1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính là người chồng tốt - Tuý Tiểu Tiên (kết thúc) Sắp có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 38


      Sau này Điền Mật Nhi lại với Triệu Phương Nghị rằng Vương Văn Tĩnh muốn tặng cho mấy cái váy, Triệu Phương Nghị cũng thấy phản cảm : " Đồ này của ta nhất định là của người đàn ông trước kia mua cho, chúng ta chỉ mặc đồ mình mua, cho mặc đồ của tên đàn ông đó! Dương Dực là quá nhu nhược rồi, vợ của mình cũng quản được, ăn cơm thừa lại còn giữ lại đồ của chủ cũ, muốn thời khắc nhắc nhở nồi cơm còn rất thơm hay sao."

      Toát mồ hôi hột, là tư tưởng khác nhau, ý tưởng căn bản cùng vạch xuất phát. Bất quá nếu thiếu tá đại nhân mà bá đạo hơn chút những đàn ông làm nghề cắt may biết còn tồn tại được .

      đến quần áo, Triệu Phương Nghị cũng phát vợ của mình bình thường quá mức mộc mạc, chưa bao giờ thấy mặc những loại quần áo đẹp đẽ đa dạng. Điền Mật Nhi thông minh xinh đẹp, lại tâm cam tình nguyện giặt quần áo nấu cơm cho mà chưa từng có câu câu oán hận nào. Người phụ nữ như Vương Văn Tĩnh lại đều cảm thấy tiếc khi phảigả cho quân nhân trong khi đó trong mắt vợ của từ lúc gặp cho tới bây giờ đều là tin tưởng lẫn muốn xa rời.

      Nhưng người đàn ông, thô kệch tinh tế, có lúc vợ của còn phải nhân nhượng, nghĩ đến đây cảm giác mình CMN có chút lôi cuốn nào.

      "Ngày nghỉ của rất ít, cũng còn thời gian mua sắm với em, thỉnh thoảng em nên mua sắm với bạn bè, thích gì cứ mua, tiền lương của cũng phải là đủ dùng!"

      "Cũng chit tốn thời gian ..., rót đầy bụng gió tây bắc, ăn uống còn gì đến việc làm đỏm!"

      Điền Mật Nhi bình thường cũng rất ít khi dạo phố, mua sắm đều theo thói quen, là bây giờ quần áo của có ít cái nhìn thuận mắt. Mặc dù tủ treo quần áo khả quan như của Vương Văn Tĩnh, nhưng lấy ra mấy bộ đều phù hợp với thân hình và khí chất ôn hòa của , tôn chỉ của cần nhiều chỉ cần tinh tế là được.

      "Vậy cũng nên tiết kiệm quá, tiền này cũng để cho em mua quần áo mà!" Vợ mà ăn mặc đẹp chồng cũng được nở mày nở mặt. Tuy nhiên lúc học mộc mạc chút cũng tốt, vẫn là học sinh. . . . . . cũng có ý gì khác, phải là sợ người để ý thương thầm nhớ trộm, mà chỉ sợ Điền Mật Nhi đem tâm tư đặt hết lên những chuyện này ảnh hưởng đến học tập! Khụ!

      Nhìn ý giống như mua thể, mua được nên Điền Mật Nhi vội : " cảm thấy em mặc màu sắc rực rỡ đẹp hay là cứ như bây giờ đẹp hơn! mua phải là vì tiết kiệm tiền, chẳng qua là em cảm thấy thích hợp với mình mà thôi. Lại chúng ta cũng phải là thiếu tiền, công ty tại hoạt động cũng tệ, có thể kiếm được bao nhiêu trong lòng vẫn chưa hay sao."

      Triệu gia đầu tư vào đó cũng coi như là cho vợ chồng son bọn họ, mặc dù lợi nhuận vẫn đem đầu tư để phát triển kỹ thuật mới, nhưng có thể thấy trị giá thị trường bây giờ khoản .

      Kể từ khi công ty quảng cáo các sản phẩm của bọn họ các phương tiện truyền thông số lượng các sản phẩm ăn liền tiêu thụ cũng tệ. Bây giờ bọn họ ở thành phố mình cũng phải nộp thuế của nhà giàu, năm nay Điền Dã càng đẩy mạnh mảng tuyên truyền xe lửa, nhà ga , bến xe, radio và truyền hình cũng có thể nghe được tên công ty của bọn họ. Mì gói ăn liền, mì bát ăn liền có thể dùng để ăn sáng, ăn trưa,.. rất tiện lợi khi ăn có thể ăn kèm với dưa muối. Bởi vì giá tiền rất phải chăng, nên rất được người tiêu dùng hoan nghênh, tại khi bọn cứ đến đồ ăn vặt đến mì tôm lúc nào cũng đứng đầu bảng cùng với chân gà và cánh gà.

      Điền Dã xuất phát từ nông thôn, nhảy cái bây giờ liến trở thành giám đốc của công ty, ai có thể nghĩ tới ban đầu lúc mới lên đại học thiếu chút nữa kham nổi. Lý Vĩ bây giờ đối với tình cảm của Lý Diều Dương cũng coi như là đồng ý nửa, nhưng Điền Dã vẫn thông suốt, hai người bọn họ cứ dây dưa như vậy. Những người bên cạnh nhìn thấy cũng gấp gáp thay bọn họ, nhưng người nhận thức được, người cho tới bây giờ cũng hề dè dặt chút nào, cứ như vậy dậm chân tại chỗ, điểm cũng có tiến triển.

      Lúc mới bắt đầu Điền Mật Nhi còn thay bọn họ gấp gáp, ở bên cạnh làm ít tác động, nhưng cũng thấy khả thi, thời gian càng lâu cũng mất hết kiên nhẫn, bọn họ vốn là như vậy đổi thành kiểu khác ngược lại lại làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Chỉ là, sau lần kia, Điền Mật Nhi mới biết mình và mọi người đều nghĩ sai rồi.

      Vì Triệu Phương Nghị được nghỉ phép nên hai người liền trở về thành phố thăm người thân, em và em rể trở lại vợ đương nhiên là phải khoản đãi rồi. Thiết đãi ở nhà hàng lớn nhất trong thành phố, sau khi đưa các vị tiền bối trong nhà trở về, ba người lại đến nhà tắm hơi mới mở để thư giãn. Điền Dã uống cũng ít..., cả người đều giống như lâng lâng, cũng biết là rượu vào lời ra hay còn là hồ ngôn loạn ngữ, ánh mắt dần mơ hồ líu cả lưỡi, ràng chút nào.

      "Chuyện của mọi người cần quan tâm! ~ em cũng nên khuyên ba mẹ nhiều vào, đừng có vội vàng sốt ruột chuyện của . biết trong lòng mọi người nghĩ cái gì, các người đều cho rằng đầu gỗ, ra cái gì cũng đều hiểu. Lý Kiều Dương đối với như thế nào cũng đều hiểu, chỉ là đối với ấy có cái tâm tư kia, nhưng lại đành lòng cự tuyệt, làm ấy tổn thương, cũng muốn thấy khổ sở, bất đắc dĩ mới giả vờ như cái gì cũng biết."

      Cái gì? ! ! ! ra là cái gì cũng hiểu nhưng lại giả bộ hồ đồ! Vậy còn Lý Kiều Dương sao?

      Điền Mật Nhi ngẫm lại cũng cảm giác được có thể trong lòng Lý Kiều Dương cũng có cân nhắc, nếu ràng với cá tính mạnh mẽ thích dây dưa lại vì câu mà dậm chân tại chỗ lâu như vậy. Chính là bởi vì thích, sợ bị tổn thương, cho nên mới trốn tránh mà thôi.

      Ngay cả là của trai của cũng rất đáng giận, làm cho người ta thể tha thứ được. Điền Mật Nhi chỉ vào mũi của , nửa ngày ra lời , nếu đổi lại là người khác nhất định hung hăng cho ta hai bạt tai. Nhưng bao che khuyết điểm cũng là lẽ thường, là máu mủ ruột già ràng làm ra chuyện thể tha thứ nhưng đáy lòng cũng tự động cho giảm bớt nửa tội cho của mình.

      "Vậy định làm như thế nào! Đừng có với em là tiếp tục như vậy, được hay được cũng phải cho ý kiến! Nếu phải là trai của em, người đàn ông dám chịu trách nhiệm như vậy em tát cho mấy cái!" Điền Mật Nhi chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nghĩ rằng Điền Dã rốt cuộc trong thời gian dài trưởng thành hơn, như thế nào lại trở thành người có tính tình đà điểu như thế.

      Điền Dã cầm cốc cúi đầu nhấp ngụm trà, thầm : " cũng biết, chỉ biết rằng muốn làm cho ấy tổn thương."

      "Nhưng bây giờanh tổn thương ấy rồi! ấy là người phóng khoáng tiêu sái nhưng vẫn cố chấp ở chỗ này làm công việc như vậy, nghĩ trong lòng ấy có thể hiểu ."

      Triệu Phương Nghị ngồi ở bên nghe, vì tuổi lớn hơn chút nên tính tình và suy nghĩ cũng chín chắn hơn, hình nhưnhìn cũng hiểu chút vấn đề ở trong đó.

      Điền Mật Nhi lại hỏi Điền Dã: " có cẩn thận nghĩ tới tại sao lại sợ ấy bị tổn thương, bị khó chịu, hay ra là rất quan tâm tới ấy hay ! Vậy muốn lấy người thương là Lý Kiều Dương sống cả đời hay là nguyện ý cưới người lòng , nhưng lại khiến cho Lý Kiều Dương đau lòng khổ sở, tinh thần chán nản."

      Điền Dã vừa nghe liền vội : " muốn để cho ấy khổ sở."

      "Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Cũng nghĩ tới việc kết hôn với ấy."

      "Nào có chuyện vẹn toàn cả đôi bên như vậy, đừng có chút tiền biết họ của mình là gì, nếu bây giờ ở trong thôn đào đất, cuối cùng còn phải là tìm co nông thôn lấy làm vợ, chẳng lẽ đó chính là người mà sao! Còn phải tại tầm mắt mở rộng, lo lắng cũng đủ rồi, tâm cũng lớn lên theo! Ạnh à, người bao giờ hiểu biết được đủ cả, thành công rồi phải biết nhớ ơn, thể ở cùng người mình tất nhiên là đáng buồn, có thể tìm được người mình đời này hạnh phúc rồi. xác định rằng nhất định có thể tìm được nửa kia mà muốn nhìn người luôn ở bên cạnh bây giờ! Chân tình cùng giả vờ, rốt cuộc bên nào khinh bên nào trọng! nên bị mặt ngoàisáng rỡ làm mờ mắt."

      Điền Dã nửa ngày cũng , cũng biết việc làm cho tâm của người chợt thay đổi nhận thức so với trước kia phải là chuyện dễ dàng. đem lợi hại phân tích ràng cho , tại phải nhìn có hiểu cái gì gọi là bỏ được hay , còn có lương tâm hay .

      Triệu Phương Nghị cũng : " người đàn ông sống đời này cái đầu tiên phải có chính là trách nhiệm và gánh vác. Chỉ lo bản thân có chịu được hay , nếu để người thân của mình đau lòng khổ sở, vậy xứng với làm đàn ông rồi. phải thấy được vấn đề và cách giải quyết vấn đề mới được."

      Điền Mật Nhi buộc Điền Dã thể lòng mình, dù sao đây cũng chính là chuyện của , vấn đề mấu chốt phải do chính quyết định. Đây là vấn đề cả đời của , nếubuộc ra quyết định, về sau hạnh phúc hay bất hạnh cũng khó thoát được oán giận. Từ ngày đó về sau Điền Dã vẫn luôn ở trong nhà máy về nhà, Vương Tứ Nhi cho là con trai xảy ra chuyện gì, liền gọi điện thoại cho con để trở lại xem trai thế nào, đứa này trong đầu có chuyện buồn bực cũng với ai câu.

      Điền Mật Nhi bảo mẹ mình đừng lo lắng, mấy ngày nữa là tốt thôi, ra trong lòng cũng lo lắng, lòng hi vọng mình và Lý Kiều Dương có thể có kết quả, nếu bên là trai, bên là bạn tốt về sau cũng có cách nào đối mặt với bất kỳ bên nào. Bọn họ lúc gần , Lý Kiều Dương tới tiến , người vẫn bình thường có tim có phổi mà lại hành động như vậy, khiến lòng của Điền Mật Nhi rất hồi hộp.

      Lý Kiều Dương mỉm cười hỏi: "Nghĩ gì thế, nhìn như có ai thiếu nợ cậu vậy, mặt cũng sắp thành bánh bao rồi."

      Điền Mật Nhi sợ vạch trần nỗi đau của ấy, mặc kệ ấy cố ý giấu giếm hay có khả năng bị Điền Dã cự tuyệt đều mở miệng được.

      Ai biết được Lý Kiều Dương lại sâu kín : "Điền Dã muốn cùng mình tìm hiểu thử xem sao!"

      Điền Mật Nhi kinh ngạc, cũng cảm thấy rốt cuộc nhìn lầm Điền Dã, mặc kệ như thế nào, trong lòng vẫn giữ được cái chất phác mạnh hơn trách nhiệm của người tốt.

      " ấy bây giờ chỉ xem mình như em , nhưng vẫn muốn cho nhau cơ hội, nếu đến tuổi kết hôn mà mình thay đổi tâm ý ấy lấy mình." Lý Kiều Dương bây giờ nhìn ra vui mừng, cũng nhìn ra khổ sở,Điền Mật Nhi cũng hiểu rõrốt cuộc là ấy nghĩ cái gì.

      giống như cũng nhìn thấu được tâm tư của , Lý Kiều Dương vui mừng : "Mình rất vui mừng! lâu như vậy, mệt mỏi đến mức sắp buông tay rồi, ngờ nhận được kết quả tốt như vậy! ra mình sớm biết được suy nghĩ của ấy, chỉ là cam lòng cũng muốn chết tâm mà thôi, chứng minh mình kiên trì là rất đúng đắn! cần lo lắng cho mình, ấy khẳng định cũng mình thôi, mình đối với bản thân rất có lòng tin! Vẫn giống như trước đây, cố gắng hết sức!"

      Điền Mật Nhi nhìn vẻ mặt ấy quật cường như vậy kìm được chảy nước mắt, nha đầu ngốc này, là làm cho người ta đau lòng.

      "Đúng vậy, Điền Dã tính là cái gì, làm sao mà là đối thủ của Lý đại *****, quả là dễ như trở bàn tay. Chỉ là nếu như về sau cậu thích ấy nữa hãy với mình, ***** khác thiếu, tài tử phong lưu có rất nhiều đến lúc đó giới thiệu cho cậu người tốt hơn."

      "Ha ha, về sau Điền Dã thảm rồi, phía trước bị vây phía sau còn châm lửa, sớm muộn gì mà rơi vào trong túi của mình!" Lý Kiều Dương lại khôi phục lại tự tin kiêu ngạo thường ngày của mình.

      Lúc trở về với Triệu Phương Nghị chuyện này, Điền Mật Nhi có chút lo lắng, sợ bên lạnh bên nóng, nếu chỉ mình Lý Kiều Dương bỏ ra đủ để duy trì tình cảm của hai người.

      Triệu Phương Nghị liền cứ quan tâm thái quá, nếu Điền Dã chút ý định cũng có, làm sao có thể để Lý Kiều Dương ở bên cạnh nhiều năm như vậy. Lý kiều dương từ trước đến giờ quen bá đạo, Điền Dã sau khi kiếm được tiền cũng có ít người đặt tâm tư lên đó, nhưng tất cả đều bị ấy hoặc ở ngoài sáng hoặc ở trong tối xử lý, còn thỉnh thoảngđi bộ vòng quanh công ty bọn họ, thầm tuyên cáo quyền sở hữu.

      Đổi lại nếu có người ở phương diện sinh hoạt cá nhân của mình bị vung tay múa chân, có thể dễ dàng bỏ qua hay . ra trong tiềm thức của Điền Dã sớm đón nhận Lý Kiều Dương rồi, chỉ là trong lòng còn chưa có nhận thức mà thôi. tại hai người ra, trải qua cọ sát, tin rằng càng ngày càng tốt lên .

      Lại đối với tính khí của Lý Kiều Dương, nếu phải lòng bao dung có mấy người chịu được. Đối với người ấy thích có thể đào tim móc phổi ra cho, nhưng họa gây ra cũng đủ để cho người ta nhức đầu, có điểm tốt là nha đầu này chưa bao giờ chịu thua thiệt, người ta chưa kịp đánh vào má trái lôi người tar a dữ dội dần cho trận, nếu thả ra ngoài đúng là khiến cho người lo lắng!

      Hai người lui tới tạm thời có đặt ở mặt nổi, dù sao cũng lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, suy tính cũng nhiều hơn chút, muốn chờ có tiến triển mới thông báo cho người trong nhà. Tránh cho ngày sau bởi vì chuyện của bọn trẻ mà các trưởng bối của ba nhà trở nên lúng túng. ra hai người bọn họ , mọi người trong lòng cũng đều biết, xác định Lý Kiều Dương tựa như hoa hướng dương chỉ đón ánh mặt trời, ai có thể có ảnh hưởng lớn đối với được, trừ Điền Dã ra còn ai vào đây nữa.
      Chrislion3012 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39:


      Điền Mật Nhi cũng học đại học năm thứ ba rồi, cũng hai mươi tuổi, gia đình hòa thuận, việc học lại thuận lợi. Các bạn cùng lớp bắt đầu bàn tính đến chuyện sang năm thực tập, trong trường học lại sớm đưa ra cho cành ô liu, muốn ở lại trường làm trợ giảng. Tinh thông sáu ngoại ngữ, , Pháp, Nhật,Hàn, Nga, Arab, nhưng vẫn cố gắng học tiếng Đức và tiếng Tây Ban Nha để cho đủ tám thứ tiếng, nhân tài như vậy đến chỗ nào cũng đều là vàng khối cả. Hiệp hội ngoại giao cũng hi vọng Điền Mật Nhi gia nhập, trước đây bọn họ vẫn phải kiêm luôn chức nên rất cần phiên dịch cho các hội nghị du lịch . Nhưng việc làm phiên dịch thường trú lại chưa từng cân nhắc qua, mặc kệ nhiều lời mời gọi, vẫn luôn hi vọng đời này có công việc ổn định. Doanh nghiệp nhà nướcc so với doanh nghiệp tư nhân vẫn có tình người hơn, làm ở doanh nghiệp nhà nước được làm bố nhưng làm ở doanh nghiệp tư nhân chỉ được làm con thôi, còn làm ở công ty nước ngoài chỉ được xuống đứng hàng cháu. Quay đầu lại tìm công việc ổn định, ngày nghỉ du lịch, lượng công việc cũng lớn khi ra so với bên ngoài còn có thể diện hơn nhiều. Triệu Phương Nghị cũng hi vọng hiếu thắng, mệt mỏi đến thở nổi còn , lại còn chăm lo được cho gia đình. như vậy mặc dù có điểm ích kỷ, nhưng cưới vợ về chính là muốn đặt ở trong nhà, đàn ông ra ngoài chảy mồ hôi, đổ máu thậm chí liều mạng, cũng chỉ mong có người vợ chờ mình ở nhà, sưởi ấm trong phòng chờ chồng mình kiếm tiền về là được. Nếu có thể nấu cho họ bữa cơm nóng hổi, hâm bình rượu nóng, pha bồn nước ấm để tắm rửa càng hạnh phúc hơn nữa.


      Điền Mật Nhi cũng sớm kinh qua những chuyện này cho dù biết đầu rơi máu chảy tuy cũng muốn xông ra tạo mảnh trời riêng cho mình nhưng cam nguyện làm chú gà con dưới đôi cánh của , để che gió che mưa cho mình. Tính ra hai người kết hôn được ba năm, có câu như thế này ba năm đầu nồng thăm – ba năm sau ngứa ngáy tay chân, đoán chừng áp dụng cho quân hôn. Thiếu tá đại nhân mỗi ngày đều cùng đám đàn ông vượt núi băng đèo mò mẫm lăn lộn , theo như lời của đến bắt con thỏ hoang cũng CMN là con đực. Khiến cho càng thêm cảm thấy chua xót đặt hết nhiệt tình lên người , nếu rảnh rỗi, bằng ra ngoài chạy mấy cây số, bảo đảm còn suy nghĩ lung tung nữa. Điền Mật Nhi trợn mắt cái, quân nhân quả rất đáng tin, nhưng cũng là tảng đá thông suốt. Đổi lại hiểu được mong mỏi của phụ nữ phải cảm thấy vui mừng rồi. Đúng là có biện pháp, tại nhà cũng có, xe cũng có, nghiệp cũng có, bụng no lại nghĩ đến XX □, chuyện thường tình của thế gian mà thôi. Nếu núi tới dựa ta, ta liền đảm nhiệm thay chức vụ của núi, ta cũng phải là loại người bụng đói có người mời ăn kêu no rồi mà từ chối, đều là vợ chồng với nhau, nên dè dặt nhiều như vậy. Vào ngày kỉ niệm ba năm kết hôn, Điền Mật Nhi liền đặt chỗ ở nhà hàng Tây, muốnhai vợ chồng có thể lãng mạn chút.


      Bởi vì chịu ảnh hưởng của mẹ mình và bác dâu nên Triệu Phương Nghị đối với phong cách phương Tây cũng hiểu khá , nhưng ngại ăn cơm Tây rườm rà, thể ăn mừng được, nếu thích Đông Lai Thuận hay Toàn Tụ Đức cũng có thể đến các khách sạn Bắc Kinh, phải vất vả lại còn ăn ngon. này mấy chỗ này cũng rất được, hơn nữa so với đồ ăn tây lại ăn ngon hơn, phong cách của nhà hàng cũng rất đẹp! Nhưng cái bọn họ cần phải là ăn cơm mà là muốn tạo khí. Kiên quyết bác bỏ ý kiến của , còn thay chuẩn bị bộ âu phục, áo sơ mi tiêu chuẩn, còn thay chọn đôi khuy măng sét zircon tinh thể. Triệu Phương Nghị cũng tự biết bình thường vợ yêucủa mình vẫn luôn đơn, mặc dù ngoài miệng oán giận, nhưng rốt cuộc vẫn phối hợp. Quân nhân và vận động viên đều là trời sanh vóc người tiêu chuẩn, Triệu Phương Nghị có đôi vai rộng eo hẹp, cao gần mét chín, cao lớn bản lĩnh nên khi mặc âu phục vào đẹp trai bức người. Khiến hai mắt của Điền Mật Nhi tỏa sáng, so với bộ dáng bình thường vẫn giống khỉ chiu từ bùn lên khác biệt mộttrời vực, càng nhìn càng thấy đẹp liền thẳng hướng bổ nhào lên người . Triệu Phương Nghị cũng hả hê, cố nín cười làm bộ trấn định : "Cũng bình thường thôi, mặc cái gì mà lại chẳng như vậy."Điền Mật Nhi cũng vạchtrần , cứ để cho đắc ý . Điền Mật Nhi cũng trở về mặc lại bộ sườn xám lúc bọn họ kết hôn, đeo vào cổ tay vòng ngọc gia truyền của Triệu gia, đeo khuyên tai ngọc thạch nạm vàng, búi tóc lên cao rồi cài vào đó cây trâm bằng sứ. Giống như trở về thời đầu của dân quốc, trở về hôn lễ ngày đó của bọn họ, làm cho người vốn rất kiên nghị như Triệu Phương Nghị nhất thời cũng có chút ngây dại.

      Theo đó lại nhớ đến thời gian hai người ngượng ngùng làm quen, cứ mới như ngày hôm qua vậy mà trong nháy mắt được ba năm rồi."Mấy năm này em phải chịu khổ rồi! Tâm tư của đều đặt vào việc huấn luyện ở đơn vị, có cảm thấy uất ức ?" Điền Mật Nhi nhìn vào gương sửa sang lại dung mạo, Triệu Phương Nghị từ phía sau ôm lấy hông của , cằm đặt lên đầu của giọng hỏi. Điền Mật Nhi mỉm cười, vô cùng hạnh phúc ngọt ngào : "Cócực khổ gì đâu, nhà ai mà giống như vậy! Lý tưởng và khát vọng của em luôn luôn ủng hộ! Chỉ là, đến uất ức chút, liên tục nhớ đến ngày kỉ niệm kết hôn lẫn ngày sinh nhật của em! !" Điền Mật Nhi mang theo chút ít uất ức oán trách, tâm Triệu Phương Nghị đều muốn biến hóa theo rồi.


      Khẽ hôn bên tóc mai của vợ mình, Triệu Phương Nghị giọng nỉ non: " xin lỗi, là sơ sót, phải cố ý, nghĩ tới. cũng phải là người lãng mạn , về sau nếu có nguyện vọng hay cầu gì có thể nhắc nhở , nhất định càng làm càng tốt ." Ha ha, con người sắt đá của chúng ta cũng được những câu dịu dàng như vậy, quả là tiến bộ lớn nhất rồi. Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, Điền Mật Nhi chỉnh lại quần áo cho : "Em bây giờ bắt đầu mong đợi biểu của rồi đấy, cầu của hôm nay là hy vọng ngươi có thể như thân sĩ săn sóc bạn của mình, có vấn đề gì ? !" Triệu Phương Nghị cười ha ha, ánh mắt sắc bén liền bị nhu tình thay thế, nhưng ánh mắt sắc bén kia vẫn còn bắn thẳng đến lòng người. Điền Mật Nhi vỗ trán nghĩ, hai bàn tay đemvẻ mặt của sửa sang lại lần nữa rồi : "Thân ái, hôm nay cầu là thân sĩ phong độ, tươi cười liền miễn." Rốt cuộc cũng là thói quen cũ, đối với câu từ phóng túng thể gật bừa, lại câu quen thuộc: " dễ chuyện!" Điền Mật Nhi chợt nhíu mày, hỏi : "Đây chính là thân sĩ phong độ của sao? Đối với thục nữ thần sắc phải nghiêm nghị!""Cái gì thục nữ với thục nữ, em là vợ của ! Làm thân sĩ cũng thể quản vợ. Thôi, lời này về sau chỉ áp dụng cho những ngày kỷ niệm kết hôn và sinh nhật hoặc là các ngày đặc biệt mới hữu hiệu, nếu em ngày ngày cầu hếch mũi lên mặt, đề phòng nóc nhà cũng bị em xốc lên."


      Có thể đổ thừa chút hay , mới vừa cái rắm lớn liền đổi ý rồi, Điền Mật Nhi giận đến mức dùng giày cao gót hung ác đá vào bắp chân của phát. Nhưng bắp chân của ai đó rất cứng rắn, người ta cảm giác gì cũng có, còn khiến phải cởi giày xem chút xem có phải bị hư rồi . A! ! ! Có thể để cho cút hay ! ! Nhìn thời gian thấy đến giờ, hai người liền lái xe lên đường, tại con người ta vẫn chưa hình thành khái niệm tiêu xài hoang phí, nên người đến những chỗ này ăn cơm phần lớn đều là những người phú cũng là quý, còn có số người ngoại quốc, tới thưởng thức những thức ăn tươi ngon,cònnhững người làm công ăn lương có mấy. Phương thức ăn uống của mọi người với sau này ưu nhã hơn nhiều, rốt cuộc xuất thân từ Quan Nhị Đại nên bàn tay đầy vết chai chuyên cầm súng chơi pháo lợi hại của Triệu Phương Nghị lúc cầm dao nĩa cũng có khuông có dạng.

      Cũng may là dự kiến từ trước nên Điền Mật Nhi ở nhà nấu cho hai đĩa sủi cảo lớn, sớm ăn no vì vậy tại Triệu Phương Nghị hết sức tiêu sái chậm rãi ăn thịt bò bít tết, uống rượu vang đỏ. bữa cơm này vô cùng hoàn mỹ, có tiếng đàn, có rượu đỏ, có người mình , thức ăn ngon, tứ giác vẹn tròn, quả vô cùng phù hợp. Cái được hoàn mỹ duy nhất chính là gặp phải Quách Minh và Vương Vi, nghe hôm nay cũng là ngày bọn họ quen nhau. Hai đôi mặc dù cùng nhau ăn cơm, nhưng lúc về phải qua chào hỏi chút, cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy về mặt đối nhân xử thế bắt buộc phải như vâyk."Chị Vương, bọn em cũng muốn trở về nhà, có muốn cùng ?!" "Cũng được, tiết kiệm được tiền thuê xe rồi, hai người lái xe tới đây à? !" Đầu năm nay việc thuê xe với các gia đình bình thường còn thuộc về tiêu phí xa xỉ, Vương Vi mặc dù có xe của mình, nhưng có thể gọi xe bên ngoài. Về tiền bạc ta cũng thiếu, chỉ là đối với người đàn ông Triệu Phương Nghị này tương đối hiếu kỳ, nhớ lúc đầu gặp mặt ở xe lửa hình như người bên cạnh Điền Mật Nhi chính là người này, sau này lại nghe được những câu kia của Lý Như lại càng thêm hiếu kỳ. Nhớ lúc đó Điền Mật Nhi ta là chồng của ấy, vậy tại sao hai vợ chồng lại ở cùng nhau, lại còn có phụ nữ tìm tới cửa những lời kia. Điền Mật Nhi còn trẻ như vậy mà có nhà, có xe, lại còn luôn mình ra ra vào vào, dĩ nhiên làm cho người ta tưởng tượng vô hạn rồi. Hai người bọn họ lại quen thuộc đến mức chuyện kiêng kỵ gì, vừa đúng hôm nay có cơ hội, đương nhiên là muốn tìm hiểu ngọn ngành rồi.


      Triệu Phương Nghị lái xe, Điền Mật Nhi ngồi ở ghế lái phụ, hai vợ chồng Vương Vi và Quách Minh ngồi ở phía sau, chỉ chốc lát sau đến nhà rồi. Vương Vi lôi kéo bọn họ vào trong nhà ngồi chút, Điền Mật Nhi phân vân muốn đến nhà ấy, chỉ đành phải mời ấy đến nhà mình ngồi chút, Vương Vi dĩ nhiên là sảng khoái đồng ý rồi. Quách Minh đối với đàn em Điền Mật Nhi này cũng rất thân thiết, mặc dù ta dạy khoa của bọn họ, nhưng cũng có nghe thấy bàn tán về Điền Mật Nhi, thông minh xinh đẹp luôn dễ dàng trở thành trung tâm bình luận của mọi người. Hơn nữa nghe trường học cũng có ý định muốn ở lại trường, về sau chính là đồng nghiệp rồi, hai nhà lại còn ở rất gần, xemcách chuyện của hai vợ chồng bọn họ cũng phải là người thô tục, kết giao chỉ có ích chứ có hại.


      Dù sao cách nhau cũng gần, điền Mật Nhi về nhà trước thay quần áo rồi bổ quả trong tủ lạnh sau đó pha trà thơm đãi khách. Triệu Phương Nghị cũng theo khẩu vị của Triệu gia, phải uống ca trà đậm, uống quen trà ướp hương hoa, nó làm mất vị ngon của trà. Trà này là vị phu nhân người Pháp tới đây du lịch tặng , mùi vị đặc biệt thơm, uống xong lưu lại mùi thơm trong miệng rất lâu, Vương Vi uống hớp liền khen là trà ngon. Quách Minh gì, nhìn ra được ta xuất thân trong gia đình bình thường, đối với việc thưởng trà cũng quan tâm lắm.


      Đàn ông ngồi với nhau có rất nhiều đề tài để , hai người bàn chút về thời , lại đến gần đây các sinh viên ở thủ đô cũng rất hăng hái biểu tình.


      ít người thầm tổ chức **, rất nhiều thành phần cũng có cả giáo viêntham dự trong đó.


      Chuyện này Điền Mật Nhi cũng biết, coi như từ khi lập quốc tới nay việc này gây chấn độngxôn xao trong giới học sinh ** rồi, zfbl**, thủ lĩnh cũng cùng huyên náo vui mừng trong giới học sinh đều để lại hồ sơ **. Trước ở trường học cũng hay để ý, bình thường cũng tham gia vào, đoán chừng người ta cũng tỉn nên căn bản mời tham gia. Vì chuyện này ông cụ Triệu còn cố ý gọi trở về, là gia đình quân nhân, nhất định phải đề cao giác ngộ. Chỉ là nghe từ lời của Quách Minh hình như cũng có tham gia cổ vũ kích động cho phong trào ** này, căn cứ vàođạo nghĩa, uyển chuyển khuyên mấy câu. Triệu Phương Nghị thân là quân nhân, dĩ nhiên cũng tán thành loại hình làm tổn hại đến đoàn kết giữa quốc gia và nhân dân này nên liền dẹp yên chuyện tình với những lời lẽ nghiêm khắc sắc bén.

      hài lòng nên cũng mất hứng tán gẫu, Vương Vi so với Quách Minh nhìn xa hơn, cũng tán thành ý tưởng củaQuách Minh , nhưng hai người dù sao cũng là vợ chồng, thể ở trước mặt người khác làm xấu mặt mũi của chồng mình nên vội vàng chuyển đề tài, chuyện này chờ sau khi về nhà mới hỏi chồng mình cho ràng. Vương Vi liền hỏi việc học của Điền Mật Nhi gần đây như thế nào, chuyện thực tập có cần giúp tay hay , sau đó lại hỏi Triệu Phương Nghị làm nghề gì, sao bình thường cũng mấy khi gặp mặt.


      Lời này, nếu bình thường căn bản chưa thấy qua bao giờ, bình thường nghỉ phép nếu phải về với cha mẹ chồngthì chính là ở lại nhà ở trong đơn vị." ấy là quân nhân, ngày nghỉ rất ít, bình thường đều là tôi đến thăm ấy." "À! trách được! Nhưng mà bây giờ phúc lợi của quân nhân tốt như vậy sao? Tôi thấy cũng đổi xe hai lần rồi." Trước đây Điền Mật Nhi con Jetta, nhưng từ khi Điền Dã kiếm được lợi nhuận đổi xe kia sang con Nissan cho . Xe này thích hợp với phụ nữ hơn, chân ga thắng xe cùng tay lái linh hoạt hơn dễ dàng điều khiển hơn, hơn nữa kiểu dáng của xe này cũng đẹp mắt hơn chiếc xe ban đầu mua thanh lý . Vương Vi cũng sửng sốt, phải ấy xuất thân từnông thôn sao? ! ra là gia thế cũng tồi! Xem ra những lời đồn đãi kia là bắn tên đến đích rồi.
      Chrislion3012 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 40


      Chính phủ đối với phong trào biểu tình của giới học sinh, sinh viên vô cùng quan tâm, những phần tử nòng cốt phải nghiêm khắc trừng trị, Quách Minh có thể nghe lời của Vương Vi nên giai đoạn sau tham gia vào phong trào của bọn họ nữa. Nhưng khi bị bắtrồi thẩm tra, dính líu đến rất nhiều người, khai ra hai, hai lại khai ra bốn, rốt cuộc cũng bị lộ ra ngoài. Quách Minh là đảng viên, lại vừa là giảng viên đại học, viết nhơ chính trị lớn như vậy cũng đủ cho ta ngẩng đầu lên được rồi.

      Tuy nhà của Vương Vi lợi hại, nhưng với như đóng đinh ván này nhà bọn họ cũng còn biện pháp mở mắt mò giúp đỡ lật lại bản án, hai người cách gì cũng đều thử nhưng đều thất bại, còn tới tìm cả Điền Mật Nhi hỏi có biện pháp nào hay .

      Đúng là ăn thấy thịt lại còn phải nhọc thân lo lắng cho người khác, Triệu Phương Nghị chỉ là đại đội trưởng nho , là có năng lực giúp tay. Hai người họ cũng chỉ là ôm thử hy vọng hỏi chút, mặc dù thất vọng nhưng có oán giận.

      Bởi vì chuyện này mà thiếu người vô tội bị dính líu vào đó, có lớp học hầu như tất cả mọi thành viên đều tham gia biểu tình, chỉ có hai đến ba người mà thôi, những người bị liên đới đều đuổi học, năm đó để có đạt được bằng tốt nghiệp các sinh viên đều phải qua kiểm tra xác định có vấn đề gì liên quan đến chính trị mới được cấp bằng.

      Ban đầu có mấy người trong kí túc xá cũng bị dính líu đến, mặc kệ là sống tốt hay tốt với nhau nhưng đều là bạn học chung lớp, phải có nghĩa vụ đến gõ chuông báo độngcho bọn họ. bóng gió cảnh cáo phen, Tống Kha luôn có quan hệ tốt với Điền Mật Nhi, đối với lời thấy rất tin tưởng. Hai người còn lại, người có ý định ở nơi này, người lại có suy nghĩ muốn câu được con rùa vàng.

      Nhưng đối với Điền Mật Nhi mà việc này cũng có cái tốt, sau khi việc biểu tình trôi qua tất cả các trường đại học đều được nghỉ thời gian, hiếm có khi có được những ngày thanh nhàn như vậy. Quân khu của Triệu Phương Nghị chuẩn bị tổ chức đại hội tỷ võ, nên quyết định cấm trại ba tháng để huấn luyện, ở thủ đô cũng có việc gì làm liền mua vé quay về nhà.

      Mặc dù tại cha mẹ của cũng có nhà ở thành phố nhưng dù sao cũng là con gả ra ngoài, coi như có được nghỉ cũng phải trở về chăm sóc cha mẹ chồng. Rất may là lúc này Triệu Phương Mỹ lại trở về dưỡng thai, kết hôn mấy năm dễ dàng mang thai được, tại ta tràn đầy niềm tin, cảm thấy việc nhìn bà mẹ chồng bị tức giận đâu, nên trở về nhà mẹ đẻ để tiện mọi bề.

      Tính khí của Triệu Phương Mỹ vốn tốt, sau khi mang thai đối với ai cũng vênh mặt hất hàm sai khiến, lát lại than Triệu Tử Hiên có trở về cùng với mình, lát lại dì giúp việc nấu cơm ăn ngon. Khi Điền Mật Nhi trở lại, có người nấu nướng đồăn ngon rất hợp khẩu vị nên liền coi như bảo mẫu mà sai bảo.

      Rốt cuộc cũng là con ruột của mình, ai mà đau lòng, bà Phương Di cũng khuyên Điền Mật Nhi đừng chấp nhặt với em chồng làm gì, tình huống của em nó bây giờ rất đặc biệt.

      Vốn còn muốn về nhà chồng ở hai ngày sau đó trở về thăm cha mẹ nhưng bây giờ lại bị giữ lại để phục vụ em chồng, chuyện gì xảy ra hả trời. Đều là người trong nhà, nếu phục vụ vậy coi như là trở mặt rồi, Lý Kiều Dương bảo cứ mặc kệ, trực tiếp về nhà mẹ đẻ là được, ra cũng nghĩ đến việc này nhưng ở giữa còn có TriệuPhương Nghị, còn có các bậc trưởng bối nữa, mỗi nhà nhà nào mà chẳng có hũ mắm thối.

      Cơm tối, bảy đĩa tám bát, điều là những món mà Triệu Phương Mỹ cầu, lại thêm các loại đồ ăn dinh dường mà bà Phương Di muốn bồi bổ cho con nữa.

      Điền Mật Nhi vừa mới bê ra đĩa cua, Triệu Phương Mỹ ngồi xuống ăn trước, bàPhương Di ngồi ở bên cạnh gắp thức ăn cho con . Điền Mật Nhi liền mời Triệu Quốc Đống: "Cha, mau tới nếm thử con cua này! Buổi trưa Kiều Dương mới mang tới, tháng này là mùa cua nên rất mập."

      Vừa đem con cua đặt lên bàn, Triệu Phương Mỹ liền thét lên: "Chị phải biết tôi mang thai sao! thể ăn cua hay sao! Đầu óc chị nghĩ cái gì vậy!"

      Triệu Quốc Đống thấy con mình lời này quá đáng nên đặt đũa xuống, : "Conkhông ăn được nên cho người khác ăn hay sao! Nhiều đồ như vậy còn sợ ăn đủ à."

      Triệu Phương Mỹ liền cậy mạnh đạo lý, thèm để ý : "Con nhìn thấy khó chịu! Ngửi liền thấy ghê tởm rồi."

      Phương Di vừa nghe thấy con mình buồn nôn liền bảo Điền Mật Nhi đem món cua bê xuống, trước đây bị nôn nghén suốt hai tháng, hai ngày nay vừa ngừng chút nên cũng mong lặp lại lần nữa. Nhìn con ngày nào cũng nôn nghén rất khổ sở nhìn thôi thấy rất đau lòng rồi.

      Điền Mật Nhi tức nghẹn đầy trong lồng ngực, đến phòng bếp lấy túi đem tất cả cua cho vào, cơm cũng ăn, cầm chìa khóa xe định . Có thể nhận ra con mình quả quá mức, bà Phương Di vội ngăn lại: "Con xem cơm đềuđã nấu xong rồi còn muốn đâu nữa!"

      Điền Mật Nhi giận cáu chỉ bình thản : "Con mang cái này cho mẹ của con, bọn họ ăn thấy buồn nôn.

      "Em con phải có ý đó đâu, nó bây giờ phải trong tình huống đặc biệt hay sao con hãy thông cảm cho nó chút." Phương Di .

      Điền Mật Nhi phải muốn so đo, nếu nhất định hỏi bà chút rốt cuộc là mang thai hay còn thêm bệnh thiếu não nữa.

      "Mẹ, con sao, cua để lạnh ăn ngon, nghĩ vậy nên mới vội vàng mang , mọi người cứ ăn cơm thôi."

      Phương Di sao có thể nhìn ra là con dâu tức giận, thôi về nhà mẹ đẻcũng tốt, tránh cho hai đứa ở gần lại xíchmích, Triệu Phương Mỹ bây giờ hơi đặc biệt, bác sĩ nó có dấu hiệu sinh non nên thể tức giận được.

      Hai người cũng tính toán dàn xếp ổn thỏa rồi, nhưng lúc này Triệu Phương Mỹ lại lạnh lùng thốt ra câu, khiến cơn tức lại bùng lên.

      "Đồ mang về nhà chồng rồi lại còn mang sang nhà mẹ đẻ, cũng chỉ có dân quê mới có thể làm được chuyện này! Tôi rồi, mặc kệ bây giờ nhìn vào có hơn trước bao nhiêu chăng nữa, nhưng suy nghĩ nhà quê ngấm từ trong xương vĩnh viễn cũng đổi được!"

      Điền Mật Nhi cười cười, hất tay bà Phương Di cố lôi kéo mình, mặc kệ ánh mắt ra hiệu của mẹ chồng, liền : "Phiền Triệu Nhị ***** ngài nhìn lại sổ tam đại của nhà mình xem, xem xem tổ tông nhà ngài cao quý cỡ nào, còn phải xuất thân từ bần nông hay sao. Huống chi đây là đồ của chị dâu tương lai của tôi cho, tôi quý ai mời người ấy ăn, nhưng đối với Bạch nhãn lang (Người luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt) giờ được ăn đâu!"

      Nhớ ngày đó Triệu ông cụ cha mẹ, còn thiếu nước phải ăn xin ngoài đường mà thôi, nếu phải có quân đội chứa chấp ông chừng đầu thai mấy lần rồi cũng nên.

      "Chị ai là Bạch nhãn lang!" Triệu Phương Mỹ dùng sức đặt bát đũa xuống, tay chống hông, tay chỉ vào mặt hỏi.

      "Bạch Nhãn Lang hỏi ai?" Điền Mật Nhi giống như nghe hiểu liền hỏi lại!

      "Bạch Nhãn Lang hỏi chị đấy!"

      Vừa xong, Triệu Phương Mỹ mới nhận ra là mình lỡ miệng, Điền Mật Nhi giễu cợt cười tiếng, : "Chính hiểu là tốt rồi." xong giơ túi cua lên xoay người , cho dù có tức giận cũng phải nhớ mang , thể cho người khác chiếm tiện nghi được.

      Mới ra cửa, liền nghe thấy bên trong nhà bếp đùng đùng đoàng đoàng, còn có tiếng rống giận của cha chồng của nữa.

      "Quay về nhà chuyện gì cũng can thiệp vào đến gà chó trong nhà cũng yên , ngày mai nhanh chóng cút cho ta, trở về nhà của mày mà khinh thường người khác!"

      Điền Mật Nhi nghe xong cười cười, tính sổ sau, nếu sớm được dạy dỗ tính tình của ta cũng trở nên náo loạn như thế. Con mình đẻ ra ai mà chẳng thương, điều này có thể hiểu được, nhưng con của nhà người khác cũng là con, nể mặt mũi của ta vốn là họ hàng thân thích nên cố gắng phục vụ mấy ngày cũng kể làm gì, nhưng cũng đừng cầm dao chĩa vào người khác như vậy. Đổi lại nếu là người ngoài đối với ta như vậy, còn phải cảm tạtừ lâu rồi, lại còn giữ bổn phận của mình. Có phải quá mức hoà nhã với bọn họ rồi hay , làm cho người ta cảm thấy là người dễ bắt nạt!

      Điền Mật Nhi mang cua về nhà mẹ đẻ, mọi người nhìn vào đều có thấy xảy ra chuyện rồi, Vương Tứ Nhi hỏi thăm nhưng Điền Mật Nhi có việc gì.

      " có chuyện gì mà lúc này lại xách cua trở về đây! Kiều Dương phải mới mang đến nhà con sao?" Muốn lừa gạt ai chứ, Lý Kiều Dương đối với lễnghĩa cho tới bây giờ vẫn rất chu đáo, chỗ cua này nhà nào cũng đều có, về phần con bà lại xách trở lại nhà mẹ để chắc chắn là có chuyện rồi. Lại coi như có, nhà ai cũng thiếu đồ để ăn, con bao giờ làm chuyện như vậy.

      Trở về nhà mình, Điền Mật Nhi cũng giả bộ nữa, muốn gì muốn làm gì cũng suy tính nhiều, vội vàng : "Mang về cho mẹ mẹ cứ ăn , nhiều như vậy có làm sao. Cho bản thân mình ăn còn tốt hơn là cho Bạch nhãn lang ăn, cho người như vậy ăn có khác gì cho chó ăn chứ, cho ăn lại còn biết phải trái ."

      Lúc này nghĩ đến lại thấy tức giận, ngay cả Vương Tứ Nhi nghe xong cũng cảm thấy rất quá đáng, liền bảo kể đầu đuôi.

      " biết là con trách ai, lời khó nghe mẹ , nhưng nghiệt từ miệng mình mà ra, chỉ là người làm trời nhìn, chúng ta làm đúng bổn phận là tốt rồi." Người có tuổi, cũng sâu xa hơn. Cảm giác ngẩng đầu ba thước có thần minh, bất quá chuyện như vậy cũng tốt, vẫn chưa giở thủ đoạn gian ác ra. Hai vợ chồng Vương Tứ Nhi vốn là người thà lương thiện, tại giống như hai lão phật gia, bạn bè thân thích hay nhân viên, hàng xóm đều bọn họ rất tốt. Bình thường nếu là có chuyện hơi lớn hoặc chuyện cũng đều tìm bọn họ để làm người hoà giải.

      "Ừhm." ra mấy câu như vậy ra trong lòng cũng còn tức giận như vừa rồi nữa, lại trải qua chết sống lại nên Điền Mật Nhi cũng tin tưởng vào lời dạy của đức Phật, mặc dù tín đến mức thành kính ăn chay niệm Phật vào mồng và ngày rằm, nhưng cũng luôn cố hết khả năng của mình làm chút chuyện tốt, việc thiện. ra nếu đổi thành người ngoài, nhiều lắm cũng chỉ cười tiếng rồi bỏ qua, nhưng Triệu Phương Mỹ và Triệu Phương Nghị là em ruột, em có khác gì tay với chân đâu . Nếu là người bình thường cũng liền kéo đến rồi, Triệu Phương Nghị còn phát triển trong quân đội, nếu em trong nhà được hòa thuận đối với con đường quan lộ của cũng tốt chút nào.

      Hơn nữa đừng nhìn Triệu Phương Nghị đối với người nào cũng thản nhiên, ra trong lòng tương đối bảo vệ người thân, thế nào đều được, nhưng người khác nếu muốn khi dễ người thân của có cửa đâu. thầm bên gối đối với cũng vô dụng, đây chính là ý chí sắt thép của thiếu tá đại nhân, thế nên phải từ từ thấm dần vào tư tưởng của mới được. Lần trước phải liền đứng ở bên phía của hay sao! Người ta như thế nào cũng thèm để ý, chủ yếu nhất là Triệu Phương Nghị nghĩ như thế nào.

      "Vậy mấy ngày nay con trở về bên đó nữa à?"

      Nếu như vậy nhà người ta lại càng nghĩ muốn yên phận, lại muốn phục vụ Triệu Phương Mỹ nên tìm lý do để , dễ ra sao có thể trở về được.

      "Hai ngày nữa rồi hãy , tại con phải trở về để bị chọc giận đâu."

      Đoán là con giận nhà chồng. tại con trai có tiền đồ, Vương Tứ Nhi cảm thấy khuyến khích cũng đủ rồi, đối với Triệu gia mặc dù vẫn kính trọng, nhưng chuyện liên quan đến con cũng muốn nhẫn nhịn nữa. Nếu ngay cả nhà mẹ cũng cho chỗ dựa, ở nhà chồng càng địa vị gì.

      " Lôi Lôi nhà dì Ba ngày mai xem mắt, dì con gọi điện cho mẹ muốn chúng ta trở về, vừa đúng con ở đâu, cùng nhau trở về xem chút . lâu cũng trở về thăm họ hàng thân thích rồi, đừng để cho người ta chúng ta có chút tiền ngay cả lão tổ tông cũng quên rồi."

      Ở nông thôn bình thường xem mắt cũng phải có thân thích tới tham dự, Điền Gia tại muốn người có người muốn tiền có tiền, chính là đại diện vô cùng tốt, có thể khiến cho người có ít mặt mũi với bên kia.

      Lúc trở lại Điền Mật Nhi cũng mang về ít đặc sản của thủ đô, vốn định đưa cho ba mẹ để khi nào trở về làng mang biếu họ hàng, vừa đúng tại cũng có chuyện gì, trở về xem chút cũng tốt.
      Chrislion3012 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 41


      Lôi Lôi nhà dì Ba vừa mới tốt nghiệp, nếu so với Điền Mật Nhi ở nông thôn cũngđược coi là có trình độ cao rồi. Bây giờ làm y tá ở trạm y tế, bởi vì được học hànhnên con mắt nhìn tương đối cao, muốn tìm đối tượng có điều kiện đều tốt chút. So vớiĐiền Mật Nhi còn lớn hơn tuổi, đến bây giờvẫn chưa kết hôn, ở nông thôn được coi là lỡ rồi.

      Lúc này người mai mối có giới thiệu cho sinh viên vừa mới tốt nghiệp trở về, cha mẹ vẫn còn làm ở văn phòng của huyện, tiểu tử này cũng tuấn tú lịch , Đỗ Lôi Lôi cảm thấynhiều năm như vậy vẫn ưng người nào, chắc là để đợi mối nhân duyên tốt này.

      Bởi vì nhà trai điều kiện tốt hơn, nên Vương Tam Nhi lúc này mới mời nhà của em mìnhtới để tăng thể diện, đều là thân thích nhà mình, còn là chị em lọt sang xuống nia nên VươngTứ Nhi cũng sảng khoái đồng ý. Điền Dã có thời gian, vốn định cho tài xế đưa cha mẹ vềnhưng đúng lúc này Điền Mật Nhi trở lại nên đảm nhiệm thay vị trí lái xe về quê.

      Hai vị trưởng bối ăn mặc rất nghiêm chỉnh, Điền Mật Nhi chỉ mặc T shirt với quần jean, thảtóc xuống để mặt mộc trang điểm. Làm người tiếp khách, cũng muốn đoạt danh tiếng, chỉ là danh tiếng của Điền Mật Nhiđã vang xa mười dặm, có muốn khiêm tốn cũngchẳng được. Nhưng thái độ vẫn phải chuẩn mực, tránh bị người ta mình tùy tiện.

      Ba người dậy sớm , bên nhà phải tập hợpđầy đủ trước khi nhà trai đến, bốn chị em gáicủa Vương gia đến rồi, ở trong phòng bếpgiúp tay. Nhiều phụ nữ như vậy, Điền MậtNhi có muốn làm cũng cho nên liền ra chơi với bọn . Điền Mật Nhi mang quà chuẩn bị sẵn cho họ hàng mượn cơ hội này để phân phát, mặc dù hàng năm trở lại,nhưng Điền Mật Nhi đều gửi quà về biếu, nênbọn đối với quý cực kỳ.

      Trong bốn gia đình của chị em nhà Vương TứNhi chỉ còn mỗi Đỗ Lôi Lôi là chưa kết hôn, nên đối với việc hai bên thông gia gặp gỡ nhau cũng rất coi trọng, hơn nữa bên nhà trai mọi điều kiệnđều xuất sắc cả. Kể từ khi Điền Mật Nhi gả vàocho Triệu gia, những chưa lập gia đình ở trong họ đều thầm nhủ trong lòng phải gả cho gia đình điều kiện tốt, đều là thân thích, nhưng nếu so với nhau mà quá kém cũng muốn liên lạc.

      Hai con của hai dì lớn đều gả cho ngườiphú hộ ở trong thôn, Đỗ Lôi Lôi lại nhìn trúng ai, sau đó lại học lên mấy năm, dáng dấp lại xinh đẹp nên muốn gả cho người ở ngoàithôn. Cộng thêm tính tình hoạt bát, rất được lòng của lãnh đạo ở sở y tế, liền thu xếp đốitượng này cho . Hai người vừa gặp cũng hài lòng, sau khi tìm hiểu chút liền quyếtđịnh cho hai bên thông gia gặp nhau.

      Dáng người bên nhà trai cũng tệ, lịch cao lùn nhìn maảnh mai cân xứng, mặt có đeo kính gọng vàng, khóe miệngluôn nhếch lên, lúc nào cũng tươi cười nhìn rấttao nhã lịch . Cha mẹ đều thuộc giới tri thức, nhà ba người bọn họ đều đeo kính cả. Mặc dù nhà của dì Ba là nhà ngói đỏ ba gian vẫn cònmới nhưng dù sao cũng là ở nông thôn, vậy mà người ta cũng rất điềm đạm hề tỏ ra khóchịu.

      Vừa mới gặp mặt, bên phía nhà vô cùng hài lòng, nhưng Điền Mật Nhi có chút khúc mắc ở trong lòng, đối với những người đeo kính vẫn có chút thành kiến. Có câu như thế này: “Lịch hay bại hoại, ai biết được dưới tấm kính kia che dấu cái gì”.

      người kết hôn, khách đến thể ngồi tiếp, vì vậy liền vào trong nhà tiếp chuyện với bên thông gia. Tên bạn trai của Đỗ Lôi Lôi là Dương Dương, mẹ của DươngDương hình như rất có hứng thú với Điền MậtNhi, vừa thấy ngồi vào liền tươi cười chủđộng chuyện với .

      "Đây chính là con của dì Tư phải ?"Mặc dù hỏi Vương Tam Nhi, nhưng trong giọngnói lại rất khẳng định.

      "Xem chút, chị em nhà bà thông gia sinh được toàn những người xinh đẹp thanh tú, dángvẻ của Lôi Lôi cũng đủ để cho tôi thích rồi, nhưng này hình như còn hơn chút."Người ta khen con nhà mình tất cả mọi người ainấy cũng đều khiêm tốn, tuy nhiên hình như có chút lệch chủ đề rồi.

      "Năm ngoái họp ở tỉnh, dì còn phải báo cáovới trưởng phòng Triệu đấy, tại trưởngphòng Triệu có khỏe ? Nghe traicủa cháu muốn xây dựng mô hình nuôi trồng thủy sản ở thôn mình có phải ? Còn muốn đem nhà máy xây tới đây nữa?"

      Lần này tất cả mọi người đều hiểu ra, nóingười ta điều kiện tốt như vậy tại sao lại muốn kết thân với nhà mình, chắc là vì nhắm vào mốiquan hệ này! Nhưng có thể mang lại thể diệncho họ hàng thân thích của mình Điền Mật Nhi cảm thấy chuyện này cũng có gì .Nếu người ta hướng về điểm này, thếnào cũng phải làm đủ tư thái, vì chị Ba tranh thủ thêm chút địa vị ở nhà chồng.

      "Sức khỏe của cha chồng cháu cũng tệ,cảm ơn dì quan tâm, bao giờ về cháu chuyển lời hỏi thăm của dì đến cha cháu! Về chuyện xây dựng nhà máy cháu quả thậtcũng có ý định này, bọn cháu sinh ra và lớn lên ở đây, tại có năng lực, muốn hồi báo quê mình chút."

      chuyện dong dài ngoài đề nên bây giờ liền đến đại , do tay ai thúc đẩy cảm thấy rất có thành tích, phía có người đôi lời cólợi, thăng liền ba cấp chắc cũng khó khăngì. Dương gia có thể đồng ý hôn này, chắc là coi trọng điểm này, nếu con tốt khắp nơi đều có, sao phải tìm con dâu có xuất thân từnông thôn.

      Đỗ Lôi Lôi cảm thấy có chút lúng túng, cảm thấy rớt giá trước mặt chị em họ của mình, mặc dù biết nhờ vào người ta mới có được thểdiện, nhưng thế này là rành rành bị người tagạt ra ngoài việc rồi. Nhưng mọi người ở đó mỗi người có suy nghĩ riêng hề giốngnhau, đều là chị em họ hàng ruột thịt cả, concháu có tiền đồ bậc trưởng bối như họ cũngcảm thấy vinh dự.

      Vương Tam Nhi : "Hai đứa cháu ngoại này từ thông minh, nhìn xem tại tiền đồ vô cùng rộng mở! Điền Dã khu nuôitrồng thủy sản này đều có phần của chúng tôi,hai ngày trước còn mang theo kỹ thuật viên đếnxem thực trạng ở các thôn lân cận, phícông từ thương nó, bây giờ cũngđược nhờ rồi. Sau khi Lôi Lôi nhà chúng tôi kếthôn cũng có ý định để cho nó làm ở chỗ cũ nữa, mà về nhà làm quản lý nhà máy, nhà tôicũng chỉ có con , về sau tất cả đều là của vợ chồng chúng nó chứ còn ai vào đâynữa!"

      Vương Tam Nhi rất phấn khởi hơi, ĐỗLôi Lôi cau mày kêu tiếng ‘ Mẹ ’. là,cũng phải là con ruột của bà, cha mẹ người ta đều ngồi bên cạnh cả, mẹ cần gì phải giương nanh múa vuốt như thế.

      Điền Đại Hà lên tiếng : "Con lớn như vậyrồi, lại còn xấu hổ như vậy."

      Các bậc trưởng bối liền cười ha ha, cũng tra cứu nữa! Tổng thể mà hai bên thông gia gặp nhau lần này hài lòng và vui vẻ, cũng đem chuyện đại bàn bạc ràng, đôi trẻ tuổicũng nên hôn cũng định ngày rấtgần. Ngày hôm sau bên nhà trai đưa sính lễ tới,Đỗ Lôi Lôi liền cầm theo tiền cùng Điền MậtNhi trở về thành phố để mua nhứng thứ cầnthiết cho việc kết hôn. Điền Mật Nhi mang theochị họ vòng vo mấy ngày, lấy thân phận của người từng trải lại ít kinh nghiệm của mình, Đỗ Lôi Lôi trừ bỏ lòng tự ái hơi cao mộtchút, kỳ mọi mặt cũng tệ.

      Đầu tiên là đến Triệu gia chào hỏi, TriệuPhương Mỹ vẫn còn chưa , nhưng cũng bị bà Phương Di đuổi về phòng, tránh cho người ta nhìn thấy chuyện cười. Buổi tối Đỗ Lôi Lôi ở lại Điền gia, bà Phương Di nhân cơ hội này liền hỏi Điền Mật Nhi: "Sauk hi chị họ con về thìquay về đây ở mấy hôm, trường học cũng sắp khai giảng rồi còn gì? ! Trở lại đợi mấy ngày nữamẹ làm cho con mấy món ngon, ở bên ngoàimình cũng vui vẻ gì, xem con cũng gầy đikhông ít rồi này."

      Bà cũng biết chuyện ngày đó cũng tại con của mình, nhưng cũng ngờ Điền Mật Nhilại tức giận như vậy. Vẫn cảm thấy đứa này rất hiểu chuyện rất làm cho người ta hài lòng,lần này lại phất tay áo lên về nhà mẹ đẻ như vậy. Con và con dâu có mâu thuẫn, người làm cha mẹ như bọn họ làm sao lại coi như thấy được, huống chi con trai ở trong quân đội mà em ở nhà lại khi dễ vợ của nó,như thế coi làm sao được.

      Điền Mật Nhi cũng rất biết điều, hơn nữa nên căng thẳng quá liền : "Mấy ngày này con phải giúp chị Lôi Lôi mua đồ, chờ đến khi mua đồ xong con đưa chị ấy về trở lại."

      Phương Di lưu họ lại ăn bữa cơm, TriệuPhương Mỹ lấy cớ thoải mái liền ở trênlầu ăn, Điền Mật Nhi vô cùng mừng rỡ, mong sao ta có thể ở lầu vĩnh viễn ra ngoài để người khác phải tức giận. ĐỗLôi Lôi vừa được ngày, Triệu Phương Nghị liền gọi điện thoại đến trở về, lầnnày cần phải trở về nhà chồng rồi, trực tiếp thu xếp quần áo trở về thủ đô.

      thể cùng con dâu xử lý tốt mâu thuẫn bà Phương Di thấy rất bực mình, lại nghĩ rằng bây giờ Điền Mật Nhi cậy nhà mẹ có của ăn của đế nên có nhiều sức lực hơn rồi. điều nữa làcảm thấy Triệu Phương Mỹ làm cho bà mất thể diện, con gả ra ngoài lại trở lại khi dễ chị dâu, cũng may Điền Mật Nhi phải là người hay buôn chuyện nếu bị người khác nghe được nghĩ nhà mình như thế nào đây. Có lẽ còn nhà bọn họ gia phong tốt, trách được vị hôn thê trước đó muốn cưới, trách được lại phải cướicon dâu ở nông thôn.

      Lời này trước kia phải là có người , nhưng nhìn nhà bọn họ sống càng ngày càng tốt, nên cũng trở thành chuyện lúc trà dư tửu hậu nữa rồi. Triệu Phương Mỹ lại làm ầm ĩ như vậy, khó tránh khỏi có người đứng xemkịch vui rồi kể lung tung .

      Còn nữa biết Điền Mật Nhi trở về có tố cáo với chồng nó hay , đừng xem con trai bà với ai cũng trưng ra bộ mặt đưa đám, ra nó cực kỳ thương vợ. sợ mệt mỏi chính là sợ đói bụng, vừa mua xe lại vừa mua nhà, ai cả đường lối về, ngay cả vợ muốn gây dựng chút nghiệp cũng trởvề điều động cha mẹ.

      Aiz, mặc dù đề cập tới chuyện cưới được vợ liền quên ngay mẹ, nhưng nếu so sánh vợmình và em con trai bà tuyệt đối đứngở phía của vợ mình, huống chi người có lỗi lại làTriệu Phương Mỹ. Hai đứa con đấu tranh với nhau, người làm mẹ như bà cũng thể nghiêng về người nào, vốn muốn khuyên Điền Mật Nhi trở lại để giảng hòa, ai biết được đúnglúc này Đại hội tỷ võ ở đơn vị của con trai lạikết thúc.

      "Bình thường cha mẹ phải khen con dâu mình giỏi giang biết cư xử hay sao, mới phục vụ con được mấy ngày, liền cuốn gói mất rồi."Triệu Phương Mỹ vừa gặm táo vừa , nửa nằm nửa ngồi ở ghế sofa.

      "Người ta mắc mớ gì mà phải phục vụ con!Con là cha hay là mẹ của người ta mà bắt người ta phục vụ này nọ. Điền Mật Nhi nếu phải nhìn mặt mũi của chúng ta sao nó phảilàm! Đừng thấy ai cũng nghĩ người ta nợ con,mẹ là người sinh ra mày nuôi mày cũng khôngcó biện pháp nào."

      Giữa con trai và con , đương nhiên con trai phải quan trọng hơn chút, nó ở trongđơn vị ba tháng về nhà, ăn ngon lại còn huấn luyện gian khổ, chừng đãkhông ra người rồi. Điền Mật Nhi là con dâu củabà, so với việc ở lại để phục vụ em chồng việc trở về chăm sóc chồng mình càng quantrọng hơn.

      Triệu Phương Mỹ liền bĩu môi, tỏ vẻ khôngphục: "Có thể gả được vào nhà mình coi nhưmộ tổ của Điền gia bốc khói xanh rồi ! Khôngnghĩ đến cảm ơn, lại còn muốn bà hay sao!"

      Mộ tổ của Điền gia có bốc khói xanh hay khôngthì ai biết, tuy vậy bà Phương Di cũng bịcon mình làm cho tức điên lên rồi: "Dù muốn cảm ơn cũng đến phần của ! Lại Điền Mật Nhi chăm sóc và chúng tôi mọi mặt đều rất chu đáo, chúng tôi còn muốn cảm tạ đây này. như vậy tráchđược bố chồng, mẹ chồng muốn gặp, nếu phải là của con ruột của tôi ngay cả cửa cũng cho vào đâu! Kiếp trước tôiăn ở thất đức nên kiếp này mới sinh đưa conkhông biết phải trắng đên, biết phân biệt tốt xấu này! Tôi phải nhanhchóng về nhà mà ở hay sao! Có con nhà ai lấy chồng rồi lại còn cứ ở lì nhà mẹ đẻkhông hay , lát nữa gọi điện thoạicho Triệu Tử Hiên đến đón về !"

      Triệu Phương Mỹ ném hột táo vào thùng rác, ta trêu ai ghẹo ai, mà ngay cả cha mẹ ruột cũngkhông muốn nhìn mặt như vậy, đối với người ngoài còn tốt hơn. Cũng cần các ngườiđuổi, ta mới thèm ở liền cầm điện thoại lên cho gọi điện thoại cho chồng mình, khóc lóc rối rít để ta vội vàng tới đón ——

      Điền Mật Nhi về đến nhà Triệu Phương Nghị vẫn còn ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa vang lên liền tỉnh rồi, kinh nghiệm làm lính trinh sát bao nhiêu năm nay vẫn luôn cảnh giác như vậy.

      Điền Mật Nhi vừa vào liền hỏi: " phải ba tháng mới trở về sao? Sao lại trở lại sớm như vậy? Có phải bị thương rồi hay ! !"

      Thấy có điểm khác thường liền phân tích ra điều này, đây chính là thận trọng của quân tẩu cần phải có.

      nhảm, bị thương làm sao cóthể đào ngũ về trước như vậy! Vừa đếncái này liền thấy tức cành hông, CMN, liên tụcba năm trong Đại hội tỷ võ toàn quân đều làngười vô địch, năm nay thế nhưng lại bị mất giá như vậy! Đều tại vết thương cũ ở chân của anhgây ra! Ở thời khắc mấu chốt liền kéo đến! Khilãnh đạo kiểm duyệt toàn quân liền để cho tham gia, cần phải trở về để tu dưỡng.

      Điền Mật Nhi nhìn đập đập vào chân, cũng biết là vết thương cũ lại tái phát, mặc dù lúc ấymảnh đạn được lấy ra ngoài, lúc bình thườngxem ra khác gì người bình thường cả, nhưng vết thương này vẫn gây ra di chứng vềsau. Khi trời u đổ mưa hoặc là sau khi huấn luyện mạnh cũng đau đớn, mấy năm này đều tỉ mỉ điều dưỡng cho nên vẫn có gì đáng ngại. Đoán chừng lúc đó chắc là lại liều mạng rồi, nhìn bước còn vững nhưbị què vậy.

      Liền thở dài, ngồi xổm xuống kéo ống quần của lên, cả đầu gối đều bị sưng lên, đỏ ửng rồi! Điền Mật Nhi đau lòng liền rơi nước mắt, oán giận với : " biết tự quý bản thân mình hay sao! coi người mình làđược làm bằng sắt hay sao! tại người bị tộichính là người nào!? Hàng ngày vẫn có cơm để ăn , vẫn có quần áo để mặc!"

      "Em biết cái gì! Quân đội chỉ có thứ nhất, có thứ hai! Nhưng mà lần này bị lậtthuyền trong mương, bị tân binh đánhthắng. Còn cái gì Trường Giang sóng sau đè sóng trước, làm giận đến mức hận khôngđem cậu ta ném lên bờ cát."

      Điền Mật Nhi xì cái cười vui vẻ, vỗ châncủa cái, nghe kêu “aiz” tiếng.

      " tại cũng biết đau! Chỉ là người ta cũngthật đúng, là người chứ phải là thần!"
      Chrislion3012 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 42



      Điền Mật Nhi liền rửa mặt, sau đó lấy muốitinh, cho vào chảo xào nóng lên rồi bỏ vào túi vải để chườm chân cho . Lại ngồi xoa bóp cho máu lưu thông, bắt ngâm chân vàonước nóng khiến cho Triệu Phương Nghị vôcùng thoải mái phải thốt lên.

      "Aiz! Có thể sống lại rồi, hai ngày nay chỗ xương bánh chè cứ như bị dao cắt vào vậy."

      Đến đại hội tỷ võ toàn quân lần sau biết còn nghị lực để duy trì hay đây!

      "Bị thế này vẫn còn đấy, cái chân này còn bị giày nhiều, bao giờ dùng được nữa chắc mới được tha!"

      Được vinh dự thế nào chưa bàn đến, thân thểmình mới quan trọng nhất, nhưng những ngườiđàn ông nào cũng có tính hiếu thắng tranh đoạt,khi nhiệt huyết bốc lên cũng trông nom để ý đến cái gì nữa rồi. Cuối cùng chịukhổ chịu tội còn phải là bản thân của bọn họ. Nhưng đạo lý này mà theo chân bọn họ bao giờ hiểu được, cho họ khác gì nước đổ lá khoai, khi tâm tình tốt còn có thể vểnh tai lên nghe để ứng phó nhưng khi tâm tình tốt liền trực tiếp là khôngbao giờ ủng hộ công tác của chồng mình cả.

      "Chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đây chính là truyền thống tốt đẹp của quân nhân bọn ,chẳng phải em vẫn luôn mong chồng mình thăngtiến trong công tác hay sao!" Triệu Phương Nghị nhắm mắt lại hưởng thụ, câu có câu khuamôi múa mép với vợ của mình.

      "Em lúc nào cũng chỉ mong được khỏe mạnh mà thôi, nhưng ngược lại luôndùng hết sức sau đó là rước họa vào thân. Emthật rất muốn nhắm mắt làm ngơ, để cho tựsinh tự diệt!" Điền Mật Nhi càng càng tức, lực độ tay cũng lớn dần lên, nhưng với Triệu Phương Nghị lại thấy thoải mái hơnnhiều.

      "Đúng rồi, chỗ đó, mạnh hơn chút nữa. Ha ha! ! Vợ ơi, muốn ăn thịt kho! đói rồi !"

      Rốt cuộc cũng là chồng của mình, tuy ngoàimiệng vậy nhưng cũng nhẫn tâm khắc nghiệt với : "Được rồi, lát nữa em đichợ mua thịt, còn muốn ăn gì nữa !"

      "Còn muốn ăn tương thịt bò, sườn xào chuangọt , nhớ mua thêm hai chai bia nữa! Em nhớ là phải lạnh đấy!"

      Người này đích thị là điển hình của việc hếch mũi lên mặt.

      Điền Mật Nhi dùng mắt hung dữ lườm cái, rồi : "Chân như vậy lại còn khôngquản được cái miệng của mình, những thứ này đều là đồ ăn kích thích, đối với vết thương sẽkhông tốt, rượu và thuốc lá trong thời gian nàytất cả đều cai hết cho em."

      "Vậy uống bia nữa, nhưng thuốc em đừng tịch thu, em muốn nghẹnchết à!"

      Quân nhân đều là những tên quỷ rượu, nếu hai thứ này đều được động vào khôngphải là muốn mạng của sao, thà bị bắn phát còn thấy sảng khoái hơn. Bọn họ làm quân nhân nên phương tiện giải trí cực kỳ eo hẹp,muốn cái miệng này chạm đến những thứ đó rất khó, vì vậy Điền Mật Nhi cũng khôngquản quá nhiều.

      "Lần này có thể ở nhà bao lâu? !" Điền Mật Nhi liền hỏi.

      " biết, lãnh đạo khi nào thương thế tốtlên trở về." Triệu Phương Nghị trả lời vợ.

      Với tình huống của như vậy, mười ngày hay nửa tháng chưa chắc được lưu loát, có thểở nhà nhiều ngày để dưỡng thương coi như là tin tức tốt rồi. Triệu Phương Nghị vẫn nằm ởtrên giường, Điền Mật Nhi liền mang đồ ăn đặtlên bàn trà ở phòng khách, để nằm ghếsofa xem ti vi, sau đó liền ra chợ mua thức ăn.

      Hai người trở về doanh trại, vẫn ở nhà gần trường học, ở nơi này muốn mua đồ gì cũng dễ dàng hơn, chân của Triệu Phương Nghị cònphải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra , mà chỗ họ ở cũng rất gần bệnh viện.

      Thịt bò mua nhiều chút, cắt ít hầm cách thủy, chỗ còn lại cho vào trong tủ lạnh để choTriệu Phương Nghị ăn dần. Lại mua hai cái hộp sọ bò, bảo chủa quán bổ làm đôi lấy tủy bêntrong ra, uống canh xương bò là bổ thân thể nhất. Bởi vì lúc trước mỗi khi về doanh trại côđều đến cửa hàng này mua thịt bò, khi mua là mua ít, nên họ vẫn xem là khách hàng lớn. Hai cục xương này là tặngkhông cho lại còn thêm vào cái pín bò nữa. Triệu Phương Nghị tại rất cần bồi bổ nên cũng từ chối bảo ông chủ cho vào trong túi cho mình.

      Khi nấu món này, Triệu Phương Nghị liếcmắt cái liền nhìn thấy, từ phía sau ngănĐiền Mật Nhi lại mập mờ cười hỏi: "Nhớ nó sao? ! Chỗ ấy bị thương tính là gì??Muốnbồi bổ chỉ sợ em lại phải xin tha đấy!"

      Mặt của Điền Mật Nhi liền đỏ bừng, dáng vẻ cười tà của Triệu Phương Nghị rất hợp với vết sẹo từ má đến sau gáy của , cả người toát ra vẻ đứng đắn. So với dáng vẻ kiên cường chính thường ngày hoàn toàn bất đồng. Có câu rất đúng thế này:
      ”Đàn ông xấu phụ nữ ”. Dángvẻ này của Triệu Phương Nghị so với bìnhthường còn quyến rũ hơn nhiều, khiến Điền Mật Nhi mặt hồng tim đập, cả người cũng mềm nhũn mấy phần.

      mặt vừa thẹn vừa hoảng hốt, lườm cái, để cho cút nhanh lên nhà, đừng ở đây quấy rối nữa.

      Triệu Phương Nghị vốn cũng có ý này, chỉ muốn ra tủ lạnh lấy nước lạnh uống..., nhưng sau khi hai người liếc mắt đưa tình liền khơi lên hăng hái của . Tay phải liền ôm lấy hông của , đem cái mông của Điền Mật Nhi cọ cọ vào chỗ bành trướng của mình.

      Thình lình bị kéo lui về phía sau, Điền Mật Nhi kêu lên tiếng rồi vội vàng vịn vào bệ bếp, lại bị động tác kia của làm cho ý loạn tình mê. Nếu là bình thường Triệu Phương Nghịđã sớm lập tức vác súng ra trận rồi, nhưng chân của chịu được, ở nơi này làm chuyệncó độ khó cao như vậy có vẻ có chút lao lực.

      Điền Mật Nhi vào lúc này cũng tỉnh lại rồi, bấmmột cái lên nhị đệ thành kia của , để cho phải ngừng lại, muốn chân nữa hay sao. Triệu Phương Nghị bị nghẹn liền uống hết bình nước lạnh cho hạ hỏa.

      "Đúng rồi, nhà diện sao lại đổi chủ à?" Ban đầunhà đối diện là của hai vợ chồng Vương Vi, hai ngày trước lúc Triệu Phương Nghị trở về liềnphát nhà đối diện thế nhưng đổi chủ mới rồi.

      Điền Mật Nhi với chuyện lần trước,Quách Minh bởi vì kích động học sinh biểu tình,lại còn thân thiết với thành phần cốt cán củaphong trào này nên bị trường học đình chức điều tra rô. Đoán chừng cũng biết thể phục chức được nên hai người bọn họ mở mộtcông ty thương mại xuất khẩu, thời gian trướccòn gởi thư mời đến tham gia lễ khai trương . Điền Mật Nhi lúc đó lại ở thành phố nên nhờbạn học mua hai lẵng hoa kèm theo tiền mừngđến tặng.

      Quách Minh chỉ là sinh viên tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng trong nước, nếu có phụ nữ phía sau tiếp sức sợ rằng thể tiến xa được, Triệu Phương Nghị đốivới những người dựa vào phụ nữ để thăng tiếnvô cùng chướng mắt.

      Ở nhà điều dưỡng mấy ngày, Điền Mật Nhi ngày ba lần chườm nóng xoa bóp cho , đầu gối cuối cùng bớt sưng. Triệu Phương Nghị ở trong nhà mấy ngày, chịu nổi,ăn xong cơm tối, liền bảo Điền Mật Nhi dìu xuống lầu dạo. Lầu dưới của khu chung cư cũng ở trong khu vực của trường học, qua lại phần lớn đều là học sinh. Mà Điền Mật Nhi ở trong trường học chính lại là người rất nổi tiếng.Hai năm trước còn bị tai tiếng rất hỗn loạn, nếu phải được bao nuôi cũng là bạn của phú hào bí mật.Nhưng kể từ khi Triệu Phương Nghị tới trườnghọc của lời đồn đãi công cũng tựphá rồi, nhiều người chỉ nghe tiếng thấy mặt, lại nghe vị kia là quân nhân, hoa khôi đivới quân nhân, Điền Mật Nhi cao cao tại thượngnhư vậy đúng là quan tâm đến quyền thế?! Đối với đàn ông như vậy sắc mặt cũng khôngcó chút thay đổi, chẳng lẽ vì muốn tăngthêm lợi thế? !

      Điền Mật Nhi dìu Triệu Phương Nghị, rất thậntrọng dè dặt, mặt thể hạnh phúc tìnhyêu ngọt ngào, ràng chính là đangở trong bể tình hạnh phúc. Người bên cạnh caolớn rắn rỏi, bả vai mạnh mẽ vững chãi, đôi mắt lại sắc bén kiên nghị như chim ưng. Mặc dù bước chân có hơi cà nhắc chút, ngườimặc quần áo bình thường nhưng dáng vẻ quảcảm kiên cường khí chất của quân nhân thể che giấu được. Nhìn cái là có thể nhìn ra, nghề nghiệp của người này chính là quân nhân.

      Đoán chừng vị này chính là chàng quân nhân trong truyền thuyết rồi! Cả người rắn rỏikiên nghị rất xứng với Điền giai nhân củabọn họ, tài tử phải với giai nhân, những thứ tình thơ ý hoạ này luôn là giấc mộng trong lòng giới trẻ bọn họ. Coi như phải cũng nênlà công tử cao quý con nhà danh môn mới ôm được mỹ nhân về, tại lại đổi thành quân nhân khiến cho các vị tú tài nhịn được trong lòng bỗng nhiên thấy chua ê ẩm. quân nhân thô kệch thế nhưng lại gặm được bông hoa mẫu đơn quả thực là phí của trời mà.

      Tống kha và Điền Mật Nhi luôn có quan hệkhông tệ, liền trực tiếp tới cửa oán trách ấy quá kín tiếng rồi, ngay cả cũng dấu, chuyệnnày từ trong miệng của người khác biết đuọc. Tuy nhiên cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Triệu thiếu tá đại nhân của chúng ta, ánh mắt lạnh lùng như ngày đông giá rét, nhất thời á khẩu mấtmột lúc.

      "Ừhm . . . . . Điền Mật Nhi có nhà ạ?"Khẳng định là có gõ nhầm cửa, đây là bạn trai của Điền đại mỹ nhân sao? Lờiđồn giống như trong truyền thuyết, quả là nguội lạnh như núi.

      Triệu Phương Nghị hiền hòa gật đầu, lịch mờ vào trong nhà, rồi : " chắc là Tống Kha! Vẫn thường nghe Điền Kật kể về !"

      Tống kha kinh ngạc, ta làm sao biết được!Là thần hay sao .

      " biết tôi? !"

      "Ha ha, biết, chỉ là Điền Mật Nhi người thoải mái hào phóng, nhưng lại thích nhấtgiả bộ thâm trầm chính là ."

      Triệu thiếu tá là ai chứ, xuất thân là lính điều tra, nhìn dấu vết liền có thể tìm ra chân tướng.Lại đến chuyện này, giống như tới chuyện Phật tổ đơn giản đem Tôn Ngộ Khôngnhốt dưới núi Ngũ Hành Sơn, nếu chỉ có thế mà đoán ra quả vũ nhục tríthông minh của .

      Vừa đúng lúc này Điền Mật Nhi cũng từ phòng bếp ghé đầu ra xem chút là ai, Tống Kha thấy tiếng liền nhào tới, : "Tốt quá rồi, thế mà dám ở sau lưng phá hỏng hình ảnh của mình, bây giờ mình bắt được tại trận rồinhé!"

      "Tha cho mình ! Mình là người thành nên láo bao giờ". Điền Mật Nhi liềnxin tha.

      Hai trẻ ở bên cười đùa, Triệu Phương Nghị cũng cảm thấy ánh mắt Điền Mật Nhi kết giao bạn bè tệ, đầu tiên là Lý KiềuDương, sau này là Tống Kha. Từ trung học đến đại học kiếm được hai người bạn tri giao.

      Đúng lúc Điền Mật Nhi vừa hầm xong canh gà nhân sâm, cái này người bình thường uống tốt, phải là người ốm yếu, hay bị thươnggiống như Triệu Phương Nghị mới có thể tiêu hoá được. Múc cho hai người chén to, sau này nghe Tống Kha kể lại sau khi ấy trở về kí túc xá liền bị chảy máu mũi đêm. Chỉ làhiện tại ấy ăn rất ngon lành nhiệt tình, coinhư có chảy máu lít máu ấy tuyệt đối cũng ăn ít hớp nào.

      Sau khi ăn chực bữa cơm, Tống Kha hài lòng cáo từ, trước khi còn ra ám hiệu để ĐiềnMật Nhi tiễn mình. Biết ấy mang trong lòngmột bụng hiếu kỳ, vừa đúng lúc trong tủ lạnhcũng còn đồ uống lạnh và trái cây, TriệuPhương Nghị sợ nóng, những thứ này thể thiếu được. Lấy ít tiền lẻ, rồi hai người khoáctay ra khỏi cửa.

      Vừa ra cửa, Tống kha lập tức tra hỏi: "Thế mà lại học được kim ốc tàng kiều đấy! mau,phát triển đến bước nào rồi, Điền Đại giai nhâncủa khoa ngoại ngữ chúng ta có phải khôngcòn thuần khiết rồi hay !"

      Điền Mật Nhi liền chớp mắt, nghĩ thầm tôi kết hôn nhiều năm như vậy, nếu mà còn thuầnkhiết Triệu thiếu tá phải chính là ĐôngPhương Bất Bại rồi hay sao. Chỉ là mặc dù quan hệ của với Tống Kha lui tới sâu bằngLý Kiều Dương nhưng cũng là người có thể tinđược, vì vậy liền đem chuyện mình sớm kết hôn với ấy.

      Tống Kha nhất thời kinh ngạc rớt cằm, nghe thế nào cũng thấy như chuyện xưa vậy. Chỉ là vừa nghĩ cũng thấy có chuyện như vậy. Từ việc ấy đối với người khác phái luôn khôngthèm liếc mắt, bất kỳ ai xấu cũng đểbụng, từ đó có thể nhìn ra được ấy sớm làhoa có chủ. Đoán chừng nếu là tin tức này bịnhững người ngưỡng mộ Điền Mật Nhi biết, thìkhông biết được có bao nhiêu đàn , đàn em trong trường tan nát hết cõi lòng đây.
      Chrislion3012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :