1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lại gặp em - Hoa Thanh Thần

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      44: Dây dưa dứt (3)


      Cao Minh Dương ngẩn ra, giây tiếp theo, lại lần nữa mang Thị Y Thần kéo vào lòng, đôi môi mỏng chạm khẽ vào tóc , giọng run run: "Y Y, đừng làm loạn, ngay lúc này xin em, đừng làm loạn nữa. Hơn nửa năm qua, chịu đủ những ngày có em rồi. muốn tiếp tục như vậy nữa, cho cơ hội nữa có được ?"

      Ở trong ngực Cao Minh Dương, Thị Y Thần ra sức cắn môi, cố gắng kiềm nén, nhưng nước mắt vẫn như những hạt trân châu ngừng rơi xuống, từng giọt, từng giọt ngớt.

      Gương mặt Cao Minh Dương chôn trong tóc , thở dài chờ đợi tha thứ cho ta.

      Mưa chẳng biết ngừng từ bao giờ, người ở tiểu khu gần đó ra ngoài dạo cũng nhiều hơn, xung quanh đều là tiếng sủa chói tai của mấy con chó pomeranian.

      Thị Y Thần bị tiếng chó sủa làm cho sợ hãi lấy lại tinh thần, tầm nhìn hướng về phía hai người sóng vai nhau đứng đối diện ở phía siêu thị, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, cố sức đẩy Cao Minh Dương ra, quay đầu lại, chạy về hướng nhà mình.

      Cao Minh Dương siết chặt quả đấm, nhìn chằm chằm theo bóng lưng dần biến mất của , nơi lòng ngực giống như bị người ta đấm vào cái.

      Lúc xoay người lại, nhìn thấy người băng qua đường chính là Thị Y Vân.

      đường tới, ánh mắt Cao Minh Dương khóa chặt Thị Y Vân, hai hàng lông mày nhíu lại tỏ vẻ thích, nhưng rất nhanh biến mất giống như chỉ là gió thoáng qua.

      "Ra ngoài mua ít thức ăn, ngờ rằng trời lại mưa thế này, cơn mưa hôm nay kéo dài , nhanh nhanh về nhà thôi." Mẹ Thị Y Vân bà Thị Quế Bình vừa đường vừa lẩm bẩm, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Cao Minh Dương đứng cách đó xa, ngạc nhiên : "A? Tiểu Cao, sao cháu lại rảnh rỗi đến đây thế này? nghe Y Vân qua, , về nhà chúng ta chuyện chút."

      "Chào dì." Theo phép lịch , Cao Minh Dương hơi cúi đầu. Đối với lời mời này, vẻ mặt ta tỏ ra có chút khó xử, mím chặt đôi môi mỏng lời nào.

      "Mẹ, Minh Dương đêm nay có việc, chỉ đúng lúc ngang đây thôi." Thị Y Vân đúng lúc đứng ra giải vây cho .

      Cao Minh Dương rất muốn giải thích, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Thị Y Thần, được làm tổn thương người nhà của , cố gắng nhịn xuống, thuận theo lời Thị Y Vân giọng điệu thay đổi: "Cháu khát nước, đúng lúc ngang đây, biết ở đây có siêu thị, định đến siêu thị mua chai nước."

      "Mua nước uống? Chúng ta mới vừa mua nhiều lắm, ở đây có này." Thị Quế Bình lấy chai nước từ trong túi đồ mới mua đưa cho ta cách nhiệt tình.

      Cao Minh Dương nhận lấy, : "Cảm ơn dì, cháu còn có việc phải trước, hôm nào đến thăm dì." Cao Minh Dương quay về phía Thị Y Vân gật đầu cái, cảm ơn ấy giúp .

      Thị Y Vân nghiêng đầu, ra hiệu bảo nhanh lên.

      lưu lại thêm nữa, Cao Minh Dương nhanh chóng về phía bãi đậu xe.

      Về đến nhà vẻ mặt Thị Y Thần trở nên suy sụp, bà Thị thấy vậy : " dầm mưa đó chứ?"

      lắc đầu, có sức lực ngã lên ghế sô pha.

      Bà Thị tiếp: "Dì của con cùng Vân Vân vừa siêu thị mua đồ, cũng mang theo dù, bây giờ mưa tạnh, chắc là sắp về đến rồi. Chờ hai mẹ con họ trở về rồi ăn cơm. sang bên đó bảo họ qua đây cùng ăn luôn."

      Lúc nghe đến tên Thị Y vân, Thị Y Thần lập tức tỉnh táo lại, đáp lại tiếng ra khỏi cửa.

      Thị Y Vân và Thị Quế Bình đúng lúc vừa bước ra khỏi thang máy. nhìn lướt qua Thị Y Vân, hai người nhìn nhau. người đứng ở hành lang, người đứng trong thang máy, cách nhau khoảng ba mét, mặc dù hai người chỉ yên lặng nhìn nhau lời nào, tư thế lại giống như “gươm súng sẵn sàng”.

      Thị Y Thần qua người Thị Y Vân, có cảm giác tâm tình chuyển biến rệt.

      Thị Y Vân bỗng nhiên cười lạnh tiếng: " Mỗi lần thấy tôi cùng Cao Minh Dương cùng nhau, có phải chị có cảm giác như đứng đơn mình trong bóng tối mịt mờ đúng ? Đương niên, bản thân tôi cũng có cảm giác như vậy, thế giới của tôi cũng chỉ có đêm đen, có ban ngày."

      Thị Y Thần cam lòng chịu yếu kém, dùng giọng yếu ớt trả lời: "Muốn ca hát, em quay về phòng mình mà hát."

      "Tức giận nhanh đến vậy sao? Tôi giống như chị."

      "Em muốn thế nào?"

      " muốn thế nào hết. Chỉ là hơn nửa tháng gặp nhau, muốn tâm với chị chút thôi."

      "Chị với em có chuyện gì để tâm với nhau hết."

      "Tôi lại cảm thấy vậy. Nếu như chị còn tức giận chuyện của Minh Dương, tôi nghĩ cần thiết nữa. Bởi vì đáng phải làm vậy."

      "Nếu như phải..., lúc đó em cần gì phải gửi bức ảnh đó đến đây? Với bản lĩnh của em, hoàn toàn cần phải sử dụng phương pháp đê tiện đến vậy."

      "Tôi thấy vui vẻ, tôi thích! Ai bảo chị quan tâm đến ta như vậy. mạnh tay chút, làm sao có thể khiến chị ghi nhớ được lâu đúng ? biết hôm qua và hôm nay vô tình gặp lại người cũ có cảm giác thế nào? chút cảm giác xem, có đúng là hồi tưởng lại vẫn rất có ý nghĩa đúng ?"

      Thị Y Thần kích động, "Liên quan gì đến em?"

      "A, vui sao? Trái lại, từ hôm qua đến hôm nay tôi lại thấy cực kỳ vui vẻ, bởi vì tôi muốn Cao Minh Dương nhìn thấy cái người tên Chu Tân Vũ còn có người đàn ông hôm qua mang chị rời khỏi đó nữa. Chị xem tôi nên ra tay với ai trước? Hay là hai người cùng lúc?"

      Sắc mặt Thị Y Thần trở nên khó coi, lạnh nhạt : "Chuyện này liên quan đến Chu Tân Vũ, em đừng lôi ta xuống nước."

      "Còn người ông dẫn chị sao?"

      "Chuyện này cũng liên quan đến ta."

      "Vậy nên chị mới chịu buông tha Cao Minh Dương, có đúng vậy ?"

      "Có phải chị buông tay Cao Minh Dương, em cũng buông tha cho ta? Có đúng chỉ cần ngày nào đó chị có bạn trai, em buông tha cho chị, chỉ cần chị muốn kết hôn lập gia đình, em nhất định phá hỏng nó?"

      "Đúng vậy. Lẽ nào đến hôm nay chị mới biết chuyện này sao?"

      "Ok, làm em hài lòng. Ngày mai chị lập tức xem mắt, sau đó mang về người là “bạn trai” của chị, có muốn cùng chị ? Sau này chỉ cần chị xem mắt, chị nhất định thông báo cho em. Chị trực tiếp dẫn em , ngồi bên cạnh chị, như vậy nhanh hơn chút."

      Thị Y Vân đơ ra, trong chớp mắt lấy lại bộ dáng tươi cười cố hữu, "Tôi chính là muốn thấy chị như vậy, càng vội vàng lo lắng, tôi càng thấy thích. Chị càng đau khổ, tôi càng cảm thấy hài lòng. ra chị nên cảm ơn tôi, nếu như có tôi, chị phát ra bộ mặt xấu xa của mấy tên đàn ông đó, coi như tôi làm chuyện tốt giúp chị lau dọn đống bụi bặm bám người."

      Thị Y Thần cắn môi, bỗng nhiên bật cười. Vậy ra, mấy năm nay, sống là để làm cho người khác thấy vui vẻ thoải mái sao?

      "Vậy em cũng phải cảm ơn chị, năm đó em vẫn còn trẻ người non dạ sai đường, là chị kéo em quay về con đường đúng đắn."

      Gương mặt vẫn luôn nở nụ cười của Thị Y Vân cuối cùng cũng có thay đổi, tròng mắt đen láy của trong nháy mắt dấy lên ngọn lửa tức giận, chỗ khóe miệng cố nén xuống cũng khẽ động.

      Thị Y Thần nhìn thấy khuôn mặt luôn nở nụ cười của Thị Y Vân cuối cười nữa.

      "Thế nào? Cuối cùng cũng cười được nữa. Chị còn tưởng rằng em vẫn luôn trang bị sẵn sàng, hóa ra chỉ là chưa chạm đến giới hạn mà thôi."

      Thị Y Vân cười lạnh tiếng: "Tôi nghĩ chị hoàn toàn có tư cách để nhắc lại chuyện năm đó, chị nên thấy mừng vì tôi vẫn còn sống, nếu dì hai vì chuyện này mà hối hận cả đời."

      Thị Y Thần nổi giận, ánh mắt giận dữ nhìn Thị Y Vân lúc lâu, mới đè nén lửa giận nhen nhóm trong lòng xuống, : "Thị Y Vân, hở tí là nhắc đến người nhà và mẹ chị. Chị nợ em cái gì, chị cũng có lỗi gì với em. Chính là em làm sai, lại cố chấp. Chị nhường nhịn em nhiều rồi, phải là chị sợ em, mà là vì người lớn trong nhà, họ lớn tuổi rồi, chịu nổi đả kích. Chị phải em, ích kỷ như vậy, muốn giống như em năm đó, quan tâm chuyện gì, mang mọi chuyện làm cho loạn lên. Chuyện của Cao Minh Dương, chị so đo với em, còn chuyện em có thích ta, hay chỉ vì muốn trả thù, chị đều quan tâm, nhưng đây là lần cuối cùng, sau này chị cho em có cơ hội làm ra chuyện như vậy nữa. Độ nhẫn nại của chị có hạn, tốt nhất đừng ... có ý định chọc giận chị. Tốt xấu tự em phân biệt lấy!"

      Thị Y Vân gần như phát điên trả lời: "Thị Y Thần, là chị nợ tôi! Cả đời này chị đều nợ tôi! Là chị làm tôi tổn thương, chị thể cho rằng mất mấy người đàn ông chung thủy là có thể coi như xong chuyện được."

      Thị Y Thần lạnh lùng nhếch khóe môi, : "Cứ việc giữ lấy , em muốn lấy bao nhiêu cứ lấy. I don' t care!"

      Thị Y Vân nhìn Thị Y Thần chằm chằm lúc lâu, cuối cùng chậm rãi lấy lại bình tĩnh, khôi phục dáng vẻ ban đầu, "Mong là chị đêm nay có giấc mơ đẹp." xong liền ưu nhã bước vào nhà.

      Thị Y Vân vừa khỏi, thân thể gắng gượng của Thị Y Thần lập tức nhũn ra, giống như quả bóng bị xì hơi. Ký ức người con trẻ tuổi tươi cười càng lúc càng mờ nhạt, cảm giác đau khổ dần dần càng trở nên ràng. Có lẽ đây chính là con đường phải , mặc dù con đường hề bằng phẳng, thế nhưng vẫn phải tiếp. Ai bảo là người mạnh mẽ nhất Thị gia Thị Y Thần cơ chứ?

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      45: Câu chuyện năm xưa


      Chuyện Thị Y Vân trả thù bằng cách dằn vặt tinh thần dường như trở thành phần trong cuộc sống của Thị Y Thần, Cao Minh Dương cứ dây dưa lại là loại bức ép thể chịu được khác. Vô tình gặp lại trong quán ăn, khiến cho thể bắt đầu trốn tránh cuộc sống.

      Trước đây từng trốn tránh ba bốn tháng, bởi vì sau khi Cao Minh Dương trở thành bạn trai của Thị Y Vân, ngày ngày đều qua lại với Thị gia. này giống như cây dằm đâm vào tim , rút mãi ra, chỉ có thể cố gắng chịu đựng đau đớn. tránh được nên tránh, thể trốn tránh chỉ có thể... bỏ trốn.

      Cũng vì như vậy, hơn nửa năm qua, mới nghe theo lời mẹ mình, thường xuyên xem mắt, nhưng chưa lần nào được thuận lợi, bởi vì thứ khiến cho đau đớn vẫn còn đâm vào tim . quá xem đoạn tình cảm này, vậy nên mọi chuyện đơn giản như nghĩ, cứ bỏ là có thể giải quyết được mọi chuyện.

      Ngay cả khi nhận điện thoại của Cao Minh Dương, xóa số điện thoại của ta trong danh bạ từ lâu, nhưng dãy số quen thuộc vẫn khắc sâu trong tâm trí thể nào quên được. Từng tin nhắn ngắn, có lời xin lỗi, có quan tâm, có độc thoại... Cho dù nhìn, thế nhưng lúc xóa chỉ cần liếc cái, từng dòng chữ chuyển động vô tình đập hết vào mắt .

      Bất luận là ở nhà hay là ở Jessie' s, thường xuyên gặp được bóng dáng đó, cho dù mỗi lần đều quay đầu chạy trốn, nhưng sau cùng nhìn thấy bóng lưng rời , tim của lại lần đau đớn chua xót.

      tại sao Cao Minh Dương lại muốn bắt đầu thêm lần nữa, ta vẫn cứ tiếp tục dây dưa như vậy, vết thương vừa mới khép miệng lại bị rách ra, rách ra lại khép lại. muốn tiếp tục như vậy nữa. biết mình còn có thể trốn được bao lâu, né tránh bao lâu, dây dưa vẫn chưa bao giờ dứt. Có thể, nếu có ngày chịu đựng được nữa, lấy hết dũng khí nắm cổ áo Cao Minh Dương, đánh ta trận, hoặc là nắm tóc Thị Y Vân tát cho ta mấy cái. Nhưng biết ngày đó bao giờ mới đến, nghĩ mình bây giờ khổ sở.

      nhớ được đây là lần thứ mấy đến bệnh viện não khoa, dường như mỗi lần đến đây, Thị Y Thần cảm thấy dường như đều là lúc cảm thấy bối tối, mâu thuẫn nhất.

      Phòng bệnh quen thuộc, người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi ngồi cạnh cửa sổ gọt táo. Tóc màu muối tiêu, nếp nhăn trán, minh chứng cho việc ông trải qua năm tháng cuộc đời, nhưng sườn mặt vẫn tuấn như trước, khí chất nho nhã, có thể nhận ra được khi còn trẻ ông ấy là người rất đẹp trai phong độ. Ngồi bên cạnh ông là người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, lớn tuổi nhưng vẫn thùy mị thướt tha, cùng với làn da trắng và đôi lông mày xinh đẹp cũng khó nhận ra lúc còn trẻ cũng là mỹ nhân. Đôi mắt của bà giống như đứa trẻ, khao khát nhìn chằm chằm vào miếng táo gọt chờ được ăn.

      Thị Y Thần nhìn khung cảnh ấm áp này, nhàng chào câu: "Thầy tạ."

      Người đàn ông trung niên gọt táo ngẩng đầu lên, lập tức vui vẻ : "Ồ, Y Thần, sao con lại rảnh rỗi đến đây thế này? Ta nhớ thời gian này hẳn là con bận lắm."

      Người đàn ông trung niên Thị Y Thần chào hỏi là thầy giáo Tạ tên đầy đủ là Tạ Thiệu Văn, là thầy giáo dạy vật lý thời trung học của Thị Y Thần. Người phụ nữ ngồi bên cạnh chờ miếng táo là vợ của ông ấy, tên là La Minh Tuệ.

      Thị Y Thần đặt giỏ trái cây xuống, : "Vẫn tốt. Lâu rồi đến thăm thầy với , thời gian trước bận quá, hai ngày nay mới rảnh rỗi, vậy nên ghé thăm thầy và chút. Ban đầu Kiều Na cũng muốn đến, kết quả có chuyện quan trọng cần giải quyết nên đến được, vậy nên con đến trước. , còn nhớ con ?"

      La Minh Tuệ ngẩng đầu nhìn cười khúc khích, gật đầu, rồi nhanh chóng lại dời ánh mắt lên miếng táo.

      Thị Y Thần mang giỏ trái cây đặt trước mặt người phụ nữ trung niên, : ", con có mang đến nho đen mùa hè mà thích nhất này."

      La Minh Tuệ vừa nghe đến nho đen, lập tức dời tầm nhìn từ quả táo sang chiếc giỏ trái cây Thị Y Thần cầm.

      Tạ Thiệu Văn gọt xong quả táo bổ ra, đặt vào bát, cắm cây nĩa vào, đặt vào tay bà, giọng : “Ăn táo trước , đợi lát nữa ăn nho."

      La Minh Tuệ vui vẻ cầm cái bát, bắt đầu ăn táo, giống như đứa trẻ thỏa mãn vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nhìn Tạ Thiệu Văn cẩn thận chăm sóc vợ, trong lòng Thị Y Thần vô cùng cảm khái, mọi người phụ nữ đều cầu mong cả đời tìm được người đàn ông như vậy, nhưng cuộc sống thường tốt đẹp giống như trong tưởng tượng. Thượng đế cho bạn thứ bạn muốn, nhưng có lẽ... lấy thứ khác.

      Thị Y Thần thầm hít hơi, cười : "Gần đây trông rất tốt."

      Tạ Thiệu Văn cười : "Ừ. Bác sĩ cố gắng cuối tháng có thể xuất viện."

      Thị Y Thần : " là quá tốt."

      Tạ Thiệu Văn rót cho ly nước, lại : " Gần đây con thế nào? Định khi nào cho thầy ăn kẹo cưới đây?"

      Thị Y Thần cười cười cách gượng gạo, tự giễu : "Bạn trai còn biết ở nơi đâu, làm sao mà có rượu mừng ạ?"

      "Sao, phải con và thằng nhóc Cao Minh Dương nhau sao?" Tạ Thiệu Văn cũng biết và Cao Minh Dương xảy ra chuyện.

      Bộ dạng tươi cười của Thị Y Thần chợt cứng lại, nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ ban đầu, : " là chuyện của năm trước, con và ta chia tay lâu rồi."

      "Hả? Sao có thể như vậy?"

      "Đừng chuyện của con nữa. Sang năm hẳn là có thể uống được rượu mừng của Kiều Na."

      "Đứa này, vậy phải cố gắng lên."

      Thị Y Thần cười ngây ngô hai tiếng, gật đầu, ở lại chuyện với Tạ Thiệu Văn về tình hình sức khỏe của La Minh Tuệ lúc, sau đó lại chuyển chủ đề chuyện lớp học và mấy người khác, người trong lớp ai cũng nhắc qua lần, nhưng ba chữ "Thị Y Vân" này giống như cấm kỵ, nên tùy tiện nhắc đến trước mặt Tạ Thiệu Văn.

      nhìn đồng hồ, nhớ đến vẫn còn cuộc hẹn, vậy nên rút phong bì từ trong túi nhét vào tay Tạ Thiệu Văn, : "Thầy Tạ, con còn có việc phải trước. Cái này thầy nhận lấy." Quyết định giải quyết chuyện tình cảm của mình cách triệt để, vậy nên bất kỳ cuộc xem mắt nào cũng bỏ qua, chỉ cần có đối tượng xem mắt, nhìn thuận mắt chút, lập tức kết hôn.

      Tạ Thiệu Văn chau mày, từ chối : "Nha đầu, nhiều năm như vậy rồi, có thể còn nhớ thầy giáo dạy vật lý như ta, chắc là chỉ còn mỗi con và Chu Kiều Na. Con và Chu Kiều Na có thể đến thăm thầy giáo già này, rất vui vẻ rồi. Chuyện trước kia là quá khứ bỏ qua , con cần phải ôm hết vào người, bây giờ ta sống rất tốt, cái này ta nhận."

      "Nào có gì gọi là ôm hết vào người? Thầy con cần chịu trách nhiệm, thầy từ chối con như vậy, chẳng phải là thầy tự ôm hết vào người sao? Đây chẳng qua là chút lòng thành của con và Kiều Na, thầy nhất định phải nhận lấy."

      Tạ Thiệu Văn nghiêm mặt, : " giỏ trái cây, tâm ý vậy là đủ rồi."

      "Thầy Tạ, con có hẹn người khác xem mắt, phải bây giờ. Thầy chờ ăn kẹo cưới của con hì hì. Con trước. Chào thầy ạ!" nhét phong bì vào túi La Minh Tuệ, bỏ vào xong liền vội vàng ra khỏi phòng bệnh, mặc cho Tạ Thiệu Văn có gọi thế nào, cũng quay đầu lại.

      Rời khỏi bệnh viện, nhìn bầu trời xanh thẳm, Thị Y Thần hít sâu hơi.

      Nếu như chuyện gì cũng có thể dùng tiền giải quyết và bù đắp, thế gian này có nhiều đau khổ và bất hạnh như vậy. cũng phải gánh lấy gông xiềng nặng nề thế này. ràng phải là lỗi của , lại trói buộc gần mười năm. Có lẽ, chính là thánh mẫu Bạch Liên Hoa trong truyền thuyết ti vi hay trong tiểu thuyết. Ai phải. Còn có cuộc xem mắt chờ . Nếu phải thánh mẫu Bạch Liên Hoa hóa thân, ai có thể quên mình, tác thành cho người khác như .

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      46: Quan hệ nam nữ


      Sinh nhật hai mươi chín tuổi qua lâu rồi, năm tháng làm con người già , cách ngày ba mươi tuổi còn xa nữa. Cho dù có thể tìm đủ mọi kiểu làm nũng với ông Thị bà Thị, làm vậy nhận được rất nhiều quà, cũng có dũng khí đối mặt với sinh nhật ba mươi tuổi của mình.

      Để thể quyết tâm xem mắt, xin mẹ cho mình nửa năm. Trong vòng nửa năm, nếu dẫn được bạn trai về nhà, chấp nhận “khăn gói rời ”, tuyệt đối vương vấn gì nữa. Vậy nên, lên trang web giao lưu kết bạn đăng ký làm thành viên. Trưa hôm nay là lần đầu tiên hẹn hò sau khi đăng ký, bỏ hết công việc bận rộn, bỏ ra chút thời gian để xem mắt. Trong thông tin cá nhân người đàn ông điền ba mươi bốn tuổi, nhìn ảnh trông rất chững chạc, xem phần giới thiệu tất cả đều rất tốt. Nhưng lúc đến địa điểm hẹn trước, nhìn thấy mặt ông ta, trong lòng Thị Y Thần thầm nguyền rủa trang web kết bạn hại người đó nghìn lần.

      Ba mươi bốn tuổi cái gì chứ? Người đàn ông này nhìn từ xuống dưới, nhìn trái nhìn phải, từ trong ra ngoài, nhìn thế nào trông cũng giống ông chú hơn bốn năm mươi tuổi. Ông chú bốn năm mươi tuổi này vẫn chưa lập gia đình sao? Tuổi chắc là khai sai . Người đến tuổi này còn xem mắt, dối tuổi tác cũng là chuyện bình thường, đổi lại nếu hơn ba mươi tuổi vẫn còn xem mắt, nhất định bỏ mấy số lẻ ở phía sau . Chỉ là nhìn mặt mũi thế này... Nhìn người trong hình online với người này giống như hai người khác nhau vậy. Nếu là ảnh chụp lúc còn trẻ, cũng tin. Ai có thể tin Brad Pitt mười năm sau lại trở thành người trông ngốc nghếch như Mr.Bean? Trang web kết bạn chết tiệt, thu hội phí cao như vậy, sao có thể để cho người khác mặc sức giở trò thế này?

      Thị Y Thầm thầm hít sâu hơi, ngừng tự với bản thân: là người từng trải, nên đánh giá người khác qua hình thức bên ngoài, đàn ông đẹp trai chỉ như mây khói; cũng cần lấy tuổi tác lớn để viện cớ, đàn ông trẻ tuổi đều toàn là những kẻ miệng còn hôi sữa. Ông chú ông chú, người như vậy có rất nhiều. Trong thông tin cá nhân phải ghi ông ta là quản lý xí nghiệp may mặc nào đó sao, ít ra về phần nghề nghiệp và ông ta cũng có tiếng chung. Còn có, ông chú này họ Hà, tên nghe rất sang trọng, gọi là Hà Kim Quý. Có cảm giác vui vẻ, mà thường người có tên vui vẻ như vậy, hơn nửa là người có phúc.

      Hà Kim Quý cầm thực đơn, khoa trương gọi bốn món ăn. Người phục vụ cầm thực đơn vừa ra, ông ta xung phong mở miệng trước, : "Thị tiểu thư vừa nhìn trông giống người gần ba mươi tuổi, giống như người mới vừa tốt nghiệp đại học."

      Khen phụ nữ còn trẻ luôn luôn là cách thức tốt nhất để lấy lòng để lấy lòng phụ nữ.

      Trong lòng Thị Y Thần như nở hoa. Vui vui, ngoài mặt vẫn khiêm tốn trả lời: "Nào có? còn nữa."

      Hà Kim Quý nở nụ cười, hai mắt lập tức híp thành đường chỉ.

      Có lẽ do là người từng trải, có thể Hà Kim Quý tương đối tốt, từ lúc tự mình năm đó làm sao kinh doanh ngành may mặc, đến làm sao từ hai bàn tay trắng xây dựng nhà xưởng gây dựng nghiệp, từ từ kể lại. Bởi vì tính chất công việc, thường xuyên phải công tác ở nhiều nơi khác nhau, vậy nên có thời gian lo đến việc lập gia đình, có nhiều người bạn thể chịu đựng được lý do này nên chia tay. Những thứ này Thị Y Thần cũng thấy đúng, ít ra nghe qua, Hà Kim Quý là người nghiệp thành công, là người coi trọng nghiệp.

      Nhưng thích cách ông ta vừa vừa nhìn chằm chằm vào mình. đôi mắt đục ngầu lộ ra, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào ngực của , trông có chút háo sắc. Thị Y Thần vài lần bỏ qua, kín đáo nhìn kỹ quần áo của mình, váy thiết kế liền áo cổ chữ V, nhưng mà có chỗ nào là ổn, ít ra trước lúc ra khỏi cửa soi gương nhìn thấy gì. lại lần nữa thuyết phục bản thân, được rồi, người này mắt hơi , lúc cười híp mắt giống như đường chỉ, nhìn qua có chút hèn mọn mà thôi. nên mang cái nhìn phiến diện để gáng người đàn ông có đôi mắt hẹp này.

      Lúc người phục vụ mang thức ăn lên, đưa tay dời chiếc đĩa, Hà Kim Quý đột nhiên đoạt lấy chiếc đĩa, tay vô tình sờ vào mu bàn tay Thị Y Thần. nhạy cảm rút tay về, nhíu mày nhìn ông ta hơn ba giây, vẻ mặt ông ta vẫn bình thường, có thể đa nghi rồi.

      "Thị tiểu thư, tôi nghĩ tôi với rất hợp nhau, lâu rồi chuyện vui vẻ thế này. Bình thường nhắc đến may mặc hay công việc, người nhà đều chê tôi nhàm chán, nhưng hôm nay có cảm giác khác biệt."

      "Bây giờ trò chuyện đơn giản chút có lẽ là tốt nhất."

      "Đúng đúng đúng." Hà Kim Quý lẩm bẩm, "Trò chuyện đơn giản chút, trò chuyện đơn giản chút. Chẳng biết Thị tiểu thư đối với “quan hệ nam nữ” có ý kiến gì ?"

      Thị Y Thần hơi nhíu mày, trong đầu hoàn toàn suy nghĩ được nhiều như vậy, theo như suy đoán của Hà Kim Quý hỏi chuyện chăn gối, vì vậy thuận miệng : " có ý kiến nhiều lắm, ít nhất phải giữ đến lúc trong lòng có tình cảm."

      Hà Kim Quý chấp nhận: "Nên phải có tình . Nhưng mà... giữa nam nữ muốn có tình cảm vững chắc vẫn nên “xác lập quan hệ”, đặc biệt là ở thời đại phát triển này."

      Thị Y Thần nghe xong thiếu chút nữa là phun ngụm nước trong miệng ra ngoài. thể nào ngờ rằng ông chú họ Hà này lại đề cập đến quan hệ nam nữ này cách thẳng thắn đến vậy. ho hai tiếng, có chút xấu hổ khẽ kéo khóe miệng tươi cười, gật đầu cái cho có lệ.

      "Gật đầu là biểu Thị tiểu thư cũng đồng ý với ý kiến này. Bây giờ còn có rất nhiều người đều ngây thơ cho rằng chỉ cần có tình là có thể duy trì được tình cảm, nào có ngờ rằng muốn gắn bó phải có quan hệ thể xác ràng buộc mới được. Khi quan hệ thể xác có vấn đề, tình cảm của hai người rất dễ xuất rạn nứt."

      Thị Y Thần chớp mắt cái, từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, hóa ra cảm giác của hề sai. Công việc quá bận rộn, có thời gian, bạn chia tay, chỉ chú tâm vào nghiệp gì chứ, kể từ bây giờ mới chính thức vào trọng tâm cuộc chuyện hôm nay.

      Điện thoại di động của Hà Kim Quý vang lên, ông ta nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, lập tức tắt máy, sau đó cười híp mắt hỏi Thị Y Thần: "Thị tiểu thư đối với chuyện sinh hoạt vợ chồng có cầu gì ? Cá nhân tôi nghĩ..." Ông ta còn chưa xong, điện thoại di động lại vang lên, lúc này đây ông ta phải xin lỗi với Thị Y Thần, " xin lỗi, tôi nhận điện thoại."

      Trong lúc Hà Kim Quý vừa nhận điện thoại, Thị Y Thần ràng nghe giọng nữ lanh lảnh gọi ông ta tiếng "Ba". Ánh mắt ông ta lóe lên, đứng dậy đến góc gần cửa sổ nghe điện thoại.

      Lúc trước có chuyện công việc, khiến Thị Y Thần cho rằng lần này xem mắt gặp phải cực phẩm, thế nhưng thực hay thực. Lúc đầu bài xích Hà Kim Quý là do đôi mắt hẹp của ông ta, lớn tuổi, nhưng xem ra lúc này, hoàn toàn phải vì chuyện này, mà là người này hề trung thực, bộ mặt hèn mọn trời sinh đều lộ ra bên ngoài, nhất là trong đầu chỉ toàn loại chuyện đó, lúc xem mắt cũng quên nhắc đến. Đối mặt với loại người đáng ghê tởm này, thường chửi cho trận rồi bỏ , thế nhưng muốn cứ bỏ như vậy, phải làm chuyện gì đó cho bỏ tức, phải dạy dỗ tên đàn ông hèn hạ này tốt chút, mới uổng phí tiền hội phí đăng ký xem mắt cao như vậy. Vì vậy Thị Y Thần cố đè nén tâm trạng kích động để nghe chút xem ông chú họ Hà này có cái gì gọi là “Nhìn xa trông rộng” ?

      Chỉ chốc lát sau, Hà Kim Quý nghe điện thoại xong quay lại, " ngại quá, công ty có chút việc. Lúc nãy tôi đến đâu rồi?"

      " đến 'Cá nhân tôi nghĩ' ."

      "Cá nhân tôi nghĩ?" Hà Kim Quý suy nghĩ chút, thoáng nghĩ đến câu của mình, lập tức tiếp tục chuyện, "Cá nhân tôi nghĩ tuần phải đảm bảo hai lần, cuộc sống như thế mới có chất lượng. Thị tiểu thư, cảm thấy thế nào?"

      Thị Y Thần cố cười khan hai tiếng, bắt chước theo Hà Kim Quý hai mắt nheo lại thành đường, xua tay cái, vẻ mặt khinh bỉ : "Hai lần? Có thấy quá ít hay ?"

      "Quá ít? !" Bộ dạng tươi cười của Hà Kim Quý có chút cứng nhắc, thậm chí có vẻ khó tin.

      "Đúng vậy. Theo tôi thấy nếu là đàn ông đích thực ít ra phải ngày lần, mà tôi cùng với chồng trước của mình ly hôn cũng vì quan điểm này bất đồng, thể thỏa mãn nhu cầu này, vậy nên thể làm gì khác hơn được."

      " ..." Hà Kim Quý tạm thời biết phải gì.

      Thị Y Thần nháy mắt, lại cướp lời, : "Hà tiên sinh, ông biết ? Lúc tôi ngồi xuống, vẫn luôn lo lắng vấn đề này, bởi vì tuổi của ông nếu nhìn chút nghĩ là ba mươi bốn tuổi, sợ rằng còn hơn cả bốn mươi ba tuổi. Câu cửa miệng: Phụ nữ ba mươi như lang sói, bốn mươi như hổ. Nếu như sau này tuần hai lần như lời ông cũng được, tôi đây phải làm sao bây giờ? là lo lắng quá." Thị Y Thần cố tình bày ra bộ dạng kinh khủng, ánh mắt của Hà Kim Quý hoàn toàn thể tiếp nhận được.

      Hà Kim Quý có chút tức giận đập bàn: "Người phụ nữ này căn bản lòng đến xem mắt, là đến để đùa giỡn người khác sao?"

      Thị Y Thần nhún vai, : "Lẽ nào Hà tiên sinh là lòng đến sao? Từ đầu tới cuối, ông đều mang bộ dạng như “xem hàng” miễn phí đến đây."

      "Mẹ kiếp!" Hà Kim Quý tiên sinh cuối cùng nhịn được mấy lời thô tục, đứng lên chuẩn bị rời khỏi.

      Thị Y Thần đưa tay cản ông ta lại, tiện thể gọi phục vụ dọn dẹp ở bàn bên cạnh, : "Người này đến ăn, trả tiền muốn chạy. Đây là tiền của tôi, thanh toán nửa tiền lẻ cần thối lại." đưa hai tờ tiền trả nửa tiền ăn cho người phục vụ.

      Thị Y Thần cố nén buồn nôn ngồi lại chỗ này lúc, lại bị “hố hàng”, nhưng ít ra lần này thể để mấy tên cực phẩm làm càn nữa. muốn quay vể mắng cho cái trang web kết bạn chết tiệt kia trận.

      Người phục vụ ngăn Hà Kim Quý lại. Hà Kim Quý tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt cái quay lại chỗ ngồi, với người phục vụ: "Bây giờ mới mang lên ba món ăn, còn món mang lên cho tôi, nhanh mang đồ ăn lên cho tôi!"

      Thị Y Thần khinh bỉ liếc mắt nhìn Hà Kim Quý, nhìn gương mặt đầy thịt run lên của ông ta, hài lòng xoay người rời khỏi. được vài bước, bóng dáng cao lớn chặn trước lối , Thị Y Thần ngước mắt lên, ngẩn ra, đúng là Lục Thần Hòa.

      Hai tay nhét vào túi, khóe miệng mỉm cười, tâm trạng vui vẻ thoải mái.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      47: Chèn ép (1)


      chỉ hừ tiếng: "Lại là ?" Tại sao ở đâu cũng gặp ta? là quái lạ, ba lần xem mắt đều gặp phải ta, vả lại lần sau so với lần trước càng khó xử hơn.

      Lục Thần Hòa cong khóe miệng, : " thành phố gần nghìn vạn người, vậy mà hai chúng ta lúc nào cũng gặp nhau ở quán ăn, chuyện này có thể xem là loại duyên phận."

      Hôm nay đeo chiếc kính kim loại gọng đen, nhưng ánh mắt thâm sâu vẫn tỏa ra ánh sáng tựa như có gì cản trở, thế này so với trước kia chẳng có gì khác biệt, chỉ có thể chiếc kính giống như loại phụ kiện hợp thời trang mà thôi.

      "Duyên phận? Hừ!" Theo , chuyện này khác “nghiệt duyên” là bao. mặc kệ ta, thẳng đến thang máy, đưa tay ấn nút xuống cái.

      Lục Thần Hòa cũng theo , vào thang máy. ràng là đến ăn cơm, nhưng lại theo rời khỏi.

      Trong thang máy chật hẹp, chỉ có hai người .

      Điều này làm cho cảm thấy cực kỳ lo lắng, nhìn tức giận, : "Nhà của phải ở ngoại ô sao? Muộn thế này rồi còn vào nội thành làm gì? phải đến đây ăn cơm sao? Theo tôi làm gì? Biến ~ thái sao?!"

      Lúc này, điện thoại di động của Lục Thần Hòa vang lên, nhận cuộc gọi, ba chữ "Tôi có việc" rồi nhanh chóng tắt máy. Cất điện thoại, ngước mắt nhìn cái, nhàn nhạt : "Tôi ở ngoại ô, chẳng lẽ thể vào nội thành ăn cơm sao? Ai đến quán ăn nhất định phải ăn? Thang máy này do mở sao? làm sao biết tôi theo phải có hẹn?"

      "Bệnh thần kinh!" bực bội ôm lấy hai tay nép vào góc thang máy, tránh tiếp xúc với , đợi đến lúc thang máy mở ra, bước nhanh ra ngoài.

      theo đoạn đường, nhìn phản xạ của tấm kính thủy tinh bên đường, phát Lục Thần Hòa vẫn còn sau lưng mình. Còn cái gì mà phải theo mà là có hẹn, ràng là giống như tên theo dõi điên cuồng. Thị Y Thần bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại tức giận nhìn Lục Thần Hòa, : "Họ Lục kia, có bệnh mà, có bệnh trị. Bên cạnh chính là bệnh viện não khoa, nhờ bác sĩ khám cho kỹ chút, chuẩn đoán chính xác xem mình có phải mắc bệnh tâm thần hay ."

      Lục Thần Hòa nổi giận ngược lại còn cười, nhoẻn miệng, lơ đễnh : "Nếu chuẩn đoán tôi bị bệnh tâm thần, có đúng hay chấp nhận ý nguyện làm bạn của tôi?"

      Thị Y Thần khó tin nhìn Lục Thần Hòa, tình huống thế này, ta lại có thể ra câu vô vị thể nào giải thích được thế này. Người đàn ông này bệnh cũng , là vô phương cứu chữa. Lúc đầu chuyện xem mắt vốn làm phát cáu rồi, lại còn xui xẻo gặp phải cái tên lời lúc nào cũng quái dị này. Rốt cuộc ta mắc bệnh gì?!

      nhìn hét lên: " ràng thiếu phụ nữ, phụ nữ chất đầy hết giỏ này đến giỏ khác, làm gì cứ nhìn tôi chằm chằm vậy? Rốt cuộc tôi đắc tội gì với ? Nếu như trước đây tôi có lỗi với , tôi xin lỗi với được sao? Ông lớn Lục! Nếu như có, chỉ là muốn tìm phụ nữ để chèn ép, phiền có thể tìm mấy loại phụ nữ giống như bà tám kia chèn ép có được ? Tôi đối với có hứng thú."

      Lục Thần Hòa thấy gần như phát điên, khỏi bật cười, cố ý để lộ bộ dạng khổ sở, : "Làm sao bây giờ? Tôi cứ muốn chèn ép , những người phụ nữ khác tôi cũng có hứng thú."

      "A... A..." như người điên liên tục bức tóc của mình.

      "Y Y?" Bỗng nhiên thanh quen thuộc vang lên, khiến lưng đột nhiên cứng đờ, sau đó cả người giống như bị kẹt đinh ốc từ từ xoay người về phía sau.

      Cách đó hơn năm mét, Thị Quế Lan nắm tay dì lớn Thị Quế Hoa đứng sau lưng .

      Thị Y Thần thể ngờ được, ở chỗ này lại gặp mẹ cùng với dì lớn. Vừa nghĩ đến Lục Thần Hòa vẫn còn đứng phía sau như quả bom hẹn giờ, giọng của Thị Y Thần khỏi run lên, "Mẹ mẹ mẹ... dì lớn..."

      " phải con hôm nay phải tăng ca sao? Sao lại chạy đến nơi này?" Bà Thị chớp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Thần Hòa đứng sao lưng , "Người đó là ai vậy?"

      "Xin chào dì," Lục Thần Hòa bước lên, đứng bên cạnh Thị Y Thần, lễ phép : "Cháu họ Lục, Lục Thần Hòa, Lục trong đại lục, Thần trong cư thần*, Hòa trong hòa thuận. Là... bạn trai của Y Y."

      *Cư thần: nơi ở của vua chúa

      "Bạn trai" mấy chữ kia khi phun ra, giống như quả bom nguyên tử bỗng nhiên phát nổ tạo ra đám mây hình nấm.

      Thị Y Thần thiếu chút nữa bị mấy chữ này làm nghẹn chết, liều mạng trừng mắt nhìn , cắn răng nghiến lợi dùng ánh mắt để mắng chửi: Chết tiệt! Ai là bạn trai tôi?!

      Dì lớn của Thị Y Thần là Thị Quế Hoa nghe vậy, lập tức mừng rỡ : "Hả? Hóa ra là bạn trai của Y Y. Dáng dấp tiểu tử quả đúng là tuấn tú lịch !"

      Chân mày bà Thị nhướng lên, ánh mắt sắc bén từ xuống dưới đánh giá Lục Thần Hòa, vì nghe được con tìm được bạn trai mà vui mừng ra mặt, ngược lại nhìn Thị Y Thần vẻ nghi ngờ, "Họ Lục?"

      Thị Y Thần mơ hồ cảm giác mồ hôi trán ngừng tuôn ra, trong lòng ngừng hoảng sợ. Ánh mắt này của mẹ, giọng điệu này, tất nhiên còn nhớ cuộc gọi trước kia, còn nhớ có nhắc chuyện ta là chồng chưa cưới của khách hàng.

      Lục Thần Hòa mỉm cười : "Dì, trước kia ở bệnh viện cháu có nhận điện thoại của dì."

      Hai tay Thị Y Thần nắm chặt thành nắm đấm, hận thể đánh Lục Thần Hòa quyền bay ra ngoài, lời nên , chỉ lo sợ mẹ nhớ ra chuyện gì. dùng sức đạp cái, ép đứng sang bên, sau đó quay về phía mẹ mình vẻ mặt nịnh nọt, : "Mẹ, mẹ với dì lớn định đâu vậy?"

      Nghe câu hỏi này, bà Thị lúc này mới nhớ đến chuyện chính, : "Hôm nay lúc dì lớn của con ra khỏi cửa, biết người nào thiếu đạo đức “làm chuyện tốt”, ăn chuối tiêu xong rồi ném vỏ dưới bậc cầu thang, dì lớn của con vừa giẫm chân lên, sau đó liền té ngã. Mẹ đây vội vàng đón xe đưa dì ấy đến khám bác sĩ, tài xế kia chạy đến ngã tư đường lại chịu đến đây, ngại đổ."

      Dì lớn lập tức : "Ôi, dì có chuyện gì, mọi người nên lo lắng đến vậy, làm dì có cảm giác mình như bị tàn phế."

      Bà Thị : "Còn có việc gì? Ngã ngồi dậy nổi. Chị xem, chị bước còn khập khiễng, cần phải ngã gãy chân mới gọi là có sao sao? Phải ngã thành như vậy, xong đời rồi."

      "Đúng rồi, đúng rồi, té ngã thế này phải là chuyện , nhanh đưa đến bệnh viện." Bệnh viện nhân dân cách đó xa, Thị Y Thần bực bội Lục Thần Hòa theo mình từ quán ăn đến đây, ngờ lại đoạn xa như vậy. muốn đưa tay giúp dì, nhưng Lục Thần Hòa nhanh hơn bước, đỡ dì của .

      Thị Y Thần hơi kinh ngạc: Tay chân là nhanh.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      48: Chèn ép (2)


      Vào bệnh viện nhân dân, trong đại sảnh động nghịt người, trai , già trẻ lớn bé, ở cửa lấy số, đóng phí, đều là những hàng người dài đứng chờ.

      Lục Thần Hòa đỡ Thị Quế Hoa ngồi xuống ghế, nhìn Thị Y Thần, : "Mọi người chờ ở đây, cháu xếp hàng lấy số."

      " bận chuyện gì sao?" Vẻ mặt Thị Y Thần tỏ vẻ đề phòng nhìn . Người này trông có vẻ rất rảnh rỗi, từ lúc ra khỏi quán ăn vẫn theo , bây giờ lại là cùng người nhà , người này rốt cuộc muốn làm loạn đến mức nào?

      Lục Thần Hòa khẽ cong khóe môi, : "Giúp người làm niềm vui cũng là cách để nhân phẩm thăng hoa."

      Thị Y Thần khinh bỉ liếc , "Có thể dễ dàng nhận ra được con người của lâu rồi nhân phẩm được thăng hoa." Mặc kệ ta, xem như cho ta lần nhân phẩm thăng hoa vậy.

      Lục Thần Hòa vừa khỏi, dì lớn bắt đầu khen: "Y Y, bạn trai của con trông tệ, nhân phẩm cùng với cách ứng xử đều tốt."

      "Người tệ, nhưng mà nếu hôm nay phải chúng ta vô tình gặp được, biết con còn lén lúc làm chuyện mờ ám bao lâu nữa đây?" Ánh mắt bà Thị sắc bén như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm vào giống như dò xét, "Tên họ Lục này là bạn trai trong truyền thuyết của con sao?"

      "Truyền thuyết gì? Nào có trong truyền thuyết gì đâu." Mắt Thị Y Thần sáng lên, bay loạn khắp nơi.

      Bà Thị đâu phải người đơn giản như vậy, : "Nếu phải là người trong truyền thuyết, người đó chính là chồng chưa cưới của khách hàng mà lần trước con sao?"

      "Chồng chưa cưới của khách hàng" giống như tảng đá lớn đè nặng lên lưng của . Vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, khó khăn : "Đương nhiên là bạn trai rồi." Nếu thừa nhận ta là bạn trai, nhất định nhận bị mẹ chất vấn chết mất, thôi thừa nhận từ đầu luôn cho rồi, sau này có bị hỏi lại chia tay rồi. Đều do cái tên Lục Thần Hòa kia, ràng chỉ là người qua đường giáp, nên là bạn trai của như vậy chứ, hại bây giờ đâm lao phải theo lao, cũng biết phải làm sao? Gặp quỷ rồi, nhất định là hôm nay ra ngoài quên xem lịch, nên mới bất hạnh thế này.

      "Nếu là bạn trai, sao lần trước con lại dối là chồng chưa cưới của khách hàng? Hay là con cướp chồng chưa cưới của khách hàng làm bạn trai của mình?" Bà Thị suy đoán có logic lại rất ràng.

      "Sao sao... sao có thể?" Nhất thời chột dạ, bắt đầu lắp, "Lúc...Lúc... Lúc đó đó vẫn chưa xác định chắc chắn mà, vậy nên bất đắc dĩ mới dối. Nhưng mà ấy bị bệnh là , đêm đó là con làm Lôi Phong đưa ấy đến bệnh viện cấp cứu."

      "Nếu phải hôm nay gặp mẹ và dì lớn của con, con định lúc nào mới mang nó về nhà cho cha và mẹ nhìn lần đây? Đoạn thời gian trước chẳng biết ai ở trước mặt cả nhà vỗ ngực bảo đảm mang được bạn trai về nhà, mẹ thấy là con quên mất rồi?" Xác nhận xong, bà Thị đương nhiên muốn rèn sắt khi còn nóng.

      "Chuyện này phải vừa mới bắt đầu sao? Bát tự còn chưa xem, dắt người về nhà ngay, nếu như sau này hợp phải làm sao bây giờ?" Thị Y Thần nhéo huyệt thái dương, bội phục tài dối ngày càng thuần thục của mình, đến tột cùng câu nào là câu nào là giả cũng phân biệt nữa.

      "Cái gì vừa mới bắt đầu, từ lúc nhận cuộc gọi đó đến bây giờ, hơn ba tháng rồi. Nên nhớ rằng mẹ và cha con từ quen biết đến nhau rồi kết hôn, tổng cộng chỉ mất có bốn tháng."

      "Đó là thời đại của mẹ, ép duyên lỗi thời rồi. Được rồi, được rồi, con biết rồi, tranh thủ tết Trung thu dắt về giới thiệu với cha mẹ chút." Thị Y Thần giả vờ hứa qua loa để lờ , ít nhất phải lừa được qua hết ngày hôm nay.

      Dì lớn chen vào : "Còn chờ đến tết Trung thu gì chứ, chọn được ngày thích hợp hay là chọn hôm nay ."

      "Ôi dì lớn, dì cứ làm như con ở thời cổ đại bằng, thấy hợp mắt là dắt về nhà ngay. nên nên, ấy hôm nay còn có việc, đợi lúc khác . với mọi người nữa, con xem ấy xếp hàng thế nào rồi." xong, Thị Y Thần giống như làn khói nhanh chóng chạy đến chỗ chờ lấy số.

      Tục ngữ có , người phụ nữ bằng năm trăm con vịt*. Tuổi tác của ba người phụ nữ Thị gia chắc chắn hơn nghìn con vịt. Cũng may là hôm nay dì lớn bị thương, nếu đổi lại là dì bị thương, biết phải chống đỡ thế nào.

      * người phụ nữ bằng năm trăm con vịt: Câu này xuất phát từ truyện cười. Nội dung câu chuyện đại loại là: thầy giáo dạy trong lớp, vì lớp ồn ào mất trật tự nên ông ấy mới hét lên: “Hai đứa nữ sinh tụm lại giống như tiếng nghìn con vịt kêu”. Ngày hôm sau, vợ thầy giáo này đến trường tìm ông, nữ sinh đứng lên với ông rằng: “Ngoài cửa có năm trăm con vịt tìm thầy”. Mọi người đều là nữ chắc tưởng tượng ra mình với con bạn thân tụm lại là thế nào rồi nhỉ.

      Lục Thần Hòa giống như hạc giữa bầy gà, đứng xếp hàng trong đám người, Thị Y Thần thoáng cái nhận ra . đến bên cạnh , giận run người : " có biết , lung tung như vậy thiếu chút nữa là hại chết tôi rồi."

      ném cho vẻ mặt khó hiểu.

      Thị Y Thần cắn răng : " trở thành bạn trai tôi từ khi nào? Tôi thừa nhận là bạn trai mình bao giờ? Xin đừng có tự mình đa tình nhận bừa với người nhà tôi là bạn trai của tôi vậy, được ? có biết hành vi của mình rất thiếu trách nhiệm , chuyện này mang đến cho tôi rất nhiều rắc rối."

      Lục Thần Hòa phản đối : "Phải ? Tôi cho rằng lần trước ở nhà hàng xoay tròn, hai người chúng ta đạt đến mức độ hiểu nhau rồi."

      "Ai với là tôi và hiểu nhau?" ràng là ta bị ấm đầu... Lần trước ở nhà hàng xoay tròn, đó là vì trốn tránh Cao Minh Dương, mới ngầm đồng ý để ta làm như vậy.

      "Ok, đợi lúc nữa tôi đến chỗ mẹ giải thích, tôi phải là bạn trai của , chỉ là khách hàng bình thường. Bởi vì cảm thông cho sắp ba mươi tuổi vẫn chưa có bạn trai, lại ngừng phải chạy khắp nơi để xem mắt, vậy nên mới động lòng, là bạn trai để an ủi người trong nhà chút. Chẳng biết người lớn trong nhà nghe xong, có cảm tưởng thế nào?" Lục Thần Hòa nhún nhún vai dáng vẻ ung dung bình thản.

      " muốn chết sao! dám lung tung như vậy! Cẩn thận tôi..." Thị Y Thần vung mạnh nắm tay, nếu phải có nhiều người, quyền này nhất định đấm lên gương mặt đáng ghét của ta.

      Lục Thần Hòa nhoẻn môi, nửa giễu cợt Thị Y Thần, bỗng dưng ôm trọn quả đấm của .

      Mu bàn tay nhanh chóng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ lòng ngực truyền đến, nơi sâu thẳm trong trái tim dường như bị vật gì đâm cái, cảm giác tê dại lan tỏa toàn thân. Dưới ánh sáng đèn, đôi mắt hẹp dài thâm sâu của chợt lóe lên ánh sáng thâm thúy trong trẻo.

      vội vàng rút tay về, mi mắt rũ xuống, thu lại ánh mắt hoảng loạn. Tim vẫn đập thình thịch liên tục như trước, thể thừa nhận, cho dù là chế giễu, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của đều rất mê người.

      Hàng người tiến lên phía trước rất xa, vừa vặn đến phiên Lục Thần Hòa.

      Thị Y Thần lấy lại tinh thần, cướp lời: "Bao nhiêu tiền? Để tôi trả."

      Lục Thần Hòa cầm thẻ ngân hàng đưa cho thu ngân, liếc Thị Y Thần cái, vẻ mặt nghiêm túc, " , xin đừng ở chỗ này tính toán như vậy, được ?"

      Trong lòng Thị Y Thần cảm kích, : "Được rồi, sau này tôi nhất định trả lại cho ."

      Lục Thần Hòa mặc kệ , ký tên sau đó nhận lại thẻ và hóa đơn, muốn rời khỏi, lại bị kéo lại.

      Lục Thần Hòa nhìn tỏ vẻ hiểu.

      Thị Y Thần do dự chút, : "Vừa rồi chuyện tự xưng là bạn trai của tôi, tôi tạm thời đại nhân chấp tiểu nhân, tính với , thế nhưng... Nếu mẹ và dì lớn của tôi muốn vì chuyện hôm nay mà cảm ơn , muốn mời đến nhà ăn cơm tối hay là gì đó, nhất định phải từ chối, được đồng ý, biết ?"

      Bờ môi cong lên thành hình vòng cung mê người, đáy mắt lên ý cười, làm như nghe thấy lời , trực tiếp đến chỗ hai người lớn.

      "Này, tôi còn chưa xong..." Thị Y Thần nhận ra hoàn toàn để ý đến , lúc kịp phản ứng, xa rồi, thể làm gì khác hơn là bước nhanh qua đó, ngại vì có mẹ và dì lớn ở đây, dám thêm gì nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :