1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính cưng vợ - Mặc Tô Lê (Hoàn)+ Update NT4

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58

      Editor: Puck

      thế nào nhỉ? đây vốn rất đứng đắn.” Giản Dung ôm Ôn Uyển, nhiều khó nghe? Cái gì gọi là giả bộ, ban đầu chính là người đàn ông vô cùng nghiêm túc chăm chú, điểm này trong doanh trại đều biết.

      Chỉ có điều mấy việc như mua hoa, dỗ con , đều thấy bọn họ làm như vậy trong ngày thường, bản thân cũng học, ngờ con rất dễ dỗ, với hai thứ đơn giản này khiến ấy có thể cảm động thành như vậy, vui sướng giống như đứa bé.

      Kéo Giản Dung, Ôn Uyển cười cực kỳ vui vẻ, Giản Dung nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian còn sớm lắm, quay đầu nhìn Ôn Uyển: “ còn sớm, chúng ta về nghỉ ngơi , vợ?”

      “Được.” Ôn Uyển đáp tiếng, kéo Giản Dung, hai người vừa định rời , điện thoại trong túi Ôn Uyển vang lên, cầm điện thoại ra, ngược lại là dãy số lạ, Ôn Uyển hơi kinh ngạc bấm nút nghe: “Alô?”

      Giờ này nghĩ ra ai gọi điện thoại cho , vẫn chưa kịp thông báo cho bạn bè, trở lại, phải biết rằng bây giờ bạn bè trưởng thành rồi, ở tuổi này, ai cũng bận rộn công việc đến chết sống lại.

      “Alô, là Ôn Uyển sao?” Giọng đối phương rất thu hút, Ôn Uyển cảm thấy quen tai, lên tiếng: “Tôi là Ôn Uyển, là?”

      Hàng của em, Diệp Hiểu Hàng, còn nhận ra ?” Diệp Hiểu Hàng - cậu hai nhà họ Diệp – vào điện thoại, trong giọng có chút quá vui mừng.

      Ôn Uyển vừa nghe, vội vàng vui mừng hô: “ Hàng, nghĩ thế nào mà gọi điện cho em?”

      Quan hệ của trai và Diệp Hiểu Hàng tệ, nhưng thân thiết với như vậy, chỉ thỉnh thoảng gặp mấy lần, lại là trai Diệp Khả, cùng đại viện với Diệp Khả, từ quan hệ cũng đặc biệt tốt, tính mềm yếu, thông thường phải Từ Dao ra mặt cho , chính là Diệp Khả thay ra mặt.

      Tính tình của Diệp Khả, lúc Thẩm Nhược Vũ, chính là lúc rầm rầm rộ rộ, cũng phân chia hoàn toàn khiến mọi người càng hiểu, hai tầng quan hệ này, theo lý, mình phải gọi cũng là chuyện nên làm.

      muốn gọi cho em cũng được.” Diệp Hiểu Hàng đáp câu vào trong điện thoại, đợi Ôn Uyển mở miệng, Diệp Hiểu Hàng tiếp: “Tới đây chuyến , thằng Dương uống nhiều quá, nhập viện rồi, thế nào em cũng phải tới đây nhìn chút.”

      Dương thích Ôn Uyển nhiều năm như vậy, còn bé Ôn Uyển này, khiến người ta đoán ra, lại cứ thích Giản Dung.

      Chuyện như vậy ai cũng nghĩ ra, cho dù là Thành cũng hiểu vì sao, hai người này chính là dùng tám gậy tre đánh cũng chưa tới được với nhau, chắc ông tơ bà nguyệt uống nhiều quá, se nhầm sợi uyên ương.

      Nhưng Ôn Uyển vẫn ghi Giản Dung vào lòng, chuyện này ai khuyên cũng được, Dương cũng vô cùng đau lòng, vốn cho rằng những năm này Dương thường xuyên thay đổi phụ nữ, ý tứ chính là quên Ôn Uyển.

      Ai ngờ cậu ta chơi thuật che mắt, vốn chưa quên Ôn Uyển, nghe Ôn Uyển trở lại chuẩn bị kết hôn, Dương buồn bực uống rượu mình, hiểu rồi, nhưng biết Ôn Uyển muốn làm hôn lễ, Dương vẫn thoải mái.

      Hôm qua uống uống đến mức để bản thân nhập viện, người nào ngăn cản Dương đuổi người đó , đều là em, cậu có thể làm như thế nào?

      Tính của Dương, bình thường vừa nhìn có gì, là người đàn ông rất dễ chuyện, nhưng khi cậu ta hung dữ, dứt khoát hơn Thành ba phần, điểm này, người nào thân cận với cậu ta đều đặc biệt ràng.

      “Nhập viện rồi? Dương ở bệnh viện nào?” Ôn Uyển có vẻ vô cùng kích động, Giản Dung quay đầu giật mình nhìn Ôn Uyển, nghe thấy là điện thoại của Diệp Hiểu Hàng, lại nghĩ cho Ôn Uyển biết Dương nhập viện rồi.

      Diệp Hiểu Hàng vẫn giữ nguyên giọng điệu kia: “Bệnh viện đa khoa quân khu, nhanh đến đây ? Đừng bảo cho em đó.”

      Tuy Ôn Uyển muốn kết hôn, nhưng Dương làm nhiều việc vì bé như vậy, dù nhiều dù ít bé này cũng nên tới xem chút, dù sao cũng phải nhớ Dương từng đối xử rất tốt với bé.

      “Được, em lập tức tới ngay.” Ôn Uyển thuận tay cúp điện thoại, quay đầu, gấp gáp với Giản Dung: “Giản Dung, nhanh lên chút, bệnh viện đa khoa quân khu, Dương uống nhiều quá, nhập viện rồi.”

      Uống đến mức nằm viện nhất định , cũng biết tại sao bọn họ ngăn cản, để cho người ta uống, làm sao bây giờ?

      “Được, chờ , lái xe tới đây.” Giản Dung nhiều, người này cũng nhập viện rồi, cũng phải là lúc trẻ đùa giỡn, huống chi, bội phục Dương, ngày đó là người đàn ông thoải mái rộng rãi như vậy, hiểu, đáng mặt đàn ông.

      Ôn Uyển cầm túi xách, khuôn mặt nhắn tràn đầy lo lắng, Giản Dung sải bước chạy , đến bãi đỗ xe tìm xe, chỉ trong chốc lát lái xe tới, Ôn Uyển mở cửa xe ngồi lên, Giản Dung cũng cho xe chạy .

      Lái thẳng tới bệnh viện đa khoa quân khu, xe lái rất nhanh, Giản Dung quay đầu liếc nhìn Ôn Uyển, giọng : “Đừng có gấp, Diệp Hiểu Hàng có thể gọi điện thoại tới đây, Dương vẫn còn tốt, em đừng nóng lòng quá.”

      Vào lúc này, biết những lời này cũng vô dụng, nhưng lại biết nên mở miệng an ủi Ôn Uyển như thế nào, có số việc bạn thể ra sức, bởi vì Dương đối xử tốt với , cảm thấy thiếu nợ Dương, Dương xảy ra chuyện, lại đổ hết trách nhiệm lên đầu mình.

      Liếc nhìn Giản Dung, Ôn Uyển nhàn nhạt câu: “Em sao.”

      là vợ Giản Dung, nhưng cả đời khiến người khác đau lòng.

      ra liên quan đến Ôn Uyển, người có lỗi, giống như , kiên quyết theo , sai, nếu theo Dương, chính là ngược lại với trái tim mình, đối với Dương hay đối với đều vui vẻ.

      Ôn Uyển nhìn Giản Dung, ra nên lo lắng, sốt ruột vì người đàn ông khác như thế, nhưng đó là ấy, thể sốt ruột.

      Giản Dung chạy xe rất nhanh, chỉ trong chốc lát hai người đến bãi đỗ xe của bệnh viện đa khoa quân khu, Giản Dung vừa mới ngừng xe, Ôn Uyển kịp đợi mở cửa xe nhảy xuống.

      Nhìn dáng vẻ Ôn Uyển hốt hoảng, Giản Dung cũng nhảy xuống theo, với Ôn Uyển: “Mang giày cao gót đó, nếu em té làm thế nào?”

      Sao nhóc này thể đáng tin chút, Giản Dung sải bước tới, kéo Ôn Uyển, Ôn Uyển nhìn Giản Dung, cắn môi, chỉ thấy Giản Dung ôm , vào bệnh viện.

      Đến sảnh chính, Giản Dung mang theo Ôn Uyển hỏi bác sỹ quản lý.

      “Chào ngài, có thể cho biết Trì Dương ở phòng bệnh nào ? Chính là uống quá nhiều rượu, cháu nội Trì Cảnh.” Giản Dung hỏi quân y mặc áo blue trắng.

      Dương ở phòng bệnh nào, vừa tên tuổi Trì Dương, đối phương cũng nên biết, dù sao nhà Dương cũng là người có mặt mũi, Ôn Uyển biết người nhà họ Trì có biết Dương nhập viện .
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      huyendo, honglakdunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59

      Editor: Puck

      Quân y nhìn Giản Dung, vừa nhìn biết người đàn ông này từng lính, vẻ kiên cường chính trực lên mặt, lau cũng , huống chi, Giản Dung là người trải qua mọi kiểu rèn luyện, nhìn cái cũng biết ta làm lính.

      Quân y cười cười với Giản Dung: “Đồng chí, ngài chờ lát, tôi kiểm tra giúp ngài.”

      Trước máy vi tính, đảo qua ghi chép phòng bệnh, chỉ trong lát, quân y ngẩng đầu lên, với Giản Dung: “Tòa nhà số 4, phòng bệnh cao cấp 1029, các lên tầng ba, quẹo trái, về phía trước là có thể thấy.”

      Bên đó đều là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, ở đó đều là người quan trọng.

      “Được, cảm ơn ngài!” Giản Dung cười cười với quân y.

      Sau khi hỏi ràng phòng bệnh, Giản Dung liền mang Ôn Uyển lên tòa nhà số bốn, lên phòng bệnh cao cấp ở tầng ba, nơi đó đều là quyền quý, điều kiện tốt, phí tổn cao, nhưng đối với người quyền quý mà , cũng thiếu tiền, bọn họ quan tâm.

      Đến phòng bệnh ở tầng ba, quẹo trái, Giản Dung cùng Ôn Uyển nhìn thấy phòng bệnh 1029, đứng gõ cửa mấy cái, Giản Dung đẩy cửa ra, Ôn Uyển chỉ thấy mấy người đàn ông to lớn đứng trong phòng bệnh, đều là người biết, rất quen thuộc với Dương.

      Hai cậu nhóc nhà họ Diệp, hai cậu nhóc nhà họ Văn đều ở đây, còn có Từ Sính cùng mấy người kia, đều mặc trang phục huấn luyện, Ôn Uyển nhận ra bọn họ mới chạy về từ doanh trại, xem chừng đều nghe Dương nhập viện, nhất thời lo lắng, cũng liền tự mình tới nhìn xem.

      Dương nằm giường bệnh, chăn đắp trắng như tuyết, nhận kiểm tra, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, mọi người nghe tiếng gõ cửa đều nhìn ra, chỉ thấy Ôn Uyển cùng Giản Dung đứng đó.

      Nhìn thấy Ôn Uyển tới, còn có Giản Dung, đầu tiên Dương sững sờ, nhóc này trở lại cho , cũng nghe , vốn cho rằng Ôn Uyển sợ thấy nên thông báo cho , chỉ có điều , sao người lại tới vào lúc này.

      Trong chốc lát, mặt Dương tối sầm xuống, lạnh lùng : “Thằng nào thối miệng vậy?”

      Nếu phải có ai gọi điện thoại, Ôn Uyển thể nào biết nằm viện, vốn cảm thấy rất mất mặt, vào lúc này oách, toàn bộ mặt trong mặt ngoài đều nát bét.

      Mọi người cũng trầm mặc, ánh mắt Diệp Hiểu Hàng cũng mơ hồ, thể để cho Dương biết, nếu người đàn ông này chắc giết ?

      Ngay khi mọi người trầm mặc, nữ quân y xem bệnh cho Dương ở bên cạnh đưa tay kéo Dương, có cảm xúc *: “Vừa bị đau dạ dày, tức giận bị đau gan, nếu , tôi kê đơn thuốc cho , đến chết đau, điều kiện đầu tiên là phải để lại di thư **.”

      (*) nguyên gốc: tim phổi 没心没肺
      (**) di thư: thư từ của người chết, di chúc
      .

      Mọi người vừa nghe xong lời này đều nén cười, ai dám lên tiếng, này rất lợi hại, dám chuyện như vậy với Dương, chắc biết Dương rất nổi tiếng, là kẻ bạc tình bạc nghĩa với phụ nữ, nếu , qua bao nhiêu năm, khoản nợ tình còn .

      Dương trừng mắt nhìn nữ quân y này, lạnh lùng : “ có chuyện gì?”

      “Tôi có chuyện gì, vừa rồi còn hôn tôi đó?” Kim Lân Nhi trợn mắt nhìn lại Dương, lúc người đàn ông này vừa được đưa vào bệnh viện, sau khi kiểm tra, có chuyện gì quá lớn, đưa vào phòng bệnh này.

      chuẩn bị treo nước truyền cho người đàn ông này, ai ngờ, ta say đến mức mơ hồ, hai lời, kéo đè lên giường hôn tới tấp, trong miệng gọi tên tuổi lắm.

      Bị bệnh nhân hôn mà biết vì sao, chuyện như vậy cũng thôi , lại còn trở thành người thay thế, vốn tức giận , nhưng ồn ào cũng làm được gì, người đàn ông này uống nhiều quá, có thể giết chết ta sao?

      Nhưng khi nhìn Ôn Uyển tới, Kim Lân Nhi liền hiểu có chuyện gì xảy ra, dáng dấp của có điểm giống Ôn Uyển, nhưng nhìn kỹ thua xa, Ôn Uyển thuần thục điềm tĩnh, vừa nhìn biết là khéo léo.

      Còn tính cách của , mang theo vài phần thẳng thắn từ trong xương, cũng là hấp dẫn, nhất là ngây ngốc ở nước ngoài, vừa nhìn biết là rất độc lập.

      Những người khác cũng nhìn Kim Lân Nhi, là cháu nhà họ Kim, du học nước ngoài về, khi còn bé cũng là bé ngang ngược thẳng thắn, khác Phó Sủng bao nhiêu, nhưng được tín nhiệm hơn Phó Sủng chút.

      Về nước liền thi vào bệnh viện đa khoa quân khu, bạn cho rằng nhờ quan hệ bạn sai lầm rồi, tuy nhóc này còn , nhưng ở nước ngoài có tiếng là hung ác, chỉ có điều vừa trở về bao lâu, cũng thể có đủ trình độ chuyên môn làm bác sỹ chính thức.

      Nhưng cũng là bác sỹ trợ lý, bản lãnh cũng lớn, hôm nay trực ở bệnh viện lại đụng phải Dương, có thể là vô cùng xui xẻo rồi.

      Ôn Uyển và Giản Dung ở bên cạnh càng thêm bối rối hiểu vì sao, chỉ cảm thấy này quen mắt, nhưng nhớ nổi rốt cuộc là ai, cũng lười nhớ đến, Ôn Uyển tới nhìn Dương, nóng nảy hỏi: “ có chuyện gì chứ? Dương, sao uống nhiều như vậy?”

      Quả nhiên là người đàn ông này muốn sống nữa? vẫn là thiếu nợ Dương.

      có chuyện gì, chính là uống hơi nhiều, làm ăn xã giao khó tránh khỏi uống thành như vậy, cần lo lắng.” Dương cưng chiều nhìn Ôn Uyển, mở miệng an ủi, nhìn tốt, cũng tốt.

      Ôn Uyển xụ mặt nhìn Dương: “ cần lo lắng, nhất định là muốn em phải lo lắng mới tốt với bản thân, biết thương quý trọng bản thân, cũng trưởng thành rồi, đừng để ông nội Trì cùng bác trai bác lo lắng.”

      Tuổi Dương còn , lại là hy vọng trong nhà, ông cụ coi trọng người thừa kế của dòng họ, nếu có mệnh hệ gì, nhà họ Trì chính là trời muốn sập.

      Kim Lân Nhi liếc nhìn Ôn Uyển, lại nhìn Dương, đợi Dương , thuận miệng tiếp lời: “ , loại người như thế á, cũng uổng công, tốt nhất thận hư luôn mới là đúng đạo lý!”

      vừa trở lại nghe , công tử phong lưu Trì Dương, biết làm tổn thương trái tim biết bao , Ôn Uyển còn quan tâm ta, thận hư mới là tốt nhất.

      Mọi người càng thêm buồn cười, cũng muốn vỗ tay giúp ấy, nhưng sợ Dương trở mặt, cũng chỉ có thể vỗ tay khen hay ở trong lòng.

      Dương ngước mắt nhìn này, trong nháy mắt liền rối bời, vẻ mặt thất vọng: “Tôi vừa uống nhiều quá, đến mức nguyền rủa tôi chứ?”

      Bệnh viện này rất rảnh rỗi sao? Công việc của này chính là vây quanh sao? Bà đâu cần làm vậy chứ? phải chỉ hôn cái, còn phải hận thù lớn bao nhiêu, lúc ấy này còn mặc quân trang.

      Cặp mắt to, vô cùng giống mắt Ôn Uyển, trong suốt như nước, lúc đó nằm mơ, nhưng nhìn kỹ chút, lúc ấy nhất định là đầu óc hỏng rồi, có thể giống Ôn Uyển sao? ấy chính là người nối nghiệp của Phó Sủng.

      Từ nay về sau lo Bắc Kinh nghiệt, nhìn xem, đây phải là đợt nọ nối tiếp đợt kia?
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      honglak thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60

      Editor: Puck

      phải lấy cớ uống nhiều quá sao? Người này vừa đến liền đẩy ngã, lên tác phong của có vấn đề, từ đầu đến cuối là hoa hoa công tử *.” Kim Lân Nhi phản bác lại, câu uống nhiều quá là có chuyện gì rồi hả?

      (*) Hoa hoa công tử: playboy

      Nhiều để cho ta chơi như vậy, cũng coi như uống nhiều quá?

      Kim Lân Nhi biết, người bên ngoài cũng truyền đến, ngờ Dương vốn đụng vào kia, nhưng truyền ra, dù có trăm cái miệng cũng thể bào chữa, vốn làm để cho người khác xem, cần gì phải phí sức giải thích.

      Dương gật đầu liên tục, chẳng thèm cãi vã, dù sao cũng là do bản thân sai rồi: “Được, tôi nhận tội với , nhanh rút kim ra cho tôi, làm việc , tiền lương do bệnh viện cấp, làm nhiều việc có ý nghĩa, tôi muốn phụ lòng bộ xiêm áo này.”

      xoay chuyển ngược lại, thế nào gọi là quay ngược câu chuyện trở lại? ấy hả, rất đẹp trai, phụ nữ theo cũng được, nhưng mà cũng có nguyên tắc.

      Kim Lân Nhi cười với Dương, gật gật đầu, rút kim cho Dương, dọn dẹp đồ đạc, bưng khay thuốc xoay người ra khỏi phòng bệnh, mọi người kinh ngạc, vừa rồi này khí phách như vậy, trong nháy mắt yếu ?

      Có phần khoa học, nhưng chứng minh, bọn họ sai rồi, hơn nữa, sai vô cùng nghiêm trọng, đời này của Dương chính là này, quả nhiên cùng cấp bậc với Phó Sủng.

      Chỉ có điều Phó Sủng trói buộc, còn này nhìn xa trông rộng, bạn còn chưa rẽ tới, lấp bẫy cho bạn, thiếu chút nữa khiến Dương khóc, dĩ nhiên, đây là sau.

      Kim Lân Nhi vừa , Ôn Uyển kinh ngạc nhìn Dương, hoàn toàn hiểu, sao Dương lại hôn ấy, nhưng lười phải suy nghĩ nhiều, với Dương: “ Dương, sau này phải tốt đẹp, thứ hai này em và Giản Dung kết hôn, chân thành mời .”

      Có mấy lời ra tàn nhẫn, càng thêm tàn nhẫn với người nghe, người con Dương cưng chiều phải lập gia đình rồi, cuộc sống giống như trò kịch, bạn nhìn khởi điểm, đoán quá trình, nhưng lại vĩnh viễn nghĩ đến kết cục như thế nào.

      Giản Dung nghe lời Ôn Uyển , cũng vô cùng cảm động, bởi vì nhóc luôn kiên định lương thiện, mới có thể ra những lời này với Dương.

      Diệp Hàng nhìn Ôn Uyển, đợi Dương trả lời liền mở miệng trước: “Tụi em nhiều năm của Dương, cũng là em với của em, em gọi tụi tiếng cũng là phải.”

      Ôn Uyển nhìn Diệp Hàng, gật gật đầu, biết Diệp Hàng giúp Dương rất nhiều, nếu phải là em họ của Thành, cháu ngoại nhà họ Ôn, sợ rằng hôm nay Diệp Hàng muốn mắng người.

      “Em phải lập gia đình, mấy cũng nên vui mừng, nhưng tụi thể vui mừng, đó là vì nể mặt Dương.” Diệp Hàng cũng biết nặng lời, nhưng Dương là em của , dù xấu cũng sao cả. “Về sau em hạnh phúc hay hạnh phúc, em đều phải nhớ, có người đàn ông từng yên lặng bỏ ra nhiều như vậy vì em.”

      Dương làm đủ chuyện, bọn họ nhìn tới.

      Lái xe lên đại học Y đưa thứ này thứ nọ cho Ôn Uyển, vì để cho Ôn Uyển an tâm, là do Thành dặn dò, ngày nghỉ đưa Ôn Uyển về nhà, cũng là do Thành nhắn nhủ, mang theo bé này ăn, chơi, sau đó đưa về nhà.

      Trong ký ức của , lần khắc sâu nhất chính là lần Dương xã giao thể phân thân, nhưng Ôn Uyển nghỉ, vốn cũng còn bao nhiêu chuyện, cậu ta muốn tự thân tự lực, kêu mấy người bọn họ chơi mạt chược với khách hàng.

      Giữa đường muốn rời , đối phương có vẻ đặc biệt vui mừng, thắng đến hưng phấn, ra mọi người nhường cho vị khách này, Dương phải , ta vui, Dương bản thân có việc. để cho người khác thế chỗ, vị khách này chịu.

      Chính là cảm thấy Dương thua tiền, muốn chơi nữa, chơi bài như thương trường, thương trường như cuộc sống, ràng mạch lạc, lúc ấy Dương cười lạnh tiếng, cậu ấy thua nổi, cho dù chơi lớn hơn Dương cũng thua nổi.

      Miễn cưỡng chịu đựng chơi cùng đối phương lát, người nọ còn hăng hái hơn, Dương đứng dậy đập bàn, trực tiếp cầm từng quân mạt chược lên, ném chung quanh bốn phía, người nọ bối rối, Dương trừng mắt nhìn người ta.

      Vô cùng căm hận trách mắng, buôn bán có thể làm, nhưng loại người như mày, dù ông đây bồi thường, cũng làm ăn cùng với mày, cũng chỉ là bữa tiệc, ra kiếm đặc biệt nhiều, nghĩ tới sau này hợp tác Dương mới kìm nén bực bội, cứ tốn kém như vậy với đối phương.

      “Cậu buồn bực hay buồn bực, kích thích cái quái gì ở đây?” Dương nhíu mày mắng Diệp Hàng, giữa em mắng lẫn nhau là bình thường, bọn họ đều có vẻ vô cùng bình thản.

      “Được rồi, ông đây khó chịu, cậu muốn nghẹn cứ nghẹn .” Diệp Hàng bất đắc dĩ mà lắc đầu, hạ thấp bản thân, chờ đó, có ngày thua thiệt, cũng phải bởi vì Dương mắng , mà là cảm thấy người này quá ngu rồi.

      Ôn Uyển xoay mặt, nghe lời Diệp Hàng , trong lòng rất có cảm xúc.

      Dương quay đầu, nhìn Ôn Uyển, nở nụ cười: “ nhóc, nghiêm trọng như lời Diệp Hàng , ngày hôm qua uống rượu là chuyện quá khứ rồi, em làm đúng rồi, cũng cần tự trách, như vậy cũng thay đổi được gì, cũng công bằng với Giản Dung.”

      cũng nghĩ thông, này cũng phải lập gia đình, đây là việc tốt, nếu gả cho , Ôn Uyển chưa chắc có hạnh phúc, với tính khí của , nếu biết trong lòng Ôn Uyển có người khác, mạnh mẽ chiếm lấy, làm hỏng mất.

      Đến lúc đó tạo ra sai lầm lớn, còn lâu mới cứu vãn được, hôn nhân có tình như tương kính như tân *, chính là muốn đoạt lấy, muốn né tránh, hai người bị cưỡng ép chung với nhau, trở thành bi kịch.

      (*) tương kính như tân: (vợ chồng) tôn trọng nhau như khách.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      honglakdunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61

      Editor: Puck

      Ngược lại Ôn Uyển ngờ Dương lại vậy, trong lòng cũng vô cùng vui mừng, đồng ý quên, lên từ nay về sau cuộc sống và tình của còn chưa biết, còn có hy vọng.

      người chỉ cần chịu buông tay ngày hôm qua, như vậy hôm nay bạn phát toàn thế giới đều dang hai tay ôm lấy bạn.

      Dương, nhất định vô cùng hạnh phúc, tin tưởng em, là .” Ôn Uyển nhìn Dương, cười rất vui vẻ, người tốt nhất định điều tốt đền đáp, Dương nhất định gặp thuộc về .

      Dương đưa tay vuốt đầu Ôn Uyển, vẫn cưng chiều như vậy: “Đó là đương nhiên, phong lưu tiêu sái, sợ có phụ nữ, em cũng phải tốt, mấy ngày nữa coi như là dâu mới rồi, đến lúc đó, nhất định cổ vũ cho em.”

      Ôn Uyển ngừng gật đầu, Giản Dung cũng lẳng lặng nhìn Dương, lời Diệp Hàng hề có cảm giác nào trong lòng, dù sao đây là Ôn Uyển, là người phụ nữ của , có thể đau lòng sao? Bị mỉa mai như vậy.

      Nhưng cũng thể gì, mặc dù đoạt Ôn Uyển từ trong tay Dương, nhưng Ôn Uyển vẫn phụ lòng Dương, cậu ta từng đối xử tốt với ấy như vậy, nhớ kỹ người ta, đây vốn là lương tâm của con người.

      “Người em, đối xử tốt với ấy, đừng bắt nạt ấy, vẫn là câu cũ rích kia, đối xử tốt với ấy, tôi nhất định mang ấy , tìm được.” Dương nhìn Giản Dung, từ đầu đến đuôi vẫn mở miệng cười, khiến cho người ta nghe ra uy hiếp, chỉ cho là đùa.

      Cũng chỉ tụi Diệp Hàng biết, chuyện như vậy, Dương có thể làm được, cậu ấy đùa.

      Giọng Giản Dung bình tĩnh, cười cũng tức giận, rất bình thản: “ có cơ hội đó, còn nữa, tôi cũng để cho ấy có cơ hội nghĩ đến cậu.”

      Lời tàn nhẫn ai cũng ra, chỉ mình Dương, Dương nhìn Giản Dung gật gật đầu.

      “Được rồi, mấy người cũng trở về , tôi rất mệt mỏi, muốn ngủ.” Dương mở miệng với mấy người trong phòng, cũng quan tâm tới mọi người thèm để ý, trực tiếp làm ổ trong chăn nhắm mắt lại.

      Mọi người nhìn Dương, nên cho cậu ấy chút thời gian, để cho cậu ấy bình phục lại chút, Diệp Hàng và mấy đứa bé nhà họ Văn lục tục rời , Giản dung tới đỡ Ôn Uyển dậy, ôm nhóc ra khỏi phòng bệnh.

      Ngay lúc cửa khép lại, Dương mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ, nhìn Bắc Kinh phồn hoa, nhà cao tầng, đèn đuốc sáng trưng, từng nhà sáng đèn giống như những vì sao, cho dù cao quý đến đâu, cho dù phồn hoa nữa, cho dù bạn có quá nhiều nhưng cũng có thứ bạn chiếm được.

      Nếu như có thể, thà rằng tiếp tục phong lưu, nhưng cũng chán ghét mệt mỏi, lặng lẽ đợi trời sáng, tin tưởng tất cả lại tốt đẹp lần nữa, bao gồm , kể cả Diệp Hàng, cả Văn Hải.



      Giản Dung mang theo Ôn Uyển ngồi lên xe, lái xe rời , Ôn Uyển vẫn trầm mặc nhìn Giản Dung, từ lúc vào phòng bệnh cho đến lúc rời , Giản Dung cũng chỉ câu vừa rồi, cảm thấy lời Diệp Hàng , ngược lại cảm thấy khó chịu, chỉ bực tức thay Giản Dung.

      “Giản Dung, có cảm thấy chán ghét em ?” cứ khuấy nhiễu Giản Dung, còn khiến Giản Dung mang lưng đủ loại sai lầm, hay bị mọi người trách cứ, cảm thấy có lỗi với Giản Dung.

      Giản Dung thuận tay đánh tay lái, xe lượn quanh ra ngõ , tiếp tục lái, cũng mở miệng: “Ghét, vô cùng ghét!”

      là người lạnh nhạt, rất ít khi biểu đạt tình cảm của mình, chỉ có khi tình cảm chạm đến chỗ sâu, mới có thể vài lời dễ nghe, nhưng Ôn Uyển ngờ Giản Dung như thế, hơn nữa rất kích động, ghét liên tục hai lần.

      Để cho đáy lòng thông suốt, trong nháy mắt hốc mắt đỏ lên, rất ít khóc, chỉ khi ở trước mặt Giản Dung, mới có thể khó khống chế cảm xúc.

      “Em biết, ngay từ lúc mới bắt đầu là em bắt buộc , sau đó trong nhà cũng buộc phải lấy em, lại gặp gỡ Dương, còn bị ông ngoại và ông nội mắng, ngay cả Hàng cũng tốt, rất thích em, đúng ?” Ôn Uyển hề đếm xỉa đến uất ức của Giản Dung.

      Cũng may mà tính tốt, mới có thể nhẫn nhịn, vẫn luôn kìm nén , nếu là người khác, sợ rằng sớm gánh nổi rồi.

      Giản Dung đưa tay nắm chặt tay Ôn Uyển, thở dài: “ này, em ấy, cả ngày cứ suy nghĩ gì đâu, khiến cho đoán ra.”

      Lúc lái xe đến đèn đỏ, Giản Dung dừng xe, quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt uất ức của Ôn Uyển, dáng vẻ giống hệt lúc thi đạt tiêu chuẩn khi còn bé, cho đến bây giờ vẫn nhớ.

      “Sao ngốc nghếch như vậy? chán ghét em, là bởi vì trong ngày em luôn được mến, ghen, ghen vô cùng.” Giản Dung nghiêm mặt, đến đây khiến Ôn Uyển càng giật mình.

      “Hả?” Há hốc cứng lưỡi hồi lâu, mới hiểu được Giản Dung ấy ghen, cho là cảm thấy uất ức.

      “Hả cái gì?” Giản Dung liếc nhìn Ôn Uyển, lái xe rất nhanh, bao lâu trở về đại viện, vào trong đại viện, về đến nhà, dừng xe, khoảnh khắc lúc Ôn Uyển xuống xe, Giản Dung qua mạnh mẽ ôm lấy nhóc này.

      Trực tiếp vào trong nhà, Ôn Uyển nhìn Giản Dung, hơi ngây ngốc, vốn hoàn toàn quên phản kháng, hôm nay Giản Dung có quá nhiều mặt, là nhận ra, cũng chưa từng thấy.

      Như thầy giáo , ra con người rất phức tạp, bạn có nhiều tính cách, thái độ, rất nhiều mặt, nhưng mà trong hoàn cảnh nào đó, bạn lại phải che giấu, bày ra cho mọi người thấy chỉ có mặt.

      Giản Dung ôm Ôn Uyển trở về nhà, phòng khách còn ai, xem chừng tự chơi, ông cụ cũng ngủ.

      Giản Dung ôm Ôn Uyển suốt dọc đường lên tầng , trở về phòng, trực tiếp bắt đầu cởi quần áo cho Ôn Uyển, Ôn Uyển nhìn Giản Dung, kêu: “ cởi quần áo của em làm gì thế?”

      “Tắm rửa, ngủ với em!” Giọng gọn gàng, hai cụm chữ đơn giản, Ôn Uyển hoàn toàn hôn mê, đây là thổ phỉ hả, còn chưa kịp phản kháng, Giản Dung thuần thục cởi sạch quần áo cho nhóc này.

      Ôm vào phòng tắm, để cho Ôn Uyển thu thập, tự mình cũng xông tới, khẽ quấn khăn tắm rồi ôm vào.

      lưu manh!” Ôn Uyển đặc biệt tức giận, bạn ràng là , bị bắt buộc phải tắm rửa cùng đàn ông, nếu mệt mỏi muốn động đậy tính, đây tốt đẹp cứ bị chiếm sạch tiện nghi như vậy, có thể tức giận sao?

      Huống chi Giản Dung chính là cọc gỗ, bạn rách miệng lưỡi cũng nghe bạn được nửa câu.

      “Hợp pháp.” Giản Dung cầm khăn lông lau tóc cho Ôn Uyển, “Làm vợ, em thường thực nghĩa vụ vợ chồng, làm đàn ông, thể làm gì khác hơn là chủ động!”

      Đối với vợ mình, cái này gọi là lưu manh cũng chỉ có Ôn Uyển kêu ra.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      honglakdunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62

      Editor: Puck

      Giản Dung lau tóc cho Ôn Uyển, thuận tay kéo vợ lảm nhảm ngừng, trực tiếp chặn miệng Ôn Uyển lại, Giản Dung áp đảo Ôn Uyển ở giường, cứ nhàng hôn như vậy.

      Quấn quýt si mê lúc, cho đến khi toàn thân Ôn Uyển có hơi sức, lúc này Giản Dung mới buông ra, thu dọn chút cho nhóc này, ôm Ôn Uyển ngủ say sưa.

      Thời gian eo hẹp, nhà họ Giản chuẩn bị hôn lễ cũng qua loa được, thiệp mời phát ra, trừ Từ Diêu và Thành có cách nào tới dự, còn lại tất cả đều đủ.

      Thứ hai hôm đó, thời tiết rất đẹp, giống như cố ý nghênh đón hôn lễ của Giản Dung và Ôn Uyển.

      Bắc Kinh vốn chật chội, tràn đầy xe lục tục chạy tới Kim Xán, vốn Giản Dung chuẩn bị mặc âu phục, nhưng Ôn Uyển cố ý muốn mặc quân trang, Giản Dung mặc quân trang đẹp mắt.

      Vợ gì, Giản Dung liền rằng, trực tiếp cởi âu phục, đổi bộ quân trang, điểm này ông cụ hoàn toàn hài lòng, cảnh tượng màu xanh ô liu cùng áo cưới trắng như tuyết sánh đôi cùng chỗ, quả hài hòa lạ thường.

      Từ nghênh đón khách mời đến loạt trình tự phức tạp, Ôn Uyển chỉ cảm thấy cả người sắp chóng mặt, bị các bậc bề ngừng nhắc nhở, Giản Dung cũng có phần rối loạn, kết hôn khổ cực như vậy, lại có nhiều người mấy lần.

      Chào hỏi khách mời, nên mời rượu mời rượu, nên cho bao lì xì cho bao lì xì, vốn trong gia tộc lớn, thân thích nhiều hơn, vòng xuống, bảy tám dì, thân thích xa hơn cũng tới.

      Dù sao cháu ngoại ông cụ Hác kết hôn, chuyện như vậy, mọi người cũng muốn tăng chút thể diện.

      Hôn lễ từ đầu tới đuôi, Ôn Uyển gần như sắp đứng vững, ngược lại Giản Dung lanh lợi, ôm vợ toilet đổi đôi dép lê, dù sao làn váy cưới vô cùng lớn, che ở dưới ai cũng nhìn thấy, phải ?

      Dương cũng tới, lần này hôn lễ chọn ở Kim Xán, Dương giảm giá coi như là đưa phần quà tặng, chuyện này mấy em oán giận Dương ít.

      Sau khi hôn lễ chấm dứt, trở về nhà họ Giản, lại nhóm tụ hội, Quách, Đường Dật, Phó Mộ, thiếu chút nữa chỉnh dâu đến suy sụp rồi, nào cắn quả táo, lại nghịch đủ trò, cán bộ cao cấp là danh từ gì?

      Sống phóng túng, chỉ có điều bạn nghĩ tới, phải là bọn họ đoán được, khó khăn lắm mới có cơ hội, Giản Dung này vốn là cọc gỗ, sao bọn họ có thể bỏ qua? Ai có thể ngờ, Giản Dung liền trở mặt tại chỗ rồi.

      Ôm vợ về thẳng phòng, ai cũng để ý, các người chơi ông đây có ý kiến, bắt nạt vợ ông có cửa đâu!

      Nhân vật chính vừa , mọi người cũng thấy thú vị rồi, đều tự thôi, lần nữa lại bày ra tiếp, nhưng mà Giản Dung này may mắn rồi, hề oán giận, nếu là trước kia nhất định là Giản Dung hạ thủ rồi, nếu sao này có thể lòng dạ theo Giản Dung, quả nhiên là phúc hắc siêu cấp!

      Làm hôn lễ nên ra mắt bề ra mắt, chuyện nên làm cũng làm xong.

      Hai mươi ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, đảo mắt cũng sắp đến ngày trở về doanh trại, hôn lễ mới vừa làm xong chưa tới mấy ngày, đoàn trưởng Triệu gọi điện thoại dưới mười lần, thúc giục Giản Dung trở về, nhưng lần này Giản Dung mắc mưu, hai mươi ngày chính là hai mươi ngày, nhiều hơn ngày cũng được.

      Đoàn trưởng Triệu tức giận vỗ bàn, mắng to vào trong điện thoại: “Cậu được đấy thằng nhóc chết tiệt, lúc phê duyệt nghỉ, ông đây có làm khó dễ cậu sao? Lần này trở mặt nhận rồi, cậu mà trở về, xem ông đây chỉnh chết cậu!”

      Giản Dung , mặc dù cần trực tiếp huấn luyện, nhưng chuyện cần xử lý cũng quá nhiều, huống chi vợ mình cũng bận rộn, khó khăn mới có thời gian nghỉ, còn phải giúp đỡ thế vào chỗ Ôn Uyển, Hàn Hề ngược lại vui vẻ oán trách gì.

      Chính là gần đây, ở trước mặt , càng ngày càng có cảm giác tốt hơn hẳn, gì chứ, thời khắc mấu chốt, còn phải xin vợ mình, nếu phải thằng nhóc chết tiệt Giản Dung đào hố , có thể phải xin vợ mình ?

      “Lúc ấy mặc dù làm khó, nhưng cũng thoải mái.” Giản Dung nóng lạnh uống trà, xem báo, đoàn trưởng Triệu ở bên kia ngừng chút rồi mắng đầu đuôi, ngay sau đó cúp điện thoại.



      Ánh mặt trời buổi trưa rất tốt, là tháng mười rồi, lạnh cũng nóng, rất thoải mái, Ôn Uyển ra khỏi phòng, chỉ thấy ông cụ ngồi trong sân, nhắm mắt giả vờ ngủ say, phơi nắng, nghe đài, Ôn Uyển tới đứng ở bên cạnh ông cụ, đấm chân cho ông.

      “Ông nội, ông nghe gì vậy?” Ôn Uyển ngước đầu nhìn ông cụ.

      Ông cụ mở mắt ra, nhìn Ôn Uyển, mặt là nụ cười hiền lành: “Kinh kịch, Sa gia banh *!”

      (*) Sa gia banh: Vở kinh kịch kinh điển viết về cách mạng, ra đời vào cuộc đại cách mạng văn hóa thế kỷ 20.

      Ôn Uyển lạ 《Sa gia banh》, trong đại viện, phàm là người lính, thế hệ trước đều thích nghe, nghe là sau khi hơi cải biên căn cứ theo câu truyện có , sáng tác ra câu chuyện về kỳ kháng Nhật.

      Lúc Ôn Uyển còn , ông ngoại cũng thường giảng giải cho về tích các hùng, giảng tới giảng lui.

      Ngồi bên cạnh ông cụ, Ôn Uyển nhìn ông cụ cười : “Ông nội, ông chút chuyện xưa hồi đó của các ông ?”

      Ông cụ vừa nghe cười ha ha: “Khi đó chúng ta có thể có câu chuyện gì chứ? Đều là chuyện vừng thối thóc mục *, nhất định là ông ngoại cháu nhiều, sợ là cháu nghe đến mệt rồi.”

      (*) vừng thối thóc mục: chuyện nhặt, đáng để ý.

      Tuy như vậy, nhưng ông cụ vẫn hào hứng bừng bừng kể về tư lệnh, đoàn trưởng, tiểu đội trưởng khi đó của bọn họ, số rồi, số ở chỗ khác.

      nhiều năm gặp, tình chiến hữu chính là như vậy, giống như làm lính bây giờ, cho dù như thế nào cũng hướng về bảo vệ quốc gia, đứng ở biên giới bảo vệ mảnh đất này, thể hiếu thuận với cha mẹ, cả đời mặc quân phục.

      Cuối cùng, đến lúc già rồi hối hận, nhưng đến già vẫn chưa từng hối hận, cho dù lớn tuổi vẫn thường xuyên mặc bộ quân phục này, cởi được.

      Ông cụ cũng đến tình , khi đó cho dù bọn họ có mến nào đó cũng dám , giống như bây giờ, đừng bé trai lớn gan, ngay cả bé cũng gan lớn, gặp được mến liền chủ động theo đuổi.

      Ôn Uyển nghe cười khanh khách: “Ngài cười nhạo cháu sao?”

      “Ở đâu? Ngồi đúng chỗ, phải sao?” Ông cụ vuốt tóc Ôn Uyển, “Chỉ có điều vô cùng tốt, cháu nhìn Giản Dung xem, cháu đích tôn nhà họ Giản chúng ta, nó hiểu chuyện nhưng hơi chất phác, nó lại giống đứa nhà khác, nó làm chuyện xấu.”

      Từ cho đến lớn Giản Dung đều ưu tú, tăng thể diện cho nhà họ Giản, lại có tính cách ngay thẳng, có tư tưởng xấu, điểm này ông cụ hoàn toàn hài lòng.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      honglakdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :