1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lại gặp em - Hoa Thanh Thần

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      19: Chạy trốn (1)


      Lục Thần Hòa cao 183cm, cao hơn Thị Y Thần cái đầu. Từ góc nhìn của Thị Y Thần vừa vặn nhìn thấy hai múi cơ bắp nơi phần ngực rắn chắc sau lớp áo choàng tắm của . Bộ ngực màu mật ong vạm vỡ, khỏe mạnh, như như mê người. vô thức nuốt ngụm nước bọt, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào ngực , ánh mắt giống như tia X quang, quét qua từng tấc da thịt của Lục Thần Hòa.

      Đàn ông chết tiệt, tại sao dáng người lại đẹp đến vậy? Những người đàn ông xuất web “nude” thế giới, dáng người đàn ông Trung Quốc sao lại đứng cuối bảng chứ? Tại sao đa số toàn là đàn ông “bụng phệ” là thế nào?

      "Làm phiền tránh đường chút." đỉnh đầu phát ra giọng lạnh như băng.

      "Cái gì?" Thị Y Thần có chút hơi ngẩn ra.

      " đứng cản đường của tôi." Lục Thần Hòa lại lần nữa nhàng cất giọng lạnh như băng.

      Gương mặt Thị Y Thần thoáng chốc nóng lên, lập tức lùi về sau bước dài, liền đụng phải tủ quần áo sau lưng mình.

      Lục Thần Hòa quét ánh mắt liếc nhìn , vào phòng tắm, mang cửa phòng đóng lại cái mạnh.

      nhìn về phía cửa phòng tắm, tay đặt lên ngực, nhắm mắt lại hít hơi sâu. lấy lại bình tĩnh, vừa định bỏ , cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Lục Thần Hòa chớp mắt nhìn , " muốn đâu?"

      Thị Y Thần cảm thấy hoang mang, khỏi chột dạ, cất giọng run run trả lời: "Liên quan...sao?" đâu mắc mớ gì đến ta chứ! Trong đầu dự cảm tốt sắp xảy ra, người đàn ông này phải có ý đồ bịa đặt, dựng chuyện, muốn lừa gạt vơ vét tài sản của đấy chứ?

      "Cố muốn cứ như vậy mà phủi mông bỏ sao?" Lục Thần Hòa tiến về phía .

      Quả nhiên. Người đàn ông này có ý đồ vơ vét tài sản!

      " muốn thế nào?" lùi về phía sau bước. ràng người xui xẻo là , ràng mới là người bị mất trinh tiết cách ràng, vậy mà người đàn ông này lại bày ra bộ mặt như là thiếu tiền ta vậy.

      Lục Thần Hòa bước từng bước về phía . bị dồn ép phải từng bước lùi về sau, bị dồn đến chiếc giường, lập tức bị ngã ngồi mép giường.

      Thị Y Thần ngước mắt lên nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt sâu thẳm bày ra vẻ hứng thú của ta, người đàn ông này ngũ quan tuấn, vóc người cao to, hoàn toàn thua người mẫu nam ở Dubai mà thích nhất, đôi mắt rạng rỡ có hồn, giống như là hắc diệu thạch dưới ánh mặt trời vậy, trông chói mắt.

      Trái tim của bỗng nhiên đập mạnh nhịp, nếu bình thường gặp được đẹp trai thế này, chắc sớm chảy nước miếng thèm khát. Nhưng người đàn ông đẹp trai đến lóa mắt này cũng là người đàn ông vô cùng khó chịu.

      Lục Thần Hòa liếc đôi mắt về phía tấm ga trải giường. thuận theo tầm mắt của nhìn về phía đó, chiếc ga giường trắng tinh tự nhiên có vết hồng hồng xuất . vừa trông thấy vết máu này, cả người ngây ngốc, chết lặng. Muốn xóa sạch màu máu đỏ đau đớn trong mắt của , trong lòng của , như nhắc nhở chính mình rằng trinh tiết giữ gìn suốt hai mươi chín năm, giờ còn nữa rồi. hoảng hốt dời chỗ ngồi, đặt mông ngồi ở đó muốn che vết máu. Thị Y Thần cắn răng : " rốt cuộc là muốn thế nào? Nếu như có ý đồ vơ vét tài sản của tôi, tôi khuyên nên sớm tỉnh lại . Nếu biết điều, để tôi rời khỏi đây, chuyện tối ngày hôm qua, tôi xem như chưa có chuyện gì xảy ra."

      "Vậy sao? xác định là tối hôm qua xảy ra chuyện gì?" đột nhiên rất chờ mong câu trả lời của .

      Mặt đỏ lên, sau đó môi run run, giận dữ : "Chuyện tối ngày hôm qua, phải biết hơn tôi sao?"

      nhíu mày, phía đuôi lông mày lại nét cười. có thể nhận ra được rất để ý đến chuyện phát sinh đêm qua, , rất coi trọng cái màng mỏng kia. ra chẳng có chuyện gì phát sinh cả, nhưng lại hết sức xấu xa chuyện gì cũng cho biết. từ từ bước đến gần Thị Y Thần, đứng trước mặt của , cuối đầu xuống nhìn , khẽ nhếch khóe môi như cười như , nham hiểm : "Đúng vậy, chuyện tối ngày hôm qua, là tôi biết nhiều hơn chút."

      "..." hô hấp Thị Y Thần trở nên phập phồng, tròng mắt nhìn chằm chằm về phía trước như vô hồn. muốn nghe, nhưng rồi lại muốn nhanh chóng biết được chuyện gì xảy ra đêm qua.

      "Tối hôm qua, là mực theo tôi, níu kéo tôi, sống chết cũng chịu buông tha cho tôi. Tôi càng đẩy , lại càng ngừng bám lấy. Ở đây, ở đây," khoa trương chỉ vào ngực rồi lại chỉ vào thắt lưng của mình, "Tất cả đều bị sờ rồi. Fervor, passion and wildness."

      " có thể đừng nữa được !" môi run run, giọng có chút nghẹn ngào.

      đứng lên, hơi nhướng mày, : "Thế nào? Hối hận sao? Bây giờ mới bắt đầu tiếc nuối cái màng mỏng giữ suốt gần ba mươi năm có phải hơi muộn rồi ? Nếu hối hận như vậy, tại sao tối hôm qua lại mực bám lấy tôi chịu buông tha? nên cảm thấy may mắn vì người còn phải gắn liền với cái danh xưng “Lão xử nữ” vinh quang kia nữa, sau đó dù có xem mắt cũng còn bị cười nhạo nữa. Chúc lần sau xem mắt vui vẻ." đứng khoanh tay trước ngực nhìn , biểu cảm có chút lạnh lùng, ngôn ngữ lại giống như châm chọc. Nhìn thấy khóc ra nước mắt, tâm tình của cảm thấy tốt hẳn lên. kỳ lạ là lại cảm thấy vui sướng nỗi đau của người khác.

      Thị Y Thần cắn chặt răng, tức giận đến mức cả người đều run rẩy.

      đột ngột đứng dậy, ngước mắt nhìn chằm chằm vào , hai mắt rơi lệ giống như hai thanh lửa đỏ rực, hướng về phía quát: "Có gì đáng cười?! Chuyện này có tốt đẹp đến mức khiến vui đến vậy? Lẽ nào thủ thân như ngọc, giữ mình trong sạch, coi trọng trinh tiết ở xã hội bây giờ là chuyện vui để mọi người cười nhạo sao? ỷ mình có tướng mạo đẹp đẽ con phục tùng nghe theo, chấp nhận sao? Tôi bám lấy buông là vì làm hỏng gót giày của tôi thôi." phải cái loại phụ nữ uống rượu xong biết tốt xấu chạy theo đàn ông , "Đừng nghĩ rằng có thể lên giường với phụ nữ là vinh quang lắm. nghĩ tất cả mọi người đều giống nhau, mang chuyện có tình cảm rồi lên giường với nhau so với động vật giao phối là giống nhau sao? Loại người như mới là đáng cười. Tôi bảo vệ bản thân mình, mặc kệ là ba năm, ba mươi năm, hay ba trăm năm nữa cũng như vậy, bởi vì tôi là người phụ nữ có lòng tự tôn, tự ái và tự trọng. Tôi giống , có thể tùy tiện lên giường với bất cứ người phụ nữ nào, bởi vì chỉ là loại người tinh trùng chạy lên não cảm thấy vui sướng, giống động vật giao phối. Chỉ có mình quý trọng bản thân, lòng đối với người mình , mới có thể hiểu được cảm giác kích thích khi hai tâm hồn hòa quyện, có tình mới có , mới giống như động vật cứ giao phối mà chẳng có cảm giác gì!" Thị Y Thần gào thét đến khàn cả giọng.

      Lồng ngực như có cảm giác bị vật gì đâm trúng, Lục Thần Hòa kinh ngạc nhìn , mi tâm chau lại, môi mỏng mím chặt, lời nào.

      " màn “mây mưa” đêm qua, tôi xem như mình như bị chó cắn." Giọng lạnh lẽo của vang lên, liếc cái, muốn rời khỏi đó.

      "Chờ chút!" đột nhiên bước đến ngăn lại, mang đống quần áo bẩn trong tay ném cho , vẻ mặt khinh bỉ : "Tối hôm qua ói lên người tôi, bộ đồ của tôi được may ở Italy, xem nên tính thế nào đây?"

      Thị Y Thần nhìn quần áo bẩn trong tay, mùi khó ngửi xông thẳng vào mũi. Chuyện tối hôm qua, chút cũng nhớ, làm gì còn nhớ đến chuyện ói lên quần áo của ta. Chỉ thấy cái loại người bụng dạ hẹp hòi như ta có chút buồn cười, " cũng làm hỏng gót giày của tôi."

      "Ý của là, chuyện giày tự mình giải quyết, chuyện quần áo của tôi, tôi cũng tự mình xử lý sao?"

      "Nếu như muốn tính toán tiền phòng cùng với tiền giặt ga giường, tôi đưa." cắn răng. Giờ phút này, chỉ muốn rời khỏi nơi ác mộng trần gian này càng nhanh càng tốt.

      "Ok, có thể ." Giọng tiễn khách, lạnh lùng mà vô tình.

      Thị Y Thần nhắm mắt lại, mang đống quần áo bẩn ném xuống đất, bước nhanh ra khỏi phòng.

      Chu Kiều Na đứng bên ngoài nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cãi vã, lo lắng áp tai vào cánh cửa muốn nghe chuyện gì xảy ra bên trong, đột nhiên Thị Y Thần mở cửa lao ra, dọa hết hồn, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Hai người các cậu ồn ào chuyện gì?"

      Thị Y Thần kéo Chu Kiều Na, chỉ câu, " Cho tớ năm trăm tệ. "

      Chu Kiều Na tỏ vẻ nghi hoặc, gì, đưa cho năm trăm tệ.

      Thị Y Thần cầm tiền, xoay người bước vào phòng.

      Lục Thần Hòa có chút ngạc nhiên nhìn Thị Y Thần vừa mới bỏ lại quay trở lại, sắc mặt của tái nhợt còn chút máu, chỉ cãi nhau chút trở nên yếu ớt còn sức lực, dáng vẻ cũng xuống dốc trầm trọng.

      đưa năm trăm tệ cho , : " Tiền giặt quần áo và tiền phòng, tiền lẻ cần thối lại." xong, xoay người rời khỏi.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      20: Chạy trốn (2)


      Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, Lục Thần Hòa nhìn chằm chằm vào vết hồng hồng tấm ga giường trắng tinh cùng với năm trăm tệ trong tay mình. Trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả. vốn định mang đau khổ của người khác làm trò vui cho bản thân, ngược lại lại bị đau khổ của người ta làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Tuy rằng cũng phải là người tùy tiện cùng phụ nữ lên giường. Thế nhưng thỉnh thoảng vận động chút lại bị gọi là động vật thích giao phối thế này, trong thời gian ngắn thể tìm được lý do nào để phản bác, thậm chí còn hiểu được tại sao trong lòng lại có ý nghĩ đồng tình. Buồn cười nhất chính là lại bắt đầu muốn hỏi ngược lại bản thân, đúng là dã thú sao? Người phụ nữ gần ba mươi tuổi này làm lòng cảm thấy khó chịu.

      Bỗng dưng, điện thoại trong phòng khách đột ngột vang lên cắt đứt suy nghĩ của . Lục Thần Hòa nhận điện thoại, là quầy tiếp tân gọi đến, "Xin lỗi, làm phiền . Xin hỏi Lục tiên sinh gọi người mang y phục đến đúng ạ?"

      "Đúng vậy." lên tiếng trả lời.

      Cúp điện thoại bao lâu, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.

      Lục Thần Hòa mở cửa phòng, nhìn thấy những người đứng bên ngoài ngẩn ra. nâng khóe miệng, ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại cười nhìn tài xế Tiểu Hàn. tốt, có thể phản bội Boss của mình công khai vậy, ràng là muốn làm nữa mà.

      Tiểu Hàn cúi thấp đầu, lấp bấp : "Xin lỗi, Lục Tổng... Y phục cần..."

      Lâm Uẩn Trạch lên tiếng : "Cậu đừng trách Tiểu Hàn, là tớ bảo ta dẫn đường."

      Đứng phía sau Lâm Uẩn Trạch là người có khuôn mặt dịu dàng, chính là Đường Di. Lục Thần Hòa mở rộng cửa, gương mặt lạnh lùng nhận bộ quần áo, lời, thẳng vào phòng tắm.

      Đường Di đứng ngoài cửa, muốn bước vào. Lâm Uẩn trạch khẽ đẩy , ý bảo vào, lúc này mới bước tới mấy bước quan sát bên trong phòng. Quan sát chút, vài bước, dưới chân đột nhiên vướng phải vật gì đó, suýt chút nữa là ngã xuống đất.

      Lâm Uẩn Trạch đứng phía trước cách đó xa rất nhanh chạy đến đỡ .

      Lúc này, Lục Thần Hòa vừa thay đồ xong, mở cửa phòng tắm, vừa vặn bắt gặp màn như vậy. Lâm Uẩn Trạch giống như vừa chạm phải điện, lập tức đẩy Đường Di ra. Đường Di bĩu môi, tỏ vẻ như có chuyện gì xảy ra.

      Lục Thần Hòa cũng xem như chưa nhìn thấy gì, thờ ơ xoay người về phía chiếc ghế , nhặt bộ quần áo bẩn dưới đất lên, cất vào túi.

      Đường Di nhìn thoáng qua vật dưới chân mình, thứ vừa khiến bị vướng chân suýt chút nữa ngã là đôi giày cao gót của phụ nữ. cuối người xuống nhặt nó lên, tò mò quan sát đôi giày bị gãy gót này.

      Lâm Uẩn Trạch liếc mắt nhìn đôi giày gãy gót kia, hình như từng gặp qua rồi. đất còn có đầy tiền, hình ảnh quen thuộc khiến Lâm Uẩn Trạch nhớ lại màn ở K.O tối hôm qua, rất giống chuyện tối hôm qua, Lục Thần Hòa nhanh đến giật lại đôi giày.

      Đường Di hơi nhướng mi, khóe miệng nhếch lên, : "Làm gì vậy?"

      Trong phút chốc, cả căn phòng lớn cực kì yên tĩnh, đến tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rất ràng.

      Lục Thần Hòa thấy Lâm Uẩn Trạch cầm đôi giày tay, môi mỏng mím chặt, lời nào, bước nhanh tới chỗ Lâm Uẩn Trạch đưa tay giật lại đôi giày, tiện tay ném sang bên.

      Vẻ mặt Đường Di rất bình tĩnh đưa mắt nhìn về phía chiếc giường gần chỗ phát đôi giày, từ từ quan sát. Ánh mắt vừa vặn rơi vào mớ hỗn độn giường. tấm ga giường trắng tinh có mảng đỏ tươi, đẹp đến mức cực kỳ chói mắt.

      Lâm Uẩn Trạch chịu đựng được nữa, cuối cùng nhìn sang Lục Thần Hòa, tức giận : "Cậu câu có được ?"

      " cái gì?" Lục Thần Hòa nhíu mày nhìn ta.

      "Hai người các cậu sắp đính hôn rồi, có thể đừng ấu trĩ như vậy nữa được ? Hở tí là tìm người khác hòa giải. Cậu có biết , Đường Di suốt đêm qua ở lại nhà cậu có về nhà. Sáng nay biết tin tức của cậu, ấy là người đầu tiên chạy đến. Cậu có biết là tớ và Đường Di rất lo lắng cho cậu !" Lâm Uẩn Trạch thể chịu đựng được Lục Thần Hòa đối xử lạnh lùng với Đường Di như vậy, giọng cao hẳn lên.

      "Lo lắng cho tôi chuyện gì?! Sợ người lớn như tôi lạc sao, hay sợ tôi thế nào? Em đến tột cùng là đợi tôi, hay là đợi người khác?" quay sang Đường Di hỏi.

      Đường Di nhướng mày, mở miệng.

      "Lời cậu là có ý gì, ở nhà của cậu đợi cậu còn có thể đợi ai?" Lâm Uẩn Trạch biết tại sao lại tức giận đến vậy.

      " ? ấy tự nguyện chờ, là chuyện của ấy. Tớ muốn về nhà, là chuyện của tớ. Đây từ đầu đến cuối đều là chuyện giữa tớ và ấy, cần cậu quan tâm!" Lần đầu tiên, Lục Thần Hòa với Lâm Uẩn Trạch những lời giấu kín tận đáy lòng. ràng quan tâm người ta như vậy, vì sao lại chịu đứng ra Đường Di.

      Lâm Uẩn Trạch đầu tiên là ngẩn ra. Rất nhanh, mang tất cả mọi chuyện cất giấu tận đáy lòng bộc phát ra hết, "Cậu nghĩ rằng tớ quản chuyện giữa hai người?! Là tớ ăn no nên rảnh rỗi có chuyện gì làm?! Từ đây về sau nếu cậu rảnh cùng Đường Di, xin vui lòng đừng gọi điện thoại cho tớ nữa, thế giới chỉ có mỗi cậu Lục Thần Hòa mới là người bận rộn, lẽ nào Lâm Uẩn Trạch tớ đây rảnh rỗi sao, có chuyện gì làm sao?" ta quay sang Đường Di , "Sau này nếu ta có thời gian cùng em, em cứ điện thoại thẳng với ta. Nếu lần sau ta chịu cùng em, em hãy chia tay ta !"

      Lâm Uẩn Trạch vừa xong, Đường Di vẫn giữ được vẻ bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ta, trong mắt chứa loại đau khổ thể giải thích được.

      Lâm Uẩn Trạch cố nén tình cảm trong lòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng phát điên. cắn răng, thể kiềm lòng được, tiếp tục mắng: "Kết hôn phải đợi qua ba mươi tuổi mới được sao? Hai người các cậu nếu muốn kết hôn, làm ngay , nếu muốn, dẹp ! Chẳng có chuyện gì liên quan đến tớ?! Cậu nghĩ rằng tớ là thằng đáng chết thích bị kẹt giữa hai người sao?! Tớ con mẹ nó chính là ăn no rảnh tỗi, 'bắt chó cày' xen vào việc của người khác! Từ giờ trở , chuyện của hai người các cậu hoàn toàn liên quan đến Lâm Uẩn Trạch tớ đây, các cậu muốn làm thế nào, đừng làm phiền tớ là được! Còn nữa, đây là tiền hôm qua cậu ném , giờ cũng trả lại cho cậu."

      Trút giận xong, Lâm Uẩn Trạch mang xấp tiền ném trước mặt, xoay người bỏ quay đầu lại lần.

      Đường Di giống như tượng gỗ, đứng yên chỗ hề nhúc nhích, giống như bị chuyện gì đó đả kích rất nặng.

      Trong mắt Lục Thần Hòa, vẫn luôn là người như vậy, luôn luôn im lặng, giọng trong trẻo ngọt ngào, ngoại trừ dịu dàng trầm ổn, để lộ động tác dư thừa nào.

      Lục Thần Hòa đến trước mặt , : "Em nghĩ kỹ lại xem, nhất định phải đính hôn với tôi sao?"

      Đường Di chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn ta, cực kì bình tĩnh : "Ừ."

      Nghe câu bình thản "Ừ" của , Lục Thần Hòa thể tin nổi cười lạnh tiếng, giây sau đó có cảm giác máu dồn lên đỉnh đầu, chịu đựng được quát: "Cậu ta vẫn luôn ngốc nghếch như vậy, nhìn ra được là tôi dốc hết lòng muốn tác hợp cho hai người, em vẫn cố tình cùng ta giả ngốc sao?! Ok, chỉ cần em thấy hối hận, tùy em thôi."

      Nụ cười nhàn nhạt khóe môi Đường Di vụt tắt, vỗ vỗ vai , : "Thấy sao là tốt rồi, em còn có việc, phải trước." xong, xoay người, lẳng lặng rời khỏi, giống như chưa bao giờ xuất ở đây vậy.

      Căn phòng lớn trong phút chốc trở lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có.

      Lục Thần Hòa tay run run châm điếu thuốc, ngừng điên cuồng tới lui trong phòng. Lại là thế này, chuyền qua chuyền lại cuối cùng bóng vẫn nằm trong tay . nhìn Tiểu Hàn, sau đó mới lấy lại tinh thần.

      "Lục tổng, phải sao?" Tiểu Hàn đứng ở cửa cẩn thận hỏi.

      Lục Thần Hòa trừng mắt liếc Tiểu Hàn, Tiểu Hàn nhanh chóng cúi đầu, dám câu nào.

      Gương mặt tuấn đen lại, Lục Thần Hòa nhặt đôi giày cao gót dưới chiếc ghế lên, nhìn chút, ngay cả vật rơi dưới đất cũng nhặt lên nhét vào túi áo, mang theo chúng rời khỏi khách sạn.

      Tiểu Hàn cúi thấp đầu theo ở phía sau, trong lòng lẩm bẩm: lần này Lâm đẹp trai hại chết ta rồi. Sau này Lâm đẹp trai kia có “quyến rũ” , cũng tiết lộ chỗ ở của tổng giám đốc.

      Thanh toán toàn bộ chi phí ở quầy tiếp tân xong, Lục Thần Hòa đột nhiên nhìn Hàn : "Đưa chìa khóa xe cho tôi."

      Tiểu Hàn khẽ run, sau đó nhanh chóng lấy chìa khóa đưa cho Lục Thần Hòa.

      Lục Thần Hòa nhận chìa khóa xe, trực tiếp thẳng đến bãi đậu xe khách sạn.

      Tiểu Hàn theo sau, sau đó Lục Thần Hòa ngồi vào ghế lái. Tiểu Hàn trong lòng lo sợ, hỏng rồi.

      Lục Thần Hòa mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe, đạp chân ga, xe nhanh chóng lao nhanh thoáng chốc cách bãi đậu xe khoảng mười mét.

      Đến lúc Tiểu Hàn có phản ứng, ông chủ sắp lái xe rời khỏi đó.

      ta đau khổ gọi tiếng: "Lục tổng..." ba chữ "Chờ tôi với." chưa kịp ra, liền nhận lấy ánh mắt giết người của ông chủ.

      "Tự gọi taxi mà trở về công ty được than vãn." Lục Thần Hòa hạ cửa kính xuống, ném ra câu lạnh như băng, liền lái xe nhanh chóng rời khỏi, chỉ để lại phía sau làn khói dần dần tan biến trong khí.

      Tiểu Hàn lúc này mới ý thức được lần này chạm đến giới hạn, vượt quá bổn phận. Ở công ty, có người nào biết nội tâm Lục tổng sâu đoán được. biết ông chủ của mình ghét ai là trả lại gấp đôi. ta than khổ: "Ông chủ, quá độc ác rồi. Ở đây cách công ty rất xa…" Quên , than vãn than vãn, ta sờ sờ túi tiền, chỉ có mấy đồng tiền xu, ví tiền rơi ở xe mất rồi. Xem ra ông trời cũng bắt đầu làm khó ta rồi, muốn đón xe quay về, là chuyện thể nếu chỉ với bao nhiêu đây tiền.

      Nếu muốn chết ở nơi này, chỉ còn cách duy nhất, đón xe buýt rồi đổi trạm liên tục quay về công ty.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      21: Dì cả (1)


      * Có thể hiểu là kinh nguyệt.

      Thị Y Thần kéo Chu Kiều Na chạy thẳng mạch ra khỏi khách sạn mới dừng lại.

      Chu Kiều Na vỗ ngực, ngừng thở dốc, " nghĩ ra là sau khi được “thoải mái”, cậu lại có...thể lực... kinh người... đến như vậy..."

      Thoải mái gì chứ? Tình trạng bi thảm của chỉ trong lòng mới hiểu . Dù chỉ giây thôi cũng muốn nhớ đến nơi kinh khủng này.

      Cuối cùng Chu Kiều Na cũng lấy lại được nhịp thở, : "Xe của tớ đậu ở phía đối diện."

      Hai người bước vào trong xe, Chu Kiều Na khởi động xe, chậm rãi được đoạn, mới : "Nhanh cho tớ biết tình hình chiến đấu tối hôm qua nào."

      Thị Y Thần dựa đầu vào ghế, vẻ mặt xuống tinh thần, : "Tình hình chiến đấu gì chứ? Căn bản là tớ chẳng nhớ chuyện gì cả."

      "Hả? phải chứ, chàng đẹp trai kia nhìn thắt lưng ràng rất có lực. Lần đầu tiên quan trọng như vậy mà cậu chuyện gì cũng chẳng nhớ là thế nào? thể nào." Chu Kiều Na tin.

      "Tớ lừa cậu làm gì? Hôm qua, ngay cả việc làm thế nào đến được khách sạn tớ cũng biết."

      "Hả? nhớ được gì sao? thể nào. Đêm qua tớ nhìn thấy cậu sống chết bám theo chàng đẹp trai đó, kéo áo ta, sau đó còn cùng ta lên taxi nữa. Tớ còn tưởng đầu óc cậu được khơi thông rồi chứ. Làm cả buổi, cậu lại hoàn toàn biết gì. Cậu tưởng nhầm ta là tớ đấy chứ? Dáng người của tớ chuẩn hình chữ S quyến rũ chết người thế này, cậu cũng có thể nhìn lầm được sao? Cậu cũng biết đùa."

      "Cái gì?! Tối hôm qua cậu nhìn thấy tớ lôi kéo ta?"

      "Đúng vậy, cậu cứ chạy theo lôi kéo ta, sau đó cùng ta lên xe, cậu còn dùng thân để mở cửa xe nữa, cho người ta , tớ nghĩ là cậu “ngã giá” với ta..."

      "Tớ X..." Thị Y Thần buông lời thô tục, nếu phải Chu Kiều Na lái xe, muốn bóp chết phấn khích quá mức của bạn, "Tớ làm sao có thể ngã giá với ta chứ?! Tớ có , nhưng tớ phải “phí qua đêm” với ta, tớ chuyện sửa giày. Cậu xem bộ dạng tớ thế này có thể tìm loại người như ta sao? Tớ khinh! Nhưng tất cả những chuyện này quan trọng! Quan trọng là, cuối cùng cậu có phải là bạn của tớ hay ? Cậu thà đứng trơ mắt nhìn tớ cùng người đàn ông xa lạ rời khỏi đó, cũng ngăn tớ lại lần? Cậu có biết là thứ quý giá nhất của tớ... lần đầu tiên còn nữa rồi."

      "Nhưng mà tối hôm qua lúc tớ hỏi cậu muốn món quà sinh nhật gì, cậu muốn đàn ông."

      "Tớ..." Thị Y Thần nghẹn lời, những lời này nhớ rất . cắn môi, còn : "Dù sao cậu cũng nên theo tớ chào hỏi người ta tiếng."

      "Haiz, tớ đâu biết là rốt cuộc cậu nghĩ cái gì. Ngày hôm qua ra khỏi đó thoải mái, cậu đột nhiên biến mất, tớ nghĩ cậu rời khỏi quán trước rồi, kết quả ra khỏi K.O. cũng có thấy cậu. Tớ còn hết mấy con phố gần đó để tìm, quay về chỗ cũ đợi lúc, ai biết vừa đứng ở trước cửa thấy cậu cùng người đàn ông lôi kéo nhau ra khỏi K.O, còn bước lên taxi nữa. Cậu giống như muốn cùng người ta thuê phòng ấy, cậu xem nếu như ở hoàn cảnh đó cậu làm thế nào? Tình huống lúc đó, đổi lại người khác cũng làm như vậy thôi."

      "Ta X..." Thị Y Thần cảm thấy lòng như chết lặng. Càng , càng cảm thấy khó chấp nhận, càng có suy nghĩ muốn chết quách cho xong. ngừng gõ đầu mình, thực hiểu nhau lắm, "Bạn thân à, tối hôm qua đột nhiên tớ rất khó chịu được ? Dạ dày của tớ cứ nhộn nhạo cả lên, vì vậy phải vào toilet. Trùng hợp gặp được hai người đàn ông cãi nhau, người trong đó chính là ta. Tớ chỉ câu bảo hai người họ nhường đường, kết quả bị ta tát cái ngã lăn ra đất gót giày cũng vì thế mà bị gãy. Vì chuyện chiếc giày, tớ cãi nhau với ta, kết quả ta quăng xấp tiền vào mặt tớ. Cậu cũng biết đó là đôi giày do Leone dạy tớ làm, tớ xem nó như bảo bối của mình. Vậy nên tớ mới đuổi theo ta buông, tớ làm sao vì chuyện muốn lấy chồng mà làm ra cái loại “tình đêm” đó được chứ?"

      Hình ảnh tiền mặt giống như mưa bay đầy trời ngừng lẩn quẩn trong đầu của .

      "Ra là vậy... Cậu cũng nên nhớ chút, ít ra ta rất đẹp trai, cũng có rất nhiều phụ nữ lân la đến bắt chuyện, lần buôn bán này cậu có lời rồi." Chu Kiều Na chỉ có thể cười khan.

      "Nhờ lời chúc “tốt lành” của cậu." Thị Y Thần dùng tay ấn mạnh lòng ngực, sợ mình nhịn được mà phun ra ngụm máu tươi.

      "Được rồi, vừa rồi cậu cãi nhau với chàng đẹp trai kia, có chuyện gì xảy ra vậy?"

      " có gì." muốn nhắc đến chuyện xảy ra trước đó nữa, đánh mất món đồ quý giá nhất mà bản thân giữ gìn hai mươi chín năm, còn bị người ta cười cợt, chúc mừng vì được giải thoát khỏi cái danh lão xử nữ, đây mới là sỉ nhục lớn nhất.

      Chu Kiều Na hiểu tại sao bạn lại buồn phiền vì chẳng nhớ được gì, vừa lái xe vừa thoải mái với Thị Y Thần: " ra lần đầu tiên nhớ cũng phải là tốt, lần đầu tiên rất đau, thoải mái chút nào, thậm chí có lúc còn cảm thấy sợ hãi. Cậu như vậy có bóng ma trong lòng."

      nghiêng đầu nhìn về phía Chu Kiều Na, mặt thoáng chốc đỏ lên, im lặng hồi lâu mới : "Hỏi cậu chuyện nghiêm túc, lần đầu tiên của cậu, cái kia nhiều ?"

      "Cái gì nhiều ?" Chu Kiều Na nghe .

      "Chính là...chảy máu đó."

      "À, cái này… nhiều lắm."

      " nhiều lắm? !" Thị Y Thần vừa nghe xong, lòng bỗng nhiên trầm xuống. cắn môi, trong đầu phản ứng rất nhanh, vì sao máu của giống như kinh nguyệt đến ấy, “nước mắt chảy thành sông”?

      "Ừ, chút. chính xác, chỉ là ít tơ máu mà thôi, thế nhưng có cảm giác rất đau, rất trướng, nhưng mà, qua ngày hôm sau là tốt lại thôi. tại rất nhiều tự mình đánh mất lần đầu tiên, hoặc là do hoạt động quá mạnh vân vân. Cậu còn có thể nhìn thấy máu xử nữ, hai mươi chín năm qua giữ gìn rất tốt." Chu Kiều Na cười cười.

      gì chỉ liếc mắt.

      Nhưng những lời Chu Kiều Na nắm bắt rất nhanh. Phía dưới rất đau, có, rất trướng, cũng có, có cảm giác chỉ là cảm giác đau như kinh nguyệt đến mà thôi.

      xoa xoa phần bụng đau ỉ của mình, buồn rầu : "Đúng như cậu bụng của tớ có đau chút, thắt lưng và chân cảm thấy rất mỏi, với lại còn có sức."

      "Đau bụng?" Chu Kiều Na liếc mắt nhìn bụng của , nở nụ cười khó hiểu, ám muội như đùa cợt lại nổi lên, "Thắt lưng và chân mỏi vô lực đều rất bình thường, cậu đau bụng vậy... Ha ha, đến cuối cùng cậu và chàng đẹp trai đó tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt mới có thể khiến cho bụng cậu đau vậy."

      "Tớ ngất mất!" Cái gì kịch liệt? hoàn toàn chút ấn tượng nào. rất khó chịu.

      "Haiz, ngày mai tốt thôi. Ngày mai nếu như còn khó chịu, cậu đến bệnh viện tìm bác sĩ ." Chu Kiều Na liên tục cười ngừng.

      "Tớ xin cậu, cậu đừng cười có được ?" mệt mỏi liếc mắt.

      "Được được được, cười. Hì hì... Bây giờ cậu muốn về nhà hay về cửa hàng?" Chu Kiều Na cố nhịn cười .

      Về nhà, nếu may gặp phải mẹ , cả đêm có về nhà, chắc chắn bị tra hỏi tới tấp. phiền lắm rồi, nếu lại nghe thêm trận giáo huấn nữa, nhất định điên mất. Thị Y Thần mệt mỏi : "Đưa tớ về cửa hàng , vẫn còn nhiều việc chờ tớ giải quyết."

      Lúc bận rộn, có thời gian nghĩ đến việc mình ăn chơi sa đọa thế nào.

      "Được." Chu Kiều Na lái xe, lòng vòng lúc, lái đến Jessie' s.

      đường , Chu Kiều Na nhận được cuộc gọi từ trường học, đưa Thị Y Thần về tiệm, liền vội vội vàng vàng rời khỏi.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      22: Dì cả (2)


      Thị Y Thần vừa đẩy cánh cửa, Lưu Sa Sa liền chạy đến chào đón, : "Jessie, sáng sớm Nhạc tổng của K.O. gọi điện thoại đến, chị tối hôm qua bỏ quên túi xách trong toilet, khi nào chị có thời gian qua đó lấy lại. Hôm nay có hai chiếc áo cưới vừa mới được đưa đến, vị khách đến hối thúc bản thiết kế. Còn có chuyện nữa, dì gọi điện thoại đến nếu có nhìn thấy chị, nhắn chị lập tức gọi điện thoại về nhà."

      "Được, chị biết rồi." Thị Y Thần cuối cùng cũng yên tâm, túi xách để ở K.O cũng tốt. Tuy ném tiền là việc , nhưng đánh mất chứng minh thư và thẻ ngân hàng trong túi xách mới là chuyện lớn. Đúng là đêm qua có về nhà, mẹ liền tìm đến cửa hàng.

      định vào phòng làm việc đột nhiên Lưu Sa Sa kinh ngạc gọi tiếng, "Jessie, sao hôm nay chị lại “dép lê” thế kia?"

      vừa cuối đầu nhìn, đúng là chân mang đôi dép lê của khách sạn.

      Chết tiệt! để quên đôi giày bảo bối ở lại khách sạn rồi.

      Thị Y Thần vò tóc, vội vã chạy vào phòng làm việc. gọi đến 114*, hỏi số điện thoại của khách sạn mình vừa rời khỏi. Chỉ lúc sau, điện thoại được kết nối, có chút nôn nóng : "Xin chào, tôi là người khách thuê phòng số 2202 của khách sạn tối hôm qua. Tôi muốn hỏi chút, sáng nay lúc nhân viên quét dọn phòng, có nhặt được đôi giày cao gót nào , trong đó có chiếc bị gãy gót."

      *114: tổng đài hỗ trợ, tư vấn của Trung Quốc.(ví dụ: truy vấn số điện thoại, đặt phòng hoặc đặt vé máy bay, tìm đường…)

      Đầu dây bên kia bảo đợi lúc, lâu sau đó có trả lời: "Xin lỗi tiểu thư, nhân viên khách sạn họ thấy đôi giày nào cả. Chắc là bạn trai của lúc rời khỏi đó mang rồi, có thể hỏi lại bạn trai của xem."

      "Bạn trai?" Thị Y Thần ngẩn ra, ngực phập phồng, có phải nhắc đến cái tên đàn ông chết tiệt đó ? vội vàng hỏi: "Vậy xin hỏi khách sạn có điện thoại của ta ?"

      Đầu dây bên kia bỗng im lặng lúc, "Tiểu thư... xin lỗi..."

      ra lời vừa ra khỏi miệng, Thị Y Thần thấy hối hận, câu "cảm thấy xấu hổ", nhanh chóng cúp điện thoại.

      buồn rầu ngồi xuống ghế. nhân viên nghe điện thoại chắc chắn khinh thường . Mọi người đều ta là "bạn trai" của , vậy mà làm sao lại có thể hỏi ngược lại số điện thoại “bạn trai” của mình được chứ? Chuyện này ngoại trừ nam nữ muốn làm chuyện “tình đêm” cùng nhau thuê phòng còn cách giải thích nào phù hợp hơn.

      là thất bại! là mất mặt! Tại sao mọi chuyện tồi tệ đều đổ ập lên đầu của thế này?

      Đấm ngực giậm chân, nội tâm gào khóc lúc lâu, nhớ đến việc phải gọi cho mẹ mình báo tiếng, bấm điện thoại nhà. Chỉ lúc sau, giọng dịu dàng vang lên: "A lô, xin hỏi muốn tìm ai?"

      Nàng ừ tiếng: "Mẹ, là con."

      Giọng dịu dàng lập tức chuyển thành giọng khác trong trẻo, cao vút như sư tử Hà Đông gầm: "Ôi, nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng cũng biết lên tiếng rồi. Tối hôm qua con chết ở đâu đêm, cả đêm về nhà? Con còn biết phải gọi điện thoại trở về báo bình an sao? Gọi vào điện thoại của con tắt máy, gọi đến cửa hàng nhân viên con làm. phải là tối hôm qua mẹ bảo con xem mắt sao, con xem con làm ra chuyện gì? Dì Dương của con tối hôm qua điện thoại đến , đối phương con buông ra lời lẽ thô tục với gia đình họ. Con muốn làm khó mẹ đúng ? Có thể lời lẽ thiếu lịch với gia đình người ta? Con xem cái mặt già này của mẹ phải giấu ở đâu đây? Con ..."

      Bà Thị câu là chất vấn câu, khiến cho Thị Y Thần muốn mở miệng cũng có cơ hội. xoa huyệt Thái Dương mơ hồ có cảm giác đau nhức, chỉ còn cách chen ngang lời của bà Thị: "Mẹ, nếu mẹ muốn nghe giải thích con cúp điện thoại đây."

      Bà Thị lập tức ngừng trách mắng, "Bắt đầu giải thích."

      "Con của mẹ hôm qua được cả nhà người ta ra sức 'Ca ngợi'."

      “Ra sức ca ngợi cái gì?"

      " gần ba mươi mà vẫn còn là xử nữ."

      "... Đây là ." Bà Thị im lặng lúc lâu mới phun ra được bốn chữ.

      Tiếp theo, Thị Y Thần thuật lại toàn bộ cầu "Thông báo tuyển dụng bảo mẫu" của gia đình bên kia, "Nếu ưu điểm duy nhất này phù hợp với cầu của bọn họ, gia đình họ có lẽ bỏ thời gian để xem mắt cùng con của mẹ đâu."

      Đầu dây bên kia im lặng lúc lâu, gọi tiếng, mới nghe tiếng bà Thị hỏi: "Vậy cuối cùng con làm thể nào để có thể 'An ủi' gia đình người ta?"

      “Thiết kế sao? có những người như chúng tôi, con mẹ nó các người phải ‘khỏa thân’ rồi sao?!” lặp lại lời ngày hôm qua mình .

      Ở đầu dây bên kia, bà Thị bỗng chốc hiểu ra, mắng: "Con mẹ nó? Con chỉ biết mắng mỗi ba chữ ‘con mẹ nó’ thôi sao? Mẹ nó mẹ dạy con là những lúc thế này phải đáp trả ít nhất bốn chữ 'Con mẹ mấy người', khí thế khác hẳn! Lại còn có nhà cực phẩm như vậy, nếu như tối hôm qua lão nương ở đó, nhất định “xử” cho bọn họ biết thế nào là mặt đỏ hơn hoa." Sau đó, trong điện thoại chỉ nghe tiếng bà Thị ngừng oán giận, liên tục mấy câu trong Tam Tự kinh, cuối cùng quên an ủi con cưng, "Buổi tối trở về sớm chút, mẹ nấu canh gà cho con hạ hỏa."

      dòng nước ấm áp chầm chậm rót vào lòng Thị Y Thần, con cái mãi mãi là bảo bối của mẹ.

      Cúp điện thoại, Thị Y Thần duỗi người cái, quyết định K.O. trước. Lấy túi xách về rồi tính.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      23: Dì cả (3)


      Uống canh gà tình của mẹ xong, trong lòng Thị Y Thần cảm thấy được an ủi phần nào. Thế nhưng trong người vẫn cảm thấy khó chịu, có cảm giác “máu xử nữ” trong người hề giảm , ngược lại càng ngày càng ra nhiều hơn. là giống như “dì cả” ghé thăm vậy, nước mắt chảy thành sông.

      Sáng hôm sau, lúc làm, ngồi ngẩn ngơ trước bàn làm việc gần nửa giờ đồng hồ, làm được chuyện gì. Bụng dưới có cảm giác đau đớn mơ hồ, đau đến mức trán rịn cả mồ hôi. Thậm chí còn dám rời khỏi bàn làm việc, bởi vì cảm giác người giống như có thủy triều chảy qua khiến cảm thấy choáng váng.

      Lưu Sa Sa vào báo cáo công việc, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt còn tí máu của giật mình, : "Jessie, chị sao chứ? Sắc mặt của chị được tốt lắm. được, chị nên đến bệnh viện tìm bác sĩ khám chút mới được."

      Nhắc đến bác sĩ, Chu Kiều Na cũng từng với , nếu máu càng ngày càng chảy nhiều, đề nghị nên đến bệnh viện kiểm tra lại. Chuyện lại phát sinh thêm chuyện, khiến muốn chết cho xong. Thị Y Thần gật đầu, dặn dò công việc, rồi cầm lấy túi xách bước ra khỏi cửa tiệm, bắt chiếc taxi thẳng đến bệnh viện dành cho bà mẹ và trẻ em.

      Trước kia rất ít bị bệnh, ít đến bệnh viện, đứng xếp hàng ở bệnh viện mấy giờ đồng hồ, khó khăn lắm mới lết được vào đến phòng khám. Trong phòng khám bệnh có mấy người khẽ liếc nhìn .

      Bác sĩ là người lớn tuổi, tuổi trạc tuổi mẹ , hỏi mấy câu hỏi “riêng tư” nhưng sắc mặt hề thay đổi. Mặt khác lại cầu mấy đến khám bệnh phải nằm tư thế khá kỳ lạ ghế để kiểm tra. Nghe tiếng kêu la thảm thiết của mấy người đến khám, trong lòng Thị Y Thần cũng khỏi có cảm giác rét mà run.

      Trước mặt có mấy cũng ngoại lệ, tất cả đều là mang thai ngoài ý muốn. Vị bác sĩ già ngừng hỏi hỏi lại cùng vấn đề, lặp lại kết quả khám bệnh "Về nhà uống thuốc, tuần sau quay lại kiểm tra. Nếu có vấn đề gì, chuẩn bị làm phẫu thuật lấy thai ra."

      Cuối cùng cũng đến lượt Thị Y Thần, bước đến trước bàn ngồi xuống. Vị bác sĩ đẩy kính cái, nhìn thoáng qua tên sổ bệnh án, hỏi lại câu hỏi giống như hỏi những người khác: " cảm thấy khó chịu ở đâu?"

      Đáy lòng Thị Y Thần dâng lên cảm giác chua xót, cổ họng lại như bị nghẹn thể thành lời.

      Vị bác sĩ nhìn thấy như vậy, nét mặt trở nên nhu hòa hơn chút, : "Đừng khẩn trương, lần đầu như vậy, lần sau quen thôi."

      thở phào nhõm, nhưng vẫn lo lắng rằng: "Khuya ngày hôm trước... Tôi có làm “chuyện ấy”... Ngày hôm sau phía dưới ngừng chảy máu, biết có phải cơ thể của tôi có vấn đề gì hay ?" thẹn đỏ mặt, muốn đến bệnh viện, đối mặt với bác sĩ, loại chuyện thế này rất khó mở miệng.

      Vị bác sĩ nghe xong, lại đẩy kính mắt cái, nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Kỳ kinh nguyệt lần trước là lúc nào?"

      "Kinh nguyệt lần trước... khoảng đầu tháng tư, nếu cụ thể ngày, tôi nhớ được."

      Bác sĩ vừa ngồi ghi lại bệnh án, vừa hỏi: "Đúng khoảng tháng. có kiểm tra trước ở nhà xem mình có mang thai hay là chưa?"

      "Mang thai?" Thị Y Thần hiểu.

      "Nếu như trước đó kiểm tra có mang thai, sau đó xuất tượng xuất huyết, có thể là dấu hiệu sinh non." Vị bác sĩ giải thích.

      thể nào...mới trúng thưởng lần, sau có thể sinh non sớm như vậy, bất hạnh đến vậy chứ...

      Sắc mặt Thị Y Thần vốn trắng lại càng nhợt nhạt hơn, trong lòng cảm thấy lo lắng, thành trả lời bác sĩ, " có kiểm tra qua, bởi vì chuyện ấy mới xảy ra vào khuya hôm trước thôi..." Thẹn đến chết người.

      Vị bác sĩ nhìn , lại đẩy mắt kính, hỏi: "Ngoại trừ khuya ngày hôm trước, trước có làm chuyện đó ?"

      " có. Khuya ngày hôm trước là lần đầu tiên, mặc dù chảy máu là chuyện bình thường, nhưng mà ngờ càng chảy càng nhiều..." Giọng của càng ngày càng , đến mức thẹn quá nên cúi đầu xuống.

      Trong phòng lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.

      Giọng của vị bác sĩ kia có chút kỳ lạ "À" tiếng, sau đó lại hỏi: "Có đau bụng ?"

      "Rất đau."

      "Đau thế nào?"

      "Có chút giống như kinh nguyệt đến vậy."

      "Máu chảy ra thế nào? Có xuất huyết trắng ?"

      " có. Giống như máu xuất trong kỳ kinh nguyệt vậy."

      Vị bác sĩ ghi lại xong, nhàn nhạt : " có gì, chỉ là đến tháng thôi. Tôi kê cho ít thuốc trị đau bụng kinh."

      "Đến tháng?" Thị Y Thần như thể tin được.

      "Đúng, là đến tháng thôi."

      "Vậy phải là do lần đầu tiên... bị rách mà chảy máu sao?"

      " thế này, màng trinh là tấm màng mỏng nằm trong đạo, nằm giữa mô liên kết có các mạch máu. Phần lớn ở lần đầu tiên quan hệ bị rách, xuất tượng xuất huyết gây đau đớn. Bởi vì mỗi người mỗi khác, có người chảy máu, có người chảy máu, đa phần chảy ít máu, xuất huyết nhiều như đến tháng. Nếu xuất tượng xuất huyết nhiều, kéo dài liên tục trong thời gian dài, chuyện cần lo lắng là tử cung xuất huyết. Theo lời tính từ lần đến tháng lần trước, vừa đúng kỳ."

      "Tôi chỉ là đến tháng thôi sao?"

      "Đúng vậy. Chuyện này rất bình thường, giống như chu kỳ mỗi tháng của thôi, rất nhiều người lầm tưởng lần đầu tiên chảy máu rất nhiều. Nhưng mà đa phần đều là những bé chưa trải qua những chuyện thế này. đến từng này tuổi rồi, xuất loại vấn đề này lại lầm tưởng sinh non…" mặt vị bác sĩ kia vẫn có biểu cảm gì, nhưng lại thoáng nụ cười trêu đùa, Thị Y Thần tỏ ra thoải mái ngồi chờ nhận đơn thuốc vị bác sĩ kia đưa cho , " sao, sau này rảnh rỗi tôi lên mạng tìm hiểu thêm về vấn đề này.”

      Mấy trẻ tuổi vây xung quanh cửa chờ đến lượt mình, vốn mặt họ lên vẻ phiền muộn cùng lo âu, nhưng ngồi xem quá trình khám bệnh của Thị Y Thần, tinh thần họ nhỏm hơn chút, thậm chí có người nhịn được bật cười.

      Tình hình như vậy khiến Thị Y Thần xấu hổ. Bị nhiều người xa lạ như vậy biết mình đến từng này tuổi mới trải qua lần đầu tiên, đến tháng lại nghĩ nhầm thành vì lần đầu tiên nên mới xuất huyết, thực là mất mặt.

      "Cảm ơn bác sĩ." cầm đơn thuốc, che nửa khuôn mặt rất nhanh rời khỏi phòng khám.

      Sau khi rời khỏi bệnh viện, cả người nhõm rất nhiều.

      nhớ lại chút, đột nhiên cũng nở nụ cười. Hóa ra chỉ là kỳ kinh nguyệt đến mà thôi, suýt chút nữa dọa chết rồi. lão bà dốt nát mà, ngốc ngếch. Sắp đến tuổi ba mươi, ngay cả loại chuyện thế này cũng biết , tự mình gây ra chuyện mất mặt làm cho người khác chê cười. Haiz, nhưng mà điều quan trọng nhất là có chuyện gì là tốt rồi. Ít ra cũng có thể yên tâm, lo chỉ lần mà mang thai ngoài ý muốn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :