1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính là người chồng tốt - Tuý Tiểu Tiên (kết thúc) Sắp có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53
      Editor: BAT


      Hai người lên xe về nhà, lúc ngang qua Lý Ký, Điền Mật Nhi thả chậm tốc độ xe nghiêng đầu nhìn quanh, Triệu Phương Nghị tuy uống hơi nhiều nhưng cũng vẫn lưu ý quan sát đường xá.

      hỏi : "Mới vừa rồi ăn chưa no?"

      Điền Mật Nhi thấy có chỗ dừng xe liền đánh tay lái đỗ vào, tắt máy, kéo phanh, cởi dây an toàn ra : "Ăn no, nhưng vẫn còn có chỗ trống để chứa thêm bát mì, coi như bữa ăn khuya thôi."

      Mồ hôi của liền đổ ra như thác. . . Phụ nữ có thai khẩu vị tốt, người như vậy mà sức ăn lớn, Đại lão gia như bây giờ nhìn thấy ăn cơm, tâm cũng run cầm cập, sợ làm vỡ bụng mình. Cơm tối chưa tiêu hết liền ăn bữa khuya, chỉ có thể câu khẩu vị tốt.

      Bình thường Lý Ký đều rất đông, tại cũng qua giờ ăn nên người cũng có nhiều như vậy. Điền Mật Nhi nhìn thực đơn, có chút bối rối biết nên chọn món nào, thịt bò hầm khoai tây cũng muốn ăn, sườn xào tương cũng muốn, xương hầm cũng muốn ăn nữa! !

      "Muốn ăn cứ gọi, còn dư xách về, ba mẹ giờ này chắc cũng chưa ngủ đâu, bọn họ cũng thích ăn những thứ này." Triệu Phương Nghị gọi nhân viên phục vụ mang mấy món mà Điền Mật Nhi muốn ăn lên, lại gọi thêm bình trà đặc nữa.

      Sau khi thức ăn được đưa lên, Điền Mật Nhi tiêu diệt hai miếng sườn, khúc xương ống, bát canh xương, cùng ít thịt bò và khoai tây. Triệu Phương Nghị ở bên nhìn vợ mình ăn uống ngon lành cũng mãnh liệt rót nước trà uống, chợt nhớ tới mới vừa rồi ở bữa tiệc hình như chỉ có uống, có ăn gì cả. Nhịn được cũng gọi thêm bát canh xương, thấy rất thơm liền húp xoàn soạt. Mới vừa rồi bàn kia nhìn rất phong phú, nhưng thực tế vẫn bị đói, nào có miếng thịt lớn như thế này.

      Hai người ăn uống ngon lành, đem đồ ăn còn dư xách về, hề lãng phí. Kể từ khi Điền Mật Nhi tới Triệu gia vẫn giữ thói quen tiết kiệm rồi, canh xương lấy về hãy còn nóng, Điền Mật Nhi lại ăn tiếp hai miếng sườn. Triệu Phương Nghị dám để cho ăn nữa sợ vỡ bụng ra mất.

      Bà Phương Di : "Phụ nữ mang thai đều như vậy, giống như động đáy vậy. Lúc này mới như vậy thấm vào đâu, chờ bụng lớn hơn tí nữa khẩu vị còn tốt hơn, ăn ngon miệng đối với thai nhi tuy tốt nhưng cũng phải chuyên cần vận động, nếu mập quá nhanh đối với cơ thể cũng tốt, qua ba tháng thai yên rồi phải vận động nhiều chút."

      Điền Mật Nhi liền vâng dạ gật đầu, cơ thể của mẹ khỏe mạnh mới tốt cho thai nhi, vì con của mình nhất định có thể làm được.

      Buổi sáng Điền Mật Nhi liền tạo thêm việc để làm, đó là bộ, cũng có thể cùng bà Phương Di chợ mua thức ăn. Đồng nghiệp nhiều năm trước kia đều là hàng xóm cũ, tại cũng vẫn lui tới, lại tụ tập nhau lại cùng nhau nhảy bản, đánh cờ, đánh bài hoặc là làm việc gì đó. Vừa ra khỏi cửa đều là người quen, thấy Điền Mật Nhi ngày ngày đều nhẫn nại chợ cùng với mẹ chồng, ai cũng đều khen.

      Bà Phương Di cũng khen theo, làm mấy bà bạn già kia vô cùng ghen tị, chính bà cũng rốt cuộc cũng cảm thấy hãnh diện ròi, trước kia nghe thấy bọn họ khoe khoang cháu nội mình thế này, đáng ghét ra sao, bướng bỉnh như thế nào, tại bà cũng tìm được cảm giác như vậy rồi.

      "Bác sĩ nghi ngờ mang thai đôi, tôi mới dẫn nó chuyên cần hoạt động nhiều, phơi nắng nhiều vào, đến lúc sinh cũng ít bị đau hơn, mà nó cũng thích cùng với tôi thích mua cái gì , thích ăn cái gì cũng tiện hơn. Con dâu của tôi có nhiều tính tốt, lời người già đều nghe theo , so với con ruột còn thân thiết hơn ấy chứ. giống với thanh niên nay, đều muốn thể chủ ý của mình, cái gì cũng làm ngược với các trưởng bối, còn cái gì là cá tính, chúng ta là những người già cổ hủ quá hạn. Nhớ ngày đó tôi theo đuổi tiến bộ, bọn chúng vẫn còn ở trong bụng mẹ, người Trung Quốc luôn giữ lễ nghĩa, đạo đức, đến thế hệ của bọn nó cũng bị bại hoại theo rồi."

      chút nữa lại đem mâu thuẫn trong nội bộ quần chúng đẩy lên cao rồi, còn đến cả lập trường giáo dục của quốc gia chứ, xuất thân từ cán bộ phải biết giữ kỷ cương trong gia đình của mình. Lại theo đó mà đến việt xây dựng quốc gia, lại đến thể chế giáo dục, Điền Mật Nhi có muốn chen miệng vào cũng lọt, liền coi như mình là người vô hình vậy. Các các bác ở đây sau lưng đều tư cách của tốt như vậy còn có thể nuôi dạy con, hổ tốt nghiệp đại học danh tiếng, giảng viên đại học so với cái đám người trẻ tuổi nôn nôn nóng nóng cả ngày hấp tấp vội vàng kia còn mạnh hơn nhiều.

      số người hàng xóm, biết chút ít tình, liền : "Xem lão Triệu nhà người ta, mới gọi là có phúc, đến già cũng phải quan tâm đến chuyện gì, con trai thăng tiến, con dâu lại hiếu thuận. Nhớ ngày đó con trai của bà từ chiến trường trở về bị thương , còn bị nhà lão Lý thoái hôn nữa. Lúc ấy làm cho lão Triệu buồn thời gian, người cũng gầy ít, nhưng ngoài miệng lại rằng có gì."

      "Nhà Lão Lý ? Nhà Lý Thành Thụy phải ? Nghe thời gian trước mới bị đình chức kiểm tra rồi." bác liền mang tin tức vừa nghe được ra.

      "Cũng phải là nhà của ông ấy! Tổng giám đốc Phú Hải bị ngã ngựa, lão Lý cũng bị dính líu trong đó, cấp rất coi trọng chuyện này, muốn điều tra kỹ đấy. Đúng rồi, mọi người còn nhớ người thanh niên lái xe đưa đón con nhà ông ta chính là ta? Ngày lễ ngày tết đều có xe , xe đến nhà bọn họ biếu đồ, người này chính là tổng giám đốc Phú Hải đấy, nhớ ngày đó chúng ta còn tưởng rằng đó chính là rể hiền nhà lão Lý cơ đấy." hổ làm ở bộ phận tuyên vô cùng thông hiểu các tin tức ở xung quanh.

      "Nhưng tổng giám đốc Phú Hải đó hình như có gia đình rồi, đứa bé cũng còn ! trách được lão Lý có liên quan, đừng cái khác, chỉ bằng việc nhà họ và Phú Hải kia có quan hệ minh bạch nhà bọn họ cũng là đối tượng trọng điểm thẩm tra rồi." Các đồng chí công an đến nhà rồi, năng lực phân tích hình của họ là mạnh.

      Các bác lại bắt đầu thổn thức, ở quan trường, dù là nhầm bước, cũng hãm sâu vào trong vũng bùn đấy.

      "Bây giờ nhìn Triệu gia nhà người ta, như mặt trời ban trưa, đoán chừng Lý gia hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng xanh lè rồi."

      "Mấy năm trước hối hận rồi, tới náo loạn hồi nhưng vẫn phải trở về đấy. Có nhớ con của lão Lý Gia từng ra nước ngoài học hai năm hay , nhưng ra là bỏ trốn cùng với người đàn ông ngoại quốc đấy, bị người ta vất bỏ, lại quay trở về đây. Ban đầu lúc người ta bị thương từ hôn, cũng phải là cao quý gì, người Triệu gia cũng phải là ngồi , sao có thể đón nhận ta chứ. Huống chi lúc ấy Mật Nhi cũng vào cửa rồi, lại rất hiểu chuyện nên hai vợ chồng lão Triệu cũng rất che chở."

      "Ai cưới được con dâu như vậy mà che chở chứ, xem cha mẹ chồng như cha mẹ ruột của mình, nhà mẹ đẻ cũng có thể dựa vào được, bản thân lại ưu tú. Đây chính là Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường, gà đen rồi, chim phượng hoàng lại đến." đám người ồn ào lộn xộn, người này câu, người kia câu.

      Chợt có bác tinh mắt , chỉ tay với bác kia: "Nhìn xem, đó phải là lão Lý sao? đến nhà lão Triệu kia kìa."

      Ông cụ hổ danh xuất thân từ lính trinh sát, sức quan sát phải là bình thường, già rồi mắt cũng mờ nhưng so với nhiều người vẫn còn tinh tường chán. đúng là hai vợ chồng Lý Thành Thụy và Ngụy Kim Linh tới. Hai nhà từ ngày đó vẫn luôn có lui tới, chợt tới cửa viếng thăm, cần đoán, cũng biết là vì chuyện của Phú Hải mà đến.

      Lý Thành Thụy ôm túi lớn đến, vừa mở ra bên trong đều là những xấp tiền, ánh mắt của ông ta rất khẩn thiết, như người chết đuối nhìn thấy bè gỗ, : "Ông à, cầu xin ông cứu mạng! Những thứ này nếu đủ vẫn còn nữa, chỉ cần ông tra cứu, Phú Trường Hải chắc mở miệng khai tôi ra đâu."

      Lời còn nắm chắc như vậy, Triệu Quốc Đống có chút tò mò tại sao lão ta lại quả quyết như vậy, dựa vào cái gì chứ. Bọn chúng là nhóm quan chức tham nhũng nhận hối lộ, đều có chứng cớ xác thực, thế mà còn dám luồn cúi cầu xin.

      Lý Thành Thụy liên tục do dự, sau lại nghĩ đến đây cầu xin người ta giúp tay, phải thể chút thành ý, nên khẽ cắn răng mới lên tiếng: "Lý Như mang thai con của Phú Trường Hải, bác sĩ có thể là con trai! Mà Phú Trường Hải , chỉ cần Lý Như sinh đứa bé này ra, tuyệt đối để em dính vào chuyện này."

      Hóa ra là như vậy , cũng lấy làm lạ, vợ của Phú Trường Hải chỉ sinh được cho hai đứa con , nghe các người tình khác của cũng sinh được con trai. Chỉ là chuyện của Phú Hải bây giờ phải là việc chỉ cần há mồm là có thể thoát khỏi liên quan, sớm biết hôm nay, ban đầu sao còn làm.

      "Cái này ông cứ lấy về, tại chuyện này tôi cũng thể chen tay vào được, phía phái tổ điều tra, đặc biệt phụ trách chuyện của Phú Hải, tôi cũng có tâm cũng vô lực." Triệu Quốc Đống khai tỏ ánh sáng chỉ đường cho ông ta, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

      Lý Thành Thụy vừa nghe, trong mắt liền lóe lên hy vọng, chuyện này nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng biết bên quyết định xử lý rồi. Nhưng mà ngay cả Triệu Quốc Đống cũng thể nhúng tay vào, trong lòng của ông ta cũng biết hi vọng rất mong manh, cuối cùng vừa bất lực lại vừa bất đắc dĩ mà : "Nếu sau này tôi gặp chuyện may, hi vọng ông nghĩ đến tình cảm của hai nhà ngày xưa, bỏ qua chuyện cũ , có thể chăm sóc cho Lý Như hộ tôi."

      Triệu Quốc Đống phải là Thánh Nhân, có thể khoan dung ngại người khác là tốt lắm rồi, liền câu lập lờ nước đôi: "Tôi cố hết sức."

      Lý Thành Thụy mặt ỉu xìu, vô lực ra. Các ông bà bàn luận nhìn thấy liền : "Nhìn mặt lão ta xám xịt như vậy, khẳng định lão Triệu đồng ý giúp rồi."

      người khác lại hừ mũi, : "Chuyện Phú Hải tại ai dám động chứ, sợ bị liên lụy sao! Huống chi hai nhà vốn có hiềm khích, ném đá xuống giếng cũng coi như quá nhân nghĩa rồi."

      "Quốc Đống cho tới bây giờ là người có quan hệ rộng nhất, liên quan đến số tiền hối lộ lớn như vậy, người nào dính vào ai mà chẳng chết. Riêng trong đại viện này có mấy người bị dính vào, trước mặt tiền tài, thông minh hay lý trí, đều thành hư ảo hết rồi. Biết nên, nhưng cũng chịu nổi hấp dẫn của nó, chuyện xảy ra rồi, tại cũng nên chịu trách nhiệm." Nguyên bác cán bộ chính trị về hưu liền ra câu tổng kết rất xúc tích.

      Bà Phương Di dẫn điền Mật Nhi ra ngoài bộ xong trở lại, nghe người Lý gia tới, cũng thấy cảm khái, nhớ ngày đó hai nhà thiếu chút nữa trở thành thông gia. Nếu mà như thế biết hôm nay là cái cục diện gì, là do dự có ra tay giúp đỡ hay cũng bị dính dấp vào trong đó.

      "Thời gian trước ở quảng trường gặp bà Ngụy, bà ấy còn khoe khoang con mua cho sợ dây chuyền rất đẹp, nghe Lý Như còn là quản lý gì đó. ngờ chẳng được bao lâu, ban đầu đủ loại chỗ tốt, ngược lại thành bùa đòi mạng rồi. Nếu là tội danh là , lão Lý bị xử phạt ra sao chứ?" Bà Phương Di liền hỏi chồng mình.

      Sắc mặt của Triệu Quốc Đống cũng rất nặng nề, cái này ông còn chưa với người khác , tổ điều tra ở ngoài sáng, còn ông ra ở trong bóng tối điều tra chuyện này. Cho nên phía có ý gì ông là người hiểu nhất, rung núi chấn hổ, mượn chuyện của Phú Hải lần này để hung hăng gõ chuông báo động cho những quan chức khác. Lý Thành Thụy là người bị xử lý sớm nhất trong đám kia quan viên của Phú Hải, dính dấp cũng sâu nhất, nếu như thực định tội, theo như bộ luật của nước họ chính là thi hành xử bắn.

      Phương Di nghe vậy cũng bị ‘ hù dọa ’ chút, mặc dù hai nhà có chút ân oán, nhưng cũng thể nhìn nhà người ta xui xẻo mà hả hê.

      "Chuyện này cũng thể ra ngoài, nếu tôi chính là người gánh trách nhiệm." Triệu Quốc Đống hạ khẩu lệnh.

      Bà Phương Di trừng mắt liếc ông cái, : "Tôi nhiều năm làm cách mạng như vậy, điều lệ bảo mật vẫn quên đâu. Chỉ là chuyện nếu liên quan ông cũng nên giúp người ta chút! Những năm qua tôi cũng nhận ra, ban đầu mặc dù Lý Như có lỗi, nhưng cũng là bởi vì con của chúng ta căn bản là đối với ta cũng có để ý. Nếu như nó nửa quan tâm như đối với Điền Mật Lý Như cũng thể tìm người khác. Ban đầu vừa chia tay, Phương Nghị cũng sảng khoái đồng ý, giống như vừa được giải thoát vậy. Hơn nữa nhà chúng ta tại cũng vô cùng mỹ mãn, chuyện trước kia cứ cho qua , nghĩ nhiều tới những điểm tốt của bọn họ trước kia là được."

      Con người ta khi lớn tuổi, cũng hay nhớ lại chuyện trước đây, hơn nữa cũng còn suy tính thiệt hơn nhiều nữa. Triệu Quốc Đống cũng thở dài, : "Tận lực thôi, chỉ là về việc này, tôi chỉ sợ có tâm vô lực rồi."

      thế, đủ để chứng minh tình thế này nghiêm trọng cỡ nào.

      "Phía lên tiếng, điều tra kỹ, bất luận kẻ nào cũng được bao che. Còn ai dám làm trái chứ..., ít người có quan hệ trực tiếp cũng né tránh cả rồi, phía để cho tôi tham gia, chính là coi trọng tôi là người công tư phân minh." Triệu Quốc Đống .

      "Nếu như vậy chỉ có thể giải quyết việc chung mà thôi. Đường chân đều là do mình , ai bảo ông ta vào con đường đó, phải gánh chịu hậu quả thôi." Bà Phương Di lại .

      Giai đoạn kế tiếp là tẩy trừ loạt, Phú Trường Hải có thể ngậm chặt miệng, cho dù có đặt bao nhiêu chứng cứ ở trước mặt, vẫn kiên quyết thừa nhận Lý Thành Thụy nhánh có tham gia, muốn bảo vệ cho lão ta. Tuy thiếu khẩu cung, chỉ là chứng cớ rành rành cũng bị xét xử trọng tội, Lý Như lại dùng số tiền lớn để lo lót, nên tội cũng chút, chỉ bị phán tội danh tòng phạm mà thôi. Khai trừ ra khỏi đảng, cách chức, bị tuyên án hai mươi năm tù kèm theo tước đoạt quyền lợi chính trị cả đời.

      :clap:
      Chrislion3012 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 54
      Editor: BAT


      Ba tháng đầu của thời kì mang thai Điền Mật Nhi ăn cái gì nôn hết ra cái đó, nhìn thấy cái gì cũng thấy sợ, hoàn toàn có khẩu vị tốt như trước. Có ngày cũng thể ăn được nổi hạt cơm, mới vừa nuôi béo tốt lên chút, mấy ngày sau liền gầy ít rồi. Ngay cả bữa sáng tình của Triệu Phương Nghị cũng vực dậy nổi khẩu vị của , cục cưng ở trong bụng còn chưa có gặp mặt cũng cho ba của chúng chút thể diện, lại còn hỏi làm đồ ăn gì mà có mùi vị kỳ quái như vậy, cho nên nôn mửa càng hăng hái hơn. Điền Mật Nhi mấy lần ép buộc chính mình phải ăn thêm chút nhưng hậu quả chính là sau phút liền nôn đến mặt xanh mật vàng. Từ lúc trọng sinh tới nay cuộc sống vẫn xuôi chèo mát mái, lần đầu gặp cảnh ngộ nhấp nhô như vậy, Điền Mật Nhi cũng chợt phát ra mình phải là người kiên cường. Mấy ngày vừa qua hành hạ mỏi mệt hết sức. Triệu Phương Nghị xin nghỉ mấy ngày ở nhà chăm sóc , Điền Mật Nhi mỗi lần nôn thốc nôn tháo xong cũng ôm hông của khó chịu uất ức đến rơi nước mắt.

      Bác sĩ cũng nếu mà kéo dài nữa, phải truyền dinh dưỡng để duy trì, còn về nguyên nhân phản ứng mãnh liệt như vậy là do con người thể chất của mỗi người giống nhau. Tuy nhiên phải giữ vững tâm tình vui vẻ, được có áp lực, thử ăn nhiều mòn khác nhau, thích ăn vài miếng, thích ngàn vạn đừng ép buộc, nếu dễ dàng tạo nên triệu chứng mãnh liệt hơn.

      Nhưng mà điều làm cho mọi người vui mừng chính là hai viên thịt ở trong bụng vẫn phát triển vô cùng tích cực, coi như chính thức mọc rễ ở trong bụng mẹ. Chỉ là cơ thể của người mẹ phải nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, nếu dinh dưỡng theo kịp, như vậy thai nhi trong bụng về sau cũng khỏe mạnh. Nghe thấy em bé có vấn đề gì, tất cả mọi người đều thở phào nhõm.

      Sau khi về nhà liền đổi các món ăn đa dạng cho Điền Mật Nhi, cảm giác thấy muốn ói liền vội vàng bê , khá hơn chút đổi lại, nếu buồn nôn ăn vài miếng.

      Tiểu Ngụy Tỳ thấy Điền Mật Nhi khó chịu như vậy liền ôm cổ của , mặt dán mặt, đau lòng hỏi: "Mẹ, em trai , em ở trong bụng nghe lời sao? Chờ bọn chúng ra ngoài con đánh cho trận. Làm mẹ khó chịu như vậy, con cho bọn chúng ăn ngon, thích bọn chúng nữa."

      Điền Mật Nhi hôn thằng bé cái, cọ cọ đầu vào đầu nó, thời gian này bởi vì huyên náo khiến trong nhà náo loạn làm cho thằng bé cũng sợ theo, vuốt vuốt tóc của nó rồi giọng : "Em trai và em còn , nên biết làm cho mẹ khó chịu, con mà thích hai em hai em nghe được khó chịu đau lòng đấy. Con là người tốt đúng ? Chờ hai em ra ngoài con phải dạy bọn chúng làm như thế nào để trở thành bé ngoan nhé!"

      Tiểu Ngụy Tỳ nặng nề gật gật, giơ tay lên, trịnh trọng : "Con là trai tốt, còn có thể bảo vệ em trai và em nữa, ai khi dễ bọn họ con đánh người đó!"

      Toát mồ hôi rồi, là bạo lực, nhưng lại siêu cấp đáng , Điền Mật Nhi cứ hôn cái rồi lại hôn cái nữa.

      Tiểu Ngụy Tỳ cầm trái cây gọt sẵn lên đưa cho Điền Mật Nhi, rồi thào : "Em trai, em ăn hoa quả ."

      Điền Mật Nhi cười híp mắt ăn miếng, thấy có phản ứng gì, tiểu Ngụy Tỳ lại đưa miếng nữa, Điền Mật Nhi lại ăn, cứ như vậy ăn hết đĩa các loại trái cây. Bà Phương Di thấy thế liền : "Xem ra em trai và em rất thích trai Ngụy Tỳ của chúng ta đấy, xem bọn chúng nghe lời của trai , ăn nhiều đồ như vậy."

      Tiểu Ngụy Tỳ cũng rất có cảm giác thành tựu, bộ ngực đưa lên cao, thản nhiên sinh ra loại cảm giác gọi là trách nhiệm . Từ đó về sau mỗi ngày đều muốn ghé vào bụng của Điền Mật Nhi chào hỏi em trai em ở bên trong, kể chút hôm nay nó làm gì, ngoan ngoãn như thế nào, ăn bao nhiêu cơm. Trước khi học lớp dự bị cũng phải lên tiếng chào hỏi cái bụng, có lúc thấy Điền Mật Nhi khó chịu, thằng bé còn uy hiếp : "Nếu lại để cho mẹ khó chịu khi trở lại cho các em nghe truyện cổ tích nữa, cũng cho các em những chuyện thú vị ngày hôm nay nữa !"

      đúng kì quái, đe dọa ngây thơ này làm cho hai tiểu quỷ nghịch ngợm kia dọa sợ, trong ngày kia luôn làm cho Điền Mật Nhi nhõm ít, chẳng lẽ là bọn có thế giới của chúng? Có phương thức liên hệ đặc biệt? đúng là rối rắm! !

      Sáng sớm, sau khi tiếng chuông báo thức vừa vang lên, tiểu Ngụy Tỳ đầu tiên là lật người rời giường, xếp chăn lại gọn gàng, kéo lại ga giường, nhanh chóng làm vệ sinhcá nhân. Sau đó liền chạy xuống dưới nhà bê sữa tươi mà dì giúp việc nấu xong đưa lên cho Điền Mật Nhi. Tiểu tử này rất có lễ phép, gõ cửa mới vào nhà, còn có thể tặng nụ hôn chào buổi sáng siêu cấp ngọt ngào, rồi : " Em trai, em ! Uống sữa tươi ngon ngon này!"

      Sau đó giám sát Điền Mật Nhi ăn bữa sáng, nếu thấy kiên quyết thoải mái, liền hung ác : "Trẻ con kiêng ăn cao lớn, thông minh, cái gì cũng phải ăn mới có thể thân thể khỏe mạnh được!"

      Lúc còn lo lắng nhìn Điền Mật Nhi : "Mẹ, nếu em trai em ở nhà nghe lời, mẹ cũng đừng nóng giận, đợi con về bảo các em."

      Tiểu Ngụy Tỳ đeo túi sách , mặt vẫn yên lòng dặn dò, sợ mình vừa em trai em liền lại ngoan, lại muốn ăn mà giày vò mẹ. Sau đó bà Phương Di còn cảm khái, : "Tiếc nuối duy nhất chính là phải con ruột, đứa này đáng , cũng hiểu tại sao mẹ của nó lại làm như thế."

      Nhưng Điền Mật Nhi ủng hộ, phải ruột thịt sao, trong lòng đứa bé biết phân biệt tốt xấu, lúc vừa tới tiểu Ngụy Tỳ đối với bọn họ vẫn còn rất xa lạ, từ từ cũng tiếp nhận bọn họ làm ba mẹ của nó, chỉ cần lòng đối đãi tốt, cho dù có liên hệ máu mủ cũng hơn hẳn ruột thịt.

      Chỉ là, vấn đề cha mẹ ruột luôn là vấn đề đau đớn nhất mà thằng bé cất giấu tận đáy lòng: "Lời này mẹ đừng trước mặt thằng bé, nó là người tình cảm, nhìn mặt ngoài có gì, ra trong lòng đều hiểu biết cả."

      "Mẹ là người hiểu chuyện như vậy sao! Chút chuyện này mà còn nhìn ra, nhiệm vụ thiết yếu của con bây giờ chính là dưỡng thai cho tốt, đừng nghĩ linh tinh nữa, mau chuẩn bị , dạo công viên vòng, còn bằng đứa bé lưu loát, tiểu Ngụy tỳ biết được liền thu thập vệ sinh cá nhân balabala."

      Điền Mật Nhi vội vàng ảo não trở về phòng sửa sang lại, muốn nghỉ ngơi lại bị mẹ chồng dong dài, so với thời mãn kinh còn làm cho người ta chịu nổi.

      ••••••

      Sau khi đại án của Phú Hải kết thúc, chính giới của thành phố có thể lại lần nữa xào xáo cả lên, các phe phái có người sung sướng, có người mặt ủ mày chau. Lý Như tốn nhiều tiền, qua mấy tầng quan hệ, muốn cho chạy án cho cha mình. Nhưng người ở đây vẫn còn lạc hậu muốn sờ đến rủi ro này, quan chức mới tới quan viên còn chưa có ấm chỗ, nào dám lộng hành chứ. Lý Như vác bụng bầu, bôn ba khắp nơi, ra thời gian mang thai của ta so với Điền Mật Nhi cũng lớn hơn bao nhiêu, chỉ là thời gian này quan tâm lao lực nên người rất gầy chỉ có cái bụng đặc biệt nhô ra mà thôi.

      Trái lo phải nghĩ , Lý Như cũng có cách nào, thể làm gì khác hơn là mặt dày cầu cứu Triệu gia. ta cũng muốn chí khí, cũng muốn thuận buồm xuôi gió để cho người Triệu gia phải hối hận, dựa vào Phú Trường Hải ta quả cũng được mở mày nở mặt, nhưng cũng chỉ là người thứ ba. ta vẫn luôn cố ý tránh xa người của Triệu gia, bởi vì nhìn ánh mắt người Triệu gia lại khiến ta cảm thấy mình đáng thương, lại cũng đáng buồn. tại Phú Trường Hải bị rớt đài, ngay cả ba ta cũng dính vào rồi, còn chưa cưới xin mà vác theo cái bụng, nếu như có phương pháp để xử lí ta cũng muốn đến Triệu gia để bị bẽ mặt như vậy. Cũng biện pháp nào, ta có thể mặc kệ Phú Trường Hải, nhưng còn cha của ta vẫn ở trong tù, mẹ ở nhà nửa chết nửa sống , nên quyết định phải làm cho xong.

      Sau bữa cơm chiều, người Triệu gia đều quay quần ở phòng khách xem ti vi, tiểu Ngụy Tỳ mang các loại trái cây ra, chọn miếng nào vừa ngon lại vừa nhiều nước đưa cho Điền Mật Nhi.

      Bà Phương Di làm bộ ghen tị, khóc nức nở, : "Trong lòng bảo bối chỉ có mẹ, bà nội quá đau lòng."

      Tiểu Ngụy Tỳ liền luống cuống, vội vàng qua ôm cổ của bà, lắc lắc thân thể bé mập mạp : "Bảo bối rất thích bà nội, nhìn này, bà nội thích nhất ăn táo, tất cả đều giữ lại cho bà nội đấy." Suy nghĩ chút, lại đút cho Triệu Quốc Đống và Triệu Phương Nghị mỗi người miếng rồi khoe công mà : "Con mọi người, mọi người cũng con."

      Lúc Lý Như tới, đạp vào mắt là màn hòa thuận vui vẻ này, bà Phương Di cho dù muốn nhìn đến nhưng thấy ta nhếch nhác đáng thương, cũng làm được chuyện bỏ đá xuống giếng.

      Lý Như lúng túng đứng ở trong phòng khách, chào hỏi, thấy mặt mũi của Điền Mật Nhi hồng hào, lại nhận ra bản thân mình nghèo túng. Lý Như chợt nghĩ bản thân ta nên đến đay tốt hơn. Ban đầu là do ta cần, ngờ bản thân mắt bị mù đem bảo vật coi là cỏ rác, nếu như xảy ra chuyện đó tất cả đều là của ta. Ban đầu nếu kết hôn cùng với Phương Nghị, làm sao xảy ra những chuyện này, ba ta cũng tốt, mà ta cũng bị đống người ở sau lưng chỉ chỉ chỏ chỏ.

      Nếu là ban đầu bọn họ níu giữ chút, chịu tha thứ cho ta! Đúng vậy, phần nhiều là bởi vì bọn họ, là bởi vì Triệu Phương Nghị thèm để ý. Là bởi vì bọn họ cưới con bé nhà quê về đây, nếu ta làm sao rơi vào tình cảnh như bây giờ, tất cả đều là do bọn họ! ! Là do bọn họ nợ ta!

      Lý Như hơi lộ ra kích động, lồng ngực phập phồng lên xuống, tùy thời có thể bất tỉnh. Bà Phương Di vốn muốn để ý tới ta, nhưng nhìn bộ dạng ta như vậy lại mềm lòng, bình hòa hỏi: "Ăn cơm chưa? Trong bếp vẫn còn cháo gà, rất hợp với phụ nữ có thai để bồi bổ thân thể, bê cho chén nếm thử chút nhé."

      Lý Như tại vào ngõ cụt rồi, ý tưởng cực đoan giọng bén nhọn: “ cần các người ra vẻ tốt bụng, tại nhà chúng tôi thành ra như vậy, các người chắc cũng thấy vui vẻ rồi!"

      Lại , nhà bọn họ như thế nào có cái gì liên quan đến nhà của người khác, nghĩ gì thế, bị bệnh à.

      Tất cả mọi người ngờ ta những thứ này, vốn muốn mặc kệ trước kia như thế nào, dù sao ta cũng là phụ nữ chưa lập gia đình mà có con cầu tới cửa nhà mình cũng dễ dàng gì, có thể giúp giúp chút, nào biết được ta lại la lối om sòm như vậy.

      Điền Mật Nhi sợ thằng bé bị dọa, lôi Ngụy Tỳ muốn lên lầu, Triệu Phương Nghị đối với ta vốn cũng có tình cảm gì, sau lại cũng chỉ có chán ghét, căn bản cũng nguyện ý nhìn ta. Liền ôm vợ mình vào lòng che chở, tay cầm cháo gà lên, cùng nhau đối mặt người đàn bà chanh chua còn bằng tiết kiệm được thời gian ở bên cạnh vợ của mình.

      "Triệu Phương Nghị! còn muốn đuổi tôi sao? Tôi như bây giờ là do ai tạo thành, tôi cũng muốn cầu xin bồi thường cái gì, tối thiểu cũng nên hỏi tôi chút xem tôi có sao hay , giúp tôi tay, nghĩ lại có lương tâm như vậy." Nhìn hai người họ hạnh phúc như vậy, Lý Như muốn cuồng loạn rồi, quơ chân múa tay, con mắt đầy máu.

      Triệu Phương Nghị liền cười lạnh, tính tình bình sinh coi thường nhất hình như Lý Như chiếm toàn bộ rồi, cư xử với kẻ địch, Triệu Trung tá luôn luôn như ngày đông giá rét vô cùng lạnh lùng, cũng lưu tình chút nào.

      "Thế nào? Là tôi để cho với người khác bỏ trốn hay sao? Là tôi làm cho phá hoại gia đình của người ta hay sao? Là tôi khiến cho chưa kết hôn mà có con sao! Mình kìm chế được lại còn trách người khác? Tôi và có quan hệ gì, mà phải có lương tâm với chứ."

      Có câu đánh người đánh vào mặt, mắng chửi người chỗ yếu, lời của Triệu Phương Nghị thể nghi ngờ đem Lý Như lột sạch dưới ánh mặt trời rồi. Mặc dù ta quá đáng, nhưng dù sao vào đến cửa cũng là khách, Triệu Quốc Đống liền khiển trách : " lên lầu, đây phải là chuyện của con." Kể cả có ba cái miệng cũng muốn tham dự vào ấy chứ, sau đó thản nhiên quay người lên lầu.

      "Lý Như, cháu là đứa bé mà ta vẫn nhìn thấy cháu lớn lên, có nhiều lúc ta cũng vẫn bao dung làm cho cháu tất cả. Nhưng hôm nay nếu cháu tới cửa để chất vấn liền thứ cho chú đây thể lưu cháu lại được, ban đầu bởi vì sao mà hai nhà lại biến thành như hôm nay. Chú nghĩ trong lòng cháu so với ai khác đều ràng hơn. Mặc kệ nhà cháu còn hưng thịnh hay là suy yếu, dựa vào tình cảm trước kia, Triệu gia chúng ta cũng muốn làm việc tuyệt tình, cháu cũng đừng lặp lặp lại nhiều lần đấy chú tới ranh giới cuối cùng." Triệu Quốc Đống giận nhưng vẫn uy nghiêm mang đầy khí thế cấp , khiến người ta phải kính sợ.

      Lý Như lúc này mới nhận ra mình tới đây để làm cái gì, ta làm sao lại như vậy. Vốn định tới làm chó vẩy đuôi mừng chủ nhưng nhìn thấy bọn họ hạnh phúc như thế, liền bị kích thích, nếu phải mất trí làm sao ta lại ra những lời kia chứ.

      Bọn họ là là nhánh cây cứu mạng cuối cùng của ba ta, Lý Như liền hoảng hồn, khóc lên, quỳ xuống trước mặt Triệu Quốc Đống : "Chú à, xin lỗi, cháu cũng biết vì sao lại như vậy, cháu còn là chính mình nữa, thời gian này là quá mệt mỏi, xin đừng chấp với cháu, xin hãy niệm tình cũ, giúp cho ba cháu lần cuối cùng."
      Chrislion3012 thích bài này.

    3. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :)) nhìn bạn quân nhân nào đó mà xem, thế mới là chồng chứ! Tiểu tam lại đây, ko quất dc mấy roi ko độc miệng dc à hoho

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại - Trùng sinh] Binh ca ca là người tốt - Túy Tiểu Tiên
      Chương 55
      Triệu Quốc Đống đồng ý giúp tay, nhưng thể lập tức hành động được, phải chờ năm rưỡi nữa, chờ cho chuyện Phú Hải lắng xuống mới được. Đồng ý với ta, phải là bởi vì cảm thấy đáng thương, mà bởi vì đây là trong những thủ đoạn của người làm quan. Hai nhà trước kia có giao tình thân thiết, mặc dù vì chuyện kia mà lui tới nữa, nhưng nếu lúc này ra tay tương trợ người ngoài chỉ có thể rằng ông là người nhân nghĩa mà thôi. Mà đám thuộc hạ của ông cũng cảm thấy yên tâm hơn, Lý gia như vậy mà còn có thể giúp tay, huống chi mọi người ở đây còn là cộng với nhau.
      Lý Như tuy thất vọng, nhưng vẫn nhìn thấy được hi vọng trong đó, thế còn muốn tranh thủ nhiều hơn, liền : "Nếu phải ở trong ấy lâu như vậy, chỉ sợ ba cháu phải chịu biết bao nhiêu tội tình khổ sở, hai ngày trước cháu thăm ông, thấy ông gầy đến nỗi nhận ra được nữa. Đồ ăn tốt, những thế còn bị tội phạm cũ bắt nạt, giành ăn xong lại còn đánh đập nữa, quản giám cũng coi như biết."
      "Ban đầu lúc ông ta làm những việc đó cũng nên nghĩ đến hậu quả hôm nay, đấy là tự làm tạ chịu. Chú cũng chỉ có năng lực làm đến như vậy thôi, nếu cảm thấy ổn, trong tay cháu nếu còn có lợi thế xoay người, có thể kiện lên cấp để xem xét tiếp." Đúng là lòng tham đáy, ngay cả Triệu Quốc Đống đối với tiểu bối này cũng còn thấy bất mãn, cũng may phải là con của ông, cái may nữa chính là ta bước vào cửa của Triệu gia.
      "Chú à, cháu hề có ý này, tất cả đều nghe theo an bài của chú cả." Cũng tranh thủ được thêm cái gì nữa, vả lại Lý Như cũng hiểu được cái gì gọi là quá cũng nên, có thể làm cho Triệu Quốc Đống đồng ý giúp tay, là kết quả tốt nhất rồi.
      Triệu Quốc Đống cuối cùng dặn dò thêm câu: "Quan hệ khơi thông trước đây cần phải chặt đứt, ngày sau làm việc cũng dễ dàng hơn, chú Ngô của cháu bây giờ là trưởng trại giam của thành phố ta, cháu đến nhà của ông ấy thăm hỏi , nhờ vả ông ấy những ngày này chú ý đến ba của cháu. Đổi sang phòng giam riêng biệt, cháu có đến thăm cũng thuận tiện hơn."
      Lão Ngô cũng do tay ông đề bạt lên, có chuyện tốt đương nhiên là muốn chiếu cố đến cậu ta, thay vì Lý Như như con ruồi đầu đem tiền rải khắp nơi, bằng dành tiện nghi cho người của mình.
      Mọi người cũng đều là người hiểu chuyện, trong vòng luẩn quẩn này ai mà thông suốt, đại đa số đều hiểu được đạo lý này, chỉ khổ cho những người có ai chỉ điểm. Triệu Quốc Đống bằng lòng giúp đỡ, Lý gia vì chuyện này, mặc kệ có mất bao nhiêu tiền cũng nề hà, quan trọng nhất vẫn là giữ được tính mạng.
      Việc chính xong, Triệu gia cũng có ý giữ khách, Lý Như cũng biết mình mới vừa rồi thiếu chút nữa làm hỏng việc lớn rồi, cũng còn mặt mũi nào để lưu lại. ra nếu người bên cạnh chú ý chút, liền phát tâm tình của ta giờ lúc tốt lúc xấu, có chút dấu hiệu của chứng bệnh u uất tiền sản, nhưng bây giờ phải lúc có thể để ý hết đến những chuyện này. Lý Như trong lòng cười khổ, lưu luyến quét khắp căn phòng này tràn ngập ôn hòa này, cùng hai tiền bối lời tạm biệt.
      Chân trước của Lý Như mới vừa , bà Phương Di chân sau : "Làm gì mà phải giúp bọn họ, ai cũng đều là lang sói cả, chừng ngày nào đó trở về cắn lại chúng ta ấy chứ."
      Triệu Quốc Đống đưa mắt nhìn bà cái, sau đó cầm tờ báo lên giũ ra, cũng nhìn bà mà : "Bà biết cái gì, đây là làm cho người khác nhìn vào. Chuyện của Phú Hải chuyện dính dáng đến ít người, cũng có rất nhiều người săm soi, nếu có phong đọ như thế về sau ai còn tin phục mình nữa."
      Mặc dù Phương Di cũng làm ở cơ quan nhà nước, nhưng cũng tiếp xúc với những chuyện chính trị này, bà làm ở phòng hành chính của chi cục thuế nếu trong phòng làm việc mà lục đục đấu đá nhau chính là chuyện lớn rồi.
      " hiểu! Chỉ có những người làm quan như ông mới tính toán nhiều như vậy thôi, dù sao cũng phải nhớ kỹ điểm, phải lấy bản thân mình làm trọng." bà Phương Di lo lắng .
      Triệu Quốc Đống nặng nề trả lời: " Làm quan cũng có quy tắc của nó, muốn làm được mà nhiễm nước bùn phải học cách cùng nước bùn thông đồng làm bậy, nhưng vẫn còn có thể để cho mọi người tin phục khâm phục. Tôi đây cũng lâu năm rồi cũng muốn rạch ròi quá hoặc là đứng cao hơn bậc, làm quan ở thành phố này nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn muốn làm được chút gì đó cho dân, về sau khi về hưu để lại được trong lòng dân tiếng tốt, bị lưu tiếng xấu là được."
      Lúc này Điền Mật Nhi và Triệu Phương Nghị thấy Lý Như , cũng xuống lầu, vừa đúng nghe được lời này của Triệu Quốc Đống. Điền Mật Nhi từ khi trọng sinh, cũng có nguyện vọng gì to lớn như tạo hòa bình cho thế giới, hay tạo phúc cho loài người, nhưng những chuyện tốt mà khả năng mình làm được cũng làm. Như việc giúp đỡ học sinh nghèo, trợ giúp người già mẹ goá con côi, cứu trợ tàn tật, mặc dù thể làm được tất cả nhưng những việc thiện đó xá gì. Vì dân chúng, đây là từ ngữ vô cùng xa lạ thể chạm tới trong cuộc sống của , Triệu Quốc Đống làm cả đời quan, phải nghĩ tới bản thân mình có thể đạt được cái gì, mà nghĩ tới cuối cùng vì dân chúng làm được chuyện gì. Điều này cũng đủ để chứng minh tiền mọi người đóng thuế bị lãng phí. giống số quan chức, ăn máu thịt của người dân, ăn tiền của nhân dân, còn ngủ với con của dân, cuối cùng gây ra họa hại người dân phải kêu cha gọi mẹ.
      Huống chi Triệu Quốc Đống còn là cha chồng của , Điền Mật Nhi cảm thấy nên dùng kiến thức của đời sau giúp ông chút, dân chúng cũng được hưởng lợi, hai bên cùng có lợi. liền cẩn thận suy nghĩ rồi : "Khu công nghiệp ở Thành Đông bỏ hoang lâu như vậy, ở đó bây giờ toàn là cỏ dại mọc lan tràn, nếu cha có lòng làm chút gì đó, bằng khai phá chỗ này trở thành khu công nghiệp mới. Cho những công ty có thực lực nhiều chính sách ưu đãi, để bọn họ vào đó xây dựng khu công nghiệp, như vậy chỉ có thể kéo tỉnh thành phát triển, mà còn có thể giải quyết vấn đề việc làm cho người dân."
      Khu công nghiệp mới phải nhiều năm về sau mới có, nếu tiên phong trước mấy năm, tin rằng đối với phát triển của tỉnh thành chỉ có lợi chứ có hại. tại ở số thành phố cũng bắt đầu có cái ý tưởng này, chỉ là còn chưa có tạo nên bước đột phá mà thôi.
      Triệu Quốc Đống làm quan nhiều năm, ngẫm nghĩ chút liền thấu hiểu, mặt đầy mừng rỡ, : " hổ là sinh viên tài cao, phí công đọc sách! Đề nghị này rất tốt, chỉ là phương diện chi tiết còn phải thương thảo nhiều mới có thể xác định được có nên hay ."
      Nghĩ ra sáng kiến phải làm ngay, Triệu Quốc Đống liền gọi điện thoại thông báo cho thư ký họp, nắm chặt thời gian đem chuyện này chứng thực ra sao. Khai phá khu công nghiệp mới là chuyện phải sớm chiều là có thể hoàn thành, ông muốn dùng hết sức của mình trong lúc còn đương chức, tạo nên thành tích lớn nhất.
      Điền Mật Nhi dĩ nhiên biết khu công nghiệp mang tới nhiều điều tốt, sau này tỉnh thành cũng tập trung phát triển ở Thành Đông, những khu còn lại đều cấm xây dựng nhà máy. Đối với những công ty đầu tiên gia nhập khu công nghiệp mới đều được hưởng các chính sách ưu đãi từ chính phủ trong nhiều năm, lúc mới bắt đầu cũng có rất nhiều công ty ở bên ngoài ngại phiền toái, sợ tổn thất khi chuyển địa điểm sang địa phương khác, nhưng sau lại hối hận đến ruột cũng xanh mét rồi. Dù có muốn nhưng cũng chậm, cho dù cũng được hưởng thuế ưu đãi, nhưng so với khi vừa mới bắt đầu quả là trời vực, cũng vội vàng muốn dành lợi thế cho công ty của nhà mình liền : "Cha, nếu kế hoach phát triển khu công nghiệp này có thể áp dụng, cha phải ưu tiên cho tập đoàn Điền Viên của chúng con đấy nhé, còn phải cho chính sách ưu đãi nhất nữa!"
      Triệu Quốc Đống cũng nghĩ thầm rốt cuộc cũng là con cháu của cán bộ nên tính giác ngộ cũng cao, đối với công việc của ông đều luôn luôn ủng hộ.
      Sau khi khu công nghiệp mới được xây xong, tập đoàn Điền Viên chính là công ty đầu tiên gia nhập, trở thành nhân vật dẫn đầu, chính phủ địa phương đối với tập đoàn Điền Viên cũng có ủng hộ rất lớn. Dĩ nhiên đây là chuyện của sau này, bây giờ tạm thời đề cập tới.
      ===========
      Tại đoàn tăng cường của Quân khu, Triệu Phương Nghị vừa xong chính với chính ủy liền tán gẫu sang số chuyện khác, Thẩm chính ủy lớn tuổi hơn , trong nhà còn có thằng nhóc quậy phá học sơ trung, vừa nhắc tới liền khiến cho ta đau đầu dứt. Đối với người sắp làm cha như Triệu Phương Nghị liền tự nhiên truyền thụ mấy chiêu giáo dục con mà mình rất tâm đắc, bọn trẻ này từ lúc còn bé phải được rèn luyện đưa vào quy củ nếu càng lớn càng quản được.
      Triệu Phương Nghị liền giật mình, cảm thấy cũng có lý, bản thân liền hạ quyết tâm rèn luyện cho bọn trẻ quyết lưu tình.
      Sáng sớm, trời vừa hừng đông, Điền Mật Nhi liền bị gọi dậy, mặc kệ có nghỉ ngơi được hay cũng phải đứng lên dọn dẹp lưu loát rồi vận động.
      Ngủ sớm dậy sớm đối với thân thể rất tốt, chính mình có lợi nên Điền Mật Nhi liền nhịn.
      Sau khi tan làm, từ khi thai lưng rất hay mỏi nên về đến nhà liền vội vàng nằm ở ghế sofa cho giãn lưng chút. Triệu Phương Nghị nhìn thấy, nghiêm mặt ra lệnh: "Ngồi thẳng, chân cũng phải nghiêm, để tay lên đầu gối. Đứng cũng được đứng dạng ra, ngồi cũng được ngồi dạng, chút quy củ cũng có."
      Cái này cũng đúng, ở phòng khách mà nằm như thế quả rất khó coi, cũng chấp nhặt với nữa, liền quay về nhà ở trong thành phố.
      Lúc ăn cơm, bà Phương Di đem vài món ăn có dinh dưỡng tốt, đưa đến trước mặt của Điền Mật Nhi, vì Điền Mật Nhi ăn cơm cũng nhiều, nên bà liền muốn khuyên con dâu nên ăn nhiều chút: "Ăn thêm cái này , mẹ cố ý làm cho con đấy, mẹ với dì Vương mới học được, làm như vậy cũng tanh chút nào đâu."
      Triệu Phương Nghị cảm thấy ăn như vậy là được liền : " được kén ăn, phải cho em ở trong những năm thiên tai, bị đói hai ngày xem còn kén chọn được nữa ."




      xong liền gắp miếng gan heo cho , Điền Mật Nhi ‘ọe’ tiếng liền nôn cả ra.

      “Mẹ! Mẹ xem ấy kìa!...” Điền Mật Nhi lập tức nổi giận.

      Phương Di tím mặt lườm con trai, Triệu Phương Nghị nào biết hậu quả nghiêm trọng như thế, liền cười ha ha, : “ nghe Thẩm chính ủy phải rèn dũa đứa bé từ khi còn để tạo thành thói quen, phải em cũng phải giáo dục chúng từ sao?”

      Toát mồ hôi, cái người này phải muốn dạy con từ bé mà hành hạ cả mẹ nó đấy chứ. Cha mẹ trẻ cái gì cũng hiểu, đối với con của mình kỳ vọng rất cao, cái gì cũng muốn cho đứa bé thứ tốt nhất. Nhưng đứa bé còn làm sao hiểu được, cha mẹ phải chịu trách nhiệm phân biệt tốt xấu cho chúng. Giống như Triệu Phương Nghị vậy, cũng mắc bệnh này của người làm cha, người ta mới thế mà thực ngay rồi. Đường đường là Trung tá đoàn trưởng ra cũng có khi thiên về cảm tính như thế.

      Trở về trong đoàn hung ác làm thịt Thẩm chính ủy, đem chai rượu mà ta vô cùng trân quý ra uống, làm ta đau lòng đến dậm chân. Triệu Phương Nghị cho đáng đời, khiến cho Lão tử mù quáng thực theo, làm hại đến bây giờ vẫn phải ngủ ở phòng khách, nhà từ già đến trẻ đều nhìn vừa mắt, đều là do ta làm hại.

      Ngày đó cùng hai vợ chồng Dương Dực ăn bữa cơm chưa được mấy ngày Vương Văn Tĩnh liền gọi điện cho Điền Mật Nhi, là mấy bộ quần áo mới lấy về rất thích hợp với phụ nữ có thai. Bây giờ trong nước vẫn còn chưa thịnh hành quần áo dành cho bà bầu, mang thai lớn chút mặc áo rộng thùng thình trông cũng được đẹp lắm, Điền Mật Nhi vừa nghe cũng thấy động lòng.

      Cũng đúng vào ngày nghỉ nên bèn dẫn tiểu Ngụy Tỳ, ngẫm nghĩ chút lại lên lầu cầm hai thiếp tiền cho vào trong túi xách, bảo tài xế đưa bọn họ đến trung tâm chỗ Vương Văn Tĩnh mở cửa hàng.

      Cửa hàng cũng lớn, nhưng được bài trí rất tốt, rất phù hợp với ánh mắt đời sau của Điền Mật Nhi. Vương Văn Tĩnh thấy tới liền nhất định phải cùng nhau ăn bữa cơm, từ chối được, thể làm gì khác hơn là tìm nhà hàng người bạn ưa thích tùy ý ăn chút.

      “Chuyện của Phú Hải đối với có ảnh hưởng gì hay .” Điền Mật Nhi hỏi, những vụ buôn lậu gì đó ở tỉnh thành này phần lớn đều có liên quan đến Phú Hải.

      Vương Văn Tĩnh khinh miệt khẽ hừ tiếng, căn bản nhìn trúng Phú Hải, nhưng cũng tiết lộ ra đường dây mà mình lấy hàng, liền trả lời: “Tí nữa cho Ngụy Tỳ thử chút quần áo trẻ em nhập từ nước ngoài, trong nước cũng có đâu.”

      Áo khoác ngoài mang phong cách , kết hợp với bộ quần áo mùa thu ở bên trong quả nhìn rất thời thượng, tiểu Ngụy Tỳ mặc vào trong rất có dáng. Điền Mật Nhi nhìn cái liền thích ngay. Liền hỏi ấy xem bộ này bao nhiêu tiền, Vương Văn Tĩnh sống chết lấy tiền, ấy còn chọn vài cái áo có eo cao cùng với hai áo khoác mỏng mặc bên ngoài đưa cho . ấy lấy tiền, nhưng sau này cứ cố trả nên mới nhận tiền nhưng chỉ lấy bằng giá gốc thôi. Làm cho Điền Mật Nhi rất ngại, liền lấy thêm cái túi rất đắt, để lại tiền theo như giá ghi rồi dẫn đứa bỏ chạy.

      Bây giờ Điền Mật Nhi vốn cũng nhìn những cái túi này thuận mắt, vì ở đời trước cũng có thiếu những thứ như thế này, vốn muốn đến chỗ người quen để ủng hộ, muốn chiếm tiện nghi của người ta, nếu Triệu Phương Nghị mà biết cũng cho xem. Cái túi này vừa khéo là vài năm sau trở thành những xa xỉ phẩm, kiểu cũ còn tăng giá trị lên mấy lần mua về cho mẹ chồng dùng, nếu bà thích cất cũng được.

      Lúc trở về Điền Mật Nhi liền kể cho Triệu Phương Nghị nghe, cũng thắc mắc Vương Văn Tĩnh này sao tự nhiên lại tốt với như vậy, Triệu Phương Nghị liền : “Đội hình dường như muốn nâng đỡ Dương Dực, nhưng Dương Dực lại với , nhưng đoán chừng cũng có ý này, nếu sao lại tìm em làm gì chứ.”

      “Quan hệ cũng rất tốt, về chuyện này em thấy Dương Dực càng ngày càng mạnh mẽ rồi.” Điền Mật Nhi rất phản cảm .

      Triệu Phương Nghị liền đáp: “Ừ, cha mới đầu còn muốn bồi dưỡng cậu ta, nhưng mà cậu ta lại tỏ thái độ của mình theo phái nào, các phương diện đều muốn đắc tội. Tuy rất cố gắng đấy nhưng cũng dám sử dụng cậu ta. Chỗ của cha cũng có người ứng cử, sau này hai vợ chồng Dương Dực có dò xét, chúng ta cũng đừng cái này ra.”

      cũng biết vậy, chỉ là còn chuyện vẫn thấy tò mò: “Vương Văn Tĩnh hình như có dây dưa đến Phú Hải, thử xem quan hệ kia của ấy ở đâu ra chứ?”
      Last edited by a moderator: 4/9/14
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Triệu Phương Nghị và ngoại truyện bánh bao

      Ngoại truyện 1: Bản về thâm tình của Triệu Phương Nghị.

      Editor: BAT


      cảm thấy đôi mắt ngập nước cùng ánh mắt sáng ngời của vợ mình chính là đôi mắt đẹp nhất thế giới.

      cũng cảm thấy bờ môi đỏ cùng hàm răng trắng của là cái miệng xinh đẹp nhất thế giới.

      Cũng cảm thấy mọi hành động của vợ mình sao mà đáng , động lòng người như thế.

      Lần đầu tiên nhìn thấy mới biết cái gì gọi là động lòng.

      Lần đầu gặp nhau là sau giữa trưa, như nhành sen trắng mát mẻ nở rộ, ánh mặt trời chiếu vào bóng dáng xinh đẹp thanh thuần của , cũng trực tiếp chiếu thẳng đến đáy lòng của .

      Lần đầu tiên ôm , mới biết cái gì gọi là thương tiếc.

      Nhìn lệ thuộc vào mình, tựa như đứa trẻ toàn tâm toàn ý hướng về phía cha mẹ của mình khiến cho con tim hơn hai mươi năm yên tĩnh lặng sóng của tràn đầy nhu tình mật ý.

      thích nhất mỗi lần về đến nhà thấy chờ mình ở trong nhà.

      Thích nhất mọi chuyện đều lấy làm trung tâm, khuôn mặt tràn đầy tràn đầy sùng bái và lệ thuộc dựa dẫm vào .

      Thích mỗi ngày đều tỉ mỉ chuẩn bị thức ăn cho gia đình của họ.

      Thích tay chọn lựa mua quần áo cho , mỗi món đều vừa như in mà lại vô cùng thoải mái.

      Thích nhing dáng vẻ nghiêm túc của khi giặt quần áo cho , giống như làm chuyện quan trọng nhất thế giới.

      Thích lúc say mê hôn thể tự thoát ra được, để cho lòng kêu hãnh của đàn ông trong bành trướng cực hạn, có thể cảm thấy là ông trời của , là toàn bộ cuộc sống của .

      Thích . Thích . Thích .

      Thích mùi hương hoa nhàn nhạt người khiến cho cảm thấy say mê, trải qua những giờ huấn luyện nghiêm khắc chỉ cần ôm lấy buông lỏng tất cả.

      đặc biệt thích nhìn mặc sườn xám, bởi vì khi gả cho cũng mặc bộ sườn xám màu đỏ thêu hình hoa mẫu đơn vô cùng đẹp, ngày đó dáng vẻ thướt tha mềm mại kiều quyến rũ đó khiển ai cũng phải đỏ mắt mà ghen tị.

      cũng đặc biệt thích nghe kêu ca, bởi vì mỗi lần nghe giọng êm ái kia nhớ tới đêm đầu tiên của bọn họ khi đó thẹn thùng run rẩy nhưng cũng hoàn toàn tin tưởng vào .

      Đặc biệt thích ăn những món nấu, bởi vì mỗi lần đều bỏ hết tâm tư của mình vào đó, mỗi món đều có mùi vị của quan tâm và thương nồng đậm.

      Đặc biệt thích lúc si mê nhìn , bởi vì ánh mắt của đong đầy tình say đắm khiến cho chìm đắm, cho nên lúc ở nhà luôn thích mặc áo ba lỗ hoặc quần đùi, còn làm như vô tình lộ ra cơ bắp toàn thân.

      Cho dù huấn luyện có mệt cỡ nào, chỉ cần rảnh rỗi nhớ đến . biết bây giờ làm gì, có phải cũng nhớ đến hay .

      Để sớm nhìn thấy , liều mạng hoàn thành huấn luyện ở cường độ cao, ô-tô ngày đêm về nhà. Cho dù toàn thân có mệt mỏi cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình cùng nụ cười vui vẻ của liền cảm thấy có chạy mang theo vật nặng mười km nữa cũng mệt mỏi.

      Vì muốn cùng nhau ăn bữa cơm tối, tình nguyện dã ngoại sinh tồn trong núi sâu vượt núi băng đèo mất mấy giờ.

      Vì nhìn dáng vẻ rối rắm dễ thương của nên cố ý dùng dao găm để gọt trái cây cho ăn, ra trong thời đại thái bình thịnh trị này, những thứ kia bình thường đều được cho trong kho chứa đồ của quân đội.

      Trong thế giới của chưa từng có khái niệm về tình , nhưng duyên phận là kỳ quái, khi gặp phải người kia, chỉ thoáng qua thôi nhận định cả đời rồi.

      Ngày xem mắt hôm đó, lần đầu nhìn thấy dáng dấp xinh đẹp kia, tay nghề vô cùng lưu loát, học tập lại giỏi giang. Trong lòng có chút nắm chắc, trừ điều kiện gia đình tốt ra già hơn rất nhiều, lại còn bị thương tật nữa, biết có chọn hay ?

      Cũng rất vô tình mà bắt gặp được sùng bái cùng ái mộ trong mắt của , trong thoáng chốc cảm giác trong lồng ngực của mình căng lên, cảm thấy giống như các khác luôn nhằm vào điều kiện của gia đình hoặc là vì tiền đồ của mình mà cố ý lấy lòng, mà bởi vì chính bản thân .

      Trong lòng của thấy rung động dứt, tình lặng lẽ đến từ lúc nào cũng hề hay biết, chỉ đành phải giả vờ say để có cơ hội ở cùng chỗ với . Khi nắm bàn tay mềm mại của ai kia khiến cho người vốn " ngàn chén say " là cảm thấy khí huyết dâng trào, bồng bềnh như ở mây. Người luôn luôn thô lỗ, nghiêm túc biết cách biểu đạt như nín nhịn nửa ngày cũng chỉ được câu.

      " đối tốt với em."

      Đây chính là cam kết của người đàn ông, người đàn ông sắp sửa mang lời hứa này lưng coi như là trách nhiệm cả đời.

      Nhưng kết hôn được được ngày lại để cho phải ở mình, cho dù đau lòng nhưng cũng để cho nhanh chóng quen dần, bởi vì là quân tẩu.

      ngày càng trở nên ưu tú, chặn lại ít miệng lưỡi của thế gian, bạn bè và các chiến hữu ai cũng hâm mộ , có người vợ những dịu dàng xinh đẹp mà quan trọng nhất luôn coi chống mình là trời. Đám quân nhân các , là đại trượng phu, đại nam nhân, tràn đầy nhiệt huyết nhưng cũng cầm lòng đậu trước ôn nhu dịu dàng. cũng luôn cho thể diện tốt nhất! Về nhà ai mà chẳng nghe vợ mình càu nhàu than thở, nhưng đến lúc ở trước mặt mọi người lại muốn mất tí mặt mũi nào. Điểm này Điền Mật Nhi luôn làm tốt nhất, làm cho đám người kia hết sức hâm mộ còn lại hả hê muốn chết! Vợ của vẫn là tuyệt nhất!

      Nhưng cũng có chuyện làm cho người ta chán ghét, đó chính là vợ mình vừa xinh đẹp lại vừa ưu tú, có con ruồi nào bay tới cũng làm người khác buồn nôn. thể sử dụng chút thủ đoạn, khiến cho những thứ tên có mắt kia biết được lợi hại của Mã vương gia.

      Vui vẻ nhất chính là chuyện vợ mình mang thai, lại còn thai đôi nữa, khi ở chung chỗ với các em trong đội cảm giác vô cùng cao hứng. Đây chính là vấn đề về năng lực, nếu vì sao người khác chỉ có thể khiến vợ mang thai , mà lại có thể sản xuất ra hai, khiến cho người ta hâm mộ. Cho nên đám thủ hạ của đừng quá bội phục, theo đại ca mà học hỏi, có lẽ về sau cưới vợ cũng có thể kích mà nổ hai lần.

      Hai bảo bối kia cũng là kiêu ngạo của , mặc dù có chút ít náo loạn, nhưng tuyệt ảnh hưởng đến xuất sắc của chúng. Nhà vẫn luôn là đối tượng mà mọi người hâm mộ, đời này cũng vẫn là người đàn ông làm cho người ta hâm mộ, nghiệp thành công, gia đình hòa thuận hạnh phúc, bà xã lại xinh đẹp hiền huệ.

      Có lúc còn cố ý huấn luyện xong mang thân đầy bùn trở về, ngồi trong bồn tắm để cho vợ kỳ cọ cho mình, sau nữa là mưu đồ kiếm chác ít phúc lợi. Tiếp theo nữa là hạnh phúc nằm bắp đùi thon dài của vợ, được nhàng lấy rái tai cho, mỗi lần như thế vô cùng thoải mái mà mơ màng chìm vào giấc ngủ.

      Kể từ sau khi cưới vợ bao giờ đến chỗ chuyên phục vụ cắt tóc trong đơn vị nữa bởi vì tay nghề của bọn họ quá kém. Cũng mặc quần áo lót của đơn vị nữa bởi vì những đồ đó vợ mua vừa vặn lại mềm mại thoải mái. Buổi tối khi bọn họ cùng tham mưu len lén uống rượu cũng ăn đồ ăn mà bọn họ nấu, vì vợ sớm chuẩn bị cá và thịt khô cay cùng với đậu phộng cho từ sớm rồi.

      thừa nhận là quân nhân đều có chút bảo thủ, ngoan cố, nhưng cũng phải thừa nhận công nghệ cao rất thuận tiện, kể từ khi có điện thoại di động, tùy thời đều có thể chuyện với vợ mình, nghe kêu ca phàn nàn mọi chuyện! ~ nhưng chưa bao giờ chủ động, chỉ biết cường thế ra lệnh muốn lúc nào cũng phải báo cáo hành tung của mình.

      Mặc dù dáng vẻ của Điền Mật Nhi xinh đẹp bắt mắt, nhưng cho tới bây giờ quan tâm và đàn ông khác có mập mờ với nhau. Bởi vì biết trong lòng vợ , trong mắt vợ chỉ có mà thôi. Đám lính kia đều hâm mộ, gặp vận may rồi, ngoài miệng mặc dù phản bác bọn họ bọn họ ghen tỵ với mình nhưng trong lòng ra lại rất cảm tạ trời cao, cám ơn ông trời đem Điền Mật Nhi tới bên cạnh , cám ơn để hai người bọn họ trở thành vợ chồng. Trong cuộc hôn nhân này vẫn luôn là người bỏ ra tất cả, rất biết ơn vì thấu hiểu và chịu đựng cuộc sống của quân tẩu. chỉ có thể trở về báo đáp tất cả trung thành của mình cho , cho tất cả vinh dự và tự hào của người quân nhân !

      Vợ của là người có thể chịu đựng tịch mịch, nhưng hề làm chậm trễ nghiệp của mình, khi chồng trở về luôn lấy chồng mình là trung tâm. Phụ nữ như vậy thích hợp làm quân tẩu nhất, cũng là quân tẩu điển hình. Điền Mật Nhi dùng hành động cả đời để chứng minh, quân tẩu tiêu chuẩn nhất, cho nên tất cả thuộc hạ dưới tay của Triệu Phương Nghị khi nhắc tới chị dâu ai là khen.

      Cả đời này cảm thấy rất hạnh phúc! Cả đời này rất viên mãn!

      hi vọng ba mươi năm sau, khi hai người họ về già có tiền cũng có thoiaf gian rảnh rỗi, dắt tay của , ngao du khắp nơi thế giới. biết đó chính là giấc mộng của , vẫn luôn nhìn ảnh các cảnh đẹp của các nước mà ngừng ca thán thổn thức.

      hi vọng bốn mươi năm về sau, thân thể của bọn cũng vẫn được khỏe mạnh, dắt tay cháu trai cháu của mình cùng nhau loanh quanh tản bộ mua thức ăn. biết đây cũng là giấc mộng của , bởi vì luôn bình thản an khang mới chính là hạnh phúc.

      hi vọng năm mươi năm về sau, hai người bọn họ cùng nhau ngồi phơi nắng dưới ánh mặt trời ấm áp, bởi vì từng chuyện hạnh phúc nhất chính là được sống bên cùng nhau từ từ già . tuy lãng mạn, nhưng cũng cố gắng cùng dắt tay đến già, cho hạnh phúc lãng mạn nhất.

      hi vọng trăm năm sau, tro cốt của bọn họ được chôn cùng mộ, bởi vì từng khó mà có được tình lang giống như , tuy sinh cùng ngày nhưng đến lúc chết nguyện được chôn cùng mộ.
      Chrislion3012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :