1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh Phát Bệnh Rồi ... Em Đến Đây - Quỷ Miêu Tử ( Hoàn - 120c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51

      “Cậu và Vương Đan học cùng trường, hai người biết nhau ?”

      Lâm Chí Cường ôm cặp táp trước ngực, gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Cháu biết bạn ấy!”

      Hứa Luật đọc qua tư liệu về Lâm Chí Cường mà cảnh viên vừa cung cấp: “Có người cậu từng bị bạn trai của Vương Đan đe dọa.”

      Lâm Chí Cường cúi đầu, im lặng lúc lâu sau mới : “Nếu cháu đưa tiền đánh cháu.”

      “Tổng cộng bao nhiêu lần?”

      “Năm … năm lần”

      Hứa Luật hỏi thêm vài câu, Đường Tố bỗng nhiên đưa ra tờ giấy: “Điền vào, nghĩ ra từ nào điền từ đó!”

      Thay đổi phương pháp, từ chuyển sang viết? Hứa Luật đoán ra được Đường Tố chơi trò gì, nhưng vẫn có ý kiến, mặc kệ .

      “Điền xong là cháu được chứ?”, Lâm Chí Cường cầm bút nhìn Hứa Luật hỏi.

      Hứa Luật: “Cứ viết rồi tính.”

      Lâm Chí Cường viết rất chậm, tờ giấy Đường Tố viết trang từ để cậu ta điền. Đường Tố cũng gia hạn thời gian, mất nửa tiếng đồng hồ cậu ta mới điền xong. Trong quá trình này, Đường Tố rời mắt khỏi ngòi bút của cậu ta, ánh mắt thâm sâu khó lường.

      “Xong … xong rồi!”, Lâm Chí Cường đưa giấy bút đẩy về phía Hứa Luật.

      Đường Tố nhìn qua tờ giấy, cầm bút họa họa, thuận miệng hỏi: “Căng thẳng lắm ư?”

      Lâm Chí Cường nở nụ cười gượng gạo: “Có … có chút!”

      “Từng qua nhà nạn nhân rồi?”

      Lâm Chí Cường lắc đầu cái.

      “Giầy đẹp lắm!”, Đường Tố đột nhiên .

      Hứa Luật đưa mắt xuống nhìn. chân Lâm Chí Cường là đôi giày thể thao, nhãn hiệu của công ty sản xuất trong nước, xem ra còn khá mới.

      Lâm Chí Cường giật giật chân, đầu cúi càng ngày càng thấp, câu nào. Trong phòng thẩm vấn yên tĩnh lạ thường.

      lúc lâu sau, cậu ta đột nhiên khóc lớn: “Cháu … cháu sai … sai rồi … Cháu nên vào căn nhà đó trộm tiền … chỉ do … chỉ do cháu …”

      Hứa Luật nhìn Đường Tố, gương mặt vẫn bình thản.

      Lâm Chí Cường ngắt quãng.

      “Vương Đan và bạn trai ta đe dọa cháu … người cháu có tiền. Tên lưu manh ấy nếu như ngoan ngoãn nộp tiền cho , ông nội cháu gặp phiền phức … Cháu … cháu còn cách nào khác, ông nội cháu hơn tám mươi tuổi rồi … Sau đó, cháu … cháu nghĩ đến việc ăn trộm. Nhưng nếu trộm, bị bắt coi như xong … Lúc ấy cháu chợt nghĩ đến nhà bà ngoại của Vương Đan, bà ta làm nghề ve chai, vậy lấy mấy đồ đồng nát ấy bán … bị bắt cũng phải là tội lớn … Vì lẽ đó … hôm ấy …”

      “Ngày mấy?”

      “Ngày 8 tháng 9.” Lâm Chí Cường thuận miệng kể tiếp, “Chiều ngày 8 tháng 9, sau khi tan học cháu lẻn vào nhà. Trong nhà có ai. Cháu vốn nghĩ lục đồ ve chai rồi mang bán, ai ngờ cháu tìm được hộp sắt trong ngăn tủ, cháu lấy xấp tiền … Vừa định ra ngoài nghe thấy tiếng bước chân. Cháu … cháu sợ qúa, liền quay lại trốn dưới gầm giường. Sau đó, cháu … cháu nhìn thấy …”

      đến đây, gương mặt Lâm Chí Cường trông rất hoảng hốt, nên lời.

      phải sợ! Thấy gì cứ hết ra là được!”

      Lâm Chí Cường nuốt nước miếng: “Là Vương Đan và bạn trai cậu ấy. Bọn họ vừa vào nhà lục tung đồ vật, từ hộp sắt trong ngăn kéo, họ lấy hết tiền . Ai ngờ bà Vương trở về, trông thấy bọn họ cướp tiền liền nổi giận, đánh bọn họ … Tên bạn trai của Vương Đan là đại ca, lăn lộn ngoài đời, ra tay tàn nhẫn … bóp … bóp cổ bà Vương đến chết. Cháu trốn dưới gầm giường, dám mở miệng. Cháu sợ … nếu chúng phát ra cháu cũng có kết quả tốt. Sau khi Vương Đan thấy bà mình chết, cậu ta cũng hoảng sợ. Hai người bọn họ hợp lực đem thi thể nhét vào trong túi, chờ trời tối mang vứt.”

      “Bọn họ có trói thi thể ?” Hứa Luật nhớ thi thể có bị trói lại.

      “Có … là Vương Đan trói.”, Lâm Chí Cường lại nuốt nước miếng: “Vừa trói Vương Đan vừa nguyền rủa. Cậu ta rủa bà Vương ngày xưa thường bắt trói và đánh cậu ta, bây giờ cũng đến ngày cậu ta có thể chính tay trói bà ta lại … Sau đó … cháu chờ bọn chúng khỏi, mới dám thoát khỏi đó. Sau khi thoát thân cháu … cháu cũng nghĩ phải báo cảnh sát, nhưng nghĩ lại cháu cũng ăn cắp tiền, nên cháu … cháu sợ …”

      “Tên nhóc có ăn có học vậy mà có não sao?”, cảnh viên có nhiệm vụ ghi chép nhịn được mắng tiếng: “Ăn cắp tiền và giết người cái nào nặng hơn!”

      “Khi ấy, cháu … cháu sợ”, Lâm Chí Cường lại cùi gằm mặt: “Về sau này thi thể của bà Vương mới được phát .”

      Mọi chuyện xảy ra được Lâm Chí Cường kể cách tường tận.

      Vụ án tiến triển thuận lợi ngoài dự đoán. Cảnh sát đọc lượt khẩu cung của Lâm Chí Cường, đem nhốt Vương Đan cùng bạn trai ta lại.

      “Tôi có giết người”, Vương Đan gào thét, “Lão bà bà ấy tự mình chết, tôi giết người.”

      “Câm ngay!”, cảnh viên lên tiếng đàn áp: “Có người chứng kiến tận mắt, còn ngụy biện???”

      “Lâm Chí Cường, mày bậy, tao giết mày!”, bạn trai Vương Đan nhìn thấy Lâm Chí Cường từ phòng thẩm vấn ra, muốn xông đến đánh, liền bị hai cảnh sát kìm lại: “Tao giết người, thi thể là do bọn tao xử lý nhưng bọn tao giết người.”

      giết người cần gì phải thủ tiêu tử thi!” Đội trưởng Lý cười lạnh, vốn dĩ tin mấy lời này. Nhìn bộ dáng lưu manh của chúng, giết người phóng hỏa đều dám làm: “Còn nữa, ngay cả bà của mình mà cũng dám xuống tay, đúng là người tim!”

      Vương Đan giọt ngắn giọt dài, muốn lãnh phải tội đồng lõa giết người: “Chú cảnh sát à! phải chúng cháu giết mà. Ngày hôm đó khi quay về nhà đúng là cháu muốn ăn cắp tiền, nhưng lúc ấy lão bà bà ấy nằm bất động giường.”

      “Bất động sao gọi xe cấp cứu? Sao báo cảnh sát?”

      “Khi ấy cháu chỉ nghĩ bà ta chết rồi, toàn bộ tiền bạc đều là của cháu”, Vương Đan hoảng hốt, tất cả chuyện giấu ở trong lòng: “Lão bà bà hằng ngày thu lượm ve chai kiếm được ít tiền, chúng cháu lấy hết. Thành làm làm cho trót, phải ném tử thi nếu để trong nhà có mùi, hàng xóm sớm muộn gì cũng biết chuyện. Lúc ấy chúng cháu bị tình nghi đầu tiên. Do vậy, chúng cháu mới bỏ tử thi vào túi, ném ở bãi rác. Bãi rác hôi thối như thế, cho dù mùi xác thối nồng nặc cũng ai chú ý.”

      Hai người ở đó gào thét, Đội trưởng lý giơ giơ tay, ra hiệu giải bọn họ . Có giết người hay , ông ta điều tra là ra: “Cậu … Lâm … Lâm Chí Cường đúng ? Lại đây!”

      Đội trưởng Lý bắt đầu truy hỏi: “Những lời cậu chứ?”

      “Vâng! Tất cả đều là !”, Lâm Chí Cường gật đầu, sau đó móc đống tiền lẻ trong cặp sách: “Đây … đây là số tiền ăn cắp, cháu tiêu hết ít, sau này cháu trả lại … Chú cảnh sát! Cháu biết lỗi rồi! Tha thứ cho cháu, đừng bắt cháu.” Lâm Chí Cường vừa vừa dập đầu quỳ lạy.

      Đội trưởng Lý ngờ phát sinh tình huống này, ông vội vã kéo nó đứng dậy: “Được rồi! Được rồi! Cậu giết người là được … Còn tiền …”, Đội trưởng Lý nhìn dáng vẻ của nó, thầm thở dài, làm cha làm mẹ quả đơn giản: “Cậu xài bao nhiêu tôi bù vào khoản ấy!”

      Lâm Chí Cường run run, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “ cần, sao cháu dám để chú cảnh sát … Tiền này cháu lo được, cháu phát tờ rơi, có tiền cháu trả lại.”

      xong, ôm cặp chạy vụt .

      “Quả là đứa bé chân !”, Đội trưởng Lý cảm thán, sau đó quay sang nở nụ cười với Hứa Luật và Đường Tố: “Pháp y Hứa, giáo sư Đường, lần này cám ơn hai người.”

      Ông ta đưa tay muốn ngỏ ý cám ơn, ai ngờ, hai tay Đường Tố đút túi quần có ý định đưa tay ra bắt. Cuối cùng Hứa Luật phải bắt tay Đội trưởng Lý để khí bớt lúng túng.

      Vụ án bất ngờ thu được kết quả.

      Hứa Luật theo Đường Tố, từ đồn cảnh sát vươn vai cho giãn gân cốt, liếc nhìn đồng hồ, ba giờ hơn chút: “Aizza! chưa đầy ba tiếng giải quyết xong!”

      “Ai với vụ án kết thúc?”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52


      Đường Tố dừng lại, dáng đứng hiên ngang ở phía cầu thang, đôi môi cong lên đầy ý.

      “Kết án? Chưa … Bây giờ mới là bắt đầu.”

      Mới là bắt đầu?

      Hứa Luật ngớ người.

      Đường Tố vẫn bước tiếp về phía trước. Hứa Luật đuổi theo: “Vương Đan và bạn trai ta phải là hung thủ sao?”

      “Đương nhiên phải!”, Đường Tố nheo mắt: “Con người có thể khống chế được nét mặt, ngôn ngữ khi dối, nhưng thể khống chế được thần kinh hưng phấn. Trong phương pháp kiểm tra bằng phương pháp liên tưởng, các nhà phân tâm học thường dùng số thủ thuật. Đó chính là dùng từ ngữ liên tưởng để kích thích phản ứng bên trong. Ký ức càng sâu sắc, phản ứng phát ra càng nhanh.”

      Đường Tố vừa vừa .

      “Thí dụ như trong lòng cất giấu bí mật quan trọng. Trong lúc chuyện với , tôi ngừng về những đồ vật hoặc những từ ngữ có liên quan, khi ấy cũng tự chủ những chuyện sâu trong lòng mình. Đây là phản ứng vô thức, ngay cả bản thân cũng biết. Ví dụ như tôi ‘Cá’, phản ứng đầu tiên của nghĩ đến là gì?”

      Hứa Luật chút do dự mà đưa ra đáp án: “Đường Tố!”

      Đường Tố: “…Mèo!”

      Hứa Luật: “Đường Tố!”

      Đường Tố: “Người thông minh!”

      Hứa Luật: “Đường Tố!”

      Đáp án cuối cùng của miễn cưỡng cũng làm Đường Tố thấy thoải mái chút, còn hai đáp án phía trước, coi phản xạ thần kinh của muốn tính toán với , nhưng quả là … hỏng bét!!!

      Đường Tố tiếp tục giải thích: “Ví dụ từ ô-tô, có thể để liên tưởng đến: chở người, hành khách hoặc là tín hiệu giao thông, siêu xe. Thế nhưng nếu khi gây ra tai nạn, nếu nhắc từ ô-tô, thần kinh của tự động liên tưởng đến ‘đụng người’, bởi vì chuyện này khắc sâu trong . Hàm ý của phương pháp kiểm tra liên tưởng ngôn ngữ chính là tiến hành theo căn cứ này. Nêu lên từ, người bị kiểm tra chút suy nghĩ ra từ họ liên tưởng được, trong đó người chịu trách nghiệm quan sát phải cố gắng nêu lên những từ ngữ giúp họ sản sinh các liên tưởng có tương quan đến vụ án.

      Hứa Luật nhớ lại phần đối thoại giữa Vương Đan và tên lưu manh ấy, trong đó đúng có mấy từ ngữ liên quan đến vụ án: “Giống như dạng của phương pháp trắc nghiệm dối.”

      lý thuyết, nó gần giống nhau. Phương pháp trắc nghiệm dối là quan sát phản ứng cơ thể của người bị kiểm tra”, Đường Tố giải thích: “Trong lúc tôi làm trắc nghiệm với Vương Đan, nhắc đến túi, ta nghĩ ngay đến đồ trang điểm; nhắc đến nơi cất tiền, đến ngăn tủ; tiếp theo ta kiểm soát mà luôn hộp sắt, tiền, ngăn tủ … ba đồ vật này có liên quan đến nhau. Đây là phản ứng vô thức của ta, ta dối!”

      “Đến lượt bạn trai ta. Tôi nhắc đến giết người, phản ứng đầu tiên là ngồi tù, bởi vì trong ý thức của , giết người là phải ngồi tù, đây là phản ứng bình thường; Nếu như người do giết, phản ứng đầu tiên của phải là …”

      “Bóp chết!”, Hứa Luật đột nhiên lên từ … Vương Lệ Hoa là bị bóp cổ chết.

      thế Hứa Luật mới nhớ … Bản báo cáo nghiệm thi của Vương Lệ Hoa chỉ có người trong cục cảnh sát mới biết đến nguyên nhân cái chết của bà Vương Lệ Hoa là bị bóp cổ đến chết.

      “Vương Đan và bạn trai của ta từ đầu đến cuối hề nhắc đến từ bóp chết. Bọn họ biết đến tình huống của nạn nhân. Nếu như đúng như Lâm Chí Cường chính là do bọn họ giết bà ta chết, vậy trong tình huống này bọn họ phải lộ ra sơ hở.”

      “Có thể bọn họ che giấu được.”

      “Nếu như bọn họ có sức tư duy tương đối mạnh, còn có khả năng. Tuy nhiên, trong bài trắc nghiệm liên tưởng có thể phát , bọn họ có trí khôn nông cạn, xuẩn ngốc.” Đường Tố rút tờ giấy mà cầu Lâm Chí Cường viết ra: “Cảm giác đầu tiên Lâm Chí Cường mang lại cho là gì?”

      “Nhát gan, khiếp nhược!”, Hứa Luật lên ý kiến của mình.

      ! … lớn mật, thận trọng!”, lại: “Hoặc là ngay từ đầu có thể như , là kẻ nhát gan, khiếp nhược, sợ phiền phức … nhưng đó là trước đây!”, ánh mắt đảo qua tờ giấy tay, ngoài miệng mang theo nét chế giễu: “Sau khi trải qua lần này, nghĩ tự mình giành được cuộc sống mới! Tên biến thái! Đáng tiếc! đụng phải tôi!”

      ***

      Rời khỏi Cục cảnh sát, Lâm Chí Cường cắm đầu cắm cổ , đến trường mà về thẳng nhà.

      Đóng cửa, uống liền tù tì hai ly nước lạnh, sau đó ngồi thở hồng hộc. lúc lâu sau chui mình trong chăn nở nụ cười ranh mãnh.

      nằm giường, từ từ điều chỉnh hô hấp, hồi tưởng tất cả mọi chuyện phát sinh trong Cục cảnh sát. Cảm giác nửa nửa ảo.

      vào thời khắc ấy có cảm giác còn là chính mình. Giống như có ai điều khiển , ra chút do dự. Bản thân muốn tự tán dương mình.

      Lâm Chí Cường từ từ ngồi dậy. Nghĩ đến dáng dấp của Vương Đan và bạn trai của ả, thấy hài lòng.

      Cho chúng mày chết, nhốt chúng mày rồi sau này còn ai bắt nạt tao nữa.

      Giết người, khó.

      Lừa người, cũng rất dễ.

      sai … vừa dối, lão bà bà ấy là do giết.

      Vương Đan và bạn trai ả hăm dọa , là . Bọn chúng lấy ông nội của ra uy hiếp, cũng là . lẻn vào nhà bà Vương lấy tiền, hoàn toàn sai ly. Chỉ ngờ lão bà bà ấy về sớm, bị phát nên hoảng loạn bóp chết bà ta. Còn chưa kịp nghĩ làm sao để xử lý bọn Vương Đan đến. việc về sau đúng như khai ở đồn cảnh sát, thi thể được Vương Đan đem thủ tiêu.

      giả giả, giả giả . Những lời khai, trong có giả, mấy tên cảnh sát ấy căn bản nhận ra được!

      Thế đấy! Như vậy cũng có thể làm cảnh sát, chẳng trách càng ngày càng có nhiều án oan, án sai!
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53

      Ngu ngốc!!!

      Lâm Chí Cường nhìn đôi giày chân được mua từ tiền lấy cắp của bà Vương.

      Sau khi phát sinh án mạng, mua giày rồi, nhưng vẫn dám mang; hôm nay chả hiểu ma nhập kiểu gì lại vào … Suýt chút nữa là có chuyện.

      May là thông minh, trong nháy mắt vạch ra toàn bộ kế hoạch: nhận tội ăn cắp tiền, đem tội giết người đổ hết cho bọn Vương Đan.

      Quá thuận lợi! Toàn bộ cảnh sát, ngay cả Đội trưởng cũng bị lừa.

      Nghĩ đến biểu của bản thân, nhớ đến sắc mặt của bọn Vương Đan, Lâm Chí Cường chưa bao giờ hưng phấn như thế này. Thậm chí trong phòng thẩm vấn, người đàn ông mặc âu phục, đưa cho tờ giấy, bắt điền vào. biết ý đằng sau hành động này, biết những từ ngữ hỗn loạn đó đều có ý nghĩa liên quan đến vụ án. Vì vậy, điền từ rất cẩn thận.

      Ví dụ đọc chữ giết người, suy nghĩ đầu tiên của là bóp chết bà già đó, nhưng biết nếu ghi từ đó, như vậy dính dáng đến vụ án, vì vậy thay bằng từ khác.

      Lâm Chí Cường nghĩ mình giống mấy nhân vật nam chính trong tiểu thuyết, sau loạt những đau khổ, rốt cục được tái sinh, trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ cả trong lẫn ngoài.

      Bạo gan, cảm giác chi phối sinh mệnh nằm toàn bộ trong tay .

      giết chết lão bà ấy.

      tống được bọn Vương Đan vào ngục.



      “Ha ha ha _ _ _”, bụm miệng cười, tiếng cười vang lên ghê rợn. lát sau, thả tay xuống, khôi phục bộ dạng nhát gan thường ngày. muốn đến nơi … nơi giúp tái sinh.

      ***

      Lâm Chí Cường đến nơi ở của bà Vương Lệ Hoa.

      Tránh tai mắt của mọi người, trèo tường vào trong. Bên trong vẫn lộn xộn như thế, mùi vị nồng nặc, tất cả những thứ này lại khiến có cảm giác thân thiết.

      ngẩng đầu, ưỡn ngực vào trong phòng, giống như vào vương quốc của riêng , nhìn dò xét khắp căn nhà. nằm giường Vương Lệ Hoa, lấy chăn che hết mặt.

      Chính chiếc giường này, dùng đôi bàn tay của mình kết thúc sinh mệnh của người.

      Nhắm mắt, hồi tưởng lại gương mặt bà già van xin tha mạng, lúc ấy cả người Lâm Chí Cường run rẩy, kích động thể khống chế.

      hít hơi sâu, khôi phục lại trạng thái quá kích động của mình.

      qua hơn ba tháng, chăn bốc lên mùi hôi ẩm mốc, trái lại Lâm Chí Cường cảm thấy mùi hương này rất thơm, mùi hương mang lại cho dũng khí và sức mạnh.

      khéo!”

      giọng đàn ông lạnh lẽo vang lên, tên Lâm Chí Cường giật mình ngồi dậy khỏi giường, vén chăn nhìn bóng dáng cao gầy đứng trước giường.

      ta.

      Là người đàn ông thẩm vấn trong đồn cảnh sát.

      Ánh mắt tàn độc của tên Lâm Chí Cường lóe lên, nhưng nhanh chóng che giấu bằng cách cụp mắt: “Cháu đến xin lỗi bà Vương, nếu hôm đó cháu ra tay trợ giúp, phải chết.”

      Đường Tố: “Ừm. Nếu phải cậu, bà ta cũng đâu phải chết.”

      Lâm Chí Cường cả kinh, bước khỏi giường: “Cháu trước!”

      Đứng dậy ngang qua Đường Tố, nghe hỏi câu: “Cảm giác giết người rất tuyệt. Bình thường người mang tội giết người đều quay trở về trường gây án, quả là thói quen ‘ tốt’! Cậu đúng , cậu Lâm Chí Cường!”

      Lâm Chí Cường dừng bước: “Chú gì vậy?”

      “À!”, Đường Tố khẽ nở nụ cười: “Vẫn là kẻ nhát gan vô dụng, ngay cả giết người cũng dám thừa nhận.”

      Bàn tay buông thõng bên người của Lâm Chí Cường bất giác cuộn chặt thành quyền, ngẩng đầu, đối mặt với người đàn ông trước mắt … Dáng vẻ tuấn, tướng mạo bất phàm, nhìn sơ là biết kiểu người đàn ông thành đạt.

      Lâm Chí Cường ghét cay ghét đắng biểu tự đắc gương mặt người đàn ông ấy, tự tin và kiêu ngạo, vẻ mặt mà chưa từng bao giờ có thể xuất gương mặt .

      Lâm Chí Cường chỉ muốn nhào tới xé nát gương mặt dễ nhìn kia.

      Cảm giác khống chế sinh mệnh người khác, quá vi diệu.

      Giờ khắc này nhìn Đường Tố, Lâm Chí Cường chỉ cảm giác trong người mình máu nóng chảy cuồn cuộn, nguồn nhiệt kích thích ngừng xông lên não. thể khống chế được tâm trạng, nhếch miệng, nhưng cố gắng kiềm nén khiến nụ cười trở nên gượng gạo: “Cảnh sát đều cho rằng cháu giết người, sao chú lại vậy?”

      “Đừng bao giờ đánh đồng tôi với đám người ngu ngốc ấy”, Đường Tố nhìn xuống gương mặt gầy gò của Lâm Chí Cường: “Từ lời khai của cậu có thể cho thấy việc ăn cắp tiền đối với cậu là gánh nặng rất lớn. Thế nhưng những từ cậu điền trong tờ giấy phải như vậy. Từ ‘Hộp sắt’ cậu điền là gỉ sét. Trong quá trình này cậu mất ba giây để đưa ra từ ngữ chẳng có liên quan đến vụ án. Cậu dùng từ đến hai giây để phản ứng, điều này là do cậu cố gắng ức chế suy nghĩ, cố gắng tránh tất cả khả năng dính dáng đến vụ án … nhưng hay quá hóa dở …”

      Lâm Chí Cường nghe tất cả những thanh chậm rãi, tự tin văng vẳng bên tai mình. vừa tự cho mình là hoàn mỹ, vậy mà ở trước mặt người đàn ông này trông chẳng khác tên hề.

      Lâm Chí Cường hung hăng ngẩng đầu, cười lớn: “Mày mấy từ này làm gì … đâu có ai biết!”, tóm thanh gỗ bên cạnh, nhào tới đánh Đường Tố.

      “Cẩn thận!”

      Có người nhanh hơn bước, xô Đường Tố qua bên, né được đòn của Lâm Chí Cường.

      Lâm Chí Cường đột nhiên trông thấy Hứa Luật vọt ra, trong lòng hoảng hốt, vội vàng ném cái túi về phía Hứa Luật, trong túi toàn là vỏ lon bà Vương Lệ Hoa lượm về, vương vãi tung tóe. Hứa Luật té ngã.

      Đợi đến khi Hứa Luật đứng dậy, tên Lâm Chí Cường thoát khỏi nhà, Hứa Luật nhanh chân đuổi theo.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54

      Lâm Chí Cường tháo chạy, chưa bao giờ nghĩ được lại có thể chạy nhanh được như vậy, xung quanh còn nghe thấy bất cứ thanh nào, chỉ có tiếng gió rít gào.

      rất mệt, nhưng thể dừng lại, được dừng lại.

      Trong đầu luôn vang lên thanh thôi thúc chạy, chỉ dẫn chạy đến nơi an toàn.

      Hứa Luật nghĩ ra tên oắt con này lại chạy được đến mức đó, chạy bán sống bán chết; đuổi theo qua mấy con phố, cuối cùng đuổi đến trường học của . vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Đội trưởng Lý.

      Hơn bốn giờ chiều, vẫn còn có tiết học, sân trường vắng bóng người.

      Lâm Chí Cường cứ lao thẳng về phía trước, đôi chân hoàn toàn mất hết cảm giác. Thế nhưng vẫn chạy, chạy vào dãy phòng học, chạy lên thang lầu.

      “Lâm Chí Cường …”

      Hứa Luật cũng đuổi theo lên tầng thượng, trông thấy đứng ở bờ tường.

      “Lâm Chí Cường, mau xuống đây!”

      Hứa Luật cả người ướt đẫm mồ hôi, ngờ tên oắt con lại có hành động này.

      “Tôi … tôi giết người rồi!”, Lâm Chí Cường nhìn Hứa Luật, sắc mặt hoảng hốt, nước mắt rơi lã chã: “Tôi muốn ngồi tù … tôi muốn!”

      “Tôi biết, cậu cố ý!”, Hứa Luật thanh hòa hoãn, khích lệ , động viên tinh thần : “Cậu còn trẻ, đừng làm chuyện ngu ngốc!”

      “Tôi nghĩ đến tự thú … nhưng …”, Lâm Chí Cường rơi vào trạng thái kích động: “Nếu … tôi coi như mất hết … tất cả đều là do bọn Vương Đan, bọn chúng ép tôi!”

      “Nào nào … chúng ta xem xét chuyện này. Cậu còn trong độ tuổi thành niên, luật pháp có chính sách bảo vệ cậu, tòa án cân nhắc.”

      giúp tôi sao?”

      “Ừ!”

      Hứa Luật nhìn thả lỏng, bắt đầu từ từ hướng : “Bây giờ cậu trước tiên phải rời khỏi đó, chỉ cần còn sống, mọi chuyện đều có thể giải quyết …”

      Lâm Chí Cường hoảng loạn cũng từ từ trấn tĩnh, nghe Hứa Luật trạng thái kích động cũng giảm dần dần.

      “Tôi … tôi … được!”, đứng bờ tường, hai chân thể khống chế run bần bật: “ giúp tôi … giúp tôi!”, muốn chết, muốn chết.

      “Được! Cậu đừng nhúc nhích, tôi đến đây!”, được cho phép, Hứa Luật thở phào nhõm, nhanh chân tiến về phía .

      Đột nhiên di động trong túi vang lên, giật nảy mình, cả người ngã ngửa ra sau.

      Hứa Luật lao nhanh đến, nhưng kịp, xoải người bờ tường, toàn thân cứng đờ, trơ mắt nhìn Lâm Chí Cường rơi xuống …

      Cảm giác mệt mỏi biến hết, ràng cả người rất nóng, mồ hôi đầm đìa, nhưng tại sao lại có luồng khí lạnh lan tỏa khắp bụng và đầu???

      Tại sao lại như vậy?

      ràng bình tĩnh!

      xác định từ bỏ ý định tự sát, tại sao lại nhảy lầu!

      ***

      Đường Tố chạy theo sau , cũng chạy vào trường, vừa vặn bắt gặp hình ảnh tên Lâm Chí Cường rơi từ cao xuống!

      Rầm!!!

      thanh va chạm dưới mặt nền xi măng; phát ra tiếng kêu lanh lảnh, kinh sợ.

      chất lỏng màu đỏ chảy ra, lênh láng.

      “A a a a _ _ _”

      “Có người nhảy lầu!”

      “Nhảy lầu . . .”

      Xung quanh trở nên hỗn loạn, tiếng người gào thét, la ó.

      sân trường Đường Tố ngửa đầu nhìn; tầng thượng Hứa Luật cúi đầu vô vọng.

      Đúng lúc đài phát thanh nội bộ trong trường vang lên. Tiếng đàn dương cầm, ngắt quãng, vang vọng khắp trường. Thanh ‘do re’ phát ra như đứa bướng bỉnh, ấn loạn phím đàn hòa với thanh của tiếng xe cứu thương xa xa gần gần …

      Do do do re re

      Re do do do do re re re re do

      Do do do re re

      Re do do do do do do do do re

      Re do do do do do do do do re

      Re re do do do re do do do do



      người nào biết, cửa phòng phát thanh đột ngột đẩy ra. học sinh bước vào: “Chuyện gì vậy? Ai được phép đổi nhạc vậy?”

      Bạn học sinh liếc nhìn máy vi tính, biết ai xen vào đó đoạn nhạc .

      “Chuyện gì lộn xộn vậy?”

      Bạn học sinh xóa đoạn nhạc, sau đó mở theo Chương trình định sẵn.

      ***

      Vụ án được giải quyết.

      Hứa Luật và Đường Tố trở về trường đại học Y ngay buổi chiều hôm đó, mọi việc còn lại giao cho Đội trưởng Lý xử lý.

      đường trở về, Hứa Luật mực im lặng. Hình ảnh Lâm Chí Cường ngã lầu như đoạn phim tua tua lại trong đầu . nhìn thấy gương mặt non nớt vang vẻ kinh hãi cùng hỏang sợ, ánh mắt cầu cứu, khát vọng được sống …

      muốn chết!

      Có lẽ thế …

      Nhưng tại sao?

      nhìn ra ngoài cửa xe, màn đêm buông xuống, xe cộ lưu thông tấp nập con đường trung tâm. Người đến người , tan ca, về nhà, vội vội vàng vàng, đâu ai hay biết mấy tiếng trước đây, ở góc trong thành phố, sinh mệnh còn quá trẻ biến mất hoàn toàn.

      qua quảng trường Vạn Đạt, mới chú ý đến quảng trường được trang trí mấy dây đèn xanh xanh đỏ đỏ, nhấp nháy chiếu sáng. Các cửa hàng hai bên đường cũng đua nhau trang trí đèn hoa rực rỡ, tràn đầy khí lễ hội.

      Giáng Sinh, sắp đến Giáng Sinh rồi ư?

      biết từ khi nào mấy ngày lễ của phương tây dần du nhập, ảnh hưởng đến cuộc sống người dân ở đây. Nào là lễ Giáng Sinh, lễ Tình nhân, lễ Tình nhân trắng …. Ngay cả Chương trình radio xe cũng thảo luận về đề tài Giáng Sinh.

      Đường Tố hai tay chống cằm, gương mặt thản nhiên, cảm xúc nhìn cảnh sắc bên ngoài.

      Từ lúc lên xe đến giờ, cũng im lặng. Hứa Luật còn nghĩ suy nghĩ chuyện gì đó, nên cũng quấy rầy.

      Tiếng di động vang lên, là điện thoại của Tô Tử Khiêm, Hứa Luật do dự chút nhưng cuối cùng cũng nhận điện.

      “Alo! Tử Khiêm!”

      Tử Khiêm?

      Mí mắt Đường Tố giật cái, nhớ cái tên này, cái tên lần trước khiến khổ sở.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55

      điệu mang theo vài phần chòng ghẹo truyền đến: “Ăn cơm chưa?”

      “Chưa, vừa mới làm về!”

      Tô Tử Khiêm chuyện với vài câu, đến lễ Giáng Sinh: “Còn mấy ngày nữa là đến Giáng Sinh, khi ấy đến thành phố Tân tìm em, chúng ta cùng nhau ăn bữa!”

      Lễ Giáng Sinh năm ngoái hai người cũng ăn uống bên nhau. Giữa bọn họ có loại hiểu ngầm, cứ đến ngày lễ tết, là gặp nhau dùng bữa, nhưng chẳng chuyện gì.

      “Có phiền lắm ?”, Hứa Luật theo bản năng bắt đầu khước từ, muốn tiếp tục mối quan hệ ràng này.

      Nếu như tất cả đều là do đơn phương, vậy tốt nhất nên kết thúc tình cảm nhớ thương này , như vậy mới có thể quay được về đúng nghĩa ‘Tình bạn chân thành’, chúc phúc cho ta.

      “Nhóc con ngốc nghếch, vớ vẩn gì đó!”, Tô Tử Khiêm cười cười, “Sao lại phiền phức, chuyện liên quan đến em bao giờ được gọi là phiền phức … Hơn nữa, hôm đó cũng muốn giới thiệu cho em người.”

      Hứa Luật cảm giác ảo não, cái câu ‘Chuyện liên quan đến em bao giờ được gọi là phiền phức’ khiến cho bối rối chút, “Chuyện đàn ông, chuyện đàn bà!”. Câu bật thốt ra khiến hơi hối hận, nhưng lời ra thu trở lại được.

      bạn !”, Tô Tử Khiêm ngừng chút, sau đó trong giọng có chút vui sướng: “Làm sao? muốn gặp sao?”

      Hứa Luật giả lả: “Sao như vậy chứ! Người giới thiệu chắc chắn là em muốn gặp thử lần. Em muốn coi nào có khả năng mang được Tô của em mất, này chắc chắn rất đặc biệt.”

      Hứa Luật thể giải thích được cảm xúc của mình lúc này. còn nhớ khi còn học cấp ba hay đến trường đại học của Tô Tử Khiêm tìm . Tô Tử Khiêm khi nào giới thiệu với bạn học cũng dùng từ ‘ bạn ’ để về .

      Bây giờ tiếng gọi này dành cho người khác.

      từng có lần nghĩ rằng, là ‘ bạn ’ duy nhất của .

      Giờ ngẫm lại mới thấy đúng là tuổi trẻ, lúc nào cũng mơ mơ mộng mộng. Hứa Luật phải điều chỉnh tâm trạng mình, phải tự nhủ tất cả chỉ là tình bạn, phải tình .

      chuyện với Tô Tử Khiêm lúc nữa mới cúp điện thoại. Vừa ngắt máy nghe bên cạnh lên tiếng: “Nha đầu lừa đảo!”

      “Cái gì???”

      Đường Tố im lặng nhìn mấy giây, ánh mắt sáng quắc.

      “Làm gì?”, làm gì nhìn như vậy.

      Đường Tố: “Hứa Luật - nha đầu lừa đảo!”

      Hứa Luật: “… này này … Đường Tố nghĩ cái quái gì vậy???”, lại còn lừa đảo, xấu xa.

      Đường Tố thu hồi tầm mắt: “ ràng muốn gặp, lại phải ép bản thân mình.”

      Hóa ra là chuyện này.

      phải là muốn gặp …”, Hứa Luật quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm trôi vùn vụt trước mắt, ra, cũng tò mò muốn coi người con mà Tô Tử Khiêm thích là như thế nào: “Chỉ là, tâm tình quá phức tạp, ra cũng hiểu!”

      hiểu!

      Từ này đối với sức công phá mạnh đến mức nào.

      “Vừa mới đây thôi tôi chỉ cần ba tiếng phá thành công vụ án”, thanh Đường Tố lành lạnh vang lên, dùng chứng minh thông minh siêu phàm của mình. có gì là hiểu. Cuối cùng thêm câu: “Đối với chuyện này, chẳng lẽ có biểu thị gì sao?” Giọng pha chút bất mãn.

      Hứa Luật trợn tròn mắt nhìn: “Biểu thị???”

      Im lặng lúc lâu sau Đường Tố ám chỉ thêm câu nữa, điệu vài phần kháng nghị: “Hứa Luật! có gì muốn với tôi ư?”

      cái gì?”, Hứa Luật khiêm tốn thỉnh giáo.

      Đường Tố bất mãn nhìn vẻ mặt mờ mịt của .

      Hứa Luật cố gắng banh não nhớ coi coi phải gì với … nhưng nghĩ mãi vẫn ra.

      “You are so great!” (Bạn tuyệt!)

      “Wow! Amazing. How you do that?” (Oa! Quá đỉnh. làm thế nào vậy?”

      “That is unbelievable!” ( thể tin nổi!)

      điệu nâng cao, theo đúng chuẩn giọng người , tràng đủ ba câu khen ngợi khiến Hứa Luật sửng sốt nhìn Đường Tố, “Hả???”

      Lần này Đường Tố bực mình, ràng như thế mà vẫn chưa hiểu?

      “Hứa Luật! chán quá ! Tôi muốn chuyện với nữa!”

      Hứa Luật bị phê bình cảm thấy cực kỳ oan ức, nhìn dáng vẻ của Đường Tố lúc này, quả rất khó chịu. nhớ lại mấy câu vừa rồi , trong đầu đột nhiên lóe sáng … lẽ nào …

      “Đường Tố! muốn tôi khen sao?”

      Đường Tố giọng điệu nhàn nhạt, khẽ hừ tiếng: “Đương nhiên phải … chỉ là do tôi quản việc đâu thôi!!!”

      Ô ô ô ô … đúng rồi.

      ra suốt chặng đường về tiếng nào chính là chờ mở miệng khen ? Ôi sao giống trẻ con thế này! Hứa Luật buồn cười, nhưng biết nếu mình phá lên cười lúc này nhất định vui.

      “Khụ khụ … Đường Tố! Cám ơn ! xuất sắc!”

      Đường Tố nhìn gương mặt nhắn đầy thành khẩn của , miễn cưỡng tiếp nhận lời khen này: “ dây thần kinh phản ứng của chậm chạp đến mức kinh ngạc!”

      Hứa Luật: …

      Mịa nó, làm quái gì phải khen cơ chứ!

      “Tử Khiêm là ai?”

      Sau khi hỏi câu này, bản thân Đường Tố cũng thấy hơi hối hận, bởi vì chuyện này đâu có liên quan gì đến , hỏi thẳng thế này … e cũng hơi thất lễ.

      Trước đây chưa từng mất kiểm soát như thế này.

      Đường Tố buồn rầu suy nghĩ, nhưng cũng chỉ kéo dài ba giây Ba giây sau, tự tìm được lý do hợp lý để lý giải hành vi này: Đúng! muốn nghiên cứu ‘máy phóng hormone nữ’ mang tên Hứa Luật này, hiển nhiên tâm trạng của thế nào cũng có ảnh hưởng. Vì vậy chuyện tìm hiểu là điều cũng dễ hiểu.

      Hứa Luật ngờ Đường Tố lại hỏi Tô Tử Khiêm. im lặng lúc rồi trả lời: “ người bạn!”

      Chỉ là bạn thôi ư?

      ràng là nghĩ đằng nẻo!

      cũng là bạn , có bị làm ảnh hưởng tâm trạng hay ?

      Đường Tố khẽ hừ tiếng, vạch trần lời dối này của . Có thể ấy có tình ý với cái tên Tử Khiêm kia!

      Nha đầu lừa đảo!!!
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :