1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lại gặp em - Hoa Thanh Thần

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      49: Chèn ép (3)


      Đến phòng khám, bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ cho Thị Quế Hoa, nhanh chóng đưa đơn thuốc cho Lục Thần Hòa, " đóng tiền, sau đó mang hóa đơn đến tầng trệt chụp X quang hai vị trí thắt lưng và mông."

      Ánh mắt chờ mong của Thị Y Thần nhìn chằm chằm vị bác sĩ, cảm thấy buồn bực. Tại sao vị bác sĩ này đưa đơn thuốc cho , lại đưa cho Lục Thần Hòa? Nhìn ta thế nào cũng giống người nhà. đành phải chửi thầm theo Lục Thần Hòa đến chỗ đóng phí, sau đó cùng dì lớn đến phòng chụp X quang.

      Nhận được ảnh X quang, bác sĩ liếc nhìn, : "Dì, tốt, chỉ là tổn thương phần mềm, nếu như té ngã ảnh hưởng đến xương phiền phức rồi." Bác sĩ làm vài thao tác màn hình vi tính, chờ in ra, lại lần nữa tự nhiên đưa cho Lục Thần Hòa, " đóng phí, sau đó đến quầy thuốc lấy thuốc, nhận xong rồi đến phòng truyền dịch, tiêu sưng, thuốc còn dư lại mai uống, chuyện gì có thể hỏi lại."

      Đến phòng truyền dịch, mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, Thị Quế Hoa phàn nàn: "Bệnh viện thể xem thường, ta sắp bị dày vò đến chịu nổi nữa rồi, bệnh cũng bị dày vò thành có bệnh. Tất cả bác sĩ đều có chuyện gì, chỉ là tổn thương phần mềm, còn phải truyền nước làm gì."

      Chính xác, Thị Y Thần tổng kết lại, chạy chạy lại từ lầu xuống lầu dưới mấy lần, gặp mặt bác sĩ khám qua bao giờ quá năm phút, xếp hàng là mất nhiều thời gian nhất. Nếu phải gặp được Lục Thần Hòa, và hai người lớn tuổi này ngày hôm nay đúng là quá sức chịu đựng. Thị Y Thần liếc mắt nhìn Lục Thần Hòa im lặng đứng bên cạnh, dáng người cao lớn, bờ vai dài rộng, làm cho người khác có cảm giác yên tâm, mặc dù lời có chút độc ác, thế nhưng giống như thiên sứ do thượng đế phái đến, lúc cảm thấy bất lực nhất, cho ít nước trong lúc lửa bỏng. Nhưng mà, cánh của ta vẫn chưa được làm sạch, vẫn còn màu đen.

      Thị Y Thần kìm được khẽ cong khóe môi, trong lúc ngẩng đầu lên lại vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lục Thần Hòa, đáy mắt lên vẻ nhu hòa còn mang theo ý cười.

      Thị Y Thần có cảm giác bị thu hút, thấp giọng : "Này, có phải nên rời khỏi đây rồi ?"

      Lục Thần Hòa gật đầu, than vãn lời xoay người rời khỏi.

      Thị Y Thần thầm nín thở, khẽ thở phào hơi, nhưng được bao lâu, ngay lúc cho rằng rời khỏi, ai ngờ, đột nhiên quay lại mang theo rất nhiều đồ ăn cùng với mấy tờ báo.

      "Sao lại quay lại?" ngạc nhiên đến mức muốn tát vào mồm mình cái.

      Lục Thần Hòa đưa đồ ăn cùng với tờ báo cho , nhướng mày cười, "Nhân phẩm thăng hoa vẫn chưa làm xong."

      "Ặc..." Thị Y Thần nhịn được bật cười.

      Trước đó Lục Thần Hòa liên tục chạy khắp nơi, giúp xếp hàng, lại sắp xếp ổn thỏa việc truyền nước, bà Thị cuối cùng cũng bỏ qua chuyện này, nhân tiện : "Này... Tiểu Lục, tối nay có rảnh ? Đến nhà chúng ta ăn cơm ."

      đợi Lục Thần Hòa mở miệng, Thị Y Thần liền la lên: "Mẹ, buổi tối ấy còn phải xã giao, tiện cho lắm." nhìn Lục Thần Hòa ngừng nháy mắt ra hiệu, ý muốn được đồng ý.

      Bà Thị thấy thế, mắt liếc xéo , : "Mắt con làm sao thế?"

      Lục Thần Hòa cúi thấp đầu, cố nhịn cười.

      Dì lớn phối hợp : "Tiểu lục à, con đừng ngại, hôm nay may là có con. Nếu con đến nhà chúng ta ăn cơm, trong lòng dì đây cảm thấy áy náy. Con làm dì phải áy náy chứ? Huống hồ con là bạn trai của Y Y, càng phải đến nhà chúng ta lần."

      "Dì lớn..." Thị Y Thần vừa mới mở miệng, liền bị bà Thị đạp sang bên, chữ "Mẹ" còn sót lại trong miệng vẫn phải gắng gượng nuốt vào.

      Dì lớn cũng liếc cái, tiếp tục với Lục Thần Hòa: "Tiểu Lục, con cần lo lắng, nhà chúng ta đông người, nấu cơm, làm đồ ăn… chuyện gì cũng làm rất nhanh."

      Bà Thị vỗ ngực đảm bảo, "Chỉ cần gọi cú điện thoại về nhà, về đến nhà lập tức có cơm ăn."

      Lục Thần Hòa khẽ nhoẻn miệng, nhìn Thị Y Thần chút, : " ra tối nay con cũng có cuộc xã giao nào quan trọng lắm."

      Chuyện này, Lục Thần Hòa vừa trả lời, bà Thị liền cầm điện thoại gọi về nhà, dặn dò chuẩn bị đồ ăn, đêm nay có khách quan trọng đến nhà.

      Thị Y Thần nhìn tốc độ của mẹ và dì lớn, tìm chỗ trống chen miệng vào cũng có, chỉ có thể giương mắt lên nhìn Lục Thần Hòa. nắm ống tay áo của , kéo sang bên, : "Lúc nãy xếp hàng, tôi gì? Sao có thể đồng ý đến nhà chúng tôi ăn tối?"

      Lục Thần Hòa trả lời: " mời tôi sao?"

      : " có."

      trả lời, chỉ đưa tay, làm động tác hiểu rồi.

      " đây ràng là hiểu sai vấn đề. Tôi mời , là mẹ tôi và dì lớn mở miệng mời , thế nhưng tôi nhất định được đồng ý."

      "Vì sao? Người mời tôi phải . có thể thay mặt mẹ và dì của mình sao?"

      "Tôi..." Lục Thần Hòa hỏi lại làm cho cứng họng, tất nhiên thể thay mặt mẹ và dì của mình, nhất thời nghẹn họng lại muốn tỏ ra thua kém, " làm vậy phải gây khó dễ cho tôi sao? Đến nhà tôi ăn bữa cơm đối với có ích lợi gì? muốn ăn gì cứ ? Tôi mời."

      " có cần mọn đến mức như vậy ? Chỉ là đến nhà ăn bữa cơm, chẳng lẽ sợ tôi ăn luôn người nhà của sao?" Lục Thần Hòa nhếch mép, bắt chước giọng điệu của .

      Từ lúc lần đầu gặp nhau trong thang máy, trong ấn tượng của người đàn ông lạnh lùng ít , nhưng cãi nhau vài lần, phát ra mọi chuyện phải như trong tưởng tượng, tư duy của ta cực kỳ nhạy bén, có tài ăn , bản thân mình phải là đối thủ của ta.

      " yên tâm , tôi là người rất có đạo đức nghề nghiệp, chuyện nên nhất định ra." Lục Thần Hòa cúi người kề sát bên tai thấp giọng .

      Chuyện mà ta đến, chỉ có mới có thể hiểu .

      gì hỏi trời xanh, "Nhân phẩm của cả đời này e là thể nào tăng lên được."

      Lục Thần Hòa rút tờ báo trong tay , gõ lên đầu cách vô cùng thân thiết, "Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao*. Đừng quên vừa hứa mời tôi ăn, bữa cơm này tôi nhớ kỹ."

      * Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao: Trích trong Kinh thi [Vệ phong – mộc qua]. Người cho ta quả đào, ta dùng mỹ ngọc báo đáp lại. Hiểu đơn giản là có qua, có lại.

      Thị Y Thần trợn mắt há mồm nhìn Lục Thần Hòa cầm tờ báo, sải bước chân dài, ưu nhã đến chỗ vắng người, tìm chỗ trống ngồi xuống, lẳng lặng xem báo.

      Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao?

      Cái gì? Ý tứ trong lời lúc nãy của ta, là đêm nay đến nhà ăn cơm, sau đó phải mời ta ăn lần nữa? Hờ, vô lại đến vậy sao... biết ơn chiều hôm nay giúp đỡ lâu như vậy, ra dù ở lại giúp đỡ, cũng có thể giống như trước kia, tự mình xoay sở được.

      Dời ánh mắt, vừa vặn bắt gặp mẹ và dì của mình xì xào bàn tán gì đó, vẻ mặt hớn hở xem và Lục Thần Hòa tình nồng ý đậm đến mức nào. chợt cảm thấy lạnh người.

      "Y Y, tiểu Lục làm việc gì? Nhà có mấy người? Nhà ở đâu thế?"

      Thời gian truyền nước biển khá lâu, lúc đầu, Thị Y Thần có thể chuyện phiếm cùng với dì lớn và mẹ, nhưng trò chuyện chút lại dời ánh mắt lên người của Lục Thần Hòa. Ngoại trừ tên và nơi ở của , hầu như biết gì về cả. Bất luận cho dù có bản lĩnh lớn hơn chăng nữa, hỏi nhiều thêm vài câu nhất định còn đường thoát. Để đơn giản, giả vờ như chưa nghe thấy gì, học theo Lục Thần Hòa cầm tờ báo ngồi gần đó.

      Lúc nước biển từng giọt, từng giọt truyền vào hết, Lục Thần Hòa đột nhiên đến, cầm tờ báo xem xong đưa cho như có chuyện gì, " cần vội vàng rời khỏi, tôi chờ mọi người ngoài cửa bệnh viện."

      Thị Y Thần dùng ánh mắt vô hồn đáp lại, ra xem lời của ta ra gì. Bởi vì thầm nghĩ trong lòng từ lâu, chỉ cần truyền nước xong, lập tức đưa dì ra khỏi bệnh viện, chuồn cho êm chuyện. cần phải mời cái người qua đường giáp này đến nhà mình ăn cơm.

      Chỉ là ngàn tính vạn tính, tính sai chuyện hôm nay lái xe. Xe đưa bảo dưỡng rồi, nơi xem mắt gần bệnh viện não khoa chỉ cách con đường, lựa chọn đón xe đến đây ra cũng thuận tiện, nhưng mà ai ngờ lại gặp dì khám bệnh, lúc này ra khỏi bệnh viện lại gặp phải khó khăn.

      con đường này, ngoại trừ bệnh viện não khoa, còn có hai bệnh viện khác, cách nhau rất gần, vậy nên số lượng xe qua lại rất lớn.

      Trước cửa bệnh viện đông nghịt, hàng xe dài nối đuôi nhau dứt, tiếng kèn bên tai cứ vang lên liên tục, phía cổng và lối dành cho người bộ qua lại càng nhiều hơn. Mấy chục mét mới có trạm xe buýt, chỉ cần bắt gặp chiếc xe buýt, lập tức bắt gặp đám người ùa lên.

      Thị Y Thần nhíu mày, ngừng nhìn xe cộ di chuyển đường, xe taxi qua lại hầu như đều có đèn màu xanh gắn nóc xe biểu có người.

      là ngày xui của mà!

      Lúc khó khăn nhất, Lục Thần Hòa bước từng bước ưu nhã tiến về phía , "Xe của tôi ở phía trước."

      Cách đó hơn năm mươi mét, có chiếc xe màu bạc quen thuộc đỗ bên đường, nhanh chóng đèn vàng.

      Lục Thần Hòa giống như con giun trong bụng vậy, liếc mắt cái xuyên thấu tâm tư của . thấp giọng : "Đừng hòng vứt bỏ tôi, tôi tìm đến nhà , ăn cơm. Bây giờ là giờ tan tầm, nếu muốn cùng dì của mình khập khiễng đứng chen chút xe buýt về nhà hoặc là đứng ở đây hơn giờ để chờ taxi, tôi có ý kiến. Nhưng mà làm “bạn trai” của , ràng là có xe lại giúp đỡ người trong nhà, biết giải thích thế nào với người lớn đây?"

      " có thể im miệng được rồi." liếc cái.

      Lục Thần Hòa nhếch khóe môi cái, đỡ Thị Quế Hoa, về phía chiếc xe.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      50: Đồng minh (1)


      Bầu trời trong xanh biến mất nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, đèn đường ở cửa tiểu khu toàn bộ đều được thắp sáng.

      Thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn tú, người đàn ông mang kính râm lại lại quanh gốc cây cách tiểu khu xa. Đèn đường chiếu xuống, xen vào mấy bóng cây, dáng vẻ của ta vô cùng độc.

      Bất ngờ, mỗi ngày đều có.

      Nếu chuyện dây dưa cùng với Lục Thần Hòa lại vô tình gặp phải mẹ và dì lớn là bất ngờ, chuyện gặp phải Cao Minh Dương ở bên ngoài tiểu khu lại là chuyện bất ngờ đáng sợ nhất. Thị Y Thần thể nào ngờ được, vào giờ này Cao Minh Dương lại đứng trước của tiểu khu chờ .

      tay Cao Minh Dương cầm điếu thuốc, tay còn lại cầm điện thoại di động, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại di động, hình như do dự có nên gọi điện thoại hay .

      Lục Thần Hòa từ từ lái xe vào cửa tiểu khu. ra nhìn thấy Cao Minh Dương từ lâu, quay lại nhìn Thị Y Thần theo bản năng. Thị Y Thần quay mặt chỗ khác, giả vờ như thấy gì.

      Xe lướt qua bên cạnh Cao Minh Dương, ta thấy Thị Y Thần, lập tức ném điếu thuốc trong tay đuổi theo, bước chân rất nhanh đột nhiên dừng lại, bởi vì thấy người ngồi ở ghế lái là Lục Thần Hòa. Trong phút chốc, hai mắt Cao Minh Dương lên vẻ khó tin cùng hoảng sợ.

      Cùng lúc đó, dì lớn ngồi phía sau cũng nhìn thấy Cao Minh Dương, "Ồ? Tiểu Cao?"

      Lục Thần Hòa vòng tay lái, chậm rãi đậu xe ở cạnh gốc cây ven đường gần tiểu khu.

      Cao Minh Dương do dự chút, vẻ mặt rất nhanh khôi phục lại như thường, tiến về phía trước, lễ phép chào hỏi: "Cháu chào dì."

      "A? Hôm nay là đúng lúc. Tiểu Cao à, lâu rồi thấy con đến nhà chúng ta, có phải con và Vân Vân nhà chúng ta cãi nhau , sao lại đứng ở đây mà lên nhà?" Dì lớn được mẹ đỡ xuống xe.

      Cao Minh Dương ngước mắt nhìn Thị Y Thần, tâm tình giấu trong đôi con ngươi đen thẳm thể nào ra. ra muốn phải đến tìm Y Vân, mà đến tìm Thị Y Thần, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng lảng tránh của Thị Y Thần và người từng gặp qua lần kia, ngay cả lúc ta dẫn , cũng chỉ có thể nắm chặt tay thành nắm đấm, im lặng.

      "Ôi, nhau cãi nhau là chuyện bình thường, nếu đến rồi, cũng đừng ngại nữa, lên nhà chút , lên ăn bữa cơm, chắc chắn có chuyện gì xảy ra đâu." Dì lớn cứ tưởng Cao Minh Dương và Thị Y Vân nhau lâu lâu cãi nhau lần vậy thôi, nghĩ nhiều.

      Bà Thị nhìn vẻ mặt bối rối của Cao Minh Dương, lại cho rằng hai người họ cãi nhau, vì vậy : "Tiểu Cao, cùng lên nhà ăn cơm . Cháu lâu đến rồi, được từ chối!" lập tức bày ra vẻ mặt của vị trưởng bối uy nghiêm.

      Cao Minh Dương vốn có ý muốn từ chối, thế nhưng ánh mắt lại vô tình liếc nhìn Thị Y Thần đứng cạnh Lục Thần Hòa, trong thời gian ngắn, thần trí của giống như bị ma quỷ mê hoặc. Cao Minh Dương gật đầu đồng ý, nhìn thấy bước chân khập khiễng của Thị Quế Hoa, vội bước đến đỡ bà.

      cơn sóng chưa yên, cơn sóng khác lại kéo đến.

      Chuyện xảy ra hôm nay, so với lần trước ở quán ăn càng làm Thị Y Thần bối rối hơn. Chuyện Lục Thần Hòa được mời cơm, vốn chuyện phiền phức, nhưng hết lần này đến lần khác lại gặp phải người muốn gặp là Cao Minh Dương mới là chuyện phiền phức nhất.

      Lục Thần Hòa nhoẻn miệng cười, nhìn Thị Y Thần, chờ mệnh lệnh của .

      Thị Y Thần cố ép bản thân phải bình tĩnh, trong lòng vẫn có chút đau đớn, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. chỉ vào chỗ trống ở phía bên kia đường, với Lục Thần Hòa: "Đậu xe ở bên kia ."

      Lục Thần Hòa đậu xe xong, Thị Y Thần tháo dây an toàn muốn xuống xe, kéo cánh tay lại, : " định bỏ vậy sao?"

      "Muốn làm gì?" Thị Y Thần nhìn vẻ kỳ quái, bỗng nhiên vẻ mặt biến đổi, giọng khẩn trương, " đồng ý đến nhà tôi ăn cơm, phải bây giờ định đổi ý đấy chứ? Tôi mặc kệ, nếu đồng ý rồi phải ."

      nắm cổ tay , sợ lâm trận bỏ trốn.

      " , trở mặt nhanh ." Lục Thần Hòa cười giễu thành tiếng.

      "Mặc kệ tôi." Trước đó mong Lục Thần Hòa đổi ý, thế nhưng lúc Cao Minh Dương xuất , lại thể thả được nữa.

      " cảm thấy hai chúng ta trước khi lên đó có nhiều chuyện cần phải tìm hiểu chút sao?" Ánh mắt rạo rực, khóe miệng mỉm cười.

      "Tìm hiểu cái gì?" Vẻ mặt Thị Y Thần như hiểu, tầm nhìn chợt dời đến bàn tay của mình nắm lấy tay , vẻ mặt chán ghét như nắm lấy con gián, muốn đẩy ra.

      Lục Thần Hòa bất ngờ đưa mặt tiến lại gần, tròng mắt di chuyển liên tục, "Tên là gì?"

      Vẻ mặt Thị Y Thần nhìn Lục Thần Hòa như nhìn người bệnh thần kinh, mắng: "Lục Thần Hòa. Lục trong đại lục, Thần trong cư thần, Hòa trong hòa thuận."

      "Nhà ở đâu?"

      "Hương Khê sơn trang."

      "Năm nay bao nhiêu tuổi? Trong nhà có mấy người? Nghề nghiệp là gì? Tiền lương bao nhiêu? Thích ăn cái gì? Thích làm cái gì? Có sở thích gì?"

      Mấy câu hỏi sau đó, khiến khỏi nhíu mày chặt. ta hỏi mấy vấn đề này, hoàn toàn biết gì cả. ta từng đính hôn, có người vợ chưa cưới dịu dàng xinh đẹp, nhưng vì mà chia tay, ở trong khu nhà cao cấp, còn có người chị, ta thích chưng cất rượu, còn những chuyện khác hoàn toàn biết gì cả. Dựa theo những thứ biết được về , chỉ cần liếc mắt cũng bị ánh mắt sắc bén của mẹ phát ra mánh khóe.

      suy nghĩ chút vừa định hỏi, ngờ lại bị giành hỏi trước: "Nhà có mấy người? Mẹ thích gì?"

      "Đợi chút, cái này phải là tôi hỏi mới đúng chứ? Này, hỏi mẹ tôi thích làm gì là có ý gì?"

      "Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. cả ngày lẫn đêm, quản cực khổ xem mắt, tất nhiên chuyện cha mẹ bức hôn làm cho cảm thấy bối rối, tinh thần suy sụp. Vừa rồi khẩn trương như vậy, ràng muốn tôi đêm nay có chút biểu . Vậy nên tôi muốn biết mẹ thích gì, dựa theo sở thích mà làm theo, tự nhiên làm ít công to."

      Chuyện lo lắng, từ miệng ra, lại có cảm giác cực kỳ đơn giản. Nếu như mẹ dễ đối phó như vậy, cũng lo lắng đến vậy. Huống hồ, lúc nữa người mà bọn họ phải đối mặt phải chỉ có mẹ . Haiz, vì sao chuyện mong muốn xảy ra lại càng ngày càng nhiều thế này, còn hết lần này đến lần khác cùng phát sinh lượt, đây là trời muốn bức chết sao?

      Thị Y Thần như phát điên vò đầu bứt tóc mình, : "Mẹ tôi thích chơi mạt chược, tập thể hình và nghiên cứu món ăn ngon."

      "Lối sống của mẹ rất tích cực, nhìn lại cuộc sống của , vô cùng tiêu cực."

      "..."

      "Chuyện của người khác nên ít quan tâm chút ."

      Thị Y Thần cúi đầu, từ từ kể chuyện trong nhà.

      Thị gia là gia đình tương đối kỳ quái, hai thế hệ đều là nữ, để duy trì nét đặc trưng của dòng họ, ông ngoại có cầu đối với con rể là phải đồng ý con sinh ra là nam hay nữ, đứa đầu tiên nhất định phải mang họ Thị, nếu con lấy chồng. Vậy nên có chị họ Thị Y Nhu, Thị Y Thần, em họ Thị Y Vân, theo gia phả cùng là họ Thị, đứa em trai Ngụy Hành Chi là đứa con thứ hai của dì lớn và dượng, mới lấy họ của dượng là họ Ngụy. Tình cảm của ba chị em Thị gia rất tốt, tốt đến mức mua nhà ở cũng mua cùng tiểu khu, cùng tầng lầu, 1001, 1002 và 1003, chỉ còn thiếu mỗi chuyện là đập tường biến ba ngôi nhà thành căn nhà lớn mà thôi. Từ lúc sinh ra đến nay, từ lúc có ý thức, ba gia đình hầu như đều sinh hoạt cùng nhau, ngoại trừ mỗi đêm ai về nhà nấy ngủ, chỉ khác là trước đây là ở nhà trong con hẻm , bây giờ là ở nhà thuê. Rất nhiều người ước ao có gia đình như , nhưng chuyện xảy ra năm cấp ba, dần bắt đầu chán ghét cuộc sống sinh hoạt chung như thế này.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      51: Đồng minh (2)


      Chỉ mấy phút ngắn ngủi, Lục Thần Hòa gần như nắm được tám chín phần tình hình gia đình Thị Y Thần. Thị gia có bao nhiêu người, Thị gia là đại gia đình lớn sống chung với nhau, nguyên nhân Thị gia cầu đứa trẻ đầu tiên sinh ra phải mang họ Thị, sở thích của mỗi người trong Thị gia.

      Thị Y Thần đột nhiên cảm thấy có điều gì đó đúng, "Này, bây giờ đổi lại tôi hỏi . năm nay bao nhiêu tuổi?"

      Hỏi xong lại nhận được bất kỳ câu trả lời nào, ngước mắt lên, người ngồi chỗ ghế lái đâu mất. vội đẩy cửa xe ra, xuống xe. Nhưng đảo mắt tìm kiếm lúc, nhìn khắp nơi, vẫn thấy bóng dáng của Lục Thần Hòa. Thị Y Thần đứng cạnh xe, như kẻ ngốc đứng nhìn hàng xe dài nối đuôi nhau, đường ở tiểu khu vắng vẻ, ánh đèn đường vàng nhau cùng với hai hàng cây ven đường đan xen lồng bóng vào nhau, tiếng lá cây xào xạc nhàng như muốn cho biết, từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp người tên Lục Thần Hòa.

      "Grr... Quái lạ? Chết tiệt!" dùng sức đạp chiếc xe cái, tiếng chuông báo động xe lập tức vang lên.

      "Đồ lừa đảo chết tiệt! Đồ lừa đảo..." tin kẻ nhiều tiền như ta lại vứt chiếc xe ở chỗ này.

      Tiếng khóa xe cạnh chợt vang lên, Lục Thần Hòa đứng cách đó xa, tay cầm điều khiển từ xa nhìn , "Này, đạp hỏng xe là phải đền tiền."

      "Dù gì cũng phải hiểu tình hình gia đình của nhau, dễ đối phó với người lớn, kết quả hỏi xong, lời nào lại bỏ chạy mất dạng. có biết? Hành động của gọi là có lịch , còn khiến người khác cảm thấy tên lừa đảo!"

      Lục Thần Hòa đối với lời của hề quan tâm, tiếp tục bước hành lang vào thang máy.

      "Là ai phải hiểu lẫn nhau? Mọi chuyện trong nhà tôi, tôi đều cho biết rồi, lẽ nào muốn sao? Loại hành vi này của ràng là lừa gạt để biết hoàn cảnh gia đình nhà người khác. Thậm chí tôi còn nghi ngờ, mỗi lần xem mắt đều gặp , đây giống như mưu được tính toán từ trước. xem bản thân có phải là kẻ theo dõi điên cuồng hay ?"

      Lục Thần Hòa tỏ vẻ xem thường , , "Nhà ở lầu mấy?"

      "Lầu mười." Ngược lại cảm thấy tức giận, thậm chí quên ấn nút thang máy đến nhà mình luôn.

      Lục Thần Hòa đưa tay lướt qua người ấn nút 10F, nhưng rút tay về mà đặt lên vách thang máy ở sau lưng , vây lấy trong khoảng trống nho trước người , "Giọng la lớn như vậy, sợ cha mẹ biết tôi là kẻ lừa gạt sao?"

      Tư thế thế này, khiến tim co rút đập mạnh liên tục, mặt cũng bắt đầu nóng lên, "Xem như muốn , dù gì tôi cũng trông chờ có thể làm “mẫu đơn nở hoa”."

      lấy tay đẩy ra, chẳng những đẩy được , ngược lại càng tiến lại gần hơn, : " tức giận như vậy, phải sợ tôi chạy mất sao? thể chống đỡ cho sao? Tôi rồi tôi rất tuân thủ quy tắc nghề nghiệp, chưa bao giờ bỏ việc giữa chừng."

      Thị Y Thần cả kinh, rất sợ lại giống như lúc ở trong quán ăn, vội giơ nắm đấm: " muốn làm gì? Nếu dám làm vậy, cẩn thận tôi đánh luôn."

      Bàn tay của lần nữa nắm lấy bàn tay cuộn lại thành nắm đấm của Thị Y Thần, tiếp sau đó, tay vòng qua eo của ôm chặt, kéo vào lòng. Cả người bị hơi thở nam tính của bao phủ lấy, vừa thẹn vừa giận, giãy dụa.

      "Diễn kịch phải diễn trọn bộ chứ, đồ ngốc." ôm chặt.

      " mới là đồ ngốc." Mặt của càng ngày càng nóng hơn. quen đụng chạm thế này, nhưng cũng thấy ghét.

      Đôi mắt thâm sâu của nhìn chằm chằm vào mấy con số chuyển động, còn ba tầng nữa là đến, chợt than bên tai Thị Y Thần: "Về hoàn cảnh gia đình của tôi đợi khi nào tâm tình tôi tốt cho biết."

      Người bình thường lúc tâm tình tốt, còn ta lại chọn lúc tâm tình tốt mới .

      "Có quỷ mới biết khi nào tâm tình tốt khi nào ?" Thị Y Thần quay đầu sang chỗ khác khinh bỉ , động tác lại dịu dàng thế này có chết hay , môi vừa vặn quét qua gò má , mùi nước hoa nhàn nhạt xông vào cánh mũi.

      Hô hấp của Thị Y Thần hơi chậm lại, hoàn toàn ngờ rằng chuyện phát sinh thế này. Cơ thể cứng đờ dám động đậy, gian như bị ngưng động, dám bảo đảm, người bình thường như Lục Thần Hòa trong tình huống thế này tiếp theo làm ra những chuyện gì nữa.

      Chỉ nghe dịu dàng cười thành tiếng, chậm rãi đứng thẳng người, cánh tay vẫn ôm lấy chặt, "Bây giờ tâm tình tôi rất tốt."

      hoàn toàn thở phào nhõm, : "Bây giờ tâm tình tôi tốt." Thị Y Thần thầm vui mừng, ta quay đầu bỏ , biết phải làm sao.

      Nghĩ như vậy, ai ngờ ta lại thản nhiên tiếp: "Có thể nhìn ra được. Có lẽ vừa rồi tôi nên nghiêng đầu thêm chút nữa."

      "... là đồ thần kinh." Thị Y Thần đạp lên chân cái. Lục Thần Hòa lại chẳng coi lời ra gì, vẫn xem như có chuyện gì.

      Lục Thần Hòa vui vẻ cười thành tiếng, nắm tay chặt.

      Lâu rồi được vui vẻ như vậy, thích cùng liếc mắt đưa tình giống như người thế này.

      "Đinh" tiếng, thang máy đến nơi, cửa từ từ mở ra.

      Ra khỏi thang máy, Thị Y Thần liền nhìn thấy Cao Minh Dương đứng phía dưới cửa sổ trong hành lang, đôi mắt đen như mực khóa chặt lấy .

      Cao Minh Dương lẳng lặng đứng đó, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào và Lục Thần Hòa. , chính xác, tầm mắt của ta nhìn chằm chằm vào hông của , nơi tay Lục Thần Hòa đặt lên.

      Cơ thể Thị Y Thần lần thứ hai trở nên cứng đờ.

      Tình cảnh quen thuộc bất giác lên trong đầu làm nhớ đến chuyện xảy ra ba tháng trước. Thị Y Thần bị mẹ dùng “đoạt mình truy hồn” gọi về nhà, sống đến gần ba mươi tuổi rồi, bữa cơm này là bữa cơm khó nuốt nhất.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      52: ‘Đấu chiến thặng phật’*


      * Đấu chiến thặng phật: Người sau ba mươi sáu tuổi vẫn còn độc thân, " thể cứu chữa" nữa được gọi là Đấu chiến thặng phật.

      Thị Y Thần nhớ mang máng đêm đó lúc về đến nhà, em họ Ngụy Hành Chi nháy mắt cười giễu , "Dì hai dùng điện thoại đoạt mệnh truy hồn gọi cho chị là có uy lực."

      "Nhiều chuyện." giơ tay lên đặt lên gáy đứa em họ lắc lắc.

      "Nghe , hôm nay chị ba muốn dẫn bạn trai về nhà, mọi người trong nhà phấn khởi như phát điên đến nơi rồi." Lời của Ngụy Hành Chi khiến cho cơ thể chợt cứng đờ, có cảm giác cơ mặt mình cứng nhắc, run rẩy.

      Ngụy Hành Chi hiểu chuyện tiếp: "Kinh ngạc sao? Chị xem xem, bây giờ đến cả chị ba cũng có bạn trai rồi, còn chị sao? Bao giờ mới mang bạn trai về? Giấu kín lâu như vậy rồi, còn sợ gì nữa."

      Sợ? phải sợ, mà là rất sợ, rất sợ, hơn nữa còn sợ mọi chuyện ngày nào đó trở thành .

      Trong phút chốc chuông cửa vang lên, người đứng ngoài cửa ngoài người muốn gặp là Thị Y Vân, còn có người đàn ông luôn khiến cho hết sức đau khổ, đó chính là Cao Minh Dương. Người trong nhà kích động hưng phấn đón tiếp hai người ngoài cửa, lại có ai biết người đàn ông đứng ngoài cửa đó năm trước còn là bạn trai của .

      bữa cơm được dọn ra, tất cả chú ý đều tập trung lên người Thị Y Vân. Thị Y Vân là tiếp viên hàng , quanh năm thường xuyên lại giữa trong nước và nước ngoài, mỗi lần trở về đều chia sẻ với người nhà về những chuyện thú vị cùng với phong cảnh đẹp ở các quốc gia. Trò chuyện chút, đột nhiên câu, "Được rồi, con xin nghỉ việc ở công ty, bay hết năm nay cần phải bay bay lại khắp nơi nữa, đến lúc đó cả nhà phải giúp con tìm việc đó."

      Mọi người trong nhà vừa nghe xong, đều hết sức cao hứng, chẳng biết người nào câu: "Ra ngoài tìm việc làm gì? Trước đó, Y Y còn công việc trong cửa hàng rất nhiều, lại thiếu nhân lực."

      Thị Y Vân nhìn , "Em sắp thất nghiệp rồi, chị phải thu nhận em đấy."

      Thị Y Thần vốn có ý định từ chối, thế nhưng cả nhà đều ủng hộ, còn có ánh mắt kỳ vọng của dì nữa, tàn nhẫn nhất chính là ánh mắt của mẹ cứ nhìn chằm chằm vào , đành thỏa hiệp.

      Chị cả Thị Y Nhu xưa nay vốn ít cũng mở miệng hỏi Thị Y Vân: "Công việc tốt như vậy tại sao đột nhiên lại muốn làm nữa?"

      Ngụy Hành Chi nhìn thoáng qua Cao Minh Dương, cố tình trêu chọc : "Sợ là có người muốn gả rồi."

      Thị Y Vân cong khóe môi, nhìn Thị Y Thần, cười : "Y Thần còn chưa sốt ruột muốn rời , chị làm sao có thể tranh trước được." Thị Y Vân vừa xong, nhất thời, bầu khí hòa nhã trong nháy mắt hạ xuống dưới 0 độ.

      Ngụy Hành Chi ngồi bên cạnh liền nhận được ánh mắt giận dữ như muốn giết người, ý thức được lời của mình, hận thể tự cắt hai cái lỗ tai của mình xuống, vội vàng cúi đầu, tự phạt ly rượu. Mỗi lần người nào trong nhà có chuyện gì mới, kết quả đều giống như kiểu “đôi bên tương tàn” chịu buông tha.

      Thị Y Thần chậm rãi bỏ miếng thịt gà vào miệng nhai, sau đó nuốt vào, rồi mới đưa mắt nhìn Thị Y Vân, vẫn bình tĩnh như mọi khi: "Hai ngày trước lúc chùa thắp hương, có vị đại sư xem số cho chị, mệnh chị gặp phải tiểu nhân, tiểu nhân ngày nào quấy phá, vậy nên vẫn còn độc thân. Nếu em chờ chị kết hôn rồi mới kết hôn, chắc là phải chờ rất lâu."

      Thị Y Thần xong nhìn thoáng qua Cao Minh Dương, sắc mặt của ta cực kỳ khó coi, nhếch môi.

      Thị Y Vân đầu tiên là sửng sốt, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cười tươi như hoa, : " sợ. Năm đó vất vả như vậy em còn chờ được, chờ thêm chút có là gì? Em tin tưởng Minh Dương cũng ngại."

      Thị Y Thần và Cao Minh Dương thoáng nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập phẫn hận. Tay cầm ly rượu, có chút run rẩy. Từ thời khắc bước vào cửa, ngừng tự với mình, nhất định phải che giấu tâm tình tốt, nhưng giây phút nhìn thấy Cao Minh Dương đến, hiểu cho dù bản thân có cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng che dấu tâm tình rất khó. Nếu phải nội tâm của mạnh mẽ, Thị Y Thần cũng biết tại sao bản thân lại có thể chịu đựng được nhiều năm như vậy. lùi bước, nhường nhịn bước, nhưng ngờ nhiều năm như vậy rồi Thị Y Vân vẫn từng bước chèn ép , vẫn chịu dừng lại. Có đôi lúc, thà bị Thị Y Vân chỉ vào mũi mắng mình như thời cấp ba, cùng đấu đá, chứ phải kiểu gặp mặt giống như bây giờ, chuyện xưa nhắc lại, hai người như hai con nhím, liên tục châm chích lẫn nhau. Thị Y Thần rất muốn chuyện ràng với Y Vân, cuối cùng muốn phải làm thế nào, ấy mới có thể buông tha cho , dằn vặt nữa.

      Thị Y Thần dùng sức cầm ly rượu, cố gắng chịu đựng, áp chế ngọn lửa dâng lên trong lòng, mới nhìn thẳng vào mặt Thị Y Vân lần nữa, nhàn nhạt : "Được, em thích theo chị cùng nhau dây dưa 'Đấu chiến thặng phật', vậy cứ cùng nhau dây dưa . Nào, người làm chị như chị đây mời em ly rượu." cầm ly rượu trước mặt, đứng bật dậy.

      Ngụy Hành Chi vẫn nhìn chằm chằm vào hai chị đối chọi gay gắt, thấy chị đột nhiên bày ra dáng vẻ hung hăng, vội vàng bước nhanh hơn bước, mang ly rượu đưa đến trước mặt của Thị Y Vân, "Em cũng mời chị ba ly. Nhiều năm làm tiếp viên hàng dễ dàng gì."

      Thị Y Thần nhìn thoáng qua Ngụy Hành Chi, cho dù có ngốc nữa, cũng có thể nhìn ra dụng ý của Ngụy Hành Chi. Nó rất sợ nhịn được mang ly rượu hất thẳng vào mặt Thị Y Vân. Nếu trở thành thảm kịch, hôm nay những nó bị lột mấy lớp da, mà cuộc sống sau này cũng được yên ổn.

      "Hành Chi là ngoan nhất." Thị Y Vân nâng ly rượu cách tự nhiên, đôi mắt lên vẻ khiêu khích nhìn Thị Y Thần.

      hơi uống sạch rượu trong ly, sau đó ngồi xuống, yên lặng ăn đồ ăn.

      Thị Y Thần rất bội phục Thị Y Vân, mỗi lần cướp bạn trai của , hề cảm thấy áy náy, trước mặt người nhà đều bày ra bộ dạng như mọi chuyện chẳng liên quan đến mình, biết nên bội phục hành động của Thị Y Vân, hay bội phục ấy người máu lạnh.

      bàn cơm, mọi người trò chuyện, cười đùa, chỉ có hai người là và Cao Minh Dương vẫn trầm mặc. Ăn xong bữa cơm, hề hay biết, uống gần nửa cân rượu trắng, hai gò má ửng hồng. Khi Thị Y Thần cầm lấy chai rượu trắng bàn, muốn rót cho mình thêm ly nữa, người ngồi đối diện vẫn luôn trầm mặc là Cao Minh Dương đột nhiên đứng lên, cướp lấy chai rượu trắng.

      Bầu khí chan hòa bỗng dưng vì chai rượu trắng lại trở nên căng thẳng.

      Cao Minh Dương cầm bình rượu trắng trước đó vẫn mở miệng, cất giọng trầm thấp câu: "Cháu lấy thêm rượu."

      Thị Y Thần thu tay về, với mọi người ngồi tiếng: "Xin lỗi, con uống hơi nhiều rượu, con xuống dưới dạo lúc, mọi người từ từ ăn." Tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn , thể làm gì khác hơn là đưa ra lời giải thích, "Hôm qua có nhận đơn hàng, trong vòng tuần phải giao hàng, đêm nay phải tăng ca để làm việc, cho nên bây giờ con phải ra ngoài chút, cho bớt mùi rượu." xong, đứng dậy rời khỏi.

      Mẹ để đũa xuống "Cạch" tiếng, hung hăng liếc mắt trừng , cho là hiểu chuyện, cố tình dựng chuyện.

      Lúc đóng cửa, nghe thanh hòa giải của dì : "Nào nào nào, đừng nhiều nữa, ăn thức ăn nhiều vào. Dì hai của con hầm canh gà rất ngon, nào nào nào, cho các con mỗi người uống chén."

      Đến bây giờ, vẫn nhớ như in khoảnh khắc rời khỏi nhà khi đó, hoàn toàn thở phào nhõm, nhưng vị đắng chát trong bụng lại từng đợt, từng đợt cuộn lên, lan ra khắp toàn thân.

      Trải qua đêm đó, bạn trai của trở thành ‘ từng’.

      Lục Thần Hòa cảm nhận được căng thẳng của , tay để bên hông của khẽ vỗ hai cái, ý bảo thả lỏng. dắt theo đến trước mặt Cao Minh Dương, sau đó vươn tay kia ra, chủ động tự giới thiệu với Cao Minh Dương: "Xin chào, Lục Thần Hòa, bạn trai của Y Thần."

      Mi tâm của Cao Minh Dương nhíu lại chặt, lập tức đưa tay ra ngay, mà nhìn chằm chằm Thị Y Thần.

      Thị Y Thần hít hơi sâu, ngước mắt nhìn về phía Cao Minh Dương hề né tránh, nặn ra nụ cười, : "Mọi người lần trước gặp qua rồi."

      "Xin chào, Cao Minh Dương." Cao Minh Dương chậm rãi vươn tay, bình ngũ vị* trong lòng như như bị đập nát.

      * Ngũ vị: chua, cay, mặn, đắng, ngọt.

      Trong lúc bắt tay, Cao Minh Dương đánh mất dũng khí tin rằng Y Thần vẫn là bạn của . Cao Minh Dương thể nào như lần trước ở quán ăn khăng khăng tự nhận Thị Y Thần là bạn của nữa, tìm được lý do để tiếp tục, cũng tìm được dũng khí như trước. Cao Minh Dương biết mình vì điều gì, mơ hồ có cảm giác trong nháy mắt bị bại dưới tay người đàn ông này, cam lòng.

      Bỗng nhiên, cánh cửa bên cạnh mở ra, Thị Y Vân thấy ba người đứng ngoài cửa, đầu tiên là hồi kinh ngạc, nhìn Thị Y Thần dựa vào người Lục Thần Hòa cùng với vẻ mặt thất thần của Cao Minh Dương, môi Thị Y Vân từ từ cong lên, nét mặt mỉm cười như hoa mùa xuân nở rộ, diễm lệ. Thị Y Vân cười : " hổ là Thị Y Thần nhà chúng ta, ‘ lên tiếng thôi, lên tiếng rồi làm mọi người đều phải kinh ngạc’."

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      53: Chiến sĩ địa cầu


      Thị Y Thần có chút bối rối rời khỏi vòng tay của Lục Thần Hòa, nhìn Thị Y Vân, trực tiếp lướt qua người ta bước vào phòng.

      Thị Y Vân hề để tâm, chuyển ánh nhìn về phía Lục Thần Hòa, phô bày ra nụ cười mà cho là xinh đẹp nhất, " đẹp trai, biết còn nhớ em ?"

      Lục Thần Hòa nhíu mày, trong đầu lên hình ảnh khi gặp Thị Y Thần lần thứ hai, lúc đó người ngồi chung với Cao Minh Dương chính là này. Vậy nên, gật đầu.

      Thị Y Vân hài lòng cười : "Xin chào, em là em họ của Y Thần, Y Vân."

      Lục Thần Hòa lịch trả lời: "Xin chào, Lục Thần Hòa, bạn trai của Y Thần."

      Thị Y Vân mỉm cười, đôi mắt sáng lại dời ánh nhìn về phía gương mặt cứng đờ của Cao Minh Dương, "Em cho rằng sau chuyện xảy ra lần trước, đến nhà em nữa. Nếu đến rồi, tại sao vẫn còn đứng ngoài cửa chịu bước vào?"

      Lục Thần Hòa nhìn ra được thái độ của Cao Minh Dương đối với Thị Y Vân được tốt cho lắm. Tuy đối với chuyện của Thị Y Thần và Cao Minh Dương phát sinh trong lúc đó bản thân hiểu lắm, nhưng chuyện lần trước ở quán ăn, người mù cũng có thể nhận ra "Chị em bất hòa" .

      Lục Thần Hòa cùng Cao Minh Dương lần lượt bước vào nhà họ Thị, người nhà họ Thị đều nhiệt tình như nhau.

      Lục Thần Hòa rốt cục hiểu được lời kể của Thị Y Thần về cuộc sống sinh hoạt đặc biệt của người nhà Thị gia, quả đại gia đình. nhà ba người của Thị Y Thần, nhà ba người Thị Y Vân, còn lại là nhà của dì lớn có sáu người. nhà hơn người người ngồi quanh cái bàn, thể kể hết náo nhiệt. Thị Y Thần giới thiệu chút, chăm chú lắng nghe.

      Về phần Cao Minh Dương, dễ nhận thấy ta quen rồi.

      Có lẽ vì Thị gia đối với bạn trai của Thị Y Thần vẫn luôn rất mong đợi, cho nên đối với xử Lục Thần Hòa cũng giống như từng đối xử Cao Minh Dương trước kia, khi ta mới bước vào nhà, cực kỳ nhiệt tình. Trong suốt bữa cơm, mọi tiêu điểm tập tập trung hết lên người Lục Thần Hòa.

      "Tiểu Lục, nào, uống hai ly." Dượng lớn cầm chai rượu ngon cùng với cái ly.

      Lục Thần Hòa từ chối, " ngại quá, cháu lái xe đến đây, vì nhà ở khá xa, đón xe quay về tiện cho lắm, đêm nay thể bồi các vị trưởng bối được."

      Dượng : "Tiểu Lục à, con phải là bị đại gia đình nhà chúng ta dọa chết đó chứ? Làm quen dần là được rồi. Trước đây Tiểu Cao có lúc cũng thích ứng được."

      Lục Thần Hòa liền vội vàng : " có, có, đến mức bị dọa sợ, có chút bất ngờ. Nhưng mà cảm thấy rất tốt, rất hòa thuận, rất ấm áp."

      "Tiểu Lục này, nhà cháu ở đâu thế?"

      "Tiểu Lục này, nhà cháu có mấy người?"

      "Tiểu Lục này, cháu làm công việc gì?"

      "Tiểu Lục này..."

      Vấn đề này trước đó cũng làm Thị Y Thần lo lắng, người lớn ở nhà rất nhiều. Chuyện gì cũng hỏi chừa đường lùi nào.

      Thị Y Thần khẽ liếc mắt nhìn , mỉm cười thắng lợi, như muốn : Có bản lĩnh đừng .

      Lục Thần Hòa mím môi liếc nhìn cái, ánh mắt linh hoạt, sau đó từ từ trả lời từng câu , "Cha vẫn rất khỏe mạnh, mẹ bệnh qua đời, vẫn còn người chị, dưới vẫn còn đứa em trai. Nhà ở ngoại ô thành phố, rất gần thành phố M, chừng hai mươi phút. Nghề nghiệp..." Lục Thần Hòa dừng chút, "Nghề nông."

      Ngụm nước trái cây trong miệng Thị Y Thần vừa uống vào suýt chút nữa phun ra ngoài. ngất mất! Thị Y Thần bất ngờ khi lần đầu tiên nghe được bản thân làm công việc bán mặt cho đất, bán lưng cho trời – chiến sĩ cải tạo địa cầu.

      "Nghề nông?" Toàn bộ Thị gia đều im lặng, liếc mắt nhìn về phía Thị Y Thần. Nam phượng hoàng* sao?

      * Nam phượng hoàng: chỉ những người trông mặt mà bất hình dong, thể nhìn vẻ bề ngoài. Những người xuất thân nghèo khó, nhờ cố gắng, nỗ lực hơn người có ngày lột xác đổi đời.

      Chẳng biết ai dè dặt hỏi câu: "Nhà cậu... Ở nông thôn?"

      Lục Thần Hòa cười : "Cũng thể cho là vậy, cháu là người bản xứ, chỉ là làm việc ở nông thôn, làm nghiên cứu nông nghiệp. ra ngành nông nghiệp tại phát triển, nhiều sản phẩm chất lượng cao, nghiên cứu tự nhiên, cây lương thực và rau quả hữu cơ. Hơn nữa trồng cây, sản xuất, chế biến, vận chuyển, tiêu thụ trở thành thể thống nhất, đồng thời cũng là mắc xích quan trọng trong việc phát triển ngành công nghiệp ở thời điểm nay."

      "Ồ..." Mọi người có chuyện hiểu có chuyện , ánh mắt ngây ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :