1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính cưng vợ - Mặc Tô Lê (Hoàn)+ Update NT4

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52

      Editor: Puck

      Ông cụ cũng là người phân phải trái, cho dù là cháu đích tôn mình thương nhất, nhưng làm sai chuyện, cũng vẫn phải phạt, lần này Giản Dung làm quá đúng rồi, Ôn Uyển như vậy, trong đại viện là nhà người ta có uy tín và danh dự.

      Tướng quân Hác hễ bao che khuyết điểm là bao che, tới đây mắng cha mẹ Giản Dung cũng là hợp tình hợp lý, đời trước là nhà cách mạng, thể nhận lỗi câu với người ta.

      Ôn Uyển nhìn Giản Dung chịu phạt, nhất thời cũng tiện gì, vẫn níu lấy áo ba mình, mở miệng chắc chắn là có tác dụng.

      Ba Ôn liếc nhìn Ôn Uyển, gương mặt bất đắc dĩ, ngược lại, cười làm lành với ông cụ: “Ông à, đây phải là trở lại làm hôn lễ sao? Chúng ta quản bọn chúng làm khỉ gió gì, cứ để cho bọn chúng tự giày vò , được , ông đừng để chọc tức đến thân thể.”

      Dù gì cũng là sư trưởng, chuyện vẫn có chút phân lượng, ông cụ than thở mãi, nhìn gia giáo nhà người ta, lại nhìn cháu nội mình, có thể tức giận khiến đau bao tử rồi.

      mau đứng lên, đừng quỳ, sàn gạch này lạnh, vốn tham gia quân ngũ đừng để bị phong thấp.” Ôn Uyển thấy ông cụ hòa hoãn lại nhiều, mấy bước qua đỡ Giản Dung, trong lúc nhất thời cũng quên từ xuống dưới nhà họ Giản vẫn ở đây.

      Động tác này khiến mọi người vui vẻ, biết đau lòng cho Giản Dung, thằng nhóc chết tiệt này còn biết tích phúc, Giản Diêu nhìn mà hâm mộ ghen ghét, việc tốt gì cũng bị cả chiếm hết rồi.

      Khóe miệng Giản Dung khẽ nhếch mà cười, nhìn Ôn Uyển, chưa đứng dậy, gia pháp nhà họ Giản do ông cụ định đoạt, ông cụ chưa lên tiếng thể đứng lên.

      Ôn Uyển thấy Giản Dung đứng lên, quay đầu nhìn ông cụ, gương mặt van xin: “Ông nội, Giản Dung rất tốt với cháu, ấy khi dễ cháu, cháu lòng, mọi người luôn ấy xứng với cháu, ấy muốn ly hôn với cháu, ấy tốt chỗ nào chứ?”

      Hai mươi tám tuổi làm phó đoàn trưởng, còn từng học ở trường thợ săn, dáng vẻ cũng tốt, gia thế bối cảnh phải kém, cũng hiểu tại sao người khác luôn mắng Giản Dung như vậy, bản thân trừ gia thế bối cảnh như vầng sáng, cũng chỉ là quân y, cái gì cũng có.

      câu hỏi khó mọi người, mẹ Ôn chịu được mất mặt, lên kéo con mình: “Con bé chết tiệt này, sao con lại bao che như vậy, sợ mất mặt hả?”

      tiểu thư khuê các, để cho người ta ra vào, khó nghe, mẹ Ôn cảm thấy mặt mũi mình nhịn được tức giận.

      “Tôi thích tính cách này của tiểu Uyển, có sao vậy, con dâu này dù sao tôi cũng chắc chắn phải có.” Mẹ Giản tới, đưa tay kéo Ôn Uyển qua rồi ôm, từ Ôn Uyển thích tới nhà họ Giản chơi, vô cùng thân mật với bà.

      Ông cụ Giản càng phản đối, khoát khoát tay với Giản Dung: “Được rồi, đứng lên , xem vợ cháu cho cháu mặt mũi, ông nội phạt cháu, sau này cháu phải đối xử tốt với con bé, biết ?”

      “Dạ, cháu biết rồi.” Giản Dung đứng lên từ dưới đất, trừ khi ở trước mặt Ôn Uyển, trước mặt binh lính của mình, Giản Dung luôn mang tính cách lạnh lùng, làm cháu đích tôn gia tộc lớn, phải giữ thể diện cho trong nhà.

      Ba Giản hiền lành vẫn đứng ở bên, lúc này mới mở miệng: “Được rồi, cơm ăn thôi, ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai thằng nhóc này còn phải mang vợ nó nhà họ Hác chuyến đấy.”

      Khó khăn lắm mới trở về, theo lý tối nay phải , nhưng dù sao tại cũng còn sớm, bây giờ chính là quấy rầy thanh tịnh của ông cụ.

      câu , mọi người quây quần trong phòng khách, vừa xong cũng liền vui vẻ hòa thuận rồi, ông cụ Giản cũng lười tức giận, cả nhà ngồi đó, vừa ăn vừa cười, thỉnh thoảng mẹ Ôn cũng liếc nhìn vết thương mặt Giản Dung, khỏi đau lòng, hơn nữa đau lòng cho con cưng của mình.

      “Mấy đứa phải để ý chuyện hôn lễ chút, sinh đứa con trai đáng tin cậy, các con tránh khỏi trách nhiệm.” Ông cụ dạy dỗ cha mẹ Giản Dung, con tốt, làm cha mẹ cũng phải có trách nhiệm.

      Sư trưởng Ôn rất bội phục ông cụ nghiêm túc nhiệt tình này, trước kia chỉ nghe , chưa từng làm việc chung cho nên cũng cảm thấy.

      “Cha, người yên tâm , chuyện như vậy hôm qua ba Giản Dung gọi điện thoại, ngày hôm nay đều bận rộn, chúng con nhất định làm tốt chuyện này, để cho người ngột ngạt.” Mẹ Giản giọng mở miệng với ông cụ, trước sau như đều hiếu thảo với ông cụ, dù sao cũng là con dâu cả.

      Lúc này ông cụ mới gật gật đầu, mọi người tiếp tục ăn cơm, kết thúc bữa cơm, ngồi trong phòng khách tán gẫu chút rồi trở về nhà mình.

      Ba Ôn cùng mẹ Ôn được tiễn đến cửa, rốt cuộc bỏ con cưng được, nhưng gả ra ngoài, mới ngày đầu tiên trở về nhà mẹ là điều thể, mặc dù đều chung đại viện, cách xa.

      “Mẹ, tối mai làm món ăn ngon cho con, buổi sáng ăn chực nhà ông ngoại.” Ôn Uyển ôm cánh tay mẹ Ôn làm nũng, mẹ Ôn gật đầu liên tục, hàn huyên lát, cũng liền theo ba Ôn Uyển cùng nhau về nhà rồi.

      Giản Dung cũng ôm Ôn Uyển vào nhà, ngày này khiến Ôn Uyển mệt muốn chết rồi, vào phòng, trong nhà có người giúp việc, cũng cần giúp đỡ dọn dẹp, mẹ Giản để cho Ôn Uyển và Giản Dung nghỉ ngơi sớm chút, ngày nghỉ ngắn, công việc bận rộn cũng nhiều, còn phải làm hôn lễ, qua loa được.

      Nằm giường mềm rộng rãi, Ôn Uyển thả lỏng cả người, Giản Dung tới nằm đè lên người Ôn Uyển, khôi phục dáng vẻ thường ngày: “Nếu vừa rồi ông nội đánh làm thế nào?”

      biết Ôn Uyển nhất định biện hộ cho , trong lòng vẫn ấm áp, nhóc này luôn che chở cho .

      “Đánh chết là được?” Ôn Uyển cười tự nhiên, Giản Dung khẽ nhíu mày, nhìn Ôn Uyển, đột nhiên lật người để Ôn Uyển đè lên người mình, lúc này mới mở miệng: “Sáng mai nhà ông ngoại em, nhất định là bị đánh chết.”

      Năm đó khi ba Ôn Uyển cưới mẹ Ôn Uyển, cũng bị đánh, tính cách mẹ Ôn Uyển, học ở phía Nam rất ít khi trở về, sau khi tốt nghiệp công tác ở nhà văn hóa, sau lại làm ở sở nghiên cứu.

      Quen biết với ba Ôn Uyển, năm đó sư trưởng Ôn khí phách, cho dù ai cũng phải khen ngợi ba phần.

      Hòn ngọc quý tay ông cụ Hác, phải ai cũng có thể cưới, ông cụ nhìn ba Ôn Uyển rất chướng mắt, tính tình lqd này thương vợ, kiên quyết đồng ý hai người ở chung.

      Sư trưởng Ôn lật ngược, trực tiếp vừa lừa vừa gạt người, lừa gạt đến đơn vị rồi, gạt lên gạt xuống, bản lãnh tới nửa tháng, đánh báo cáo kết hôn, trực tiếp làm hôn lễ ở doanh trại, ông cụ tức giận dậm chân, nhưng có cách nào.

      Khi trở về nhà họ Hác, sư trưởng Ôn tránh khỏi bị đánh, chuyện như vậy thành giai thoại rồi.
      Last edited: 27/11/15
      huyendo, honglakdunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53

      Editor: Puck

      Có thể cùng nghĩ đến vấn đề, Ôn Uyển cùng Giản Dung đồng thời cười lên, chỉ có điều Ôn Uyển cảm thấy mẹ gả nhầm người, mặc dù ba rất nghiêm túc cẩn thận, nhưng lại rất thương mẹ, nhiều năm như vậy, chưa từng nặng lời với mẹ.

      “Được rồi, ngủ , sáng mai còn phải nhà ông ngoại đó.” Ôn Uyển giọng với Giản Dung, nhìn vết sẹo nơi khóe mắt Giản Dung, chưa từng quan tâm tới chuyện đó, chỉ có điều biết ông ngoại như thế nào.

      Giản Dung gật gật đầu: “Được rồi, tắm rồi ngủ.”

      xong, Giản Dung ôm Ôn Uyển vào phòng tắm, tắm rửa sạch cho Ôn Uyển, lấy khăn tắm quấn lại, tự mình cũng lau chùi hồi, lại ôm Ôn Uyển nằm trở lại giường, có thể vì mệt mỏi, Ôn Uyển dễ dàng vào giấc ngủ, vùi ở trong ngực Giản Dung liền ngủ luôn.

      Giản Dung cũng nhắm mắt, ôm Ôn Uyển ngủ.

      Từ trước đến giờ cuộc sống trong đại viện chính là như thế, sáng sớm tiếng cười vang lên, các nhóm nhân viên cảnh vệ bắt đầu tập huấn, sớm ra, tiếng khẩu hiệu vang xé trời, mọi người tham gia quân ngũ có thói quen dậy sớm, nhà ông cụ càng phải như vậy, nếu ở cùng ông cụ, liền càng thể dậy trễ.

      Dù sao đối với thế hệ trước mà lễ phép, nhưng Giản Dung và Ôn Uyển còn tân hôn, trong nhà có ý kiến gì, huống chi, hai đứa bé thường trở về hàng năm.

      Chỉ có điều, Giản Dung dễ dàng ham ngủ, nhìn vợ ngủ say bên cạnh, Giản Dung lặng lẽ đứng dậy, đổi trang phục huấn luyện, chỉ cảm thấy mặc quân trang vẫn thoải mái, sau khi tắm rửa sơ, xuống tầng dưới, ông cụ và cha mẹ dậy, ngồi trong phòng ăn.

      “Ôn Uyển đâu?” Mẹ Giản xếp chén đũa cho ông cụ, hỏi Giản Dung tới trước mặt.

      Giản Dung theo cầu thang xuống, giọng đáp: “Ngày hôm qua mệt mỏi, vẫn còn ngủ, để cho ấy ngủ thêm lát.”

      Vừa chuyện, Giản Dung tới cạnh bàn ngồi xuống, đưa tay cầm bánh quẩy bàn, liền bắt đầu ăn, mẹ Giản cười cười lqd mập mờ, thằng nhóc ngốc nghếch này còn chưa đến nỗi khờ, chỉ có điều vợ quá , phải bí mật cho nó biết, nên điều độ.

      Giản Dung liếc nhìn mẹ mình, cũng lười giải thích, nhiều rồi còn tưởng tình cảm hai người tốt, im lặng ăn bữa sáng, ăn điểm tâm xong lại trong viện cùng ông cụ, tản bộ lúc, gặp nhóm các vị trưởng bối trong đại viện chào hỏi.

      Sau khi Ôn Uyển tỉnh, mới phát mình dậy trễ, cuống quýt rửa mặt xuống tầng dưới, trong nhà còn ai, chỉ có Giản Dung ngồi đó xem báo, Ôn Uyển tới, Giản Dung nhìn thấy Ôn Uyển khẽ mỉm cười: “ dậy?”

      “Sao gọi em dậy, trong nhà nhiều bậc bề như vậy.” Ôn Uyển nhíu chân mày, đây là lần đầu tiên ở nhà Giản Dung sau khi kết hôn, ngủ dậy trễ như thế, quá thất lễ, biết người lớn trong nhà nghĩ như thế nào?

      Giản Dung cười cười tỏ ý quan trọng: “ có việc gì, cũng ở đây, sáng sớm đều ra ngoài, ăn chút gì nhanh chút, chúng ta còn phải nhà ông ngoại.”

      Ông cụ ở phố Đông tứ hợp viện, sáng sớm mẹ làm, ba công ty, biết nhóc này căng thẳng cái gì, xong Giản Dung đứng dậy hâm nóng điểm tâm trong lò vi ba cho Ôn Uyển.

      Ôn Uyển lườm Giản Dung, ngồi bàn, hai lần liền ăn, với Giản Dung: “Nhanh lên chút, chúng ta nhà ông ngoại, thể lại chậm.”

      Giản Dung “ừ” tiếng, liền bị Ôn Uyển vô cùng lo lắng kéo , vốn định mua cho ông cụ vài món đồ, Ôn Uyển lắc đầu liên tục, ông ngoại cũng thiếu thứ gì hiếm lạ, Giản Dung suy nghĩ chút thấy cũng phải, hơn nữa, ông cụ phải hạng người chú ý những thứ này.

      Nhà họ Hác chuyển ra đại viện từ sớm, Giản Dung lấy xe Jeep, mang theo Ôn Uyển ra khỏi đại viện, trực tiếp nhà họ Hác, đó là biệt thự ở vùng ngoại ô, ở nơi đó phải phú chính là quý.

      Mợ Ôn Uyển rất biết làm ăn, những năm này cũng kiếm được ít, họ Ôn Uyển cũng thế, buôn bán ở nước ngoài, danh tiếng vang xa.

      Xe chạy thẳng lái vào khu biệt thự, tới biệt thự độc lập, xe vừa tới cửa, cửa tự động mở ra, Giản Dung lái thẳng xe vào sân, dừng xe ở chỗ đậu.

      “Vợ, đến rồi, xuống xe thôi.” Giản Dung thuận tay tháo dây an toàn, xuống xe, Ôn Uyển cũng theo xuống xe, tới bên cạnh Giản Dung, níu lấy gấu áo Giản Dung, lúc này mới mở miệng: “ phải chuẩn bị xong tư tưởng, được, bỏ chạy .”

      Lúc Ôn Uyển lời này vô cùng nghiêm túc, ra Giản Dung hơi nghi ngờ rồi, sao ông cụ đánh chết người ? Nhìn ánh mắt tin của Giản Dung, Ôn Uyển gì thêm, mang theo tâm trạng xem trò vui, kéo Giản Dung.

      “Vào nhà , dường như cậu và mợ ở nhà, họ theo Từ Dao ở chung chỗ, năm ngoái liền theo Từ Dao doanh trại.” Ôn Uyển giải thích với Giản Dung, chuyện giữa Thành và Từ Dao là từ lúc Giản Dung ở trường thợ săn, cũng giật mình.

      Giản Dung hơi ngoài ý muốn, nhưng hỏi nhiều, có thể buông quá khứ, luôn tốt, nhóc Từ Dao kia cũng tệ, là binh sỹ nữ có tiếng ở các quân khu lớn, hiếm có nào có thể làm như vậy.

      đợi hai người vào nhà, nhân viên cảnh vệ như chạy tới, làm quân lễ với Giản Dung cùng Ôn Uyển: “Chào Ôn tiểu thư, chào Trung tá Giản.”

      Giản Dung cùng Ôn Uyển gật đầu với nhân viên cảnh vệ, Ôn Uyển cười cười với nhân viên cảnh vệ: “Tiểu Tư, ông ngoại tôi đâu? Cậu và mợ có nhà ?” Đây là nhân viên cảnh vệ của ông ngoại, nhận ra, trong hai năm qua vẫn bên cạnh ông ngoại, hơn Giản Dung mấy tuổi.

      “Thủ trưởng ở trong thư phòng, trưởng phòng cùng chủ tịch đều ở nhà, vào nhà thôi.” Nhân viên cảnh vệ dẫn hai người vào phòng, Ôn Uyển cũng khách khí, giống như trở về nhà mình, kéo Giản Dung tiến vào đổi giày.

      Nhân viên cảnh vệ theo, Ôn Uyển cùng Giản Dung thẳng lên thư phòng ở tầng hai, qua hàng loạt phòng, Ôn Uyển dừng ở trước cửa thư phòng, cửa khép hờ, đẩy Giản Dung cái: “Giản Dung, vào trước.”

      Ông ngoại rất thương , nhưng cũng là tên lính dã man, lúc mắng người tiếng như chuông lớn, khi còn bé phạm sai lầm, ông ngoại phạt tư thế hành quân, còn phải bị mắng, cho nên Ôn Uyển vừa kính vừa sợ ông ngoại.

      “Em che chở cho ?” Giản Dung ôm bả vai Ôn Uyển, nhóc này phải rất quan tâm, luôn luôn che chở, sao đến lúc mấu chốt lại lui xuống rồi?

      Ôn Uyển nhìn Giản Dung, vẻ mặt đó là chuyện đương nhiên: “ giỡn hả, người khác ông đánh em, nhưng ông ngoại phải vậy, ông biết đánh người, là đàn ông chịu đánh được, vào trước .”

      đau lòng Giản Dung, nhưng vào lúc mấu chốt phải tự bảo vệ mình, bản thân mình còn bảo vệ được, sao che chở cho Giản Dung, phải ?
      Last edited: 27/11/15
      huyendo, honglakdunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54


      Giản Dung hiểu, trước kia từng này hơi ngốc, lúc bao che cái gì cũng để ý quan tâm, nhưng giờ nhóc này ngốc, biết có thể đối diện với nguy hiểm tuyệt đối xông lên, ví như bây giờ.

      Bất đắc dĩ lắc đầu, Giản Dung đưa tay gõ cửa thư phòng, cao giọng hô: “Báo cáo!”

      “Vào !” Bên trong truyền ra tiếng ông cụ đáp lời.

      Giản Dung kéo Ôn Uyển sải bước vào, ngược lại Ôn Uyển vẫn níu lấy tay Giản Dung, ông ngoại biết chuyện bản thân mình da mặt dày vẫn quấn lấy Giản Dung, biết có đánh chết ?

      Hai người vừa vào thư phòng ông cụ, ông cụ ngồi ghế dựa, lo lắng trêu đùa con chim trong lồng tre, cũng là niềm vui thú, nếu phải còn chờ hai đứa bé, có thể bộ tới phố Đông tứ hợp viện chút.

      “Ông ngoại!” Giản Dung cùng Ôn Uyển đồng thời gọi tiếng, Ôn Uyển cẩn thận nhìn ông ngoại, hai năm gặp, tinh thần vẫn còn nhiệt tình mười phần như vậy, điểm này khiến Ôn Uyển rất có an ủi, ông ngoại lớn tuổi, trải qua năm tháng, cũng chỉ cho ông thêm vài nếp nhăn.

      Nghe tiếng gọi, lúc này ông cụ mới quay đầu nhìn hai người, khẽ nhíu mày: “Con bé chết tiệt này, còn biết trở lại?”

      Vốn tức cành hông, nhưng ngày hôm qua nghe tin tức hai đứa bé trở lại, ông cụ liền mong đợi hai đứa tới đây, mẹ tiểu Thành , đứa có cách sống của đứa , chuyện gì mà có thể theo hướng tốt chính là công việc tốt, chuyện quá khứ tính.

      Mặt mũi là quan trọng, nhưng so với hạnh phúc của đứa bé, chính là bé đáng kể, suy nghĩ đêm, ông cụ nghĩ thông suốt, con cháu tự có phúc của con cháu, lúc bọn họ còn trẻ tranh đoạt tình , cho nên ông vẫn giáo dục con cháu mình như vậy.

      Lúc đầu nếu phải mẹ Thành tử tranh thủ, chưa chắc Hác Chính có thể lấy được người vợ tốt như vậy, suy nghĩ chút, Ôn Uyển cũng có suy nghĩ giống mẹ Thành tử mà thôi.

      “Ông ngoại…” Ôn Uyển cúi đầu gọi, mấy bước qua ôm ông cụ, cả hốc mắt cũng đỏ.

      Ông cụ ôm cháu ngoại, vốn đau lòng, khóc như vậy lòng càng mềm nhũn: “Cháu xem, êm đẹp, cần gì phải gả cho thằng nhóc chết tiệt đó, đâu xa xôi, ở bên cạnh ông ngoại là tốt rồi, gả cho Dương tử, có thể trở lại hàng ngày.

      Ở trong lòng ông cụ, dù sao cũng nghiêng về Dương tử nhiều hơn, những năm này quan hệ giữa Dương tử và Thành tử rất tốt, có việc gì cũng thường tới nhà thăm, giúp đỡ ông cụ, mọi người đều cảm thấy nhóc này gả cho Dương tử, đó là môn đăng hộ đối, kim đồng ngọc nữ.

      nhóc gan phổi này lại rất thích Giản Dung, khuyên như thế nào cũng vô dụng.

      “Cháu hề kém Dương tử!” đợi Ôn Uyển chuyện, Giản Dung liền mặc kệ, cưới cưới rồi, làm sai, cũng ôm tâm trạng có thể bị đánh, nhưng ông cụ vậy, trong lòng Giản Dung thoải mái, cọc gỗ cũng có lòng, huống chi phải cọc gỗ.

      Ông cụ giương mắt nhìn Giản Dung, vẻ mặt ghét bỏ: “Nhìn cậu như vậy , sao đòi mạnh hơn Dương tử? Nếu phải cháu ta ngu ngốc, có thể bị cậu lừa gạt, còn muốn ly hôn với cháu ngoại ta, ly hôn hả, viết báo cáo ! Viết ngay bây giờ!”

      Vừa nghe lời Giản Dung , ông cụ tức cành hông, mắng cậu ta, còn hưng phấn, hai câu liền cục cằn.

      ly hôn, đánh chết cháu cũng ly hôn.” Giản Dung còn sợ, trừng mắt nhìn lại: “Ngài là lão thành cách mạng, lại tính phá hủy nhân duyên người ta vậy? Hơn nữa, cháu sai rồi, hoàn toàn tỉnh ngộ, ngài muốn đánh phải , cháu nhận, nhưng thể bằng Dương tử.”

      Ông cụ định phạt như vậy, có thể chống cự được, chỉ có điểm này tuyệt đối thối lui.

      “Hừ, trường học thợ săn hai năm, luyện năng lực cho cậu, miệng lưỡi cũng trôi chảy nhỉ, tôi cậu bằng Dương tử, cậu chính là bằng Dương tử, giờ sao?” Ông cụ mắng Giản Dung mấy tiếng, lại Giản Dung, ông cụ dứt khoát đùa bỡn thành vô lại.

      Thằng nhóc này, lúc đầu khuyên nó kết hôn, đánh gậy ra chữ, hai năm gặp, ngược lại học được tranh luận, còn hợp tình hợp lý.

      Ôn Uyển nghe lời Giản Dung , rất muốn khen ngợi Giản Dung, đương nhiên bản thân có lá gan như vậy, chỉ có thể đứng bên cạnh ông cụ, ngay cả nhìn Giản Dung cũng dám.

      Giản Dung cứ đối diện ông cụ như vậy, Ôn Uyển có thể cảm thấy hai luồng lực sát thương, nhoài người về phía ông cụ, cũng dám lên tiếng giúp cho Giản Dung.

      Ngay tại lúc này, thời gian gần như muốn dừng lại, Giản Dung đột nhiên nằm sấp đất, theo quy củ cũ, tự mình phạt, ông cụ thoải mái, làm việc sai rồi phải khiến ông cụ vui vẻ, sảng khoái.

      Hít đất cái này tiếp cái khác, bao lâu, mồ hôi mặt như mưa, cũng dừng lại, ông cụ liếc nhìn Giản Dung, cười lạnh tiếng, sao ngang ngạnh? Sao tranh luận nữa?

      Ông là ông ngoại của Ôn Uyển, đó chính là trưởng bối, phải biết tôn trọng người lớn, Ôn Uyển hơi đau lòng nhìn Giản Dung, tuy hít đất là gì với quân nhân, nhưng Giản Dung có ý ngừng, cần phải để ông cụ kiên trì, tính cách cố chấp trước sau như .

      Ông ngoại cũng cố chấp, tuyệt đối tha, trong mắt ông ngoại, Dương tử có dáng dấp tốt, gia cảnh được, tính khí tốt, cái gì cũng tốt, mà Giản Dung tham gia quân ngũ, cho dù ưu tú nữa, cũng chỉ bình thường trong mắt ông ngoại.

      Cho nên ông ngoại tuyệt đối sửa lời, Ôn Uyển quay đầu nhìn ông ngoại mình, vừa muốn mở lời cầu cạnh cho Giản Dung, liền bị ông cụ trợn mắt lại, trong nháy mắt Ôn Uyển có sức lực, làm người thể làm việc sai, nếu , chút địa vị cũng có.

      Ông cụ uống trà, thỉnh thoảng hưởng thụ Ôn Uyển bóc hạt dưa, thỉnh thoảng vừa ăn vừa chơi chim, chọc nó đập cánh phạch phạch, rất vui mừng.

      Bên bệ cửa sổ, chậu hoa nở hoa, càng nở càng đẹp mắt, ông cụ hưởng thụ ánh mặt trời buổi trưa, cháu ở bên cạnh, bao nhiêu năm rồi, bọn càng lúc càng bận rộn, ông cũng chỉ có thể tiêu khiển với mấy ông bạn già trong tứ hợp viện.

      Có người rời rồi, có người nằm bệnh viện, ông cũng nghĩ tới vô số cảnh tượng, cũng cảm kích bản thân còn vững vàng, thân thể còn cường tráng.

      “Được rồi, đừng giả bộ, đây là cố ý gây bất hòa giữa tôi và vợ cậu phải ?” Ông cụ cảm thấy sai biệt lắm rồi mới mở miệng với Giản Dung, thằng nhóc chết tiệt này lại rất cố gắng chống chọi, lâu như vậy rồi mà câu nào, cũng lười biếng, nhưng đàn ông tham gia quân ngũ, đại để là như vậy.

      Ôn Uyển nghe ông cụ mở miệng chịu thua, mặt cũng mang ý cười, nhưng Giản Dung vẫn ở đó hít đất, có ý dừng lại.









      Chương 55


      Editor: Puck

      Cả đời người tranh màn thầu giành giọng điệu *, tính Giản Dung chính là như vậy, ông cụ thích mềm, nhưng chịu ấm ức, là người đàn ông tham gia quân ngũ, chính là kiên cường như vậy, bạn mắng ta, đánh ta cũng được, nhưng nếu ta bằng ai đó, bạn phải lý do.

      (*) tranh màn thầu giành giọng điệu: là tục ngữ Trung Quốc, nguyên gốc不蒸馒头争口气 nghĩa tương đương trong tiếng Việt – tranh với đời.

      “Giản Dung, đừng làm, mau dừng lại.” Lần này Ôn Uyển cũng bất chấp bị đánh hay bị đánh, đến bên cạnh kéo Giản Dung, lúc này Giản Dung mới dừng lại, cả người mạnh mẽ bật nhảy lên, nặng nề thở hơi.

      Ông cụ liếc Giản Dung, vui: “Đứng dậy làm gì? phải định đứng lên sao?” Có bản lãnh, cậu tiếp tục chịu đựng, ông nhận thua.

      làm, mặc kệ ngài cảm thấy thế nào, dù Dương tử mạnh hơn cháu, Ôn Uyển vẫn là vợ cháu.” Làm mấy cái hít đất, Giản Dung nghĩ thông suốt, đây là tự khiến cho bản thân mình thoải mái, dù như thế nào, ông cụ buông tha, “Nhưng mà, cháu giống ngài, đều làm lính, ngài cho cháu biết, làm lính tốt hay làm buôn bán tốt?”

      Lời này vừa ra, ông cụ chút suy nghĩ, rống lên: “Có thể cùng khái niệm sao? Chính là làm lính mạnh hơn buôn bán, nếu có chúng ta ngày ngày phòng thủ, bọn họ có thể thanh thản ổn định mà buôn bán sao?”

      Trong lúc tình thế cấp bách, lời lòng, ông cụ xong đưa tay vỗ miệng mình hai cái, đây đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sắc sảo hơn , ông minh cả đời rồi, lần này lại bị cọc gỗ cho vào bẫy.

      “Đúng vậy, cho nên cháu mạnh hơn Dương tử.” Giản Dung với ông cụ, tính tình ông cụ rất tốt, rất cố chấp, biết bản thân mình còn cố chấp hơn ông cụ.

      Ôn Uyển bất đắc dĩ mà lắc đầu, đây là tính khí con nít giống ông cụ hả?

      Buông Giản Dung ra, Ôn Uyển tới bên cạnh ông cụ, khẽ mỉm cười với ông cụ: “Ông ngoại, cháu biết ông muốn tốt cho cháu, nhưng Giản Dung đối xử rất tốt với cháu, cháu cũng rất vui vẻ, mọi người chúc phúc cho chúng cháu, có được ?”

      Ông cụ nhìn Ôn Uyển, đưa tay vuốt đầu Ôn Uyển, giống như khi Ôn Uyển còn bé, ông cụ cười hiền lành.

      “Tuy con cháu có phúc của con cháu, nhưng ông ngoại chỉ có mình mẹ cháu là con , bây giờ cũng chỉ có cháu và Thành tử, ông ngoại hy vọng các cháu đều tốt, cũng có thể ăn với bà ngoại cháu.” Ông cụ thở dài hơi, nhiều năm như vậy đây là lần dài nhất.

      “Ông ngoại, cháu biết ông cũng muốn tốt.” Ôn Uyển nhìn ông cụ, trong lúc nhất thời biết gì để an ủi ông cụ, chừng này tuổi rồi, đáy lòng bình tĩnh mà phức tạp, nhất là cả đời ông ngoại chinh chiến hùng.

      Ông cụ gật đầu, tiếp tục : “Khi bà ấy còn sống, với ông, Uyển nhi của chúng ta là công chúa đẹp nhất đời, nhất định phải gả cho người tốt, để cho ông nắm chặt, nhưng ông ngoại chưa hề làm gì.”

      phải ông hài lòng với Giản Dung, cũng biết người tham gia quân ngũ cưới vợ dễ dàng, huống chi, đứa này sẵn lòng gả cho Giản Dung, có thể tưởng tượng sau hai năm trời trở về Giản Dung còn muốn ly hôn với đứa này, nó lại mình gánh vác, liền cảm thấy vô cùng đau lòng.

      Tính tình Uyển nhi giống như mẹ con bé, ngược lại đặc biệt giống bà ngoại, là nhóc dịu dàng mà cố chấp.

      “Ông cần làm gì cả, bởi vì cháu sống rất tốt.” Trong mắt Ôn Uyển tràn đầy ý cười.

      Ông cụ đút thức ăn cho con chim trong lồng tre, thở dài: “Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi, những lời khiến người ta phiền lòng.”

      Dứt lời, ông cụ thuận thế đứng dậy, Ôn Uyển cũng vội vàng đỡ ông cụ, ra khỏi thư phòng, Giản Dung liền đuổi kịp, nhìn ông cụ lớn tuổi, lại cũng tập tễnh, vừa rồi bản thân mình nên nổi nóng mới đúng.

      xuống tầng dưới, Giản Dung rửa mặt, ba người liền cùng ngồi ăn cơm, tán gẫu số chuyện trong doanh trại, về chính ủy, về đoàn trưởng, khi tới tiểu Thiên, ông cụ có vẻ đặc biệt vui vẻ, rất ít khi nghe thấy mấy điều này, giờ nghe cũng hứng thú.

      Ăn cơm xong, Giản Dung cùng Ôn Uyển cũng chuẩn bị trở về, buổi chiều ông cụ muốn phố Đông tứ hợp viện, thành thói quen, ngày cảm giác thiếu thứ gì, hai người cũng rất vui mừng, có thể tìm ra việc vui, cuộc sống cũng thêm vài phần bận rộn.

      “Ông ngoại, chúng cháu về đây.” Ôn Uyển kéo cánh tay ông cụ, làm nũng, “Ông giữ cháu lại.”

      “Vậy cũng được, cần , ở nhà ông ngoại, ông cầu còn được đấy.” Ông cụ cũng nhận thấy chưa cho Ôn Uyển mặt mũi, Ôn Uyển nghịch ngợm le lưỡi, “ thú vị, càng già càng thú vị.”

      câu , chọc cho ông cụ cùng Giản Dung nở nụ cười.

      “Được rồi, đừng làm kiêu, sống tốt qua ngày, ông ngoại phải , hôm qua ông cụ nhà họ Kim đáng chết kia thắng tiền của ông, hôm nay ông phải đòi lại.” Trước kia ông cụ đánh mạt chược, sau này mới học, chơi hăng say đấy.

      Ôn Uyển và Giản Dung cười cười, cùng chào tạm biệt ông cụ rồi ra cửa.

      Hai người ngồi vào trong xe, Giản Dung lái xe , Ôn Uyển ngồi ở ghế bên cạnh lái xe, quay đầu nhìn Giản Dung phụng phịu, dáng vẻ nghiêm trang dạy bảo: “Ông ngoại lớn tuổi, cái gì nhường chút là được rồi, nhất định phải để ông ngoai bực bội sao?”

      Điểm này khiến Ôn Uyển rất vui, phải khác, thấy Giản Dung tốt là được, tính khí ông ngoại giống như lão ngoan đồng *, Giản Dung cũng nên khiến ông ngoại tức giận như thế.

      (*) lão ngoan đồng: người già mà tính tình ngây thơ, hay đùa giỡn như trẻ con.

      “Lúc đó nóng nảy, bây giờ biết sai rồi.” Giản Dung thản nhiên nhận sai, nhóc này dạy dỗ đúng, dù sao đó cũng là ông ngoại Ôn Uyển.

      Nghe Giản Dung nhận sai, Ôn Uyển thêm nữa, ngồi ở đó trầm mặc, nghĩ tới lời ông ngoại, trong lòng có mùi vị gì, khi còn bé, đến ông ngoại nhiều hơn, ba mẹ cũng bận rộn, ông nội thương trai nhiều hơn nên cũng thường xuyên đến nhà ông ngoại.

      “Mẹ , mẹ .” Trầm mặc lâu như vậy, Giản Dung có phần biết mở miệng như thế nào, “Mẹ , gần như chuẩn bị sẵn sàng cho hôn lễ, tuần sau có ngày rất tốt, ngày đó chúng ta làm hôn lễ được ?”

      Ôn Uyển chưa bao giờ tức giận như vậy, khiến Giản Dung bỗng nhiên vô cùng quen, rất khó chịu.

      “Tùy tiện, ngày nào đó cũng được.” Ôn Uyển giọng đáp, biết nên trách Giản Dung, nhưng lại phát cáu mà giải thích được vì sao, đây là lần đầu, tinh thần yên như vậy, khiến cho rất an lòng.

      Giản Dung đưa tay nắm tay Ôn Uyển, hít sâu hơi: “ biết em rất uất ức, người trong nhà em đều cảm thấy em theo rất tủi thân, nhưng mà thích bọn họ Dương tử thế này thế kia, em có biết ?”

      được nửa, Giản Dung dừng lại, miệng luôn vụng về, rất nhiều điều muốn với Ôn Uyển, nhưng biết mở miệng thế nào, đời này chưa từng dỗ dành con , nhưng phải học hỏi để cố gắng sửa đổi.
      Last edited: 27/11/15
      huyendodunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56

      Editor: Puck

      Ý thức được mình hơi quá, Ôn Uyển mới quay lại nắm tay Giản Dung, nhìn phong cảnh bên ngoài kính chắn gió, con đường này vô số lần, lần này cũng là lần lưu luyến nhất.

      “Người trong nhà chúng ta, nên để cho ông ngoại lo lắng, ông vì chúng ta rất vất vả rồi.” Ôn Uyển lạnh nhạt mở miệng, ba mẹ cũng thế, trai cũng vậy, ngay cả cậu mợ từng như thế, để ý tới phản đối của người nhà, nhất định ở chung chỗ.

      Nhưng mỗi lần ông ngoại đều thỏa hiệp, vì hạnh phúc của con cái, cũng thường xuyên trở thành trò cười, chuyện trai ông ngoại chỉ lạnh nhạt câu, bản thân tự sống tốt, mặc kệ người khác gì.

      Cuộc sống này là sống cho mình nhìn, phải sống cho người khác nhìn.

      Giản Dung nghe Ôn Uyển xong, sáng tỏ gật đầu, gì thêm, hai người lái xe về, tính khí Giản Dung chính là có việc gì cũng có thể tìm ra niềm vui, Ôn Uyển nhìn Bắc Kinh phồn hoa, lại có cảm giác lạ lẫm.

      “Giản Dung, có nơi nào thú vị , chúng ta chơi chút?” Đột nhiên Ôn Uyển tâm huyết dâng trào với Giản Dung, rất khó khăn mới trở về chuyến, rất muốn chơi vui vẻ lần.

      Giản Dung nhìn về phía trước, khẽ nhíu mày, đột nhiên mở miệng: “Có, dẫn em .”

      Thuận tay đánh tay lái, Giản Dung rẽ ra ngoài, đến đường cao tốc, thẳng ra vùng ngoại ô, nơi đó càng thêm sầm uất, vừa đến có thể cảm thấy vô cùng ầm ĩ, tìm chỗ đậu, dừng xe, Giản Dung quay đầu nhìn Ôn Uyển: “Ở đây, xuống xe thôi.”

      Ôn Uyển hơi buồn bực nhìn Giản Dung, cùng Giản Dung xuống xe, kéo cánh tay Giản Dung, Giản Dung dẫn Ôn Uyển đến khu chơi trò chơi điện tử, Ôn Uyển nhìn đèn neon lấp lánh, khỏi kinh ngạc.

      “Tới đây làm gì?” Chỗ này Ôn Uyển rất ngạc nhiên, tuy ba quản nghiêm, chơi chung với đám con nít trong đại viện, tiêu khiển ở chỗ chơi trò chơi điện tử, đó là điều tuyệt đối có khả năng, chỉ có điều nghĩ tới tính tình Giản Dung luôn theo khuôn phép cũ rích lại tới nơi này.

      Giản Dung ôm Ôn Uyển, khóe môi khẽ nhếch lên cười: “Tìm thú vui thôi, vài năm chơi, thôi.”

      Hai người vừa vào khu trò chơi điện tử, bên trong đầy thanh trò chơi cùng tiếng la, có thể cảm giác giống như vào quán bar, ngoài náo nhiệt ra vẫn chính là náo nhiệt.

      Kéo Ôn Uyển, Giản Dung đổi chút tiền của trò chơi, đầy thùng đen , Giản Dung đưa đến trước mặt Ôn Uyển, Puck die endan lequu yddonn hết sức tự đắc cười cười: “Như thế nào, nhiều tiền chứ? Khi còn bé, cha có tiền nhưng vô cùng keo kiệt, mỗi lần đều là Hoa tử bỏ tiền cho chơi.”

      là cháu đích tôn nhà họ Giản, cầu của ba mẹ cũng cao, sau này nhà họ Giản có thể có lịch sử lâu dài hay xuống dốc đều phải trông vào bản lãnh của , cho nên nhà họ Giản luôn hơi hà khắc khi giáo dục Giản Dung.

      Cho nên, ước mơ lớn nhất của Giản Dung chính là chờ sau khi có thể tự kiếm tiền, nhất định cưng chiều Hoa tử, Đường Dật, Tiêu Sủng, đổi đầy thùng tiền của trò chơi cho bọn họ, nhưng khi làm ra tiền rồi, mới phát người ta là thái tử, cũng cần thiết.

      Nhìn dáng vẻ trẻ con của Giản Dung, Ôn Uyển cười khanh khách: “ có tiền đồ, ở đây có vài đồng tiền à?”

      Chỉ có điều, rất thích Giản Dung như vậy, là người đàn ông ngây thơ, chứa chút tạp chất, là người có cơ mưu từ trong xương.

      “Đây là ước mơ của , em thể hiểu, thôi.”

      Giản Dung để ý tới Ôn Uyển cười nhạo, ôm Ôn Uyển sải bước về phía đám người, lũ nhóc nhiều, đều trẻ vị thành niên cho phép vào bên trong, Ôn Uyển cũng biết bọn chúng chưa tới tuổi trưởng thành, dù sao lúc chúng tới chơi cũng mang thân phận của chị chúng tới.

      Hai người đến khu đua xe, Giản Dung cầm tiền của trò chơi, nhét vài cái, Ôn Uyển cũng ngồi bên, nhét mấy đồng tiền trò chơi.

      Giản Dung nắm tay lái trong tay, liếc mắt nhìn Ôn Uyển, khiêu khích mở miệng: “Muốn thi đấu trận với đây ?”

      “Có thể, vậy nếu thua làm thế nào?” Dễ nhận thấy Ôn Uyển hề bị hù dọa, Giản Dung nhìn Ôn Uyển, hơi nhíu mày, lúc này mới mở miệng: “Tùy em giải quyết.”

      ra chưa từng thua khi chơi trò chơi này, ngay cả Tiêu Sủng cũng chưa từng thắng , kẹt xe có cách nào, nhưng chơi trò chơi này Giản Dung giống như có thiên phú, ai tới so tài cũng chắc chắn thua.

      “Đồng ý!” Ôn Uyển có vẻ vô cùng sảng khoái, tay đè lên giữa vô lăng chọn cửa, chuyển tay lái, chọn thi đấu, lại chọn đường đua, vừa nhìn biết là người hay chơi, ngựa quen đường cũ.

      Người bên cạnh nhìn thấy bên này bắt đầu thi đấu, trong nháy mắt chung quanh vây đầy khách xem, tại nơi đây thứ thiếu nhất chính là người vây quanh xem, bạn phải sợ có người xem.

      Giản Dung cười cười, cũng bắt đầu điều chỉnh đường đua của mình, đường đua trong trò chơi đều vô cùng phức tạp, phải đường cao tốc quanh co cạnh bờ biển chính là đường núi đặc biệt vặn vẹo, cho dù là đường đua nào cũng có chút khó khăn.

      Khi chuẩn bị xong hết, màn hình lớn, con số bắt đầu đếm ngược thời gian: “5, 4, 3, 2, 1!”

      Ôn Uyển giẫm mạnh chân ga, trong nháy mắt thấy xe phóng ra ngoài, mặc dù là trò chơi đua xe, nhưng thiết kế vô cùng tinh vi, cảm giác giống như mình ngồi ở ghế lái, bạn thấy xe của mình, chỉ có thể thấy xe của đối phương.

      Mục đích của bạn chính là vượt qua, hơn nữa, tay lái cũng chân chính giống như có xe, vô cùng tốn sức đánh lên.

      Dáng vẻ của con khi chơi game chính là đẹp và mê người, ít ra Ôn Uyển là như vậy, người bên cạnh bắt đầu ngừng trầm trồ khen ngợi, đường đua là những km rất phức tạp, cong cong dọc theo đường , bạn lái nhanh phải điều chỉnh ổn định tay lái, lên như vậy cũng hết sức tốn sức.

      Giản Dung có vẻ đặc biệt chững chạc, cho dù bị vượt qua cũng xúc động như vậy, dưới chân ga tiếp tục tăng tốc, lúc rẽ ngoặt luôn dễ dàng vượt qua Ôn Uyển, phải, ít nhất giống như Ôn Uyển, mạnh mẽ lao ra, ở chỗ rẽ kế tiếp xảy ra va chạm mà trì hoãn thời gian.

      “Giản Dung, nhường cho em chút, nhiều người như vậy, em thua mất mặt.” Ôn Uyển vừa thấy Giản Dung thăm dò quy luật, bản thân mình chỉ dựa vào cảm giác, chạy thẳng về phía trước, rất được, nếu đây là đường , dám chạy.

      Người khác nghe lời Ôn Uyển nhịn được mà cười vang ầm ầm, Giản Dung quay đầu liếc nhìn Ôn Uyển: “Trong trận đấu, nhún nhường.”

      Ôn Uyển lườm Giản Dung, cọc gỗ chính là cọc gỗ, chỉ có điều theo Giản Dung chơi lần này, Ôn Uyển rất dễ tìm thấy ít quy luật, ràng bây giờ ít va chạm hơn lúc đầu nhiều, điểm này khiến Giản Dung rất vui vẻ, ràng lên năng lực lĩnh hội của nhóc này tốt.
      Last edited: 4/12/15
      huyendo, honglakdunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57

      Editor: Puck

      Ôn Uyển chưa bao giờ nghĩ tới Giản Dung là người thích chơi đùa như vậy, lúc Giản Dung làm bất cứ chuyện gì đều khiến cho người ta có cảm giác, đó chính là nghiêm túc, đặc biệt nghiêm túc, cho dù là trò chơi.

      Nhìn Giản Dung phía trước, mặc kệ Ôn Uyển vượt qua như thế nào, cũng đều vượt qua, sau cùng khi nhanh chóng đến lúc kết thúc, Ôn Uyển đột nhiên tăng thêm tốc độ xe, cho là mình thất bại, ngờ lại thắng Giản Dung.

      tốt quá, Giản Dung, em thắng!” Ôn Uyển cầm tay lái, vẻ mặt khoe khoang nhìn Giản Dung, đám phía sau lưng cũng ồn ào.

      Giản Dung cưng chiều nhìn Ôn Uyển, gì thêm, ra nếu là người sáng suốt vừa nhìn liền biết, Giản Dung vẫn giữ tốc độ ổn định về phía trước, chính là để cho Ôn Uyển đường lui, chỉ cần Giản Dung tăng tốc, Ôn Uyển nhất định thua.

      Nhưng Giản Dung cũng để Ôn Uyển thắng thoải mái như vậy, người xem trận so tài đều biết, nếu như phải đối thủ có sức lực ngang nhau, hoặc phải bạn tìm thắng trong nguy hiểm, đối với bạn mà , cuộc tranh tài này vốn hề có niềm vui.

      Cho dù thắng, cũng đặc biệt vui vẻ, lqd Giản Dung nuông chiều Ôn Uyển, từ trước tới nay đều hao phí tâm tư, đúng như bây giờ, là trò chơi rất đơn giản, nếu kiên quyết, bây giờ Ôn Uyển vui mừng như thế.

      “Được rồi, chúng ta tiếp tục chơi , khó mới được lần đấy.” Giản Dung kéo Ôn Uyển tiếp tục chơi các trò chơi khác, mỗi trò, Giản Dung chơi đều thuận buồm xuôi gió, đến trò gắp búp bê.

      Ôn Uyển nhìn búp bê bên trong thủy tinh trong suốt, mặt mong chờ nhìn Giản Dung: “Giản Dung, gắp búp bê sao? Em muốn con long miêu * này, đáng đó.”

      (*) long miêu: là loại động vật vô cùng có cá tính, đôi mắt vừa to vừa sáng, hoạt bát hiếu động, thích nhảy tới nhảy lui làm người khác rất mến. Chúng thường rất thân thiết với người chủ chăm sóc cho mình. Mỗi con long miêu đều có cá tính của riêng mình, lanh lợi, nghịch ngợm hay tùy hứng; nhưng điểm chung nhất là đều rất cần chủ nhân quan tâm nó, thương nó.

      Trời sinh phụ nữ đều chống cự được với vật cưng, trước kia Giản Dung cũng thấy kéo người đàn ông của mình gắp cho, chỉ cảm thấy đồ chơi này đúng là lừa tiền, có tiền vào chơi, còn bằng trực tiếp mua con, nhưng nhìn Ôn Uyển như vậy lại cách nào cự tuyệt.

      “Được, gắp cho em.” Giản Dung cười đồng ý, tới bên cạnh cần gạt, đút tiền trò chơi vào, bắt đầu gắp long miêu cho Ôn Uyển, nhưng vô cùng hiểu, đây ràng là con chuột lớn, sao lại gọi nó là long miêu?

      Nếu mèo biết, nhất định uất ức chúng, chuột làm dâu phụ cho mèo, lời này hóa ra có căn cứ, Ôn Uyển biết ý tưởng của Giản Dung, chỉ có điều cực kỳ mong đợi xem.

      Đồ gắp búp bê này vô cùng lừa bịp, mỗi lần đều thiếu chút nữa, làm dấy lên hy vọng cho bạn đồng thời tan biến trong nháy mắt, nhưng chiếm được mãi mãi là tốt nhất, bạn cũng nhớ mãi nó quên.

      Giản Dung tiếp tục bấm trái phải, thử mấy lần, cái kẹp đều buông ra, vừa mới kẹp lấy, mang lên đến chỗ lại rơi xuống.

      Ôn Uyển nhìn mấy lần thất bại, khuôn mặt nhắn xụ xuống: “Thôi, thôi, được, chúng ta thôi.”

      Dù gì mình cũng còn là đứa bé, chuyện gì cũng nên hiểu được lấy hay bỏ mới phải, Giản Dung liếc mắt nhìn Ôn Uyển, gì, tiếp tục quăng vào mấy đồng tiền trò chơi.

      “Chỉ cần em mở miệng, cho dù khó hơn nữa cũng thỏa mãn em.” Giản Dung lời ngon tiếng ngọt, đều lời phát ra từ nội tâm, so với việc bắt được long miêu, trong lòng Ôn Uyển còn ấm hơn nhiều.

      Cứ cắn môi như vậy, nhìn gò má Giản Dung, cuối cùng ngờ có ngày, mình như hẹn hò với Giản Dung.

      Gắp mấy lần, giống như Giản Dung nắm được quy luật, cũng thuận lợi tóm được búp bê, lúc búp bê rơi xuống ô trống, Ôn Uyển nhảy cao, giống như nữ sinh trung học, cảm giác này như là bạn thưởng thức mối tình đầu.

      ra cả đời đều ở trong doanh trại, cho cùng mối tình đầu cũng chính là Ôn Uyển rồi, từ cảm thấy này là chúng tinh phủng nguyệt *, nhưng nghĩ nữ thần này lại có thể coi trọng tên lính nghèo.

      (*) chúng tinh phủng nguyệt: 众星捧月 thành ngữ, nghĩa đen: đám sao tôn ánh trăng lên hoặc đám sao vây quanh ánh trăng, nghĩa bóng: được mọi người vây quanh hay người quan trọng.

      Khom lưng lấy búp bê ra, đưa cho Ôn Uyển, Giản Dung câu rất thực tế: “Tốn nửa tiền trò chơi, vợ bại gia!” xong còn đưa tiền trò chơi cho Ôn Uyển nhìn chút, Ôn Uyển ôm long miêu, liếc mắt nhìn Giản Dung.

      Người đàn ông này thô tục, có vài thứ ngay cả tiền cũng mua được, huống chi cơ hội như vậy vốn nhiều, bọn họ ở doanh trại cả ngày, cũng tiêu bao nhiêu tiền.

      Khi Ôn Uyển buồn bực tới cực điểm, chỉ nghe thấy Giản Dung thêm câu nặng : “Nhưng mà cho dù là vợ phá gia, vẫn vui vẻ nuôi.”

      Tuy rằng tiền lương cao, nhưng nuôi vợ cũng thành vấn đề, cùng lắm tiêu tiền là được.

      Ôn Uyển có phần thể tin nhìn Giản Dung, chỉ thấy Giản Dung bưng thùng tiền trò chơi sải bước rời , lúc này Ôn Uyển mới lấy lại tinh thần, vài bước đuổi theo.

      lời bùi tai với em sao?” Ôn Uyển ôm cánh tay Giản Dung, tay ôm long miêu.

      Giản Dung quay đầu lại, liếc nhìn Ôn Uyển, vẻ mặt nghiêm trang trả lời: “Đừng càn quấy, để cho người khác nghe thấy tốt lắm.”

      nhóc này, trong lòng biết là tốt rồi, sao cứ nhất định phải ra, khiến cho người ta lúng túng?

      Ôn Uyển liếc mắt nhìn Giản Dung: “ rồi? lời dễ nghe với em, là nghĩa vụ và trách nhiệm của , em thường bắt Từ Dao gọi thủ trưởng, có thể mạnh hơn cọc gỗ này nhiều.”

      Bởi vì do ở khu trò chơi, nhiều tạp , giọng Ôn Uyển , câu chẹn họng Giản Dung, lời nào, chỉ có thể lúng túng cười cười, em ở nhà cũng là thủ trưởng, quý báu như ông cụ.

      , Ôn Uyển cũng để trong lòng, cần Giản Dung thay đổi ít nhiều, mỗi người có tính khí riêng, đây là chuyện có cách nào, kéo Giản Dung, hai người bắt đầu chơi trò khác.

      Chờ thùng tiền trò chơi trong tay Giản Dung thua sạch, trời tối hoàn toàn, giờ này lại nhà cha mẹ ăn cơm, Ôn Uyển cảm thấy rất thất lễ, tiện tay gọi điện thoại cho trong nhà ngày mai qua, ba Ôn mẹ Ôn cũng tỏ vẻ hiểu, người trẻ tuổi mải chơi.

      Vốn cho rằng hai đứa này ở chung chỗ thú vị, ngờ còn có thể ra ngoài hẹn hò, chẳng phải khiến người trong nhà đều vui mừng theo sao.

      Ôn Uyển ôm Giản Dung, ra khỏi khu trò chơi, lên xe, Giản Dung lái xe chở Ôn Uyển ăn vặt, những thứ đó, lúc hẹn hò, ăn có cảm giác chính là món ngon đời.

      Nhìn thấy bán hoa, Giản Dung cũng làm bộ mua hoa cho Ôn Uyển, Ôn Uyển ôm hoa trong tay, bắt đầu trêu chọc Giản Dung: “ ngờ, còn giấu tài, biết dỗ con , còn có thể mua hoa, nghiêm trang trước kia đều là giả bộ hả?”

      ngờ người đàn ông này còn có nhiều tiềm lực để khai phá, cũng biết mình nhất định nhìn nhầm người, có người phụ nữ nào thích được dỗ dành, giống như Ôn Uyển vậy, vô cùng cưng chiều người chính là như thế.
      Last edited: 4/12/15
      huyendo, honglakdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :