Chương 46
Editor: Puck
Nghe được tiếng gọi, tiểu Thiên vùi đầu trong ngực Ôn Uyển quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người phụ nữ xinh đẹp đứng ở cửa phòng mình, nụ cười mặt ấm áp như gió xuân, đó là nụ cười chỉ thuộc về mẹ.
“Mẹ.” Tiểu Thiên cúi đầu hô tiếng, giống như tính tình chính ủy, lời tiểu Thiên luôn mềm mỏng, giống như Ôn Uyển thường với Giản Dung, khi thằng nhóc này trưởng thành, nhất định là người đàn ông ôn văn như ngọc *.
(*) ôn văn như ngọc: giống ôn nhuận như ngọc, ấm áp êm ái như ngọc.
Tiểu Cẩn nhìn tiểu Thiên, ngồi xổm xuống, tiểu Thiên chạy mấy bước tới, ôm cổ tiểu Cẩn, cậu nhóc vùi đầu vào trong ngực lqd tiểu Cẩn, cúi đầu khóc: “Mẹ, ba đón mẹ về sao? Tại sao mẹ cần tiểu Thiên, mẹ được , có được ?”
Đứa bé giống như người lớn, người lớn thể giải thích được từ bỏ, nhưng luôn nhớ trong lòng, lần đầu tiên bị vứt bỏ, tuy tha thứ, nhưng tuyệt đối để cho mình bị vứt bỏ lần nữa.
Mà đứa bé lại luôn ngây thơ, bé chỉ lệ thuộc vào, cho dù vứt bỏ vẫn nhớ, khi đạt được lần nữa đối xử như châu báu, giờ phút này tiểu Thiên ôm tiểu Cẩn, ôm cực kỳ nhanh, chỉ sợ tiểu Cẩn lại rời giống ngày đó.
“Ngoan, mẹ , sao mẹ lại cần tiểu Thiên chứ, mẹ…” Tiểu Cẩn khàn giọng, “Mẹ chỉ sang nhà bà ngoại, cho dù xảy ra chuyện gì, mẹ đều tiểu Thiên, có chuyện cần tiểu Thiên.”
Tiểu Cẩn đưa tay vuốt đầu tiểu Thiên, trong lòng giống như bị kim đâm, đau ra lời, mình đột ngột như vậy, cũng biết có tạo thành tổn thương trong lòng tiểu Thiên , đứa bé mới bốn tuổi, cái gì cũng hiểu, là bản thân mình rất có trách nhiệm rồi.
Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn tiểu Cẩn, khuôn mặt nhắn đầy nước mắt: “Bọn họ đều tiểu Thiên thành đứa có mẹ, mẹ cần tiểu Thiên và ba, ba là người ba tốt, tiểu Thiên là em bé ngoan, nghe lời, mẹ đừng quan tâm bố con chúng con.”
giọng khóc, ngay cả Ôn Uyển ở xa cũng nghe được lời này, trong lòng căng thẳng, nước mắt trong nháy mắt tuôn trào từ trong mắt, người khác hiểu, nhưng sao lại có thể hiểu, những ngày này, nhìn tiểu Thiên, nhìn dáng vẻ tiều tụy của chính ủy.
Bây giờ lại nghe được lời biết điều như vậy của thằng bé, mới hiểu sâu được, ý nghĩa của người mẹ đối với đứa bé mà , đến sâu sắc, đau đến khắc sâu.
Giản Dung ở bên cạnh đỡ Ôn Uyển, nhìn cảnh này, cả khuôn mặt cũng căng thẳng, biết an ủi ra miệng, cũng biết nên gì, phụ nữ đều cảm tính, nhất là lúc đối mặt với đứa .
Tiểu Cẩn vuốt ve khuôn mặt bé, bản thân cũng khóc theo: “Ngoan, mẹ sai rồi, mẹ nên bỏ mặc tiểu Thiên, tiểu Thiên nên tức giận có được ?”
biết xin lỗi có tác dụng với đứa bé ? Nhưng bây giờ ngoại trừ ngừng xin lỗi, cũng biết nên an ủi thằng bé thế nào, sống chung lâu ngày, nuôi đứa cũng ba, bốn năm, cho dù phải mười tháng mang thai sinh ra, nhưng khác gì con ruột.
“ tức giận, mẹ trở lại, tiểu Thiên rất hạnh phúc.” Tiểu Thiên ôm đầu tiểu Cẩn, lại đứa bốn tuổi cũng biết trách móc gì, phải trưởng thành sớm, mà bởi vì trải qua mất mới càng hiểu thêm quý trọng.
Đứng ở nơi xa, chính ủy còn vẻ nhếch nhác lúc trước, khôi phục sạch , thể , tiểu Cẩn luôn hiểu được chăm sóc hai cha con như thế nào.
Mặt Trương Nghị cũng căng cứng, trải qua hiểu được, trải qua rồi, lần này tiểu Cẩn rời có bao nhiêu tổn thương với tiểu Thiên, đều do nên quá xúc động, đối với đứa , ra nên đắn đo hời hợt chút.
Tiểu Cẩn nhìn tiểu Thiên, đưa tay lau nước mắt cho tiểu Thiên, cười : “Ngoan, đừng khóc, chúng ta về nhà, mẹ mang về rất nhiều đồ ăn ngon cho tiểu Thiên, còn có đồ chơi.”
Lúc tiếng vừa dứt, tiểu Cẩn ôm tiểu Thiên đứng lên, cười cười với Giản Dung và Ôn Uyển, cảm kích từ tận đáy lòng, Trương Nghị rồi, những ngày này, ở đây, Ôn Uyển vẫn luôn chăm sóc thằng bé.
Nếu phải mỗi ngày Ôn Uyển vẫn mang theo tiểu Thiên, lúc này biết thằng bé uất ức thành dạng gì rồi, tiểu Cẩn chỉ biết lau nước mắt trận.
Có câu , nếu như bạn biết lấy lòng lương thiện đối xử với người khác, như vậy cuối cùng có ngày bạn thu hoạch được nhiều hơn, giờ phút này, càng hiểu sâu hơn, cũng cảm kích Ôn Uyển nhiều hơn.
“Chính ủy, chị dâu, buổi tối đừng quên nhà ăn ăn sủi cảo, hôm nay nhà ăn làm sủi cảo.” Giản Dung ôm Ôn Uyển, cười với chính ủy và tiểu Cẩn, có thể nhìn thấy nhà ba người này có chuyện gì, mọi người cũng liền ổn định.
Chính ủy gật gật đầu, cười : “Được, biết, hai người cũng trở về nhà thôi.”
xong chính ủy nhận lấy tiểu Thiên, theo tiểu Cẩn cùng nhau vào phòng, Giản Dung nhìn theo bóng lưng bọn họ, khẽ nhếch môi cười.
Đều bên trong doanh trại nhiều chuyện cũ, nhưng mỗi người đều có hy vọng có thể cùng người bình yên đến đầu bạc răng long, làm quân nhân dễ dàng, làm vợ quân nhân càng dễ dàng.
Phải biết để duy trì quân hôn lâu dài là khảo nghiệm với bọn họ, đối với chị dâu và đứa , càng là loại khảo nghiệm.
Bọn họ có thể cho bộ đội rất nhiều, nhưng lại cho vợ quá ít, giống như chính ủy trước kia giáo dục binh lính bên dưới vậy, các cậu đều là đàn ông, có thể nhường vợ chút nhường, chịu thiệt chút còn kém xa hình phạt nặng.
Cũng ngẫm lại, vợ người khác có chồng nuông chiều, muốn dạo phố dạo phố, định du lịch du lịch, có chuyện gì còn có thể ra nước ngoài nghỉ ngơi gì đó, nhưng vợ của các cậu, trừ việc vây quanh các cậu, chính là vây quanh đứa cùng người già.
Theo quân có thể ngày ngày nhìn thấy, nhưng các ấy lựa chọn rời xa thành phố lớn phồn hoa, theo các cậu đến nông thôn lqd chịu khổ, ăn dở, mặc tồi, luôn thấy trước mắt là vùng xanh lá, buồn tẻ vô vị.
Nếu theo, luôn giữ vững phần tình cảm này, chịu đựng ở riêng hai nơi, khó khăn lắm mới có thời gian năm lần mang theo đứa bé trèo núi lội sông tới doanh trại, còn phải phục vụ các cậu, các cậu có thời gian ở bên nhiều chút, có thời gian bỏ rơi người ta bên, họ còn phải ngừng hiểu, hiểu các cậu, các cậu các cậu hạnh phúc nhiều ?
Nếu phải lòng quan tâm các cậu, ai sẵn lòng chịu phần khổ này?
Khi đó nghe lời này của chính ủy, cảm thấy chính ủy là người đàn ông quá nhiều cảm tính.
Lựa chọn theo quân nhân, phải chuẩn bị tốt, nhưng hôm nay mới cảm thụ lĩnh hội sâu sắc hàm nghĩa lời này, biết vợ mình dễ dàng, bọn họ nên biết quý trọng phần tình cảm này, quý trọng cuộc hôn nhân này.
Chương 47
Editor: Puck
Hai người nhìn cả nhà chính ủy vào phòng, Giản Dung nhìn trời chiều nơi xa chút, ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu cả vào trong sân, bao phủ cả khu vườn giống như trải lên voan mỏng, cuộc sống như thế quả là tốt đẹp, có cảnh đẹp như thế ngoại đào nguyên*, khiến cho người ta mê muội.
(*) thế ngoại đào nguyên: Nghĩa đen: Thiên đường ở phía sau những cây hoa đào. Nghĩa bóng: Vùng đất của bình yên và hài hòa vĩnh cửu.
“Vợ à, chúng ta cũng trở về nhà , có việc muốn với em.” Cúi đầu nhìn Ôn Uyển, Giản Dung giọng mở miệng, Ôn Uyển gật gật đầu, khéo léo đáp tiếng: “Được.”
có lời thừa thãi, hai người lqd vào phòng, Giản Dung thuận tay đóng cửa, kéo Ôn Uyển đến ngồi ghế sa lon, vừa rồi tiểu Thiên còn ảnh hưởng tới cảm xúc của Ôn Uyển, khóc đến mắt hơi sưng đỏ, sắc mặt cũng được tốt.
“Đừng suy nghĩ, bây giờ phải chính ủy tốt hơn sao? Về sau nhà ba người bọn họ thêm nhiều hạnh phúc, nên vui mừng mới đúng.” Giản Dung đưa tay véo khuôn mặt Ôn Uyển, giọng an ủi.
cho là chuyện này giống như quả bom hẹn giờ, phá sớm cũng tốt, nếu sai thời điểm dễ bùng nổ.
Đối với chính ủy, đối với tiểu Thiên, đều là tổn thương lớn lao, may mà chị dâu là người hiểu chuyện.
Ôn Uyển gật gật đầu, nhìn Giản Dung, ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Gọi em trở về phải có chuyện gì muốn sao? Có chuyện gì?”
Giản Dung bây giờ, chậm rãi, học được cách làm ra vẻ thần bí, cảm giác trước kia của chính là người đàn ông rập khuôn, có thể là cứng nhắc, nhưng sau khi chia sẻ nỗi lòng cùng Giản Dung, mới biết cũng có mặt thông tình đạt lý, cũng có mặt đáng .
“Này, cho em xem.” Giản Dung hơi tự nhiên mở to mắt, lấy giấy nghỉ phép từ trong túi áo ra, đưa tới trước mặt Ôn Uyển, giống như chàng trai mười bảy mười tám tuổi thổ lộ với .
làm ra vẻ kiểu cách, tính vốn vậy, biết biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, ràng rất quan tâm đến Ôn Uyển, nhưng để ra miệng giống như cầm súng để sau gáy, sống còn khó chịu hơn chết.
Ôn Uyển kinh ngạc liếc nhìn Giản Dung, thuận tay cầm lấy tờ giấy xin nghỉ phép trong tay Giản Dung, con ngươi phóng đại sau đó, con dấu đỏ thẫm nền giấy trắng mực đen này, có vẻ đặc biệt bắt mắt.
“, muốn làm lễ cưới với em?” và Giản Dung làm lễ cưới, chưa kịp làm, nghĩ tới Giản Dung xin phép rồi, muốn làm lễ cưới với , là người đàn ông giỏi chuyện lại có thể dùng hành động để làm, Giản Dung vẫn luôn thế.
Giản Dung vùi đầu vào trong ngực Ôn Uyển, trầm giọng : “Vốn nên làm, chỉ vì do làm tốt.”
Khóe miệng Ôn Uyển khẽ nhếch lên bật cười, ôm Giản Dung: “Có được hay được, em liền khác , nhưng mà chưa , hỏi em có muốn gả cho ?”
Chưa từng cầu hôn, chưa từng làm lễ cưới liền theo Giản Dung, ngẫm lại đời mình, cũng chỉ có lúc vì Giản Dung mới điên cuồng.
làm lễ cưới, cái gì cũng có, nhất định là ba mẹ cảm thấy mặt có ánh sáng, ông ngoại cũng vậy, chỉ có điều tất cả mọi người sợ khó chịu, đều gì, ông ngoại từng là tướng quân khai quốc, nhân vật oai phong cõi.
Nhà họ Hách để ý gì khác, cậu lại nắm quyền, mợ và đều là người làm ăn, bên kia càng để ý mặt mũi, nhưng bản thân vẫn khiến cho trong nhà mất mặt.
“Em gả cho .” Giản Dung ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Ôn Uyển, trong mắt tràn đầy kiên định, Ôn Uyển hề có cầu gì mà theo lâu như vậy, gả cho mà hề lo lắng chuyện gì.
Ôn Uyển giả bộ tức giận nhìn Giản Dung: “ là cọc gỗ, chính là nhìn nhầm chút nào.”
Muốn màn cầu hôn, tuy là ý nghĩa lớn, cũng thấy màn cầu hôn đặc sắc của người khác, Ôn Uyển vẫn có tâm lý ảo tưởng, Giản Dung ôm bó hoa, dưới sân rộng, muốn mình đưa tay giao cho , hạnh phúc đó.
Chỉ có điều với tính tình của Giản Dung chắc chắn là làm được, càng làm, người đàn ông quá mức kiên cường, cảm thấy mình hạnh phúc, tự biết là tốt rồi, cần thiết để người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.
Giản Dung hiểu ý tứ trong lời của Ôn Uyển, bị mắng là cọc gỗ thành quen, ngây ngốc nghiêm mặt cười “Hì hì” tiếng: “Cọc gỗ cọc gỗ , nhóc, đặt vé máy bay, sáng mai chúng ta , em thu dọn đồ đạc trước, xong rồi chúng ta nhà ăn ăn sủi cảo.”
Đưa tay ôm Ôn Uyển đứng lên, Giản Dung buông Ôn Uyển ra, xoay người vào phòng mở máy vi tính, chuẩn bị đặt vé máy bay ngày mai, máy bay từ thị trấn đến Bắc Kinh cũng ít, mặc dù gấp nhưng vẫn có thể đặt vé.
Ôn Uyển cũng vào trong nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc, chung muốn thu dọn ít quần áo của mình, là người tham gia quân ngũ thường mặc quân phục quen, có hứng thú lớn với những thứ khác, cho dù là phụ nữ cũng mua nhiều quần áo.
Bởi vì mặc quân trang vừa thoải mái lại đúng mức, vừa với thân thể, mặc đẹp mắt, mạnh hơn hàng hiệu gì đó.
Chỉ có điều và mợ luôn thương , thỉnh thoảng ở nước ngoài xem được thứ tốt cũng mua gửi về cho , đặt ở đây, cơ hội mặc lên nhiều lắm, lúc Giản Dung có ở đây, mặc lên cũng biết cho ai nhìn nên thường mặc quân trang.
Giản Dung càng khỏi phải , tới tới lui lui cũng chỉ có mấy bộ quân trang thường phục, cộng thêm đồ rằn ri dùng làm huấn luyện, Ôn Uyển thấy mặc quần áo thường cực kỳ ít, có thể đếm đầu ngón tay.
Gấp xếp gọn các thứ đặt trong va li, hai va li để quần áo, Ôn Uyển xếp thêm mấy bộ thường phục, lúc đóng va li, Ôn Uyển với Giản Dung: “Giản Dung, mình về nhà mang cái gì cho ba mẹ?”
Dường như nơi này có đặc sản gì, đột nhiên trở về cũng biết nên mang gì cho nhà.
Giản Dung quay đầu, cười với Ôn Uyển: “Mang đặc sản gì chứ, em chính là quà tặng tốt nhất để mang về, cần mang gì cả.”
Bắc Kinh là đâu, cái gì cũng thiếu, muốn cái gì cũng có thể mua được, trong nhà thiếu những thứ đó, hơn nữa nơi này cũng chỉ có đặc sản thông thường, quả quýt quả táo đều phải là thứ hiếm lạ.
Hơn nữa Ôn Uyển là quà tặng tốt nhất mà mang về, lời này hề giả chút nào, phải nịnh hót, cha mẹ muốn gặp nhất sợ chính là con dâu rồi.
Mà quay về làm hôn lễ, chính là cho người lớn hai nhà quà tặng tốt nhất.
“Lúc nào học được ba hoa.” Ôn Uyển liếc mắt nhìn Giản Dung, người đàn ông kinh thành, đặc điểm lớn nhất chính là đặc biệt lắm điều, nghĩ tới Giản Dung như vậy, ngờ cũng có thể lắm điều, chỉ có điều oán giận oán giận, trong lòng Ôn Uyển lại vô cùng vui vẻ.
Giản Dung click chuột, kiểm tra lqd xong vé máy bay, đặt mua, ngược lại đứng dậy tới trước mặt Ôn Uyển, ghé vào bên cạnh Ôn Uyển: “Vừa rồi em gì? Cái gì là ba hoa? Sao lại ba hoa hả?”
Thuận tay chụp tới, cả người Ôn Uyển nằm đè lên Giản Dung, bốn mắt cứ nhìn nhau như vậy, Ôn Uyển nhìn Giản Dung, vỗ vỗ : “Đừng càn quấy, Giản Dung, em rất bận.”
Last edited by a moderator: 15/11/15