1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lại gặp em - Hoa Thanh Thần

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 59: Goodnight kiss (4)


      Trong chớp mắt, nghe được lời tỏ tình của Cao Minh Dương, lòng ngực của Thị Y Thần giống như bị đá nặng đè xuống, hít thở thông. Hơn nữa năm cố gắng cắt đứt dây dưa, muốn kết thúc mọi chuyện với Cao Minh Dương. Tình cảm hai năm, tình cảm mà trân trọng, chính tự tay cắt đứt, cắt đứt triệt để, thế nhưng lại cảm thấy được thoải mái như trong tưởng tượng.

      nắm chặt hai tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay đau đớn, làm thế nào cũng áp chế được tình cảm trong lòng.

      Điều chỉnh lại tâm tình, Thị Y Thần quay lại phòng khách. Đồng hồ tường hiển thị tám giờ ba mươi, cuối cùng thể nhịn được nữa kiên quyết nhảy vào ‘vòng vây’: "Dượng lớn, dượng , cha, Lục Thần Hòa phải về nhà. Sáng mai ấy còn phải làm, làm ở khu kinh tế mới rất xa, rất xa." lại phóng ánh mắt sắc bén về phía Lục Thần Hòa ý muốn " nhanh", rồi kéo ra ngoài.

      "Tiểu Lục à, hôm nay rất cảm ơn cháu, sau này có rảnh ghé nhà chơi thường xuyên nhé." Dượng lớn vui vẻ thay mặt cả nhà tiễn Lục Thần Hòa ra về.

      Trong thang máy, Thị Y Thần cuối cùng thở dài hơi.

      Khóe môi Lục Thần Hòa khẽ mím lại, vẻ mặt vui vẻ như vừa rồi, ngược lại bày ra vẻ mặt hài lòng. Tuy là ngồi sô pha trong phòng khách trò chuyện với mọi người, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra ban công, khi nhìn thấy Cao Minh Dương bước ra ban công, mi tâm vô thức cau lại. Bắt đầu từ giây phút đó, điện thoại di động rung nữa.

      vốn muốn tìm lý do để rời , vô tình lại nhìn thấy Thị Y Thần cùng Cao Minh Dương dựa vào lan can ngoài ban công trò chuyện. Lục Thần Hòa phát nụ cười của rất đẹp, dáng vẻ tươi cười đó chưa bao giờ bắt gặp. cho rằng khi đối mặt với người đàn ông đó, có lẽ cười. Trong nháy mắt nhìn thấy cảnh đó, lòng ngực của có cảm giác rất khó chịu.

      Đôi mắt trong trẻo lúc nào cũng thâm sâu khó dò, lúc này lại càng trầm sâu thấy đáy, thậm chí còn mang theo tia tức giận mơ hồ. đột nhiên hỏi: "Cao Minh Dương chuyện gì với ?"

      Thị Y Thần ngẩn ra, suy nghĩ chút rồi : "Hình như ta nhận ra được quan hệ giữa chúng ta phải là quan hệ đương. Nhưng mà sao cả, chuyện gì cần giải quyết, đều giải quyết cả rồi."

      Cửa thang máy mở ra, Thị Y Thần hít sâu hơi, ra ngoài.

      Lục Thần Hòa chầm chậm theo sau lưng .

      bao xa, đột nhiên kéo lại, hiểu vì sao.

      "Muốn làm..." Chữ "gì" cuối cùng còn chưa kịp ra, chỉ thấy bóng đen ập xuống trước mắt, giây tiếp theo, đôi môi mềm mại ấm áp phủ lên môi .

      trợn mắt, trong đầu trống rỗng. Sau khi lấy lại phản ứng, bắt đầu hoảng loạn, ra sức giãy giụa.

      Lục Thần Hòa nào cho phép động đậy, tay của mang hai tay của trói chặt bên hông mình, tay còn lại đỡ gáy , áp chặt Thị Y Thần vào người mình, cho phép nhúc nhích.

      giãy giụa. có cảm giác chính là kẻ điên, hôm nay giúp , có chút đề phòng, thế nhưng mới buông lỏng lúc lại phát bệnh rồi. Lục Thần Hòa ngừng khiêu khích thần kinh hết sức nhạy cảm của , chưa được cho phép, lại bất ngờ tùy tiện hôn môi , lần trước là hôn trán, bây giờ là trực tiếp...

      "Ưm... ... Buông..." Chân của chậm rãi tiến về phía giữa hai chân của , nếu như vẫn chịu buông ra, dùng chân “tấn công” .

      Lục Thần Hòa nhìn ra ý đồ của , dùng chân của mình kẹp lấy chân , khiến cho thể nào động đậy.

      Thị Y Thần vừa sốt ruột lại vừa thẹn.

      Bờ môi của vốn dán chặt vào môi của , lúc muốn tấn công , quá trình áp sát cùng giằng co chỉ kéo dài mấy giây ngắn ngủi, bỗng nhiên trở nên vội vàng mà bá đạo. Môi của Lục Thần Hòa dán chặt vào môi của Thị Y Thần bắt đầu cắn mút, để cho có cơ hội mở miệng chuyện.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 60: Goodnight kiss (5)


      Thị Y Thần phải là tiếp nhận nụ hôn, cũng biết nếu lúc này mở miệng chuyện, nhất định xâm nhập sâu hơn . điên rồi. biết tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy? Thế nhưng cuồng nhiệt thế này khiến khỏi có cảm giác hoảng sợ, tim càng ngày càng đập nhanh hơn. có cảm giác nếu còn buông ra, chết vì thể thở được. Lục Thần Hòa ôm càng ngày càng nóng bỏng, càng ngày càng điên cuồng, tùy tiện.

      Hàm răng của từ từ run lên, thân thể cũng bắt đầu run rẩy theo. cần dưỡng khí, cần hô hấp. Thị Y Thần chậm rãi mở hàm răng đóng chặt, trong nháy mắt cảm nhận được hàm răng của run rẩy mút lấy môi của , mang theo hơi thở thuộc về từng chút từng chút chậm rãi tiến vào khoang miệng của . Thị Y Thần vừa hoảng hốt, lại vừa có cảm giác mê muội mơ hồ, giống như mong đợi điều gì, lại muốn chống chọi lại điều gì. Lúc muốn khép hàm răng lại, đầu lưỡi mềm mại của lại nhanh hơn bước, tiến vào. Đối mặt với loại phóng túng, buông thả này, luống cuống muốn trốn vào đâu đó. càng trốn tránh, càng buông tha, động tác dịu dàng kèm theo chút mạnh mẽ dùng sức cưỡng đoạt. Cuối cùng, Thị Y Thần ‘buông vũ khí đầu hàng’, hề trốn tránh, điều này khiến cho càng thêm cuồng nhiệt.

      Hôn càng ngày càng sâu, toàn bộ giác quan đều trở nên mụ mị, bắt đầu trở nên mơ hồ. Dần dần, thân thể của mềm nhũn ra, hai tay chẳng biết buông xuống tự bao giờ, bám víu vào vai Lục Thần Hòa sau đó vòng qua cổ , nhiệt tình đáp lại.

      biết qua bao lâu, cuối cùng cũng buông ra. Toàn thân Thị Y Thần có chút sức lực, mềm nhũn ngã vào ngực của , miệng ra sức hít từng ngụm, từng ngụm khí.

      ôm lấy , ngực ngừng phập phồng, tay ngừng vuốt ve sau lưng , giúp điều chỉnh lại nhịp thở.

      Khó khăn lắm mới trở lại bình thường, lúc Thị Y Thần ngẩng đầu muốn chất vấn vì sao làm như vậy, chợt thấy dưới tàng cây cách đó xa, Thị Y Vân và Cao Minh Dương sóng vai nhau đứng ở đó hề động đậy.

      Vẻ mặt của Cao Minh Dương xám ngắt, nắm chặt hai tay duỗi thẳng, cố kiềm chế tâm tình.

      Hai tay Thị Y Vân khoanh lại, bình thản mỉm cười, bộ dạng giống như chờ xem kịch vui.

      Lưng Thị Y Thần bỗng chốc trở nên cứng đờ, môi bắt đầu run rẩy. Lúc này, giọng trầm thấp của Lục Thần Hòa truyền đến bên tai: "Bây giờ nhìn có giống người ?"

      nhắm mắt lại, dựa vào vai , chỉ thiếu mỗi chuyện là mang mặt vùi vào lòng ngực . Hình như Lục Thần Hòa , diễn kịch phải diễn trọn bộ. Lúc này, thể đẩy ra được. Thế nhưng có dũng khí nhìn Cao Minh Dương, nếu trước đó Cao Minh Dương tin và Lục Thần Hòa nhau, qua nụ hôn này, cho dù là quỷ thấy cũng tin thôi.

      Lục Thần Hòa cứ ôm lấy như vậy, chưa từng buông tay.

      Mãi đến khi có người qua, mới bối rối rời khỏi lòng ngực của , ngước mắt nhìn tàng cây đối diện lần nữa, nơi đó từ lâu còn bóng người. lui về phía sau vài bước, cúi đầu với Lục Thần Hòa: "Lần sau...Thôi quên ." muốn lần sau đừng làm như vậy nữa, nếu lại có chuyện gì, phiền trước tiếng, vừa mới mở miệng lại cảm thấy hợp. Lần sau, loại chuyện thế này nên có lần sau. Vậy nên mới sửa lại: " về sớm chút . Hôm nay... Cám ơn ."

      Mới vừa hôn xong, dám nhìn . Có lẽ là cũng điên rồi nên mới nhiệt tình đáp lại nụ hôn của .

      "Làm bạn của tôi nhé." Tư duy của mãi mãi cũng thể nào “cùng tần số” được.

      khó tin ngước mắt nhìn , thực giờ phút nào nhớ đến chuyện này. Theo , từ lúc bắt đầu đến giờ, đều xem như mình là con mèo vừa bắt được con chuột, cảm thấy vô cùng mới mẻ, đến khi còn thấy mới mẻ nữa, chơi chán rồi, ngay cả ăn cũng thèm, lập tức mang con chuột chết đó ném sang bên.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 61: Goodnight kiss (6)


      Giọng của có chút khẩn trương: "Chuyện của dì lớn hôm nay cảm ơn , tuy rằng ngay từ đầu phải tôi cam tâm tình nguyện mời đến nhà của mình, thế nhưng khi khi đến, đúng giúp tôi giải quyết tình huống khẩn cấp, thế nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc chọn làm ‘bạn trai hờ’ của mình."

      Vẻ mặt của Lục Thần Hòa có chút buồn bã, hỏi lại: "Sau này có dự định thế nào?"

      "Còn có thể thế nào nữa? Đương nhiên là tìm cớ rồi. Tôi tìm cái cớ tốt." Dù sao loại chuyện chia tay, thất tình cũng phải là gặp lần đầu tiên, đối với , chỉ cần mấy chữ là xong chuyện.

      "Sau đó tiếp tục xem mắt? Lại gặp phải cực phẩm?"

      "... Đúng." cắn răng, lại gặp phải cực phẩm cũng chỉ có thể do số may. tin ông trời lại đối xử với tàn nhẫn như vậy, cứ làm cho thể nào tìm được người để kết hôn.

      "Làm bạn tôi, cần phải lãng phí thời gian làm những chuyện buồn chán này."

      "Buồn chán? Tôi đâu có buồn chán? Người buồn chán là có. Tất cả tình nếu vì mục đích kết hôn đều là lưu manh, đùa bỡn! có biết chuyện làm là lưu manh, đùa bỡn hay ?"

      "Vậy sao? Theo như suy luận kiểu này có đúng là mặc kệ đối phương từng làm gì, đều cần chịu trách nhiệm, bởi vì đối phương là tên lưu manh." đến gần .

      Thị Y Thần biết gì. cắn chặt môi, trừng mắt mắt nhìn hồi lâu, bất đắc dĩ : "Đêm hôm đó là do hiểu lầm. Tôi rất xin lỗi do hiểu lầm mang đến cho nhiều chuyện may khiến vô cùng khó xử, thế nhưng có lẽ có thể nhận ra được tôi so với còn bất hạnh và khó xử hơn. Tôi biết đến tột cùng tính toán chuyện gì, mới có thể nhận ra được khó xử của tôi sau đó đưa ra lời cầu hoang đường này, có thể là trêu chọc, có thể là vui đùa, có thể là buồn chán, nhưng có biết hay , tôi cực khổ xem mắt như vậy mục đích phải là chuyện đương, mà là muốn kết hôn."

      Mi tâm của cau lại, gì, im lặng nghe tiếp.

      "Sở dĩ điều tôi cần phải là người bạn trai tạm thời để chuyện đương, mà là muốn tìm người đàn ông có thể kết hôn, hiểu ?" Mắt nhìn thẳng vào , vẻ mặt nghiêm túc. chơi nổi, tình trạng của bây giờ, loại chuyện này phải là loại chuyện có thể tùy tiện vui đùa.

      Mi tâm của nhíu lại càng ngày càng sâu, vẻ mặt càng ngày càng u ám.

      hít sâu hơi, : "Nếu như muốn tôi giả vờ kết hôn với , chứ phải giả làm bạn , gấp rút như vậy, tôi cố gắng chấp nhận."

      xong, như dự đoán, Lục Thần Hòa trầm mặc, mím chặt môi mỏng, trả lời.

      người đàn ông sợ kết hôn tìm người giả làm bạn , nghe hai chữ kết hôn xong chắc chắn lùi bước, cho dù là kết hôn giả. Cho nên nghe xong cầu này ‘biết khó mà lùi’. Thị Y Thần nghĩ vậy.

      " nên về nhà sớm , tôi cũng quay về." Lúc xoay người muốn rời , đầu vai của bị lực mạnh kéo lại.

      cho biết, nghĩ sai rồi, hơn nữa còn là hoàn toàn sai, bởi vì cho tới bây giờ Lục Thần Hòa chính là người đàn ông “ bao giờ làm theo lẽ thường”.

      tức giận giãy giụa, : "Lời của tôi mới vừa , vẫn chưa sao? rốt cuộc là muốn ầm ĩ đến mức nào?"

      "Tôi là chồng chưa cưới của em, bây giờ lời tạm biệt với em, chúc ngủ ngon." cúi đầu xuống, nhanh chóng hôn lên đôi môi sưng đỏ của cái.

      Lúc này đây, hóa đá, trong đầu trống rỗng.

      "Goodnight kiss." buông ra, nhanh chóng về phía chiếc xe.

      Trái tim của giống như bị đinh gỗ đóng lên sau đó bị cương thi hút cạn máu, gương mặt trắng bệt nhìn lái xe như cơn gió tan biến trước mắt.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 62: Nếu nhau dắt tay nhau đến bạc đầu (1)


      "Thần Thần!" Thím Ngọc làm quản gia ở Lục gia nhiều năm, buổi tối chợt nhìn thấy cậu chủ Lục Thần Hòa lâu về lại đột nhiên xuất ở trước cửa nhà, ngạc nhiên được lời nào.

      Lục Thần Hòa lấy ngón tay đặt lên môi ra hiệu đừng lên tiếng, ý bảo thím Ngọc đừng lớn tiếng làm kinh động mọi người.

      "Ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng chịu về rồi, nhưng dọa tôi sợ chết được." Thím Ngọc vừa cố đè thấp giọng của mình, vừa lấy đôi dép sạch trong tủ giày ra cho thay.

      Nhiều năm về nhà, Lục Thần Hòa cũng nhớ rỡ nữa, có lẽ là trước khi ra nước ngoài, có lẽ là lúc ra nước ngoài, hoặc là lúc mẹ qua đời. cho rằng mọi thứ trong căn nhà này còn nhớ gì nữa, nhưng khi nhìn thấy phong cách trang trí quen thuộc cánh cửa, toàn bộ ký ức trong căn nhà này lại chợt ùa về.

      Dọc theo cầu thang, từng bậc từng bậc, chậm rãi bước lên lầu hai, cho dù là hành lang hay là hoa văn trang trí tường đều vô cùng quen thuộc.

      Bình hoa trang trí cũng thay đổi gì.

      hít hơi sâu, đẩy cửa gian phòng bên tay phải, nhàng mở đèn. Bộ chăn ga giường ngay ngắn đến mức hề có hạt bụi nào, sàn nhà lại càng sạch hơn, đến mức có thể soi được bóng mình, trong tủ có rất nhiều sách, tất cả đều vẫn như lúc rời .

      ngồi xuống ghế, nhìn hết thảy mọi vật trước mắt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

      Ngay lúc rơi vào trầm tư, thím Ngọc bưng ly nước nhàng bước vào.

      "Dù cậu quay về, nhưng ngày nào tôi cũng dọn dẹp phòng cậu lần, hy vọng ngày nào đó cậu quay về. Nghĩ rằng cậu về." Thím Ngọc vừa rót nước, vừa kềm chế được mà rơi nước mắt.

      tới, kéo thím vào lòng, vỗ nhè vào lưng của thím, an ủi: "Tôi chưa từng bao giờ quay về, tôi ở lại Hương Khê sơn trang, bởi vì nơi đó gần nơi làm việc của tôi, cần ngày nào cũng phải lái xe đường dài từ thành phố N.

      Thím Ngọc lấy ly nước lạnh đưa cho , giọng : "Thần Thần, cậu có đói bụng ? Tôi làm thức ăn khuya cho cậu."

      khẽ nở nụ cười, : " cần, tôi ăn ở ngoài rồi, vẫn còn no lắm."

      "Được được được, vậy cậu mau tắm , có gì mai , nghỉ ngơi sớm chút "

      "Được, thím cũng nghỉ sớm chút." Lục Thần Hòa khẽ hôn lên trán Ngọc Tấn, "Ngủ ngon. "

      "Nghịch ngợm, ra nước ngoài toàn học những thứ đứng đắng." Thím Ngọc mỉm cười, nhàng đóng cửa lại rồi rời khỏi đó.

      xoay người vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt lại, nhúc nhích, để mặc dòng nước ấm áp tùy ý lướt qua thân thể. Trong đầu vẫn suy nghĩ chuyện tối nay, phải là rung động nhất thời nên mới suy nghĩ đồng ý chuyện kết hôn giả với Thị Y Thần.

      cũng thấy kỳ lạ, vì sao lúc nào cũng gặp Thị Y Thần, hơn nữa lúc nào cũng trùng hợp khi xem mặt?Nếu đây là loại duyên phận, có thể duyên phận kiểu này đúng là kỳ lạ. Mỗi lần xem mặt, cũng tình cờ đến đó ăn cơm, phải kẻ biến thái như . Nhưng mà trong mắt của , có lẽ chính là kẻ biến thái thích theo dõi người khác cách điên cuồng, cho dù có dùng trăm cái miệng để giải thích, cũng chưa chắc tin. Chuyện này chẳng lẽ là ‘duyên trời định’ trong truyền thuyết sao?

      chưa bao giờ gặp nào giống , phản ứng cũng chẳng giống ai, như dây pháo nổ chậm từng chút từng chút, cứ nổ lốp bốp rất lâu. Nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng, cao ngạo, dáng vẻ thần thánh thể chạm đến được, nội tâm có vẻ rất kiên cường, nhưng thực tế lại giống như chú cún , hoặc là chú mèo yếu ớt bị vứt ven đường.

      Cũng biết sức khỏe thuộc loại gì nữa, lần nào xem mặt cũng gặp phải chuyện thể ngờ, lần nào cũng khiến “kinh hỷ” thôi. Kinh là vì lại gặp xem mặt, hỷ là vì sao mỗi lần trông thấy xem mặt đều có cảm giác vui vẻ. người con cần diệu dàng săn sóc, giả vờ đáng để mong được chiều chuộng, lấy cao ngạo để làm lá chắn cho bản thân, e là có xem mặt thêm mười năm cũng tìm được đối tượng ưng ý. Chỉ cần vừa nghĩ đến quá trình xem mặt, lúc nào cũng thể nhịn được mà bật cười.

      Theo bản năng, cong khóe môi, để lộ nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

      Lục Thần Hòa chợt nhìn thấy bản thân mình trong gương, môi nở nụ cười, khiến cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, giống như khoảnh khắc đứng gõ cửa nhà lúc tối nay vậy.

      Có lẽ với người khác, cuộc sống của muôn màu muôn vẻ, ăn chơi trụy lạc. ra chỉ trong lòng mới hiểu cuộc sống của mình vô vị đến nhường nào, thậm chí có thể gọi là độc. thời gian dài, biết mình muốn gì, bởi vì cho đến bây giờ thiếu gì cả. Mẹ qua đời, mang đến cho tổn thương trầm trọng, sau khi bị vứt sang Mỹ, cuộc sống vô cùng tẻ nhạt khiến gần như quên mất ấm áp, rung động nơi lòng ngực. Từ Mỹ trở về, lại trở mặt với bố mình lần nữa, vì thích theo đuổi nghiên cứu nông nghiệp nên màng đến nghiệp của gia tộc, giây phút ấy, mới cảm nhận được thế nào là cảm giác thỏa mãn, bởi vì đó chính là thứ mong muốn. Thị Y Thần chợt xuất có dấu hiệu báo trước nào, mang đến cho cảm giác đồng cảm, ràng rất nhu nhược, lại có lúc quật cường như vậy. Có rất nhiều thứ vẫn chưa biết , nhưng có việc có thể khẳng định, bị kỳ lạ là hấp dẫn, thậm chí trong đầu còn xuất ý nghĩ muốn kết hôn với .

      Đêm nay, nằm giường, trằn trọc, mất ngủ cả đêm.

      "?" cậu trai hơn mười tuổi vốn ngồi ăn bữa sáng, nhìn thấy Lục Thần Hòa ở phòng ăn, lập tức buông dao nĩa trong tay, chạy lao vào lòng , vui sướng hò hét: " à, em nhớ muốn chết! Nhớ chết mất! về lúc nào vậy?Đêm qua sao?Em muốn đến Hương Khê sơn trang thăm , nhưng mà bố cho. về rồi tốt quá!" câu "Em muốn đến Hương Khê sơn trang thăm , nhưng mà bố cho" cực khẽ.

      Lục Thần Hòa gì chỉ ôm lấy Lục Thần Thụy, dịu dàng cười : "Lục Thần Thụy, em làm vậy là muốn bế em xoay ba vòng sao?Hay là muốn dỗ em ăn đây?", "Em học tiểu học năm năm rồi, còn là trẻ con nữa." Lục Thần Thụy lập tức nới lỏng cánh tay.

      miếng thịt xông khói mới vừa cho vào miệng, Lục Giai Ngưng ngồi giữa phòng ăn thấy Lục Thần Hòa, cảm thấy khó tin. Dừng động tác chăm chú nhìn , nhã nhặn nuốt miếng thịt xuống, giọng điệu mỉa mai: "Nước ở Tây Hồ cạn rồi, hay là Lôi Phong tháp sập rồi?Lục đại thiếu gia của chúng ta lại chịu về nhà?"

      Lục Thần Hòa chưa kịp mở miệng, ông bố Lục Trường Kính ngồi ở vị trí chủ tọa lạnh lùng nhìn Lục Thần Thụy : " bảy giờ mười lăm phút rồi, vẫn chưa ăn sáng xong sao?Hôm nay con cần học à?"

      "Ăn xong rồi, con ăn xong rồi." Lục Thần Thụy vội vàng nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, rót nửa cốc sữa bò, nhận lấy chiếc cặp thím Ngọc đưa, bước qua Lục Thần Hòa lại quên quay lại nhìn cái,", em học nhé, nhớ chờ em về, được chạy đâu đó."

      "Ừ." Lục Thần Hòa nhìn nó, mỉm cười.

      Ngồi bên cạnh Lục Trường Kính là người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi ăn mặc nhã nhặn, được xem là xinh đẹp, nhưng khí chất lịch trầm tĩnh khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, ta cười : "Thần Hòa, cậu muốn ăn gì?Thích ăn món Trung hay là món Âu?Nếu muốn ăn món âu, trong bếp có thịt xông khói và trứng gà; nếu như muốn ăn món Trung, chỉ có cháo, nhưng cậu muốn ăn gì tôi chuẩn bị cho cậu."

      Lục Trường Kính quát ta: "Chuẩn bị cái gì mà chuẩn bị?Lãng phí lương thực, cơm thừa, thức ăn thừa ăn được sao?”

      cuối đầu, đứng được, ngồi cũng xong.

      Lục Thần Hòa nhướng mày : "Dì Hoa, cần phiền đến vậy, có cái gì tôi ăn cái đó là được rồi." ngồi xuống đối diện bố mình, nhìn ông mỉm cười.

      Thím Ngọc vội vàng bước vào bếp, mang toàn bộ thịt xông khói, trứng gà, cháo bưng ra hết.

      "Cảm ơn." Lục Thần Hòa lại cười .

      "Mất hết khẩu vị." Lục Trường Kính dùng sức đặt mạnh đôi đũa xuống, đứng dậy rời .

      Trương Xuân Hoa nhìn Lục Thần Hòa khẽ gật đầu, ý bảo từ từ ăn, sau đó cũng rời .

      Lục Trường Kính và Trương Xuân Hoa vừa , bàn ăn chỉ còn hai chị em Lục Giai Ngưng và Lục Thần Hòa. Lục Giai Ngưng ăn xong trứng chiên, ưu nhã lau miệng, lúc này mới liếc mắt về phía Lục Thần Hòa, : "Lần này về lại định gây ra bao nhiêu sóng gió đây?"

      "Em còn nghĩ rằng chị rất nhớ em." Lục Thần Hòa nhàn nhã ăn bữa sáng.

      "Chị rất nhớ em, muốn nhìn thấy em cuối cùng chết như thế nào."

      "Chậc chậc, oán khí sâu."

      "Em thử nghĩ năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có ngày nào được nghỉ, suốt ngày có biết bao nhiêu chuyện đau đầu, ngay cả nghỉ phép cũng là công tác. Sao em quay về trải nghiệm thử?"

      "Thôi quên , loại công việc cao cả như kinh doanh khách sạn vẫn thích hợp với chị hơn, em chỉ có hứng thú với cây cỏ thôi."

      "Em đúng là kẻ đáng đánh, đừng trách người làm chị này nhắc nhở em, bố tích tụ tức giận lâu như vậy, hôm nay em lại chủ động tìm đến cửa, hậu quả em tự mà hiểu lấy." Lục Giai Ngưng đứng dậy, bước ra phía sau vỗ vai , bày tỏ đồng cảm.

      Lục Giai Ngưng khỏi bao lâu, bữa sáng Lục Thần Hòa chỉ ăn được nửa, liền bị ông Lục gọi đến.

      Thư phòng rộng lớn yên tĩnh, phong cách cổ điển Trung Quốc điển hình, giá sách gỗ đàn hương xưa đặt dựa vào tường, ở giữa là bàn đọc sách như ra là án thư, án thư là chiếc đèn bàn và văn phòng tứ bảo, bàn ghế hai bên cũng theo phong cách cổ điển, tường treo những bức họa của các họa sĩ, thi gia nổi tiếng, trong đó có bức hoa mẫu đơn là năm đó Lục Thần Hòa nhờ bạn bè đấu giá trong buổi triển lãm để tặng cho bố mình. Căn phòng này là thứ đối lập duy nhất với cả ngôi nhà thiết kế theo phong cách Âu, chi tiết trang trí mang đậm nét cổ điển vô cùng tinh tế, bất cứ ai bước vào đây cũng có cảm giác thư thái. Gian phòng này cũng phải nơi Lục Trường Kính làm việc hàng ngày, chỉ là mỗi lúc nhàn nhã vào đây để tu dưỡng tính khí, mở cửa sổ ra, chính là hoa viên.

      Lục Trường Kính ngồi ngay ngắn chiếc ghế bành, từ lúc Lục Thần Hòa vừa vào cửa, đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào . Trương Xuân hoa rót ly trà nóng đặt trước mặt ông, rồi nhanh chóng lùi về phía sau.

      Lục Giai Ngưng đứng bên, thấy Lục Thần Hòa bước đến, hơi nhướng mày, nháy mắt, ra hiệu cho tự mà giải quyết cho êm đẹp. Trong nhà này ai cũng biết, ông Lục mà nổi giận, có trăm con bò cũng can ngăn được.

      Lục Trường Kính nhấp hớp trà, nhìn về phía Lục Thần Hòa, : "Chuyện của con và Đường Di con định giải quyết thế nào, qua hai tháng rồi, vẫn chưa làm hòa với nó sao?"

      Lục Thần Hòa bình tĩnh trả lời: "Quan hệ giữa con và ấy rất tốt, hề có chuyện gì bất hòa."

      "Tốt?Bị từ hôn mà bảo là tốt sao?Bố còn cho rằng trong thời gian này con chủ động tìm Đường Di làm hòa, ngờ con lại chẳng xem chuyện này ra gì!" Lục Trường Kính đặt ly trà xuống bàn kêu to, nửa chén nước còn lại văng tung tóe ra bàn.

      Trương Xuân Hoa lặng lẽ dùng khăn giấy lau vệt nước trà bàn.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 62: Nếu nhau dắt tay nhau đến bạc đầu (1)


      "Thần Thần!" Thím Ngọc làm quản gia ở Lục gia nhiều năm, buổi tối chợt nhìn thấy cậu chủ Lục Thần Hòa lâu về lại đột nhiên xuất ở trước cửa nhà, ngạc nhiên được lời nào.

      Lục Thần Hòa lấy ngón tay đặt lên môi ra hiệu đừng lên tiếng, ý bảo thím Ngọc đừng lớn tiếng làm kinh động mọi người.

      "Ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng chịu về rồi, nhưng dọa tôi sợ chết được." Thím Ngọc vừa cố đè thấp giọng của mình, vừa lấy đôi dép sạch trong tủ giày ra cho thay.

      Nhiều năm về nhà, Lục Thần Hòa cũng nhớ rỡ nữa, có lẽ là trước khi ra nước ngoài, có lẽ là lúc ra nước ngoài, hoặc là lúc mẹ qua đời. cho rằng mọi thứ trong căn nhà này còn nhớ gì nữa, nhưng khi nhìn thấy phong cách trang trí quen thuộc cánh cửa, toàn bộ ký ức trong căn nhà này lại chợt ùa về.

      Dọc theo cầu thang, từng bậc từng bậc, chậm rãi bước lên lầu hai, cho dù là hành lang hay là hoa văn trang trí tường đều vô cùng quen thuộc.

      Bình hoa trang trí cũng thay đổi gì.

      hít hơi sâu, đẩy cửa gian phòng bên tay phải, nhàng mở đèn. Bộ chăn ga giường ngay ngắn đến mức hề có hạt bụi nào, sàn nhà lại càng sạch hơn, đến mức có thể soi được bóng mình, trong tủ có rất nhiều sách, tất cả đều vẫn như lúc rời .

      ngồi xuống ghế, nhìn hết thảy mọi vật trước mắt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

      Ngay lúc rơi vào trầm tư, thím Ngọc bưng ly nước nhàng bước vào.

      "Dù cậu quay về, nhưng ngày nào tôi cũng dọn dẹp phòng cậu lần, hy vọng ngày nào đó cậu quay về. Nghĩ rằng cậu về." Thím Ngọc vừa rót nước, vừa kềm chế được mà rơi nước mắt.

      tới, kéo thím vào lòng, vỗ nhè vào lưng của thím, an ủi: "Tôi chưa từng bao giờ quay về, tôi ở lại Hương Khê sơn trang, bởi vì nơi đó gần nơi làm việc của tôi, cần ngày nào cũng phải lái xe đường dài từ thành phố N.

      Thím Ngọc lấy ly nước lạnh đưa cho , giọng : "Thần Thần, cậu có đói bụng ? Tôi làm thức ăn khuya cho cậu."

      khẽ nở nụ cười, : " cần, tôi ăn ở ngoài rồi, vẫn còn no lắm."

      "Được được được, vậy cậu mau tắm , có gì mai , nghỉ ngơi sớm chút "

      "Được, thím cũng nghỉ sớm chút." Lục Thần Hòa khẽ hôn lên trán Ngọc Tấn, "Ngủ ngon. "

      "Nghịch ngợm, ra nước ngoài toàn học những thứ đứng đắng." Thím Ngọc mỉm cười, nhàng đóng cửa lại rồi rời khỏi đó.

      xoay người vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt lại, nhúc nhích, để mặc dòng nước ấm áp tùy ý lướt qua thân thể. Trong đầu vẫn suy nghĩ chuyện tối nay, phải là rung động nhất thời nên mới suy nghĩ đồng ý chuyện kết hôn giả với Thị Y Thần.

      cũng thấy kỳ lạ, vì sao lúc nào cũng gặp Thị Y Thần, hơn nữa lúc nào cũng trùng hợp khi xem mặt?Nếu đây là loại duyên phận, có thể duyên phận kiểu này đúng là kỳ lạ. Mỗi lần xem mặt, cũng tình cờ đến đó ăn cơm, phải kẻ biến thái như . Nhưng mà trong mắt của , có lẽ chính là kẻ biến thái thích theo dõi người khác cách điên cuồng, cho dù có dùng trăm cái miệng để giải thích, cũng chưa chắc tin. Chuyện này chẳng lẽ là ‘duyên trời định’ trong truyền thuyết sao?

      chưa bao giờ gặp nào giống , phản ứng cũng chẳng giống ai, như dây pháo nổ chậm từng chút từng chút, cứ nổ lốp bốp rất lâu. Nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng, cao ngạo, dáng vẻ thần thánh thể chạm đến được, nội tâm có vẻ rất kiên cường, nhưng thực tế lại giống như chú cún , hoặc là chú mèo yếu ớt bị vứt ven đường.

      Cũng biết sức khỏe thuộc loại gì nữa, lần nào xem mặt cũng gặp phải chuyện thể ngờ, lần nào cũng khiến “kinh hỷ” thôi. Kinh là vì lại gặp xem mặt, hỷ là vì sao mỗi lần trông thấy xem mặt đều có cảm giác vui vẻ. người con cần diệu dàng săn sóc, giả vờ đáng để mong được chiều chuộng, lấy cao ngạo để làm lá chắn cho bản thân, e là có xem mặt thêm mười năm cũng tìm được đối tượng ưng ý. Chỉ cần vừa nghĩ đến quá trình xem mặt, lúc nào cũng thể nhịn được mà bật cười.

      Theo bản năng, cong khóe môi, để lộ nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

      Lục Thần Hòa chợt nhìn thấy bản thân mình trong gương, môi nở nụ cười, khiến cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, giống như khoảnh khắc đứng gõ cửa nhà lúc tối nay vậy.

      Có lẽ với người khác, cuộc sống của muôn màu muôn vẻ, ăn chơi trụy lạc. ra chỉ trong lòng mới hiểu cuộc sống của mình vô vị đến nhường nào, thậm chí có thể gọi là độc. thời gian dài, biết mình muốn gì, bởi vì cho đến bây giờ thiếu gì cả. Mẹ qua đời, mang đến cho tổn thương trầm trọng, sau khi bị vứt sang Mỹ, cuộc sống vô cùng tẻ nhạt khiến gần như quên mất ấm áp, rung động nơi lòng ngực. Từ Mỹ trở về, lại trở mặt với bố mình lần nữa, vì thích theo đuổi nghiên cứu nông nghiệp nên màng đến nghiệp của gia tộc, giây phút ấy, mới cảm nhận được thế nào là cảm giác thỏa mãn, bởi vì đó chính là thứ mong muốn. Thị Y Thần chợt xuất có dấu hiệu báo trước nào, mang đến cho cảm giác đồng cảm, ràng rất nhu nhược, lại có lúc quật cường như vậy. Có rất nhiều thứ vẫn chưa biết , nhưng có việc có thể khẳng định, bị kỳ lạ là hấp dẫn, thậm chí trong đầu còn xuất ý nghĩ muốn kết hôn với .

      Đêm nay, nằm giường, trằn trọc, mất ngủ cả đêm.

      "?" cậu trai hơn mười tuổi vốn ngồi ăn bữa sáng, nhìn thấy Lục Thần Hòa ở phòng ăn, lập tức buông dao nĩa trong tay, chạy lao vào lòng , vui sướng hò hét: " à, em nhớ muốn chết! Nhớ chết mất! về lúc nào vậy?Đêm qua sao?Em muốn đến Hương Khê sơn trang thăm , nhưng mà bố cho. về rồi tốt quá!" câu "Em muốn đến Hương Khê sơn trang thăm , nhưng mà bố cho" cực khẽ.

      Lục Thần Hòa gì chỉ ôm lấy Lục Thần Thụy, dịu dàng cười : "Lục Thần Thụy, em làm vậy là muốn bế em xoay ba vòng sao?Hay là muốn dỗ em ăn đây?", "Em học tiểu học năm năm rồi, còn là trẻ con nữa." Lục Thần Thụy lập tức nới lỏng cánh tay.

      miếng thịt xông khói mới vừa cho vào miệng, Lục Giai Ngưng ngồi giữa phòng ăn thấy Lục Thần Hòa, cảm thấy khó tin. Dừng động tác chăm chú nhìn , nhã nhặn nuốt miếng thịt xuống, giọng điệu mỉa mai: "Nước ở Tây Hồ cạn rồi, hay là Lôi Phong tháp sập rồi?Lục đại thiếu gia của chúng ta lại chịu về nhà?"

      Lục Thần Hòa chưa kịp mở miệng, ông bố Lục Trường Kính ngồi ở vị trí chủ tọa lạnh lùng nhìn Lục Thần Thụy : " bảy giờ mười lăm phút rồi, vẫn chưa ăn sáng xong sao?Hôm nay con cần học à?"

      "Ăn xong rồi, con ăn xong rồi." Lục Thần Thụy vội vàng nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, rót nửa cốc sữa bò, nhận lấy chiếc cặp thím Ngọc đưa, bước qua Lục Thần Hòa lại quên quay lại nhìn cái,", em học nhé, nhớ chờ em về, được chạy đâu đó."

      "Ừ." Lục Thần Hòa nhìn nó, mỉm cười.

      Ngồi bên cạnh Lục Trường Kính là người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi ăn mặc nhã nhặn, được xem là xinh đẹp, nhưng khí chất lịch trầm tĩnh khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, ta cười : "Thần Hòa, cậu muốn ăn gì?Thích ăn món Trung hay là món Âu?Nếu muốn ăn món âu, trong bếp có thịt xông khói và trứng gà; nếu như muốn ăn món Trung, chỉ có cháo, nhưng cậu muốn ăn gì tôi chuẩn bị cho cậu."

      Lục Trường Kính quát ta: "Chuẩn bị cái gì mà chuẩn bị?Lãng phí lương thực, cơm thừa, thức ăn thừa ăn được sao?”

      cuối đầu, đứng được, ngồi cũng xong.

      Lục Thần Hòa nhướng mày : "Dì Hoa, cần phiền đến vậy, có cái gì tôi ăn cái đó là được rồi." ngồi xuống đối diện bố mình, nhìn ông mỉm cười.

      Thím Ngọc vội vàng bước vào bếp, mang toàn bộ thịt xông khói, trứng gà, cháo bưng ra hết.

      "Cảm ơn." Lục Thần Hòa lại cười .

      "Mất hết khẩu vị." Lục Trường Kính dùng sức đặt mạnh đôi đũa xuống, đứng dậy rời .

      Trương Xuân Hoa nhìn Lục Thần Hòa khẽ gật đầu, ý bảo từ từ ăn, sau đó cũng rời .

      Lục Trường Kính và Trương Xuân Hoa vừa , bàn ăn chỉ còn hai chị em Lục Giai Ngưng và Lục Thần Hòa. Lục Giai Ngưng ăn xong trứng chiên, ưu nhã lau miệng, lúc này mới liếc mắt về phía Lục Thần Hòa, : "Lần này về lại định gây ra bao nhiêu sóng gió đây?"

      "Em còn nghĩ rằng chị rất nhớ em." Lục Thần Hòa nhàn nhã ăn bữa sáng.

      "Chị rất nhớ em, muốn nhìn thấy em cuối cùng chết như thế nào."

      "Chậc chậc, oán khí sâu."

      "Em thử nghĩ năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có ngày nào được nghỉ, suốt ngày có biết bao nhiêu chuyện đau đầu, ngay cả nghỉ phép cũng là công tác. Sao em quay về trải nghiệm thử?"

      "Thôi quên , loại công việc cao cả như kinh doanh khách sạn vẫn thích hợp với chị hơn, em chỉ có hứng thú với cây cỏ thôi."

      "Em đúng là kẻ đáng đánh, đừng trách người làm chị này nhắc nhở em, bố tích tụ tức giận lâu như vậy, hôm nay em lại chủ động tìm đến cửa, hậu quả em tự mà hiểu lấy." Lục Giai Ngưng đứng dậy, bước ra phía sau vỗ vai , bày tỏ đồng cảm.

      Lục Giai Ngưng khỏi bao lâu, bữa sáng Lục Thần Hòa chỉ ăn được nửa, liền bị ông Lục gọi đến.

      Thư phòng rộng lớn yên tĩnh, phong cách cổ điển Trung Quốc điển hình, giá sách gỗ đàn hương xưa đặt dựa vào tường, ở giữa là bàn đọc sách như ra là án thư, án thư là chiếc đèn bàn và văn phòng tứ bảo, bàn ghế hai bên cũng theo phong cách cổ điển, tường treo những bức họa của các họa sĩ, thi gia nổi tiếng, trong đó có bức hoa mẫu đơn là năm đó Lục Thần Hòa nhờ bạn bè đấu giá trong buổi triển lãm để tặng cho bố mình. Căn phòng này là thứ đối lập duy nhất với cả ngôi nhà thiết kế theo phong cách Âu, chi tiết trang trí mang đậm nét cổ điển vô cùng tinh tế, bất cứ ai bước vào đây cũng có cảm giác thư thái. Gian phòng này cũng phải nơi Lục Trường Kính làm việc hàng ngày, chỉ là mỗi lúc nhàn nhã vào đây để tu dưỡng tính khí, mở cửa sổ ra, chính là hoa viên.

      Lục Trường Kính ngồi ngay ngắn chiếc ghế bành, từ lúc Lục Thần Hòa vừa vào cửa, đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào . Trương Xuân hoa rót ly trà nóng đặt trước mặt ông, rồi nhanh chóng lùi về phía sau.

      Lục Giai Ngưng đứng bên, thấy Lục Thần Hòa bước đến, hơi nhướng mày, nháy mắt, ra hiệu cho tự mà giải quyết cho êm đẹp. Trong nhà này ai cũng biết, ông Lục mà nổi giận, có trăm con bò cũng can ngăn được.

      Lục Trường Kính nhấp hớp trà, nhìn về phía Lục Thần Hòa, : "Chuyện của con và Đường Di con định giải quyết thế nào, qua hai tháng rồi, vẫn chưa làm hòa với nó sao?"

      Lục Thần Hòa bình tĩnh trả lời: "Quan hệ giữa con và ấy rất tốt, hề có chuyện gì bất hòa."

      "Tốt?Bị từ hôn mà bảo là tốt sao?Bố còn cho rằng trong thời gian này con chủ động tìm Đường Di làm hòa, ngờ con lại chẳng xem chuyện này ra gì!" Lục Trường Kính đặt ly trà xuống bàn kêu to, nửa chén nước còn lại văng tung tóe ra bàn.

      Trương Xuân Hoa lặng lẽ dùng khăn giấy lau vệt nước trà bàn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :