1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lại gặp em - Hoa Thanh Thần

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      34: Đả kích? an ủi? (1)


      Gào thét xong, Thị Y Thần muốn bỏ , cánh tay lại bị người nào đó nắm chặt. quay lại trừng mắt liếc Cao Minh Dương, lạnh lùng : "Buông tay!"

      "Em có thể cùng chuyện đàng hoàng được ?"

      "Tôi và kể từ lúc đó còn gì để rồi. Buông tay!"

      " buông." Cao Minh Dương đưa tay ôm lấy Thị Y Thần, nhưng ngờ bị dùng hết sức lực toàn thân đẩy ra, cả người lảo đảo lui về phía sau, chút nữa ngã xuống đất.

      Lục Thần Hòa thấy vậy ném điếu thuốc lá trong tay , cúi đầu với xinh đẹp kia mấy câu, xinh đẹp liền vui vẻ xoay người chặn trước người Cao Minh Dương. Lục Thần Hòa cong khóe môi, dễ dàng nắm lấy tay Thị Y Thần, về phía chiếc xe màu bạc để rời khỏi đó.

      Thân thể Cao Minh Dương vừa mới đứng vững, vừa có ý định đuổi theo chiếc xe đó. Bỗng nhiên, xinh đẹp xuất đưa hai tay ôm chặt lấy ta, to: "Thất lễ rồi, thất lễ rồi!"

      Cao Minh Dương ngạc nhiên, đột nhiên có người cản đường lại thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông xa lạ đó dắt Thị Y Thần rời khỏi.

      " còn chịu buông tay, bọn họ đều cả rồi." Cao Minh Dương nắm lấy cánh tay của xinh đẹp đó, rút ra cách khó khăn.

      xinh đẹp đứng phía sau rất vững, phát Lục Thần Hòa và Thị Y Thần chui vào trong xe, hốt hoảng kêu lên: " Thần Hòa , chờ em chút!"

      Lục Thần Hòa nhanh chóng khởi động xe, chạy chỉ để lại phía sau làn khói dài. Xe rất nhanh rời khỏi bãi đậu xe ở tầng hầm, chạy lên quốc lộ.

      Điện thoại di động của Thị Y Thần vang lên liên tục, màn hình điện thoại lên dãy số quen thuộc. Thị Y Thần chút do dự, liền tắt máy.

      Cho đến lúc gặp phải đèn đỏ, Lục Thần Hòa mới mở miệng hỏi Thị Y Thần ngồi ở ghế lái phụ, "Muốn đâu?"

      " có chỗ để ." Thị Y Thần ngây ngốc trả lời.

      Lục Thần Hòa dừng chút, qua khỏi đèn đỏ liền quay đầu xe chạy về hướng ngược lại.

      Thị Y Thần quay đầu nhìn qua cửa kiếng xe, từng hàng đèn đường vàng mờ mờ lướt qua trước mắt, đèn đường dần dần mất hẳn, hai bên đường trở nên tối tăm, thay vào đó chỉ là ánh sáng lập lòe lên từ đuôi xe chạy phía trước. Nhưng mà tất cả những thứ này, đối với Thị Y Thần mà , đều quan trọng. Giờ phút này, trong đầu của từ lâu trống rỗng, căn bản thể suy nghĩ được chuyện gì nữa.

      Chẳng biết xe chạy bao lâu, cuối cùng cũng ngừng lại.

      Thị Y Thần trầm lặng lúc mới từ từ lấy lại tinh thần, Lục Thần Hòa xuống xe. mở cửa xe, đến lúc nhìn mọi thứ xung quanh, khỏi ngẩn ra.

      Lục Thần Hòa cầm chìa khóa mở cửa, phát phía sau có động tĩnh gì, xoay người lại, tay Thị Y Thần chống lên cửa xe, vẫn đứng đó hề động đậy. nhíu mày, : "Làm sao vậy?"

      " có gì." Thị Y Thần thở phào nhõm, chậm rãi tiến về phía trước, vào nhà Lục Thần Hòa. Thị Y Thần thể nào ngờ Lục Thần Hòa lại đưa về nhà ta, tuy rằng trước đó tới lần.

      Lục Thần Hòa thay giày, rẽ ở chỗ ngoặt, người liền biến mất.

      Thị Y Thần đứng ở cửa ra vào, do dự chút, mới thay giày, vào phòng khách. tiến về phía ghê sô pha chậm rãi ngồi xuống, hai mắt nhìn thẳng vào bức tranh to treo tường, trở nên ngây ngô, biết từ lúc nào nước mắt theo khóe mắt chảy ra.

      "Muốn uống gì?" thanh của Lục Thần Hòa đột nhiên truyền đến cắt ngang dòng thương cảm của .

      Thị Y Thần vội vàng lau khóe mắt, nhìn về hướng thanh phát ra, Lục Thần Hòa đứng bên trái cánh cửa xung quanh được trang trí bằng đá cẩm thạch, hai tay đút trong túi quần, nhíu mày nhìn .

      Thị Y Thần hít sâu hơi, : "Gì cũng được."

      "Nhà của tôi có nhiều thứ, chỉ có rượu và nước lọc." Lục Thần Hòa nhướng mày, xoay người hướng về phía sau cầu thang, cầu thang thông với tầng hầm. Lục Thần Hòa vào tầng hầm, rất nhanh mang theo cái giỏ xách.

      ta lấy từ trong giỏ ra thứ gì đó.

      Thị Y Thần nhìn hàng chai thủy tinh bàn trà, bên trong có chứa mấy loại chất lỏng đủ màu, có màu trắng, có màu vàng, có màu đỏ đậm, có màu nâu, còn có màu trắng sữa nữa.

      Thị Y Thần kinh ngạc nhìn về phía Lục Thần Hòa, : "Cái này chẳng lẽ... Toàn bộ đều là rượu sao?"

      "Ừ."

      "Mới nhìn rất giống nước trái cây."

      "Hoàng tửu, bia, rượu nếp, rượu sơn tra cùng với rượu nho, cũng có thể coi mấy loại rượu này là nước trái cây lên men cũng được." Lục Thần Hòa chỉ vào bình chứa rượu sơn tra và bình rượu nho, sau đó chỉ tay vào mấy cái bình còn lại, , "Những thứ này đều do tôi tự cất. Ở dưới còn có rượu thuốc, nếu như muốn uống, tôi có thể lấy."

      Thị Y Thần cong khóe môi, lắc đầu ý bảo cần phiền phức như vậy.

      "Muốn uống gì tự mình rót." Lục Thần Hòa rót cho mình ly rượu đỏ, lắc ly rượu, ngồi nhìn chất lỏng màu đỏ thi nhau sóng sánh thành ly.

      Thị Y Thần mím chặt môi, lời nào, cũng chọn loại rượu nào, chỉ khẽ nâng mắt nhìn Lục Thần Hòa, chân mày lập tức lại rũ xuống.

      Đôi môi mỏng của Lục Thần Hòa khẽ cong lên, : " rất hiểu bản thân, biết tửu lượng của mình tốt, nên mới dám uống."

      "Tửu lượng của tôi rất tốt, lần trước uống nhiều rồi gặp được , đó là..." "Chỉ là ngoài ý muốn" bốn chữ này đột nhiên nghẹn lại trong miệng Thị Y Thần. Chỉ cần vừa nhắc tới chuyện đó, Thị Y Thần lập tức muốn cắn lưỡi, mà khóe miệng lên nét cười cợt của Lục Thần Hòa làm cho cảm thấy buồn bực. có quá nhiều chuyện để mệt rồi, lại còn cộng thêm chuyện này nữa. Nhưng mà người như ta căn bản thể hiểu được con người của , nhất định cho rằng người phụ nữa vô cùng phóng túng, hở chút là mang chuyện đó ra treo ở cửa miệng, vì chuyện đêm đó mà cảm thấy tự hào.

      Thị Y Thần cầm lấy chai thủy tinh chứa đầy chất lỏng trong suốt trước mặt, rót cho mình ly, cầm ly lên hơi uống sạch. Vị cay xè lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, chịu được ho khan dữ dội. Chất lỏng trong suốt đó, ngoại trừ nước, còn có cả rượu trắng. Lúc nãy mấy loại rượu Lục Thần Hòa kể tên, hoàn toàn có rượu trắng, cho nên mới cho rằng chai thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt này là nước, lại ngờ rằng nó là rượu trắng.

      Vẻ mặt Thị Y Thần đau khổ nhìn Lục Thần Hòa, muốn mở miệng hỏi tìm nước, nhưng nhìn bộ dạng như cười như trêu chọc của ta, trong lòng dâng lên cảm giác tủi thân, cố đè nén, nhịn xuống.

      Lục Thần Hòa che miệng, nhìn gương mặt khổ sở của Thị Y Thần, biết kiên cường chịu đựng. Lúc này, đưa cho ly nước trái cây hoặc ly nước lọc mà , giống như ‘quỳnh tương ngọc dịch’, nhưng lại đưa cho ly nước, mà là cầm chai rượu màu đỏ thẫm đưa cho .

      "Cái này chắc là thích, là rượu sơn tra, khác nước trái cây là mấy, uống cũng say."

      biết tại sao, Lục Thần Hòa lại thích nhìn thấy dáng vẻ khổ sở, chật vật của Thị Y Thần.

      Thị Y Thần nhìn chai chất lỏng trong suốt màu đỏ đậm giống màu rượu nho trước mặt, muốn cầm lên.

      Lục Thần Hòa cười nhạo tiếng, : "Tôi biết nghĩ gì. người phụ nữ cùng người đàn ông ở cùng nhau, người đàn ông bảo người phụ nữ uống rượu, phụ nữ nên cảnh giác cũng là chuyện nên làm thôi. Nhưng bây giờ mới cảnh giác có phải là quá muộn rồi ?"

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      35: Đả kích? an ủi? (2)


      Mặt của Thị Y Thần nóng lên, bĩu môi, tức giận trả lời: "Tôi làm sao biết đưa tôi đến đây?" Trong quán ăn, tình cảnh đó khiến cho trở nên bối rối, biết làm thế nào, mà Lục Thần Hòa đột nhiên xuất , ta giống như thiên sứ do thượng đế phái tới để cứu giúp . Bởi vì tin tưởng, nên mới theo ta, để mặc cho ta chở đến chỗ yên tĩnh. Nhưng mà ai ngờ ta lại hiểu "Chỗ yên tĩnh, vắng người" là nhà ta?

      Ánh mắt Lục Thần Hòa quét qua liếc nhìn Thị Y Thần, cười lạnh tiếng, độc mồm : "Chẳng lẽ muốn tôi chở ra bờ sông để hóng gió sao? Xung quanh chỗ đậu xe trời tối đen như mực, bên tai ngừng truyền đến tiếng nước chảy cùng với thanh của mấy chiếc thuyền khua nước. Nhìn xa xa, mặt nước có vài cái đèn hiệu, kéo dài như vô tận, ngẩng đầu nhìn lên nền trời, mấy ngôi sao chiếu sáng giống như châu ngọc nền vải đen tuyền. Với , có thể ngồi khóc thỏa thích, để mặc cho tiếng nước cùng tiếng mấy chiếc thuyền xung quanh khỏa lấp tiếng khóc, ai nghe thấy. Chuyện như vậy chỉ xuất trong tiểu thuyết thôi, còn chuyện tôi làm là chuyện xuất thực."

      Khóe miệng giật giật, : "Tôi chỉ là muốn tìm nơi yên tĩnh chút, nhất định phải là bờ sông, ai biết là chở tôi đến nhờ , cái nơi hoang vu vắng vẻ này. móc người khác chết sao?!" lúc, nước mắt tủi thân tràn ngập trong khóe mắt, giọt nước mắt lớn gần bằng hạt đậu lăn xuống, Thị Y Thần liền quay mặt chỗ khác, đưa tay lau .

      Lục Thần Hòa nhìn Thị Y Thần, lời bén nhọn: "Tôi chỉ thôi. Bờ sông chỉ là ví dụ, cho dù là bờ sông hay là đỉnh núi, nếu tôi chở , liền khóc lóc như vậy, trong lòng có chuyện khó giải quyết được, có thể nhảy sông tự sát, phí công sức tôi cứu . Tôi ghét phải gặp chuyện phiền phức mà hiểu tại sao, vả lại nhà tôi hoàn toàn phù hợp với cầu của : nơi yên tĩnh tuyệt đối!"

      "Thôi quên , tôi thấy chở tôi đến nhà , là bởi vì nghĩ thay vì lựa chọn mấy chỗ yên tĩnh khác, trực tiếp về nhà tốt hơn."

      Lục Thần Hòa đưa tay, ý đúng rồi, độc địa trả lời: " cần phải tủi thân, trực tiếp về nhà đối với tôi mà là lựa chọn tốt nhất. Nhớ lần trước giúp tôi, tôi phải giúp lại , đưa rời khỏi đó, nhưng có nghĩa là tôi phải chở về nhà."

      "Ông trời đối với mọi người luôn luôn công bằng. Cho dù ban phát cho cái xác tốt hơn nữa, nhưng bởi vì ... cái miệng độc địa này, khiến nó trở nên thối nát thể chịu được, lại còn tâm địa độc ác. Người phụ nữ nào thích , nhất định nếu phải bệnh tâm thần, cũng là đầu óc có vấn đề." Thị Y Thần bực mình đứng dậy, tức giận đến run người, ly rượu trắng vừa rồi xuống bụng giống như trận lửa thiêu đốt trong ruột gan .

      lần nữa Lục Thần Hòa lại chọc giận Thị Y Thần thành công. Mỗi lần gặp , chỉ cần mấy câu, lúc nào cũng dễ dàng chọc tức giận.

      "Vậy sao?" Lục Thần Hòa cũng đứng lên, bước nhanh đến đứng trước mặt , ngăn lại, mang gương mặt tuấn tú áp sát mặt Thị Y Thần.

      Thị Y Thần bị động tác bất ngờ của ta làm cho hoảng sợ, theo phản xạ muốn tránh về phía sau, thoáng cái ngã ngồi xuống ghế sô pha. Lục Thần Hòa cúi người, sát lại gần , vẫn tiếp tục lùi về phía sau, thế nhưng sô pha muốn lùi về sau cũng có chỗ, thân thể chỉ nhích chút, liền chạm phải chỗ tựa lưng phía sau, thể động đậy.

      Tay phải của Lục Thần Hòa khẽ nhấc lên, tùy ý đặt chỗ tựa lưng cạnh đầu vai Thị Y Thần, thân thể lại lần nữa nghiêng về phía trước.

      " muốn...làm gì?!" Thị Y Thần trở nên khẩn trương, vẻ mặt bối rối, đưa hai tay về phía trước hướng vào trong ngực Lục Thần Hòa. Người đàn ông này đúng là thể hiểu được, có chút quy tắc, chừng mực nào.

      Khuôn mặt tuấn của Lục Thần Hòa gần trong gang tấc, tròng mắt sâu như biển, khóe môi phác họa lên ý cười như có như , hơi thở ấm nóng, trầm ổn từ mũi phả vào tai , có chút nhàng lại mang theo chút trêu đùa.

      Mặt của Lục Thần Hòa càng ngày càng gần, chỉ cách ba cm, giống như sắp hôn lên má đến nơi rồi.

      Giọng khàn khàn của Lục Thần Hòa, nhàng : "Xuyên qua hai cánh tay run rẩy của , tôi có thể nghe tiếng tim đập mãnh liệt..." Lục Thần Hòa nửa, đột nhiên dừng lại.

      Hô hấp Thị Y Thần có cảm giác đập dồn dập, hai tay cũng tự chủ được nhàng run rẩy, nội tâm có cảm giác kỳ quái được. Loại cảm giác kỳ quái này giống như chất cồn làm loạn, chắc chắn tửu lượng của mình tệ, ly rượu kia tuy là hơi mạnh chút, có thể làm khuôn mặt của hơi nóng lên, đầu cũng có chút choáng váng, nhưng đến mức đầu óc mơ hồ đến vậy.

      " chút lại chút, như là ngừng ..." khóe môi Lục Thần Hòa cong lên, "Đừng lại đây, đừng lại đây, đừng lại đây... Tôi chịu nổi."

      " bệnh tâm thần!" Mặt Thị Y Thần càng ngày càng nóng. Ý thức được ta đùa mình, hai tay dùng sức đẩy ra, nhưng lại đẩy ra được, " người bệnh thần kinh!"

      Lục Thần Hòa thỏa mãn nhìn tâm tình Thị Y Thần ngừng biến hóa, khóe miệng khẽ nhếch lên, chế nhạo : " nghĩ tôi hôn sao? nghĩ nhiều rồi. Ai lại có hứng thú với con gấu mèo quỷ kia chứ." xong, nhanh chóng đứng dậy, quay về chỗ của mình ngồi xuống.

      Lục Thần Hòa vừa rời khỏi, Thị Y Thần liền nhảy dựng lên, lấy cái gương từ trong túi xách. trong gương, vốn dĩ mắt trang điểm rất nhạt, màu lông mi đen giống như mực tàu bao xung quanh viền mắt, phía dưới còn có hai vệt nước mắt màu đen, đâu phải chỉ là gấu mèo, nhìn giống quỷ hơn. Cho nên Lục Thần Hòa "Gấu mèo quỷ" để hình dung lúc này là chính xác.

      Chết tiệt! phải rửa khuôn mặt giống quỷ này ngay mới được.

      Lục Thần Hòa như nghe được tiếng lòng của , đưa tay chỉ về cánh cửa bên phải cầu thang, "Toilet ở bên kia."

      Thị Y Thần rời khỏi đó ngay, ngồi yên tại chỗ suy nghĩ lúc, khi thấy dáng vẻ Lục Thần Hòa nhún nhún vai như chẳng có gì cả, lập tức cắn răng, đứng lên bực bội vào toilet.

      Vừa đóng cửa, mở vòi nước, ra sức tát nước lên mặt, dòng nước lạnh dường như băng khiến nhiệt độ gương mặt nóng bừng của giảm nhiều. trang điểm, mặt mũi lại dơ bẩn, bước đến cạnh bồn rửa tay, lau sạch tay lấy xà phòng chà lên mắt. biết là do xà phòng kích thích, hay là do trong lòng đau khổ, nước mắt Thị Y Thần như suối nước điên cuồng tràn ra ngoài, hòa lẫn vào trong nước, từng giọt từng giọt rơi vào bồn rửa tay.

      Trong lòng Thị Y Thần nguyền rủa Lục Thần Hòa hàng ngàn hàng vạn lần. Đê tiện vô sỉ hạ lưu, đồ đàn ông thối ác độc. ràng người đàn ông độc ác như vậy, hết lần này đếm lần khác giả dạng làm thiên sứ mang vòng hào quang, giả danh lừa bịp. bị ma quỷ mê hoặc, mới có thể tin tưởng theo ta. Đàn ông thế giới này, có ai là tốt cả. Dáng vẻ dù xấu xí, đẹp trai, có tiền, có tiền, cao, hay thấp, tất cả đều là đồ khốn nạn.

      Mắt vừa rát vừa đau, sụt sùi, lau khô nước cùng nước mắt mặt, trang điểm lại chút, điều chỉnh lại tâm trạng, lúc này mới rời khởi toilet.

      Lục Thần Hòa ngồi sô pha, hai chân bắt chéo, đối mặt Thị Y Thần.

      Thị Y Thần liếc Lục Thần Hòa cái, xoay người về phía cửa chính, giọng của Lục Thần Hòa từ phía sau truyền đến: "Bây giờ từ đây ra ngoài, tôi đảm bảo, trong vòng mấy tiếng đồng hồ, cũng đón được xe. Trừ phi giống lần trước, điện thoại đến 120 gọi xe cấp cứu."

      "Chuyện này cần phải bận tâm." muốn lấy túi xách tay đập vào khuôn mặt đẹp trai nhưng lại cực kỳ đáng ghét của ta.

      "Cho dù bây giờ ra ngoài may mắn bắt được chiếc xe, về đến nhà, lẽ nào sợ người cũ vẫn đứng chờ sao? Dựa vào kinh nghiệm của tôi, tám chín phần là như vậy. Cách tốt nhất là nên tránh mặt, hay là muốn tìm nơi có bóng người, ai tìm được ở đó đêm, mình yên tĩnh."

      Thị Y Thần dừng lại, môi mím chặt, lời của Lục Thần Hòa phải là đúng. Bây giờ nếu có bắt được xe quay trở lại, nhất định tránh được phải gặp số người. Thế nhưng, dù sao cũng thể ở lại nơi này chịu nhục được.

      đứng ở cửa ra vào, chuẩn bị thay giày, lại nghe Lục Thần Hòa : "Có thể cho là tôi là người thích cãi nhau với phụ nữ, đê tiện vô sỉ hạ lưu, người đàn ông khốn nạn thích trả thù người khác, tôi quan tâm. Nhưng cách khác, từ lúc cãi nhau với tôi đến giờ, nước mắt cũng chảy ít, có phải từ lúc đến đây tạm thời quên chuyện vui lúc trước rồi , đau khổ cũng giảm nhiều?"

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      36: Đả kích? an ủi? (3)


      Thị Y Thần quay đầu lại, nhìn về phía Lục Thần Hòa có chút khó tin được. ta rốt cuộc là người thế nào?

      "Hết giận rồi, vậy lại đây uống ly ." Lục Thần Hoa cầm chai rượu đỏ, uống thử ngụm , thêm câu, " có thể yên tâm, tôi rồi, tôi đối với hoàn toàn có hứng thú."

      Thị Y Thần cắn môi, học theo , quay lại câu: " đối với tôi có hứng thú, hay là đối với phụ nữ có hứng thú."

      Lục Thần Hòa khẽ mím đôi môi mỏng, mi tâm nhíu lại, nhưng rất nhanh gương mặt khôi phục lại dáng vẻ tự nhiên, : "Nếu nghĩ như vậy, có thể làm cho có cảm giác an toàn, vậy tạm thời cho là vậy ." Lục Thần Hòa cầm chai rượu sơn tra, rót vào ly rượu của ly, làm động tác mời.

      Thị Y Thần suy nghĩ chút, quay trở lại sô pha ngồi xuống. Cầm ly rượu sơn tra trước mặt, ly rượu chạm vào môi, nếm chút, chất lỏng màu đỏ thẫm chảy qua đầu lười, hương vị tê dại ngọt ngào từ miệng chảy xuống cổ họng.

      Quả thực như lời ta , giống như nước trái cây, rất ngon.

      mới thử nếm chút, chưa thỏa mãn.

      Thị Y Thần liếc nhìn Lục Thần Hòa, thể tin được mấy bình rượu này đều do cất, nhưng ta ở khu nhà cao cấp như vậy, lái xe nổi tiếng, nếu phải là người ăn chơi trác tán, cũng ‘ phải đàn ông’, rất khó tin được ta lại có sở thích chưng cất rượu giản dị như vậy.

      "Ánh mắt trông đầy vẻ khinh thường, nhưng vẫn là , rượu là do tôi cất, thể nghi ngờ." Ánh mắt sắc bén của Lục Thần Hòa quét qua liền bắt được suy nghĩ của .

      đồng tình, lại nếm thử chút, khỏi nghĩ đến câu của Chu Kiều Na: "Tình cũng giống như rượu sơn tra vậy. Có lúc vị rất ngọt, có lúc vị rất chua, có lúc vị lại là đắng chát, đôi khi còn có mùi vị cay nồng. Dù là vậy, người ta vẫn thể kiềm chế được muốn nếm thử chút. Bởi vì...mùi vị của nó, chỉ có những người trải qua tình mới có thể hiểu được. Chính mùi vị 'ngọt bùi cay đắng' này, mới khiến cho con người ta khắc cốt ghi tâm."

      Là khắc cốt ghi tâm, loại đau nhức ăn sâu vào xương cốt này, làm sao có thể đơn giản mà quên được.

      Thị Y Thần ngửa đầu hơi uống cạn ly rượu sơn tra.

      "Từ từ mà uống." Lục Thần Hòa đột nhiên bỏ ly rượu xuống, đứng lên, về phía cầu thang, mới vừa bước bước, lại dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Thị Y Thần, "Dưới lầu có phòng dành cho khách, cứ chọn phòng nghỉ ngơi, nhưng bắt đầu từ chỗ này là cấm địa." chỉ vào bậc thang dưới chân, ánh mắt sắc bén cho biết, nếu uống nhiều sau đó nhầm vào cấm địa, hậu quả tự mình gánh lấy.

      Thị Y Thần nhìn bóng dáng của biến mất nơi cầu thang, cảm giác như thể hiểu được.

      cầm chai rượu, lại rót thêm ly, sau đó chút khách sáo từ từ uống, quả nhiên phải uống từng ngụm từng ngụm lớn mới cảm nhận được mùi vị.

      Có lẽ do cồn kích thích, cũng có thể phải, nhưng tâm trạng của Thị Y Thần cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Tuy là ghét cách ta chế nhạo, xem thường , nhưng thể , trong lúc buồn bực tìm người cãi nhau trận, nước mắt như đê vỡ trào ra, phương pháp giải tỏa tốt. Loại cảm giác này dễ chịu, giống như trong người bức rức lâu ngày, trong nháy mắt toàn bộ đều được đẩy ra ngoài, rất thoải mái.

      Tuy rằng miệng của ta có chút độc địa, nhưng xem như ta giúp "Thoải mái", từ tận đáy lòng cảm thấy cảm kích ta. Lúc cảm thấy đau khổ, bất lực nhất, cuối cùng cũng có người cứu lên, để cho mình tuyệt vọng chết chìm ở trong nước, tuy rằng quá trình đó làm hơi khó chịu chút.

      Thị Y Thần vừa xoa xoa khóe mắt, vừa vỗ vỗ gương mặt, tự với mình nên nhớ lại chuyện vui nữa, hít sâu hơi, nhìn chiếc bàn thủy tinh bên cạnh cố nặn ra nụ cười, sau đó bắt đầu chậm rãi quan sát những vật trang trí trong phòng .

      Xuất phát từ sở thích đối với nghệ thuật, đối với lối kiến trúc Baroque kiểu châu Âu này mê đắm, có cảm tình mãnh liệt đối với kiểu trang trí theo phong cách Baroque thế này, màu sắc vừa mang phong cách tôn giáo huyền bí lại còn có chủ nghĩa hưởng lạc, xa hoa, lãng mạn, thần bí hòa hợp làm . từng muốn thiết kế ngôi nhà của mình theo phong cách Baroque này, chỉ là học trưởng Thẩm Tiên Phi phong cách Baroque chỉ thích hợp đối với những ngôi nhà có diện tích lớn, mà nhà của là kiểu ba phòng hai sảnh, gian hẹp hoàn toàn thích hợp để thiết kế phong cách Baroque, chỉ thể được khí thế, ngược lại đối với người sống ở đó lại tạo thành cảm giác bức bách, chật hẹp. Vậy nên sau cùng chỉ có thể thiết kế nhà mình theo phong cách Trung Hoa đơn giản chẳng có gì đặc sắc.

      Trước đó đến đây lần, mặc dù nhìn thoáng qua trong thời gian ngắn, nhưng phong cách trang trí kiểu Baroque ở đây làm có ấn tượng rất sâu sắc. Đối diện chỗ ngồi là bức tranh vẽ tường cực lớn, từ trần nhà kéo dài đến đối diện với ghế sô pha cách khoảng bốn mươi cm; ngồi sô pha nhìn chiếc lò sưởi làm bằng cẩm thạch tường, phía lò sưởi bằng đá cẩm thạch treo bộ tượng khắc gỗ Châu Phi trông rất phóng khoáng, hòa hợp; phía dưới chân là tấm thảm Ba Tư được làm thủ công hoàn mỹ, khiến Thị Y Thần phải rút chân lại, nỡ giẫm lên; phía trước bàn trà, cạnh sô pha, bên cạnh chiếc tủ đứng đẳng cấp là mấy món đồ vật gia dụng được đánh bóng kèm những họa tiết xoắn cuộn, tượng cẩm thạch hình elip gần đó khiến bầu khí lạnh lẽo xung quanh trở nên nhu hòa, tao nhã.

      Thị Y Thần lại rót ly rượu sơn tra, uống vài hớp, tay sờ vào tấm bọc màu cà phê pha nhung ghế sô pha, mạch suy nghĩ nhịn được muốn vận động. mở túi xách, lấy giấy bút, tùy ý vẽ vài đường cong. Khi còn bé, khi gặp chuyện vui, cầm cây bút, lẳng lặng ngồi vẽ tranh.

      Vẽ chút, Thị Y Thần chợt dừng lại, trong đầu khỏi ra Cao Minh Dương từng đùa rằng: "Lập khế ước được ? ngày chạm vào máy tính, ngày đó em cũng thiết kế."

      Nhìn mấy nét vẽ đơn giản, lại quên lời hứa lại cầm bút lên và thiết kế. Trước đó rất lâu ngầm ám chỉ với , người cuồng công việc.

      Lúc cúi đầu loay hoay với mấy bản vẻ, hình ảnh trong quán ăn lại lần nữa lên trong đầu , mùi vị đau khổ lại kéo nhau chạy lên não, ngực có cảm giác nặng như bị đá đè, khiến cho sắp thở được nữa, nhưng nội tâm kiêu ngạo khiến cho phải ngẩng đầu. Cho dù bạn là người cuồng công việc, cũng phải là lý do để ta lừa dối .

      Tay run lên, cầm chai rượu, tự rót ly đầy, chút do dự uống ngụm lớn.

      Từ giờ trở , công việc là bạn trai của .

      Thị Y Thần cầm bút tiếp tục vẽ, vừa vẽ tranh, vừa uống rượu, biết từ lúc nào chai rượu sơn tra nằm hết trong bụng của . Có mấy bản vẽ khiến rất hài lòng, nhìn lúc, đột nhiên đầu bắt đầu có cảm giác mơ hồ. lắc đầu theo bản năng, cầm bút định vẽ chiếc váy cuối cùng. Thế nhưng, biết tại sao, bản vẽ trong tay từ tờ biến thành hai tờ, từ hai tờ biến thành bốn tờ. lắc lắc, đầu bút trong tay, cũng từ cây biến thành hai cây, hai cây biến thành bốn cây. ngẩng đầu, mọi vật xung quanh cũng bắt đầu xoay vòng vòng, tầm nhìn cũng dần dần mơ hồ...

      hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, quay cuồng lúc, ngã xuống ghế sô pha.

      Bản vẽ trong tay rơi đầy mặt đất.

      Lục Thần Hòa lau khô tóc, vừa bước ra khỏi phòng tắm. tủ đầu giường, điện thoại di động ngừng vang lên. thèm nhìn dãy số hiển thị màn hình, cũng biết là điện thoại truy hồn từ đâu gọi đến.

      Lục Thần Hòa xem như có chuyện gì, nằm giường, nhìn quyển tạp chí nằm ở đó.

      Khoảng nửa tiếng sau, giọng sắc nhọn trong trẻo từ dưới lầu truyền đến, "Lục Thần Hòa, em nhanh xuống đây cho chị!"

      Lục Thần Hòa sắp vào mộng đẹp lại bị tiếng hét chói tai đánh thức, nhướng mày, bỏ tờ tạp chí che mặt xuống, chậm rãi đứng dậy xuống lầu.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      37: Thế giới loạn rồi (1)


      Ở chỗ cửa ra vào, người phụ nữ ăn mặc thời thượng đứng ở đó, diện mạo xinh đẹp.

      "Lục Thần Hòa, em rốt cuộc làm trò quỷ quái gì thế? Elaina mới từ Mỹ trở về, vẫn chưa quen cuộc sống ở đây, em lại có thể bỏ ấy ở lại mình trong bãi đậu xe ngầm, lại cùng rời khỏi đó cách thể nào hiểu nổi?!" Tuy là người phụ nữ xinh đẹp đó rất giận dữ, nhưng hề ảnh hưởng đến khí chất tao nhã của ta.

      Lục Thần Hòa nhìn Lục Giai Ngưng, chị ruột của mình, gương mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, giống như trời sắp sập xuống vậy.

      Lục Thần Hòa đến ghế sô pha ngồi xuống, tiện tay nhặt mấy tờ giấy rơi dưới đất lên, giấy là bản vẽ phong cảnh cùng với mấy mẫu áo cưới. Thị Y Thần ngã ghế ngủ say như chết từ bao giờ. Mà bàn trà, mặt đất, ghế sô pha, nơi nào cũng có bản vẽ của . Chuyển tầm mắt từ người sang chỗ bàn trà, chai rượu sơn tra đầy hôm nay còn giọt.

      Lúc nãy , rượu sơn tra có uống nhiều chút cũng say, thế nhưng nếu uống hết cả chai đầy, dám chắc điều gì xảy ra.

      Lục Thần Hòa lại lần nữa dời tầm mắt xuống người , khóe môi khẽ cong lên. Từ góc nhìn của người cuồng công việc, người phụ nữ này và rất giống nhau.

      Lục Giai Ngưng phát Lục Thần Hòa có chút khác thường, bước vào phòng khách, lúc này mới nhìn thấy người phụ nữ xa lạ nằm sô pha. Mi tâm nhíu chặt, thể chịu đựng được bộ dạng này nữa, mắng Lục Thần Hòa: "Em là chạm đến ranh giới trụy lạc rồi. Trước đây tuy là em có ăn chơi thế nào nữa, chị cũng chưa bao giờ quản em. Ngay cả khi Đường Di hủy bỏ hôn ước với em, chị lúc nào cũng giúp cho em trước mặt cha. Em lại chẳng khác gì kẻ hiểu chuyện, trong khi người trong nhà ai cũng biết. Nhưng bây giờ em lại đem người phụ nữ từ bên ngoài về đây là muốn làm gì?! Lại còn vì người phụ nữ này, bỏ Elaina trong bãi đậu xe ngầm ở quán ăn? Lục Thần Hòa, em rốt cuộc là muốn thế nào? Em mau cho chị biết." Lục Giai Ngưng cố gắng đè nén tức giận để nó bộc phát.

      " ấy phải là phụ nữ em chơi đùa ở bên ngoài." Lục Thần Hòa đúng , nhưng mà lọt vào tai Lục Giai Ngưng lại trở thành ... lời giải thích.

      " phải là phụ nữ em chơi đùa bên ngoài? Vậy là cái gì? Em đừng với chị Đường Di hủy bỏ hôn ước cũng bởi vì ta?" Lục Giai Ngưng nhéo huyệt thái dương đau nhức, bộ dạng như sắp chịu đựng được nữa.|Trong đầu Lục Thần Hòa lại lên hình ảnh Đường Di và Lâm Uẩn Trạch lúc nhìn thấy đôi giày của Thị Y Thần, chính là từ ngày đó, Đường Di đột nhiên đưa ra quyết định hủy bỏ hôn ước. Đương nhiên việc Đường Di hủy bỏ hôn ước, là có nguyên nhân khác, phải vì phát đôi giày của Thị Y Thần. Nhưng cách khác, việc Đường Di nghĩ thông suốt ít nhiều cũng liên quan đến đôi giày của Thị Y Thần. Nếu phải vì cãi nhau trận, Lâm Uẩn Trạch tức giận rời khỏi, Đường Di cũng nhận ra tình cảm của mình. Cho nên cũng có thể xem là phần do Thị Y Thần. Vì vậy, gật đầu, phủ nhận mà "Ừ" tiếng.

      Gương mặt xinh đẹp của Lục Giai Ngưng trong nháy mắt trở nên khó coi. Khi vừa nghe xong lời của Lục Thần Hòa tâm tình Lục Giai Ngưng trở nên kích động.

      Người làm chị như nhìn ra được Lục Thần Hòa là người có số đào hoa sai chút nào, kể ra ít phụ nữ. Nhưng từ lúc thừa nhận quan hệ với Đường Di, tuy là phụ nữ ở bên ngoài thay đổi liên tục, nhưng ít ra Lục Thần Hòa cũng người phụ nữ nào mà hủy bỏ hôn ước với Đường Di. Nhìn người phụ nữ say rượu nằm ngủ ghế sô pha trước mặt, hề có khí chất đặc biệt gì, so sánh về độ tao nhã, lịch với Đường Di mà , quả là khác nhau trời vực. Lục Giai Ngưng thậm chí còn hoài nghi, em trai của ở phương diện này đúng là có mắt nhìn người, vì người phụ nữ tầm thường này mà buông tay Đường Di.

      "Em mang ấy về nhà là muốn cho chị biết, ấy bây giờ là 'bạn ' của em sao?" Lục Giai Ngưng muốn ra mấy chữ "bạn " này.

      Lục Thần Hòa hơi dừng lại, kinh ngạc nhìn nhìn về phía Thị Y Thần say rượu nằm ngủ ghế sô pha, lập tức trả lời câu hỏi của Lục Giai Ngưng.

      Lục Giai Ngưng lại muốn hỏi tiếp, ngước mắt lên hỏi ngược lại câu: "Chị nghĩ em mang người phụ nữ hề quen biết gì về đây sao?" Lục Thần Hòa trực tiếp trả lời, nhưng cũng coi như là thừa nhận.

      Trong lòng Lục Giai Ngưng mong Lục Thần Hòa phủ nhận, nhưng ngờ Lục Thần Hòa lại thừa nhận người phụ nữ này là bạn mới của . chỉ như vậy, Lục Thần Hòa lại mang về đây, chứng tỏ nghiêm túc. Lục Giai Ngưng nhìn Lục Thần Hòa vẻ khó tin. Em trai này của lúc nào cũng làm số chuyện khác người, lúc từ Mỹ trở về, vốn muốn Lục Thần Hòa kế thừa nghiệp của gia đình, cùng chia sẻ gánh nặng gia tộc, nhưng ngờ lại say mê đến quên cả làm việc, có lẽ dùng say mê quên hết mọi thứ ở cùng với đám nông dân, mỗi ngày đều nghiên cứu đất đai, nông nghiệp. Thế nhưng Lục Thần Hòa có gia nghiệp khổng lồ cần phải kế thừa, lại làm mấy chuyện có tiền đồ ở đây trồng cây, nghiên cứu, cả nhà coi như là kẻ ham chơi chẳng muốn làm gì. Ngoài ra mọi người ai dám coi thường việc Lục Thần Hòa làm, nhất định nhìn người đó mỉm cười, cười xong ngay lập tức nguyền rủa câu: "Tôi thay mặt rau cải khinh bỉ mấy người. Có gan đừng ăn, cho táo bón đến chết." Cả nhà ai có thể hiểu được cái tính thích làm theo ý mình khiến người khác tức chết này của Lục thần Hòa. Ở Lục gia, vẫn cho rằng mình là người duy nhất hiểu được Lục Thần Hòa. Nhưng bây giờ, nghĩ vậy nữa.

      Lục Giai Ngưng hít sâu mấy hơi, rất sợ bản thân sơ ý, tức giận đến phát bệnh, ngã xuống đất mà ngất .

      giơ tay, chấp nhận : "Chuyện Đường Di hủy bỏ hôn ước, bây giờ chị cũng hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng cha bị em chọc tức đến mức suýt chút nữa phải nằm viện, nếu em vẫn còn xem chúng ta là người nhà với nhau, hãy mang ấy nhanh chóng rời khỏi đây ngay."

      "Mang đâu? trễ thế này, chị bảo em phải ném ấy ở đâu đây?" Lục Thần Hòa nhíu chặt mi tâm nhìn chị mình.

      "Em muốn bức chết chị sao? Em thích mang đâu cứ mang đến đó, chỉ cần đừng xuất trước mặt chị là được."

      Lục Thần Hòa tỏ vẻ quan tâm, nhún nhún vai, nhặt mấy bản vẽ rơi đầy đất nhét vào túi xách của Thị Y Thần, sau đó ôm lấy , chậm rãi về hướng cầu thang, mấy bước quay đầu nhìn Lục Giai Ngưng : " bàn là rượu em mới cất, nếu buổi tối tức giận đến mức ngủ được, giống như ấy, có thể tự chọn chai. Ngủ ngon, có giấc mơ đẹp."

      Lục Giai Ngưng nhìn Lục Thần Hòa chằm chằm, gần như sắp phát điên.

      Lục Thần Hòa ôm Thị Y Thần vào phòng ngủ của mình, đặt Thị Y Thần lên giường, sau đó về phía của sổ, châm điếu thuốc.

      Người khác lúc nào cũng hỏi : "Rốt cuộc suốt ngày suy nghĩ cái gì?" rất khó trả lời câu hỏi này. Bởi vì chính cũng biết rốt cuộc là mình nghĩ gì nữa. Cũng giống như, biết tại sao mình lại đưa Thị Y Thần về đây, ngay cả Đường Di cũng chưa bao giờ bước vào nơi này. Nơi này chỉ thuộc về người mẹ qua đời của thôi. và cha mẹ mình, cùng với chị từng sống ở đây rất vui vẻ, bây giờ chỉ còn mỗi mình sống độc ở nơi đây.

      Kỳ thực, hoàn toàn có thể mang vào bất kỳ phòng dành cho khách nào dưới lầu. Nhưng lúc chị hỏi đây có phải là bạn mới của mình , cũng phủ nhận.

      Lục Thần Hòa mở ngăn kéo, bên trong có đôi giày nữ màu trắng nằm lẳng lặng ở đó, có chiếc bị gãy gót. xem qua đôi giày này rất nhiều lần rồi, chỉ là đôi giày hết sức bình thường, hoàn toàn thấy gì gọi là chuyên gia Italy tự tay làm ra, biết vì sao lại coi trọng nó đến vậy.

      Lục Thần Hòa dập tắt mẩu thuốc lá, tới bên giường, lẳng lặng nhìn Thị Y Thần say ngủ lúc lâu, đưa tay nhàng vén mấy sợi tóc xõa lòa xòa vươn má. Trong lúc ngủ say, mi tâm cau chặt lại, hình như phải chóng chọi lại thống khổ đau tận tâm can.

      Ngón tay thon dài lướt qua gò má mịn màng của , xoa mi tâm của , động tác nhàng, muốn xua tan đau khổ trong lòng .

      Dường như tay Lục Thần Hòa có tác dụng dỗ dành, an ủi, trong lúc ngủ say mi tâm của Thị Y Thần từ từ giãn ra, hô hấp ổn định trở lại.

      Chậm rãi thu tay về, Lục Thần Hòa lại lẳng lặng nhìn gương mặt thanh nhã ngon giấc của Thị Y Thần lúc lâu, mới đưa tay tắt đèn. Trong bóng tối, ngay lúc đó bỗng nhiên trong đầu lóe lên ý nghĩ, ý nghĩ này khá hay.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      38: Thế giới loạn rồi (2)


      Ngày mùa hè ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh rọi vào thẳng mặt, Thị Y Thần lăn lộn lúc, khó khăn mở mắt, lại khổ sở nhắm mắt lại. Hai tay ôm lấy đầu, lăn lộn giường vòng, vùi mặt vào trong gối, miệng lầm bầm kêu tiếng: "Mẹ, mẹ kéo màn giúp con với, hai tiếng nữa hãy vào, cảm ơn..."

      " có gì." Lục Thần Hòa ngồi ghế sô pha, đưa tay ra hiệu với giúp việc quét dọn buổi sáng, ý bảo mang cà phê đến xong rồi lúc sau hãy quay lại.

      Thị Y Thần bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng xoay người lại nhìn nơi thanh phát ra, Lục Thần Hòa ngồi ghế sô pha nhàn nhã uống cà phê.

      Mùi cà phê nồng đậm trong khí, lan tỏa khắp mọi ngõ ngách trong phòng.

      Thị Y Thần vội vàng cúi đầu, vén chăn lên, nhìn lại quần áo người, còn nguyên vẹn, quần áo mặc tối hôm qua hề mất món nào, cũng có dấu hiệu gì khác thường. Nhịp tim đập loạn như muốn nhảy ra khỏi cổ họng cũng trở lại bình thường, vội vàng nhảy khỏi giường, gần như phát điên, : "Sao lại tùy tiện vào phòng mà gõ cửa thế?" Cho dù là chủ nhà, tốt xấu gì cũng nên biết giữ phép lịch tối thiểu chứ.

      Lục Thần Hòa hỏi ngược lại câu: " có thấy ai vào phòng ngủ của mình cần phải gõ cửa bao giờ chưa?"

      Thị Y Thần ngạc nhiên, nhìn xung quanh lượt, vẫn là phong cách trang trí kiểu châu Âu, thế nhưng màu sắc cùng cách bày trí trong căn phòng này so với căn phòng ở dưới lầu trang nhã hơn rất nhiều. Chiếc ghế dài và chiếc giường trước mặt rộng khoảng hai mét màu bạc, kết hợp với những bông hoa bằng nhung màu xám bạc uốn lượn bao bọc xung quanh, tấm chăn giường màu xám, chiếc giường màu trắng, gối cũng màu trắng, màu trắng nhìn đến chói mắt. Lại phóng tầm mắt nhìn những món đồ khác trong phòng, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy ba màu: Bạc, trắng, đen. Phong cách thế này đúng rất giống phòng ngủ của đàn ông.

      OMG! Tối qua tại sao lại ngủ giường của ta?! Thị Y Thần căn bản nhớ được chuyện gì. hoàn toàn nhớ được chuyện gì xảy ra sau khi uống say. Trời ạ, tửu lượng của từ lúc nào lại kém đến vậy vừa uống say, còn tùy tiện đến mức trèo lên giường của đàn ông, điều đó là thể nào! Tuyệt đối có khả năng... trong lòng lặp lặp lại n lần thể nào có chuyện đó, lại thấy phân vân...

      Thị Y Thần vỗ trán!

      "Tối hôm qua rốt cuộc cho tôi uống cái gì vậy?" Thị Y Thần tuyệt vọng nắm tóc, nhưng nghĩ kỹ lại, tối qua uống say ngã xuống, chắc có sức lực nào để làm chuyện đó. Vậy nên việc xuất ở nơi này, có thể còn có khả năng nữa đó là ta thừa lúc uống say mang vào phòng của ta. Rốt cuộc ta muốn làm gì?

      "Rượu sơn tra."

      "Rượu sơn tra chết tiệt! phải uống say sao?"

      "Tôi vậy, nhưng uống hết chai đầy cũng say. Tiểu thư, uống sạch cả chai rượu đầy của tôi, tròn hai lít." Lục Thần Hòa liếc xéo Thị Y Thần cái, đưa hai ngón tay lên cho biết tối qua uống bao nhiêu rượu.

      Thị Y Thần xấu hổ lấy tay đỡ trán, che mặt .

      Lục Thần Hòa nhìn cách chăm chú, có chút ác độc : "Tôi có phải vì lớn tuổi rồi, có việc gì làm nên mới hoang tưởng hay , mong có người đàn ông làm gì đó với , cho nên khi tỉnh dậy nhất định có biểu thế này?"

      rất nhanh cầm cái gối tay mình, ném mạnh về phía Lục Thần Hòa, " chết !"

      Ánh mắt Lục Thần Hòa hề rời khỏi , nhàng phất tay, cái gối liền bị bay xuống đất, cà phê trong ly cũng hề bị mất giọt nào.

      Thị Y Thần bắt đầu tìm túi xách của mình, thấy túi xách được đặt bệ cửa sổ gần ghế sô pha.

      Căn phòng này đón ánh sáng rất tốt, cửa sổ sát đất cực lớn kéo dài đến tận bên ngoài, chiếm hơn nửa chiều dài căn phòng, bởi vì gian khá lớn, mới có thể nhàn nhã ngồi ghế uống cà phê.

      Ánh mặt trời chiếu xuống rơi vào vai và má Lục Thần Hòa, gương mặt giống như bức tranh lập thể nửa sáng nửa tối, tựa ánh mặt trời làm lóa mắt người khác. Ánh mặt trời đẹp như vậy hợp với mùa đông hơn, ngày mùa hè, ngồi trước cửa sổ phơi nắng, chẳng lẽ sợ nóng sao? Quả thực là người bệnh thần kinh.

      bước nhanh đến, lấy lại cái túi xách, xoay người về phía cánh cửa.

      "Tôi muốn bàn cuộc giao dịch với ." Lục Thần Hòa khẽ nhấp ngụm cà phê.

      "Tôi muốn giao dịch gì với người bệnh thần kinh như ."

      dùng sức kéo cánh cửa ra, ngạc nhiên. Bên kia cánh cửa là căn phòng chứa quần áo, tất cả đều là tủ chứa quần áo, trong tủ treo rất nhiều quần áo được sắp xếp rất ngăn nắp, đủ loại, đủ màu sắc đen trắng xám. Thị Y Thần cắn răng, đóng cửa lại, quay người lại vừa vặn thấy Lục Thần Hòa cong khóe môi mỉm cười.

      về phía cánh cửa đối diện, muốn mở cửa ra, chợt nghe Lục Thần Hòa : "Làm bạn của tôi thế nào?"

      Tay Thị Y Thần đè khóa cửa chợt dừng lại, thể tin được nhìn về phía Lục Thần Hòa, mắng: " người bệnh thần kinh!"

      Lục Thần Hòa quan tâm, tiếp tục : " cảm thấy bản thân phải chịu trách nhiệm gì sao?"

      "Tôi phải chịu trách nhiệm gì chứ? Lẽ nào lần này tôi lại chủ động nhảy lên giường của sao? ràng có vợ chưa cưới, phải đính hôn, vẫn chịu yên phận còn chạy ra ngoài làm loạn khắp nơi. bệnh rồi, hơn nữa bệnh hề , có bệnh là phải chữa trị." xong liền phát cáu muốn rời khỏi. Đàn ông đều giống nhau, có ai tốt cả.

      Lục Thần Hòa nhướng mày, : "Lẽ nào nghĩ đến chuyện tôi và vợ chưa cưới của mình đặt áo cưới ở cửa hàng của rồi, lại đột nhiên hủy bỏ hôn ước với tôi?"

      Thị Y Thần muốn "Liên quan gì tôi", nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của Lục Thần Hòa, lập tức trở nên im lặng, lòng cũng trầm xuống.

      " sai. Hôm đó vừa mới rời khỏi, ấy đến khách sạn, biết ở chung với tôi đêm, sau đó hủy bỏ hôn ước với tôi." , nhưng chân tướng phải chỉ có như vậy. Đường Di chỉ nhìn thấy đôi giày cao gót mà thôi, mà nguyên nhân ấy hủy bỏ hôn ước với cũng phải bởi vì đôi giày cao gót đó. trắng ra là lừa gạt , đe dọa . Trong lòng muốn làm như vậy.

      Trong phút chốc, cổ họng của Thị Y Thần như có vật gì đó lớn chắn ngang, cả người sắp thở nổi nữa.

      " cảm thấy bản thân nên chịu trách nhiệm gì trong chuyện này sao?"

      Hai chân của Thị Y Thần như nhũn ra, nếu phải dựa vào cửa, suýt chút nữa ngã xuống đất. Từ sâu đáy lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Đường tiểu thư, mỗi lần gặp Lục Thần Hòa, cảm giác tội lỗi của lại khắc sâu thêm lần. Thị Y Thần luôn mong chuyện Đường tiểu thư hủy bỏ hôn ước liên quan gì đến , nhưng ngờ chuyện này lại có . Thị Y Thần thể nào ngờ được là vì , dẫn đến việc hôn ước bị hủy bỏ. ghét hành vi của Y Vân, bây giờ ấy chẳng khác gì nhau, vô hình trung làm ra chuyện phải xuống địa ngục. hại người, người lại vì mà chết.

      Lục Thần Hòa cong khóe môi, : "Vậy nên phải bù đắp cho tôi."

      "Bù đắp? muốn bù đắp cái gì? Đòi tiền có, muốn mạng cái!" tức giận. Giống như là người của ta vậy, đền tiền căn bản là được. rất nhanh bổ sung thêm câu, "Làm bạn của là chuyện thể nào."

      "Tôi muốn làm bạn của tôi, cũng phải muốn làm bạn của tôi, mà là tôi cần làm bạn “hờ” của tôi. cách khác, là giả làm bạn của tôi. Vừa bị hủy hôn ước, trong thời gian ngắn tôi muốn bị bắt phải...dính vào hôn ước khác."

      Thị Y Thần vừa ngẩn ra, nhìn Lục Thần Hòa, có chút khó tin. Người này hóa ra là trốn tránh hôn ước, muốn lấy làm kẻ chết thay? Thị Y Thần đột nhiên có cảm giác người con tốt đẹp như Đường tiểu thư tại sao lại gả cho ta để bị chà đạp như vậy.

      "Muốn tôi làm bạn của là có ý gì? Hay là cũng muốn kết hôn? Với người đẹp trai như , đứng giữa trung tâm thành phố, phụ nữ như bọ hung nhìn thấy phân lao vào ngớt." Đóng giả đóng giả, chỉ có những người bệnh tâm thần mới thích chơi trò này.

      Lục Thần Hòa khẽ cười chấp nhận, khóe miệng cong lên đường cong sáng lạn mê người, "Bởi vì người tôi cần người phụ nữ bao giờ lao vào."

      Thị Y Thần cắn môi, trong lòng cười lạnh.

      "Đương nhiên, đóng giả làm bạn tôi đối với cũng có lợi. Tôi cam đoan, lúc nào cần tôi giả làm bạn trai của , ví dụ như lúc mẹ ép buộc xem mắt, tôi nhất định cố gắng hết mình ra sức giúp dọn dẹp chướng ngại vật trước mặt, cũng giống như hôm qua vậy."

      "Tôi cần." thà mình lại gặp phải đối tượng hẹn hò “cực phẩm”, cũng muốn cùng Lục Thần Hòa thực cuộc giao dịch này.

      "Như vậy , tôi chịu thiệt thòi chút. Nếu nhà của tôi có thể mang đến cảm hứng cho thiết kế, có thể đến đây thường xuyên, muốn thiết kế kiểu gì cũng được. Tôi còn có thể dẫn đến nhiều nơi có phong cách khác, cho cảm hứng." Trong lúc chuyện Lục Thần Hòa vẫn quên móc câu, "Đương nhiên, nếu lo lắng, có thể làm những việc giống như giúp việc."

      Thị Y Thần khinh bỉ nhìn ta, : "Có biết ? so với những người đàn ông khác ngoại trử vẻ bên ngoài mười điểm, đẹp trai chút, có tiền chút. có những thứ này, và cái gia đình bệnh thần kinh thích soi mói lần trước có gì khác biệt."

      Lục Thần Hòa khẽ nhấp ngụm cà phê, phản đối, : " liên quan, tôi cho thời gian để suy nghĩ. Bây giờ, có thể rồi. tiễn."

      Thị Y Thần liếc nhìn Lục Thần Hòa cái.

      Vừa mở cửa, giúp việc đứng bên ngoài, nhìn gật đầu cười.

      lễ phép gật đầu chào lại, bước nhanh xuống lầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :