1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính cưng vợ - Mặc Tô Lê (Hoàn)+ Update NT4

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 3:

      Editor: Puck

      Ông cụ kiên trì vẫn cùng tới, ông cụ nhà họ Ôn càng cần phải , nên đều tới, lãnh đạo quân khu cũng theo, có thể cả phòng bệnh bồng tất sinh huy* trong nháy mắt

      (*) bồng tất sinh huy: bồng = mây tre lá, tất = cành mận gai: đây là những vật liệu làm nhà của người nghèo, vì vậy “bồng tất” tức là “Nhà tranh vách lá” hay còn có ý ám chỉ “Người nghèo hèn có địa vị.”
      “Sinh huy” = phát sáng
      Nghĩa của cả cụm: nhà nghèo vinh hạnh rạng rỡ khi đón khách quý đến thăm, tương đương với “Rồng đến nhà tôm.”


      “Là lập được công.” Giản Dung cười nhìn Ôn Uyển, cảm giác làm cha, cách nào lên tâm tình kích động, những người khác cũng cười theo, mọi chuyện cuối cùng cũng tốt rồi, ông cụ cũng vui vẻ.

      “Lấy cái tên lão Giản!” Ông cụ Ôn nhìn ông nội Giản Dung, mở miệng cười, chính là chờ Giản Dung tới, đặt cho đứa cái tên hay.

      Ông cụ Giản nhìn ông ngoại Ôn Uyển, xua tay lia lịa: “Ngài lấy , lão là người có tri thức, có kiến thức nhiều hơn tôi.”

      “Ông ngoại, vậy ông lấy cho cái tên .” Ôn Uyển nhìn ông ngoại mình, gương mặt tiều tụy khẽ mỉm cười, ông cụ Ôn gật đầu, nhìn đứa bé, khẽ cau mày trong chốc lát, lúc này mới lên tiếng: “Giản Cẩm, san phồn tựu giản, cẩm thượng thiêm hoa *! Tên này thế nào?”

      (*) san phồn tựu giản: đơn giản ngắn gọn
      Cẩm thượng thiêm hoa: thêu hoa lên gấm (cẩm có nghĩa là gấm)

      “Hay! Được đấy, ông có văn hóa, đặt tốt hơn chúng ta nhiều.” đợi người khác chuyện, ông cụ Giản cười ha ha, tên này quả nhiên tệ.

      Giản Dung nhìn ông cụ, cũng cười, Giản Cẩm, quả là tên tệ, rất có cảm giác thơ văn, Ôn Uyển vuốt tóc bé cưng, giọng mở miệng: “Về sau con tên là Giản Cẩm, tiểu Cẩm, tốt.”

      Ngày hôm nay, Dương cũng tới, cùng với Kim Lân Nhi, muốn tới đây, Kim Lân Nhi hai lời, xin nghỉ cùng tới, Kim Lân Nhi kéo Dương, mặt vui vẻ: “Người có tình hạnh phúc mỹ mãn, kết cục rất tốt.”

      Dương quay đầu nhìn Kim Lân Nhi, nhóc này có tư tưởng lớn, cứ muốn theo , bản thân mình lớn hơn mười hai tuổi, thích hợp, làm phép tính, kém cha mẹ Kim Lân Nhi cũng bao nhiêu tuổi.

      Đúng
      [​IMG]
      huyendo, trangtrongnuocthuyt thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Ngoại truyện 4:

      Ngược lại cười cười với Giản Cẩm trong ngực: “Có phải con trai ngoan? Con uống nửa sữa bột, cha uống nửa, nhìn dáng vẻ hẹp hòi của cha con, khiến cho người ta thích, đáng như tiểu Cẩm của mẹ.”

      “…” Giản Dung hơi rối loạn, thích uống sữa bột, nhóc này càng ngày càng nhanh trí rồi, thêm gì nữa, Giản Dung quay đầu tiếp tục giặt quần áo, Ôn Uyển ôm bé cưng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào, cảnh tượng ấm áp tuyệt vời.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, Giản Cẩm bé ngày lớn, chuyện có thể khiến cho Ôn Uyển buồn bực thôi chính là tính tình đứa này càng lúc càng giống Giản Dung, nghiêm túc cứng nhắc, hơn nữa còn cố chấp.

      Giản Dung họp ở sư bộ, ước chừng tầm vài ngày, Giản Cẩm năm tuổi ở nhà chăm sóc tốt cho mẹ mình.

      Nhìn cả bàn cơm, tay nghề dì rất tốt, người cũng rất chịu khó, hôm nay trong nhà còn có khách quý, chính là con nhà chính ủy, nhóc Dung Nhân, Dung Nhân rất thích chơi với Giản Cẩm, lại là nhóc vô cùng khéo léo, có lúc Ôn Uyển cũng đón về nhà.

      “Giản Cẩm, chị muốn ăn tôm kia, em bóc giúp chị được ?” Dung Nhân lớn hơn Giản Cẩm tuổi, trợn tròn mắt nhìn Giản Cẩm.

      Giản Cẩm liếc mắt nhìn Dung Nhân, nghiêm túc mở miệng: “Đứa bé ở trong doanh trại phải biết tự mình làm, cơm no áo ấm.”

      lời già trước tuổi như thế, nhưng vẫn đưa tay lột tôm cho Dung Nhân, Dung Nhân cười vui vẻ với Giản Cẩm, ăn miếng tôm trong chén.

      “Giản Cẩm, em tốt, về sau chị trưởng thành gả cho em có được ?” Dung Nhân lắc đầu, hai bím tóc cũng đung đưa, vẻ mặt kiên quyết.

      Giản Cẩm vô cùng nghiêm túc nhìn Dung Nhân, vẻ mặt nghiêm trang mở miệng: “Hồ đồ, chị mới bao nhiêu mà lung tung, cẩn thận trai đánh chị.”

      Nghe lời hai đứa bé , Ôn Uyển cười thiếu chút nữa ngồi vững, nếu kêu lão chính ủy nhận định dâu , nhưng Giản Dung đồng ý, luôn đứa bé như vậy biết gì?

      Nhận định dâu thích hợp, chính ủy vì chuyện này còn mất hứng, nhưng bây giờ xem ra hai đứa bé này, chừng về sau có thể ở chung chỗ.

      Cuộc sống chính là trôi qua đơn giản như vậy, thời gian trôi , Ôn Uyển cảm thấy gả cho Dương, vượt qua quãng thời gian sôi nổi, nhưng mà sống cùng Giản Dung như vậy; cuộc sống bình thản hạnh phúc, vẫn khiến cho cảm thấy rất sung sướng như cũ.

      Dương và Kim Lân Nhi kết hôn, bây giờ đứa bé cũng ba tuổi, có lúc cảm thấy cuộc sống chính là kỳ diệu như vậy.

      Bạn cứ tưởng rằng buông ra chính là thích nhất trong lòng, sau mới phát ra bạn buông chính là phần cố chấp, trong hôn nhân, tình vốn dùng để điều chỉnh, nhưng cuối cùng lại hóa thành tình thân.

      từng, quá khứ, tại, các kiểu cuộc sống đều như thế.

      Giản Dung vẫn tính cách kia, chỉ có điều dịu dàng hơn trước kia nhiều, Ôn Uyển cũng thỏa mãn, đây chính là tình .

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :