1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Anh nghĩ anh sẽ không thích em - Nam Quan Yêu Yêu (1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14:

      Editor: Puck

      Mạc Đông Lăng gật đầu, rất muốn nhìn vóc người trêu ngươi của Thư Mật Nhi, nhưng ánh mắt vẫn tự chủ được mà ngắm, lửa trong lòng cũng bắt đầu dâng trào “Vụt vụt”.

      “Em lạnh sao?”

      “Hả... Bây giờ hè.” Mặt Thư Mật Nhi đầy vạch đen, người này, sao vậy?

      “Bên trong nhà bật điều hòa, em nên mặt nhiều chút.” Mạc Đông Lăng tiếp tục .

      Thư Mật Nhi nghi ngờ liếc , sau đó cúi đầu nhìn mình, “Em mặc quần áo ở nhà mùa hè! Rất mát rất thoải mái.”

      Mát mẻ cái mông! ràng là hấp dẫn người ta! Mạc Đông Lăng thầm nghĩ trong lòng.

      “Rất mát rất thoải mái?” cắn răng.

      “Đúng vậy!” xong, Thư Mật Nhi để ý đến nữa, ngồi thẳng xuống ăn mì, bụng sớm đói đến kêu ục ục.

      “Ăn ngon!” nhịn được ca ngợi, “Giấu được đủ sâu!”

      “Lúc học đại học, tự lực cánh sinh ở bên ngoài mấy năm, nhàn rỗi có chuyện gì nên học chút.”

      Mạc Đông Lăng , lúc du học nước ngoài, biết mấy người Đằng Cận Tư, Nông Dịch Tiêu và Nam Hoa Cẩn, bốn người đánh quen biết, kết làm em khác họ.

      Mới tới đất khách, xa cách cha mẹ và người nhà, đương nhiên phải học tay làm hàm nhai, cho dù công tử con nhà giàu cũng ngoại lệ, cho nên, học mỳ Ý lúc trước phát huy tác dụng vào bây giờ rồi.

      “Du học nước ngoài?” Thư Mật Nhi nhìn .

      “Ừ.”

      Thư Mật Nhi cắn nĩa muốn lại thôi, “...”

      “Hả?”

      “Em hỏi đừng giận!

      Mạc Đông Lăng nhìn , đại khái đoán được định hỏi điều gì, “Ừ.”

      “Nhìn gia cảnh tầm thường, sao lại bị bán đấu giá ở chợ đêm?”

      “Thua cuộc.”

      Mặc dù chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nhưng giờ ra cũng cảm thấy có gì.

      “Hả? Đánh cuộc với bạn sao?”

      Thư Mật Nhi kinh ngạc, mới bắt đầu dự đoán hai khả năng, lại bị đoán trúng, sớm nghe có vài người nhàn rỗi mà nhàm chán thích chơi trò chơi kích thích này, ngờ... Mình lại gặp được .

      Mạc Đông Lăng gật đầu.

      “Lá gan mấy lớn, sợ rơi vào trong tay người tâm lý biến thái sao? Chợ đêm Las Vegas vô cùng hắc ám, hạng người gì cũng có.” Thư Mật Nhi chép miệng.

      bị nhị ca và tam ca gài bẫy, có chơi có chịu, hối hận cũng kịp rồi.” Mạc Đông Lăng than thở.

      ruột ?”

      phải, khác họ, tụi vốn đùa giỡn, chỉ có điều tiền đánh cuộc lần này hơi lớn, may mắn, gặp được em, bằng chặt hai người kia là thể!”

      Thư Mật Nhi cúi đầu uống ngụm nước, che giấu ửng đỏ mặt mình.

      “Đêm hôm đó, tâm tình em tốt, đầu tiên quán bar uống rượu với Caroline, sau bị ấy kéo đến chợ đêm, xui xẻo chộp được ...”

      “Bởi vì người đó?”

      “Ừ, em và ấy được cha mẹ hai nhà định hôn ước từ , ấy là quân nhân Trung Quốc tại chức, mà em mang quốc tịch , hai chúng em, nhất định thể ở chung chỗ. Lần trước ấy tới tìm em là vụng trộm cải trang xuất ngoại, chúng em , ấy chỉ là rể họ của em mà thôi.” Thư Mật Nhi giải thích đơn giản lần.

      Mạc Đông Lăng nhíu mày, rể họ?

      ra, người tổn thương chỉ có người đàn ông kia, còn có chị họ của .

      “Nếu khó chịu, khóc tốt hơn.” trầm giọng mở miệng.

      Thư Mật Nhi lắc đầu, “Đêm gặp , chính là lúc em khó vượt qua nhất, thời gian chung sống cùng nửa năm này, ... dần dần thay thế vị trí của ấy trong cảm nhận của em.”

      đến phần sau, giọng của càng ngày càng , bé yếu ớt như ruồi muỗi.

      thổ lộ khiến Mạc Đông Lăng rung động trong lòng, đưa tay ôm vào trong ngực, “Mật Mật.”

      Hai người quay lại lần nữa, bởi vì ra lý do, tình cảm càng sâu hơn, ngày ngày cũng hận thể dính vào chỗ, sau đêm hoan ái nào đó, Thư Mật Nhi nằm ngực hỏi, “ gửi tin cho các ấy biết tung tích của sao? Thời gian dài như vậy, người nhà bạn bè của lo lắng.”

      có việc gì, mỗi người bọn họ đều thần thông quảng
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15:

      Editor: Puck

      Thư Mật Nhi cười ôm cánh tay chị em tốt, gắt giọng: “Biết rồi.”

      đàng hoàng cho chị, bởi vì người khác mà tự giận mình chứ?” Thư Cách Gia vẫn hơi lo lắng.

      có, em ấy, ấy cũng em.”

      Lúc lời này, mặt Thư Mật Nhi lên thẹn thùng say lòng người, giờ phút này hạnh phúc.

      “Chuẩn bị lúc nào dẫn tới ra mặt mọi người?”

      Thấy vẻ hạnh phúc của Thư Mật Nhi, Thư Cách Gia lòng cảm thấy vui mừng vì ấy, vẫn lo lắng ấy tìm lối ra sau bóng ma tình cảm của Úy Học Nghiêu và Thư Tinh Sở, giờ, rốt cuộc có thể yên tâm.

      “Mấy ngày nữa đúng lúc là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội, em và ấy cùng .”

      “Được.”

      Sau khi dạo xong, hai người cùng ăn cơm tối rồi mới về nhà mình, chiến lợi phẩm rất phong phú, mỗi người vài túi.

      Mạc Đông Lăng cũng có ý kiến gì khác về việc dẫn gặp người lớn trong nhà, dán vào lỗ tai nỉ non, “Nghĩ kỹ chưa, muốn chuyển từ dưới đất lên mặt đất?”

      Lúc này Thư Mật Nhi mới nghĩ đến vấn đề rất nghiêm trọng: Nếu như dẫn tham gia tiệc mừng thọ ông nội, vậy chắc chắn xuất trong tầm mắt công chúng, người nhà của và bạn bè cũng lập tức biết...

      “Vậy phải làm sao bây giờ? cũng thể cứ như vậy?”

      nghe em.” Mạc Đông Lăng tỏ vẻ mặc cho em làm chủ.

      “Ghét! Tự quyết định!” Thư Mật Nhi giận hờn đập .

      “Được rồi, nàng dâu xấu xí vẫn phải gặp cha mẹ chồng.”

      “Ba hoa!”

      Hai người ngọt ngào liếc mắt đưa tình, tiếng cười khoan khoái êm tai dễ nghe vang vọng trong phòng rộng lớn.

      Nhưng mà, thời gian vui sướng luôn rất ngắn ngủi, cho dù như thế nào bọn họ cũng ngờ, rủi ro lại đến nhanh như vậy, làm cho người ta vội vàng kịp chuẩn bị như thế.

      Vào ngày sinh nhật lần thứ tám mươi của Louis lão tiên sinh, Thư Mật Nhi bị cha mẹ gọi về từ sáng sớm, gia tộc khổng lồ chính là nhiều quy củ.

      Tiệc tối lúc bảy giờ, Mạc Đông Lăng ra cửa trước hai giờ, định mình lái xe dạo thành phố Luân Đôn, đoán chừng qua tối nay, tụi đại ca lập tức biết được hành tung của mình, cách ngày về nhà, càng ngày càng gần.

      có mục đích dọc theo đại lộ, đột nhiên phát vẫn có xe theo sau , cho rằng bản thân nghĩ nhiều, sau đó quẹo qua mấy đường mới phát mình quả bị người theo dõi.

      Trong lòng kỳ quái: mới tới Luân Đôn mấy ngày thôi mà? phải chứ?

      Trong đầu đột nhiên thoáng qua ý nghĩ: Chẳng lẽ những người này tìm mình?

      chút do dự nhấn chân ga, muốn bỏ rơi những người này, đều tự trách mình mấy ngày nay sơ suất quá, xuất nhiều lần phố chợ Luân Đôn, cũng khó trách bị người lần theo dấu vết.

      Để cho kỳ quái chính là, hình như xe phía sau chỉ có chiếc, dường như cùng băng nhóm, bằng có cảnh người truy ta đuổi, nhường đường, chuyện này là sao?

      Mà lúc này Thư Cách Gia trang điểm chợt nhận được điện thoại của người dưới, là tìm được Mạc Đông Lăng, đuổi theo ta, nhưng đường gặp phải ngoài ý muốn nho , đụng phải băng đối đầu với bọn họ, cố ý vướng chân bọn họ.

      【Ăn miếng trả miếng, lấy bạo chế bạo! Coi như đây phải địa bàn của chúng ta, cũng đừng ức hiếp lên đầu chúng ta. 】

      Thư Cách Gia tức giận , trong từ điển của , chưa từng có hai chữ nhận thua.

      “Hiểu.”

      Mạc Đông Lăng cảm giác mình rất xui xẻo, hình như đụng phải hai hắc bang sống mái với nhau, bi kẹp ở giữa, có khả năng làm bia đỡ đạn, sớm biết như vậy, hôm nay nên ra cửa sớm.

      Gặp quỷ!

      Đánh lái, dẫm chân ga, quay đầu, thắng xe, xoay tròn vòng lớn 180 độ, lốp xe ma sát mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, từ bãi đậu xe duy nhất, thay đổi luôn phương hướng, lái vào đường xe chạy ngược chiều khác.

      Lúc học đại học, bốn em tụi từng chơi đua xe thời gian, bất kỳ trò chơi gì, đều chơi đến đỉnh cao nhất, cũng thú vị, đua xe cũng thế.

      Cho nên, muốn theo dõi , còn quá non nớt!

      Cũng trong lúc đó, phía sau phát ra tiếng va chạm kịch liệt, những xe đuổi theo kia nghĩ tới Mạc Đông Lăng quay sang đường khác, khi người phía trước do dự thắng xe đổi đường, xe sau kịp xu thế đụng vào, chỉ nghe tiếng rầm va chạm vào nhau, mấy chiếc xe cực phẩm cứ báo hỏng như vậy, cũng may những người trong xe đều chuyên nghiệp, trong thời gian rất ngắn, giảm tổn thương đến thấp nhất.

      Thuộc hạ của Thư Cách Gia vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho em chờ ở đường khác, dặn dò bọn họ cần phải đuổi theo xe Mạc Đông Lăng, mình
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16 (4000):

      Editor: Puck

      Mắt thấy bữa tiệc sắp bắt đầu, Thư Mật Nhi gấp đến độ xoay quanh, ràng rồi! Sao còn nhận điện thoại?

      “Mật Mật, người còn chưa tới sao?” Thư Tử Nhiễm tới.

      Thư Mật Nhi lắc đầu, “Mẹ, trong lòng con hơi lo lắng.”

      có chuyện gì, có thể đường bị kẹt xe.” Thư Tử Nhiễm an ủi con .

      “Vâng.” Thư Mật Nhi cũng chỉ có thể nghĩ vậy.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khách mời gần như đến đông đủ, nhưng Mạc Đông Lăng vẫn xuất , Caroline nắm tay bạn tốt, “Mật Mật, phải ta lâm trận luống cuống chứ?”

      “Tớ biết.”

      giờ Thư Mật Nhi rối nùi, biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, buổi sáng trước khi ra cửa hai người còn tốt đẹp, sao đột nhiên lại nhận điện thoại đây?

      Ống kính chuyển đến chỗ người khác:

      Người của Elias đến rất đúng lúc, thương thế Trình Phi rất nghiêm trọng, Mạc Đông Lăng té xuống đất bất tỉnh, hai người lập tức được đưa đến bệnh viện chữa trị.

      Hai ngày sau, Mạc Đông Lăng tỉnh lại, nhưng quên mất vì sao mình đến Luân Đôn, lại càng hiểu vì sao mình nằm viện.

      Nhóm người Đằng Cận Tư hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt nặng nề, hỏi bác sỹ mới biết não của bị thương nặng, xuất mất trí nhớ gián đoạn, về y học, tượng này cũng đặc biệt, phải có khả năng khỏi hẳn, cái này phải xem ý thức của bệnh nhân.

      Vừa vặn chính là, Mạc Đông Lăng quên mất toàn bộ chuyện trong lúc mình mất tích, mà tất cả trí nhớ trước đây, đều còn.

      Sau khi nhóm người Đằng Cận Tư thương lượng xong quyết định cho biết, có lẽ quên là chuyện tốt với , cuộc sống trong khoảng thời gian bị mua nhất định dễ chịu, bằng sao lại cố tình quên mất đoạn ký ức kia đây?


      Ba năm sau.

      Trong trấn nào đó cạnh bờ biển New Zealand, có bé trai chừng hai tuổi chân trần chơi bờ cát.

      “Mẹ và cha... Dắt... Mạc Mạc.”

      Giọng trẻ thơ đáng , vừa lẩm bẩm, vừa dùng tay vẽ cái gì đó.

      “Mạc Mạc, Mạc Mạc!”

      Đột nhiên, từ nơi xa truyền đến tiếng kêu gọi lo lắng.

      “Mẹ.” Bé trai đứng thẳng lên, bây giờ bé vẫn còn chưa thể hoàn chỉnh câu, chỉ có thể giơ tay bé mập mạp lên về phía mẹ, hy vọng mẹ có thể nhìn thấy mình.

      Sau khi Thư Mật Nhi thấy con trai, lập tức chạy tới, tay kéo bé, “Mạc Mạc, về sau được chạy loạn biết ? Mẹ rất lo lắng.”

      “Mẹ, con... Vẽ tranh.” Mạc Mạc chỉ về chỗ bé vừa mới ngồi xổm, đó vẽ ba người.

      Ánh mắt Thư Mật Nhi hơi chua xót, con trai vẽ nhà ba người, bé mới như vậy, cũng biết bạn khác có cha, còn mình có.

      Ba năm trước đây, vào ngày sinh nhật tám mươi tuổi của ông nội, Mạc Đông Lăng đột nhiên biến mất, cho rằng đùa giỡn mình, tháng sau, vẫn có chút tin tức.

      Mà đúng lúc đó, phát mình mang thai.

      Kể từ sau khi biến mất, vẫn luôn hoảng hoảng hốt hốt, ngay cả dì cả tới cũng biết, sau khi kiểm tra, mới biết bé cưng hơn hai tháng.

      đấu tranh khoảng thời gian, vẫn quyết định sinh đứa bé ra.

      Caroline mắng ngu, người chạy, còn sinh đứa bé cho ta làm gì?

      Đứa bé vô tội, là kết tinh tình của bọn họ, muốn tàn nhẫn bóp chết bé.

      dám chuyện mang thai cho người nhà, ngay cả Cách Cách quan hệ tốt nhất, cũng mới biết sau khi sinh đứa bé.

      “Tên đàn ông thúi đó là ai? Xem chị có chặt ta ra !” Thư Cách Gia thở hổn hển mắng.

      “Cách Cách, em muốn .”

      Thư Mật Nhi mím môi lắc đầu, muốn nhớ lại.

      Thư Cách Gia thấy tâm ý quyết, nên ép buộc nữa, ngược lại lời khách sáo với Caroline, Caroline lo có ai châm chọc, nên toàn bộ mọi chuyện cho ấy

      Vì vậy, Thư Cách Gia bắt đầu bí mật tìm người đàn ông Trung Quốc tên Lăng Đông Mạc, trùng họ trùng tên cũng ít, nhưng ai đúng.

      Caroline thầm buồn bực: Sớm biết lưu
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17:

      Editor: Puck

      “Tiểu Lăng tử, quên em sao?”

      Thư Mật Nhi hề chớp mắt nhìn , tròng mắt xanh thẳm lóe ra nước mắt trong suốt, trong đó viết đầy uất ức và đau thương.

      Nhóm người Đằng Cận Tư nhíu mày trầm tư, đồng thời nhìn về phía người khởi xướng, đây diễn tuồng gì? ra người đẹp tri kỷ của tiểu tứ trải rộng khắp toàn cầu, đến đâu cũng có thể gặp gỡ? Lại còn là lai xinh đẹp, OMG!

      Trong lòng Mạc Đông Lăng cũng rất kinh ngạc, nhíu mày nhìn về phía lai xinh đẹp trước đẹp, vắt hết óc cũng nhớ nổi là ai?

      Mặc dù trước kia nợ phong lưu rất nhiều, nhưng mỗi lần kết thúc đều rất ràng rồi, cũng cho ít tiền chia tay, chúng ta đều là người trưởng thành, coi như gặp mặt lần nữa cũng dây dưa dứt, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hoàn toàn có chút xíu ấn tượng, thêm vào đó con nhà người ta còn lã chã chực khóc nhìn , giống như làm chuyện gì có lỗi với ấy.

      “À...” bừng tỉnh hiểu ra nhìn .

      mặt Thư Mật Nhi xuất vẻ mừng rỡ, rốt cuộc nhớ ra sao?

      Nhưng mà, giây kế tiếp, bị đánh vào địa ngục lần nữa.

      “Tôi nhớ ra rồi, ba năm trước đây trong trấn nào đó ở New Zealand, chúng ta từng có cuộc gặp gỡ đẹp đẽ.” Mạc Đông Lăng cười đến tim phổi.

      Thư Mật Nhi thế nào cũng ngờ tới ra như vậy, nước mắt kiềm chế được nữa, từng nghĩ tới rất nhiều tình huống khi hai người gặp lại nhau, chỉ nghĩ đến tình huống này.

      Ba năm, quả nhiên có thể thay đổi rất nhiều chuyện, là quá ngốc rồi!

      Cắn môi thở hổn hển nhìn chằm chằm, trong mắt đầy ắp rất nhiều tâm tình rất phức tạp, “ quá đáng!”

      tìm ba năm, trước sau vẫn có tin tức, vốn cho rằng hai người gặp nhau lần nữa khơi dậy khoảng thời gian hạnh phúc tuyệt vời mà đơn thuần, nhưng ngờ người ta hoàn toàn quên rồi, mất mát trong đầu giống như vật nặng rơi xuống đất, “Bịch” tiếng bể nát.

      Vì sao ông trời phải tàn nhẫn như vậy với ?

      Còn chê chịu hành hạ đủ nhiều sao?

      Úy Học Nghiêu xuyên qua đám người, tìm bóng dáng xin đẹp muốn gặp, hôm nay là hôn lễ của em , ngay cả việc công quấn người, cũng nghĩ hết cách chạy tới, huống chi ở đây còn có thể nhìn thấy bóng người ngày đêm mơ tưởng.

      Cho dù cách rất xa, chỉ cần nhìn cái có thể phân biệt ra được bóng dáng của , vội vàng về phía .

      Đến gần mới phát mắt Mật Mật rưng rưng, thương : “Mật Mật, em sao vậy? Bọn họ bắt nạt em?”

      Ánh mắt vui nhìn về phía Mạc Đông Lăng, cho dù và Mật Mật giải trừ hôn ước, cho dù người phụ nữ mình mến còn thuộc về mình, vẫn cách nào quên được đoạn tình cảm lúc trước.

      “Em sao, nhận lầm người mà thôi.”

      Thư Mật Nhi cố nén tâm tình của mình, khẽ lắc đầu chuẩn bị rời , biết rốt cuộc đời trước mình tạo nghiệt gì, hai người đàn ông đều thuộc về , sắp kết hôn với chị họ, vốn quên .

      “Mật Mật...” Dưới tình thế cấp bách Úy Học Nghiêu giữ cánh tay lại, nỡ khi nhìn thấy bị bắt nạt.

      “Buông em ra!”

      Thư Mật Nhi khổ sở hất tay ra, hôm nay nên trở về nước, chỉ gặp được người hy vọng nhìn thấy, còn gặp được Mạc Đông Lăng ngoài ý muốn “Mua” được ba năm trước, cũng bởi vì chung sống cùng nửa năm, mới dần thoát khỏi tình cảm đau đớn, thử quên người đàn ông khắc cốt ghi tâm, học tiếp nhận người đàn ông khác, cũng... .

      Nhưng hình như ông trời mở trò đùa cợt lớn với , vào ngày quyết định dẫn gặp người lớn trong nhà, đột nhiên biến mất rồi.

      Hôm nay, ngoài ý muốn gặp lại, nhưng lại quên mất mình.

      “Này! người đàn ông này xảy ra chuyện gì? thấy người ta muốn sao? Có quân nhân lôi lôi kéo kéo như sao?”

      Mạc Đông Lăng giống như trúng tà cực kỳ khó chịu, lên trước bước, lấy tư thế đàn ông khiêu khích nhìn Úy Học Nghiêu.

      Hành động của khiến trong lòng Thư Mật Nhi dấy lên hy vọng, ... ghen sao?

      “Cậu là ai?”

      Úy Học Nghiêu vui liếc mắt nhìn Mạc Đông Lăng, hình như người đàn ông này có quan hệ gì đó với Mật Mật, nếu ấy dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu ta, trong lòng khỏi khó chịu.

      để ý tôi là ai làm gì! Quân nhân nên có vẻ của quân nhân, đừng lấy mạnh ăn hiếp yếu! Nhìn dáng vẻ của ...” Mạc Đông Lăng càng nhìn càng thấy ta quen mặt, có cảm giác giống như gặp ở đâu, nhưng lại cảm thấy chưa từng
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18:

      Editor: Puck

      Nhìn bóng lưng hốt hoảng rời của Thư Mật Nhi, giữa hai chân mày Mạc Đông Lăng giống như dính vào tầng đơn, cảm giác mất mát đó rất mãnh liệt, ở ngực, cảm giác đau đớn càng thêm ê ẩm.

      Bốn người khác thấy dáng vẻ của như vậy, rối rít cau mày, xem ra chuyện tám chín phần mười rồi.

      Sau lúc hoảng hốt, Mạc Đông Lăng đột nhiên trịnh trọng chuyện lạ: “Mọi người tin tưởng kiếp trước kiếp này ?

      Bốn người nhất trí lắc đầu.

      “Nếu lúc trước, tôi cũng tin, nhưng từ sau khi thấy Thư Mật Nhi, tôi muốn tin, mọi người nghĩ , tôi vốn quen biết ấy, tại sao mỗi lần nhìn thấy ấy lại có cảm giác từng quen biết, thấy ấy khổ sở, trong lòng tôi cũng thoải mái... Nếu như đây phải kiếp trước kiếp này, mọi người , đây là tại sao?” Mạc Đông Lăng tỏ vẻ chăm chú nhìn bọn họ.

      Nông Dịch Tiêu mất tự nhiên “Khụ khụ” hai tiếng, muốn lại thôi, “Chuyện này... Cũng phải có khả năng khác.”

      Lời này vừa ra, Nam Hoa Cẩn, Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny đều nhìn Nông Dịch Tiêu, sợ ra lời kinh người gì nữa.

      “Việc này có thể như thế nào?” Mạc Đông Lăng hào hứng dạt dào hỏi.

      “Ý của nó, có thể hai người gặp nhau trong mộng.” Nam Hoa Cẩn vội vàng cướp lời.

      “Đúng vậy! Gặp gỡ trong mộng, cảnh đẹp triền miên cỡ nào!” Nông Dịch Tiêu theo lời.

      Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny bên cạnh cố nén cười đến khổ sở, hai kẻ dở hơi này, năng lực phân tích cũng quá ?

      Mạc Đông Lăng chắc chắn tin tưởng lời bọn họ , bọn họ chỉ biết trêu chọc mình thôi! Hừ lạnh tiếng, ra cửa chính bệnh viện đầu tiên.


      Thư Mật Nhi cầm thuốc trở lại phòng làm việc của bác sỹ con trai Mạc Mạc khéo léo ngồi đó, hoạt bát nhào về phía mình như bình thường, mà có vẻ bệnh tật nghiêng đầu.

      đau lòng ôm con trai vào trong ngực, thương hôn lên khuôn mặt nhắn non mềm của con, “Mạc Mạc, cho mẹ, có phải rất khó chịu ?”

      Mạc Mạc có hiểu biết lắc đầu, từ theo mẹ, biết mẹ kiếm tiền nuôi mình dễ dàng, cho nên vẫn luôn rất ngoan.

      Con trai càng hiểu chuyện, lòng Thư Mật Nhi càng nhéo đau, lại nghĩ tới Mạc Đông Lăng quên mình, chua xót nồng đậm này ăn mòn nội tâm của .

      là con ngoan của mẹ.” ôm chặt con trai vào trong người.

      Buổi tối, cho Mạc Mạc uống thuốc xong, sau khi dỗ dành bé ngủ say, Thư Mật Nhi nằm giường lâu vẫn ngủ được, gặp mặt , khiến cho hy vọng bị dập tắt trong lòng mình dấy lên, nhưng mà, lại quên mình, đây thể nghi ngờ là đả kích trí mạng.

      Liên tục mấy đêm rồi, vẫn mất ngủ.

      Lật qua lật lại vẫn ngủ được, chỉ có thể đứng dậy rót cho mình ly nước, choàng áo khoác ngoài ra ban công.

      “Mật Mật?”

      Thư Tử Nhiễm khát nước đứng dậy uống nước, nhưng ngờ nhìn thấy người phụ nữ đứng ban công, bóng dáng hư hư thực thực.

      “Mẹ, mẹ thức dậy làm gì?” Thư Mật Nhi quay đầu hỏi.

      Thư Tử Nhiễm bưng ly đến gần con , “Còn lo lắng vì Mạc Mạc?”

      có! Con chỉ ngủ được.” Thư Mật Nhi mân mê tóc mai.

      “Rốt cuộc cha của Mạc Mạc là ai? Là người đàn ông con muốn mang về nhà ba năm trước đây sao? Là người gặp ở bệnh viện?”

      Thư Tử Nhiễm có lòng dạ muốn biết ràng người đàn ông hại con là ai, bà tìm Caroline mấy lần, từ trong miệng con bé cũng biết mình từng gặp, nhưng lần đó vội vàng nhìn thoáng qua, bà có ấn tượng gì rồi.

      “Mẹ, con muốn .”

      “Con đứa bé này...” Thư Tử Nhiễm thở dài, cá tính của con chính là quá quật cường, ai khuyên cũng được.

      “Mẹ, xin lỗi, để cho mẹ và cha lo lắng.” Thư Mật Nhi khó chịu cúi đầu.

      Thư Tử Nhiễm cầm tay lạnh buốt của con , “Đứa bé này, chúng ta là người nhà.”

      Khiến Thư Mật Nhi ngờ chính là, hôm sau, Nhĩ Hách hẹn uống trà chiều.

      “Nhận ra cậu ta ?” Thư Nhĩ Hách đẩy tấm hình sang, ràng là hình Mạc Đông Lăng.

      Thư Mật Nhi cố gắng hết sức che giấu vẻ kinh ngạc của mình, nhưng ánh mắt hốt hoảng tiết lộ tâm tình của , lòng nghi ngờ nặng nề: Nhĩ Hách lại điều tra ra nhanh như vậy?

      lắc đầu.

      quen?” Thư Nhĩ Hách hỏi lần nữa.

      ra, cần hỏi cũng biết được đáp án, Mật Mật tuyệt đối biết Mạc Tiểu Tứ.

      Thư Mật Nhi lại lắc đầu lần nữa.

      “Cậu ta tên Mạc Đông Lăng, là học đệ thời đại học của , quan hệ với tệ.” Thư Nhĩ Hách chậm rãi .

      Thư Mật Nhi hoàn toàn ngờ là như thế, kinh ngạc há to mồm.

      “Ba năm trước đây, bốn em Mạc
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :