1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh mong mình không yêu em nhiều đến thế - Noãn Noãn Phong Khinh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5: Cả bầu trời sao, đổi lấy hạt đậu đỏ.

      hối tiếc họ để mất nhau giữa biển đời, chỉ tiếc lúc có , nhiều hơn, nhiều hơn chút nữa…

      *****

      Trong khoảnh khắc, trái tim Thẩm Hy Mạt rung lên, mặt tái . Bằng ấy năm, dường như vẫn chờ ra câu đó, chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được, nhưng lại hề thấy vui, có nối buồn vô cớ se len trong lòng.

      Năm xưa, chính rời bỏ , chính từ bỏ cuộc tình thủy chung của họ trong mắt người ngoài. Dẫu vậy, người buồn chỉ mình , mà còn chính với những đêm dài trăn trở.

      Trong thời gian đó, muốn ăn gì hết, muốn làm gì hết, lên giảng đường thể nào tập trung nghe giảng. Tiểu Kiều, bạn cùng phòng bảo : “Thẩm Hy Mạt, xem ra chàng Diệp Như Thìn chỉ là món ăn tinh thần của cậu, mà còn là tất cả cuộc sống của cậu nữa kia.” Có lẽ Tiểu Kiều đúng, Thẩm Hy Mạt coi là tất cả cuộc sống của mình, là người chồng tương lai của mình. Nhưng, người quan trọng như thế, sắp ra khỏi cuộc sống của , biến mất trong tầm mắt , làm sao có thể sống bình thường như trước?

      là người trước tiên rời bỏ bến bờ tình của họ, cũng nên quay lại chốn cũ tìm , cho đến khi tìm được chứ, phải sao?

      Phải, Thẩm Hy Mạt từng hy vọng tìm mình, dù chỉ tin nhắn, lời . Nhưng chờ đợi dài đặc của , chỉ đổi lại những hẫng hụt, thất vọng hết lần này đến lần khác. Sau đó, nghĩ, người kiêu ngạo như , sao có thể tha thứ cho phản bội của . Tuy Trình Mộ chỉ là người bị lợi dụng để buộc ra , nhưng với , rốt cuộc vẫn là người phản bội?

      Nếu rốt cuộc hai người thể bên nhau trọn đời, có lẽ như người ta bảo, duyên phận chưa đủ. Nếu duyên phận chưa đủ, mất nhau có gì phải hối tiếc?

      nuối tiếc họ mất nhau trong biển đời, chỉ tiếc là, lúc có , nhiều hơn, nhiều hơn chút nữa…

      Thẩm Hy Mạt lấy ra chiếc gương trong ví, nhìn mình trong gương, quả thực vô cùng tiều tụy, mặt quá xanh xao, như còn sắc máu. gập gương lại, nhìn vào đôi mắt đen hút hồn của Diệp Như Thìn : “Cũng phải lần đầu thấy em trong bộ dạng thế này.”

      “Nếu em cứ muốn duy trì nguyên trạng, cũng có ý kiến gì.” Diệp Như Thìn nhún vai giơ hai tay, thể bất cần. sau đó, hơi nheo mắt, giọng lạnh lùng: “ ta, chẳng lẽ bận tâm?”

      nghĩ ai cũng coi trọng ngoại hình như à?” Thẩm Hy Mạt liếc cái, tiếp: “Hơn nữa, nhãn quan của càng ngày càng kém.”

      “Như vậy càng dễ sống.”

      Thẩm Hy Mạt muốn tiếp tục tranh luận với , im lặng, bỏ dép ra, co chân ngồi ghế, đầu gục vào đầu gối, mặt hơi ngoảnh sang bên, mắt khép hờ.

      Cặp mi dài đổ vệt bóng râm cong cong dưới mắt, mấy lọn tóc mềm, đen mướt xõa xuống cánh tay, càng nổi bật làn da trắng muốt.

      Diệp Như Thìn ngơ ngẩn nhìn, mắt tràn ngập thương. giơ tay, định vén mấy sợi tóc kia nhưng lại thôi.

      Hy Mạt, sinh nhật em, chưa bao giờ quên, vì nó luôn ở trong tâm trí . Làm xong việc, gọi điện mấy lần, em nghe máy. Nhìn đồng hồ, giờ này em hết giờ làm, nhưng lại nghĩ, dù em đâu, cũng muốn thử đến nhà, hy vọng có thể gặp em.

      may, em ở nhà, vậy là được gặp em.

      Khi nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của em, lòng quặn đau, nhưng biết làm gì. Giá mà có thể chịu đau đớn thay em, nhưng chỉ có thể lau vết máu cho em. Bàn tay ấm áp chạm vào mặt em, cảm nhận được cái rùng mình rất của cơ thể em, giống như lần đầu tiên cầm tay em.

      “Người nhà của bệnh nhân phòng 14 đâu?” Bác sĩ bước ra ngoài phòng bệnh, hỏi.

      Thẩm Hy Mạt ngẩng đầu, nhảy khỏi ghế, chạy đến bên bác sỹ, cuống quýt to: “Đây ạ!”

      chút.” Bác sĩ , “Bệnh nhân ổn định, may đưa đến viện kịp thời.”

      “Cảm ơn bác sĩ!” Thẩm Hy Mạt xúc động .

      Diệp Như Thìn định theo vào phòng bệnh, Thẩm Hy Mạt vội ngăn lại: “Bà em muốn gặp .”

      “Vậy đợi em ở đây.”

      “Đợi em làm gì?”

      “Quên rồi à” Giúp em giải sầu.”

      cần đâu, !” mệt mỏi .

      lúc sau, khi Thẩm Hy Mạt từ phòng bệnh ra, định lấy nước cho bà, nhìn thấy Diệp Như Thìn vẫn ngồi đợi bên ngoài. đến hỏi: “Sao vẫn chưa ?”

      Diệp Như Thìn nhìn cốc nước trong tay : “Mang nước vào cho bà rồi với !”

      “Em phải ở lại trông bà.”

      ngày hai bốn tiếng, dành cho ít thời gian được sao?” Giọng như nài nỉ.

      Hiếm khi thấy với mình bằng cái giọng đó, đúng là hạ mình hết cỡ, bé như cát bụi, Thẩm Hy Mạt bỗng mềm lòng hỏi: “ định đưa em đâu?”

      xa lắm, mất nhiều thời gian của em.” Diệp Như Thìn với vẻ thành khẩn.

      Thẩm Hy Mạt trầm ngâm giây lát, cuối cùng đồng ý.

      Diệp Như Thìn đưa đến trước khu chung cư vừa xây xong.

      “Đưa em đến đây làm gì?” Thẩm Hy Mạt ngạc nhiên.

      theo .” kéo tay .

      Bàn tay ấy rất lạnh, hơi ấm từ tay truyền sang từng ngón tay đó, lan khắp cơ thể.

      Hơi ấm này, Thẩm Hy Mạt vẫn nhớ, từng là hơi ấm trao .

      Vẫn nhớ, vào mùa đông, tay luôn rất lạnh, thường đùa: “Kiếp trước chắc em là tảng băng.”

      hỏi: “Còn ?”

      ấy à, kiếp trước nhất định làn ngọn lửa, chuyên làm tan em, làm tan băng tuyết trong tim em.” vừa vừa nắm chặt bàn tay lạnh giá của , rồi ủ nó trong túi áo khoác ấm sực của mình. Năm đó, mùa đông lạnh đến mức làm người ta run bần bật, nhưng chỉ cần có ở bên, thế giới của Thẩm Hy Mạt ấm áp, như ngập tràn ánh nắng.

      Nhưng ấm áp trao lúc này, thể yên lòng chấp nhận.

      Muốn rút tay về, nhưng càng nắm chặt.

      là người thế nào với em?” Thẩm Hy Mạt cố vùng ra nữa, chỉ đứng lại, nhìn hỏi.

      “Em nghĩ là thế nào là thế đó.” Diệp Như Thìn phớt lờ thái độ của Thẩm Hy Mạt, vẫn nắm tay vào khu chung cư.

      đưa em đâu, đến chỗ ở à?” Thẩm Hy Mạt tiếp tục hỏi.

      “Ý đó tồi.” Diệp Như Thìn nghiêng đầu, nhếch mép cười.

      “Vậy tìm nhầm người rồi.” Thẩm Hy Mạt lại thử giằng tay ra, hình như đoán được, càng nắm chặt hơn.

      “Đưa người lạ dến thà đưa em đến, phải sao?”

      “Khốn kiếp!” Thẩm Hy Mạt vung tay kia lên, nhưng bị túm được.

      Bỗng nhiên, ánh mắt trở nên nghiêm lạnh, mặt cũng lạnh như băng, giọng sống sượng: “Yên nào! Đây là khu chung cư mới xây, vẫn chưa có người đến ở. Em động não chút , chọn mua nhà ở đây sao? Tính khí vẫn thế, động tý là nổi nóng.”

      Thẩm Hy Mạt buông tay, tỏ ra áy náy, khẽ : “Tại em quá nhạy cảm.”

      “Em có biết lúc nào em đáng nhất ?”

      “Hả?” Thẩm Hy Mạt ngước mắt nghi hoặc.

      “Khi biến thành động vật đơn bào.” Diệp Như Thìn thản nhiên .

      có biết khoảnh khắc bất ngờ nào của làm em khó quên nhất ?”

      “Sao?” Diệp Như Thìn nhíu mày, “ ra, em chưa hề quên .”

      “Khoảnh khắc bất ngờ của khiến em khó quên nhất chính là…” Thẩm Hy Mạt hơi nghiêng đầu, ra vẻ suy nghĩ, “Là lúc nhìn thấy quần lót bị gió thổi bay, mắc vào cành cây.” Nghĩ đến chuyện đó, che miệng cười thầm.

      Mặt Diệp Như Thìn lập tức sa sầm, nhìn với ánh mắt có thể đông cứng vạn vật.

      “Này, sao phải cầu thang bộ?” Thẩm Hy Mạt ngạc nhiên thấy Diệp Như Thìn xăm xăm về phía cầu thang bộ, liền đến trước cầu thang máy, ấn nút nhưng có tín hiệu.

      “Thang máy vẫn chưa lắp xong.” Diệp Như Thìn hai tay bỏ trong túi quần ung dung .

      định đưa em đâu?”

      “Sân thượng.”

      muốn để bệnh nhân như em leo hai mươi mấy tầng sao?”

      “Nếu muốn bế lên, chịu khó bộ.” Diệp Như Thìn dang hai tay, như định bế .

      Thẩm Hy Mạt lườm cái, vượt lên.


      Trong đêm yên tĩnh, tiếng giày cao gót lanh lảnh nện nền lát đá.

      “Lần sau có thể hạn chế giày cao gót, được ?” Diệp Như Thìn bước theo , trách móc.

      “Có phải đâu.”

      “Nhưng nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến thính giác của . Em thấy nó rất chói tai à?”

      “Trái lại em cảm thấy tiếng giày cao gót nện đường rất hay, giống như nó hát vậy.” Thẩm Hy Mạt quay đầu, mỉm cười.

      “Có người, sao mà dễ quên mọi thế!” Giọng trầm ấm của Diệp Như Thìn thoảng qua tai.

      nghĩ em vẫn là người trước đây ư?” Thẩm Hy Mạt hơi ngẩng đầu nhìn .

      “Có lẽ mình lên đến tầng sáu rồi.” Diệp Như Thìn lơ đãng .

      Thẩm Hy Mạt vội im bặt, phớt lờ , quay người tiếp. biết mình lên đến tầng mấy, chỉ cảm thấy rất nóng, ngực hơi nằng nặng, thở khó khăn, vô thức dừng lại, thở gấp.

      “Hình như là…tầng mười hai.” Diệp Như Thìn vỗ tay, đèn điều khiển bằng thanh bừng sáng, dưới ánh điện màu vàng, ấm áp trông hơi mệt mỏi, mặt thấm mồ hôi, ngực phập phồng như sống. bước qua bậc tam cấp, tiến đến trước mặt , biến mất ở chỗ rẽ.

      Thẩm Hy Mạt chịu thua, đứng thẳng lên, đuổi theo .

      Khi Diệp Như Thìn lên đến tầng mười tám, tiếng chân phía sau mỗi lúc xa, dường như sắp biến mất. vội vã xuống tầng.

      đứng dựa vào góc tường tối, thở hổn hển, như con mèo bị thương.

      “Đây, giống tầng thượng…” Diệp Như Thìn thong thả .

      Thẩm Hy Mạt ngẩng đầu, buồn nhìn , thong thả tiếp. Thẩm Hy Mạt, ai bảo hàng ngày chịu rèn luyện, bị người ta chế nhạo phải ? Có tiếng trong lòng.

      còn hơi sức tranh luận với , chỉ mong nhanh chóng kết thúc cuộc “trường chinh” này. Bỗng, tay bị ai nắm chặt, cái bóng cao cao của Diệp Như Thìn đổ ngay trước mặt.

      “Đừng hơi tý là túm tay em, em phải thú cưng của .” Thẩm Hy Mạt giằng tay ra, lại cố gắng lên tầng.

      “Với tốc độ này của em, lên được tầng thượng chắc trời sáng.” Diệp Như Thìn vẫn nắm tay , cùng tiếp lên tầng.

      Thẩm Hy Mạt thừa nhận, nếu Diệp Như Thìn kéo , nhất định thể lên tầng thượng nhanh như vậy.

      Gió đêm mát lạnh thổi ù ù, Thẩm Hy Mạt cảm thấy khoan khoái vô cùng, nhưng vẫn còn chưa kịp đắm mình thưởng thức làn gió trong lành, chiếc áo khoác quàng lên vai . Cơn gió lạnh thổi qua, thoảng mùi hương quen thuộc, tỏa quanh .

      “Em rất nóng.” Thẩm Hy Mạt vừa vừa bỏ áo xuống, trèo hai mươi mấy tầng nhà, cả người nóng rực, mặt ửng hồng như cánh tường vi phấn hồng.

      mặc à?” Diệp Như Thìn đón chiếc áo, cúi đầu : “Ra mồ hôi mà gặp gió lạnh rất dễ bị cảm, em muốn bị cảm hả?”

      Thẩm Hy Mạt mím môi, hơi do dự, rồi cầm lại chiếc áo khoác lên người. Sau đó, bước đến vịn tay vào lan can, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

      Bầu trời đen đầy sao lấp lánh, vầng trăng khuyết treo cao, tỏa ánh sáng mượt mà.

      Muốn tìm chòm sao O-ri-on nhưng sao quá dày, lóa mắt tìm thấy. Bầu trời sao đẹp thế này, phải lúc nào cũng được chiêm ngưỡng, hệt như dòng sông sao bát ngát, đầy ắp ánh sáng. Thẩm Hy Mạt ngây người nhìn, quên bẵng Diệp Như Thìn đứng bên.

      chỉ ánh đèn phía xa, : “Em nhìn .”

      dải đèn sáng rực phía xa, chiếu sáng toàn thành phố, cảnh tượng tráng lệ.

      “Nhìn gì?”

      “Những ánh đèn kia.”

      “Tiếc là, chúng thuộc về em.” Thẩm Hy Mạt nghiêng đầu nhìn , bất ngờ gặp ánh mắt nhìn . Trong ánh đêm, đôi mắt Diệp Như Thìn càng sáng , dường như có sức hút mãnh liệt khiến thể rời mắt.

      “Em muốn có nó ư?” Diệp Như Thìn hỏi nghiêm túc, ánh mắt chân thành.

      “Em muốn có thể cho ư?” Thẩm Hy Mạt buột miệng .

      Diệp Như Thìn ngước nhìn trời, trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi : ” thể.”

      Thẩm Hy Mạt cười nhạt: “ thể, sao còn hỏi?”

      “Em trả lời qua quýt như vậy, tại sao phải ?” Diệp Như Thìn quay đầu nhìn , mắt lóng lánh như sao.

      vẫn như trước, luôn thoáng nghe là có thể nhận ra đối phó, thậm chí dối của . Do biết che giấu, hay giả bộ quá giống? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, dù có thể cho ngọn đèn, gia đình sao? Có số chuyện vẫn nằm chắn ngang trong lòng , phải bước vào thế giới của là chúng biến mất. Huống hồ, sau khi chia tay, chưa từng nghĩ, có ngày hai người gia đình.

      đưa em đến đây, định giúp em trị thương như thế nào?” Ánh mắt dừng lại người Diệp Như Thìn, Thẩm Hy Mạt nhìn áo sơ mi của bị gió thổi căng phồng, “Bao nhiêu năm rồi, cách an ủi người khác của , những tiến bộ, mà còn thụt lùi .”

      “Vết thương lòng của em, có còn cần điều trị ?” bước đến bên , quan tâm hỏi.

      “Tiểu nhân, giữ lời.” Ban đầu ai khơi khơi giúp tôi giải sầu, rồi ai đưa tôi đến đây? Bây giờ hay rồi, đưa tôi lên tầng thượng hứng chịu gió lạnh, còn cố ý trêu chọc, làm tôi tức chết. Thẩm Hy Mạt nhìn bộ dạng tưng tửng của , chỉ muốn biến cho khuất mắt, nhưng lại chăm chăm nhìn, như muốn nhìn thấu tận tâm can .

      “Có những nút thắt, cần chính em tự cởi. giúp được, người khác cũng giúp được.” Gió lạnh ù ù từ phía sau thốc tới, Diệp Như Thìn cảm thấy gió lạnh hun hút sau lưng.

      Ngực nặng chĩu, ánh mắt chỉ thoáng gặp ánh mắt , lại bối rối quay , Thẩm Hy Mạt đắm chìm trong suy tư.

      “Giữ mãi những ký ức qua, phải là chuyện hay.”

      Giọng trầm ấm của Diệp Như Thìn thoảng qua, hít hơi : “Những chuyện đó, hiểu được đâu.”

      “Vào chủ đề chính thôi.” Diệp Như Thìn cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Hy Mạt, bắt gặp ánh mắt băn khoăn của ngước nhìn.

      có tiết mục gì dành cho em sao?” Thẩm Hy Mạt khép tà áo khoác, mỉm cười.

      Cặp mày giãn ra, khóe môi nhếch đường cong tuyệt mĩ, mắt cong như cây cầu, cả khuôn mặt bừng sáng. Nụ cười đó như có ma lực khiến Diệp Như Thìn ngẩn ngơ nhìn mãi. thích cười như vậy, dường như chỉ như vậy, mới yên lòng.

      lúc sau, mới định thần, lạnh lùng hỏi: “Em nghĩ là MC chắc?”

      “Nếu sao?” Thẩm Hy Mạt phản bác.

      Diệp Như Thìn rút trong túi ra chiếc hộp màu hoa hồng tuyệt đẹp, ánh mắt dịu dàng nhìn , : “Hôm nay là sinh nhật em, gạt hết mọi phiền muộn sang bên, đừng nghĩ nhiều. Dù em nghĩ bao nhiêu cũng giải quyết được bất cứ vấn đề gì, chúng chỉ càng khiến em thêm phiền muộn.”

      nghĩ đầu em là máy vi tính à, có thể bỏ tất cả những thứ vui vào thùng rác?” cầm chiếc hộp, vui vẻ : “Để em đoán nhé, trong này có phải là móc treo điện thoại Saint-Seiya hay mặt dây chuyền hình Doremon?”

      ra, lưu trong tâm trí , vẫn là hình ảnh của ngày trước.

      Diệp Như Thìn từng rất mê phim hoạt hình Saint-Seiya, thường tặng Thẩm Hy Mạt những sản phẩm ăn theo các dũng sĩ trong phim. Về sau qua bạn cùng phòng của Thẩm Hy Mạt, mới biết, thực ra Thẩm Hy Mạt thích những sản phẩm ăn theo Saint-Seiya. Lúc đó, mới nghĩ ra, lâu nay, luôn dùng những thứ mình thích để tặng , mà quên hỏi sở thích của . Về sau, được biết, Thẩm Hy Mạt rất thích bảo bối Doremon, cho nên mỗi lần sinh nhật , đều tặng món quà đó.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      5.4

      Chỉ có điều, bây giờ khác, còn là chàng trai non nớt ngày nào, nếm trải sóng gió cuộc đời, dần dần trở thành người đàn ông khác mà còn quen thuộc.

      Diệp Như Thìn bật cười, mở chiếc hộp, : “Chúc sinh nhật vui vẻ!”

      Bỗng, từ trong hộp tỏa ra vầng hào quang nho , lóng lánh trong đêm.

      bắt đầu hiểu phụ nữ từ bao giờ? Thẩm Hy Mạt vô cùng ngạc nhiên, rồi chợt nghĩ, trong thời gian năm năm biến mất, nhất định có người dạy biết , dạy trưởng thành. Chỉ có điều, chưa từng được chứng kiến.

      Nhìn đăm đăm đôi hoa tai hình con bướm đẹp mê hồn, Thẩm Hy Mạt nhoẻn cười: “ cũng tặng ấy đôi như thế này, phải ?”

      Sắc mặt Diệp Như Thìn tức cứng lại, như đóng băng, giọng lạnh tanh: “Em với ta cũng thế, phải ?”

      Thẩm Hy Mạt bần thần giây lát, : “Ồ, như thế, đương nhiên là như thế. Nếu cũng như thế, chúng tôi chia tay.”

      “Thẩm Hy Mạt!” Diệp Như Thìn chợt cao giọng: “Nhất định phải như vậy em mới vui lòng ư? muốn lưu lại chút gì tốt đẹp trong buổi tối hôm nay, trong lúc này hay sao?”

      “Tốt đẹp giữa và em?” Thẩm Hy Mạt lập tức cởi áo khoác người, nhét vào tay Diệp Như Thìn: “Chúng ta kết thúc từ lâu.”

      Nếu muốn tôi nhớ ngày hôm nay, như kịp thời đưa bà tôi bệnh viện, chúc mừng sinh nhật tôi, tặng tôi đôi hoa tai, vậy xin lỗi. Lúc này, bộ nhớ trong đầu tôi hỏng, tạm thời thể phục hồi.

      Diệp Như Thìn cố gắng kiềm chế ký ức trỗi dậy, thản nhiên khoác lại chiếc áo lên người , nét mặt trở nên dịu dàng, : “ phải và em, phải chúng ta, mà là em, cái tốt đẹp thuộc về mình em.”

      Thẩm Hy Mạt nhún vai, lộ vẻ bối rối, thầm nghĩ có lẽ tại mình quá nhạy cảm, có thể chỉ muốn ở bên mình trong buổi tối sinh nhật này, chỉ muốn tawjng mình món quà mà thôi. Nghĩ vậy, chỉnh lại áo khoác người, nở nụ cười rạng rỡ, : “Cám ơn, cám ơn ở bên em trong ngày sinh nhật em.”

      Diệp Như Thìn vẫn nhớ, Thẩm Hy Mạt từng với , giữa hai người nhau, khi họ nhiều những từ đại loại như: “Cám ơn, “ cẩn”, “ sao” nghĩa là họ sắp chia tay, dần xa nhau. Lúc đó, chưa hiểu lắm câu đó, nhưng lúc này, hiểu, hiểu sâu sắc. Lúc này trở về vị trí của người bạn bình thường, thậm chí, trong lòng Thẩm Hy Mạt, chỉ là người qua đường trong thế giới của .

      Dẫu vậy, vẫn cảm thấy mắc nợ Thẩm Hy Mạt. Bởi vì, bằng ấy năm, biến mất trong cuộc sống của , bằng ấy năm ở bên .

      cần cám ơn.” Diệp Như Thìn lơ đãng mấy chữ đó, nhìn thấy ánh mắt long lanh của chợt tối.

      Gió đêm ào ạt thổi tung tóc , chúng bay phất phơ, chờn vờn áo sơ mi của .

      Thẩm Hy Mạt cảm thấy hơi lạnh thấm vào người, vội choàng áo khoác, nhìn đôi hoa tai kim cương lóng lánh, : “Món quà quá đắt, em thể nhận.”

      “Lý do thuyết phục.” Diệp Như Thìn đợi tiếp, thẳng đến trước mặt Thẩm Hy Mạt, vén những sợi tóc bay bay vào sau tai . Nhìn đôi hoa tai bạc đeo, trách : “ biết em thể đeo hoa tai bạc, sao vẫn đeo? Lần trước bị viêm tấy, quên rồi à? Đúng là vừa liền sẹo quên đau.”

      “Lần này… sao…” Thẩm Hy Mạt lắp bắp. Mùi cơ thể sao mà nồng nàn bao bọc quanh . Tim Thẩm Hy Mạt lại vô cớ đập nhanh, ngực phập phồng dữ dội.

      “Từ nay được đeo hoa tai bạc hoặc nhựa nữa. Lần trước em đeo mấy thứ đó nên mới bị viêm tai.” Diệp Như Thìn nhìn âu yếm .

      Nhìn ánh sao trời, thận trọng tháo đôi hoa tai cũ, khi tay chạm vào tai, làn hơi ấm bất chợt chạy qua cơ thể , lan đến tứ chi, lan khắp toàn thân.

      Những điều nhặt ấy, ngờ lại để ý, vậy mà khi còn ở bên nhau, chưa bao giờ để ý đeo hoa tai hay , đừng tặng hoa tai. Ý nghĩ này dấy lên làn hơi ấm từ từ lan trong tim Thẩm Hy Mạt.

      Tôi mềm mại, hơi lạnh vì gió đêm. vừa đeo đôi hoa tai mới cho vừa hỏi: “Có đau ?” Động tác rất gượng như sợ đau.

      .” Thẩm Hy Mạt khẽ cắn môi, thực ra, cũng hơi đau, nhưng chút đau ấy có là gì, chỉ thấy lòng ấm ran ran.

      Bức tranh lần đầu tiên đeo hoa tai chô vậy là được đóng khung.

      “Có biết hôm nay có sao băng ?” Đeo cho xong, ngẩng đầu nhìn trời.

      “Cái đó… sao biết được?” Lẽ nào tiết mục thứ hai là ngắm sao băng?

      “Có còn nhớ lần mình cùng ngắm sao băng ?”

      Cánh cửa kí ức của Thẩm Hy Mạt bỗng bật mở, lần đó, sao có thể quên?

      Đó là đêm gió lạnh se sắt, họ đứng ở góc tường khuất nẻo trong trường, lặng lẽ chờ xem sao băng. Đợi rất lâu vẫn thấy sao băng, chỉ có những cơn gió lạnh thấu xương. ôm , siết chặt vào lòng, nép vào , hai tay họ đan vào nhau, như vậy có lẽ ấm hơn. Tối hôm đó, họ nhìn thấy sao băng, ngày hôm sau Thẩm Hy Mạt còn bị cảm lạnh. ngộ ra cách sâu sắc rằng, có những lãng mạn, cho dù phải trả giá, cũng chưa hẳn đẹp như trong tưởng tượng.

      để em lạnh cóng lần nữa chứ?” Thẩm Hy Mạt bật cười nghĩ đến chuyện cũ.

      “Lần này chắc chắn có.” Diệp Như Thìn trả lời dứt khoát.

      “Nhưng đối tượng ngày mai bị cảm lạnh thay đổi.” Thẩm Hy Mạt nhìn chiếc áo sơ mi mỏng người .

      “Đừng nghĩ là em.” Diệp Như Thìn chỉ vì sao lấp lánh ở chân trời, hỏi: “Biết đó là sao gì ?”

      hỏi em rồi, sao Bắc Cực mà.” Thẩm Hy Mạt ngay.

      “Vậy em có biết nó là hóa thân của người chúng ta nhất .” Diệp Như Thìn thong thả .

      Thẩm Hy Mạt hiểu, ngước nhìn : “Vì sao?”

      “Bởi vì, trong tim mỗi chúng ta, chỉ cố người nhất mới đủ sáng chói, mới đủ rực rỡ.”

      “Ồ.” Thẩm Hy Mạt gật đầu nửa hiểu nửa , rồi lại hỏi: “Ngôi sao sáng nhất trong tim là hóa thân của ai?”

      chờ câu trả lời của , nhưng lại sợ nghe thấy câu trả lời đó, bàn tay để trong túi áo bất giác nắm chặt.

      “Em cảm thấy có thể là ai?”

      Trái tim Thẩm Hy Mạt vừa nảy lên lại từ từ rơi xuống, cố gắng tỏ ra vui vẻ: “Em phải là con giun trong bụng , làm sao biết?”

      Diệp Như Thìn nhìn bằng ánh mắt như hiểu thấu , hơi nhướn mày, ra vẻ trầm tư, lát sau mới : “ ấy giống như sao băng, chỉ vút qua thế giới của , rồi lập tức biến mất.”

      ngôi sao băng ở chân trời vụt lóe, chiếu sáng cả trời đêm, chiếc đuôi dài vạch đường cong sáng chói, thanh như nét vẽ, rực rỡ trong tầm mắt .

      Thẩm Hy Mạt đăm đăm nhìn dải sao băng vừa vụt sáng biến mất, thầm nghĩ, ấy có thể là ai? Nhưng cuối cùng vẫn hỏi lại .

      điều ước chưa?” Diệp Như Thìn cúi đầu hỏi .

      “Ờ.” gật đầu.

      “Ước điều gì?”

      “Muốn nghe à?”

      “Vớ vẩn.”

      Thời gian hết vòng này đến vòng khác, dài lê thê như lá mùa thu mãi rụng hết.

      lặng lẽ đứng trong gió đêm, dáng mảnh khảnh, ánh trăng dịu dàng phủ lên người, cơ thể chìm trong lớp lớp ánh sáng, ra những đường nét tuyệt mĩ.

      Cuối cùng, lời của nhàng mà nặng trĩu vẳng đến tai , từ từ phá nát tim .

      “Nếu có thể, đừng bao giờ xuất trong thế giới của em.”

      Ngày hôm sau, Thẩm Hy Mạt xin phép nghỉ, để hầm món canh sườn củ cải mang vào bệnh viện cho bà nội. Món canh hầm tốn của ít thời gian, lúc đến bệnh viện gần trưa. Nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng bệnh trắng toát, chiếu lên bó cẩm chướng tươi rói, tuyệt đẹp để đầu giường, dưới ánh nắng, những giọt nước li ti cánh hoa càng long lanh, khoe sắc.

      “Bà, nhìn xem cháu đem gì đến cho bà này.” Thẩm Hy Mạt tay cầm phích nóng, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.

      “Cháu nấu được món gì, sao bà chả biết!” Khí sắc bà nội khá hơn nhiều, nhìn thấy Thẩm Hy Mạt đến, vội ngồi dậy.

      “Bà cẩn thận!” Thẩm Hy Mạt vội để phích lên bàn, vừa đỡ bà vừa khoe: “Cháu còn biết làm nhiều món nữa, bà nhìn này!” Thẩm Hy Mạt mở phích nóng, mùi thơm phức, vô cùng hấp dẫn tỏa khắp phòng.

      Bà cười, khen: “Hy Mạt, cháu biết nấu món này từ bao giờ vậy?”

      Đúng, bà vẫn nhớ, Thẩm Hy Mạt chỉ biết làm mấy món, toàn các món đơn giản, nhưng món xương hầm củ cải này, chưa từng làm bao giờ.

      Để bồi dưỡng sức khỏe cho bà nội, trước khi làm món này, bỏ công tìm cách làm, rồi làm theo hướng dẫn. Cuối cùng cũng làm được, nếm thử thấy cũng khá.

      “Cháu mới học thôi, bà thử nếm xem!” Thẩm Hy Mạt trút canh ra bát, múc thìa, thổi qua, đưa sát miệng bà: “Cẩn thận kẻo bỏng.”

      “Cứ để tự bà, tay bà sao.” Bà nội cầm lấy thìa, nhưng : “Chỉ miếng này thôi để bà nếm trải cảm giác được cháu chăm sóc.”

      Bà cười tít mắt, từng nếp nhăn ly ti ở khóe mắt giãn ra, sau khi nếm thìa, bà dùng tay vướt mép : “Ngon hơn bà nghĩ.”

      “Lần sau cháu làm cho bà nhiều món ngon hơn.” Thấy bà hài lòng, Thẩm Hy Mạt rất phấn khởi.

      “Thôi để bà tự xúc.” Bà nội đón chiếc thìa từ tay .

      Trong khi bà ăn canh, Thẩm Hy Mạt đứng dậy vô tình nhìn thấy bó cẩm chướng lộng lẫy, liền hỏi: “Hoa này ai tặng, hả bà?”

      “Hoa à…” Bà nội húp xong thìa canh, dừng tay nhìn bó hoa, mặt tươi cười: “Trịnh Gia Vũ. Cái cậu đưa cháu về hôm trời mưa ấy.”

      Thẩm Hy Mạt bất ngờ bởi trí nhớ của bà, ngạc nhiên hỏi: “Ồ, là ấy à, tặng xong là luôn ư?” thầm nghĩ, sao ấy biết bà nằm viện? Rồi đột nhiên, hiểu ra, ngoài Tiền Khê Khê lắm điều còn ai vào đây?

      , cậu đấy còn lấy nước nóng cho bà nữa!” Bà cầm tay Thẩm Hy Mạt, giọng ôn tồn: “Hy Mạt, cháu cũng lớn rồi, tìm đám nào tốt, lấy chồng . Bà thấy, Trịnh Gia Vũ rất được.”

      “Bà, bà mới chỉ gặp ấy lần mà…” Khi Thẩm Hy Mạt có tiếng gõ cửa, vội ngẩng đầu nhìn ra, qua tấm kính, thấy Trịnh Gia Vũ đứng bên ngoài.

      Ngoài bệnh viện, rất nhiều cây xanh, toàn những cây cao to, tán xanh um, rậm rạp, vô vàn hạt bụi li ti lọt qua kẽ lá bay lơ lửng , chầm chậm di chuyển như những cảm xúc xáo động trong lòng lúc này.

      Những chuyện xảy ra, biến mất giống như những mảnh ghép bập bềnh trong thế giới của Thẩm Hy Mạt. rất muốn đoạn tuyệt với hết thảy những cái đó, giống như gió ngoài tan, bụi ngoài mắt. Nhưng, ký ức biết dối, người muốn gặp, chuyện muốn xảy ra, đều từng tồn tại rất .

      Ký ức quá sâu sắc mới càng gây tổn thương.

      Cũng may, lúc này, mình.

      Ít nhất, có .

      Cho nên, thế giới của dường như có lý do để trở nên ấm áp.

      Thẩm Hy Mạt ngồi xe của Trịnh Gia Vũ, nhìn khuôn mặt tú của , hỏi: “Sao lại đến đây?”

      “Bởi vì…” Trịnh Gia Vũ thắt xong dây an toàn, chậm rãi quay đầu, nhìn hồi lâu, đáp: “Em cần .”

      Quyến luyến người mới cần người đó. Nếu ta càng đến gần, càng khiến người ta chán ghét.

      Vậy, ấy sao? Trong lòng mình ấy thuộc khả năng thứ nhất, hay thứ hai? Thẩm Hy Mạt thầm hỏi bản thân, nhưng thể tìm ra câu trả lời chính xác.

      Suy nghĩ rất lâu, mới ngước đôi mắt long lanh, miệng mỉm cười, hỏi : “Bất kì lúc nào, bất kì ở đâu, chỉ cần em cần , đều có thể lập tức đến bên em chứ?”

      Câu hỏi này trăn trở trong lòng cả trăm, ngàn lần, biết hỏi như thế có thỏa đáng , cũng biết rốt cuộc câu hỏi có đúng . Nếu ấy bộc lộ ràng, cớ gì tiếp tục là con ốc sên mình trong lớp vỏ dày? Ốc sên mang cái vỏ lưng có lẽ để bảo

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6.1: Quá khứ là trận cảm nặng

      Thời gian lấy chỉ nhan sắc, mà cả những năm tháng dài lâu họ từng bên nhau.

      *****


      Ánh nắng ngoài cửa sổ giống như từng sợi tơ mỏng tang, từ từ quấn quanh người Thẩm Hy Mạt, khiến thở nổi.

      gì, chỉ nhấc cái cốc trước mặt, uống ừng ực từng ngụm lớn.


      “Tại sao mẹ gọi, con nghe máy?” Diêu Thanh ngồi đối diện hỏi.

      “Lúc nào?” Thẩm Hy Mạt đặt chiếc cốc xuống.

      “Mười giờ mười.” Diêu Thanh nhìn đồng hồ tay.

      chạy với tốc độ nhanh nhất đến quán trà này, vẫn bị muộn.

      Thẩm Hy Mạt nhìn Diêu Thanh, cố làm vẻ trấn tĩnh trả lời: “Di động bị mất.”

      Diêu Thanh thoáng ngạc nhiên, sau đó tao nhã nhấp ngụm trà, hết sức tự nhiên : “Lát nữa mua cho con cái khác, cái cũ , cái mới đến.”

      cần đâu.” Thẩm Hy Mạt dứt khoát.

      “Ngày trước con thế này.” nét buồn thoáng qua mặt Diêu Thanh.

      “Còn mẹ?” Thẩm Hy Mạt giọng lơ đãng, nhưng kiên quyết.

      “Mẹ ư?” Diêu Thanh bật cười, “Bao giờ con có thể tin mẹ? Mẹ , mẹ như con nghĩ đâu.”

      “Thế là thế nào?” Thẩm Hy Mạt chờ đợi câu trả lời của bà.

      Những năm qua, có số chuyện bà chưa bao giờ bỏ qua, nó nằm vắt ngang trong lòng, như cái gai, đâm đau nhói.

      Đó là mùa đông tuyết rợi, tuyết lả tả rơi đời mặt đất, cả vùng tuyết trắng như bạc.

      Diêu Thanh chẳng mấy khi nổi hứng, hẹn bạn công viên thành phố ngắm tuyết.

      Trong công viên có con sông rất trong, mặt sông bắt đầu đóng băng, tuyết đọng từng đống nhấp nhô, trắng muốt, sạch tinh.

      men theo lối , giẫm lên mặt đất đầy tuyết, lạo xạo, để lại đằng sau vệt dài dấu chân.

      Tuyết đọng cành cây thỉnh thoảng lại rơi vào vai, giống như những đóa sen trắng nở xòe.

      bạn vẫn chưa đến, Diêu Thanh quyết định mình tản bộ. Tuyết vẫn rơi, cả bầu trời mênh mông cơ hồ chìm trong tuyết trắng, lờ mờ lãng như tiên cảnh trần gian.

      Trong công viên rất ít người dạo, thỉnh thoảng mới gặp cặp vợ chồng đưa con chơi, hoặc đôi vợ chồng đưa nhau ngắm tuyết. Ngôi đình hóng gió phía xa, thấp thoáng có mấy người ngồi.

      Bỗng, xa xa có bóng người quen thuộc, cởi áo khoác bông người, quàng lên vai người phụ nữ bên cạnh, cử chỉ rất dịu dàng, ánh mắt âu yếm chưa thấy bao giờ.

      Cảnh bầu khí đầy hoa tuyết, mắt Diêu Thanh như bị dải sương mù tràn qua, lòng đau nhói.

      Bước mỗi lúc chậm, càng càng chậm, dường như đoạn đường này phải mấy thế kỷ mới tới.

      Có những chuyện, nếu tận mắt chứng kiến, nhất định bao giờ tin. Nhưng, thực giống như thanh dao sắc, đâm thẳng vào tim.

      Mỗi bước , là mỗi bước đến gần , càng đến gần , lòng càng thắt lại.

      Thế giới giống như đại dương im lìm, còn là con cá dưới đáy đại dương, chầm chậm bơi, bơi mãi, bơi mãi nhưng dường như vĩnh viễn bao giờ tới bờ.

      Đúng là ấy, người như vậy. Còn bên cạnh ấy lúc này lại là phụ nữ khác.

      ấy với , ra ngoài mua ít đồ, sao lại ở đây?

      Sau đó, hỏi gì hết, sợ xé lớp giấy dán cửa sổ kia, họ bao giờ có thể trở lại như trước nữa. Tuy nhiên, cảnh tượng đó giống như con dấu in sâu trong lòng , thỉnh thoảng lại nảy ra, khiến đau đớn.

      Nhưng phàm tình cảm trong sáng, khi dính sạn, thể trở lại nguyên vẹn như ban đầu.

      Thẩm Hy Mạt lặng lẽ ngồi nghe, lòng rối như tơ.

      Diêu Thanh kể lại chuyện cũ với vẻ bình thản lạ thường. Lòng thôi dậy sóng, cuối cùng kết luận: “Đại khái là thế.”

      “Đây mới là nguyên nhân khiến mẹ rời bỏ ba?” Thẩm Hy Mạt ngạc nhiên hỏi.

      biết tình cảm của ba mẹ vốn rất tốt, nhưng thể hiểu, mẹ có thể vì chuyện đó mà lấy người khác.

      Ba là người thế sao? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, ba xưa nay có thói trăng hoa, luôn lòng dạ với mẹ, sao có thể dan díu với người đàn bà khác?

      “Con tưởng mẹ coi trọng đồng tiền thế sao?” Diêu Thanh thở dài, “Con có hiểu mẹ ?”

      Thẩm Hy Mạt chỉ muốn để cho đầu mình trống rỗng, vội xua tay: “ vào chuyện chính .”

      “Né tránh có phải là cách giải quyết vấn đề ?”

      “Mẹ muốn thiết kế theo phong cách gì?” Thẩm Hy Mạt dường như nghe thấy lời Diêu Thanh, bắt đầu hỏi vào công việc.

      “Con biết những chuyện đó mà vẫn chịu tha thứ cho mẹ ư?” Diêu Thanh cau mày.

      Thẩm Hy Mạt kiềm chế những cơn sóng cuộn trong lòng, ung dung trả lời, “Hồi đầu tại sao mẹ với con?”

      với con?” Diêu Thanh hơi nhếch mép, cười nhạt, “Hồi đó mẹ con có t in ? Con có cho mẹ cơ hội ra ? Hồi đó, con thay đổi rất nhiều, giống như người xa lạ mà mẹ quen biết.”

      Mình hồi đó chỉ là người xa lạ trong mắt mẹ ư? Lòng Thẩm Hy Mạt thắt lại. ra, chỉ là người xa lạ.

      Mẹ hồi đó, sao là người lạ trong mắt Thẩm Hy Mạt? Lặng lẽ ra , câu tạm biệt cũng có. Mẹ vội vàng, vẫn còn để lại số đồ đạc trong nhà. Mẹ dứt khoát kiên quyết thế, hề ngoái lại…còn Thẩm Hy Mạt vẫn chờ đợi, chờ ngày mẹ trở về. Nhưng, chờ mãi cũng vô ích, người rồi, trà nguội rồi có ai hay biết.

      Vết thương giấu kín, giống như lá rụng ai quét, chồng chất càng dày, cho đến khi phủ kín mặt đất. Nhưng, khi có người quét , nó lập tức lộ nguyên hình, loang lổ vết đâm, thảm hại vô cùng.

      Giống như vết thương trong lòng Thẩm Hy Mạt, khi có người nhắc đến là lập tức ra, ào ạt như nước vỡ bờ, cuốn băng , dìm trong đau đớn.

      Thẩm Hy Mạt cúi đầu nhìn nước trà xanh nhạt sóng sánh trong cốc, dưới ánh mặt trời chuyển màu vàng óng long lanh, lát sau, ngẩng lên: “Chúng ta có thể thôi chuyện quá khứ được ?”

      “Con có thể tha thứ cho mẹ ?” Diêu Thanh lại hỏi, ánh mắt hồi hộp, lo lắng.

      Thẩm Hy Mạt thực muốn nhớ lại quá khứ, cũng muốn trả lời những vấn đề như thế, uống ngụm trà, : “Mẹ cố ý cầu con thiết kế cho mẹ phải ?”

      Diêu Thanh trả lời, chỉ : “Điều đó có quan trọng ?”

      quan trọng. Quan

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      6.2

      Thời gian trôi vùn vụt, thoáng chốc lại đến thứ Sáu, Trịnh Gia Vũ gọi điện cho Thẩm Hy Mạt , nhà hàng của gia đình làm ăn rất khá, để động viên mọi người, công ty quyết định tổ chức bữa chiêu đãi, hỏi có muốn tham gia bữa tối miễn phí này .

      Thẩm Hy Mạt lấy lý do bận làm thêm, từ chối.

      ngờ Trịnh Gia Vũ vẫn nài: “Bận làm thêm kịp dự tiệc cũng được, nhưng chương trình karaoke sau tiệc nhất định tham gia, nhé?”

      “Thôi, em phải ca sỹ, mà nếu là ca sỹ trở thành nhân vật số của cuộc vui, chiếm mất chỗ của nhân viên công ty cũng hay!” Thẩm Hy Mạt tìm cách từ chối khéo.

      “Mọi người bận tâm đâu, được nghe giọng hát của em là vinh hạnh cho họ rồi. Cứ thế nhé, em làm xong việc tối qua đón.” Trịnh Gia Vũ xong ngắt máy để cho cơ hội từ chối.

      Nghĩ mình lâu karaoke thư giãn, nhân cơ hội này thư giãn chút cũng tốt, vậy là đồng ý.

      Thẩm Hy Mạt được Trịnh Gia Vũ tháp tùng dến nhà hàng KTV Hoàng Gia.

      Căn phòng chìm trong ánh điện lờ mờ, ca khúc vui nhộn “Hỷ sa sa” ai đó hát vang khắp phòng.

      Thẩm Hy Mạt vừa bước vào, có người hô lên: “Gia Vũ, đây phải bạn dẫn đến lần trước!”

      Thẩm Hy Mạt đứng bên mỉm cười.

      Trịnh Gia Vũ kéo đến bên , giới thiệu với đồng nghiệp: “Đây là Thẩm Hy Mạt.” Sau đó giới thiệu mọi người với .

      Thủ tục chào hỏi, giới thiệu cón chưa kết thúc, có người hét to: “Bạn của sếp tổng phải ?”

      Cả phòng hò reo ầm ĩ.

      Mọi người nhiệt tình với chủ đề này như vậy, khiến Thẩm Hy Mạt xấu hổ đỏ mặt.

      Sau khi ngồi xuống cạnh Trịnh Gia Vũ, trẻ rất xinh ngồi bên vội : “Hy Mạt, cứ gọi tôi là Tiểu Nhu.” Sau đó, ghé tai hỏi: “Người thường xuyên ăn cơm với sếp Trịnh ở nhà hàng chúng tôi chính là sao?”

      “Có lẽ sếp Trịnh chỉ thường xuyên ăn cơm với mình tôi!” Thẩm Hy Mạt trả lời, hề biết ta chính là mình.

      “Sếp Trịnh rất bận, nhưng chỉ người đó thường xuyên ăn cơm với ấy.” Tiểu Nhu : “Nếu tôi nhìn nhầm, đó chính là .”

      “Hình như có ý với sếp Trịnh?” Thẩm Hy Mạt hỏi.

      “Hả?” Tiểu Nhu ngây ra, ngờ bị hỏi khó như vậy.

      “Nếu , sao biết sếp ăn cơm với ai!” Thẩm Hy Mạt mỉm cười.

      Tiểu Như im bặt, biết sao.

      Nhạc trong phòng lúc vui nhộn, ồn ào, lúc hơi buồn. Thẩm Hy Mạt ngồi mình trong góc vắng, vừa ăn hoa quả, vừa nghe hát, nhìn có vẻ rất thoải mái.

      Lát sau có người dến cạnh , giọng nhàng nhưng cuốn hút: “Đừng tưởng trốn vào đây là tìm thấy em.” Ánh mắt đó rất đỗi dịu dàng.

      Thẩm Hy Mạt cầm quả dâu tây đưa lên miệng, chợt sững ra.

      thể thừa nhận, Trịnh Gia Vũ lúc này dịu dàng hơn bao giờ hết, ánh mắt trong như đầm nước.

      đến em tưởng bị bỏ quên.” Thẩm Hy Mạt đùa, vừa ăn dâu tây vừa , “ mình cũng hơi buồn.” Lúc này, ánh đèn mờ đỏ càng làm hai má dậy hồng, đôi môi mọng dính nước dâu tây càng đỏ tươi quyến rũ.

      Trịnh Gia Vũ ngơ ngẩn nhìn.

      Xung quanh ồn ào là thế, Thẩm Hy Mạt vẫn cảm thấy thế giới của mình đột nhiên tĩnh lặng, tĩnh lặng hoàn toàn, chỉ còn ánh mắt long lanh đó.

      nhìn quá lâu, mặt càng đỏ, may ánh đèn hơi mờ, có lẽ nhận ra bối rối của .

      Thẩm Hy Mạt vô thức cụp mắt, đanh định xiên miếng dưa vàng trong đĩa, bỗng giật mình, ngẩng lên, Trịnh Gia Vũ giơ tay sờ trán .

      đau nữa chứ?” Đầu ngón tay di dịch vết thương, cảm giác ấm.

      Thẩm Hy Mạt hơi ngả ra sau, né tránh, lúng túng mỉm cười: “Khỏi hẳn rồi.“

      ”Hình như vẫn còn sẹo mờ.” Trịnh Gia Vũ lấy trong túi ra hộp thuốc , “Ngày bôi ba lần, bôi đúng giờ để lại sẹo.”

      Thẩm Hy Mạt cầm hộp thuốc, ngước nhìn , cười: “Lần đầu tiên xót xa phụ nữ thế sao?” như vô tình buột miệng, có ý ám chỉ bản thân.

      Ánh mắt Trịnh Gia Vũ bừng sáng, miệng cười ấm như ánh nắng ngày đông, “Em cảm thấy thế à?”

      biết.” Thẩm Hy Mạt lắc đầu.

      Phản ứng của ràng ngoài dự đoán của Trịnh Gia Vũ, Trịnh Gia Vũ trở nên sôi nổi: “Bất kể có phải lần đầu , nhưng chỗ này chưa bao giờ thôi nhớ em.” Rồi cầm tay đặt lên ngực mình.

      Lúc chạm tay vào ngực , nhận thấy tim đập dồn, rất mạnh, tim bất giác khẽ rung.

      Thẩm Hy Mạt vô thức rụt tay về, lúng túng biết ứng phó thế nào, ai đó hô lên: “Bài này Hy Mạt chọn phải ?”

      Người chính là Tiểu Nhu. Lúc này cười cười nhìn .

      Thẩm Hy Mạt ngạc nhiên, ở đây là khách, chỉ ngồi thưởng thức các giọng ca nghiệp dư của chủ nhà, tham dự, sao lại là chọn bài hát ấy?


      phải tôi.” Thẩm Hy Mạt xua tay.

      Mọi người dồn mắt vào , ào lên: “Hy Mạt chưa hát nhé, mau hát bài !”

      “Bài này , bài này rất hay!”

      Thẩm Hy Mạt biết mình thể thoái thác, hát làm mọi người mất hứng, làm mất mặt Trịnh Gia Vũ. Nhưng nếu hát, lại chưa nghe bài này bao giờ, cũng hơi khó. bối rối, Trịnh Gia Vũ đứng lên, cầm míc, với mọi người: “Nếu Hy Mạt chọn bài này, hay là để tôi hát.”

      “Tốt quá, tốt quá! Sếp Trịnh hát cũng thế.” Có người vỗ tay hô to.

      Trịnh Gia Vũ vốn có giọng hát rất hay, nhưng ngờ có thể hát hay đến thế, dường như khác ca sỹ chuyên nghiệp là bao.

      đời , đời nhung nhớ, nguyện chờ em…chờ em. Nụ hôn ai như suối nguồn ấm áp, ấm lòng ai mỗi lúc đêm về…” Trịnh Gia Vũ hát rất truyền cảm, cả phòng im phắc lắng nghe.

      Lúc này, Thẩm Hy Mạt mới ngắm kỹ . Chiếc sơ mi màu xanh nước biển khiến trông càng bảnh bảo. Đèn trần lung linh tỏa xung quanh như dòng sông sao, còn là vì sao sáng nhất, đứng giữa dòng.

      Thẩm Hy Mạt ngây người nhìn, đột nhiên bắt gặp ánh mắt , tức như có luồng điện chạy qua tim.

      “Tôi tặng Hy Mạt bài hát này.” Hát xong, Trịnh Gia Vũ nhìn về phía Thẩm Hy Mạt.

      Nếu bài hát làm Thẩm Hy Mạt hơi ngượng trước mặt mọi người, tiếc mục tiếp theo càng khiến xấu hổ biết chui vào đâu.

      Trịnh Gia Vũ hát xong, đèn trong phòng đột nhiên tắt phụt, mọi tiếng ồn đều dừng đột ngột. Thẩm Hy Mạt cảm thấy rất lạ, hiểu tại sao lại mất điện? Chẳng lẽ đường điện có cố?

      Có ánh lửa lập lòe phía xa, nguồn sáng duy nhất đó càng nổi bật trong bóng tối.

      Sau đó, giọng hát vang bên tai “Happy Birthday to you…”

      Đây là tiết mục cảu cuộc vui hôm nay ư? Đồng nghiệp của Trịnh Gia Vũ có ai sinh nhật chăng? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ.

      Nhưng ngờ, chiếc bánh ga tô lại được đẩy đến trước mặt .

      Nếu phải chính miệng Gia Vũ ra, Thẩm Hy Mạt quên hôm nay là sinh nhật theo lịch.

      “Thổi nến, điều ước !” Có người hét.

      Thẩm Hy

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7: Ngàn lời hết ý, ngàn ý hết tình

      Thế giới rộng bao la như thế, tiếc là duyên phận giữa họ quá mỏng, thuyền duyên chưa đến bến rẽ sang ngang.

      *****

      Thứ hai đầu tuần làm, để tránh đồng nghiệp truy hỏi về chiếc nhẫn đeo tay, tối hôm trước Thẩm Hy Mạt dứt khoát tháo nó ra.

      “Hy Mạt, hôm nay khách hàng tên là Khương Tiểu Vũ hỏi em, thiết kế của ông ta, chị làm xong chưa?” Tiền Khê Khê bước đến bàn làm việc của Thẩm Hy Mạt hỏi.

      “Sắp xong, lát nữa chị liên lạc với ta.” mở máy tính, rồi ngoảnh sang hỏi Tiền Khê Khê: “Em có số di động của ta , cho chị xin.”

      “Bà chị ơi, em bảo chị làm lại sim chị nghe, lúc nào cũng thích phiền em, ngại à?” Tiền Khê Khê lẩm bẩm, vẻ vui, nhưng vẫn đưa số máy của khách hàng cho .

      “Được rồi.” Thẩm Hy Mạt vừa ghi số vừa gật gù. Thầm nghĩ, Tiền Khê Khê đúng, nếu mình để lỡ tin nhắn quan trọng của khách hàng phiền lắm, lúc nào có thời gian làm lại sim vậy.

      Trong thời gian dài sau đó, Thẩm Hy Mạt tận hưởng vị ngọt của tình chuyến tàu hạnh phúc, giống như những cặp tình nhân khác, cùng Trịnh Gia Vũ mua sắm, ăn phố ẩm thực, xem phim. Nếu đem tất cả những cái đó xâu thành cuốn album tranh nhất định làm bữa tiệc thịnh soạn làm người khác ngưỡng mộ.

      Trong thời gian này, hề gặp lại Diệp Như Thìn. thầm biến mất khỏi thế giới của như bốc hơi.

      tưởng trong cuộc sống của mình còn bất kì tin tức nào liên quan đến , nhưng khi Tiền Khê Khê cầm tờ báo ngày, chạy xồng xộc đến trước mặt, mới phát thành phố này quả thực bé, bé đến mức lại tình cờ thấy tin về .

      “Hy Mạt, chị xem này, lệnh hạn chế mua nhà đúng là hạn chế ít người muốn mua nhà.” Tiền Khê Khê chỉ vào mẩu tin báo,

      Thẩm Hy Mạt vội cầm lên, đọc lướt, tất cả đều là phản ứng của bộ phận muốn mua nhà, ánh mắt thoáng liếc rồi dừng lại ở góc bên phải tờ báo, khuôn mặt quen thuộc bất ngờ đập vào mắt.

      thể phủ định vẫn đẹp như ngày nào, vẻ điềm tĩnh đầy bản lĩnh toát ra từ ánh mắt hơi lạnh khiến người ta e ngại.

      Phía bức ảnh là dòng tít nổi bật: “Lệnh hạn chế mua nhà có hiệu lực, tập đoàn Cẩm Thế lâm vào khốn cảnh.”

      Dòng chữ khiến Thẩm Hy Mạt thoáng sững sờ, nhìn bức ảnh hồi, rồi đọc lướt bài phóng bên cạnh. Đến khi Tiền Khê Khê : “Này, xem gì vậy?” mới sực tỉnh.

      “À, có gì.” Thẩm Hy Mạt bối rối, rời mắt khỏi trang báo.

      Sau khi biết quan hệ giữa Thẩm Hy Mạt và Trịnh Gia Vũ, Tiền Khê Khê rất nôn nóng, dường như muốn thông báo cho toàn thiên hạ biết, quả bạn còn phấn khích hơn chính mình có người . Về sau thấy Thẩm Hy Mạt nhắc đến Diệp Như Thìn, Tiền Khê Khê cũng thôi, nhắc đến .

      Tuy nhiên, vừa rồi ánh mắt Thẩm Hy Mạt có vẻ rất căng thẳng, như có gì giằng co dữ dội, đăm đăm nhìn mãi vào bài phóng về tập đoàn Cẩm Thế.

      Tiền Khê Khê cũng tiện hỏi, lấy lại tờ báo, thở dài, than vãn: “Bao giờ mới có tiền mua nhà đây?”

      “Có thể đường tắt.” Lúc này Thẩm Hy Mạt trở lại bình thường, với Tiền Khê Khê.

      “Đường tắt nào?” Tiền Khê Khê vội hỏi.

      “Tìm người nhiều tiền.” Thẩm Hy Mạt nghiêm túc .

      “Chị tưởng ai cũng may mắn như chị chắc? Gặp được Trịnh Gia Vũ sao này khỏi cần lo gì nữa. Đâu có như em, tìm mãi vẫn thấy món ăn phù hợp.”

      “Vẫn tiếp tục lựa chọn , nếu cứ mơ món thích hợp, bàn e chỉ còn toàn là các đĩa trống .” Thẩm Hy Mạt đầy ý.

      Người vô tình, người nghe hữu ý. Nghe vậy, Tiền Khê Khê bĩu môi, giả bộ bất bình: “Hừ, chị biết à. Ở đời, cơm có thể ăn tạm, quần áo có thể mặc tạm, thậm chí công việc cũng có thể làm tạm, chỉ duy thứ thể tạm bợ, đó là .”

      Thẩm Hy Mạt giật nảy mình, như bị đánh trúng tim.

      Bất giác chạnh lòng, thầm nghĩ, mình với Trịnh Gia Vũ có thể coi là tạm bợ ? Nếu đúng, vậy tại sao mình và ấy vẫn bình an vô lâu như vậy? Nếu sao, tại sao mình lại chạnh lòng bởi câu của Tiền Khê Khê?

      phân vân, có tín hiệu tin nhắn quen thuộc, vội cầm điện thoại, là tin nhắn của Trịnh Gia Vũ.

      “Nhớ ăn cơm đúng giờ, uống nhiều nước, ngồi lâu phải đứng dậy thư giãn.” Hầu như, ngày nào Trịnh Gia Vũ cũng nhắn cho những mẩu tin tương tự như thế, tuy quen, nhưng đọc xong, lòng vẫn lâng lâng ấm áp.

      “Lại là Trịnh Gia Vũ hả?” Tiền Khê Khê ghé đầu nhìn, tủm tỉm cười, trước lúc về chỗ ngồi, còn tặng câu: “ gặp được người phù hợp phải giữ cho chắc, đừng để người ta biến mất rồi, hối hận cũng kịp.”

      lúc nào lơ là đâu.” Thẩm Hy Mạt vừa vừa chuẩn bị nhắn lại cho Trịnh Gia Vũ.

      Sau khi trở về bàn làm việc, nhìn thái độ của Thẩm Hy Mạt, Tiền Khê Khê bất giác nghĩ thầm, phụ nữ khi đắm đuối trong tình , quả nhiên tự phát ra mùi tình ái, dù đứng xa, người ngoài vẫn nhận ra.

      Chiều hôm đó, hết giờ làm Trịnh Gia Vũ đến công ty đón như thường lệ. Lên xe được lúc, Thẩm Hy Mạt bỗng cảm thấy hơi khó chịu, bèn hạ cửa kính, gió hiu hiu vờn qua mặt, man mát.

      “Nóng ?” Trịnh Gia Vũ ngoảnh sang, hỏi.

      chút, mấy hôm nay, trời khá oi bức.” Thẩm Hy Mạt vừa vừa chăm chú nhìn những chiếc xe phóng vun vút bên ngoài.

      Trịnh Gia Vũ nhắc : “Dạo này bắt đầu có mưa, thời tiết lúc nóng lúc lạnh, em chú ý giữ gìn sức khỏe.”

      “Em vốn rất khỏe, đừng lo.” Thẩm Hy Mạt quay sang, mỉm cười với .

      Từ lúc nhau, thường xuyên được nhắc nhở điều này, điều kia, khiến cảm thấy rất yên lòng. Nhiều lúc, thầm nghĩ, có lẽ tình chính là như thế này, nhất thiết phải ồn ào bốc lửa, cứ bình lặng, yên ả lại khiến người ta yên lòng.

      Bỗng có tiếng “vèo”, lại chiếc xe nữa vụt qua trước mắt. Trong tích tắc, nhìn lắm, nhưng người ngồi sau tay lái rất quen, có phải ? Thẩm Hy Mạt tự hỏi.

      Vô thức ngồi thẳng người, nhìn về phía trước qua tấm kính chắn gió. nhìn chiếc xe, giống xe của , nhưng cách mấy mét, thể nhìn biển số xe

      Lúc này, Trịnh Gia Vũ vô tình nhìn vào bàn tay trái của , bỗng cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

      Vì sao ấy đeo nhẫn? Câu hỏi này thường trực rất lâu trong lòng, lần này thể kiềm chế hơn nữa: “Bàn tay trái của em, hình như thiếu thiếu vật gì.” hỏi xa xôi.

      Thẩm Hy Mạt vẫn nhìn về phía trước, dường như nghe thấy. Mấy giây sau, mới ngơ ngác hỏi lại: “Tay trái của em làm sao?”

      “Nhẫn.” Trịnh Gia Vũ lơ đãng .

      “Nó hơi , đeo hơi khó chịu, nên em đeo.” Thẩm Hy Mạt giải thích.

      Hôm được Trịnh Gia Vũ tặng nhẫn, lúc về nhà, Thẩm Hy Mạt rất vất vả để tháo nó ra, loay hoay mãi vẫn tháo được. Cuối cùng đành phải dùng xà phòng chà sát, mới tháo được, nhưng để lại vết hằn trăng trắng ở ngón giữa.

      Về sau, nghĩ, tình giữa và Trịnh Gia Vũ có phải hơi giống chiếc nhẫn này? thực phù hợp, thậm chí dường như gây cảm giác ngột ngạt. Thẩm Hy Mạt cũng biết vì sao mình có ý nghĩ này, nhưng chỉ duy nhất lần đó, về sau nghĩ như thế nữa.

      “Sao em , có thể đổi cái khác mà.”

      sao.” Thẩm Hy Mạt cười, : “ nhận ra à, dạo này em giảm béo, gầy chút có thể đeo.”

      “Ngày mai đưa đổi cái khác.” Trịnh Gia Vũ giọng ôn tồn nhưng kiên quyết.

      “Vâng.” Thẩm Hy Mạt lơ đãng trả lời, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

      lúc sau, trong khi đợi đèn đỏ, Thẩm Hy Mạt vừa liếc ra ngoài nhìn thấy , đúng là ! Vẫn vẻ lạnh nhạt, mắt nhìn phía trước, khuôn mặt nhìn nghiêng nét như tạc, tim bất giác “thình, thình thình” đập loạn, như muốn nảy ra ngoài.

      Thẩm Hy Mạt, sao mi có thể vô dụng đến thế? ràng ta còn là người trong lòng mi nữa, mi cũng còn là mi của ngày xưa, tại sao vẫn bị trói buộc bởi cảm xúc khó hiểu kia? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ.

      Cố gắng kiềm chế, hít hơi mạnh, rồi bỗng lại nhớ đến mẩu tin Diệp Như Thìn nhắn lần trước.

      Đó là lúc vừa làm lại sim điện thoại, khi bật máy ra bao cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc. Nhìn lướt lượt, tim bỗng lặng khi thấy tin nhắn của , nhìn mãi mẩu tin đó:

      “Em ở đâu?”

      “Trời mưa rồi, còn nhớ có lần em , em thích nhất ngắm trời mưa, thích dạo dưới mưa với người mình . Vậy em có muốn, bây giờ người dạo dưới mưa với em là ?”

      “Bây giờ công tác ngoại tỉnh, ở trong khách sạn tốt nhất, hưởng những dịch vụ tốt nhất, ngắm cảnh đêm đẹp mê hồn ngoài cửa sổ. Dù vậy, vẫn cảm thấy thiêu thiếu điều gì, em hiểu ?”

      Thẩm Hy Mạt đọc đọc lại ba mẩu tin nhắn, đọc đến thuộc lòng. Qua những dòng tin nhắn đó dường như nhìn thấy Diệp Như Thìn khác, Diệp Như Thìn đầy cảm tính, Diệp Như Thìn luôn đau đáu nhớ . Nhưng tại sao, thời gian trước đó, khi chưa có những dòng tin kia, có thể lạnh nhạt với như người xa lạ vậy, thậm chí lúc gặp cũng câu. Diệp Như Thìn mâu thuẫn như thế, tài nào nắm bắt.

      Tươi đẹp nhất luôn luôn là quá khứ, những gì hoài nhớ chẳng qua là quá khứ. Lúc đó, Thẩm Hy Mạt nghĩ như vậy.

      Tiếng còi xe vang bên tai, đưa ra khỏi miên man quá khứ, mắt vẫn đăm đăm vào điểm, bỗng chạm phải ánh mắt .

      Trịnh Gia Vũ chăm chú nhìn, dường như muốn nhìn thấu .

      Thẩm Hy Mạt vội lảng tránh cái nhìn đó, mặt thoáng hốt hoảng.

      Vốn tinh tế, Trịnh Gia Vũ nhận ngay ra biểu bất thường đó, liền hỏi: “Sao vậy?”

      “À, có gì?” Thẩm Hy Mạt hơi lắp bắp.

      cho biết !” Trịnh Gia Vũ tay nắm chặt vô lăng, giọng vốn ôn tồn bỗng trở nên lạnh như băng giá.

      tin em à?” Thẩm Hy Mạt gạt tâm trạng của mình, can đảm .

      Chẳng lẽ lại với Trịnh Gia Vũ, vừa rồi nhìn thấy Diệp Như Thìn cho nên lòng rối loạn?

      biết dù có với Trịnh Gia Vũ, cũng cãi vã với , càng thể vì thế mà quyết định chia tay , nhưng nhất định đau khổ. Cho nên, bất luận thế nào cũng với . luôn nghĩ, người ta sống đời có số chuyện thà biết hơn.

      phải là tin em, mà là em tin .” Trịnh Gia Vũ cau mày.

      Thẩm Hy Mạt băn khoăn nhìn , nhưng Trịnh Gia Vũ nữa.

      Mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng, đều im lặng suốt chặng đường.

      Để xoa dịu khí bất thường giữa hai người lúc chiều, sau bữa cơm, Thẩm Hy Mạt chủ động rủ siêu thị mua sắm, Trịnh Gia Vũ đương nhiên đồng ý.

      Tại khu vực trang phục nữ, Thẩm Hy Mạt lượn qua mấy shop vẫn chưa tìm

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :