còn nuôi thêm bốn con mèo!

      Hứa Luật quyết định ngày mai sau khi tan sở mua con chó.

      So với mèo, chó vừa thông minh lại vừa có tình có nghĩa.

      *

      Cùng lúc ấy, tại Cục cảnh sát thành phố Tân.

      Khi Mạc Thông bước vào phòng làm việc của mình, ông thiếu chút nữa bị viên giấy ném trúng mặt, may là ông phản ứng nhanh nhạy, né người liền tức khắc.

      Ông khom lưng nhặt viên giấy ném vào thùng rác, nhìn người tạo ra chúng vô cảm ngồi tựa lưng chiếc ghế.

      Người đàn ông ấy ánh mắt chẳng suy chuyển, xoay chiếc ghế tựa vòng, liếc mắt nhìn Mạc Thông dáng vẻ nhàm chán: “Cảnh sát Mạc, tội phạm thành phố Tân chết hết rồi ư?”

      “…”

      Mạc Thông hi vọng lời vàng ý ngọc này của Đường nhị thiếu là , như vậy quả là thiên hạ thái bình, tốt quá! Mọi người cũng được hưởng năm an nhàn.

      “Người chết đâu? Vụ án đâu?”, Đường Tố tiếp tục xoay xoay cái ghế, ngừng lớn: “Có quá nhiều cảnh sát ngu ngốc thế này làm sao trị an thành phố Tân tốt như thế được chứ? Nhất định có nơi nào phát sinh án mạng mà mấy người biết. Cảnh sát Mạc, nhanh mau cho người điều tra.”

      Mạc Thông: “… Đường Tố, cậu ngừng lại , cứ xoay thế này tôi nhức đầu quá!”

      “Ông nhức đầu liên quan gì đến tôi?”, Đường Tố chẳng chút nào đồng tình, tiếp tục xoay ghế, miệng ngừng: “Cuối năm phải cao điểm phạm tội sao? Tại sao các phần tử tội phạm của thành phố Tân cũng nghỉ đông hết rồi? Làm sao có thể yên ắng như thế được, ngay cả án cũng có sao?”

      Mạc Thông xoa xoa trán.

      Trưa nay Đường Tố đột nhiên tìm đến Mạc Thông, vừa mở cửa ‘Tìm vụ án cho tôi giải sầu’.

      Mạc Thông biết vụ án bình thường làm sao lọt nổi mắt xanh của Đường Tố. Khẩu vị của là sát thủ liên hoàn hoặc kẻ giết người biến thái, nhưng mấy vụ này đâu phải muốn có là có. Thành phố Tân cũng đâu phải là nơi chuyên sản sinh mấy tên biến thái điên cuồng, làm sao ngày nào cũng có loại án này cơ chứ!

      tìm được vụ nào hợp khẩu vị, cũng chịu mà chọn ở lại, chỉ đúng từ: Đợi!

      Trong quá trình chờ đợi, quên dùng trí thông minh của mình mở ra diễn đàn, đem tài năng của mình ngừng chết giễu đám cảnh sát phen:

      “Hung thủ ràng ràng như vậy mà thấy. Người mấy người muốn tìm chính là người đàn ông khoảng 45 tuổi, cao khoảng 1m73, làm ở xưởng mộc; còn có nuôi con chó, ngón út trái bị mất lóng …”

      “Não mấy người dùng để trang trí sao? Hung thủ ràng là người quen. Vệt máu cánh cửa chính mà các người cũng chú ý đến … Bức ảnh này chỉ chụp chơi thôi sao? Thêm vào đó người đàn ông kia và người phụ nữ dối … Thế đấy! Ngay cả mắt cũng chỉ là đồ trang sức, các người nhìn được động tác cọ cọ chân của bọn họ sao? Được rồi! Đừng hỏi tôi cọ cọ chân là hàm ý gì? Tôi rảnh giải thích cho đám người xuẩn ngốc, các người cứ coi như là muỗi còn chịu nổi, lao ra bu chân bọn họ .”

      cần lãng phí thời gian tìm. Hai đứa vốn dĩ hề bị bắt cóc mà nó bị chính cha mẹ chúng ‘Bắt cóc’ --- Bọn họ lợi dụng các trang mạng xã hội, rồi lừa đảo các nhà hảo tâm lấy tiền quyên góp. Vụ này cả tháng rồi, tôi nghĩ mấy người sớm giải quyết xong rồi chứ! Xem ra tôi vẫn còn đánh giá quá cao năng lực của mấy người. Tôi chỉ cho mấy người bốn điểm.”



      Cứ thế, dùng tài năng của mình càn quét hết đám cảnh sát trong Cục. Kẻ trúng đạn, người bị thương vô số kể. May là lời Đường Tố phải là đạn thực, nếu cả Cục cảnh sát thành phố Tân thây người chất thành đống.

      Thế nhưng, nhờ có , Cục cảnh sát thành phố Tân kết thúc ngày với tỉ lệ phá án cao nhất từ trước đến nay. Tất cả mọi người cho dù có bị coi thường cũng hối hận mà còn tâm phục khẩu phục, thậm chí còn ước Đường Tố ngày nào cũng như thế này, cứ đến buông lời chế giễu họ cũng được --- Thế chẳng mấy chốc Cục cảnh sát thành phố Tân dẫn đầu tỉ lệ phá án trong toàn quốc.

      Hết ngày quần thảo với đám cảnh sát, bây giờ Đường nhị thiếu chuyển dời mục tiêu đến Mạc Thông.

      Mạc Thông rất đau đầu, rất bất lực.

      “Đường Tố! Mười giờ hơn rồi!”

      “Come on! Yên tâm Cảnh sát Mạc, nhìn ông đâu giống mấy ‘tiểu nương xinh đẹp’ cứ đúng giờ phải lên giường để giữ nhan sắc”, nhướn mi: “Chờ ông chết rồi nghỉ luôn thể, cần vội ngủ như vậy. Tin tôi , dựa theo nghề nghiệp của ông cộng với việc phải quản lý đám cảnh sát ngốc nghếch kia, tỷ lệ ông đến cái chết lâu lắm đâu.”

      “…”, mấy lời này cũng có thể ra được ư? Mạc Thông nghe thể nuốt trôi mấy từ này.

      Nghiến răng nghiến lợi, ông đại lý do: “Để Tiểu Luật ở nhà mình tốt?”

      Mặc dù ông biết cái loại lý do ‘Thương hoa tiếc ngọc’ này căn bản vô dụng với Đường Tố.

      Chuyện Hứa Luật và Đường Tố, nam nam nữ nữ ở cùng nhà, Mạc Thông chưa bao giờ có lối suy nghĩ truyền thống là lo lắng nam quả nữ ở chung nhà nảy sinh vấn đề; người đàn ông này là Đường Tố, ông chỉ thấy lo cho Hứa Luật. Dĩ nhiên phải mấy cái lo lắng tình nam nữ này nọ mà chỉ lo Hứa Luật bị Đường Tố làm cho tức hộc máu.

      Đường Tố trả lời rất nhanh câu hỏi của ông: “Yên tâm, tôi có đem Hứa Luật theo người rồi!”

      “Hả???”

      Đem theo người? Đem bằng cáh nào?

      Mạc Thông chưa hiểu ý câu này. Hứa Luật là người sống sờ sờ, đem theo bằng cách nào?

      Thấy được nghi hoặc của Mạc Thông, Đường Tố đưa tay vào túi áo khoác, rút ra hình nhân màu trắng. Búp bê này bỏ thời gian hết cả ngày trời, dùng xương cá, tự tay chạm khắc, theo đúng với tỉ lệ và cấu tạo cơ thể người.

      “Đây! Hứa Luật đây!”, đưa cánh tay của búp bê vẫy vẫy tay chào Mạc Thông, trong miệng nhại giọng khác: “I’m here. Hello! I’m here!” (Tôi đây! Xin chào! Tôi đây!”

      Mạc Thông bó tay, có ai đến đây giải thích cho ông ‘ca khó đỡ’ này !

      “Đường Tố! Ý tôi là Tiểu Luật, là con người đó!”, chứ phải con búp bê bé tí kia đâu.

      Con búp bê mím môi: “Stupid Human Being” (nhân loại ngu xuẩn). Tôi còn thông minh hơn nhiều so với người tên Hứa Luật kia!”. Kết câu bằng giọng cười ha hả.

      Mạc Thông còn tính thêm gì nữa nhưng điện thoại reo vang, ông nhìn điện thoại, hơi bất ngờ, cau chặt hàng mày đen rậm, ông bước vội ra ngoài nhận điện.

      “Alo! Tiểu Tu?”

      Thanh trầm thấp của Đường Tu từ đầu dây bên kia truyền đến: “Hừm! Là tôi! Đường nhị ở với ông à?”

      “Có! Làm sao?” Mạc Thông quay đầu nhìn xuyên qua tấm kính cửa sổ, liếc nhìn trong phòng làm việc. Đường Tố dời con búp bê ra phía trước mặt, xem điệu bộ có vẻ ‘hai người bọn họ’ chuẩn bị tán gẫu.

      !”

      Mạc Thông nghĩ thầm: Cậu đơn giản, vấn đề quan trọng ở chỗ vị tiểu thiếu gia kia chưa muốn lăn .

      “Ông với nó, thành phố Giang xuất sát thủ biến thái, Hứa Luật và Tô Tử Khiêm phụ trách điều tra.”

      “Ồ????” vậy được ?

      “Cứ với nó như thế là được!”

      Mạc Thông: “…” Đệt! qua điện thoại mà ta cũng đọc được ý nghĩ của ông ư? phải quỷ dị thế chứ?!?

      “Tiểu Thông … Tôi biết ông suy nghĩ gì!”, Đường Tu lần nữa lên tiếng đánh trúng tim đen của Mạc Thông.

      “Haizza! Tiểu Tu vẫn lợi hại như trước! Ha ha ha quá thông minh!”

      “Tiểu Thông vẫn như y trước kia!”, Đường Tu lạnh nhạt.

      Mạc Thông: “ giống nhau! giống nhau. Tôi già rồi! Các cậu mới là xuất sắc!”

      “Tôi đúng mà, vẫn ngốc nghếch!”

      Mạc Thông: “…” Đồ chết tiệt! Còn cúp điện thoại?

      “Tiểu Thông! Cúp điện thoại trong lúc đối phương lễ phép. Tiểu Thông là ‘Trưởng bối’, nên thất lễ trước mặt ‘Tiểu bối’ chứ!”

      Mạc Thông trong lòng ầm thầm mắng chửi.

      “Tiểu Thông, đừng chửi thầm trong lòng.”

      “Con mẹ nó … cậu …”

      “Sao???”, thanh trầm thấp mang theo vài phần uy hiếp.

      Mạc Thông đành nuốt lời muốn vào bụng: “Khụ! Tôi vào chuyện với Đường Tố. Bye! Bye!” Sau đó ông ta cẩn thận ngắt máy, rồi mới dám lớn tiếng mắng: “Con mẹ nhà cậu! Cậu quản nhiều quá rồi đấy!”

      Bây giờ mới nhớ ra tên tiểu tử Đường Tu vừa gọi ông là Tiểu Thông! Lần sau phải nhắc nó thêm vào từ ‘’ mới được, cần phải nhắc nhở cho nó biết dưới cho ràng.

      *

      Trong lúc Mạc Thông đứng hành lang chuyện điện thoại, trong văn phòng là đoạn đối thoại hừng hực lửa của Đường Tố và búp bê.

      Đường Tố: “Cậu phản xạ nhanh hơn Hứa Luật chút!”

      Búp bê: “Dĩ nhiên! Tôi thông minh hơn Hứa Luật. Tôi có thể cùng đọc sách, cùng ăn cơm, cùng nhau phá án, lại có thể ngủ chung với . So với Hứa Luật tôi hữu ích hơn nhiều.”

      như vậy sai!”, Đường Tố nhíu nhíu mày hỏi: “Tại sao cũng phải gọi cậu là Hứa Luật, ràng cậu đâu có quan hệ gì với ấy?”

      Búp bê gật gù: “Ừ nhỉ! Vậy đổi lại, gọi tôi là Đường Luật, hay Hứa Tố???”

      “Đường Luật!”, xong Đường Tố lại nhíu mày: “Quên ! Vẫn nên gọi cậu là Hứa Luật!”

      “Well! thích gọi sao gọi.”



      Mạc Thông đẩy cửa bước vào nhìn thấy hình ảnh Đường Tố tự mình chuyện với mình, ông cảm thấy vừa quái dị lại vừa buồn cười!”

      “Chú ý, kẻ ngốc đến! Chú ý, kẻ ngốc đến!”, búp bê đưa ra lời cảnh báo.

      Mạc Thông bất lực trước hành vi ấu trĩ của Đường Tố. Ông mau chóng thông báo tin tức ông vừa nhận được: “Đường Tố! phải cậu muốn có vụ án sao?”

      “Hừm? Vẫn là mấy vụ trộm cướp ư?” Đường Tố còn chút hi vọng với mấy phần tử tội phạm của thành phố Tân.

      Con búp bê ngẫu nhiên được truyền thừa năng lực châm biếm hơn người của Đường Tố, nó oang oang: “Ha ha ha! Tội phạm ngu ngốc làm nên chuyện, cảnh sát ngốc ngếch tra được án!”

      Trong giờ khắc này, Mạc Thông chỉ muốn bẻ gãy hình nhân ấy, khiến nó tan xương - - - Mặc dù, ông biết kẻ cầm đầu phải là nó, nó chỉ là đồ vật vô tri vô giác.

      “Thành phố Giang phát sinh vụ án giết người biến thái!”, ông chuyển lời của Đường Tu: “Tiểu Luật và Tô Tử Khiêm tiến hành điều tra.”

      Đôi mắt màu trà hơi cúp xuống.

      Con búp bê lên tâm tình của chủ nhân: “Ghét thành phố Giang!”

      Trong lòng Mạc Thông thầm nghĩ biết thành phố Giang đắc tội gì với cậu.

      Đường Tố thèm nhìn Mạc Thông, quay sang con búp bê : “Cậu muốn coi ?”

      Búp bê đưa tay sờ sờ cằm: “ buồn chán thế này, vậy xem xem sao! Hiếm khi gặp được tên giết người biến thái. Làm sao có thể để cảnh sát thành phố Giang chà đạp được.”

      Chẳng lẽ toàn thế giới cảnh sát đều đắc tội với Đường nhị thiếu hay sao … Mạc Thông mặc niệm ba giây dành tặng cho các đồng chí của mình tại thành phố Giang.

      Đường Tố cuối cùng cũng dời mông khỏi ghế xoay: “Vậy thôi! Xem chúng ta có thể phá án trước, hay là bọn !”

      Búp bê : “Ha ha! Dĩ nhiên là chúng ta. mang ‘Hứa Luật này’ theo đương nhiên kết quả tốt hơn nhiều so với phối hợp giữa ‘Hứa Luật kia’ với tên Tô Tử Khiêm.”

      Mạc Thông: “Này ---- Đường Tố! Cậu muốn thành phố Giang ngay bây giờ sao?” Mười giờ đêm rồi!

      Trả lời ông chính là tĩnh lặng của căn phòng.
      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 76: Đóng vai bạn tôi


      Ngày hôm sau, Hứa Luật dùng phần lớn thời gian để khôi phục tướng mạo của nạn nhân bằng phần mềm y khoa chuyên nghiệp. Đây là phần mềm tiên tiến nhất mà Bộ Pháp Y đặc biệt đích thân đặt mua từ nước ngoài về cho thành phố Giang. Thông qua độ tuổi cùng cấu tạo khuôn mặt dựa các số liệu tương ứng, kết hợp với đặc thù của xương sọ cho ra được ngũ quan của gương mặt. Từ ngũ quan bị thối rữa, phần mềm có thể giúp phục hồi, kết quả cuối cùng tuy chính xác trăm phần trăm nhưng cũng được bảy tám phần.

      Phác họa được gương mặt, việc tìm kiếm thông tin tử thi nhận được hỗ trợ rất lớn.

      Nạn nhân khi bị phát bị phân thành nhiều phần. người lại có bất cứ thứ gì để chứng minh thân phận. có giấy tờ, có vân tay, có người nhà báo án, đây là trong những vụ nhức óc nhất.

      Mà, đau đầu đâu phải chỉ có những điều này.

      Thành phố Giang được đề bạt danh hiệu ‘Thành phố xuất sắc cấp quốc gia’, bất thình lình lòi ra vụ án ghê rợn thế này khiến các cấp lãnh đạo tái xanh mặt mày, ra lệnh trong thời gian ngắn nhất đem tên tội phạm về quy án, kết thúc nhanh vụ án.

      Hay cách khác, cảnh sát muốn mượn báo đài để công bố tìm thông tin người bị hại là chuyện thể nào xảy ra. Đội trinh sát hình nên biết điều, tự phân công công tác, sớm triển khai các kế hoạch hữu hiệu.

      Hứa Luật sau khi phục hồi dung mạo, lại dồn sức tập trung kiểm nghiệm thi thể, tiếp tục tìm kiếm những manh mối mới.

      Sau hai ngày, qua nhiều phương pháp điều tra, cảnh sát rốt cục cũng xác nhận được thân phận nạn nhân, đúng là người hành nghề mại dâm.

      Tám mươi lăm phần trăm mại dâm ở thành phố Giang là từ nơi khác chuyển đến, ngoại trừ số người là hành nghề cho tổ chức nhất định, còn đều hành nghề tự do. Các tự thuê căn nhà trọ trong khu thành cổ rồi treo bảng cắt tóc, gội đầu, mát-xa …

      Nạn nhân thuộc vế thứ hai.

      Khi cảnh sát tiến hành lấy lời khai tìm kiếm thông tin nạn nhân, mấy mại dâm quanh đó đều trả lời rất mơ hồ, ràng.

      “Loại công việc này của chúng tôi có cái gì là vẻ vang cơ chứ, ai hơi đâu kể chuyện đời tư của mình”, người phụ nữ trả lời khi được cảnh sát thẩm vấn, trong tay kẹp điếu thuốc, phì phèo liên tục, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Chúng tôi chỉ biết ta tên Tiểu Liễu, còn tên biết.”

      Tiểu Liễu, chính là tên của nạn nhân.

      Điều này lại khiến cảnh sát rơi vào thế bí, dựa mối quan hệ của mấy người hành nghề mại dâm. đơn giản cũng rất đơn giản. Đơn giản đến mức chỉ là mối quan hệ tiền trao cháo múc, trả thù lao – tôi làm việc. Muốn phức tạp, các quan hệ với vô số khách làng chơi, điều tra theo hướng nào đây …

      Xét động cơ phạm tội, là báo thù hay chỉ là trong lúc kích động giết chết nạn nhân, thủ tiêu tử thi?

      Tổ trinh sát hình còn chưa điều tra ra ngọn ngành, xuất thêm thi thể thứ hai.

      Chính xác mà đây mới chính là nạn nhân đầu tiên.

      “Từ quá trình thối rữa của thi thể có thể phán đoán chết cách đây hai tháng”, Hứa Luật báo cáo kết quả nghiệm thi: “ đo lường phản ứng gan và thận, tương tự phát có phản ứng LSD, cũng bị gặm cắn …”

      “Ôi! Lần này đụng phải tên sát thủ liên hoàn rồi!”, Tiểu Giang than ngắn thở dài. Bọn họ tăng ca suốt mấy ngày nay, vừa được chút manh mối, đảo mắt cái lại thêm vụ này. ta quay đầu nhìn sắc mặt vui của Tô Tử Khiêm: “Sếp! Hôm nay thủ trưởng lại đến tìm chuyện sao?!?”

      Tô Tử Khiêm vuốt mặt: “Mọi người dạo này cực khổ rồi. Tối nay nghỉ sớm, nghỉ ngơi cho tốt, khôi phục tinh thần.”

      Vì vụ án này khiến các thành viên trong tổ trinh sát đều chịu áp lực , trong đó Tô Tử Khiêm là nặng nhất. Thân là Đội trưởng, vừa phải phụ trách phá án, vừa phải nghĩ cách trả lời với cấp , hề đơn giản.

      Hứa Luật biết Tô Tử Khiêm cho mọi người về nghỉ ngơi nhưng mọi người bao gồm ta.

      Sau khi mọi người tan ca, phòng làm việc của Tô Tử Khiêm vẫn sáng đèn.

      “Đội trưởng Tô --- Còn chưa tan ca sao!?!”

      Hứa Luật gõ gõ cửa, rồi đẩy cửa bước vào, trông thấy ta nghiên cứu hồ sơ vụ án.

      Tô Tử Khiêm ngẩng đầu khỏi mớ văn kiện, nhìn thấy , nhoẻn miệng cười: “Em cũng chưa về ư?”

      Hứa Luật tăng ca, cố gắng hoàn thành khôi phục dung mạo của thi thể thứ hai. So với thi thể trước, tử thi này có độ phân hủy còn cao hơn gấp nhiều lần, độ khó dĩ nhiên cũng tăng, làm liên tục mãi cho đến giờ này mà biết.

      đưa tập tài liệu phác họa dung mạo: “Đây! phác họa xong rồi!”

      Tô Tử Khiêm nhận lấy rồi cúi đầu xem: “Hai nạn nhân đều còn rất trẻ, dung mạo cũng tệ. Hung thủ dùng loại tra tấn này với nạn nhân là có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”

      Hứa Luật: “Để ngày mai nhóm người Tiểu Giang tìm hiểu thông tin cơ bản về nạn nhân coi sao.”

      “Chỉ sợ giống như lần trước, chỉ là tên giả mà thôi”, Tô Tử Khiêm xoa xoa sống mũi: “Mấy làm ngành này rất ghét cảnh sát, cũng hợp tác lắm với phía cảnh sát chúng ta.” Hơn nữa cho dù mềm cứng thế nào cũng chịu.

      “Từ từ thôi …”, Hứa Luật xong cũng thầm thở dài.

      Nếu có thể từ từ được, Tô Tử Khiêm cảm thấy áp lực nặng như thế. Cấp ngồi phòng máy lạnh, ngày ngày lải nhải ngừng, khiến bọn họ mệt muốn chết.

      Tô Tử Khiêm nhìn đồng hồ, gần mười giờ: “ còn sớm, em muốn ăn khuya cùng ?”

      Hứa Luật cũng đói bụng, vừa rồi cũng lo làm việc bỏ bữa tối, lại muốn về nhà ăn mì: “Được! thôi!”

      Hai người đến quán cháo, Hứa Luật gọi cháo hải sản, nhìn hạt gạo nơi, nước nơi mà chẳng quện lại với nhau. Cái này mà gọi là cháo ư, gọi là nước cơm đúng hơn.

      đến cháo …

      “Sao vậy?”, Tô Tử Khiêm ngạc nhiên khi Hứa Luật cứ nhìn chằm chằm tô cháo đến ngơ ngẩn cả người.

      Hứa Luật điều chỉnh tâm trạng: “! Chỉ nhớ lại số chuyện!”. múc muỗng cháo hải sản đưa vào miệng, tuy rằng mùi vị rất ngon… nhưng vẫn cảm giác thiếu thiếu chút gì đó.

      Tô Tử Khiêm: “ mới nhớ, hai em mình lâu lắm rồi cùng nhau ăn cơm”. Bữa cơm cuối cùng là hôm tiễn thành phố Tân.

      Hứa Luật nuốt miếng cháo, rồi khẽ cười: “ phải em ở thành phố Tân, ở Thành phố Giang sao … đâu có gần đâu!”

      Tô Tử Khiêm liếc nhìn Hứa Luật. Từ sau đêm Giáng sinh, hai người chưa gặp lại. Lúc gọi điện thoại cho , cũng chỉ tán gẫu vài ba câu về công việc, mà cũng chủ động gọi cho .

      Tô Tử Khiêm khẽ liếc cái, trong lòng muốn với câu … nhưng hình như bây giờ phải lúc.

      Hứa Luật thấy Tô Tử Khiêm im lặng lại cho rằng ta nghĩ chuyện vụ án. muốn mở miệng an ủi mấy câu, nhưng ngay cả bản thân cũng rất mơ hồ: Hung thủ đem thi thể ném vào trong nước xoá quá nhiều chứng cứ.

      Cái này có thể coi như là tội phạm có tổ chức ?!?

      Hứa Luật bất giác lại nhớ đến người nào đó từng phân chia các loại hành vi phạm tội. vội vàng quay về thực tại. Đáng chết! Tại sao lại có thể nảy sinh ý nghĩ gọi Đường Tố đến giúp cơ chứ! tin loại giết người biến thái này nhất định hợp khẩu vị với .

      Tô Tử Khiêm chú ý vẻ mặt thất thần của Hứa Luật: “Tiểu Luật???”

      “Ừm … Dạ!!!”, Hứa Luật ngẩng đầu, mở tròn mắt nhìn vào tấm kính phía sau lưng Tô Tử Khiêm. nhìn qua con đường đối diện, bóng người vừa bước lên taxi.

      Dáng dấp ấy rất quen thuộc, cao khoảng mét tám ba, dáng người thon dài thẳng tắp, thân áo gió sẫm màu khiến tấm lưng càng thêm kiên cường, mạnh mẽ. Thời nay vẫn còn người mặc loại áo gió này nhiều, trong đó biết có người.

      “Làm sao có thể chứ!”, Hứa Luật tự lẩm bẩm, “ ấy thể ở đây được!”

      phải ở thành phố Tân sao?

      Tô Tử Khiêm quay đầu nhìn theo ánh mắt nhưng chỉ nhìn thấy chiếc taxi bẻ lái quay đầu.

      “Tử Khiêm! Em có việc trước!”, Hứa Luật vơ chiếc túi xách chạy vội ra ngoài, leo lên xe, đuổi theo chiếc taxi phía trước.

      Đến khi Tô Tử Khiêm ra Hứa Luật sớm thấy tăm hơi.

      *

      Cứ theo đuôi chiếc taxi ấy đến khu đèn đỏ khu thành cổ.

      Đêm đến, người qua lại nhiều, hai bên đường là các cửa tiệm hớt tóc gội đầu hoặc đấm bóp mát-xa nối đuôi nhau.

      Chiếc taxi đến đầu con phố quay đầu trở lại, Hứa Luật nhanh chân xuống xe nhưng thấy bóng dáng người mặc áo gió kia đâu.

      Đèn đường bị hư, cả con hẻm ánh sáng nhập nhoạng. Sót lại mặt đường chỉ có lấp lóa tia hồng hồng đỏ đỏ từ ánh đèn của những căn tiệm hắt ra, phảng phất trong khí chút ám muội.

      Trời tối đen như mực, thân mình đến những nơi thế này đúng là quyết định thiếu suy nghĩ. Chỉ dựa vào bóng lưng lại vội vã chạy đuổi theo, quả quá mức kích động rồi!

      xoa xoa sống mũi, cảm giác rất mệt mỏi. Bây giờ chỉ muốn về nhà, ngâm mình trong làn nước ấm áp, sau đó trèo lên giường đánh giấc, ngày mai bận bù đầu bù cổ đây nè!!!

      Đột nhiên cánh tay từ trong bóng tối trườn ra, bịt miệng lại.

      Người này dùng sức rất mạnh, tay cũng rất to, hầu như cho có cơ hội phát ra bất kỳ thanh nào, sau đó cánh tay kia ôm lấy eo , tốn chút sức mà kéo vào trong con hẻm .

      Hứa Luật nâng cùi chỏ thui mạnh về phía sau ---

      “A!”

      Bàn tay sớm phòng bị, nhanh chóng chặn thế tấn công của , tiếng cười vang khẽ.

      thanh này …

      “Phản ứng tệ!” đối phương lần nữa lên tiếng: “ phải như đám ngốc kia, cứ bị bịt miệng là cắn tay người ta!”, giọng pha lẫn chút tự phụ, kiêu căng và chế giễu.

      Hứa Luật lần này xác định được thân phận của đối phương: “Đ_ư_ờ_n_g_T_ố?!?” nghiến răng nghiến lợi bật ra hai từ này.

      Pà nó! Chơi trò này vui lắm sao? Hại tim bây giờ vẫn còn đập thình thịch.

      Hứa Luật còn cố gắng bình ổn lại nhịp tim nên hề chú ý đến tư thế ám muội của hai người ngay lúc này - - - hoàn toàn được ôm trọn vào lồng ngực.

      Cửa sổ phía trước truyền đến thanh rên rỉ giúp Hứa Luật nhớ ra mình ở đâu: “Sao lại ở đây?”

      Đường Tố trả lời đơn giản: “Bởi vì bọn tội phạm IQ cao của thành phố Tân vào kỳ nghỉ đông rồi!”

      Ở với lâu như vậy, chỉ có Hứa Luật mới hiểu ý sau ‘Đáp án đầy hài hước’ này, thế nhưng vô cùng hoan nghênh ‘ hài hước’ này của .

      có manh mối sao?”, Hứa Luật ngẩng đầu nhìn , dưới màn đên nhập nhoạng, vẻ mặt Đường Tố lại vẫn toát lên vẻ lạnh lùng và sắc bén.

      Đường Tố thèm trả lời chỉ quay nhìn nhướn mi: “ cho !”

      “Đường Tố ---!!!”, trả lời như vậy nghĩa là thừa nhận có phương hướng điều tra: “ mau!”

      “Rồi thông báo cho đám cảnh sát ngu ngốc kia à?”, Đường Tố buông ra, quay người về phía con hẻm , lúc này Hứa Luật mới phát giác hai người từ nãy đến giờ vẫn ‘quấn’ lấy nhau.

      Hứa Luật chạy đuổi theo đến cuối con đường, nơi ấy có mấy quán bar, pub san sát. Thấy vẫn tiếp tục về phía trước, vội vã kéo tay : “ muốn làm gì?”

      Đường Tố dừng bước, cúi đầu sát vành tai : “ phải trước tiên cần hiểu tình hình vụ án à? thôi! Bắt đầu từ bây giờ đóng vai là người bám chặt lấy tôi – Bạn !”

      “Cái gì???”

      ! ! được có vẻ mặt này”, sửa lưng : “Là bạn , ok? Tôi thích , nhưng có vẫn dây dưa dứt.”

      “… Như vậy?”, Hứa Luật tuy hiểu tại sao lại có hành động như thế nhưng tin bao giờ làm chuyện vô ích. phối hợp điều chỉnh lại vẻ mặt của chính mình … Ơ! Chết tiệt! Thứ cho , có kinh nghiệm về phương diện này, biết tâm trạng của người bám chặt buông là thế nào.

      đúng!”, Đường Tố nhíu nhíu mày: “Tôi nghĩ nên đổi thành chỉ là kẻ khốn đùa giỡn tình cảm của . rất tôi, nhưng tôi , chỉ muốn chơi đùa . Vẻ mặt phải có thêm vài phần ủy khuất .. à … đôi mắt nhìn tôi, nhìn tôi dạt dào tình cảm vào …”

      người đương là gì còn chưa biết, lấy đâu ra biết được thế nào là đùa bỡn?!? Hứa Luật nhịn được khinh bỉ thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nghe theo , điều chỉnh tâm trạng cùng vẻ mặt của mình cho phù hợp.

      Ủy khuất? Dạt dào tình cảm???

      Mấy tính từ này xuất phát từ miệng Đường Tố khó mà tin nổi! Giống như nằm mơ giữa ban ngày!

      “Chuyên tâm chút!”, Đường Tố triệu hồi chú ý của : “Còn có … Nhất định phải ra vẻ rất si mê … Đúng! Là si mê chứ phải ngu dại, ok?”

      Hứa Luật muốn phản lại, đột nhiên cằm bị ghì chặt, giây sau, gương mặt hề báo trước cúi sát xuống, bàn tay đặt sau gáy của hơi dùng sức, ngăn cản được phép lùi bước.

      Hai môi dán vào nhau.

      Hứa Luật cảm thấy đầu óc trống rỗng, bất luận là tay Đường Tố ghì cằm ; tay kia của Đường Tố ôm lấy gáy ; môi Đường Tố cạy mở môi lưỡi , cùng với hòa chung hơi thở … vẫn ngây ngây dại dại … biết mình nên phản ứng ra sao.

      lúc lâu sau bên tai mới truyền đến giọng trầm ấm của : “ sai! Chính là vẻ mặt này!”

      liếm môi dưới, giọng điệu có chút nặng nề, nỉ non bên tai : “… rất si mê tôi!”

      Khi Hứa Luật lấy lại được tinh thần, vào quán bar.

      Pà nó!

      vừa làm cái gì vậy?

      Hứa Luật chà chà môi, đầu môi vẫn còn lưu lại chút ẩm ướt!

      Lưu manh!!!
      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 77: Đường tố phân tích


      Lưu manh!

      Quá lưu manh!

      Mấy ngày gặp chỉ số lưu manh của thăng cấp rồi!

      Hứa Luật vừa thầm mắng chửi vừa theo vào quán bar xem diễn trò gì.

      Quán bar lớn lắm, nhưng khách khứa khá đông đúc, tiếng nhạc xập xình, liếc về phía quầy bar nhìn thấy bóng dáng Đường Tố.

      tiến về phía , chưa kịp lên tiếng, nghe giọng vang lên: “Mẹ nó! Còn muốn theo tôi đến khi nào???”

      Thanh lớn nhưng cũng đủ thu hút đám người ngồi gần đó ngoái đầu nhìn lại.

      Hứa Luật lúng túng đứng chôn chân tại chỗ, hứng chịu ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ về, gương mặt dần dần đỏ ửng, dưới ánh đèn mờ mờ của quán bar lại càng thêm vẻ dịu dàng đáng .

      May là quên vai diễn của mình, cắn cắn môi dưới: “Em … Em muốn chia tay.”

      Đường Tố liếc mắt khinh thường, xoay người, ra hiệu bartender lấy ly rượu.

      Nhân viên bartender quá quen mấy tình cảnh này, ta đưa rượu đến cho Đường Tố, tiện thể liếc nhìn Hứa Luật bằng ánh mắt cảm thông.

      Hứa Luật đến ngồi bên cạnh Đường Tố, dựa vào chút ánh sáng nơi quầy bar, mới nhìn Đường Tố, hôm nay có vẻ khác so với ngày thường.

      Mái tóc hơi rối, hai nút áo sơ mi mở tung, tay áo sắn đến khuỷu tay, vẻ mặt phảng phất chút … phong lưu???

      ‘Phong lưu’ … Hứa Luật thể ngờ có ngày tính từ miêu tả này có thể xuất người Đường Tố.

      Nhưng biểu cảm của Đường Tố tại chính là như vậy!!!

      Người ngoài nhìn vào ánh mắt Hứa Luật lúc này chẳng có gì khác ngoài si mê với Đường Tố. Nếu là khách quen của quán bar, chuyện này chẳng có gì xa lạ.

      Chỉ là, người đàn ông tuấn này mới xuất gần đây thôi. Dựa vào tướng mạo tuấn tú thu hút hầu hết tầm mắt của phụ nữ ở đây, đương nhiên cũng bao gồm luôn mấy chàng đồng tính.

      Tuy rằng diện mạo rất khiến người khác ghen tị nhưng thể phủ nhận là người đàn ông quý phái.

      Trong lúc đầu óc Hứa Luật vẫn còn bay loạn xạ, đột nhiên có nghe thấy có người kêu tên của , khiến cực kỳ kinh ngạc, tự hỏi nơi thế này làm sao gặp được người quen cơ chứ. Kết quả, trước mắt lúc này là đám phụ nữ ăn mặc hở hang vây quanh … đúng, chính xác hơn là vây nhốt Đường Tố, sau đó bắt đầu lẳng lơ cười cười với . Đường Tố nhấp vài ngụm rượu, trả lời bọn họ vài ba câu, hoàn toàn gạt Hứa Luật sang bên.

      Chưa đợi Hứa Luật lên tiếng, có người nhìn thẳng mắt : “Đường! ấy là ai vậy, từ lúc vào đây đến giờ cứ nhìn chằm chằm hoài à!”

      Đường Tố phiết môi: “ ấy ư … Ha ha ha.”

      Nụ cười ấy phảng phất vài phần ‘đặc trưng riêng của Đường Tố’, nếu Hứa Luật có thể nghĩ rằng đây là người hoàn toàn xa lạ đeo mặt nạ của Đường Tố mà thôi.

      “Tôi là bạn của ấy”, Hứa Luật quên vai diễn, bắt đầu bảo vệ ‘lãnh thổ của mình’, lúc trả lời còn đặc biệt nhích sát gần Đường Tố, cố gắng tách đám phụ nữ ấy ra.

      “Là bạn cũ!”, Đường Tố bổ sung, “Đêm nay, chúng tôi vừa chia tay.”

      Mấy người phụ nữ xung quanh bật cười lớn.

      ấy chính là người mà quấn mãi chịu buông ư?!?”

      “Xem ra cũng có gì đặc sắc!”

      “Chơi với ta, thà chơi với bọn em còn hơn.”



      Trong quán bar có vài người chú ý về hướng này.

      Bộ não Hứa Luật bắt đầu hoạt động …

      Đường Tố xuất ở đây, chỉ có khả năng duy nhất: Có liên quan đến vụ án.

      Chính vì lẽ đó … Hung thủ có qua lại quán bar này?

      làm vậy là để lôi kéo chú ý của hung thủ? Nhưng … ai mới là hung thủ? Trong quán bar ánh sáng mờ ảo, quét mắt nhìn những gương mặt xa lạ.

      So với người chết, mắt nhìn người sống của tinh tế và chuẩn xác cho lắm.

      Tuy nhiên, để gây được chú ý của hung thủ, có thể phối hợp với rất tốt.

      cố gắng dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Đường Tố: “Chúng ta đừng chia tay được . muốn gì em đồng ý hết, em muốn chia tay!”

      Mí mắt khẽ động, Đường Tố biết những lời này chỉ là diễn kịch, thế nhưng … Khốn khiếp! Dáng vẻ bây giờ của khiến chỉ muốn ôm chầm lấy , vuốt ve mái tóc . Như vậy còn chưa đủ, còn muốn hôn , hôn giống ở bên ngoài quán bar vừa rồi. Trước đây luôn nghĩ hai cái miệng dán chặt vào nhau, động tác ấy rất mất vệ sinh, nhưng bây giờ lại cảm thấy nếu cùng Hứa Luật hoàn thành động tác ấy

      Ôi!!!

      Đường Tố ý thức mình lệch mục tiêu, hàng lông mày cau chặt.

      Biểu của lúc này khiến mọi người nghĩ cảm thấy khó chịu với Hứa Luật. Ngay lập tức mấy người phụ nữ lại thay phiên nhau chê cười Hứa Luật.

      Đường Tố chỉ muốn mấy bịt miệng mấy con người xấu xí này ngay tức khắc.

      Thế nhưng cuối cùng lý trí đánh bại được trạng thái kích động của , Đường Tố nhấp ngụm rượu để khác chế tâm trạng chính mình, ánh mắt lướt nhìn toàn bộ gian quán bar.

      Từ tư liệu có được, hung thủ trong vụ án là tên giết người biến thái giết và ăn thịt người.

      Hung thủ chọn lựa sử dụng tiêm chất LSE vào nạn nhân khiến họ đánh mất ý thức, sau đó tiến hành ăn thịt. Từ góc độ nào đó mà , đây chính là quá trình hưởng thụ của . muốn cảm nhận người phụ nữ sống sờ sờ ấy trải nghiệm cảm giác mang lại. Khi nạn nhân còn sống, ăn thịt bọn họ đơn giản chỉ vì ngược đãi --- nếu là ngược đãi, chọn cách tiêm ma túy bởi làm vậy khiến bọn họ cảm thấy đau, điều này ngược lại hoàn toàn với kẻ thích ngược đãi.

      Hung thủ chỉ ăn thịt nạn nhân sau khi độc tính LSE phát huy tác dụng, nạn nhân những cảm thấy đau đớn, ngược lại còn nảy sinh cảm giác hưng phấn, kích động, điều này tác động lên tâm lý của : là do đối phương can tâm tình nguyện để ăn thịt, điều này cũng được coi là ‘’. cho rằng đối phương , hoàn toàn đồng ý để ăn thịt, hòa chung thân thể với .

      Dưới miệng hung thủ, ba bộ phần mặt, ngực và mông là những nơi cuốn hút nhất, hung thủ ăn thịt những nơi này, đợi họ chết rồi mới tiến hành cưỡng hiếp. Loại xâm hại xác người này cho thấy trong tâm hồn của hung thủ tồn tại tự ti. Tự ti đến mức biến thái, nhất định phải để nạn nhân chết , bị hủy hoại mới có đủ dũng khí quan hệ với bọn họ.

      Kết hợp với cách thức thủ tiêu phần vụn thi thể cho thấy hung thủ là người thông minh và hiểu chuyện. Biết cách dùng nước để che dấu và rửa trôi những chứng cứ tử thi, điều này lại càng chứng minh hung thủ là kẻ hết sức tỉnh táo, là tội phạm có năng lực tổ chức nhất định.

      Hai lần quăng thi thể đều là trong hồ nước ở thôn Nam Sơn, khu thành cổ Nam Khanh, căn cứ đặc thù địa lý phạm tội cho thấy quá xa những thi thể này, bởi có như vậy mới có thể ‘cảm thụ’ được những người phụ nữ đó.

      Tổng hợp các phân tích , đặc điểm của hung thủ là: Đàn ông, độc thân, sống mình, là người từng trải, có trình độ học vấn cao. Từ thủ đoạn ra tay của hung thủ có thể đoán được bản thân hung thủ có khiếm khuyết hoặc bị tàn tật, khiến có cảm giác tự ti. Cũng bởi vẻ bề ngoài nên thu hút được bạn khác giới, bọn họ xa lánh , khiến nội tâm ngột ngạt và độc.

      Dưới ảnh hưởng tâm lý này, nếu để hung thủ bắt gặp những người phụ nữ cuồng nhiệt, hơn nữa là loại ‘dính chặt buông’ tạo nên kích thích cực lớn đối với .

      Dĩ nhiên, trong lúc quan sát quên chuyện phải làm, phải là người nắm quyền chủ động trong các đề tài bàn tán, cứ chậm rãi , dễ dàng thu hút ánh mắt của tất thảy các người phụ nữ xung quanh .

      Hứa Luật luôn cho rằng Đường Tố là người biết giao tiếp, hiểu thế nào là đối nhân xử thế, thế nhưng Đường Tố trước mắt lúc này đây lại thoải mái giao lưu cùng với mọi người, hoàn toàn có bất cứ vấn đề nào xảy ra … vận dụng phương pháp phân tích logic, đặt bản thân vào tình huống tại. mới đúng là diễn viên xuất sắc.

      “Chào! tên gì?”

      Quầy bar xuất thêm người phụ nữ trang điểm rất đậm, đột nhiên lên tiếng hỏi Hứa Luật.

      Hứa Luật thuận miệng đại cái tên: “Tôi tên Tiểu Toa!”

      ta vừa vừa hất cằm nhìn về phía Đường Tố: “ người người đàn ông như vậy, rất khổ!”

      Hứa Luật nở nụ cười miễn cưỡng, tiếp tục dùng ánh mắt si mê nhìn Đường Tố, nỗ lực đóng tròn vai thiếu nữ si tình.

      Người phụ nữ rút điếu thuốc đưa cho Hứa Luật.

      Hứa Luật lắc đầu: “Tôi hút thuốc lá.”

      ta cũng ép, cất điếu thuốc về, lại đưa mắt nhìn ‘người đàn ông vạn người mê’: “Có điều … ấy thực rất gợi cảm.” ta kêu hai ly rượu, đẩy ly đến trước mặt Hứa Luật: “Mời !”

      nhận rượu của người lạ, quy tắc khi ở quán bar này Hứa Luật ràng ràng, còn chưa kịp tìm cách từ chối bất ngờ phát sinh chuyện khác.

      “Thằng khốn!”

      người đàn ông từ trong đám người vọt đến, trong tay lăm lăm chai rượu xông đến trước mặt Đường Tố.

      Xung quanh nhất thời hỗn loạn, mọi người tụ tập quanh Đường Tố vô thức tản ra, ngay cả Hứa Luật cũng bị đẩy ra phía ngoài.

      Dựa vào ánh sáng mập mờ, nhìn thấy người đàn ông cao khoảng mét sáu, mặt bớt đen rất lớn, đầu hói, vẻ mặt hung hăng. Xem ra uống ít, gã chân bước loạng choạng lao tới Đường Tố.

      Đường Tố lấy tay chặn lại, tránh công kích của đối phương. Khi nhìn tên ma men này, liền gạt sang bên, hai hàng lông mày cau lại.

      đúng, phải người này!

      Người muốn tìm có khuyết điểm cơ thể, nhưng quen nấp, bao giờ động thủ trước đám đông bởi vì người tự ti. Mấy hành động động trời khiến e dè. Theo phân tích của , đối phương phải chọn lúc vắng người mới ra tay.

      lẽ sai ở điểm nào rồi?

      Hứa Luật vừa định bước sát đến Đường Tố, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị kéo lại, sau đó đau nhói cái - - -

      Đau quá!

      Cảm giác đau nhói truyền vào cơ thể, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, là kim châm.

      kêu lên tiếng, nhưng tiếng nhạc ồn ã cùng tiếng người cười át thanh của .

      Hai mắt Đường Tố như radar, quét vòng tất cả mọi người có mặt tại nơi đây, đại não ngừng phân tích, loại suy, …

      Đột nhiên có giọng truyền đến bên tai .

      --- Đường Tố!

      --- Cứu … tôi …!

      Hứa Luật!

      Đường Tố xoay người, phát Hứa Luật vốn dĩ phải ở sát bên cạnh biến mất còn tăm hơi. Ngay lập tức toàn bộ đại não Đường Tố ngừng hoạt động.

      Con ma men kia đột nhiên nắm chai rỗng bên quầy ném về hướng Đường Tố. Đường Tố tránh kịp, trán bị thương mảng lớn.

      Đầu bị đập mạnh khiến đại não đình công phục hồi lại. bình tĩnh suy nghĩ, dặn lòng phải bình tĩnh mới có thể nghĩ ra được biện pháp.

      Trong đầu bắt đầu chiếu lại tình hình hỗn loạn vừa rồi, theo phác hoạ chân dung của , tất cả những người đàn ông nhất định đều chú ý. tin chắc vừa rồi trong vòng mét hề xuất bất cứ người đàn ông nào!

      phải đàn ông!

      Là phụ nữ?!?

      thể nào là phụ nữ. Phũ nữ hề thỏa mãn các điều kiện .

      Đường Tố xông đến kéo áo con ma men: “Ai! Ai kêu mày đến đây quấy rối???”

      Người đàn ông hai mắt dại , miệng hàm hồ la hét: “ ta là của tao … Là của tao …”

      Gã say rượu tạo ra cục diện hỗn loạn, lợi dụng tình cảnh này, đối phương có cơ hội ra tay.

      Đường Tố miệng lẩm bẩm chửi thề, cầm xô đá dội thẳng lên đầu gã say.

      Cảm giác lạnh buốt khiến gã run cầm cập, cả người cũng tỉnh táo vài phần, gã mở mắt nhìn người đàn ông trước mắt, trong mắt dấy lên vẻ đố kị: “A Bình ghét nhất mấy tên đàn ông thế này …”

      Gương mặt Đường Tố sớm mất vẻ kiêu ngạo, thần sắc lúc này chỉ phảng phất nét lạnh lùng, biết mình sơ suất ở điểm nào …

      Hung thủ là đàn ông … nhưng … nhưng có nghĩa bây giờ vẫn còn là đàn ông.

      Bởi vì là người đàn ông mang khuyết tật, chỉ còn cách sử dụng tiến bộ của y học ngụy trang mình. giải phẫu thành người phụ nữ có nhan sắc, sau đó dùng vẻ mặt ấy thỏa mãn những người đàn ông có diện mạo xấu xí, là cách giúp thỏa mãn bản thân.

      Nhưng cảm giác này cũng đủ để xua hố đen trong lòng .
      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 78: Được cứu thoát


      Hứa Luật cố gắng duy trì tỉnh táo.

      Thế nhưng lượng thuốc quá mạnh, tác dụng nhanh, khiến tỉnh táo của bây giờ giống như con thuyền biển, ngừng bị những ý nghĩ kỳ lạ kéo qua, xô lại. Đại não và cơ thể cực kỳ hưng phấn, như con tàu chệch đường ray khiến cách nào điều khiển được.

      cắn chặt môi, cố gắng để mình tỉnh táo, cố gắng để cho minh mẫn sai đường.

      Bây giờ mình ở đâu, cũng . Trước mắt mảng tối đen, thị giác thính giác đều bị dược tính ảnh hưởng. Bên tai nghe thấp thoáng có thanh truyền đến, nhưng , chỉ thấy quay cuồng, chỉ muốn bật cười lớn. Tuy vậy biết đây phải là phản ứng của bản thân , tất cả đều do tác dụng của ma túy.

      Lâm Bình, chính xác hơn miệng Lâm Bình ngừng lên tiếng: “Bọn đàn bà chúng mày đều là lũ thấp hèn .. Gã đàn ông đó xấu xa như vậy mà cũng bu đen bu đỏ. Thấp hèn …. Đê tiện.” Vừa gương mặt khẽ biến, xuất nụ cười quỷ dị: “Tuy nhiên, sao, bọn mày cứ ‘cùng với tao’, còn tên đàn ông nào lừa chúng mày nữa …”

      Lâm Bình ngồi bên cạnh, bàn tay chạm lên mặt Hứa Luật. Cảm giác mềm mại khiến lưu luyến rời, ngừng chà xát. Trời sinh làn da phụ nữ và đàn ông giống nhau, rất mềm mịn như miếng tàu hũ non.

      vốn sinh thiếu tháng, bẩm sinh xấu xí, ngũ quan giống người thường, tóc ố vàng lởm chởm. Ngay từ mẹ ghét bỏ , muốn bế bồng nựng nịu . Khi lớn, nghĩ chỉ cần học giỏi bù lại khuyết điểm, vì thế nỗ lực học tập chuyên cần, đạt thành tích tốt, hi vọng mọi người tiếp nhận . Thế nhưng, đôi khi vô tình có lúc chính là vũ khí khiến người khác đau đớn, vừa trông thấy , đám trẻ con liền la hét, gào thét là quái vật, có thể chúng còn , có ác ý, nghĩ gì đó, nhưng trong lòng nảy sinh cảm giác tự ti, tất thảy quá trình trưởng thành của đều chỉ có độc làm bạn, tính tình cũng vì thế mà trở nên quái gở, khiến người ta lại càng xa lánh .

      Cũng bởi tướng mạo phải chịu ít thiệt thòi.

      ràng thi được giải nhất nhưng lại thể quang minh chính đại đứng bục nhận thưởng. Thày giáo với câu mang hàm ý sâu xa: “Lần này là đại diện cho bộ mặt của cả nhà trường, bạn học Lâm Bình chắc chắn là cậu bé hiểu chuyện, hiểu được những chuyện khó của nhà trường”. xong liền đưa học sinh khác lên nhận thay.

      Ra ngoài xã hội, càng chuyện, tướng mạo quan trọng đến dường nào. Mặc kệ tài năng xuất chúng ra sao nhưng gương mặt xấu xí cũng đừng mong nhận được công việc tốt.

      cũng khát khao tình , khát khao được ưu ái của bạn khác phái. Thế nhưng khi họ trông thấy , họ liền chùn chân chứ đừng tiến thêm bước giao lưu.

      vĩnh viễn quên lần đầu tiên chơi . nghĩ bản thân cuốn hút, vậy có thể dùng tiền mua lấy trải nghiệm, nhưng kết quả nhận được chính là nhục nhã ê chề.

      Lần đầu tiên khỏa thân trước mặt phụ nữ, Lâm Bình vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng. , dù sao thân là đàn ông, mấy chuyện này nên là người đứng thế chủ động.

      quá!”

      Vừa cởi quần áo, đó nhìn chằm chằm vào ‘tiểu đệ’ của Lâm Bình, nhịn được cười lớn. Nụ cười này trực tiếp dập tắt ngọn lửa cháy hừng hực .

      Kỳ , từ lúc phát tiểu đệ của mình giống những đứa bé trai khác. Nó vừa vừa ngắn, đây chính là bí mật chôn sâu trong lòng . chưa bao giờ dám vệ sinh cùng với đám con trai, chỉ sợ chúng trông thấy nhạo báng .

      Vậy mà, bây giờ lại bị người phụ nữ chế nhạo. Nỗi uất hận dồn nén lâu trong lòng nay như ngọn núi lửa bùng nổ. kìm được, tiện tay vơ chiếc ghế gần đó, phang mạnh vào đầu kia, khiến ta rơi vào hôn mê.

      Khi ấy, cứ đứng ngây ngốc nhìn nằm bất động giường, trong lòng những cảm thấy hoảng loạn, trái lại là cảm giác hưng phấn. Cũng bắt đầu từ lúc ấy, phát : chỉ khi bất động, đám phụ nữ mới ngoan ngoãn nghe lời, mặc khống chế và chà đạp.

      Cảm giác này khi đâm chồi ngừng lớn mạnh.

      chịu đựng lâu, bây giờ hưởng thụ cảm giác khống chế người khác khiến khoan khoái và mê đắm.

      Đây cũng chính là lần đầu tiên giết người, thi thể ấy được chôn ở sân sau nhà .

      Đợi đến khi tỉnh táo ý thức được mình giết người, mới có cảm giác sợ hãi, có quãng thời gian bị dày vò, sợ tử thi bị phát . Thế nhưng có, mất tích của mại dâm đối với người dân thành thị mà giống như con giun bị giẫm chết, chẳng ai để ý.

      giết thêm mấy mạng người, chỉ cần có tiền, đám ấy sẵn sàng phục vụ, sẵn sàng chiều theo .

      thời gian sau, mảnh đất quê nằm trong quy hoạch của thành phố, nhà thuộc diện đền bù giải tỏa. Nhận được số tiền , dùng nó ra nước ngoài giải phẫu thẩm mỹ. Nửa năm sau về nước nhưng mảnh đất khu Nam Khanh ấy vẫn chưa cải tổ, vì vậy những xác người chôn dưới đất bị phát .

      Bây giờ đem Hứa Luật về đây, căn nhà cũ nát, mấy hộ lân cận cũng chuyển hết, chỉ còn là chúa tể khu này.

      nhếch miệng, gương mặt thỏa mãn, đầy dâm đãng, si ngốc nhìn cơ thể Hứa Luật. cứ ngồi ngây người nhìn ngắm Hứa Luật hơn tiếng đồng hồ.

      nở nụ cười quái dị, đứng lên, rồi rạp mình xuống đất, nuốt nước miếng ừng ực. Trong bóng tối tựa như bàn cao lương mỹ vị chờ thưởng thức.

      khẽ đưa tay, nhàng cởi bỏ quần áo Hứa Luật, chút chờ mong, chút hưng phấn lại pha lẫn cung kính. Cảm giác lẫn lộn khiến cách nào khống chế.

      Người phụ nữ hôm nay hề phù hợp với tiêu chuẩn của . này giống phụ nữ làng chơi mà là thuộc tầng lớp trí thức. trang điểm đậm, cũng ngai ngái mùi nước hoa rẻ tiền, ngu xuẩn chạy theo đuôi đàn ông.

      Người phụ nữ như vậy, người phụ nữ như vậy …

      Bàn tay Lâm Bình run lẩy bẩy, nước miếng thi nhau tuôn chảy.

      Đây tuýp phụ nữ điển hình trong mơ của . Khi còn trẻ, cũng từng ao ước có người phụ nữ giống như thế này, toàn tâm toàn ý

      Tay nổi gân xanh, dùng sức xé toạc y phục Hứa Luật, chiêm ngắm thân thể trắng nõn dưới ánh trăng: “Qua đêm nay, thuộc về tôi, mãi mãi thuộc về tôi, bên nhau chia lìa …”

      “Ha ha ha!!!”

      tiếng cười khẽ vang lên, nhưng chưa đủ để triệu hồi chú ý của Lâm Bình.

      Mãi đến khi vai bị vỗ mạnh cái, mới giật mình xoay người nhìn. biết tự lúc nào người thân mặc âu phục đứng đó, nở nụ cười lạnh lùng.

      Lâm Bình nhìn gương mặt tuấn tú kia, trong lòng lại bừng bừng lửa giận. hận những người có bộ mặt xuất chúng. muốn ra tay xử người đàn ông trước mắt, nhưng phát thể làm được gì.

      “Haizza! Tuy rằng muốn biến mày thành trò cười, nhưng …” … Gã liếc mắt nhìn Hứa Luật bất động nằm đất, quay đầu tập trung nhìn vào mắt Lâm Bình, lúc lâu sau mới mở miệng trầm giọng : “Bây giờ mau rời khỏi đây …”

      ra địa chỉ, sau đó vỗ mạnh tay cái: “ mau!”

      Lâm Bình liền nghe theo chạy vọt khỏi căn nhà cũ.

      Gã nhìn Hứa Luật vẫn chịu tác động của ma túy khiến thần trí mơ mơ hồ hồ, đôi mắt dấy lên vài tia nghịch ngợm, gã đến bên Hứa Luật, vỗ vỗ gò má.

      “Hứa Luật!”

      Hứa Luật nghe phảng phất có ai gọi tên mình, thanh đó băng qua tầng mây, như sợi dây thừng kéo trở lại mặt đất, giúp minh mẫn của quay về thực tại.

      Ánh mắt xuyên qua mảnh tối mờ mịt, cố gắng tập trung nhìn tình cảnh trước mắt - - - Trước mắt có người, thế nhưng nhìn , chỉ lờ mờ trông thấy đôi mắt, rồi sau đó …

      Khi mở mắt lần nữa, Hứa Luật ở trong bệnh viện.

      Hứa Luật cảm giác đầu đau như búa bổ, nhớ mình bị bắt , sau đó …

      “Nhức quá!!!”

      xoa xoa huyệt thái dương, nhớ nổi chuyện gì.

      “Tỉnh rồi!”

      Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nam khàn khàn, Hứa Luật quay đầu, động tác quá nhanh làm choáng váng.

      “Đường … Đường Tố!”

      Lúc này mới chú ý đến giường bên cạnh còn có người, đầu quấn băng vải.

      “Hừ hừ!”

      Đường Tố chỉ hừ hai tiếng đáp lại .

      Hứa Luật còn chưa ngô khoai y tá đẩy cửa bước vào: “Thay băng!”

      Thay băng?

      người Hứa Luật đâu có vết thương, miếng băng cá nhân duy nhất là mu bàn tay, là do kim truyền dịch để lại. Vì thế … thay băng lần này là cho …

      Đường Tố cau mày nhìn y tá, rồi chui mình vào chăn.

      Hứa Luật: “…”

      y tá bất lực nhìn hành động của Đường Tố, ta ra sức kéo kéo tấm chăn của : “ Đường, đến giờ phải thay băng rồi.”

      “Tôi muốn để y tá quán bar uống rượu đến nửa đêm, rồi chạy vội về bệnh viện trực ca, bây giờ lại táy máy gương mặt tôi.”

      Khóe miệng giật giật, y tá giơ tay vuốt trán --- Đêm qua đúng là ta có quá chén, thế nhưng sao lại biết?

      Đường, xin tin tưởng trình độ chuyên nghiệp của tôi …”

      Hứa Luật dở khóc dở cười, Đường Tố lý lẽ nhiều vậy chỉ đơn giản mục đích duy nhất, đó chính là muốn để ta chạm vào người. thích người lạ đụng chạm, điều này Hứa Luật mồn .

      “Để tôi làm cho!”, Hứa Luật ngồi dậy khỏi giường.

      y tá hơi do dự: “???”

      “Khụ khụ! Tôi cũng học y …”, có điều là pháp y … nhưng mấy thứ căn bản này làm được.

      y tá chần chừ, đây là công việc của ta, tùy tiện giao cho người khác, nếu nảy sinh rắc rối, ta phải lãnh hậu quả.

      “Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm”, Hứa Luật đỡ khay thuốc tay ta, xoay người kéo chăn Đường Tố.

      Đường Tố nằm giường, nhúc nhích, hai mắt híp lại, vẻ mặt lười nhác nhìn Hứa Luật.

      Hứa Luật cũng ép phải ngồi dậy, nếu cứ ngoan ngoãn nằm yên thế này càng dễ thao tác --- Dù gì mấy ‘người’ dưới tay cũng đều nằm bất động cả thôi.

      Lấy chiếc kéo , cắt đoạn băng đầu , trán lủng lỗ, được khâu lại. biết sau này có để lại sẹo , nếu có quả đáng tiếc.

      đổ chút thuốc iot, nhàng lau vết thương cho , khẽ : “Đau tiếng.”

      nhíu mày, hừ lạnh: “Thêm vết tích cũng chẳng ảnh hưởng tướng mạo của tôi.”

      Hứa Luật: “…”
      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênKisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :