1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Anh mong mình không yêu em nhiều đến thế - Noãn Noãn Phong Khinh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3: Ai từng cho tôi tình mãi mãi

      còn nhớ, những ngày tháng ngắn ngủi hoặc lâu dài họ bên nhau. còn nhớ, họ từng ước hẹn suốt đời xa nhau. còn nhớ, họ dùng tình vẽ ra con đường ấm áp.

      *****

      Diệp Như Thìn ấn Thẩm Hy Mạt vào ghế phụ cạnh tay lái, lạnh lùng nhấn ga.

      “Dừng xe!” Thẩm Hy Mạt nhìn chằm chằm, cố gắng , nhưng Diệp Như Thìn vẫn phớt lờ.

      “Dừng xe, có nghe thấy ?” Thẩm Hy Mạt muốn làm con rối gỗ bị giật dây, muốn bị khống chế như thế này. muốn làm gì làm ư? coi tôi như món đồ chơi, lúc vui lấy ra chơi, chán bỏ vào hộp?

      Diệp Như Thìn nhếch môi, trông có vẻ bình thản, lời.

      Thẩm Hy Mạt thấy thể làm gì được, hốt hoảng, chộp vô lăng, xoay mạnh, chiếc xe ngoặt gấp sang phải.

      Diệp Như Thìn vội đạp phanh, chiếc xe cuối cùng dừng lại.

      Người qua đường phía đó đều sợ tái mặt, sững sờ nhìn về phía họ, đến khi hiểu ra, tức tối quát: “Lái xe kiểu gì thế, muốn chết à?”

      Diệp Như Thìn coi như nghe thấy, nhưng Thẩm Hy Mạt sợ toát mồ hôi hột, mắt đờ đẫn, miệng hơi há.

      “Tài sức vượng, sao muốn tống tiễn mình sớm thế?” Diệp Như Thìn giễu cợt nhìn Thẩm Hy Mạt. Lúc này, rất muốn gõ vào đầu cho đến khi tỉnh táo lại. Dù muốn xuống xe, cũng việc gì phải dùng hạ sách đó, quả là quá ngốc.

      Sau khi định thần trở lại, Thẩm Hy Mạt vội vàng mở cửa xe, nhưng thể mở được. Tưởng được buông tha ở đây, ngờ, Diệp Như Thìn lại nhấn ga, phóng xe như có chuyện gì xảy ra.

      Thẩm Hy Mạt dám có hành động quá khích nào nữa, trở nên trầm lặng khác thường. Ngồi nhích ra xa, tựa vào cửa kính, nhìn các cửa hiệu đèn màu rực rỡ lướt nhanh bên ngoài, lòng bỗng trào nối phiền muộn vô cớ.

      năm lần bảy lượt đến tìm mình, rốt cuộc có ý gì? Thẩm Hy Mạt thể nào làm , nhưng lúc này còn sức để suy nghĩ chuyện đó.

      Hai người im lặng rất lâu, Thẩm Hy Mạt nhìn Diệp Như Thìn, hờ hững : “ nhất quyết khiến tôi trở thành ế phải ?”

      “Em tìm ai tìm, sao cứ phải là ta?” Diệp Như Thìn lạnh lùng vặn hỏi.

      ấy sao, ấy có gì tốt?”

      Diệp Như Thìn trả lời, chỉ nắm chặt vô-lăng, lặng lẽ lái xe, mặt đăm chiêu.

      “Diệp Như Thìn!” ngoảnh sang, nghiêm nghị nhìn , : “Xin đừng như thế nữa! Tôi tìm ai là lựa chọn của tôi, dẫu sau này tôi và ấy ngàn vạn điều hợp cũng liên quan gì đến .”

      liên quan gì? Nỗi đau nhói trong lòng Diệp Như Thìn như bị kim đâm. Lúc nãy, Thẩm Hy Mạt uống hết ly này đến ly khác, chỉ muốn chạy đến giằng ly rượu khỏi tay , nhắc nên uống nữa, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể câu “uống ít thôi”. Khi nhìn thấy chiếc váy trắng của thấm máu, cũng muốn cởi áo của mình che cho , nhưng rồi cũng chỉ có thể chuẩn bị cho bộ quần áo và gói băng vệ sinh. Khi nhìn thấy người đàn ông đó luôn ở bên , lòng lại trào nỗi buồn thể nào cưỡng nổi, giống như hồi bị người khác cướp món quà sinh nhật thích nhất. ước ao được ở bên , nhưng chỉ có thể đứng bên cạnh ghen suông, bằng câu “khi cưới, có cần đưa thiệp, mời em ”…

      có biết, làm thế này làm tổn thương bạn , nghĩ chưa?”

      Diệp Như Thìn vẫn trả lời, lúc sau, mới chậm rãi hỏi: “Vậy em nghĩ cho chưa?”

      tuổi trẻ tài cao, thành đạt, lại có bạn xinh đẹp. Tôi còn phải nghĩ gì cho ?” Thẩm Hy Mạt cười nhạt, châm biếm.

      Ánh đèn ngoài cửa sổ như những vì sao ngủ, lướt qua trước mắt Thẩm Hy Mạt. tựa vào cửa kính, tay chống cằm, đợi câu trả lời của .

      Thời gian như ngừng lại, rất lâu rất lâu, lâu như năm ánh sáng, mới chậm rãi : “ chỉ muốn có em, chỉ cần em!”

      Từng chữ tênh mà nặng trĩu, in vào lòng .

      Khi câu đó, ánh mắt lạnh nữa, trở nên quá đỗi dịu dàng, ánh sáng màu da cam vàng đục nóng bỏng trong xe, khiến trái tim băng lạnh của từ từ ấm lại.

      Cho đến khi Tiền Khê Khê mắt tròn mắt dẹt hô lên: “Oa, Diệp Như Thìn là người cũ của chị. Vậy Trịnh Gia Vũ sao?” Thẩm Hy Mạt mới sực nhớ tối qua chưa xin lỗi Trịnh Gia Vũ, dù sao có lòng đưa về, nhưng lại bị người khác bắt cóc, ấn lên đưa về.

      “Suỵt!” Thẩm Hy Mạt để ngón tay trỏ lên môi, đây là công ty, phải nhà ở, thôi. Em muốn cả công ty đều biết chuyện à?”

      “Biết sao? Đằng nào người cũ chị cũng phải hạng đầu thừa, đuôi thẹo gì, ấy điển trai vào loại khủng lại giàu nữa.” Mắt Tiền Khê Khê sáng như sao.

      Thẩm Hy Mạt õ đầu bạn cái: “Mau làm việc . Sếp thấy chúng mình chém gió là phiền đấy.”

      Tiền Khê Khê nghe nhắc đến sếp, mới thôi tán gẫu, trở về bàn làm việc.

      Lúc nhận được điện thoại của Thẩm Hy Mạt, Trịnh Gia Vũ họp, liếc chiếc di động rung, vội tắt máy, rồi nhanh chóng kết thúc cuộc họp.

      Sau khi mọi người ra về hết, Trịnh Gia Vũ thong thả đến trước cửa sổ sát đất, tay ấn số của Thẩm Hy Mạt, tay kia kéo rèm cửa sổ, phút chốc, ánh mặt trời vàng rực ngập tràn căn phòng.

      “Hy Mạt, vừa rồi bận họp.” Trịnh Gia Vũ giải thích.

      sao.” Thẩm Hy Mạt , “Chuyện tối qua, đừng để bụng nhé.”

      đâu, ai đưa em về

      [​IMG]

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Trốn lâu như vậy, lẽ nào vẫn định tiếp tục trốn ư? Bàn tay Diệp Như Thìn bất giác nắm chặt cốc nước, chìm trong suy tư.

      Thẩm Hy Mạt, em đừng định ra khỏi thế giới của lần nữa. rút điện thoại gọi cho , nhưng giọng nữ vang lên: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tắt máy.”

      ràng hôm nay gặp nhau ở đây, vì sao đến? Diệp Như Thìn nhìn bàn thức ăn nguội hết, lạnh lùng với chủ quán: “ tính tiền cho cháu, tiện thể thu dọn thức ăn .”

      bé đó đến à, trước nay ấy có bao giờ thất hẹn đâu, lạ .” Bà chủ quán nhấc đĩa thức ăn lên, “Nguội cả rồi, để tôi hâm lại cho nhé.”

      cần đâu, dọn hết giúp cháu.” Diệp Như Thìn giọng kiên quyết.

      Bữa tối của hai người biến thành buổi chờ đợi của người, khiến ngày hè nóng nực càng thêm buồn tẻ.

      Thẩm Hy Mạt phải lần đầu làm với vết quầng dưới mắt, nhưng lần này thẫm hơn mọi ngày. Tiền Khê Khê vừa nhìn phát ngay, kinh ngạc kêu lên: “ , tối qua chị tìm niềm vui ở đâu? Vết quầng này có thể sánh với quốc bảo đấy.”

      “Bệnh tim của bà chị lại tái phát.” Thẩm Hy Mạt mệt mỏi , mặt buồn rầu.

      Tiền Khê Khê tái mặt, vội vàng xin lỗi: “Hy Mạt, xin lỗi, em rút lại câu vừa rồi.” xong, lại hỏi, “Sao bệnh tim của bà lại tái phát?”

      “Tại bà ta, tại bà ta, tất cả tại bà ta…” Thẩm Hy Mạt dần, như với chính mình.

      “Bà ta là ai?” Tiền Khê Khê nghe thấy, vội hỏi.

      “Là người chị muốn gặp, là người bà chị ghét nhất.” Mặt sa sầm, Thẩm Hy Mạt khó nhọc dằn từng chữ, dường như dùng hết sức lực trong người.

      “Nếu chị coi em là bạn, với em , đừng chịu đựng mình.” Tiền Khê Khê vỗ vai Thẩm Hy Mạt, như muốn động viên .

      “Là mẹ chị.” Thẩm Hy Mạt xong, mệt mỏi dựa lên vai Tiền Khê Khê.

      “Mẹ chị ư?” Tiền Khê Khê vẫn nhớ Thẩm Hy Mạt chưa bao giờ nhắc đến mẹ, có lần ai đó nhắc đến, cũng chỉ cười trừ .

      “Mẹ chị và bà có thù oán gì hay sao?” Tiền Khê Khê hỏi.

      rất dài, sau này có thời gian chị kể với em.” Thẩm Hy Mạt muốn nhớ lại chuyện cũ, bởi vì đối với , mỗi lần nhớ lại là lần đau khổ, từng ước ao giá mà quãng thời gian đó chưa từng tồn tại.

      Tiền Khê Khê nhìn vẻ mệt mỏi của Thẩm Hy Mạt, cũng gặng hỏi, chỉ an ủi: “Dù xảy ra chuyện gì, chị phải tin rằng, nỗi buồn nhất định qua.”

      “Chị sao, em khỏi lo cho chị.” Thẩm Hy Mạt mỉm cười, trở giọng vui vẻ, “Theo em, loại kem nào có thể xóa được những vết quầng này?”

      “Chị dùng thử ‘Khê Khê’ xem, loại này đặc trị rất hiệu nghiệm.”

      “Được.” Thẩm Hy Mạt đặt tay lên vai bạn : “Đợi khi em xóa hết được vết quầng dưới mắt em, chị dùng thử.”

      Tiền Khê Khê im bặt biết sao.

      Hơn năm rưỡi chiều, ngoài cửa sổ trời vẫn sáng, lúc Thẩm Hy Mạt và Tiền Khê Khê ra khỏi tòa nhà của công ty nhìn thấy Diệp Như Thìn đứng tựa vào xe cách đó xa.

      tay để trong túi quần, tay kia kẹp điếu thuốc hút dở, trong làn khói mỏng thấp thoáng, bóng hình ấy trông càng sầu muộn.

      Thẩm Hy Mạt nhìn nét mặt, nhưng có thể cảm nhận được khác thường của . vẫn nhớ, hiếm khi hút thuốc, trừ những lúc tâm trạng rất xấu.

      bước đến, dùng lại bên . Còn Tiền Khê Khê bước lên hai bước, ngoái lại nhìn, thấy Thẩm Hy Mạt nháy mắt ra hiệu, liền hiểu ý, đứng đợi ở chỗ cách đó xa.

      “Hôm qua…”

      Thẩm Hy Mạt còn chưa xong, Diệp Như Thìn nắm cổ tay , mặt lạnh băng, giọng còn lạnh hơn: “Em nhất định phải giải thích ư? Được, vậy em giải thích cho tôi, hôm qua em đâu? Lẽ nào em cố tình biến mất mới là trả tôi món nợ ân tình, hả?” Tay xiết .

      Cơn đau từ tay lan đến ngực, Thẩm Hy Mạt giọng châm biếm: “Trong suy nghĩ của , em là người như thế ư?”

      “Nếu sao?” Diệp Như Thìn hỏi dồn.

      Thẩm Hy Mạt vốn định giải thích với , nhưng thấy thái độ như vậy, lại muốn giải thích gì hết, chỉ : “Tùy nghĩ.” xong, hất tay ra, quay người bỏ .

      cho rồi hãy .” Diệp Như Thìn lại nắm tay : “Em muốn chúng ta giằng co thế này mãi hả?”

      “Nếu cảm thấy mất mặt, cứ tiếp tục!” Thẩm Hy Mạt tỏ vẻ bất cần, chìa tay làm động tác mời.

      Cứ coi như thấy mất mặt, nhưng tôi có. Chúng ta thế này là sao? Thẩm Hy Mạt bất lực nghĩ.

      “Chỉ là kéo tay thôi mà.” Tay Diệp Như Thìn từ từ dịch xuống dưới, nắm chặt tay .

      Tay vẫn rất mềm, mềm đến mức như mọng nước. bỗng chỉ muốn cứ nắm như thế này mãi mãi.

      Thẩm Hy Mạt thử rút tay ra, nhưng lại bị xiết chặt hơn.

      “Buông ra.” , đưa mắt nhìn Tiền Khê Khê phía xa, cũng may ta ngoái lại, nhìn thấy họ, nếu , thực biết giải thích cảnh tượng này thế nào với bạn đó. Là tình cũ trỗi dậy, hay tình cảm nhất thời bột phát? Bất luận là gì cũng phải là câu trả lời tốt nhất.

      Diệp Như Thìn nhếch môi, có dấu hiệu buông tay ra.

      Thẩm Hy Mạt biết làm thế nào điện thoại của Diệp Như Thìn bỗng reo.

      Ánh mắt dừng lại vài giây người , cuối cùng chuyển sang chiếc điện thoại, rồi bước hai bước ra ngoài nghe máy.

      “Ờ, có chuyện gì ? Em để bạn , có việc.” Diệp Như Thìn im lặng giây lát, ngoái đầu nhìn Thẩm Hy Mạt, “Được, lát nữa đến.”

      cúp máy, trở lại chỗ , : “Hôm nay đến đây thôi nhưng…” dừng chút mới : “Em cho là kết thúc như thế này ư?”

      vẫn đến tìm tôi?” Thẩm Hy Mạt cười nhạt. biết tính cách của , điều gì muốn, nhất định làm, bất kể phải dùng phương thức gì.

      chỉ có như vậy.” Diệp Như Thìn vừa vừa ấn chìa khóa vào ổ, tiếng “tạch” vọng ra.

      từ bỏ, vậy muốn gì? Thẩm Hy Mạt nhìn theo chiếc xe phóng , thầm nghĩ.

      Đến nhà Thư Hàm, ấn chuông cửa, lúc lâu sau mới có người ra mở cửa.

      Thư Hàm đầu tóc sổ tung, mặc bộ đồ ngủ nhìn thấy Diệp Như Thìn, cất giọng khàn khàn : “Cuối cùng cũng đến.”

      “Em bị làm sao?” Diệp Như Thìn nghiêng người bước vào, rồi đóng cửa.

      “Như Thìn.” Thư Hàm ôm chầm lấy , vùi đầu vào ngực .

      làm à?” Diệp Như Thìn đẩy ra, nhìn sắc mặt quả thực rất xấu, liền hỏi: “Chân em sao vậy?”

      “Buổi sáng thức dậy thấy người hơi mệt, em xin phép nghỉ, ngờ tắm xong bước ra ngoài trượt chân ngã.” Thư Hàm vừa vừa đến trước mặt , bước chân hơi loạng choạng.

      Diệp Như Thìn nghiêng người, vòng qua , đến sofa.

      “Thấy em thế này, mà giúp sao?” tập tễnh bước từng bước đến sofa.

      “Hình như em vẫn ổn mà?” Diệp Như Thìn cúi đầu lơ đãng nghịch cái gối ôm, ngẩng lên.

      “Vậy nghĩ là em

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      3.3

      Đúng lúc phân vân “soạch” tiếng, cánh cửa mở ra, Thẩm Hy Mạt hốt hoảng kéo chăn lên tận cằm, nhìn thấy người vào là Trịnh Gia Vũ, vội hỏi: “Sao đưa em về nhà?” Giọng hơi trách móc.

      Trịnh Gia Vũ trả lời ngay, chậm rãi đến trước cửa sổ, kéo rèm sang hai bên. Bỗng chốc, cả căn phòng tràn ngập ánh nắng, như đổ lớp thủy tinh sàn.

      “Đêm qua em ngủ ngon ?” Trịnh Gia Vũ đến bên giường, mỉm cười hỏi. Dưới ánh mặt trời sáng chói, nụ cười của càng rạng rỡ.

      .” Thẩm Hy Mạt thẳng, lại xoa hai bên thái dương, : “Em quen qua đêm ở nhà người khác.”

      “Nếu đưa em về nhà, bà nhìn thấy em như vậy, có phải rất lo lắng ?” Tối qua, thấy uống rượu như uống nước, khuyên rất nhiều, nhưng nghe, còn uống nhiều hơn. đành uống với , cho đến khi say biết gì nữa muốn đưa về nhà nhưng lúc đó quá khuya, chỉ sợ nếu đưa về, bà lo cuống lên, có thể còn hiểu lầm , cuối cùng đành đưa về nhà mình.

      “Ờ, cám ơn nhiều!” Thẩm Hy Mạt ngước mắt cười với , rồi nhìn xuống chiếc váy mặc, hỏi: “Ai thay váy này cho em?”

      “Em thấy còn có thể là ai?” Trịnh Gia Vũ mỉm cười, bộ đồ pizama hề làm giảm phong độ, trái lại khiến càng dịu dàng hơn.

      phải chứ….” Thẩm Hy Mạt kinh ngạc nhìn như nhìn người ngoài hành tinh, “ phải là chứ?” xong mặt đỏ ửng, như hoa đào tháng ba.

      có thể làm những việc như thế ư?” Trịnh Gia Vũ ngồi xuống mép giường, vuốt tóc , ánh mắt dịu dàng : “Thím Vương thay giúp em, bộ đồ là của mẹ .”

      Thẩm Hy Mạt thở phào, cười bẽn lẽn: “Em cũng nghĩ làm việc đó.”

      “Đầu còn đau ?”

      “Vẫn hơi đau.”

      Trịnh Gia Vũ ngồi dịch lại, xoa huyệt thái dương cho , động tác thuần thục, khéo léo, bàn tay ấm áp.

      Thẩm Hy Mạt hơi ngạc nhiên, định ngoảnh nhìn .

      “Đừng động đậy, em thấy dễ chịu ngay thôi.” Giọng của Trịnh Gia Vũ như tiếng dương cầm.

      Lúc này, Thẩm Hy Mạt như bị sức mạnh nào sai khiến lập tức ngồi yên. cảm nhận rất , hơi ấm từ đầu ngón tay , chà da thịt mình, mỗi lúc nóng. Cơn đau ỉ ở thái dương dần dần dịu .

      phải chưa từng nghĩ, sau Diệp Như Thìn, nếu gặp người phù hợp thử qua lại xem sao, bà nội cũng ít lần với như thế. Nhưng bằng ấy năm rồi, trái tim dường như thể chấp nhận người khác, phải họ ưu tú, cũng phải họ tốt. Chỉ là, có những khoảng trống, phải ai cũng có thể lấp đầy.

      Thẩm Hy Mạt cứ sống mình như vậy, bà nội cũng sốt ruột cho , thường nhắc nhở: “Hy Mạt, Tiểu Tề ở công ty cháu, người rất được, rất nhiệt tình thường đưa cháu về nhà, sao cháu thử suy nghĩ xem?” Bây giờ, Tiểu Tề chuyển công ty khác, cũng kết hôn, còn , vẫn đơn mình.

      Bây giờ, Thẩm Hy Mạt sắp bước vào đội ngũ ế, bà nội càng giục dữ. Thực ra, tự bảo mình, Trịnh Gia Vũ quá tốt, có thể thử xem sao, nhưng rốt cuộc vẫn vượt qua được bước đó.

      dễ chịu hơn chưa?” Trịnh Gia Vũ âu yếm sờ trán , Thẩm Hy Mạt vừa thức dậy, vẻ ngái ngủ uể oải trông rất trẻ con, đôi mắt sáng trong veo như nước mùa thu.

      “Dễ chịu hơn nhiều, cám ơn.” Thẩm Hy Mạt mỉm cười.

      “Quần áo của em giặt rồi, đây là váy của mẹ , em mặc tạm.” Trịnh Gia Vũ đặt chiếc váy lên đầu giường, : “Vẫn còn sớm, em ăn sáng rồi hãy làm.”

      “Vâng!”

      “À, chuẩn bị cho em nước chanh mật ong, chữa đau đầu sau khi say rượu rất công hiệu.” Trịnh Gia Vũ đứng ở ngưỡng cửa .

      Cuối cùng Thẩm Hy Mạt hoàn toàn tỉnh táo, có thể nhớ lại chuyện tối qua, nhớ ra vì sao uống nhiều rượu như vậy, nhớ ra vì sao nhất định đoạt lại ly rượu Trịnh Gia Vũ giằng khỏi tay , còn nhớ cả những lời lúng búng trong cơn say lúc ngồi trong xe của … Nguyên nhân của mọi nguyên nhân, chính là Diệp Như Thìn, người từng mong đừng bao giờ xuất trước mặt nữa.

      Bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy mình quá nực cười. ta với ai là quyền của ta, việc gì phải đem mình ra làm trò cười?

      Lần đầu gặp mẹ Trịnh Gia Vũ, Thẩm Hy Mạt có cảm giác khoảng trước mắt như sáng lên. Mẹ nhìn rất trẻ, phong thái cực kỳ quý phái, trang phục cầu kỳ, làn da được chăm sóc công phu, nhìn thấy Thẩm Hy Mạt, bà cười xởi lởi: “Thẩm tiểu thư, nghe tiếng từ lâu.”

      “A…” ngớ ra.

      “Đến đây ngồi .” Bà kéo tay ngồi xuống bên cạnh, “Gia Vũ nhắc cháu luôn.”

      “Mẹ, con chỉ nhắc mỗi lần, cũng là do mẹ hỏi thôi.” Trịnh Gia Vũ để cốc nước chanh mật ong trước mặt , để cốc sữa đậu nành trước mặt mẹ mình.

      “Đây là lần đầu tiên Gia Vũ pha nước chanh mật ông.” Bà nhìn Thẩm Hy Mạt, đầy ý.

      Sau đó bà còn rất nhiều chuyện thú vị như thế nữa, Thẩm Hy Mạt chỉ gật gù: “Vâng, vâng.”

      “Mẹ, hồi còn bé mẹ luôn nhắc con, được chuyện trong bữa ăn mày?” Trịnh Gia Vũ phàn nàn.

      “Được, được, mẹ nữa.” Lúc đó, bà mới yên lặng.

      Lúc Thẩm Hy Mạt sắp ra về, bà đưa cho túi giấy, : “Đây là ô mai dâu thím Vương làm, có thể ăn kèm với bánh mỳ, khoai tây, rất ngon.”

      “Thôi ạ.” Thẩm Hy Mạt từ chối.

      “Cứ cầm , có phải món đắt tiền gì đâu.” Bà tỏ ra rất nhiệt tình, nhìn thấy bộ quần áo người lại mỉm cười : “ ngờ cháu mặc bộ này lại vừa thế, chiếc váy thời trẻ của đấy, may mà chưa quẳng .”

      “Cảm ơn !” Thẩm Hy Mạt tiện từ chối nữa, đành nhận.

      “Gia Vũ, con tiễn Hy Mạt nhé.” Bà với con trai.

      “Đương nhiên rồi!” đáp.

      Ra khỏi nhà, Thẩm Hy Mạt nhìn thấy khuôn viên trông như vườn hoa, các loài đua nở, đủ mọi sắc màu, có hàng lan can màu trắng bao quanh, trông tuyệt đẹp. ngoái đầu nhìn ngôi nhà, đó là biệt thự theo phong cách châu Âu cổ điển, sang trọng và lộng lẫy, nhìn qua là biết đó là nơi ở của những người giàu có.

      Trịnh Gia Vũ lái xe tới, nhanh chóng chạy xuống xe, vừa mở cửa cho vừa : “ đưa em làm.”

      “Em xe bus hơn.” Trịnh Gia Vũ nhìn đồng hồ đeo tay, thong thả : “Còn 20 phút nữa là 9 giờ.”

      Lúc đó, mới chịu nhượng bộ, lên xe.

      Cũng may khi xe dừng dưới tòa nhà công ty, gặp người quen nào.

      Đúng như dự đoán, vừa nhìn thấy chiếc váy người Thẩm Hy Mạt, Tiền Khê Khê chạy đến bàn làm việc của , tay chống cằm, chau mày, phán: “Bộ này phải style của chị, trước đây chưa mặc bao giờ.”

      “Chị mua lâu rồi, nhưng mặc thấy hơi già nên vứt

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4: Ký ức là người kể chuyện

      Ký ức đích thực là con dao hai lưỡi, khi cứa nát trái tim ta, nó đồng thời cũng để lại cho ta những khoảnh khắc hạnh phúc vô bờ.

      *****

      Thẩm Hy Mạt suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện hẹn gặp Diệp Như Thìn.

      Đến nhà hàng, ngồi đợi trong căn phòng được đặt trước.

      xa xỉ quá.” Thẩm Hy Mạt theo nhân viên phục vụ bước vào phòng, căn phòng rộng và thoáng đãng, bàn kê sát cửa sổ nên có thể nhìn thấy cây cối ngắt bên ngoài, có cả tiếng gió xào xạc lùa tán lá. Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, hắt từng vệt vàng sẫm xuống khung cửa.

      Diệp Như Thìn ngồi tựa vào sofa cạnh cửa sổ, mặc áo sơ mi màu xanh kẻ ô, trông có vẻ rất ung dung, nhàn tản. Chìm trong ánh đèn ấm áp, khuôn mặt đẹp, sáng ngời của trở nên dịu dàng.

      ngẩng đầu nhìn Thẩm Hy Mạt, nhếch mép, : “Quý hóa hiếm!”

      Đúng, từ sau khi chia tay, hầu như chủ động tìm . Trước đó Diệp Như Thìn ở nhà hàng, cùng người thảo luận câu chuyện quan trọng, nhận được điện thoại của , vội cừng câu chuyện, tức tốc đến đây.

      ngờ phải ?” Thẩm Hy Mạt ngồi xuống chiếc sofa khác, để túi sắc bên cạnh, hỏi.

      “Thế nào? Em tìm tôi hả?” Diệp Như Thìn ngồi thẳng lên, nhìn , dưới ánh đèn, đôi mắt đen của lóng lánh như kim cương. chậm rãi : “Chắc chắn em tìm tôi, đó chỉ là vấn đề thời gian.”

      biết vì sao em đến tìm ?” Thẩm Hy Mạt thẳng vào chủ đề.

      “Có nên uống gì trước , phải bổ sung năng lượng chứ? Nếu sao em đủ sức chuyện với tôi?” Diệp Như Thìn rót cốc nước ô mai, đưa cho .

      “Từ lâu rồi em uống nước ô mai nữa.” Thẩm Hy Mạt đẩy cốc ô mai sang bên, lấy ra tấm thẻ, rồi lại lục tìm vật gì trong túi sắc.

      “Em có thể quên nước ô mai, có thể quên thịt gà hạt lựu chiên xì dầu, có thể quên quán ăn nông dân đó, nhưng em tưởng có thể quên được tình cảm kia ư?” Diệp Như Thìn cầm cốc nước ô mai lên, uống ngụm, ung dung .

      biết thời gian là phương thuốc tốt nhất sao? Tình cảm sâu nặng đến mấy, khó quên đến mấy, cũng có ngày phai nhạt.” Thẩm Hy Mạt lục trong túi sắc lấy ra vật gì sáng loáng, khỏi cần nghĩ cũng biết đó là vật gì. Đó là chiếc bút máy luôn mang theo người, như hình với bóng. lại tìm trong túi sắc lần nữa, thấy chiếc bút khác, ngập ngừng giây lát, miễn cưỡng cầm bút máy kia, hơi bực mình, nhưng tỏ ra bình thường, viết lên dãy số.

      Ánh mắt Diệp Như Thìn dừng lại mãi cây bút đó. Đột nhiên thế giới của dường như mở ra cánh cửa, bên trong chứa đựng quá khứ của họ, vẫn là ngày xưa, vẫn đứng nguyên chỗ cũ, chưa hề ra .

      “Nếu em quên hết, giữ nó làm gì?” Diệp Như Thìn ngước nhìn Thẩm Hy Mạt, ánh mắt chợt xao động.

      Bàn tay cầm bút bối rối xê dịch trang giấy, lát sau siết chặt trong tay, : “Chỉ là tiện dùng thôi.”

      Diệp Như Thìn hỏi nữa, cầm mẩu giấy bàn, nhìn dãy số đó, hỏi: “Mật mã à?”

      “Vâng.” Thẩm Hy Mạt khẽ .

      “Đơn giản thế thôi à, vẫn là sinh nhật em.”

      giống ai đó, nghĩ gì, làm gì cũng luôn phức tạp.” Thẩm Hy Mạt vừa vừa cất cây bút .

      “Nếu nghĩ phức tạp có thể tìm được em ?” Diệp Như Thìn xong vẫy phục vụ lại gọi món.

      “Em ăn rồi.” Thấy gọi hết món này đến món khác, buột miệng .

      là gọi cho em.” Diệp Như Thìn nhìn thực đơn, tiếp tục gọi món, xem ra là khách quen ở đây.

      Thẩm Hy Mạt im lặng, thầm rủa, vậy cứ ăn , cứ ăn như vậy, có ngày béo phì, xem còn ai thích nữa!

      “Tiền trong này có đủ mời tôi bữa ?” Người phục vụ vừa khỏi, Diệp Như Thìn cầm cái thẻ ngân hàng lên, cố tình châm chọc.

      “Em có là mời ăn đâu?” Thẩm Hy Mạt liếc cái, phản đòn.

      “Em đối xử với ân nhân của mình như thế sao?” Diệp Như Thìn để cái thẻ xuống, khoanh tay trước ngực, ngồi ngay ngắn nhìn .

      “Chẳng lẽ phải lấy thân báo đáp?” Thẩm Hy Mạt bật cười.

      “Nếu em nhất định làm như thế, tán thành cả hai tay.” Diệp Như Thìn giang hai tay, làm động tác ôm .

      “Bắt cá hai tay thú vị lắm à?” Trong đầu Thẩm Hy Mạt lên cảnh trước cổng bệnh viện, nhìn thấy dìu đó, lòng cuộn lên như thủy triều.

      Như Thìn đứng dậy, bến ngồi bên Thẩm Hy Mạt, từ từ nhích sát, nhìn vào đôi mắt hơi hốt hoảng của , thong thả : “Thú vị hơn trò trốn tìm em làm với .”

      Nếu phải trả nợ cho , Thẩm Hy Mạt muốn lập tức rời khỏi đây, nhưng thể, món nợ này dù sao cũng phải trả.

      “Em chưa bao giờ nghĩ muốn chơi trò trốn tìm ấu trĩ với .” Thẩm Hy Mạt đính chính, “Chỉ có điều, chúng ta nên giữ tình trạng như chưa từng gặp nhau.”

      “Những người xa lạ sao?” Diệp Như Thìn hai tay choàng lên thành sofa phía sau

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      4.2

      Trịnh Gia Vũ làm xong công việc, nhìn đồng hồ, chết , 7h20, lỡ mất thời gian tuyệt nhất đón Thẩm Hy Mạt. xoa hai huyệt thái dương, cầm điện thoại bàn xem lướt, có tin nhắn của , lòng bỗng hụt hẫng, thất vọng.

      gọi cho , gọi cho . định bấm máy di động rung. Nhìn cái tên màn hình, Trịnh Gia Vũ giật mình, sao ấy có thể chủ động gọi cho ?

      “Gia Vũ, đến với em .” Giọng hơi nũng nịu.

      “Em ở đâu?” Trịnh Gia Vũ đứng dậy, ngước nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ.

      “Quán bar mình hay đến.”

      Trịnh Gia Vũ cúp máy, lái xe đến thẳng quán bar.

      vào trong quán, len qua đám người, nhìn thấy Thư Hàm uống rượu ở góc tối lờ mờ.

      “Em bắt đầu thích uống rượu từ bao giờ?” Trịnh Gia Vũ ngồi xuống bên cạnh, nhìn lướt những chai rượu rỗng vứt ngổn ngang bàn.

      “Nào, đến đây, uống với em vài ly.” Thư Hàm giọng lúng búng, giơ tay nhấc chai rượu, rót ly cho .

      “Dù em uống bao nhiêu, não em cũng thể biến mất.” Trịnh Gia Vũ đoạt chai rượu trong tay .

      “Lâu như vậy rồi, đâu?” Thư Hàm nhìn , giọng vui.

      nơi rất xa.” Trịnh Gia Vũ , nhìn vào ánh mắt ngây ngô của .

      “Xa bao nhiêu?”

      “Xa đến mức cũng biết điểm cuối ở đâu.”

      “Có phải là ở đây?” Thư Hàm đột nhiên bật cười, chỉ vào tim mình. Dưới ánh đèn vàng đục, nụ cười đó mới thê thảm làm sao.

      Trịnh Gia Vũ nhấc ly rượu bên cạnh lên, nhìn thứ chất lỏng lóng lánh trong đó, lắc cái, rồi mím môi, nhướn mày, hỏi: “Em có thể giả bộ gì ở đây?”

      “À…” Thư Hàm tay chống má, chợt trầm ngâm: ”Nhiều lắm, rất nhiều, khoảng chừng này. giang hai tay ra hiệu, lại tiếp: “Ví dụ có thể giả bộ vui vẻ, hạnh phúc, hồi nhớ tình thể nào quên và nỗi đau khổ sao xua được.”

      Trong tâm trí Trịnh Gia Vũ, Thư Hàm là bé hồn nhiên, có hai bím tóc đuôi sam, mặc chiếc váy bồng trắng, nụ cười long lanh đứng đợi dưới nắng, rồi đến bên , thỏ thẻ : “ Gia Vũ, chơi trốn tìm với em .” Nhưng Thư Hàm trước mặt lúc này chứa chất ưu phiền.

      Nghe Thư Hàm vậy, Trịnh Gia Vũ đột nhiên hiểu ra, đúng như nghĩ, tình của bị tổn thương. bình thản hỏi: “Em và ta nhau bao lâu rồi?”

      giơ ngón tay trỏ.

      năm?” hỏi.

      Mắt Thư Hàm hơi nheo, trong như nửa vầng trăng. lắc ngón tay trỏ, cười đau khổ, : “ hề, chưa từng .”

      Trịnh Gia Vũ hơi ngây người, hỏi ngay: “ ta em?”

      “Em thường xuyên gọi cho ấy, ấy luôn thoái thác, bận công tác, em mua quần áo, toàn hàng hiệu, tặng ấy, ấy lại thích, ngay câu ‘cám ơn’ cũng có. Em chủ động hẹn gặp, nhưng gặp rồi lại cảm giác như người qua đường. Người qua đường, biết ? Nghĩa là thế giới của ấy, em dường như chưa từng bước vào.” Thư Hàm lại uống ngụm rượu mạnh, trong ngực bỗng chốc như có lửa đốt, vô cùng bức bối khó chịu.

      chỉ nhăn mày rồi tiếp tục , “Gia Vũ, xem, em và ấy có giống chim trời, cá nước . Em là cá, bơi lợi tung tăng trong nước, cuối cùng có ngày bơi lên mặt nước, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy con chim bay qua đỉnh đầu. ấy có lông trắng bóng, và cú liệng cánh hình vòng cung tuyệt đẹp bầu trời, em lập tức bị mê hoặc. Nhưng ấy chỉ liếc em, rồi lại tiếp tục hành trình của mình. Còn em thể nào nhảy khỏi mặt nước, càng thể đuổi kịp ấy. Em chỉ có thể chìm dưới đáy biển, buông mình trong nỗi nhớ. Nhưng đó phải là điều em mong muốn.” Giọng dần dần hơi khàn.

      Trịnh Gia Vũ kéo vào lòng, xoa đầu, : “Tình phải cứ muốn là được, phải là vở kịch độc vai mình em diễn, phải có người diễn cùng mới hay. Nếu mình em dù nhập vai bao nhiêu, diễn hết mình bao nhiêu, cũng thể có kết quả tốt đẹp.”

      “Nhưng em nhập vai rồi, hoàn toàn nhập vai rồi, phải làm sao đây?” Có chất lỏng nóng ấm từ khóe mắt trào ra, sao ngăn được.

      “Em là cá, ta là chim, hai người là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn bao giờ có thể gặp nhau.”

      “Nếu em muốn bước vào thế giới của ấy, muốn gần ấy hơn, muốn trao nhiều hơn nữa, cũng có kết quả tốt đẹp ư?” Thư Hàm ngẩng đầu nhìn Trịnh Gia Vũ, ánh mắt long lanh.

      “Đừng ngốc nữa!” Trịnh Gia Vũ khuyên , “Tuy tình cảm em dành cho ta cách nào lấy lại, nhưng thời gian giúp em chữa lành vết thương, giúp em quên.”

      , …” Thư Hàm rời khỏi vòng tay Trịnh Gia Vũ, xúc động : “Muốn em quên ấy thà giết em .”

      “Tiểu Hàm, em nên biết, tình phải là toàn bộ cuộc sống, chỉ là thứ gia vị…” Trịnh Gia Vũ an ủi .

      “Em nghe, nghe!” Thư Hàm bịt tai, hét lên, rồi như kẻ điên, vớ lấy ly, và chai rượu trước mặt bắt đầu quăng ném, liền đó là tiếng kĩnh vỡ loảng xoảng.

      Họ bị rượu bắn đầy người, chiếc váy trắng ngà của Thư Hàm cũng thấm đẫm rượu, rượu theo gấu váy tí tách xuống đất.

      “Muốn quậy về nhà quậy!” Trịnh Gia Vũ chưa bao giờ tỏ ra giận dữ trước mặt Thư Hàm, lúc này nghiêm mặt, giọng tuy nhưng đầy uy lực.

      nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng động, vội chạy đến hỏi: “ bị thương chứ?”

      “Phiền dọn giúp, tính tiền.” Trịnh Gia Vũ nhã nhặn với ta.

      Trịnh Gia Vũ dường như phải vác Thư Hàm , do quá say, ý thức hỗn loạn, luôn miệng sảng, đến khi ngồi vào xe, mới yên yên chút.

      đắp áo khoắc lên người , Thư Hàm lại lẩm bẩm: “Như Thìn, Như Thìn…”

      Trịnh Gia Vũ đột nhiên nhớ tới lần Thẩm Hy Mạt uống say, cũng luôn miệng lẩm bẩm gọi “Như Thìn”, bất giác chau mày.

      Bỗng nhiên, túm tay , rành rọt từng chữ: “Đừng xa em, xin đừng xa em…” giống như mê, như cầu khẩn.

      “Tiểu Hàm” Trịnh Gia Vũ khẽ lay , “ là Gia Vũ!”

      Lúc này, Thư Hàm mới mở to hai mắt đờ đẫn, nhìn nửa tỉnh nửa say lắp bắp: “Gia Vũ, ra là Gia Vũ! biết bố mẹ em là người thế nào rồi, đưa em đến khách sạn .”

      Trịnh Gia Vũ biết Thư Hàm luôn là đứa con ngoan trong mắt cha mẹ, nếu nhìn thấy con say khướt, người đầy mùi rượu thế này, họ nhất định thể tưởng tượng nổi. nhấn ga, xoay vô lăng, phóng về hướng khách sạn.

      Sau khi đưa Thư Hàm vào phòng, thu xếp cho đâu vào đấy, lúc chuẩn bị ra về, Thư Hàm loạng choạng bước theo, kéo tay , hấp tấp : “Gia Vũ, đừng !”

      Lúc này, Thẩm Hy Mạt chợ về, tay xách túi thức ăn, vừa lên cầu thang miệng vừa “tằng tằng tằng”

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :