1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính cưng vợ - Mặc Tô Lê (Hoàn)+ Update NT4

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9

      Editor: Puck

      Lúc Ôn Uyển thầm gõ bàn tính toàn, đầu truyền đến giọng của Giản Dung: “Ôn Uyển!”

      Ôn Uyển nhất thời tỉnh táo tinh thần, hoảng hốt vội : “ phải, phó đoàn Giản, chuyện này liên quan đến em, em vốn hỏi tiểu Trạch, nhị doanh trưởng đột nhiên nhảy ra, tin tức cho em, cậu ta em nghe, đúng…”

      “Mấy điều cậu ta đều là đùa vui, em theo tới đây chút.” Giản Dung nhíu mày nhìn Ôn Uyển, nha đầu này cả ngày trong đầu nghĩ những thứ gì? những gì?

      Trong lúc này Ôn Uyển hiểu được, kinh ngạc nhìn Giản Dung, “A” tiếng, chỉ nghe thấy Giản Dung lạnh giọng: “A cái gì? Theo tới đây!” xong Giản Dung xoay người sải bước .

      Le lưỡi, Ôn Uyển liếc mắt xin lỗi nhị doanh trưởng cái, hậm hực hờn dỗi đuổi theo, vẫn thể nào thoát khỏi quan hệ, lần này còn đắc tội với nhị doanh trưởng, oan uổng nha?

      Sau lưng Ôn Uyển, nhóm lính nén cười đến nội thương, nhị doanh trưởng hoàn toàn trợn tròn mắt.

      Nhìn bóng lưng hai người rời , cậu ta vốn định tố cáo với chị dâu, nhưng xem tình hình này, chị dâu còn sợ phó đoàn Giản hơn cậu ta, cái này khoa học? Trong trung đoàn, từ đoàn trưởng đến chính ủy ai cũng sợ vợ, ôi, chị dâu còn quá , kinh nghiệm thực chiến chưa đủ.

      Ôn Uyển chạy chậm theo phía sau Giản Dung, dường như ý thức được mình bước quá nhanh, Giản Dung giảm tốc độ lại, Ôn Uyển theo Giản Dung đến phòng làm việc.

      Vào phòng làm việc, Giản Dung ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, Ôn Uyển đứng ở cửa, nắm chặt áo blue trắng người, dám nhìn ánh mắt của Giản Dung, Giản Dung nhìn Ôn Uyển, lúc này mới biết sợ? phải vừa rồi còn rất dũng cảm sao?

      “Đến đây!” thanh trầm ổn.

      “A, em đứng chỗ này cũng được, phải giữ khoảng cách với thủ trưởng, đây là phép tắc, đúng ?” Ôn Uyển cười hì hì, đâu ngốc, nếu đến gần, ngộ nhỡ Giản Dung đánh làm thế nào? Nhìn bọn họ đều rất sợ , vào lúc này trái lại mọi điều lệnh hoàn toàn nhớ kỹ.

      Giản Dung hơi híp mắt, thanh ra lệnh trước sau như : “Cho em ba giây thời gian suy tính, tới, lau kính với Cường Tử .” Tiếng vừa dứt, Ôn Uyển vụt chạy vào, đứng bên cạnh…

      Uy hiếp? Người đàn ông này quá đáng giận, tới, nếu dám để lau kính, tìm chính ủy.

      cho em biết, lời tiểu tử Cường tử thể nghe, biết chưa?” Giản Dung nghiêm túc giáo dục, tiểu tử kia bản thân cũng ràng, lại kể chuyện cười là người đen nhất trung đoàn.

      Ôn Uyển nén cười, cúi đầu đứng đó, giọng : “ có đâu, tụi em chỉ trò chuyện chơi, nghiêm trọng như vậy.”

      Người đàn ông này vẫn rất sĩ diện, ra đen có là gì? Trong quân đội, phụ nữ cũng có thể rám đen, huống chi, mấy huấn luyện đến bán mạng.

      “Dù sao về sau em tránh xa tiểu tử chết toi này chút, phải là cái gì tốt.” Giản Dung vẫn căm giận bất bình, ngộ nhỡ thằng nhóc này dạy lung tung cho Ôn Uyển? Về sau xui xẻo chỉ có thôi.

      Ôn Uyển làm tư thế chào đúng tiêu chuẩn, bốp tiếng, cất cao giọng: “, thủ trưởng.”

      Giản Dung cũng sợ người khác biết chuyện xấu của ? Có ý tứ, chỉ có điều đàn ông quân đội đều là chuyện này.

      “Thái độ này cũng tệ lắm, còn nữa, về sau em cũng đừng nghe mù quáng, có chuyện gì trực tiếp hỏi là được.” Giản Dung nhìn Ôn Uyển thỏa mãn mà gật đầu, hỏi đám nhóc kia, đứa nào đứa nấy đều có thể bôi đen , vặn vẹo , phá hoại hình tượng của .

      Ôn Uyển nhếch miệng, hai mắt sáng trong mở to: “Vậy bây giờ có thể hỏi chuyện được ?”

      “Hỏi .” Giản Dung làm thái độ rộng rãi, như vậy cũng rất tốt.

      “Vậy thích em sao?” Ôn Uyển cảm thấy tim đập thình thịch, vẫn luôn muốn hỏi chuyện này, nếu Giản Dung để cho hỏi, liền hỏi, hơn nữa còn mong đợi.

      Giản Dung nhìn Ôn Uyển, người đàn ông to lớn, hơi ửng đỏ mặt, nhíu lông mày: “Hồ đồ, là nương, sao biết rụt rè chút chứ? Phải ra dáng chút, biết chưa?” Tùy tùy tiện tiện hỏi ra miệng như vậy, nương này cũng đáng tin cậy chút nào rồi.

      “Em rụt rè như thế nào hả? Hơn nữa, để cho em hỏi, em thi hành mệnh lệnh mà thôi, vả lại, em là vợ , em hỏi chứ phải hỏi người khác.” Ôn Uyển cũng nóng nảy, hỏi chút như thế nào? lại hỏi sai, cả khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Giản Dung nhìn Ôn Uyển như vậy, trong lúc này có cách nào, bỗng nhiên hét lên với bên ngoài: “Tiểu Lưu!”

      Ôn Uyển liếc Giản Dung cái, chỉ thấy tiểu Lưu chạy chậm lại, Ôn Uyển tức giận kêu: “Em về đội y tế!”

      xong chạy , Giản Dung này có gì đặc biệt hơn người chứ? Về sau đừng hỏi .

      Dọc theo đường Ôn Uyển , trong sân huấn luyện vang lên khẩu hiệu quen thuộc cùng tiếng la hét của các huấn luyện viên: “Nhanh lên, nhanh lên chút, tiến lên!”

      “Còn có 5 giây, thằng nhóc này, nắm chặt phương hướng nhảy lại!”

      “Ôi trời, cậu ra ngoài, ngàn vạn lần đừng là người trung đoàn chúng ta, mất mặt!”

      --- ------Puck---- -----

      ngờ mỗi thanh này cực kỳ hài hòa với những tiếng ve cây, thỉnh thoảng đụng phải hai cậu lính cũng cao giọng chào hỏi: “Xin chào chị dâu.”

      Ôn Uyển tươi cười, đón gió thổi vào mặt, mang theo chút sảng khoái, nông thôn thể so sánh với thành thị, gió mùa hè thổi tới rất thoải mái.

      Trong chốc lát đến đội y tế, tiểu Trạch thấy Ôn Uyển bị phạt, cũng yên tâm rất nhiều, chỉ là phó đoàn Giản sao có thể cam lòng phạt chị dâu đây?

      Buổi chiều, Ôn Uyển tiếp tục suy nghĩ những điều này, cảm thấy chuyện tình cảm gấp được, nhất là tính tình Giản Dung như vậy, mình phải chú trọng chiến thuật mới được.

      Hít sâu hơi, Ôn Uyển bắt đầu toàn tâm tập trung công việc, giúp đỡ đổi thuốc cho lính bị thương, truyền nước biển cho bọn họ, thái độ cẩn thận tỉ mỉ.

      Buông bản ghi chép bệnh án trong tay, ánh mắt đen láy của lính trước giường bệnh nhìn Ôn Uyển, có chút uất ức: “Chị dâu, lúc nào em có thể xuất viện?”

      Lần trước gãy chân, cũng nằm hai ba ngày rồi, ngã thêm lần nữa, cả người cậu ta đều đau, bình thường tập luyện quen, nay đột nhiên thể tập luyện, cảm giác trong lòng bứt rứt gì đó.

      “Dưỡng bệnh cho tốt, tranh thủ xuất viện sớm, lúc có thể xuất viện, ra viện.” Ôn Uyển nhìn tiểu đội trưởng Trần trước mặt, quen với tâm trạng của những lính thể chờ đợi muốn về sân huấn luyện.

      Tiểu đội trưởng Trần nhìn Ôn Uyển, chỉ chân mình, trong lúc nhất thời vụng về: “ phải, ý của em là, em tốt lắm rồi, chân này có chuyện gì lớn nữa rồi, em còn có nhóm chiến sĩ chờ, bọn họ rất cần em.”

      Lời Ôn Uyển tiểu đội trưởng Trần nghe hiểu, đó chính là chữa lành cho tốt, tranh thủ ra ngoài sớm, là đạo lý, nhưng xem cậu có ở đây, mấy thằng nhóc chết bầm kia chừng lại gây chuyện? Chắc chắn là thế, nhưng quân y phê duyệt, cậu thể trở về đại đội.

      “Cậu suy nghĩ nhiều quá, cậu quay về, các chiến sĩ trong tiểu đội của cậu cũng vui mừng hơn so với năm trước.” Ôn Uyển chút khách khí đả kích, đưa tay đổi lại bình nước biển ở bên cạnh, điều chỉnh ống giọt.

      Tiểu đội trưởng Trần cười hì hì, xấu hổ gãi đầu: “Chị dâu, phải em sốt ruột, cầu xin chị, cho em xuất viện sớm chút .” Tiểu Trạch kia, cậu vừa mở miệng, liền bị mắng, chị dâu nhà phó đoàn Giản nhìn dễ chuyện, cậu van cầu rất nhiều.

      “Làm nũng cũng vô dụng, đừng càn quấy nữa, tôi cho đại đội trưởng các cậu để ấy đến làm công tác tư tưởng cho cậu.” Ôn Uyển lộ ra nụ cười y hệt thánh mẫu, bạch y thiên sứ * là nghề nghiệp điềm đạm nhất, quả lời khó hết.

      (*) Bạch y thiên sứ: nghĩa đen thiên sứ mặc đồ trắng, danh xưng đẹp của hộ lý, y tá.

      Tiểu đội trưởng Trần nóng nảy, mặt tối đen, tràn đầy lo âu, vội vàng : “Đừng, chị dâu, em nhất định nghe lời dặn của quân y, chữa bệnh tốt, sớm ra ngoài!” Để đại đội trưởng tới đây, phải là bị trận mắng phủ đầu à? Cậu còn muốn tìm đường chết.

      “Cũng còn sớm lắm, tôi bận việc rồi.” Ôn Uyển cười cười, cầm bình nước biển xoay người rời khỏi phòng bệnh.

      Chương 10

      Editor: Puck

      Vì bận rộn nên thời gian trôi qua rất nhanh, quen thuộc với công việc, mặc dù hoàn cảnh khác nhau, nhưng tuyệt đối ảnh hưởng, nhiệt tình thương đối với nghề nghiệp này của mình.

      Trước kia là hy vọng có thể gần Giản Dung hơn, sau này, trực tiếp trợ giúp, cứu sống khiến cho biểt nghề nghiệp này vĩ đại.

      Ăn cơm tối, rồi trở lại đội y tế, mà buổi tối cũng có nhiều việc như ban ngày nữa, Ôn Uyển dọn dẹp chút thuốc men, quét sạch mọi nơi, làm bác sỹ khó tránh khỏi mắc chút bệnh thích sạch , Diệp Khả cũng đặc biệt khó chịu về điểm này.

      “Chị dâu, có việc gì nữa, chị về trước , em trông là được.”

      Tiểu Trạch bưng khay thuốc từ bên trong ra, với Ôn Uyển bận rộn, từ lúc chị dâu đến, cậu và tiểu Mục thoải mái hơn nhiều rồi, đám chiến sỹ ầm ĩ đòi ra viện cũng ngượng ngùng làm ồn ào nữa rồi.

      Ôn Uyển quay đầu, cười cười: “ mình cậu làm được hả?” Nõi xong Ôn Uyển nhét hòm thuốc vào trong ô vuông, trước kia trong bệnh viện, mọi người đều là: “Ôn Uyển, em giúp chút , tôi còn có việc.”

      cũng vui vẻ đáp ứng, Giản Dung ở nhà, trở về cũng chỉ là gian phòng trống rỗng, có hy vọng gì, có lúc ngồi trước TV, ràng là tiết mục giải trí, lại ngơ ngác ngồi đó, giống như ngây dại.

      “Được rồi, chị về trước , em là người đàn ông trưởng thành sao lại được?” Tiểu Trạch trực tiếp kéo Ôn Uyển ra ngoài, tính tình chị dâu chính là cố chấp.

      Ôn Uyển cười theo: “Vậy cũng được, tôi trước, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi là được.” Tiểu Trạch đáp tiếng, cũng thêm gì nữa, xoay người tiếp tục làm công việc ban ngày chưa xong.

      Ôn Uyển cởi áo blue trắng, thuận tay gấp gọn bỏ vào trong ngăn kéo đầu tiên, đứng dậy rời khỏi đội y tế, nhìn sao sáng chi chít đầy trời, gió lạnh ban đêm nhàng thổi.

      Bên trong sân huấn luyện truyền đến tiếng còi huấn luyện, Ôn Uyển sửa nón lính, tới sân huấn luyện, nhớ lời Giản Dung , nếu như tan việc sớm, phải đến sân huấn luyện chờ .

      Chạy chậm dọc đường, Ôn Uyển đến sân huấn luyện, cả sân huấn luyện, dưới ánh đèn yếu ớt, từng bóng dáng nhanh chóng chạy nước rút, tiến hành kỹ năng huấn luyện, chưa bao giờ nhìn thấy tư thế này, Ôn Uyển tìm góc sân cỏ sạch ngồi xuống.

      --- ---------- -----

      Bên kia truyền đến thanh quen thuộc: “Mấy thằng nhóc này, các cậu nhanh lên chút, hai năm rồi, vẫn là tốc độ này, tôi có ở đây, các cậu đều cho rằng tôi rời khỏi, đúng ?”

      Giản Dung nhìn những bóng dáng trong đêm tối này, bóp chặt tay, đối với binh lính của chính mình, cho tới bây giờ vẫn hài lòng, Ôn Uyển nhìn cách huấn luyện của Giản Dung, làm mẫu động tác chính xác cho mọi người, giảng giải phương pháp tiến bộ.

      là người đàn ông cố chấp, rất hiền lành, cũng rất chính trực, từ đến lớn thế.

      ấn tượng sâu nhất chính là khi còn bé, mình có môn thi đạt tiêu chuẩn, ngồi khóc ở cửa đại viện, còn phải về nhà ký tên, ba quản rất nghiêm, nhìn phiếu điểm nhất định cấm đoán , sợ nhất chính là trở về bị biệt giam *.

      (*) biệt giam: Giam cầm nơi vắng vẻ.

      Lúc đó Giản Dung học năm đầu đại học rồi, xin nghỉ phép trở về lấy vài thứ, nhìn thấy Ôn Uyển ngồi khóc thềm đá, chạy chậm tới: “Sao vậy, tiểu Uyển? Sao khóc vậy, ai bắt nạt em?”

      Thằng nhóc kia, gan to chừng nào mà dám bắt nạt nương bé ?

      “Em học toán đạt tiêu chuẩn, thầy giáo kêu về ký tên, trở nhà chắc chắn ba mắng.” Ôn Uyển lau nước mắt, nhìn Giản Dung, đưa bài thi trong tay tới trước mặt Giản Dung.

      Giản Dung nhìn phiếu điểm của Ôn Uyển, mày kiếm khẽ nhíu lại, chính là vì chuyện này, từ trong túi áo lấy ra cây bút máy luôn mang theo người, roẹt roẹt vài cái, ký tên ba Ôn Uyển.

      Đưa tới trước mặt Ôn Uyển: “Được rồi, cầm lấy, nhưng đừng cho ba em biết, nếu , thế nào cũng đuổi đánh khắp đại viện.”

      xong, Giản Dung chạy , Ôn Uyển cảm thấy lúc đó Giản Dung rất đẹp trai, người khác cũng dám quan tâm tới chuyện nhặt liên quan tới mình này.

      Sợ bị đánh, chỉ có Giản Dung chút do dự giúp , ôm bài thi trong tay, Ôn Uyển vui mừng trở về nhà, nhưng việc cuối cùng vẫn bại lộ.

      Trước khi Ôn Uyển về nhà, thầy giáo gọi điện cho ba Ôn Uyển, do nhìn cảm xúc Ôn Uyển tốt lắm, mong trong nhà đừng quá hà khắc, trẻ có thể từ từ dạy.

      Ba Ôn Uyển vừa nhìn chữ ký bài thi, liền hỏi Ôn Uyển người nào ký, vì bảo vệ tính mạng, Ôn Uyển liền tên Giản Dung ra.

      --- ------Puck---- -----

      Ai ngờ Giản Dung bị đánh, còn được ba Ôn biểu dương: “Chữ viết tiểu tử kia tệ, gan to , hôm nay ký tên cho con, che chở con, như vậy cũng được, nhưng nếu lần sau con vẫn đạt tiêu chuẩn, ba liền cắt đứt chân Giản Dung.”

      Ôn Uyển vừa nghe xong lời này, trong lòng khẽ run rẩy, nếu chân Giản Dung đứt , vậy phải làm sao? Từ đó về sau, Ôn Uyển liều mạng mà học, thành tích toán học đột nhiên tăng mạnh, chỉ sợ Giản Dung bị đánh .

      nhìn ai vậy? Xuất thần như thế?” Giản Dung nhìn theo phương hướng Ôn Uyển nhìn, Ôn Uyển mạnh mẽ lấy lại tinh thần, đón nhận ánh mắt Giản Dung: “ nhìn gì cả? kết thúc huấn luyện rồi sao?”

      Giản Dung “Ừ” tiếng, cũng suy nghĩ gì nhiều, tùy tiện : “Kết thúc, có chuyện gì lớn, nhóm doanh trưởng ổn định như vậy, chúng ta về nhà thôi.”

      xong, Giản Dung đưa tay kéo Ôn Uyển, lúc Ôn Uyển đứng dậy, do ngồi lâu di động, chân tê rần, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống, được Giản Dung đỡ lấy.

      có chuyện gì chứ?” Trong mắt Giản Dung tràn đầy hốt hoảng.

      Ôn Uyển nắm tay Giản Dung, cười lắc đầu: “ có chuyện gì, chỉ có chút tê chân!” xong chà chà đôi chân tê dại của mình.

      Toàn bộ cảnh ấm áp này nơi vào trong mắt đám lính tập hợp sân, ái chà, phó đoàn Giản cũng có lúc tình cảm như nước vậy, mấy vị doanh trưởng chung ánh mắt, doanh trưởng cất cao giọng hô: “Hôm nay chúng ta hát ‘ với ’!”

      với , chuẩn bị hát!” doanh trưởng khởi đầu, cả đám lính cười rộ lên, bắt đầu hắng giọng hát bài hát cũ:

      “Để em nhè với

      Ngôi sao bầu trời chờ đợi

      Cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn

      Còn những điều gì mà thể

      Hãy để em từ từ tới gần bên

      Dang rộng đôi tay còn có em

      Trao những mộng mơ và cầu chúc

      Cuộc sống này ấm áp biết bao

      Đừng hỏi em mặt trời cao chừng nào

      Em với rằng em rất chân

      Cũng đừng hỏi em có bao nhiêu vì sao

      Em với rất nhiều, rất nhiều!”

      (*) Bài hát轻轻的告诉你 “ với ” do ca sỹ Dương Ngọc Dĩnh thể
      Ôn Uyển vừa nghe, chỉ cảm thấy mất mặt, hận tìm được cái lỗ để chui vào, nắm chặt tay Giản Dung.

      Giản Dung quay đầu nhìn nhóm lính, cười quát: “Vừa huấn luyện thực tế các cậu, lão tử cho các cậu biết, lúc này nhị doanh trưởng vẫn còn cầm bàn chải đánh răng lau kính phòng làm việc tầng, mấy nhóc con các cậu muốn giúp tay, đúng ?”

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11

      Editor: Puck

      Xem cái lũ ranh con đó, chính là thiếu tập luyện, dám công khai nhạo báng như vậy, đều do Vương Cường dạy hư.

      Ôn Uyển hơi giật mình nhìn Giản Dung, trong ấn tượng của , người đàn ông này luôn cứng nhắc nghiêm túc, bảo thủ, ngờ tới lại có thể biết giỡn, rốt cuộc là thuộc về những chiến sĩ này, thuộc về bộ đội này mới có thể chứng kiến phần đặc biệt khác của .

      Nhóm lính vừa nghe phải theo nhị doanh trưởng lau kính, tiếng hát im bặt, trăm miệng lời hô: “Chị dâu cứu mạng!”

      Tiếng hét này, Ôn Uyển vừa lôi Giản Dung định , chợt quay đầu, quát to với đám lính: “Kêu chị dâu cũng vô dụng, thêm nửa giờ ăn, giải tán ngủ!”

      Trước kia ở đại học quân y, huấn luyện viên của các cũng kêu như vậy, đám người này làm chuyện xấu như thế, còn dám cầu cạnh , có cửa đâu, chỉ là nhị doanh trưởng đáng thương.

      Toàn bộ đám lính đều ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt cả đám cười ầm lên, chị dâu quả nhiên oai nghiêm, chỉ nghe thấy Giản Dung cười với đám lính: “Đều nghe theo lời chị dâu các cậu.”

      quy củ sao thành vuông tròn, mặc dù biết bọn họ giỡn, nhưng cũng phải phạt, nếu nhóm lính này thành cái dạng gì rồi, mỗi người đều muốn tạo phản rồi.

      Nhóm người đó có thể trêu chọc phó đoàn Giản như vậy, thêm nửa giờ ăn liền nửa giờ , kia còn phải là nếu đùa giỡn, cũng có chuyện.

      Giản Dung quay đầu nhìn Ôn Uyển, nụ cười nơi khóe miệng còn chưa biến mất: “ ngờ nha đầu như em lại rất quyết đoán, , về nhà thôi.”

      xong, Giản Dung tiếp tục bước nghiêm rời , Ôn Uyển “hì hì” cười tiếng lập tức chạy bước đuổi theo, câu “Đều nghe theo chị dâu các cậu” Giản Dung thừa nhận là vợ, trong lòng Ôn Uyển cực kỳ cao hứng, Giản Dung cũng thong thả chậm bước lại.

      ?” Ôn Uyển tiến lên kéo cánh tay Giản Dung, ngược lại Giản Dung đẩy ra, “Hả?” tiếng.

      có thể phạt nhị doanh trưởng lau kính , cũng trễ thế này rồi, ảnh hưởng nhiều tới huấn luyện ngày mai?” Ôn Uyển thử thăm dò mở miệng với Giản Dung, sai lầm hôm nay cũng phải có phần trách nhiệm, phải ?

      --- ------Puck---- -----

      Giản Dung mạnh mẽ quay đầu, nhìn Ôn Uyển, khuôn mặt có chút nghiêm túc: “Đây là quy củ bộ đội, dám náo loạn phải chịu phạt.” có trường hợp đặc biệt, tiểu tử kia cũng phải lần lần hai, tuyệt đối thể tiếp tục dung túng cho cậu ta nữa.

      “Nhưng cậu ta sai, vốn trắng mà.” Ôn Uyển nhìn Giản Dung trả lời nghiêm túc, đen có gì chứ? ngại.

      Trong nháy mắt Giản Dung sầm mặt lại, giọng được tự nhiên: “ được biện hộ cho cậu ta nữa.” Nha đầu này sao lại chuyện giúp tiểu tử đó, trắng, thử hỏi phơi nắng mấy ngày thảo nguyên rộng lớn, còn có thể trắng?

      Thấy Giản Dung chịu tha, Ôn Uyển “Oh” tiếng, nhị doanh trưởng, đây phải là giúp cậu ta, tại cậu ta làm bậy quá sâu, nếu nhiều lời, chắc chắn Giản Dung để cho lau kính.

      thêm nữa, Giản Dung cùng Ôn Uyển trở về nhà, sau khi rửa mặt, trực tiếp vào phòng ngủ, lần này Giản Dung ngược lại tiếp tục ngủ ở bên ngoài phòng khách, biết tính khí cố chấp của Ôn Uyển, gì cũng nghe.

      Giản Dung nằm bên cạnh Ôn Uyển, chỉ thấy Ôn Uyển cầm bình thuốc đưa tới, nghe giọng mềm mại của Ôn Uyển: “Giản Dung, thuốc này là do trai em mang từ nước ngoài về, em giúp bôi, có thể phai bớt vết sẹo mặt .”

      Tuy rằng có thần kỳ như thế, nhưng cuối cùng có thể nhạt chút.

      Giản Dung thấy Ôn Uyển nhìn chằm chằm mặt của mình, mất tự nhiên quay mặt : “ cần, phá tướng liền phá tướng , tham gia quân ngũ, cũng cần xem trọng nhiều như vậy.” đặc biệt có thói quen để Ôn Uyển nhìn chằm chằm vết sẹo mặt mình như vậy.

      phải, em lấy thử chút nha, ngộ nhỡ có thể bôi tốt?” Ôn Uyển có chút cố chấp nhìn Giản Dung, ngộ nhỡ có thể tốt, biết Giản Dung vì cái gì mà bình nứt sợ bể?

      --- ------Puck---- -----

      Giản Dung đột nhiên quay mặt sang, nhìn Ôn Uyển, đặc biệt nghiêm túc mở miệng: “Em rất để ý đến nó sao?” Quả đấm trong tay Giản Dung vô ý thức khẽ nắm chặt.

      phải, ý của em là, cái này có thể bôi rất tốt, tốt đấy.” Ngược lại Ôn Uyển nghe ra ý trong lời của Giản Dung.

      Giản Dung quay đầu, nhìn đen đỉnh đầu, thản nhiên câu nhàng: “ ngủ sớm chút, sáng mai còn phải dậy sớm huấn luyện.”

      xong nhắm mắt lại thêm gì nữa, lúc này Ôn Uyển vẫn là đứa bé, là cố chấp, cuối cùng ccó ngày, chịu đủ cuộc sống khô khan nghèo khổ của bộ đội rồi, có lẽ chán ghét vết sẹo mặt , muốn rời .

      Ôn Uyển cũng cảm thấy trong lòng căng thẳng, mỗi làn đều dùng hết tất cả hơi sức, muốn đến gần Giản Dung, mà ngay lúc cho rằng Giản Dung sẵn lòng vì mà mở rộng trái tim, cánh cửa trái tim kia lại đóng chặt, khiến cho quanh co có phương hướng, giống như tại, vốn Giản Dung chính là né tránh.

      “Giản Dung, như lời ba em , chính là tên lính sợ sệt!” Ôn Uyển liếc Giản Dung cái, xoay người, nằm xuống chuẩn bị ngủ, bên tai bay tới giọng từ tốn lạnh lẽo của Giản Dung: “Chưa tắt đèn đấy.”

      “Đừng chuyện với em, chiến tranh lạnh!” Ôn Uyển túm lấy chăn che đầu, sao biết xấu hổ để cho tắt đèn?

      Giản Dung mở mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, sợ sệt liền sợ sệt , tốt hơn về sau hai người hối hận là được, sao cả, chỉ hy vọng Ôn Uyển băn khoăn gì mà rời , đứng dậy tắt đèn, Giản Dung cũng ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, Giản Dung lại bắt đầu động tác nhàng quen thuộc, đổi trang phục huấn luyện, đóng cửa, chạy sân huấn luyện.

      Lúc Giản Dung rời Ôn Uyển tỉnh, nằm giường lát rồi mới đứng dậy rửa mặt chải đầu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Ôn Uyển mở cửa, chỉ thấy tiểu Thiên đeo ba lô đứng ở cửa, lộ ra nụ cười đáng : “Chị, mẹ kêu em đưa cho chị.”

      Nhìn đứa bé chừng bốn năm tuổi, rất giống chị đau, hai mắt to, béo gầy vừa vặn, giống như ngôi sao , xem ra khi ba mẹ nuôi dưỡng rất hao tổn tâm trí, tiểu Thiên đưa cái khay trong tay tới, khay có mấy cái bánh bao hấp, Ôn Uyển suy đoán, chắc là do chị dâu tự mình làm.

      “Thay dì cám ơn mẹ con nha, tiểu Thiên biết nghe lời.” Ôn Uyển cười cười sờ đầu khuôn mặt nhắn, tiểu Thiên gãi đầu, cười hì hì: “Em học, hẹn gặp lại chị!”

      Kêu chị, thành thói quen của tiểu Thiên, vẫn sửa được, đối với đứa bé này Ôn Uyển cũng có phần tình cảm đặc biệt, mà đứa bé này cũng đặc biệt dựa dẫm vào Ôn Uyển, dĩ nhiên, đây là sau.

      Cầm bánh bao, Ôn Uyển vừa ăn vừa đổi lại quần áo, mang theo nón lính, Ôn Uyển đóng cửa tới đội y tế, từ hôm nay trở , muốn chiến tranh lạnh với Giản Dung, người đàn ông này vẫn thái độ kém như thế, quá vô tình, nào tốt chứ?

      Đến đội y tế, tiểu Mục cùng tiểu Trạch ở đó rồi, Ôn Uyển vào, buồn bã ỉu xìu lên tiếng chào hỏi: “Tiểu Mục, tiểu Trạch, tôi tới trễ.” xong tới bên hộc tủ, lấy áo blue trắng ra thay.

      Tiểu Mục nhìn Ôn Uyển, lộ ra nụ cười: “Sao vậy chị dâu? Nhìn giống như chưa ăn sáng vậy?”

      “Ăn rồi, tôi hơi vội.” xong Ôn Uyển bắt đầu cuộc sống bận rộn, vừa cầm khay thuốc lên, bóng người vọt vào, vừa thấy là phó đoàn Giản, tiểu Trạch cùng tiểu Mục lập tức mở miệng chào hỏi: “Xin chào phó đoàn Giản!”

      Giản Dung gật gật đầu với bọn họ, ngược lại Ôn Uyển làm bộ dạng như nhìn thấy, vẫn bưng khay thuốc trong tay chuẩn bị vào phòng trong, Giản Dung vội vàng gọi: “Ôn Uyển!”

      Chương 12.

      Editor: Puck

      Ôn Uyển dừng bước quay đầu lại, nhìn sang phía Giản Dung, chỉ thấy Giản Dung toàn thân trang phục huấn luyện, giống như từ sân huấn luyện chạy tới.

      Giản Dung giải thích đơn giản: “Trưởng thôn trong núi bên cạnh vừa mới gọi điện thoại, ông lão quân nhân cách mạng trong thôn bọn họ bị bệnh, đau toàn thân, nằm ở giường, ăn được, hy vọng bộ đội chúng ta phái quân y tới xem, em cầm theo hòm thuốc, theo làm nhiệm vụ khẩn cấp.”

      vốn định để cho tiểu Mục , nhưng đối phương tình huống ràng, Giản Dung suy nghĩ Ôn Uyển đến từ bệnh viện lớn, kiến thức nhiều, liền tự mình đến tìm Ôn Uyển.

      Ôn Uyển vừa nghe, lập tức lên tiếng: “, phó đoàn Giản!” xong đặt khay thuốc tay xuống, cuống quýt lấy hòm thuốc kệ, cáu gắt để trở về cáu gắt, đây là chính , thể làm bừa được, huống chi, cũng là quân nhân.

      Cầm hòm thuốc, lúc Ôn Uyển đứng lên, lại nghĩ tới cái gì, xoay người vào phòng trong, cầm theo hai bịch dung dịch nước thuốc, ra nhét vào trong hòm thuốc, cầm theo hòm thuốc, đến trước mặt Giản Dung: “Em chuẩn bị xong, chúng ta thôi.”

      Giản Dung “ừ” tiếng, thuận tay cầm lấy hòm thuốc trong tay Ôn Uyển, theo Ôn Uyển ra khỏi đội y tế, bởi vì thôn bên cạnh cách nơi này quả núi, xe có cách vào, chỉ có thể leo qua ngọn núi này, mới có thể tới thôn bên cạnh.

      Dẫn Ôn Uyển ra khỏi đại đội, trực tiếp lên núi, đường quanh co, nối thẳng lên đỉnh núi, như sợi tơ mỏng quấn quanh núi, Giản Dung mang theo hòm thuốc lưng đằng trước.

      Ôn Uyển hoàn toàn yên lặng theo phía sau Giản Dung, cách khoảng xa, trong lòng vẫn có chút tức giận, giận Giản Dung quá ngốc nghếch, quá chất phác, chết cũng thông suốt.

      Giờ phút này, tuy mới chỉ có tám chín giờ, nhưng mặt trời vẫn có chút gay gắt, Ôn Uyển cố gắng dưới chỗ có bóng mát, thỉnh thoảng núi truyền đến vài tiếng côn trùng kêu chim hót, mấy ngày nay ở bộ đội nghe quen, ngược lại cảm thấy mới lạ nữa.

      Giản Dung vài bước, kéo lại dây đeo hòm thuốc vai, quay đầu nhìn Ôn Uyển: “Tiểu Uyển, theo sát chút, núi này có vài thứ đồ chơi kỳ kỳ quái quái, chỉ có côn trùng, còn có rắn, có lẽ có cả sói.”

      Bộ đội hẻo lánh, núi bên này quá hoang dã, hiếm khi có người, có cái gì, cũng dám dự liệu, biết Ôn Uyển rất tức giận , cũng đành chịu, hai bước lại quay đầu nhìn xem chút…

      “À, đúng vậy, trước mặt em phải chính là Bạch nhãn lang *.” Ôn Uyển liếc Giản Dung, tiện tay túm lấy lá cây bên đường , ngay sau đó bồi thêm câu: “Còn là Bạch nhãn lang vốn nuôi nổi!”

      (*) Bạch nhãn lang: danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

      vẫn mơ ước có thể cùng Giản Dung nhau, nhưng vĩnh viễn làm ra dáng vẻ quan trọng với , khiến cho Ôn Uyển rất tức giận.

      Giản Dung dừng bước, mặt vẫn giữ nụ cười: “Đừng giở tính khí trẻ con ra nữa, nhanh chút, trước khi trời tối phải quay lại đấy.”

      Giản Dung quay đầu, tiếp tục bước , sao lại trở thành Bạch nhãn lang rồi chứ? Nha đầu này vốn hiểu, là vì muốn tốt cho .

      Ôn Uyển nhìn bóng lưng Giản Dung, cũng che đầu theo, trong miệng càu nhàu oán giận, cả khí khôi phục yên tĩnh như trước, vẫn là tiếng chim hót tiếng côn trùng ngừng vang khắp khu rừng.

      Thỉnh thoảng trận gió lạnh thổi qua, lá cây xào xạc, Ôn Uyển cũng nhìn đường, đột nhiên đụng vào bức tường thép, hoảng sợ kêu tiếng, nhìn Giản Dung : “Tại sao đột nhiên dừng lại, cũng tiếng, đụng hỏng làm thế nào?”

      Ôn Uyển xoa xoa đầu bị đau, gương mặt uất ức.

      “Ai bảo em nhìn đường?” Giản Dung nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, nở nụ cười.

      Trong tay giống như ảo thuật biến ra vòng hoa dại, thuận tay đội lên đầu Ôn Uyển, làm nổi bật màu xanh quân phục người, da thịt trắng nõn, kết hợp với vòng hoa này, xinh đẹp nên lời, khiến cho Giản Dung nhìn đến ngây dại.

      Ôn Uyển sờ sờ vòng hoa đầu, vừa định bỏ xuống, chỉ thấy thanh ngăn cản của Giản Dung: “Rất đẹp mà, mang !” xong thuận tay lấy điện thoại di động ra, chụp vài tấm ảnh cho Ôn Uyển, nhìn hình điện thoại di động, cười cười hài lòng, nhét vào túi.

      được chụp em!” Ôn Uyển xong giành điện thoại của Giản Dung, bị Giản Dung bắt được, giọng nghiêm túc: “Được rồi, đừng càn quấy, chúng ta làm nhiệm vụ, nắm chặt thời gian thôi.”

      xong Giản Dung kéo tay Ôn Uyển tiếp tục lên núi, bước chân cũng nhanh hơn nhiều, Ôn Uyển cứ tùy ý để Giản Dung kéo như vậy, từ đầu tới đuôi, đều mơ hồ…

      Hôm nay con đường núi này, đối với Ôn Uyển mà , cố gắng hết sức, cũng còn tâm tư suy nghĩ gì nhiều, mặc cho Giản Dung lôi kéo, thỉnh thoảng Giản Dung đưa bình nước quân dụng cho Ôn Uyển uống nước.

      , uống sao?” Ôn Uyển đưa bình nước cho Giản Dung.

      cần, em uống , khát.” phải thiếu nước, nhưng chỉ có ngần ấy nước, uống, Ôn Uyển được uống…, huống chi trước kia tại trường học thợ săn, nhịn uống nước ngày cũng là chuyện thường.

      Dọc theo đường , Ôn Uyển vẫn bên cạnh Giản Dung, đa phần là nha đầu này vài chuyện thú vị, Giản Dung lẳng lặng nghe, hơn mười dặm đường núi, ngược lại thấy nha đầu này than câu mệt mỏi, câu oán trách, khiến Giản Dung phải nhìn với cặp mặt khác xưa.

      Leo lên núi, xuống núi, mắt thấy xuất thôn rất xưa cũ, mảng lớn là màu ngói đen, nhà đất tụ tập ở đó, đường đất gồ ghề.

      Thỉnh thoảng có vài người nông dân đánh xe trâu tới, đôi khi truyền đến tiếng súc vật kêu, có hương vị nông thôn đặc biệt nồng đậm, lẫn vào trong hơi thở núi rừng cùng hương vị bùn đất.

      Ôn Uyển chỉ vào thôn kia, vui mừng kêu Giản Dung: “, có phải thôn kia , có phải chúng ta đến?”

      Nếu lại thêm quả núi, là bò nổi, dọc theo con đường này, vì trì hoãn, cũng Giản Dung cho nghỉ ngơi chút, hơn nữa, còn là chuyện trị bệnh cứu người, thể trì hoãn quá lâu.

      Giản Dung “ừ” tiếng, tiện tay lau mồ hôi: “Đúng rồi, chính là thôn đó, là căn nhà phía Đông, thôi, đến nơi em có thể nghỉ ngơi lát.” Vừa chuyện, Giản Dung kéo Ôn Uyển sải bước tới.

      Vào thôn, Giản Dung dẫn Ôn Uyển trực tiếp tới ngôi nhà phía Đông kia, đây phải là lần đầu tiên Giản Dung tới, ông lão quân nhân cách mạng đó là người từng lập chiến công, có con cái, thôn này cũng có phòng khám bệnh, phải qua ngọn núi, đến thị trấn mới có.

      Đôi khi bộ đội phái người tới kiểm tra định kỳ thân thể cho ông lão, lúc ăn tết, Giản Dung cũng cho người thăm ông, giúp làm việc đồng áng, lần trước đến đây cũng cách hai năm rồi.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13

      Editor: Puck

      Ôn Uyển cũng còn mơ hồ, theo sát Giản Dung, hai người vừa vào đến cửa sân , đập vào mắt chính là nhà nông dân bình thường, gà tán loạn, bên cạnh sân có lu nước vĩ đại, sân bày chút củi khô.

      Còn chưa vội vào, Giản Dung bắt đầu hắng giọng hô: “Ông, bà, chúng cháu tới!”

      Mỗi lần mấy người Giản Dung tới cũng tiếng ở trước sân, ông cụ lớn tuổi, trước tiên gọi tiếng, đến trước cửa chính, khiến cho bọn họ vội vội vàng vàng chạy ra, ngã bị thương cũng nguy hiểm.

      Nghe thấy giọng của Giản Dung, bà lão mặc áo ngắn tay hoa văn sông nước, tóc hoa râm, xem ra tuổi cũng ít, ước chừng hơn sáu mươi tuổi, từ bên trong ra, nhìn thấy Giản Dung và Ôn Uyển mặc quân trang, có chút kích động, chân trước chân sau bước tới.

      “Các cháu, các cháu tới, vất vả rồi.” Bà lão cảm kích , giọng địa phương rất nặng, “mấy cháu bộ đội tốt, điện thoại vừa gọi, bây giờ tới rồi.”

      Giản Dung kéo Ôn Uyển tới, Ôn Uyển nhìn cụ bà, mỉm cười khéo léo gọi: “Xin chào bà!”

      “Đứa bé ngoan, các cháu chắc mệt muốn chết rồi.” Bà cụ nhìn Ôn Uyển, vừa thấy liền biết đứa này chưa từng nếm qua cực khổ, cũng làm khó cho nó, từ nơi xa tới đây.

      ngờ Giản Dung từ trường học gì đó trở lại, trong lòng cũng vui mừng, đứa này lâu gặp rồi.

      Bước tới bước, Giản Dung tiến lên đỡ bà cụ, giọng hơi lớn: “Bà à, chúng cháu khổ cực, cũng phiền hà, ông thế nào rồi, cháu dẫn quân y Tiểu Uyển tới, để cho ấy kiểm tra chút.”

      Ôn Uyển có thể thấy Giản Dung rất đau lòng cho bà cụ này, nghĩ cũng phải, có con cái, hai ông bà già nương tựa lẫn nhau, rất đáng thương.

      --- ------Puck---- -----

      “Ngày hôm qua ông ấy bắt đầu kêu đau người, bà nghĩ là bị cảm, lấy chút thảo dược cho ông ấy uống…, nhưng lại thấy hiệu quả, vẫn la hét, phiền muốn chết rồi.” Trong miệng bà cụ vẫn nhịn được oán giận, vẻ mặt ghét bỏ.

      Giản Dung đỡ bà cụ vào phòng, cười : “Nhìn bà kìa, là người bệnh mà, khó tránh khỏi tính khí ồn ào”, Giản Dung biết ra đáy lòng bà cũng rất đau lòng, làm bạn với ông mấy chục năm, sống nương tựa lẫn nhau.

      Trong lòng chỉ có ước mong, bạc đầu chẳng xa nhau, mặc dù có con cái, khổ cực nơi nương tựa, nhưng ông cụ từng với , ông vẫn cảm thấy thỏa mãn, hạnh phúc đơn giản như vậy, bỗng nhiên đến bạc đầu, quả thực lợi hại khiến cho người khác hâm mộ.

      Ôn Uyển ở bên lẳng lặng nghe hai người chuyện, cũng vào theo, trong nhà rất cũ kỹ, bàn gỗ cùng ghế từ nhiều năm trước, đen như mun, có chỗ còn bị bong nước sơn, căn phòng cũ kỹ như vậy là lần đầu tiên Ôn Uyển thấy.

      Cũng có cách nào tưởng tượng ra, hai cụ già sinh hoạt trong hoàn cảnh này nhiều năm như vậy, dựa vào nghị lực như thế nào, hay chân tình như thế nào.

      Bà cụ dẫn hai người vào phòng trong, vừa vào đến phòng trong, cũng là chăn thêu hoa cũ kỹ, ông cụ nằm giường.

      Giản Dung cùng Ôn Uyển tới, Ôn Uyển nhận hòm thuốc trong tay Giản Dung, chỉ nghe thấy ông cụ mở miệng mắng: “Sao lại gọi bộ đội tới đây rồi hả? cục xương già tôi sống được mấy ngày, lãng phí những thứ này để làm cái gì?”

      “Ông ấy, cả ngày cứ dông dông dài dài, sống được vài ngày cũng tốt.” Bà cụ bị tức giận to, xoay người ra khỏi phòng, để lại Giản Dung và Ôn Uyển.

      --- ------Puck---- -----

      Ôn Uyển bất đắc dĩ mà lắc đầu, đều là người có tính khí cố chấp, Ôn Uyển mở hòm thuốc, nhìn ông cụ, giọng : “Ông à, cháu kiểm tra cho ông, ông phải phối hợp điều trị đó.”

      xong Ôn Uyển tới, cầm ống nghe bắt đầu kiểm tra cho ông cụ, đo nhiệt độ cho ông cụ, kiểm tra tỉ mỉ chút.

      Ông cụ nhìn Ôn Uyển, trong miệng vẫn liên tục: “Cả người ông đều rất đau, uống thảo dược cũng có tác dụng, còn kiểm tra cái gì nữa?”

      Lão ngoan đồng vốn là lão ngoan đồng, ông cụ lớn tuổi, chính là tính khí này, cũng cảm giác được cái chết ngừng đến gần mình, thể là khinh thường sống chết hay sợ hãi sống chết, tóm lại, chính là an ủi bản thân.

      “Lão tiền bối cách mạng được những lời may này, thân thể ông còn khỏe mạnh, có thể sống tới trăm tuổi, tại ông bị cảm, cháu truyền thuốc cho ông, ngủ giấc, bảo đảm khi ông tỉnh dậy có chuyện gì.” Ôn Uyển cười với ông cụ, ông cụ này giống hệt tính tình ông nội nhà .

      Chỉ có điều thân thể ông nội cường tráng khỏe mạnh, lúc này còn có thể to tiếng mắng chửi người, người như cây tre mà chống trọi.

      Giản Dung nhìn Ôn Uyển như vậy, ngược lại là lần đầu tiên thấy nha đầu này thành thục chững chạc như thế, ngày thường đều là bộ dáng đứa bé chưa trưởng thành, cảm xúc cáu gắt suốt với .

      cần sống tới trăm tuổi, có thể sống lâu hơn bà cụ ngày là được, theo ông cả đời, cũng có con cháu, nếu ông trước, bà rất đau lòng.” Giọng ông cụ mềm mại nhiều, cười khà khà, điều ông yên tâm nhất chính là bà cụ.

      câu khiến Ôn Uyển cảm thấy căng thẳng trong lòng, người này cả đời, vinh hoa phú quý, sinh lão bệnh tử, khó tìm thấy người chồng như vậy, Giản Dung tới đây nhiều hơn, cũng quen với tính cách ông cụ, là người từng lính, khó tránh khỏi tính khí lớn chút.

      nhiều nữa, Ôn Uyển lấy bình nước thuốc trong hòm thuốc ra, nhớ lại lúc Giản Dung toàn thân đau đớn, đoán chừng là bị cảm, cho nên mang theo thuốc.

      Thảo dược này tuy tốt nhưng hiệu quả chậm, trong chốc lát cũng tốt nhanh được, để kéo dài làm tổn thương thân thể, truyền nước thuốc có thể tốt nhanh hơn chút.

      Nghe lời Ôn Uyển , Giản Dung cũng yên tâm hơn nhiều, với Ôn Uyển: “Tiểu Uyển này, em chăm sóc cho ông cụ, ra ngoài sân làm giúp vài việc đồng áng cho bà cụ.” Lần này tới gấp, giúp được bao nhiêu, có thể giúp được chút nào tốt chút ấy.

      “Được, , mình em làm là được rồi.” Ôn Uyển thử nước thuốc, trả lời Giản Dung, Giản Dung gật gật đầu rồi ra khỏi phòng.

      Ôn Uyển bắt đầu truyền nước cho ông cụ, treo bình nước thuốc lên, điều chỉnh ống giọt, tìm cái đinh để treo lên, ông cụ vẫn còn thao thao bất tuyệt chút chuyện, sinh bệnh chịu đựng chút là có chuyện gì rồi, bây giờ còn phải tiêm thuốc, thân thể dùng được nữa.

      Có thể do bị bệnh, cũng lớn tuổi, Ôn Uyển đều lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chêm vào câu, ông cụ nằm ở giường, càng lúc càng ít , dần dần bắt đầu ngủ say.

      Ôn Uyển đắp kín mền cho ông cụ, đặt gọn cánh tay của ông cụ, ngước mắt nhìn bình nước thuốc còn hơn nửa, động tác nhàng, xoay người ra ngoài, quấy rầy ông cụ nghỉ ngơi.

      Vừa ra khỏi cửa, Ôn Uyển ra sân, chỉ thấy Giản Dung gánh nước từ bên ngoài về, mồ hôi đầy đầu, Giản Dung như vậy là lần đầu tiên Ôn Uyển thấy, ra hương vị gì, dưới ánh mặt trời quá nổi bật, mê người nên lời.

      Vừa thấy Ôn Uyển, Giản Dung đặt gánh nước vai xuống, hỏi Ôn Uyển: “Tiểu Uyển, ông cụ có chuyện gì nữa rồi chứ?”

      xong đổ nước trong thùng gỗ vào lu nước, tiếng nước vang lên từng hồi.

      Chương 14.

      Editor: Puck

      Ôn Uyển tới, khẽ mỉm cười với Giản Dung: “Ừhm, có chuyện gì, thân thể ông cụ tốt lắm, chỉ bị cảm thôi, truyền dịch xong, điều dưỡng mấy ngày có vấn đề gì nữa.” Nhìn Giản Dung bận việc, Ôn Uyển đưa tay lau mồ hôi mặt cho Giản Dung.

      Giản Dung ngẩng đầu lên nhìn Ôn Uyển, cười cười: “Được rồi, bận chút chuyện.” Vết sẹo mặt kia nhàn nhạt biến mất chút, rất đẹp mắt, xong Giản Dung tiếp tục đầu thôn gánh nước.

      Ôn Uyển mang ghế ra ngồi dưới gốc cây, thỉnh thoảng kiểm tra tình hình ông cụ, dưới tác dụng của thuốc, ông cụ ngủ rất ngon, cũng rất bình an, bà cụ bận việc ngoài vườn rau xanh.

      Trong núi truyền tới tiếng côn trùng, kết hợp với tiếng lá cây lay động trong gió, trộn với tiếng ve sầu kêu, tất cả sao hài hòa an bình thế.

      Ôn Uyển ngồi ở đó nghĩ oán trách được những người cổ đại, đều thích theo đuổi yên tĩnh của thế ngoại đào nguyên, hoàn cảnh đó, quả khiến cho người ta có thể thả lỏng bản thân, lẳng lặng hưởng thụ cuộc sống.

      Sau khi Giản Dung đổ đầy nước trong lu, tiếp tục bổ củi ở trong sân, Ôn Uyển bưng chén sứ lớn tới, hết sức hưng phấn: “Giản Dung, xem đây là gì?”

      Ôn Uyển thuận tay đưa chiếc chén sứ lớn tới trước mặt Giản Dung, Giản Dung ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn, gương mặt kinh ngạc: “Hả, ở đâu ra nho dại vậy?”

      Thứ đồ này ở nông thôn lạ gì, nhưng cũng có vài năm thấy rồi, đối với Ôn Uyển mà , cũng là vật mới lạ.

      “Bà cụ cho, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.” Ôn Uyển cười giống như đứa bé nhìn Giản Dung, dáng vẻ đó làm say lòng người nên lời.

      Giản Dung gật gật đầu, nhìn nho dại trong chén Ôn Uyển, bản thân cũng thèm ăn: “Cho ít!”

      Trước kia lúc huấn luyện dã ngoại, gặp được còn có thể ăn, chỉ là đối với bọn họ mà là lấp đầy bao tử, ăn có gì ngon, hôm nay vừa thấy, lại muốn ăn rồi.

      --- ------Puck---- -----

      Ôn Uyển vừa nghe, đột nhiên rút tay về, mặt gian gian nhìn Giản Dung: “Muốn ăn sao? Có thể, hôn em cái!” Mắt thông minh mở to, mong đợi tràn đầy cõi lòng nhìn Giản Dung.

      Trong nháy mắt nụ cười mặt Giản Dung cứng lại, trừng mắt, nghiêm mặt dạy dỗ Ôn Uyển: “Lại bắt đầu càn quấy, cũng nhìn coi đây là đâu? Nha đầu này cả ngày trong đầu nghĩ những cái gì hả?”

      Nha đầu này biểt rụt rè, nếu đưa chút đồ lót dạ à?

      “Ai càn quấy chứ, cái này gọi là trao đổi đồng giá, em còn bị thua thiệt!” Ôn Uyển chút khách khí trợn trừng mắt nhìn lại, được lời nhiều lắm, nhìn Giản Dung như vậy, giống như bản thân bị thua thiệt vậy, xong, Ôn Uyển tức giận ném trái nho vào trong miệng, tức giận bĩu môi.

      Giản Dung bất đắc dĩ lắc đầu, lúc nào mới có thể lớn lên đây, thêm gì nữa, tiếp tục bổ củi, Ôn Uyển ngồi bên cạnh, tức giận , em muốn chuyện với chính mình , còn có thể vài câu, để ý gì đến em đâu, bực bội này chỉ có thể tự em nhận lấy.

      tức giận, Ôn Uyển đứng dậy, nhìn về phía Giản Dung mà đá cước vào cái ghế, chọc cho Giản Dung cười sang sảng.

      Ôn Uyển hừ lạnh tiếng, xoay người vào phòng trong, kiểm tra ông cụ chút, bình nước thuốc này cũng vừa lúc dư lại bao nhiêu, Ôn Uyển liền ở lại trong phòng chờ, tránh phải nhìn thấy Giản Dung khỏi tức giận.

      Đợi đến giọt thuốc cuối cùng rơi xuống, Ôn Uyển thận trọng rút cây kim giúp ông cụ.

      Có thể do vẫn ngủ ngon, lúc này ngược lại ông cụ rất thích ngủ, giúp ông cụ đắp kín mền, Ôn Uyển lấy chút thuốc từ trong hòm ra, chia theo liều xong, ra ngoài sân, tiếng với Giản Dung là có thể rồi.

      Cầm thuốc, ra nhà sau tìm bà cụ, nhìn thấy bà cụ hái rau, Ôn Uyển tới đứng ở bên cạnh bà cụ, đưa thuốc trong tay ra, giọng hơi lớn: “Bà ơi, đây là liều thuốc cho ba ngày, bà nhớ để cho ông cụ uống đúng giờ.”

      xong, Ôn Uyển tỉ mỉ thời gian uống thuốc và loại thuốc cho bà cụ, bà cụ ở bên nhớ kỹ càng, do tuổi lớn, khó tránh khỏi phải cố hết sức, nhưng rất để tâm.

      Ôn Uyển có chút đau lòng, dịu dàng mở miệng: “Bà nhớ hết chưa?” Con người cả đời này đáng thương nhất chính là lúc bơ vơ nơi nương tựa.

      --- ------Puck---- -----

      nhớ kỹ, cháu đừng coi thường bà lớn tuổi, hay là người vội vàng.” Bà cụ cầm thuốc trong tay Ôn Uyển, cẩn thận lặp lại lần nữa, mặc dù chậm, nhưng cuối cùng nhớ nhầm, Ôn Uyển cười gật gật đầu, có lòng luôn có thể nhớ kỹ.

      “Vậy được rồi, ông cụ vẫn ngủ, đúng hạn uống thuốc này, thân thể có thể hồi phục, có chuyện gì, bà gọi điện thoại cho bộ đội chúng cháu, cháu nhất định chạy tới trước, được ?” Ôn Uyển nhìn bà cụ dặn dò lần nữa.

      Bà cụ nghe giọng điệu của Ôn Uyển, ý hai đứa bé này muốn , đứng lên, Ôn Uyển cũng thuận theo đứng lên, chỉ nghe thấy giọng có chút muốn của bà cụ: “Lúc này sao? Hai cháu ở lại ăn cơm tối , các cháu ở lại, trong nhà còn có chút sức sống, chứ rồi, lại chỉ có mình bà và lão già chết tiệt, mắt lớn trừng mắt .”

      Trong mắt tràn đầy nỡ, thẳng thắn cảm thán có con cái lại nhận nuôi đứa, giờ già rồi có chỗ nương tựa.

      có chuyện gì, khi nào có thời gian cháu lại tới đây thăm bà và ông cụ.” Ôn Uyển thân mật kéo tay bà cụ, bà cụ gật gật đầu, theo Ôn Uyển xuyên qua ngưỡng cửa đến sân trước, Giản Dung thu dọn xong đồ đạch, lưng đeo hòm thuốc, bộ đồng phục huấn luyện, tinh thần đầy mười phần.

      Vừa thấy Ôn Uyển và bà cụ ra, Giản Dung chạy tới, lộ ra nụ cười sảng khoái: “Bà cụ, ông cụ có chuyện gì, chúng cháu trở về trước, bà phải bảo trọng thân thể, bất cứ khi nào cần cũng có thể gọi điện thoại cho cháu.”

      Ở trog mắt người khác, đây là lời khách sáo, nhưng khi do người đàn ông quân nhân ra, quả là lời chất phác nhất, chân nhất.

      Bà cụ gật gật đầu, khoát khoát tay: “ , bà xem lão già sắp chết.” xong xoay người vào trong nhà, có cảnh đưa tiễn mười dặm, trong lòng Giản Dung cũng ràng, mỗi lần đều như thế, bà cụ cực kỳ sợ tiễn bọn họ ra cửa.

      Bà cụ vừa , Giản Dung tiến lên kéo Ôn Uyển, chỉnh lại dây đeo: “ thôi, tiểu Uyển, chúng ta phải trở về trước khi trời tối.”

      Ôn Uyển quay đầu lại tìm bóng dáng bà cụ, cũng liếc mắt nhìn ngôi nhà này, mặc dù chỉ có ngày, nhưng rất lưu luyến, ra tại sao, chỉ cảm thấy bỏ được, theo phía sau Giản Dung, Ôn Uyển vẫn trầm mặc.

      “Thiên hạ có bữa tiệc nào tàn, hơn nữa còn có thể quay trở lại.” Giọng Giản Dung ấp úng, biết Ôn Uyển rât lương thiện, khó tránh khỏi lo lắng cho ông bà cụ.

      Giản Dung đột nhiên cầm lấy tay Giản Dung, Giản Dung dừng bước quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn Ôn Uyển, chỉ thấy giọng đặc biệt nghiêm túc của Ôn Uyển: “Em cảm thấy tình của bọn họ khiến cho người ta rất cảm động, nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già.”

      Tình giống như truyện cổ tích đó, cho dù là ai nhìn thấy cũng cảm động.
      huyendo, honglakChris thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15.

      Editor: Puck

      “Nắm tay cả đời, bên nhau đến già?” Giản Dung thào lặp lại, hít sâu hơi, đưa tay sờ đầu Ôn Uyển: “Được rồi, chúng ta trở về thôi, còn sớm.”

      Giản Dung kéo Ôn Uyển nhanh chóng lên đường, sau lưng truyền tới giọng nhàn nhạt của Ôn Uyển: “Em chỉ muốn ở bên cả đời, em chờ tiếp nhận em mỗi ngày.”

      Ngay từ đầu đến giờ, Ôn Uyển vẫn tỏ ra tính trẻ con, đột nhiên câu như vậy khiến cho Giản Dung dừng chút, nhưng chỉ có vài giây, quay đầu lại, kéo Ôn Uyển tiếp tục về.

      Nha đầu ngốc này, sao lại cố chấp như vậy chứ? Giản Dung nắm tay Ôn Uyển, khỏi xiết chặt thêm.

      Giống như lúc đến, leo núi xuống núi, hướng tới doanh trại quân đội, hơn hai giờ đường núi, Ôn Uyển gần như đến cực hạn, khó khăn trở về doanh trại là buổi tối, Giản Dung cũng tiếp tục huấn luyện nữa mà dẫn Ôn Uyển trở về thẳng khu nhà.

      Trở về nhà, Ôn Uyển bước mấy bước đến ghế sa lon, cả người nằm ghế, nhiệm vụ lần này khiến cho tiêu hao ít sinh lực, Giản Dung nhìn Ôn Uyển chút, để hòm thuốc xuống: “Tiểu Uyển, tắm trước, sau đó nhà ăn lấy cơm, em nghỉ ngơi lát trước .”

      Ôn Uyển “Ừhm” tiếng, Giản Dung xoay người vào phòng tắm, vui vui vẻ vẻ tắm rửa, thay quần áo ra ngoài, Ôn Uyển nằm ghế sa lon lúc này mới mạnh mẽ bình thường trở lại, đứng dậy lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, Giản Dung cũng ra cửa, tới nhà ăn lấy cơm.

      Tắm xong ra ngoài đổi lại áo ngủ, lại giặt sạch quần áo của hai người, lúc này Ôn Uyển mới lau tóc còn ướt, Giản Dung cũng lấy cơm trở lại, xếp đặt xong bàn, nhìn thấy Ôn Uyển, gọi: “Tiểu Uyển, tới ăn cơm thôi.”

      Ôn Uyển oh tiếng, hai người lẳng lặng ăn cơm, sau khi ăn xong Giản Dung rửa chén, Ôn Uyển thẳng vào trong phòng, lúc Giản Dung vào chỉ thấy Ôn Uyển nằm giường chơi máy tính bảng.

      chơi trò chơi, thỉnh thoảng phát ra tiếng chó mèo kêu, chọc cho Giản Dung buồn bực, đây chính là đứa bé, lớn như vậy mà còn chơi trò chơi này, tới bên giường nằm xuống, Giản Dung vừa định chuyện điện thoại di động của Ôn Uyển vang lên.

      Thuận tay cầm điện thoại lên bấm nút nghe, Ôn Uyển mở miệng điện thoại: “Alo?”

      “Alo, tiểu Uyển, là Dương Tử.” Bên kia truyền đến tiếng Dương Tử vẫn lưu manh như trước, mang theo chút lười biếng.

      --- ------Puck---- -----

      Ôn Uyển vừa nghe, tiện thể buông tay cứng nhắc xuống, cả khuôn mặt tràn đầy kích động: “ Dương Tử, rất nhiều ngày rồi gọi điện cho em, sao vậy?” Giản Dung vừa nghe, đột nhiên quay đầu nhìn Ôn Uyển.

      Quan hệ giữa Dương Tử và họ Ôn Uyển rất tốt, cũng chăm sóc rất nhiều, trong đại viện, mọi người cũng thích trêu chọc cùng Dương Tử.

      Mọi người đều cho rằng hai người là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, đôi này nhất định thành, mãi cho đến khi Ôn Uyển đăng ký kết hôn với ngày ấy, những lời đồn này mới công mà phá, Dương Tử cũng là người đàn ông phong lưu, xung quanh đều có người phụ nữ của cậu ta.

      Nhóm người này lại , may mà tác hợp hai người với nhau, nếu ủy khuất Ôn Uyển rất nhiều?

      giờ lại cảm thấy, Ôn Uyển gả cho cũng là ủy khuất.

      “Nhóc này, phải có nhiều chuyện đặc biệt sao? Thế nào đây, nghe mẹ em , em theo Giản Dung tới doanh trại theo quân rồi hả?” Dương Tử ở bên kia nhấp ngụm rượu đỏ, nhìn đổ thạch * trong tay.

      (*) Đổ thạch: Đổ là đặt cược, đánh cược, thạch là đá. Đổ thạch = đặt cược vào đá. Trong số đá thương nhân bán ra, có khả năng trong tảng đá nào đó có ngọc bích, phỉ thúy… Người ta dựa vào màu sắc, đường vân… để đánh giá xem tảng đá đó có khả năng chứa ngọc bích, phỉ thúy hay rồi mua, khi tách tảng đá đó ra nếu bên trong có ngọc chất lượng tốt -> có khoản tiền kha khá, còn nếu tách tảng đá đó ra mà bên trong có gì -> xin chia buồn hẹn gặp lại lần sau.

      Tât cả mọi người đều cho rằng đổ thạch này đáng giá ít tiền, nhưng biết đây chỉ là viên đá bình thường, bị đưa mài, biến thành đổ thạch mà thôi, viên đá này là do Ôn Uyển từng nhặt được ở bờ sông, cho biết đó là đá may mắn, đưa cho .

      Cũng phải mấy năm nay, vẫn mang theo nó bên mình, buôn bán thuận buồm xuôi gió, làm gì cũng thành công.

      Ôn Uyển nằm giường, tiện tay kéo cái mền: “Đúng đó, đến doanh trại theo quân rồi.” Bây giờ sợ nhất đề cập đến chuyện giữa và Giản Dung với người khác, còn chưa có cách nào để cho mọi người biết, theo Giản Dung rất tốt.

      ta, đối tốt với em ?” Giọng Dương Tử có chút lạnh nhạt.

      Lúc Ôn Uyển quay đầu, liền đối mặt với ánh mắt của Giản Dung, Giản Dung vừa thấy Ôn Uyển nhìn mình liền mất tự nhiên mở to mắt, Ôn Uyển liếc mắt nhìn Giản Dung cái, dồn nén đáy lòng thoải mái cười vào điện thoại: “ ấy rất tốt với em, đặc biệt tốt.”

      “Ghê nhỉ, bây giờ mới ra ngoài được mấy năm? học được láo rồi, ta tốt với em?” Dương Tử trầm giọng hỏi, Ôn Uyển biết dối, nếu là dối, nghe cẩn thận có thể nghe ra manh mối.

      Ôn Uyển cúi đầu, tay nắm chặt, giọng cũng trầm : “Được rồi, chuyện này nữa, , tìm em có việc gì?”

      có gì, ngày kia bay D làm chút chuyện, tính doanh trại gặp em, em ra ngoài , khao em tốt lần?” Dương Tử biết Ôn Uyển né tránh, cũng tiếp tục đề tài vừa rồi, nhiều chỉ khiến nha đầu này khó chịu mà thôi.

      --- ------Puck---- -----

      Ôn Uyển vừa nghe, khuôn mặt nhắn lại lộ ra vẻ vui sướng lần nữa: “Có ? Nhưng mà bộ đội rất bận, xin phép tiện, hay là tới đây ?” Đối với Dương Tử chính là người thân, bản thân vẫn mình ở thành phố D, bạn bè nhiều lắm, chỉ có đồng nghiệp.

      Đến doanh trại, mọi người đều đối tốt với , nhưng đó là tình chiến hữu, người thân duy nhất của chỉ có Giản Dung, cho nên nghe Dương Tử định tới đây, đúng là cao hứng dứt.

      “Vậy được rồi, mang theo chút đồ em thích ăn, đến doanh trại thăm em, cúp máy trước, lát còn ván mạt chược nữa.” Dương Tử cười cười, vẫn là người đàn ông mê chơi, chỗ nào có náo nhiệt liền có mặt.

      Dương Tử cúp điện thoại, Ôn Uyển cũng nhân tiện cúp điện thoại theo, quay đầu nhìn Giản Dung vẫn mở to mắt, cũng ngủ, còn chưa kịp chuyện liền nghe thấy Giản Dung mở miệng: “Là điện thoại của Dương Tử sao?”

      Ôn Uyển gật gật đầu, nằm phía trước Giản Dung, đúng : “Là Dương Tử, mấy ngày nữa ấy tới thành phố D làm chút chuyện, tiện thể tới doanh trại thăm em.”

      Khuôn mặt nhắn mừng rỡ, đến lúc đó có thể ăn vịt quay Bắc Kinh chính hiệu, nghĩ tới liền chảy nước miếng.

      Giản Dung nhìn về phía Ôn Uyển, đọc ra tâm tình trong mắt, giọng lạnh nóng: “Trong doanh trại quân đội, tốt nhất ít người thân đến thăm, ảnh hưởng tốt, ngộ nhỡ các chiến sỹ thấy được, cũng noi theo, vậy phá vỡ nguyên tắc quân đội thể để cho người thân đến thăm sao?”

      Mọi người xem thử nha đầu này coi, chút quy củ cũng hiểu có phải ? Làm quân tẩu, làm binh lính đoàn 731, phải tạo hình tượng tốt, đúng là có tư tưởng giác ngộ!

      Nhất thời khuôn mặt nhắn của Ôn Uyển trầm xuống, nhíu mày: “Vậy cũng được, duyệt cho em nghỉ, em ra ngoài gặp ấy, ở trong doanh trại gặp người thân, chơi ở bên ngoài có hứng thú hơn nhiều so với trong doanh trại.” Nhìn ấy coi, vẫn cứ giáo huấn như vậy.

      duyệt, em cũng biết đội y tế bận rộn như vậy, còn muốn xin nghỉ, rất có trách nhiệm, tiểu Trạch cùng tiểu Mục mà cũng như vậy, những chiến sỹ kia phải đến bệnh viện quân khu khám bệnh, phải ?”

      Giản Dung mở to mắt, ra tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng rất giận, êm đẹp, dò xét quân hôn gì?

      câu này làm Ôn Uyển há hốc mồm cứng lưỡi nhìn Giản Dung, chỉ hận thể bóp chết , tốt xấu gì đều do mình người đàn ông này định đoạt, , nghĩ là Phó đoàn trưởng giỏi lắm hả?

      Chương 16.

      Editor: Puck

      “Tốt nhất đừng để cho người thân đến thăm , đến lúc đó, xem em oán trách như thế nào!”

      Ôn Uyển nhìn Giản Dung, hít sâu hơi, chẳng thèm để ý tới Giản Dung nữa, xoay người nằm xuống, nhắm mắt bắt đầu ngủ, vốn lại Giản Dung, những lời này ra cũng toi công.

      Có thể do mệt mỏi, bao lâu truyền tới tiếng hít thở đều đều của Ôn Uyển, Giản Dung lẳng lặng nhìn trần nhà, chưa bao giờ tĩnh lặng suy nghĩ qua, ngày cuối cùng đó nên như thế nào?

      ra Giản Dung muốn suy nghĩ thêm nữa, sợ khi đắm chìm vào, về sau buông ra được nữa, Ôn Uyển là tốt, từ đến lớn vẫn là lương thiện hiểu chuyện.

      Nhắm mắt lại, Giản Dung cũng ngủ thiếp , ngày hôm sau huấn luyện, Ôn Uyển xong việc cũng đến sân huấn luyện, chờ Giản Dung huấn luyện xong, có bài học kinh nghiệm lần trước, chờ ở nơi xa chút.

      Sau đó theo Giản Dung cùng về nhà, ngày cứ lặng lẽ tuột qua kẽ tay trôi như vậy, từ sau lần trước, bản thân Giản Dung thay đổi rất nhiều, so với trước kia thích đùa hơn, trái lại điểm này khiến cho Ôn Uyển rất bất ngờ.

      Ban ngày mưa trận xua tan bớt khí khô nóng , rất nhàng khoan khoái, sau khi mưa tạnh, lại huấn luyện như mọi ngày, từ đội y tế ra, Ôn Uyển tới sân huấn luyện, nhìn thấy Giản Dung cùng với nhóm chiến sỹ luyện tập tán đả.

      nhịn được lòng hiếu kỳ tới, chỉ thấy Giản Dung thể bản lĩnh , chính là cứu lần đó, Ôn Uyển tới trước mặt, tất cả chiến sỹ làm như thấy , tiếp tục chương trình huấn luyện của bản thân.

      Tán đả chọi , Giản Dung đứng ở bên lẳng lặng nhìn, thấy Ôn Uyển tới đây, tiến lên nhìn Ôn Uyển cười : “Có hứng thú , tập luyện cùng chiến sỹ chúng ta?”

      Ôn Uyển vừa nghe lắc đầu liên tục: “ có hứng thú!” Khi bọn họ ở đại học quân y, huấn luyện viên cũng dạy tán đả, nhưng đối với nhóm khoa chân múa tay hoàn toàn thất vọng, cũng làm khó quá.

      Dù sao mấy này cũng bệnh viện quân y làm bác sỹ, phải làm người gác cổng, cần bản lĩnh đánh nhau kịch liệt quá mức.

      “Nhìn nhóm chiến sỹ này luyện tập đến nhiệt huyết sôi trào, lại có hứng thú, tức là bọn họ đánh nhau đủ sôi động.” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, sau đó thu lại nụ cười, nhìn nhóm chiến sỹ hô: “Lấy ra bản lĩnh thực của mình để cho chị dâu các cậu nhìn , nhìn có hứng thú tức là các cậu tập luyện chưa đủ tốt!”

      --- ------Puck---- -----

      Nha đầu này nghĩ gì thế, trước kia tới doanh trại hỏi thăm chính là vội vàng muốn học, bây giờ định dạy, ngược lại có hứng thú.

      đám lính vừa nghe, lập tức bày ra tư thế đánh nhau kịch liệt, hai đội ngũ, hô lớn hồi, ném qua vai, vòng vòng lại, các động tác đánh võ, khoan hãy , đàn ông chỉ thích luyện mấy thứ này, cũng chịu thua, cùng lúc đánh ra, chính là trận đặc sắc.

      Ôn Uyển nhìn, cả người choáng váng, đây chính là luyện tập thực , trách được đều nhìn lính luyện tán đả chính là kích thích, ngay cả cũng nhịn được muốn ầm ĩ, thay bọn họ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

      Giản Dung nhìn dáng vẻ Ôn Uyển, tới trước mặt Ôn Uyển cười : “Có muốn học ? dạy cho em!”

      cảm thấy là con nên học chút võ thuật phòng thân, giống như năm Ôn Uyển học lớp mười hai đó, nếu phải gặp và Đường Dật, còn biết xảy ra chuyện gì?

      Chuyện này vẫn nhớ kỹ, tồi như nha đầu phổi bò này, lưu lại ám ảnh gì.

      Ôn Uyển quay đầu, nhìn Giản Dung bừng bừng khí thế nhìn mình, hơn nữa bên bầu khí như vậy, khó tránh khỏi cũng động lòng, gật gật đầu với Giản Dung: “Em học!” Có lẽ Giản Dung mang hết bản lĩnh ra dạy cho đấy.

      “Được!” Giản Dung nén lại kích động bắt đầu dạy Ôn Uyển, tìm chiến sỹ tới làm mẫu động tác cho Ôn Uyển, mỗi động tác đều giảng giải hết sức tận tâm, những người khác tiếp tục luyện tán đả.

      Nhị doanh trưởng Vương Cường thỉnh thoảng liếc nhìn qua, mặc dù rất muốn bát quái, nhưng tưởng tượng bản thân mình phá hư hơn chục cái bàn chải đánh răng, trái tim thấp thỏm yên, lập tức kiên định.

      Lau cả nửa đêm, còn là lúc đội trưởng đội trinh sát tuần tra, nhìn nổi nữa mới để cho cậu chạy trở về ngủ, phen nước mắt chua xót.

      Ôn Uyển rất nghiêm túc nhìn, trước kia lúc huấn luyện viên dạy đều là từng tiếng hầm hừ, gào lên làm mẫu, các đầu óc choáng váng, nào còn có ý định học, Giản Dung dạy rất tỉ mỉ, Ôn Uyển cũng nhìn ra bí quyết trong đó.

      Dạy lát, Giản Dung bắt đầu để cho Ôn Uyển bày ra tư thế đánh nhau kịch liệt, Ôn Uyển chuẩn bị xong, Giản Dung nhìn Ôn Uyển, tới bên cạnh Ôn Uyển giúp sửa lại động tác, kéo cánh tay Ôn Uyển từ phía sau.

      --- ------Puck---- -----

      hô hấp ôn hòa xẹt qua gáy, Ôn Uyển nhịn được hơi ửng đỏ mặt, nếu phải bây giờ là buổi tối, khẳng định hoàn toàn còn mặt mũi, người Giản Dung có hương vị đặc biệt, mùi thuốc lá nhàn nhạt, Giản Dung hút thuốc, chỉ có điều ít hút trước mặt Ôn Uyển mà thôi.

      “Rất tốt, cứ như vậy!” Giản Dung thỏa mãn gật gật đầu, vẫy vẫy tay với đám lính phía bên kia, đám lính chạy chậm tới, Giản Dung mở miệng phân phó: “Khoa chân múa tay với chị dâu các cậu, đừng dùng quá sức, phải chú ý hướng dẫn cho ấy nhiều hơn.”

      !” Đám lính làm quân lễ theo tiêu chuẩn, tới đối diện với Ôn Uyển, nón lính hơi hạ xuống, tràn đầy nụ cười thà phúc hậu: “Chị dâu, chúng ta bắt đầu nha?” Ngay sau đó bày ra tư thế đánh nhau kịch liệt.

      “Vậy tôi đây khách khí!” Ôn Uyển nhìn cậu lính này, cười cười, đột nhiên nhấc chân, đạp cái, chiến sỹ đưa tay ra đỡ, cánh tay vừa nhận lấy cước này, Ôn Uyển thiếu chút nữa té ra ngoài, chỉ thấy cậu chiến sỹ đưa tay ra kéo.

      Ngay sau đó xoay vòng, đè Ôn Uyển dưới đất, cả người bị chế ngự.

      Giản Dung khoát khoát tay, cậu chiến sỹ lập tức buông lỏng tay, cũng thuận tay kéo Ôn Uyển dậy, Ôn Uyển quay đầu có chút ngượng ngùng nhìn Giản Dung cười hì hì: “ phải em mới học sao?”

      Quá mất mặt, nếu sớm biết học, có phải ?

      Giản Dung nhìn Ôn Uyển, đưa tay vuốt vuốt tóc Ôn Uyển: “Hành động quá phô trương, diễn kịch quá lỗi thời, ánh mắt vẫn chưa thích hợp.” Giống như đạo diễn chỉ điểm vậy, khiến nhóm chiến sỹ ở bên cười ầm lên.

      Ôn Uyển le lưỡi, chỉ thấy Giản Dung bày ra tư thế đối diện với chiến sỹ, bắt đầu đối luyện, cũng là động tác vừa rồi, lúc chiến sỹ nhào tới, Giản Dung thuận tay kéo, ném phát qua vai, đối phương ngã ầm ầm mặt đất.

      là lợi hại, quá soái rồi!” Ôn Uyển nhịn được vỗ tay, phải luyện qua, mà chính là luyện được, nhưng cũng hiểu được, chiêu kia của Giản Dung chính là trong nguy hiểm tìm được thắng lợi, từ trong chỗ chết tìm đường sống.

      Chiến sỹ bật tung người từ mặt đất đứng dậy, Giản Dung nhìn đám lính luyện tập này, trầm giọng hô: “Luyện tập thêm nửa giờ, tập hợp giải tán!” Lúc mọi người biểu tệ, có đôi lúc Giản Dung kết thúc huấn luyện sớm!
      honglakChris thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17

      Editor: Puck

      Bàn giao xong toàn bộ, Giản Dung liền dẫn Ôn Uyển về nhà, Ôn Uyển kéo tay Giản Dung, mấy ngày nay, Giản Dung tiếp tục đối chọi như thường ngày, biết tính tình Giản Dung, những điều này thay đổi, mặt trời mọc, mặt trời lặn, chính là vợ chồng bình thản.

      Hôm nay là ngày chủ nhật, tới phiên Giản Dung nghỉ ngơi, cũng là ngày nghỉ của các chiến sỹ, Ôn Uyển có vẻ rất hưng phấn, từ khi đến doanh trại đây là ngày nghỉ đầu tiên, quan trọng hơn là, Dương Tử gọi điện thoại, sáng hôm nay tới doanh trại.

      Ôn Uyển lục lọi quần áo trong ngăn tủ, cần làm có nghĩa là có thể mặc quần áo xinh đẹp rồi, có thể vui vẻ sao?

      miệng Giản Dung ngậm dưa chuột, cứ ngậm như vậy mà cắn, tựa vào khung cửa, nhìn Ôn Uyển: “Em xem, phải chỉ là người nhà tới thăm, em vẫn còn muốn ăn diện chút, giống như coi mắt vậy, thích hợp lắm?”

      nương này rất dễ trêu chọc, mặc quân trang nhìn rất đẹp, rất tươi sáng, lại ngay ngắn chỉnh tề, cũng có bộ quần áo nào đẹp mắt bằng quân trang.

      Ôn Uyển quay đầu, nhìn Giản Dung cái, lấy chiếc váy trong ngăn kéo ra, quá vui mừng: “ kia xinh đẹp hả? Hơn nữa, Dương Tử nhìn em trở nên quê mùa như thế, nhất định trở thành chuyện cười.”

      muốn để cho Dương Tử thấy mình quá tốt, lúc này mà , người trong nhà cũng biết, còn tưởng Giản Dung đối xử tốt với , quá khó khăn để có thể sống chung chỗ với Giản Dung, nếu ba mẹ cho rằng Giản Dung đối xử tốt với , chắc chắn nổi giận.

      “Em rất quan tâm đến cái nhìn của ta đối với em sao?” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, bỗng nhiên có cảm giác đúng, sao lại quan tâm đến việc có cảm thấy xinh đẹp hay chứ? cảm thấy Ôn Uyển mặc quân trang rất đẹp.

      Ôn Uyển đẩy Giản Dung cái, thúc giục: “Bởi vì vốn biết thưởng thức, ra ngoài! Em muốn thay quần áo.” Ở trong mắt Giản Dung, mặc xinh đẹp hơn, hay quê mùa, đều giống nhau, khác gì cả.

      Giản Dung xoay người ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, biết thưởng thức sao? Thẩm mỹ đàn ông quân đội là độc đáo nhất, rất có tính khoa học, giống như mấy người trẻ tuổi phong lưu bên ngoài, cảm thấy những đại minh tinh đó rất đẹp, tẩy trang thành cái dạng gì, tẩy trang thử xem?

      Thả vào trong đám người, liền tìm ra, kia là ai? Giống người qua đường vậy!

      Ngồi ghế sa lon, Giản Dung tiếp tục cắn dưa chuột, dưa chuột hôm nay sao hợp khẩu vị? Nhà ăn mua ở đâu? chút cũng dễ ăn, được, ngày mai nhất định phải đưa ra ý kiến…

      Ôn Uyển thay quần áo, trang điểm trang nhã, mặc bộ váy công chúa màu xanh trắng nhạt, thanh nhã nên lời, vốn là da thịt trắng nõn cao gầy, từ bên ngoài ra, trong nháy mắt có cảm giác lòa mắt.

      Giản Dung ngậm dưa chuột, giương mắt nhìn sang, lập tức dời mắt được, Ôn Uyển nhìn dáng vẻ đó của Giản Dung, cúi đầu nhìn lại mình, kinh ngạc: “Sao vậy? Bộ đồ này thích hợp sao?”

      vẫn thích màu xanh dương, từ ít đến nhiều, quần áo nhất định phải dính dáng tới màu xanh dương, coi như liên quan, trang sức kèm cũng phải dính dáng tới màu xanh dương, nhớ khi còn bé, lúc mặc váy lam, Giản Dung cười câu, tiểu công chúa, mặc màu xanh dương rất đẹp.

      câu vô tâm lại khiến cho Ôn Uyển nhớ suốt nhiều năm, cũng hình thành thói quen như vậy, chưa bao giờ sửa đổi.

      “Rất đẹp mắt!” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, vô cùng miễn cưỡng ra lời , trong chốc lát, đột nhiên cất cao giọng: “Chỉ có điều, ở trong doanh trại ăn mặc như vậy, được tốt lắm? Em xem cái váy này, ở phía đầu gối, đây là váy sao?”

      Giản Dung càng càng hăng hái, đứng dậy tới trước mặt Ôn Uyển, nhìn cánh tay Ôn Uyển, khoa chân múa tay chút: “ cảm thấy cái váy này rất kỳ quái sao?”

      Vẻ mặt Ôn Uyển mê man nhìn Giản Dung, nhìn lại bản thân, cái váy này bán được mới kỳ quái, liền nghe thấy giọng thể tin nổi của Giản Dung: “Nó có tay áo sao? Nó lại có thể có tay áo, bây giờ mấy người làm ra quần áo đều là kẻ bịp bợm, tiết kiệm vải vóc như vậy!”

      Quá kỳ quái, ngắn nữa, người ta gọi nó là váy ngắn, nhưng nó lại có tay áo, cứ thế này ra ngoài, gây nhiều chú ý đó?

      Vẻ mặt thất bại của Ôn Uyển nhìn Giản Dung, đè ép buồn bực trong đáy lòng, người đàn ông tham gia quân ngũ này ngu chưa? Thẩm mỹ gì chứ? Liếc Giản Dung cái, Ôn Uyển vui mừng lắm: “Em đây, nhảm với , biết thưởng thứ mà lại?”

      xong, Ôn Uyển cầm đồ ra cửa, ra cổng doanh trại đón Dương Tử, đoán chừng Dương Tử cũng sắp đến rồi.

      --- ------Puck---- -----

      Giản Dung vừa thấy Ôn Uyển rời , ném dưa chuột trong tay, lập tức đứng dậy theo, thuận tay đóng cửa lại, Ôn Uyển liếc Giản Dung, vui : “Hôm nay rất rảnh rỗi hả?”

      cũng nghĩ để cho Giản Dung theo, Dương Tử làm ăn buôn bán, quá thông minh, đầu mối bên trong đều có thể nhìn ra.

      “Ừhm, hôm nay là chủ nhật, có việc gì, cho dù chúng ta là người sắt, vậy cũng phải nghỉ ngơi chút, đúng ?” Giản Dung thuận miệng đáp.

      ở bên cạnh Ôn Uyển, nếu có ánh mắt đám lính nhìn qua, liền bị Giản Dung mặt đen trợn trừng mắt nhìn trở về, vẻ mặt hậm hực hờn dỗi mà rời .

      xem phó đoàn Giản quá quan tâm đến vợ mình rồi, đây đó đều theo, quá để ý rồi.

      Ôn Uyển bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn Giản Dung, rất nghiêm túc mở miệng: “ làm việc , tự em đón Dương Tử là được.” có kiêu ngạo của , có thể ở trước mặt Giản Dung vẫn sao cả, nhưng mà muốn người khác thấy.

      được, đây là người từ thủ đô tới, làm chủ nhà, là người tham gia quân ngũ, có vẻ rất lễ phép, khiến cho người ta giễu cợt.” Gương mặt Giản Dung nghiêm chỉnh, đưa tay kéo Ôn Uyển, ra cổng chính.

      Ôn Uyển mặc cho Giản Dung lôi kéo, gì thêm, hiểu tâm tư của , nhưng Giản Dung vĩnh viễn hiểu tâm tư của , người, khó như vậy sao?

      Lúc hai người ra tới cổng, nhân viên bảo vệ đứng gác cổng làm quân lễ cao giọng hô: “Xin chào phó đoàn Giản! Xin chào chị dâu!”

      Giản Dung gật gật đầu, kéo Ôn Uyển ra khỏi cổng doanh trại, cách bao xa, chỉ thấy chiếc xe danh tiếng màu trắng vững vàng đậu ở đó, người đàn ông mặc quần áo thoải mái, mang theo kính mát lớn, đừng trước chiếc xe danh tiếng, cực kỳ gây chú ý chính là như vậy.

      Dương Tử có tiếng là công tử phong lưu, phải có tiền là có thể tùy tiện chơi , bộ dạng Dương Tử đẹp mắt, có khí chất quý tộc, người phụ nữ theo Dương Tử đều người đàn ông này.

      Nhưng vậy mà, ai có thể ở bên cạnh Dương Tử quá lâu, chứ đừng chi là tiến vào trong lòng.

      Ôn Uyển vừa thấy Dương Tử, vui mừng thôi, buông tay Giản Dung ra, chạy nhanh qua, chỉ nghe thấy tiếng hô kinh hoàng của Dương Tử: “Chạy cái gì? giày cao gót!”

      xong mấy bước tới, Ôn Uyển giữ chặt Dương Tử, kéo cánh tay Dương Tử, cười rạng rỡ.

      Dương Tử, em rất nhớ !” Ôn Uyển nũng nịu mở miệng với Dương Tử, nhìn thấy Dương Tử có cảm giác như nhìn thấy họ, rất thân thiết.

      Dương Tử thuận tay gỡ mắt kính xuống, đưa tay gõ lên trán Ôn Uyển, gương mặt ghét bỏ: “Lớn như vậy rồi? Còn giống như con nít vậy!”

      Chương 18.

      Editor: Puck

      Dương Tử như vậy cũng kỳ quái, nhìn lớn lên, dù thế nào cũng do tụi nuông chiều bản thân phải chịu, chỉ có điều so với các trong đại viện Ôn Uyển chững chạc hơn nhiều, cũng khéo léo hiểu chuyện hơn, ở đại viện có tiếng là tốt.

      Ôn Uyển cười khanh khách, giọng mở miệng với Dương Tử: “ Dương Tử, Giản Dung! Các nhiều năm gặp rồi nhỉ?” xong Ôn Uyển đến bên cạnh Giản Dung, kéo Giản Dung tới trước mặt Dương Tử.

      Dương Tử ngước mắt nhìn Giản Dung, lúc ánh mắt rơi vào nơi khóe mắt Giản Dung, hơi sững sờ, lại có chút thể tin, ngờ mặt Giản Dung bị phá hủy, chuyện như vậy có vẻ như ai biết, bởi vì trong đại viện truyền ra, bên trong chỗ quen biết cũng có ai .

      Giản Dung thuận theo đón nhận ánh mắt Dương Tử, Ôn Uyển kéo tay Giản Dung, cười : “Giản Dung, phải muốn làm chủ nhà đãi khách sao? Lát nữa phải mời em và Dương Tử ăn cơm.”

      biết Giản Dung, bởi vì chuyện này với người trong nhà, mà Giản Dung lại trực tiếp về doanh trại, ngày nghỉ phép thăm người nhà vẫn chưa đến, cho nên tạm thời có ai biết mặt Giản Dung bị thương.

      “Được, nhà ăn bộ đội! Tùy ý gọi!” Giản Dung nhìn Ôn Uyển cười cười, Ôn Uyển liếc Giản Dung cái, thầm: “Còn tưởng xa hoa quá mức chứ? Nhà ăn bộ đội!”

      Tuy như vậy, nhưng trong lòng cũng vui vẻ, ít ra Giản Dung còn biết đùa, như vậy Dương Tử cũng nhìn ra cái gì.

      Dương Tử nhìn Giản Dung, mở miệng trước: “Hôm nay là chủ nhật, nghỉ nửa ngày cũng được sao? Tiểu Uyển cần bồi bổ.” Giản Dung là phó đoàn trưởng, hôm nay là ngày nghỉ, Dương Tử biết, chuyện xin nghỉ này chỉ cần câu của Giản Dung là có thể thành.

      “Nhất định phải ra ngoài ăn chứ, cậu từ nơi xa xôi đến lần, thức ăn bộ đội dở, cậu ăn cũng quen.” Giản Dung nhìn Dương Tử đáp lời, Ôn Uyển cười nhìn Giản Dung, người đàn ông này cuối cùng cũng mở ra điểm mấu chốt rồi, điệu bộ dâu hạnh phúc.

      --- ------Puck---- -----

      “Được, có những lời này của là được.” Dương Tử gật gật đầu, thuận tay mang mắt kính lên, cảm thấy cảnh trước mắt cực kỳ chói mắt, có số chuyện mặc dù qua rất lâu, nhưng nó vĩnh viễn khắc sâu vào đáy lòng, có cách nào xóa .

      Dương Tử thở dài: “Được, tiểu Uyển, mang cho em ăn, cũng mang vào , ở đây chờ hai người, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

      xong Dương Tử ra sau xe, mở cốp xe, tràn đầy cốp xe là đồ ăn, điều này làm cho Ôn Uyển sung sướng đến phát rồ rồi, Giản Dung cũng cười nhạt chút, nương ăn nhiều đồ như vậy, trở thành nương béo phì rồi, tiểu tử này cũng có lòng tốt.

      Nhìn Giản Dung đứng bên cử động, Ôn Uyển quay đầu gọi: “Giản Dung, giúp em tay , nhiều như vậy em cầm hết!” Tất cả đều là đồ ăn thích ăn, thích uống, liền biết Dương Tử thương .

      Giản Dung “Oh” tiếng, với nhân viên cảnh vệ ở bên kia: “Mấy người các cậu, tới đây mang đồ giúp chị dâu các cậu!”

      cũng muốn nhìn, chỉ muốn trả lại, chỉ có điều, trong lòng thoải mái, biết là nương này nhìn thấy đồ ăn vặt lại có thể vui vẻ đến mức này.

      Ra lệnh tiếng, vốn là mấy người lính canh cửa, lập tức la to tiếng: “!” xong chạy đều tới, vốn là đống đồ ăn vặt, đám lính ngụy trang này, tam hạ lưỡng hạ *, dời hết ra ngoài.

      (*) Tam hạ lưỡng hạ: Từ điển Trung Quốc giải thích: mô tả những hành động nhanh chóng gọn gàng.

      Vẻ mặt sùng bái của Ôn Uyển nhìn Giản Dung, những ngày này, mỗi ngày cùng Giản Dung kết thúc huấn luyện, cảm thấy Giản Dung đặc biệt đẹp trai, hơn nữa, người đoàn trưởng này rất uy vũ?

      “Tiểu Uyển, ở đây , em và Dương Tử ở đây đợi lát, dẫn bọn họ mang đồ về nhà.” Giản Dung dặn dò Ôn Uyển tiếng, Ôn Uyển ừ tiếng.

      Giản Dung dẫn đám lính về phía nhà ở, nhìn bóng lưng Giản Dung rời , Dương Tử mở miệng: “Vào trong xe ngồi ? Ở bên ngoài nắng quá.”

      Nha đầu này chính xác là làm quân y chưa ăn khổ, nếu , khiến cho người ta đau lòng rồi, giống như Phó Sủng, ném đến đại đội đặc chủng, Đường Dật huấn luyện muốn chết, giống người rồi…

      Vừa chuyện, lúc Dương Tử muốn mở cửa tay lái phụ cho Ôn Uyển Ôn Uyển ngồi lên phía sau, nghĩ tới lát nữa Giản Dung cũng ngồi ở phía sau, nhìn Ôn Uyển như vậy, Dương Tử cười tự giễu.

      Bản thân tỉnh ngộ , người ta kết hôn, lại còn chưa từ bỏ ý định sao? Huống chi, Ôn Uyển cũng cảm thấy là người đàn ông phong lưu, trừ việc đối tốt với , còn gì thích hợp?

      giống Giản Dung, vẫn nhớ mãi quên đại hùng, liều mạng phải gả cho người ta, cho dù phá tướng, nhưng trong mắt Ôn Uyển ai có thể so sánh.

      nghĩ lại nữa, Dương Tử nhảy lên ghế lái xe, trong xe mở bài tiếng tiết tấu nhàng:

      “You’re on the phone with your girlfriend, she’s upset.

      Cậu tám điện thoại với bạn , và ấy thất vọng

      She’s going off about something that you said

      ta gạt tất cả những điều cậu

      Cause she doesn’t, get your humor like I do

      Bởi vì ấy chẳng có được óc hài hước như tôi

      I’m in my room, it’s a typical Tuesday night

      Tôi nằm dài trong phòng, tối thứ ba như bao hôm khác

      I’m listening to the kind of music she doesn’t like

      Và nghe loại nhạc mà ấy chẳng bao giờ tiếp thu nổi

      And she’ll never know your story like I do

      ấy đâu có biết chuyện của cậu như tôi


      But she wears short skirts, I wear T-shirts

      Nhưng ấy mặc váy ngắn, còn tôi chỉ trung thành với T-shirts

      She’s cheer captain and I’m on the bleachers

      ấy là đội trưởng đội cổ vũ và tôi chỉ ngồi ở khán đài

      Dreaming about the day when you wake up

      … Luôn mơ về ngày khi cậu thức giấc

      And find what you’re looking for has been heree the whole time

      Và biết rằng điều cậu tìm kiếm luôn ở nơi đây, mọi lúc.”

      (*) Trích đoạn bài hát “You belong with me” của Taylor Swift.

      Giống như tính cách cởi mở của Dương Tử, Ôn Uyển giọng hừ, Dương Tử ngồi vào chỗ tài xế, chợt mở miệng: “Nha đầu, cho , cuộc sống bộ đội như thế, em muốn sao?”

      là người buôn bán lòng vòng, vài thế hệ trước, trong nhà có ai làm lính, đến đời đương nhiên là kế thừa gia nghiệp, khi đó nhìn Diệp Hàng, rồi Văn Hải đều làm lính, khó tránh khỏi động lòng, nhưng còn cơ hội, trong dòng họ ai đồng ý.

      phải là người đại viện, nhưng thường chơi chung với người đại viện, doanh trại nhiều hơn, cảm thấy đó là nơi nghiêm túc nghèo khổ, mặc dù thành tựu là nhóm đàn ông nhiệt huyết, nhưng suy cho cùng vẫn là nơi buồn khổ khô khan, vừa khổ lại vừa mệt.

      là người an phận, vốn thích hợp với nơi như vậy.

      Ôn Uyển trầm mặc lúc, mở miệng : “Cuộc sống kiểu như thế nào, đối với em quan trọng, em cảm thấy sống vui vẻ là được rồi, hơn nữa, ba là quân nhân, ông ngoại là lão quân nhân, sinh ra trong gia đình quân nhân, tình cảm đối với bộ đội đại khái là như thế, trại lính là nhà em!”

      Mặc dù kiểu già mồm cãi láo, biết Dương Tử hiểu, nhưng cũng cần phải hiểu, mỗi người có cuộc sống khác nhau.

      Dương Tử cười cười, tư tưởng nha đầu này vĩnh viễn lớn như vậy, làm người ta quên trong lòng, cũng khiến người ta thương tiếc.

      Hôm nay tới đây cũng bởi vì Thành Tử nghe Từ Diêu , Giản Dung muốn ly hôn với Ôn Uyển, cụ thể là nguyên nhân gì, Ôn Uyển , biết giả, Thành Tử thể phân thân.

      Để cho tới đây thăm dò hư, chuyện như vậy, cũng là giấu trong nhà, nếu nhà ông Ôn, cả nhà họ Hách cũng muốn lật trời rồi.

      Nếu là , bỏ qua cho Giản Dung, người phụ nữ tốt như thế, nhưng Giản Dung biết quý trọng, chính là kẻ hèn!

      !” Ôn Uyển khẽ gọi Dương Tử tiếng!
      honglakChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :