1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính cưng vợ - Mặc Tô Lê (Hoàn)+ Update NT4

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 36.

      Editor: Puck

      Đoàn trưởng Triệu quay đầu, giương mắt nhìn Giản Dung, đột nhiên quát lên: “Thằng nhóc chết tiệt, cậu tệ nhỉ? Dám vu oan thủ trưởng hả?”

      Hừ, thằng nhóc chết tiệt này, sao lại có ý tốt mang đồ tới hộ ? Hóa ra là đánh chủ ý này?

      đợi đoàn trưởng Triệu kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Hàn Hề kiểu thể tin với đoàn trưởng Triệu: “Triệu Hưng, ông dám tệ như vậy hả? Dám lui tới với người phụ nữ khác sau lưng tôi!”

      Hàn Hề rất nóng nảy, và Triệu Hưng đến doanh trại sống, toàn tâm toàn ý với ấy và con, ngờ người đàn ông này lại còn có người phụ nữ khác.

      có, chuyện phải như em nghĩ, em đừng nghe thằng nhóc chết toi Giản Dung này hươu vượn.” Lúc này đoàn trưởng Triệu mới kịp phản ứng, tự mình mang lọ dấm chua cho vợ, chuyện như vậy hoàn toàn là hiểu lầm.

      Hàn Hề tức giận dậm chân: “Giải thích cái gì? Ông , nó có phải là tiểu tinh ? ta còn chưa hết hy vọng đúng ?”

      Đoàn trưởng Triệu vừa nghe, vội vàng : “Nào có tiểu tinh chứ? Đừng mò, về nhà, giải thích cho em!”

      hai lời, đoàn trưởng Triệu khiêng vợ mình rời , từ xa còn truyền đến thanh giãy giụa của chị dâu.

      Nhìn đoàn trưởng cùng chị dâu rời , Ôn Uyển giật mình nhìn Giản Dung, hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Giản Dung, có phải xảy ra chuyện lớn rồi ?”

      Đoàn trưởng cũng là, biết tính chị dâu như vậy, còn dám dính vào nào đó, lại còn viết thư? Chắc chị dâu với đoàn trưởng Triệu quậy lật trời lên chứ?

      có chuyện gì, nhiều nhất là ấy chỉ quỳ bàn giặt, vấn đề là thời gian ngắn hay dài.”

      Giản Dung có vẻ bình tĩnh, ngược lại trở lại bên bàn tiện tay rót chén nước, trước kia, nếu nửa đêm đoàn trưởng đến văn phòng lên chị dâu giải quyết vào buổi tối.

      Nếu sáng ngày hôm sau đoàn trưởng chạy tập thể dục lên chị dâu giải quyết vào sáng sớm, chỉ có điều lần này, dường như suy nghĩ vô căn cứ.

      Ôn Uyển cũng đóng cửa, vội vàng theo ngồi bên cạnh Giản Dung, nghiêng đầu, Ôn Uyển làm như biết Giản Dung, cứ lẳng lẳng đánh giá Giản Dung, người đàn ông này còn biết tố cáo, được.

      “Nhìn cái gì vậy?” Giản Dung tiện thể ôm Ôn Uyển sát vào trong ngực, cưng chiều nhìn Ôn Uyển.

      Ôn Uyển mấp máy môi: “ tố cáo như vậy có sao ? Ảnh hưởng lớn đến tình cảm vợ chồng?” Cũng phải người khác, vui đùa thôi, nhưng chuyện này, chị dâu muốn cãi vã với đoàn trưởng, quá rồi.

      Giản Dung nén cười nhìn Ôn Uyển, rốt cuộc nhịn được mà phá lên cười ha ha, cười đến mức Ôn Uyển tê dại hồi, nhíu mày, cứ lẳng lặng nhìn Giản Dung như vậy: “Cười cái gì? Sao còn biết xấu hổ mà cười như thế?”

      Làm chuyện xấu, còn cười vui vẻ như vậy, chút tự trách cũng có? Rất đáng giận rồi.

      “Em biết ấy là ai ? Biết ?” Giản Dung đưa tay nắm mặt Ôn Uyển, cười cười: “Đó là nữ sinh nghèo khó của đoàn trưởng trước đồng ý giúp đỡ!”

      Là con của lão đoàn trưởng trước, có tiền học, đoàn trưởng vẫn gửi học phí cho bé, sau này khi bé trưởng thành, học đại học, thỉnh thoảng gửi thư về đơn vị, chuyện như vậy là đoàn trưởng gạt chị dâu.

      Cái miệng kia của chị dâu, chuyện có thích có, hơn nữa, thích đoàn trưởng cứ giúp đỡ nọ kia, mà ra, người thân thích có chuyện gì cũng đến cầu xin đoàn trưởng giúp đỡ, nhưng dù sao đoàn trưởng cũng chỉ là người tham gia quân ngũ, đâu có nhiều quyền lợi như vậy?

      Làm tốt, người ta cảm thấy mình hẳn là có tiền đồ rồi, chính là người của vùng quê đó nuôi dưỡng nên, mình phải báo đáp lại bà con, làm xong, mình có bản lĩnh, mình vong ân phụ nghĩa, mất gốc!

      Tóm lại, gì cũng được, chị dâu nghe thấy làm giúp còn bị , thoải mái, nên cho đoàn trưởng để ý những chuyện này, khi đoàn trưởng quan tâm, chính là cãi vã trận.

      Cho nên đoàn trưởng sợ chị dâu gì đó với bé, tốt cho nhóc, nên vẫn giấu, lần này, bé tốt nghiệp, gửi hình chụp tốt nghiệp tới, nếu thực thể cho ai biết, đoàn trưởng để cho nhìn.

      Ôn Uyển sáng tỏ gật gật đầu, chuyện nhà như vậy còn chưa tiếp xúc nhiều, nhưng nhà còn thuyết tam đạo tứ *, huống chi là cả thôn xóm?

      (*) thuyết tam đạo tứ: chuyện linh tinh, góp ý bậy bạ, ý chỉ trích này nọ.

      “Vậy đoàn trưởng nhiều oan uổng lắm? Giản Dung, nhanh giải thích chút!” Ôn Uyển vội vàng với Giản Dung, đoàn trưởng này làm việc tốt, ngược lại rơi vào tình cảnh tốt, thể nào nổi?

      Giản Dung thuận tay ôm Ôn Uyển vào trong lòng, rất giống con nít: “ , dù sao sáng mai cũng muốn phạt mang vật nặng chạy bốn mươi lăm km, quỳ bàn giặt là xứng đáng!”

      Lại còn là cái gì, đoàn trưởng như vậy, chơi xấu lính của mình như thế, quá bực bội.

      Ôn Uyển nhìn dáng vẻ trẻ con của Giản Dung, khỏi bật cười, vẫn cho rằng người đàn ông cứng nhắc như vậy, vĩnh viễn có vẻ mặt ngây thơ, ngờ lại có thể đáng như thế.

      “Còn đau ?” Giản Dung hơi đau lòng nhìn Ôn Uyển, tối hôm qua mình quá xúc động rồi, trong lòng vẫn hơi tự trách.

      Ôn Uyển cắn môi, mở to mắt, gật gật đầu, mặt khỏi đỏ hồng lên, ôm cổ Giản Dung, bên tai truyền tới thanh êm ái của Giản Dung: “Vợ, về sau cẩn thận.”

      phải cọc gỗ, cũng biết đau lòng cho người khác.

      Khóe miệng Ôn Uyển che giấu được nụ cười, ôm Giản Dung chặt, bên này ngọt ngào, ngược lại bên đoàn trưởng bi thảm, dĩ nhiên, đây là sau khi nghe nhân viên cảnh vệ của đoàn trưởng tán gẫu vớ vẩn với mấy người khác.

      Đoàn trưởng khiêng vợ về nhà, giải thích với Hàn Hề về chuyện giúp đỡ cho đứa , nào ngờ, Hàn Hề vừa nghe lại càng tức giận hơn.

      Có ba lý do, là đoàn trưởng tin tưởng , hai là cất giữ tiền riêng, ba là chuyện bại lộ còn liều chết nhận, thái độ xấu xa.

      Hàn Hề náo loạn hồi, buổi tối đoàn trưởng được ăn cơm, cùng Hàn Hề ngồi xem TV, Hàn Hề liếc mắt nhìn đoàn trưởng: “Biết sai chưa?”

      “Biết sai rồi, về sau có chuyện gì, báo cáo vợ trước tiên!” Đoàn trưởng Triệu vỗ ngực, thề cam đoan son sắt, sáng mai lqd để cho Giản Dung ôm vật nặng chạy bốn mươi lăm km, ngày được ăn cơm! Làm hại ông đây cả đêm có cơm ăn.

      Lúc này Hàn Hề mới buông lời: “Đứng đó !”

      Đoàn trưởng vừa nghe, nhất thời tính khí nóng nảy bốc lên, kêu với vợ: “ có việc gì, quỳ lát!” biết tính tình Hàn Hề, đứng đó chính là số mệnh buổi tối ngủ ghế sa lon, nhưng nếu thuận theo vợ , buổi tối có thể ngủ giường.

      “Coi như thức thời, về sau được nữa, em cũng sửa đổi tính tình của mình, em biết trước đây em tốt, nhưng cho em thời gian, em sửa.” Hàn Hề tiến lên kéo đoàn trưởng Triệu đứng dậy, khéo léo tiếng.

      Đoàn trưởng Triệu cười hì hì, tỏ vẻ sao cả: “Chỉ cần em chuyện thị phi của người khác, đối với như thế nào, cũng chiều theo ý em.” Nuông chiều nhiều năm như vậy, cũng ngại nuông chiều cả đời, chỉ cần đắc tội với người khác là được.

      Hàn Hề tiến lên ôm lấy đoàn trưởng Triệu, níu lấy áo lão Triệu: “Triệu Hưng, may mắn nhất đời em chính là gả cho .”
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      huyendo, honglak, Chris2 others thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 37.

      Editor: Puck

      Đoàn trưởng Triệu ôm vợ mình, mặt ngăm đen nở nụ cười rực rỡ, có lúc ấy tùy hứng, nhưng cũng bởi vì mình mà từ từ thay đổi, đây chính là cuộc sống, sau va chạm, có thể vượt qua càng tốt, mới là mưu cầu đời này.

      Trong cuộc sống, sinh lão bệnh tử đều khó có thể dự đoán, mà trong gia đình quan trọng hơn nhiều chính là biết đủ cùng vui vẻ, người phụ nữ thỏa mãn cùng người đàn ông có trách nhiệm, cuộc sống hạnh phúc.

      Bên trong thanh gì, Giản Dung đứng ở cửa, chân run lẩy bẩy, quay đầu nhìn Ôn Uyển, hạ thấp giọng với vợ: “ khoa học? Lại có thể gây gổ, bình thường dưới tình huống này, chị dâu cũng nên để đoàn trưởng quỳ đến sáng mai.”

      Vẻ mặt Ôn Uyển thất bại, Giản Dung hết tố cáo còn lôi kéo tới đây nghe lén, biết trước kia đoàn lqd trưởng đắc tội như thế nào? Vốn cho rằng phải người như vậy, thế này nhất định là oán hận với đoàn trưởng chất chứa lâu rồi.

      “Mình thôi, là mất mặt, về nhà ?” Ôn Uyển làm như kẻ trộm, đưa tay kéo áo Giản Dung, Giản Dung bình tĩnh gật gật đầu, ngược lại kéo Ôn Uyển về nhà, đoàn trưởng lại có thể bị phạt, sáng mai còn bị phạt, chuyện như vậy có lời.

      Lần này lại chiếm được tiện nghi, trước đây khi cùng Ôn Uyển lĩnh giấy, đoàn trưởng hôn nhân của khó khăn, có việc gì liền chèn ép .

      Chuyện này Giản Dung vẫn ghi ở trong lòng, nhất là lúc xem mắt, biết xem mắt thất bại, đoàn trưởng còn ít lời khó nghe, khiến ai đó mang thù rồi, người đàn ông dễ thù dai, nhưng mang thù cũng đáng sợ.

      Vào phòng, Ôn Uyển ngáp cái, cả ngày mệt mỏi, cũng suy nghĩ gì nhiều, xoay người tắm rửa, trở về phòng liền nằm xuống rồi, hôm nay đội y tế, cũng biết mình tiểu Mục có được ?

      Chẳng quan tâm nhiều, hôm qua ngủ ngon, hơn nữa hôm nay lại náo loạn trận với chị dâu, mệt mỏi kéo tới.

      Ôn Uyển nằm ở giường, vừa mới sắp buồn ngủ, cảm giác mình rơi vào vòng ôm bền chắc, hơi thở quen thuộc đưa tới, cần mở mắt biết, đó là mùi vị đặc trưng thuộc về Giản Dung.

      Giống như con mèo , Ôn Uyển khéo léo rúc vào trong ngực Giản Dung, tìm tư thế thoải mái, rù rì : “Quần áo giặt xong rồi à?”

      Giản Dung “Ừ” tiếng, ôm Ôn Uyển, êm ái mở miệng: “Tắm xong phơi lên rồi.”

      Khóe miệng Ôn Uyển lộ ra ý cười nhàn nhạt, nếu theo Giản Dung, chuyện hạnh phúc nhất của chính là mặc kệ người đàn ông này có muốn ly hôn với cũng cưng chiều , đây cũng là nguyên nhân khiến cho vẫn kiên trì.

      hô hấp nóng rực, kèm với thanh hổn hển, hơi thở của Ôn Uyển bị đoạt , Giản Dung hôn người phụ nữ ở dưới lúc nặng lúc , hương vị ngọt ngào cùng thanh thở gấp của Ôn Uyển gần như khiến cho Giản Dung sắp mất khống chế.

      Cũng chỉ định lướt qua mà thôi, nhưng hôn rồi dừng được, Ôn Uyển khẽ run, hôn tỉ mỉ, rơi da thịt mềm mại, lưu lại dấu ấn nhàn nhạt.

      Ôn Uyển quấn lấy cổ Giản Dung, hô hấp nhàng, mút lấy hầu kết hoạt động lên xuống.

      Mỗi lần đụng chạm nhè vào khiến cho Giản Dung khẽ phát run, vốn là ngọn lửa kiên cường bình tĩnh, chống lại ngón tay mềm mại vòng vòng, giọng khàn đục: “Tiểu Uyển…”

      hối hận biết quá muộn, nếu trải qua, cũng biết Ôn Uyển tốt, từ lúc mới bắt đầu tiếp xúc, đến bây giờ dường như rời khỏi Ôn Uyển, khiến trong lòng Giản Dung tràn đầy.

      Cả phòng tràn ngập thanh ám muội, khiến cho người ta mặt hồng tim đập, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, cũng giống như tấm chăn mỏng ấm áp, loáng thoáng quấn vòng lên hai người.

      Ngay lúc Giản Dung hoàn toàn mất khống chế, đột nhiên buông Ôn Uyển ra, ôm Ôn Uyển thở hổn hển, biết Ôn Uyển còn đau, cũng chỉ có thể chịu đựng, cả người Ôn Uyển nhức mỏi nép vào trong ngực Giản Dung.

      Chọc cho Giản Dung cười khẽ hồi: “Làm sao bây giờ, nhóc? nén lửa đấy.”

      ngược lại gì, toàn thân là lửa nóng, cũng thảm, Ôn Uyển ngẩng đầu lên, cứ vùi trong ngực Giản Dung, Giản Dung cúi đầu phát Ôn Uyển ngủ rồi, cả người ngừng lắc đầu.

      Tư tưởng lớn đó, ngủ cũng thông báo tiếng, liền gặp Chu công rồi, Giản Dung ôm Ôn Uyển, cũng suy nghĩ nhiều, mãi đến nửa đêm mới ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng Ôn Uyển liền tỉnh, trong núi sáng tương đối sớm, khí mát mẻ khiến cho người ta sảng khoái tinh thần.

      Ôn Uyển vốn tưởng Giản Dung huấn luyện, quay đầu chỉ thấy Giản Dung còn ngủ, vội vàng đẩy đẩy Giản Dung, mở miệng : “Giản Dung, mau dậy , sắp trễ rồi, hôm nay còn phải huấn luyện đấy.”

      Ở cùng Giản Dung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy người đàn ông này cũng có lúc tham ngủ, thường ngủ trễ nhất, dậy sớm nhất, vốn buổi sáng hai người ít chạm mặt.

      Giản Dung thuận tay kéo chăn, che kín mình, tính trẻ con nỉ non: “ , sáng nay chắc chắn đoàn trưởng để cho mang vật nặng chạy việt dã, hôm nay .”

      Chưa bao giờ có quy định để cho huấn luyện vào buổi sáng, ra cũng cần ngày ngày , nhưng Giản Dung thành thói quen, cầu nghiêm khắc với bản thân mình, đối với binh lính của mình, cầu càng nghiêm khắc hơn, dần dà chính là như thế.

      Tối hôm qua nửa đêm mới ngủ, hôm nay lại , chẳng những bị ăn mắng, được ăn điểm tâm, còn phải mang nặng chạy, là ai chứ? Giản Dung phải cọc gỗ! Vào lúc này chính là tìm đường chết? đâu có ngu?

      Ôn Uyển bất đắc dĩ mà lắc đầu, từng gặp người đàn ông nào với vẻ mặt phớt tỉnh mà đùa bỡn giống con nít chưa? Để cho mình vừa bực mình vừa buồn cười, đẩy đẩy Giản Dung lần nữa, Ôn Uyển mở miệng: “ huấn luyện, cũng phải rời giường, còn sớm, nhanh lên.”

      xong Ôn Uyển đứng dậy, thay quần áo đánh răng rửa mặt, lúc này Giản Dung thay quân trang, hoàn toàn khác lúc trước, tinh thần đầy đủ, khôi phục vẻ nghiêm túc: “Tiểu Uyển, chờ lát, ăn cơm với em?”

      Ôn Uyển theo quân lâu như vậy, vẫn rất bận, rất ít có cơ hội cùng nhà ăn.

      Ôn Uyển vừa nghe, cười khúc khích, tiến tới trước mặt Giản Dung: “Vậy là muốn em cùng tới nhà ăn ăn cơm à?”

      Giản Dung chưa bao giờ mang tới nhà ăn, ra giờ ăn khác nhau lắm, nhưng có đôi khi, thời gian ăn cơm giống nhau, để cho tiện, cho nên cung cấp cho cán bộ nhà ăn, thỉnh thoảng dùng để chiêu đãi cấp .

      nhóc này, nhà ăn ăn cơm.” Giản Dung cưng chiều vuốt ve đầu Ôn Uyển, xoay người tắm qua, hôm nay đoàn trưởng tính sai rồi, xem ra vẫn còn ở sân huấn luyện chờ chui đầu vào lưới, chính là nơi đó.
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      huyendo, honglak, Chris2 others thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 38

      Editor: Puck

      Giản Dung rửa mặt xong, cầm dây lưng khẽ cài vô thắt lưng, tiện tay cầm nón lính, Ôn Uyển cũng chuẩn bị xong rồi, gài khóa kéo đồ rằn ri.

      Mới vừa mở cửa, hai người ra cửa phòng, Giản Dung cùng Ôn Uyển chỉ thấy chính ủy đứng ở đó, đeo cặp sách cho tiểu Thiên, tiểu Thiên đứng lẳng lặng, nhân viên cảnh vệ đứng bên cạnh chờ ở đó.

      Lúc này Ôn Uyển mới nhớ ra, hôm nay là ngày tựu trường của tiểu Thiên, suy nghĩ chút, thời gian trôi qua nhanh, đảo mắt hơn nửa tháng, nhưng chị dâu bên kia, chút động tĩnh cũng có.

      Chị giống như bốc hơi vậy, mới đầu Ôn Uyển gọi điện thoại là có ai nghe, về sau chính là tắt máy.

      Mà thoạt nhìn chính ủy, càng ngày càng trầm mặc hơn, vốn tiều tụy, nghe Giản Dung , gần đây lại càng quan tâm hơn đến cuộc sống của các chiến sỹ.

      Người chính ủy cũng gầy thêm, trước kia lúc chị dâu ở đây, ngày nào chính ủy sảng khoái tinh thần, người đàn ông nhìn sạch , ai cũng hâm mộ chính ủy, cưới được vợ tốt, vốn có vẻ chật vật như tại.

      Ôn Uyển nhìn hai cha con hơi đau lòng, Giản Dung cũng nhíu mày, thở dài hơi.

      “Ông Trương, dây cài sai, ngốc , mẹ vậy.” Tiểu Thiên giọng câu.

      còn đòi mẹ, bởi vì biết ầm ĩ cũng có tác dụng, mẹ cần tiểu Thiên và ba, đứa bé nào trong viện cũng vậy, bé thành đứa có mẹ, cũng kêu cha với chính ủy, gọi ông Trương, bởi vì ba tìm mẹ trở lại.

      mặt chính ủy treo nụ cười bất đắc dĩ, nhân viên cảnh vệ ở bên cạnh nhìn nổi, tiến lên giúp tiểu Thiên mang cặp sách, kéo đều móc treo, đưa tay vỗ vỗ bả vai tiểu Thiên, cao giọng : “ nào, đến trường thôi.”

      xong vung tay lên, ôm lấy tiểu Thiên, xoay người rời , lúc qua Ôn Uyển cùng Giản Dung, tiểu Thiên quay đầu nhìn Ôn Uyển mới lộ ra ý cười: “Hẹn gặp lại chị, hẹn gặp lại chú!”

      “Gọi rể, mấy lần, kêu chú nữa cho nhóc vào cửa nhà .” Giản Dung lấy bộ mặt nghiêm trang dạy dỗ, thằng này, vĩnh viễn nghe lời sao? Gọi rể rất khó sao?

      câu khiến cho mọi người khẽ nở nụ cười, quan điểm của và tiểu Thiên, sợ rằng cả đời thay đổi được, tiểu Thiên khéo léo gật đầu, theo nhân viên cảnh vệ cùng nhau rời .

      “Chính ủy, nghĩ thông suốt chút , mọi việc đều có thể qua .” Tiểu Thiên cùng nhân viên cảnh vệ vừa , Giản Dung câu với chính ủy buồn bực trong đầu, người khác hiểu chính ủy, nhưng hiểu, hiểu hơn so với ai khác.

      đến mức này, lại là người đàn ông kiên cường, cũng còn kiêu ngạo, bây giờ chính ủy kiêu ngạo, rồi, cho chị dâu thời gian, để chị dâu từ từ suy nghĩ, để cho ấy có tâm lý ràng buộc.

      Nhưng cũng lâu như vậy, chị dâu còn chưa trở lại, dần dần, lòng chính ủy cũng lạnh rồi, cho dù muốn gọi điện thoại, nhưng chút dũng khí cũng có.

      Ngày ấy chính ủy uống quá nhiều, mình nằm trong phòng làm việc, yên lòng, vội vàng theo, ngồi ở bên hút thuốc, từ đầu tới cuối chính ủy chỉ câu, nếu ngay từ đầu biết kết cục là như này, thà rằng cả đời gặp được tiểu Cẩn, có lỗi với tiểu Thiên.

      có thời gian mượn rượu giải sầu, sau lần phóng túng đó, tất cả thời gian còn lại của chính ủy đều tập trung vào tiểu Thiên cùng công việc, cũng bắt đầu nối liền với tiểu Thiên.

      Dù sao tiểu Thiên phải là đứa bé của Ôn Uyển, thể coi người khác như mẹ ruột, trì hoãn chuyện của người ta, tiểu Thiên trầm mặc, ngoại trừ trầm mặc chính là xem tivi.

      Nếu chính ủy nhiều tiểu Thiên ngủ, bé học được tự thay quần áo, ba về trễ, bé có thể ngủ mình, cũng theo mấy đứa trong viện chơi đùa, nhưng cũng ngơ ngác ngồi trong phòng tiểu Cẩn, nhìn ảnh tiểu Cẩn.

      Bé còn , ra ý định trong lòng mình, chính ủy cũng đoán ra, cả trái tim càng lạnh hơn, sờ điện thoại, vì mỗi lần ấn xuống lại nhấn được nút gọi.

      Chính ủy gật gật đầu, hời hợt mở miệng: “Tôi sao, ngày vẫn phải trôi qua đúng ? Bộ đội còn cần tôi, tiểu Thiên cũng cần tôi.”

      gánh vác lên, cái gì cũng gánh vác, chỉ cần tiểu Cẩn tốt là được, suy nghĩ chút vẫn quyết định hôm nay gọi điện cho tiểu Cẩn, để quay lại ký giấy thỏa thuận ly hôn, chuyện cần gạt bỏ, kéo dài là đúng.

      Giản Dung “Ừ” tiếng, Ôn Uyển nhìn chính ủy, câu cũng , biết, khuyên thêm cũng vô dụng, từng nghĩ tới việc tìm chị dâu trở lại, nhưng vẫn bỏ suy nghĩ đó, bởi vì đó phải là chuyện mà và Giản Dung có thể can thiệp.

      Chính ủy gật gật đầu với hai người, trầm mặc, xoay người định trở về nhà, chỉ nghe thấy giọng : “Trương Nghị!” thanh này mang theo chút mệt mỏi cùng thở gấp, giống như chạy tới.

      giọng thể quen thuộc hơn, chính ủy quay đầu lại, ban ngày có thể nổi lên ảo giác, mình cần bệnh viện kiểm tra chút, Giản Dung cùng Ôn Uyển đồng thời nhìn sang, là , toàn thân váy trắng.

      Tóc cắt so le, tôn lên khuôn mặt nhắn tinh xảo, càng nhìn càng độc đáo, bên tay kéo va li hành lý, dưới ánh mặt trời ban mai, toàn bộ hòa vào nhau, làm cho người ta phân biệt được là hư ảo hay là chân .

      “Chị dâu!” Giản Dung mở miệng trước, đánh vỡ toàn bộ yên lặng.

      Lúc này Ôn Uyển mới lấy lại tinh thần, trước kia cảm thấy chị dâu chính ủy có khí chất đặc biệt, đó là hương vị được tích lũy lại sau hàng năm lắng đọng, có thể là do tiếp xúc với người viết văn, kiêu ngạo mang theo hơi thở khác biệt.

      Chính ủy nghe tiếng kêu của Giản Dung, lúc này mới chậm rãi quay đầu, chỉ thấy người phụ nữ dưới ánh mặt trời, chính ủy giấu tay dưới tay áo, khỏi nắm chặt, là trở về ký giấy thỏa thuận ly hôn?

      Tới đúng lúc, tránh cho phải đối mặt với người nhà tiểu Cẩn, cần lại lúng túng nữa.

      “Trương Nghị!” Tiểu Cẩn mở miệng lần nữa, gọi tiếng, trong trẻo sạch .

      Khóe miệng chính ủy nhếch lên cười: “À, trở lại?”

      Bỗng nhiên lại cảm thấy lời này hơi thỏa đáng, những lời này bây giờ rất gượng gạo? vẫn phải .

      Tiểu Cẩn khẽ mỉm cười với chính ủy, hồi phục rất nhiều: “Ừ, em trở lại.”

      Lúc tiếng vừa dứt, người đàn ông cũng chạy theo tới, đứng lại bên cạnh Ôn Uyển, cả người âu phục phẳng phiu, rất tuấn, tóc ngắn cắt gọn, nhìn rất biết kiềm chế, Ôn Uyển liếc qua, có thể gọi là người đàn ông thuộc giới thượng lưu.

      Nhưng giờ phút này, dưới cái nhìn của chính ủy, tất cả cũng đặc biệt chói mắt, Ôn Uyển có chút thể tin.

      Giản Dung càng thêm tối sầm mặt, nuông chiều tốt, ngay cả có quá khứ, chị dâu cũng nên mang theo người đàn ông này tới, khiến trong lòng chính ủy có bao nhiêu lúng túng?

      Nụ cười cứng ở mặt, người đàn ông kia cũng quan sát chính ủy tỉ mỉ, là người đàn ông rất chính trực, mặc quân phục, tôn lên tư thế oai hùng cao ngất, ra đẹp trai ở đâu, nhưng chính là khiến cho người ta cảm thấy người đàn ông này đặc biệt đẹp trai.

      Đây chính là người đàn ông mà tiểu Cẩn theo mấy năm như vậy?

      Thời gian giống như dừng lại vào lúc này, tiểu Cẩn đỏ mắt, chạy vài bước tới ôm chính ủy, ôm chặt chính ủy, tâm tư bị bóp chặt, cộng thêm mấy ngày chia xa.
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      huyendo, honglak, Chris2 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 39

      Editor: Puck

      Tiểu Cẩn ôm chính ủy, tay nắm lấy quân phục của chính ủy, vòng ôm quen thuộc, ấm áp quen thuộc, khiến cho có cảm giác giống như luân hồi mười năm.

      Cả người chính ủy ngây ngốc ở đó, có thể cảm nhận tiểu Cẩn gầy, cũng run rẩy, nhìn ra xa, ánh mắt chính ủy hơi mơ hồ, bên tai truyền đến giọng nhàn nhạt của tiểu Cẩn: “Cả đời này, được ly hôn với em, em ly hôn với .”

      Đây là câu khi tiểu Cẩn gả cho từng , từng chữ chấn động tâm tư, cả người chính ủy khẽ run lên, lần đầu tiên nghe thấy, với nghe được lần này, cảm giác hoàn toàn giống nhau, lại liên tục đánh sâu vào trái tim .

      chưa từng muốn ly hôn với em.” Giọng chính ủy phát run, chỉ với tiểu Cẩn, cho thời gian suy nghĩ, chưa từng bắt tiểu Cẩn ly hôn với .

      Tiểu Cẩn buông chính ủy ra, nhìn người đàn ông trước mắt, dưới cằm hơi nổi râu ria, mắt cũng hơi vô hồn, mím môi: “Sao trở nên lôi thôi vậy? Bẩn thỉu dơ dáy, tốt.”

      Hứng thú duy nhất của chính là quản lý chính ủy và tiểu Thiên sạch , thoạt nhìn bình bình thản thản.

      Khóe miệng chính ủy khẽ lộ ra nụ cười lâu thấy: “Em ở đây, ai chăm sóc , tiểu Thiên cũng gọi ba, gọi là lão Trương, em mà trở lại, thằng bé cũng chịu để ý đến .”

      Lời này có vẻ bình tĩnh, lại có oán trách của con nít, khiến tiểu Cẩn khỏi bật cười, tính khí hai cha con nhà này đều giống nhau cũng hợp nhau, uất ức cũng chịu đựng, để cho người khác khó xử.

      đuổi em, chính là muốn bị phạt.” Tiểu Cẩn ôm chính ủy lần nữa, ngày đó nếu Trương Nghị rộng lượng như vậy, để cho , cũng , những năm này ở chung sớm chiều, mới biết gia đình cùng tình hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

      từng cho rằng, đối với chính ủy và tiểu Thiên, chỉ là tìm người bạn, trong lòng chỉ có Hiểu Câu.

      Nhưng dần dần mới hiểu được, chuyện tình cảm, rất nhiều, rất nhiều chuyện đều tự chủ được, biết từ lúc nào, tiểu Thiên cùng chính ủy từ từ chiếm cứ trái tim , lưu lại khe hở.

      Hiểu Câu nhìn hai người ôm chặt nhau, khóe miệng khẽ bật cười, làm như bất đắc dĩ, giống như nhận thua, càng thêm thuyết bất thanh đạo bất minh*.

      (*) ra tiếng, nhìn thấy đường.

      Hít sâu hơi, mấy bước tới trước mặt hai người, chính ủy nhìn người đàn ông trước mặt, buông tiểu Cẩn ra, chỉ thấy người đàn ông vươn tay tới trước mặt chính ủy: “Xin chào, tôi chỉ tới xem chút, xem là người đàn ông như thế nào mà có thể để cho tiểu Cẩn triệt triệt để để quên tôi.”

      Chính ủy ngẩng đầu nhìn ta, vươn tay, nắm lấy, làm quân nhân, trong mắt tràn đầy bình thản, cảm thấy thắng mà đắc ý, cười nhạt tiếng: “ thua chính là thời gian, tôi thắng chính là rời bỏ.”

      Người đàn ông gật gật đầu, câu hay, rời bỏ, quả lúc trước ra từ giã, ngày tiểu Cẩn ở cùng , rồi, chỉ cần mười ngày.

      Để tiểu Cẩn cắt đứt liên lạc với chính ủy bên này, chỉ ngây ngốc với mười ngày, sau mười ngày, nếu tiểu Cẩn muốn trở về, đưa trở lại.

      Cũng vì áy náy, tiểu Cẩn đồng ý, cho nên trong mười ngày này, Ôn Uyển gọi điện thoại luôn luôn tắt máy.

      đưa tiểu Cẩn ăn cơm, hết lòng hết sức đối tốt với tiểu Cẩn, đưa táo tới trước mặt tiểu Cẩn, cho tiểu Cẩn, ăn táo tốt cho làn da phụ nữ, tiểu Cẩn nhìn hồi lâu, mở miệng khó nghe thấy: “Trương Nghị biết như vậy.”

      Bình thường Trương Nghị lấy hoa quả cho , đều lấy vài thứ, muốn ăn cái gì lấy cái đó.

      mang tiểu Cẩn khu chợ tốt nhất, thấy tiểu Cẩn cầm quần áo màu trắng, cười cười: “Em trắng như vậy, mặc màu xanh dương hay màu đỏ rất có khí chất.” Màu trắng khiến cho người ta có cảm giác nắm bắt được .

      “Trương Nghị biết.” Tiểu Cẩn cầm quần áo màu trắng, xoay người, thử rồi, mua quần áo với , mặc cái gì Trương Nghị đều cười cười, đơn giản là tốt rồi, tính tình của chính là như vậy, học phù phiếm, cuộc sống bị kiềm chế.

      Thu hồi cảm xúc, người đàn ông cười cười với chính ủy và tiểu Cẩn: “Người, tôi vật quy nguyên chủ, chúc phúc hai người.”

      xong Hiểu Câu xoay người sải bước rời , thản nhiên, ra đáy lòng cũng thoải mái, chính ủy cùng tiểu Cẩn, Ôn Uyển cùng Giản Dung nhìn người đàn ông này rời , mở miệng thêm câu.

      Ôn Uyển nhìn Giản Dung, ngờ người đàn ông này tới chúc phúc, là người đàn ông rất rộng lượng, nhưng mà bọn họ cũng thấy vui mừng thay cho chính ủy.

      “Em hối hận sao? Nhìn ta rất tốt đó.” Chính ủy ôm tiểu Cẩn, giọng mở miệng, có tiền, có phong độ, dáng dấp cũng tốt.

      Tiểu Cẩn lắc lắc đầu, nắm lấy quần áo chính ủy: “Cuộc sống của ta, em sống được.”

      Trước kia khi bọn họ ở chung chỗ, người khác đều kim đồng ngọc nữ, Hiểu Câu cẩn thận tỉ mỉ sắp xếp cuộc sống của .

      Cho dù chia ra, Hiểu Câu đặt vé máy bay giúp để gặp mặt, đến giờ gọi điện thoại cho , cho biết quan niệm về thời gian rất quan trọng, tính tình có chừng có mực.

      Cuộc sống tĩnh lặng được sắp xếp đó, xét theo ưu điểm, cẩn thận tỉ mỉ hạnh phúc tràn đầy, nhưng cảm giác cuộc sống nên như vậy, với tính khí của cũng tạo nên bất kỳ thay đổi to lớn nào, vẫn do Hiểu Câu sắp xếp.

      Tất cả thay đổi là từ sau khi Hiểu Câu rời , đau buồn gì lớn, rời bỏ nhưng người khác lại muốn rời khỏi, chỉ có thể tiếp nhận, chuyện điên khùng duy nhất chính là kết hôn với Trương Nghị, mẹ đồng ý.

      Khi lần đầu tiên nhìn thấy Trương Nghị, mặc quân trang, tóc cắt ngắn, nhìn lâu, từ đầu tới cuối chỉ ba câu: “Tôi là doanh trưởng, tiền lương bằng nửa của , còn có đứa bé sắp tuổi, vợ trước qua đời.”

      Khuôn mặt kiên nghị cùng thành đó khiến cho nghĩa vô phản cố * gả cho Trương Nghị, sau khi kết hôn, Trương Nghị khiến cho hiểu, có thể làm việc bản thân mình thích, có thể theo đuổi ước mơ, có thể trang điểm, có thể ngủ nướng, có thể làm nũng, có thể nổi giận.

      (*) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa chùn bước.

      Vừa kết hôn lâu, nhớ cáu kỉnh với Trương Nghị, cụ thể là chuyện gì nhớ , chuyện lớn, tóm lại là lỗi của , nhưng thừa nhận.

      Tính khí Trương Nghị bướng bỉnh, giận dỗi đứng ngoài cửa, đứng theo tiêu chuẩn quân tư ở đó, nhìn ra cửa sổ: “ định tính toán đứng bên ngoài cả đêm sao?”

      “Em tin , liền trở về nhà.” Trương Nghị tự nhiên mạnh mẽ, liền đứng ở bên ngoài, có tuyết rơi rất lớn, trong chốc lát quân trang xám trắng.

      khoác thêm áo, ra cửa, tới trước mặt Trương Nghị, đưa tay kéo Trương Nghị, mặt Trương Nghị mang cười, cho rằng đồng ý thừa nhận sai lầm, kéo về nhà, ai ngờ kéo Trương Nghị ra đứng ngay chính giữa sân.

      đứng ở đó tuyết đủ lớn, gió đủ mạnh, đứng ở đây, sáng ngày mai, đứa bé trong viện có thể nhìn thấy người tuyết, thể bỏ qua công lao.” xong, tiểu Cẩn cười cười xấu xa, xoay người rời , vẻ mặt chính ủy thất vọng.

      Từ đó về sau, chính ủy hiểu ràng, phụ nữ đạo lý, cho là đúng chính là đúng, cho là sai phải sửa, mà từ nay về sau, chính ủy để ý tới tính khí này của tiểu Cẩn.
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      huyendo, linhdiep17thư hồ thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 40

      Editor: Puck

      Cuộc sống đó, em sống được, câu bình thản nhưng trong mắt chính ủy tràn đầy nụ cười, ra thói quen của là sống chung với tiểu Cẩn, tiểu Cẩn cũng quen có và tiểu Thiên, sống chung với nhau.

      “Tiểu Thiên, trôi qua có tốt ?” Nhìn chính ủy cười, tiểu Cẩn tràn đầy lo lắng, thằng bé giống như những đứa khác, khéo léo nghe lời, tâm tư tinh tế, ngày khóc ác như vậy, là người mẹ xấu vẫn cứ .

      Chính ủy nhìn tiểu Cẩn, mạnh mẽ ôm lên, khẽ nhíu mày: “Em nên hỏi trôi qua có được ?” Ngược lại, chính ủy lqd với Giản Dung: “Giản Dung, báo cho đoàn trưởng tiếng, hôm nay tôi nghỉ phép!”

      xong ôm tiểu Cẩn về nhà, mặt Ôn Uyển cùng Giản Dung mang nụ cười, mọi việc qua, tất cả coi như hồi phục trở lại, ngày tốt đẹp, tiểu Thiên cũng có mẹ, tốt.

      Ngay lúc chính ủy xoay người đóng cửa, Giản Dung chợt nhớ ra điều gì, kêu với chính ủy: “Chính ủy, tôi tìm đoàn trưởng.”

      Lúc này chắc đoàn trưởng chờ , còn tìm đoàn trưởng tiếng phải là tự chui đầu vào lưới à? Chính ủy thể xây dựng hạnh phúc của mình khổ đau của người khác, rất thích hợp.

      Ôn Uyển quay đầu, nhìn Giản Dung, rất có vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Hòa thượng chạy cũng trốn khỏi miếu, chẳng lẽ còn có thể bay ra khỏi đoàn 731, cơm nước xong, ngoan ngoãn chịu phạt ?”

      Lôi kéo Giản Dung, Ôn Uyển cười rời , Giản Dung thể tin nhìn Ôn Uyển, là thương đấy? Đây mà là sao? chút đau lòng cũng có!

      “Nếu đoàn trưởng đánh làm thế nào?” Giản Dung mặc cho Ôn Uyển lôi kéo, tính khí đoàn trưởng hơi dữ dội, nhỡ đâu đánh làm thế nào?

      Ôn Uyển cười khúc khích: “ có việc gì, em là bác sỹ! Đánh chết là được!”

      Bị thương có thể trị, sợ, phải ? Mình làm bậy mình phải chịu trách nhiệm, tính khí này của đoàn trưởng, dù sao tốt hay xấu gì Giản Dung cũng thể tránh khỏi.

      “…” Giản Dung xụ mặt, đánh chết là được? nhóc này ghê gớm? Càng ngày càng độc ác rồi, nghĩ tới gánh nặng bốn mươi lăm km, vô cùng dễ chịu.

      Cùng với Ôn Uyển đến nhà ăn ăn cơm, ở đây vốn có người, hai người ăn cơm, Ôn Uyển ngược lại phòng y tế, Giản Dung theo Ôn Uyển tiếng, rồi với phòng làm việc của đoàn trưởng.

      Vừa đến cửa phòng làm việc của đoàn trưởng, Giản Dung chỉnh nón lính, ho tiếng, la to với bên trong: “Báo cáo!”

      “Vào !” Đoàn trưởng quen giọng, ở bên trong đáp tiếng.

      Giản Dung đẩy cửa vào, chỉ thấy đoàn trưởng ở đó làm tư liệu, đều tới trước mặt đoàn trưởng, liếc nhìn sắc mặt đoàn trưởng, Giản Dung mới mở miệng: “Đoàn trưởng, chính ủy xin nghỉ, chị dâu trở lại.”

      Làm việc phải có chiến thuật, đối đãi với đoàn trưởng nhất định phải chú ý chiến thuật, nếu chỉ có mệnh bị phạt.

      Lúc này đoàn trưởng Triệu mới ngẩng đầu lên nhìn Giản Dung, hơi giật mình: “? Trở về lúc nào?”

      Khoảng thời gian này Trương Nghị rất khác thường, thằng bé tiểu Thiên kia cũng đáng thương, tiểu Cẩn này bỏ nhà , nhưng mang hai trái tim nhà này theo rồi.

      .” Giản Dung thuận tay lấy điếu thuốc của đoàn trưởng Triệu, nhả ra ngụm khói: “Sáng sớm nay trở về, nhìn rất hạnh phúc.”

      Cuộc sống này mình từng trải qua, lời này cũng đánh mạnh vào , ngờ chị dâu lại theo quân dưới điều kiện này, còn có thể ra lời kia, xem ra, chính ủy cùng tiểu Thiên rất quan trọng đối với chị dâu.

      “Trương Nghị quả lợi hại, cứ dây dưa như vậy, vợ tự mình trở lại?” Chuyện như vậy chỉ có Ôn Uyển cùng Giản Dung biết, bọn họ , người khác đương nhiên biết, ngay cả đoàn trưởng cũng biết tình.

      Giản Dung kéo ghế, ngồi đối diện với đoàn trưởng, phủi tàn thuốc lá: “Đúng vậy, tự mình trở về.”

      Đoàn trưởng gật gật đầu, gõ gõ cây bút bàn: “Nếu là Hàn Hề nhà tôi, ấy về nhà mẹ đẻ mà tôi đón về, vậy phải cả tập đoàn mang bom tới vạch trần tôi à?”

      Dừng chút, đoàn trưởng tiếp tục : “ ra Trương Nghị cũng đúng, vợ quá tốt vậy? Mà thiếu nhiệt tình?”

      Đều là vợ chồng, phải thù địch qua đêm, dỗ dành là được? May mà trở lại, nếu , ly hôn, Trương Nghị cũng đáng đời.

      “À, tất nhiên, mỗi nhà đều có khó khăn riêng, chị dâu cũng là người tốt, hạnh phúc…!” Giản Dung khó có được lời lề mề dài dòng như vậy, vô cùng giống tính của , còn hâm mộ chính ủy?

      Đoàn trưởng cũng biết xấu hổ, gạt tổ chức giấu tiền riêng, còn cự tuyệt khai báo tình hình thực tế, cho quỳ bàn giặt cả đêm đó chính là may mắn của , phải ? Nếu là chị dâu, để cho ấy quỳ ngày, cũng cho ấy ăn cơm.

      Chỉ có điều nghĩ như vậy, nhưng nếu Ôn Uyển để cho quỳ bàn giặt ngày liền buồn bực, cho nên đừng có đứng đó chuyện biết suy nghĩ.

      Đoàn trưởng nghe xong lời Giản Dung , cười hì hì: “Tất nhiên, chị dâu cậu tuy độc miệng, nhưng ra người tệ.”

      vừa lòng cũng vẫn là vợ mình, lúc chuyện đoàn trưởng vẫn theo thói quen giữ gìn ít, chỉ cần về cơ bản gây ra sai lầm, còn chịu được.

      “Đúng vậy, đúng vậy.” Giản Dung đưa tay dập thuốc, ngược lại đứng lên, ghế dựa mài ra thanh đất, “Hoàn thành, đoàn trưởng, chính là tới đây báo cáo chút chuyện chính ủy, tôi huấn luyện.”

      Cả người cảm thấy mạnh mẽ thoải mái, Giản Dung xong định đứng dậy rời .

      Đoàn trưởng liếc mắt nhìn Giản Dung, vùi đầu tiếp tục làm tư liệu, thanh buồn bực: “Hôm nay cần cậu , tự mình mang nặng chạy bốn mươi lăm km .”

      Định dời lực chú ý phải ? Định giương đông kích tây phải ? là đoàn trưởng? Có thể lên tới bây giờ, có chút năng lực điều tra phá án, sao mang binh Sao mang đoàn 731 tốt như vậy?

      Xét về tâm địa gian xảo, Giản Dung bé còn muốn đấu cùng ? Giản Dung vừa vào cửa là biết thằng nhóc này nghĩ gì rồi? Tối hôm qua quỳ bàn giặt? đêm chư ăn cơm, ràng đói bụng?

      Chuyện giấu tiền riêng bị bại lộ, bây giờ hút thuốc lá cũng chỉ có thể mua năm điếu, tiền nhiều có, tất cả đều do thằng nhóc Giản Dung chết toi này làm hại.

      Giản Dung đứng tại chỗ, còn nhớ chuyện như vậy sao? Vui vẻ hỏi han nhiều như vậy, cũng làm cho đoàn trưởng hôn mê, quay đầu nhìn đoàn trưởng: “Tôi báo cáo công việc cho chị dâu, sai chỗ nào?”

      Ai mắng trước, chỉ có điều theo việc mà xét, đoàn trưởng trả đũa, quá ghê tởm!

      sai, ông đây muốn cậu chạy bộ! Cậu vừa chạy, tôi rất vui mừng, sai ở đâu hả?” Đoàn trưởng ngẩng đầu lên, giọng hết sức bình tĩnh, cho cậu chạy cậu phải chạy, lúc làm bậy sao nghĩ bây giờ phải chịu phạt chứ?

      Giản Dung hít sâu hơi, vừa định gì, đoàn trưởng ngẩng đầu lên: “Bây giờ, lập tức ngay lập tức! Đây là mệnh lệnh!”

      !” Giản Dung la to tiếng, xoay người chạy ra, thân là quân nhân, mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, cũng phải !
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :