1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lại gặp em - Hoa Thanh Thần

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      39: Cẩn thận mờ ám (1)


      Lục Giai Ngưng ngồi ghế sô pha, có hứng thú lật báo, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía tầng lầu. Sáng sớm lúc rời khỏi giường, Lục Thần Hòa gặp mặt , phòng ngủ của Lục Thần Hòa nếu được cho phép ai dám vào. dễ nghe chút, là thông báo, còn khó nghe hơn chính là cảnh cáo, cho nên bất luận muốn biết trong phòng của Lục Thần Hòa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây, đợi người phụ nữ đêm qua chủ động xuống.

      Chợt nghe có tiếng động từ phía cầu thang, ngay sau đó tiếng bước chân xa lạ bước từng bước xuống, Lục Giai Ngưng lập tức ngồi ngay ngắn lại.

      Thị Y Thần xuống lầu, vào phòng khách, ghế sô pha có diện mạo xinh đẹp, trẻ tuổi nhìn chằm chằm. Thị Y Thần lần nữa gật đầu chào lễ phép, sau đó về phía cửa ra vào.

      "... Đợi chút."

      Lúc Thị Y Thần ngang sô pha, Lục Giai Ngưng gọi . dừng bước, nhìn về phía Lục Giai Ngưng.

      "Tôi là Lục Giai Ngưng, Lục Thần Hòa là em trai của tôi."

      Lục Giai Ngưng thoáng để lộ ánh mắt coi thường, Thị Y Thần có cảm giác được thoải mái, nhưng do được giáo dục tốt nên lịch trả lời lại: "Xin chào, tôi họ Thị, thị trong thị vệ, Thị Y Thần."

      Lục Giai Ngưng thẳng vào vấn đề: "Thị tiểu thư, tôi nghĩ nên ít lời khách sáo chút hơn. biết em trai của tôi có hôn ước ?"

      Lại là chuyện này.

      Thị Y Thần cảm thấy áp lực khiến đầu mình sắp vỡ tung. Tay nắm chặt cái túi xách, trong khoảng thời gian ngắn biết phải trả lời câu hỏi này thế nào. gặp Lục Thần Hòa tổng cộng chỉ có bốn lần, lần thứ ba mới biết được ta là chồng chưa cưới của khách hàng, thế nhưng lần thứ hai gặp ta lại phát sinh quan hệ cách ràng, tuy rằng bao giờ muốn thừa nhận chuyện này.

      Lục Giai Ngưng thấy ngầm thừa nhận, vẻ mặt khinh bỉ : "Xin lỗi cho tôi thẳng, có biết , bởi vì xuất của , hôn ước mới xảy ra vấn đề. mối nhân duyên tốt đẹp như vậy, chỉ vì xuất của mà tất cả đều bị phá hỏng hết. Có thể đây là điều mong muốn xảy ra, phải cố ý, nhưng đừng làm người thứ ba thích tìm mọi lý do để biện hộ cho hành vi vô sỉ của mình để chạy tội. Là phụ nữ, chỉ cần gặp Thần Hòa, đều tìm hết mọi cách, giở mọi thủ đoạn hòng chiếm lấy nó. Tôi từng gặp qua nhiều người muốn làm người phụ nữ của nó, nhưng tôi hiểu tại sao nó lại có tình cảm với , thậm chí đồng ý chia tay với Đường Di..."

      Đối mặt với Lục Giai Ngưng xem thường mình, tưởng tượng ra chuyện để vu oan giá họa, Thị Y Thần thể nào nhẫn nhịn được nữa, cắt ngang lời của ta, "Lục tiểu thư, tôi nghĩ nghĩ sai chuyện rồi. Tôi và em trai – Lục Thần Hòa tiên sinh, cũng chính là cái người ở lầu kia, nửa phần quan hệ cũng có. Tôi cũng phải là người thứ ba chen chân vào để phá hỏng tình cảm gia đình người khác. Nếu lần ngoài ý muốn dẫn đến hôn của ta và Đường tiểu thư tan vỡ, tôi rất áy náy. căn bản cần lo lắng tôi mặt dày bám riết ta buông hay là làm chuyện gì khác. Tôi càng hy vọng sau khi bước ra khỏi cánh cửa ngôi nhà này, mãi mãi gặp lại ta nữa, bởi vì ta căn bản là người bị bệnh thần kinh. Tốt nhất nên đưa ta đến bệnh viện não để kiểm tra . Rất xin lỗi, làm phiền đêm."

      Thị Y Thần xong, lịch khẽ cúi chào, sau đó xoay người về phía cửa ra vào, thay giày, bước nhanh ra khỏi nhà.

      Lục Giai Ngưng kinh ngạc há hốc mồm được lời nào, trừng lớn hai mắt đứng nhìn Thị Y Thần rời khỏi. Từ trước đến giờ, , phải từ lúc Lục Thần Hòa sinh ra đến nay, lần đầu tiên có người nó bệnh thần kinh, hơn nữa còn tỏ vẻ xem thường đến vậy.

      Lục Thần Hòa tay bưng cà phê, tay còn lại đút vào túi quần, chậm rãi xuống lầu.

      Lục Giai Ngưng nghe có tiếng bước chân, có chút khó tin nhìn Lục Thần Hòa, : "Bệnh thần kinh, nghe chưa?"

      Lục Thần Hòa để tâm.

      "Người ta em bệnh thần kinh. Điên rồi! là điên rồi! Chị bắt đầu nghi ngờ có phải em bị bệnh thần kinh hay , nếu phải vậy tại sao lại làm ra nhiều chuyện kỳ lạ đến vậy, nếu phải vậy tại sao lại xem trọng người phụ nữ này, rốt cuộc em thích điểm gì ở ta?"

      " rất đúng. Mọi người phải vẫn luôn em lúc nào cũng chỉ chú tâm vào nghiên cứu nông nghiệp mà chú tâm vào khách sạn là bệnh thần kinh sao? Chị hỏi em thích điểm gì ở ấy? Em chính là thích câu bệnh thần kinh này, rất đúng." Lục Thần Hòa ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo chân, lấy tờ tạp chí kệ tiện tay lật cái.

      Lục Giai Ngưng vỗ ngực, sợ phun ra ngụm máu tươu, "Em... đúng là đống bùn nhão đỡ được tường."

      "Xin nhận lời khen ngợi. Nhanh chăm chút lại khuôn mặt của chị , nhìn nếp nhăn ở đuôi mắt chị, chậc chậc, có thể kẹp chết cả con muỗi đó."

      Lục Giai Ngưng khẩn trương nhảy từ sô pha xuống, quay mặt về phía tấm kính treo tường trang điểm, cái gì mà đuôi mắt có nếp nhăn, ràng chỉ có đường xíu, bị Lục Thần Hòa như vậy thể chịu được. muốn tìm đường chết mà, đáng đời bị người ta mắng bệnh thần kinh.

      "Mặc kệ em." Lục Giai Ngưng bỏ lại câu, cầm chìa khóa xe, chuẩn bị rời khỏi. Lời Thị Y Thần khiến yên tâm hơn phần nào, chí ít Đường Di và Lục Thần Hòa cũng còn cơ hội tái hợp. phải quay về chuyện với cha, nhiệm vụ tiếp theo là phải nhanh chóng mời Đường Di và đứa em trai chịu thua kém ai này của ăn bữa ngon. Tại sao lại khổ sở có đứa em trai thế này cơ chứ?

      " đường cẩn thận." Lục Thần Hòa cong khóe môi, nhìn bóng dáng chị mình biến mất sau cánh cửa. Lục Thần Hòa buông tờ tạp chí, chìm vào suy nghĩ.

      *****

      Mang đôi giày sandal tinh tế, ra khỏi Hương Khê sơn trang, Thị Y Thần có cảm giác kêu trời trời thấu, kêu đất đất hay, lòng trở nên chua xót.

      Con đường uốn lượn xinh đẹp, hai hàng cây xanh bên đường rợp bóng, nếu phải có mấy hàng cây tươi tốt che cho , Thị Y Thần sợ mình chết vì phơi nắng ở nơi hoang vắng thế này. Đừng xe taxi, thỉnh thoảng có chiếc xe lao nhanh đến, chưa kịp vẫy tay bóng dáng chiếc xe biến mất còn tăm hơi.

      Bụng đói réo gọi, miệng lưỡi khô rát, Thị Y Thần chỉ có thể ra sức nuốt nước bọt. Muốn gọi điện thoại nhờ giúp đỡ, nhưng lúc móc điện thoại từ trong túi xách ra, đáng hận nhất chính là chỉ sau đêm, điện thoại di động hết pin từ lâu. Rốt cuộc tạo nghiệt gì khiến cho đời này lại xui xẻo đến vậy.

      Ngay lúc Thị Y Thần sắp tuyệt vọng, đột nhiên chiếc màu bạc dừng lại trước mặt của . mừng rỡ nhìn cửa kính xe hạ xuống, khi trông thấy gương mặt đáng ghét, hề suy nghĩ quay đầu về phía trước.

      Vốn muốn cảm ơn Lục Thần Hòa cho ở nhờ đêm, thế nhưng vừa nghĩ đến lúc nãy bị Lục Giai Ngưng sỉ nhục, khó có thể nuốt trôi cục tức này. Cái gì người thứ ba?! Cho tới bây giờ đều là bị người thứ ba kia hại, gặp người bệnh thần kinh thế này chỉ có thể trách bản thân đêm quá nhiều, cẩn thận gặp phải ma.

      "Theo tôi thấy, từ chỗ này đến nơi có nhiều người để nhờ xe, nếu tính nhầm còn mấy cây số. xác định cần tôi giúp sao?" Lục Thần Hòa đạp phanh chậm rãi theo .

      "À, tôi sợ có người lấy tiền xe, xe cao cấp như vậy, tôi trả nổi." Thị Y Thần cười lạnh .

      "Cảm ơn nhắc nhở, hôm qua tiền thuê nhà và tiền bo tôi còn chưa lấy. Nhưng mà cần lo lắng, có thể lấy sức lao động của mình để trả dần, buổi tối có thể kiếm được hai nghìn tệ."

      " ngại quá, bổn đại tiểu thư từ chối phục vụ người bệnh thần kinh."

      Vừa nghĩ đến chuyện vô duyên vô cớ ở bệnh viện chăm sóc ta đêm, Thị Y Thần càng tức giận. Người đàn ông này, biết bây giờ nổi cáu, lại làm chuyện nên làm, phải bức tức đến mức ngất xỉu đường mới chịu được sao?

      "Ok, chúc sớm đến được nơi này." Lục Thần Hòa xong, đạp chân ga, chiếc xe giống như mũi tên lao về phía trước, biến mất nơi cuối đường.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      40: Cẩn thận mờ ám (2)


      Xe Lục Thần Hòa vừa khỏi, Thị Y Thần giống như con gà vừa bị đánh bại, toàn thân mất hết sức lực, nước mắt chua xót tràn ngập nơi khóe mắt. ra sức cắn môi, cố ép cho nước mắt nén ngược trở lại, đè xuống cho nó chảy ra.

      Thị Y Thần cố chịu bước chân đau đớn, khó khăn về phía trước. ngờ thời gian lại dài đến vậy, mệt mỏi theo thời gian từng chút, từng chút tăng thêm.

      Qua khỏi khúc quanh, Thị Y Thần nhìn thấy chiếc xe đậu cách đó xa, khó đè nén được xúc động trong lòng, thế nhưng chiếc xe màu bạc quen thuộc này làm cho Thị Y Thần có chút do dự.

      Thân hình cao lớn của Lục Thần Hòa dựa vào thân xe, đứng ở phía xa nhìn Thị Y Thần khập khiễng bước chậm rãi từng bước về phía trước.

      bướng bỉnh qua mặt Lục Thần Hòa, đưa tay kéo cánh tay Thị Y Thần, : "Nhiệt độ trung bình ngoài trời hôm nay là 36 độ."

      Thị Y Thần muốn "Liên quan gì đến " nhưng chút sức lực cũng có, lắc lắc cánh tay, chẳng muốn nhìn lần.

      Lục Thần Hòa mím môi, lại lần nữa kéo Thị Y Thần lại, trực tiếp đẩy vào trong xe.

      trừng mắt muốn vùng dậy.

      " , có biết chữ cố chấp viết như thế nào ? Nếu như muốn bị nắng thiêu thành cái thây khô cho dù có mang đến bệnh viện cũng cứu được, Ok, vậy xuống xe." Giọng của Lục Thần Hòa lạnh lùng, vẻ mặt cũng có chút phức tạp. hiểu được tại sao mình lại tức giận nữa.

      Thị Y Thần ngoan ngoãn ngồi lại trong xe, nước mắt cố nén cuối cùng cũng rơi xuống, lăn dài má. Nghe theo Lục Thần Hòa , nếu lại nghe lời, quan trọng phải ai đúng ai sai, mà quan trọng là suy nghĩ cho đúng. Trừ khi ý chí của kiên định, kiên cường đến thà chết chịu khuất phục.

      Lục Thần Hòa quay trở lại ghế lái, thấy Thị Y Thần lại chảy nước mắt, khỏi thở dài hơi, rút khăn giấy trong hộp đưa cho , sau đó lại đưa chai nước suối cùng đồ ăn ra phía sau cho Thị Y Thần.

      : "Yên tâm mà ăn, tôi có hạ độc."

      nhận lấy, muốn tiếng cảm ơn, thế nhưng thể nào mở miệng ra được, cắn mấy miếng bánh ngọt, nước mắt thể nào kiềm nén được lại bắt đầu lũ lượt chảy ra ngoài.

      Lục Thần Hòa lặng lẽ lái xe.

      Dần dần, giống như đêm qua, suốt đoạn đường yên tĩnh chỉ còn lại hơi thở của hai người.

      Vào đến trung tâm thành phố, Lục Thần Hòa theo lời Thị Y Thần , lái xe đến Jessie' s.

      Xuống xe, Thị Y Thần bước nhanh vào Jessie' s.

      Lục Thần Hòa theo , dừng xe lúc, đứng dựa vào xe, nhìn áo cưới và lễ phục được trưng bày trong tủ kính Jessie' s, trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ. Trước đây từng ngang qua nhiều cửa hàng áo cưới, những bộ trang phục hoa lệ cùng những món trang sức lấp lánh, ngay cả nhìn Lục Thần Hòa cũng nhìn lần, thế nhưng từ lúc Thị Y Thần vào trong cửa hàng. Lúc đầu là nhìn chằm chằm vào bóng lưng của , sau đó lại nhìn đến áo cưới trong cửa hiệu, mùa hè nóng bức như vậy, thế mà có thể đứng ngoài xe nhìn vào hơn mười phút.

      Từ lúc Lục Thần Hòa mới đứng ngoài cửa tiệm, hai nhân viên Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh ngay lập tức phát ra .

      Hai người ra sức bàn tán sôi nổi.

      "Cái đẹp trai đó đứng trước cửa tiệm của chúng ta được lúc rồi, vậy mà cũng sợ bị cảm nắng."

      "Tớ cảm thấy xác suất ta đến đây đặt áo cưới nhiều."

      "Sai, sai. Là từ lúc Boss vừa mới bước vào cửa, hơn nữa còn mặc bộ đồ hôm qua, bây giờ chưa đến hai giờ chiều, cậu cảm thấy rất kỳ lạ sao?"

      "Đúng nha, sáng nay vừa mở cửa liền nhận được điện thoại của... mẹ Boss gọi đến. mùa hè năm nay tình trạng này xảy ra hai lần rồi."

      "Lẽ nào chàng đẹp trai đó đến đây vì Boss?"

      "Bạn trai mới?!"

      Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh bốn mắt nhìn nhau, vui vẻ như những nhà thám hiểm tìm được châu lục mới.

      Lục Thần Hòa lúc nãy vẫn còn đứng bên ngoài đột nhiên đẩy cửa bước vào, hai tỏ vẻ kinh ngạc bước đến chào hỏi.

      "Vị tiên sinh này, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho ?"

      "Là muốn đặt làm lễ phục, hay là muốn đặt làm thường phục?"

      Lục Thần Hòa tỉ mỉ quan sát cách bày trí trong cửa tiệm, hoa lệ hơn so với tưởng tượng của . Ánh mắt nhìn lướt qua lượt, đến khu trang phục nam, nhìn vòng, sau đó ưu nhã ngồi xuống ghê sa lon, : "Tôi muốn đặt bộ âu phục."

      "Được, đây là catalogue các mẫu âu phục có ở cửa tiệm chúng tôi, có thể xem thử chút." Lưu Sa Sa liền đưa cuốn catalogue cho Lục Thần Hòa, "Toàn bộ lễ phục và thường phục đều do chủ của chúng tôi tự mình thiết kế, nhà thiết kế chuyên nghiệp. Rất nhiều khách hàng đến cửa hiệu của chúng tôi là do khách quen giới thiệu, trăm phần trăm quay trở lại, thậm chí cả gia đình họ đều đến đây đặt trang phục."

      Lục Thần Hòa nhíu mày, : " ? Cảm giác cứ giống như bác sĩ chữa bệnh, chỉ cần người đến khám, sau đó mọi người lũ lượt kéo đến để khám trở thành bác sĩ nổi tiếng."

      Khóe miệng Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh nhịn được giật giật. Chuyện này giống như tưởng tượng của hai !

      Lục Thần Hòa tùy ý lật vài trang, chú ý hoàn toàn nằm quyển catalogue.

      "Sa Sa, mang bản báo cáo nguyên liệu nhập kho ở quý trước đến cho chị xem chút." Thị Y Thần day huyệt thái dương, mệt mỏi ra khỏi phòng làm việc.

      Sa Sa lên tiếng trả lời, đồng thời giới thiệu cho Lục Thần Hòa, "Tiên sinh, người này chính là chủ kiêm nhà thiết kế cho cửa hiệu Jessie' s chúng tôi Jessie tiểu thư."

      Khi thấy Lục Thần Hòa ngồi sa lon ở khu dành cho khách hàng, cả người Thị Y Thần giống như bị chậu nước lạnh tạt vào mặt làm cho tỉnh hẳn. Ngại vì Sa Sa và Manh Manh ở đây, vẻ mặt rất nhanh khôi phục lại như bình thường, lập tức xoay người quay về phòng làm việc.

      Thị Y Thần còn chưa kịp bước đến cửa phòng, liền nghe được giọng của Lục Thần Hòa truyền đến, " chủ của các hôm nay tâm trạng tốt sao? Vẻ mặt giống như muốn kinh doanh vậy."

      Thị Y Thần biết mình chạy khỏi, thể làm gì khác hơn là xoay người bước nhanh về phía Lục Thần Hòa, đến gần tỏ vẻ tươi cười, : "Xin hỏi vị tiên sinh này, muốn đặt thường phục hay là lễ phục?"

      Lục Thần Hòa buông quyển catalogue xuống, hai chân bắt chéo, nhìn Thị Y Thần như suy nghĩ điều gì đó.

      ràng giả vờ như quen biết.

      Lục Thần Hòa khẽ nâng khóe môi, cố tình : " cứ ?"

      Hai nhân viên Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh đồng loạt nhìn Boss, ràng che giấu gian tình.

      Thị Y Thần nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng cam chịu siết chặt nắm tay, nếu phải Sa Sa và Manh Manh ở đây, nhất định xông lên bóp chết ta, "Vị tiên sinh này biết đùa, muốn đặt trang phục loại gì, tôi làm sao có thể biết được?" Trong lòng Thị Y Thần bổ sung thêm câu "Tôi cũng phải mẹ ."

      Đôi mắt thâm sâu của Lục Thần Hòa sáng như sao, : "Xem ra “quý nhân” mau quên. đêm nào đó hai tháng trước, ói lên người của tôi..."

      Thị Y Thần vừa định "Tiền giặt quần áo tôi bồi thường cho rồi", nhưng thấy ánh mắt của Sa Sa và Manh Manh cứ nhìn chằm chằm như muốn biết tột cùng xảy ra chuyện gì, đành phải cố gắng đối phó, vỗ đầu cái, giả vờ nhớ đến chuyện nào đó, vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười, : "À... Lần đó ở K.O. thấy ngại, khiến cho y phục của phải mang vứt thùng rác, như vậy , để tạ lỗi, cửa hàng biếu tặng miễn phí cho bộ âu phục mùa thu."

      "Biếu tặng miễn phí " bốn chữ, Thị Y Thần gần như phải nghiến răng nghiến lợi mới ra được.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      41: Cẩn thận mờ ám (3)


      Thị Y Thần trừng mắt, giật quyển catalogue từ trong tay Lục Thần Hòa, sau đó tiện tay lật tờ, chỉ vào đó : "Bộ này rất thích hợp với ."

      Lục Thần Hòa liếc cái, thuận tay cầm lấy quyển tạp chí khác đặt bàn trà, chỉ tay vào ảnh bìa.

      Thị Y Thần tập trung nhìn vào đó, hơi kinh ngạc chút, đó là kiểu thời trang thịnh hành nhất quý này. bìa tạp chí hai người mẫu nam và nữ trùng hợp mặc trang phục cưới, tất nhiên, trang phục mà Lục Thần Hòa để mắt đến chính là bộ lễ phục mà nam người mẫu đó mặc. Thị Y Thần xua tay, vẻ mặt nghiêm túc : "Xin lỗi, tôi làm hàng nhái. là người có tiền, hoàn toàn có thể đến cửa hàng chuyên bán trang phục loại này để đặt bộ lễ phục tương tự, cần phải tìm đến cửa hàng của tôi."

      "Tôi có bảo làm hàng nhái. Ý của tôi là, áo cưới của dâu có rồi, còn thiếu bộ lễ phục dành cho chú rể. Nếu muốn bồi thường cho tôi, bằng thiết kế cho tôi bộ lễ phục dành cho chú rể ."

      Lục Thần Hòa vừa dứt lời, ánh mắt của Sa Sa và Manh Manh đồng loạt nhìn về phía Thị Y Thần, vị tiên sinh này kết hôn? Chuyện này bao giờ mới diễn ra? Hai suy nghĩ thế nào cũng hiểu? Vị tiên sinh này nếu sắp kết hôn, trắng ra là hoa thơm có chủ, vậy quan hệ với Boss là quan hệ thế nào?

      Thị Y Thần nhìn bốn ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn mình, thoải mái vỗ tay, nghĩ ta muốn làm gì cũng được, chỉ cần lấy số đo xong, cút nhanh ra khỏi Jessie' s càng xa tầm mắt càng tốt.

      nhanh lượt về quy trình công việc: "Ok. Chờ lấy số đo chút, lấy số đo xong, trong vòng nửa tháng có mẫu thiết kế, hai tháng sau có thể giao hàng, chắc là vừa kịp hôn lễ đúng ?" Thị Y Thần cố tình nhìn bằng ánh mắt mỉa mai.

      Lục Thần Hòa tỏ vẻ có vấn đề gì, gật đầu.

      "Sa Sa, em lấy số đo của ta." giao nhiệm vụ cho Lưu Sa Sa, muốn quay về phòng làm việc, vừa mới xoay người liền bị Lục Thần Hòa chặn lại.

      "Thân là chủ của Jessie' s kiêm nhà thiết kế, phải nên tự mình giúp khách hàng lấy số đo sao? Biết số đo chính xác của khách hàng, thiết kế ra trang phục mới càng vừa vặn." Lục Thần Hòa đứng lên, mỉm cười đến trước mặt .

      Thị Y Thần quay đầu lại nhìn khóe miệng khẽ cong lên của Lục Thần Hòa, đầu mày lên nét cười, có thể hiểu được, đặt làm lễ phục chỉ là mượn cớ, quan trọng chính là muốn đến đây. Nếu ngày hôm nay đưa được tên ôn thần này rời khỏi đây, sợ là đừng mong làm ăn được gì.

      Làm theo lời của Lục Thần Hòa, đưa tay hướng về phía Lưu Sa Sa, rất nhanh, chiếc thước dây, cây viết và quyển sổ ghi ghép đặt vào tay Thị Y Thần. về phía Lục Thần Hòa, mặt nặn ra được nụ cười, : "Làm phiền, đưa cánh tay."

      Lục Thần Hòa phối hợp giang hai cánh tay.

      Ngón tay thon dài của Thị Y Thần đặt thước dây, bắt đầu đo từ đầu vai đến cổ tay , sau đó cẩn thận ghi lại từng con số lên quyển sổ.

      Ánh mắt Lục Thần Hòa dừng lại người Thị Y Thần, nhìn động tác lấy số đo thuần thục của , bỗng nhiên thấp giọng hỏi câu chỉ có hai người có thể nghe được: "Đề nghị lúc sáng của tôi, nghĩ thế nào?"

      khó tin nhìn cái, sau đó vòng ra phía sau lưng bắt đầu đo vai.

      nhắc nhở : "Làm bạn của tôi."

      Sau khắc, lúc thước dây vòng qua cổ của Lục Thần Hòa, Thị Y Thần dùng sức siết lại, hận thể giết chết . nghiến răng nghiến lợi : " Bệnh thần kinh! " "Này, nhà đại thiết kế, đo cổ hình như phải đo thế này? làm như vậy là muốn giết chết khách hàng sao?"

      "Là cố tình tìm đến đây đúng khômg? Tôi khuyên đừng có suy nghĩ sai lệch, cũng đừng làm hại Đường tiểu thư. Bà tám bị bỏ rơi ngoài thang máy đó rất thích hợp với , lấy số đo xong rồi cút tìm ta , ta nhất định cực kỳ, cực kỳ vui vẻ." nới lỏng thước dây, tới trước mặt , lần nữa vòng qua cổ của .

      Thước dây mềm vòng qua cổ Lục Thần Hòa, ngón tay của vô tình chạm phải cằm của , con ngươi đen láy của đột nhiên co rút lại, cả người bất chợt run lên giống như chạm phải điện, suýt thở được. biết phải cố tình, thế nhưng hiểu tại sao chỉ vô tình chạm phải như vậy, đối với giống như loại khiêu khích đáng sợ.

      Thị Y Thần nhìn Lục Thần Hòa cách kỳ quái, đôi mắt của trong nháy mắt nhanh chóng dời sang nơi khác.

      Trong lòng Thị Y Thần khẽ giễu cợt tiếng: Thực thể hiểu được! Bệnh thần kinh!

      luồn tay qua nách vòng ra sau lưng rồi dừng lại ở trước ngực Lục Thần Hòa, nhìn nút áo sơ mi để hở trước ngực , da thịt ở cần cổ màu lúa mạch lộ ra, bỗng chốc bừng tỉnh, trong đầu đột nhiên ra khung cảnh ở khách sạn buổi sáng hôm đó. mở to đôi mắt lim dim ngái ngủ của mình, trước mắt là người đàn ông cơ ngực rắn chắc, bộ ngực màu mật ong trơn bóng, khỏe mạnh, đường nét cơ thể rất ràng, đầy đặn mà có lực... Chết tiệt! Tại sao lại nhớ lại mấy cảnh đẹp đẽ vào cái buổi sáng nên nhớ lại đó chứ.

      Lòng Thị Y Thần hoảng hốt, tay run lên, thước dây trong tay suýt chút nữa rớt xuống đất. lần nữa giữ chặt thước dây, lại lần nữa luồn qua nách , hiểu tại sao, tay lại bắt đầu run lên. Vài lần như vậy, thước dây giống như chống lại , chỉ cần vừa đặt ngay ngực, lập tức tự động tuột xuống.

      Cảm giác được khác thường nơi Thị Y Thần, Lục Thần Hòa cười tiếng: "Tôi có thể hiểu là nhớ lại dáng người hoàn mỹ của tôi hay , cho nên bây giờ muốn đến để quấy rối tập trung của tôi?"

      "Bệnh thần kinh! Câm miệng!" Bị Lục Thần Hòa nhìn thấu, gương mặt Thị Y Thần xẩu hổ ửng hồng, ngay cả hai tai cũng theo đó đỏ lên.

      Lúc này thước dây đặt ở trước ngực , Thị Y Thần qua loa vòng qua, nhanh chóng ghi lại số đo vào sổ, vội vàng đo đến thắt lưng. Lúc đo đến chân, tay lại bắt đầu run lên, thước đo rớt xuống.

      Lục Thần Hòa hạ mắt nhìn vẻ mặt khẩn trương của Thị Y Thần, khóe miệng cong lên.

      Bất kể đứng, khom lưng, nửa ngồi xổm xuống đất, tầm mắt của kể từ lúc phát mặt đỏ lên, chưa bao giờ dời khỏi đó.

      Có lẽ là cảm nhận được có ánh mắt nóng rực nhìn mình, lấy số đo cho Lục Thần Hòa xong, Thị Y Thần suýt chút nữa kiệt sức, lắp: "Được... được rồi, đo...đo xong rồi, có thể , chờ thông báo là được rồi."

      Lục Thần Hòa nhìn Thị Y Thần chăm chú, : " cần xem bản thiết kế, cho dù thiết kế trang phục cho ăn xin hay cho người già, tôi đều thích. Đến lúc đó trực tiếp đưa đến nhà của tôi là được, địa chỉ biết rồi."

      "Xin lỗi, Lục tiên sinh, nhà của nằm trong phạm vi giao hàng của cửa hàng." Thị Y Thần hề suy nghĩ, từ chối luôn.

      "Nếu giao được lần, có thể giao lần thứ hai." , đột nhiên áp sát , cúi người giọng vào tai Thị Y Thần, "Tôi có thể tăng thêm phí vận chuyển, nhưng mà phải tự mình giao hàng."

      Thị Y Thần ngước mắt, vừa định quay lại câu "Nằm mơ", bỗng nhiên trước mắt mơ hồ, bóng đen lấn đến, khẽ đặt trán của nụ hôn nhàng, mềm mại.

      Trong nháy mắt, cả người Thị Y Thần hóa đá.

      "Chờ ." Lục Thần Hòa nhoẻn miệng, ưu nhã xoay người rời khỏi.

      Khi Thị Y Thần lấy lại tinh thần, tiếng chuông gió treo của kính ngừng lại, bóng dáng Lục Thần Hòa cũng biến mất từ lâu.

      Trong cửa hàng, Sa Sa và Manh Manh còn kinh ngạc hơn, xì xào bàn tán sôi nổi, bàn luận về tất cả mọi chuyện mới vừa xảy ra, lúc nhìn thấy Boss hóa đá đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức ngừng bàn luận, đứng nghiêm túc trở lại, nhìn chằm chằm phía ngoài cửa chớp mắt.

      Thị Y Thần bắt đầu trở nên điên tiết, giơ ngón tay run run chỉ vào Sa Sa và Manh Manh.

      Sa Sa và Manh Manh bị dọa đến kinh hãi, vội vã giơ tay lên thề với trời: "Bọn em nhìn thấy gì hết!"

      Thị Y Thần hít sâu hơi, im lặng lúc lâu mới khàn khàn được câu: " được cho mẹ chị biết!"

      "Yes, Madam!"

      Nhận được câu trả lời, quay đầu vào phòng làm việc, nặng nề mang cửa phòng làm việc đóng lại.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      42: Dây dưa dứt (1)


      Thị Y Thần ngồi vùi ghế ở bàn làm việc, tim cứ đập thình thịch, thình thịch ngừng. Chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu liền xuất cảnh tượng vừa xảy ra. lại bị trêu đùa trước đám đông, trong giây phút đó bản thân giống như bị bỏ thuốc mê, chính mình hề hay biết, lúc tỉnh táo lại cái tên đáng chết đó sớm chạy mất chẳng để lại dấu vết gì.

      sớm qua cái thời thiếu nữ trẻ tuổi ngu ngốc, xao động, phấn khích, tim cũng đập nhanh, chẳng qua chỉ là vô cùng bối rối. Thị Y Thần có thể khẳng định, lúc này đây, người gặp phải chỉ bị bệnh thần kinh, còn là ôn thần.

      Thấy Sa Sa và Manh Manh dùng ánh mắt gian xảo như kẻ trộm nhìn mình, có cảm giác ánh mắt của hai đó giống như tia X quang quét qua cơ thể trần trụi trong thời gian dài, mà tất cả chuyện này chính là do cái tên bệnh thần kinh chết tiệt đó cố tình gây ra.

      Trước đó phải mất mười phút để giải thích cho mẹ của mình tại sao tối qua lại qua đêm, đáng thương cho Chu Kiều Na bị lấy ra làm bia đỡ đạn, mới lừa gạt được mẹ mình xong. Nếu chuyện mới xảy ra lại lọt đến tai mẹ, nhất định là đến xương cốt cũng còn. Trời ạ! Hai tay Thị Y Thần xiết chặt thành quyền, còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa.

      Thị Y Thần phát điên lấy tay gõ vào đầu, bỗng nhiên, màn hình vi tính thông báo có tin nhắn QQ gửi đến. ngừng vò đầu bứt tóc mình, ngước mắt nhìn lướt qua màn hình, có lời mời kết bạn. mở ra, đúng là Chu Tân Vũ. nhanh chóng thêm vào danh sách bạn bè.

      Chu Tân Vũ gửi đến icon mặt cười: "Tối hôm qua, có khỏe ?"

      gửi lại icon mặt cười, sau đó gõ mấy chữ: "Cám ơn , tôi rất khỏe. Chuyện tối hôm qua thực rất xin lỗi, hôm nào tôi mời ăn cơm."

      " quá khách sáo rồi. Thoải mái chút , chuyện tối hôm qua, tôi gì với mẹ cả." Chu Tân Vũ lại gửi đến icon mặt cười.

      Thị Y Thần chưa kịp trả lời, Chu Tân Vũ lại gửi đến tin nhắn: " ra tối hôm qua...lúc sau...trong lòng tôi có chút chờ mong, chỉ là “sứ giả hộ hoa” của xuất " liên tục gửi đến icon ba ngón tay, "Tôi nghĩ bản thân mình còn cơ hội, vậy nên tôi phải cố gắng lên." Sau cùng ta gửi đến cái icon Fighting.

      Vừa nhìn thấy bốn chữ "sứ giả hộ hoa", trong đầu lại lên cảnh tượng Lục Thần Hòa nhân lúc chú ý mà hôn trộm mình. Thị Y Thần tức giận trả lời: "Cái gì sứ giả hộ hoa, ta chính là ôn thần!"

      Chu Tân Vũ gửi đến icon ngạc nhiên.

      " ta chỉ là... khách hàng thể hiểu được, tôi và ta chẳng có liên quan gì với nhau cả." Tuy rằng tình cảm giữa và Chu Tân Vũ chỉ là bạn bè bình thường, thế nhưng vẫn muốn giải thích , để tránh hiểu lầm.

      Chu Tân Vũ lại gửi đến icon mặt cười, "Lời của cứ giống như nữ sinh cùng bạn trai nhau tha thiết giận dỗi với nhau vậy."

      "..." gửi lại chuỗi dấu chấm, đúng là càng giải thích càng loạn.

      " đùa thôi."

      " có gì. Chúc sớm tìm được bạn , lần sau xem mắt, có hồi hộp cũng đừng nhắc đến em mình nha."

      "Nhất định nhất định. ngại quá, có đồng nghiệp tìm tôi, có việc gấp, tôi phải trước, trở về chuyện sau." Chu Tân Vũ gửi đến cái icon giàu to rồi, ảnh đại diện nhanh chóng biến thành màu đen.

      Thị Y Thần rất biết ơn ta, nếu bây giờ cũng được yên ổn ngồi trước bàn làm việc. Chỉ là có chút khó hiểu, nếu Chu Tân Vũ giúp , là xuất phát từ bạn bè quen biết giúp đỡ lẫn nhau, thế nhưng chuyện và Thị Y Vân có mâu thuẫn với nhau, chuyện này tối qua lại nhắc đến, khiến cho cảm thấy bất ngờ.

      Nghĩ đến Thị Y Vân, liền nhớ đến Cao Minh Dương, trái tim lại nổi lên trận đau đớn. Thị Y Thần tựa đầu vào hai tay, hít sâu hơi.

      Điều chỉnh lại tâm tình, Thị Y Thần lại tiếp tục công việc, làm việc khiến bản thân còn để ý đến những chuyện khác nữa.

      Chiều tối, cơn giông tố ào ạt kéo đến, nhiệt độ oi ả lan rộng suốt ngày cuối cùng cũng lui về phía sau, nhường chỗ cho giai điệu tí tách của những hạt mưa. Gió từ phía đối diện thổi tới, bay lơ lửng trong khí hòa quyện vào những hạt mưa, mang đến cảm giác mát mẻ lâu gặp.

      Xuống xe taxi, Thị Y Thần cầm túi xách che mưa, mang đôi giày cao gót tinh tế về hướng nhà của mình.

      Có lẽ là do trời mưa, đường lại rất ẩm ướt, trơn trợt, Thị Y Thần mang đôi giày cao gót cao 10 cm, từng bước chậm rãi, cẩn thận từng chút , rất sợ sơ ý chút ngã xuống đất.

      Câu đúng ‘ sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất’. Mọi chuyện thường là như vậy, càng khiến người ta lo lắng càng dễ phát sinh. Hai tay Thị Y Thần cầm túi xách che lên đỉnh đầu để tránh mưa, bỗng nhiên bị trẹo chân, cả người mất thăng bằng. Ngay lúc lo lắng bản thân ngã xuống đất, cánh tay có lực đỡ bên hông của , giúp đứng vững trở lại.

      Thị Y Thần hoảng sợ nhìn người vừa cứu mình, còn chưa kịp tiếng "Cảm ơn", thân thể đột nhiên cứng đờ.

      Cao Minh Dương đỡ cho cơ thể Thị Y Thần đứng vững, cầm lấy cây dù che cho , "Có khỏe ?"

      Thị Y Thần giống như phản xạ có điều kiện đẩy ta ra, ngờ cảm giác đau đớn từ mắt cá chân lại truyền đến. Nếu có cánh tay của Cao Minh Dương kịp đỡ lấy , Thị Y Thần sợ là bản thân ngã xuống đất.

      " với em bao nhiêu lần rồi, mang giày cao gót thể mang gót thấp chút được sao?" Cao Minh Dương liếc nhìn đôi giày cao 10 cm của , mi tâm nhíu lại.

      "Gót thấp chút cũng gọi là giày cao gót sao?" Giống như trước kia, ra mà hề suy nghĩ, sau khi xong lại cảm thấy hối hận, gương mặt đỏ bừng. phải là lần đầu tiên mang giày cao gót bị trẹo chân, mỗi lần như vậy Cao Minh Dương ngừng ‘giáo huấn’ , lúc đó phản bác lại nếu mang giày gót thấp, vậy có khác gì mang dép lê đâu.

      Trong nháy mắt ánh mắt Cao Minh Dương sáng lên như hắc bảo thạch, có cảm giác xấu hổ, lại vì phản ứng của mà cảm thấy chút vui mừng.

      "Điện thoại di động của em vẫn tắt máy. biết, em muốn nghe điện thoại của ."

      "Nếu như chờ ở đây, chỉ là muốn với tôi chuyện tối qua, tôi muốn nghe." Thị Y Thần quay đầu vào màn mưa.

      "Y Y..." Cao Minh Dương che dù đuổi theo.

      Thị Y Thần để ý tới ta, bước nhanh về phía trước, càng càng nhanh, thậm chí bắt đầu chạy. quên rằng bản thân mang đôi giày cao gót 10 cm trong lúc trời mưa nên tốc độ chạy cứ như bộ, cho nên chạy được vài bước, liền bị Cao Minh Dương bắt được.

      Cao Minh Dương nắm cánh tay của Thị Y Thần, kéo cả người đến trước mặt, ép phải đối mặt với mình, "Hai chúng ta có chuyện đàng hoàng chút được ?"

      "Xin buông tay! Tôi muốn thêm lời nào nữa."

      "Hai chúng ta lúc đó cũng chưa chuyện ràng với nhau." Cao Minh Dương chịu buông tay, giọng vẫn luôn dịu dàng giờ cũng cất cao hơn.

      "Bởi vì chẳng có chuyện gì cần phải . Buông tay!" muốn rút tay ra, nhưng mà bàn tay to lớn Cao Minh Dương nắm rất chặt, chẳng những rút ra được, ngược lại làm cho tay mình càng đau hơn.

      " buông." Cao Minh Dương giữ chặt buông, "Nếu em thà chấp nhận mất thời gian đứng ở chỗ này, chứ chịu chuyện ràng với , vậy đêm nay cứ đứng như thế này , đối với chẳng có vấn đề gì cả."

      muốn thoát ra khỏi bàn tay của Cao Minh Dương, tức giận : " là... Được rồi. còn muốn chuyện gì? Chuyện gì nên , đêm đó lần đầu tiên đến nhà tôi phải ràng rồi sao?"

      Cao Minh Dương : "Vậy bây giờ hãy mang chuyện đêm đó lại lần."

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      43: Dây dưa dứt (2)


      " là người rảnh rỗi có thời gian để nhớ lại chuyện cũ, tôi có." Miệng tuy vậy, nhưng trong đầu ngừng nhớ lại hồi ức trước kia.

      " có cũng phải có."

      Thị Y Thần nhịn được nữa quay về phía Cao Minh Dương hét lên: "Chị cùng với bạn trai của em mình có chuyện gì để chứ? chuyện trời dưới đất sau này hãy ? Hay là muốn chuyện hai người lừa dối gì sau lưng tôi, mà bản thân tôi lại giống như kẻ ngu ngốc chẳng hay biết gì?! Nếu như sáng sớm thức dậy nhìn thấy tôi cùng người đàn ông khác nằm giường, nghĩ thế nào?! Có phải nghĩ tôi cởi hết quần áo cùng người đàn ông khác “lên giường” hay , hay có thể tin chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ đơn giản là ngủ thôi?"

      Vẻ mặt Cao Minh Dương kiên định : "Vấn đề thứ nhất, cho đến bây giờ chỉ có mỗi em là bạn , cho nên với em bây giờ chính là người chuyện với nhau, phải là chị cùng bạn trai của em mình chuyện. Thứ hai, chuyện trời dưới đất sau này hãy , chỉ cần em bằng lòng chuyện gì cũng có thể. Thứ ba, và Y Vân lúc đó hoàn toàn có chuyện gì xảy ra. Thứ tư, có chuyện gì xảy ra với em, phải trốn tránh gì hết, bởi vì xem em là bạn của ."

      Y Vân Y Vân, gọi thân thiết!

      "Xem tôi là bạn của ?" nhìn Cao Minh Dương cách xem thường, "Vậy xin hỏi ba tháng trước đến nhà tôi cũng dùng thân phận bạn trai của tôi để đến sau? Nếu muốn gặp tôi, nhất định phải dùng thân phận bạn trai người khác để gặp sau? Người đó là người khác hay em của tôi? cảm thấy rất buồn cười sao?"

      "Em tin cũng được, tin cũng được, còn câu ba tháng trước của , chỉ cần có thể nhìn thấy em, làm gì cũng được." Hơn nửa năm sau khi chuyện đó xảy ra, ngay cả cơ hội giải thích cũng cho , vẫn né tránh . Cùng lúc đó chi nhánh của công ty ở Trung Đông xảy ra vấn đề, phải lập tức đến đó để xử lý, nhưng mà lần phải chờ đến bốn tháng. Đến khi trở về, giống như biến mất khỏi thế gian, cả điện thoại di dộng cũng gọi được, gọi đến Jessie' s người trong cửa hàng luôn có ở đó, đến cửa hàng tìm người, cũng tìm được. dùng cách trốn tránh, ngoại trừ nhà của , nghĩ ra được có thể đâu để tìm Thị Y Thần. Mà ba tháng trước, Thị Y Vân chủ động đến tìm , muốn giúp chuyện, nhưng mà với điều kiện phải dùng thân phận bạn trai để đến nhà ấy. Cao Minh Dương thừa nhận mình dùng phương thức rất cực đoan, thế nhưng lại nghĩ ra được phương pháp nào tốt hơn.

      " chuyện gì cũng quan tâm, nhưng tôi quan tâm." Thị Y Thân cố gắng đè nén tâm trạng kích động của mình, " ra lúc sau tết, gặp Thị Y Vân ở rạp chiếu phim, ấy nhìn mỉm cười, nhìn vào mắt ấy, tôi có dự cảm..."

      Tấm hình đó, Thị Y Thần biết là Y Vân cố tình chụp. Chỉ cần là bạn trai của , ấy dùng mọi cách để cướp lấy. Chỉ cần người đàn ông ấy muốn cướp, có ai có thể thoát khỏi. Mà việc này, Cao Minh Dương đều biết. ràng biết hết, nhưng vẫn cùng ấy lên giường. bàn tay vỗ kêu, con ruồi đốt hư quả trứng.

      "Dự cảm, em có dự cảm gì? Em nghĩ nhiều rồi. thừa nhận, ấy rất đẹp, rất gợi cảm, nhưng phải bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy ấy xinh đẹp gợi cảm cũng mê muội. Lần đó ở rạp chiếu phim, chỉ đơn giản là người đàn ông mỉm cười với em của bạn mình mà thôi, có gì khác."

      "Được rồi, thừa nhận. phải vì ấy đẹp mà trở nên mê muội, nhưng ấy đẹp mà nhất thời mê muội. Nhất thời mê muội, chuyện này như vậy là đủ rồi. Xin lỗi, tôi là người ràng trong chuyện tình cảm, tôi thà rằng đời này kết hôn, có đàn ông, tôi cũng thể nào chịu đựng được, người tôi từng phản bội lại mình, cho dù khỏa thân nằm giường làm chuyện gì. thể nào chấp nhận được, người của tôi vì muốn gặp tôi, có thể dùng thân phận bạn trai người khác xuất trong nhà của mình. Xin lỗi, tôi thể nào chấp nhận được."

      "Vậy ràng ." Cao Minh Dương kéo tay .

      Thị Y Thần dùng sức hất tay ta ra, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Cao Minh Dương, : "Cao Minh Dương, tôi ràng với lần nữa, xin sau này đừng làm phiền tôi nữa, về phần , sau này có dùng thân phận bạn trai của ai đến nhà tôi cũng được, cứ đến thoải mái, tôi nhất định chuẩn bị gian yên tĩnh cho các người. Thế nhưng nếu dám xúc phạm bất cứ người nào trong nhà của tôi, tôi nhất định dùng mọi cách để ‘xử’ ."

      "Y Y, xin hãy nhìn , đừng trốn tránh có được ? Đừng giống như trước kia, cứ trốn tránh , trốn tránh cũng giải quyết được gì."

      Thị Y Thần dùng sức rút tay ra khỏi tay Cao Minh Dương, cười lạnh : "Tôi trốn tránh vấn đề? Vậy làm vậy là giải quyết vấn đề sao? Quấy nhiễu tha sao? Nếu muốn giải quyết vấn đề, vậy tại sao còn chung với ấy? Tôi lại ngờ lại có thể giống Y Vân cứ điên cuồng mà bám riết theo tôi, lại giống ấy thấy tò mò muốn biết người đàn ông tôi xem mắt có hình dáng thế nào sao? Lẽ nào đây là cách mà giải quyết vấn đề?"

      Cao Minh Dương lắc đầu, : " chưa từng bám riết em. rồi, hôm qua chỉ là chấp nhận ăn bữa cơm cuối cùng với ta mà thôi, giải quyết hết mọi chuyện, nhưng hề nghĩ rằng ấy lại chọn nhà hàng đó, lại càng nghĩ đến em lại đến đó...xem mắt. Chuyện tối hôm qua, chỉ là hiểu lầm, nhưng mà đối với những chuyện xảy ra, xin lỗi, phải cố ý muốn đẩy người khác."

      Đây là Thị Y Vân.

      Thị Y Thần bật cười, sau đó tức giận : "Tôi muốn biết hai người chuyện gì, thế nhưng nếu biết, tại sao như quen biết luôn? cứ việc ăn cơm của , tôi xem mắt của tôi. Tại sao lại phải chạy đến chen chân vào?" Biết Thị Y Vân là cố tình, ta lại hết lần này đến lần khác sập bẫy.

      Cao Minh Dương cắn chặt môi, trầm mặc hồi, sau cùng lại : " thừa nhận, tối hôm qua là kích động, nhưng mà em có nghĩ đến cảm giác của ? Cái loại cảm giác này giống như em hiểu lầm và Y Vân ở chung với nhau. có cách nào tiếp nhận được chuyện em và người khác xem mắt, cho dù em để ý đến , cũng thể làm như thấy được."

      Thị Y Thần ngẩn ra, rất nhanh lại : "Hoàn toàn khác nhau phải sao? Tôi xem mắt, lúc này tôi và chia tay rồi, hơn nữa còn quang minh chính đại, còn với ấy, cái đó gọi là phản bội, là ‘bắt cá hai tay’."

      " có phản bội, cũng bắt cá hai tay. Mỗi ngày em đều chỉ nghĩ đến cửa hàng áo cưới của em, nếu so với người bạn trai này, quan tâm của em dành cho nó còn nhiều hơn . Cho dù lúc hai chúng ta hẹn hò, suy nghĩ của em vẫn chỉ là áo cưới của em, thiết kế của em, khách hàng của em. Em có nghĩ đến ? ghen tị với mấy cái áo cưới đó, ghen tị với khách hàng của em. hy vọng đến nhường nào em dành quan tâm dành cho nhiều hơn chút, mà phải đống vải vóc đó. Tình cảm chất chứa trong lòng, nhưng có chỗ để ra, trùng hợp trong quán rượu gặp được Y Vân, bởi vì ấy là em của em, em cùng lớn lên với em, mới có suy nghĩ đến hỏi số chuyện, muốn tìm hiểu từ ấy để biết thêm về em. muốn sau này gặp em vẫn chỉ có thể chuyện vải vốc, em hiểu ?"

      Môi Thị Y Thần run lên, lại nhớ đến Cao Minh Dương từng đùa rằng ghen tị với áo cưới của , nếu ngày nào đó biến thành vải tơ tằm có lẽ tốt rồi. hoàn toàn biết mình bỏ qua câu này, nhưng nội tâm kiêu ngạo cho phép bản thân cúi đầu, "Vậy sao? Bởi vì tôi là người cuồng công việc nên thể chấp nhận được, vậy nên chuyện này thành cái cớ để bắt cá hai tay sao?"

      " có bắt cá hai tay, đêm đó uống say, nhưng biết chưa có chuyện gì xảy ra..." Cao Minh Dương cau mày lại lần nữa giải thích.

      Thị Y Thần lạnh lùng nhìn ta cái, muốn gì thêm, xoay người rời .

      Sau cơn mưa, bầu trời buổi chiều trở nên u ám, người đường cũng nhiều.

      "Y Y..." Cao Minh Dương ném cây dù trong tay, lần thứ hai đưa tay kéo cánh tay Thị Y Thần, " biết trong lòng của em còn có , biết nút thắt trong lòng em vẫn chưa được tháo, nhưng mà xin em tin tưởng , mở lòng lần, có được ?"

      "Buông tay!" Thị Y Thần hét to, trong giọng còn mang theo giọng nghẹn ngào, nước mắt ủy khuất nhanh chóng kiềm lại được ào ạt chảy ra.

      Cao Minh Dương buông, cố sức áp vào trong ngực, hai tay nâng má hung hăng hôn xuống.

      Hai tay Thị Y Thần quơ loạn phản kháng, nhưng làm thế nào cũng đủ sức để kháng cự lại Cao Minh Dương, chỉ có thể ra sức cắn môi ta.

      Cao Minh Dương bị đau, buộc phải buông Thị Y Thần ra.

      Thị Y Thần liền vung tay hung hăng tát Cao Minh Dương cái. |

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :