1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lại gặp em - Hoa Thanh Thần

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      29: Lại gặp em (1)


      Lục Thần Hòa là người biết giữ chữ tín.

      trả tiền lại, Thị Y Thần đối với lời của nửa tin nửa ngờ. Khi quay lưng rời khỏi, Thị Y Thần có cảm giác như mình bị lừa gạt. Thế nhưng ngay buổi chiều hôm đó có người liên lạc với , hỏi số tài khoản ngân hàng của . Khoảng vài phút sau, tài khoản của tăng thêm tám nghìn tệ. Thị Y Thần tính toán xong, nhiều hơn tiền áo cưới và tiền nằm viện khoảng hai nghìn tệ, tuy là ít hơn rất nhiều so với phí phục vụ trăm đô giờ của đưa ra, nhưng nhìn chung mà , người đàn ông này đúng như lời chỉ nhiều chứ ít hơn.

      Ở sâu trong nội tâm đột nhiên dâng lên cảm giác thù hận kẻ giàu có nồng đậm.

      Vừa hết giờ làm việc, chuông điện thoại của vang lên, là Kiều Na.

      "Người đẹp, có rảnh ? Nếu có uống rượu với mình." Điện thoại vừa nối máy, liền nghe thấy giọng chán chường của Chu Kiều Na.

      "Ngày thứ hai sau đêm Thất tịch kéo hội chị em uống rượu, cậu muốn hủy hôn sao?" Xưa nay đều là Kiều Na móc , thỉnh thoảng mới có cơ hội để phản đòn lại vài câu, đúng là dễ dàng.

      Nhưng Chu Kiều Na đâu phải người đơn giản, "Này, khó khăn lắm mới có cơ hội cho cậu, vậy mà cậu bắt đầu đắc ý sao? “ người phụ nữ bị ‘Dì cả’ đến thăm lại tưởng rằng máu xử nữ trong người chảy ra như cậu có tư cách để lên tiếng sao?"

      FML*! Đây là do tự đào hố chôn mình, lập tức kêu lên: "Buổi tối tớ rảnh."

      "Đừng có làm ra vẻ với tớ. Từ lúc cậu bắt đầu nhận điện thoại, tớ nghe được tiếng tim của cậu đập loạn."

      "Cậu và mẹ tớ là cặp đôi hoàn hảo! Có lẽ hai người mới là mẹ con với nhau."

      "Chờ xem."

      Cúp điện thoại, Thị Y Thần dọn dẹp lúc, mang theo túi xách, đón xe đến K. O. .

      Gần đây số lần đến K.O tăng lên, đến nỗi ông chủ Lạc Thiên hiếm khi nhìn thấy bây giờ cũng gặp được, liếc mắt khẽ nhìn , "Vẫn còn để bụng chuyện cái áo choàng cho vợ tôi sao?"

      là người rất ngây thơ. lâu trước kia, kẻ có tiền họ Lạc này, để theo đuổi vợ mình, chọn cho vợ cái áo dạ hội trong cửa hiệu của Thị Y Thần, chọn xong lại chê cái váy của thiết kế vải quá ít, vậy nên thuận tay lấy cái áo choàng khoác người manocanh khoác lên người vợ mình. Đừng thấy mở cửa hàng mà oai phong, ra kiếm tiền rất khó khăn, nhất là gặp loại người có tiền lại thích làm khó dễ.

      " đẹp trai, tôi dễ giận vậy sao? Hơn nữa ràng là do tiện tay mang mà." Thị Y Thần đưa tay tỏ vẻ bắt chước lại động tác đó.

      Lạc Thiên hai tay nhét trong túi quần, bình tĩnh : "Mẹ gần đây sắp xếp xem mắt nữa sao? Sao lại rảnh rỗi đến đây giết thời gian vậy?" Giẫm lên nỗi đau của người khác, là việc làm hết sức quen thuộc với ta.

      "Tôi đây!" liếc ta cái, "Gần đây nhất định là dương được điều hòa, tôi bỏ qua cho ." Gần đây nhất định là đắc tội với tiểu nhân, vậy nên ai cũng chà đạp như vậy.

      Rảnh rỗi chuyện với Lạc Thiên hồi, Chu Kiều Na thong thả tới.

      Lúc Chu Kiều Na đến đây, liền ôm chai bia uống ừng ực, tình huống thế này làm Thị Y Thần sợ hãi phen.

      Ban đầu tưởng rằng đêm Thất tịch chỉ mỗi mình buồn bực, đau khổ, ngờ tới ngày lễ truyền thống này cũng làm Chu Kiều Na bực bội. Nguyên nhân là bởi vì Kiều Na muốn ăn lẩu, mà quán lẩu có quá nhiều người đứng chờ, chồng ấy muốn chờ, vậy nên hai người họ mất hứng bỏ về.

      Chu Kiều Na cầm chai bia tức giận : "Lúc nhau, đừng chờ giờ, cho dù là chờ năm giờ ta cũng bằng lòng. tại có được rồi, chỉ mới vừa nhận giấy đăng ký, tớ muốn ăn cái lẩu, để ta đứng chờ với tớ nửa tiếng đồng hồ, ta cũng muốn, cứ như vậy phất tay bỏ . Thực là tức chết tớ mà!"

      "Chưa từng nghe qua câu danh ngôn đúng đắn này sao? Trước khi kết hôn, đàn ông đều là chó giữ nhà, phụ nữ cần dắt, ta cũng theo. Sau khi kết hôn, đàn ông trở thành chó dại, phụ nữ có dắt thế nào, ta cũng muốn theo." Ngày trước Thị Y Thần an ủi Chu Kiều Na mình trải qua ngày lễ với rất nhiều người, chắc chắn chỉ chơi nửa giờ, thế nhưng từ lúc bị phản bội, lúc nào cũng mượn lý do để từ chối tiếp xúc đàn ông, cho nên chỉ có thể thay đổi cách thức an ủi Kiều Na, "Biết tớ tối hôm qua đâu, làm gì ?"

      Chu Kiều Na nhìn về phía .

      "Còn nhớ đêm đó tớ say rượu gặp phải người đàn ông kia ? ta lại là chồng chưa cưới của khách hàng ở tiệm của tớ." "Cậu lại gặp ta?" Chủ đề này quả nhiên hấp dẫn Chu Kiều Na, thành công thay đổi chú ý của ấy.

      "Đâu chỉ là gặp thôi, tớ còn đến nhà ta nữa."

      "Được lắm! Hấp dẫn thế này, nhanh chút ."

      "Vợ chưa cưới của ta đặt áo cưới ở cửa hiệu của tớ, đặt rồi lại muốn lấy nữa, bảo mang áo đến nhà của ta. Kết quả tớ và ta cãi nhau ầm ĩ trận, cãi lúc ta phát bệnh ngất , nằm xỉu đất." Vậy nên tối qua là đêm Thất tịch thê thảm nhất từ trước đến nay của .

      "Tớ chỉ biết, cậu chính là người trời sinh đến trị hết bệnh cho tớ." Chu Kiều Na trông phút chốc từ buồn khổ, phẫn nộ trở nên vui vẻ tràn đầy năng lượng, thiếu chút nữa cười khàn giọng.

      Nếu chữa hết, sợ là dù có tìm tiếp cũng thể nào tìm được cách chữa hết bệnh người . Ngón tay nắm chặt chai bia, nếu Lục Thần Hòa có ở đây ngay lức này, nhất định cầm chai bia bàn, dùng hết sức đập lên đầu ta. Tuy rằng đền cho hai ngàn tệ tiền bù đắp, thế như ngụm máu nghẹn lại trong ngực này, khó có thể nuốt xuống. Ngày hôm sau, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy trong phòng có hồi thanh leng keng kì lạ vang lên, lập tức mở hai mắt, Thị Y Thần thấy mẹ mình đứng ở đầu giường, tay cầm cây chổi lông gà, gương mặt lộ vẻ hung ác.

      "Ôi, mẹ làm gì thế? Suýt chút nữa bị mẹ dọa chết rồi." bị dọa hoảng sợ, bỗng nhiên từ giường bật dậy, " sớm muộn gì con cũng bị mẹ dọa mà bị tâm thần!"

      "Người bị dọa đến sớm muộn gì cũng bị tâm thần là mẹ mới phải." Bà Thị hừ lạnh tiếng bắt đầu quét dọn trong phòng.

      Thị Y Thần nhìn lướt qua đồng hồ tường, mệt mỏi : "Ôi, bây giờ mới sáu giờ rưỡi, mẹ quét dọn phòng sớm thế làm gì chứ? Con buồn ngủ, mẹ thể chờ con làm rồi đến quét dọn được sao?"

      "Chim thức dậy sớm có sâu để ăn! Cứ như con mỗi ngày đều ngủ đến lúc mặt trời lên cao, sâu sớm bị mấy con chim khác ăn sạch rồi."

      Thị Y Thần ảo não nắm tóc, : "Vấn đề mấu chốt ở đây là con phải chim, muốn ăn côn trùng..." kéo dài giọng, cuối kéo dài.

      " lười biếng, phải con gần đây rất bận rộn sao? Tối nào cũng phải tăng ca, thêm giờ để làm xong việc, kết quả sao? Tại sao qua đêm?" Bà Thị vung chổi lông gà lên đỉnh đầu bắt đầu quơ qua quơ lại.

      Thị Y Thần biết chuyện ở bệnh viện đêm đó thoát khỏi truy hỏi của mẹ . nhìn chiếc chổi lông gà ngừng bay xuống, nghi ngờ dụng ý của mẹ mình, "Mẹ, mẹ muốn gì thẳng ra ."

      Sáng hôm qua, lúc nghe điện thoại trong bệnh viện, bà Thị ràng là đối với chồng chưa cưới họ Lục của khách hàng kia rất thích thú, theo logic thường ngày, muốn bà Thị tin lời Thị Y Thần thà tin đời có quỷ còn hơn. bụng câu hỏi dồn nén lâu này, khiến Thị Y Thần ngày còn chưa sáng bị gọi dậy. Nếu muốn bắt được đứa con xảo quyệt như hồ ly này, chỉ còn cách ra tay sớm, "Con và cái cậu họ Lục kia có xảy ra chuyện gì?"

      Thị Y Thần ngẩn ra, sau đó rất nhanh lấy lại phản ứng, : "Đương nhiên có! Mẹ, cho dù con kém cỏi, nhưng lẽ nào nguyên tắc làm người cơ bản nhất cũng biết sao?" Mẹ đáng sợ. Ngay đến ta họ Lục bà ấy cũng biết. biết cái tên họ Lục đáng chết kia gì với mẹ nữa.

      Thị Y Thần cố giấu để bị lòi đuôi, có chết cũng hé môi nửa lời, chỉ thừa nhận việc mình thấy người khác khó khăn nên làm việc tốt. Vừa thay xong quần áo, liền trốn vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, tránh mặt mẹ đứng bên ngoài.

      Bà Thị vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng hai ngày liền moi thêm được tin gì từ miệng của con , đoán là có gì. Đợi đến lúc Thị Y Thần ngồi vào bàn ăn, bà Thị lòng vòng lúc rồi vào vấn đề, : "Tối hôm nay, mẹ có hẹn với bạn học cũ, con trai ấy cũng theo."

      Thị Y Thần vừa mới cắn miếng trứng chiên, vẻ mặt ngây ngốc, hoàn toàn biết mẹ gì?

      "Con đừng với mẹ, con quên chuyện này rồi?" Bà Thị trừng mắt .

      Thị Y Thần nhớ lại Lục Thần Hòa trước khi bỏ trốn khỏi bệnh viện có câu. OMG! Đêm nay là thứ bảy? Thời gian từ lúc nào lại trôi nhanh đến vậy.

      "Ngày hôm nay là cuối tuần phải đến cửa hiệu chọn áo cưới cho khách hàng, con rảnh." Thị Y Thần trực tiếp từ chối.

      chuyện đương, cha mẹ trước giờ chưa từng nhúng tay vào. Thế nhưng trong hai năm gần đây, tuổi của mỗi ngày gần đến ba mươi rồi, cha mẹ bắt đầu nôn nóng, vì vậy ngừng tìm khắp nơi, thu xếp cho mấy cuộc xem mắt, cho đến lúc xem mắt gặp phải gia đình cực phẩm kia mới ngừng việc tìm kiếm. cho rằng có thể vui vẻ thời gian, kết quả tháng có tin tức gì, mẹ lại bắt đầu giúp sắp xếp việc xem mắt.

      Lúc này đây, ràng bà Thị phải là người đơn giản, : "Con đùn đẩy mấy lần rồi? Mấy lần trước mẹ xem như có, tối hôm nay nhất định phải . Ngày hôm nay mẹ mặc kệ cho dù con có bận rộn cỡ nào nữa, cũng phải bỏ ra chút thời gian cho mẹ. Nếu con , con ra khỏi nhà cho mẹ, mẹ và ba của con trực tiếp đăng báo đoạn tuyệt với đứa con này."

      "Ôi, mẹ à mẹ tỉnh lại , pháp luật quy định cha mẹ thể đoạn tuyệt quan hệ với con cái. Con xin mẹ buông tha con có được hay ?"

      "Thời gian là liều thuốc trị bệnh thất tình hiệu quả, đàn ông quen biết lại càng là vị thuốc hiệu quả hơn."

      Thị Y Thần bị mẹ đánh bại, khóe miệng giật giật, mỉa mai : "Mẹ xác định muốn con xem mắt sao? Lẽ nào mẹ sợ con lại gặp gia đình bệnh thần kinh như lần trước?"

      "Dù sao cũng phải gặp bệnh nhân tâm thần, mẹ gặp trước vẫn tốt hơn."

      "... Mẹ, mẹ thắng rồi." Thị Y Thần vâng lời xách túi xách, thay giày, im lặng ra khỏi nhà, trong lòng vẫn nghĩ: Thế kỷ hai mươi mốt gì chứ? Phụ nữ cả đời ngoại trừ kết hôn, lập gia đình, có con đường khác để lựa chọn.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      30: Lại gặp em (2)


      Bận rộn ngày đêm, cuối cùng cũng thể nào chịu đựng được điện thoại truy hồn đoạt mệnh của mẹ, Thị Y Thần ngoan ngoãn đến địa điểm hẹn, tầng cao nhất của trung tâm thương mại của thành phố là nhà hàng xoay tròn. vốn nghĩ hai bà mẹ sớm họp mặt ở đó, cuộc họp mặt gia đình, tiện thể giật dây bắc cầu. ngờ lúc đến đây, mới biết được đây là cuộc xem mắt có mưu tính trước.

      nhạc Broadway* kinh điển nhàng lay động khắp ngõ ngách trong phòng ăn, ráng chiều ngoài cửa sổ lấp lánh tuyệt đẹp cùng với nhà hàng xoay tròn ngừng biến hóa. Những thứ thuộc về thành phố N đặc biệt có đủ cả phồn hoa lẫn yên tĩnh, cảnh đẹp thu hết vào tầm mắt.

      * Broadway hay còn gọi là Sân khấu Broadway , là hệ thống bao gồm 39 nhà hát chuyên nghiệp (500 ghế trở lên) nằm trong khu vực Theatre District , Manhattan,

      New York. Broadway là địa điểm du lịch hấp dẫn của thành phố New York.

      Thị Y Thần thờ ơ khuấy ly nước chanh trước mặt, lịch ngồi nghe lời của người đàn ông đến xem mắt. Người đàn ông xem mắt lần này có cái tên tệ gọi là Chu Tân Vũ, bằng tuổi với , mặt đeo cặp kính đen, nghề nghiệp là thiết kế quảng cáo, theo quan sát của , ta có thể coi là nhân viên IT*. Theo bản năng, trong đầu của Thị Y Thần lại ra gương mặt đẹp trai, sáng sủa của Cao Minh Dương.

      * IT: Viết tắt Information Technology có nghĩa là công nghệ thông tin.

      Chu Tân Vũ có đôi mắt hẹp dài, giống Cao Minh Dương mày rậm mắt to, nhưng mắt mí cũng làm cho người khác chán ghét, phim Hàn Quốc bây giờ cũng lưu hành trào lưu này. Da trắng nõn, so với chỉ hơn chứ kém, đến nỗi Thị Y Thần nhịn được muốn hỏi ta dùng mỹ phẩm gì mà duy trì được tốt vậy. Chiều cao 178 cm, thân thể nhìn qua lại rất cao lớn, so với gương mặt trắng nõn nà, nhã nhặn có chút hợp. Trong lòng Thị Y Thần thở dài hơi, nhìn Chu Tân Vũ chút, ta có vẻ là người đàn ông rất tốt. Nếu đổi lại trong mắt người khác, có lẽ là vừa lòng, thế nhưng làm thế nào Thị Y Thần cũng tìm được hứng thú. Vì vậy ngay từ lúc người đàn ông đó ngồi xuống, mỗi câu của ta đều rời khỏi chuyện của em mình. Ví dụ như, mỗi tuần đều dẫn em học đại học ăn KFC phần ăn dành cho trẻ em, chỉ vì trong phần ăn có đồ chơi, em họ có sở thích nho là sưu tầm các món đồ chơi trong phần ăn ở KFC; lại ví dụ, mỗi tuần chỉ cần có ít thời gian nghỉ, ta dẫn em mua sắm quần áo mới hoặc là xem phim ở rạp, hai ngày trước vừa mới xem bộ phim điện ảnh hài…

      Mặc dù đơn giản chỉ là chuyện phiếm chút, có cảm giác Chu Tân Vũ là người đàn ông rất dịu dàng, biết chăm sóc người khác. Nhưng mà dịu dàng chăm sóc ấy dành cho những người muốn trở thành bạn của ta. Nếu Chu Tân Vũ đối xử như vậy với đối tượng xem mắt của mình, có thể hiểu được, nguyên nhân người đàn ông ưu tú như vậy vì sao đến rồi ba mươi tuổi vẫn có bạn . Bởi vì bất kỳ người con nào cũng thể chấp nhận em của bạn trai mình chen chân ở giữa làm kì đà cản mũi.

      Thị Y Thần nén được trong lòng ngâm khẽ bài hát: "Em bạn ngồi đầu thuyền, trai tôi bờ, ân ân ái ái, dây buộc thuyền nhè đung đưa..."

      Thị Y Thần liếc nhìn đồng hồ đeo tay cái, mới ngồi được giờ. Lúc nãy mẹ mới gởi đến tin nhắn, uy hiếp nếu thấy hợp mắt cũng phải ngồi lại đủ hai giờ. Hai giờ, là khoảng thời gian quá dài. Đầu bắt đầu trở nên hỗn loạn, miệng khô khốc, cầm ly nước chanh trước mặt lên, uống hơi mạnh.

      mới vừa để cái ly trống xuống, Chu Tân Vũ liền cầm bình nước bên cạnh, rót thêm cho ly đầy.

      Quan tâm tăng lên bội phần. Thế nhưng, lẽ nào ta nhìn ra, đêm nay uống dưới tám ly nước rồi sao?

      "Xin lỗi, tôi toilet chút." phải lấy cớ vào nhà vệ sinh, mà là uống tám ly nước muốn vào nhà vệ sinh.

      Chu Tân Vũ mỉm cười gật đầu.

      ta cười trông rất thoải mái, nhưng giờ phút này nhìn trong mắt Thị Y Thần lại có chút buồn bực.

      " làm sao vậy?" Cuối cùng Chu Tân Vũ cũng phát được điều khác thường ở nơi .

      "À, có gì." Thị Y Thần buông nắm tay, thả lỏng tâm trạng, mỉm cười rời khỏi.

      Đứng trước gương trong toilet, ánh mắt Thị Y Thần ngây ngốc nhìn vào trong gương thất thần, lại phải nhắc nhở bản thân mình lần nữa, rằng trải qua khoảng thời gian tàn khốc nhất, chính là bây giờ còn giống như lúc hai mươi tuổi, người tỏa ra sức hấp dẫn mê người nữa, có nhiều thay đổi, ánh mắt của của cũng còn sáng như trước nữa, ánh mắt khác trước rồi. bước dần đến tuổi trung niên.

      Thị Y Thần thở dài hơi sâu, đột nhiên trong gương đột nhiên xuất thêm gương mặt, hoảng hốt thét lên. Chẳng biết từ khi nào bên cạnh lại có thêm người xa lạ đứng, cũng nhìn vào gương như .

      "Xin lỗi, làm sợ rồi, có muốn hút điếu ?" Ngón tay thon dài của người phụ nữ này rút ra điếu thuốc đưa về phía .

      Thị Y Thần lắc đầu. nghĩ, nếu như biết hút thuốc, có thể nhận lấy điếu thuốc này, nếm thử xem cảm giác hít thở làn khói trắng này có mùi vị gì, có thể quên được tất cả những chuyện vui hay .

      Người phụ nữ rút tay về, tự nhiên : "Khi người khác khen vẻ đẹp duyên dáng của người phụ nữ sắp đến ba mươi tuổi, tức là là uyển chuyển với đó, già rồi. Hiểu ? Điều đáng sợ nhất đối với phụ nữ là để gương mặt già nua lộ ra bên ngoài, càng lớn tuổi ‘dì cả’ càng ngày càng ít ghé thăm, càng ngày càng ít. Haiz, già rồi, nếu lập gia đình muốn gả cũng được."

      Mấy câu đơn giản lọt vào tai Thị Y Thần, giống như tiếng chuông đồng hồ “ding ding” va chạm vào nhau vang lên.

      thể như vậy, mỗi ngày đều bị người khác “khen” là người sắp ba mươi tuổi "dịu dàng duyên dáng". Cho nên, hôm nay mới phải xuất ở nơi này.

      Nếu lập gia đình muốn gả cũng được.

      Thị Y Thần hít sâu hơi, quyết định trở lại ngồi ở nơi nhàm chán đó.

      Thị Y Thần rửa tay xong, vội vàng rời khỏi, mới ra khỏi toilet, trước mặt liền đụng vào người đàn ông thân hình cao lớn.

      " đúng..." Thị Y Thần ngước mắt, vừa vặn chạm phải ánh mắt của ta, chữ cuối cùng nuốt luôn vào bụng.

      Đời người gặp lại ở đâu gặp, lại gặp lại ở WC. Có thành ngữ vô cùng tinh tế, gọi là “hiệp lộ tương phùng” (gặp kẻ thù ngay ngõ hẻm), dùng để hình dung tình cảnh bây giờ là đúng đắn.

      Toilet đúng là nơi “kỳ diệu”.

      Đôi mắt Lục Thần Hòa thâm sâu trong trẻo, hình như gặp ở nơi này là chuyện ngoài dự liệu của , trong đầu lên ký ức lúc ở bệnh viện vô tình nhận được cuộc điện thoại kia, khóe miệng khẽ nhếch lên, : "Đến xem mắt?"

      giả vờ nghe thấy câu hỏi của Lục Thần Hòa, dáng vẻ giống như chưa từng gặp lướt qua ta.

      Bất ngờ, giọng ta từ phía sau truyền đến, "Xem ra lời đe dọa của mẹ có hiệu quả."

      Thị Y Thần dừng bước, tức giận trả lời: "Mắc mớ gì tới , gà mái*!"

      * Chỉ những người thích xen vào chuyện của người khác, giống như bà tám.

      "Xem ra xem mắt là chuyên cực kỳ đau khổ, mặt khắc mấy chữ ‘kết thúc nhanh lên chút’bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống." Lục Thần Hòa quan sát từ đầu đến chân Thị Y Thần lượt, áo thun ba lổ màu xám bạc, chiếc váy dài màu xám đậm, đôi giày Punk đế bằng màu đen, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, phối hợp với gương mặt u ảm đạm, nhìn thế nào cũng giống như là xem mắt. Kiểu ăn mặc này dành để dạo phố với nghỉ mát rất phù hợp, nhưng đổi lại xem mắt, ràng vẻ mặt u ám này, đủ hấp dẫn đàn ông, rất khó tưởng tượng nhà thiết kế có cửa hiệu áo cưới thời trang, thẩm mỹ. Nhưng mà, nhìn khuôn mặt giống như có ý ‘mọi chuyện xong rồi, chẳng còn trông chờ gì nữa’ này của , đây cũng chắc là kết quả mà mong muốn nhất đêm nay.

      Khóe miệng Thị Y Thần giật giật, siết chặt nắm tay theo bản năng. Nghĩ tới trong bệnh viện, ta chuyển lại lời của mẹ cho , có suy nghĩ gặp phải trở ngại vượt qua được. Tuy mồm mép cùng nội tâm Lục Thần Hòa có chút ác độc, thế nhưng thể thừa nhận ánh mắt của ta rất sắc bén. Cười cười hai tiếng, ngoài cười nhưng trong lòng cười : "Biết ? vẫn nhìn thiếu mất hai chữ mặt tôi."

      Lục Thần Hòa nhướng mày cái, chăm chú lắng nghe.

      "Cút !"

      Ý cười ở đáy mắt Lục Thần Hòa càng đậm, bỗng nhiên đổi chủ đề, "Nhận được tiền chưa?"

      "Nhận rồi." Thị Y Thần lạnh lùng trả lời.

      "Vậy là tốt rồi. Sau này nếu cửa hiệu của làm ăn tốt, có thể đưa tôi trông hộ, nghe nghề này rất thiếu người." Lục Thần Hòa cong cong khóe môi, lại lần nữa nguyền rủa cửa hiệu của đóng cửa. Thị Y Thần tức giận nhìn Lục Thần Hòa chằm chằm, : "Khuya hôm trước, căn bản tôi nên xen vào việc của người khác, để chết cháy ở trong nhà luôn !" mắng xong, quay đầu bước .

      Lục Thần Hòa nhìn bóng dáng của biến mất nơi lối rẽ ở hành lang, nhịn được khẽ câu: "Lại gặp rồi..."

      Đây chẳng lẽ là số mệnh định sẵn trong truyền thuyết sao?

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      31: Gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm (1)


      Từ toilet trở về, Thị Y Thần ngồi ghế salon lúc, gương mặt u ám, được lời nào.

      lát sau, Lục Thần Hòa qua chỗ của , tiện thể liếc mắt nhìn Chu Tân Vũ ngồi đối diện, khóe môi hơi nhếch lên.

      " Thần Hòa, bên này." Cách đó xa, giọng nữ trong trẻo gọi to tên .

      Lục Thần Hòa thu hồi ánh mắt, giống như người xa lạ cất bước ưu nhã rời khỏi đó, thẳng ra phía sau đến chỗ chiếc bàn đặt gần cửa sổ, ngồi xuống.

      Từ chỗ ngồi của Thị Y Thần nhìn sang trùng hợp mặt đối mặt Lục Thần Hòa. liếc thấy khóe miệng lên nụ cười chăm biếm của ta, trong bụng đầy ấm ức, nhanh chóng dời ánh mắt, muốn nhìn thấy người đàn ông chết tiệt này dù chỉ giây.

      tay Thị Y Thần đỡ trán, là oan gia ngõ hẹp. Vốn tưởng là lúc thanh toán xong tiền hàng, phải gặp lại tên ôn thần Lục Thần Hòa này nữa, nhưng mà ngờ lại gặp ta ở đây. ghét nụ cười như có như , giống như cười cợt của ta lúc nãy. ta nhất định là cười nhạo về cuộc xem mắt buồn cười, dại dột này. Trời ạ! Vì sao hai lần xem mắt, đều gặp phải người đàn ông này? Đến tột cùng gặp phải chuyện quỷ quái gì đây?

      Chu Tân Vũ nhận thấy Thị Y Thần có vẻ khác thường, hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Gặp phải quỷ." Đối với Thị Y Thần mà , Lục Thần Hòa phải oan hồn là gì?

      "Cái gì?!"

      " có gì." khôi phục lại dáng vẻ tự nhiên, mỉm cười với Chu Tân Vũ. Mặc kệ đề tài của người đàn ông này buồn chán cỡ nào, đêm nay ít ra cũng nên tỏ thái độ lịch chút.

      Chu Tân Vũ đột nhiên nở nụ cười, : " thấy tôi vô vị lắm phải ?"

      Thị Y Thần cho là che đậy rất tốt, ngờ vẫn bị ta phát . Thị Y Thần có chút bối rối cười cười, : "Cũng ..."

      "Cũng , hay còn có. ra cần phải ngại, tôi biết bản thân mình rất vô vị, nếu ngồi như vậy từ nãy đến giờ, còn ngừng uống nước, tổng cộng tám ly rồi." Chu Tân Vũ xong, nặn ra nụ cười gượng gạo.

      Thị Y Thần ngạc nhiên. ta để ý uống tám ly nước, còn tưởng ta là tên đầu gỗ ngu ngốc, hóa ra phải vậy. xin lỗi: " ngại quá, phải tôi ghét , chỉ là có chủ đề để , ra câu chuyện của cũng rất thú vị, em của rất đáng ."

      " cần phải xin lỗi. Đây là vấn đề cá nhân của tôi, tôi lớn đến thế này, lại phải là người xấu xí khó coi, nhưng ba mươi tuổi, vẫn chưa có bạn , có phải kỳ lạ lắm ?" Chu Tân Vũ thành nhìn về phía Thị Y Thần.

      "À, với tôi cũng khác nhau lắm, đều là người kỳ lạ." Thị Y Thần cười hì hì, "Ba mươi tuổi" giống như lời nguyền.

      Chu Tân Vũ cười : " ra trước đây cũng có rất nhiều theo đuổi tôi, tôi cũng từng có bạn , thế nhưng tiếp xúc thời gian, họ cảm thấy tôi rất biến thái, bởi vì tôi lúc nào cũng nhắc đến em mình. Dần dần những đó đều bỏ , bởi vì các ấy chịu đựng được tình cảm tôi dành cho em . Kỳ thực phải như vậy, bởi vì khi gặp mặt mấy tôi cảm thấy rất khẩn trương, căng thẳng. Tôi biết nên chuyện gì cho phù hợp, tôi sợ nhạt nhẽo, sợ đối phương nghĩ tôi là người tính tình kỳ lạ, khó hiểu. Vì tìm được chủ đề nào để nên mới đành kể chuyện tình cảm của bản thân với em ."

      Thị Y Thần ngạc nhiên mở to hai mắt sáng rực nhìn Chu Tân Vũ, những suy nghĩ trong lòng của lúc nãy, từ miệng Chu Tân Vũ ra, giống như hiểu hết mọi thứ vậy, làm bối rối thôi. ra những lời này, khiến Thị Y Thần nhìn Chu Tân Vũ với đôi mắt khác, Thị Y Thần nhìn ta nở nụ cười trong sáng, rạng rỡ. Trong chớp mắt phát ra Chu Tân Vũ trở nên bối rối. nhịn được che miệng cười lúc mới dừng lại được.

      Chu Tân Vũ : "Dáng vẻ tươi cười bây giờ của , khác xa so với lúc nãy. Tôi vui khi thấy tươi cười vui vẻ như vậy."

      Thị Y Thần ngượng ngùng : " ra tôi uống tám ly nước phải hoàn toàn bởi vì cứ chuyện em mình, miệng tôi cảm thấy hơi khô."

      Lần này đổi lại đến lượt Chu Tân Vũ nở nụ cười.

      Hai người ngồi đối mặt nhau cùng nở nụ cười.

      Chu Tân Vũ lại : " cần để ý đến quan hệ của mẹ và mẹ tôi, ra thể làm người , cũng có thể làm bạn bè. Quen biết nhiều bạn khác giới, đối với tôi cũng là chuyện tốt."

      Thị Y Thần gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, từ trong túi lấy ra tấm danh thiếp đưa cho Chu Tân Vũ, : "Nếu là bạn bè, tôi cũng ngại nữa, đây là danh thiếp của tôi. Sau này nếu cửa hiệu của tôi muốn tuyền truyền hay quảng cáo, tôi có thể nhờ rồi."

      Chu Tân Vũ nhận danh thiếp của Thị Y Thần, đồng thời đưa danh thiếp của mình như trao đổi, "Nhất định nhất định. Có lần nghe mẹ tôi , có mở cửa hàng áo cưới, áo cưới và trang phục trong tiệm đều do tự mình thiết kế. Chúng ta cũng coi như cũng có chút điểm chung, sau này có gì cần cứ ."

      "Cảm ơn. Nếu có bạn bè kết hôn cần thiết kế áo cưới, cứ việc giới thiệu đến đây, tôi nhất định lấy giá ưu đãi nhất. Nào, quen biết bạn mới, lấy nước thay rượu, cạn ly." Thị Y Thần cầm ly nước chanh trước mặt lên.

      Chu Tân Vũ cũng cầm ly nước trái cây trước mặt lên, chạm cái.

      Cảm giác xa lạ giữa hai người trong thoáng hoàn toàn tan biến, Thị Y Thần bắt đầu kể số chuyện liên quan đến thiết kế cho Chu Tân Vũ nghe, được ít lợi lộc, nụ cười mặt cực kỳ xán lạn. Chu Tân Vũ vẫn là người hay , nhưng nhắc đến em để phá vỡ cục diện bế tắc như lúc đầu nữa.

      Hai người chuyện rất vui vẻ, đột nhiên, nụ cười vui vẻ gương mặt Thị Y Thần trở nên cứng nhắc. Trong phút chốc, nhìn thấy người đàn ông ở phía đối diện, ánh mắt của hơi chậm lại, ngay cả câu tiếp theo là gì cũng quên mất, hai mắt nhìn thẳng phía bên đó.

      Cao Minh Dương nhíu chặt mày đứng đối diện nhìn , nắm chặt hai tay giống như muốn bóp nát chiếc ly thủy tinh cầm tay.

      Người vốn đưa lưng về phía này là Thị Y Vẫn bỗng chốc quay mặt lại, vẫy tay với , khóe miệng tràn ngập nụ cười giống như hoa mùa xuân nở rộ.

      phải từ trước đến nay chưa đau lòng lần nào, nhưng muốn gặp hai người này trong hoàn cảnh này.

      Thị Y Thần cụp ánh mắt, che giấu đau khổ nhen nhóm từ tận đáy lòng, hô hấp vẫn bình thường như trước, nhưng áp lực đè nén trong lòng nặng bao nhiêu chỉ mỗi biết .

      Chu Tân Vũ hình như nhận ra được khác thường của Thị Y Thần, lúc trước đó còn chuyện vui vẻ, nhưng lại chợt dừng lại, Chu Tân Vũ nhìn theo ánh mắt Thị Y Thần hướng về phía đối diện, ngồi ở đó là đôi trai . Vẻ mặt u ám của chàng trai đó nhìn chằm chằm vào mặt , Chu Tân Vũ cảm thấy có chút khó hiểu; ăn mặc cầu kỳ, mắt kẻ màu khói rất đậm và rực rỡ, nhìn qua hề cảm thấy dung tục, tầm thường. Ngược lại có cảm giác như loại phụ nữ này có nét gợi cảm, quyến rũ bẩm sinh. xinh đẹp dường như cảm thấy có người nhìn mình, quay về phía đó vẫy tay với Chu Tân Vũ, nhoẻn miệng cười, nụ cười rất quyến rũ, khiến cho có chút ngượng ngùng, mặt hình như nóng lên. Chu Tân Vũ cười lịch rồi quay đầu trở lại.

      Chu Tân Vũ quay đầu lại, nhìn Thị Y Thần lần nữa, thấy ánh mắt của ta hoàn toàn thay đổi.

      Tầm mắt bị giới hạn, Thị Y Thần thấy Thị Y Vân đột nhiên đứng dậy, về phía .

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      32: Gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm (2)


      " là trùng hợp. Ở nơi này cũng có thể gặp mặt." Thị Y Vân chuyển ánh mắt về phía Chu Tân Vũ, dịu dàng cười , " đẹp trai, em có thể ngồi đây được ?" Tuy miệng Thị Y Vân vậy, nhưng cần Chu Tân Vũ mở miệng kéo chiếc ghế trống bên cạnh ngồi xuống, lập tức tự giới thiệu, "Xin chào, em là Thị Y Vân, là em Y Thần."

      Chu Tân Vũ ngượng ngùng cười, : "Hóa ra là em của Y Thần. Cứ việc ngồi . Người ngồi bên kia là bạn trai của à, hay là cùng nhau ngồi chung ."

      Thị Y Thần mím chặt môi, sắc mặt càng thêm u ám.

      Thị Y Vân cười liếc mắt nhìn qua Thị Y Thần, vui vẻ quay đầu nhìn về phía Cao Minh Dương, : "Minh Dương, bên này."

      Cao Minh Dương chần chừ lúc, chậm rãi đứng dậy tới, tay nhét trong túi quần, dừng lại ở trước bàn.

      " ngồi kế chị , em lười di chuyển." Thị Y Vân tỏ vẻ để tâm.

      Cao Minh Dương hề động đậy, vẫn đứng đó làm gì cả.

      Chu Tân Vũ tưởng ta thấy ngại, vì thế lại : "Hay là ngồi chỗ của tôi ." Chu Tân Vũ chủ động đứng lên nhường lại chỗ ngồi.

      "Cảm ơn, cần." Cao Minh Dương lạnh nhạt lên tiếng, sau đó ngồi vào chỗ trống bên cạnh Thị Y Thần.

      Cao Minh Dương vừa ngồi xuống, gương mặt Thị Y Thần trở nên u ám, nhanh: "Xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ ra vẫn còn có việc phải về trước."

      Chu Tân Vũ cảm thấy bất ngờ, trước đó ấy ngồi yên nghe nhiều đến vậy, coi như là phép lịch , cũng lạnh nhạt như vậy, , phải là thờ ơ. Kiểu từ chối người khác cực kỳ thờ ơ, mà thờ ơ này phải dành cho , mà là cho chàng trai vừa mới ngồi xuống kia.

      Thị Y Thần lau miệng xong, liền xách túi xách đứng dậy.

      Cao Minh Dương đưa tay kéo lại.

      Chu Tân Vũ kinh ngạc nhìn hai người, trong đầu có suy nghĩ mơ hồ rằng người chàng đẹp trai này và Thị Y Thần có mối quan hệ bình thường. Thế nhưng, ta phải bạn trai của Thị Y Vân sao? Vẻ mặt Chu Tân Vũ kinh ngạc nhìn Thị Y Vân ngồi bên cạnh.

      Thị Y Vân hai tay khoanh lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn hai người, hề lời nào, biểu cảm như chẳng hề quan tâm đến chuyện này, mặt vẫn nở nụ cười điềm nhiên như trước.

      Thị Y Thần lắc cổ tay cái, cũng thể nào thoát khỏi tay Cao Minh Dương. trừng mắt liếc nhìn Cao Minh Dương, ý bảo ta buông tay.

      Cao Minh Dương làm như thấy, nắm tay Thị Y Thần chặt, kiên trì chịu buông tay, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Thị Y Vân ngồi đối diện.

      Thị Y Thần thấp giọng : "Buông tay."

      Cao Minh Dương đột nhiên đứng lên, gì, nắm tay Thị Y Thần chặt, kéo ra khỏi quán ăn.

      " muốn làm gì? Buông tay!" Thị Y Thần nghĩ ta làm như vậy.

      Chu Tân Vũ có dự cảm hay, vội vàng đứng lên ngăn cản Cao Minh Dương, "Xin lỗi, vị tiên sinh này, thể mang bạn của tôi ra khỏi đây được, vả lại ấy cũng muốn theo ."

      Cao Minh Dương trừng mắt liếc Chu Tân Vũ cái, ánh mắt sắc bén, che giấu ghen ghét. ghét Thị Y Thần bày ra bộ dáng vui vẻ cười với ta lúc nãy. Cao Minh Dương lạnh lùng : " ấy là bạn của tôi. Tôi dẫn bạn mình phải cần cho phép của sao?"

      Chu Tân Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên.

      " ta phải bạn trai tôi." Thị Y Thần vội vàng , huyệt thái dương của ngừng co rút.

      Chu Tân Vũ lại được phen ngạc nhiên, trong phút chốc cảm thấy bối rối.

      Thị Y Thần nhìn về phía Thị Y Vân, Thị Y Vân cầm ly nước trái cây, nâng lên hướng về phía Thị Y Thần trừng mắt chăm chọc, hình như muốn "Tôi đến để xem bạn trai tiếp theo của mình". Thị Y Thần nghiến răng trừng mắt nhìn ta, trước đây Thị Y Thần chỉ biết mấy chuyện xấu ta lén làm sau lưng mình, hôm nay lại phá rối chuyện của cách công khai như vậy, thực là càng ngày càng bỉ ổi.

      Cao Minh Dương lại lần nữa kéo Thị Y Thần ra ngoài.

      "Xin buông tay cho, Cao Minh Dương!" Lúc này đây Thị Y Thần lớn giọng quát.

      "Cao tiên sinh, xin buông tay." Chu Tân Vũ lấy lại tinh thần, lần nữa đưa tay ngăn cản Cao Minh Dương, cánh tay Cao Minh Dương theo bản năng vung lên, cẩn thận đẩy Chu Tân Vũ ra ngoài, trọng tâm ta mất thăng bằng, lảo đảo lui về phía sau, cả người đụng vào cái bàn ở gần đó. Khách hàng ở bàn đó sợ hãi kêu lên thành tiếng, Chu Tân Vũ luôn miệng xin lỗi.

      " người điên!" Thị Y Thần tức giận nhìn Cao Minh Dương.

      "Nếu là người điên, đó cũng là do bị em ép đến điên." Cao Minh Dương kéo nhanh chóng bước ra ngoài.

      Mọi chuyện trở nên bế tắc, đột nhiên bóng người cao lớn bước nhanh tới, dùng sức dằng lấy cánh tay của Thị Y Thần bị Cao Minh Dương nắm, thuận thế kéo về phía mình, ôm vào trong ngực.

      Thị Y Thần giật mình hoảng hốt, ngước mắt nhìn người đàn ông xa lạ đột nhiên lao đến ôm mình, lại là Lục Thần Hòa. kinh ngạc há hốc mồm, thiếu chút nữa khép lại được.

      ta ở đâu ra thế này, chuyện gì xảy ra vậy? đủ mệt rồi, ta lại còn chạy đến làm loạn thêm, muốn cho sống yên đây mà.

      Chỉ có Lục Thần Hòa và , hai người nghe được lời này cúi đầu xuống, : " chỉ cần im lặng là được rồi."

      Thị Y Thần nghe lời ngoan ngoãn nữa.

      Lần này, chỉ có Cao Minh Dương và Chu Tân Vũ giật mình, ngay cả người từ nãy đến giờ vẫn ung dung ngồi uống nước trái cây như Thị Y Vẫn cũng ngạc nhiên đến mức thiếu chút nữa phun hết nước trái cây trong miệng ra.

      " ta là ai?" Cao Minh Dương vừa trừng mắt nhìn Lục Thần Hòa, vừa hỏi Thị Y Thần.

      "Tôi mới là bạn trai ấy." Lục Thần Hòa nhanh chậm ra mấy chữ.

      Thị Y Thần như thể tin được trợn mắt nhìn Lục Thần Hòa, ta vừa khỏi bệnh mấy hôm, tinh thần cực kỳ tốt, lấy lại dáng vẻ đẹp trai, tuấn trước kia, thoạt nhìn chiếc cầm gầy gò khiến ta trông có vẻ cực kỳ kiên nghị, ra dáng đàn ông đích thực.

      Lục Thần Hòa nhìn , cánh tay ôm bên hông đột nhiên siết chặt, giống như muốn đem cắt thành hai mảnh vậy.

      Vẻ mặt Cao Minh Dương như thể tin được nhìn Thị Y Thần.

      Thị Y Thần lấy lại tinh thần, thầm cắn chặt răng, đưa tay ôm chặt hông Lục Thần Hòa, thuận thế dựa vào ngực ta. Giờ phút này, Thị Y Thần nghĩ, còn cách nào tốt hơn là dựa vào Lục Thần Hòa. với Chu Thân Vũ: "Xin lỗi, gây phiền phức cho rồi. Tôi có việc phải trước, sau này gặp lại chuyện với nhiều hơn."

      Chu Tân Vũ ngây người gật đầu.

      Lục Thần Hòa chớp mắt chăm chú nhìn vẻ tức giận của Cao Minh Dương, ngang ngược ôm Thị Y Thần ra khỏi quán ăn.

      nữ sinh ăn mặc thời thượng vội đuổi theo hai người, ngừng gọi to " Thần Hòa".

      Cao Minh Dương nhìn theo bóng lưng hai người, cảm thấy có chút khó hiểu.

      Chu Tân Vũ cũng phải là kẻ ngốc, ít nhiều cũng đoán ra được số chuyện, cũng đoán ra người đàn ông mang Thị Y Thần phải là bạn trai ấy. Chỉ là người lần đầu tiên xem mắt, cũng có thể coi là người bạn mới quen, chuyện riêng của Thị Y Thần hoàn toàn liên quan gì đến . Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, người đàn ông đột nhiên xuất kia mang ấy rời khỏi là biện pháp tốt nhất.

      Chu Tân Vũ nhìn Cao Minh Dương đứng ngẩn ngơ bên cạnh, tức giận : " phải là bạn trai Thị Y Thần sao? Rốt cuộc có phải bạn trai của ấy ? cần với tôi, cũng cần trả lời. Loại đàn ông biết cư xử đúng mực như xứng làm bạn trai của ấy." Chu Tân Vũ gọi phục vụ đến, tính tiền xong, quay đầu bước .

      Môi Cao Minh Dương run run, lời nào. Trong đầu của ta bây giờ chỉ toàn hình bóng của người đàn ông biết từ đâu xuất lúc nãy. Cao Minh Dương tức giận nhìn thoáng qua Thị Y Vân ngồi ở đó, tính tiền xong, xoay người rời khỏi.

      Thị Y Vân ưu nhã lau miệng, lúc đứng dậy theo ta vào thang máy, cất giọng thoải mái với ta: "Tôi chưa gặp người đàn ông đó bao giờ, đây là lần đâu tiền tôi thấy ta có bạn trai mới."

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      33: Gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm (3)


      Cao Minh Dương lạnh lùng : "Bữa cơm sau cùng? Địa điểm chọn? Cách làm hèn hạ như , cho rằng tôi ngu ngốc để cho tùy ý điều khiển sao?" Cao Minh Dương ôm trong lòng niềm cảm kích, ta đây là bữa cơm cuối cùng, nhìn ra đây chỉ là ngụy tạo. lại bị Thị Y Vân lợi dụng, liên tục bị cho vào tròng hai lần hề hay biết.

      Thị Y Vân nở nụ cười, tiếng cười giống như chuông gió trong trẻo đung đưa trong gió.

      "Chu Du cùng Hoàng Cái*, người muốn đánh người muốn bị đánh. Luận đê tiện, chỉ có hơn chứ kém. Lợi dụng em của bạn mình, muốn dò xét xem trong lòng bạn mình rốt cuộc bản thân có trọng lượng thế nào."

      * Trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, Hoàng Cái là viên tướng xuất từ ngày đầu, theo giúp Tôn Kiên đánh Đổng Trác và Lưu Biểu. Khi Tào Tháo áp sát Giang Đông, Hoàng Cái đứng vào hàng ngũ các võ tướng quyết tâm chống Tào.

      Để lừa được Tào Tháo, Hoàng Cái và Chu Du phải dụng tâm làm kế khổ nhục. Biết Sái Trung, Sái Hòa (2 nhân vật hư cấu, là em của Sái Mạo) sang Đông Ngô trá hàng, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau, rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cái trước mặt 2 họ Sái, để mượn 2 gián điệp của Tào Tháo đưa tin tức sai về. Hoàng Cái giả cách oán hận Chu Du, cử Hám Trạch sang đưa thư trá hàng. Do tin của Sái Trung, Sái Hòa đưa về, cộng với tài ăn của Hám Trạch, Tào Tháo tin việc Hoàng Cái sang hàng là .(Viki)

      " câm miệng! Tôi chưa từng lợi dụng để nhằm mục đích gì. Đêm đó, trong lúc đó tôi và đến cuối cùng phát sinh chuyện gì, trong lòng biết ." Cao Minh Dương kích động muốn đánh Thị Y Vân, nếu phải ta là phụ nữ, sớm đấm phát vào khuôn mặt xinh đẹp của ta.

      " chắc chắn hề xảy ra chuyện gì sao? Là ai mực oán giận Thị Y Thần ta là người phụ nữ có chút lãng mạn nào, oán giận ta có thời gian cùng , đối với áo cưới còn dành nhiều tình cảm hơn đối với ?" Thị Y Vân tới trước mặt Cao Minh Dương, đưa ngón tay ra đặt trước ngực của Cao Minh Dương vẽ vòng tròn khiêu khích, " biết là ai ôm tôi mãnh liệt lâu muốn buông tay?"

      Cao Minh Dương trừng lớn đôi mắt, gân xanh trán ngừng nổi lên, đẩy Thị Y Vân ra, rời khỏi.

      Đêm hôm đó, Cao Minh Dương cùng bạn bè ngồi trong quán uống rượu, vừa vặn gặp Thị Y Vân, vốn muốn từ chỗ Thị Y Vân hỏi xem rốt cuộc Y Thần muốn gì, nhưng ngờ lại bị ta dẫn dắt ngược lại , mang mấy chuyện đau khổ khó trong lòng ra. Bởi vì trong lòng buồn khổ, lại còn uống nhiều rượu, ngày hôm sau tỉnh lại, phát Thị Y Vân nằm bên cạnh mình. Ngoại trừ hôn ra, Cao Minh Dương căn bản biết chuyện gì xảy ra. Chuyện này chỉ là lưỡi dao sắc bén mà Thị Y Vân dùng để trả thù Thị Y Thần, cũng vì chuyện này làm cho Cao Minh Dương và Thị Y Thần trở thành người xa lạ.

      Cao Minh Dương lạnh lùng : " đừng tưởng ai cũng thích người như ."

      Thị Y Vân hề để tâm, cười : " bàn tay vỗ vang, con ruồi đốt hư quả trứng. đừng lừa mình dối người nữa, dám lần đầu tiên lúc nhìn thấy tôi, tim của đập nhanh ?" Lần thứ hai Thị Y Vân bước đến gần ta, đưa tay chặn trước ngực Cao Minh Dương, "Nếu phải muốn chứng minh cái gì, tại sao đồng ý dùng thân phận bạn trai của tôi để xuất ở nhà của tôi? Kỳ thực từ sâu trong nội tâm của , sở dĩ chấp nhận đề nghị của tôi là muốn kích thích Thị Y Thần ghen tuông. Chỉ tiếc là, tính sai. Tuy rằng tôi thành công làm Thị Y Thần nổi cơn ghen, nhưng cũng làm cho ta vĩnh viễn thể nào tha thứ cho . biết ? Chuyện Thị Y Thần hận nhất phải là lên giường với tôi, bởi vì ta biết tấm ảnh đó là tôi cố ý làm cho ta xem. Chuyện Thị Y Thần hận nhất, là dùng thân phận bạn trai của tôi khi đến nhà tôi, điều đó như thông báo với người nhà chúng tôi rằng, tôi là bạn của , ta chẳng là gì cả. Thị Y Thần là người yếu đuối, mỗi lần ta bị tôi cướp mất bạn trai, ngoại trừ trốn tránh và trốn tránh, Thị Y Thần quay đầu lại, bởi vì phải là người đầu tiên, cũng phải người cuối cùng. bỏ cái ý nghĩ này , bạn học cũ."

      Thị Y Vân vừa xong, lời giống như thanh kiếm khoét sâu vào trong lòng Cao Minh Dương.

      "Tôi cho rằng nhiều năm qua rồi thay đổi, ngờ vẫn như vậy, có thuốc nào cứu được." Cao Minh Dương dùng sức đẩy Thị Y Vân ra, vào thang máy.

      Thị Y Vân hơi mất trọng tâm, thân thể lùi về phía sau mấy bước, mặc dù có chút chật vật, nhưng dáng vẻ tươi cười bao giờ tắt gương mặt .

      Trong nháy mắt cửa thang máy chậm rãi khép lại, Thị Y Vân cười với Cao Minh Dương: "Tôi chính là muốn ta phải đau khổ, tôi muốn ta giống như tôi năm đó, từ từ nếm trải nỗi đau mất người ."

      Lục Thần Hòa ôm Thị Y Thần bước vào thang máy mới buông tay ra.

      Thang máy nhanh chóng di chuyển xuống bãi đậu xe. Ra khỏi cửa thang máy, nước mắt của Thị Y Thần cứ như ‘đại hồng thủy’ tuông ra ngừng.

      Nỗi đau khổ thể chịu được trong quá khứ giống như dòng nước lũ đáng sợ, tiến về phía , trong nháy mắt cuốn vào trong vòng xoáy.

      Cuộc chia tay nửa năm này, có quá nhiều chuyện cam lòng, chỉ là trong lòng vẫn có cách nào khuất phục, vẫn kiên cường cố gắng chống chọi. từng có người đàn ông luôn miệng , lại nhiều lần chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của , để ý đến cảm nhận của . Rốt cuộc ta muốn thế nào, tại sao công khai thừa nhận là bạn trai của Y Vân, còn đối với sao? Loại cảm giác này khiến cho cảm thấy bản thân như bóng tối thể nhìn thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn bị người khác chà đạp. cho rằng Cao Minh Dương biết rằng thể chấp nhận bất cứ lời giải thích nào của ta, cũng chưa từng muốn biết. Cao Minh Dương lại giống như Thị Y Vân, từ người có lý trí biến thành kẻ điên.

      Lục Thần Hòa đưa cho cái khăn.

      "Cảm ơn." nhận lấy, lau nước mắt, hít sâu mấy hơi, cố gắng bình ổn lại tâm tình.

      Lục Thần Hòa đứng bên lời nào, từ trong túi quần lấy ra điếu thuốc, châm lửa, lặng lẽ nhả khói, yên lặng chờ hồi phục tâm tình.

      Nhưng bầu khí yên tĩnh này duy trì được bao lâu, đột nhiên có hai giọng truyền tới làm phá bầu khí yên tĩnh này.

      "Y Y!"

      " Thần Hòa!"

      Thị Y Thần quay đầu lại, nhìn thấy đôi trai đứng cách đó xa, người con trai ai khác là Cao Minh Dương, còn chính là xinh đẹp ngồi đối diện Lục Thần Hòa.

      muốn bỏ , nhưng kịp.

      Cao Minh Dương đuổi theo, kéo tay , : " xin lỗi..."

      Lời của ta còn chưa xong, Thị Y Thần liền cười lạnh tiếng cắt ngang: "Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Xin lỗi vẫn còn chung với Thị Y Vân? Xin lỗi ta cùng nhau điên loạn quan sát xem bạn trai tiếp theo của tôi như thế nào sao? Xin lỗi vì các người thành công phá hỏng chuyện xem mắt? Xin lỗi, xin lỗi, muốn xin lỗi chuyện gì?!" Thị Y Thần giống như người bệnh tâm thần gào thét.

      Cao Minh Dương biết phải bắt đầu giải thích hiểu lầm từ đâu, mím chặt khóe môi, suy nghĩ chút mới : " hoàn toàn biết hôm nay em đến ăn với bạn. chỉ là đến đây chuyện ràng với ấy, kết thúc mọi chuyện trước kia, cho nên..."

      Thị Y Thần hít sâu hơi, cắt lời Cao Minh Dương: "Được rồi, cần giải thích với tôi. Cao Minh Dương, bây giờ tôi ở đây ràng với , từ lúc tôi bắt đầu nhận được tin nhắn kia, tôi với chấm dứt rồi. Từ lúc bắt đầu làm bạn trai của Thị Y Vân, tôi với còn gì nữa rồi. Làm ơn, từ nay về sau, hãy biến mất khỏi tầm mắt của tôi!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :