1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính là người chồng tốt - Tuý Tiểu Tiên (kết thúc) Sắp có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      Cho hỏi xíu, ko biết đâu hỏi ai, mong là editor truyện này ko phiền nha

      Lúc trc mình đọc dc 1 truyện trọng sinh đại thế này: kiếp trc ba mẹ chỉ hôn cho với ông chồng tài hoa đẹp trai, nhưng mà do ngây thơ ngu vô đối mà nữ chính chạy theo cái gọi là tiếng gọi của tình , dù rằng cái thằng rù quyến nghèo kiết hủ lậu, sau đó dụ dỗ mang bầu, tới nữa là bể ra đào tiền chcọ tức chết dc trọng sinh lại, lần này hứa với mình là nâng niu trân trọng chồng đệp trai của mình

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Dạng này mình đọc cv đến mấy bộ nhưng ko nhớ nổi tên =D

    3. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 50

      Editor: BAT


      Bà Phương Di dẫn Điền Mật Nhi đến bệnh viện trung tâm thành phố, tìm đến chỗ Viện trưởng Vương là bạn học cũ của bà. Viện trưởngVương có dáng người cao ráo văn nhã, thoạt nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, trông rất thành thục. chuyện cũng rất khôi hài, bạnhọc cũ cũng lâu chưa gặp mặt liền tán gẫu đến chuyện học trước kia.

      "Nhớ ngày đó mẹ chồng con ở trường học có ai dám trêu chọc bà ấy cả, ngờ hạt tiêu bây giờ cũng thành bà nội rồi."Viện trưởng Vương liền lên tiếng nhạo báng.

      Bà Phương Di liền cười tiếng, châm biếm lại: "Còn tôi đâu sao, cũng biết người nào, ngày xưa thổ lộ với Thẩm Thục Phân xinh nhất trường, sau khi bị cự tuyệt liền khóc lóc mất mấy ngày, nước mắt, nước mũi hòa thành đống. Tôi phải tốn tiền mời ănthịt xiên đến lúc đó mới khóc nữa."

      Ở trước mặt con cháu bị vạch trần nội tình như vậy, viện trưởng Vương liền cười ha ha : "Hảo hán đề cập tới chuyện năm đó, phải cuối cùng cành hoa Thẩm Thục Phân này bị tôi lấy về nhà, giặt quần áo nấu cơm cho tôi hay sao."

      Bà Phương Di khinh thường : "Cũng biết Thẩm Thục Phân coi trọng ông cái gì, đúng là mèo mù vớ được cá rán."

      "Aiz, bạn học cũ à, lời này phúc hậu tí nào, cái này chúng ta phải gọi là vua nhìn trúng dân nữ, thế mới chính xác!"

      Ba người cười cười tới khoa phụ sản, viện trưởng Vương giới thiệu trưởng khoa phụ sản Hứa cho hai người làm quen.

      "Đây là tiểu Hứa, là đệ tử mà tôi tâm đắc nhất ! Về sau Mật Nhi cứ trực tiếp tìm ấy là được. Về phương diện đỡ đẻ và gây mê đều rất lợi hại, đến lúc đó cháu sinh thường hay sinh mổ cũng có vấn đề gì." Mấy người lại tiếp tục hàn huyên lúc nữa.

      Bởi vì chưa sinh con bao giờ, nên Điền Mật Nhi đối với loại chuyện như vậy ngoài tò mò ra cũng rất sợ hãi. Trước kia nghe người ta sinh mổ ít khổ sở hơn, hơn nữa vết mổ cũng lớn. Nhưng có tám mươi chín mươi sản phụ rằng, khi sinh con cái đó sẽmở rộng ra để đứa bé chui ra, những chỗ đó bị rách ra mà đối với cơ thể nguyên khí tổn thương cũng lớn, quá trình phục hồi lạicàng thêm khổ sở.

      "Vậy sinh mổ tốt hay là sinh thường tốt?" Điền Mật Nhi liền hỏi.

      Trưởng khoa Hứa đầu tiên là từ góc độ chuyên nghiệp phân tích hơn thiệt, tại nếu sinh mổ rạch đường thẳng ở dưới rốn chừng mười phân, cũng ít đau hơn. Nhưng cuối cùng vẫn đề nghị nên tận lực sinh thường tốt hơn, bởi vì trải qua quá trình rặn đẻ đè ép đểđứa trẻ trôi ra thần kinh vận động cùng với năng lực phát triển tốt hơn, hơn nữa sức miễn dịch cũng cao hơn so với muốn so với sinhmổ.

      Xem ra kỹ thuật mổ ngang vẫn còn chưa được lưu hành, vừa nghĩ tới dưới rốn có vết sẹo dài như vậy, về sau mặc quần cũng giấuđược rất đáng sợ. Chỉ là nghe sinh thường vô cùng đau đớn, cũng biết mình có nghị lực đó hay . Huống chi nếu làrặn ra được nửa mà thể rặn được nữa thế nào, nghe trong trường hợp như vậy có thể dùng móc sét đỡ đẻ hoặc là cho vào bên trong để lôi đứa bé ra. Nhưng nghe nếu dùng móc-sét đỡ đẻ đầu của đứa bé bị ảnh hưởng vô cùng tốt. Khi đẻkhông phải những bộ phận kia lộ ra bên ngoài sao như vậy xấu hổ, nhưng đây lại chính là quy luật hoàn toàn bình thường thể trải qua được.

      "Ha ha, cần phải sợ hãi, đây là bản năng của người mẹ rồi, có người sinh nhanh từ lúc đau bụng sinh đến lúc đẻ tới nửagiờ là xong rồi. Hơn nữa chúng tôi có những bà đỡ đặc biệt có kinh nghiệm, chỉ cần ngôi thai thuận có gì làm khó được bọn họ cả. Bây giờ còn có máy móc cực kỳ tân tiến, khi khám thai nếu thấy ngôi thai thuận hoặc có vấn đề gì cũng nhanh chóng pháthiện ra, nên bị nguy hiểm. Đừng quá lo lắng, tâm tình của mẹ tốt, về sau sinh đứa bé tính khí cũng được vui vẻ."

      Trưởng khoa Hứa chuyện vừa nhàng lại chuyên nghiệp, khiến Điền Mật Nhi cũng an tâm ít, cảm thấy sinh con cũng phải là việc gì to tát, khó khăn nữa rồi.

      " tại mỗi nhà chỉ sinh đứa nên cũng yếu ớt hơn nhiều, lúc ấy tôi sinh đứa đầu bên cạnh người cũng có, trước khi đẻ còn xách thùng nước lớn đấy. Như bây giờ là hạnh phúc lắm rồi, mang thai mà cứ sợ cái này, sợ cái kia. Ở nhà thế nào nó cũngđều tin, bác sĩ cũng như vậy rồi, có thể an tâm được chưa." Phương Di tựa như giận nhưng lại phải là giận, mặt thương cưng chiều nhìn Điền Mật Nhi mà .

      Viện trưởng Vương lát nữa còn có buổi họp nên cũng thể ngồi lâu, liền : " lát nữa kiểm tra xong đừng đâu, cùng nhau ăn bữa cơm , lâu gặp nhau, chúng ta phải ngồi hàn huyên lâu lâu chút. như vậy còn phải bà đấy, Phương Di, nếu có việc nhớ đến bạn cũ như tôi rồi, nhiều năm như vậy tình cảm cũng phai nhiều rồi."

      "Được rồi, lát nữa còn phải mời cả tiểu Hứa nữa, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, chỗ tùy bà chọn tôi mời khách, được từchối đâu đấy. Lại đến tình cảm, lại phải sợ Thẩm Thục Phân nhà ông ghen hay sao, lại để cho ông ngủ tháng ghế sofa khổ." Ha ha.

      Dường như bên trong chuyện này còn có chút tình phải, chỉ là nhìn ra được đọng lại giữa hai người giữa bọn họ chính là chữtình, nếu theo gen di truyền của lão Triệu nhà ghen đến độc tài lợi hại nhất như vậy cha chồng sao có thể để cho vợ mìnhchuyện trò vui vẻ với đàn ông khác như vậy được.

      Hai người hẹn xong, Điền Mật Nhi nằm ở giường, vén áo lên rồi kéo quần xuống chút, trưởng khoa Hứa tự mình khám chocô. Bôi lên bụng chút dịch trong suốt rồi đưa dụng cụ siêu thăm dò khắp nơi.

      "Các chỉ tiêu cũng rất phù hợp , khung chậu và phần phụ cũng bị viêm, yên tâm , chỉ cần giữ vững thế này nhất định có thể sinh được đứa trẻ khỏe mạnh."

      Bà Phương Di cũng muốn biết là trai hay , nghe người ta siêu là có thể biết được, trưởng khoa Hứa liền : " Cái này phải bốn năm tháng mới biết được, nếu tò mò, sau này trở lại kiểm tra nhìn lại. Nhưng mà chúng tôi quy định là cho phép tiết lộ giới tính của thai nhi, hai người đừng ra ngoài nhé."

      Đó là dĩ nhiên, người ta tốt bụng giúp tay, cũng thể khiến người ta bị liên lụy được. Trưởng khoa Hứa cẩn thận kiểm tra, chợt : " Ái chà, có hai túi ối, hình như là mang thai đôi rồi!"

      " sao?" Bà Phương Di và Điền Mật Nhi vui mừng hỏi lại.

      Trưởng khoa Hứa cẩn thận nhìn lại chút, chỉ vào màn ảnh để bà Phương Di nhìn vào, rồi : "Vâng, trước mắt nhìn thấy hai túi ối,bác xem này, ở đây có hai chấm tròn. Chỉ là ngoại trừ trường hợp dừng lại để phát triển tự nhiên để hấp thu, nhưng tình huống như thế cũng nhiều lắm, em trở về tận lực bổ sung dinh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều, ăn nhiều thức ăn và trái cây có màu xanh. Vận động nhiều chút, hấp thu ánh mặt trời tự nhiên, đợi đến ba tháng liền ổn định thôi."

      A, Điền Mật Nhi ôm lấy bụng, sợ bị mất trong hai đứa bé, cảm thấy thời gian này kiêng ăn là quá nên rồi.

      " cần quá khẩn trương, tâm tình của người mẹ mà bị dao động quá lớn, đối với cục cưng trong bụng có ảnh hưởng lớn nhất. Thuận theo tự nhiên thôi, nếu là bị hấp thu, cũng chỉ là đứa bé được khỏe mạnh thôi, theo góc độ chuyên gia mà nóiđây là chuyện tốt." Trưởng khoa Hứa sợ bị làm phiền liền giải thích cho ràng, lại mượn sách từ chỗ bác sĩ thực tập để trích dẫn cho hiểu.

      Mặc dù hiểu, nhưng Điền Mật Nhi vẫn hy vọng có thể giữ được hai đứa bé, bà Phương Di nghe xong cũng khẩn trương, ngay cả xe cũng để cho lái, gọi điện thoại tới cho Triệu Quốc Đống bảo tài xế đến đón. Sau khi cùng viện trưởng Vương và trưởng khoa Hứa cơm nước xong, ở xe bà Phương Di bảo tạm thời về nhà ở, chờ ba tháng sau thai nhi ổn định muốn trở về kia về. tại bà cũng về hưu ở nhà, có thể chăm sóc cho tốt hơn, chuyện nhà cũng cần quan tâm, mà điều kiện hoàn cảnh lại tốt hơn nhiều. giống như ở trong đơn vị, muốn mua cái gì cũng đều dễ dàng, cả ngày lại phải nghe những tên lính kia ‘ hô hô ha ha ’ hôkhẩu hiệu, trời còn chưa sáng liền vang lên tiếng còi báo hiệu, được ngủ ngon giấc.

      tại đứa bé đứng thứ nhất rồi, nên Điền Mật Nhi cũng đồng ý, Triệu Phương Nghị nghe thấy trở lại còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đấy. Chuyện trong đoàn liền giao cho chính ủy, chạy như bay trở về nhà ba mẹ, vừa vào cửa liền nhìn thấy Điền Mật Nhi và Ngụy Tỳ sô pha ăn vải thiều.

      "Bác sĩ nghi ngờ em mang thai đôi, phải chú ý đến dinh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều nếu ảnh hưởng đến thai nhi." Bác sĩ cũng trường hợp kia... Tỷ lệ ra rất , nhưng cẩn thận vẫn hơn, nên chú ý chút.

      "Ừ, ở nhà để mẹ chăm sóc cho em, ở bên kia phải lúc nào cũng bên cạnh em được, cũng thấy yên tâm. Về sau cũngđừng lái xe nữa, bảo tài xế đưa đón em, nếu đừng làm nữa, bảo cha xin cho nghỉ dưỡng thai!"

      …, được thế này, cũng được thế kia, coi như bị nhốt trong lồng kính vậy.

      "Bác sĩ chú ý cẩn thận là được, ở chỗ cũng tốt, nên vận động nhiều chút tốt hơn." Điền Mật Nhi .

      Bà Phương Di liền phụ họa theo, rửa trái cây bê tới bàn, : "Chỉ cần kịch liệt là được, phải hoạt động nhiều trong ngày sau này đẻ mới có hơi sức, hoạt động thai nhi cũng quay đầu được, ngôi thai cũng thuận. Lúc mẹ sinh con, khi chuẩn bị xuống xe bắt đầu muốn đẻ rồi, người ta làm mình cũng làm, nên lúc sinh con chưa tới nửa giờ xong rồi."

      "Con xem, lại đến con khi đó. Nuôi con tháng mới mất có mấy đồng tiền, tại phải cũng cao lớn rắn rỏi như vậy sao!Lúc đó làm sao được như bây giờ, ăn uống kham khổ hơn nhiều." Triệu Quốc Đống cũng vui khi nghe vợ mình như vậy, giống như ngày đó ông đối xử với bà tốt vậy, lúc ấy trong nhà là có điều kiện tốt, nhưng cũng phải là có tiền,nhưng thời đấy làm gì có nhiều đồ ăn như bây giờ.

      Lúc mang thai muốn cho bà chút trái cây ăn ngon, nhưng tìm kiếm chừng mấy ngày cũng mua được, cuối cùng mới mua cân lê đông lạnh, sau lại còn liên lạc với bạn bè ở nước ngoài, mua được cho bà hai hộp sữa bột. Giai đoạn sinh đứa thứ ba mới tốt hơn chút,khi đó trong tay cũng có quyền rồi, cũng cần cha mẹ chiếu cố nữa, bởi vì hai đứa con trước bị thiệt thòi thiếu đủ thứ, cho nên vớiđứa con út này mới đặc biệt ủng ái, ngờ cưng chiều lại tạo ra cho nó tính khí ngang ngược như vậy.

      Phương Di nghe lời này cũng thấy tức, chuyện vừng thối thóc mục cũng đều lôi ra, run run : "Ăn uống thiếu thốn là gì, cả ngày chỉ có khoai tây ăn kèm với củ cải trắng, chút dinh dưỡng cũng có, con trai lúc sinh ra so với con mèo con lớn hơn bao nhiêu. Mẹ ông có chút đồ ăn ngon liền giấu đông giấu tây, sợ mấy đứa con dâu ăn trộm mất. Lúc ấy tôi nghĩ sau này có con dâu tôi làm như vậy, con nhà ai mà phải là con, phải suy bụng ta ra bụng người thôi."

      "Đúng vậy, người quen hay biết có ai mà nhà chúng ta mẹ chồng giống y như mẹ ruột vậy." Điền Mật Nhi cất lời xoa dịu bầu khí đầy thuốc súng này, bố mẹ chồng tranh cãi, con trai và con dâu ở giữa, chẳng khác gì nhân kẹp giữa bánh quy tư vịcũng dễ chịu gì.

      Bà Phương Di trợn mắt nhìn chồng mình cái, ý muốn chuyện này coi như xong, cần phải tranh cãi nữa, lại hỏi Điền Mật Nhi: "Buổi tối muốn ăn cái gì, để lát nữa bảo dì giúp việc mua thức ăn."

      Điền Mật Nhi suy nghĩ chút, báo tên dãy đồ ăn ra: "Cổ vịt, cá chần nước sôi, xách bò xào, sườn chua ngọt nữa!"

      "Đều là món cay cả! Người xưa , chua nam nhạt nữ, chẳng lẽ trong bụng con chính là con ?" Phương Di .

      Điền Mật Nhi vuốt bụng, bị bà Phương Di chọc cười mà : "Mẹ, chẳng lẽ mẹ lại trọng nam khinh nữ sao!"

      "Phi, phi, mẹ con là người như vậy sao, sinh trai hay sinh , còn phải là cháu ruột của ta sao. Chỉ là sinh con trai ít phải quan tâmhơn, khỏe mạnh hơn, giống như con đến chỗ nào cũng đều thấy lo lắng cả."

      Lúc này tiểu Ngụy Tỳ đứng ở ghế sô pha, tay cầm quả vải, : "Em trai, em con đều muốn, ông nội rồi, hai tay đềubắt, hai tay đều muốn cứng rắn."

      Làm mọi người trong nhà cười ầm lên!
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51:


      Editor: BAT


      Điền Mật Nhi trở về trong thành phố ở, lại cũng thuận tiện, mà bà Vương Tứ Nhi cũng có thể thường xuyên đến thăm con . Trước kia khi điều kiện gia đình tốt, hai vợ chồng Điền Gia còn tận lực lo lắng cho con của mình, tại có điều kiện, thuốc bổ hay cái gì tốt cũng sợ tốn tiền mua cho con bồi bổ. Mặc kệ Điền Mật Nhi có thế nào, ăn thức ăn vẫn tốt hơn, thuốc bổ ** nào cũng đều có độc tính, nhưng ông bà vẫn nghe, còn phải thiết kế thêm cái tủ tường để cho những món đồ mà bọn họ mua cho vào đó.

      "Phụ nữ có thai ai mà chẳng mua, con so với người ta có gì kém đâu, cứ uống !" Vương Tứ Nhi tựa như làm vậy, ngày ngày cứ đến , mỗi ngày đều ngừng nghỉ. Người ta đều tới cửa mang theo lễ vật còn bà lại mang theo quá nhiều.

      Bà Phương Di bảo dì giúp việc đem thuốc bổ thực phẩm cất , chỉ để lại ít quả khô mà nghe là trong thôn người mang tới, cùng với bà thông gia, hai người người cầm kìm người cầm quả khô để lấy nhân bên trong.

      "Về sau có muốn cũng có mà ăn đâu, rau quả rừng có dinh dưỡng cao, đừng mua những thứ vô dụng kia, thai nhi mà to quá đến ngày sinh khó đẻ hơn đấy. Thêm nữa là trong nhà cái gì cũng thiếu, hải sâm tổ yến mà cấp dưới của chồng tôi đưa đến ăn còn hết, ngày nào cũng hầm cách thủy cho con nó uống, ăn được thìa, hai thìa cũng tệ rồi, bà còn phải tốn tiền làm gì. Cũng biết là con trai của bà có thể kiếm được rồi, nhưng cũng nên lãng phí, giữ lại về sau cho cháu ngoại của bà ."

      "Ha ha, đến lúc đó bao lì xì cũng phải bỏ nhiều chút, đồ nên ăn cũng phải ăn, đứa bé bao giờ sinh ra mới phải phục vụ. Người ta tại sinh mổ cũng phổ biến, ngủ giấc là đứa bé ra đời rồi, giống như chúng ta ngày xưa cứ phải tự thân vận động. Có con dâu khỏe mạnh nhưng đau bụng đẻ đến mấy ngày cũng sinh được, đến lúc đó lại phải chịu tội. Nhớ lúc tôi sinh trai của nó phải mất ngày đêm, đau đến mức muốn đập đầu vào tường, hận thể có lỗ để chui vào, lúc mang thai Điền Mật còn khỏe hơn chút, vậy mà lúc sinh cũng mất ngày trời."

      Phụ nữ nào khi đến chuyện sinh con cũng đều có chút hoài niệm, phiên bản nào cũng giống nhau, cũng biết nên nghe ai. Chỉ là bản thân Điền Mật Nhi có khuynh hướng sinh thường, vì như thế đứa trẻ khỏe mạnh hơn, hơn nữa đối với thân thể tổn thương cũng . Mặc dù quá trình khổ sở hơn, nhưng là phụ nữ chuẩn bị thành bà mẹ trẻ, mà ngay cả cảm giác sinh con cũng biết, quả thực là quá bi ai rồi.

      Bà Phương Di cũng chủ trương sinh thường, bà cũng là người từng trải nên biết sinh thường cơ thể khôi phục nhanh hơn, chủ yếu nhất là đối với đứa bé tốt hơn. Nhưng là thông gia với nhau cũng có cách nào so sánh cái này cái kia, người ta sinh bụng đối với sản phụ tốt hơn, mà bà lại muốn con dâu sinh thường, mỗi người ý kiến khác nhau.

      Thôi cứ tạm thời dẹp chuyện này sang bên, dù sao phải còn hơn mấy tháng nữa mới sinh đến lúc đó dựa vào tình huống mà xử lý. Nếu thai nhi mà quá to muốn sinh thường cũng được rồi, huống chi còn phải lấy ý kiến của Điền Mật làm chủ.

      "Hôn của Điền Dã và Kiều Dương nhà bà chuẩn bị đến đâu rồi?" Bà Phương Di liền hỏi.

      "Hai đứa nó lần trước mua căn nhà , cách chỗ này cũng xa, chung cư Thủy Mộc gì gì đó, là cách nhà bà cũng gần, cách nhà mẹ của Kiều Dương cũng gần, qua lại cuãng thuận tiện." đến con trai, trong lòng của Vương Tứ Nhi lại thấy tràn đầy kiêu ngạo, tự hào. tại mười dặm tám thôn có ai hâm mộ bà chứ, ra cửa đều có xe con đưa đón, tiền tiêu phải nghĩ, còn có giúp việc phục vụ. Con trai hiếu thuận, nàng dâu tương lai cũng cần phải , trước kia Từ Hi xưng mình là lão phật gia, tại Vương Tứ Nhi cảm giác mình cũng kém bà ta là mấy.

      "Là Thủy Mộc Hoa Đình, tôi cũng đến đó xem, ở đấy xây dựng theo mô hình tiểu biệt thự, có vườn hoa và gara ô tô, nội thất bên trong cũng rất tốt. Nếu phải tại ở cái chung cư này cũng tồi, tôi cũng muốn mua căn, về sau bọn trẻ lớn lên còn có chỗ để cho chúng chơi đùa." Chỉ là có thể cân nhắc để đầu tư, về sau có thể kiếm lợi nhờ giá bất động sản tăng cao. Đúng vậy, tại công ty bất động sản cũng tệ, bằng mở rộng phạm vi kinh doanh, tiền đến tay mà lại kiếm sao được, thể chắp tay dâng cho người khác được.

      Điền Mật Nhi ở trong lòng tính toán được phương án, Triệu Phương Nghị cũng về đến nhà, thời gian này vẫn phải chạy qua chạy lại hai nơi. Mỗi ngày huấn luyện mệt nhọc lại còn lái xe trở về đây, chỉ là Điền Mật Nhi cũng ngăn cản , vì là cha của con , cũng nên tham dự quá trình trưởng thành của chúng. Đắng cay mặn ngọt là người nhà cũng nên cùng nhau thể nghiệm.

      "Mẹ đến chơi à! lát nữa mẹ ở lại ăn cơm, đừng ngày ngày qua lại như thế, khi trở về còn phải lo lắng cho con ." Triệu Phương Nghị cất lời chào hỏi mẹ vợ.

      Vương Tứ Nhi bây giờ đối với Triệu Phương Nghị vô cùng hài lòng, cha mẹ vợ đối với con rể vốn lựa chọn, bà liền : " được đâu, cũng xa lắm, mẹ mà về hai cha con nhà kia lại ăn uống qua loa mà thôi. Điền Mật ở nhà của con mẹ có gì mà yên lòng, chỉ là ở nhà nhàn rỗi cũng có chuyện gì làm, sang đây hàn huyên với mẹ của con thôi. Trước kia lúc còn làm nông cảm thấy cuộc sống mệt mỏi, tại phát ở nhà làm gì lại buồn tay buồn chân."

      "Đúng vậy, tôi mới vừa nghỉ hưu, cả ngày ở nhà cũng thấy rất khó chịu, biết làm cái gì. Lúc làm việc chỉ mong được nghỉ ngơi, lần này nghỉ hưu lại thấy chán. Về sau có Tiểu Ngụy Tỳ tới làm bạn còn tốt hơn chút, bây giờ Điền Mật mang thai, tôi mới cảm giác đỡ buồn bực." Trước kia luôn cho là làm thông gia với người có văn hóa có tiếng chung, tại người già, cũng nhận . phải là giữa người với người tồn tại khác biệt, mà là trong lòng của mình có chấp nhận hay . tại mọi người đêu như người nhà, chút về chuyện đứa trẻ, chút chuyện ăn uống, đều là chuyện củi gạo dầu muối, cũng thể so người nào thấp người nào cao.

      Truyện được chuyển ngữ và đăng chính thức tại diendanleeqquysdon.com

      Triệu Phương Nghị rửa tay xong, đem hai hột đào cầm trong lòng bàn tay, hơi dùng sức siết chặt, hột đào liền nứt ra. Điền Mật Nhi nhặt nhân lên, ăn hết, lại lặp lại như thế. Động tác của Triệu Phương Nghị nhanh chóng, chỉ trong chốc lát hạt đào chất thành đống, còn dư ra ít bà Phương Di cho vào trong hộp, dự định buổi tối dầm sữa để ăn.

      "Buổi tối bọn con ăn cơm ở nhà đâu, có chiến hữu mời ăn cơm." Triệu Phương Nghị .

      "Ai vậy? Dương Dực sao?" Điền Mật Nhi hỏi, chợt nghĩ đến chỉ có Dương Dực mới cùng ở thành phố này với bọn họ, sau khi trở về cũng chỉ chào hỏi chút, còn ai bận việc nấy.

      "Ừ, mời mấy lần rồi, vừa lúc ở đây, cùng nhau ăn bữa cơm thôi. Em chuẩn bị , lát nữa lại vội vàng lên."

      Điền Mật Nhi vừa nghe thấy thế liền vội vàng phủi sạch vỏ vụn ở người, hôm nay nghỉ ngơi, ngay cả tóc cũng còn chải cơ đấy. Vội vàng rửa mặt, đánh lớp phấn mỏng, mặc váy bầu hoa nhí dài đến đầu gối.

      Lúc muốn chở Vương Tứ Nhi về, nhưng bà đồng ý, muốn ngồi chuyện với bà Phương Di lúc nữa Lý Kiều Dương và Điền Dã mua đồ xong tới đây để đón bà.

      " đâu ăn vậy, em muốn ăn món cay Tứ Xuyên." Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Điền Mật Nhi liền hỏi.

      "Dương Dực mời ở Tứ Hải, nếu gọi điện thoại cho cậu ta đổi sang chỗ khác?" Triệu Phương Nghị tay lái xe, tay đặt lên tay phanh, thừa dịp đèn đỏ quay sang hỏi Điền Mật Nhi.

      "Ăn hải sản cấm kỵ rất nhiều! Chỉ là người ta mời ăn cơm, chúng ta đòi hỏi nhiều cũng tốt. Buổi tối mời em ăn mỳ sốt thịt gà , có được hay ." Điền Mật Nhi chắp tay trước ngực, mắt to long lanh đầy mong đợi nhìn , hôm nay mặc váy hoa để tóc xuông thẳng, nhìn rất trẻ trung, rất thanh thuần.

      Triệu Phương Nghị nghiêng người qua hôn cái, thấy đèn xanh, vội vàng buông ra , tiếp tục lái xe.

      "Thu tiền đặt cọc rồi, coi như đồng ý rồi nhé, em còn muốn ăn thêm bát Ma Lạt Thang nữa!" Điền Mật Nhi được voi đòi tiên, hậu quả chính là nhạc cực sinh bi rồi.(Nhạc cực sinh bi: vui quá hóa buồn)

      " ăn gì cả! Ăn những thứ kia dều có dinh dưỡng gì cả!"

      Điền Mật Nhi chu mỏ, trợn mắt nhìn, lẽ thẳng khí hùng mà : "Là em muốn ăn sao, con đòi ăn đấy! trước kia lúc nào cũng muốn em ăn cái này, ăn cái kia, sao bảo bọn chúng mà cứ em."

      Lại dám chọc vào phụ nữ có thai, khác nào chọc phải tổ ong vò vẽ, người mang thai có chuyện gì còn muốn tìm chuyện để gây đấy. Người ta tú tài gặp phải quân nhân thể lý được, ra quân nhân gặp gỡ tú tài cũng chỉ có thể nhượng bộ mà thôi.

      "Trừ Ma Lạt Thang, mỳ sốt thịt gà và xương ống của cửa hàng Lý Ký công thêm khoai tây hầm gân bò có được ?" chỉ là thỏa hiệp, quả chính là nghiến răng cắt đất rồi.

      Mắt Điền Mật Nhi liếc sang, tâm bất cam tình bất nguyện , cảm thấy khiêu chiến, đến khi có được cơm ăn mà chẳng tốn chút công phu nào cảm giác cũng thấy ngon lắm..

      "Được rồi. . . . . ."

      đường bị kẹt xe chút, tại ô tô riêng mặc dù nhiều, nhưng xe đạp lại nhiều vô kể. Hoành hành ngang ngược, để ý đến ai, mạnh thằng nào thằng ấy , vì xe chở phụ nữ có thai nên Triệu Phương Nghị lái xe càng thêm cẩn thận. May là sớm, nếu tới trễ rồi, chạy nhanh chút mới đến đúng giờ hẹn.

      Dương Dực và Vương Văn Tĩnh đều ở đây rồi, nhìn thấy hai người bọn họ tới vội vàng đứng lên chào đón, Dương Dực trông rất hăng hái, xem ra ở cương vị mới rất hả hê.

      "Đội trưởng đến rồi! Chị dâu." Chiến hữu gặp nhau, xưng hô với nhau vẫn giống như hồi còn ở trong bộ đội. Vương Văn Tĩnh cũng gọi theo Dương Dực, ăm mặc rất ra dáng thành phần tri thức, còn đeo cả kính gọng vàng, có vẻ cũng rất thành công **. Nghe từ khi Dương Dực chuyển nghề, ấy mở cửa hàng bán quần áo, chủ yếu bán hàng hiệu nhập từ nước ngoài, nghe cũng rất được hoan nghênh .

      tại mặc dù tiền phụ cấp của quân nhân còn chưa cao, nhưng chế độ của bội đội đặc chủng cũng rất hậu đãi, đặc biệt là quân nhân từng thực nhiệm vụ đặc biệt, bản thân Dương Dực cũng được xem là hùng khi chiến đấu chiến trường.

      em bọn họ ở chung chỗ ôn chuyện, Vương Văn Tĩnh quay sang tiếp đãi Điền Mật Nhi: "Chị dâu, em goi ít đồ ăn, chị có muốn gọi thêm cái gì hay ."

      Điền Mật Nhi liền từ chối, mình muốn gọi thêm cái gì, nhưng người ta nhiệt tình như vậy mình cũng phải liếc mắt nhìn thực đơn chút. Hai người bọn họ chọn ít đồ rồi, liền lại tăng thêm bánh sữa rán giòn. Các loại hải sản đối với phụ nữ có thai cấm kỵ quá nhiều, bản thân đối với hải sản cũng phải là rất ưa thích, gần đây đối với mấy món ăn trước kia quá thích lại có cảm giác hứng thú.

      Hai em Dương Dực và Triệu Phương Nghị lâu gặp, từng lính nên uống rượu như uống nước, vừa ngồi chút uống hết hai chai Mao Đài rồi, cứ nâng ly hết chén này đến chén khác. Dù sao tại lái xe cũng ảnh hưởng gì, hơn nữa ở bên ngoài Điền Mật Nhi cũng thể để Triệu Phương Nghị mất mặt được. Vương Văn Tĩnh khuyên hai người nên uống ít chút, nhưng cũng tỏ thái độ chán ghét. Căn bản là có khuyên cũng được, lại còn phải khiến họ khó chịu, cho nên cũng làm làm gì.

      ấy vừa khuyên bị Dương Dực lườm cái, tỏ ra khó chịu. thể , từ sau khi chuyển nghề, người của Dương Dực tăng thêm mấy tầng tự tin cùng kiêu ngạo mà trước kia có.

      :clap:
      Chrislion3012 thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 52

      Editor: BAT

      Bảo phục vụ mang đồ ăn ra, Vương Văn Tĩnh ngồi bên cạnh tiếp Điền Mật Nhi, hỏi chuyện : "Nghe chị dâu bây giờ dạy ở trường đại học X? Nếu sớm biết sớm khuyên chị, với trình độ học vấn như thế, bằng của chị dâu vừa lấy ra đến công ty nước ngoài nào mà được làm quản lý cao cấp. Chị thấy em đấy, làm giáo viên nữa, bây giờ phát triển phải tốt sao."

      Khắp người đều là hàng hiệu, đồ trang sức cao quý, trang điểm tinh xảo, nước hoa thơm lừng. Cũng đến mức nhìn vào tưởng nhầm là quý phụ, nhưng lại mang phong thái của người phụ nữ thành công. Đầu óc của Vương Văn Tĩnh cũng tệ, nếu quyết tâm làm chút gì đó cũng có thể đạt được thành công. Ban đầu ta nhờ người quen biết liên hệ với đại lý của nước ngoài, hàng nhập ngoại tại chưa có nhiều người bán, nên từ đó mà kiếm được chênh lệch tương đối.

      Những thứ này đều là những thứ mà Điền Mật Nhi muốn theo đuổi, tiền bạc danh lợi mê người, cũng phải trong lòng nghĩ đến. Nhưng có thứ còn quan trọng hơn những thứ phù du đó.

      "Dạy học rèn người là điều căn bản của quốc gia, làm người trồng cây được mọi người tôn kính cũng tồi. Nghĩ đến ngày sau từng học sinh của mình công thành danh toại, cũng rất có cảm giác thành tựu." Điền Mật Nhi nhấp hớp nước chanh, cảm thấy rất ngọt, liền cau mày, đưa cho Triệu Phương Nghị, muốn đổi sang uống nước lọc.

      chỉ những người làm quân nhân mà phần lớn cánh đàn ông đều thích nắm trong tay người phụ nữ giống như Điền Mật Nhi, giúp chồng dạy con, mới là người vợ điển hình. Dương Dực xác định vợ của mình tốt, lại làm ra vẻ mạnh vì gạo bạo vì tiền, nên liền : "Chị dâu bây giờ là thạc sĩ, vừa là giảng viên ưu tú, tương lai còn có thể được bầu làm giáo sư. Làm sao lại có thể giống với giáo viên trung học như em trước đay được, địa vị xã hội cũng thể so sánh với thương nhân, căn bản là cùng giai cấp."

      "Giáo dục là bình đẳng, giáo dục thể phân biệt cao thấp được, nghề nghiệp cũng thể phân biệt, tại xã hội cũng phát triển, sau này tiền bạc là tiên phong mở đường cho thời đại mới rồi. Mỗi người đều theo đuổi lý tưởng khác nhau, huống chi để cho tôi làm công việc như vậy, tôi cũng có khả năng làm được như Văn Tĩnh đâu." Điền Mật Nhi liền hòa giải, tự chê bai mình.

      Dương Dực cũng phản đối Vương Văn Tĩnh làm việc buôn bán, hai vợ chồng ở nhà cũng cãi nhau ít về vấn đề này rồi. Vương Văn Tĩnh nghe Điền Mật Nhi như vậy, liền : "Đúng vậy, tại là xã hội gì rồi. Bao nhiêu người muốn cho vợ của mình ra ngoài kiếm tiền ấy chứ, vợ họ có khả năng mà! bây giờ có thể kiếm được tiền rồi nên ngược lại mới thích như vậy."

      Nhìn Vương Văn Tĩnh như thế, đoán chừng trong mắt người ta trở thành chuyện cười rồi, trước khi đến liên tục dặn dò vợ mình nhất định phải chân thành nhiệt tình, hai người bọn họ ở thành phố này còn phải dựa vào đội trưởng nhiều. Người này đúng là bản tính khó sửa đổi, ba câu liền trở nên phấn chấn đem lời của chồng mình ném hết ra sau đầu rồi.

      Ngồi xuống lâu, đồ ăn lục tục được đưa lên, rực rỡ muôn màu phong phú thơm nức, phàm là con bơi trong nước, phần lớn bàn đều có.

      "Chị dâu, nếm thử cua này chút, hôm nay mới vừa chuyển đến. Mặc dù đúng mùa, nhưng là cũng rất chắc, thời gian trước em và Dương Dực tới đây ăn, ấy đều rất thích ăn món này." Vương Văn Tĩnh sai nhân viên phục vụ bóc cua, còn mình rót trà búp Minh Tiền cho từng người. Chủ nhà nhiệt tình nhiệt tình như vậy, trong lời cũng ám chỉ rất hài lòng với cuộc sống tại, có thể thường ăn ở nhà hàng hải sản lớn nhất, đắt tiền nhất trong thành phố, những ngày sau này khẳng định rất phát đạt rồi.

      Con này Điền Mật Nhi dám ăn, cự tuyệt đĩa thịt cua mà nhân viên phục vụ đưa tới rồi : "Tôi tại ăn được cái này, mọi người cứ ăn ."

      "Cái này mùi vị cũng tệ, chị nếm thử chút xem." Hai vợ chồng Dương Dực biết chuyện gì xảy ra, nhớ trước kia lúc ở đại đội Điền Mật Nhi vẫn ăn hải sản mà.

      Triệu Phương Nghị nhận lấy cái đĩa, : "Chị dâu cậu mang thai, ăn hết con cua, hai người cần phải để ý đến ấy, ấy muốn ăn gì tự gắp."

      Ừhm, câu này hợp với tâm tư của , Điền Mật Nhi rục rịch ngóc đầu dậy, Triệu Phương Nghị liền liếc cái, : "Đừng ăn quá nhiều, vào đến dạ dày lại bị phun ra."

      Lời này có ý gì, lại làm trong lòng Dương Dực và Vương Văn Tĩnh có cảm giác, hai người bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy mà cũng có con. Trước khi kết hôn mặc dù biết ấy có bệnh này, nhưng lúc đó tình hết, làm sao còn suy tính đến những chuyện khác nữa. Nhưng cho dù tình có kích tình thiêu đốt có nhiều hơn nữa qua thời gian, cộng thêm các vấn đề về cơm áo gạo tiền nó cũng phai nhạt tất nhiều. Khi nhiệt tình qua cái luôn khát vọng đó là có đứa con để gắn kết huyết mạch giữa hai người.

      Trước kia còn có thể an ổn, nhà của đại đội trưởng nhà cũng phải giống như vậy sao, nhưng bây giờ nhìn thấy người ta kết hôn nhiều năm như vậy cũng rốt cuộc cũng có, mà ta ngay cả hi vọng cũng có.

      Triệu Phương Nghị cũng nghe Dương Dực về chuyện của hai người bọn họ, nhưng lời đến khóe miệng chỉ có nửa câu la , ai có thể đem chuyện hay trong nhà mình với người ngoài chứ. Huống chi chuyện này còn liên quan đến mặt mũi của đàn ông, phải dùng lại đồ thừa của người khác, lại còn là phế phẩm, ra là quá thấp kém.

      Vương Văn Tĩnh cười cười được tự nhiên, nhìn vẻ mặt của Dương Dực, coi như cần ra cũng có thể biết được chồng mình nghĩ cái gì. ta liền gắp tôm sú đến trước mặt Điền Mật Nhi : "Chị dâu ăn nhiều tôm chút, tôm sú này dinh dưỡng cao, lại bổ sung được canxi."

      Ừhm, cái này hợp với tâm tư của , Điền Mật Nhi vừa rục rịch ngóc đầu dậy, Triệu Phương Nghị lại liếc cái, : "Đừng có ăn quá nhiều, vào dạ dày lại buồn nôn."

      Đại nhân à! Trước kia sao lại phát cái người này hay càu nhàu như vậy chứ, cùng bề ngoài lạnh lùng cương nghị quá cân xứng rồi! Điền Mật Nhi tự động che giấu tam tình, vui sướng cầm tôm sú lên ăn, trước kia cũng thích ăn loại tôm này, thịt rất ngọt lại nhiều chất, làm cho người ta còn muốn ăn.

      "Chị dâu, nghe hai người nhận nuôi con trai của đội phó Ngụy? Ban đầu em và Dương Dực nghe được chuyện này cũng thấy khó tin, cũng muốn nhận đứa bé kia về nuôi. Chúng em kết hôn nhiều năm như vậy, mà đến giờ cũng vẫn chưa có con. Đứa trẻ Ngụy Tỳ kia lại thông minh sáng sủa, hai chúng em cũng đặc biệt rất thích, ai biết được Dương Dực có nhiệm vụ, cứ như vậy bị trì hoãn, qua thời gian lại nghe là hai chị nhận nó về nuôi rồi."

      Trong lời của Vương Văn Tĩnh hình như có ý gì đó, Điền Mật Nhi hơi nhíu mày, buông con tôm trong tay xuống, dùng khăn ướt lau sạch tay. Xem ra bữa cơm ngày hôm nay ăn cũng phải được ngon rồi, ngay cả Triệu Phương Nghị cũng hiểu, đưa mắt sang nhìn .

      "Ừ, thằng bé Ngụy Tỳ này đúng là làm cho người ta thấy thương cảm, cha của nó mất sớm, còn mẹ lại bỏ . Cũng may là mẹ chồng tôi tốt tính, đến chỗ nào cũng đều mang nó theo, nếu cũng thể thích ứng nhanh như vậy. tại hai bà cháu dính nhau như hình với bóng, buổi tối ngủ cũng phải có bà nội ôm. Chỉ là đứa này tóm lại còn có mẹ ruột, khi nó lớn lên sao lại muốn tìm mẹ ruột của mình đây. Chúng tôi cũng chỉ giúp tay tạm thời chăm sóc tốt cho nó, chờ mẹ của thằng bé sau này có điều kiện, nhất định đón nó về ."

      đem lời này ra muốn cho họ hiểu , ai cũng đừng có suy nghĩ gì, Điền Mật Nhi lúc ấy cũng nghĩ đến chuyện này, đều do Triệu Phương Nghị mở đường nhiều ngày đấy. dẫn đứa bé trở lại phần lớn là muốn để cho chiến hữu yên nghỉ trong phần mộ nhắm mắt được, nửa kia chính là chút ít ích kỷ của bản thân. Nhưng từ sau khi Điền Mật Nhi mang thai, cũng với rằng mẹ của Ngụy Tỳ sau này còn có thể trở lại đẻ dẫn thằng bé . Nếu trước để trong lòng có chuẩn bị trước, để hai người phụ nữ trong nhà hết mực thương Ngụy Tỳ như vậy, về sau thằng bé mà chẳng khác gì như bị cắt thịt vậy.

      Điền Mật Nhi lúc ấy vừa nghe liền tức giận đùng đùng, tình cảm của bọn họ đâu phải là chuyện đùa, gì cũng làm rồi, nhất định phải sửa họ của Ngụy Tỳ hộ khẩu, bản thân thấy chuyện của đứa sau này để cho nó tự quyết định. Nhưng Triệu Phương Nghị thể xin lỗi chiến hữu được, đành phải xin lỗi lương tâm, càng thể để ý đến suy nghĩ của thằng bé. Đứa bé cũng lớn, cũng sớm có ý nghĩ của riêng mình, nhìn tiểu Ngụy Tỳ có lúc len lén nhìn hình nhà ba người của nó, cũng biết thằng bé nhất định muốn ở cùng với mẹ mình, mặc kệ người khác đối với nó tốt như thế nào, nó rất biết ơn, nhưng đều cảm thấy hạnh phúc.

      Sau lại thỏa hiệp với Điền Mật Nhi, thể ngăn cho Ngụy Tỳ quay về với mẹ của nó được, có lúc thằng bé nhớ mẹ cứ khóc mãi, trong lòng cũng chịu nổi. Sau này lại nhờ người nghe ngóng tình trạng của mẹ Ngụy Tỳ, thấy ấy cầm tiền đến Hải Nam, ở đó kinh doanh buôn bán . Có ít người khuyên ấy thêm bước nữa, nhưng tại ấy chỉ muốn kiếm được nhiều tiền, sau khi có cuộc sống ổn định, mua ngôi nhà rồi đón thằng bé trở về.

      Triệu Phương Nghị cũng , nếu mà quả có con bằng bất cứ giá nào, ngay cả lương tâm cũng cần mà lưu Ngụy Tỳ lại. Nhưng bây giờ bọn họ cũng có con, cũng có thể cảm nhận được nỗi khổ tâm khi làm cha mẹ, nên cũng muốn chia lìa tình mẫu tử của mẹ con họ. Điền Mật Nhi đồng ý, để cho nhờ người báo tin cho mẹ của Ngụy Tỳ biết, con của ấy ở đây rất tốt, bảo ấy cố gắng kiếm tiền, khi cuộc sống ổn định có thể đến đón thằng bé về.

      Ngụy Tỳ sau khi biết được, sau khi tới Triệu gia khuôn mặt tươi cười mới thoải mái nhất vui sướng nhất, từ đó về sau thằng bé cũng ngày càng hoạt bát hơn. Mẹ của Ngụy Tỳ cũng cảm tạ bọn họ, rất nhiều là vạn bất đắc dĩ nên mới làm như thế.

      Ở trong mắt của Điền Mật Nhi, vậy chỉ là lấy cớ mà thôi cũng thể phủ nhận trong bụng rằng làm như vậy chính là lựa chọn tốt nhất cho thằng bé.

      "Còn đưa thằng bé cho ta? Người mẹ như vậy mà nó cũng muốn! Chị dâu à, chị và đội trưởng quá tốt bụng rồi, vất vả khổ sở nhận nuôi thằng bé mà đến cuối cùng lại trả về cho mẹ của nó, ta cũng biết xấu hổ sao?."Vương Văn Tĩnh tựa như mình là người trong cuộc vậy tức tối tuôn ra tràng.

      " gì thế, đội trưởng và chị dâu làm vậy là vì lão Ngụy, vì đứa bé, đừng động tới người ta, Trâu Tổng là mẹ ruột của thằng bé, bây giờ nếu có ngăn cản về sau lớn lên nó cũng tự mình tìm thôi." Dương Dực vốn cũng muốn thu dưỡng Ngụy Tỳ, nó là con của đồng đội vào sinh ra tử, cùng lăn lộn chiến hào, chẳng khác gì em ruột thịt. Nhưng cũng nghĩ mẹ của thằng bé, trong lúc chồng chết nhất thời có người thân ở bên cạnh nên mới luống cuống, mới biết làm sao. Đợi sau này bình tĩnh, cuộc sống ổn định, cũng nuôi lớn như vậy, hoài thai mười tháng khổ cực mới sinh ra, sao có thể tìm con về được. Nếu mà đứa bé còn nhớ gì còn tạm được, có khi mẹ ruột tìm đến cũng nhất định theo. Nhưng Ngụy Tỳ cũng bảy tám tuổi rồi, cái gì cũng đều hiểu rồi, có muốn lừa gạt cũng được.

      Cho nên lúc Vương Văn Tĩnh với ta muốn nhận nuôi thằng bé, ta vì suy tính như vậy nên mới do dự, mới vừa rồi nghe chị dâu mang thai, ta lại có ý tưởng này, nhưng thằng bé nếu cuối cùng cũng trở về với mẹ ruột vậy cũng thích hợp với hoàn cảnh của nhà ta. Nhà ta giống với nhà của đội trưởng có con của mình, ta cần đứa bé có thể kế thừa họ Dương của mình.

      Nếu là chỉ nhờ nuôi tạm thời, chỉ có chị dâu thích hợp nhất, con người hiền hòa, đối nhân xử thế cũng rất chân thành. giống như Vương Văn Tĩnh, vợ của mình như thế nào chỉ có bản thân mình biết nhất, tính tình thay đổi thất thường, nuôi đứa bé cũng phải là nuôi mèo, nuôi chó, cuối cùng lại làm trễ nải thằng bé ra, như thế làm sao còn mặt mũi nhìn chiến hữu của mình chứ .

      "Lão Ngụy chỉ để lại mầm mống, tôi phải chăm sóc thay cho cậu ta, coi như sau này có quay về với mẹ của nó, nó cũng là đứa bé của đại đội chúng ta." Tầm nhìn của đàn ông lúc nào cũng cao hơn, sâu sắc hơn..

      Đúng vậy, Dương Dực cũng phụ họa theo, nhớ tới quá khứ nhiệt huyết chục năm qua, những tâm tư này đáng giá nhắc tới.

      Lại tiếp tục ăn cơm.

      Lát sau Triệu Phương Nghị lấy lý do vệ sinh nhưng ra là muốn tính tiền. Dương Dực cùng quen biết lâu, lại làm lính trinh sát nhiều năm như vậy, làm sao mà hiểu chút chuyện này. Liền gọi nhân viên phục vụ đến, nhất định phải để cho mình tính tiền. có biện pháp, đành phải để cho cậu ta thanh toán, hôm sau mời lại bữa là được.

      Sau khi ăn xong bốn người cùng ra cửa, lúc xuống lầu Triệu Phương Nghị dắt tay của Điền Mật Nhi, Điền Mật Nhi cũng im lặng, cũng cần đại nhân dắt tay xuống lầu như vậy. Hơn nữa mình uống rượu cứ quản tốt bản thân mình là được rồi.

      Triệu Phương Nghị nhíu mày, liếc cái. Ý là tuy uống rượu nhưng so với em còn vững chãi hơn nhiều, đường bằng cũng té lộn đầu rồi, tại ở trong thời kỳ đặc biệt, còn chú ý chút.

      Hai người đàn ông uống cũng hơi nhiều, trước khi còn muốn đến nhà vệ sinh chút, Điền Mật Nhi và Vương Văn Tĩnh ra bãi đậu xe trước.

      Vương Văn Tĩnh cười nhạt, mang ít hâm mộ : "Chị dâu và đại đội trưởng tình cảm là trước sau như , vẫn tốt như vậy.”

      Điền Mật Nhi cười ngọt ngào, từ trong đáy lòng, thể cảm tình của hai người bọn họ ngày càng tăng thêm chứ hề nhạt theo thời gian, nhưng cũng muốn khoe khoang, liền : "Sống qua ngày thôi, nhìn nhau mà sống, nhân nhượng lẫn nhau là được rồi."
      http://***************.com/images/smilies/icon_clap.gif
      Chrislion3012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :