1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Anh nghĩ anh sẽ không thích em - Nam Quan Yêu Yêu (1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15
      Editor: ChiMy


      Chân chính đến ngày hẹn thi đấu, ngày đầu tiên là đấu xạ kích, Tiết Giai Ny tự tin nâng khóe môi lên, ngay cả ông ngoại cũng khoe có thiên phú về phương diện này, khi đó tất cả người thân bạn bè đều hy vọng sau khi lớn lên học ở trường quân đội, chỉ tiếc, bị Thẩm Quân Nhã thiết kế ngã gãy chân, từ đó liền từ bỏ sở thích nhảy múa cùng với quân đội.

      Đây là nỗi đau trong lòng , cũng là nguyên nhân tại sao hận Thẩm Quân Nhã như vậy.

      Sân bắn là Tiết Giai Ny nhờ họ giúp đặt trước, thuộc sân tập bắn của quân đội, người bình thường đừng hòng mơ tưởng đặt chân vào, sau khi hai người chia ra thay quần áo xong, người hiên ngang mạnh mẽ, người đẹp trai bức người, cùng liếc mắt nhìn nhau cái, trong con ngươi tràn đầy khiêu khích chịu thua.

      "Hừ!" Tiết Giai Ny hừ lạnh tiếng, hôm nay để cho tôi biết thế nào là cao thủ!

      Quan Hạo Lê bĩu môi, giống như : tới tới, ai sợ ai?

      Tiết Giai Ny vuốt khẩu Colt M1911 trong tôiy, cây sung này dài 190. 5 millimet, toàn bộ nặng chừng 0. 82 ki-lô-gam, nòng súng dài 114. 3 millimet, băng đạn chứa 15 viên, tầm sát thương 50m, hơn nữa, tính chính xác rất tốt, áp dụng nguyên lý mở khóa nòng súng, khi bóp cò, nòng súng và khóa đồng ở chung chỗ, như vậy chẳng những giảm bớt lực đàn hồi, còn có thể dồn tính xạ kích lên cao nhất. . . . . .

      Những thứ này đều là ông ngoại với , còn có chiếc Glock 17, Berettôi 92F, mặc dù ông ngoại còn ở đây, nhưng những gì ông dạy, vĩnh viễn in sâu ở trong đầu.

      Mỗi người bắn mười phát đạn, người bắn nhiều điểm thắng.

      Tiết Giai Ny bắn vòng điểm, hai vòng 9 điểm, còn lại đều là 10 điểm, tổng cộng là 96 điểm.

      So sánh mà , Quan Hạo Lê chỉ tạm chấp nhận được, vòng 6 điểm, vòng 7 điểm, ba vòng 8 điểm, hai vòng 9 điểm, ba vòng 10 điểm, tổng cộng là 86 điểm.

      Ai thua ai thắng, chênh lệch rất ràng rồi.

      "Quên cho biết, xạ kích là thế mạnh của tội, muốn thắng tôi, đó là chuyện thể nào." Tiết Giai Ny lấy tai nghe và mắt kính xuống, bước chân nhanh nhẹn tới trước mặt Quan Hạo Lê, nụ cười cực kỳ đắc ý, khóe mắt đuôi mày cũng lộ ra hả hê.

      Vẻ mặt của Quan Hạo Lê bình tĩnh, có cảm giác thất bại chút nào, "Bây giờ chỉ mới là trận đầu, đừng vui mừng quá sớm."

      "Ồ! Tôi biết rồi, thể đả kích lòng tự trọng của , nếu lại thua tiếp hai trận, còn mặt mũi sao?" Khóe môi của Tiết Giai Ny tươi cười, tâm trạng rất tốt ngâm nga bài hát.

      Theo ý , mình thắng trận, hai trận sau chỉ cần thắng là được, cờ vây, có quyết tâm tất thắng!

      " kia! Tôi khiến phải trả giá lớn vì ngạo mạn của bản thân!" Quan Hạo Lê cắn răng nghiến lợi, nhanh ra bãi bắn.

      Buổi tối, Tiết Giai Ny vui vẻ kéo Cát gia ra ngoài ăn cơm, trận đầu thắng lợi, sảng khoái mà!

      "Giai Ny, hai trận sau bạn có tự tin thắng ?" Cát Xuyến vẫn còn có chút lo lắng, cờ vây, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe Giai Ny nhắc qua.

      "Ừ, ít nhất cờ vây, mình có thể hoàn toàn chắc chắn." Tiết Giai Ny cúi đầu uống trà, vừa vặn che giấu bi thương dưới đáy mắt.

      Cát Xuyến kinh ngạc nhíu mày, " ra bạn che giấu ít vũ khí bí mật nha?"

      "Cờ vây là do lúc mình ở nhà ngoại mưa dầm thấm đất , nhiều năm như vậy, mình cũng chỉ gặp qua đối thủ. . . . . ." đến chỗ này, Tiết Giai Ny dừng lại.

      "Chẳng lẽ là chuyện xưa như của Bá Nha và Chung Tử Kỳ sao?" Cát Xuyến lập tức tiếp.

      Tương truyền Bá Nha và Chung Tử Kỳ là tri khó tìm, hai người bởi vì cầm mà quen, sau khi Tử Kỳ bệnh qua đời, Bá Nha liền đập cầm nát bấy, bi thương : "Tri duy nhất của tôi vắng mặt ở nhân thế rồi, cầm này còn đàn ra cho ai nghe đây?"

      "Mình dám so sánh với bọn họ, gọi đối thủ là được. . . . . . Quan Cảnh Duyệt, 3 năm hồi cấp 3, chúng mình đấu vô số ván cờ, từng có rất nhiều ký ức tốt đẹp, về sau khi chia tay, mình thề bao giờ đụng đến cờ vây nữa, kết quả. . . . . ." Trong mắt của Tiết Giai Ny thoáng qua tia tối tăm.

      Cát Xuyến an ủi vỗ bờ vai của , " ra , từ mặt khác mà , bạn buông quá khứ xuống, cũng chưa hẳn phải là chuyện tốt."

      "Ừ, mình hiểu."

      Chơi cờ vây lần nữa, là bước quan trọng để buông xuống, cửa ải này, dễ qua, bởi vì từng viên trắng viên đen này đều tái những kí ức đẹp đẽ.

      Cũng trong lúc đó, Quan Hạo Lê, Đằng Cận Tư và Nam Cung Thần ở trong "Hoàng Cung" uống rượu chuyện phiếm.

      "Bác sĩ Quan, ra quân chưa thắng trận chết rồi! Ván đầu tiên thua quá thảm! Tôi rất hoài nghi có thể bị hạ ở trận đấu cờ vây ngày mai ." Nam Cung Thần trêu .

      "Xạ kích vốn phải là sở trường của tôi, thua ván đầu tiên có liên quan gì, để vui mừng chút chứ, hai trận sau tôi thắng chắc." Quan Hạo Lê tràn đầy long tin.

      "Ôi dào! tự tin quá chứ?" Nam Cung Thần tin tưởng lắm.

      "Tin hay tùy!" Quan Hạo Lê cũng lười tốn nước miếng với cậu ta, uống hớp rượu đỏ năm 72, mùi vị quả nhiên rất thuần khiết!

      Đằng Cận Tư tham dự vào đề tài giữa bọn họ, mình tựa vào ghế uống rượu, vài ngày có tin tức của nai con, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, vẫn đánh mất , trong lòng vô cùng đè nén.

      biết là mình hiểu lầm , còn chưa kịp giải thích tất cả, bốc hơi.

      Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần chép miệng: cậu trông chừng A Tư cho tôi, nếu như cậu ta uống say là do cậu phụ trách, ngày mai tôi còn phải thi đấu, ngủ sớm dậy sớm.

      Nam Cung Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai: cậu chủ khổ vì tình, sao tôi có

      [​IMG]

      Chương 16:

      Editor: Puck


      Tiết Giai Ny giận đến đôi mắt cũng sắp cắn nát, vừa rồi trong trận đấu dâng lên chút ấn tượng tốt với người đàn ông này, chỉ trong giây, còn sót lại chút gì.

      cần cố ý nhắc nhở, tôi phải kiểu người thua chung!” Tiết Giai Ny bóp chặt quả đấm, móng tay cũng sắp cắm vào trong thịt rồi.

      “Vậy tốt.” Quan Hạo Lê nhướn đuôi chân mày, híp mắt quan sát từ xuống dưới lần, khóe môi nhếch lên nụ cười ý vị sâu xa, sau đó xoay người tiêu sái trước.

      Vốn định mượn cơ hội này giúp a Tư tìm ra chỗ thân của người phụ nữ cậu ấy mến, nhưng bởi vì người khác kiên trì, thuận miệng ra tiền đánh cuộc, ngờ vẫn đạt được ước muốn rồi.

      Mặc dù vóc người của được tốt nhất, nhưng tính khí dã man nóng bỏng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, muốn thuần phục người đẹp như vậy chắc phải tốn hơi sức rất lớn.

      Tiết Giai Ny bị ánh mắt càn rỡ của đáy lòng sợ hãi, hận thể xông tới thưởng cho ta mấy cái bạt tai, nhưng nghĩ tới tự chọn ba hạng mục thua hai, trong lòng có cảm giác bị thất bại ra được, đều do mình quá khinh địch, cho rằng ta chỉ là hoa hoa công tử chơi bời lêu lổng, cái gì cũng biết.

      Nhất là hạng mục tranh tài bắn súng trong ngày đầu tiên ta thua mình, để cho càng thêm tin chắc ta chỉ là đồ hư có bề ngoài, ngờ ta lại giấu được sâu như thế! Hiểu được lùi bước để đánh trả đối phương!

      “Ngoa tử, cậu sao chứ?” Cát Xuyến lo lắng hỏi, cậu ấy vốn có lòng tin mười phần, kết quả thua luôn hai hạng mục, chỉ sợ nhất thời chịu nổi mức chênh lệch của lòng sông so với mặt biển.

      Chỗ chết người nhất chính là tiền đánh cuộc của Quan Hạo Lê – tình đêm.

      Trong ba người bọn họ, bây giờ còn dư lại Ngoa tử là thân xử nữ, nếu cho hoa hoa công tử Quan Hạo Lê đó, chẳng phải tiện nghi cho ta!

      có việc gì.” Trong miệng Tiết Giai Ny có việc gì nhưng trong lòng lại có chuyện, ban đầu đáp ứng tiền đánh cuộc của Quan Hạo Lê vì chắc chắn mình thắng, kết quả… thua.

      cách khác, thân hoàn bích của phải giao cho người đàn ông mà cực kỳ ghét, chỉ tưởng tượng thôi cảm thấy phiền não dứt, ra trong lòng hơi bảo thủ, cảm giác thể tùy tùy tiện tiện giao mình ra ngoài, phải tìm người mình mới được.

      Suốt đường hai người trở lại trường học đều rất trầm mặc, tất cả có ý định riêng.

      Cát Xuyến rất lo lắng cho Tiết Giai Ny, nhiều lần định mở miệng gì đó nhưng kiềm chế, lúc này biết die3nda4nle3qu21ydo0n lời an ủi gì, chẳng lẽ để cho ấy ăn vạ, thực đánh cuộc?

      Theo cá tính của cậu ấy chỉ sợ chịu, đến chết vẫn sĩ diện!

      “Ngoa tử, nếu thương lượng với Quan Hạo Lê chút, đổi tiền đánh cuộc?” Cát Xuyến chần chừ lúc lâu rồi .

      Tiết Giai Ny mím môi lên tiếng, rất tính khí của mình, để cho cầu xin ta, đó là tuyệt đối thể nào, nhưng… Để cho mình thản nhiên tiếp nhận vụ cá cược này, trong lòng lại cực kỳ thoải mái.

      “Tớ muốn cầu xin ta.” Trong giọng của hơi buồn buồn vui.

      là đàn ông thối! Tâm tư xấu xa!” Cát Xuyến tức giận bất bình mắng.

      Ống kính chuyển sang phòng khách lầu biệt thự Lan Đình Uyển.

      “Lê tử, Tiết Giai Ny là bạn tốt của nai con, làm như vậy được tốt.” Đằng Cận Tư cau mày.

      “A Tư, là ta hạ chiến thiếp cho tớ trước, hạng mục tranh tài và quy tắc đều do ta chọn, tôi chỉ theo ta chơi đùa chút mà thôi, chính ta có chơi có chịu, chẳng lẽ còn muốn tớ để cho ta ăn gian à?” Quan Hạo Lê vắt chéo hai chân dáng vẻ cà lơ phất phơ.

      Tròng mắt Nam Cung Thần xoay vòng, “ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên.”

      Quan Hạo Lê và Đằng Cận Tư đồng thời nhìn về phía cậu ta, “Biện pháp gì?”

      “Dùng đánh cuộc này đổi lấy vị trí của Lương tiểu thư, chẳng phải là kết quả mọi người vừa lòng?”

      “Tôi thấy được.”

      Trong thời gian Lương Chân Chân rời mười mấy ngày, giờ khắc nào Đằng Cận Tư cũng nhớ nhung , có thể tìm tất cả các chỗ, cũng có tin tức của , bây giờ vô cùng hoài nghi dùng tên giả, nếu sao lại tìm được chút đầu mối?

      “Tôi sao cả, nhưng bạn học Tiết chắc đồng ý, trước thử lần.” Quan Hạo Lê buông tay.

      “Tình huống lúc trước và bây giờ giống nhau, có cách nào so sánh với nhau, ngược lại tôi cảm thấy ra ấy có khả năng đồng ý.” Nam Cung Thần .

      “Được rồi, tôi thử chút.”

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      bị Quan Hạo Lê đúng rồi, Tiết Giai Ny chịu vị trí của Lương Chân Chân, “Đừng có nằm mộng! Tôi cho .”

      “Cho nên, tình nguyện hy sinh mình cũng muốn cho tôi biết vị trí của Lương Chân Chân sao?”

      Tiết Giai Ny mím môi , phải vì phán đoán sai lầm của mình mà trả giá lớn, nhưng giá cao này cần Chân Chân đến giúp gánh chịu, cậu ấy chịu khổ nhiều, nếu phải cả cơ thể lẫn tâm hồn đều hứng chịu tổn thương nghiêm trọng, cậu ấy cũng chọn xa tha hương, mình đơn múa đơn.

      “Trầm mặc đồng nghĩa với cam chịu, tôi cũng miễn cưỡng, , cho bảy ngày thời gian cân nhắc, trong thời gian này có thể tùy ý thay đổi, dĩ nhiên, đổi ý tôi cũng vui vẻ tiếp nhận.” Quan Hạo Lê cười giống như con hồ ly.

      “Khốn kiếp!” Tiết Giai Ny cắn răng mắng.

      “Nếu như cảm thấy mắng tôi có thể khiến mình bớt giận, sao cả! tôi cũng mất miếng thịt.” Ngược lại Quan Hạo Lê rất lạc quan, bị ảnh hưởng chút nào.

      ! Vô lại!”

      Quan Hạo Lê ôm ngực liếc nhìn cực kỳ tức giận, dáng vẻ tức giận của còn rất khả ái, biết phương diện nào đó… Như thế nào?

      Đột nhiên rất muốn hiểu , và a Duyệt có đột phá tầng phòng tuyến cuối cùng .

      “Tôi thích phụ nữ thành thục chút, quá mức máy móc khiến cho người

      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17:

      Editor: Puck


      Thân thể Tiết Giai Ny càng lúc càng run mạnh, cảm giác cách nào ức chế đó bắn ra từ chỗ sâu trong cơ thể, bây giờ giống như lá rơi trong gió, trong đầu trừ kinh hoảng chỉ có kinh hoảng.

      Quan Hạo Lê kéo tay bé của , hướng dẫn giữ lấy thứ lát nữa thương , trong đầu kiềm chế được rồi, vô tri vô giác bị kéo lên, mạch đập nóng rực khiến cho ngón tay rung động dứt, cũng nhúc nhích.

      Cho dù như vậy, Quan Hạo Lê cũng cảm thấy kích thích, thoải mái thở dài, thêm vào ngón tay, kịp chờ đợi muốn mở rộng .

      Đột nhiên, Tiết Giai Ny hề có điềm báo trước mà khóc thành tiếng.

      nhịn lâu, nước mắt lẫn lộn gương mặt, chỉ có điều chỉ cắn chặt môi để cho mình khóc lên, nhưng vẫn nhịn được.

      Thân thể Quan Hạo Lê cứng ngắc trong nháy mắt, dần dần, dần dần rút ngón tay ra, thay sửa sang lại quần, tiện tay cầm áo khoác bên cạnh bao lấy thân thể trần trụi của , lúc làm chuyện này, chính cũng nghĩ ra.

      ràng chuẩn bị cho bài học, ăn sạch sành sanh, kết quả vừa khóc, mình lại ra tay được, đây gọi là chuyện quái gì!

      thầm khinh bỉ mình trong lòng, càng ngày càng cảm thấy trước mắt giống như trẻ nít, còn chưa làm ra cái gì bị hù thành như vậy rồi, hơn nữa thân thể trẻ trung thể tin được, giống như bản thân mình là người đàn ông đầu tiên sờ .

      Điều này cũng…

      Tiết Giai Ny cúi đầu khóc thành tiếng, chôn trong ngực khóc ướt mảng lớn áo sơ mi của .

      “Lần đầu tiên?” Giọng hơi khàn trầm thấp, đè nén dục vọng dâng cao, thân dưới căng cứng chọc vào .

      lời nào, khóc càng thê thảm.

      Quan Hạo Lê bất đắc dĩ thở dài, xem ra tám chín phần thiếu mười rồi, muốn chết! nào biết vẫn là lần đầu tiên! đụng phải sát tinh rồi!

      ra tình giữa và a Duyệt rất đơn thuần, đoán chừng nhiều nhất trong giới hạn hôn và ôm, trong khoảng thời gian ngắn, lòng thể ra ngoài vui mừng còn có cái gì.

      Nhìn dáng vẻ khóc đến điềm đạm đáng , chỉ có thể chấp nhận ôm , để nằm ngang giường, cử động này di.endda/nleequy.yddoon của khiến cho lầm tưởng định làm gì với , nước mắt chảy ra mãnh liệt hơn, thề, nước mắt lúc này còn nhiều hơn từ đến lớn của .

      Nhìn ánh mắt vừa sợ vừa đề phòng của người phụ nữ giường, Quan Hạo Lê nhịn cười được, sao lại mềm lòng với phụ nữ, đây là lần đầu tiên!

      “Em còn nhìn tôi như vậy, tôi đảm bảo mình làm ra cái gì đâu!” như giỡn chơi.

      Tiết Giai Ny giật mình nhìn , hơi ý trong lời .

      “Sắc trời cũng còn sớm, em yên tâm ngủ ở đây , đây.” Quan Hạo Lê giúp chỉnh góc chăn, đứng dậy chuẩn bị rời .

      cứ… như vậy?” Tiết Giai Ny thút thít hỏi, khó tin tốt như thế?

      Quan Hạo Lê xoay người lại, cười đến vô cùng lưu manh, “Chẳng lẽ, em hy vọng tôi lưu lại?”

      có!” Tiết Giai Ny vội vàng kéo chăn, dáng vẻ phòng bị.

      “Được rồi, tôi vẫn thích phụ nữ chủ động ôm ấp thương, bắt buộc phụ nữ tôi còn chẳng thèm ngó tới, nghỉ ngơi tốt .” Quan Hạo Lê mờ ám nhếch môi, rất tự nhiên.

      Khoảnh khắc khi cửa khép lại, nhịp tim Tiết Giai Ny vẫn chưa bình ổn, bên trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập “Thịch thịch thịch”, trong lòng dâng lên ngàn vạn mùi vị.

      Vốn tưởng rằng tối nay mình nhất định giữ được trinh tiết, lại ngờ tới, vào phút cuối cùng ta tha cho mình.

      Giờ phút này, lòng của rối loạn.

      Hình tượng của trong lòng mình cũng hơi thay đổi, còn là công tử quần áo lụa là chơi bời lêu lổng có tài cán gì, bây giờ tin tưởng danh hiệu bác sỹ của phải giả mạo, mà bằng thực học chân thực của mình.

      tóm lại, vẫn có chút bản lĩnh, nếu phải thế… Cũng thắng được mình.

      Ngón tay túm chặt chăn, còn chán ghét và thích Quan Hạo Lê như lúc trước, ngược lại, cũng có … Ấn tượng tốt lờ mờ.

      là thế nào đây? Nhất định bị điên rồi! Nếu sao lại cảm thấy lưu manh thối đó là người rất tốt?

      Ngay sau đó cầm chăn che kín đầu, trong lòng nhắc nhở bản thân: tuyệt đối thể bởi chút xíu ân huệ bị ta thu mua, đây là nên!

      Đêm dài đằng đẵng, lòng rối loạn, lăn qua lộn lại giường hơi ngủ được.

      Nhiệt độ người còn chưa hoàn toàn bớt, phóng mạnh về tim từng đợt từng đợt, mặt cũng dần phát sốt, nằm lát rồi xuống giường vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa, sữa tắm được xoa thành bọt khí, từ xuống dưới, rửa dấu vết ngón tay vuốt ve thân thể mình.

      Nếu , sợ mình ngủ được.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tiết Giai Ny tỉnh, lúc ra khách sạn cảm giác ánh mắt nhân viên phục vụ nhìn rất quái dị, ấp a ấp úng đợi ra, người ta giải đáp trước.

      “Tiết tiểu thư, gian phòng đó là phòng chỉ định của Quan thiếu ở khách sạn này.” Người đẹp cười ha hả .

      Nét mặt

      [​IMG]

      Chương 18

      Nét mặt của Tiết Giai Ny kinh ngạc đến mức lời nào có thể miêu tả được, đây là hoạt động cắm trại do trường học bọn họ tổ chức, số người được có hạn, hơn nữa cho người ngoài cùng, sao người đàn ông này có thể lẫn vào?

      "Bác sĩ Quan, lại lần nữa! Vừa rồi tôi nghe hiểu." Giọng nữ mềm mại ngọt ngào khiến Tiết Giai Ny nổi da gà, trong lòng ngạc nhiên: chẳng lẽ ta theo làm bác sĩ?

      thể nào? Đại học F có phòng y tế chuyên môn, mỗi lần ra ngoài hoạt động đều là bác sĩ của phòng y tế, sao lần này đổi người rồi?

      "Tới giờ rồi, lên xe trước thôi." Quan Hạo Lê nhìn đồng hồ cổ tay, cười rất đỗi ngọt ngào.

      "Trời ạ! Đồng hồ này là kiệt tác của Villeret, thị trường ít nhất cũng phải hơn mười vạn, bác sĩ Quan, chắc là thu được nhiều bao lì xì lắm?" danh viện (*) kinh hô, mỗi câu tiếp theo đều , mang theo mùi vị trêu chọc.

      (*)danh viện: người con xinh đẹp có danh tiếng

      Quan Hạo Lê lơ đễnh nhìn đồng hồ tay, "Rất mắc sao?"

      "Tùy người mà thôi." Người đẹp giọng thầm câu.

      "Thoạt nhìn tôi rất giống người nghèo sao?" Trong mắt Quan Hạo Lê thoáng qua tia vui, ngay sau đó biến mất, đôi tay để vào túi, về phía trước.

      "Phốc!" Tiết Giai Ny nhịn được, bật cười, nếu như nhớ lầm, đây là cái đồng hồ thứ ba thấy rồi, giá của hai cái trước tuyệt đối thua kém cái này.

      ta ở đây. Có thể thấy được, Quan Hạo Lê là phú nhị đại điển hình, làm bác sĩ cũng chỉ là trong những sở thích của ta.

      Người đẹp tựa như oán giận lườm cái, vội vàng đuổi theo giải thích : "Bác sĩ Quan, tôi có ý đó! Người ta chỉ tò mò thôi!"

      Tiết Giai Ny trợn trắng mắt, biết cái tên hoa hoa công tử này tới làm gì? Trêu hoa ghẹo nguyệt!

      ra , Quan Hạo Lê chính là đặc biệt vì mà đến, ngày đó vừa vặn có chút việc đến viện y học của đại học F, trong lúc vô tình nghe khoa nhân văn và khoa kiến trúc hợp tác tổ chức cắm trại, bảo là cần hai đội nhân viên cứu hộ theo, để tránh lúc núi xảy sinh viên xảy ra chuyện ngoài ý muốn kịp cứu trị.

      liếc mắt nhìn danh sách, đột nhiên thấy tên Tiết Giai Ny, trong lòng liền có chủ ý, chủ động muốn chơi chút, vừa đúng lúc nhận nhiệm vụ bác sĩ.

      Đề nghị này làm kinh động đến viện trưởng viện y học, "Bác sĩ Quan, phải là đùa chứ?"

      "Tôi giống như là đùa sao? Chẳng lẽ ông tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của

      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19:

      Editor: Puck



      Trong tròng mắt Quan Hạo Lê lướt qua đắc ý dễ dàng phát , khóe môi hơi nhếch lên, cho rằng là rắn thôi, cũng phải xác thực 100%, ra cũng vô ý, lại nghĩ rằng… Người nào đó sợ như vậy.

      Đúng là sợ ngạc nhiên ngoài ý muốn!

      “Ở đâu? đuổi nó nhanh lên!” Tiết Giai Ny như bạch tuộc vững vàng bám lấy người đàn ông nào đó, giọng run rẩy, thân thể càng thêm tự chủ run rẩy ngừng, bình thường sợ trời sợ đất, tính tình cũng rất đàn ông, nhưng người quen của đều biết vô cùng sợ… Mấy loài bò sát, rợn cả tóc gáy.

      Quan Hạo Lê cảm thấy người trong lòng bị dọa sợ , lập tức dâng lên lòng thương tiếc, dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, thấy nó.”

      “Có ?” Tiết Giai Ny hơi dám tin, bình sinh sợ nhất mấy thứ này, hu hu…

      “Yên tâm, vừa rồi high – decibel * của em đủ để dọa nó chạy.” Quan Hạo Lê cố ý giỡn trêu chọc .

      (*) decibel: Đơn vị đo cường độ thanh. High – decibel: Tông cao

      Tiết Giai Ny dần xoay đầu lại nhìn chung quanh vòng, dáng vẻ cực kỳ cẩn thận, xác nhận lần nữa rồi mới tin tưởng lời Quan Hạo Lê ngoa, hít vào hơi sâu bình tĩnh tâm tình.

      Đột nhiên phát cả người mình treo người Quan Hạo Lê, tư thế vô cùng thân mật, sắc mặt “Ầm” cái đỏ lên, quá mất mặt!

      Vội vàng luống cuống tay chân rời khỏi người , trong lúc rời xuống vẫn cúi thấp đầu dám nhìn .

      “Bây giờ mới biết xấu hổ? Vừa rồi người nào đó vô cùng… Hào phóng!” Quan Hạo Lê cố ý trêu chọc .

      ! Đó cũng bởi vì cố ý làm tôi sợ.” Mặt Tiết Giai Ny ửng hồng, đôi môi đỏ thắm khẽ cong lên, hấp dẫn người đàn ông nào đó.

      Quan Hạo Lê mất tự nhiên ho tiếng, trong chớp mắt, rất muốn bỏ qua cho cái miệng nhắn của , nhưng vẫn nhịn được.

      “Tôi hù dọa em? Sao tôi biết được em sợ…”

      “Đừng !” Tiết Giai Ny nhân dịp chữ kia chưa ra vội vàng ngăn lại, cắn cắn môi, miễn cưỡng lầm bầm, “Lần này ngoài ý muốn.”

      “Ngoài ý muốn?” Quan Hạo Lê nâng cao giọng, khóe môi nở nụ cười bí hiểm.

      “Vốn chính là ngoài ý muốn! được càn cho người khác, nếu , tôi bỏ qua cho !” Tiết Giai Ny uy hiếp.

      “Tôi sợ hãi!”

      Quan Hạo Lê làm dáng vẻ chọc giận , giơ chân lên đá mạnh qua, muốn dạy dỗ lâu rồi, khổ nỗi vẫn chưa có cơ hội thích hợp.

      “Này! Có lời gì bình tĩnh !Đừng động tay động chân, quá nam tính cẩn thận về sau ai thèm lấy!”

      “Quản cái mông ! Dù sao tôi gả cho !” Tiết Giai Ny thẹn quá thành giận.

      Hai người “Chơi đùa” trong die enda anle equy ydon rừng cây, chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra liên tiếp, giống như lúc này. Tiết Giai Ny chú ý bị vấp tảng đá, chỉ lát nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất bẩn thỉu, Quan Hạo Lê kịp thời ra tay giữ eo , bởi vì trọng lực đều, hai người cùng té mặt đất.

      Chẳng qua là tư thế nữ nam dưới, lá cây trong rừng cũng vì thế mà rực rỡ phấp phới, từng chiếc từng chiếc, xoay tròn bay múa, giống như tinh vui sướng.

      Cảnh đẹp như vậy, hoàn cảnh tĩnh mịch, hai người như cặp tình nhân tình nồng nhiệt, chỉ sợ nhịn được cho phép chung thân lẫn nhau, chỉ tiếc -

      “Khụ… Em nặng, đè chết tôi.” Lúc Quan Hạo Lê ngã xuống bắp đùi vừa đúng lúc cấn vào tảng đá, đau đến nhe răng nhếch miệng, ngây cả rất muốn ăn đậu hũ người đẹp, lúc này cũng còn tâm tình rồi.

      khốn kiếp!”

      Tiết Giai Ny tức giận mắng, nào có nào nguyện ý bị người ta những lời này “Em nặng, đè chết tôi”.

      “Được, em tựa lông hồng, có thể phiền em đứng lên ?” Giọng Quan Hạo Lê hơi run, rất đau!

      sao vậy?” Lúc này Tiết Giai Ny mới cảm giác có cái gì đúng, vội vàng bò dậy.

      “Kéo tôi cái.” Hai hàng chân mày của Quan Hạo Lê nhíu chặt, vẻ mặt dường như rất khổ sở.

      Tiết Giai Ny thấy giống như giả bộ, đưa tay kéo .

      “Em nhìn giúp tôi, tình huống phía sau như thế nào?” Quan Hạo Lê chỉ sau lưng mình.

      “Ừmh.” Tiết Giai

      [​IMG]

      Chương 20:

      Editor: Puck


      Quan Hạo Lê cũng chịu nổi, lần đầu tiên hưởng thụ đau khổ “Nước sôi lửa bỏng” như thế, trước mắt là cảnh tượng hoạt sắc sinh hương, bên cạnh là nhuyễn ngọc ôn hương có thể chạm tay, cảm thấy hô hấp nóng rực của Tiết Giai Ny phả qua hai má mình, mang theo cảm giác tê dại, bụng dưới lập tức nóng ran khó chịu.

      Trong đầu đột nhiên nhớ tớ rung động mà thân thể mang lại cho mình, mặc dù rất trẻ trung, nhưng cảm giác kỳ diệu đó ngôn ngữ nào miêu tả được, vuốt ve đơn giản có thể để cho cách nào kiềm chế, nếu như…

      lắc đầu, bắt buộc mình thể nghĩ nữa, nếu khí huyết dâng trà.

      Mặc dù nhắm mắt lại, nhưng Tiết Giai Ny vẫn cảm thấy trong đầu ngừng ra cảnh tượng nào đó, trong rừng cây tĩnh mịch, trừ tiếng lá cây xào xạc, chính là tiếng thở dốc mập mờ và tiếng rên của đàn ông và phụ nữ.

      vốn cho rằng hai người có chừng có mực, dù sao cũng ở bên ngoài! Ôm ôm hôn hôn kém nhiều lắm, chẳng lẽ làm chuyện đó à?

      chính là, can đảm của bọn họ vượt xa trình độ tưởng tượng của , lúc kêu lên là mở mắt theo bản năng, lại cảm thấy hai bàn tay to lớn ngăn trước mắt mình, truyền đến bên tai là tiếng của : đừng xem.

      Hô hấp hơi nóng phả lên trong thành vành tai mình, tê tê, ngứa ngứa, thân thể giống như hơi nhũn ra, may mà bên cạnh còn có người nào đó tráng kiện để dựa vào, chống đỡ phần lớn trọng lực của .

      Mùa thu, quần áo mặc vốn ít, ống tay áo mỏng sao đủ để ngăn nhiệt độ lửa cháy lan ra đồng cỏ này, hô hấp hai người cũng hơi dồn dập, cố tình nằm cạnh gần như vậy, đúng là thử thách gian khổ.

      Giờ phút này, ý định giết người của Quan Hạo Lê có, vẫn là lần đầu tiên bị động và khó chịu như thế.

      Thân thể Tiết Giai Ny vừa đúng tựa vào ngực , ràng cảm nhận được tim đập càng lúc càng nhanh, tiếp theo đó là tim cũng đập rộn lên, rất hận mình, nếu phải lúc ấy kéo đến đây, cũng gặp phải chuyện lúng túng như vậy, đủ xui xẻo!

      Việc này nếu bị Cát gia biết, bị cười nhạo thể!

      Đột nhiên, có con bò sát gì đó màu xanh lá cây bò qua chân , bị sợ đến mắt trợn trắng rồi, kéo tay Quan Hạo Lê chặt, tiếng động: Làm thế nào? Làm thế nào?

      Quan Hạo Lê chút suy nghĩ há mồm: chạy!

      Sau đó, kéo nhanh như mèo chạy vào chỗ sâu trong rừng cây, động tĩnh như thế tự nhiên kinh sợ đến hai nam nữ làm việc, lúc quan trọng nhất, nam sinh mềm nhũn…

      Nữ sinh càng thêm mắc cỡ muốn chết tâm rồi, lại vẫn có người núp ở đó, quá mất mặt rồi! hoàn toàn có mặt mũi gặp người.

      Nam sinh đành phải an ủi, trong lòng cũng căm hận dứt, nếu để biết được ai trốn trong đó, cho đẹp mắt!

      Hai người Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny chạy đến chỗ phong cảnh xinh đẹp cạnh núi, cũng chạy hết nổi rồi, mệt mỏi thở hồng hộc, vịn thân cây thờ phì phò.

      “Đau chết tôi rồi.” Quan Hạo Lê die end anle equu ydonn ngừng kêu khổ trong lòng, chạy như vậy, vết thương chắc chắn bị kéo ra.

      sao chứ?” Tiết Giai Ny lo lắng nhìn về vết thương của , chạy kịch liệt như vậy nhất định đau.

      “Sáng nay trước khi ra cửa quên xem hoàng lịch, chuyện xui xẻo liên tiếp.” Vẻ mặt Quan Hạo Lê tràn đầy đau xót.

      “Ơ…Sao lại biết tôn giáo của chúng tôi?” Tiết Giai Ny hiểu hỏi.

      phải tôi từng trả lời rồi sao?”

      Tiết Giai Ny khẽ biến sắc, “Tôi rất nghiêm túc hỏi .”

      “Chẳng lẽ lời của tôi giống như đùa sao?” Quan Hạo Lê hỏi ngược lại, vẻ mặt thành .

      nghiêm chỉnh!” Tiết Giai Ny cắn môi trách móc , muốn tin tưởng mà đến đây, trừ phi mặt trời mọc đằng tây, sao có thể! Gạt người cũng nỡ dùng thủ đoạn cao siêu chút.

      Quan Hạo Lê cũng giải thích, bởi vì cũng ràng rốt cuộc là cái gì thúc giục tới đây, nhưng có thể xác định điểm, nếu Tiết Giai Ny tới đây, chắc chắn tới chỗ tồi tàn này, còn làm cho mình bị thương.

      “Tìm chỗ nghỉ ngơi chút trước , tay chân già nua chịu nổi giày vò.” khập khiễng tìm gốc cây cổ thụ sạch ngồi xuống.

      Tiết Giai Ny cũng ngồi xuống theo, liếc nhìn , “ sao chứ?”

      “Nếu tôi vì vậy

      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21

      Đứng ở đỉnh núi ngắm cảnh đêm, đó là hưởng thụ tuyệt vời, giống như toàn bộ mọi thứ đều nằm dưới chân bạn, nhà nhà mở đèn tựa như ánh sáng đom đóm, bé mà mơ hồ, gần như vậy lại xa thế kia.

      Mọi người rối rít tìm chỗ ngủ, hai ba người cùng nhau dựng chỗ ngủ, lần này người tới đều là nam nữ độc thân, trải qua cả ngày tiếp xúc, có ít người nhiệt tình can đảm ở chung chỗ, những người còn sót lại cũng chỉ có thể cảm thán: ông trời quá ưu đãi mình!

      đường tới, vốn là Tiết Giai Ny hẹn với Diệp Đình – nữ sinh khác cùng lớp ở chung chỗ, dù sao cũng là dã ngoại núi, có bạn khá hơn chút.

      Trong lúc hai người chuẩn bị ngủ, điện thoại của Diệp Đình vang lên tiếng, sau khi mở ra xem mặt ửng đỏ, ngập ngừng : "Tiết Giai Ny, mình. . . . . . Bạn trai mình chờ mình ở bên ngoài."

      "Cho nên?" Tiết Giai Ny thay quần áo tay dừng chút, ngạc nhiên nhìn về phía , dám tin lá gan của lớn như thế, mới quen biết ngày . . . . . .

      Diệp Đình đỏ mặt giống như trái táo, "Bạn cũng biết đó, mình và ấy vừa gặp , mình. . . . . . mình rất thích ấy."

      Khóe miệng của Tiết Giai Ny co quắp hai cái, tối nay, là cơ hội tốt cho các cặp đôi.

      "Sao bạn với mình sớm chút!" phiền não nâng trán, nếu như sớm chút, vẫn có thể tìm bạn nữ khác, nhưng bây giờ mọi người đều ngủ rồi, phải làm thế nào đây?

      " xin lỗi mà! Lúc đầu mình cũng có ý định này." Mấy chữ cuối cùng Diệp Đình đến mức như tiếng ruồi muỗi.

      Chuyện vậy, có cơ hội thay đổi.

      Sau khi Diệp Đình rời , mình Tiết Giai Ny nằm ở trong lều ngẩn người, còn buồn ngủ, đỉnh núi gió rất lớn, nhánh cây bị thổi lào xào, thường xuyên phát ra thanh "xào xạt", làm cho rợn cả tóc gáy, trong đầu tự chủ được tưởng tượng loài bò sát nào đó, vốn phía dưới chỗ ngủ cũng đủ kín đáo, rất có khả năng. . . . . .

      dám nghĩ tiếp, hai cánh tay ôm đầu gối ngừng phát run, có chút luống cuống, đêm dài đằng đẵng, biết nên vượt qua thế nào.

      Hết cách rồi, chỉ có thể lấy điện thoại di động ta bấm, nhờ vào đó dời chú ý của mình, nhưng trong lòng thủy chung vẫn có ám ảnh, kéo danh bạ lên xuống, người có thể giúp đều cách xa nơi này trăm dặm thậm chí ngàn dậm, hơn nửa đêm, còn ở đỉnh núi, hoàn toàn thể tới giải cứu .

      Khi thấy ba chữ "Lưu manh thúi" trong lòng dâng lên tia hi vọng, có thể theo tức khi dễ mình, chừng bây giờ người ta ôm người đẹp. . . . . . nào đó, làm sao có thời gian quan tâm mình?

      Bên trong túp lều nho , nhất thời tràn ngập lên vị chua, mà người nào đó, còn chưa ý thức được.

      Căn cứ vào nhân tố lo sợ trong lòng, sau mấy giây do dự vẫn gửi : ngủ chưa?

      Sau khi gửi hồi lâu vẫn thấy trả lời, trong lòng cực hận mình, hận thể rút tin nhắn lại, trong lúc xấu hổ dứt, điện thoại di động vang lên.

      cầm lên vừa nhìn, là tin nhắn của Quan Hạo Lê, vội vàng mở ra: vốn ngủ thiếp , kết quả bị tin nhắn của đánh thức, phải là em Tiết tịch mịch đơn, muốn tìm người chuyện phiếm chứ?

      Cách giỡn trước sau như của Quan Hạo Lê, Tiết Giai Ny càng thêm tức giận, lập tức trả lời: ai tôi tịch mịch đơn! Tôi chỉ có lòng tốt hỏi thăm vết thương đùi có nặng lắm , lòng tốt lại bị coi là gan lừa!

      Đương nhiên là nặng, đến bây giờ cũng còn đau, ngủ cũng chỉ có thể nghiêng người ngủ.

      Bớt gạt người ! Độ tin cậy trong lời của bằng . Tiết Giai Ny nhanh chóng trả lời.

      Lừa là chó , tin có thể đích thân tới kiểm tra.

      Tin lời của mới là ngu ngốc!

      có tin nhắn trả lời lại, cắn môi có chút hơi cáu, nhất định là ta cố ý đùa giỡn mình!

      Hai phút sau, điện thoại di động vang lên.

      ra ngoài.

      Ba chữ đơn giản, khiến Tiết Giai Ny có chút kinh ngạc, ra ngoài làm gì? Mặc dù đầy hoài nghi, vẫn mặc quần áo tử tế kéo dây kéo lều xuống, phát Quan Hạo Lê ở trước mắt, kinh ngạc há to mồm.

      "Sao lại tới đây?"

      "Nếu như phải là sợ, hơn nửa đêm nhắn tin cho tôi sao?" Quan Hạo Lê câu đâm trúng tiếng lòng .

      "Tôi. . . . . . Tôi có. . . . . ." Tiết Giai Ny bĩu môi,

      [​IMG]

      Chương 22:

      Editor: Puck


      “Trò chuyện gì thế? Vui vẻ như vậy?” Quan Hạo Lê từ bên cạnh tới, đưa cho Tiết Giai Ny hộp .

      “Oa! Chocolate truffle * bản hoàng gia kinh điển! Bác sỹ Quan có lòng, còn mang chocolate bên mình, quá biết lấy lòng con ?” Diệp Đình khoa trương kêu lên.

      (*) Chocolate truffle: sô la bên ngoài cứng bên trong có nhân mềm. Có hình dạng giống như cây nấm (tiếng Pháp Truffes, tiếng Truffles)

      “Người đẹp, chẳng lẽ em biết ăn chocolate số lượng vừa phải có thể bổ sung năng lượng cần thiết cho cơ thể sao?” Quan Hạo Lê giống như rất kinh ngạc hỏi.

      Tiết Giai Ny dùng sức nghẹn để cho mình cười ra tiếng, trong lòng thầm bội phục năng lực ứng biến của Quan Hạo Lê, cũng coi như giúp mình hòa ván.

      “Coi như em hiểu, bây giờ hai người chính là cùng quần, nhất trí đối ngoại đúng ?” Diệp Đình cũng phải đèn cạn dầu, cười đến vô cùng gian trá.

      “Chậc chậc chậc! Sao lại nghe thấy vị chua to, người đẹp, phải em vẫn yên lặng thầm mến chứ?” Quan Hạo Lê giả bộ rất kinh ngạc.

      Diệp Đình giận đến dậm chân, “Ít tự bản thân ! Người nào thầm mến !”

      “Vậy cả người em bốc vị chua? Chẳng lẽ… ra em thầm mến là… ấy?” Quan Hạo Lê kinh ngạc chỉ Tiết Giai Ny.

      “Càng càng có giới hạn!” Diệp Đình dứt khoát .

      Tiết Giai Ny che miệng ho tiếng, “Lần sau đừng kéo tôi theo.”

      “Bạn của em?”

      ấy là bạn lớp của chúng tôi nổi danh độc miệng, cũng phải người xấu, cũng chưa tới bạn đặc biệt tốt, quân tử chỉ giao (1) mà thôi.” Tiết Giai Ny khẽ nhún vai.

      Ở đại học F, ai cũng biết và hai người Lương Chân Chân, Cát Xuyến là bạn tốt, ba người gần như cùng vào cùng ra, ngày ngày ngây ngốc chung chỗ, bắt nạt người trong đó chính là bắt nạt ba người bọn họ.

      “À.” Quan Hạo Lê sáng tỏ gật đầu, trong lòng hiểu và Lương Chân Chân, Cát Xuyến mới đúng là bạn bè thân mật, những người khác, bị ngăn cách ở bên ngoài.

      Bạn tốt tri kỷ, chỉ cần hai người như vậy là đủ rồi.

      Những người bạn khác, quen biết qua loa.

      Cuộc sống dã ngoại hai ngày kết thúc mỹ mãn, tất cả mọi người đều vui vẻ, bình thường ở nhà là những đại công tử (đại tiểu thư) sống trong nhung lụa, hiếm có cơ hội được trải nghiệm cuộc sống như vậy, rất kích thích.

      Nhất là những người tìm được bạn trai () kia, khóe mắt đuôi mày cũng toát ra tâm tình vui sướng; ngược lại, tìm được đối tượng trong lòng mình, lại hơi ủ rũ cúi đầu

      Tiết Giai Ny thuộc về hai nhóm người đó, vốn chính là bị Cát Xuyến lừa tới, bình thường coi trọng gặp mặt hữu nghị này, lại càng chờ mong có thể tìm được Mr – Right của mình.

      Mới đầu, ra học trưởng khoa kiến trúc khiến trong lòng sinh ra chút gợn sóng, bởi vì phong cách của die enda anle equu ydonn quá giống Quan Cảnh Duyệt, dịu dàng như ngọc, tao nhã khiêm tốn.

      Nhưng cũng tự hiểu, tìm bạn trai vĩnh viễn thể lấy a Duyệt làm tiêu chuẩn, nếu , cả đời này cũng khỏi phải nghĩ ra khỏi ảo ảnh của .

      đường trở về, Quan Hạo Lê phải thoải mái chính là khó chịu, Tiết Giai Ny căn cứ vào nhân tố đạo đức, chỉ có thể gánh vác trách nhiệm chăm sóc , ai bảo vết thương của là bởi vì mà ra?

      Hơn nữa còn ở bên cạnh mình hàn huyên đêm, cuối cùng, mình dựa vào bả vai ngủ thiếp , nhưng lại duy trì đến sáng, cho nên, trong lòng rất băn khoăn.

      Chỉ có điều, nghĩ tới, trình độ được hoan nghênh của người nào đó vượt xa tưởng tượng của .

      “Bác sỹ Quan, khó chịu chỗ nào? Cần em xoa bóp ?”

      “Bác sỹ Quan, đây là thuốc mỡ em lấy từ chỗ bác sỹ Ngô, rất có tác dụng, em giúp thoa chút chứ?”

      “Bác sỹ Quan, hay để em tới chăm sóc , nhà em mấy đời học y, chăm sóc bệnh nhân vẫn tốt hơn các ấy.”



      Tiết Giai Ny bị chen đến góc, khóe môi co quắp mạnh mấy cái, những người này đúng là nhân tài, rốt cuộc họ coi trọng Quan Hạo Lê vì cái gì?

      Chẳng lẽ bởi vì dáng dấp đẹp trai?

      Phóng tầm mắt nhìn tới, trai đẹp ở khoa kiến trúc chỗ nào cũng có, sao còn cúi thấp gập thân ngã vào?

      “Các người đẹp, mùi thơm người các quá gay mũi rồi, tôi sắp ngạt thở mà ngất, vì an toàn tính mạng của tôi, xin cách xa tôi chút, cám ơn!” Giọng Quan Hạo Lê suy yếu, thành khẩn.

      Mấy người đẹp lộ vẻ tức giận liếc nhìn , uốn éo thân hình như rắn nước, tức giận bỏ , trước khi vẫn quên trợn mắt liếc xéo Tiết Giai Ny, giống như là đầu sỏ gây nên.

      “Có lầm ! Tôi trêu ghẹo ai?” Tiết Giai Ny vô cùng khó chịu.

      “Ôi! Chân tôi đau quá, đến lúc thay thuốc.” Quan Hạo Lê giả bộ rất giống.

      Tiết Giai Ny giận dữ tới, cầm thuốc trong tay ném lên người , “Muốn thay tự mình thay! Ai nguyện ý tới phục vụ tới, bản nương làm!”

      Dứt lời xoay người rời , mặc cho Quan Hạo Lê kêu thế nào cũng để ý, tức chết !

      Cũng bởi vì chuyện này, xì căng đan của hai người truyền bay đầy trời, gần như

      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23:

      Editor: Puck


      “Bác sỹ Quan, phát sốt chứ?” Kinh ngạc quá mức nhất chính là Nam Cung Thần.

      “Cậu mới phát sốt!” Quan Hạo Lê liếc nhìn cậu ta.

      Nam Cung Thần trì hoãn lúc, “Từ trong miệng nghe như thế dễ dàng, vẫn còn nhớ người nào đó từng đời này có tình chân , cả đời đều muốn chơi trong bụi hoa.”

      “Đó là vì cậu gặp khắc tinh trong số mạng của mình.”

      Đằng Cận Tư lạnh lùng , trong lòng bỗng nhiên đau xót, cũng biết rốt cuộc nai con ở đâu, có sống tốt ? Mập hay gầy?

      “Người tôi muốn còn chưa ra đời.” Nam Cung Thần bĩu môi, xem thường.

      cũng có xuất thân giàu có, chỉ may mắn gặp được ông chủ tốt, hơn nữa năng lực làm việc của nổi trội, mới có huy hoàng hôm nay. tự ti, cũng kiêu ngạo, chỉ cảm thấy tình người ấm lạnh, luyện thành trạng thái lì lợm, cũng quen với mang mặt nạ, che giấu mặt chân của mình.

      cũng từng ước mơ về tình , thời còn học đại học, từng có mối tình đầu đầu đẹp, hai người còn thề non hẹn biển vĩnh viễn ở chung chỗ, nhưng ai biết năm thứ tư đó, ấy lời chia tay với mình, lý do đơn giản vô cùng: có tiền, có gia thế, nhà, xe, cái gì cũng phải dựa vào bản thân cố gắng tranh thủ, ấy chờ được.

      Cho nên bao giờ tin tưởng cái “Nắm tay cả đời, bên nhau đến già”… Lời thề chó má, đều là lừa dối người, cõi đời này làm gì có tình chân thành? Chỉ có trong tiểu thuyết và phim ảnh bịa đặt ra thôi!

      Mà sau khi chính mắt nhìn thấy chuyện giữa Đằng thiếu và Lương Chân Chân, trong lòng cũng hơi xác định, biết tình tình Đằng thiếu, mặc dù xuất thân quyền thế, nhưng phải đại công tử quần áo lụa là, trừ tính tình lạnh lùng thất thường ra, ra ấy là người tốt, Lương Chân Chân có lẽ chỉ là tình cờ, nhưng dần dần gặp gỡ, ấy bỏ ra lòng mình.

      nghĩ, nếu như cuối cùng bọn họ có thể tiến tới với nhau, chuyện xưa về Hoàng tử và bé lọ lem biến thành chân , đại khái tin tưởng tình .

      “Mỗi người đều có kiếp số định sẵn die enda anle equu ydonn trong số mệnh của mình, sớm muộn gì cũng đến lượt cậu.” Khóe môi Quan Hạo Lê khẽ nhếch.

      “Ngược lại ra tôi tin tưởng những lời này, làm tốt có khi là lúc kiếp số tôi ở bảy tám mươi tuổi, ai biết được!” Nam Cung Thần cười hì hì rót cho mình chén nước.

      “Phụt!” Thiếu chút nữa Quan Hạo Lê phun ngụm nước ra, nhe răng nhếch miệng nhìn cậu ta, “Ngày hôm nay tôi lại lần nữa biết cậu, cậu lại còn có tiềm chất cười đểu!”

      “Cái này gọi là thức thời nhanh chóng, đuổi kịp theo bước chân thời đại.” Nam Cung Thần rất tự nhiên ngồi xuống.

      “Tài ăng văn chương cũng rất có tiến bộ, xem ra rất cố gắng học tập.” Quan Hạo Lê khẽ gật đầu.

      “Dĩ nhiên!” Nam Cung Thần khẽ lên mặt.

      Lời này vừa ra, lập tức nhận được ánh mắt khinh bỉ của Quan Hạo Lê, tiểu dạng *! Tôi đó là khen cậu sao?

      (*) tiểu dạng: cách gọi chàng trai với ý khinh thường.

      Khen hay khen, do tôi tự mình hiểu, quản được sao? Nam Cung Thần liếc mắt.

      Đằng Cận Tư rất bình tĩnh ngồi đó uống trà, tham dự cãi vã giữa hai người, nhưng trong lòng nghĩ đến nai con trốn ở đâu? Muốn thế nào mới có thể tìm được ?

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Biện pháp phá lời đồn đại tốt nhất chính là để ý đến nó, Tiết Giai Ny bắt buộc mình nghe thèm nghĩ nữa, sau giờ học đến hội cờ đánh cờ, tĩnh tâm thư giãn.

      Nhân vật chính để ý, người khác tiếp tục ầm ĩ cũng có ý tứ gì, khiến sau ầm ĩ qua mọi người dần quên , hơn nữa, đại học vĩnh viễn thiếu tầng tầng lớp lớp việc bát quái mới.

      Thu đông lại, trong đêm thành phố C thành thế giới băng tuyết, đám con nít bị lạnh buốt này dọa cho bước chân ra khỏi nhà, ngược lại túm năm tụm ba kết thành nhóm chơi trượt tuyết ở bên ngoài, chơi vui vẻ thôi.

      Lễ giáng sinh vốn là ngày lễ phương tây, nhưng bây giờ trong nước lưu truyền rộng rãi, đến mỗi ngày hai mươi lăm tháng mười hai, trong trung tâm thương mại khắp nơi treo đèn kết hoa, bày ông già Noel, tràn đầy khí ăn tết.

      Hàng năm đại học F cũng cử hành khiêu vũ đêm lễ Noel quy mô lớn, giữa ngành với ngành, giữa khoa với khoa, hàng năm qua khoa báo chí ở đại học F nổi danh nhiều người đẹp, hơn nữa khí chất tốt, là đối tượng được các nam sinh khoa khác hy vọng quan hệ hữu nghị nhất.

      Tiết Giai Ny có hứng thú gì với mấy hoạt động này, cũng lười phải tiếp cận với náo nhiệt, Cát Xuyến ngược lại khí thế ngất trời duy trì này duy trì kia, thân là thành viên hội học sinh, rất xứng chức.

      “Ngoa tử, sao giờ cậu còn xem phim nhiều tập? Nhanh chóng thay quần áo !” Cát

      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :