1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính cưng vợ - Mặc Tô Lê (Hoàn)+ Update NT4

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 46

      Editor: Puck

      Nghe được tiếng gọi, tiểu Thiên vùi đầu trong ngực Ôn Uyển quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người phụ nữ xinh đẹp đứng ở cửa phòng mình, nụ cười mặt ấm áp như gió xuân, đó là nụ cười chỉ thuộc về mẹ.

      “Mẹ.” Tiểu Thiên cúi đầu hô tiếng, giống như tính tình chính ủy, lời tiểu Thiên luôn mềm mỏng, giống như Ôn Uyển thường với Giản Dung, khi thằng nhóc này trưởng thành, nhất định là người đàn ông ôn văn như ngọc *.

      (*) ôn văn như ngọc: giống ôn nhuận như ngọc, ấm áp êm ái như ngọc.

      Tiểu Cẩn nhìn tiểu Thiên, ngồi xổm xuống, tiểu Thiên chạy mấy bước tới, ôm cổ tiểu Cẩn, cậu nhóc vùi đầu vào trong ngực lqd tiểu Cẩn, cúi đầu khóc: “Mẹ, ba đón mẹ về sao? Tại sao mẹ cần tiểu Thiên, mẹ được , có được ?”

      Đứa bé giống như người lớn, người lớn thể giải thích được từ bỏ, nhưng luôn nhớ trong lòng, lần đầu tiên bị vứt bỏ, tuy tha thứ, nhưng tuyệt đối để cho mình bị vứt bỏ lần nữa.

      Mà đứa bé lại luôn ngây thơ, bé chỉ lệ thuộc vào, cho dù vứt bỏ vẫn nhớ, khi đạt được lần nữa đối xử như châu báu, giờ phút này tiểu Thiên ôm tiểu Cẩn, ôm cực kỳ nhanh, chỉ sợ tiểu Cẩn lại rời giống ngày đó.

      “Ngoan, mẹ , sao mẹ lại cần tiểu Thiên chứ, mẹ…” Tiểu Cẩn khàn giọng, “Mẹ chỉ sang nhà bà ngoại, cho dù xảy ra chuyện gì, mẹ đều tiểu Thiên, có chuyện cần tiểu Thiên.”

      Tiểu Cẩn đưa tay vuốt đầu tiểu Thiên, trong lòng giống như bị kim đâm, đau ra lời, mình đột ngột như vậy, cũng biết có tạo thành tổn thương trong lòng tiểu Thiên , đứa bé mới bốn tuổi, cái gì cũng hiểu, là bản thân mình rất có trách nhiệm rồi.

      Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn tiểu Cẩn, khuôn mặt nhắn đầy nước mắt: “Bọn họ đều tiểu Thiên thành đứa có mẹ, mẹ cần tiểu Thiên và ba, ba là người ba tốt, tiểu Thiên là em bé ngoan, nghe lời, mẹ đừng quan tâm bố con chúng con.”

      giọng khóc, ngay cả Ôn Uyển ở xa cũng nghe được lời này, trong lòng căng thẳng, nước mắt trong nháy mắt tuôn trào từ trong mắt, người khác hiểu, nhưng sao lại có thể hiểu, những ngày này, nhìn tiểu Thiên, nhìn dáng vẻ tiều tụy của chính ủy.

      Bây giờ lại nghe được lời biết điều như vậy của thằng bé, mới hiểu sâu được, ý nghĩa của người mẹ đối với đứa bé mà , đến sâu sắc, đau đến khắc sâu.

      Giản Dung ở bên cạnh đỡ Ôn Uyển, nhìn cảnh này, cả khuôn mặt cũng căng thẳng, biết an ủi ra miệng, cũng biết nên gì, phụ nữ đều cảm tính, nhất là lúc đối mặt với đứa .

      Tiểu Cẩn vuốt ve khuôn mặt bé, bản thân cũng khóc theo: “Ngoan, mẹ sai rồi, mẹ nên bỏ mặc tiểu Thiên, tiểu Thiên nên tức giận có được ?”

      biết xin lỗi có tác dụng với đứa bé ? Nhưng bây giờ ngoại trừ ngừng xin lỗi, cũng biết nên an ủi thằng bé thế nào, sống chung lâu ngày, nuôi đứa cũng ba, bốn năm, cho dù phải mười tháng mang thai sinh ra, nhưng khác gì con ruột.

      tức giận, mẹ trở lại, tiểu Thiên rất hạnh phúc.” Tiểu Thiên ôm đầu tiểu Cẩn, lại đứa bốn tuổi cũng biết trách móc gì, phải trưởng thành sớm, mà bởi vì trải qua mất mới càng hiểu thêm quý trọng.

      Đứng ở nơi xa, chính ủy còn vẻ nhếch nhác lúc trước, khôi phục sạch , thể , tiểu Cẩn luôn hiểu được chăm sóc hai cha con như thế nào.

      Mặt Trương Nghị cũng căng cứng, trải qua hiểu được, trải qua rồi, lần này tiểu Cẩn rời có bao nhiêu tổn thương với tiểu Thiên, đều do nên quá xúc động, đối với đứa , ra nên đắn đo hời hợt chút.

      Tiểu Cẩn nhìn tiểu Thiên, đưa tay lau nước mắt cho tiểu Thiên, cười : “Ngoan, đừng khóc, chúng ta về nhà, mẹ mang về rất nhiều đồ ăn ngon cho tiểu Thiên, còn có đồ chơi.”

      Lúc tiếng vừa dứt, tiểu Cẩn ôm tiểu Thiên đứng lên, cười cười với Giản Dung và Ôn Uyển, cảm kích từ tận đáy lòng, Trương Nghị rồi, những ngày này, ở đây, Ôn Uyển vẫn luôn chăm sóc thằng bé.

      Nếu phải mỗi ngày Ôn Uyển vẫn mang theo tiểu Thiên, lúc này biết thằng bé uất ức thành dạng gì rồi, tiểu Cẩn chỉ biết lau nước mắt trận.

      Có câu , nếu như bạn biết lấy lòng lương thiện đối xử với người khác, như vậy cuối cùng ngày bạn thu hoạch được nhiều hơn, giờ phút này, càng hiểu sâu hơn, cũng cảm kích Ôn Uyển nhiều hơn.

      “Chính ủy, chị dâu, buổi tối đừng quên nhà ăn ăn sủi cảo, hôm nay nhà ăn làm sủi cảo.” Giản Dung ôm Ôn Uyển, cười với chính ủy và tiểu Cẩn, có thể nhìn thấy nhà ba người này có chuyện gì, mọi người cũng liền ổn định.

      Chính ủy gật gật đầu, cười : “Được, biết, hai người cũng trở về nhà thôi.”

      xong chính ủy nhận lấy tiểu Thiên, theo tiểu Cẩn cùng nhau vào phòng, Giản Dung nhìn theo bóng lưng bọn họ, khẽ nhếch môi cười.

      Đều bên trong doanh trại nhiều chuyện cũ, nhưng mỗi người đều có hy vọng có thể cùng người bình yên đến đầu bạc răng long, làm quân nhân dễ dàng, làm vợ quân nhân càng dễ dàng.

      Phải biết để duy trì quân hôn lâu dài là khảo nghiệm với bọn họ, đối với chị dâu và đứa , càng là loại khảo nghiệm.

      Bọn họ có thể cho bộ đội rất nhiều, nhưng lại cho vợ quá ít, giống như chính ủy trước kia giáo dục binh lính bên dưới vậy, các cậu đều là đàn ông, có thể nhường vợ chút nhường, chịu thiệt chút còn kém xa hình phạt nặng.

      Cũng ngẫm lại, vợ người khác có chồng nuông chiều, muốn dạo phố dạo phố, định du lịch du lịch, có chuyện gì còn có thể ra nước ngoài nghỉ ngơi gì đó, nhưng vợ của các cậu, trừ việc vây quanh các cậu, chính là vây quanh đứa cùng người già.

      Theo quân có thể ngày ngày nhìn thấy, nhưng các ấy lựa chọn rời xa thành phố lớn phồn hoa, theo các cậu đến nông thôn lqd chịu khổ, ăn dở, mặc tồi, luôn thấy trước mắt là vùng xanh lá, buồn tẻ vô vị.

      Nếu theo, luôn giữ vững phần tình cảm này, chịu đựng ở riêng hai nơi, khó khăn lắm mới có thời gian năm lần mang theo đứa bé trèo núi lội sông tới doanh trại, còn phải phục vụ các cậu, các cậu có thời gian ở bên nhiều chút, có thời gian bỏ rơi người ta bên, họ còn phải ngừng hiểu, hiểu các cậu, các cậu các cậu hạnh phúc nhiều ?

      Nếu phải lòng quan tâm các cậu, ai sẵn lòng chịu phần khổ này?

      Khi đó nghe lời này của chính ủy, cảm thấy chính ủy là người đàn ông quá nhiều cảm tính.

      Lựa chọn theo quân nhân, phải chuẩn bị tốt, nhưng hôm nay mới cảm thụ lĩnh hội sâu sắc hàm nghĩa lời này, biết vợ mình dễ dàng, bọn họ nên biết quý trọng phần tình cảm này, quý trọng cuộc hôn nhân này.


      Chương 47


      Editor: Puck

      Hai người nhìn cả nhà chính ủy vào phòng, Giản Dung nhìn trời chiều nơi xa chút, ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu cả vào trong sân, bao phủ cả khu vườn giống như trải lên voan mỏng, cuộc sống như thế quả là tốt đẹp, có cảnh đẹp như thế ngoại đào nguyên*, khiến cho người ta mê muội.

      (*) thế ngoại đào nguyên: Nghĩa đen: Thiên đường ở phía sau những cây hoa đào. Nghĩa bóng: Vùng đất của bình yên và hài hòa vĩnh cửu.

      “Vợ à, chúng ta cũng trở về nhà , có việc muốn với em.” Cúi đầu nhìn Ôn Uyển, Giản Dung giọng mở miệng, Ôn Uyển gật gật đầu, khéo léo đáp tiếng: “Được.”

      có lời thừa thãi, hai người lqd vào phòng, Giản Dung thuận tay đóng cửa, kéo Ôn Uyển đến ngồi ghế sa lon, vừa rồi tiểu Thiên còn ảnh hưởng tới cảm xúc của Ôn Uyển, khóc đến mắt hơi sưng đỏ, sắc mặt cũng được tốt.

      “Đừng suy nghĩ, bây giờ phải chính ủy tốt hơn sao? Về sau nhà ba người bọn họ thêm nhiều hạnh phúc, nên vui mừng mới đúng.” Giản Dung đưa tay véo khuôn mặt Ôn Uyển, giọng an ủi.

      cho là chuyện này giống như quả bom hẹn giờ, phá sớm cũng tốt, nếu sai thời điểm dễ bùng nổ.

      Đối với chính ủy, đối với tiểu Thiên, đều là tổn thương lớn lao, may mà chị dâu là người hiểu chuyện.

      Ôn Uyển gật gật đầu, nhìn Giản Dung, ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Gọi em trở về phải có chuyện gì muốn sao? Có chuyện gì?”

      Giản Dung bây giờ, chậm rãi, học được cách làm ra vẻ thần bí, cảm giác trước kia của chính là người đàn ông rập khuôn, có thể là cứng nhắc, nhưng sau khi chia sẻ nỗi lòng cùng Giản Dung, mới biết cũng có mặt thông tình đạt lý, cũng có mặt đáng .

      “Này, cho em xem.” Giản Dung hơi tự nhiên mở to mắt, lấy giấy nghỉ phép từ trong túi áo ra, đưa tới trước mặt Ôn Uyển, giống như chàng trai mười bảy mười tám tuổi thổ lộ với .

      làm ra vẻ kiểu cách, tính vốn vậy, biết biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, ràng rất quan tâm đến Ôn Uyển, nhưng để ra miệng giống như cầm súng để sau gáy, sống còn khó chịu hơn chết.

      Ôn Uyển kinh ngạc liếc nhìn Giản Dung, thuận tay cầm lấy tờ giấy xin nghỉ phép trong tay Giản Dung, con ngươi phóng đại sau đó, con dấu đỏ thẫm nền giấy trắng mực đen này, có vẻ đặc biệt bắt mắt.

      , muốn làm lễ cưới với em?” và Giản Dung làm lễ cưới, chưa kịp làm, nghĩ tới Giản Dung xin phép rồi, muốn làm lễ cưới với , là người đàn ông giỏi chuyện lại có thể dùng hành động để làm, Giản Dung vẫn luôn thế.

      Giản Dung vùi đầu vào trong ngực Ôn Uyển, trầm giọng : “Vốn nên làm, chỉ vì do làm tốt.”

      Khóe miệng Ôn Uyển khẽ nhếch lên bật cười, ôm Giản Dung: “Có được hay được, em liền khác , nhưng mà chưa , hỏi em có muốn gả cho ?”

      Chưa từng cầu hôn, chưa từng làm lễ cưới liền theo Giản Dung, ngẫm lại đời mình, cũng chỉ có lúc vì Giản Dung mới điên cuồng.

      làm lễ cưới, cái gì cũng có, nhất định là ba mẹ cảm thấy mặt có ánh sáng, ông ngoại cũng vậy, chỉ có điều tất cả mọi người sợ khó chịu, đều gì, ông ngoại từng là tướng quân khai quốc, nhân vật oai phong cõi.

      Nhà họ Hách để ý gì khác, cậu lại nắm quyền, mợ và đều là người làm ăn, bên kia càng để ý mặt mũi, nhưng bản thân vẫn khiến cho trong nhà mất mặt.

      “Em gả cho .” Giản Dung ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Ôn Uyển, trong mắt tràn đầy kiên định, Ôn Uyển hề có cầu gì mà theo lâu như vậy, gả cho hề lo lắng chuyện gì.

      Ôn Uyển giả bộ tức giận nhìn Giản Dung: “ là cọc gỗ, chính là nhìn nhầm chút nào.”

      Muốn màn cầu hôn, tuy là ý nghĩa lớn, cũng thấy màn cầu hôn đặc sắc của người khác, Ôn Uyển vẫn có tâm lý ảo tưởng, Giản Dung ôm bó hoa, dưới sân rộng, muốn mình đưa tay giao cho , hạnh phúc đó.

      Chỉ có điều với tính tình của Giản Dung chắc chắn là làm được, càng làm, người đàn ông quá mức kiên cường, cảm thấy mình hạnh phúc, tự biết là tốt rồi, cần thiết để người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.

      Giản Dung hiểu ý tứ trong lời của Ôn Uyển, bị mắng là cọc gỗ thành quen, ngây ngốc nghiêm mặt cười “Hì hì” tiếng: “Cọc gỗ cọc gỗ , nhóc, đặt vé máy bay, sáng mai chúng ta , em thu dọn đồ đạc trước, xong rồi chúng ta nhà ăn ăn sủi cảo.”

      Đưa tay ôm Ôn Uyển đứng lên, Giản Dung buông Ôn Uyển ra, xoay người vào phòng mở máy vi tính, chuẩn bị đặt vé máy bay ngày mai, máy bay từ thị trấn đến Bắc Kinh cũng ít, mặc dù gấp nhưng vẫn có thể đặt vé.

      Ôn Uyển cũng vào trong nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc, chung muốn thu dọn ít quần áo của mình, là người tham gia quân ngũ thường mặc quân phục quen, có hứng thú lớn với những thứ khác, cho dù là phụ nữ cũng mua nhiều quần áo.

      Bởi vì mặc quân trang vừa thoải mái lại đúng mức, vừa với thân thể, mặc đẹp mắt, mạnh hơn hàng hiệu gì đó.

      Chỉ có điều và mợ luôn thương , thỉnh thoảng ở nước ngoài xem được thứ tốt cũng mua gửi về cho , đặt ở đây, cơ hội mặc lên nhiều lắm, lúc Giản Dung có ở đây, mặc lên cũng biết cho ai nhìn nên thường mặc quân trang.

      Giản Dung càng khỏi phải , tới tới lui lui cũng chỉ có mấy bộ quân trang thường phục, cộng thêm đồ rằn ri dùng làm huấn luyện, Ôn Uyển thấy mặc quần áo thường cực kỳ ít, có thể đếm đầu ngón tay.

      Gấp xếp gọn các thứ đặt trong va li, hai va li để quần áo, Ôn Uyển xếp thêm mấy bộ thường phục, lúc đóng va li, Ôn Uyển với Giản Dung: “Giản Dung, mình về nhà mang cái gì cho ba mẹ?”

      Dường như nơi này có đặc sản gì, đột nhiên trở về cũng biết nên mang gì cho nhà.

      Giản Dung quay đầu, cười với Ôn Uyển: “Mang đặc sản gì chứ, em chính là quà tặng tốt nhất để mang về, cần mang gì cả.”

      Bắc Kinh là đâu, cái gì cũng thiếu, muốn cái gì cũng có thể mua được, trong nhà thiếu những thứ đó, hơn nữa nơi này cũng chỉ có đặc sản thông thường, quả quýt quả táo đều phải là thứ hiếm lạ.

      Hơn nữa Ôn Uyển là quà tặng tốt nhất mà mang về, lời này hề giả chút nào, phải nịnh hót, cha mẹ muốn gặp nhất sợ chính là con dâu rồi.

      Mà quay về làm hôn lễ, chính là cho người lớn hai nhà quà tặng tốt nhất.

      “Lúc nào học được ba hoa.” Ôn Uyển liếc mắt nhìn Giản Dung, người đàn ông kinh thành, đặc điểm lớn nhất chính là đặc biệt lắm điều, nghĩ tới Giản Dung như vậy, ngờ cũng có thể lắm điều, chỉ có điều oán giận oán giận, trong lòng Ôn Uyển lại vô cùng vui vẻ.

      Giản Dung click chuột, kiểm tra lqd xong vé máy bay, đặt mua, ngược lại đứng dậy tới trước mặt Ôn Uyển, ghé vào bên cạnh Ôn Uyển: “Vừa rồi em gì? Cái gì là ba hoa? Sao lại ba hoa hả?”

      Thuận tay chụp tới, cả người Ôn Uyển nằm đè lên Giản Dung, bốn mắt cứ nhìn nhau như vậy, Ôn Uyển nhìn Giản Dung, vỗ vỗ : “Đừng càn quấy, Giản Dung, em rất bận.”
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      huyendo, honglak, dunggg3 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 48

      Editor: Puck

      Người đàn ông này giúp tay còn chưa tính, lại muốn thêm phiền, Ôn Uyển xong liền đứng dậy, Giản Dung thuận tay ôm , cả người Ôn Uyển liền bị Giản Dung ôm chặt.

      Môi lạnh như băng hôn lên môi Ôn Uyển, Giản Dung nhắm mắt nhàng liếm mút môi mỏng của Ôn Uyển, toàn bộ hô hấp phủ lên, hôn dày đặc khiến Ôn Uyển thể thở nổi, thở gấp nghênh đón nụ hôn ngạo mạn mang theo chút bá đạo của Giản Dung.

      Giản Dung thuận thế ép tới, hôn Ôn Uyển tinh tế, bên môi tràn ra câu: “ cũng muốn đứa bé? rất hâm mộ chính ủy.”

      Đàn ông thích đứa bé còn vượt qua phụ nữ, phụ nữ là tình thương trời sinh của người mẹ, mà đàn ông thích đứa bé dần lớn lên, nếu là con trai như em, con chính là người phụ nữ khác cả đời thương nhất.

      Giản Dung từ từ khép hờ mắt, bất chấp tất cả hôn người phụ nữ ở dưới, lời Giản Dung khiến Ôn Uyển phát run, chỉ cảm thấy cuộc sống hạnh phúc tới hơi nhanh, nhưng có lẽ nên tới từ sớm.

      Từ xương quai xanh xuống dưới, dấu hôn chằng chịt, đều dục vọng là biểu của tình đến mức tận cùng, bởi vì đến mức tận cùng nên mới có thể quên mình muốn đối phương, chỉ có cảm giác chân này mới có thể để cho bạn cảm nhận được ràng nhất, từ tận trong lòng.

      Có thể cho tất cả vì đối phương, trước kia hiểu nhưng bây giờ Giản Dung hiểu sâu, hưởng thụ người phụ nữ ở dưới thân, hòa quyện tất cả tình của hai người ở chung chỗ.

      Chung quanh quần áo rải rác, nút áo văng ra, rốt cuộc là quân nhân, dù thời điểm nào, lúc tình thế cấp bách, luôn mang theo vẻ nhẫn tâm.

      hồi triền miên quên mình, Ôn Uyển vùi đầu trong ngực Giản Dung thở gấp dứt, Giản Dung cúi đầu, sương mù trong mắt còn chưa tản , trong giọng mang theo chút khàn đục, người ở bên nghe được, là bùi tai: “Vợ, bình tĩnh, có thể .”

      Có cảm giác bản thân mình càng ngày càng thể rời bỏ nhóc này, cũng may lúc huấn luyện ở bên cạnh, càng có thời gian suy nghĩ nhiều, khi huấn luyện, cả đầu chỉ nghĩ về nhóc này, luôn muốn phòng y tế tìm .

      “Em muốn tắm, lát nữa còn nhà ăn.” Ôn Uyển gần như còn hơi sức mà kêu, khiến Giản Dung cười khẽ thôi, ngược lại mạnh mẽ đứng dậy, ôm lấy Ôn Uyển: “Được rồi, chúng ta tắm.”

      Giản Dung ôm Ôn Uyển phòng tắm, để hai người sửa sang lúc, lại ôm Ôn Uyển vào trong phòng.

      Hai người tự thay đổi quân trang, Ôn Uyển mặc quân phục, cũng phải liếc xéo Giản Dung, mặt tràn đầy khinh bỉ, vừa lơ đãng liền bị người đàn ông này đầu độc, sau đó ngã giường, rất khí phách.

      Ở trước mặt Giản Dung, liền phát bản thân mình vĩnh viễn thể kiên cường đứng lên.

      Nhìn Ôn Uyển như vậy, Giản Dung nhịn được cười rộ lên, tới trước mặt Ôn Uyển, giúp đỡ Ôn Uyển chỉnh lại cổ áo, Ôn Uyển có phần vui : “Cười cái gì mà cười, sao còn biết xấu hổ mà cười?”

      cảm thấy cả chân đều như nhũn ra, lại ngượng ngùng lấy chuyện này làm cớ oán trách Giản Dung, bằng bị chê cười đến chết.

      Thế vẫn coi là gì, vết bầm tím cổ, người bên cạnh nhìn cái cũng biết vừa làm chuyện gì xấu, cho dù trời rất nóng, thể đổi quân trang, có cách nào mặc đồ ngụy trang rồi, may mà là bộ đội.

      Bạn mặc quân trang, mặc kệ là chuyện gì cũng ly kỳ, có lúc giữa tháng tám mặc quân phục đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời, ngày tuyết rơi mặc tay ngắn đông lạnh trong tuyết, đều là chuyện thường gặp.

      Giản Dung sửa sang lại quân phục cho Ôn Uyển, hô hấp phả lên mặt Ôn Uyển, khiến Ôn Uyển lập tức đỏ bừng mặt, đẩy Giản Dung ra: “Em tự mình làm, sang bên kia.”

      Đáy lòng tự oán trách mạnh mẽ, sửa sang xong, Giản Dung cũng chỉnh lại quân phục huấn luyện, sửa nón lính.

      “Được rồi, chúng ta thôi, chắc mọi người đều ở nhà ăn chờ, trễ thành chuyện cười.” Giản Dung đưa tay vuốt tóc Ôn Uyển, kéo Ôn Uyển ra khỏi phòng, Ôn Uyển liếc mắt nhìn Giản Dung, nếu như bị chê cười, đều do làm hại.

      Ra khỏi phòng, đóng cửa, hai người tới nhà ăn, vừa vào nhà ăn, nhóm lính ngụy trang, tất cả chiến sỹ cùng cán bộ, bao gồm cả chị dâu mang theo đứa bé trong viện đều tới, ghé vào chỗ, vừa vừa cười, khỏi phải tới náo nhiệt, giống như lễ mừng năm mới.

      Ôn Uyển nhìn vùng màu xanh lá, thỉnh thoảng trộn lẫn vài màu sắc khác, nhưng vô cùng hài hòa, cảnh tượng này là lần đầu tiên nhìn thấy, rốt cuộc hiểu tại sao lúc chiều tiểu Mục cực kỳ mong đợi ăn sủi cảo buổi tối nay

      Mong đợi phải là sủi cảo lqd mà là khí này, làm cho người ta vui vẻ, là phương thức khác để tìm niềm vui trong đau khổ ở doanh trại quân đội.

      Các chiến sỹ vừa định đứng lên chào hỏi Giản Dung, Giản Dung khoát tay ý bảo cần, khó khăn lắm mới có thể tụ tập chung chỗ, cũng cần nhiều quy củ cùng chuyện phiền lòng như vậy, sảng khoái ăn sủi cảo, vui chơi thoải mái lần.

      “Chị, tiểu Thiên ở trong này.” Ở nơi xa tiểu Thiên nhìn thấy Ôn Uyển, bưng chén sủi cảo, tay giơ muỗng gọi Ôn Uyển.

      Ôn Uyển cười phất phất tay, kéo Giản Dung cùng , thấy Ôn Uyển cùng Giản Dung tới đây, các chiến sỹ bên cạnh cũng nhường chỗ ngồi, Ôn Uyển cùng Giản Dung ngồi xuống, Giản Dung giọng với Ôn Uyển: “Chờ , lấy chén đũa.”

      “Được.” Ôn Uyển đáp tiếng, Giản Dung đứng dậy rời , sủi cảo bộ đội đều do đàn ông gói, hình dạng gì cũng có.

      Đẹp mắt, khó coi, tất cả lớn chung chậu, cách ăn tùy tính cách, cũng chỉ có bộ đội mới có, giống như Giản Dung , làm lính ăn cơm no là được, đâu có để ý nhiều như vậy.

      Tiểu Thiên để bát trong tay tới trước mặt Ôn Uyển, miệng đầy dầu, cười hì hì với Ôn Uyển: “Chị, ăn tiểu Thiên.”

      Dáng vẻ khéo léo, chọc cho mọi người cười khẽ trận, tiểu Cẩn cảm thấy may mà thằng bé còn , nếu thế nào cũng giành Ôn Uyển cùng với Giản Dung.

      “Người nào ăn của cháu, bẩn thỉu dơ dáy.” Giản Dung tới, đẩy chén tiểu Thiên ra, đưa cho Ôn Uyển chiếc chén sứ, cũng tiện tay đưa đũa.

      Tiểu Thiên mở to mắt nhìn Giản Dung, trầm mặc lát, tất cả mọi người cười bắt đầu ăn.

      Lúc này thằng bé hiểu câu: “Chú, chú thích tiểu Thiên vì chị thích tiểu Thiên, nhưng mà tiểu Thiên cũng thích chú, bởi vì chú khó coi, chị còn thích chú.”

      Chị với tiểu Thiên là rất thích chú, dáng dấp của chú đẹp mắt như tiểu Thiên.

      câu khiến mọi người ngồi xung quanh bàn thiếu chút nữa cười nghiêng ngả, thằng nhóc này như vậy mà có thể phân biệt ràng quan hệ địch ta, cũng hoàn toàn ngoài ý muốn của tiểu Cẩn, bình thường cậu nhóc nhiều, nhưng vừa ra khỏi miệng tốt.
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      honglak, thư hồ, dunggg2 others thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 49

      Editor: Puck

      Giản Dung nghe tiểu Thiên , đưa tay vỗ đầu chú nhóc cái, lạnh nóng mở miệng: “Thằng nhóc thúi, cháu biết quá nhiều, ăn sủi cảo nhanh lên .” Vật này, có chuyện gì còn muốn nhiều, tuy rằng trong lời có câu .

      Mọi người cứ cười mà ăn như vậy, giống như ăn tết, chiến sỹ bên kia còn biểu diễn, tóm lại, cảm giác này chính là người hưởng thụ vinh hoa phú quý, khó có thể dung hòa vui vẻ cùng chua cay, tới đây, bạn vĩnh viễn thể cảm nhận được.

      Cơm nước xong, Giản Dung kéo Ôn Uyển rời , nhiều, lại khiến cho Ôn Uyển có cảm giác như được tẩm gió xuân, liền muốn cùng Giản Dung nắm tay nhau như vậy cả đời.

      “Sáng mai về nhà rồi, vui vẻ chứ?”Giản Dung nhìn bầu trời đêm phía xa, cần câu trả lời, biết, nhất định là Ôn Uyển đặc biệt vui vẻ, ít nhất, bây giờ suy nghĩ của cũng rất vui vẻ.

      Ôn Uyển hít sâu hơi, quay đầu nhìn Giản Dung: “ theo , đâu em cũng vui vẻ.”

      Chỉ cần là nơi có Giản Dung, đó chính là nơi theo đuổi, cả đời người, nếu như có thể vì chuyện mà ngừng nỗ lực, Ôn Uyển tin tưởng mình nhất định có thể làm được, giống như vẫn cố chấp với Giản Dung, chính là như thế.

      Khóe miệng Giản Dung nhếch lên lộ ra ý cười, rất hưởng thụ: “Được rồi, về nhà thôi, sáng mai còn phải lên máy bay đấy.”

      Ôn Uyển gật gật đầu, Giản Dung ôm Ôn Uyển về nhà, đến khu nhà, sau khi tắm qua, hai người liền ngủ sớm, sáng hôm sau khi Ôn Uyển tỉnh dậy, Giản Dung chuẩn bị xong mọi thứ.

      Nhìn Giản Dung bận rộn, Ôn Uyển ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Dậy sớm vậy?”

      “Giúp em chỉnh sửa đồ đạc chút, cũng sớm, nhanh chóng thu dọn, lát nữa tiểu Lưu còn phải lái xe đưa chúng ta ra sân bay.” Giản Dung khóa chặt va li, cười cười với Ôn Uyển.

      Thói quen thức dậy sớm, cũng muốn lqd Ôn Uyển ngủ thêm lúc, Giản Dung sửa sang lại đồ.

      Ôn Uyển “Ừ” tiếng, đứng dậy rửa mặt, sau khi ra, liền tìm bộ quần áo để thay, ở nhà vì do mợ và họ, từ trước đến giờ bản thân biến thành dáng vẻ mỹ nữ yểu điệu.

      Chỉ có điều bằng vào mối quan hệ là cháu ngoại của ông cụ Hách, mỹ nữ kinh thành cũng quá.

      Đổi bộ váy trắng kẻ sọc đen, vóc người yểu điệu hấp dẫn, khiến trong nháy mắt toàn bộ khí chất của Ôn Uyển ra, dùng cách của Internet, đó chính là khiêm tốn xa hoa mà có nội hàm.

      Ôn Uyển mang giày cao gót, ra khỏi phòng, Ôn Uyển tới trước mặt Giản Dung bận rộn, tay đặt lên bả vai Giản Dung, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười xấu xa: “Soái ca, có thể hẹn bữa cơm ?”

      Giản Dung ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt trang điểm tinh sảo của Ôn Uyển, kết hợp với bộ trang phục, Giản Dung há mồm nửa ngày, ra lời.

      “Sao lại mặc thành cái dạng gì vậy? Muốn tham gia buổi lễ trao giải sao?” Giản Dung kìm nén bực bội, trong lúc nhất thời biết dáng vẻ Ôn Uyển như thế nào, xinh đẹp đúng là xinh đẹp, nhưng ăn mặc như vậy có thể trêu hoa ghẹo nguyệt ?

      Ôn Uyển lườm Giản Dung, lười nhiều lời với người đàn ông này, xoay người trở vào phòng, tìm đồ trang sức thích hợp, lần này theo Giản Dung trở về, nhất định phải khiến cho cha mẹ cùng ông ngoại, cậu mợ yên tâm, mình theo Giản Dung ở doanh trại theo quân, cũng sống rất tốt.

      Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Ôn Uyển kéo va li ra ngoài, Giản Dung cũng chuẩn bị xong đồ, tiểu Lưu dừng xe ở bên ngoài, Giản Dung cầm va li ra ngoài, tiểu Lưu nhìn thấy hai người, lập tức nở nụ cười: “Chào phó đoàn Giản, chào chị dâu!”

      Chào hỏi xong, cậu giúp tay khuân đồ bỏ vào cốp sau, Ôn Uyển cũng leo lên xe, lúc Giản Dung theo ngồi vào, đóng cửa xe, Giản Dung liếc mắt nhìn Ôn Uyển: “ định thay đổi quần áo? Mặc quần áo thoải mái mới rất tốt chứ.”

      Lời đặc biệt có sức thuyết phục, nhưng vẫn nhịn được mà mở miệng.

      định bắt em mặc như kẻ nhà quê trở về với sao, rất mất thể diện.” Ôn Uyển lườm Giản Dung, quyết định suy nghĩ, cứ trở về như vậy, nhất định để cho người ta nhìn , ở trong đại viện, là ưu tú hàng đầu.

      Cho dù mình muốn so sánh, nhưng người khác buộc phải ganh đua so sánh, sống tốt, nịnh hót khen mấy câu, sống tốt, riêng gì mình bị oán trách, người quanh mình cũng bị vài câu, gả cho Giản Dung, để ý cách của người ngoài.

      Cũng thể kết hôn, còn khiến lqd trong nhà nghe người ta ra vào, cho dù ba mẹ gì, nhưng trong lòng vẫn dễ chịu.

      Giản Dung gì, cầm tạp chí quân ở bên cạnh lên, trong đầu buồn bực mấy câu: “Em như vậy, phải là kẻ quê mùa, ngược lại trở thành kẻ nhà quê.”

      Nhìn xem, biết làm sao, bộ quần áo thoải mái, đầu húi cua, bên cạnh là như đại minh tinh, người khác chắc chắn cho rằng là người xách túi, phải tự ti, trước kia cảm giác mình đẹp trai, nhưng mọi người đều xứng với Ôn Uyển, dần dần liền thấy đúng là như thế, dù thế nào cũng cảm thấy mình xứng với nhóc này.

      Lời Giản Dung chọc cười Ôn Uyển, nhân viên cảnh vệ tiểu Lưu cũng lên xe, cho xe chạy , trong xe mở nhạc quân đội, Ôn Uyển tiếp tục thêm với Giản Dung, xe chạy lắc lư vào trong nội thành.

      Mấy giờ xe chạy, Ôn Uyển nhìn vẻ phồn hoa chung quanh nội thành, có cảm giác thân thiết mà lại xa lạ, bạn khó có thể tưởng tượng trong hoàn cảnh gian khổ, phòng cũ nát, núi bốn phía xung quanh, trừ núi, chính là vùng màu xanh ô-liu.

      Tình cảnh đó, bạn sống trong mấy tháng, sau đó đến đô thị phồn hoa.

      Hai hoàn cảnh ràng kích thích thị giác, khiến cho người ta ra cảm thụ trong lòng, xuyên qua mắt kính to nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, khóe miệng Ôn Uyển nở nụ cười, bao lâu đến cổng sân bay.

      Ôn Uyển và Giản Dung xuống xe, cầm đồ, Giản Dung nhìn tiểu Lưu, trầm giọng dặn dò: “Lúc rảnh rỗi cậu tưới nước cho mấy bồn hoa của chị dâu, việc khác liền nghe theo chính ủy sắp xếp.”

      có ở đây, công việc của tiểu Lưu cũng nhõm nhiều, việc của nhiều, tiểu Lưu cũng vô cùng bận rộn, điểm này nhìn rất ràng.

      , phó đoàn Giản!” Tiểu Lưu bốp quân lễ tiêu chuẩn, bởi vì mặc quân trang, thỉnh thoảng có người liếc mắt nhìn sang.

      “Được rồi, chúng ta , cậu cũng về sớm chút.” Giản Dung gật gật đầu, Ôn Uyển cười ôm Giản Dung, ngờ còn rất tỉ mỉ, mấy bồn hoa cũng phải dày công chăm sóc, chính là hoa dại lấy núi.

      Khiến Ôn Uyển ngạc nhiên chính là có đôi khi núi là dáng vẻ hoa dại, nhưng trồng trong nhà lại đẹp hơn chút, nhìn thấy lqd liền mang về trồng, lúc đầu Giản Dung còn chê cười tóc dài kiến thức ngắn.

      Thời gian lâu dài, thấy Ôn Uyển động lòng, theo thường lệ giúp tưới chút nước.
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 50

      Editor: Puck

      Giản Dung chính là như thế, có vài điều ra miệng, nhưng nhất định dùng hành động để làm, chất phác sao? Đúng như chính , Giản Dung phải cọc gỗ, cọc gỗ có lòng, nhưng Giản Dung có.

      Kéo theo va li hành lý, Ôn Uyển khoác tay Giản Dung, hai người vào sân bay, đổi vé lên máy bay, lên máy bay, ở máy bay Ôn Uyển nhìn xuyên qua tầng mây xem bầu trời bên ngoài, trong màu xanh thẳm trong suốt, đám mây có thể như kẹo đường mềm mại.

      Ôn Uyển yên lặng tựa vào bả vai Giản Dung, lần về nhà này là chờ mong, nhưng cũng là hồi hộp, bởi vì Giản Dung kèm theo quá nhiều dối trá, cho tới khi về nhà, cũng biết đồng nhất lời dối với hạnh phúc như thế nào.

      Ba từng , người nhất định thể làm chuyện sai lầm, đợi đến lúc lộ ra chân tướng, mình đều có cách nào gánh nổi, điểm này, giờ phút này Ôn Uyển mới hiểu được.

      Giản Dung nắm tay Ôn Uyển, cảm thấy nhóc này căng thẳng, cúi đầu nhìn Ôn Uyển: “Sao vậy?” Đối với nhóc này mà , về nhà phải là chuyện nên cao hứng sao? Sao lại có thể nổi lên sợ hãi?

      “Giản Dung, nếu như ba mẹ lời khó nghe, có tức giận ?” Ôn Uyển ngẩng đầu lên nhìn Giản Dung, tính ba ngay thẳng, có cái gì cũng , rất sợ, khó khăn mới có thể ở chung chỗ với Giản Dung, người nhà lại gì đó, tất cả cố gắng thành uổng phí.

      Giản Dung bật cười, giọng rất bình thản: “ mắng , nhiều nhất là tròng trắng mắt mù.” Những lời này nghe quen, sao.

      Ôn Uyển ôm cánh tay Giản Dung, nhắm mắt gì tiếp, phải kẻ ngốc, Giản Dung rất tốt, người khác thấy có nghĩa là thấy, vinh hoa phú quý cũng chẳng qua như vậy, là của bạn, cuối cùng vẫn là của bạn, phải là của bạn, cho dù gò ép cũng được.

      Mấy giờ bay, máy bay vững vàng hạ xuống sân bay kinh thành, sau khi nghỉ ngơi sơ qua, Ôn Uyển có vẻ kích động, toàn bộ tâm tình cũng bất đồng như vậy, mang theo mắt kính to, kéo Giản Dung, hai người sải bước ra khỏi sân bay.

      Trong sảnh chính sân bay, người đến người , là phồn hoa chỉ thuộc về Bắc Kinh, cũng ước khoảng được lưu lượng khách mỗi ngày.

      Cảnh vật quen thuộc, cảm giác thân thiết khiến tâm tư Ôn Uyển khỏi buông ra, bên tai vang lên bài hát quen thuộc, “Bản tình ca ” của Sodagreen:

      Đây đơn giản là bản tình ca nho

      Hát về những tâm tình phức tạp của người đời

      Bản thân quá hạnh phúc khi có được nồng ấm của em

      Bàn chân đong đưa cùng hòa nhịp

      Đây đơn giản là bản tình ca nho

      Hát về tự do trong lòng chúng ta

      thấy lời ca hợp với chính mình

      Tuổi xuân phiêu du theo làn gió

      Em biết

      Dẫu cả thế giới có bị mưa lũ nhấn chìm

      Vòng tay vẫn dang rộng vì em

      Cầm lòng được khi thấy hình bóng em lại xuất

      Ghi lại nỗi đau khổ trong những tháng ngày biệt ly dài đằng đẵng

      Dẫu Trái Đất này có bị nỗi đơn thâu tóm

      cũng bao giờ trốn chạy

      Làm sao tránh được, ai rồi cũng phải già

      Phác họa lại tòa lâu đài nơi tiếng hát từng quyện vào thời gian

      (*) Nhóm Sodagreen: là nhóm nhạc Đài Loan folk-rock-pop hoạt động tự do.

      Ôn Uyển theo giọng hát, cách ăn mặc như mỹ nữ, mang theo kính mát lớn, kéo theo người đàn ông mang vết sẹo khóe mắt, sao lại dẫn tới ánh nhìn của người ta, nhưng phần lớn thời điểm, Giản Dung đều lạnh nhạt nhìn sang, đối phương cảm thấy lễ phép cũng nhanh chóng dời tầm mắt.

      Hai người ra sân bay, từ cửa sân bay, nơi xa Ôn Uyển chỉ thấy người đàn ông, mang theo mắt kính lớn, dựa xe jeep quân dụng màu xanh, áo ngụy trang nhìn trông như lưu manh.

      Ngay sau đó chỉ nghe thấy Giản Dung nhếch miệng cười, với người đàn ông: “Thằng nhóc chết tiệt!” Thằng nhóc này, tới còn kiêu ngạo như vậy.

      cả!” Người đàn ông nhìn thấy Giản Dung cùng Ôn Uyển, thuận tay gạt cặp kính, mấy bước tới bên này, cậu hai nhà họ Giản, Giản Diêu, em họ Giản Dung, bị ông cụ phái tới đón Ôn Uyển cùng Giản Dung về nhà, trong nhà thường ngày quen thói lưu manh vô lại, cho dù ai cũng vô dụng.

      Lúc Giản Diêu tới trước mặt Giản Dung cùng Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển, lại nhìn mình, đầu tiên là sững sờ, ngờ khóe mắt Giản Dung có vết thương, chỉ có điều phản ứng quá lớn, dù sao làm lính, chịu vài vết thương, coi như thấy gì.

      Dời tầm mắt, Giản Diêu với Ôn Uyển: “Chị dâu !”

      Ôn Uyển hơn Giản Dung tám, chín tuổi, cũng xấp xỉ em tuổi nhất, mọi người cũng quen gọi là chị dâu , coi như cả có vận khí tốt, có chuyện gì, cái gọi là người ngốc có phúc của người ngốc, đại khái là như thế.

      Nhìn Giản Diêu, Ôn Uyển cười cười lễ độ, cũng lấy kính xuống: “Mặc đồ lính đó, chú ý ảnh hưởng, biết chưa?” Lúc Ôn Uyển dạy dỗ người khác cũng có nề nếp, xem dáng vẻ lưu manh của cậu ta đứng đây, ảnh hưởng được tốt, để cho người ta nhìn thấy lại có vài chuyện thị phi.

      “Làm trang phục tập huấn, chị dâu, có chuyện gì, có gì, em quyến rũ con , hút thuốc lá, chơi xấu.” Giản Diêu cười cười tỏ ý sao, chính là dáng vẻ lưu manh, luôn luôn có thể được Giản Diêu phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

      “Cậu chỉ có tài lắm mồm!” Ôn Uyển liếc nhìn Giản Diêu, những năm này, tình cảm giữa Giản Diêu và Giản Dung tốt, mấy năm Giản Dung ở đây, Giản Diêu thường gọi điện thoại cho , quan tâm đến cuộc sống cùng công việc của , cũng thường tốt cho Giản Dung.

      là đàn ông tham gia quân ngũ, cũng muốn có nhà, cũng muốn có vợ của riêng mình, khắp nơi, nhưng bộ quần áo này, chính là có cách nào, nhưng tình cảm của bọn họ là thân thiết nhất, Giản Dung chuyện, nhưng từ trong nội tâm cậu dám lấy hạnh phúc nửa đời sau của bản thân mà thề, tuyệt đối chọn sai, nhân phẩm đặc biệt tốt.

      Lúc Giản Diêu , Ôn Uyển cũng chỉ cười cười, tỏ vẻ hiểu, ra Giản Dung là hạng người gì, hiểu hơn bất kỳ ai.

      Mà Giản Diêu giống như Giản Dung, đều là người đàn ông có dáng dấp đặc biệt tốt, nhưng tính cách giống như Giản Dung, Giản Dung cứng nhắc cố chấp, bình thường có cách nào đến gần , cảm giác khó có thể gần gũi.

      Nhưng Giản Diêu giống vậy, làm lính, có hương vị đàn ông thành thục, lại có vẻ lưu manh vô lại, nụ cười xấu xa, khiến cho người ta có cảm giác, khi gặp cậu ta lần đầu tiên, lại có cảm giác quen thuộc vài năm.

      Người đàn ông như vậy, còn quyến rũ con sao? Có khi những đó nhanh chóng vây quanh cậu ta, nhưng Giản Diêu che giấu tình cảm, lộ ra bên ngoài, cũng phải hạng người chơi trò mập mờ, hơn nữa, đặc biệt nóng tính.

      Giản Diêu cười thuận tay nhận thứ gì đó trong tay hai người, “Được rồi, toàn bộ người trong nhà đủ cả, sư trưởng Ôn cùng dì Ôn cũng ở đó, nhanh về nhà thôi.”

      Giản Dung ôm Ôn Uyển theo Giản Diêu tới xe Jeep quân dụng, đặt va li ở phía sau, Ôn Uyển cùng Giản Dung lên xe, Giản Diêu cũng ngồi lên ghế lái, lái xe chạy nhanh ra bên ngoài, hăng hái hoành hành ngang ngược, kém cạnh thằng nhóc Tứ nhà họ Thẩm.
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      huyendo, honglak, linhdiep172 others thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 51

      Editor: Puck

      Giản Diêu lái xe, trong xe mở nhạc mạnh mẽ, thỉnh thoảng Giản Diêu tìm đề tài tán gẫu với Ôn Uyển, dọc theo đường , vừa vừa cười.

      Ôn Uyển nhìn cảnh sắc quen thuộc bên ngoài cửa sổ, nhà cao tầng rắc rối phức tạp, Bắc Kinh chính là như vậy, tụ tập quá nhiều quyền quý, từ xưa đến nay chính là như thế, nơi đây có văn hóa đặc biệt.

      Hơi thở cổ đại dung hợp với kiến trúc đại, còn có Tứ Hợp viện * đặc thù, ngõ đan xen, đây chính là hương vị của kinh thành.

      (*) Tứ Hợp viện: là kiểu nhà truyền thống của Bắc Kinh. ‘Tứ’ đại diện bốn hướng Đông, Tây, Nam Bắc; ‘hợp’ hàm nghĩa bao quanh. Từ nhìn xuống, tứ hợp viện giống như chiếc hộp lớn do 4 cái hộp tạo hình. Nhìn từ mặt phẳng nó là hình vuông ngay ngắn. Tứ hợp viện trở thành công trình kiến trúc đặc trưng cho Bắc Kinh.

      Thời gian bao lâu, xe chạy đến đại viện, khu nhà vô cùng quen thuộc, nhân viên cảnh vệ quen thuộc đứng ở cổng, nhìn thấy xe, chào cái, Giản Diêu cũng đáp lại quân lễ, xe lái thẳng vào đại viện.

      Đây là nơi mình sinh ra và lớn lên hai mươi năm, cũng hai năm trở lại, lá cây bốn phía bắt đầu rơi xuống, bạn có thể cảm nhận ràng hơi thở mùa thu từ từ đến gần.

      Giản Diêu thuận thế rẽ quặt phát, quẹo nhanh, thiếu chút nữa đâm vào người, toàn thân quân trang, hai lời, tiếng Bắc Kinh chính gốc bắt đầu mắng lên: “Thằng nhóc chết tiệt này, cả ngày lái xe chạy như bay, sớm muộn gì cũng thu hồi chứng chỉ của mày.”

      Mắng Giản Diêu, phải là ai khác, chính là ba Giản Diêu, chú hai của Giản Dung, trong ngày thường là người chặt chẽ cẩn thận, làm giáo sư trong trường quân , lại sinh ra cậu con trai Giản Diêu đáng tin cậy như vậy.

      Xe vững vàng, Giản Diêu lập tức xuống xe, với ba mình: “Ba xem ba coi, tự nhiên lao tới như vậy, may mà tài lái xe của con tốt.” bị chửi thành quen, cũng coi như sao.

      Giản Dung cùng Ôn Uyển cũng theo xuống xe, Giản Diêu về phía sau lấy va li hành lý, chú hai Giản thấy Ôn Uyển cùng Giản Dung, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn rất nhiều.

      Ôn Uyển cùng Giản Dung mở miệng chào hỏi trước: “Chú hai, thân thể còn tốt chứ?”

      “Tốt lắm, hai cháu còn tính toán trở lại, chú đây vẫn nhớ kỹ đấy.” Chú hai Giản cười với hai người, “Nhanh vào nhà, mọi người đều chờ đấy, còn chờ hai cháu bắt đầu ăn cơm.”

      Chú hai Giản tới trước mặt Giản Dung, vỗ vỗ bả vai Giản Dung, làm như thấy vết thương mặt Giản Dung, Giản Dung cũng lễ phép cười cười: “Để cho mọi người chờ lâu, cũng là quá gấp.”

      Giản Diêu vô cùng thể lý giải, tại sao ba lại thích cả đến vậy.

      Từ đến lớn, khi Giản Dung thi đậu trường thợ săn, ba tự mình uống nửa bình rượu tây, ba đều phấn chấn như Giản Dung.

      Có thể do tính cách bản thân để cho ba thích, chững chạc như cả, nhưng dù sao Giản Diêu cũng là người nhà họ Giản, bác cả trái lại rất thích .

      Mấy người vào phòng, đổi giầy ở cửa ra vào, còn chưa kịp chuyện, ba Ôn, mẹ Ôn cùng mẹ Giản Dung đứng dậy ra.

      “Tiểu Uyển.” Mẹ Ôn bước mấy bước tới, nhìn Ôn Uyển, cả người khỏi kích động, con bé này, hai năm trở lại, cũng đủ nhẫn tâm, may mà Giản Dung quan tâm, để cho hai đứa xin phép nghỉ trở lại.

      Ôn Uyển đỏ mắt nhìn mẹ mình, thời gian hai năm, cho dù bảo dưỡng tốt hơn nữa cũng có thể nhìn ra mẹ mình tiều tụy hơn trước kia, chân chim nơi khóe mắt mơ hồ khắc sâu cho biết, mẹ mình lớn tuổi, năm tháng buông tha con người.

      “Mẹ, con về.” Ôn Uyển ôm mẹ mình, mẹ Ôn ngược lại khóc, chỉ ngừng cười: “Trở về là tốt rồi, ông ngoại con cũng nhắc tới, ông nội cũng nhắc mãi.”

      Ba Ôn ở bên cạnh, nghiêm túc trước sau như , quân trang đúng mực, tôn lên con người uy phong lẫm liệt, nhìn ra lúc còn trẻ cũng có thể mê hoặc nhóm trẻ, nếu cũng thể cưới hòn ngọc quý tay nhà họ Hác.

      “Được rồi, lũ trở lại, là chuyện vui, nhanh vào ăn cơm thôi, ông cụ đều chờ đấy.” Ba Ôn liếc mắt nhìn Giản Dung, mở miệng với mọi người, khi đại gia đình tập trung chỗ, ông cụ chính là Thái thượng hoàng, chuyện gì cũng do ông làm chủ, đây là đạo hiếu cơ bản.

      Ôn Uyển bị người nhà vây quanh vào, lúc Giản Dung ở phía sau, mẹ Giản tới trước mặt Giản Dung, lườm Giản Dung cái: “Con là thằng nhóc tốt.”

      Chuyện Giản Dung muốn ly hôn Ôn Uyển, rốt cuộc vẫn thể lừa gạt, đại viện bên quân khu Giản Dung loan truyền tới, ông cụ Hác nghe rồi, nhưng người nhà họ Hác và người nhà họ Ôn cũng gì, chỉ là chuyện của tụi để cho bọn chúng tự báo cáo.

      Bà vốn định gọi điện thoại mắng Giản Dung, nhưng ba Giản Dung chuyện như vậy phải người lớn có thể quản, lúc ban đầu khi làm mối, Giản Dung chính là bị động, lại còn ép bức, đảm bảo được, nếu hai đứa hủy bỏ hôn ước, Ôn Uyển lại có thể theo quân còn có thể cứu.

      Bà vẫn luôn chịu đựng, nghĩ tới, theo giọng điệu Giản Dung lúc này biết mấu chốt là đưa vợ về cử hành hôn lễ rồi.

      Giản Dung nhìn mẹ mình, trầm giọng : “Lát nữa con giải thích cho mẹ chuyện này, vào nhà trước .” xong ôm mẹ mình vào nhà.

      Người nhà ngồi trong phòng khách, ông cụ ngồi ngay phía trước, ba Giản Dung bận rộn trong bếp, con dâu trở lại, ông nhất định phải tự mình bộc lộ tài năng, cũng để đoạt lại thể diện dùm con trai mình.

      “Quỳ xuống!” Trong khoảnh khắc khi Giản Dung tiến vào, ông cụ hô nghiêm nghị, đầy khí, ngược lại khiến mọi người trong phòng kinh hãi.

      Ôn Uyển cùng ba Ôn, mẹ Ôn đều sững sờ, hiểu nhìn ông cụ, rốt cuộc mẹ Giản đau lòng con trai, cười với ông cụ: “Cha, cha xem chuyện như vậy, đứa cũng vừa trở về, còn nhiều khách như vậy, sáng mai phạt được ?”

      Là nên phạt, nhưng nhiều khách như vậy, nhìn cũng khó nhìn, muốn đánh phải khoong, cũng nên đóng cửa mà đánh chửi phải ? Dù sao bà vẫn suy nghĩ muốn giữ mặt mũi cho Giản Dung.

      “Để cho thằng nhóc chết tiệt này quỳ xuống, nghe hiểu lời của ta rồi hả?” Ông cụ gõ gậy mặt đất vang dội, nó cần giữ mặt mũi, vậy Ôn Uyển cần mặt mũi, nhà họ Ôn cần? Nhà họ Hác cần mặt mũi?

      Chuyện như vậy, chỉ người biết là sớm muộn gì cũng có thể truyền về, có số chuyện chính là vấn đề mặt mũi, đời trước, khác, chính là dựa vào mặt mo này mà kiếm cơm.

      Giản Dung buông tay hành lễ, bước mấy bước tới trước mặt ông cụ, quỳ mặt đất, chuyện như vậy là thiếu suy nghĩ, lòng lqd chỉ vì muốn tốt cho Ôn Uyển, sơ sót quá nhiều, ông nội muốn đánh phạt cũng nên chịu.

      Giản Dung vừa quỳ, Ôn Uyển liền khó chịu, còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy ông cụ mắng: “Nhìn mày chút coi, bản lĩnh gì chứ? Học trường học thợ săn như mày là cùng, liều lĩnh, nhà họ Giản ta sao lại có đứa bé như vậy, đồ có chí tiến thủ!”
      Last edited by a moderator: 27/11/15
      huyendo, thư hồdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :