1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Anh nghĩ anh sẽ không thích em - Nam Quan Yêu Yêu (1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19:

      Editor: Puck

      Mà bên Mạc Đông Lăng, cũng từ nhị ca, tam ca và Quan Hạo Lê mới biết chuyện mình từng mất trí nhớ, chỉ cảm thấy vô cùng tưởng tượng nổi, kiện máu chó mất trí nhớ lại xảy ra người mình?

      Cảm giác trong lòng rất mâu thuẫn, vừa hy vọng đây phải là , lại hy vọng đây là .

      Mới nghe được tin, trực giác cho biết bọn họ đùa giỡn, làm sao có thể!

      Vậy mà, vẻ mặt đều nặng nề, hoàn toàn giống như cố làm ra vẻ huyền bí.

      Trong nháy mắt, trong đầu bỗng nhiên thoáng ra lúc mới gặp gỡ Thư Mật Nhi, lúc dáng vẻ hoa lê đẫm mưa của nhìn mình, nếu quả như tụi nhị ca từng , ấy, chẳng phải tìm mình ba năm?

      Lập tức, có tình cảm khỏi lẳng lặng chảy xuôi trong lòng.

      Đợi sau khi mấy ấy rời , mình ngồi ghế sa lon uống rượu ngẩn người, trong đầu quanh quẩn mấy lời bọn họ vừa , trong lòng xúc động lâu.

      Ba năm trước đây, mình lại có kinh nghiệm thần kỳ như vậy! Bị mang chợ đêm đấu giá, mất tích hơn nửa năm, lúc tìm được lại ngoài dự đoán quên sạch chuyện lúc mất tích còn mống.

      nhíu mày, nếu khắc cốt ghi tâm, sao có thể nhớ chút nào đây?

      Tâm tình phiền não buồn bực nhấp ngụm rượu, lần này Hongkong, hình như sâu xa bên trong định trước rồi.

      nghiêm túc suy nghĩ đêm, mặc kệ là nguyên nhân gì khiến bản thân quên mất đoạn trí nhớ này, phải bắt nó tìm về, thể cứ đần độn u mê tiếp như vậy.

      Có lẽ Thư Mật Nhi chính là người phụ nữ duy nhất mình , cứ bỏ lỡ như vậy, từ nay về sau chắc chắn hối hận.


      Buổi sáng ôm sau, quyết định tìm .

      Đáng tiếc, vẫn còn chậm bước, người giúp việc nhà họ Thư cho biết Thư Mật Nhi rồi.

      “Cái gì? ?” Mạc Đông Lăng nghi ngờ hỏi.

      “Đúng vậy! Sáng sớm nay Mật Mật tiểu thư mang theo tiểu thiếu gia sân bay rồi.”

      “Tiểu thiếu gia?” Khóe môi Mạc Đông Lăng giật giật, rốt cuộc đây là tình huống gì?

      “Đúng, tiểu thiếu gia là con trai của Mật Mật tiểu thư.”

      Lời người giúp việc tương đương với đánh Mạc Đông Lăng đến đáy vực, “ ấy... kết hôn rồi?”

      có, chúng tôi những người giúp việc tình huống cụ thể.” Nữ giúp việc lắc đầu.

      Chẳng lẽ, đứa bé kia là con mình? Mạc Đông Lăng bị cách nghĩ vừa khủng bố vừa giật mình của bản thân dọa cho sợ hết hồn, năng lực ảo tưởng của con người, quả nhiên là vô biên vô hạn bị hạn chế.

      ra khỏi nhà họ Thư, vội vàng lái xe ra sân bay, giờ cần khẩn cấp gặp được Thư Mật Nhi và con của , chân tướng rốt cuộc là gì, nhất định phải tự mình biết ràng.

      Sau khi đỗ xe xong, xông ào vào sảnh chính sân bay, bởi vì quá nhanh, suýt chút nữa va vào người đẹp.

      “Xin lỗi! Tôi vội.” vội vàng lời xin lỗi.

      “... Là cậu?” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp kinh ngạc .

      Mạc Đông Lăng ngây ngẩn cả người, phải chứ? Rốt cuộc trong lúc mất trí nhớ xảy ra chuyện gì, sao còn tòi ra người phụ nữ trung niên xinh đẹp cũng nhận ra ?

      ngờ, người gặp chính là hai người tiễn mẹ con Thư Mật Nhi lên máy bay – Thư Tử Nhiễm và Thư Cách Gia.

      , biết ta?” Mới đầu Thư Cách Gia chú ý nhìn, càng nhìn càng cảm thấy quen mặt.

      Thư Tử Nhiễm đương nhiên nhớ , bà có khả năng gặp bất kỳ ai đều quên được, chứ đừng tới người đàn ông xuất bên cạnh con mình, ấn tượng của bà càng khắc sâu, ba năm trước đây từng gặp lần trong bệnh viện nhớ kỹ.

      Mặc dù Mật Mật vẫn chịu cha của Mạc Mạc là ai, nhưng từ chỗ Caroline, bà biết được chính là người đàn ông trước mắt!

      “Đâu chỉ là biết!” Thư Tử Nhiễm hừ lạnh tiếng, dám bắt nạt con bà, cậu ta có kết quả tốt sao!

      Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trán Mạc Đông Lăng, chắc có sức quyến rũ lớn như vậy chứ? Tuổi này cũng quá lớn rồi!

      Thư Cách Gia rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Mạc Đông Lăng, “Này! Khoan hãy , tôi cũng cảm thấy rất quen mắt.”

      trách được nhận ra, khi tìm người lúc trước nhìn chính là ảnh chụp, sau khi tìm được cũng chỉ gặp dáng vẻ bị thương của lần trong phòng bệnh, ngay cả cũng chưa từng .

      Mặt Mạc Đông Lăng đầy vạch đen, đây... Là kiện quỷ dị trong truyền thuyết sao?

      “Tôi nhớ ra rồi! chính là học đệ Mạc Đông Lăng được đại ca tôi kêu tôi hỗ trợ tìm kiếm!” Thư Cách Gia đột nhiên nghĩ ra.

      “A... Chẳng
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20:

      Editor: Puck

      Bóng đêm, giống như sân khấu màu đen, chậm rãi kéo ra.

      Mạc Đông Lăng vuốt cặp mắt chua xót, đứng dậy tới cửa sổ sát đất, tầm mắt nơi này vô cùng tốt, có thể nhìn đèn đuốc sáng trưng cả thành phố.

      Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại thanh thúy cắt đứt suy nghĩ của , thấy hiển thị cuộc gọi đến, vội vàng nhận.

      【Mạc tiên sinh, tra ra được Thư tiểu thư trước mắt ở nước Ý, tôi gửi vị trí chỗ ở cụ thể vào điện thoại di động của ngài. 】

      “Được.” chữ sạch gọn gàng, khóe môi nhếch lên vui sướng.

      Rất nhanh, tin nhắn tới, lập tức gọi điện thoại cho máy bay tư nhân của mình, để cho người ta chuẩn bị suốt đêm trước khi cất cánh Italy.

      Mặc kệ trí nhớ của mất bao nhiêu, từ bây giờ, muốn tìm trở về hoàn toàn.


      Trong sân khấu kịch nào đó ở Italy.

      Thư Mật Nhi ngồi trong phòng trang điểm sau sân khấu, mấy ngày nay biểu diễn hết tiết mục này đến tiết mục khác, mỗi lần sau khi kết thúc cũng sắp rạng sáng, về đến nhà nhìn thấy thân thể nho của con trai co rúc ghế salon, nơi nào đó trong lòng, hung hăng nhéo đau mấy cái.

      phải là người mẹ tốt hoàn thành trách nhiệm, Mạc Mạc mới hai tuổi, là lúc cần cha mẹ làm bạn, lại thể cho con cái gì.

      “Mật Mật, tới lượt .”

      Những người bên cạnh thấy ngồi ngây ngốc, khỏi nhắc nhở.

      “A...” Thư Mật Nhi đáp tiếng, rồi cầm violin lên sân khấu.

      Khúc nhạc của giống như xâm nhập vào sinh mạng, khiến người xem dưới sân khấu say mê vào trong đó, tất cả cảm xúc cũng bị kích động rồi, dần dần phóng đại.

      Mạc Đông Lăng ngồi ở vị trí rất xa phía sau, tới tương đối trễ, vị trí tốt đều bị người ta chiếm, từ đầu tới đuôi, đều nghiêm túc nghe, trong đầu bỗng nhiên lướt qua cảnh quen thuộc.

      Ba năm trước đây, từng ngồi dưới sân khấu nghe biểu diễn sao?

      thể thừa nhận, khúc nhạc của có linh tính, có thể xâm nhập vào lòng dạ con người, thậm chí là linh hồn, biểu diễn xong, người xem dưới sân khấu im lặng như tờ, mọi người cũng nín thở ngưng thần thưởng thức khúc nhạc tuyệt mỹ,

      Tuy Mạc Đông Lăng hiểu nhạc, nhưng nghe được ra tốt xấu, khỏi đưa mắt nhìn nghiêm túc kéo đàn sân khấu lần nữa, gương mặt xinh đẹp của thấp thoáng dưới ánh đèn, trắng nõn mà thánh khiết.

      như thế, thương mình?

      hơi nghi ngờ, rốt cuộc năm đó vì nguyên nhân gì mà ấy lại mua mình, chung sống cùng mình lâu ngày hơn nửa năm, mình lúc đó, ôm tâm trạng như thế nào cam tâm tình nguyện lưu lại?

      Tình , trong ý tưởng của , luôn luôn tồn tại.

      ngờ, từng có lần oanh oanh liệt liệt, nhưng ngờ ông trời cố tình trừng phạt , cướp đoạn trí nhớ tốt đẹp kia .

      Khúc nhạc vừa dứt, toàn sân khấu bộc phát ra tiếng vỗ tay mãnh liệt.

      Thư Mật Nhi tao nhã khom lưng, cám ơn người xem, sau đó xoay người ra lối ra.

      Từ đầu đến cuối, đều nhìn thấy Mạc Đông Lăng, bởi vì bóng dáng núp nơi tối tăm, hơn nữa ở vị trí phía sau, vốn thấy được.

      Sau khi xuống sân khấu, Mạc Đông Lăng cũng đứng dậy rời , muốn tìm .

      Thư Mật Nhi đơn giản tháo hết trang sức chuẩn bị về, Mạc Mạc ở nhà mình, rất lo lắng.

      Từ phòng trang điểm ra ngoài, phải qua đoạn hành lang rất dài, rất nhanh, chỉ muốn nhanh chóng về nhà với con trai, lúc qua khúc quanh, ngờ phía trước lại đột nhiên xuất bó hoa hồng màu đỏ to, dọa lui về sau hai bước, còn tưởng rằng gặp phải người hâm mộ điên cuồng.

      lui về sau hai bước, muốn để ý đến chuyện này.

      Nhưng mà, để cho ngoài ý muốn –

      Mạc Đông Lăng xuất phía sau bó hồng, mặt thành khẩn : “999 đóa hồng, đại biểu tâm ý của .”

      Nhịp tim của Thư Mật Nhi chợt tăng nhanh, đến đây? nhớ ra toàn bộ rồi sao?

      “Mật Mật, mặc dù nhớ chuyện trước kia của chúng ta, xin em vẫn cho cơ hội chăm sóc
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21:

      Editor: Puck

      Trở lại phòng khách, hai người ngồi ghế sa lon, ai mở miệng trước.

      mình mang theo đứa bé, rất vất vả.”

      Mạc Đông Lăng dùng câu khẳng định mà phải câu nghi vấn, độc thân vừa làm việc vừa mang theo đứa bé, làm sao có thể khổ cực?

      Theo lý thuyết gia cảnh nhà rất tốt! Sao còn phải nỗ lực làm việc duy trì kế sinh nhai?

      đột nhiên nhớ tới Thư đại ca , gần đây cả nhà họ mới biết Mật Mật có con trai, trong lòng bỗng dưng dâng trào niềm thương tiếc, ba năm này, rốt cuộc chịu bao nhiêu khổ sở?

      “Chỉ có phòng ngủ, buổi tối ngủ ghế sa lon, tôi lấy chăn cho .”

      Thư Mật Nhi vừa mới đứng lên bị kéo cánh tay, trọng tâm ổn định té nhào vào trong ngực , vội vàng giùng giằng định đứng lên.

      “Để cho ôm lát, được ?” Hai cánh tay của Mạc Đông Lăng ôm chặt eo , muốn ôn lại thân mật trước kia của hai người, cố gắng để cho mình nhớ lại gì đó.

      được!” Thư Mật Nhi tức giận trừng mắt nhìn , sớm biết thích động chân động tay như vậy cho vào nhà mình.

      Mạc Đông Lăng dĩ nhiên nghe lời, hôn thẳng lên môi mềm đỏ mọng của , liếm, mút, hút, cắn, từ nông sơ đến nồng đậm, cho đến khi người phụ nữ trong ngực thở gấp đều đặn mới dần buông lỏng kiềm chế ra.

      “Khốn kiếp!” Thư Mật Nhi đánh ra cái tát.

      Tiếng vang thanh thúy lẳng lặng vang vọng quanh quẩn trong gian yên tĩnh, Mạc Đông Lăng phản bác, bởi vì bản thân đúng là kẻ khốn kiếp, lại quên mất người mình , để cho thân mình chịu nhiều khổ sở và nổi như vậy.

      “Xin lỗi...” buồn buồn xin lỗi.

      Thư Mật Nhi đẩy ra chạy vào phòng ngủ, sững sờ vuốt ve môi mình, đó còn lưu lại nhiệt độ của , thể phủ nhận, mình vẫn quên được , cũng trốn được lưới tình dịu dàng giăng ra.

      Nhận thức này để cho trong lòng rất thoải mái, tại sao phụ nữ nhất định bị ăn đến sít sao?

      Mạc Đông Lăng dựa vào ghế sa lon khổ sở nhíu mày, cái hôn vừa rồi trong nháy mắt trong đầu giống như như thoáng qua hình ảnh, chợt lóe rồi biến mất.

      Tối nay, trong phòng ngoài phòng, hai người đều mất ngủ.


      Rạng sáng ngày hôm sau.

      Mạc Đông Lăng vừa mới mở mắt, phát bé trai đứng trước mặt, hai người mắt to trừng mắt .

      “Chú là ai?” Mạc Mạc đề phòng hỏi.

      “Chú...” Mạc Đông Lăng rất muốn “Chú là cha con”, nhưng đồng ý thể lung tung với thằng bé, Mạc Mạc còn , nên từ từ chung đụng với thằng bé trước, để cho bé thích cũng như lệ thuộc vào mình, rồi cho bé.

      “Chú là ăn trộm?” Mạc Mạc lui về sau bước, cầm súng đồ chơi của mình, giống như tiểu đại nhân theo dõi .

      phải... Chú là... của mẹ cháu” (bạn).

      còn chưa xong, thấy Thư Mật Nhi mặt hoang mang sợ hãi chạy ra từ phòng ngủ, hiển nhiên vừa mới tỉnh ngủ, đầu tóc rối bời chịu nổi, quai váy ngủ cũng rớt sang bên vai, lộ ra bả vai mềm nhẵn.

      “Mạc Mạc, con hù chết mẹ.” Thư Mật Nhi lòng bổ nhào về người con trai, hoàn toàn đếm xỉa đến tồn tại của Mạc Đông Lăng.

      “Mẹ, chú ấy là ai?” Mạc Mạc ngẩng đầu lên hiểu hỏi.

      Lúc này Thư Mật Nhi mới nhìn về phía Mạc Đông Lăng ngồi ghế sa lon, trong đầu bối rối trong nháy mắt, lúc lâu mới phản ứng được, cũng ý thức được giờ phút này hình tượng của mình rất đẹp.

      “Khụ...” Mạc Đông Lăng hắng giọng ho, sáng sớm mặc thành hấp dẫn như vậy, biết dục vọng của người đàn ông mạnh nhất vào sáng sớm sao? Quả thực thử thách nhẫn nại của !

      “À... Chú ấy là bảo mẫu mẹ mời cho con.” Thư Mật Nhi khẽ qua.

      -_-|||

      Nghe như thế, mặt Mạc Đông Lăng đen sì, sao lại thành... Bảo mẫu đây?

      “Có ? Về sau chú ấy có thể chơi với con rồi hả?” Mạc Mạc non nớt hỏi, tròng mắt đen như ngọc trai lộ ra vẻ hưng phấn.

      Bé chỉ là bạn hai tuổi, mặc dù biết mẹ vất vả kiếm tiền mỗi ngày, rảnh rỗi chơi với mình, nhưng đáy lòng vẫn mãnh liệt mong muốn có bạn
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22 (thịt béo):

      Editor: Puck

      【Con trai, phải con đùa với mẹ chứ? Đừng để cho người ta lừa.】

      May mà nhiều năm qua, mẹ Mạc biết con trai có rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài, nhiều năm qua bà vẫn mắt nhắm mắt mở, chính là hy vọng con trai mau sớm hồi tâm, sau đó cưới vợ khéo léo hiểu chuyện sống qua ngày.

      “Mẹ, mẹ cũng quá đánh giá thấp con trai mình rồi, có phải của con hay , con còn ràng sao?” Mạc Đông Lăng chuyện với mẹ mình vẫn luôn tùy tiện.

      Mẹ Mạc suy nghĩ chút thấy cũng đúng, con trai ba mươi, lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, chỉ có lừa gạt người khác, nào có ai lừa gạt được con trai mình?

      【Đối phương là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì? Đứa bé mấy tuổi?】

      “Mẹ, mẹ tra hộ khẩu hả! Người ta vốn có ý định gả cho con, đường theo đuổi vợ còn rất dài! Chờ đến lúc, con tự nhiên dẫn họ về nhà.”

      thể nào, còn có phụ nữ mà con trai mẹ giải quyết được?】 Mẹ Mạc bị khơi dậy lòng hiếu kỳ cực lớn.

      Mạc Đông Lăng thở dài, “Mẹ phải biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chuyện gì cũng có thể xảy ra, mẹ đừng chuyện này cho cha và ông nội trước, tránh cho bọn họ kích động quá.”

      【Ừ, tuyệt đối giữ bí mật, nhưng con phải nhanh chóng dẫn cháu nội của mẹ về nhà!】

      “Tuân lệnh! Lời của mẫu thân đại nhân chính là thánh chỉ!” Mạc Đông Lăng cười hì hì , cá tính của cực kỳ giống mẹ, đây chính là trong những nguyên nhân hai mẹ con hết sức hợp ý.

      Sau khi cúp điện thoại xong, gọi cho trợ lý Tư Đồ Duệ, hỏi thăm tình huống công ty hai ngày nay, cũng cho cậu ta biết trong thời gian ngắn mình thể quay về, mỗi tuần buổi chiều tiến hành hội nghị video, có bất kỳ truyện quan trọng gì cũng phải báo cáo cho mình trước.

      Tư Đồ Duệ đáp ứng từng việc, vào giải trí Kinh Hoàng và Nam Cung Thần và tập đoàn Đế Hào tư cùng thời gian, đều là trợ lý đắc lực và trung thành nhất của Boss mình.


      Thư Mật Nhi về trước tiếng, vào nhà nhìn thấy bóng người, trong lòng khỏi kỳ quái, Mạc Đông Lăng dẫn Mạc Mạc ra ngoài chơi sao?

      Đột nhiên, cửa phòng tắm mở ra, Mạc Đông Lăng gần như chỉ quấn chiếc khăn lông bên hông ra, tóc vẫn còn nước, giọt nước chảy từ bên trán xuống, ngực to lớn có lực của .

      Có thể thấy cơ bụng tám múi màu lúa mạch của , bắp thịt căng đầy, đường cong lưu loát, nhìn xuống dưới chút nữa, chính là bị khăn lông che kín...

      Bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cảnh này cũng nhịn được mà mặt đỏ tới mang tai, Thư Mật Nhi cũng ngoại lệ.

      Ba năm này, vẫn tiếp nhận lời tỏ tình của bất kỳ người đàn ông nào, vẫn luôn trong giai đoạn đóng cửa, vì thế Caroline còn cười , thậm chí lựa chọn đàn ông giúp , đều bị từ chối.

      Nhưng việc này hề đại biểu thích đàn ông, chỉ có điều phải muốn cái kia mà thôi.

      Hôm nay, đứng trước mặt mình, vẫn hấp dẫn như thế, là người phụ nữ sinh đứa bé, nếu có phản ứng mới là kỳ quái.

      Mạc Đông Lăng ngờ tới trở về sớm, rất tự nhiên lau tóc tới trước mặt , “Sao gọi điện thoại để đón em?”

      từng bước từng bước đến gần khiến cho Thư Mật Nhi hoảng hốt, nhiệt độ mặt tăng mạnh, người đàn ông này mắc bệnh sạch hả! Ban ngày tắm cái gì?

      “Trước kia tôi đều tự mình về.” mím môi lầm bầm.

      “Trước kia là trước kia, bây giờ phải có rồi sao?” Mạc Đông Lăng ép tới góc tường.

      Thư Mật Nhi ngẩng đầu liếc , “ khi tôi quen tồn tại của , ngộ nhỡ ngày nào đó lại biến mất, để cho tôi và Mạc Mạc làm thế nào?”

      ngày như vậy.” Mạc Đông Lăng kiên định.

      “Kế hoạch thay đổi khó lường.” Thư Mật Nhi bĩu môi, ai cũng chắc chắn được chuyện tương lai.

      “Tin tưởng , loại chuyện mất trí nhớ này chắc xảy ra lần thứ hai người .” Cặp mắt Mạc Đông Lăng như đuốc nhìn chằm chằm.

      Thư Mật Nhi quay đầu câu nào, muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này; hai là muốn tiếp tục đối diện với da thịt màu lúa mạch làm người ta nghĩ lung tung.

      “Mạc Mạc đâu?” sang chuyện
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23:

      Editor: Puck
      Thư Mật Nhi khinh bỉ liếc nhìn , hoàn toàn tin lý do thoái thác của .

      thay lòng, cũng nguyện mất trí nhớ.” Mạc Đông Lăng cãi lại vì mình.

      “Giải thích chính là che giấu!” Thư Mật Nhi đẩy ra dưới vòi hoa sen.

      Mạc Đông Lăng vội vàng chân chó điều chỉnh nước nóng giúp , xuống giọng dỗ dành : “ rửa giúp em.”

      “Tránh ra! Đừng cho rằng tôi biết có chủ ý gì.” Thư Mật Nhi còn lâu mới cho cơ hội thứ hai, mặc lạnh từ chối, hận thể đuổi ra ngoài.

      nghĩ như vậy, biết con trai sắp tỉnh.”

      “Mạc Mạc là của mình tôi! Đừng cho rằng tôi đồng ý cho vào đây là thừa nhận là cha thằng bé.” Thư Mật Nhi lườm .

      Mạc Đông Lăng chỉ có thể theo lời : “Đừng nóng giận, biết mình còn trong giai đoạn thực tập, có đủ tư cách hay còn phải chờ em mới tính.”

      Hai người náo loạn trong phòng tắm hồ lâu, mở cửa nhìn thấy Mạc Mạc dụi mắt ngái ngủ từ trong phòng ngủ ra, chỉ mặc áo ngắn tay và quần ngắn hình phim hoạt hình, bé đáng đến mức khiến cho người ta muốn hôn cái.

      “Mẹ, đại Mạc Mạc cũng tắm giúp mẹ sao?” Mạc Mạc hiểu hỏi.

      Thư Mật Nhi túng quẫn, bị con trai bắt gặp “Gian tình”, quả nhiên dễ che giấu.

      “Đúng vậy, chú chà lưng giúp mẹ, bởi vì tay mẹ với tới.” Mạc Đông Lăng tỏ vẻ rất tự nhiên tiếp.

      “À... Mẹ, con đói rồi.” Mạc Mạc ra vẻ đáng thương sờ lên bụng lép xẹp của mình.

      “Con ngoan, mẹ ngay lập tức nấu cơm cho con, con và... Đại Mạc Mạc chơi lát nữa trước.” Thư Mật Nhi thở dài hơi, vào phòng thay quần áo, sau đó xuống bếp.

      Mạc Đông Lăng chơi trò chơi với Mạc Mạc ở phòng khách, hai người chơi đến điên khùng vui vẻ thôi, nhất là Mạc Mạc, cười đến miệng khép lại được rồi.

      Buộc tạp dề xào rau trong phòng bếp, Thư Mật Nhi nghiêng đầu thoáng nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, bé trai vẫn cần cha, có thể chơi cùng bé, đạo lý cho bé, gia đình như vậy mới coi như đầy đủ, thiếu bất kỳ nhân tố nào đều tạo ra bóng ma trong lòng đứa .

      Có lẽ, vì con trai, cũng có thể đón nhận Mạc Đông Lăng.

      Mặc dù Mạc Đông Lăng chơi, nhưng thỉnh thoảng khóe mắt liếc về bóng lưng trong phòng bếp, rất khó tưởng tượng bản thân mình ngày như vậy, nhưng tình cảnh kia lại quen thuộc như thế.

      có cảm giác, trí nhớ của mình chậm rãi khôi phục, trong đầu luôn đột nhiên lên chút hình ảnh gặp trước đó, mặc dù nhân vật bên trong rất mơ hồ, nhưng biết đây chính là và Thư Mật Nhi.

      “Mạc Mạc, rửa tay ăn cơm .” Thư Mật Nhi bưng món ăn nấu xong lên bàn cơm trong phòng ăn.

      “Vâng.” Mạc Đông Lăng trở mình đứng lên từ đất, chạy vào toilet tự mình rửa tay.

      Mạc Đông Lăng nhìn cảnh này, trong lòng bỗng dưng nhéo đau, con trai cả Mạc Thừa Úy và Mạc Mạc cùng tuổi, ngay cả ăn cơm cũng phải có người đút mới chịu ăn, chứ đừng tới tự mình rửa tay, chỉ cần bé về nhà, người lớn trong nhà đều vây quanh, suýt chút nữa coi bé là Hoàng đế mà cung phụng.

      Xem ra lễ mừng năm mới năm nay phải đưa Mạc Mạc về nhà chuyến, để tiểu Thừa Úy học chút, bé trai quá yếu ớt cũng tốt.

      Thư Mật Nhi phát , kể từ sau khi Mạc Đông Lăng đến đây, con trai vui vẻ nhiều, luôn có thể thay đổi cách thức chơi với Mạc Mạc, lại còn mua đống đồ chơi mà bé trai thích cho con trai...

      Mới đầu còn muốn ngăn cản Mạc Đông Lăng mua nhiều món đồ chơi như vậy, nhưng vừa nhìn thấy hai mắt Mạc Mạc tỏa sáng lại đành lòng, thiếu nợ con trai nhiều lắm, chỉ cần bé vui vẻ, bản thân còn cầu xa vời gì đây?

      Buổi tối, Thư Mật Nhi kể chuyện xưa dỗ dành con trai ngủ, hờ hững : “Mạc Mạc, có phải con rất thích đại Mạc Mạc chơi với con ?”

      “Vâng.” Đứa bé mà! Đều có mưu tính, thích hay thích đều chia ra rất ràng.

      “Mạc Mạc, con muốn cha sao?”

      muốn.” Mạc Mạc trả lời rất quả
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :