1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính là người chồng tốt - Tuý Tiểu Tiên (kết thúc) Sắp có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43


      Người của Triệu Phương Nghị hình như đượclàm từ sắt, bị thương đau đớn như vậy nhưngkhôi phục còn nhanh hơn siêu nhân. Thời gian này ăn uống được bồi bổ, nhưng lại ít vận động, trước kia là da dính vào thịt cơ bắp tinh tráng, khỏe mạnh, tại cũng bởi vì có thêm mộtchút mỡ mà cả người xem ra lại càng to conhơn. Vỗ béo được , Điền Mật Nhi cũng rất có cảm giác thành tựu, nhưng lại làm Triệu Phương Nghị thấy ủy khuất quá mức, cứ có cảmgiác cả người yếu ớt, dùng hết sức lực .

      Cũng đúng thôi, người bình thường mỗi ngày ít nhất chạy việt dã năm cây số mà bây giờ cả ngày chỉ lòng vòng trong nhà, đây phải là để cho tuấn mã kéo cối xay sao. chịu được nên vừa đỡ hơn chút, liền đợi được rồi, vừa rời giường liền lên tinh thầnđứng lên mặc quân phục và áo trong vượt ràocản, luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ vòngquanh chung cư, rồi lại luyện bộ quyền củaquân đội. Mấy ngày nay đều kiên trì luyện tập, hấp dẫn ít ánh mắt của sinh viên, cơbắp toàn thân tinh tráng, luyện quyền đầy oai vệ, từng chiêu thức mạnh mẽ vô cùng, đối vớicác sinh viên đại học ngày ngày chỉ biết đọcsách và thích sắc đẹp có kích thích rất lớn.

      Đánh xong bộ quyền, hô hấp của TriệuPhương Nghị cũng chỉ hơi rối loạn, mồ hôi lấmtấm làn da bóng loáng màu mật ong, đầy lồng ngực bền chắc của . Dưới ánh mặt trời chiếu vào trông giống như tấm kim loại sáng bóng, theo hô hấp từ từ phập phồng, toàn thân toát ra hơi thở mãnh liệt của phái nam.

      May là tại người dân vẫn còn thuần phác, nhưng cũng hấp dẫn ít sói nữ, ngày ngàybỏ cả ngủ nướng dậy sớm tới nhìn tráng nam.Mặc dù Triệu Phương Nghị ở quân đội lúc huấnluyện có khi phải đứng trước mấy trăm, mấy ngàn, mấy vạn thậm chí nhiều hơn cũng ứng đối rất tự nhiên, nhưng khi đứng trước đốngphụ nữ chảy nước miếng ròng ròng thậtsự là bình tĩnh được. Bây giờ các gáitrẻ đều như thế sao, cứ làm như chưa từng thấy đàn ông bao giờ, chút dè dặt cũng có.

      Triệu thiếu tá của chúng ta vốn là người chấtphác thà, đóng cửa lại ở trong phòng cùngvới vợ mình giày vò như thế nào cũng được nhưng ra cửa đối với người ngoài lại hết sức bảo thủ lại nghiêm chỉnh. Đây chính là bệnh chungcủa đàn ông, luôn cảm giác rằng vợ của mình ngay cả sợi lông cũng phải là của mình, hận thể đút vào trong túi áo, thời khắc nào cũng phải là của mình. Về phần người kháckhông liên quan kia liền gạt sang bên, nhìn lâu cái cũng cảm thấy nhức mắt.

      điều nữa là Điền Mật Nhi của chúng ta mọi thứ đều xuất sắc, từ diện mạo đến trình độ họcvấn, rồi đến năng lực, nhân phẩm, chủ yếu nhấtlà lúc nào cũng nhào tới người của Triệu Phương Nghị. Được người con xuất sắc nhưthế thương, thiếu tá đại nhân đương nhiên là vô cùng tự mãn, càng ngày càng bành trướnghơn. Hận thể biến hóa vàotrong xương cốt của mình.

      Con người của Triệu Phương Nghị chỉ cần kếthôn trách nhiệm còn quan trọng hơn tình cảm. tại đối với Điền Mật Nhi vừa có tìnhcảm lại vừa có trách nhiệm, đối với phụ nữ khác tự nhiên lọt vào trong mắt, đối với những thứ theo đuổi kia càng cảm thấy ghê tởm. Tất cảtiếc nuối thương tiếc của đều cho vợ nhỏcủa mình, người ngoài mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ trong mắt chỉ có cách gọi chung, đó chính là người.

      Sinh viên cũng là danh từ lên lịch , dè dặt, kiểu đàn ông như Triệu Phương Nghị làkiểu mà thục nữ thích nhất, dũng mãnh, có lực,dẻo dai. Khi nhìn thấy liền trực tiếp ra ám hiệu, cái này nếu đổi lại là vợ của sớm lửa nóng đốt người kích động khó nhịn rồi, nhưng đây chính là người khác vì thế chỉ cảm thấy buồn nôn. Chuyện tốt đẹp như vậy đều do những người như thế làm xấu rồi, xãhội này làm sao lại như vậy, toàn do nhữngngười có đạo đức làm cho suy đồi rồi.

      Ở chỗ này lâu cảm thấy khó chịu, cònkhông bằng về nhà ở trong doanh khu xung quanh toàn là hoa cỏ cây cối.

      "Em bây giờ có phải lên lớp ? Có thể vềdoanh khu được ?" Triệu Phương Nghị tại cứ như sư tử ở trong trong lồng tre vậy,loay hoay buồn chán.

      Điền Mật Nhi cũng biết chuyện buổi sáng nhưngmà rất yên tâm về Triệu Phương Nghị, vì vậymới quản cũng hỏi. Chỉ là nhìn anhbuồn bực rất có hứng thú, có câu khó nhấtchính là chịu ân sủng của mỹ nhân quả sai! Tuy nhiên đồ đạc của mình, vẫn thể cho người khác chiếm tiện nghi, trướclà bởi vì muốn cho mọi người xem chút,người đàn ông của Điền Mật Nhi thể kémhơn so với bất luận kẻ nào, phải là ngườidựa vào cha mẹ, dựa vào trong nhà có tiền, cũng loại Phú Nhị Đại hay Quan Nhị Đại biếttrời cao đất rộng là gì.

      "Thứ hai có cuộc thi nên lúc đó quay về là được! Nếu như muốn về doanh khu buổichiều em với mua ít đồ mang về, tủ lạnh ở bên đó chắc cũng còn gì, còn phải mang ít đồ ăn cho các chiến sĩ ở đó nữa chứ. Buổi sáng ngày mai đến bệnh viện khám lại rồi thẳng về."

      Triệu Phương Nghị liền đồng ý, lấy hộp Haagen-Dazs trong tủ lạnh ra vừa ăn vừa : "Nhớ mua cả cái này về nữa, trách được em thích ăn đồ ăn vặt như vậy, mùi vị đúng là khôngtệ."

      . . . . thích ăn đồ ăn vặt, nhưng phảilúc nào cũng ăn, túi thịt bò khô cũng đủ chocô ăn mấy ngày. Triệu Phương Nghị vốn thíchăn đồ ngọt, thời gian trước thủ đô có cửa hàng độc quyền của Haagen-Dazs mới khaitrương, Điền Mật Nhi đời trước ăn rồi, nên liền khẳng định hương vị của nó so với đời sau đậm đà hơn. thích ăn nhất là vị hương thảo và dâu tây, nên mua mang về. Ai ngờ lạithích ăn, mấy ngày nay ngày nào cũng mua, chỉlà Điền Mật Nhi cho biết kem này đắt hơn kem bình thường nhiều, nếu biết ăn bữa tiệc kem này mà mất đứt tháng tiền lương tuyệt đối người khác là giai cấp tư sản bóc lột.

      Nhưng mà do rất thích ăn mà nhà tạicũng có điều kiện, bỏ ra chút tiền này cũngkhông thấy đau lòng, chung quy lại thích ăn kem do với việc thích đánh bạc hay thích chơi thìlành mạnh hơn rất nhiều. Tuy vậy buổi tối haingười bọn họ lại nhận được điện thoại bảo trởvề tham dự lễ cưới của Lôi Lôi, trước đây nghĩ trở về, nhưng bây giờ Triệu PhươngNghị khôi phục tệ, trở về bộ chútcũng sao. Điền Dã còn trả tiền vémáy bay, ha ha , có tiện nghi mà chiếm coi sao được.

      Triệu Phương Nghị là con rể, còn trở về, dânquê vốn rất tình, thấy trở về mấy nhà thân thích liền thay phiên chiêu đãi. Đàn ônguống mấy bữa rượu liền thấy quen thuộc, trong nhà em vợ, rể cũng ít, Triệu Phương Nghị còn bị gọi chơi mạt chược và đánh bài nữa.

      Vừa mới bắt đầu Điền Mật Nhi còn tưởng rằng chơi, từ sau khi tốt nghiệp trunghọc tham gia quân ngũ rồi, cũng khôngcó cơ hội tiếp xúc những thứ này. Nhưng lạiquên mất thiếu tá đại nhân người ta chính là Cao Kiền (Cán bộ cao cấp), nghĩa đen là vậy còn nghĩa bóng chính là ám chỉ người có cuộc sốngphóng túng. Trừ việc bị lệch hướng ra những thói hư tật xấu kèm của Quan Nhị Đại này cũng kém phần, hơn nữa anhcũng rồi, binh lính càn quấy, làm quânnhân trừ việc so với côn đồ nhiều đạo đức hơn còn lại khi sống chung với mọi người tất cảđều giống nhau cả thôi.

      Chỉ là người này giả bộ, giả vờ biếtchơi, giữ vững để thua nhưng cũng thắng, dù sao cũng đều là thân thích, thắng nhiều thua nhiều dễ dàng ảnh hưởng đến tìnhcảm. Về sau cả Điền Dã cũng trở về, mới cùnganh rể của nhà hai dì chơi lớn chút, mấy nhà này điều kiện cũng tệ, thắng hay thua cũng coi như được hay mất mấy cọng tóc mà thôi. Triệu thiếu tá cũng khách khí vớibọn họ nữa, đại sát bốn phương làm Điền MậtNhi ở bên cạnh thu tiền đến mỏi cả tay rồi.

      Sau này Điền Mật Nhi mới biết là giả heo ăn cọp, dùng ánh mắt thẩm tra hỏi : " mau, có phải tay ăn chơi trác táng cờ bạc, rượu chè, trai quen nên mọi thứ mới tinh thôngđược như vậy!"

      Triệu Phương Nghị tựa như hình dung lại,liền : "Hình như là như vậy! Theo tố chấtquân của , lừa gạt bịp bợm trộm quả thực là chuyện . Nhưng còn việc trai phải hỏi em rồi, tinh hay tinh thông phải do em định đoạt."

      Được lắm, dám so sánh tình cảm của và bảnthân như vậy, đợi có thời gian tính sổ với .

      "Về sau hôn cái năm đồng, sờ cái mười đồng, còn tái thâm nhập dựa vào thời gian để tính toán."

      "Vậy hôm nay em cũng thu được ít cho nên phải thu chiến lợi phẩm thôi!" Triệu Phương Nghị ngày càng càn rỡ, trong miệng mang đầy mùi rượu nhưng Điền Mật Nhi tuyệtnhiên lại ghét, cảm thấy như vậy vô cùng đàn ông, toàn thân tản ra hơi thở phái nam. Bắp tay cứng rắn chắc nịch, làm cho người ta đặc biệt có kích động, cả người đổ đầy mồ hôi.

      Chỉ là cảm giác hình như có điểm đúng, phải hai người nhiệt tình như lửa, là phíadưới có người đun lửa. Điền Mật Nhi xuống giường gọi: "Mẹ, mẹ đốt kháng đấy à! ?"(Kháng: là loại giường của người phương Bắc ở Trung Quốc).

      Vương Tứ Nhi vào, còn bê đĩa dưa hấu vào : "Ừ, ngày hôm qua phải con trong nhà ẩm ướt sao, nên mẹ mới đốt kháng lênmột chút. Mới vừa rồi Phương Nghị còn uống nhiều rượu như vậy, ngủ giấc giườngấm thư thái hơn. Ba con vừa uống rượu đãyêu cầu đốt kháng rồi!"

      Điền Mật Nhi liền toát mồ hôi :"Trời như vậymà còn đốt kháng, ngủ đó chắc người mọc đầy rôm mất."

      Vương Tứ Nhi liếc con cái rồi : "Conthì hiểu cái gì?? ăn dưa ."

      Triệu Phương Nghị cũng cầm lò sưởi đặt ở đầu giường lên, với mẹ vợ: "Đầu giường để lòsưởi là thoải mái, cảm thấy hơi rượu tiêután ít. Trước kia con đến nhà của chiếnhữu mấy ngày đều ngủ đại kháng, cảm thấyđặc biệt giải tỏa hết mệ mỏi, mấy ngày nay ở nhà phải hưởng thụ chút."

      "Vẫn là con rể hiểu biết hơn, mấy ngày này mẹ đốt kháng cho con. Ăn dưa giải khát , buổi chiều ngủ giấc, đoán chừng buổi tối mấyanh rể lại đến tìm con đấy." Con rể cũng là con của cha mẹ vợ, có lúc so với con ruột còn tốt hơn.

      "Mẹ, trai đâu?" Điền Mật Nhi cắn miếng dưa hấu hỏi.

      "Cùng Kiều Dương lên núi rồi, Kiều Dương nóichưa từng nhìn thấy con thỏ, hai người dẫn nhauđi rồi. Phương Nghị phải chiến binh dã chiến hay sao, cả ngày ở trong núi sâu rừnghoang chạy ra chạy vào, đoán chừng càng muốn ở nhà nằm lát, nên gọi hai đứa."Vương Tứ Nhi .

      Triệu Phương Nghị đương nhiên là muốn , chui rừng hoang có khỉ khô gì, ở đầugiường có lò sưởi nằm thoải mái, chỉ là Điền Mật Nhi rất muốn ăn lê rừng và quả hạnh , đãnhiều nước lại còn chát. Mấy ông già nóitrên núi này có hai gốc cây lê và cây hạnh đếnmấy trăm năm rồi, năm đó chiến loạn, đôivợ chồng lánh nạn đến chỗ này, thấy núi bằng,nước ngọt liền định cư ở đây, là hai cây nàychính là do họ trồng, mấy thôn bên cạnh chính là đời sau của bọn họ. tại chính là lúc câyra quả, nếu khéo léo cũng có hái được hai túi, từ lúc trọng sinh đến bây giờ vẫnchưa từng được ăn, mặc dù đời trước thèm từ lâu rồi.

      "Cứ để Phương Nghị ngủ , hai mẹ mình dọndẹp chút, buổi tối gọi bọn họ đến nhà chúng ta ăn bữa, hai ngày nay toàn ăn ở nhà ngườita, trời nóng ăn đồ thanh đạm khôngđược rồi." Vương Tứ Nhi .

      Hai mẹ con nhanh chóng dọn dẹp, hai người đềulà người tay chân lanh lẹ , chỉ chốc lát sau liềnlàm ra 16 món ăn tươi ngon thanh mát, tám lạnh tám nóng, bày biện bàn ăn xong xuôi, đợi ngườiđến liền xào lên là được. Điền Đại Hà cũng trở lại, kể từ khi Điền Gia chuyển lên thành phố, nhà này đều nhờ em trai Điền Đại Hà trông coi. là trông coi, ra cũng như là cho,Điền Gia thiếu tiền đến mức phải bán ,cho tới bây giờ cũng cầu gì. Hai đứa con nhà Điền Đại Giang cũng sắp cưới vợnên coi như là giúp đỡ bọn họ.

      Chỉ là ở bên cạnh Điền Gia là nhà lão Vương,Vương gia biết nhà bọn họ tại cũng khôngthiếu tiền, liền muốn mua lại đất nhà bọn họ để mở rộng diện tích ra. Hoặc là đổi cũng được,đều là cao thấp, bọn họ có thể bồi thường.

      Mảnh đất kia của nhà bọn họ cũng khác biệt, cả đời đều là nông dân, muốn giữ lạilàm kỷ niệm. Vương gia cũng là hàng xóm thântình, hai năm qua cũng giúp bọn họ tay trông nom, thỉnh thoảng còn giúp tay đốtlửa, nếu hàng năm nổi lửa nhàcửa sớm mốc meo rồi, làm sao có thể ở được.Nghĩ tới giúp đỡ này, bọn họ cũng liền đồng ý, hôm nay phải đo đạc lại, lần này trước khi phải đem việc này xử lý cho ổn thỏa.

      "Suy nghĩ kỹ chưa?" Vương Tứ Nhi sớm pha cho chồng mình bình trà đậm, liền mang đến hỏi.

      "Ừ, mảnh đất kia của lão Vương so với nhàchúng ta còn rộng hơn, sau khi bàn bạc liền thống nhất trao đổi. Tôi muốn bù thêm cho ông ấy nhưng ông ấy chết sống nhận, làmviệc với người như thế là thoải mái." Điền Đại Hà .

      "Sao ông nhà bọn họ còn hai đứa trẻ về sau phải chi tiêu nhiều chuyện ! Chỉ là quan hệ của hai nhà cũng tốt vô cùng, cũng coi như làthân lại thêm thân. Nhưng chuyện này ông phải bàn bạc với chú út chút, đừng để chú ấy suy nghĩ hay." Vương Tứ Nhi trong lòng cũngđã suy tính, ra cũng muốn cho Điền Đại Giang cách minh bạch nhưvậy'. cái gì là giúp đỡ bọn họ, mua lươngthực cũng đưa tiền, đồng tiền trước làđồng tiền khôn. Còn bằng cho bọn họ vàng tiền còn tốt hơn nhiều. Chúng ta quan tâm đến lòng tự trọng của họ, nhưng họ có cảm kích hay còn chưa biết.
      Chrislion3012 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44:


      Chú hai đối với việc Điền Gia đổi nhà cũng có ý kiến gì, tuy nhiên lại đổi chỗ như vậy chú ấy dễ dàng trông coi được. ra diện tích của hai nhà chênh lệch nhau là mấy, chỉ là vấn đề đầu đường quẹo trái hay quẹo phải mà thôi, chú ấy như vậy, khẳng định vì trong lòng có ý kiến.

      Nhắc đến hai năm tiền lương Điền Đại Giang : "Việc nhà nhiều, cũng có thời gian rảnh rỗ đưa vào trong thành phố cho chị, nên để bao giờ giờ chị trở về đưa luôn thể. Nhưng hai tiểu tử nhà em lại muốn học nghề nên tạm thời sử dụng đến số tiền đó chờ thời gian nữa dư da chút trả lại cho chị."

      Em trai ruột, cháu ruột, Điền Đại Hà có thể được cái gì: "Tiền cứ coi như xong, coi như bác cả cho hai tiểu tử đóng học phí ."

      "Vậy làm sao được, em ruột phải tính toán ràng, về sau khi nào có trả lại cho ."

      Lời có khí phách, cũng biết về sau là bao giờ, dù sao cũng có ý định lấy số tiền này, coi như báo đáp giúp đỡ của bọn họ.

      Chỉ là Điền Đại Giang có lòng tự ái cao, lúc nhà cả còn khó khăn ông ta cũng giúp được cái gì?? Hai em trước kia cũng tính toán thiệt hơn bao giờ. Nhưng bây giờ người ta giàu lên, ông ta cũng mặt dầy nhờ vả, nếu như phải hai đứa con học nghề phải tốn ít tiền, ông cũng muốn cầm số tiền này. ra ông hiểu sai rồi, cho là cả đổi nhà là muốn cho ông ta nhìn nên lúc này mới ra những lời này .

      Điền Đại Hà cũng có cách nào, chỉ đành phải : "Hai tiểu tử kia tại cũng đều lớn bằng đến công ty của Điền Dã mà làm thôi. Công việc ở nhà máy cũng khổ cực gì, lại còn được bao ăn bao ở nữa."

      Điền Đại Giang liền cự tuyệt, : "Em là lão nông chi điền, quen sống như vậy rồi sống khác lại làm được. Hơn nữa ở nông thôn cũng quen, vào trong thành phố thấy cứ thế nào.."

      Khuyên như thế nào cũng đều được, Điền Đại Hà cũng bỏ qua, thể làm gì khác hơn là hỏi địa chỉ của hai đứa cháu ở thành phố, cố hết sức quan tâm chăm sóc chúng nó. Hai đứa bé này cũng rất có chí tiến thủ, trước kia trong nhà có điều kiện, chỉ lo cuộc sống của mình, tại giàu có rồi, cũng muốn quan tâm đến an hem con cháu nhiều hơn chút.

      Ngày Đỗ Lôi Lôi kết hôn, đoàn xe Dương gia từ thành phố về rước dâu làm kinh hãi làng xóm dưới, mười năm trở lại đây cũng chưa từng có nghi thức đón dâu long trọng như vậy. Đỗ Lôi Lôi vốn thích hư vinh, trước đây luôn bị Điền Mật Nhi cao hơn cái đầu, nhà chồng so với nhà chồng mình cũng mạnh hơn, nhưng nếu so sánh với hôn lễ của ta mà bằng được, nghĩ như vậy trong lòng liền thăng bằng ít.

      Chỉ là chuyện này Điền Mật Nhi cũng thấy hâm mộ, phải hôn lễ lý tưởng của phải theo cách thức của Châu Âu trong giáo đường , có tiếng chuông thanh thúy, trời xanh cỏ biếc, cha xứ trang nghiêm. Chỉ có hai người nhau và chim bồ câu trắng làm chứng, kèm theo đó là chúc phúc của người thân của mình.

      Hôn lễ bây giờ làm theo kiểu trời ra trời, đất ra đất, chủ đề chính là hai thứ, là ăn, nữa chính là uống. Vẫn thể uống ít được, làm cho người ta mất hứng, chủ nhà có chiêu đãi tốt, uống đến khi phun ra mới tính là giả vờ.

      Chân của Triệu Phương Nghị cũng đỡ, lành sẹo liền quên đau, cùng với đám chị em trong nhà uống đến quên cả trời đất. Ở trong đơn vị cũng uống, nhưng cũng chỉ có mức độ, được làm trễ nải huấn luyện hàng ngày được. Ở nhà khi uống với các trưởng bối uống cũng chỉ vừa phải, còn phải chiếu cố đến sức khỏe của các vị đại nhân nữa. tại những người cùng chung chí hướng đều tụ tập chung chỗ, đương nhiên vui mừng khỏi rồi. Tất cả đều vượt xa phát huy của người thường, bình thường cũng chỉ chai bia hoặc nửa lít rượu trắng là được rồi.

      Đến lúc đầu của Triệu Phương Nghị vẫn quay cuồng, nhiệt tình như nông dân chính hiệu.

      ---------

      Các cấp lãnh đạo sau khi bàn bạc nghiên cứu liền ra quyết định, bổ nhiệm đồng chí Triệu Phương Nghị làm vì đoàn trưởng của quân khu C, cấp bậc Trung tá. Quyết định này chính là khẳng định, cũng là quý trọng nhân tài ưu tú của cấp đối với Triệu Phương Nghị. Dựa vào tố chất quân của nếu ra chiến trường vào sinh ra tử càng có thể phát huy được thế mạnh của mình, nhưng nếu so sánh với đại đội đặc chủng, sư đoàn, việc phát triển quân trong tương lai vẫn quan trọng hơn.

      Triệu Phương Nghị trời sinh là người dẫn đầu, chiến tích chiến trường lại nổi trội, rất có tư cách làm lãnh đạo. Người vừa có tư cách vừa ưu tú, trình độ văn hóa cũng thấp, ban đầu để cho về đại đội đặc chủng cũng chỉ là muốn khảo nghiệm, tại lại đạt được thành tích ưu việt như vậy, cấp đối với càng thêm khẳng định.

      Chỉ là Triệu Phương Nghị đối với việc điều động này có chút ưu tư, cùng với đại đội từ lúc xây dựng ban đầu cho đến khi xây dựng được chế độ hoàn chỉnh, điều này cũng đồng nghĩa với việc tay nuôi lớn đứa bé, tại đột nhiên muốn dâng trái chín cây lên cho người ta, muốn suy nghĩ cũng được. Tuy nhiên thiên chức của quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh, hơn nữa đây lại là thăng chức. Thăng tiến còn có nghĩa tiền đồ được rộng mở lại còn có chức vị thực quyền, tuy có tâm tình như vậy nhưng cũng biết phân biệt tốt xấu. mới ba mươi tuổi, lên tới chức Trung tá, ra chỉ có làm cho người ta hâm mộ ghen ghét mà thôi.

      Quân khu C lại cách thành phố xa, Điền Mật Nhi nửa năm sau cũng chính thức thực tập rồi, vì vậy theo trở về cũng thuân tiện. Nhưng chuyên môn của là ngôn ngữ, thành phố C lại phải là thành phố cảng, cũng phải là thành phố du lịch, đất dụng võ lớn. Chỉ là nhân tài đến chỗ nào cũng đều là nhân tài, công ty của nước F muốn tuyển dụng về làm thư ký ngoại giao, chủ yếu phụ trách liên lạc công việc với Tổng công ty của bọn họ. Đãi ngộ tốt, tiền lương cao, lại làm việc trong công ty nước ngoài.

      Tuy nhiên lý tưởng Điền Mật Nhi là bê cái bát sắt, đối với danh tiếng làm việc tại công ty nước ngoài đối với tất cả có sức hút bằng việc làm công ăn lương của nhà nước. Chủ nhiệm khoa đề cử đến trường su phạm trong thành phố dạy học, Điền Mật Nhi có kinh nghiệmlàm trợ giáo ở trường *****, chắc chắn mười phần là nhất định giữ lại trường, trường sư phạm kia vừa nhìn lý lịch của liền lập tức đồng ý, nhân tài lớn như vậy phải túm cho chặt!

      là trường đại học nổi tiếng nhất nước, là trường sư phạm của thành phố, nếu đổi là người khác trong lòng nhất định có so sánh chênh lệch, nhưng Điền Mật Nhi là người của hai thế giới rồi, biết mình muốn cái gì nhất, cái gì đối với mình là quan trọng nhất, hiểu nên lấy hay nên bỏ.

      So sánh với bình tĩnh của Điền Mật Nhi, Triệu Phương Nghị thời gian này lại tựa như thùng thuốc súng, như ông cụ già khó tính vậy. Bộ mặt bình thường cứng ngắc, bây giờ còn u ám biết lúc nào nổi lên sấm chớp, trong vòng mười dặm xung quanh đều dám lại gần. Với ai đều như ăn phải thuốc sungd, thể hỏi chuyện công tác, vừa hỏi liền như lửa đốt mông rồi. Điền Mật Nhi biết tính tình của , quân đội cũng tựa như tính mạng của , nên cũng so đo với . Chỉ là thời gian này cả ngày cứ bới lông tìm vết, nếu quá mức liền cho xong việc, cho mình tụ làm tự chịu.

      quý trọng tính mạng của , cũng được, chọc nổi nên liền trốn tránh thôi.

      Sau khi bình tĩnh lại Triệu Phương Nghị cũng biết mình quá mức, tuy nhiệt tình với quân đội, nhưng Điền Mật Nhi cũng là cây xương sườn của , tính mạng của cũng hoàn chỉnh. có thể đem sinh mạng và lòng nhiệt huyết dâng hiến cho nhân dân, dâng hiến cho đảng, nhưng còn tình chỉ có khi ở bên Mật Nhi mới có thể nở rộ mà thôi.

      Biết thời gian này mình lạnh nhạt với vợ, bụng của Triệu Phương Nghị cũng áy náy, chợt phát giống như hờn dỗi rồi, thậm chí ngay cả lương thực nộp thuế cũng vẫn nợ có đóng.

      Toát mồ hôi, có thể tưởng tượng khi nóng thành cái dạng gì, thay đổi lớn so với bình thường, khó có được ngày nghỉ, cũng hận được cả ngày cùng vợ đại chiến trăm hiệp giường. Mấy ngày liên tiếp, bỏ xuống được đại đội tay mình gây dựng nên, mặc dù cần ở đại đội nhưng cũng hận có nhiều thời gian ở bên cạnh các chiến sĩ của mình. Tận lực đem bản lĩnh của bản thân truyền thụ lại cho bọn họ, chính xác là chiêu nào về sau có thể cứu mạng được.

      "Trần Tân!, lúc quay lại tay phải giơ lên che đầu, cậu như thế là muốn đem đầu cho người ta đánh à, ngại mạng của mình quá dài sao!"

      "Diêu Lực! cậu bao nhiêu lần, bảo vệ đồng đội nhất định được lười biếng, đây là người cùng chung chiến đấu với cậu đấy!"

      ". . . . cậu bao nhiêu lần. . ."

      Nếu là lúc trước, những chiến sĩ tinh , nhưng cũng vô cùng ngang bướng, nhất định chịu phục, tiếp theo chính là ngừng bị dạy dỗ và phấn đấu. Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều yên tĩnh nghe, có câu là đàn ông có lệ nhưng dễ rơi, nét mặt và bộ dáng cũng rất quật cường, càng làm cho trong lòng người ta khó chịu.

      Làm chị dâu, cả đời đều là chị dâu! Mặc dù chuẩn bị chia tay rồi, nhưng cũng muốn làm chị dâu hoàn chỉnh lần cuối cùng trong mắt các binh sĩ ở đây.

      Điền Mật Nhi mua đủ thức ăn cho cả đại đội, trời còn chưa sáng liền vội đứng lên chuẩn bị, hầm khối lớn thịt, rượu ngon món ngon. Hai năm qua làm như vậy quen, sử dụng bát lớn chậu lớn, món ăn nhiều thịt, nhiều mặn nhiều cay.

      ra ngẫm lại cũng thấy những binh lính rất dễ thỏa mãn, quốc thái dân an, người chị dâu như chỉ cần cho họ cơm no rượu say, đối xử với họ lòng, liền nhận được hồi báo hết sức chân thành.

      ra sau khi sống lại có thể có lựa chọn tốt hơn, nhưng muốn bỏ qua, bỏ qua việc làm quân tẩu của đám binh sĩ cố chấp này. Ở kiếp trước, cực kỳ hối hận, từng len lén nghe rằng cha mẹ mình vẫn phải chăm sóc Triệu Phương Nghị, hơn nữa cũng vẫn ở vậy mình. Khi đó cũng bốn mươi tuổi rồi, bên cạnh có bóng người, liền nhận nuôi đứa con của chiến hữu, có nổi đứa con ruột.

      hối hận, đau lòng, nhưng tất cả đều thể trở về như trước được, vì lúc này về càng làm thương tổn người thân của mình mà thôi. Cũng may trời cao đối với tệ, cho cơ hội làm lại từ đầu, biết tại bản thân sống có chút mất chính kiến của mình, tất cả đều lấy Triệu Phương Nghị làm trung tâm. Nhưng thương , muốn thương , cảm giác rất thần kỳ, khắc cũng muốn rời khỏi , lúc nào cũng muốn ở bên cạnh, hận được gần thêm chút, chút nữa.

      Điền Mật Nhi thích chăm sóc , thích nhìn dáng vẻ khi ăn uống no say, thích tinh thần lưu loát của nữa. Thích nhìn hài lòng mỉm cười, cũng nguyện ý nhìn cố gắng ra vẻ nghiêm túc, thích hưởng thụ cưng chiều của .

      là người đàn ông như vậy, hiểu cách biểu đạt, trong lòng có hoa nở cũng ra, ra nội tâm so với ai khác đều rất thương vợ của mình. Nhìn ngoài mặt mọi việc trong nhà do Triệu Phương Nghị làm chủ, ra chuyện lớn chuyện trong nhà vẫn do Điền Mật Nhi định đoạt, Triệu Phương Nghị cũng chưa từng có ý kiến gì. Lớn như việc đầu tư gây dựng nghiệp, như việc mua thức ăn nấu cơm, đương nhiên là phải ngoại trừ chuyện chăn gối.

      Trung tá Triệu cho tới bây giờ vẫn thích chủ động, thích cậy mạnh để tấn công, thích dịu dàng, õng ẹo, cũng thích đa dạng phong phú.

      Tuy là người đàn ông cổ hủ, cố chấp, lại gia trưởng nhưng thấm vào trong lòng của sâu. nguyện ý dùng toàn bộ tình cả đời này của mình để , thương , bao dung và nhân nhượng cho . Mang lại cho hạnh phúc, để cho hề kém cạnh với những người đàn ông khác, có ngôi nhà của chính mình, có người mình, có những đứa con của riêng mình.

      :clap:
      Chrislion3012 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 45


      Thuyền theo lái, theo chồng, gả cho quân nhân phải theo tổ chức. Có người còn bất bình thay cho , hiểu là người như thế nào nữa??!? Làm người đúng là phải nên như vậy! An cư rồi mới lạc ngiệp được. Núi vàng núi bạc, tài tử phong lưu nếu lấy làm chồng tốt tốt, nhưng cũng phải là đồ ăn của , ăn thơm cũng đúng khẩu vị.

      Triệu Phương Nghị cũng thương như vậy, theo hối hả ngược xuôi cũng thấy xót nhưng nếu để mình ở bên ngoài, vừa yên lòng lại vừa muốn. vốn ích kỷ, muốn thời thời khắc khắc có thể nhìn thấy vợ, ngày ngày ăn cơm nấu, hàng đêm ôm thơm mềm ngủ. Có như vậy lòng của mới cảm thấy bình tĩnh, mới cảm giác được hạnh phúc ở bên mình. Hai người đều phải là người nghe người khác mấy câu liền uất ức người của mình, nhận định rằng phải nên vì chuyện cũ mà hối hận.

      Nhưng mà người đàn ông từng trải, thể rời bỏ vợ cũng cảm thấy xấu hổ cực kỳ. Cũng may vợ nghe lời, đến đâu cùng đến đó, đoán chừng là cũng thể rời bỏ được, khiến cho đám vợ chồng các chiến hữu kết hôn nhưng vẫn người nam kẻ bắc đỏ mắt thôi.

      Đàn ông mà, phải có cái sức quyến rũ này, ngay cả vợ cũng bảo được làm sao dẫn binh đánh giặc được! Làm quân nhân phương tiện giải trí rất ít, đám quân nhân ngồi cùng nhau còn có thể làm gì được, chính là ngồi khoác, chính là tán gẫu, chưa kết hôn nghĩ đến chuyện lấy vợ, kết hôn rồi cũng muốn về vợ. Vợ của Triệu Phương Nghị vừa đẹp lại vừa hiền huệ, quả chính là tấm gương cho đám binh lính chưa cưới bọn họ. Lúc Triệu Phương Nghị cao hứng cũng là lúc miệng rộng nhất, cũng bình luận mấy câu. Nào là ở nhà chính là lão thái gia, phải làm gì, cơm bưng nước rót tới tận mồm. Nếu làm tốt, hài lòng phải dùng gia pháp giam giữ lại.

      Đám binh lính nghe vậy thấy cao hứng, ra trong lòng đều nghĩ, đổi lại là ai cưới được người vợ tốt như vậy sao có thể mang ra giáo huấn được, có khi ngậm trong miệng còn sợ tan rồi, nâng niu trong tay lại sợ vỡ đấy chứ. khoác, đây tuyệt đối chính là khoác! ——

      Triệu Phương Nghị thăng chức là chuyện lớn, Triệu gia cũng là người trong chốn quan trường, giao thiệp cũng ít, dù sao cũng phải liên hoan mấy bữa để chúc mừng. Ở thành phố Triệu Quốc Đống cũng là nhân vật có tiếng, cũng phải là người nịnh bợ, liền đặt bàn tốt ở Dung Phủ, mời vài người thân cận đến chia vui. Lý gia và bọn họ cũng coi như là nửa người thân rồi, mấy năm này lại cùng nhau trông coi, nhất định là thiếu được.

      Người đàn ông làm quan đến trình độ nhất định, khi giao tế cũng phải có vợ theo cùng, ở kiếp trước Điền Mật Nhi tuy được tham gia trường hợp tương tự, mặc dù có kinh nghiệm lắm nhưng bữa tiệc cũng có thể ứng phó được. Hai đời lắng đọng lại, nhiều năm tu dưỡng, khiến cho toàn thân toát ra phóng khoáng, thanh tú nhưng lại mất vẻ dịu dàng hiền thục.

      Bọn họ là chủ nhà, phải nhiệt tình lễ độ, Điền Mật Nhi theo bên cạnh Phương Di, để bà dẫn chào hỏi các vị phu nhân kia. Mấy người này đều có chồng làm ở chung chỗ được mấy năm, nhà ai như thế nào căn bản cũng hiểu , đối với tình huống của Điền Mật Nhi cũng có biết sơ qua. Nếu là vẫn là người xuất thân từ nông thôn có lẽ mọi người dùng vẻ mặt lạnh lùng để nhìn , mặc kệ có cố gắng thế nào, cũng rất khó để lấy được đồng cảm của những người này. Nhưng tại gả vào Phương gia, tốt nghiệp ở trường đại học nổi tiếng nhất nước, chồng còn có tiền đồ vô lượng, trai cũng mở công ty riêng. hùng hỏi xuất xứ, tại mọi người chỉ biết dùng ánh mắt bội phục để nhìn mà thôi!

      Điền Mật Nhi cũng tự nhiên bình thản, lịch thân thiết, khiến bà Phương Di cảm thấy rất có mặt mũi. Nhìn con dâu của bà, trẻ tuổi xinh đẹp trình độ học vấn cũng cao, nhìn vợ của cục trưởng Hồ bên cạnh, nhìn mặt mày hớn hở vậy thôi, ra trong lòng biết chua xót thế nào. Con trai của họ cưới về tiểu minh tinh, cả ngày đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, lại còn đống lớn xì căng đan, tại thành chuyện cười sau lưng của người khác.

      Nhà bộ trưởng Triệu cũng giống vậy, kết thân với nhà có gia thế, hai đứa con ai nhường ai, bên ngoài đều có người tình cả, là vô cùng mất mặt. tại trong số những người này ai hâm mộ bà tinh mắt, chọn được con dâu như thế, muốn bà giới thiệu cho nhiều đối tượng vì tin bà có mắt nhìn người.

      Người già thêm chút, hình như ai cũng đều có tật xấu này, bà Phương Di giao thiệp rộng, quen biết cũng nhiều, đúng là người vợ tiêu chuẩn. Vợ chồng son sống với nhau cũng tệ, làm cho người ta càng tin phục bà hơn, mà bà đối với chuyện này cũng rất tự đắc. Dù sao người mà bà giới thiệu cho người ta điều kiện cũng rất tốt, người mà bà mai mối đều là chỗ quen biết thân tình, lại còn giúp Triệu Quốc Đống kéo theo ít quan hệ, đây cũng là hình thức giao tiếp khác của các bà vợ.

      Mặc kệ người phụ nữ có địa vị cao bao nhiêu, đề tài cũng thể xoay quanh gia đình, chồng và con cái. Hôm nay có thể về mặt gia đình cũng kém ai, về chồng quan hệ cũng tệ, thể người nào cách chức người nào, chỉ còn vấn đề về con cái mà thôi. về con so với mọi người ở đây chỉ có Triệu Phương Nghị là có tiền đồ nhất, ba mươi tuổi lên đến chức Trung tá, so với những đứa trẻ của nhà khác cũng cao hơn tầng rồi. Vậy thấy con so được rồi, người ta lấy đời sau để so, so cháu nội của mình với nhau

      Cái này làm cho bà Phương Di liền tắt điện rồi, nhìn xem nhà người ta, cùng tuổi với con nhà mình mà con của chúng lên tiểu học hết rồi. Rồi lại nhìn vào bụng của Điền Mật Nhi, vẫn phẳng lỳ chút tin tức cũng có. Lại tuy có cháu ngoại! Nhưng đó là cháu nhà người ta , phải họ Triệu, cùng hộ khẩu của nhà mình chính là người ngoài rồi.

      Yến tiệc rất hoàn hảo tuy nhiên chỉ có điểm thoải mái mà thôi, chỉ là bà Phương Di cũng là bà mẹ chồng tốt trở về cũng làm khó điền Mật Nhi, hoặc là ra ám hiệu cho con dâu.

      Lén lút hỏi hỏi con trai: "Từ khi kết hôn tới nay bọn con vẫn ngừa thai à?"

      Triệu Phương Nghị liền cau mày, dù là mẹ ruột nhưng vấn đề này cũng quá lúng túng rồi..., đành : "Mẹ hỏi cái này làm gì!"

      Bà Phương Di muốn con trai thành trả lời, Triệu Phương Nghị cũng muốn để ý đến bà, uống nước xong còn phải trở về nhà nhưng lại bị bà Phương Di ngăn ở trong bếp, ngầm thể rằng nếu như thể rời khỏi đây

      Vì vậy Triệu Phương Nghị đành phải hạ giọng : " có tránh." Căn bản cũng nhớ lắm, lúc hai người đụng vào nhau cứ như Thiên Lôi gặp phải địa hỏa vậy, nào có lý trí để ý cái khác nữa.

      " tránh ! Mà sao nó vẫn có thai." Bà Phương Di liền .

      Triệu Phương Nghị nhịn được nữa, liền trả lời : "Con nào biết! tốt hơn, Điền Mật Nhi vẫn chưa học xong nếu có con được tiện lắm."

      " cũng bắt đầu thực tập rồi, có cái gì mà tiện, tại con cũng ở gần đây rồi, có mẹ trông giúp cho còn lo gì nữa! Chỉ là các con kết hôn nhiều năm như vậy có tránh thai mà vẫn còn chưa có con vậy có phải bị cái gì rồi hay !" bà Phương Di liền .

      Triệu Phương Nghị muốn để cho bà đoán mò, nếu rảnh rỗi như vậy đến trông con cho Triệu Phương Mỹ , chẳng phải sắp sinh rồi sao.

      Người nào có bệnh chứ! á! Ai dám có vấn đề, chính là ngựa chiến, có dùng năm mươi năm mã lực vẫn cứ dồi dào. Vợ ? Phì, vợ chính là mềm mại như nước xuân trong giếng ngọc vừa nhìn liền thấy sức sống bừng bừng.

      Triệu Phương Nghị vừa trở về phòng Điền Mật Nhi liền hỏi: "Mẹ tìm có chuyện gì ?" phải cố ý giám thị người nào, thấy Triệu Phương Nghị ra ngoài uống nước, sợ buổi tối ăn chưa no nên ra ngoài hỏi chút xem có cần gì hay . ra cũng có thể được hai người đến cái gì?? Hôm nay mẹ chồng nghe người khác cháu trai thế này, cháu thế kia mặt cũng nén được giận rồi.

      "Hỏi chút hai chúng ta khi nào muốn sinh con. Chuyện này cần vội, tùy duyên thôi." Triệu Phương Nghị cho là hai người chưa từng ngừa thai, mặc dù vẫn tin hai vợ chồng họ tật xấu, nhưng mấy năm vẫn có con chỉ sợ trong lòng Điền Mật Nhi được thoải mái.

      Nhìn thận trọng dè dặt như vậy, Điền Mật Nhi ở trong lòng cười thầm tiếng, nhưng cũng muốn . ra sau khi bọn họ kết hôn muốn có con ngay nên đến bệnh viện đặt vòng rồi, chuyện như vậy thể dựa vào đàn ông được . cũng muốn thôi học, cũng muốn vì đó mà bỏ cốt nhục của mình, bằng phòng tránh từ lúc chưa xảy ra tốt hơn.

      Chỉ là Điền Mật Nhi có ý định cho Triệu Phương Nghị biết, muốn xem xem có thể duy trì tới trình độ nào, cũng thừa nhận là mình làm kiêu. Nhưng cái này là bệnh chung của phụ nữ, mặc dù biết trong lòng , nhưng cũng muốn biết đến cùng quan tâm đến mình ở mức độ nào.

      Được cái trong nhà cũng đề cập chuyện này, chỉ là biết bà Phương Di khẳng định tạo áp lực cho Triệu Phương Nghị, bình thường khi xong chuyện hút điếu thuốc, tại luôn để cho bọn họ dính với nhau lát mới bỏ ra. Muốn để cái cứng rắn kia chặn lại hoàn toàn, khiến cho những tinh hoa nóng bỏng kia bị vây ở trong động.

      Điền Mật Nhi cũng gì, vẫn rất phối hợp, để mặc Triệu Phương Nghị muốn làm gì làm. Chắc cũng cảm thấy Điền Mật Nhi biết được chuyện gì rồi, đoán chừng là cũng rất sốt ruột thôi. Vừa đúng thời gian này trong đoàn chiêu mộ tân binh, cũng tìm đến người quen kiểm tra sức khoẻ chút, nhưng sau khi làm kiểm tra xét nghiệm thấy các chỉ tiêu đều bình thường.

      Ánh mắt của Triệu Phương Nghị lóe lên cái, bác sĩ kiểm tra cũng là bạn bè cũ của liền khuyên nhủ: "Bảo em dâu cũng tới kiểm tra chút, nếu bị cái gì cũng kịp thời chữa trị, tại cũng có nhiều trường hợp như thế. Tôi biết đôi kết hôn hơn mười năm cũng con, tìm đến vị Trung Y để bốc thuốc, thế mà sang năm liền sinh được đứa bé mập mạp."

      "Ừ, lão Tôn, cám ơn nhiều, chuyện này đừng với người khác nhé!"

      Tạm biệt lão Tôn, Triệu Phương Nghị ra khỏi bệnh viện liền đem tờ xét nghiệm kia xé nát ném vào thùng rác. Cứ theo sinh hoạt bình thường ở trong đoàn huấn luyện, buổi tối trở về đoàn xây dựng chế độ cho nhà dành cho người thân, đến ngày nghỉ liền cùng Điền Mật Nhi lái xe trở về thăm cha mẹ mình và cha mẹ vợ.

      Điền Mật Nhi bây giờ bắt đầu lên lớp dạy học rồi, tuy phải là môn chuyên ngành của nhưng cũng là dạy tiếng . Điền Mật Nhi trẻ tuổi xinh đẹp, mang đến lớp học khí tích cực, được nhiều học sinh quý mến. Học đại học vốn tự hơn do hơn trung học, cúp cua phải là ít, nhưng lớp của Điền Mật Nhi lại có ít sinh viên của lớp khác cũng tới nghe.

      Nghe Điền Mật Nhi được tám thứ tiếng, ít sinh viên ồn ào cầu đọc đoạn, Điền Mật Nhi có lúc cũng thuận theo tùy ý đọc chậm đoạn. Nếu bây giờ phải theo quân, nhà ở đơn vị cách chỗ này khá xa. ít giáo viên cũng tính toán nhờ dạy cho con nhà mình, họ cảm thấy có năng lực có thể là giáo viên rất tốt. Chỉ là Điền Mật Nhi cũng thiếu tiền, nếu muốn kiếm tiền cũng thể tới trường học làm giáo viên rồi, may nhờ có cái cớ này nếu cùng nơi công tác đúng là tiện mở miệng cự tuyệt.

      Công việc của Điền Mật Nhi cũng nhàng, tuần chỉ dạy có mấy tiết, Điền Dã cũng muốn đến công ty giúp tay. Sản nghiệp của mình, cũng thể vứt cho người khác, vừa đúng lúc Điền Mật Nhi về đây, cũng có thể rút ra chút thời gian hoàn thành việc học. được học hết đại học, vẫn là điều tiếc nuối trong lòng , coi như thể trở lại *****, đem hồ sơ quay về thành phố cũng được.

      Nghĩ như thế, cũng muốn đem đến giúp đỡ trông coi, tại công ty phát triển ngừng, nghiệp vụ cũng phong phú, có nhiều thứ cần phải quản lý hơn. bằng nhiều tuyển mộ thêm quản lý cao cấp, đem quyền lợi phân tán bớt , như vậy chỉ giảm bớt gánh nặng cho Điền Dã mà cũng có thời gian để làm chuyện mình muốn rồi. Đây cũng là khuynh huớng phát triển sau này của công ty, mọi chuyện đều đến tay chỉ qps dụng được lúc công ty mới phát triển mà thôi.

      Tuy Điền Mật Nhi có chút lười, nhưng luôn là người có thể đưa ra nhiều ý kiến quan trọng. Lý Kiều Dương cũng oán giận thời gian rỗi của Điền Dã quá ít, luôn phải chịu nhiều áp lực, nhưng luôn giữ vững nghiệp là điều hết sức khó khăn, phải lên từ cái khó mới biết quý trọng.

      Cũng biết là bởi vì đem tinh lực đặt lên nghiệp, hay là còn là thế nào nữa mà Điền Dã và Lý Kiều Dương vẫn cứ mặn nhạt như vậy . có gì lớn xảy ra, cũng hận rối rắm, tựa như vợ chồng già sống với nhau nhiều năm vậy, bình thản lại tự nhiên. Theo tuổi của bọn họ, tự nhiên cũng phải bàn đên chuyện hôn , nhớ tới ước định ban đầu của bọn họ hình như cũng có ai thích hợp hơn, vậy bằng cứ tiếp tục như thế! Bình bình đạm đạm, ấm áp thơm tho ra cũng tồi. Đơn giản cử hành nghi thức đính hôn, chờ đến khi nào Điền Dã tốt nghiệp đại học cử hành hôn lễ. nghiệp, gia đình, tại duy chỉ có việc học là chưa dứt mộng thôi.

      Điền Dã trở về trường học muốn chuyển học tịch, tại cũng trở thành tấm gương thanh niên tiêu biểu tự thân lập nghiệp mở được công ty riêng. Trường học vốn thanh cao, cũng muốn tạo cho mình danh tiếng. Liền bảo lưu lại học tịch cho Điền Dã, chỉ cần đến kì thi tham gia là được, như vậy chỉ hoàn thành mơ ước của Điền Dã mà còn tăng thêm vinh dự cho trường học, sổ sách bên cũng lại thêm được khoản.

      Điền Dã liền vung tay lên, cùng em đóng góp cho trường học khoản để xây nhà thể dục thể thao, để các tài tử giai nhân ngoài học tập cũng quên vận động. Có rảnh rỗi nên chuyên cần rèn luyện thân thể.

      Hành động lần này khiến cho tất cả đều vui vẻ, đôi bên cùng có lợi! Điền Dã cũng thỏa mãn được ước nguyện nên càng thêm hăng hái.

      :clap:
      Chrislion3012 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 46


      Nhìn Triệu Phương nghị nghiêm túc bình tĩnh, trầm ổn trọng nghĩa, trong nóng ngoài lạnh. Cũng những lời ngon tiếng ngọt, ở đời này chính là cọc gỗ, là cây thông suốt, hiểu tình thú lãng mạn. Nhưng vĩnh viễn kiên quyết đứng ở sau lưng của , yên lặng che chở, trông chừng, vì mà chống đỡ tất cả những mưa gió của cuộc đời, cũng do dự, cũng sợ hãi.

      người trong lòng có hoa lộ ra ngoài, khó nghe là mang chút chủ nghĩa của ông, ít nhiều có chút chuyên quyền độc đoán. Nếu Điền Mật Nhi là mười mấy hai mươi tuổi cuộc hôn nhân của hai người chắc chắn hài hòa, nhưng trải qua nhiều năm kinh nghiệm của cuộc sống trước đây, cho nên đối với cuộc sống tại bao dung nhiều hơn so đo thiệt hơn.

      Sau khi lấy bằng tốt nghiệp, Điền Mật Nhi cảm thấy cuộc sống giống như vừa tròn đầy thêm chút, chuyến đến bệnh viện, tháo vòng tránh thai xuống. Bác sĩ tốt nhất ba tháng sau mới thụ thai, vừa đúng thời gian này trong quân đội có lễ duyệt binh, chờ điều dưỡng thân thể tốt, thể nghi ngờ bọn họ sinh được cục cưng khỏe mạnh.

      Những thứ như thuốc men..., đồ ăn cay lạnh .., mỹ phẩm cũng nên tránh, mặc dù cách cái bụng, căn bản đối với thai nhi có ảnh hưởng gì lớn, nhưng người làm mẹ luôn muốn cho con mình những điều tốt nhất. Có điều kiện phải tranh thủ tốt hơn, có điều kiện nghĩ ra điều kiện.

      Trải qua hai đời, đây là lần đầu tiên Điền Mật Nhi mong đợi, thấp thỏm như vậy, biết đứa con của mình tương lai trông như thế nào, lại sợ bị bệnh gì đó mà sinh được, khiến cho nguyện vọng làm mẹ tan thành bong bóng xà phòng. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra mấy lần, lại kiên nhẫn trấn an, trước khi mang thai nên ưu buồn suy nghĩ nhiều.

      Ở thời này sinh con còn phải là chuyện lớn gì, người coi trọng giống như Điền Mật Nhi còn quá ít, cũng may bác sĩ bây giờ ai cũng đều nghiêm túc, có trách nhiệm. Bác sĩ chính là người khám bệnh kê đơn, kiêm thêm bán thuốc mở tiệm, công chức vốn lời nên trong công tác vẫn tràn đầy nhiệt tình.

      Điền Mật Nhi cũng biết là mình khẩn trương, nghe nếu như vậy rất dễ dàng thụ thai, chuyện như vậy thuận theo tự nhiên là tốt nhất, đây cũng là bản năng của người. Hỏi han các thức ăn bổ dưỡng, tính toán bây giờ bắt đầu giữ quy tắc để ý ăn uống. Chỉ là trong người bị thiếu chút sắt, bác sĩ cũng cần uống thuốc bổ, nên ăn những thức ăn có chứa nhiều sắt là được. Nhưng cái gì đều nên quá nhiều, mỗi tuần hai ba lần có thể.

      Thể chất của Điền Mật Nhi vẫn tương đối yếu, Triệu Phương Nghị muốn huấn luyện cho , nhưng mỗi lần đều bị lấy việc học hoặc các loại lý khác ra để trốn tránh. tại chuyện liên quan đến cục cưng, cũng cần ai phải thúc giục, sáng sớm mỗi ngày đều thức dậy chạy bộ, mặc dù là lâm trận mới mài gươm, nhưng có cũng còn hơn .

      Buổi sáng ăn hai quả trứng gà luộc, uống nửa lít sữa dê, đến sữa dê liền thể chút rồi. Nếu so với dời sau đây chính là sữa tinh khiết thiên nhiên bị ô nhiễm, có bất kỳ chất phụ gia nào, ngay cả nước cũng trộn lẫn vào đó. Dùng nồi nhôm nấu lên, nổi lên lớp váng màu vàng dầy, uống vào hớp có thể khiến người ta muốn ngất vì mùi ngấy của nó. Điền Mật Nhi trước đó cho mấy túi trà vào nồi nấu cùng với sữa, mùi vị cũng đỡ ngấy ít, nhưng vừa mới đưa vào mũi vẫn còn giữ nguyên mùi vào như vậy. Chỉ là Điền Mật Nhi lại thích uống sữa có mùi gây mũi này, cảm thấy rất đậm đà, hơn nữa tại nếu uống, về sau có muốn uống cũng được nguyên chất như vậy nữa. Về sau sợ lại nhiễm nhiễm melamine hoặc các chất khác nữa, thừa dịp còn chưa bị ô nhiễm, uống lần cũng đủ được.

      Triệu Phương Mỹ cuối cùng cũng sinh, bé trai mập mạp bảy cân rưỡi, cũng àm cho cha mẹ của Lưu Tử Hiên vô cùng vui mừng. Có thằng cháu chống gậy rồi, trăm ngàn năm qua, người Trung Quốc vẫn thể xóa bỏ được tư tưởng trọng nam khinh nữ này. Vốn quan hệ của mẹ chồng nàng dâu được hài hòa, nhưng bởi vì có đứa bé này mà cha mẹ Lưu gia đối với Triệu Phương Mỹ cũng độ lượng ít. Ngay cả bà Phương Di đều cũng thở phào nhõm, con lớn cũng mới sinh được đứa con , chưa khiến cho người ta hài lòng, cái này người làm mẹ như bà cũng cảm giác rất ngượng ngùng. Nhà thông gia chuyện cũng vẫn phải nhìn chỗ dựa bên nhà mẹ đẻ, công tác còn phải tận lực giúp tay, vẫn thể lấy lòng.

      tại con thứ hai sinh được con trai, cảm giác đúng là giống nhau, Lưu gia so Triệu gia nghiệp lớn hơn, Triệu Phương Mỹ là con cao giá, trước kia Triệu Phương Mỹ cùng với mẹ chồng có khúc mắc với nhau, còn sợ mẹ chồng làm chuyện xấu khiến cho hai đứa phải ly hôn. tại sinh được con trai, xem bọn họ vui mừng như vậy, dù gì so ra cũng kém hơn nhà người ta rồi.

      Thấy nhà người ta được bồng cháu rồi, liền cảm giác trong ngực trống trải rồi, dù gì cũng là cháu ngoại thể bằng cháu nội của mình được.

      Tính tình Triệu Phương Mỹ mặc dù xởi lởi cho lắm, nhưng ánh mắt kém, nhìn Phương Di như vậy cũng đoán tám chín phần được suy nghĩ trong lòng bà.

      "Thấy thèm rồi sao? Mau bảo con dâu mạnh khỏe của mẹ sinh đứa ! Chỉ là chị ta có thể sinh hay cũng còn phải xem lại, kết hôn cũng được bốn năm năm rồi, tí động tĩnh cũng có. Mặt ngoài nhìn bóng loáng trơn mềm nhưng có khi lại là biết đẻ trứng."

      Trong lòng bà Phương Di cũng bắt đầu lăn tăn, trước kia làm gì, kể từ khi bọn chúng trở lại bà cũng hay đến chuyện này. Xem ra cũng phải là muốn sinh con, vẫn luôn chưa muốn có, đây là phải là vấn đề về bên trong con người.

      "Trở về nên dẫn Điền Mật bệnh viện kiểm tra chút! trai cũng ba mươi rồi, cùng tuổi như vậy người kết hôn sớm con lên lớp rồi." Triệu Phương Mỹ quay sang chuyển hướng , người nhà mình thế nào cũng đều tốt, còn những tật xấu đều đặt lên người ngoài.

      "Nếu là có bệnh, phải chữa trị cho nhanh, tranh thủ vẫn còn thời gian, đừng để đến cuối cùng trai cũng bốn mươi mới gấp gáp, đến lúc đó trinh cũng thành đàn bà rồi."

      Chuyện đứa vẫn là chuyện lớn trong lòng Phương Di, vốn phải là người hồ đồ , tại cũng bởi vì sốt ruột muốn ôm cháu nên có chút nóng nảy. Phục vụ Triệu Phương Mỹ ở cữ trong tháng, sau đó Phương Di trở lại tìm Điền Mật Nhi chuyện.

      "Điền Mật à, mẹ cũng có ý gì khác, kiểm tra chút cũng yên lòng."

      Kể từ khi kết hôn tới nay, Điền Mật Nhi đối với cha mẹ chồng vẫn luôn rất tôn kính kính nể, cảm thấy bọn họ cổ hủ, hơn nữa đối với mình cũng là quan tâm . Trong lòng mặc dù nhưng vẫn tự với mình là hai vị trưởng bối chỉ là quá nóng lòng thôi, nhưng cũng khó tránh khỏi thoải mái, có chút suy nghĩ. Vì sao sinh con cũng đở lên người , sao để cho con trai của mình kiểm tra trước chút, nếu như cũng nên để hai vợ chồng cùng chứ.

      "Mẹ, chúng con đều có bệnh gì, cần phải kiểm tra." Kinh nguyệt của cũng muộn hơn mười ngày rồi, mơ hồ cảm thấy tám phần là có, nhưng hai ngày nay vẫn chưa kiểm tra.

      Điền Mật Nhi cũng phải tâm muốn đối kháng cùng với bà Phương Di, cũng phải là cố ý chọc tức bà, trong lòng biết chắc là bà khích bác rồi, vừa nghĩ tới ta ở bên kia hả hê liền thấy tức giận rồi. Người với người phải có duyên phận, chủ yếu là nhận thức của Triệu Phương Mỹ, dù sao cũng là người nhà, lúc nào cũng muốn làm cho mọi người mất hòa khí muốn cho người khác nhìn chuyện cười nhà mình. Trước vì Lý Như, tại lại đem chuyện đứa bé ra , nếu Triệu Phương Mỹ là vì chữ hiếu cũng làm gì. Lúc có chuyện gì sao nghĩ đến cha mẹ, bị uất ức mới trở về nhà khóc lóc, nhàn rỗi có chuyện gì lại muốn xem náo nhiệt, người như vậy làm cho người ta tức chết mà.

      Phương Di bắt đầu còn cảm thấy có chút thể mở miệng, nhưng Điền Mật Nhi liền cự tuyệt ngay lập tức nên liền cảm thấy bốc hỏa. Con trai bà năm nay cũng ba mươi rồi, đều có tuổi rồi, nhưng ngay cả con cũng có. Mặc kệ công việc có làm tốt bao nhiêu, nếu về sau có người thừa kế, cố gắng cố sống cố chết còn có tác dụng gì, lấy được giang sơn khi chết của cải để lại cho người nào. Họ cũng phải là người ngang ngược hiểu chuyện, trước đây học cũng làm gì. Chắc Điền Mật Nhi còn trẻ nên vội, tám phần là do mới vừa nhận công việc, nên muốn dốc hết sức lực làm nên chút thành tích, sợ có con vướng tay vướng chân.

      Mẹ chồng nàng dâu hài lòng, nên chia tay lấy gì làm vui. Kể từ sau khi trở về Điền Mật Nhi chỉ cần có thời gian rảnh rỗi trở lại thăm cha mẹ mình chút. Mặc dù cuộc sống của bọn họ có người giúp việc chăm sóc, nhưng làm con thể tận hiếu được. Hai người bọn họ cũng thiếu tiền tiêu, hơn nữa chất lượng cuộc sống cũng rất cao, trở về cũng chỉ để dăm ba câu thăm hỏi, sau đó có thể làm chút thức ăn, để cho bọn họ thay đổi khẩu vị.

      Lần này cũng che giấu cơn giận của mình, chỉ có lúc ấy làm mất thể diện của , từ sau đó cũng vẫn trở về thăm cha mẹ chồng nữa. Phương Di lúc ấy mặc dù cũng tức giận đầy bụng, nhưng mấy năm này đối xử rất tốt với Điền Mật Nhi, ngoài miệng tuy dễ nghe, nhưng cũng để bụng. Ai ngờ Điền Mật Nhi còn khó chịu, hay là cảm thấy cánh của mình cứng cáp rồi, tốt nghiệp đại học rồi, bên đằng mẹ đẻ cũng khấm khá lên rồi nên đoán chừng bây giờ muốn lấy lòng Triệu gia nhà bọn họ nữa.

      Bà Phương Di liền gọi điện cho Triệu Phương Nghị ở trong đơn vị, tố cáo với con trai ngọn ngành mọi chuyện.

      "Con xem vợ của con, cũng phải ban đầu là người rất thận trọng sao, con cũng chưa có mà chẳng thấy lo lắng gì cả! Muốn cho nó kiểm tra chút sao, sinh con còn sợ người ta sao!"

      "Mẹ! Làm sao mẹ cứ nghe tiếng gió đoán được trời mưa rồi, chưa kiểm tra người ta có tật xấu. Chuyện này tự bọn con giải quyết, cần mẹ quan tâm!"

      "Mẹ quan tâm? Mẹ muốn quan tâm! Cứ sinh cho ta thằng cháu trai ta liền quan tâm nữa!" Phương Di liền quát lên!

      Triệu Phương Nghị vừa nghe chuyện này đầu liền to ra rồi, chi là Điền Mật Nhi, ngay cả cũng muốn trở về nghe bà lải nhải. ra Điền Mật Nhi quá tốt rồi, những phụ nữ kết hôn có nhiều người thể bằng được, từ chuyện ăn mặc đến ngủ nghỉ của cha mẹ trong nhà, tất cả mọi chuyện đều tổ chức thỏa đáng. cũng phản bác, nhưng cũng lấy ý kiến của hai người bọn họ làm đầu, con ruột cũng nhất định kính cẩn nghe theo, làm được như vậy.

      Lại có con sao, có con cũng nhất định là Điền Mật Nhi có bệnh chứ, hai người bọn họ từ khi kết hôn đến bây giờ vẫn chung đụng ít mà xa cách nhiều , tình huống như bọn họ cũng phải số ít. Trước chuyện với bà Phương Di, cũng bày tỏ cho bà có thể hiểu, nhưng chuyến đến nhà Triệu Phương Mỹ khi trở lại liền lại thành thế này rồi. cần phải đoán, nhất định là do Triệu Phương Mỹ ở đằng sau khích bác rồi, mẹ cũng hồ đồ theo, người ta châm ngòi cho bà nổ pháo. Trước kia bà cũng rất sáng suốt nhưng khi về già cũng khó mà giữ được, lại làm ra việc hồ đồ như thế.

      Chỉ là tuy những lời này, nhưng trong lòng của Triệu Phương Nghị thấy lo lắng, thể sinh con cũng phải là bệnh gì kỳ lạ cả, bệnh này người gặp phải cũng ít. Triệu Phương Nghị cũng muốn tạo áp lực cho Điền Mật Nhi, trong lòng vẫn muốn có con của hai người bọn họ, thỉnh thoảng có lúc nhìn thấy con của các chiến hữu cũng ảo tưởng đến con của mình và Điền Mật Nhi Con của mình trông như thế nào, xinh đẹp giốngnhư Điền Mật Nhi hay cường tráng giống như .

      Nhưng nếu mà bất hạnh gặp phải chuyện này, tình nguyện cần đứa bé, cũng muốn giống như Triệu Phương Mỹ đưa ra ám hiệu để ly hôn với Điền Mật Nhi . có con cũng cảm thấy rất tiếc cùng với bất đắc dĩ, nhưng tưởng tượng nếu ngày có Mật Nhi nữa, tim của lại thấy rất đau, tất cả cố gắng phấn đấu cuối cùng cũng có vui sướng gì.

      Hai người thể có đứa con của riêng mình, có lẽ cũng là ý trời! Chỉ cần Mật Nhi vĩnh viễn ở bên cạnh là tốt rồi.

      có Điền Mật Nhi cũng đồng nghĩa có toàn bộ hạnh phúc!

      Nghĩ tới tin tức truyền đến đại đội đặc chủng kia, Triệu Phương Nghị liền đăm chiêu, trong lòng ra quyết định trọng đại ——

      Lần này nghỉ phép Triệu Phương Nghị cũng về nhà, là có chuyện phải làm, liên tiếp mấy ngày. Ngày hôm qua gọi điện thoại bảo hôm nay trở về, còn vị khách cùng nữa, Điền Mật Nhi liền chuẩn bị chút thức ăn, bốn mặn canh, đủ tiêu chuẩn của bữa tiệc.

      Thức ăn mới vừa đặt lên bàn, liền nghe thấy cửa chính có cái chìa khóa cắm vào, Điền Mật Nhi vội vàng ra nghênh đón.

      Triệu Phương Nghị mở cửa vào nhà, trong tay là túi du lịch quân dụng màu xanh lá cây bằng vải bạt, tay kia dắt đứa bé con trai vào nhà. Trông khoẻ mạnh kháu khỉnh, chỉ là vẻ mặt có chút uể oải, ước chừng khoảng bảy, tám tuổi. Người tới Điền Mật Nhi cũng biết, bé trai này tên là Ngụy Tỳ, là con trai của phó đại đội trưởng trong đơn vị của Triệu Phương Nghị, trước kia hai gia đình cùng ở trong khu nhà tại nơi đóng quân, quan hệ cũng tệ, tiểu Ngụy Tỳ rất thích tay nghề của , mỗi lần về doanh khu vẫn luôn gọi là là dì xinh đẹp, chỉ là biết vì saoTriệu Phương Nghị lạiđem nó về đây.

      Triệu Phương Nghị đem Ngụy Tỳ đẩy về phía trước, vỗ vỗ bả vai rồi : "Ngụy Tỳ! Sau này là con của chúng ta! Tới đây hoan nghênh thành viên mới của nhà mình nào."

      Điền Mật Nhi liền sửng sốt! Đây là hát tuồng nào chứ!
      Last edited: 14/8/14
      Chrislion3012 thích bài này.

    5. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      hong chap moi :))) minh thich trong sinh :v

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :