1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh luôn ở bên em - Cố Tây Tước ( 31 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 30: Ngoại truyện 2.4



      Trận tuyết đầu tiên của mùa đông đúng hẹn mà tới, cửa sổ phòng phò mã Phó Nguyên Tranh đóng kín, tiếng động nào. Gia Thuần mặc áo lông cáo, cầm lấy bát thuốc thị nữ đưa cho rồi đẩy cửa, mình vào trong phòng.

      "Phò mã, uống thôi thôi." Giọng nàng như tiếng chim, cực kỳ êm tai.

      trầm mặc, chỉ lặng lẽ ngồi đó.

      Gia Thuần bưng thuốc đến trước mặt , đút từng thìa, nhìn nuốt xuống từng chút , ánh mắt nàng cũng dần dần trở nên dịu dàng.

      bát thuốc chẳng biết đút mất bao lâu, sau khi đặt xuống, Gia Thuần bèn lấy chiếc khăn tay trong tay áo, lau vài giọt thuốc dính bên miệng .

      Phó Nguyên Tranh bất ngờ giơ tay túm lấy cổ tay nàng. túm rất mạnh, như muốn bóp nát nó.

      Gia Thuần trong khi quá đau thả lỏng bàn tay, chiếc khăn tay liền rơi xống. Ánh mắt cũng nhìn theo nó rơi xuống, sau khi chạm đất, mặt khăn hình đóa sơn trà màu trắng!

      chợt bật cười, lại cười ha hả đến mức ho sằng sặc.

      "Nàng biết từ lâu rằng tứ ca phải ta?" lên tiếng đầy khó nhọc.

      Gia Thuần gật đầu, giấu diếm: " khó nhận ra."

      "Vậy còn chọn ta làm phò mã? Nàng sợ..."

      Ánh mắt Gia Thuần rất kiên định: "Thiếp còn lựa chọn nào khác. Nếu đánh cuộc nhất định thắng, nhưng nếu cược, vậy chắc chắn thua."

      Phó Nguyên Tranh suy sụp tinh thần: "Ta cược, thua sạch."

      Đây là lần đầu tiên ra khỏi phủ phò mã từ sau khi kết hôn. muốn làm số chuyện.

      Vậy mà vừa tới trước Phó phủ, liền kinh ngạc trước cảnh tượng trước mặt. Cả phủ chỗ nào cũng treo vải trắng, vô cùng thê lương.

      lảo đảo vào, người làm đều nhận ra , chỉ ngẩn ra mà thi nhau gọi: "Phò mã."

      "Ta biết sớm muộn gì đệ cũng tìm ta." Phó Nguyên Đạc mặc đồ tang, quỳ trước linh cữu, giọng buồn buồn.

      Phó Nguyên Tranh nhìn , nhìn khuôn mặt giống mình tới bảy tám phần kia, đến nay, vì bệnh mà hai người giống nhau tới chín phần.

      "Chuyện gì vậy?" Giọng Phó Nguyên Tranh rất khàn, như nếm phải than hồng mà bị mất giọng.

      "Phụ thân tự xin Tiên Phong doanh, tiếc là da ngựa bọc thây. Do thân bị vùi dưới lớp đá nên còn được nguyên vẹn." Phó Nguyên Đạc gắng sức thuật lại cách bình tĩnh, nhưng vẫn kiềm nén được run rẩy.

      Phó Nguyên Tranh quỳ xuống, dập đầu trước linh cữu, lại thắp hương: "Nếu thúc thúc vì nước mà bỏ mình, vậy sao cảnh tượng trong nhà lại thê lương thế này?" thể hiểu nổi.

      "Phụ thân đợi lâu lắm rồi, thời cơ lần này tốt, nhưng người đợi nổi nữa. ra đệ cũng biết mà, chỉ có nhà họ Phó mới muốn triều đình thu phục lại đất đai mất. Nhưng đến cùng Gia Thuần cũng đủ để lay động lập trường của cả họ ngoại nàng." Phó Nguyên Đạc chớp mắt, nhưng trong mắt còn nước mắt nữa.

      Ngày nay, cửa nát nhà tan, muốn mình giữ nhiều bí mật như vậy nữa. Nếu Phó Nguyên Tranh tới, vậy ra cho biết.

      "Lục đệ, đệ còn nhớ Phùng Thanh?"

      "Nhị công tử nhà Viên ngoại lang Công bộ?"

      "Chính . Hồi đó đệ cho rằng ta ra tay khiến ngã ngựa, ta phủ nhận, nhưng cũng hề thừa nhận."

      Phó Nguyên Tranh liền nhìn sang , bỏ thêm vài tờ giấy vàng đốt trước linh cữu, tiếp tục : "Chuyện ngã ngựa hôm đó đúng là ngoài ý muốn, mà ta, chỉ muốn mượn việc này để làm đệ nợ ta."

      "Vì sao?" Phó Nguyên Tranh hiểu nổi.

      "Do phụ thân lúc nào cũng muốn lôi kéo nhà ngoại Gia Thuần ủng hộ phái chủ chiến, biện pháp đơn giản nhất chính là hai nhà liên hôn. Nếu liên hôn, nghi ngờ gì nữa, lựa chọn thích hợp nhất chính là công chúa Gia Thuần mà thánh thượng thương nhất. Còn về người được chọn trong nhà họ Phó chúng ta, cần ta chắc đệ cũng biết..."

      Tất nhiên Phó Nguyên Tranh biết, ai ai cũng giống tổ phụ nhất, sang này tiền độ vô hạn.

      "Theo như kế hoạch của phụ thân đệ nhất định phải lấy Gia Thuần, nhưng khi ấy đệ có tình cảm sâu nặng với Lục Uyển Ngọc. Ta nhất định phải khiến đệ thấy rằng ta với đệ cùng phía. Nếu vậy lúc cần thiết mới có thể khuyên được đệ. Vả lại vốn là Lục Tông Hưng cũng bao giờ gả con cho Phùng Thanh. Vì vậy chuyện tốt thế này việc gì mà mượn."

      "Vốn gả..."

      "Đúng, vì Lục Tông Hưng khinh thường nhà họ phùng. Phùng gia nịnh bợ tể tướng, dùng những mánh khóe rất bẩn thỉu."

      "Giờ mới những chuyện này còn ý nghĩa gì nữa. Đệ chỉ hỏi huynh, ngày đó có phải huynh cố ý để lộ ra chiếc khăn tay của Gia Thuần cho đệ thấy?"

      Cuối cùng Phó Nguyên Đạc cũng đợi được câu hỏi này. Khi nhắc tới Gia Thuần, lòng của lại có cảm giác đau đớn.

      "Quả nhiên là giấu nổi đệ. Gia Thuần có quyền lợi lựa chọn hôn phu, vì vậy, ta mượn thân phận Kỳ đại chiếu để thường xuyên vào cung, tạo nhiều cơ hội gặp gỡ ngẫu nhiên với nàng. Ta giả tên của đệ, nhưng ngờ đánh mất trái tim mình." Đôi lông mày của nhíu chặt: "Đúng là có tính như thế nào cũng tính nổi ý trời, tính được lòng người."

      "Nếu Gia Thuần có quyền lựa chọn sao người đó thể là huynh?"

      "Ha ha, lục đệ, đệ là cháu ruột của tiền Thừa chỉ viện Hàn Lâm, lại còn là Thám hoa lang. Còn ta là ai? Ta chỉ là kẻ bệnh tật chưa chết, mượn chút quan hệ mới làm được chức Kỳ đại chiếu phẩm cấp. Với ta mà , ban thưởng quần áo đỏ là điều đầy mỉa mai. Lúc đầu ta đồng ý với kế hoạch của phụ thân là do chữ hiếu, cũng là vì ghen tị trong lòng với đệ. Nhưng từ sau khi thực ta hoàn toàn muốn lừa đệ."

      "Tứ ca..."

      "Những lời trong phòng thiền ngày đó, tuy là cố ý để đệ nghe, nhưng câu nào câu nấy đều là ..." Dường như Phó Nguyên Đạc muốn hết ra những bí mật trong lòng.

      Phó Nguyên Tranh bỗng nhiên ngắt lời : "Vậy thúc thúc , sức khỏe huynh..."

      "Đúng, ta phải là ốm yếu bẩm sinh." Tay trong tay áo nắm chặt lại: "Thôi, qua lâu rồi, cũng thể quay lại được nữa. À mà người đệ phái , vì gặp được đệ nên đưa đồ đến ta." Phó Nguyên Tranh đứng dậy rồi : " theo ta."

      Lại lần nữa vào phòng của Phó Nguyên Đạc, Phó Nguyên Tranh cảm thấy như cách cả thế hệ. Tứ ca lấy ra cuốn sổ rất cũ, trong sổ có mấy trang giấy rách cả vì lật giở quá nhiều. Bên có ghi lại chuyện: Có người con hiếu thảo cứu phụ thân làm công trong lò gốm nung ra tác phẩm gốm được cầu, nàng ta lấy thân tế lò, người chết, vật thành.

      "Người tới họ Trình, là có người cố ý đưa quyển sách này cho Lục Uyển Ngọc. Còn về vấn đề người đưa là ai ta , đệ còn biết về mưu trong triều đình hơn ."

      "Người đó đâu?" Phó Nguyên Tranh run run đọc câu chuyện kia, cắn răng mà hỏi.

      " nợ đệ cái ân, còn sau này chắc đôi bên gặp lại." Phó Nguyên Đạc cũng đọc qua cuốn sổ này, tất nhiên hiểu hết: "Đạo cao thước, ma cao trượng, xem ra họ ngoại của Gia Thuần mới là kẻ thắng cuối cùng."

      Nghe vậy, cuối cùng Phó Nguyên Tranh cũng hiểu ra tất cả mọi chuyện. Ấy vậy vẫn thể nào hận được thúc thúc và người đứng trước mặt này. Bọn họ vì gia tộc vì quốc gia mà lợi dụng , tính kế , làm mất người trong lòng. Nhưng người mất mạng, người mất trái tim, đâu có ai từng sung sướng? Trong ván cờ này có kẻ thắng. Kể cả nhà ngoại Gia Thuần, những kẻ tự cho mình là cao minh đó, bọn họ có thắng? cười, mây đen từ phương bắc tới phủ đầy đầu, thời gian chưa tới mà thôi.

      "Cuối cùng đệ hiểu. Được, đệ tác thành cho hai người." Phó Nguyên Tranh quyết định.

      Lại là tiết mùng 3 tháng 3.

      Ngày hôm nay công chúa Gia Thuần cùng phò mã bỏ trốn. Thánh thượng vô cùng kinh ngạc, ra lệnh tìm kiếm khắp thiên hạ nhưng có kết quả. lâu sau, phía bắc tiến hành xâm lược, triều đình hoảng loạn mà ứng chiến. dòng họ ngoại Gia Thuần bị chu di do những bằng chứng cấu kết với địch phản quốc được tấu sớ kể tội ngừng dâng lên.

      Ba năm sau, tại vùng ngoại ô ngoài Phàn Khâu, trong ngôi nhà dân mới xây lên, có người đàn ông mang dáng vẻ thư sinh đánh nhau cùng con gà mái. Người thư sinh này mặt trắng như tuyết, môi nhợt nhạt, nhưng mắt mày lại đầy vui vẻ.

      trẻ tuổi ra từ trong căn nhà, tuy ăn mặc mộc mạc, quần áo vải thô, nhưng cử chỉ hành động đều vô cùng tao nhã.

      "Tứ lang, ba năm rồi, chàng vẫn chật vật như vậy." (ý là bắt mãi con gà xong) Giọng của nàng dịu dàng, mềm mại như nước.

      Phó Nguyên Đạc quay đầu lại, cười với Gia Thuần: "Ngày mà là ngày giỗ Uyển Ngọc, chắc chắn Lục đệ đến. Ta phải đích thân nấu cho đệ ấy bát cháo gà."

      Gia Thuần gật đầu: "Mấy năm nay huynh ấy quá khổ sở."

      "Ta chưa từng hy vọng đệ ấy tha thứ cho mình, nhưng ta luôn luôn cảm kích tác thành của Lục đệ." Vẻ mặt ảm đạm.

      Gia Thuần đến gần, rút khăn tay ra lau lau mồ hôi cho , nàng : "Những việc huynh ấy muốn làm đều làm được cả, còn về chuyện vị nguyên tôn tồn tại kia, huynh vẫn nên khuyên huynh ấy đừng cố chấp tìm nữa. Mong là lần này huynh ấy ở lại."

      Phó Nguyên Đạc nhìn người vợ gần ngay trước mặt, giơ tay ra nắm lấy vai nàng, gật đầu: "Ừ."

      Hôm đó khi trời rất tối mới thấy Phó Nguyên Tranh đơn độc chầm chậm tới dưới ánh trăng. của ngày hôm nay bị ốm đau bệnh tật giày vò đến mức còn gầy hơn cả Phó Nguyên Đạc. Bộ quần áo màu nâu mặc phiêu diêu trong gió, chẳng còn ra hình. Tóc dài đen được buộc lại, ngờ lại hòa cùng vào màu áo như thể. Còn cả đôi mắt nọ, như hồ sâu đáy, lạnh lẽo, độ ấm, chỉ khi nào nó chuyển động mới khiến người ta biết đây là người . dưới ánh trăng, da trắng lại càng nhợt nhạt hơn, sứ đối lập giữa hai màu trắng đen quả làm người ta dám nhìn thẳng.

      Phó Nguyên Đạc mở cửa cho , dẫn vào nhà ngồi, lại đưa bát cháo gà cho ăn. nhận lấy, nhưng chỉ ăn có non nửa.

      " ngon?" Phó Nguyên Đạc hỏi.

      Phó Nguyên Tranh lắc lắc đầu, đáp lời. Mấy năm nay cổ họng dường như càng ngày càng tệ. Nhiều lúc cũng quen luôn với việc làm người câm.

      "Có lẽ vị nguyên tôn thần thông quảng đại kia cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, nếu sao đệ tìm mấy năm nay rồi còn tìm ra?" Phó Nguyên Đạc thở dài, "Thôi đừng tìm nữa, để chúng ta chăm sóc cho đệ, được ?"

      Đôi mắt Phó Nguyên Tranh chuyển động, há há miệng, nhưng đến cùng vẫn ra được tiếng nào mà chỉ chầm chậm gật đầu.

      Phó Nguyên Đạc ngờ nổi Lục đệ nhận lời dễ dàng đến vậy, vui mừng quá mà quên cả tiếp lời.

      Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng Phó Nguyên Tranh đến gò đất , nơi đó từng chôn chiếc bình làm của hồi môn Lục Uyển Ngọc lần đầu tiên tặng , ngoài ra còn có cái bia gỗ, đó khắc: "Mộ của Uyển Ngọc - ái thê Phó thị."

      Bia mộ lúc sáng sớm vẫn còn đọng sương, lấp lánh, như những giọt nước mắt. Phó Nguyên Tranh lấy ra tấm khăn từ trong lòng, nhàng lau lau, lau qua lau lại, rồi lau tiếp lượt nữa. Đến khi mặt trời lên từ đằng đông, tia sáng vàng kim hắt vào mặt mới nở nụ cười . Ngày hôm này đích thân trồng bên cạnh mộ Lục Uyển Ngọc cây đậu tương tư. , từ nay về sau tương tư nàng trong mộng.

      Phó Nguyên Đạc phát trí nhớ của Phó Nguyên Tranh càng ngày càng mai , dường như càng ngày càng ngây ngốc, quên mất là ai, ở vào thời nào, thậm chí còn nhận ra cả Phó Nguyên Đạc và Gia Thuần.

      ngày, mưa rả rích. Phó Nguyên Đạc lên trấn mua vài đồ dùng trong nhà. Ở chỗ ngoặt cuối chợ, bất chợt bị thứ gì vướng chân mà lảo đảo suýt ngã sấp xuống. Quay đầu nhìn, hóa ra là người mặc đồ đen toàn thân đầm đìa máu. Vốn là muốn dính phiền phức, nhưng chưa được bao bước nghe người nọ rên rỉ tiếng. Lòng mềm , liền quay lại. Lật người nọ lại nhìn mặt, kinh ngạc khi thấy người này biết, chính là người họ Trình mà ngày đó cầm cuốn sổ cũ đưa cho .

      Phó Nguyên Tranh từng kể người này là sát thủ độc lai độc vãng, chỉ nhận tiền làm việc. Trong lần vô ý, Lục đệ cứu người này lần, ấy thế mà người ta liền nhớ mãi trả ơn. Có thể thấy tuy ta làm chuyện máu lạnh nhưng phải là kẻ vô tình. Phó Nguyên Đạc quyết định cứu người.

      Lê lết mãi mới cõng được người về nhà, ngờ Phó Nguyên Tranh lại chẳng thấy đâu nữa. và Gia Thuần tìm hồi ở gần đó mới tìm thấy Lục đệ cả người ướt sũng trong rừng trúc núi bên cạnh. Phó Nguyên Tranh lúc đó vỗ vỗ thân trúc, ngắm qua ngắm lại, rồi lại lặng nghe thanh khi hạt mưa rơi vào nó. Khi nhìn thấy Phó Nguyên Đạc, to gan xông đến, chỉ thân trúc kia, đòi chặt nó... Sau khi trở về, Phó Nguyên Tranh liền biến cây trúc thành cây tiêu, cả ngày ngồi tảng đá trước nhà thổi khúc, "Nhớ người xưa"? ...

      Lại thời gian sau, Phó Nguyên Đạc cảm thấy giấy mua về hết rất nhanh. Cuối cùng trong đêm nọ, dậy vệ sinh mới thấy Phó Nguyên Tranh lẳng lặng ngồi dưới ánh trăng, lật tập giấy.

      tò mò, len lén đến gần nhìn. mỗi trang giấy đều là hình vẽ , hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc nhíu mày hoặc cười, cực kỳ có hồn - chính là Lục Uyển Ngọc. Phó Nguyên Tranh bỗng chợt quay đầu lại, nhìn Phó Nguyên Đạc, ngừng động tác lật giở rồi chỉ tờ giấy, hỏi: "Nàng là ai?"

      Phó Nguyên Đạc nhìn , đích thân vẽ mà lại biết đó là ai. Phó Nguyên Đạc giơ tay ra định cầm lấy, nhưng chịu, vội vàng giấu ra sau lưng.

      "Lục đệ, nàng tên là Lục Uyển Ngọc, là thê tử của đệ. Nàng thích nghe đệ thổi tiêu nhất à? "Nhớ người xưa"?" Phó Nguyên Đạc đỡ đứng dậy, nhàng cho nghe.

      Sáng ngày hôm sau, Phó Nguyên Đạc vừa ra khỏi cửa thấy Phó Nguyên Tranh lại ngồi tảng đá lớn trước nhà.

      vừa thổi xong khúc, chầm chậm đặt cây tiêu trong tay xuống, quay đầu lại cười cười với Phó Nguyên Đạc.

      Phó Nguyên Đạc bao lâu rồi thấy Lục đệ cười, đến gần cười : "Sớm thế."

      "Đệ muốn tìm nàng." Phó Nguyên Tranh đáp lời, có vẻ mù mờ.

      Phó Nguyên Đạc nghi hoặc: "Tìm ai?"

      "Thê tử của đệ, Lục Uyển Ngọc."

      "Nhưng nàng chết rồi, mộ nàng ở bên kia kìa."

      Phó Nguyên Tranh nhìn theo hướng ngón tay Phó Nguyên Đạc chỉ, phía xa xa, gò đất trụi lủi có cái cây xanh xanh. cứ nhìn cái cây mới cao lắm đó, buồn bực mà ho vài cái. Khóe miệng nở nụ cười: "Đúng mà, đệ phải tìm nàng rồi đây..."

      Đời đời kiếp kiếp, đến khi viên mãn mới thôi.
      thư hồ thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 31: Câu chuyện



      (Câu chuyện về Tịch tiên sinh và bà Tịch ai chưa đọc có thể đọc "Vì sao đông ấm/ Nơi nào đông ấm, nơi nào hạ mát" của Cố Tây Tước.)

      1.

      Trong viện bảo tàng, Phó Bắc Thần ôm con hai tuổi, diễn giải tỉ mỉ về mấy tác phẩm gốm sứ cho con và vợ. An Kiệt dắt tay cậu con trai, nghe người đàn ông bên cạnh khỏi nhìn sang Tịch tiên sinh tích chữ như vàng. Tịch tiên sinh thông minh biết bao, biết ngay suy nghĩ của bà Tịch: " am hiểu chúng, nhưng nếu em thích có thể mua cho em."

      Viên Viên len lén kéo Phó Bắc Thần: "Ồ, nhà kia giàu quá."

      Phó Bắc Thần cười : "Nếu em thích có thể làm cho em."

      2. bé ấy nhớ mình chứ?

      Ba người nhà họ Tịch du lịch, ngày hôm đó vừa hay là kỷ niệm ngày cưới của Tịch tiên sinh và An Kiệt. Lúc ba người ở nhà ăn đợi thức ăn lên Tịch tiên sinh liền đeo chiếc vòng tay tinh tế lên tay bà Tịch, đeo xong, Tịch tiên sinh cúi đầu hôn lên mu bàn tay vợ mình. Cậu nhóc trắng trẻo nhà họ Tịch nghiêng đầu suy nghĩ sau đó lấy cớ vệ sinh mà chuồn ra ngoài mua hoa cho mẹ - bên cạnh nhà hàng chính là cửa tiệm bán hoa.

      Kết quả là ngay tại trước cửa tiệm, Tịch Thần Diệu liền nhìn thấy nhóc (hai tuổi rưỡi) mặc bộ quần áo thể thao màu hồng vô cùng dễ thương, nhưng vẻ mặt rất đau buồn, trông như sắp khóc tới nơi.

      Nhìn kỹ lại nhóc này cậu gặp ở bảo tàng hôm qua.

      Thần Diệu tới, hỏi : "Em sao thế?"

      bé đáp với giọng trẻ con nghẹn ngào: " thấy ba và mẹ đâu."

      Thần Diệu ngạc nhiên, hơi khom người xuống hỏi dịu dàng: "Em biết số điện thoại của ba mẹ ?"

      bé lắc đầu.

      Thần Diệu nhướn đôi lông mày thanh tú: "Địa chỉ nhà ở đâu chắc cũng biết?"

      bé: "Địa chỉ?" Lắc đầu, nửa hiểu nửa .

      Thần Diệu cúi xuống nắm lấy tay bé, mang ý an ủi. "Vậy em nhớ được gì với ."

      bé cố gắng nghĩ nghĩ: "A! Ba em ba tìm mẹ nghìn năm." Sau đó lại nghĩ sao mà "òa" tiếng khóc lên: "Vậy ba cũng cần nghìn năm mới tìm được em?"

      Thần Diệu: "... Ngoan nào, đừng khóc. Con người sống đến 100 tuổi là tốt lắm rồi. Bảo tìm nghìn năm... câu này chắc là ba em nhầm đấy, thế nên ba em mất nghìn năm để tìm em đâu. tin ba mẹ tìm thấy em rất nhanh thôi. Ngoan, đừng khóc nữa?"

      bé nín khóc, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ẩm ướt, ngây thơ nhìn Thần Diệu: " ?"

      Thần Diệu gật đầu, cậu giơ tay chùi nước mắt khuôn mặt be bé. Đúng lúc này, có người ra từ cửa tiệm hoa: "Uyển Uyển, bà ngoại trả tiền mua cái chậu cây cho cháu, sao lại chạy ra ngoài vậy? Lại khóc hả?"

      bé quay đầu lại, lập tức nhào vào lòng bà ngoại.

      Đới Thục Phân nhìn cậu bé sáu bảy tuổi nhìn Uyển Uyển đầy quan tâm, đứa bé này rất đẹp, nhìn qua trông như con lai: "Cháu đừng lo, bà là bà ngoại nó. nhóc nhà bà thỉnh thoảng lại hay quên."

      Thần Diệu nhìn cười ngọt ngào với mình, cậu cũng nghi ngờ nữa, cuối cùng nhìn theo bọn họ khỏi.

      "Trí nhớ chắc kém lắm? Vậy chắc em ấy quên mình luôn?"

      Hoàn
      Lierose DuDuthư hồ thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :