1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lại gặp em - Hoa Thanh Thần

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      24: Phục vụ chuyên nghiệp (1)


      Kỳ kinh nguyệt đến bất ngờ cứ như lũ kéo về, kết quả kiểm tra lần này làm tan biến vẻ ủ dột thường ngày của Thị Y Thần, còn quét sạch đám mây mù trước đó. Nào là đêm say rượu, nào là làm ra chuyện hư hỏng lên giường cùng ngủ chung với đàn ông, phải tránh càng xa càng tốt!

      xem mắt gặp phải gia đình cực phẩm, nhờ vậy bà Thị cũng ngừng việc điên cuồng thúc ép xem mắt. Tâm tình của giống như nắng xuân tháng ba rọi qua vừa rực rỡ, vừa sáng lạn.

      Thành phố N gần như có mùa xuân và mùa thu, mùa xuân tới cũng nhanh, cũng nhanh. Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc mùa hạ tới, tháng bảy nóng như lửa đốt, nhiệt độ liên tục tăng cao, khiến con người ta chịu đựng nỗi.

      Vì tháng mười là tháng của mùa cưới nên gần đây rất bận rộn, Thị Y Thần gần như ngày nào cũng phải tăng ca, làm thêm giờ.

      Nhìn giấy vụn bị vứt đầy đất, trong lòng cảm thấy hỗn loạn. nhéo huyệt thái dương cái, suy nghĩ đến việc ngày kia khách hàng nhất định đến xem mẫu thiết kế, đầu của bắt đầu có cảm giác đau nhức.

      "Jessie..." Lưu Sa Sa lại lần nữa gõ cửa phòng làm việc.

      " phải chị dặn trước rồi sao? Khi chị suy nghĩ đừng tới làm phiền chị." Giọng của có chút bực bội.

      "À..." Sa Sa sợ đến mức dám lên tiếng.

      "Xin lỗi, chị suy nghĩ về mấy mẫu thiết kế, đầu óc có chút rối loạn. Chuyện gì, ." cảm thấy rất hối hận, buông lỏng tâm tình, lần nữa cầm bản phác thảo trong tay vò nát rồi ném vào sọt rác.

      "Sáng ngày hôm kia áo cưới của Đường tiểu thư được đưa đến, bọn em thông báo ấy đến thử áo, xem có chỗ nào cần sửa lại hay , ấy cần thử nữa, là lễ đính hôn hủy rồi, sau đó ghi lại địa chỉ và số điện thoại cho bọn em, bảo chúng ta mang áo cưới đến nơi này." Lưu Sa Sa đưa tờ giấy.

      "Lễ đính hôn hủy bỏ rồi?" hơi nhíu mày. Loại chuyện này phải gặp lần đầu tiên, lãng phí ít thời gian và công sức của . Gặp phải khách hàng như vậy, bình thường cảm thấy tức giận, tiếp lần thứ hai. Thế nhưng vừa nghĩ đến bạn trai “đồng tính” đứng ngoài cửa hiệu của Đường tiểu thư, Thị Y Thần cũng phần nào hiểu được.

      "Ngày hôm qua em và Manh Manh vốn định tranh thủ chút thời gian rảnh để gửi, nhưng lại nghĩ rằng đến bây giờ vẫn bận. Sau đó nhìn lại địa chỉ giấy, hình như hơi xa thành phố chút... Chiều hôm nay tài xế bị tiêu chảy, cho nên thể sớm được." Vẻ lo lắng của Lưu Sa Sa lên mặt có thể trông thấy.

      "Trang viên Hương Khê?" nhìn tờ giấy ghi địa chỉ, phải là hơi xa thành phố, mà là xa. Lưu Sa Sa "Hơi xa chút" để hình dung là cực kỳ ‘tinh tế’. Lại phải về phía nam khoảng hai mươi phút, gần đến thành phố M rồi. Bây giờ sáu giờ rưỡi, nếu để Lưu Sa Sa và Vương Manh Manh giao hàng xa thế này, sợ là đến nửa đêm mới có thể về nhà, đối với như hoa như ngọc này, việc giao hàng xa như vậy là chuyện hết sức nguy hiểm. Vì thế, là chủ cửa hàng vào địa ngục ai vào địa ngục đây?

      "Áo cưới ở đâu? Đưa chị, để chị mang . Ngày hôm nay bận rộn cả ngày rồi, xem tí nữa bớt khách, về nhà sớm chút ." mang tờ giấy ghi địa chỉ và số điện thoại nhét vào túi.

      Lưu Sa Sa vừa nghe xong, thở phào nhõm, giống như vừa trút được gánh nặng, hết sức vui vẻ, : "Em gói lại rồi, để em mang ra xe cho chị."

      Thị Y Thần gật đầu, dọn dẹp chút, liền mang theo túi xách rời khỏi.

      Trước khi , Lưu Sa Sa vẫy vẫy tay với , "Đêm Thất tịch vui vẻ."

      Đêm Thất tịch, hóa ra hôm nay là Thất tịch. Ngày này năm ngoái, chìm đắm trong hương vị hạnh phúc. Năm nay, lại chỉ mỗi đơn độc mình. lắc đầu, quyết định suy nghĩ những việc liên quan đến Cao Minh Dương nữa.

      Cầm tờ giấy ghi địa chỉ, theo hướng dẫn, lên xa lộ vành đai bao quanh thành phố lái xe đến nơi giao hàng, khu biệt thự cao cấp nào đó bên bờ sông Tần Hoài. Đêm khuya vắng người, nhìn dãy nhà phong cách châu Âu mỹ lệ đẹp động lòng người trước mắt, trong lòng nén nỗi khâm phục đối với những người có tiền có thể sống ở nơi hoang vắng lạnh lẽo thế này. Nếu đổi lại , thà chọn sống ở căn hộ mười mét vuông nhưng náo nhiệt, cũng muốn ở lại cái nơi quỷ quái đến cả năm ngón tay cũng nhìn thấy này. Chính bởi vì tâm lý “thấp hèn” này, vậy nên Chu Kiều Na mới vĩnh viễn cũng thể ở trong biệt thự xa hoa được.

      mục đích đến đây, bảo vệ liên hệ với chủ ngôi nhà đó, đợi xác nhận xong, lúc này mới vào tiểu khu.

      Dọc theo tiểu khu xinh đẹp mấy hàng cây uốn khúc quanh co, nhìn vẻ ngoài giống nhau của dãy biệt thự, Thị Y Thần lái xe chậm, sợ mình tìm được nhà. Cuối cùng cũng tìm được địa chỉ ghi tờ giấy, tắt máy dừng xe lại.

      Thị Y Thần ôm áo cưới ngang qua giàn hoa tử đằng trồng trước ngôi nhà, đứng ở trước cửa, nhấn chuông, đợi rất lâu nhưng có tiếng trả lời. Thực là kỳ quái, bảo vệ ràng liên lạc rồi, tại sao lại có ai?

      lấy điện thoại di động ra, gọi vào số điện thoại tờ giấy, tiếng chuông chờ vang lên lúc lâu, vẫn có ai trả lời. kiên nhẫn gọi lại lần nữa, rốt cục cũng kết nối được.

      Thị Y Thần kích động : "Đường tiểu thư, áo cưới đặt mang đến rồi, bây giờ tôi đứng trước cửa nhà ."

      Đối phương trả lời.

      nghi ngờ lúc, lại : "Đường tiểu thư, áo cưới đặt..."

      còn chưa xong, điện thoại truyền đến thanh tút tút ngắt máy. nhìn điện thoại lúc gì, Đường tiểu thư này làm sao lại trở nên kỳ lạ thế này? Lần trước ở trong cửa hàng còn rất tốt mà. Thị Y Thần chuẩn bị gọi lần nữa cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.

      Nhìn thấy bên trong cánh cửa đột nhiên xuất bóng người, Thị Y Thần giật nảy người, hai tay nắm chặt áo cưới, hai mắt trợn to, trái tim đập mạnh vì sợ hãi. Người mở cửa phải Đường tiểu thư, mà là người gầy rộc, sắc mặt vàng vọt, râu mặt cạo, trông người đàn ông cực kỳ tiều tụy, hốc hác.

      Người đàn ông đó nhìn cái, lời nào liền xoay người trở vào nhà, bước nghiêng ngã, giống như uống rượu say vậy.

      Trong bụng Thị Y Thần lên vô số dấu chấm hỏi, ôm áo cưới bước vào. đứng sau cánh cửa, tiến vào bước nào nữa. đảo mắt nhìn cách bày trí trong nhà lượt, thích lối kiến trúc châu Âu theo phong cách baroque* cổ điển này.

      * Baroque (Ba Rốc) là phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18.(viki)

      Người đàn ông quỷ dị kia đột nhiên xoay người lại, vội vàng thu lại ánh mắt dò xét xung quanh của mình, : "Xin hỏi Đường tiểu thư có ở nhà ?"

      " ấy ở nơi này." Giọng của người đàn ông nghe khàn khàn, hơi yếu ớt.

      Cái gì?! ở nơi này?! Vậy tại sao muốn cửa hàng của đưa áo cưới đến đây?

      "Đường tiểu thư là..."

      "Vợ chưa cưới của tôi."

      Trước khi bước vào, Thị Y Thần có suy nghĩ có phải người này là người nhà của Đường tiểu thư, nhưng ngờ ta lại Đường tiểu thư là vợ chưa cưới của mình. nhìn thế nào cũng thấy người đàn ông này giống người đàn ông đẹp trai đứng trước tiệm áo cưới. Tuy rằng trong bụng đầy nghi vấn, nhưng trước mặt khách hàng nên có quá nhiều biểu , gật đầu, : "Số điện thoại và địa chỉ đều là Đường tiểu thư để lại, tôi nghĩ ấy có lẽ muốn nhờ nhận thay ấy. Đây là áo cưới ấy đặt trong cửa hiệu của tôi hai tháng trước. Phiền ký nhận ở chỗ này." đưa áo cưới cho người đàn ông nhìn có vẻ hốc hác đó, nhìn ta ở khoảng cách gần, đột nhiên cảm giác ta có chút quen mắt, hình như gặp qua ở đâu rồi.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      25: Phục vụ chuyện nghệp (2)


      Biểu đầu tiên của đối phương là nhìn chằm chằm vào lúc lâu, sau đó lại nhìn áo cưới trong tay của , sửng sốt lâu, lời nào, nhận lấy áo cưới, cũng ký tên.

      Thị Y Thần nhìn ánh mắt tối tăm vô hồn của ta, trong lòng suy nghĩ, lẽ nào chuyện gì nên sao? có nha.

      suy nghĩ, người đàn ông kia đột nhiên tới, mặt cảm xúc nhận lấy áo cưới, bàn tay vô tình chạm vào tay , vội vàng rút tay về theo bản năng.

      Bàn tay của người đàn ông này là nóng, bộ dạng như sắp ngã xuống đến nơi rồi.

      cầm lấy cây viết bàn, ký lên đơn hàng ba chữ như rồng bay phượng múa, miễn cưỡng có thể nhận ra được tên của : Lục Thần Hòa.

      Nhìn thấy chữ ký của ta, Thị Y Thần tiếp: "Lục tiên sinh, chiếc áo cưới này hai tháng trước Đường tiểu thư đặt ở cửa hàng để mặc trong lễ đính hôn, thanh toán bảy mươi phần trăm tiền hàng, đơn đặt hàng có ghi , còn lại ba mươi phần trăm, phiền Lục tiên sinh thanh toán nốt."

      Người đàn ông ký xong mang đơn đặt hàng trả lại cho , lại nhìm chằm chằm vào lúc, đột nhiên : " làm nghề đòi nợ sao?" Tuy rằng lời của ta rất yếu ớt, nhưng ngôn ngữ châm chọc trong lời lại hề yếu ớt chút nào.

      Thị Y Thần vừa nghe xong, ngước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông rây ria lởm chởm bệnh tật này, giọng quen thuộc cùng với những ký ức ác mộng trong đầu cứ đè nặng chồng chất lên nhau. đột nhiên nhớ ra, cả kinh kêu lên tiếng: "Lại là tên Bối Bối Sơn này!"

      "Xin chú ý cách dùng từ của mình. Ai là Bối Bối Sơn?!"

      " hung hăng gì chứ? Dùng Bối Bối Sơn là để ‘khen ngợi , ca tụng ’ thôi."

      "Tôi mà phải cần đến khen sao? Phụ nữ trơ trẽn? Nếu tôi là Bối Bối Sơn vậy là cái gì? người phụ nữ uống say bí tỉ trong quán rượu, trước mặt đàn ông xa lạ lại ‘cởi sạch’, chút kiêng dè nằm giường, là con đàng hoàng bao giờ làm."

      Chuyện sai lầm của đêm đó từ miệng Lục Thần Hòa ra, giống như mang thanh kiếm sắc bén đâm vào ngực Thị Y Thần, máu chảy thành sông. nhìn người đàn ông trước mắt như thể tin được, ta lại có thể những lời độc mồm độc miệng đến vậy.

      "Chả trách Đường tiểu thư muốn hủy bỏ lễ đính hôn, chắc là nhìn thấy diện mạo xấu xí này của , muốn bị lừa gạt. người đàn ông cặn bả cực phẩm!" Vốn thể hiểu được Đường tiểu thư vì sao đột nhiên hủy bỏ hôn ước, hôm nay tận mắt thấy người đàn ông này ra những lời ghê tởm đến vậy, có thể hiểu được phần nào.

      Lục Thần Hòa vừa nghe xong, có chút nổi giận, : " biết cái gì?! Chỉ dùng suy nghĩ để phán đoán lung tung, tại sao làm biên kịch chứ? quả thực là người phụ nữ chanh chua, đáng đời đêm Thất tịch có ai ở cùng còn phải giao áo cưới." ta hai câu, chợt ho khan liên tục, ho đến nỗi đứng vững được. vịn vào sopha, yết hầu đau dữ dội, toàn thân nóng hổi, đầu óc mơ màng.

      "Tội là phụ nữ chanh chua? so với tôi tốt hơn bao nhiêu? Cũng đến mức nằm vùi ở nhà như con quỷ bệnh lao!" Thị Y Thần gần như phát điên, sống hai mươi chín năm đời, lần đầu tiên bị người đàn ông mắng là người phụ nữ chanh chua, lại còn nguyền rủa đêm Thất tịch chỉ đơn mình. tức giận đến thiếu chút nữa kiềm chế được. Thị Y Thần cố gắng đè xuống tâm trạng của mình, sợ mình nhịn được nhào tới trước, xé xác người đàn ông này, "Tôi muốn nhiều lời vô ích với , nhanh thanh toán nốt ba mươi phần trăm số tiền còn lại!"

      "Tôi có nhiều tiền mặt như vậy."

      "Ngại quá, vậy tôi phải mang áo cưới về." xong, liền với tay giật lấy cái áo cưới.

      ngăn cản , mi tâm nhíu lại, : " dựa vào cái gì muốn mang về?"

      "Lục tiên sinh, từ Sao Hỏa đến sao? Đến cửa hàng và siêu thị mua đồ muốn trả tiền sao? có tiền, lấy cái gì chứ? Còn có, giày của tôi, trả giày cho tôi."

      "Giày gì chứ? nhìn thấy. Tôi ghi lại hóa đơn thanh toán cho , tối mai đến lấy tiền." Lục Thần Hòa vỗ vỗ trán, giọng có chút yếu ớt, cơ thể đứng vững. rất khó chịu, muốn nằm xuống nghỉ ngơi, có dư tinh lực ăn thua đủ với người phụ nữ này.

      "Tối mai? tưởng tôi ngốc sao? Là cố ý mà, sống ở cái nơi ‘khỉ ho cò gáy’ này, đến đây chuyến khó khăn bao nhiêu biết ? Còn phải lên vành đai cao tốc, đoạn xa suýt chút nữa là đến thành phố M rồi." Tại sao phải ở xa vậy chứ? rời khỏi biệt thự được sao? cũng có thể về quê cha mình còn xa gấp mấy lần nơi ở của ta.

      Lục Thần Hòa cố nhịn, nặng nề ngẩng đầu lên, chỉ vào quảng cáo đơn đặt hàng, : "Phục vụ chuyên nghiệp, bằng lòng giao hàng đến nhà? Đây chính là tiêu chuẩn phục vụ của cửa hàng sao? Chỉ bằng thái độ phục vụ này của , thực hiểu nổi tại sao ông chủ lại thuê người như ?"

      " ngại quá, tôi là chủ cửa hàng." Thị Y Thần như cười như .

      "À, ra vậy, chắc là cửa hàng của cũng duy trì được bao lâu..." Lục Thần Hòa từ từ nhắm hai mắt lại, trong miệng lầm bầm trào phúng, giọng yếu ớt, vô cùng, nhưng vẫn là bị Thị Y Thần nghe thấy được.

      Kẻ sĩ thà chịu chết chứ thể chịu nhục.

      Đối mặt khinh thường của Lục Thần Hòa, Thị Y Thần giận chỗ phát tiết, quyết định theo vụ làm ăn này nữa, "Xin lỗi, loại người như đây có cho nhiều tiền hơn nữa, bản tiểu thư cũng muốn phục vụ. Áo cưới mang đến, bản tiểu thư bán, ngày mai mời đến cửa hàng để lấy lại tiền."

      Chuyện làm khó dễ người khác ai biết làm!

      Cửa hàng của cực kỳ phát đạt, ta lại dám nguyền rủa cửa hàng bảo bối của sớm đóng cửa!

      mang danh thiếp đập mạnh lên bàn, sau đó nhanh tay giật lại áo cưới tay ta. Nhưng mà, biết là do dùng sức quá mạnh hay sao, Thị Y Thần lường trước được, trong lúc giật lại cái áo cưới, cũng kéo cả Lục Thần Hòa về hướng mình.

      Cứ như vậy hề báo trước, Lục Thần Hòa bổ nhào về phía .

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      26: Phục vụ chuyên nghiệp (3)


      Lực va chạm mạnh làm trọng tâm của Thị Y Thần vững, bị ngã về phía sau.

      Trong chớp mắt lưng chạm đất, kêu lên tiếng thảm thiết.

      Cú va chạm mạnh! Cái mông của đau nhói, dạ dày của cũng là đau...

      Trước đó nếu phải có chiếc áo cưới ngăn ở giữa làm giảm lực va chạm, nghĩ ‘lục phủ ngũ tạng’ bị đè đến mức lòi ra.

      Thị Y Thần thét lên: "Cái tên Bối Bối Sơn thâm hiểm này... đứng lên cho tôi..."

      đấm vào người Lục Thần Hòa nằm phía mình, nhưng ta hề có chút phản ứng nào. Thị Y Thần bị đè đến sắp thở nổi nữa, thể làm gì khác hơn ngoài việc lấy tay đẩy ta ra. Tay vừa mới chạm vào da thịt Lục Thần Hòa, nhiệt độ người ta nóng như lửa đốt, vội vàng rút tay lại.

      Thị Y Thần hít sâu hơi, dồn hết sức lực mới đẩy được ta ra khỏi người mình.

      nhảy qua người , liền tát ta cái, nhưng Lục Thần Hòa có chút phản ứng gì. Lúc này Thị Y Thần mới phát , ta ngất rồi. giật mình, chỉ là cãi nhau với ta vài câu, ta phải tức giật đến mức sinh bệnh mà chết đấy chứ, chút sức lực cũng còn sao. Thị Y Thần cực kỳ hoảng sợ lấy tay đưa lên mũi ta, vẫn còn hơi thở, thở phào nhõm, ra sức vỗ ngực trấn an bản thân, là dọa toát mồ hôi lạnh.

      Gò má của Lục Thần Hòa lên màu hồng khác thường, vừa rồi lúc cẩn thận chạm phải người ta, toàn thân ta nóng như lửa. lấy tay sờ trán Lục Thần Hòa, là nóng ran.

      "Tôi đúng là xui xẻo tám kiếp mà..." Chỉ là mang áo cưới đến rồi nhận tiền thôi, người trả tiền lại đột nhiên phát bệnh mà ngất .

      Thị Y Thần nhặt cái áo cưới dưới đất lên, muốn rời khỏi nơi này. Chân mới vừa bước bước lập tức dừng lại. Vừa rồi tên Bối Bối Sơn này , Đường tiểu thư ở đây, mà lúc mới bước vào quan sát nơi để giày, chỉ có đôi giày nam. cách khác ngôi nhà lớn như vậy, chỉ có mình ta ở. Nếu bỏ như thế, ở nơi vắng vẻ người này, cứ để mặc cho ta nằm đất như bây giờ. Trong thời gian ngắn có ai phát , ngộ nhỡ ta vì sốt cao mà sang thế giới bên kia, việc này bị điều tra ra, chừng có thể trở thành kẻ mang tội giết người. Trời ạ! Đêm Thất tịch đơn thê thảm lắm rồi, chỉ đến đây để lấy tiền áo cưới thôi mà, sao phải thê thảm thế này? Ông trời phải đối xử độc ác với đến vậy sao?

      Phải đưa tên đàn ông chết tiệt này đến bệnh viện sao? Nội tâm Thị Y Thần vô cùng rối loạn.

      Do dự lúc, bỏ áo cưới cầm tay xuống, sau đó lấy điện thoại ra, bấm gọi 120.

      Nửa giờ sau, ở ngoài cửa vang lên tiếng xe cấp cứu.

      Thị Y Thần biết là do kiếp trước tạo quá nhiều nghiệp chướng hay sao mà kiếp này phải chịu báo ứng như vậy.

      nhìn người đàn ông nằm giường bệnh, có cảm giác khóc ra nước mắt, vốn nghĩ chỉ gọi xe cấp cứu giúp ta thôi, nào ngờ lại bị bác sĩ cấp cứu xem là người nhà của ta, cương quyết kéo đến bệnh viện.

      Mới vừa từ xe cấp cứu bước xuống, định thở vài hơi lấy sức lập tức bị y tá lôi đến chỗ nộp tiền viện phí. Sau đó hai tay run run lấy thẻ tín dụng đưa ra. Lúc quẹt thẻ ở quầy thanh toán, ký tên xong, Thị Y Thần cảm thấy cực kỳ đau lòng, tự dưng lại mất ba nghìn tệ đóng tiền viện phí cách ràng. Vốn là thu vào hơn ba nghìn tệ, chẳng những thu được khoản tiền này, trái lại còn phải mất thêm ba nghìn tệ đóng phí khám bệnh cho người xa lạ. Đóng tiền xong, để ta lại cho bệnh viện chăm sóc, ra cũng có thể được rồi, nhưng bác sĩ lại với , tối nay là thời điểm quan trọng, phải trông nom kỹ bệnh nhân. Lại còn thế này nữa, có ai xui xẻo như ?

      Giường bệnh trong bệnh viện quý giá như vàng. ràng khu vực dành cho bệnh nhân rất rộng rãi, hôm nay lại bị mấy cái giường bệnh chiếm chỗ, ngay cả lối hai bên hành lang cũng đều là giường bệnh. Tình hình như vậy, Lục Thần Hòa cũng chỉ có thể nằm ở giường bệnh ngoài hành lang thôi. thực chứng minh, là do bệnh nhân ăn tết quá ‘khoa trương’. Theo lời bác sĩ giải thích, bọn họ coi như may mắn rồi, là do thời tiết bên ngoài quá nóng, gần đây bệnh nhân rất nhiều, phòng bệnh, giường bệnh chật kín người. Có thể có cái giường bệnh ở hành lang cũng coi là may mắn rồi. Nhưng Thị Y Thần nghĩ vậy, bởi vì hậu quả trực tiếp của chuyện này chính là phải ngủ cùng Lục Thần Hòa.

      trừng mắt nhìn Lục Thần Hòa nằm bất tỉnh nhân giường, oán hận : " tôi là phụ nữ chanh chua? Có người phụ nữ chanh chua nào tốt bụng như tôi ? Có thấy người phụ nữ chanh chua nào nghĩa khí như tôi ? Thấy ? bị mang xuống xe, tôi liền bị lôi theo trả tiền. Tôi làm nghề đòi nợ gì chứ? Nơi này là bệnh viện, là nơi cứu người, nhưng cũng giống nhau thôi, nếu có tiền có thể nằm thoải mái ở đây được sao? nằm ngủ, còn tôi xui xẻo phải ở đây trông ngủ. Nếu có người phụ nữ chanh chua cao cả như tôi, cái mạng bé của mất từ lâu rồi. nghe kỹ cho tôi, ba nghìn tệ này, phải trả cho tôi sáu phần trăm tiền lãi suất, còn có, tiền phí phục vụ của bản tiểu thư giờ trăm đô. Nếu dám trả, bản tiểu thư nhất định giết chết ! Hừ!"

      Gương mặt Lục Thần Hòa tái nhợt còn chút máu, nhắm chặt hai mắt, nghe được gì, yếu ớt giống như cá nằm thớt.

      Đột nhiên, người phụ nữ trung niên nằm giường bên cạnh liên tục ho khan, xung quanh có mấy người là người nhà của bệnh nhân bắt đầu xì xào bàn tán.

      "Haiz, xem vợ chồng son cãi nhau ầm ĩ kìa, chồng bị bệnh đến nỗi bất tỉnh nhân , vợ vẫn còn tính toán ba nghìn tệ tiền lãi."

      "Đúng rồi. xem người ta xanh xao, bẩn thỉu thế kia, người vợ này quá nhẫn tâm."

      "Thảo nào chồng ấy mắng ấy là người phụ nữ chanh chua, tôi thấy chồng của ấy chắc chắn là bị ấy ngược đãi, nhìn thế này chắc là bị ngược đãi đến mức phải nằm viện ."

      "Hôm nay là Thất tịch, ngày lễ được như ý muốn, giận dỗi nên trút giận đây mà."

      Thị Y Thần vô tình nghe được vài câu, thiếu chút nữa tức đến phát điên. đứng bật dậy, ánh mắt phẫn nộ nhìn lướt qua mấy giường bệnh ở hành lang, trong nháy mắt bầu khí trở nên cực kỳ im lặng, đám người mới vừa xì xào bàn tán sau lưng người khác giả vờ tụm lại chuyện của mình.

      Lúc này, y tá đẩy xe tới, hô lên: "Lục Thần Hòa? Lục Thần Hòa? Người nhà Lục Thần Hòa có đây ? Người nhà Lục Thần Hòa có đây ?" y tá hô vài tiếng cũng có ai trả lời, vậy nên ta phải tìm tên từng người ghi đầu giường bệnh, nhìn phía trước chỗ Thị Y Thần đứng, liền có chút bực bội, " là vợ của Lục Thần Hòa? Vừa gọi tên nhiều lần như vậy, sao lên tiếng trả lời?"

      "Tôi phải vợ ta." Thị Y Thần trừng lớn hai mắt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu. Người nhà ta gì chứ, ta có dùng tám cây cột nối lại cũng có nửa phần liên quan nhau, tại sao phải lên tiếng trả lời?

      Mọi người xung quanh cất tiếng thở dài.

      y tá liếc mắt, "Người là do đưa đến bệnh viện sao?"

      "Đúng."

      "Vậy là được rồi. Lật người bạn trai của lại, tiện thể cởi quần ta ra."

      vừa định giải thích ta cũng phải là bạn trai của , nghe xong câu "Cởi quần của ta", trọn tròn mắt, kích động hỏi: "Cái gì?"

      "Cái gì là cái gì, phải tiêm thuốc hạ sốt cho ta ngay bây giờ. Nếu hạ sốt, đầu óc nóng đến hỏng mất." Y tá lắc đầu, cảm thấy thương xót cho người đàn ông này, chưa bao giờ gặp qua bạn nào ngốc ngếch đến vậy.

      Vào lúc này, Thị Y Thần có cảm giác ‘xúc động’ muốn chết cho rồi. Trời cao sao lại bắt gặp phải tên Bối Bối Sơn này, tất cả đều muốn nhìn xem chết như thế nào mà.

      Thị Y Thần cắn răng, quyết định quan tâm nữa. lật người Lục Thần Hòa sang bên trái, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Y tá giục: "Nhanh cởi quần."

      liếc mắt, cắn răng, lúc này mới với tay cởi thắt lưng Lục Thần Hòa. Thế nhưng cái thắt lưng như có thù oán với vậy, dùng hết sức lực, cũng thể nào mở khóa được, thậm chí động tác bắt đầu trở nên thô bạo, cả người Lục Thần Hòa bị kéo qua trái qua phải cứ lắc lư liên tục.

      Người đàn ông là người nhà của bệnh nhân bên cạnh nhịn được, mở miệng : "Haiz, gì ơi, thắt lưng phải mở như vậy, mặt cái khóa có cái nút, phải ấn nó xuống. Bạn trai bệnh thành như vậy, cứ kéo như thế, cần chích, ta cũng chết."

      Lúc mọi người dùng ánh mắt xem thường nhìn , nhanh chóng làm theo lời của người đàn ông kia. Ấn cái nút, thắt lưng phát ra tiếng "Tách" sau đó có thể dễ dàng cởi ra. Thị Y Thần hận đến nghiến răng nghiến lợi, mạnh tay mang quần của ta kéo xuống. Trong nháy mắt, làn da tuyết trắng như luồng sáng chói mắt đập vào mắt , làm gò má ửng hồng, Thị Y Thần vội vàng quay sang hướng khác.

      "Người bị tiêm là ta, phải , sợ gì chứ?" Y tá .

      Trong lòng Thị Y Thần gào thét, con mắt nào của nhìn thấy tôi sợ vậy? Tôi xin ! Tôi là xấu hổ có được ?

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      27: Phục vụ chuyên nghiệp (4)


      mặt y tá có tí cảm xúc cầm ống tiêm, vừa nhanh vừa chuẩn ghim vào mông Lục Thần Hòa, mấy giây sau, tiếng "Được rồi" liền đẩy xe chăm sóc sức khỏe của mình rời khỏi.

      Thị Y ngừng suy nghĩ mang quần của Lục Thần Hòa kéo lên cách qua loa, sau đó nhanh chóng đắp chăn giúp ta. Ngồi phía trước, tim của liên tục đập mạnh. Tạo nghiệt! Đôi tay “bảo bối” chỉ dùng để vẽ này của , hôm nay lại dùng để cởi quần đàn ông , phải rửa tay mới được.

      Nhìn người đàn ông sắc mặt trắng bệch nằm giường bệnh, Thị Y Thần ngồi ở đầu giường thất thần lúc.

      Lục Thần Hòa nhắm chặt mắt, cánh tay có gắn kim truyền, bình dịch từng giọt, màu môi vốn có nay trở thành trắng xám, cả người nhìn qua tiều tụy thể tả. Cứ trầm lặng chìm trong giấc ngủ, ta lời nào, nhìn như vậy thấy đáng ghét chút nào, thậm chí còn có chút khiến người khác thương xót.

      Lần này là lần thứ ba gặp mặt, có câu bất quá tam*”. Trong ấn tượng của , Lục Thần Hòa là người đàn ông cao to đẹp trai, đặc biệt là khuôn mặt tuấn làm cho người gặp qua rồi rất khó quên. Mà lần này gặp lại, cả người gầy hẳn , mặt mày tiều tụy, bộ dạng người ra người, quỷ ra quỷ. Chẳng lẽ là bởi vì đính hôn bị hủy mới khiến cho người đẹp trai phong độ biến thành bộ dạng như thế này? Nếu là như vậy, người đàn ông này đối với Đường tiểu thư cũng coi là si tình. Tuy rằng luôn miệng gọi ta là Bối Bối Sơn, cũng chỉ là suy đoán của mà thôi, ra có nhìn thế nào, cả người ta nhìn qua hoàn toàn chút nào giống với người làm nghề phục vụ, trái lại người còn toát ra phong thái quý tộc, đặc biệt là dáng người cao gầy, râu mép lởm chởm, Thị Y Thần thể liên tưởng tới “Kinh tình bốn trăm năm**” của bá tước hút máu Dracula.

      * Chuyện xấu nên liên tiếp xảy ra ba lần giống nhau.

      ** Tên tiếng Bram Stoker's Dracula do Mỹ sản xuất năm 1992.

      Nội dung:

      Năm 1462, Vlad Dracula, hoàng tử xứ Wallachia, đánh bại đội quân xâm lược đông đảo của đế quốc Ottoman. Khi trở về hoàng cung, chàng vô cùng đau đớn khi biết tin người vợ Elisabeta xinh đẹp chết. kẻ nào đó phao tin rằng Dracula tử trận và Elisabeta tự vẫn để theo chồng sang thế giới bên kia. Tuy nhiên, giáo hội khẳng định linh hồn nàng bị đày xuống địa ngục vì tội “tự tước đoạt cuộc sống mà Chúa ban cho”. Quá tức giận trước lời buộc tội phi lý đó, Dracula, vốn là tín đồ Cơ đốc ngoan đạo, lớn tiếng nguyền rủa Thượng Đế trong tháp chuông nhà thờ. Hoàng tử thề đội mồ sống dậy để trả thù cho cái chết của vợ với tất cả quyền lực của thế giới bóng tối. Sau khi chết, Dracula trở thành ma cà rồng có sức mạnh siêu nhiên. Hơn 400 năm sau, hoàng tử xứ Wallachia, lúc này là bá tước Dracula và có thêm 3 vợ nữa, phát thiếu nữ có diện mạo giống hệt Elisabeta quý của ông. Đó chính là Mina. Để phục hồi diện mạo trẻ trung, Dracula buộc phải hút máu người. Ông tìm cách tiếp cận Mina và tìm cách giúp nhớ lại tiền kiếp. Đúng lúc Dracula sắp thành công trong việc chinh phục Mina hành tung của ông bị Abraham Van Helsing, chuyên gia săn ma cà rồng, phát . Cuộc chiến giữa hai đối thủ ngang tài ngang sức bắt đầu.(bạn nào muốn biết thêm lên tra google ^^)

      Nếu như ta phải gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, trải qua đêm như vậy. Có thể cũng cảm thấy ta đáng ghét. Lòng thương hại, mọi người đều có. Càng nhìn bộ dạng khổ sở đáng thương này của Lục Thần Hòa, tâm lý bài xích lúc trước cũng dần dần biến mất, ngược lại còn có tia đồng cảm, theo bản năng giúp nhét lại góc chăn, nằm ở đầu giường, chợp mắt lúc.

      Lục Thần Hòa ngủ mê man đêm, tiếng người ầm ĩ làm từ từ tỉnh dậy. Nhiệt độ cơ thể giảm xuống, chưa bao giờ khó chịu như tối hôm qua, giơ cánh tay lạnh ngắt cứng đờ lên, muốn sờ trán của mình. Khi ánh mắt nhìn lướt qua mu bàn tay có dán băng dính cùng với bông băng trắng tinh của mình, lúc này mới để ý khung cảnh ồn ào xung quanh. Hành lang dài, trần nhà màu trắng, tường màu vàng xanh, giường đơn, cùng với mấy y tá tới lui hành lang, mới ý thức được mình ở đâu.

      Tại sao lại ở bệnh viện? chỉ nhớ tối hôm qua vì chiếc áo cưới, cãi nhau với người phụ nữ ‘trong rừng mới ra’ kia vài câu.

      Lục Thần Hòa cử động thân thể vài lần, hành lang dài xếp đầy giường chiếu, xung quanh đều là tiếng người ồn ào.

      Người nhà bệnh nhân đối diện thấy tỉnh lại, cười : "Cậu tỉnh rồi! Bạn của cậu tuy là có chút kỳ lạ, nhưng mà đêm qua cũng may mà có ấy. Khỏe lại rồi bù lại đêm Thất tịch cho ấy ."

      Bạn ? Vẻ mặt Lục Thần Hòa có chút mơ hồ. Lúc này, tiếng chuông kỳ quái đột ngột vang lên, cắt đứt suy nghĩ của .

      "Mẹ bạn điện thoại tới rồi! Gọi bạn về nhà ăn rồi! Nhanh nghe điện thoại nào! Mẹ bạn điện thoại tới rồi! Gọi bạn về nhà ăn rồi! Nhanh nghe điện thoại nào!" Tiếng chuông điện thoại kỳ quái ngừng vang lên trong phòng bệnh.

      "Điện thoại bạn cậu reo kìa." Người nhà bệnh nhân bên cạnh .

      Đối với ba chữ "Bạn ", Lục Thần Hòa vẫn hiểu được. Điện thoại của bạn ? Người có thể được coi là bạn là Đường Di chưa bao giờ sử dụng nhạc chuông điện thoại ấu trĩ như vậy.

      "Mẹ bạn điện thoại tới rồi! Gọi bạn về nhà ăn rồi! Nhanh nghe điện thoại nào! Mẹ bạn điện thoại tới rồi! Gọi bạn về nhà ăn rồi! Nhanh nghe điện thoại nào!" Chuông điện thoại di động càng ngừng vang.

      Lục Thần Hòa có cảm giác tiếng chuông điện thoại xa lạ này ở rất gần mình.

      Người nhà bệnh nhân bên cạnh thấy ngây ngốc vậy, chịu nổi, với tay lấy cái điện thoại ở tủ đầu giường đưa cho .

      Chiếc điện thoại di động mẫu mới nhất có đính mấy viên đá quý sáng lấp lánh, phía còn treo con thỏ mặc váy, kích thước con thỏ suýt chút nữa còn lớn hơn cả cái điện thoại.

      Lục Thần Hòa đành phải mở điện thoại ấn nút nghe máy màn hình, nhưng giọng khàn khàn thể nào phát ra tiếng được.

      "Nha đầu chết tiệt, tối qua con lại chết ở chỗ nào thế? Lại cả đêm về nhà? Lần này lại đứa bạn xấu nào phải kết hôn, mấy đứa nó lại kéo nhau chè chén trụy lạc? Hay là cùng với người đàn ông mẹ chuẩn bị trước hẹn hò suốt đêm, mắt mẹ bị mù mới có thể tin con! Nha đầu chết tiệt sao trả lời? Lại giả chết?! Mẹ cho con biết, cuối tuần này xem mắt nếu con dám giả chết với mẹ, coi chừng trở về mẹ lột da con. Này? Thị Y Thần, Thị Y Thần, mẹ chuyện với con đấy, con có nghe thấy ?"

      "Xin lỗi, ấy có ở đây." Lục Thần Hòa ho hai tiếng, cố gắng gạt bỏ thanh khàn khàn trong cổ họng.

      Ngay lập tức, giọng trong điện thoại im bặt, nhưng mấy giây sau trong điện thoại lại truyền đến thanh chói tai: "Cậu là ai? Sao điện thoại của con tôi lại nằm tay cậu?"

      "Cháu... biết." hiểu tại sao điện thoại di động lại đưa đến tay .

      "Ăn trộm?!"

      "Tất nhiên là phải..."

      " phải ăn trộm! Đợi chút, tối qua nó ở với cậu?"

      "Cháu nghĩ chắc là vậy..." Đầu óc Lục Thần Hòa hoạt động rất nhanh, bây giờ ở bệnh viện, tối hôm qua trước khi ngất người cuối cùng nhìn thấy là Thị Y Thần, chắc là ấy đưa đến đây, còn cái điện thoại di động này chắc là cũng của ấy.

      "Nhóc con, tên cậu là gì? Nhà ở đâu? Số điện thoại di động bao nhiêu? Có quan hệ gì với con tôi?"

      "Cháu họ Lục, Lục..." còn chưa xong, điện thoại di động liền bị giật mất.

      "Ai cho nhận điện thoại của tôi?!" Thị Y Thần hung hăng giật lại điện thoại. mới vừa vào toilet lúc, lúc trở lại đứng đằng xa thấy Lục Thần Hòa cầm điện thoại của mình chuyện, lòng thương hại đối với ta vừa nảy sinh tối qua trong phút chốc biến mất sạch , hận thể búa đánh chết Lục Tần Hòa, " có biết cái gì gọi là động vào đồ vật của người khác là mất lịch ?!"

      đợi Lục Thần Hòa giải thích, Thị Y Thần nhìn lướt qua màn hình điện thoại, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi mình. tìm đường chết đây mà! Lại là mẹ. hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thần Hòa cái, cầm điện thoại di động vội vàng ra khỏi phòng hướng về hướng thang máy, "Mẹ, con đây."

      Trong điện thoại, giọng bà Thị “thánh thót”, hỏi: "Giọng khàn khàn đó là ai?"

      "Là chồng chưa cưới của khách hàng." Thị Y Thần bình tĩnh .

      "Chồng chưa cưới của khách hàng?!" Bà Thị vừa nghe xong, giọng bỗng cao thêm mấy lần, "Con phải ràng cho mẹ, đêm Thất tịch con và chồng chưa cưới của khách hàng ở chung với nhau? Mấy người đó là ai? Nghề nghiệp là gì? Con nhớ mẹ từng dạy con là làm tiểu tam bị thiên lôi đánh sao?"

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      28: Phục vụ chuyên nghiệp (5)


      Thị Y Thần cũng biết nếu mẹ nghe được chuyện này giống như bom nguyên tử phát nổ, vội vàng giải thích, : "Haiz, mẹ, mọi chuyện xấu như mẹ nghĩ đâu. Có vị khách hàng cầu con mang áo cưới đến nhà chồng chưa cưới của ấy. Nhà chồng chưa cưới của ấy ở rất xa, ở tận khu kinh tế mới mở, thêm hai mươi phút nữa là đến thành phố M. Nào ngờ đến nơi chồng chưa cưới của ấy phát bệnh, ngất xỉu nằm đất. Mẹ từ dạy con thấy việc nghĩa phải làm, làm người tốt đó sao. Đương nhiên con thể thấy chết mà cứu, vậy nên con lập tức đưa ta vào bệnh viện, sau đó ở lại bệnh viện đêm. chính xác hơn là, đêm qua bên ngoài ngoại trừ ta, còn có n y tá ở cùng bệnh nhân ở đó. Bây giờ con vẫn còn ở bệnh viện đây, nếu mẹ tin, con có thể chụp mấy tấm hình cho mẹ xem."

      Bà Thị nghe xong nửa tin nửa ngờ, : "Đêm Thất tịch tốt, khách hàng của con qua đêm với chồng chưa cưới của mình, vậy ấy đâu? Chồng chưa cưới của ấy phát bệnh, sao con tìm ấy? Người nhà ta đâu? Tại sao con phải đưa ?"

      "Làm sao con biết được? Điện thoại của ấy gọi được, nhà chồng chưa cưới của ấy chỉ có mỗi ta ở. Ở cái nơi xa xôi quỷ quái đó ngay cả dùng súng bắn con chim cũng nghe tiếng." đến đây, có chút bực bội, "Haiz, mẹ, con ở mấy năm chưa từng ăn chơi lêu lỏng bao giờ, giờ ở trong nước có thể làm gì? Cho dù con có “đói quá ăn bừa”, cũng cần thiết phải ăn thứ người khác ăn rồi vứt đúng ? là con chỉ đưa áo cưới. Thiếu chút nữa quên việc chính, con đến nhà chồng chưa cưới của ấy để lấy tiền, con phải thu tiền, tối về con từ từ lại với mẹ. Vậy nhé, con cúp máy đây."

      đợi bà Thị mở miệng hỏi thêm câu nào, Thị Y Thần nhanh chóng cúp điện thoại.

      Cúp điện thoại xong, nhõm thở hơi dài, tay run run nắm chặt điện thoại. Lời với mẹ là , nhưng đây chỉ là nửa thôi. cùng chồng chưa cưới của khách hàng đơn giản chỉ là người qua đường nào đó vô tình gặp nhau.

      Thị Y Thần gõ đầu cái, đêm qua ở đầu giường áy náy cả đêm. áy náy phải là bởi vì làm Lục Thần Hòa ngất xỉu phải vào viện, mà là bởi vì khách hàng của - Đường tiểu thư. Tối hôm qua trước lúc đưa Lục Thần hòa vào bệnh viện, đường bọn họ thử liên lạc với Đường tiểu thư, nhưng điện thoại di động ấy vẫn tắt máy, thậm chí lúc vào nhà vệ sinh cũng từng gọi vào điện thoại của Đường tiểu thư, vẫn tắt máy như trước. Vậy nên mới cảm thấy lo lắng, trong lòng cảm thấy rối bời, biết việc Đường tiểu thư hủy bỏ tiệc đính hôn có phải có liên quan đến . Mặc dù có bắt được tại trận, nhưng chừng bởi vì phát chuyện tối hôm đó nên tiệc đính hôn mới bị hủy. Nếu là vì thế này, phải chết ngàn vạn lần.

      Thị Y Thần cắn ngón tay, chết tiệt! Cái tên đàn ông hại người đó lại là chồng chưa cưới của khách hàng? Quy tắc đầu tiên của khi chuyện với khách hàng là có quan hệ vượt mức công việc, mà giờ lại cùng chồng chưa cưới của khách có quan hệ thân thể. Phải làm sao đây? Tục ngữ hay “thà rằng phá hủy mười đền thờ, cũng đừng phá hỏng đoạn nhân duyên”. Bây giờ phải bị thiên lôi đánh. Nhất định là ông trời nhìn, cho nên mới liên tiếp gặp chuyện may.

      Thị Y Thần dùng sức vỗ đầu, đột ngột xoay người cái, vừa vặn chạm phải bộ ngực rắn chắc. sờ sờ cái đầu đau nhức vừa bị va chạm, liên tục : "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

      Lúc ngẩn đầu lên mới phát là Lục Thần Hòa, giật mình vài giây, đầu đột nhiên trống rỗng, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, : " đứng sau lưng tôi làm gì?"

      Lục Thần Hòa nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng trước mặt này, tối hôm qua cãi nhau cũng ấy, đột nhiên ngất . Tuy rằng nhớ quá trình thế nào, nhưng lúc yếu ớt nhất này đưa vào bệnh viện. Mới vừa nãy, trong lúc nghe điện thoại, mấy bệnh nhân và người nhà của họ đều khen tìm được người bạn tốt. sổ y bạ ghi là bị viêm dạ dày cấp tính, nửa đêm phát sốt, vật lộn từng chút . Tình hình tối qua như vậy, nếu phải có người phụ nữ gặp nhau hai lần đều cãi nhau, gần như quen biết này, đột nhiên lao đến, biết như thế nào nữa.

      Được tấm chăn nhàng đắp lên từ tận đáy lòng có cảm giác mềm mại còn có cả xúc động, Lục Thần Hòa nhịn được nhìn Thị Y Thần lâu.

      Thị Y Thần bị nhìn cảm thấy tự nhiên, vô thức sờ má cái, mịn màng, trơn bóng có gì khác thường, hung hăng nhìn : "Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua người đẹp sao?"

      Lục Thần Hòa nhìn mấy sợi tóc rối lòa xòa của , khóe miệng cong lên. Ở trong bệnh viện chịu trận cả đêm, chưa đến đầu tóc rối bù, vành mắt thâm quầng, nhìn ra người đẹp so với có chút nào giống nhau.

      Thị Y Thần bị cười nên được tự nhiên, tiếp: "Bác sĩ có thể xuống giường sao? có biết tối hôm qua bị viêm dạ dày cấp tính nên mới ngất xỉu , là tôi cứu , đưa đến bệnh viện. Bác sĩ may là đưa đến đúng lúc, chậm chút nữa dẫn đến loét dạ dày. Loét dạ dày đó biết ? Bác sĩ lúc tỉnh lại, nên tới lui, nghỉ ngơi dưỡng bệnh. còn mau trở về giường nằm? Nếu lại ngất xỉu, tôi cũng có thời gian chăm sóc đâu."

      Lời liên tục ngớt của lọt vào tai người khác lại trở thành loại quan tâm đặc biệt, nơi trái tim giống như được dòng nước ấm rót vào. Lục Thần Hòa cong khóe môi, dùng giọng khàn khàn của mình lên tiếng: "Cám ơn ."

      câu "Cám ơn " giống như thôi miên vậy. Thị Y Thần bị lời của ta làm cho trong lòng có chút kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen thâm sâu như biển của Lục Thần Hòa, hai gò má giống như bị lửa đốt, đột nhiên có chút ngượng ngùng. ho hai tiếng, giả vờ bình tĩnh : "Đừng cảm ơn. Nhớ kỹ mang tiền trả hết cho tôi là được."

      Trong đầu Lục Thần Hòa ngừng ra cảnh người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh mặt mày hớn hở, tối qua đưa đến đây mặt mày cực kỳ hung hăng, tất cả mọi người đều cho là bị Thị Y Thần ngược đãi phải vào bệnh viện, bởi vì miệng của ngừng tính toán chuyện ba nghìn tệ tiền lãi.

      "Cho tôi mượn điện thoại của chút." đột nhiên lấy điện thoại của , bấm dãy số, đầu dây bên kia rất nhanh nhận cuộc gọi, Lục Thần Hòa dặn dò mấy câu đơn giản rồi cúp máy, "Tôi sắp xếp người liên hệ với , tiền áo cưới, tiền thuốc men và tiền nằm bệnh viện đều trả lại cho . yên tâm chỉ nhiều chứ ít hơn."

      Lục Thần Hòa đưa điện thoại di động trả lại cho Thị Y Thần, sau đó đưa tay ấn nút thang máy.

      Thị Y Thần giật mình, kịp lấy lại phản ứng, : " đâu? Bác sĩ sáng nay còn phải làm cuộc kiểm tra, thể xuất viện lúc này."

      mím chặt môi cái, mi tâm cau lại, : "Cám ơn tối hôm qua quan tâm. Từ giờ trở , cần bận tâm nữa."

      " muốn tìm chỗ chết mà. Tại sao tối hôm qua tôi lại cứu chứ?" bực bội liếc cái.

      " Cứ tiếp tục làm cho xong mọi chuyện, đừng quên quay lại bệnh viện tính tiền. Hẹn gặp lại." Cửa thang máy mở ra, Lục Thần Hòa bước vào trong, thang máy đầy người chỉ có thể chứa thêm ta, do dự có nên theo vào .

      đứng phía sau, đột nhiên lại : "Được rồi, mẹ nếu quên chuyện xem mắt vào cuối tuần, bà ấy nhất định lột da ."

      Thị Y Thần sững sờ đứng tại chỗ, đột nhiên có phản ứng trừng mắt nhìn , lúc lâu được lời nào, ", , ..."

      Lục Thần Hòa cười cợt nhã.

      " đừng ! Giày của tôi..." đột nhiên nhớ tới đôi giày của mình, muốn chạy vào thang máy, nhưng cửa thang máy chậm rãi khép lại. Chỉ nhìn thấy Lục Thần Hòa hơi cong khóe môi, trong nụ cười ràng mang theo ý đùa cợt, biến mất sau cánh cửa.

      tuyệt vọng nắm tóc, vội vã ấn nút thang máy bên cạnh. Thị Y Thần xuống lầu, đuổi theo ra cửa bệnh viện, Lục Thần Hòa biến mất từ lâu.

      Thị Y Thần sốt ruột dậm chân, "Chết tiệt! Tôi vẽ vòng tròn nguyền rủa *!"

      * Câu trích từ phim hoạt hình rất nổi tiếng của Trung Quốc “Hỉ Dương Dương và Khôi Thái Lang”. Câu này là do cái trứng gà (Tiêu sái ca) lúc gặp phải chuyện vừa lòng hay nhìn vừa mắt câu này.

      Xoay người quay về tầng bệnh viện, hoàn thành xong sổ sách, lại đón xe đến Hương Khê sơn trang. Thị Y Thần ấn chuông cửa lúc lâu cũng có người nào lên tiếng trả lời, thể làm gì khác hơn là rời , sau đó lái xe trở lại thành phố.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :