1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lại gặp em - Hoa Thanh Thần

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 10: Dịu dàng (2)

      “Cậu chết !* Cái gì mà kết hôn, chị đây ràng vẫn ở tuổi ‘thanh xuân”. Chu Kiều Na vừa phản bác, vừa lấy hộp trang điểm trong túi xách đưa cho Thị Y Thần, “ Bên ngoài ổn hay cho lắm, còn bên trong muốn làm gì làm.”

      * Nguyên văn: ‘你去屎 ni qu shi’ có nghĩa là cậu ‘giải quyết’ phát giống你去死 ni qu si: cậu chết .

      Thị Y Thần cầm lấy hộp trang điểm, lấy cây bút kẻ mắt ra, nhìn vào gương, trang điểm cách cẩn thận. Dùng cây bút kẻ tô tô vẽ vẽ, đôi lông mi dài cong vút chớp chớp, màu son trang nhã làm bờ môi trở nên đỏ mọng quyến rũ. Sau khi trang điểm xong hoàn mĩ, Thị Y Thần lập tức thay đổi thành con người khác.

      “Bây giờ nhìn mới giống con .” Chu Kiều Na cảm thấy hài lòng khen vài tiếng.

      Thị Y Thần mím môi trả lời, vẫy tay gọi phục vụ, chọn ly Blueberry Tea .

      Chu Kiều Na kinh ngạc: “Lại đây! Lại điên như trước kia rồi, cùng lắm cậu chỉ uống được Margaret, hôm nay sao lại đổi Blueberry Tea? Xem ra lần này cậu bị đả kích .”

      Blueberry Tea là loại rượu vang mạnh nhất còn được gọi là ‘rượu thất thân’, hương thơm ngọt ngào, ấm áp, nhưng sau khi uống ly, bị say mà sinh ra ảo giác, trong mắt chỉ còn lại cảnh ăn chơi trụy lạc.

      Thị Y Thần gãi gãi tóc, bất đắc dĩ : “ còn cách nào khác, năm nay người bị bệnh thần kinh nhiều lắm, trái đất an toàn, chị em nên suy nghĩ lại xem có nên quên nơi này , sau đó trở về sao Hỏa sống hay .”

      Chu Kiều Na bật cười ha ha, sau đó thanh càng ngày càng lớn, cuối cùng ôm bụng ngã vào lưng ghế, thân thể ngừng run rẩy.

      Thị Y Thần thấy vậy, phát cáu: “Có thể đừng cười được ? Chuyện này có vui vẻ đến mức phải cười đến như vậy ?”

      Chu Kiều Na ra sức gật đầu: “Nếu cười vui vẻ, đẹp trai trong thang máy đâu có ‘hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh*’ đúng ? ra ta muốn cười, nhưng vì ta đùa giỡn quá mức mang bạn đuổi ra khỏi thang máy rồi nên mới cảm thấy ngại dám cười thôi, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng. Còn tớ đây cần phải chịu đựng. Ha ha ha…”

      * Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh: trích trong bài ‘Trường hận ca’ của nhà thơ Bạch Cư Dị. Nguyên câu là : “hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc”, câu này muốn hình dung nhan sắc Dương Quý Phi đoan trang xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn. Ý của Chu Kiều Na là muốn đùa ghẹo Thị Y Thần.

      câu này liền đâm trúng tử huyệt Thị Y Thần.

      “Nê mã*, cười cười , cứ ở đó mà cười thỏa thích .” dùng ánh mắt trắng dã của mình liếc Chu Kiều Na cái, sau đó cầm ly rượu bên cạnh trút hơi.

      * Đồng với ‘Ni ma’ nghĩa là mẹ nó.

      Cuối cùng Chu Kiều Na cũng cười đủ, lau nước tràn ra nơi khóe mắt, cố nhịn cười vì ‘xúc động’, trêu ghẹo : “Mình với cậu, làm thế nào mà đến bây giờ cậu vẫn còn là xử nữ? Cậu ràng đến bây giờ vẫn còn là xử nữ? Tại sao đến bây giờ tớ mới biết là cậu vẫn còn là xử nữ? Mẹ kiếp chuyện này là phản khoa học! Ha ha ha…”

      Chu Kiều Na bên trái “xử nữ” bên phải “xử nữ”, sợ bị líu lưỡi.

      Nhìn thấy bộ mặt xem thường của Chu Kiều Na, Thị Y Thần có chút buồn bực, chịu được đáp trả: “Xử nữ thế nào? Xử nữ phạm pháp sao?”

      Chu Kiều Na liếc mắt nhìn Thị Y Thần, : “Xử nữ phạm pháp, nhưng con ba mươi vẫn còn là xử nữ, vậy mà biết thế nào là dụng ý châm biếm của thi nhân là thế nào, hay là cậu biết xấu hổ ?”

      “Hai mươi chín tuổi kém tháng.” Thị Y Thần gõ ngón tay xuống bàn nhấn mạnh.

      “Hừ!” Chu Kiều Na hừ lạnh tiếng, “Phụ nữ luôn luôn chịu thừa nhận tuổi của mình.”

      Thị Y Thần thả lỏng, tỏ vẻ mặc kệ người khác thế nào, vẫn mặt dày mày dạn nhận mình chưa đến ba mươi tuổi.

      Lúc này phục vụ bưng Blueburry Tea đến, cầm lấy ly rượu, Thị Y Thần đưa chai rượu huých Chu Kiều Na cái, đưa ly rượu đến trước mặt ấy, sau đó cầm ly còn lại hơi uống cạn.

      “Quay lại vấn đề, cậu và Dương sư huynh nhau hơn hai năm, ngoại trừ ôm hôn, cũng có chút tiến triển nào, cậu và ta sau bao khó khăn, trắc trở cuối cùng chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi sao?” Chu Kiều Na vừa xong, sắc mặt Thị Y Thần liền thay đổi.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 11: Dịu dàng (3)

      Lời vừa ra, Chu Kiều Na lập tức cảm thấy hối hận, kích động đến mức muốn tát bản thân mấy cái. tự nhắc nhở bản thân đừng bao giờ nhắc đến ba chữ “Cao Minh Dương” trước mặt Thị Y Thần. Nhưng vừa uống vào mấy ly rượu, lại thể ngăn được cái miệng của mình. Chu Kiều Na cầm chai rượu lên, tự phạt mình chai. Bỏ chai rượu xuống, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, liền nghiêm túc : “Mặc dù tớ biết cậu và Cao Minh Dương chia tay lâu rồi, nhưng mà tớ vẫn biết được giữa cậu và ta xảy ra chuyện gì. Bởi vì là chị em nên tớ mới hứa với cậu nhắc đến chuyện này. Nhưng chuyện này xảy ra cách đây nửa năm, là chị em với nhau, cậu vẫn muốn cho tớ biết nguyên nhân cuối cùng tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy? Cậu có còn coi tớ là chị em ?”

      Buổi tối ngày nào đó của năm trước, Thị Y Thần tự dưng kéo đến quán bar uống rượu. Sau đó, uống say đến biết trời đất là gì, vừa khóc vừa với , ấy và Cao Minh Dương chia tay. Thị Y Thần xin đừng hỏi gì cả, hỏi đến, cũng chỉ còn cách uống rượu cùng ấy. Chuyện này trở thành quá khứ gần nửa năm rồi, nhắc lại chuyện cũ, Chu Kiều Na cho rằng nha đầu chết tiệt này còn nghĩ đến chuyện đó nữa. Nhưng vẻ mặt Thị Y Thần cho biết, việc phải đơn giản như vậy.

      Chu Kiều Na hề nể nang dùng ngón tay nâng cằm Thị Y Thần, cho né tránh: “Vẻ mặt của cậu ràng là rất khó chịu, rốt cuộc nửa năm trước xảy ra chuyện gì? thể cho tớ biết chút được sao?”

      Thị Y Thần im lặng lúc, cầm chai rượu đầy trước mặt lên, uống hết vào bụng, sau đó há miệng cười to, giả vờ thoải mái : “ ra cũng có gì, tớ vẫn còn nhớ năm trước cùng ấy xem phim, sau khi xem phim xong phát ta để mắt tới người con khác.” nhếch khóe miệng, cười khổ.

      Chu Kiều Na vừa nghe xong, tức giận lại thể phát tiết, giọng cao hẳn lên, “Có tớ đây! Là ai biết xấu hổ như vậy? Chị đây thay cậu đánh nó!”

      Thị Y Thần lời nào, chỉ cười khổ, cố gắng cầm chai rượu bàn ngửa mặt lên mà uống: “Cậu đánh nó, bằng trực tiếp đánh tớ còn hơn.” Giọng tràn ngập tự giễu.

      “Chẳng lẽ lại là con em họ ‘đói khát’ của cậu…”

      Thị Y Thần nhìn chằm chằm vào chai rượu trống , lời nào.

      Chu Kiều Na nhìn thấy vẻ mặt này của , cần hỏi nữa, chắc chắn là vậy rồi. nắm chặt tay, mấy khớp xương kêu răng rắc, phẫn nộ : “Tớ chịu đựng đủ rồi! Đúng lại là nó! Nó có ý định sống chết ‘ đội trời chung’ với cậu sao, chỉ cần cậu tìm được người đàn ông nào, nó cũng tìm cách cướp lấy. Nó bị bệnh rồi, hay là như thế nào?”

      Nhắc đến em họ Thị Y Vân của Thị Y Thần, hai người biết nên cái gì mới là tốt. Có lẽ đời này có nhiều đứa con là ‘cực phẩm’, nhưng chỉ là chưa thấy qua đứa con nào ‘cực phẩm’ đến như vậy. Từ lúc tốt nghiệp trung học năm đó, Thị Y Thần có chuyện xích mích ‘đắc tội’ với đứa em họ kì quái này, chỉ cần Thị Y Thần để ý đến học sinh nam nào hay là người đàn ông nào chút, kết quả cuối cùng học sinh nam và người đàn ông đó trở thành bạn trai của đứa em họ kì quái kia.

      Dần dần, Thị Y Thần quen với việc bị cướp đoạt như thế. Loại cướp đoạt này giống như lời nguyền vậy, lời nguyền cứ đeo bám theo suốt mười mấy năm. Đơn giản, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được bạn trai, là uổng phí nhiều năm sống đời. Khó khăn lắm, mấy năm trước vào dịp họp lớp mới có dịp gặp lại được người bạn học chung trung học, nhiều năm gặp là Cao Minh Dương. Hồi còn học phổ thông, Dương sư huynh là người được nổi bật lắm, vừa được cao lại hơi gầy, lại vừa hay ngại ngùng xấu hổ, trông rất tầm thường. Bây giờ gặp lại trông cao, da trắng, có công việc ổn định thu nhập cao, lại dịu dàng, biết chăm sóc người khác, keo kiệt, bủn xỉn. Thị Y Thần sống uổng phí nhiều năm như vậy, tâm hồn gần như khô cạn, lần này gặp Cao Minh Dương giống như được nước tiên trong tịnh bình của Quan Thế Bồ Tát tưới lên.

      Điều đáng sợ chính là, lời nguyền vẫn còn linh nghiệm, sau khi xem phim, Dương sư huynh lại trở thành EX* của . việc năm đó, mắc nợ ta sao…

      * EX: Người

      Thị Y Thần buồn bực buộc lại tóc, với Chu Kiều Na: “Biết tại sao gần nửa năm nay tớ cho cậu biết ? Tớ sợ cậu đánh nó.”

      Chu Kiều Na : “Cậu vô dụng! bị nó cướp bao nhiêu là đàn ông rồi? Nó có thể cướp đàn ông của cậu, sao cậu cướp lại, cướp về rồi ném ? với cậu biết bao nhiêu lần rồi, đối phó với loại người biết xẩu hổ này, phải dùng thủ đoạn, phải mặt dày hơn nó. Nếu cậu cứ giống như người vô dụng thế này, cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện tìm được đàn ông, đứa ngu ngốc, vô dụng.”

      “Chị đây dù có hơi khiếm khuyết chút nhưng phải là đồ vô dụng bỏ !” Thị Y Thần thừa nhận.

      “Cậu chính là đến chết vẫn còn mạnh miệng.”

      “Được rồi, chuyện cũ dù sao cũng qua nửa năm rồi, tớ bây giờ cũng sao. Chỉ là giống như người bị bệnh thần kinh thường xuyên tái phát thôi, có đôi lúc tớ cảm thấy như mình bị bệnh thần kinh, nếu tại sao lại yếu đuối đến vậy?” Thị Y Thần cầm chai rượu huých Chu Kiều Na cái, đưa đến trước mặt : “Thị nữ xin điện hạ nén đau thương!”

      Tuy rằng miệng sao cả, nhưng trong lòng lại cười khổ. việc qua nửa năm rồi, nếu chuyện cũ chưa chấm dứt, còn tiếp tục đến tại, sở dĩ dám nhắc đến chuyện này, là vì sợ tính tình nóng nảy của Chu Kiều Na, ấy tìm đến nhà đánh cho Cao Minh Dương và Thị Y Vân trận.

      bị cậu làm cho tức chết mà.” tuy rằng Chu Kiều Na ngoài miệng vậy, nhưng trong lòng cũng cảm thấy xót xa thay cho bạn thân, ai có em họ biến thái đến vậy là bất hạnh.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 12: Dịu dàng (4)

      Thường những người sống trầm lặng trong lòng họ luôn luôn mong chờ tìm được cuộc gặp gỡ đẹp. Mặc dù trong thực tế chả mấy ai được như vậy, chỉ cần miệng thích, mắt thấy thích là tốt rồi.

      Xét về dáng vẻ bề ngoài, Thị Y Thần và Chu Kiều Na đều mức trung bình. Chu Kiều Na càng lớn càng xinh đẹp, người từ xuống dưới chỗ nào là tỏa ra nét quyến rũ mê người. Còn Thị Y Thần ngũ quan cân đối, so với bạn, diện mạo của lại tỏa ra khí thế bức người. Thị Y Thần thường , nếu là đàn ông, nhất định đẹp trai đến mức ‘thiên hạ có đối thủ’.

      Thường nếu có đàn ông đến gần, nhất là loại người đàn ông xấu xí, khi gặp phải tình huống thế này, Thị Y Thần ôm Chu Kiều Na, bốn mắt nhìn nhau quyến luyến, môi lại rời, làm cho người đàn ông đó phải sởn gai ốc biết khó mà chủ động rút lui.

      Hai người lúc nào cũng thầm với nhau, lúc nào cũng khắp nơi ‘càn quét’ những ‘món hàng’ tốt, lúc cười ha ha, buồn cùng mím môi, vui vẻ bao giờ thiếu phần người còn lại.

      "Oa, tớ vừa phát được ‘ món hàng tốt’. Người ngồi trong góc, bàn thứ nhất gần bệ cửa sổ." Chu Kiều Na đột nhiên thấp giọng, đôi mắt đen láy bất chợt lóe sáng, " đúng, là hai người mới phải. rất đẹp trai, ôi trái tim bé của chị đây cứ đập thình thịch liên hồi. Chỉ nhìn thôi mà nó đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài rồi."

      Chu Kiều Na vụng về bắt chước* dáng vẻ Tây Thi, làm cho Thị Y Thần bó tay với bạn.

      * Nguyên văn: 捧心 Bổng Tâm: Tương truyền mỹ nhân Tây Thi thời xuân thu có bệnh tim, hay bị tái phát vì đau mà hay cau mày. Hàng xóm thấy dáng vẻ này của Tây Thi rất đẹp nên cũng học theo cau mày, nhưng càng cau mày lại càng xấu. Người sau dùng hai chữ này để chỉ cách bắt chước theo cách vụng về.

      "Cậu quá khoa trương rồi. Làm gì có nhiều người đẹp trai đến vậy chứ?" Trải qua biết bao nhiêu lần khó khăn trắc trở, Thị Y Thần đối với đàn ông còn cảm thấy có hứng thú nữa rồi. Nhưng Chu Kiều Na lại bày ra bộ dạng thèm đến dãi, cũng cảm thấy hiếu kỳ. Rốt cuộc người đàn ông phải đẹp trai đến mức độ nào mà khiến bạn lại thèm khát đến vậy.

      Phóng tầm mắt lướt qua mấy chỗ đông người, nhìn về phía góc khuất mờ mờ thiếu ánh sáng đó, mắt Thị Y Thần chớp chớp mấy cái, cuối cùng tập trung tầm mắt về phía bàn bên cạnh bệ cửa sổ ấy. Thị lực của tốt lắm. Xa đến vậy, nếu cố gắng cũng có thể nhìn thấy. Hai người đàn ông ngồi đối mặt nhau, người mặc áo sơ mi trắng, người mặc áo đen. Giống như và Chu Kiều Na, họ vừa trò chuyện vừa uống rượu. đôi ‘hắc bạch vô thường’ đẹp! Từ góc nhìn của Thị Y Thần, người đàn ông mặt áo sơ mi trắng quay mặt về phía . Tuy rằng tầm nhìn lắm, nhưng có thể nhận ra ta là người cực kỳ đẹp trai, khí chất phi phàm. Quả nhiên, cả đêm gặp đống đàn ông ‘nhìn chẳng ra làm sao’, cuối cùng cũng xuất ‘hàng tốt’. chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt của người mặc áo đen, nhiều lắm cũng chỉ nhìn thấy chiếc mũi thẳng cùng với bên cằm, nhìn cũng đến nỗi nào. chớp mắt cái, cố gắng muốn nhìn mặt người đàn ông mặc áo đen. Thế nhưng ta lại đột nhiên quay đầu về hướng cửa sổ, cởi áo khoác cách tự nhiên. Để lộ hai cái cúc áo cài, xắn tay áo lên, cánh tay lộ ra, da thịt trắng nõn đối lập hoàn toàn với quần áo mặc người. Trái lại, người đàn ông mặc áo trắng ngồi đối diện ta, quần áo gọn gàng, thậm chí ngay cả cravat cũng tháo.

      Người đàn ông đẹp trai mặc áo sơ mi trắng hình như gặp ở đâu đó rồi. muốn nhớ lại, đầu óc lại trở nên hỗn độn, thể nào nhớ ra được.

      Hai người này chỉ nổi bật ở quán bar này thôi, nếu ra đường cũng thuộc dạng đẹp trai hiếm thấy. Sau lúc quan sát thế này, Thị Y Thần trông thấy ba bốn người phụ nữ mon men tiếp cận. Nhưng mà tới mười giây bị cự tuyệt hết, người cuối cùng ngay cả miệng cũng còn chưa kịp mở, bị từ chối thẳng.

      "Ố là la, người cuối cùng thảm hại." nhếch khóe miệng, tỏ vẻ đồng tình.

      Chu Kiều Na cười tiếng: "Đó phải là thảm hại, mà là ngu. Hai người đàn ông, hơn nữa hai người đàn ông đẹp trai ngồi trong quán bar lâu như vậy, bên cạnh có phụ nữ, mọi người nghĩ họ thế nào?"

      "Thế nào?" Thị Y Thần nhìn họ hết lần này đến lần khác, dáng vẻ như bị mê hoặc.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 13: Dịu dàng (5)

      Chu Kiều Na thở dài: “Ngốc! Thế giới bên ngoài thay đổi tám trăm năm rồi, cứ tiếp tục như thế này, trai đẹp sớm muộn gì cũng giống khủng long thôi, cậu xem hai người họ ai là công ai là thụ?”

      Chỉ cần nhìn hai người đàn ông này đứng chung chỗ, Chu Kiều Na cảm thấy hưng phấn đến điên cuồng, mãi, mãi ngừng. Thị Y Thần thể nào hiểu người có giấy chứng nhận kết hôn này. bạn làm sao có thể cả ngày cảm thấy có hứng thú đối với loại chuyện thế này, bình thường. liền đưa hai tay lên bắt chéo, : “Dừng lại! Chị đây tại buồn bực, hận thể cầu trời cho người đàn ông nào lập tức rớt xuống trước mặt ngay bây giờ. Cậu đừng mơ mộng dùng Boy’s love để phá hủy ý chí của đại tiểu thư là tớ đây.”

      Chu Kiều Na cười, : “Tháng sau cậu hai mươi chín tuổi rồi, cho chị biết cậu muốn món quà sinh nhật thế nào? Chị đây tặng cậu!”

      “Quà sinh nhật? tốt!” Thị Y Thần chớp chớp đôi mắt mơ màng do uống say trở nên mông lung, ngây ngô cười tiếng, có lẽ bị chất cồn gặm nhấm rồi, lớn gan gọi hai tiếng “Đàn ông.”

      Bảy phần say, ba phần tỉnh. Có lẽ nên sớm chút tìm người đàn ông, xong chuyện quên . Cho dù sau này tìm được người đàn ông nào nữa, ít ra cũng biết được mùi vị đàn ông là thế nào. đến nỗi giống như xem mắt mấy ngày trước, bị người ta công khai chế giễu gần ba mươi tuổi vẫn còn là xử nữ.

      “Có tương lai! Cậu cuối cùng cũng giác ngộ được rồi.” Chu Kiều Na vui vẻ vỗ vai .

      Bị Chu Kiều Na vỗ vai hai cái, đột nhiên cảm thấy dạ dày rất khó chịu, đầu óc cũng đau nhức quay cuồng.

      Lúc này, điện thoại Chu Kiều Na vang lên, là chồng ấy gọi, hối thúc ấy nhanh về nhà.

      thể nhận ra, bây giờ gần mười hai giờ rồi, bây giờ kết thúc họp mặt hội chị em được rồi.

      Ngay lúc ra khỏi cửa, người đàn ông say rượu đụng phải Thị Y Thần, cái va chạm này làm cho dạ dày của lập tức cuộn lên. dừng bước, kịp cho Chu Kiều Na biết, liền che miệng chạy vào nhà vệ sinh.

      Đến nhà vệ sinh, quay về phía bồn cầu ngừng nôn khan, mang mọi thứ cuộn lên trong dạ dày nôn ra hết, nhưng cố gắng lúc cũng nôn ra được. Ngồi nghỉ lúc, cảm thấy dễ chịu hơn chút, mới từ từ đến cạnh bồn rửa tay, mở vòi nước, ra sức tát nước lạnh vào mặt, trong chớp mắt đầu óc lạnh .

      chống hai tay lên bồn rửa, đầu óc của như trở nên hỗn độn, muốn đứng dậy cũng đứng nỗi. Đêm nay uống nhiều hơn chút. biết chất cồn từ từ ăn mòn đại não của , tuy say, nhưng đầu óc của vẫn còn chút tỉnh táo. Giờ phút này, cho cái giường là tốt nhất.

      Thị Y Thần cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, chống tay lên bồn rửa thiếp lúc. Có người đến toilet, mới tỉnh lại. cố gắng với bản thân, cho dù muốn ngủ, cũng phải rời khỏi nơi này. muốn ở lại nơi này rồi biết chuyện gì xảy ra với mình, sau đó xuất chuyện ngoài ý muốn.

      Tát ít nước lên hai má cho mặt bớt nóng chút, sau đó mới lảo đảo bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh.

      Phía hành lang có hai người đàn ông đứng, đen trắng, hình như cãi nhau, đứng chặn cả lối làm cho chẳng ai qua được. Đột nhiên người đàn ông mặc áo đen to: “Tớ vốn muốn kết hôn.”

      Người đàn ông mặc áo trắng : “Tình cảm có thể từ từ vun đắp.”

      Người đàn ông mặc áo đen cười có vẻ xem thường, : “Tớ thà chăm sóc rau dưa của tớ còn hơn.”

      Người đàn ông mặc áo trắng nhìn ta lâu, trầm mặc gì.

      Người đàn ông mặc áo đen thấy ta như vậy, lại lần nữa vô tình, : “ xin lỗi, tớ mệt rồi, tớ phải về nghỉ ngơi.”

      Người đàn ông mặc áo trắng giữ chặt ta lại, “Còn chưa xong, được .”

      thanh cãi nhau của hai người đàn ông làm cho đầu óc Thị Y Thần ong ong cả lên.

      “Làm phiền…” đưa tay phải lên, muốn xin hai người họ dừng lại chút cho qua. Kết quả, mới chỉ “Làm phiền”, ba chữ “Xin nhường đường” vẫn chưa kịp ra, người đàn ông mặc áo đen vung tay trái lên đánh mạnh vào mặt cái.

      “Ôi!” Cú đánh mạnh này làm đầu choáng váng, mất trọng tâm, người đổ dồn về phía sau, chỉ nghe “răng rắc” tiếng, gót giày bị gãy, bị trẹo chân, ngã nhào mặt đất.

      Lâm Uẩn Trạch và Lục Thần Hòa cãi nhau đến ‘long trời lở đất’, vì thế mới để ý gì đến người xung quanh.

      Thấy vậy, Lâm Uẩn Trạch vội vàng cúi xuống đỡ Thị Y Thần lên, “ xin lỗi, sao chứ?”

      Thị Y Thần bị chất cồn gặm nhấm đến mức đầu óc mụ mị. đưa tay che mặt, tay chống mông, ngồi dưới đất rên rỉ: “Đau quá…”

      xin lỗi, xin lỗi, có muốn tôi đưa đến bệnh viện ?” Lâm Uẩn Trạch vừa xin lỗi, vừa đỡ dậy, “Để tôi đỡ đứng lên.”

      Tuy còn chút váng đầu, nhưng cuối cùng cũng có phản ứng. Hai chân cao thấp cuối cùng cũng có thể đứng vững được. cúi đầu nhìn giày của mình, gót giày bên phải bị gãy, chỉ còn chiếc bình thường. Thị Y Thần khom lưng xuống, sử dụng bao nhiêu sức lực mới lấy được gót giày bị gãy ra. nghiêng đầu, dùng đôi mắt lờ mờ của mình nhìn người đứng bên cạnh Lâm Uẩn Trạch, người đàn ông này đến cả dáng người cao thấp thế nào cũng nhìn . Dùng giọng khàn khàn chất vấn: “Vừa rồi là ai đánh tôi?”

      phải ta, là tôi. Vừa rồi là do tôi chú ý mới đánh trúng , xin lỗi.” Người đàn ông mặc áo đen đứng trước mặt lên tiếng.

      Thị Y Thần nhấc mông đứng dậy, ánh mắt say lờ đờ nhìn người vừa gây , chớp mắt nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc ngay trước mắt. ngẩn ra, lại nhìn ta thêm 10s. Đối phương tiến lại lấy tay quơ qua quơ lại trước mặt , mới hoàn hồn lại.

      Người khác biết còn tưởng uống quá nhiều rượu, trở nên háo sắc, ra suy nghĩ tại sao nhìn người đàn ông này có vẻ rất quen mắt đến vậy? Á! ra là người đàn ông ở thang máy trong nhà hàng Hàn Quốc liếc nhìn , cười nhạo , cái tên đàn ông thối tha thầm chế giễu vẫn là xử nữ! buổi tối gặp ta liên tiếp hai lần, đúng là quái lạ.

      ra là tên xấu xa này! Tên Bối Bối Sơn* chết tiệt…” chửi bằng giọng khàn khàn mang theo khinh thường, tức giận cùng chán ghét. Nhưng do tác dụng của cồn, làm cho giọng của trở nên yếu ớt, cuối kéo dài giống như làm nũng.

      * Bối Bối Sơn: Cách gọi nhau thân mật của những người đồng tính.

      Lục Thần Hòa đứng đó như tượng, môi mím lại thành đường, đôi mắt xinh đẹp chỉ thiếu chút nữa là có thể tóe ra lửa dìm chết .

      “Bối Bối Sơn?!” Lâm Uẩn Trạch trừng mắt, liếc nhìn Lục Thần Hòa cất giọng kinh ngạc như thể tin được, “Cậu quen ấy sao?”

      “Có quỷ mới biết!” Thị Y Thần trang điểm đậm đến vậy, Lục Thần Hòa cũng nhận ra , thể nào liên tưởng tại với người con trong thang máy.

      Hận cũ lại kết thêm oán mới!

      Thị Y Thần gì, đột nhiên vung tay tát Lục Thần Hòa cái, tuy là sức lực đáng kể, chỉ giống như “vuốt ve” hơi mạnh chút, nhưng cũng đủ làm người bên cạnh kinh ngạc.

      Trong phút chốc, bầu khí ở đây trở nên im lặng đến đáng sợ, đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

      Lục Thần Hòa nắm chặt tay, gân xanh nổi cả lên, các đốt ngón tay phát ra thanh “răng rắc”.

      Lâm Uẩn Trạch lập tức ngăn ta lại, sợ ta trong cơn tức giận, ‘tặng’ lại kia đấm.

      Thị Y Thần hít sâu hơi, : “Tôi cần phải giải thích gì cả, chuyện này xem như là có qua có lại, trả lại cho ! Lần sau đừng có mà cười loạn nữa! Còn về đôi giày này, phải bồi thường!”

      “Được, vị tiểu thư này, giá . Đôi giày này bao nhiêu tiền?” Lâm Uẩn Trạch tươi cười hòa nhã, hy vọng có thể nhanh chóng xử lý xong chuyện này.

      Nhìn nụ cười của Lâm Uẩn Trạch, ta là người đàn ông đẹp trai thà đứng ngoài tiệm áo cưới cũng muốn vào trong giúp vợ chưa cưới của mình chọn áo. Trong lòng thầm: Khó trách! Khó Trách! Hai người đàn ông ở cùng chỗ nhất định phải chuyện tốt đẹp gì!

      Thị Y Thần tỏ vẻ ngang ngược, cởi giày, đứng trước mặt Lục Thần Hòa, : “Đôi giày này của tôi được thiết kế ở Italy, được chuyên gia làm bằng thủ công, có giá cả. chỉ cần mang đôi giày sang Italy đóng lại gót, sau đó mang về là được.”

      Lâm Uẩn Trạch ngớ ra.

      Lục Thần Hòa nhìn đôi giày, sắc mặt u ám, khóe miệng nhếch lên, lúc sau cười lạnh tiếng: “Nếu muốn làm khó hay muốn vơ vét tài sản gì gì đó cứ thẳng con số, đừng quanh co lòng vòng!”

      “Làm khó, vơ vét tài sản?” Thị Y Thần trở nên nóng nảy, “Ai rảnh làm khó hay muốn vơ vét tài sản của ? Tôi chỉ muốn mang gót giày sửa thôi.”

      có bao giờ gặp qua người nào đến tận Italy chỉ vì để sửa gót giày ? làm vậy phải làm khó chứ là gì?”

      “Này, là do đánh tôi trước, hại tôi bị ngã, hại gót giày của tôi bị gãy, lại còn ác độc tố cáo sao? Đôi giày của tôi phải giày bình thường.”

      Lục Thần Hòa tỏ vẻ khinh thường liếc nhìn đôi giày màu trắng ngà trong tay , bên ngoài ngoại trừ có trang trí vài mẫu kim loại, còn lại kiểu dáng cực kì đơn giản, loại giày thế này nếu vào shop giày nào đó tìm chắc chắn giá cũng hơn ngàn tệ. Cái gì mà thiết kế ở Italy, do chuyên gia làm bằng thủ công? Cũng chỉ là đôi giày thôi, có cần phải khoa trương đến vậy ?

      Có lẽ Thị Y Thần nhìn thấy được ánh mắt khinh thường của ta, nhấn mạnh : “Đôi giày này của tôi phải là đôi giày bình thường, phải mang đến Italy sửa.” Chỉ cần nhớ lại nụ cười chế giễu như có như của ta trong thang máy, liền trở nên điên tiết, quyết để cho người đàn ông này sống yên ổn, mang cả vốn lẫn lời trả hết cho ta.

      Hai người cãi nhau ngừng, Lâm Uẩn Trạch vừa định can ngăn, tiếng di động của ta lại vang lên, ta nhìn số điện thoại màn hình, lập tức bắt máy: “Ừ, cùng ta ở cùng nhau…ở K.O… có, có cãi nhau với ta, chỉ muốn tìm ta uống rượu chuyện phiếm thôi…Em ở đâu?”

      Từ lúc Lâm Uẩn Trạch bắt đầu nhận điện thoại, Lục Thần Hòa liền dời ánh mắt nhìn đôi giày kia nhìn sang Lâm Uẩn Trạch. Lâm Uẩn Trạch vừa điện thoại, vừa liếc nhìn ta. Lúc xong lời cuối cùng bối rối đến mức phải chỗ khác chuyện.

      Lục Thần Hòa cười lạnh tiếng, suy nghĩ trong lòng càng thêm vững chắc.

      Lúc này Thị Y Thần lại mang đôi giày đến trước mặt ta. cắn răng, tức giậc liếc cái, lời nào, rút ví từ trong túi ra, cần đếm lại, mang tất cả tiền trong đó nhét vào tay cầm giày của Thị Y Thần. “Cho hết, có thể đủ để mua lại mấy đôi.”

      làm vậy là có ý gì? Có tiền là hay lắm sao? cho là tiểu thư tôi đây có tiền của sống được sao?” Thị Y Thần vung tay lên, mang cả giày lẫn tiền ném vào ta.

      Mấy chục tờ tiền tung bay khắp nơi giữa trung.

      Lục Thần Hòa cảm thấy người phụ nữ say rượu này đúng là bị điên rồi, muốn nán lại đây thêm giây nào nữa, liền quay người bỏ .

      “Này, đừng hòng nghĩ có thể ôm nợ mà chạy trốn.” Thị Y Thần cầm lấy giày, khập khiễng chạy lên phía trước, chạy được đoạn, cúi xuống dứt khoát cởi luôn chiếc giày bên trái ra, chân trần đuổi theo ta.

      Lâm Uẩn Trạch đột nhiên thấy tờ giấy bay qua trước mắt, cúi đầu lại nhìn thấy hành lang toàn là tiền mặt, ta vội : “Đường Di bên này xảy ra chút việc, lát nữa gọi lại cho em.”

      ngắt điện thoại, nhìn thấy Lục Thần Hòa và kia rất xa, nhìn đống tiền giấy rơi đầy mặt đất, biết phải gì.

      “Điên rồi! Đúng là điên rồi!” ta vỗ trán, khom người xuống, nhặt tiền rơi đầy mặt đất lên.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 14: Buổi tối hỗn loạn (1)

      Lục Thần Hòa rất nhanh ra khỏi K.O. Sau đó nhanh chóng bắt chiếc taxi rồi ngồi vào trong. Vừa định đóng cửa lại, lập tức có bàn tay gắt gao nắm cửa taxi kéo ra, chỉ giây sau đó có thêm cái chân ngọc ngà nữa cũng để vào trong xe, chặn cửa lại.

      “Bối Bối Sơn à, cho là chân dài hơn tôi có thể chạy trốn khỏi nơi này sao? Ngày hôm nay nếu chưa xong mọi chuyện, đừng hòng có ý nghĩ chạy thoát được!” Thị Y Thần tay đặt lên cửa xe, tay còn lại cầm đôi giày quơ qua quơ lại trước mặt .

      Gân xanh trán Lục Thần Hòa mơ hồ nổi lên, lấy điện thoại di động ra dọa dẫm, : “ ai là Bối Bối Sơn?! Nếu còn dám sỉ nhục tôi, có tin tôi điện thoại báo cảnh sát ?”

      “Ha ha! báo cảnh sát sao, để tôi chờ xem lúc cảnh sát đến đây, tôi đuối lý hay mới là người đuối lý? Đánh người chịu nhận lỗi còn muốn bỏ chạy, làm vậy có phải đàn ông ?” Lúc Thị Y Thần uống rượu vào, sức lực cực kì nhiều, tay chặn cửa xe, Lục Thần Hòa thể làm gì được .

      “Người phụ nữ điên này, có chịu để người khác yên ?” Lục Thần Hòa nhịn được rống lên.

      Tài xế ngồi phía trước cũng thể chịu nổi, nhịn được quay đầu lại : “Haiz, người thỉnh thoảng gây gỗ, cãi nhau là bình thường, nhưng cũng đừng cản trở người khác làm ăn có được ? Hai cậu rốt cuộc có muốn xe hay ? xuống ngay!”

      Lục Thần Hòa cắn răng, dùng ánh mắt căm hận liếc nhìn người đứng ngoài xe, quyết định xuống xe.

      Lúc này, Lâm Uẩn Trạch từ K.O. ra, từ phía xa nhìn thấy , gọi: “Thần Hòa, chờ chút.”

      nhìn Lâm Uẩn Trạch, có chút do dự, đột nhiên nắm lấy cánh tay đặt ở cửa xe của Thị Y Thần, kéo mạnh vào trong.

      Mục đích Thị Y Thần muốn chặn cửa xe lại, chỉ là muốn Lục Thần Hòa ngồi bên trong xe kia giải quyết chuyện đôi giày cho , nào ngờ, hiểu tại sao lại bị ta kéo vào trong xe.

      Bàn tay Lục Thần Hòa rất lớn, bị kéo mạnh đến nỗi lao mạnh vào trong xe nằm ngay người ta, gót giày trong tay vừa vặn đập vào ngực . Tiếng kim loại chói tai đâm thẳng vào ngực, bị đau kêu lên tiếng, rất nhanh, tức giận đẩy ra khỏi người mình.

      “Rầm” tiếng, đầu bị đẩy đập mạnh vào cửa kính xe.

      ta lạnh lùng liếc cái, hề thương tiếc, với tài xế: “Bác tài, làm phiền lái xe .”

      đâu?” Tài xế hỏi.

      “Cứ lái về phía trước.” liếc người phụ nữ nằm bên cạnh, suy nghĩ xem làm thế nào có thể bỏ ta ở lại xe.

      bị bệnh thần kinh sao?!” Thị Y Thần xoa cái trán bị đụng đến đau điếng, hừ vài tiếng.

      điều chỉnh tư thế ngồi lại vững vàng. Nào ngờ lúc tài xế khởi động xe, nhấn chân ga, xe lập tức hướng về phía trước, cả người lần nữa bị đẩy về phía sau lưng ghế ngồi, làm cho dạ dày của lại cuộn lên mãnh liệt. Thị Y Thần vội vàng lấy tay che miệng, quay đầu về hướng cửa sổ, ra sức hít lấy khí trong mát ban đêm, sợ mình cẩn thận nôn ra.

      Từ lúc xe bắt đầu chạy khỏi quán bar, chuông điện thoại của Lục Thần Hòa ngừng vang lên. Tài xế có lòng tốt nhắc nhở ta, nhìn lướt qua số điện thoại màn hình, là Lâm Uẩn Trạch gọi tới, lần nữa ấn nút từ chối nghe máy. Chuông điện thoại cuối cùng cũng ngừng reo, nhưng rất nhanh sau đó lại nhận được tin nhắn, nhìn màn hình, đó viết: “Đường Di ở nhà cậu, có chuyện muốn với cậu, cậu về sớm chút.”

      người là vợ chưa cưới, người là em tốt, tên hai người đó lại đan xen vào nhau, khiến lòng buồn bực tả được. Suy nghĩ lúc, ấn nút tắt máy, cất điện thoại vào túi.

      Xe đoạn được bao xa gặp đèn đỏ, tài xế dừng lại đột ngột mà hề báo trước.

      Ban đầu gió đêm thổi đến, Thị Y Thần cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cảm giác buồn nôn cũng giảm bớt. Lần này hay rồi, cơn buồn nôn lại mãnh liệt kéo đến, khiến cho miệng trở nên đau buốt, phát ra thanh khó chịu “Ụa…”

      Tài xế nhạy cảm nghe được thanh quen thuộc, vội dừng lại, la lên: “Này này này, tiểu thư, xe của tôi vừa thay bọc ghế mới chiều hôm nay, đêm nay tôi còn muốn kiếm tiền, vừa nôn ra như vậy, tôi phải kiếm ăn thế nào đây? Hai người nhanh xuống xe , ngại quá tôi thể tiếp tục chở hai người được nữa.”

      chỉ có mỗi Thị Y Thần, ngay cả Lục Thần Hòa ngồi phía sau nhìn cảnh đêm cũng bị lần thắng xe đột ngột này làm cho khó chịu. liếc Thị Y Thần bên cạnh vẫn cố gắng lấy tay che miệng sắp nôn đến nơi, : “Bác tài, ấy vẫn chưa nôn.”

      được! được! Hai người mau xuống xe, chưa nôn ra cũng phải xuống xe.” Tài xế kiên trì chịu chở tiếp.

      Lục Thần Hòa bất đắc dĩ đẩy Thị Y Thần xuống xe, hai người vừa mới đứng vững, chiếc taxi lập tức lao như tên bắn vội vã rời khỏi đó.

      Thị Y Thần ngồi xổm dưới gốc cây, ngừng nôn khan. Lục Thần Hòa đứng bên đường, cau mày liếc mắt nhìn , vẻ mặt tỏ ra sốt ruột.

      Từng chiếc xe trống từ xa chạy đến lướt qua trước mắt hai người rồi chạy mất, có chiếc xe nào chịu dừng lại. Đợi lúc, khó khăn lắm mới có chiếc chịu dừng lại, Lục Thần Hòa còn chưa kịp mở miệng, tài xế nhìn thấy Thị Y Thần cực kì khổ sở ngồi xổm dưới gốc cây, liền nhanh chóng khởi động xe chạy , thoáng cái biến mất.

      Thời gian tiếp theo đó, chỉ cần chiếc taxi chịu dừng lại, tài xế vừa nhìn thấy Thị Y Thần khổ sở ngồi dưới gốc cây liền khoát tay cái nhanh chóng bỏ .

      Lục Thần Hòa cuối cùng cũng chịu đựng được nữa, quyết định về phía trước chút, phải tránh xa người phụ nữ này, càng xa càng tốt. Chỉ cần có ta bên cạnh, đêm nay Lục Thần Hòa cũng đừng mong đón được chiếc xe nào.

      Thị Y Thần vẫn cuối đầu chiến đấu quyết liệt với cái dạ dày cuộn lên của mình, nhưng hình như vẫn để mắt đến người đứng đỉnh đầu, chỉ cần Lục Thần Hòa bước hai ba bước, liền với tay nắm ta lại, chịu buông tha.

      muốn làm gì?” Cơn bực tức của Lục Thần Hòa lập tức kéo đến, dùng sức hất tay ra tức giận .

      Thị Y Thần tay cầm giày, tay kéo tay áo , có chút khó khăn, liền đổ cả người về phía trước, lập tức va vào người .

      Đối với Thị Y Thần mà , lồng ngực Lục Thần Hòa giống như bức tường cứng rắn, lần này đụng phải lại biết nặng , thậm chí còn dùng lực rất mạnh. tay kéo cổ áo , dạ dày đột nhiên lại quặn thắt kịch liệt, thoáng chốc nôn ọe, mang tất cả những thứ còn sót lại trong dạ dày nôn ra tất cả.

      Lục Thần Hòa chỉ cảm thấy trước ngực nóng lên, kèm theo mùi hôi thối kì lạ, hết sức khó ngửi, khiến suýt chút nữa cũng muốn ngất .

      “Người phụ nữ đáng chết này!” Lục Thần Hòa bực tức đến tột độ, ánh mắt tóe lửa có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ, hận thể đem người phụ nữ trong ngực này chặt thành tám khúc.

      “Ọe…” Giờ phút này, Thị Y Thần trải qua giai đoạn thống khổ nhất, toàn thân hầu như mất cảm giác, đâu còn có thể nghe tiếng mắng của ta. Để có thể đứng vững, liều mạng bám lấy cổ áo buông, nôn ra ngừng.

      Lục Thần Hòa sắp điên rồi, dùng tay nắm gáy hề thương tiếc, xoay cả người về phía gốc cây, “Nôn ra ở đây cho tôi!”

      Thị Y Thần khom người ra sức nôn vào đó, nhưng tay vẫn nắm lấy vạt áo Lục Thần Hòa chịu buông.

      Lục Thần Hòa nhìn vết bẩn trước mặt, bị làm tức giận đến mức đầu trở nên trống rỗng, hoàn toàn biết phải làm thế nào cho đúng, hai tay cứng nhắc nâng lên giữa trung, lúc sau mới nhớ đến lấy khăn lau vết bẩn trước ngực.

      biết qua bao lâu, Thị Y Thần rốt cuộc cũng nôn xong. đứng lên, lau miệng, đôi mắt mông lung nhắm lại, tiến lại gần Lục Thần Hòa.

      Lục Thần Hòa dùng khăn lau vết bẩn trước ngực, đôi mắt lại hướng về cái bóng đen bước đến gần, trực giác cho biết cần phải né tránh, nhưng trước sau vẫn chậm bước, Thị Y Thần tiến đến ngã vào người , vẫn nhúc nhích.

      Thân thể Lục Thần Hòa bất chợt cứng lại, rất nhanh, kịp phản ứng lại, kéo rời khỏi người mình. Nhưng chỉ giây sau đó Thị Y Thần lại lập tức dựa vào lại, tay vẫn quên nắm chặt góc áo của , trong miệng ngừng lẩm bẩm: “ đừng hòng chạy…đừng nghĩ chạy thoát…cười cái gì mà cười…xử nữ gần ba mươi tuổi phạm pháp…lại giết người…lại phóng hỏa…cười gì mà cười…cười cái gì…cười…”

      Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, bóng hai người in lên mặt đường rất dài. trận gió kéo đến, ánh sáng yếu ớt xuyên thấu qua mấy hàng cây, tạo thành những đốm sáng loang lổ mặt đất, mờ mờ, đung đưa tự nhiên, như đùa giỡn với người đứng bên dưới tàn cây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :