1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh Phát Bệnh Rồi ... Em Đến Đây - Quỷ Miêu Tử ( Hoàn - 120c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46

      Hứa Luật trong bếp bày bát đũa, nghe tiếng người kêu tên mình, tạp dề cũng chưa kịp cởi, vội vàng chạy ra coi chuyện gì.

      Lý Sâm vào nhà ngửi thấy mùi thức ăn, tiến vào trong trông thấy đeo tạp dề: “Hứa … Luật???”

      Hứa Luật gật đầu, đáp lời: “Vâng! là?” Là ai? liếc nhìn Đường Tố đứng phía sau.

      Đường Tố mặt chút cảm xúc.

      “Phụ nữ?” Dĩ nhiên là phụ nữ!

      “Ừm”

      Nghe trả lời, ta lại tin được, hỏi lại: “Đúng là phụ nữ sao?”, mơ hồ lên đến đỉnh điểm.

      “Có vấn đề gì sao?”, Hứa Luật phải hỏi Lý Sâm, mà hỏi người đứng đằng sau ta, Đường Tố.

      Đường Tố: “ có chuyện gì đâu. cứ tiếp tục việc của mình .”

      “Ờ ..”, Hứa Luật xoay người vào lại nhà bếp: “ mau , cơm xong rồi, nguội ngon đâu!”

      Cơm_Thức Ăn_Nóng_Ngon

      Nguội_Không_Còn_Ngon

      Trời ơi! nghe thấy gì thế này.

      Lý Sâm chắc chắn tai mình lãng tai rồi, trong nhà Đường Tố làm sao có thể xuất mấy từ ngữ thế này … làm sao có thể sản sinh được những ngôn từ ấm áp của gia đình thế này?

      Lý Sâm ngây ngốc biết nguy hiểm đến gần, mãi cho đến khi cổ áo bị người nào đó kéo ra ngoài.

      “A a a a …”, Lý Sâm ôm chặt người vào bộ sofa: “Hứa Luật! Hứa Luật … Cứu mạng!”

      Hứa Luật chưa vào đến nhà bếp nghe tiếng gào thét kêu cứu, quay đầu nhìn lại trông thấy người đàn ông chẳng cần để ý hình tượng ôm chặt sofa: “Được rồi! Được rồi! Có gì từ từ .”

      “Đúng vậy … có gì từ từ !”, Lý Sâm gật đầu lia lịa.

      có gì để nhiều!”, Đường Tố lại lôi cổ áo của Lý Sâm.

      Lý Sâm chỉ muốn tìm hiểu thực hư, sao lại bị đánh đuổi thế này. Vì vậy ta mặc kệ cổ áo bị lôi kéo, tay ôm sofa càng ngày càng chặt, cặp mắt nhìn thẳng Hứa Luật phát sinh tín hiệu cầu cứu … ta nhìn là biết, Đường Tố trước sau như là kẻ vô tình vô nghĩa, chỉ có người phụ nữ mang tên Hứa Luật này còn có chút tình cảm.

      Hứa Luật trông thấy gương mặt ta đỏ au: “Đường Tố, tay chút, kẻo giỡn chết người.” có thể nhìn ra mối quan hệ của người đàn ông này và Đường Tố bình thường, vì vậy cũng lo lắng cho lắm.

      Lý Sâm: “…” theo kịch bản đâu phải ‘thoại’ như thế đâu …

      “Ừm”, Đường Tố gật gù: “Yên tâm, tôi khống chế lực cả rồi.”

      Hứa Luật cười cười: “Vậy được!”

      Lý Sâm chịu đả kích: “Coi như muốn tôi chết cũng cho tôi là con ma no chứ.” ta ngửi mùi thơm của thức ăn mới vội vội vàng vàng lại đây.

      đường đầy quán ăn!”, Giáo sư Đường luôn luôn hiểu đạo tiếp khách.

      Lý Sâm bị hành tới mức này, muốn ta ra chiêu phải … vậy đừng trách ta! người đa mưu như Lý Sâm ngay lập tức biến đổi.

      “Hứa Luật! Tôi cho biết, vừa rồi, Đường nhị gọi cho tôi kêu tôi tìm đồ giúp cậu ta.”

      Sắc mặt Đường Tố biến chuyển, tay lôi cổ Lý Sâm bất giác buông lỏng, thanh có mấy phần cảnh cáo: “Han!”

      Đường Tố biết trong lòng có cảm giác gì.

      ràng là … cho rằng việc phân tích tượng phóng hormone của phụ nữ giống Hứa Luật là nghiên cứu rất ư là bình thường, chuyện này trước đây cũng từng làm, khác gì nhau. Nhưng trước mặt Hứa Luật, lại thể giải thích được vì sao lại nảy sinh cảm giác chột dạ. Cảm giác đó giống như mèo cào … cào cào tim .

      Vừa được tự do, Lý Sâm ngay lập tức đứng cách xa.

      “Ôi người phụ nữ xinh đẹp và thiện lương, Hứa Luật! Tại hạ tên Lý Sâm, Mộc Tử Lý – Vương Thâm Sâm. biết có thể vinh hạnh cùng dùng bữa trưa.”

      Lý Sâm giả vờ giả vịt khom lưng, động tác kính cẩn.

      Người đàn ông tên Lý Sâm này, gương mặt búng ra sữa nhưng tâm địa rất giản xảo, biết được cách nào ra tay được với Đường Tố nên mới chuyển hướng sang Hứa Luật.

      Hứa Luật liếc Đường Tố, hỏi dò ý kiến của , dù sao đâu cũng là khách của , được tự ý làm chủ.

      Đường Tố hề thích Lý Sâm ở đây. Trước đây phát , bây giờ mới để ý thích Lý Sâm chút nào, hề thích xuất của Lý Sâm chút nào.

      chỉ thích ngồi ăn cùng Hứa Luật. Bây giờ bàn ăn lại đột nhiên xuất Lý Sâm khiến Đường nhị chẳng thấy vui vẻ, cảm giác như lòi thêm con chuột ngồi lên bàn ăn, mà lại là con chuột cống bò ra từ nơi bẩn thỉu khiến người ta căm ghét.

      Lý Sâm làm sao nhận ra được ánh mắt ghét bỏ của Đường Tố, nhưng ta mặt dầy, sợ, cứ thản nhiên ngồi ghế ăn. Chưa đụng đũa, ta trước nhìn hết lượt bàn ăn, kinh ngạc thốt lên: “Chỉ cần nhìn mâm cơm thôi cũng thèm, ngày nay có mấy phụ nữ biết cơm nước đâu chứ, Hứa Luật đúng là người thông minh khéo léo …”

      Đường Tố thẳng thắn bài xích lời khen ngợi của Lý Sâm: “Dối trá, xốc nổi, làm quá!”

      Ba tính từ này khiến Lý Sâm nghẹn họng.

      “Tay đưa lên trán, biểu thị xấu hổ vì bị trúng tim đen.”

      Lý Sâm vội vàng thu hồi cánh tay lau trán, tên Đường nhị này ăn quả thực …

      Hứa Luật biết ta khen kiểu thảo mai …

      ra tay nghề Hứa Luật hề kém cỏi nhưng tuyệt đối phải thuộc dạng khiến người khác dãi, chỉ có thể là bậc trung trung.

      “Cơm nấu nhiều, để tôi làm chút mì.”

      Ngày thường Đường Tố và ăn cơm, Đường Tố chỉ ăn cá là nhiều, ăn cơm bao nhiêu, ăn ít, vì vậy hai người nấu lon gạo là đủ. ngờ hôm nay có khách tới, chỗ cơm kia chắc chắn đâu đủ ăn, may là thức ăn nấu nhiều, Đường Tố có ba món cá món canh, còn có thêm rau xào cho … đủ cho ba người.

      cần phiền thế đâu!”

      “Vậy phiền quá!”

      Hai người bọn họ đồng hồ mở miệng nhưng hàm ý khác nhau hoàn toàn.

      Hứa Luật nhún nhún vai quay lại nhà bếp, chưa đầy ba phút có thêm dĩa mì xào cá.

      Khi ăn cơm, Hứa Luật với Đường Tố nhiều, ăn xong rửa chén còn cắt trái cây hoặc pha thêm bình trà. Nhưng hôm nay có thêm Lý Sâm.

      Lý Sâm đến đây đâu phải vì bữa ăn … mà vì người phụ nữ tên Hứa Luật này.

      đường đến đây, ta phác họa rất nhiều hình ảnh về Hứa Luật …. phải là quái thai ba đầu sáu tay, ít nhất cũng mang theo trái tim cũng cực kỳ mạnh mẽ. Vì vậy, khả năng Hứa Luật là phụ nữ bị ta loại ngay khỏi đầu.

      Thêm vào đó Đường Tố phải loại thích đàn bà con , trái lại người đàn ông tuấn như nhị thiếu gia nhà họ Đường, đầy đủ mọi điều kiện thế kia, có đem đàn bà thả trước mặt để ve vãn, để hút mật biết - mật có ngọt nhưng ra mật do toàn ong độc đem về, nếm phải miếng coi chừng chết ngay lập tức.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 47


      những Lý Sâm mà ngay cả ông Đường còn tự nhận cách nào chịu nổi nhị thiếu gia họ Đường, hai người ‘sớm tối đối lập’, là ông thể chịu đựng được cảm giác bị Đường Tố nhìn thấu. Lý Sâm cũng vậy, ta luôn cảm thấy mình như trần truồng khi đứng trước mặt Đường Tố, lõa thể trước mặt đàn bà ta còn thích, chứ trước mắt Đường Tố … thôi cho xin, ta dám nhận. Thêm nữa, Lý Sâm cũng chịu được chuyện thỉnh thoảng mở tủ lạnh, lò viba, hoặc ngóc ngách nào đó bốc được vật kỳ quái, thí dụ như con mắt, lỗ tai … Lý Sâm tự nhận mình có quả tim thép.

      Vì vậy khi thấy Hứa Luật thân mặc tạp dề từ trong nhà bếp ra mà phải là tên đàn ông to con … khiến Lý Sâm kinh sợ, phản ứng đầu tiên của nghĩ Hứa Luật là phụ nữ mà nghĩ: đối phương từng qua Thái Lan chuyển giới.

      Bây giờ, ba người ăn cơm cùng bàn, Lý Sâm tự mình nghiệm chứng, đích thực Hứa Luật phải là chuyển giới mà hàng trăm phần trăm, điều làm cho ta kinh ngạc hơn chính là …

      vậy .. hai người ở với nhau hơn tháng rồi?”

      Lý Sâm khẽ nhếch miệng, quãng thời gian này lọt vào tai ta khiến ta mụ mị hẳn. nghĩ tới hơn tháng.

      Hứa Luật gật gù … bản thân cũng thấy quá nhanh.

      “Han … cậu ba hoa chích chòe quá đấy!”

      Đường Tố thể nào chịu nổi Lý Sâm lải nhải, vo ve bên tai như con ruồi để yên, lại còn chướng mắt nữa.

      “Xin lỗi!”, Lý Sâm cũng ý thức được mình thất lễ. ta lập tức im bặt nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn liếc Hứa Luật cái, cũng biết được lén lén lút lút nhìn con người ta như vậy là bất lịch đến mức nào.

      Trái lại Hứa Luật rất bình tĩnh, có thể ở với Đường Tố lâu ngày sức đề kháng cũng mạnh dần, bị người ta nhòm ngó đến mức ấy mà ăn ăn uống uống như thường, chả xi nhê gì.

      Đương nhiên, điểm khác biệt là luôn cảm giác Đường Tố là người đặc biệt, suy nghĩ khác người cũng là chuyện bình thường. Hứa Luật hề biết rằng bản thân được phong tặng là ‘Người kỳ quái’ trong mắt Lý Sâm.

      Sau khi ăn xong, Hứa Luật thấy Đường Tố hôm nay có khách nên bao thầu luôn chuyện rửa chén nhưng chịu, đặt ra giao ước là phải tuân theo, cho nên đây là nhiệm vụ của .

      Mang bát dĩa rửa, còn Hứa Luật cắt trái cây cho hai người bọn họ, rồi quay qua cho mèo ăn. Xong xuôi đâu đó về phòng mình.

      Lý Sâm ngoan ngoãn ngồi bên nhìn hai người này ‘Sinh hoạt thường ngày’, thấy sao sao nhỉ … Rất hài hòa!

      Hài hòa đến mức chân !

      “Nhị thiếu gia … cậu vừa rồi trong điện thoại có cậu muốn nghiên cứu … nghiên cứu ‘ tượng phóng hormone nữ’ … chính là chỉ … ấy sao?”, đến gần thào hỏi.

      Đường Tố ‘ừ’ tiếng, cũng chẳng thèm liếc ta lấy cái, chăm chú rửa chén dĩa. Rửa được nửa, dường như nhớ ra gì đó, nhìn chăm chăm chiếc dĩa tay mấy giây, sau đó đem dĩa đặt qua bên, tiếp tục rửa cái khác.

      Lý Sâm thầm nghĩ Hứa Luật thuộc dạng sắc nước hương trời, nhưng là rất dễ nhìn, gương mặt khiến người đối diện cảm thấy thoải mái. Nhưng chỉ là rất rất bình thường. rất bình thường mà có thể sống cùng với Đường Tố, hơn nữa sống chung còn rất hòa hợp.

      Lý Sâm nghĩ mãi ra: “Đường nhị … Hứa Luật có gì đặc biệt sao?”, ta khiêm tốn thỉnh giáo, e sợ mắt trần của mình phát thánh nhân.

      Đường Tố nhìn chăm chú đôi đũa trong tay, suy nghĩ chút, sau đó lại gác đôi đũa sang bên.

      người ấy có kích thích tố đặc biệt ảnh hưởng đến tôi.”

      Đặc biệt ảnh hưởng đến tôi.

      Lý Sâm rợn gáy … kiểu đặc biệt này quả rất đặc biệt á.

      Á … chờ chút!

      Lý Sâm nghĩ đến chuyện Đường Tố muốn đem Hứa Luật biến thành máy nghiên cứu tượng phát hormone nữ, mà Hứa Luật là người còn sống sờ sờ. Chuyện điên điên trong nghiên cứu của Đường Tố phải ta .

      “Nhị thiếu gia!”, Lý Sâm thều thào, “Cậu đừng làm loạn được ? Dù sao người ta cũng còn là sống sờ sờ ở đó.”

      Lý Sâm luôn cho rằng tư duy Đường Tố khác hẳn người thường, đến ngày nào đó hứng chí chỉ vì cái nghiên cứu quỷ quái ấy mà đem Hứa Luật ‘giải phẫu’, chẳng phải quá tai hại ư?

      Đường Tố liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của Lý Sâm: “Chuyện ấy phải tôi chưa từng nghĩ đến … nhưng tôi cho rằng để Hứa Luật sống tốt hơn là chết rất nhiều.”

      từng cân nhắc chuyện mang con người ta giải phẫu rồi sao?

      Lý Sâm nghẹn giọng, đây là trọng điểm ư? Có điều, suy nghĩ chín chắn chút, đây là đầu tiên Đường Tố có cảm giác hứng thú với người phụ nữ.

      Lý Sâm từng nghĩ cuộc đời này Đường Tố giữ trung trinh đến trọn đời bởi vì đối xử ai cũng như ai. Bất luận là người nào dù nam hay nữ cách nhìn nhận của đều giống nhau. Chỉ có điểm khác biệt duy nhất là có diện của .

      Bây giờ nhị thiếu gia nhà họ Đường lại hứng thú với người phụ nữ mang tên Hứa Luật.

      Lý Sâm chẳng muốn nhiều với Đường Tố, người đàn ông thấy hứng thú với người phụ nữ, kết quả thế nào? Nếu là người có tư duy bình thường dễ kết luận, còn Đường nhị thuộc về cấu tạo bất thường, được suy nghĩ theo lối mòn, nên thôi kệ Đường Tố.

      Lý Sâm quyết định, sau khi rời khỏi nhà Đường Tố, lùng sục tất cả các bệnh viện ở thành phố Tân, thành phố Tân qua các thành phố khác, chuyện Đường nhị ra lệnh, ta nhất định phải tuân theo.

      Thế nhưng … tên người đàn ông này lại có hứng thú nghiên cứu từ chân người chết sao?

      Nội chuyện này thôi cũng khiến người ta thể tưởng tượng nổi.

      “Cậu cố gắng kiềm chế chút, đừng dọa Hứa Luật sợ!”

      Đường Tố cảm thấy câu nhắc nhở của Lý Sâm quá dư thừa: “ có gì! ấy cũng từng muốn giải phẫu tôi!”

      Ngay lập tức lòng Lý Sâm ngổn ngang, thốt nên lời, ra hai người này có sở thích đặc thù giống nhau.

      Được bữa cơm lại thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Lý Sâm chào tạm biệt, ra về. Trước khi , Đường Tố đưa cho ta bộ chén đũa.

      “Làm gì?” Lý Sâm hiểu đầu cua tai nheo, yên lành đưa chén đũa cho làm gì?

      “Cái này cậu dùng qua.”

      Sau khi xong, Đường Tố trực tiếp cửa đóng then cài, cảm giác trong phòng còn tên ba hoa Lý Sâm thoải mái.

      Lý Sâm đứng chết trân ngoài cửa, tay là bộ chén đũa, hiu quạnh trong gió, lòng dạ ngổn ngang.

      ta dùng qua sao chứ? lây bệnh truyền nhiễm sao? Tên Đường Tố này mắc căn bệnh sạch quá độ rồi.

      Chuyện Đường Tố mắc căn bệnh sạch ai ai cũng biết … nhưng Lý Sâm biết, người đàn ông mang căn bệnh này còn thêm tính soi mói? Lỡ chẳng may Hứa Luật lấy chén đũa này ra dùng thế nào?!?

      Lý Sâm uất hận, trong lòng thầm quyết định, sau này cứ ôm chén dĩa qua đây!

      Cầm chén của nhà cậu, còn cho tớ vào nhà hay sao!

      Còn lâu!
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48

      Đường Tố mắc căn bệnh sạch thực là quá oan ức cho .

      ra mắc bệnh này bởi nếu đúng như vậy lần trước khi cùng Hứa Luật đến quán ăn bé xíu, mất vệ sinh đó nhất định vào.

      Tất cả chỉ vì gương mặt lạnh lùng, ánh mắt kiêu ngạo, hành vi quái dị, thêm vào đó bộ não có tư duy khác hẳn người thường, lại còn chẳng thích kỳ kèo giải thích … Cộng tất cả lại, thêm vào khả năng phân tích hành vi tâm lý, cùng cách thức chuyện làm cho người đối diện luôn ảo giác Đường Tố mắc căn bệnh sạch .

      Thí dụ thế này: Bạn muốn bắt tay Đường Tố. Đường Tố cho đây là hành động dư thừa, chẳng hơi đâu đáp lại, mà cũng giải thích. Nếu như cần câu giải thích dùng căn cứ khoa học giải thích cho bạn biết rằng bàn tay có bao nhiêu vi khuẩn, bao nhiêu mầm mống bệnh truyền nhiễm, vân vân và vân vân … nhưng chẳng qua là muốn bắt tay bạn mà thôi.

      Muốn tìm hiểu lý do, chỉ có lý do duy nhất: Tại sao tôi phải bắt tay bạn?

      Bạn giải thích với ấy đây là lễ nghi xã giao? Vô dụng! Đường nhị có hứng thú với mấy chuyện phép tắc lễ tiết này.

      Việc của Lý Sâm cũng vậy, thấy Lý Sâm chướng tai gai mắt, vì vậy đồ ta dùng qua cũng chịu vạ lây phải cuốn gói theo ta mà thôi.

      Do đó trắng ra, chỉ là hai chữ: Thất thường!

      ***

      Ngày hôm sau, Lý Sâm còn chưa qua nhà làm phiền nhận được điện thoại của Đội trưởng Lý khu Văn Hương. Trong điện thoại, Đội trưởng Lý cho biết tìm thấy thông tin nạn nhân trong vụ ‘Thi thể hóa sáp’, vụ án có chút tiến triển.

      Hứa Luật ngẫm nghĩ ngày hôm nay phải lên lớp, do vậy tính chạy qua đó coi sao.

      Cho dù Đội trưởng Lý gọi điện thoại tới, cũng muốn gọi cho ông ta hỏi thăm tình hình. Đây là vụ án do phụ trách, cụ thể tình huống thế nào phải bám sát để kịp thời chỉnh lý.

      Sau khi cúp điện thoại, dọn dẹp đồ đạc, mang theo y cụ, chuẩn bị ra ngoài gọi xe, vừa đến cửa lại quay trở vào: “Đường Tố! Vụ án xác hóa sáp muốn cùng ?”. Hai mắt lấp lánh mời làm bạn đồng hành.

      Đường Tố liếc cái, sau đó đứng dậy khỏi sofa. nhiều lời, cả hai cùng ra ngoài bắt xe đến khu Văn Hương.

      Qua vụ lần trước chứng thực được bãn lãnh của Đường Tố chứ phải danh tiếng xuông, vì vậy nghĩ cùng chắc chắn giúp ích được nhiều chuyện.

      Đường Tố nghĩ khác, nhớ lại lời của Lý Sâm với hôm qua: Nếu như có cảm giác hứng thú, chỉ dựa vào cách nghiên cứu các ‘vật’ tương tự vô dụng; then chốt là phải bắt nguồn từ ấy. Ở bên cạnh ấy, cùng chung với ấy, quan sát ấy nhiều hơn chút, cái đó mới có ích!

      Đường Tố thấy Lý Sâm đúng kiểu lắm lời, mấy câu này còn cần dạy sao?!?

      Mấy chuyện này phải giống như thí nghiệm chuột bạch? Cho chúng nó dùng qua dược phẩm, sau đó cứ đến đúng giờ quan sát phản ứng của chúng rồi ghi chép lại …

      “Đây là những bức ảnh cầu Tiểu Lý chụp.”

      xe, Hứa Luật lấy máy chụp hình từ trong túi xách, đưa cho Đường Tố. Đường Tố đưa mắt nhìn vào màn hình tinh thể lỏng. Những bức ảnh này coi qua lần, phần lớn đều chụp đám đông xúm lại coi.

      Ngón tay Hứa Luật được gọi là đẹp nhưng rất cân xứng, các khớp ràng. Cũng sơn xanh sơn đỏ như mấy thời nay. Móng tay của được cắt tỉa gọn gàng, ngón tay đặt máy chụp hình được ánh sáng ngoài cửa xe chiếu vào phát ra luồng sáng nhàn nhạt.

      “Có đầu mối gì ?”

      Hứa Luật nhìn kỹ từng bức ảnh, Tiểu Lý chụp khá tốt, rất , nhưng phần lớn các bức ảnh đều là cảnh dân chúng vây xem, trông thấy có gì bất thường.

      “Có!”

      Đường Tố tập trung tinh thần, đưa mắt nhìn bàn tay Hứa Luật dời sang màn hình camera.

      “Nơi nào?”

      Sao nhìn ra.

      Đường Tố đưa tay trượt trượt màn ảnh vài cái, sau đó dừng lại ở tấm hình, “Tấm này!”, tiếp theo lại trượt trượt: “Tấm này nữa!”

      Hứa Luật nhìn hai tấm hình, chẳng có gì khác biệt, đám đông bu đen bu đỏ, đàn ông đàn bà, người già trẻ con … chẳng thấy gì dị thường.

      Tình huống trường thế này Hứa Luật thấy nhiều rồi, khi xuất án mạng, xung quanh lúc nào cũng vây kín người xem việc chẳng có chút liên quan đến họ. Chỉ biết đứng đó hóng hớt rồi bàn tán xôn xao.

      Hứa Luật phóng to bức ảnh, cúi đầu nhìn kỹ chút.

      Vì cúi đầu nên tóc theo đó cũng rơi xuống, Hứa Luật làm động tác vén tóc ra hết phía sau theo bản năng, động tác này làm lộ ra bên tai của .

      như người xưa, tai Hứa Luật thuộc dạng tai phú quý, vành tai lớn, dày và trắng, hình dáng thanh tú. Đây phải là đầu tiên Đường Tố nhìn thấy lỗ tai của , nhưng đây là đầu tiên được chiêm ngắm ở cự ly gần thế này.

      Nhìn tai cảm giác rất muốn sờ vào nó cái.

      “Đường Tố …”, Hứa Luật phát giác ra bất thường của Đường Tố, cứ thế tiến đến sát bên .

      Đường Tố cảm giác toàn thân thay đổi nhiệt độ rệt, cả người biến chuyển … ‘máy phóng hormone’ này quả lợi hại!

      “Hứa Luật …”

      “Sao?”

      “Đừng sát quá!”

      Giọng hơi khàn khàn ngay cả bản thân cũng hiểu được tại sao thanh mình lại đục đục như vậy.

      Hứa Luật bây giờ mới chú ý khoảng cách giữa hai người quá gần … chỉ còn cách nhau khoảng gang tay thôi. Nhờ lên tiếng nhắc nhở, liền rụt người lại chút, gương mặt biến sắc chờ đưa đáp án về manh mối trong hình.

      Trong tấm ảnh đầu tiên Đường Tố chỉ ra người, tấm thứ hai chỉ ra hai người.

      Đều là thanh niên, trong đám đông chỉ lộ khuôn mặt.

      “Bọn họ?”

      ***

      Chờ đến khi đến sở cảnh sát khu Văn Hương, Hứa Luật mới nhìn ba người mà Đường Tố vạch ra trong hai tấm ảnh. Còn rất trẻ, đều còn học; người trong đó là nữ, chính là cháu của nạn nhân, người khác là bạn trai của ta.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49

      Đội trưởng Lý cung cấp thông tin cho hai người bọn họ.

      Nạn nhân tên Vương Lệ Hoa, 67 tuổi, góa chồng, có người con . Mười mấy năm trước chạy theo người khác, để lại đứa cháu cho bà ta nuôi. Mối quan hệ của hai bà cháu cũng tốt lắm. Theo người dân sống xung quanh đó cho biết bà Vương Lệ Hoa có nghề nghiệp, hàng ngày thu lượm ve chai sống qua ngày.

      Vì lượm ve chai nên bà ta thường trễ về sớm, có hôm cả ngày, có lúc chỉ thấy quanh quẩn ở nhà; có quy luật, nên dân quanh đây cũng chú ý đến bà ta lắm.

      “Người kia chính là cháu bà ta, 17 tuổi, học nghề, bên cạnh là bạn trai ta.”

      Đội trưởng Lý chỉ ra bên ngoài, Hứa Luật ngước đầu nhìn, sốc nặng khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt. Tóc nhuộm, trang điểm lòe loẹt che tuổi đời non nớt, miệng phì phèo điếu thuốc, nhìn động tác hút thuốc liền biết ngay được khá lão luyện.

      Cậu thanh niên trông có vẻ lớn hơn ta vài tuổi, khá lưu manh.



      “Qua nhà bà ta quan sát chút!”

      Sau khi nghiệm thi, từ móng tay và quần áo của nạn nhân, Hứa Luật có thể kết luận trường gây án ở trong nhà chứ phải bên ngoài. Quần áo nạn nhân ngoại trừ lớp sáp, theo kiểm nghiệm cho thấy hề dính chút bùn đất nào.

      Nhà Vương Lệ Hoa bị phong tỏa, người dân sống gần đó đứng bên ngoài ngó dáo giác. Hứa Luật ủng, đeo bao tay bước vào bên trong.

      Nơi ở của nạn nhân cũng khá tốt, nhà xây theo kiểu cũ, phòng ngủ, phòng khách. Gọi là phòng khách nhưng chẳng khác nào ‘tiệm tạp hóa’. Rác chất thành đống, nào là thùng giấy, chai nhựa, vỏ lon, sân phía trước nhà cũng chất đầy ve chai thu lượm được.

      Gian phòng nồng nặc mùi hôi, mặc dù là ban ngày nhưng ngôi nhà trông cực kỳ u và tĩnh mịch. Sát góc tường có đặt chiếc giường xếp, giường đồ vật khá hỗn loạn, giống như bị ai đó lục tung để tìm kiếm đồ vật, giường có đôi giày vải màu đen.

      Hứa Luật dùng đèn pin đến gần chiếc giường cẩn thận tìm kiếm thêm lần, ra trước đó cảnh sát đến điều tra, nhưng phát có chứng cứ hay bất cứ dấu vết gì.

      bức tường trắng, Hứa Luật nhìn thấy vài vết sướt, quan sát hồi xác thực những suy đoán trong đầu.

      “Địa điểm đầu tiên.”

      Đây chính là nơi xảy ra án mạng đầu tiên. Hứa Luật từ trong móng tay của người chết lấy ra được ít vật chất, sau khi về trường dùng các thiết bị thí nghiệm kiểm tra cho thấy đây chính là vữa vôi dùng để quét tường.

      Sợi dây cột nạn nhân phía trong túi nhựa cũng chính là những sợi dây mà nạn nhân dùng để bó rác trong nhà, kết hợp với vết trầy sướt vách tường cơ bản có thể xác định đây là trường đầu tiên.

      Chỉ có điều … động cơ giết người là gì?

      Rời khỏi căn nhà Hứa Luật nhìn vào đám đông bu đen bu đen phát người khá quen mắt.

      “Này … này … cậu bạn mặc đồng phục học sinh đó … chờ chút.”

      Cậu thanh niên đột nhiên bị Hứa Luật gọi giật lại, vẻ mặt hơi lo sợ: “Có … có … chuyện gì ?”

      “Cậu tên gì? Có quen biết người trong nhà này ?”

      “Tôi tên Lâm Chí Cường. Biết người này nhưng quen.”

      Đội trưởng Lý cũng đến gần: “Có chuyện gì vậy?”

      Hứa Luật chỉ tay vào cậu học sinh: “Đưa người này về hỏi chuyện chút!”

      “Tôi … tôi phải học.”, cậu ta kéo kéo chiếc cặp lưng: “ học … tôi bị muộn rồi.”

      Đội trưởng Lý trông cậu học sinh rất thành thực, hơn nữa cậu ta chẳng phạm pháp, lại còn vội học, có lý do nào bắt cậu ta về đồn: “Muốn bắt về cũng phải có lý do chứ!”

      Lý do?

      Hứa Luật nhớ khi ở xe, Đường Tố chỉ vào tấm ảnh có ba người kia :

      - Người bình thường khi vây xem án mạng có cảm giác gì?”

      Hứa Luật suy nghĩ chút: “Hiếu kỳ, nghi ngờ, kinh sợ …”, Hứa Luật nêu ra số cảm nhận thường thấy nhất.

      - Ừm … gương mặt cả ba người này tôi thấy hội đủ cả căng thẳng, lo âu và hoảng sợ.”

      Tại sao?

      Nếu như chỉ nghe có án mạng rồi bu vào coi, khi ấy đâu biết trong túi là ai, bọn họ căng thẳng và sợ hãi có vẻ như hợp lý.

      đường về sở, Hứa Luật lén lút nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh yên tĩnh phát ra tiếng động: “Đường Tố! có ý kiến gì ?”

      Đường Tố lẳng lặng nhìn vài giây rồi mới lên tiếng: “ có hứng thú?”

      “???”, Hứa Luật hiểu.

      “Giết người quá ấu trĩ, có hứng thú.”

      “…”, lúc này nghe hiểu ý . ràng là ghét bỏ vì vụ án có độ khó quá thấp, kích thích cảm hứng nơi : “Đó là án mạng đó!”

      Thân là pháp y, càng học được cách quý trọng sinh mạng, ai có quyền cướp đoạt quyền lợi được sống của người khác.

      Xem ra Đường Tố thuộc dạng người này.

      “Chuyện đó liên quan gì đến tôi?”, vẫn lạnh nhạt. theo chỉ vì muốn nghiên cứu , phải nghiên cứu vụ án.

      Chỉ mấy vụ án sát thủ liên hoàn hoặc tên biến thái cuồng sát mới là khẩu vị của .

      Loại giết người non tay thế này có chút hứng thú.

      Hứa Luật vốn nghĩ theo để trợ giúp mà hiểu được căn bản hề có ý nghĩ đó.

      giúp đỡ vậy theo làm gi?”, ràng vừa rồi ở xe còn vạch ra được ba người kia đó thôi. Khi đến sở khu Văn Hương, cảnh sát cho biết hai trong số đó có quan hệ với người chết, trong lòng còn thầm khâm phục .

      Đường Tố nhếch mi: “ phải gọi tôi tới sao?”

      “…”, tên đàn ông này luôn khiến người ta tức xì khói mà, nén giận: “Xem ra hình như có cách nào rồi.”

      biết đây là phương pháp khích tướng quá trẻ con nhưng lại còn theo kiểu người ngoài nghe cũng nhận ra cố tình làm vậy.

      “Tôi mà có cách???”

      Aizza … … Có người hiểu kìa.

      Đường Tố nhìn , mím môi … tại sao lại nghĩ hành vi quá non nớt kia mà làm khó được !?!

      Nực cười!!!

      “Ba tiếng!”, , “Cho tôi ba tiếng, tôi lôi tên hung thủ ngu ngốc kia ra ánh sáng.”

      Ba tiếng???

      cảnh sát lái xe phía trước nghe Đường Tố câu này cũng giật mình, giẫm nhầm chân thắng thành chân ga, thiếu chút nữa đâm thẳng vào cổng sở cảnh sát.

      Người em … khoác lác cũng đừng quá như thế chứ!

      Ba tiếng?!?

      em đồng nghiệp trong sở cảnh sát tốn mất hai ngày trời chỉ tìm ra được manh mối bé xíu. Bây giờ chỉ cần ba tiếng tóm được hung thủ.

      chàng cảnh sát cười thầm trong bụng, từ kính chiếu hậu liếc nhìn hai người trẻ tuổi ngồi phía sau. Người phụ nữ ta nghe qua, là do Cục cảnh sát thành phố phái xuống, nghe sếp Lý ta khá bản lãnh, còn người đàn ông … nhìn dáng vẻ cao lớn, thư sinh, gió thổi phát bay mất dạng. Nổ nổ vừa vừa chứ … khoác lác cỡ đó, kẻo há miệng mắc quai.

      Để coi, ta chờ ba tiếng sau coi việc ra cớ thế nào.

      cảnh viên đưa hai người bọn họ về sở, sau đó nhanh chân tám chuyện này với đám đồng nghiệp.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50

      Nạn nhân Vương Lệ Hoa có mối quan hệ xã hội rất đơn giản, bình thường ít chuyện với người lạ, độc hành, có kẻ thù. Căn cứ vào điều tra của cảnh sát, nạn nhân mất tích vào khoảng đầu tháng chín.

      Ngày mùng tám mùng chín, có người từng nhìn thấy cháu bà ta xuất lảng vảng quanh nhà của bà. Qua vài lần theo dõi, tình nghi của vụ án được khóa chặt hai người là cháu và cậu bạn trai của ta.

      Vụ án chỉ có người liên quan duy nhất đến nạn nhân. Vương Đan, chính là cháu mười bảy tuổi của bà Vương Lệ Hoa. Từ khi bà ta mất , chẳng trông thấy bất cứ bi thương nào gương mặt ấy.

      “Chết chết thôi! Khóc lóc được ích gì. nghe người ta người chết thể sống lại sao?” Vương Đan vừa nhai kẹo cao su vừa trả lời, vẻ mặt bất cần.

      và nạn nhân có quan hệ thế nào?”

      “Là quan hệ đó đó”, Vương Đan có vẻ mất kiên nhẫn: “Lão bà bà đó từ hay đánh mắng tôi. Nhưng tôi nhịn, ai bảo bà ta là bà ngoại cơ chứ, nên đánh trả.”

      “Lần cuối cùng trông thấy nạn nhân là khi nào?”

      “Cả tháng rồi”, Vương Đan khó chịu, “Chú cảnh sát à, các người hỏi nhiều lần lắm rồi. Tôi tôi biết. Tôi ở cùng bạn trai, rất ít khi về ngôi nhà ấy, ai biết được lão bà bà chết như thế nào.”

      “Lần cuối cùng gặp nạn nhân, tình hình bà ta ra sao?”

      Vương Đan uốn éo: "Hết tiền về tìm bà ta thôi. Lão bà bà cho tiền, còn lấy chổi đuổi tôi . Do vậy tôi chạy theo bạn trai quay về nữa.”

      “Căn cứ điều tra của cảnh sát, chúng tôi phát , sau khi nạn nhân mất tích lâu, đổi điện thoại. Tiền này từ đâu có.”

      Vương Đan ngáp cái: “Bạn trai cho được ?”

      Thẩm vấn được nửa, cửa phòng mở ra, Đường Tố cùng Hứa Luật bước vào, Đội trưởng Lý thông báo với cảnh viên phụ trách thẩm vấn giao lại cho hai người bọn họ.

      “Sếp! Ai vậy???”, cảnh viên vừa tiếp nhận thẩm vấn lơ mơ.

      biết! Nghe chỉ cần ba tiếng là phá án.”

      sao?”

      “Ai biết! Cứ coi thế nào!”

      ***

      Trong phòng thẩm vấn

      Hứa Luật theo Đường Tố vào trong, muốn chứng kiến ra tay thế nào.

      “Chơi game!”

      Đường Tố ngồi trước mặt Vương Đan, hai tay đan vào nhau đặt bàn.

      Vương Đan sửng sốt, ta vốn nghĩ có đổi người khác cũng lặp lại mấy câu hỏi tương tự nhau, nên ta sợ. Hỏi tới hỏi lui cũng thế thôi, ta sắp xếp cả rồi, còn sợ bọn họ thẩm vấn ư.

      nghĩ đến người đàn ông này vào chuyện vụ án mà chỉ mời chơi game.

      Nhìn gương mặt tuấn của Đường Tố, vừa cao ráo vừa đẹp trai … là cảnh sát sao? Nếu vậy sao mặc cảnh phục.

      “Chơi trò gì?”, Vương Đan nghĩ mình trong sở cảnh sát, giọng có thêm mấy phần lẳng lơ, ánh mắt liếc ngang liếc dọc Đường Tố … Hừm! Xem ra là tên nhà giàu.

      Hứa Luật vô thức nhíu mày, cảm thấy khó chịu với hành vi của trước mắt mình.

      “Chơi trò nối chữ”, Đường Tố bình thản, giọng điệu lạnh nhạt nêu lên quy tắc trò chơi: “Tôi từ đầu tiên, tiếp theo sau, trong đầu nghĩ ra từ gì từ đó. có bất cứ cầu đặc biệt gì, từ cũng được, hai từ cũng được; cứ nối tiếp, ai tốc độ nhanh hơn thắng.”

      Nghe ra chẳng có gì khó.

      Vương Đan hừ lạnh: “Thắng được gì?”

      cứ thắng rồi !”

      Vương Đan nhìn bộ dáng an nhàn thư thái của . Chơi chơi, ta sợ: “Chơi!”

      Đường Tố bắt đầu:

      “Khí trời”

      “Sáng sủa, cảnh sát!”

      “Tội phạm, ca sĩ”

      “Núi cao, ăn cơm”

      “Cá, vận động”

      Vương Đan nhíu mày chút: “Lên giường, phụ nữ”

      “Hứa Luật, túi xách”

      Hứa Luật: “…”

      Vương Đan: “Đồ trang điểm, cái ghế”



      Tốc độ của Đường Tố rất nhanh, hầu như Vương Đan vừa ra từ nào đều có thể nối từ ngay lập tức. Vương Đan lúc đầu còn hơi chậm nhưng càng về sau tốc độ càng nhanh dần, nghĩ ngợi.

      Đường Tố: “Người già.”

      “Bà lão, gối”

      “Ngủ, cất tiền.”

      “Ngăn tủ, hộp sắt”



      Hai người qua lại gần hai mươi phút. Đường Tố kêu ngừng.

      Vương Đan cho rằng biểu của ta là rất tốt, gương mặt phấn chấn: “Sao? chơi?”

      Đường Tố thả tay xuống, đứng dậy: “ ra ngoài được rồi!”

      “Hả???”, Vương Đan đứng dậy: “Sao? Chịu thua?”

      Đường Tố: “Tốc độ phản ứng của tôi bình quân 0.5s cho câu, còn là 1.8s.”

      Vương Đan trợn mắt, sau đó tức tối: “Chơi xấu!” rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.

      Hứa Luật hoài nghi khả năng tính toán thời gian của Đường Tố, tên đàn ông này chính là máy quét … mỗi phút đọc được hai ngàn từ kia kìa, dĩ nhiên tính giờ cũng phải là chuyện khó.

      “Người kế tiếp!”

      Đường Tố vừa , Hứa Luật mau chóng cho mời người thứ hai vào.

      Người tình nghi thứ hai là bạn trai của Vương Đan, hai mươi tuổi, vừa đặt mông xuống ghế, : “Hỏi gì cũng có câu thôi, lão bà bà kia chết liên can gì đến tôi.”

      Tên lưu manh này chơi game với Đường Tố phối hợp như Vương Đan. Đường Tố trực tiếp đưa ra điều kiện, thắng ăn tiền, nghe đến tiền sáng rỡ, trò chơi bắt đầu.

      Đường Tố bắt đầu trước.

      “Cảnh sát!”

      “Rác rưởi, thối nát.”

      “Buôn bán, tiền”

      “Mua thuốc, bật lửa”

      “Châm lửa, thi thể”

      “Người chết, bà lão”

      “Tử vong, giết người”

      “Ngồi tù …”



      Trò chơi cũng diễn ra khoảng hai mươi phút, Đường Tố cho ngừng.

      nhìn Đường Tố: “Thua rồi? Trả tiền”, đến sở cảnh sát mà lại còn được tiền, ra ngoài với bọn đàn em chắc chắn được ca tụng lên đến trời.

      “Tốc độ của cậu khá hơn người trước chút, khoảng chừng 1.2 giây”, Đường Tố tiếp, “Có điều … còn kém xa.”

      Tên lưu manh nghe Đường Tố như vậy chịu. cho rằng mình đối đáp rất nhanh, hầu như kịp nghĩ: “Bố nhà mày, chơi được đừng chơi!”. cảm giác bị tên đàn ông mặt trắng thư sinh này đánh lừa, căm phẫn nhưng đây là sở cảnh sát, thể hành động lỗ mãng, chỉ còn cách giơ ngón tay giữa thẳng mặt Đường Tố, sau đó bị cảnh viên áp giải ra ngoài.

      Tiếp theo là người tình nghi thứ ba, xem ra quan hệ gì với hai người trước, nhưng cũng được Hứa Luật mời về lấy lời khai.

      Lâm Chí Cường.

      Lâm Chí Cường rất bất an, lo lắng. Cậu ta rụt rè ngồi lên ghế, nhìn Đường Tố dám nửa lời.

      Hứa Luật đứng yên bên đánh giá Lâm Chí Cường.

      Lâm Chí Cường kéo kéo gọng kiếng: “Cho hỏi … cho hỏi … có chuyện gì sao? Tôi … tôi … tôi biết gì hết.”

      Bên ngoài phòng thẩm vấn, mấy cảnh viên thảo luận.

      “Sao đưa người chẳng chút liên quan nào về vậy. Xem tên nhóc bị dọa chết khiếp.”

      “Ai biết, pháp y Hứa kêu giải về, đường về đây, nó sợ phát khóc.”

      “Nhìn dáng vẻ của nó , thể nào là nó được. Đội trưởng Lý có nhờ tôi điều tra, nó học cùng lớp với Vương Đan. Ở trường rất ngoan, bị bắt nạt cũng dám lên tiếng, cha mẹ làm việc ở bên ngoài, trong nhà nó ở với ông.”



      Bên ngoài đám cảnh sát lao nhao bàn tán, còn trong phòng thẩm vấn Lâm Chí Cường chỉ biết … lắp bắp.

      “… tôi … tôi biết gì hết … các người đừng hỏi tôi.”

      Lần này phải Đường Tố hỏi mà để Hứa Luật thẩm vấn, còn ngồi yên, trong tay cầm giấy bút … biết viết viết cái gì.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :