Chương 34.
Editor: Puck
“Là ấy ra tay trước!” Hàn Hề vừa khóc vừa , nhìn chính ủy, “ ta dội nước vào tôi, lại muốn đánh nhau với tôi.”
cũng đâu có gì? Chỉ hai câu, Ôn Uyển liền liều mạng như vậy với sao? Hơn nữa, cũng Ôn Uyển tốt, chính là uất ức thay ấy mà thôi, coi trọng người bẩn thỉu như vậy sao?
“Vì sao tôi ra tay? Trong lòng chị ràng!” Ôn Uyển nhìn chị dâu đoàn trưởng, giọng vẫn bình thản như cũ, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Lời này vừa ra, Hàn Hề lại nóng nảy, khóc kêu: “Tôi ràng thế nào, ngược lại chuyện cho ràng, tôi cũng gì, liền đánh người, ngược lại là lỗi của tôi sao?”
Những người khác cứ kinh ngạc nhìn hai người như vậy, cũng biết giữa chị dâu đoàn trưởng và Ôn Uyển xảy ra chuyện gì, cũng tiện mở miệng chen vào, còn chị dâu biết tình càng tiện mở miệng rồi, về sau cách xa bát quái mới tốt.
Ôn Uyển nhìn, gì thêm, chính là đứng ở đó, thành trò cười, muốn thành truyện tiếu lâm nữa, khiến cho Giản Dung và đoàn trưởng đều khó xử.
Đoàn trưởng vừa nhìn thấy vợ mình còn tủi thân khóc lóc, liền xoa dịu: “Được rồi, được rồi, tính tình của em còn biết sao? Nhanh chóng trở về nhà cùng , mất mặt quá rồi.”
chuyện chút, đoàn trưởng tự mình khiêng vợ lên, xoay người vào trong nhà, Hàn Hề khóc ghê hơn: “Sao em lại mất mặt? thả em xuống, chuyện này phải ràng…”
Tiếng kèm theo tiếng đóng cửa nặng nề, biến mất trong sân đại viện, chính ủy liếc nhìn Ôn Uyển, với nhóm người: “Được rồi, giải tán , chỉ là hiểu lầm, có chuyện gì lớn!”
Vốn cũng nên ra ngoài xem náo nhiệt, chính ủy vừa vậy, nhóm người liền trở về phòng mình.
Giản Dung nghiêm mặt, tiến lên mấy bước, cũng kéo Ôn Uyển về nhà, Ôn Uyển lẳng lặng theo phía sau Giản Dung, có thể cảm thấy Giản Dung đặc biệt tức giận, cả người tản ra hơi lạnh.
Vừa rồi liền hối hận, vốn vết sẹo mặt Giản Dung thành đề tài lúc rỗi rãi rồi, lại ồn ào với chị dâu, về sau Giản Dung dẫn đầu đội ngũ như thế nào? Kích động quả nhiên là ma quỷ!
Vừa vào nhà, Giản Dung đóng cửa lại, thuận thế ép tới, giam cầm Ôn Uyển vào trong ngực.
Từ khi kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên Giản Dung phát ra tính khí nóng nảy lớn như vậy với Ôn Uyển: “Đồng chí Ôn Uyển, em , làm quân tẩu vinh quang, sao em có thể đánh nhau với chị dâu nhà đoàn trưởng chứ? Em lại còn ra tay trước, chút tư tưởng giác ngộ cũng có!”
Giản Dung cảm thấy giống như nằm mơ, nhóc này nghĩ như thế nào, lại còn là ấy ra tay trước, đừng tin, ba mẹ Ôn Uyển mà biết chỉ cho là lời đồn, vốn tin con cưng của mình có thể làm ra loại chuyện này.
“ ta mắng người trước.” Ôn Uyển tiến lên đón nhận ánh mắt của Giản Dung, cũng là giận quá, vốn còn cảm thấy chuyện như vậy là mình đúng, nhưng Giản Dung lại như vậy, Ôn Uyển cũng chịu nổi.
Giản Dung hơi nhíu mày, nhìn thấp hơn mình cái đầu: “ ta mắng người trước? ta mắng em cái gì?”
Chị dâu cái gì, nhưng cho dù là cái gì cũng thể khiến cho hai người để ý thân phận mà đánh nhau như vậy?
“ ta , em là đóa hoa tươi, cắm ở, cắm ở…” Ôn Uyển tức giận đỏ bừng mặt, ra lời, gì cũng được, chính là cho người khác Giản Dung.
Mặt Giản Dung đen thui, cứ nhìn chằm chằm Ôn Uyển như vậy, trong lòng ngũ vị tạp trần, hồi lâu sau mở miệng: “Ông đây tìm đoàn trưởng lý luận!”
ngờ Ôn Uyển lqd đánh nhau là vì , phải muốn đòi công bằng cho mình, là muốn đòi cho Ôn Uyển.
xong Giản Dung buông Ôn Uyển ra, định mở cửa ra ngoài, Ôn Uyển vội vàng ôm lấy Giản Dung, kêu gấp gáp: “Đừng, em đánh nhau với chị dâu, quay đầu , cũng có chuyện gì lớn, nhưng nếu , đánh nhau với đoàn trưởng làm sao bây giờ?”
Tính khí ngang ngạnh của Giản Dung, cùng tính khí nóng nảy của đoàn trưởng, chuyến này, hai người nhất định đánh nhau, hai người cùng là bộ đội, lại cùng nơi công tác, nếu đánh nhau làm sao?
Mặt nghiêm nghị, Giản Dung đau lòng, Ôn Uyển ôm chặt Giản Dung, trong miệng ngừng : “Đừng nóng giận, em nên đánh nhau với chị dâu, đừng tức giận.”
Giản Dung nghe lời Ôn Uyển , cánh tay chợt ôm chặt, ôm chặt Ôn Uyển vào trong ngực, từ ngày gả cho , Ôn Uyển có ngày tốt, đợi hai năm, rồi theo quân, lại ở nơi này, ăn ngon, mặc đẹp.
Hốc mắt hơi ướt át, Giản Dung cứ ôm chặt Ôn Uyển như vậy, trong lòng giống như bị kim châm, đột nhiên giơ tay lên, tát mình cái, giọng khàn khàn: “Là vô dụng, Ôn Uyển, sao em lại coi trọng chứ?”
Từ lúc mới bắt đầu, tất cả mọi người xứng với Ôn Uyển, chỉ cho là chuyện cười, nhưng hôm nay cảm thấy lời này hoàn toàn đúng.
Ôn Uyển giật mình nhìn Giản Dung, mắt đỏ hoe: “ điên rồi?”
cảm thấy uất ức, nghĩ tới tối hôm qua Giản Dung dịu dàng, chờ rất lâu, bản thân khó khăn lắm mới chiu đựng nổi, chờ đợi phải là Giản Dung tự trách, phải là Giản Dung ngừng áy náy.
“Tiểu Uyển, mua nhà thị trấn cho em nha, ở chỗ này, muốn em chịu uất ức.” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, chuyện như vậy cũng nên lo lắng, cùng lắm ngủ ít mấy giờ, đến nửa đêm về nhà.
muốn Ôn Uyển ở lại đây, phòng ở bị dột, ăn ngon, bây giờ lại còn đánh nhau với chị dâu, biết tính khí của chị dâu đoàn trưởng, chuyện xảy ra như vậy, tuy thể cả ngày oán trách Ôn Uyển, cho dù có ý xấu, nhưng để Ôn Uyển nghe thấy cũng khó chịu.
“Em chuyển nhà!” Ôn Uyển ngẩng đầu lên, chút suy nghĩ, chuyện như vậy vốn phải là chuyện lớn lao, nếu dọn ra ngoài, người ta nghĩ về Giản Dung như thế nào?
Giản Dung già mồm cãi láo, chiều chuộng vợ, đánh nhau cùng người khác, dường như còn phải chịu bao nhiêu uất ức nên chuyển .
cũng phải nhịn được sắc mặt của chị dâu và đoàn trưởng, thể dọn .
Giản Dung nhíu chặt chân mày, nhìn Ôn Uyển: “Nghe lời có được ? Chỉ nghe lần này, phòng này lúc trời lqd mưa bị dột, lại còn có việc gì sâu với rắn cũng bò vào, ở đây có gì tốt?”
muốn Ôn Uyển chịu uất ức, lại là chịu uất ức vì .
“Chị dâu khác có thể ở lại, tại sao em thể?” Ôn Uyển gần như khẩn cầu nhìn Giản Dung, ở nơi đây, có thêm thời gian chăm sóc Giản Dung, dọn ra ngoài, thời gian ở chung với nhau quá ít, muốn chuyển ra!
Giản Dung nhìn Ôn Uyển, vừa định gì, ngoài cửa truyền đến giọng : “Nhanh lên chút, gõ cửa ? Mình gây ra lỗi, mình mở miệng! Biết ?”
Chương 35.
Editor: Puck
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn Giản Dung, chỉ thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Giản Dung thuận thế ôm Ôn Uyển mở cửa, chỉ thấy đoàn trưởng đứng bên ngoài, chị dâu cũng đổi quần áo hơi xấu hổ đứng bên cạnh đoàn trưởng Triệu.
Hàn Hề mở miệng chuyện, đoàn trưởng Triệu trừng mắt, nhìn vợ mình, đưa tay đụng cái: “ gì ? Bình thường phải em biết ăn ?”
Hôm nay nếu phải lung tung, thể xảy ra chuyện hỗn loạn này, về sau xem còn nhớ lâu?
Giản Dung cứ nghiêm mặt như vậy, nhìn Hàn Hề, đợi Hàn Hề mở miệng, Giản Dung trước: “Chị dâu, có việc gì thôi? Tôi còn muốn ra ngoài cùng Ôn Uyển.”
Bị bắt buộc tới xin lỗi, nhưng có thành ý, cũng lạ gì, huống chi, là người đàn ông tham gia quân ngũ, phải hẹp hòi, nếu phải có như vậy, lấy tính khí Ôn Uyển, làm khó dễ chị dâu.
“Xin lỗi, Ôn Uyển, hôm nay là chị đúng.” Hàn Hề mấp máy môi, vừa định gì nữa, chỉ nghe thấy Ôn Uyển mở miệng: “”Chị dâu, em cảm thấy dáng dấp của đoàn trưởng giống như thổ phỉ vậy, lại biết đau lòng thay phụ nữ, sao chị lại coi trọng ta?”
Ôn Uyển vừa xong lời này, Hàn Hề đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển.
“Người nào giống như thổ phỉ, gì vậy?” Hàn Hề trừng mắt nhìn Ôn Uyển, rất khó chịu, “Chuyện hôm nay như vậy, ấy giáo dục phê bình tôi lần, còn để cho tôi xin lỗi , giận tôi, sao lại ấy tốt?”
Chuyện hôm nay như vậy, chịu trách nhiệm, nghiêm mặt tới xin lỗi, sao Ôn Uyển còn chửi người đàn ông của mình, thể nào nổi?
Ôn Uyển thấy chị dâu nóng nảy, phì cái bật cười, mấy người kinh ngạc nhìn Ôn Uyển.
“Chị dâu, chị xem, em cũng vậy cũng chỉ dáng dấp đoàn trưởng giống như thổ phỉ, chị cũng vui mừng, giống vậy, chị Giản Dung, giống như cầm cây kim nhọn đâm vào đáy lòng em rồi.” Ôn Uyển nhìn chị dâu, trong mắt tràn đầy thành khẩn. Giọng lạnh nhạt tiếp tục : “Từ em chỉ thích ấy, ấy là hùng của em, em ấy liên quan đến việc ấy đẹp hay xấu, nghèo khó hay sang giàu.”
Giản Dung từ , nếu để ý Giản Dung phá tướng, ly hôn từ sớm rồi.
Nếu phải thích, cũng theo quân, lời này của phải vì bị kích thích, chỉ hy vọng về sau chị dâu lấy Giản Dung ra làm đề tài, trái tim đều làm bằng thịt, nếu Giản Dung nghe được, cũng khó chịu trong lòng.
Ôn Uyển vài câu đơn giản, khiến trong nháy mắt Hàn Hề thay đổi cách nhìn với Ôn Uyển, vốn cho rằng là con nít yếu ớt, ngờ đáy lòng lại lương thiện như vậy, cũng có thể ra lời dễ nghe như vậy.
“Xin lỗi, chị biết, chị có ý xấu.” Hàn Hề mím môi, hơi ngượng ngùng nhìn Giản Dung, vào lúc này mới biết xem như mặt mất hết, cũng biết mình quá nông cạn, khiến lão Triệu khó chịu.
Lão Triệu nhìn vợ mình ăn khép nép, trong lòng cũng đau, giọng với Ôn Uyển: “Tiểu Uyển, xin lỗi cũng rồi, về sau chị dâu em nhớ kỹ, chuyện này dừng lại thôi, tính khí này của vợ , về sau để ý thêm.”
Ôn Uyển gật gật đầu, hiểu chịu mang theo quân, trong lòng đoàn trưởng, vị trí của vợ rất quan trọng, bảo vệ cũng là lẽ thường, có thể khiến cho chị dâu bỏ sĩ diện xuống mà tới xin lỗi , rất giật mình, cũng rất bội phục đoàn trưởng.
Giản Dung vẫn nghiêm mặt như trước, gì, cho dù xứng hay xứng, Ôn Uyển vẫn là vợ , điểm này, ai cũng thay đổi được.
Ôn Uyển nhìn sắc mặt Giản Dung, cầm tay Giản Dung, ý bảo người đàn ông này cần hẹp hòi, ngược lại, cười cười với chị dâu: “Hôm nay cũng là em đúng, nên hắt nước lên người chị, còn ra tay đánh nhau với chị, xin lỗi.”
Dừng chút, Ôn Uyển tiếp tục : “Đúng rồi, chị dâu, chị chờ em chút.”
xong, Ôn Uyển buông tay Giản Dung ra, xoay người trở vào phòng, trong chốc lát lại ra, cầm trong tay cái quần mới tinh màu xanh dương, đưa tới trước mặt Hàn Hề: “Chị dâu, chiếc quần này là trai mới mua cho em, kiểu dáng mới, em chưa mặc tới, bồi thường cho chị!”
Thành tử đưa đồ gì đó dĩ nhiên là giá trị xa xỉ, Ôn Uyển thích ấy chưa bao giờ keo kiệt, Ôn Uyển cảm giác hôm nay mình hắt nước, quả làm tổn thương lòng tự ái của người ta, trong lòng cũng có chút băn khoăn.
Hàn Hề cũng phải là nhà nghèo, ở nhà được chiều chuộng, cha mẹ cưng chiều, cũng là người biết nhìn hàng xịn, vừa nhìn chiếc quần này cũng biết bình tĩnh xác định nhận thuận tiện, vội vàng đẩy trở lại: “ cần đâu, chị cũng có, hơn nữa bộ quần áo cũng có gì đáng ngại.”
Nhìn vợ mình lúc mấu chốt còn biết đạo lý, đoàn trưởng cũng hơi vui mừng. Hàn Hề là tốt, sợ khổ theo , nhưng trong nhà chiều thành hư rồi, chuyện suy nghĩ, cũng do lqd mình cưng chiều thành ra vậy, về sau phải để cho ấy sửa đổi lại tật xấu này.
“Cầm , về sau chuyện này xóa bỏ coi như có, còn nữa, chị đừng chính ủy tốt, mỗi nhà gặp chuyện đều lo lắng, cũng phải như chị thấy.”
Ôn Uyển cầm quần áo nhét vào trong tay Hàn Hề, ngược lại nhìn Hàn Hề tiếp tục : “Tiểu Thiên còn như vậy, nếu để cho nó nghe được, cũng đau lòng.”
Hàn Hề đẩy tay Ôn Uyển, cầm quần áo, vốn rất lại có cảm giác nặng nề, gật gật đầu: “Về sau chị sửa, chuyện thị phi của người khác.” Chuyện hôm nay như vậy, coi như là bài học cho , về sau dám lung tung, nếu Ôn Uyển chuyển , hoặc hai nhà náo loạn êm thấm, trong doanh trại, lão Triệu khó mà đối nhân xử thế rồi.
Đoàn trưởng nhìn chuyện được giải quyết như vậy, tâm tình cũng tốt lên: “Hoàn thành, người trong viện, đều bỏ qua , về sau có gì chuyện cho tốt, dùng vũ lực là cách cư xử với kẻ địch, phải là cách cư xử với người mình.”
Ôn Uyển cùng Hàn Hề hơi ngượng ngùng nhìn đoàn trưởng, lúc đánh nhau chưa từng nghĩ tới, đánh xong mới biết hối hận, mới biết mất thể diện.
Giản Dung nhìn Ôn Uyển, cũng biết nhóc này để trong lòng, có tư tưởng lớn cũng vui mừng.
Ngay sau đó chỉ thấy đoàn trưởng cười mập mờ với Giản Dung: “Cậu ngốc, cưới dâu hiền đó! Chỉ có điều, tôi cảm thấy Hàn Hề nhà tôi câu kia cũng sai, Ôn Uyển gả cho cậu, chính là đóa hoa tươi, cắm ở…”
Đoàn trưởng vỗ vỗ ngực Giản Dung, cuối cùng thêm câu: “Cậu hiểu đấy.”
Cả khuôn mặt Giản Dung tối sầm xuống, lúc này Ôn Uyển cùng Hàn Hề cũng cười đến nghẹn, chỉ thấy Giản Dung bình tĩnh nhìn đoàn trưởng, ngược lại, cao giọng với Hàn Hề: “Báo cáo chị dâu, trước kia có viết thư cho đoàn trưởng, còn gửi hình!”
Lúc đến chỗ chính trị cầm mấy thứ vừa đúng lúc nhìn thấy lá thư này, tiện thể đưa qua cho đoàn trưởng, cần thận nhìn đoàn trưởng đọc thư, bên trong còn có ảnh chụp , rất cẩn thận, phải ?
Last edited by a moderator: 15/11/15